pacman, rainbows, and roller s

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Kiếm Hiệp Online
Game Kiếm Hiệp Online
Siêu phẩm Võ Lâm 3D, chân thực, sống động từng chi tiết, nổi bật nhất trong các Game nhập vai năm 2013.
Tải game miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Thanh tái mặt.

_Anh…anh bảo sao…??

_Đừng cố dấu anh, bọn trẻ bảo em và cậu ta đã từng đến đây, hai người còn hôn nhau nữa. Anh xin lỗi vì anh mà em phải rời xa cậu ấy, anh không muốn hại em thêm nữa. Em nên quay về với tình yêu của em đi, còn anh, anh sẽ có cách giải thích cho báo chí hiểu…!!
Thanh sợ hãi.

_Anh…anh đừng nói thế, giữa em và anh ấy không có gì đâu…!!

Mặc dù trong lòng đang rất đau nhưng Hoàng thật sự thích và thực sự quý Thanh, Hoàng không muốn trái tim Thanh bị chia ra làm hai phần nên Hoàng bảo.

_Anh biết em là một cô gái tốt bụng, một người bạn chân thành nhưng tình yêu và tình bạn không giống nhau, anh không muốn làm tổn thương em, và cũng không muốn nhìn thấy em khóc, em buồn vì anh…!!

_Hãy đến với cậu ta đi, Cậu ta mới thực sự là người em yêu, mới thực sự là người em chọn, đừng vì một người bạn như anh mà làm hỏng đi tình cảm tốt đẹp của hai người….!!

Thanh khóc nấc lên, Thanh ôm lấy mặt, Thanh không biết phải nói và phải giải thích với Hoàng như thế nào nữa. Long đứng ở đằng xa nhìn Thanh và Hoàng. Trong lòng Long lúc này cũng đau chẳng kém gì Thanh, có lẽ Long còn đau hơn Thanh nhiều, vì yêu mà không dám nói, không dám thổ lộ cho người mình yêu biết mình đang yêu, đang để ý đến người đó, có khác gì sống mà không có không khí, không có hơi thở.

Hoàng đứng dậy, sống mũi Hoàng cay cay, chỉ mới hôm qua, Hoàng còn lâng lâng với cảm giác có bạn gái, có người yêu, có người để chia sẻ mọi thứ nhưng hôm nay mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Hoàng để yên cho Thanh khóc, Hoàng bước lại gần Long, Hoàng bảo.

_Mình có chuyện cần nói với cậu…!!

Long nhướng mày.

_Giữa hai chúng ta có gì cần nói với nhau sao…??

_Sao lại không …??Cậu không quan tâm bây giờ Thu đang thực sự nghĩ về ai à…??

Long đau đớn nói.

_Không phải bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh cậu sao…??

_Cô ấy làm thế chỉ vì tình bạn thôi, còn người mà cô ấy thực sự nghĩ đến là cậu chứ không phải là mình…??

Chìa khóa xe ô tô trên tay Long rơi xuống đất, Long run rẩy hỏi.

_Cậu…cậu vừa…vừa nói gì…??

Hoàng thở dài nói tiếp.

_Mặc dù mình là người cô ấy chọn ở bên cạnh nhưng tâm hồn, trái tim của cô ấy không hướng về mình. Mình sẽ cố gắng kết thúc chuyện này sớm để hai người được ở bên nhau…!!

Long nhìn Hoàng không chớp, từng lời nói của Hoàng làm trái tim Long đập thật nhanh, làm khuôn mặt Long đỏ hồng. Long lo lắng hỏi.

_Còn cậu, cậu sẽ giải quyết chuyện này thế nào đây…?? Phóng viên, và báo chí sẽ không tha cho cậu…!!

Hoàng vỗ vai Long.

_Cậu yên tâm, mình sẽ có cách, mình biết sẽ rất thiệt thòi cho cậu khi để người mình yêu bên cạnh mình nhưng mình không thể trả cô ấy về bên cạnh câu ngay bây giờ được, mình cần cô ấy đóng giả làm bạn gái mình nốt tháng này cho đến khi mình quảng bá xong album, cậu không phiền nếu mình làm như thế chứ…??

Long lắc đầu.

_Cậu đừng nói thế, việc cô ấy chọn ai là quyền của cô ấy, mình và cậu không có quyền bắt ép cô ấy…!!

Long quay lại nhìn Thanh, Long thấy Thanh đang khóc, lòng Long đau nhói, Long muốn chạy đến bên cạnh Thanh, muốn ôm lấy Thanh, muốn nói nhiều điều với Thanh nhưng Long không thể làm thế, Long không thể…!!

Cả hai tuy đứng gần nhau nhưng họ cảm tưởng họ là hai đường thẳng không thể nào có một điểm chung, cả hai có một gánh nặng, có một quá khứ, có một bức màn bí ẩn vẫn chưa tìm ra được đáp số, chỉ khi nào bài toán đó giải xong, họ mới thực sự đến được với nhau.

Hoàng thở dài, ngước mắt nhìn mây trắng bay, lòng Hoàng réo gọi.

_Thiên Vy…!! Bây giờ em đang ở đâu, em có biết là anh đang nhớ em nhiều lắm không…??

