XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Thần Nông
Thần Nông
Gme Java với đồ họa 2D với cách chơi kết hợp giữa nông trại Online và mạng xã hội(MXH).
Tải game miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chap 1: 
Lớp 7B1, mới sáng sớm đã ồn ào. Tiếng một lũ con trai cười ầm ĩ vang cả ra ngoài hành lang, át đi tiếng khóc thút thít của của một cô bé. Đào Duy Quân - cậu bé có làn trắng bóc - tay huơ huơ cái bật lửa hình khẩu súng, miệng cười nhăn nhở: 

- Ê Phương, cho tao quyển vở này đi. Xem cái bật lửa này có tốt không? 

Trần Thanh Phương - cô bé nhỏ người đang rúm ró đứng giữa một vòng tròn bọn quỷ lớp 7B1 - miệng méo xệch, tay giữ khư khư quyển vở màu hồng hình Hello Kitty: 

- Không được, đây là vở Văn của tao. 
Mặc kệ con bé bắt đầu mếu máo, Quân nháy mấy đứa đàn em xung quanh xúm lại, đẩy ngã Phương xuống rồi giật lấy quyển vở, bắt đầu châm lửa. Quyển vở hồng cháy, đỏ rực rồi tan thành tro, bay lung tung khắp lớp. Phương bật khóc thành tiếng, nức nở. Mấy đứa con trai xung quanh có vẻ ái ngại khi một con nhóc người bé tý ngồi thụp xuống nền nhà khóc to, nhưng có vẻ như chủ nhân của việc khiến Phương khóc lúc này lại rất bình tĩnh. Thằng nhóc đá vào chân Phương, giật lấy đuôi tóc dài đen nhánh của cô nhóc, gằn từng tiếng: 

- Cấm mày khóc. Nếu không tao đốt luôn tóc mày đấy. 

Con bé vẫn khóc, càng lúc càng lớn. Quân bực mình, tay bật cái bật lửa, từ từ dí vào mái tóc đen nhánh của Phương. 

- Vẫn khóc này! 

Lũ con trai thấy sắp có trò vui liền cười khoái trá. Miệng nhao nhao cổ vũ thằng bạn đại ca của chúng nó: 

- Đốt đi anh Quân, xem tóc cháy có mùi như thế nào. Tóc con này dài, cháy một đoạn không sao đâu. 

Quân - nhờ có sự cổ vũ cùa đám đàn em - lại càng hứng chí hơn, tay đưa cái bật hơ hơ đuôi tóc của Phương. Có mùi khét bốc lên. 

- NÀY! MÀY LÀM CÁI GÌ ĐẤY HẢ QUÂN? 

Cái giọng chua ngoa vang lên không lẫn đi đâu của cái Trang trưởng thét lên. Cả lũ đang cười hớn hở bỗng im bặt. Quân nghe cái giọng “nghìn năm có một” ấy thì giật mình, cái bật lửa trên tay rơi xuống. Nhưng tóc Phương đã bốc cháy mất một đoạn. Cái Trang chạy đến, lũ quỷ tự động rẽ ra cho nó vào. Một tay cầm tóc Phương, một tay cầm cặp sách đập đập vào đuôi tóc đang cháy một cách rất nhiệt tình. Cuối cùng thì tóc cái Phương cũng ngừng cháy nhưng mất đi một đoạn khá dài, phần đuôi tóc khô ráp, màu hung hung. 

Phương vẫn không ngừng khóc, hai tay che mặt, nức nở. Cái Trang trưởng quát ầm lên: 

- Một lũ con trai chúng mày xúm vào bắt nạt cái Phương không thấy nhục à? Xem chúng mày làm gì đây? Lát nữa xem chúng mày có chết với cô Giang không. 

Cô Giang là cô chủ nhiệm lớp 7B1, cực kì nghiêm khắc, thét ra lửa. Thằng Quân đã từng bị cô đình chỉ một tuần vì đánh nhau, còn bọn đàn em lóc nhóc kia thì mỗi đứa 3 ngày. 

Nghe cái Trang trưởng nhắc đến cô Giang, mặt đứa nào đứa đấy xám ngoét. Riêng thằng Quân mặt vẫn nhơn nhơn, thách thức: 

- Mách được cứ mách, cùng lắm tao chuyển trường. Sợ gì! 

Cái Trang tức nổ đom đóm mắt, nghiến răng trèo trẹo: 

- Được. Cứ chờ xem. 

Nói rồi Trang đỡ cái Phương dậy. Con bé còn chưa hoàn hồn. Mặt không có tý cảm xúc nào, trắng bệch. Trang phủi phủi quần áo cho Phương, miệng dỗ dành an ủi Phương, rồi lầm bầm: 

- Thằng ôn con, đừng có cậy nhà mày giàu thì làm gì cũng được. Lần này thì 100% chuyển trường rồi con ạ. 
Cái Phương ngồi yên vào chỗ, giờ mới dám lên tiếng: 

- Nhưng mà Trang ơi, tao sợ nó trả thù tao lắm. 

- Lo cái gì. Yên tâm, đã có con bạn tri kỉ của mày ở đây rồi. Vừa nãy nó đốt vở gì của mày thế? 

- Vở Văn. 

- Úy, tý nữa là tiết Văn rồi. Đây, cầm lấy mà ghi. May cho mày hôm nay tao cầm mấy quyển vở mới đi đấy. 

Phương đón lấy quyển vở, nhoẻn miệng cười. Nụ cười của nó rất đẹp, cực kì hồn nhiên. Cái môi bé tý toe toét ra, lộ cả hàm răng trắng, đều như hạt bắp. 

- Gớm. Mới khóc xong đã cười rồi. Đi rửa mặt với tao, mặt mày lem nhem quá cơ. 

- Ừ đi. Mới sáng ra đen quá. – Phương nhăn nhó – Không biết tao với thằng Quân có thù oán gì mà sao nó cứ “cắn” tao. 

- Tại mày cả, ai bảo hiền quá bị chúng nó bắt nạt cơ. – Trang nguýt dài. 

- Ước gì tao cũng mạnh mẽ được như mày thì đỡ. 

- Đi học võ với tao đi. Học võ đánh chết cha mấy thằng mấy dạy kia đi. Nói đến chúng nó lại bực mình. Dám lợi dụng lớp vắng bắt nạt mày. Không biết lần này lần thứ mấy rồi. Sao mày không dám tổng sỉ vả vào mặt chúng nó. Cứ im im chúng nó lại được đà bắt nạt. Lần này lần thứ mấy rồi. Tao bảo bao lần rồi mày có nghe tao đâu cơ chứ. – Trang lại lên giọng giáo huấn. 

- Ừ ừ biết rồi!. Quá quen với những lần giáo huấn như thế này cùa Trang, Phương chỉ cười hiền. Thật ra nó cũng muốn thế lắm chứ, nhưng bản tính nó nhát từ bé. Ở nhà sợ bố mẹ với anh trai một phép, có cãi lại bao giờ đâu. 

Sau lần bắt nạt với cái Phương thì Quân bị cô Giang lôi lên Ban Giám Hiệu, lập biên bản đình chỉ học 3 tuần. Quá ngán ngẩm vì con trai nghịch như quỷ của mình bị đình chỉ hết lần này đến lần khác, mẹ Quân nộp đơn xin Ban Giám Hiệu cho thằng nhóc chuyển trường. Sở dĩ Quân bắt nạt Phương và có một lượng đàn em lóc nhóc khá lớn, căn bản vì nó lớn hơn bạn cùng lớp 1 tuổi. Nghe đâu vì đánh nhau nên bị lưu ban. Không chỉ mình cái Phương và Trang mừng mà cả lớp 7B1 cũng mừng theo. Cuối cùng thì cái lớp này cũng được yên ổn. Những trò nghịch ngợm, phá đám thầy cô của Quân cùng lũ đàn em được chấm dứt. Những ngày tháng cấp 2 của Phương cũng bình yên hơn, và cô nhóc cũng lành lặn đến lớp, không nơm nớp lo sợ như trước nữa. 

