XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Candy Crush Saga
Candy Crush Saga
Candy Crush Saga xếp những viên kẹo cùng màu để phá, hiệu ứng bắt mắt, hơn 100 level, hỗ trợ Java.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

10h sáng thức dậy,nhìn điện thoại,hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn của Uyển Văn.Ngao ngán thật,tôi còn chẳng thèm xem,xuống dưới nhà đánh răng súc miệng,thấy mình có vẻ hơi oải,hôm qua ngủ trễ quá quên cả đi uống cafe rồi,chắc ông chủ quán thắc mắc lắm đây.Cả nhà vắng tanh chỉ còn mẹ tôi đang ngồi dưới nhà,bà nhìn tôi từ đầu tới chân

_Làm gì hôm nay con nhìn xìu xìu vậy út! bệnh phải không? ngồi xuống mẹ khám cho
_Hôm nay con dậy hơi trễ nên mệt chút thôi
_Nhớ chiều qua nhà cô đó,qua sớm một chút không cô với Uyển Văn đợi! lấy chai rượu trong phòng khách mang theo biếu nhà cô luôn
_Dạ! con nhớ rồi mẹ
_Hỏi thăm nhà cô giùm mẹ luôn! 
_Vậy chiều nay mẹ không đi à?
_Hôm nay bệnh viện đông quá,ba với hai anh con chắc trực tới mai,mẹ ngồi một chút rồi cũng đi luôn.Có đi đâu khóa cửa cẩn thận
_Dạ
_Nấu mỳ ăn đỡ đi! hôm nay nhà không nấu cơm
_Dạ

Nói xong mẹ tôi lấy giỏ xách và tấm áo blouse bước vội ra khỏi nhà,đành nấu đỡ gói mỳ ăn vậy.Khi đói quả thật cái gì ăn cũng ngon,sạch sẽ không còn miếng nước,thấy hơi lạt miệng,lấy cafe ra pha vậy,cafe thơm và ngon thật,người họ hàng đi Đak Lak mang cho mấy ngày trước.Nhâm nhi ly cafe đọc báo vào lúc 10h sáng có vẻ hơi trái khoáy,nhưng biết làm gì cho đến chiều bây giờ,coi phim cũng chán,chắc lại ngủ tiếp.Chuyện tối qua,nghĩ lại mà buồn nhưng không sao,tự nhủ thôi thì cũng lâu rồi,nên quên đi mình còn nhiều việc phải làm mà .Uyển Văn gọi

_Sáng giờ em gọi sao không bắt máy!
_Tối qua anh ngủ trễ
_Bận với con nào mà ngủ trễ vậy anh?
_Anh làm gì kệ anh!
_Tôi có quyền hỏi!
_Còn trả lời hay không là quyền của anh!
_Anh dám nói với tôi như vậy à?-giọng em rất giận,chợt ngớ người ra,hình như mình hơi quá đáng
_Cho anh xin lỗi,hôm nay anh mệt trong người
_Khỏi!

Nói xong em tắt máy,tôi cũng mệt thật rồi nên không năn nỉ làm gì,nằm ra giường,bật một bản nhạc lên nghe,nhấp ngụm cafe thơm lừng,giận hồi cũng hết,chiều qua năn nỉ là xong với lại đầu tôi giờ cũng trống rỗng chẳng muốn làm gì.Mấy bài nhạc của ba nghe cũng hùng tráng lắm,chủ yếu mấy bài nhạc đỏ ,trong đó tôi thích nhất là bài "Những đôi mắt mang hình viên đạn",nghe hào hùng quá,nhạc sĩ viết bài này cũng thật là tinh tế.Mồi điếu thuốc vừa hút vừa ngắm nghiền mắt lại coi như hôm nay trầm tư ngẫm sự đời.Điện thoại lại reng,định không bắt máy,số của cô

_Em làm gì mà con Uyển Văn nhà cô khóc lóc nằm lỳ trong phòng vậy?
_Chết cha! tụi em có cãi nhau chút xíu không ngờ...
_Em qua nhà cô nhanh đi! 
_Dạ ! em qua liền

Tôi vội vã thay quần áo,lấy chai rượu,khóa cửa nẻo lại rồi đi ngay tới nhà em vừa đi vừa tự trách mình,ngu thật.Do vội quá nên tôi phóng rất ẩu và vượt 3,4 cái đèn đỏ,may mà không có công an và tiếng pô xe tôi cũng rất lớn nên người ta dạt ra cả,chỉ có vài người chửi với theo thôi.Cô giáo đang đứng trước cửa nhà,vẻ mặt rất lo lắng