Ba người mang ba tâm trạng khác nhau, Hoàng vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của quá khứ, Hoàng chưa bao giờ quên Thiên Vy, hình như Hoàng đang yêu Thanh, đang thích Thanh qua hình bóng của Thiên Vy.

Long yêu Thanh nhưng không dám nói, còn Thanh vẫn chưa xác định được tình cảm của bản thân. Thanh không biết là Thanh nên làm theo con tim hay nên làm theo lí trí mách bảo. Thanh yêu và thích Long là sự thật nhưng Thanh không thể rời xa Hoàng, không thể nhìn thấy Hoàng buồn, Hoàng không vui.

Nhiều lúc Thanh tự hỏi là tại sao lại thế..?? Tại sao Thanh không thể vô tình với Hoàng nhưng không ai có thể trả lời cho Thanh, không ai cả…!!
Trên đường trở về nhà Thanh và Hoàng đều im lặng không nói gì, lúc đi thì vui vẻ như thế nhưng khi về không khí giữa hai người trở nên căng thẳng và mệt mỏi.

Thanh hết chịu nổi, Thanh quay sang bảo Hoàng.

_Anh nói gì đi chứ…??

_Anh thì có gì để nói với em nữa đâu…!!

_Ý anh bảo tình bạn giữa hai chúng ta kết thúc chứ gì…??

_Sao em lại nói thế….?? Anh có nói như thế bao giờ đâu mà em lại xuyên tạc lời của anh thế…!!

_Không nói nhưng thái độ xử sự của anh đang biểu hiện như thế còn gì…??

Hoàng bật cười.

_Em ngốc quá, con người cũng phải có lúc rơi vào trạng thái suy tư, và nghiền ngẫm chứ…!!

Thanh bảo.

_Nếu thế anh nói cho em biết anh đang nghĩ gì đi…!!

_Bí mật…!!

Thanh dài giọng.

_Nói đi mà…!!

Hoàng xoa đầu Thanh, Hoàng lắc đầu bảo.

_Bé con…!! Em đừng đối xử tốt với anh quá nếu không anh sẽ không kiềm chế được lòng anh nữa đâu. Anh sợ anh sẽ chen vào chuyện tình cảm giữa em và Long. Nên từ nay em đừng cười với nhau nhiều quá và cũng đừng quan tâm đến anh nhiều quá, em đã biết chưa…!!

Thanh nhíu mày.

_Tại sao em không nên quan tâm đến anh…?? Tại sao em không thể đối xử tốt với anh…??

Hoàng thở dài.

_Tại vì em còn nhỏ dại quá nên em không hiểu mối quan hệ giữa nam và nữ phức tạp như thế nào đâu. Vì thế từ lần sau nếu em có ban cho ai nụ cười, ánh mắt của em, em phải tính toán xem những hành động ấy có ảnh hưởng đến người đó hay không…??

Thanh ngơ ngác không hiểu gì cả, nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn của Thanh, Hoàng cười bảo.

_Em đừng nghĩ nhiều quá, hãy sống đúng thật với con người của em, anh không muốn em phải thay đổi vì bất cứ một ai…!!

_Vâng. Em nhớ rồi…!!

_Chắc là bố anh đang đợi hai chúng ta ở nhà…!!

Thanh hô.

_Tăng tốc lên nào…!!

Hoàng cười thật to.

_Vâng, thưa cô chủ…!!

Khi cả hai về đến nhà, tiệc đã được người làm trong nhà chuẩn bị gần xong. Bỗng từ sau nhà có một con chó to màu trắng phóng thẳng ra cổng. Thanh hét to.

_Cứu em với…!!

Hoàng sợ hãi hét con chó.

_Dừng lại…!! Mày đang làm gì thế hả…??

Thanh nhảy loi choi như một con khỉ, Thanh tưởng Thanh sắp bị nó cắn đến nơi, nhưng mà không, nó nhảy chồm lên người Thanh, nó liếm khắp mặt Thanh, Thanh vừa nhột vừa kêu.

_Buồn quá…!! Tránh ra nào chó ngoan…!! Tránh xa…!!

Hoàng sững sờ nhìn cảnh Thanh bị con chó vờn không chớp. Người Hoàng run run, con chó này được Hoàng và Thiên Vy nuôi chung, khi Thiên Vy mất, ngoài Hoàng và ông quản gia thì không một ai có thể lại gần được nó, vì sợ nó cắn người khác nên nên nó mới hay bị xích, không hiểu hôm nay làm cách nào nó lại thoát được ra ngoài.

Hoàng không hiểu tại sao chỉ vừa mới gặp mặt Thanh, nó lại thân thiện thế kia…?? Nhìn cảnh Thanh bị nó liếm khắp mặt, đuôi không ngừng vẫy, mặt Hoàng trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, Hoàng đứng không còn vững nữa. Hoàng phải vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo.

Con chó cứ bám riết lấy Thanh, nó không chịu buông Thanh ra, khi đã làm quen được với nó. Thanh ôm lấy nó, Thanh thì thầm bảo nó.

_Chó ngoan từ lần sau không được dọa chị như thế này nữa nhé…??

_Em có biết là vì em mà suýt chút nữa là trái tim chị nhảy ra khỏi lồng ngực không hả…??