3 năm sau….. 

Kì thi cấp 3 diễn ra nhanh chóng. Thành quả của 4 năm học, cả một học kì 2 lớp chín, 5 tuần hè lao vào ôn thi không ngừng nghỉ, Phương thi đỗ vào trường THPT Chuyên Võ Thị Sáu với số điểm khá cao: 57 điểm. Cái Trang thì theo gia đình sang Pháp định cư. Ngày chia tay, Phương và Trang khóc như mưa. Từ đó đến nay cũng đã 3 tháng. Sau cái ngày Quân chuyển đi, cuộc sống của Phương yên bình, phẳng lặng trôi đi. Rồi không biết từ lúc nào, nó quên mất thằng đại ca từng hành hạ nó không thương tiếc suốt một nửa quãng thời gian cấp 2. 
Ngày nó đến trường nhận lớp, nó suýt té ngửa khi nhìn vào sơ đồ xếp lớp, lớp nó là lớp 10C2, sẽ chẳng có gì đặc biệt nêu như nó không tò mò nhìn sáng lớp hàng xóm, ngay cạnh lớp nó – 10C3, cái tên Đào Duy Quân to đùng, ngày tháng năm sinh cũng trùng. Nó trợn mắt, tý nghẹn bánh mì, không tin vào mắt mình nữa. “ Chắc chỉ là 1 sự trùng hợp thôi” - nó trấn an bản thân. Lớp mới của nó khá thân thiện. Thầy Chủ nhiệm vui tính và tâm lí. Đào Thu Huyền – cô bạn cùng bàn với nó rất dễ thương. Khuôn mặt trái xoan, tóc mái ngố màu hạt dẻ, nụ cười với chiếc răng khểnh rất xinh. Nhờ cô bạn mà nó cảm thấy bớt hồi hộp với lớp mới hơn. 

Trống ra chơi, Huyền kéo tay nó rủ sang lớp bên cạnh, tức là lớp 10C3, không để nó trả lời, Huyền đã lôi tuột nó đi. “ 10C3 không phải là lớp của cái người kia sao. Chết rồi. Lỡ không phải là trùng hợp thì sao. Nếu đúng là thằng Quân thì sao. 3 năm rồi không biết nó có thù mình vụ đấy không?” – nó nghĩ, bất giác run lên. Dù rằng trong 3 năm qua, cái Trang đã dẫn nó đi tập võ, làm đủ trò giúp nó tự tin, mạnh mẽ hơn như “đề nghị” với cô Giang cho nó đại diện lớp đi biểu diễn văn nghệ, bắt nó cùng với mình làm MC trong các sự kiện của trường, nó những tưởng rằng nó đã không còn sợ cái tên Duy Quân nữa, nhưng nó đã nhầm, chỉ cần nghe tên thôi mà nó đã rúm ró rồi. 

Mải suy nghĩ, nó không biết rằng nó và Huyền đã đến cửa lớp 10C3. Huyền phải gọi nó mới giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ rối tung trong đầu. Và nó còn giật bắn người hơn nữa khi nghe Huyền nói với cô bạn ngồi bàn đầu dãy ngoài cùng: 

- Cậu ơi cho tớ gặp Đào Duy Quân. 

Cô bạn hỏi to xung quanh có ai là Đào Duy Quân không. Huyền quay qua nháy mắt với nó: 

- Đào Duy Quân là anh họ tớ đấy! Gọi ra đây làm quen luôn. Có gì khó khăn cậu cứ nhờ anh ấy nhé. À mà anh ấy hơn bọn mình 1 tuổi đấy. 

- Ai đấy… À Huyền à. Tìm anh có việc gì đấy? - Tiếng con trai vang lên. Nó giật bắn người, giọng nói này, đã 3 năm rồi nhưng nó không quên được, cái thằng trời đánh thánh vật, thằng chết tiệt đã bắt nạt nó suốt 2 năm học, cái thằng đã khiến nó phải đi sửa lại bộ tóc đen nhánh, cái thằng gây cho nó khốn đốn với không biết bao nhiêu trò quỷ quái mà nó đếm không hết. Nó cúi gằm mặt xuống, tay nó nắm chặt tay Huyền, mồ hôi túa ra. 

Huyền nhận thấy sự thay đổi kì lạ cùa nó nhưng rồi tặc lưỡi cho qua. 

- À, em gái thân yêu đến thăm ông anh phá phách ấy mà. - Huyền hất mặt sang nó - Bạn em đấy, dễ thương không? Trần Thanh Phương nhé. 

- Trần Thanh Phương ? – Quân hỏi lại với giọng hơi ngạc nhiên. 

Phương lại giật mình. “Thôi xong, những ngày tháng yên bình của tôi”. Nó đành lúng túng, ngẩng đầu lên, nặn ra nụ cười méo mó: 

- À ừm… Chào cậu, rất vui được làm quen! 

- Rất-vui-được-làm-quen? – Quân gằn lại từng tiếng - Mới có 3 năm mà đã quên tôi rồi à bạn Phương thân mến? 
- Tớ… tớ… - Nó ấp úng, cúi thấp xuống lần nữa. 

- Ngẩng cái đầu lên xem nào. – Quân có vẻ thích thu khi phát hiện nó học cùng trường, giở giọng đểu đểu ra lệnh cho nó. 

Nó không dám ngẩng đầu, chỉ cho đến khi Quân quát: 

- NGẨNG! 
Nó ngẩng đầu ngay lập tức.Mắt trân trân nhìn Quân, không dám chớp, nhưng rồi cái mặt đang nhăn nhở của Quân làm nó thấy tức tức, lấn át nỗi sợ nãy giờ. Nó cắn môi, nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Nhìn kĩ lại thì, 3 năm qua Quân cũng thay đổi nhiều. Cao hơn (nó chỉ cái đến gần cổ cậu), da vẫn trắng như hồi trước, mái tóc cắt ngắn, phần tóc mái dựng lên, hất ngược ra sau, mũi cao, đôi mắt màu đen, sâu hun hút. Nhìn vào mắt Quân, nó không biết cậu ta đang nghĩ gì nữa, đôi mắt phủ màu đen dày đặc che đậy hết những suy nghĩ của chủ nhân chúng, môi mỏng, khẽ nhếch lên tạo thành một nục cười nửa miệng trông đểu vô cùng. Quân.. nói thật thì… đẹp trai hơn trước, nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là bản tính đểu giả bắt nạt nó thì vẫn không thay đổi. 

Huyền thấy tình hình không ổn, bèn mở lời trước: 

- Anh Quân với Phương quen nhau à? Hay quá, vậy đỡ mấy công Huyền giới thiệu. - Huyền vỗ tay bôm bốp – Thôi xuống canteen rồi chúng ta nói tiếp. 

Bỗng nó giật tay mình ra khỏi tay Huyền, cái bản mặt nhăn nhở của Quân làm nó càng ngày càng điên lên. Nó nhíu mày, đôi mắt bắn ra những tia lửa phóng thẳng vào mặt Quân: 

- Xin lỗi cậu, nhưng tôi sẽ không để cậu bắt nạt tôi như trước đâu. - rồi quay sang Huyền đang ngơ ngác ở bên cạnh – Tớ ăn sáng rồi, cậu cứ tự nhiên nhé, tớ về lớp đây. 

Huyền đơ người nhìn theo những bước đi như chạy của nó, không nói được câu gì. Quân thì từ ngạc nhiên chuyển sang thích thú, cười khùng khục. Huyền quay qua lườm Quân, đánh vào vai cậu: 

- Anh với Phương của em có chuyện gì đấy? Liệu hồn. Cấm bắt nạt bạn em. 