_Con lên coi con nhỏ sao rồi!
_Dạ! nhà em gửi cô chai rượu
_Thôi chạy lên coi em nó sao đi

Tôi và cô phóng lên lầu,ba của Uyển Văn đang đọc báo ở phòng khách nhìn tôi với "Những đôi mắt mang hình viên đạn",ông bỏ dở tờ báo xuống,mặt có vẻ giận 

_Con chào bác!
_Lên coi con nhỏ có sao không,nó có chuyện gì anh biết tay với tôi!
_Dạ-tôi nói lí nhí rồi theo cô lên lầu thấy hơi nhột nhột sau lưng,hình như có viên đạn nào đấy đang nhắm về phía mình
_Con ơi! anh nó tới rồi nè,mở cửa cho mẹ với
_Kêu ảnh về đi!
_Mở cửa cho anh đi em!
_Tôi không muốn thấy mặt anh nữa,anh về đi

Uyển Văn vừa gào lên vừa khóc,cô và tôi cũng lúng túng không biết phải làm thế nào,em giận dai quá.Bác trai cũng lững thững đi lên nhìn tôi với cặp mắt sắt như dao cạo cùng với bàn tay gân guốc to bè đang nắm chặt lại.Nếu Mike Tayson lúc thượng đài trông như thế nào thì ba Uyển Văn lúc ấy trông như thế đấy, và nhất là ba em cũng to con hơn tôi gấp rưỡi.Tất nhiên tôi không bao giờ có cái ý định mất dạy là ra tay với ba em,nhưng cũng cần phải nhìn vào tương quan lực lượng để đoán được lực tay của ba em như thế nào mà còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ, chắc là lớn lắm

_5 phút nữa nó không ra là anh bay ra đường luôn đó
_Kìa mình!-cô giáo tôi nhìn vào chồng
_Không có nhẹ nhàng gì hết,cậu không mang con Uyển Văn ra thì tôi cho cậu bay

Tôi hoảng thật sự,cánh cửa sống duy nhất của tôi lúc này là căn phòng đang khóa trái của Uyển Văn và có vẻ như nó sẽ không bao giờ chịu mở.Đành liều tấm thân này vậy mà trước hết phải hỏi thử coi còn chìa khóa dự phòng không nữa,đáp án là không.Em khôn thật,mang theo hết vô phòng luôn rồi,có vẻ như em thích nhìn tôi bay như siêu nhân thì phải.Nếu như các bạn ở ngoài cuộc thấy cảnh này có lẽ cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo: Tôi đang loay hoay mở khóa với vẻ mặt căng thẳng vô cùng,cô giáo thì cuống cuồng lên,ba của Uyển Văn thì đang...khởi động tay chân,nghe răng rắc.Lâu lâu nghĩ lại cảnh này tôi cũng thấy buồn cười,nhưng lúc đó thì không .Tôi sợ quá liền vận hết sức,đạp tung cửa phòng em ra.Em đang nằm trên giường mặc bộ đồ lửng ở nhà,úp mặt xuống gối khóc tấm tức không để ý gì tới xung quanh cả.Mặt của ba em cũng hơi giãn ra,nhưng "Những đôi mắt mang hình viên đạn" thì vẫn còn,

_Em cho anh xin lỗi!-tôi nói lí nhí trong miệng
_Thôi anh nó cũng biết lỗi rồi,con đừng khóc nữa-ba em nói với giọng rất dịu dàng,trái hẳn lúc nói với tôi
_Con khuyên em nó đi,con nhỏ này cũng nhõng nhẽo lắm chứ không vừa đâu!-mẹ Uyển Văn nói
_Anh dỗ nó kiểu nào thì dỗ,không là coi chừng tôi đó-ba em lại lên tiếng
_Không thèm!-Uyển Văn hét lên-Ba mẹ với anh ra ngoài hết đi

Ba mẹ em nháy mắt với nhau rồi đi ra ngoài trong sự khó hiểu của tôi.Giờ trong phòng chỉ còn em và tôi thôi,phải giở trò năn nỉ em ,một hồi thì em cũng chịu ngồi dậy,mắt đỏ hoe kết hợp với "Những đôi mắt mang hình viên đạn" nhìn tôi.