Thanh đứng dậy, Thanh hỏi Hoàng.

_Con chó này tên là gì hả anh… ??
Giọng Hoàng run run.

_Bạch …Bạch Tuyết….!!

_Bạch Tuyết…!! Cái tên nghe cũng hay đấy…!!

Thanh ngồi xuống, vỗ nhẹ vào đầu nó, Thanh bảo.

_Bạch Tuyết ngoan, ngồi xuống nào…!!

Con chó làm theo lời Thanh, Thanh bảo nó tiếp.

_Đứng hai chân lên nào…!!

Con cho dơ hai chân trước lên, lưỡi nó thè ra, nó đi lòng vòng xung quanh Thanh. Thanh vui quá, hai tay đập vào nhau. Thanh tíu tít khoe Hoàng.

_Anh xem này..!!, nhìn con chó tài chưa này…!! Nó giỏi quá phải không anh…??

Thanh kh
ông để ý đến khuôn mặt trắng bệch như xác chết của Hoàng, từng lời nói, cử chỉ của Thanh bây giờ không khác gì Thiên Vy, ngay cả cách Thanh cười, Thanh đùa nghịch với con chó cũng không khác là bao.

Thanh bảo nó.

_Bắt tay nào…!!

Bàn tay Thanh dơ ra, con chó ngồi xuống, nó đưa một chân cho Thanh bắt. Thanh nắm lấy chân nó, một tay kia dơ lên trán, Thanh đang chào theo kiểu nhà binh.

Thanh quay lại nhìn Hoàng, trên môi Thanh nở một nụ cười. Nụ cười Thanh vừa dứt, Hoàng thì thầm gọi.

_Thiên…Thiên Vy…!!

Hoàng nằm lăn ra đất. Thanh hốt hoảng kêu to.

_Anh Hoàng…!!! Anh Hoàng….!!

Thanh hét lên.

_Có ai không…?? Anh Hoàng bị ngất…!!

_Mau giúp với…!!

Mọi người trong nhà vội chạy cả ra ngoài sân, họ nhanh chóng đưa Hoàng lên phòng. Ông Vỹ thở dài nói.

_Căn bệnh cũ của nó lại tái phát rồi…!!

Thanh sợ hãi hỏi.

_Anh ấy có sao không hả bác…!!

_Cháu không cần phải lo lắng quá đâu. Nó chỉ cần được yên tĩnh nghĩ ngơi là sẽ khỏe lại thôi…!!

Mắt Thanh rơm rớm lệ.

_Cũng tại cháu, nếu cháu không bắt anh ấy đưa cháu đến trại trẻ mồ côi, chắc là anh ấy sẽ không bị ngất…!!

Ông vỗ vai Thanh, ông bảo.

_Cháu đừng nói thế, bệnh của nó dù cháu không đưa nó đi đâu, nó cũng không tránh được.Tình trạng bệnh tật của nó đã khá hơn trước rất nhiều, ngày trước chỉ cần đến chỗ đông người, hay gặp người lạ là nó lăn ra bất tỉnh nhân sự, bây giờ nó có thể đi ra ngoài, có thể làm những gì mà nó thích là bác đã mừng lắm rồi…!!

_Có…có phải anh ấy bị như thế là vì chị Thiên Vy…??

_Đúng thế, Thiên Vy là tất cả đối với nó nên khi con bé mất là một cú sốc quá lớn đối với nó…!!

Thanh gật đầu.

_Cháu hiểu. Chắc là chị ấy xinh lắm..!!

Ông Vỹ kinh ngạc hỏi Thanh.

_Hoàng không nói gì với cháu à…??

Thanh ngơ ngác hỏi lại ông Vỹ.

_Anh ấy nói gì cơ ạ…??

_Nếu nó không nói với cháu thì bác cũng không nên nói gì…!!

Thanh năn nỉ ông Vỹ.

_Bác làm ơn nói cho cháu biết đi mà. Dù sao chuyện này sớm muộn gì cháu cũng biết, bác nói sớm cho cháu để cháu còn ăn ngon ngủ kĩ, nếu không cháu sẽ chết vì tò mò mất….!!

_Thôi được rồi. Cháu theo bác xuống phòng khách…!!

_Dạ…!!

Thanh líu ríu theo ông Vỹ xuống lầu, ông Vỹ bảo bác quản gia.

_Bác mang album ảnh gia đình ra đây…!!

_Vâng thưa ông chủ…!!

Thanh không hiểu, chuyện của chị Thiên Vy thì có gì liên quan đến ảnh của gia đình, và Thanh lại càng không hiểu, việc Hoàng quen biết Thanh thì có liên quan gì đến Thiên Vy.

Bác quản gia đưa cho ông Vỹ một cuốn album dày, bác lễ phép nói.

_Nó đây thưa ông chủ…!!

_Cảm ơn bác…!!

Ông Vỹ giở từng trang một, giở đến trang thứ ba, ông đứa nó cho Thanh. Ông bảo.

_Cháu hãy tự xem đi…!!

Thanh run run cầm lấy, mặt Thanh tái nhợt, Thanh mở to mắt nhìn người con gái trong bức ảnh, Thanh lắp bắp.