Quân vẫn chưa thôi cười, vừa cười vừa nghĩ: “Vui đấy!”. Quay sang khoác vai cô em họ đang chau mày giận dỗi kia, Quân nói: 

- Ai dám bắt nạt “Phương của em”, chuyện này dài đấy, về anh kể cho nghe. Đi ăn sáng đã, đói quá. - Rồi lôi tuột Huyền đi.

Chap 2: 
Nó ngồi trong lớp mà hết vò đầu bứt tóc lại quay sang hành hạ quyển vở. Nó vừa làm gì vậy? Khiêu khích cái kẻ mà nó sợ hơn thần chết? 3 năm cấp ba của nó rồi sao đây? Chẳng lẽ lại chuyển trường? Nhưng mà khó khăn lắm nó mới thi vào trường này – ngôi trường có tiếng dạy giỏi của thành phố. Không được, 3 năm Trang trưởng huấn luyện nó không thể công cốc như thế được. Nó đã (và đang ^^) học võ cơ mà, sao phải lo, mặc dù nó không giỏi võ nhưng các thế võ thầy dạy cho nó cũng không phải là vô dụng, còn bản lĩnh của nó qua những lần hát hò làm MC nữa cơ mà. Mà nói mới nhớ, học lực của Quân yếu lắm, sao lại thi đỗ vào trường này. Lạ thật! nó mải suy nghĩ mà không biết là Huyền về lớp, ngồi cạnh nó từ lúc nào. Huyền khẽ gọi: 

- Phương ơi! 

Không trả lời. 

- Phương ơi! 

Vẫn không trả lời. 

- PHƯƠNG! 

Nó giật bắn người, ngã khỏi ghế, rơi cái rầm phát. Huyền đang tức điên vì nó dám bơ cô cũng phải bật cười. 

- Cậu nghĩ cái gì mà tớ gọi 3 câu không trả lời thế? 

Nó lúng túng trả lời: 
- À… không có gì. Tớ đang ngắm lớp. 

Huyền suýt bật cười trước câu trả lời ngây ngô như đứa ngố của Phương. Cô nén cười, nghiêm nghị nhìn nó: 

- Hết tiết này trường cho khối 10 về sớm. Cậu đi ăn kem với tớ đi. Coi như làm quen tìm hiểu thân nhau hơn.- Nói rồi Huyền cười tít mắt, rất vô tư. 

- À.. ừ… ừm. À mà anh họ cậu có đi cùng không? – Nó chợt hỏi, nếu có mặt tên hắc ám ấy chắc nó nuốt không trôi mất. 

- Tất nhiên là có. Anh tớ nói là muốn đi chơi ôn lại chuyện xưa với cậu. Anh tớ bảo hồi trước thân với cậu nhất đấy! - Huyền nháy mắt tinh nghịch, nhiều lúc nó nghĩ Huyền không biết buồn thì phải. 

- Bạn thân á? Gì cơ? Không phải đâu? Anh cậu hồi trước... - Nhưng nó chưa nói hết câu thì Huyền đã chặn – Ô thầy vào kìa. Thôi hết giờ đợi tớ ở cổng trường nhé. 

Nó không nói được gì nữa. Định bụng rằng hết giờ sẽ trốn về trước, nhưng ngặt nỗi nó lại sợ Huyền giận. Dù gì Huyền cũng là người bạn đầu tiên của nó trong quãng thời gian học cấp 3. Thật là “tiến thoái lưỡng nan”. 

Nó quyết định là sẽ đi. Không việc gì phải sợ cả. Dù gì thì giờ nó cũng đã khác xưa nhiều lắm. Nghĩ là làm. Hiện tại nó đang ở dưới cổng trường, ngồi yên trên chiếc xe đạp điện đen mới coóng – quà của nó cho việc thi đỗ cấp 3. Từ đằng xa, Huyền và Quân đang đi song song với nhau, thấy nó Huyền vẫy tay gọi ý ới. Nó cũng lịch sự vẫy tay chào. Quân tiến lại gần, chỉ nói cộc lốc: “Chào” rồi đi trước. 
Quán kem mà Huyền mời nó cách trường khoảng 200m. Nó ngồi cạnh Huyền, Quân ngồi đối diện. Suốt buổi chỉ có Huyền nói nhiều nhất. Bống Huyền có điện thoại rồi nói có việc phải về, để nó và Quân ở lại. Nó nuốt nước bọt. Huyền về rồi thì nó sao chịu được cái tên ác quỷ kia. Quân không nói gì, chỉ gật đầu chào Huyền. Huyền đi rồi, cậu mới quay ra nói, cười đểu: 

- Cuối cùng con kì đà kia cũng về. Tôi giờ mới có cơ hội “nói chuyện” với cậu. 

- Cậu… có chuyện gì… cần nói với tôi? Nó ngập ngừng hỏi, tim đập binh binh. Đã tự hứa là không sợ, nhưng giờ thì lại như thế này đây. 

- Bạn cũ lâu ngày gặp lại cũng có nhiều chuyện cần ôn lại chứ. – Quân nhếch môi - Nhờ cậu và tri kỉ thân thiết của cậu mà hồi đấy tôi lại “được” chuyển trường. 

Nó nghe hai từ “bạn cũ” mà rét run dù trời đang là mùa hè. Thu hết mọi can đảm, nó hít một hơi đầy phổi, nhìn Quân: 

- Tất cả là tại cậu mà, sao lại trách tôi? Nếu hồi đấy cậu không bắt nạt tôi thì cậu cũng đâu có bị chuyển trường. 

- Đơn giản vì cậu rất hợp với việc bị bắt nạt. – Quân thản nhiên. 
Tới lúc này thì nó không kìm chế được nữa. Mắt trợn lên, nhìn Quân đầy tức giận, nghiến răng trèo trẹo: 

- Đào Duy Quân, cậu nghĩ tôi là cái gì? Là con rối để cậu cùng cái lũ ******** kia chà đạp à? Tôi giờ đã khác trước rồi, không còn là cái con ngốc để cậu bắt nạt nữa đâu. 

- Ồ vậy à? Hoan nghênh.- Quân cười cười nhìn nó. Nụ cười đó làm nó ngẩn người ra. Vẫn là nụ cười đểu nhưng hình như có lẫn trong đó sự vui mừng. Hay là nó nhầm. Lần đầu tiên nó thấy Quân cười như thế. 

Rồi không dấu được sự tò mò, nó hỏi: 

- Mà tại sao cậu thi đỗ vào trường này vậy? Cậu học tệ lắm mà. 

- Chạy. – Quân nói cụt lủn. 

- Thật? – Nó hỏi lại. 

Gật. 

- Đúng là nhà giàu lắm tiền thừa của.- Nó lẩm bẩm. 

- Nói cái gì đấy? – Quân trợn mắt, hất hàm về phía nó. 

- Không có nói gì đâu. – Nó xua tay. Rồi nhận ra rằng không nên ngồi lâu với Quân nữa, biết đâu lại dính vào những trò bắt nạt của cậu ta, nó vơ vội cặp sách, rút tiền ra – Tôi phải về đây, cậu ở lại ăn kem vui vẻ, tiền kem của tôi đây. 

Nhưng nó chưa kịp để tiền lên bàn thì Quân nói: 

- Tôi mời. 

- Gì… gì cơ? Không cần đâu. Cậu cầm lấ… - Không để nó nói hết câu, Quân nhắc lại, giọng nhuốm sự tức giận: 

- Tôi-mời. 

Biết có sự chẳng lành, nó đành rụt lại, vơ cặp chạy mất. Chạy xe nhanh về nhà, nó chỉ kịp chào mẹ một tiếng rồi lao ngay lên phòng, tim vẫn đập mạnh. Nó vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Tại sao nó vẫn sợ Quân như trước? Có lẽ cậu ta ám ảnh nó quá nhiều.Nó lồm cồm lấy quần áo rồi đi tắm. Có lẽ nước lạnh sẽ làm nó bình tĩnh hơn. 

Những ngày sau đó, nó luôn tìm cách tránh mặt Quân. Nó luôn ở lì trong lớp, lắc đầu quầy quậy khi Huyền rủ nó đi ăn. Chắc chắn Huyền sẽ rủ cả ông anh đáng quý của cô đi cùng. Mà nó lại không muốn nhìn mặt cậu ta một chút nào. Cái nó cần là sự yên bình. Qua Huyền, nó cũng biết được Quân ở lớp đấy đã quen hết tất cả những tên con trai quậy phá đồng thời cũng là những công tử nhà giàu - giống Quân, lập thành một hội luôn đi chơi cùng nhau, quậy phá đủ thứ. Quá khứ ùa về hù dọa nó, khiến nó nơm nớp nghĩ rằng Quân sẽ lại hành hạ nó như hồi trước. Nhưng đã mấy tuần học rồi mà nó không thấy động tĩnh gì, nghĩ rằng có lẽ cậu ta đã thay đổi, nó yên tâm được phần nào. 

Nhưng “người tính đâu bằng trời tính”, nó đâu có ngờ rằng nó lại lâm vào tình cảnh trớ trêu đó. 

Hôm đó là 6h chiều Chủ nhật, nó đi đến nhà sách, vì xe hết điện nên nó đi bộ. Đang thong dong trên đường thì bỗng nhiên có một chiếc xe Lexus màu trắng chạy đến, phanh kít lại chỗ nó, cửa xe mở ra, một cánh tay rắn chắc kéo mạnh nó vào trong xe. Nó không chống lại được, vì cánh tay đấy khỏe quá. Cửa xe ôtô đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh. 

Chẳng lẽ lại là bắt cóc? Nhưng mình có đắc tội với ai bao giờ đâu? Quay sang bên kia, nó trợn mắt, sửng sốt nhìn người bên cạnh. Là Quân, tại sao cậu tại lại bắt nó. Nó lắp bắp: 

- Cậu… Sao cậu… bắt tôi? 

- Đi chơi. - Lại kiểu nói cộc lốc. Mắt Quân vẫn chăm chú vào cái iPad, không thèm nhìn nó. 

- Chơi… cái gì cơ… Tôi sao lại đi chơi với cậu? Cho tôi xuống đi? Làm ơn tha cho tôi. – Nó bỗng hoảng lên. Kiểu này chắc chắn Quân sắp trả thù nó rồi. Chẳng lẽ lại những trò hành hạ gắn mác Đào Duy Quân. 

Quân không nói gì. Vẫn chăm chú vào cái iPad. Nó liên tục cầu xin Quân. Miệng méo xệch, mắt bắt đầu rớm nước. Tại sao lúc quan trọng thế này nó lại quên điện thoại chứ. 

- Đến nơi rồi. – Quân không thèm để ý đến nó, lạnh lùng nói rồi mở cửa xe xuống, vòng qua bên kia mở cửa xe cho nó. Nó lắc đầu liền tục, nhất quyết không xuống, nhưng Quân đã túm lấy tay nó, lôi khỏi xe. Nơi Quân đưa nó đến là sàn Hoàng Gia – vũ trường lớn nhất thành phố. Nó sợ các vũ trường. Tiếng nhạc xập xình, mùi rượu ngập trong không khí, những cô gái ăn mặc sexy uốn **, những tên thanh niên học đòi nốc rượu chơi thuốc, những ông già trung niên tay ôm eo những cô gái dáng chuẩn như người mẫu,… Nó không nghĩ là Quân lại là khách VIP cùa những nơi như này. Quân mới 16 tuổi, hơn nó 1 tuổi mà đã dây vào những nơi như thế này. Nó quá ngây thơ khi nghĩ rằng Quân đơn thuần chỉ là quậy phá bình thường. 
Nó níu tay Quân lại, lắc mạnh đầu, mắt ướt sũng, chỉ cần chớp mắt thôi là nước mắt sẽ chảy xuống ngay. Quân nhìn nó, chưa đến 1 giây, quay đi lôi tay nó tiến sâu vào trong. Nó không ngờ Quân lại vô tình đến như thế. Quân dẫn nó đến một bàn lớn, la liệt rượu. Xung quanh là hội của Quân – các công tử nhà giàu đập phá tiêu tiền không xót tay. Quân đẩy nó ngồi vào ghế sofa lớn rồi bình thàn ngồi bên cạnh, tay quàng qua vai. Lũ bạn Quân ngạc nhiên nhìn nó, quay qua trêu Quân: 

- Em nào đây? Nhìn mặt ngây thơ thế? 

- Bạn gái tao. Hôm nay đưa em ấy ra mắt chúng mày. 

Lũ công tử ấy từ ngạc nhiên chuyển qua thích thú, hú ầm lên. Anh chàng DJ chuyển nhạc. Từ những bản nhạc ballad nhẹ nhàng chuyển sang những bản Nonstop sôi động. Cả sàn nhảy nóng hẳn lên, hội bạn của Quân bắt đầu lắc lư theo nhạc. Nó thấy đầu mình đau đau. Càng lúc càng dữ dội. Nó khá yếu, dị ứng với những nơi như thế này. Mắt nó dần mờ đi. Nó đưa tay lên ôm đầy, lắc lắc để tỉnh táo hơn. Quân không để ý đến điều ấy, cậu cười nói vui vẻ với hội bạn. Trường - bạn Quân - thấy nó ngồi lào đảo, hất mặt về phía Quân: 

- Em gái kia sao thế Quân? 

Quân quay sang nhìn nó, khẽ nhíu mày. “Chắc cô ấy không chịu được. Hình như mình đùa hơi quá”. Quân định đỡ nó dậy, nhưng chưa kịp làm gì thì Hiếu – thành viên khác trong hội – đưa cho nó ly rượu mạnh màu đỏ: 

- Uống đi em gái. Xem người yêu của thằng Quân chịu chơi thế nào. 

Nó quay cuồng trong âm thanh xập xình, lại cộng thêm cái cổ đang bỏng rát, không kịp nghĩ gì, nó đưa tay với lấy ly rượu tu một hơi hết luôn. Cả hội trố mắt nhìn nó. Quân không nói được câu gì, quá sốc với hành động cùa một con bé nổi tiếng hiền lành ngoan ngoãn. Sau khi uống xong, nó thấy người như có lửa, cổ họng càng nóng hơn, cái thứ chất lỏng màu đỏ kia như ngọn lừa, đi đến đâu điên cuồng đốt cháy đến đó. Bụng nó nóng rát, nó đưa hay tay ôm lấy bụng, cúi gập người xuống, mồ hôi túa ra đầm đìa. Trước lúc chìm vào trong vô thức, nó chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của Quân. 

“Cấm mày khóc. Nếu không tao đốt luôn tóc mày đấy” 

“Vẫn khóc này” 

Những kí ức hồi lớp 7 dội về đầu nó. Mái tóc suôn mượt, dài qua lưng của nó đang bị Quân cầm chặt, dí cái bật lửa hình khẩu súng, mùi khét lẹt bốc lên. Nó lắc đầu nguầy nguậy, miệng không ngừng la hét: “Không! Đừng đốt tóc tôi”.Nó vùng dậy, mồ hôi sau lưng áo đầm đìa. Nó thở hổn hển. Khuôn mặt trắng bệch, không còn giọt máu, đôi mắt hoảng loạn. 

- Cậu tỉnh rồi à? 

Nó giật mình nhìn sang bên cạnh. Là Quân. Vậy nó đang ở đâu? 

- Tôi… đang ở đâu? Sao cậu lại… ở đây? 

- Bệnh viện. Cậu tự nhiên ngất đi làm tôi thót tim, còn nôn hết ra áo tôi nữa. Nhưng giờ không sao rồi. 