_Sao…sao chị..chị ấy lại…lại giống hệt cháu thế…??

Ông Vỹ thở dài đáp.

_Bác cũng không ngờ là trên đời này lại có hai người con gái giống hệt nhau mà lại không có quan hệ huyết thống, hay anh em gì…!! Bác nghĩ đúng là do ông trời cố tình trêu ngươi chúng ta…!!

Thanh xem hết cuốn album, Thanh xem đi xem lại, càng nhìn Thanh càng thấy hoa mắt, càng nhìn Thanh càng thấy nhức hết cả đầu.

Trái tim Thanh như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực, cơn đau như muốn xé Thanh ra từng mảnh, Thanh lảo đảo, không chịu đựng được hơn nữa, Thanh nằm lăn ra sàn nhà. Ông Vỹ sợ hãi hét.

_Thu….!! Thu…!! Cháu sao thế…??

_Mọi người đâu…!! Mau gọi bác sĩ…!!

Chỉ trong vòng có mấy phút, cả hai người, Thanh và Hoàng đều lăn ra bất tỉnh, Ông Vỹ ôm đầu.

_Thật không thể nào hiểu nổi, hai đứa này bị làm sao thế nhỉ…??
Trong giấc mơ Thanh mơ thấy có một cô gái giống hệt Thanh, cô ta vẫy Thanh lại gần, cô ta bảo.

_Cô còn nhớ tôi không…??

Thanh chỉ vào người Thanh, Thanh ngơ ngác hỏi.

_Cô là ai…??

_Tôi là cô, cô là tôi. Cô đã quên rồi sao… ??

Thanh lắc đầu đáp.

_Cô không thể nào là tôi, và tôi cũng không thể nào là cô. Tôi là người sống, còn cô, cô đã chết… !!

Cô ta bật cười.

_Tôi chết nhưng tôi vẫn sống mãi, còn cô, cô sống mà như đã chết… !!

Thanh cáu.

_Cô nói như thế nghĩa là sao… ?? Tôi không hiểu gì cả… ??

Cô ta chỉ vào trái tim, cô ta bảo.

_Cô hãy làm theo con tim của cô. Nó sẽ chỉ đường cho cô đi, đừng cố chống cự lại nó, nếu không cô sẽ khổ đau, cô sẽ đánh mất thứ quý giá của đời mình. Tình yêu khi đã mất rồi, sẽ không lấy lại được nữa đâu…!!

Cô ta càng nói, Thanh càng mù mờ không hiểu. Thanh nói.

_Cô có thể giải thích rõ hơn được không…?? Tôi không hiểu gì cả…!!

Cô ta nắm lấy tay Thanh, bàn tay cô ta rất lạnh, môi cô ta nở một nụ cười. Cô ta chỉ.

_Cô có nhìn thấy người đàn ông đang chờ cô ở phía trước kia không…??

Thanh nhìn theo hướng tay của cô ta, Thanh giật mình vì chờ Thanh ở phía trước không chỉ có một người, mà có hai người con trai đang chờ Thanh. Thanh run rẩy hỏi.

_Tôi nên chọn ai đây….??

Cô ta lại chỉ vào trái tim, cô ta nói.

_Tôi đã nói là cô nên làm theo trái tim của cô, nó bảo cô nên làm gì cô nên làm theo, đừng cố phớt lờ nó đi, vì dù cô có cố cũng không có tác dụng đâu, không ai chống lại được số mệnh của mình.

_ Hãy lựa chọn cho đúng. Cô nên hiểu cảm giác của chính mình, người đàn ông nào mới thực sự mang lại hạnh phúc, mang lại bình yên cho cô, mới khiến cô không thể rời xa, khiến cô có thể hy sinh vì người đó, đừng vì những suy nghĩ, tình cảm bồng bột nhất thời mà đánh mất đi người đàn ông quan trọng của đời cô…!!

Thanh hỏi.

_Chị là ai…?? Tại sao chị lại giống tôi thế… ?? Tại sao chị cứ ám ảnh tôi… ??

Thanh ôm lấy đầu, Thanh rên rỉ.

_Tại sao tôi không thể rời xa anh Hoàng… ?? Tại sao tôi luôn lo lắng cho anh ấy… ?? Tại sao tôi lại sợ làm cho anh ấy buồn… ?? Tại sao mọi thứ xảy ra với anh ấy tôi đều muốn quan tâm..?? Tại sao… ?? Cô hãy nói cho tôi biết đi… ??

_Thật sự tôi là ai… ?? là ai… ??

Cô ta ôm lấy Thanh, giọng cô ta nhẹ như gió thoảng.

_Cô nghe xem trái tim cô đang đập rất nhanh… !!Cô có cảm nhận được gì không… ?? có nghe thấy tiếng gì không… ?? Có nghe con tim cô đang gọi tên ai không… ??

Thanh im lặng nhắm mắt lại, trong lòng Thanh bây giờ hoàn toàn trống rỗng, Thanh cảm nhận được tiếng lá rơi, Thanh có thể nghe được tiếng chim hót, đang mơ màng,Thanh nghe thấy giọng nói của một người.

_Thu…. !! Thu… !!