Nó nhíu mày, cố nhớ lại mọi chuyện trước đó. Quân túm nó lên xe, lôi nó vào vũ trường. Nó uống rượu. Rồi ngất đi. Còn về sau như thế nào thì nó không nhớ. Chợt người nó trào lên sự tức giận. Nó bị Quân đem ra làm trò cười cho hội bạn của cậu ta, bị uống rượu. Lần đầu tiên trong đời nó vào vũ trường. Lần đầu tiên nó uống rượu. Ở cái tuổi 15 này. Càng nghĩ càng giận sôi máu. Nó chợt vùng quay sang Quân, vung tay tát mạnh vào mặt cậu ta. Quân bị bất ngờ, không tránh được. “Chát”. Tiếng kêu như xé vải. Rồi tất cả chìm vào im lặng. Nó ngồi trên giường, thở hổn hển vì tức giận. 1 phút. 2 phút. 3 phút. Quân tức giận quát lên: 

- CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ ĐẤY? 

- Chính tôi mới phải hỏi cậu câu đấy mới đúng. Cậu làm cái trò gì mà lôi tôi vào cái địa ngục đấy? Cậu nghĩ tôi là cái gì của cậu? 

- Chả làm sao cả. Có trách thì trách cậu tự ý uống ly rượu đấy thôi. 

- Nếu không phải tại cậu lôi tôi vào đấy thì tôi đâu có bị thế này. 3 năm trước cậu hành hạ tôi chưa đủ sao? Bắt nạt tôi cậu sung sướng lắm à? Tôi và cậu nợ gì nhau mà sao cậu hết lần này đến lần khác không buông tha cho tôi thế? Tôi mệt mỏi lắm rồi. Làm ơn, xin cậu hãy để cho tôi yên ổn. Tôi còn phải học. Hiểu chứ? Đừng động đến tôi nữa. Tôi không muốn nhà trường can thiệp vào chuyện này đâu. 

- Cậu nghĩ là nhà trường sẽ làm gì tôi? – Quân cười khinh khỉnh. 

- À phải rồi. Gia đình cậu có tiền, có quyền thế. Có phải gia đình cậu dạy cậu quyền chà đạp lên danh dự, hành hạ người khác phải không? Cậu luôn tự cho mình trên người khác, muốn gì được nấy. Cậu đã bao giờ nghĩ về cảm giác của người khác chưa? – Nó nói mà nước mắt rơi lã chã. Quân quả thật đã quá đáng lắm rồi. Nó leo xuống giường, giật sợi dây truyền nước biển ở tay ra, đi về phía cửa – Xin lỗi, tôi phải về. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu thêm 1 giây nào nữa. 

Chap 3: 
Phương đi rồi, còn mỗi Quân ở trong phòng. Cậu gục đầu vào tay, nghĩ về việc vừa mới xảy ra. Không ngờ 3 năm không gặp Phương lại thay đổi như vậy. Nó không còn là con bé nhút nhát, lúc nào cũng rúm ró trước những trò bắt nạt của cậu, không dám phản kháng. Phương của bây giờ đã dám đứng dậy, vung tay tát cậu. Cái tát làm cậu nóng máu, khiến cậu quát Phương, giở giọng điệu khinh khỉnh trả lời nó. Chắc Phương ghét cậu lắm. Mà không, Phương luôn luôn ghét cậu mới đúng. Học cùng với nó bao nhiêu năm là bấy nhiêu năm cậu gây khó dễ cho nó. Hết tạt nước vào người nó, hất đổ bữa sáng của nó, nhốt nó trong nhà vệ sinh của trường, .... và cuối cùng là đốt vở và tóc của nó. Thử hỏi làm sao mà nó yêu quý cậu chứ. 

Mải suy nghĩ, Quân không biết có người bước vào. 

- Anh lại giở mấy trò cũ ấy ra à? - Giọng của Huyền. 

Quân ngồi im, không nhúc nhích, cũng không trả lời Huyền. 

- Sẽ chả có cô gái nào thích anh nếu anh làm thế đâu. - Huyền thở dài, ngán ngẩm. 

Đúng, Quân rất thích Phương. Thích từ hồi mới vào cấp 2. Nhìn cái mặt bầu bĩnh, làn da trắng hồng đúng kiểu trẻ con, nụ cười cực đẹp của Phương là Quân đã “cảm” ngay. Quân bắt nạt Phương cũng chỉ vì một mục đích là Phương sẽ chú ý đến cậu. Bị chuyển trường, Quân tưởng rằng sẽ quên được cái con bé nhút nhát ấy, nhưng cậu vẫn nhớ da diết cái nụ cười hồn nhiên, vẻ đẹp thánh thiện của Phương. Cậu điều tra từ bọn đàn em biết Phương thi trường Võ Thị Sáu, cậu cũng nộp hồ sơ thi vào trường đấy, biết tin Phương đỗ, Quân cũng “chạy” vào trường. Nhưng đứng trước Phương cậu lại lúng túng, không dám cho Phương biết tình cảm của mình, cậu che đậy sự lúng túng ấy lại bằng những hành động chọc phá Phương. Cậu thầm nguyền rủa mình khi đã làm tổn thương Phương. 

- Thế giờ anh phải làm như thế nào? – Quân uể oải đáp. 

- Bắt đầu tình yêu bằng tình bạn trước đi. Khiến Phương quên hết chuyện cũ, chấp nhận anh. - Huyền đáp lại, giọng rất nghiêm túc. 

- Nhưng cô ấy giờ ghét anh lắm. 

- Em sẽ giúp anh. Ngày mai ở phòng chức năng, ra chơi tiết 1. 

- Ừ.- Quân nói rồi đứng dậy đi về, để lại Huyền đứng trong phòng, khẽ thở dài: “Đúng là đồ ngốc, đời có ai tán gái như anh không?” 

Nó đến lớp với cái bộ mặt không thể tệ hơn. Đôi mắt thâm xì vì mất ngủ, sưng lên vì khóc. Cái mặt bí xị, má chảy xuống. Huyền nhìn nó mà khẽ rủa thầm ông anh quái ác của mình, nặn một nụ cười tươi nhất có thể quay sang nó: 

- Phương này, tý nữa hết tiết xuống phòng chức năng lấy đồ với tớ nhé. 

- Ừ. – Phương trả lời mà không cần hỏi xem Huyền thì lấy cái gì ở đấy. Có lẽ cú “chấn động” ngày hôm qua vẫn chưa hết. Về nhà, nó đã bị bố mẹ tra khảo là đi đâu tối mịt mới về. Nó chỉ ấp úng trả lời là đến nhà bạn rồi chạy biến lên phòng, khóa cửa khóc rấm rứt rồi ngủ lúc nào không biết, quên cả ăn tối. 

Trường nó quy định giờ ra chơi hết tiết 1 là dài nhất – 15 phút để học sinh xuống canteen ăn sáng. Vừa mới trống, cái Huyền đã lôi tuột nó đi. Nó chỉ biết ú ớ theo sau. Qua cửa lớp 10C3, nó khẽ rùng mình, bước chân gấp gáp hơn. Đến cửa phòng chức năng, bỗng Huyền đẩy nó vào, nói nhanh rồi chạy biến: 

- Á tớ đau bụng quá, cậu vào lấy giúp tớ quyển vở ở trên đệm nhảy ấy, tớ để quên. 