Thanh giật mình tỉnh giấc, thì ra tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ, sờ lên trái tim mình, Thanh thấy nó vẫn còn đang đập rất nhanh.

Thanh mở mắt, hình bóng đầu tiên Thanh nhìn thấy là khuôn mặt lo âu của Hoàng, Thanh nhìn Hoàng thật kĩ, không hiểu tại sao bây giờ Thanh thấy Hoàng gần gũi với Thanh đến thế.
Thanh ôm lấy Hoàng, Thanh gọi tên Hoàng.

_Hoàng…. !! Em…em nhớ anh… !!

Thanh giật mình kinh hãi, Thanh không hiểu tại sao Thanh lại làm thế, vội buông Hoàng ra, Thanh đỏ bừng cả mặt, Thanh lắp bắp.

_Em..em xin lỗi. Em không cố ý làm anh phải lo sợ. Em…em chỉ…chỉ…!!

Hoàng ôm lấy Thanh, Hoàng nói.

_Em có biết là anh hốt hoảng như thế nào khi thấy em bị ngất không…?? Anh thật vô ý quá, lẽ ra anh phải biết sức khỏe của em không được tốt, anh không nên đưa em đi chơi mới phải…!!

Thanh mỉm cười, Thanh nắm lấy tay Hoàng. Thanh nhắm mắt lại, Thanh đang cảm nhận nhịp đập của con tim mình, đang điều hòa lại hơi thở, Thanh mở mắt ra, Thanh cười.

_Em không hiểu tại sao em không thể xa anh, không thể đối xử vô tình với anh nhưng em hiểu là em thực sự quý mến anh. Có phải hai chúng ta đã từng quen biết nhau đúng không anh…??

Hoàng sững sờ không thốt nên lời, cách Thanh nhìn Hoàng bây giờ mới gần gũi, mới đáng yêu, mới giống Thiên Vy làm sao, Hoàng đỏ bừng cả mặt, Hoàng sợ hãi, vội quay mặt đi chỗ khác, Hoàng sợ nếu còn nhìn Thanh thêm một lúc nữa, Hoàng sẽ không điều khiển được hành động của mình.

Thanh ngây thơ không hiểu được nỗi khổ của Hoàng, Thanh cúi xuống hỏi Hoàng.

_Anh sao thế…??

Hoàng quay mặt lạin nhìn Thanh, Hoàng run rẩy nói.

_Anh…anh xin..xin lỗi….!!Anh…anh…!!

Thanh mở to mắt nhìn Hoàng, nhìn cử chỉ lúng túng của Hoàng, Thanh hỏi.

_Có chuyện gì xảy ra với anh à…??

Hoàng đứng bật dậy, Hoàng bảo.

_Em nghỉ ngơi đi, anh về phòng đây…!!

Thanh hỏi.

_Mấy giờ rồi hả anh…??

_Chín giờ sáng…!!

Thanh bật dậy như lò xo. Thanh kêu lên.

_Chết em rồi…!! Em lại đi học muộn nữa rồi kiểu này cô giáo lại trách phạt em mất…!!

Hoàng phì cười.

_Em quên hôm nay là chủ nhật à… ??

Thanh gật gù.

_À em quên. Thế bây giờ em phải làm gì cho hết ngày đây… !!

Hoàng nắm lấy tay Thanh.

_Hay là em cùng anh đến công ty nhé…??

Thanh gật gù.

_Vâng…!!

Thanh nhìn bộ quần áo đang mặc trên người. Thanh ấp úng.

_Có lẽ em không đi được đâu. Em cần phải về nhà tắm rửa, thay đồ. Em không ngờ là em lại ngủ lâu như thế…!!

Hoàng lắc đầu bảo Thanh.

_Em không cần phải về nhà đâu. Ở đây anh còn nhiều quần áo cho em thay, anh nghĩ là em có thể mặc tạm quần áo của Thiên Vy, em thấy sao…??

Thanh thấy lạnh hết cả người nhưng vẫn gật đầu đáp.

_Vâng…!!

Thanh nhìn tủ quần áo, Thanh chọn được một bộ đồ ưng ý, Thanh mang nó vào phòng tắm. Khi Thanh bước ra ngoài, Hoàng phải khó khăn lắm mới không buột miệng gọi tên Thiên Vy.

Thanh thấy Hoàng cứ nhìn mình mãi, vừa thẹn, vừa ngượng. Thanh gắt nhỏ.

_Mình đi thôi anh…!!

_Ừ…!!
Cả hai vừa bước vào trong. Thanh gặp ngay Long Nhật ở trước cửa. Vừa nhìn thấy hắn, Thanh tái hết cả mặt, Thanh run sợ, Thanh không muốn nhìn thấy hắn, không muốn gặp lại hắn một chút nào.

Long ngược lại gặp lại Thanh thế này khiến Long vui hẳn, vì Long đã được Hoàng nói cho Long biết tình cảm thật của Thanh.

Hắn tươi cười chào.

_Chào…!! Hôm nay cậu đi làm trễ thế…??

Hoàng mệt mỏi trả lời.

_Mình bị căn bệnh cũ tái phát hành hạ nên bây giờ mới nhấc nổi thân thể đến đây…!!

_Cậu không sao chứ…??

_Mình không sao…!!

Long nheo mắt trêu Thanh. Thanh vội quay mặt đi chỗ khác, Thanh không có dũng khí nhìn thẳng vào mặt hắn, chuyện xảy ra tối hôm trước vẫn còn ám ảnh Thanh.

_Vừa mới sáng sớm mà hai người đã hẹn gặp mặt nhau rồi cơ à…??

Hoàng trả lời.

_Ừ…!!

Thanh không muốn đứng ở đây thêm một giây nào nữa, gần gũi với hắn, nói ch
uyện với hắn khiến trái tim Thanh nhảy lung tung trong lồng ngực, khiến đầu Thanh rỗng tuếch, khiến tâm trạng Thanh rối bời, Thanh không còn là chính mình nữa. Thanh hối thúc Hoàng.

_Mình vào trong đi anh…!!

Hoàng bảo Long.

_Cậu cũng vào phòng thu âm luôn chứ…??

_Thôi cậu đi đi, mình còn có việc nên lúc nữa mình vào…!!

_Nếu thế mình đi trước đây…!!

_Chúc cậu một ngày vui vẻ…!!

_Cậu cũng thế…!!

Hoàng đi trước, Thanh bước theo sau. Khi Thanh đi qua người Long, Long nắm lấy tay Thanh, Long thầm thì bảo.

_Em đừng có đối xử lạnh lùng với anh quá, nếu không anh sẽ không để yên cho em đâu. Em nên cẩn thận…!!

Thanh nghiến răng.

_Anh khỏi phải thách tôi…!!

Long mỉm cười.

_Xem ra em vẫn không biết sợ là gì nhỉ….?? Anh nghĩ là anh nên mạnh tay với em hơn…!!

_Anh cứ giở hết trò của anh ra đi, tôi chờ…!!

Long đe dọa.

_Em cẩn thận đấy, nếu lần sau gặp lại anh, em mà không chào anh, hay không chịu mỉm cười với anh thì anh sẽ đem bức ảnh đó cho Hoàng xem….!!

Thanh cáu tiết, lợi dụng lúc hắn sơ ý, Thanh bỏ chạy thật nhanh, Thanh sợ hắn, cả đời Thanh, Thanh chưa từng sợ một tên đàn ông nào như hắn. Thanh rủa.

_Tên điên…!! Tại sao tôi lại có thể thích, có thể yêu một thằng đàn ông ích kỉ, gia trưởng và hay bắt người khác làm theo ý mình như anh được nhỉ…??

_Mình đúng là bị điên mất rồi…!!

Hoàng hỏi.

_Em đang lẩm bẩm gì đó…??

Thanh chối biến.

_Có gì đâu anh…!!

_Chúng ta vào thôi…!!

_Vâng…!!

Long mỉm cười nhìn theo, khi bóng Thanh và Hoàng khuất sau hành lang, Long mới chịu bỏ đi, hôm nay công ty của Long có đợt tuyển diễn viên mới, thân làm ông chủ nên Long không thể vắng mặt.
Do bố mẹ Thanh, cô Lý làm ở đài truyền hình nên đây không phải lần đầu tiên Thanh đến phòng thu âm, Thanh nhìn những cây đàn, dàn máy, Thanh háo hức muốn được sờ tay vào cây đàn piano. Anh chàng trợ lí của Hoàng vội nói.

_Em đừng sờ tay vào đấy…!!

Thanh nhíu mày hỏi.

_Tại sao…??

Anh ta lo sợ bảo Thanh.

_Tại vì cây đàn này là của cậu Hoàng, từ trước đến nay cậu ấy không cho phép anh sờ vào nó cả…!!

Thanh nhìn cây đàn, một cảm giác mãnh liệt trào dâng lên trong lòng, không kìm nén được, Thanh mở nắp, Thanh kéo ghế, bàn tay Thanh lướt nhẹ trên phím đàn, âm Thanh vui tai khiến Thanh mỉm cười hạnh phúc.

Anh chàng trợ lí kêu to.

_Đừng đụng vào nó. Em có biết là…!!

Anh ta còn chưa nói hết câu, Hoàng bước vào. Hoàng hỏi.

_Có chuyện gì xảy ra ở đây à… ??

Anh chàng trợ lí run run.

_Xin..xin lỗi cậu chủ. Tại vì….!!

Tiếng nhạc vang lên, cả hai người đều bị tiếng đàn cuốn hút, Thanh say sưa chơi, bàn tay Thanh dạo trên những phím đàn, Thanh thấy bản nhạc này quen lắm, Thanh chơi đến quên cả thời gian, quên cả hiện tại.

Bây giờ Thanh hoàn toàn chìm đắm vào giai điệu của bài hát, đến đoạn cao trào, Thanh hát, Thanh mỉm cười, mắt Thanh nhắm lại, ngay cả bây giờ Thanh là ai Thanh cũng không nhớ, Thanh chỉ biết có nhạc, có thơ,có nỗi nhớ, có nỗi đau, và một phần kí ức đang ùa về. Bản nhạc này làm Thanh khóc, Thanh cảm tưởng bài hát này Thanh đã được ai đó viết tặng.