Phòng chức năng là một phòng tập đa năng, rất rộng, phân chia rõ ràng: khu bóng rổ, khu đánh cầu lông – đá cầu, khu nhảy xà,… Nó khẽ đẩy cửa vào, đưa mắt tìm khu nhảy xà, cụ thể là cái đệm nhảy. Kia! Quyển vở của Huyền. Nó nhanh nhảu chạy đến cầm quyển vở lên. Có một giọng nói trầm trầm vang lên, khiến nó giật mình: 

- Phương!- Quyển vở trên tay nó rơi cái bộp. Là Quân. Nó trợn mắt, lí nào lại… Nó cứng nhắc quay đầu về phía phát ra tiếng nói. Đúng là “oan gia ngõ hẹp”, sao lại gặp Quân vào lúc này cơ chứ. Nó nhanh chóng cúi xuống nhặt quyển vở, định chạy nhanh ra khỏi phòng nhưng Quân đã giữ tay nó lại, thành khẩn: 

- Nghe tớ nói đã. Tớ xin lỗi vì chuyện hôm qua. Tớ biết tớ đã quá đáng với cậu. 

Nó quay hẳn người lại, tròn mắt nhìn Quân, quá đỗi ngạc nhiên. Quân mà cũng biết xin lỗi? Nghĩ lại chuyện hôm qua, cục tức trong người nó lại dâng lên. Giằng mạnh tay mình khỏi tay Quân, nó nghiến răng: 

- Chẳng phải tôi đã nói là không muốn nhìn thấy mặt cậu sao? Cậu còn có ý đồ gì nữa? Hôm qua còn chưa đủ à? 

- Tớ xin lỗi. Tất cả là tại tớ. Tại tớ… tớ… - Quân ấp úng. 

- Cậu làm sao? – Nó hỏi, khẽ nhíu mày trước con người hoàn toàn khác của Quân. 

- Tại… tớ… TỚ CHỈ MUỐN LÀM BẠN VỚI CẬU. – Quân đột nhiên quát lên, khiến nó giật mình. 
- Cậu ra lệnh cho tôi đấy à? Rốt cục thì cậu đang nghĩ trò gì thế? Lại một trò trả thù mới nữa à? Cậu bắt nạt, hành hạ tôi như thế giờ lại muốn làm bạn với tôi. Cậu muốn cái gì thì nói đi. – Nó trừng trừng nhìn Quân. 

- Tớ không có ý gì cả. Tớ thật sự muốn làm bạn với cậu. Tớ… 

- Thôi đi, đừng có giả tạo nữa. Tôi có việc rồi. Chào cậu và đừng để tôi gặp lại cậu nữa.- Nó nói rồi quay đầu đi thẳng. 
Chờ nó đi mất, Huyền mới từ bụi cây gần đấy chạy vào, đập ngay vào mắt là cảnh Quân tức tối sút mạnh vào cái rổ đựng bóng, bóng lăn tung tóe. “Chắc không được rồi” - Huyền lẩm bẩm rồi chạy lại chỗ Quân, khẽ hỏi: 

- Thế nào rồi anh? 

- Không được. Điên quá. Anh thật sự thành thật mà. – Quân tức tối, đinh tung chân sút vào rổ bóng kế tiếp nhưng Huyền đã ngay lại. 

- Đừng có phá nữa. Để em lên khuyên Phương xem sao. 

Nó ngồi trong lớp, nằm gục xuống bàn. Đầu óc quay cuồng trong những lời nói của Quân. Nó lo sợ rằng Quân đang có ý đồ khác. Quá vô lí. Không có lí do gì mà Quân phải hạ mình xin lỗi nó. Nó sẽ không rơi vào bẫy của Quân lần nữa đâu. 

Huyền nhẹ nhàng ngồi bên cạnh nó, tay đặt lên vai, khẽ lay nó dậy. 

- Ai… À Huyền. Vở của cậu này. – Nó chìa quyển vở mà Huyền “quên” ở phòng chức năng.

- Lát nữa về đợt tớ ở cổng trường, đi ăn sữa chua với tớ đi. - Huyền cười nhẹ. 

Nó đảo mắt, suy nghĩ, chân mày giật giật, khẽ nhăn lại. 

- Yên tâm, chỉ có tớ với cậu thôi. - Huyền nháy mắt, như đọc được suy nghĩ của nó. 

Nó giật mình. Lẽ nào Huyền biết nó tránh mặt Quân. “Không có Quân thì được” Nó khẽ gật đầu đồng ý. 

Quán Yogurt Gabbit - Tại bàn số 3 cạnh cửa sổ. Nó chống tay vào bàn, tận hưởng từng cơn gió bên cạnh cửa sổ. Gió mơn man khuôn mặt bầu bĩnh, hôn lên làn da trắng hồng, đùa nghịch từng lọn tóc đen nhánh. Trông nó yên bình, không gợn chút lo âu. Huyền gọi 2 ly Yogurt, một vani một socola. Nó thích ăn những gì liên quan đến socola. Có lẽ Huyền biết được sở thích này nên không cần hỏi nó ăn gì mà đã nhanh nhảu quay sang chị phục vụ gọi đồ. Nó khẽ cười. Huyền nhìn thẳng vào nó, nghiêm nghị: 

- Tớ gọi cậu ra đây là để… ăn sữa chua, hề hề. – Gương mặt hình sự của Huyền bỗng chuyển qua nhăn nhở. 

Nó tý sặc. “Rất giống Quân”. Nó giật mình. Tự nhiên nghĩ đến cậu ta làm gì chứ. Chắc tại Huyền nhăn nhở giống Quân, anh em mà. Nó tự giải thích rồi quay ra trêu Huyền: 

- Thì ở đây bán sữa chua mà. – Nó cười tít. 

- Thật ra còn chuyện khác nữa. - Lại nghiêm nghị - Tớ nghe anh tớ kể rồi, chuyện cậu bị anh tớ bắt nạt. 

- Thì… thì sao? – Nó lúng túng, hình như nó đoán ra được ý định của Huyền. 

- Anh tớ thật sự muốn làm bạn với cậu. Những trò hồi trước là của “thời trẻ con bồng bột”, cậu có thể bỏ qua được không? 

- Vậy cái trò lôi tớ vào bar làm trò cười cho lũ bạn của cậu ấy cũng là phút nghịch dại của trẻ con à? 

- Thật ra thì anh ấy không có ý lôi cậu làm trò cười. Anh ấy rất ngốc khi bày tỏ tình cảm của mình… à ý tớ là suy nghĩ của mình với người khác. Quân rất quý cậu, thật đấy. Cái thằng hôm qua đưa rượu cho cậu suýt nữa bị Quân đánh cho bết nếu mọi người không can lại. Quân lo cho cậu khi thấy cậu ngất, nhưng anh ấy rất tệ trong việc nói ra suy nghĩ của mình nên mới có thái độ đấy. Cậu có thể hiểu cho Quân được không? 

- Xin lỗi cậu, nhưng tớ chỉ muốn được yên ổn thôi. Ai dám chắc là quan hệ với Quân thì tớ được bình yên. Với lại tớ không muốn làm bạn với anh cậu, tớ xin lỗi nếu xúc phạm, tớ sẽ không bao giờ chấp nhận con người hư hỏng ấy. Tớ về đây. 

Phương đẩy tiền về phía Huyền rồi xách cặp bỏ đi. Để lại Huyền ngồi thẫn thờ, “Anh làm gì quá đáng với Phương mà để cậu ấy nặng lời nói về anh thế?”. 

Chap 4: 
Bước chân nặng trịch đến lớp, đầu nó vẫn quay cuồng câu hỏi “Quân muốn làm bạn với nó?”, cũng vì mải suy nghĩ mà lúc nãy tý nữa nó “xòe” ở đường. Có tiếng nhốn nháo ngoài cửa lớp, nó cũng chả quan tâm, chắc lại có anh khối trên đẹp trai nào ngang qua, nó còn lạ gì lũ con gái lớp nó nữa, rặt một lũ hám trai. Đang định gục xuống bàn ngủ thì tiếng lũ con gái nhao nhao: 

- Phương, êm Phương nhà mình đâu? Ra có người gặp. 