Trong một thoáng Thanh mơ thấy một người con gái đang ngồi trước cây đàn piano, cô gái đang chơi bản nhạc, người con trai ngồi cạnh bên, mắt không rời người con gái, trên môi anh ta nở một nụ cười. Hình bóng nhạt nhòa quá nên Thanh không nhìn rõ được mặt, Thanh cảm thấy nghẹt thở, khi bản nhạc dứt cũng là lúc nước mắt trên mặt Thanh rơi xuống, bàn tay Thanh run run, Thanh không hiểu gì cả, tại sao tất cả những điều khó hiểu này lại xảy ra với Thanh, tại sao…??

Thanh ôm lấy đầu, từ xưa đến nay Thanh có bao giờ chơi piano, Thanh chưa từng nuôi chó, tại sao Thanh lại thấy cây đàn này, con chó Bạch Tuyết ở nhà Hoàng quen thế…?? Tại sao…??

Người kinh ngạc và khiếp sợ nhất là Hoàng, Hoàng đứng ngây người ra nhìn Thanh, bản nhạc này chỉ có mình Thiên Vy và Hoàng biết. Hoàng đã viết tặng cho Thiên Vy, Hoàng từng nói là nó chỉ thuộc riêng về hai người nên Hoàng không hề công bố tác phẩm này cho người thứ ba biết.

Nếu như chỉ có mình Hoàng và Thiên Vy biết tại sao Thanh lại biết…?? Tại sao…??

Thanh quay lại, đôi mắt Thanh đỏ hoe, Thanh run rẩy bảo Hoàng.

_Em …em xin..xin lỗi. Em không cố ý động vào cây đàn của anh. Mong anh tha lỗi cho em…!!

Mặt Hoàng tái nhợt, Hoàng mấp máy môi.

_Bản..bản nhạc này ai dạy cho em biết…??

Thanh lắc đầu đáp.

_Em..em cũng..cũng không biết nữa…!! Chỉ là khi nhìn thấy cây đàn, em không cầm lòng được nên em chơi vậy thôi…!!

Hoàng run giọng hỏi.

_Em..em có chắc là em chưa từng nghe thấy bản nhạc này…!!

Thanh thấy đầu Thanh bây giờ đau kinh khủng, Thanh nói.

_Vâng…!! Em chưa từng nghe bao giờ. Từ bé đến giờ em có bao giờ chơi piano, không hiểu tại sao hôm nay em lại có thể chơi được, bản nhạc này em thấy quen lắm, hình như em đã nghe ở đâu đó thì phải…!!

Thanh ôm lấy đầu, Thanh lảo đảo sắp ngã. Hoàng hốt hoảng, vội chạy lại, Hoàng ôm lấy Thanh, Hoàng lo lắng hỏi.

_Em…em không sao chứ…??

Thanh kêu.

_Em đau đầu quá….!!

Hoàng hét anh chàng trợ lí.

_Mau gọi bác sĩ….!!

_Vâng….!!

Hoàng ôm Thanh thật chặt, đôi mắt Hoàng đỏ hoe.

_Em đừng lo, anh đã bảo anh Trương đi gọi bác sĩ cho em rồi. Em sẽ mau chóng khỏe lại thôi…!!

Thanh thều thào.

_Em cám ơn anh…!!

_Đừng nói thế..!!Em không sao là anh mừng rồi…!!

Thanh vừa dứt lời, Người Thanh lả dần, Hoàng kinh sợ, Hoàng hét.

_Thu….!! Thu…!! Người đâu…!!
Khi họ đưa Thanh đến bệnh viện thì Thanh hoàn toàn không còn biết gì nữa. Bác sĩ nhanh chóng tiến hành kiểm tra, và chụp toàn thân cho Thanh. Họ đặc biệt chú ý đền phần đầu của Thanh.

Hoàng đợi trước cửa phòng bệnh của Thanh. Sau hai tiếng một vị bác sĩ hỏi Hoàng.

_Cậu là gì của bệnh nhân… !!

Hoàng trả lời ngay.

_Cháu là bạn trai của cô ấy… !! Cô ấy sao rồi hả bác sĩ… ??

_Cậu theo tôi vào đây… !!

_Vâng… !!

Ông treo mấy tấm phim chụp phần đầu của Thanh, ông bảo Hoàng.

_Trước đây, bạn gái cháu có từng bị tai nạn không… ??

Mặt Hoàng trắng bệch, Hoàng lắp bắp.

_Cháu…cháu không…không biết… !!

_Cháu quen cô ấy được bao lâu rồi… ??

_Dạ cách đây hai tháng… !!

_Nếu thế cháu không biết cũng đúng. Cô ấy bị thương vào đầu rất nặng nên một phần kí ức của cô ấy bị mất, tình trạng này người ta gọi là mất trí nhớ… !!

Hoàng ngồi không còn vững nữa. Hoàng thấy cổ họng khô khốc, nước mắt Hoàng trực trào ra. Hoàng nghẹn lời.

_Cô…cô ấy có khả năng hồi phục lại trí nhớ không hả bác sĩ… ??

Bác sĩ gật đầu đáp.

_Việc này không phải là quá khó nhưng e rằng sẽ phải mất rất nhiều thời gian. Tôi sợ suốt đời cô ấy cũng không lấy lại được kí ức của mình…. !!

_Không còn cách nào hả bác sĩ… ??

_Điều này còn tùy thuộc vào lí do vì sao cô ấy bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, nếu có thể tìm ra được nguyên nhân thì việc điều trị cho cô ấy sẽ dễ dàng hơn… !!

Trên môi Hoàng nở một cười, mắt Hoàng long lanh lệ, nếu những suy đoán của Hoàng là đúng sự thật thì trời ơi không thể nào là cô ấy, không thể… !!

_Cô ấy đã chết rồi, đúng là cô ấy đã chết rồi, rõ ràng bố mẹ cô ấy nói với mình là cô ấy đã chết rồi. Sao lại có chuyện cô ấy vẫn còn sống, và bị mất trí nhớ được…?? hay là họ nói dối mình…??. Nếu cô ấy chết, phải có một đám tang hay phải có một ngôi mộ cho mình đến thăm viếng chứ… ??

_Nhưng nếu Thu không phải là Thiên Vy thì tại sao cô ấy lại biết bài hát đó, tại sao cô ấy lại thân thiết với con chó Bạch Tuyết đến thế.. ?? bài hát mình viết tặng cho cô ấy chỉ có mình và cô ấy biết..!!

_Con Bạch Tuyết chỉ có mình, bác quản gia và Thiên Vy là có thể đến gần, không thể có chuyện vì cô ấy giống Thiên Vy mà con Bạch Tuyết nhận lầm chủ nhân của nó được, chó không bao giờ nhận lầm chủ, đặc biệt là sau một thời gian dài xa cách như thế…!!

_Còn bản nhạc mình viết tặng cho Thiên Vy nữa. Thu không thể nào biết được, không thể, vì bản nhạc đó sau khi cô ấy mất mình đã hủy rồi, mình và cô ấy chỉ chơi được có một lần thì cô ấy mất, mình vì nghĩ tiêu đề của nó có nghĩa là chia li nên mới làm mình phải chia li cô ấy, mình mới oán hận bản thân, mới đốt nó đi… !!

_Ngoài ra cách cô ấy cười, giọng nói, dáng đi, tất cả mọi thứ của cô ấy đều làm cho mình nhớ đến Thiên Vy, tuy là bây giờ cô ấy mạnh mẽ hơn nhưng tính cách trẻ con, hồn nhiên và trong sáng của cô ấy vẫn không có gì thay đổi… !!

Hoàng đi thật nhanh về phòng bệnh của Thanh, Hoàng có nhiều chuyện cần hỏi Thanh. Thanh đã tỉnh từ lâu, Thanh đang thả hồn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt Thanh đang nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt, Thanh không còn điều khiển được con tim và khối óc của Thanh nữa.

Hoàng gõ cửa, Thanh nói vọng ra.

_Mời vào… !!

Hoàng thấy Thanh tỉnh, Hoàng vui mừng hỏi.

_Em cảm thấy sao rồi…??

Thanh cười.

_Em không sao…!!

Hoàng cầm lấy tay Thanh, Hoàng nhìn thật sâu vào mắt Thanh, Hoàng dịu giọng.

_Em có thể cho anh biết vì sao em bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ được không…??

Thanh giật mình, miệng Thanh đắng nghét.

_Anh…anh bảo sao..?? Em từng bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ sao…?? Tại sao bố mẹ em không nói gì với em cả…!!

_Bây giờ em có thể cho anh biết bố mẹ em là ai, đang ở đâu và đang làm gì được không…??

Thanh nhíu mày.

_Tại sao anh lại muốn biết…??

_Em không thấy lạ là vì sao con chó Bạch Tuyết lại thích em, tại sao em thể chơi được bản nhạc của anh trong khi anh chỉ viết tặng nó cho một mình Thiên Vy thôi sao…??
Thanh mở to mắt nhìn Hoàng, mặt Thanh tái nhợt.

_Anh…anh đừng..đừng bảo em…em là Thiên Vy đấy nhé…??

Thanh lắc đầu.

_Em không thể vì em có chị gái ở nhà, đây là lần đầu tiên em đến đây nên em không thể nào là Thiên Vy được…!!

_Em học tiếng Trung ở đâu…??

Thanh lắp bắp.

_Em..em…!!

_Em nghe bản nhạc của anh khi nào…??

_Em…em…!!

_Tại sao em lại biết là con Bạch Tuyết thích được gãi vào đầu nhất…?? Tại sao em lại biết nó từng bị thương ở chân…??

_Em…em…!!

Thanh lúng túng và cảm thấy khổ sở, Thanh không trả lời được câu hỏi nào của Hoàng. Thanh chỉ còn biết ngồi im chịu trận.

_Em còn không mau nói cho anh biết bố mẹ của em là ai, họ đang ở đâu và đang làm gì…??

Thanh khóc nấc lên, sự t
ức giận và kích động của Hoàng khiến Thanh sợ. Hoàng hốt hoảng, vội ôm lấy Thanh, Hoàng an ủi.

_Anh xin lỗi. Anh không cố ý làm em sợ nhưng em phải hiểu cho anh nếu không làm rõ được thân thế của em, anh không thể sống yên được…!!


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014