Hở, gặp nó? Nó có quen biết ai ở trường ngoài 38 con người lớp nó đâu mà lại có người tìm. Nó bước nhanh ra cửa lớp, bản tính tò mò nổi lên, át đi nỗi lo về Quân đã hành nó ngủ không ngon suốt đêm qua. Là Hiếu - kẻ đã đưa li rượu mạnh cho nó. Nó vẫn chưa quên cậu ra, trừng trừng nhìn cậu, giọng trầm hẳn xuống, nó nói, như ấn mạnh từng chữ xuống: 

- Cậu làm gì ở đây? 

- Cho… cho… cho tớ xin lỗi. Thành thật xin lỗi cậu, tớ đã làm điều không phải với cậu. Tha lỗi cho tớ. - Hiếu tuôn một tràng, cái miệng méo xệch, mặt nhăn như cái giẻ. 

- Lại một trò mới cùa Quân à? – Nó cảnh giác. 

- Không… không phải. Anh Quân không liên quan. Tớ hối hận lắm. Cậu bỏ qua cho tớ được không? Làm ơn… - Hiếu bỗng khuỵu xuống, miệng liên tục lải nhải. 

Nó thật sự sốc. Nó không nghĩ Hiếu lại làm như vậy. Nó vội vàng đỡ cậu ta dậy, lắp bắp: 

- Cậu… cậu sao thế? Sao lại… 

- Cậu không cần biết, cậu bỏ qua cho tớ, được không, xin cậu đấy. - Hiếu vẫn tiếp tục nhì nhèo, định khuỵu người xuống lần nữa. 

- Được… được rồi. Đứng lên đi, tớ quên hết rồi. 

- Cám ơn cậu, cám ơn rất nhiều. - Hiếu mừng rơn, rối rít cảm ơn rồi chạy biến về lớp. 

Đám đông vẫn chưa tản ra. Mọi người xung quanh lầm rầm bàn tán, nhìn nó như nhìn vật thể lạ. Nó là ai mà ghê gớm vậy? Đến nỗi con quỷ phá phách kia phải hạ mình xin lỗi nó thế? Nó ái ngại nhìn xung quanh. Tiếng bàn tán mỗi lúc một to. Nó lao nhanh vào lớp, gục xuống bàn, hai tay ôm đầu. Chỉ có như thế nó mới không nghe thấy tiếng lầm rầm nói về nó nữa. Nó có ghê ghớm gì đâu cơ chứ? Mà tại sao Hiếu lại thay đổi lạ như thế? Nó bỗng nhớ lời nói của Huyền hôm qua: “Quân rất quý cậu, thật đấy. Cái thằng hôm qua đưa rượu cho cậu suýt nữa bị Quân đánh cho bết nếu mọi người không can lại”. Là Quân! 

Nó bỗng bật dậy. Không, chắc không phải. Nhưng Huyền chưa nói dối nó bao giờ. Mà nó cũng biết Quân rất nóng tính, hồi cấp 2 từng đánh một thằng nhóc lớp 8 vào viện. Nó quyết định sẽ gặp Quân, hỏi rõ cậu ta mọi chuyện. 

- Có phải là cậu không? – Nó nhìn chằm chằm vào Quân, hình như đã bớt sợ cậu rồi. 

- Tớ làm sao? – Quân ngây ngô hỏi lại. Cậu sướng như điên khi nó hẹn cậu cuối giờ đến phòng chức năng, khiến cậu tưởng bở đủ chuyện. 

- Chuyện Hiếu đến lớp tớ xin lỗi. 

- Ai có lỗi thì phải nhận thôi. - Lại nhăn nhở cười. 

- Đừng gây ồn ào nữa. Cậu có biết mọi người nhìn tôi bằng con mắt gì không? Trông tôi giống như con đầu gấu máu mặt lắm à? 

- Đâu, hiền thây. 

- Cậu… Thật ra thì cậu muốn gì? 

- Làm bạn với cậu. Thật đấy. 

- Không. 

- Tại sao? Nói lí do đi. Tớ sẽ cố gắng thay đổi. – Quân chuyển sang bộ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mặt nó. Sự quyết tâm lộ rõ trên khuôn mặt điển trai. 

- Tôi và cậu quá khác biệt. Cuộc sống của cậu không có chỗ cho tôi. 

- Cụ thể? 

- Tôi ghét bar. 

- Tớ sẽ không bao giờ đến bar nữa. 

- Rượu. 

- Tớ sẽ bỏ rượu. 

- Đánh nhau. 

- Bỏ đánh nhau. 

- Học. 
- Bỏ học… Hở, sao lại học ở đây? – Quân trố mắt nhìn nó. 

- Cậu là học sinh cá biệt. Học hành vớ vẩn. – Nó thản nhiên. 

- Tớ sẽ học, ôk? Bạn gái… à nhầm bạn tri kỉ với tớ nhé. – Quân nháy mắt. 

- Cứ thể hiện những điều cậu vừa nói đi. Còn nữa, trả lại đoạn tóc cậu đốt cháy cho tôi đi. – Nó hếch mặt, hoàn toàn không sợ Quân nữa. Hình như đang thay đổi vai cho nhau… 

- Gì cơ? Tóc cậu… Nhưng nó cháy hết rồi mà. Với lại tớ xin lỗi rồi thây. Sao cậu thù dai thế? – Quân nhăn nhó. 

- Thù dai? – Nó trợn mắt - Tất cả là tại cậu, cậu có biết cậu làm tổn thương cuộc sống tinh thần của tôi như thế nào không? Cậu có hiểu lúc đấy tôi sợ đến trường như thế nào không? Cậu nghĩ cậu vô tội à? 

- Xin lỗi. Thành thật xin lỗi. - Mặt Quân giờ nhăn như khỉ ăn ớt. 

- Tôi về đây. Cứ thực hiện những gì cậu hứa đi. Và đừng làm gì Hiếu nữa. Cậu ta không đáng bị như thế đâu. 

Nó đi về mà cứ cười khúc khích. Thỉnh thoảng lại có người đi đường nhìn nó, chắc nghĩ con bé này đầu óc có vấn đề. Cứ nghĩ lại cái bản mặt của Quân mà nó không ngừng cười. Chỉ cho đến khi anh trai nó đáp quyển “Nghìn lẻ một đêm” vào đầu nó, trợn mắt:”Mày cười đểu tao đấy à?” thì nó mới ngừng “điên”. 

Huyền tròn mắt nhìn Quân, lúc này trông cũng “điên” không kém. Miệng cười toe toét, mắt híp chặt vào, chìa hai ngón tay thành chữ V về phía Huyền. 

- Thế nào rồi mà cười không thấy Tổ quốc thế kia? – Huyền hỏi nhưng chắc cũng đoán được kết quả. 

- Ngon! – Quân bật ngón cái lên, hàng lông mày nháy nháy – Phương của anh đồng ý làm bạn rồi. 

- Hẳn là Phương nhà anh. - Huyền bĩu môi – Tự nhiên bạn ấy đồng ý à? - Huyền thắc mắc, chả phải Phương đã nói là không muốn “dây” vào con người hư hỏng này rồi mà? 

- À không, nhiều điều kiện lắm. Anh phải bỏ mấy cái tật xấu với lại “học”. – Nói đến đây mặt Quân bỗng chảy xị xuống. 

- Há há há… Anh mà chịu học á? - Huyền phá lên cười. – Anh định xuống lớp 6 học lại à? 

- Im. Mày đừng có xúc xỉ anh. Anh mày hơi bị thông minh đấy. – Quân vênh mặt. Công nhận là Quân rất thông minh, nhưng lười học thì nó cũng ăn sâu vào máu cậu rồi. 

- Xùy… xùy… xùy. Nói không ngượng mồm. - Huyền phẩy phẩy tay, “hắt hủi”. 

- Không lằng nhằng với mày nữa. Anh đi kiếm gia sư học đây. 

Huyền há hốc mồm, tý rơi cằm. Quân mà cũng biết đến cái việc “kiếm gia sư học” á? Cô chạy theo, miệng í ới: 

- Ấy ấy, cho em học với, em cũng đang tìm gia sư. 

- Mày cũng định học lại lớp 6 à? – Quân trợn mắt. 

- Chỉ có anh học lại lớp 6 thôi. Gia sư dạy cho anh lớp 6, dạy em lớp 10. Hề hề. 

- Next đi. 

- Cho em học cùng đi, để em xem tình hình học tập thế nào, em nói với cái Phương cho. Tốt chưa? - Huyền nhấp nháy mắt. 

Quả là sáng suốt khi lôi Phương vào. Quân nghe thấy tên “Phương” thì ra chiều ngẫm nghĩ băn khoăn. Cuối cùng thì gật đầu, không quên điều kiện: 

- Nhớ nói tốt cho tao đấy. 

- Hờ hờ hờ. Ôk anh ê. - Lại mấy cái ngôn ngữ teen, không biết Huyền học được ở đâu. 

Công nhận Quân có quyết tâm thật. Học ngày học đêm. Nhiều lúc thấy nản quá, đinh bỏ cuộc thì lại nhớ đến gương mặt bầu bĩnh dễ thương của Phương, thế là lại cắm đầu vào học. Không ngờ 3 môn ban A lại khó nhằn đến thế. Nhưng Quân cũng phải tự hào là cậu rất thông minh. Thế cho nên chỉ trong 2 tháng đã nắm hết được những kiến thức cơ bản 3 môn thi. Huyền cũng hết sức “choáng” trước ông anh của mình. Đúng là sức mạnh của tình yêu. Học cùng Quân mà cô cứ từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Quân học nhanh kinh khủng, sức học cũng đã đuổi kịp cô. Quân gần như dứt khỏi cái hội công tử kia, lại càng không bén mảng đến bar hay những nơi – mà theo lời của Phương – thì là “địa ngục”. Có lẽ gia đình Quân là mừng nhất trước sự thay đổi của cậu. Cậu quý tử mà trong mắt mẹ cậu chỉ biết chơi bời, phá phách giờ lại chăm chỉ học hành. Bà suýt chút nữa đứng tim khi nghe cậu nói là muốn thuê gia sư, học cấp tốc. Bà gặng hỏi lí do thay đổi thì cậu chỉ ậm ờ cho qua. Qua Huyền, bà biết là nhờ một cô gái. Chắc là một cô gái rất dễ thương. Bà mừng ra mặt, thầm mong được gặp “con dâu tương lai”. Không biết cô bé nào mà lại khiến thằng con bất trị của bà ngoan ngoãn nhứ thế. 
Trong 2 tháng đấy, Phương hầu như không gặp Quân. Nó đoán chắc cậu ta bỏ cuộc rồi. Gì chứ, cậu ta là thằng lười học nhất mà nó biết. Chắc Quân chỉ mạnh miệng lúc đấy thôi! Nhưng nó hoàn toàn đơ người khi Huyền hí hửng khoe với nó là Quân đang cực kì nghiêm túc học. Nó không dám chớp mắt. Quân vì nó à? Nó có gì mà sao Quân lại quyết tâm đến thế? Thỉnh thoảng cũng thấy Quân đến lớp nó, mượn Huyền vài quyển sách nâng cao, không quên cười với nó. Trông Quân cũng khác thật. Mắt thâm quầng do không ngủ, đeo thêm cái kính trông tri thức. “Định làm lưu manh giả danh tri thức à?” – Nó thầm nghĩ. 

- Đẹp chưa? – Quân huơ huơ tờ giấy kiểm tra trước mặt nó, mặt mày hớn hở như vớ được vàng. 

- Gì đây? – Nó nghiêng nghiêng đầu, nhìn vào tớ giấy. Bỗng thốt lên, giọng không giấu được sự ngạc nhiên – 10 điểm á? Cậu tự làm à? 

- Còn ai trồng khoai đất này nữa. – Quân hấp háy mắt - Sợ chưa? Đây nữa này. 

Quân xòe 3 tờ bài kiểm tra. Đủ 3 môn ban A, tờ nào cũng điểm 10 đỏ choét. 

- Cậu có gian lận gì không đấy? – Nó nghi ngờ. 

- Không, thề. Cậu hỏi Huyền xem. 

- Huyền có cùng lớp với cậu đâu. – Nó vuốt cằm – Thôi tạm tin, có tiến bộ. Good Job! – Nó bật ngón tay cái, cười toe. Quân ngẩn người. Phương đang cười với cậu à? Hạnh phúc quá đi!!!. 

- Chuyện, tri kỉ của cậu mà. 

- Ai là tri kỉ của cậu? – Nó tròn mắt. 

- Không biết, cậu hứa rồi. 

- Lúc nào? 

Quân cứng họng. Hình như nó chưa hứa với cậu. Mặt bỗng nghệt ra. Công sức cậu miệt mài suốt 2 tháng bị công cốc à? Nó nhìn cái mặt ngố không tả được của Quân, phì cười: 

- Ừ, thì là bạn. – Nó vỗ vỗ vai Quân. 

- Có thế chứ. – Quân nở nụ cười mãn nguyện. 

- Cậu, làm thế nào mà lại thay đổi nhanh thế? Hồi trước cậu học dốt lắm mà? 

- Xời ơi, vì cậu tớ sẽ làm tất cả! – Quân phẩy phẩy tay, giọng huênh hoang. 

- Cứ như yêu nhau đấy. Kinh quá! – Nó nhăn mặt, lè lưỡi. 

“Thì đúng là tớ yêu cậu mà”, Quân lẩm bẩm. 

- Gì cơ? 

- Đâu có gì đâu. 

“Thính thế”. Bỗng Quân búng tay cái chóc: 

- Mà tớ được hẳn 3 điểm 10 đấy, cậu phải chúc mừng tớ chứ. 

- Chúc mừng! 

- Thế thôi à? – Quân chưng hửng. 

- Chứ còn thế nào nữa? – Nó hỏi lại, cực kì ngây thơ vô tội. 

- Chậm hiểu thế, mời tớ đi chơi đi. 

- Hở… - Nó tròn mắt nhìn Quân, không ngờ cậu ta lại tự nhiên đến thế. 

- Hở cái gì? Tớ học hành vất vả, cậu có biết tớ thức trắng bao nhiêu đêm rồi không? Tất cả là vì cậu đấy. – Quân kể lể. 

- À ừ ừ. Vậy cậu muốn đi chơi gì gì? – Nó hơi choáng, “không phải cậu ta đang làm nũng à?”. 

- Chiều nay 3 giờ đi. Cho tớ số điện thoại của cậu đi, à cả địa chỉ nhà cậu nữa. Chiều tớ qua đón. 

- 016xxxxxxxx. Số 98/365 Lương Khánh Thiện. 

- Ôk. Chiều nhé. Tớ về đây – Quân nói rồi xách cặp đi ra khỏi phòng chức năng, không quên vẫy tay tạm biệt. Có vẻ như phòng chức năng giờ là nơi để nó và Quân hẹn gặp vậy.

Nó chậm rãi bước đi, tự nhiên thấy vui vui. Quân thay đổi vì nó. Má nó khẽ ửng hồng. Và buổi trưa hôm đây, mọi người ta lại nhìn thấy có một con bé vừa đi vừa cười, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm hát. 


Ads

[Truyện Teen] Vợ hờ ơi, anh yêu em
[Truyện Teen] Vợ hờ ơi, anh yêu em
Ông bà Triệu và Tiểu Phương cũng đi theo.Suốt buổi ăn Minh Quân chỉ cắm cúi ăn không nói gì.Ăn xong Tiểu Phương và Minh Quân đi lên phòng thay đồchuẩn bị đưa ông bà Triệu ra sân bay.
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014