_Em làm gì mà anh chửi em?
_Sáng ngủ dậy anh hơi mệt! nên có hơi lớn tiếng với em,chứ chửi hồi nào,cho anh xin lỗi nha!
_Tối qua anh đi với con nào mà mệt?-em hỏi y chang hồi sáng,tôi thì cũng không còn dám nạt nộ gì em nữa,em chịu nói là mừng lắm rồi
_Hôm qua anh đi ăn tiệc chia tay với ông thầy!
_Xạo!-em nhìn tôi trân trân,mắt em y chang như mắt ba em vậy-8h tàn tiệc rồi,anh còn về sớm nữa mà!
_Anh có đi lòng vòng hóng gió một chút!
_Đi hết chỗ nào?
_Vòng vòng chơi thôi! Anh có làm gì bậy bạ đâu
_Em không tin!
_Phải tin anh chứ em! nói láo anh làm chó
_Hồi xưa anh làm chó bao nhiêu lần rồi!

Tôi á khẩu chẳng nói được câu gì.Quả thật tôi nói láo với em hơi nhiều và bị em phát giác cũng không ít,giờ tôi câm luôn.Em nhìn tôi cười cười,nụ cười nham hiểm vô cùng,em nhìn ra cửa,không thấy ba mẹ em đâu,em hôn tôi một cái rồi cười tươi

_Thật không?
_Thật
_Tha cho anh,tin anh 50% thôi!
_Ừ!-tôi thở phào
_Anh làm gì bậy bạ là coi chừng em!-mặt em cũng tươi hơn,và tôi cũng mừng hơn một chút
_Thay đồ đi anh chở đi chơi
_Không thèm!-em quay mặt ra chỗ khác

Tôi cũng lén hôn em một cái,em quay lại đánh vào vai tôi một phát thật đau,anh ra ngoài đi,làm cửa phòng em hư rồi đó,đi về sửa lại cho em.Tôi cũng mừng mà ra khỏi phòng,con chó nhà em nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi cũng nhìn nó và tự nhủ:mày nhắm mày được mấy dĩa mà kênh với tao.Nhà dưới,bố mẹ em cũng cười nói vui vẻ trở lại.Ba em cũng không còn nhìn tôi bằng "Những đôi mắt mang hình viên đạn",ông có vẻ điềm tĩnh hơn

_Hai đứa đi chơi hả? Con đưa em nó về sớm đó! 12h chở nó về ăn cơm

Nhìn đồng hồ,11h30,cười buồn chắc chở em đi uống nước ở gần đây thôi.Trên đường đi,thoáng thấy bóng Hạnh đạp xe từ đằng trước,cách tôi chỉ hơn 20 mét,người tôi run cầm cập,dừng xe lại giả vờ mồi điếu thuốc chờ cho đến lúc Hạnh quẹo vào con đường khác,chiếc xe tôi cũng khá nổi bật,thoáng qua là em biết ngay.Uyển Văn ngồi sau lưng,đập vai tôi

_Anh lại hút thuốc nữa!
_Anh thèm quá! hết điếu này thôi!

Uyển Văn không nói gì,tôi thấy tình hình cũng ổn nên vứt điếu thuốc đi,sợ thật.Ngồi trong quán nước với Uyển Văn mà tôi chẳng còn tâm trí nào để nói chuyện cả,cứ ngồi im như tượng ,chốc chốc lại liếc nhìn ra đường.Uyển Văn thấy lạ,hỏi vài lần tôi cũng chỉ ậm ừ trả lời em cũng chán không thèm nói nữa,chỉ nhìn tôi chăm chắm,chắc em nghĩ tôi thiếu thuốc

_Anh thích thì cứ hút,em không giận đâu!

Hãi thật,tôi cũng ráng mồi một điếu cho tỉnh táo mà tay cứ run cầm cập.Liếc đồng hồ,cũn 12h hơn rồi,chở em về,tôi cũng cần yên tĩnh một chút,chiều lại qua thăm em.

Buổi chiều ăn cơm ở nhà Uyển Văn rất vui,em và mẹ nấu ăn cực ngon cùng với không khí vô cùng ấm áp thân quen khiến cho tôi cảm thấy thật thoải mái.Ba em cũng cười nói vui vẻ khác hẳn với lúc sáng.Tôi chẳng dám ho he hay thắc mắc gì cả,ông không quăng tôi ra đường cũng đã may lắm rồi.Vừa ăn cô vừa giới thiệu,món này con nhỏ làm nè,món này của cô làm,Uyển Văn ngồi ăn cũng thấy mắc cỡ,cười mỉm chi thỉnh thoảng liếc tôi vài cái hay gắp đồ ăn cho tôi làm ba em lâu lâu nhìn hai đứa chọc:"Ơ! cái con này! ba nó nó không lo".Em nấu ăn cũng ngon,nhưng hơi lạt,tôi thích ăn mặn một chút nhưng không sao,em nấu cho tôi ăn thì cũng là một vinh dự rồi.

_Em này! chủ nhật tuần sau em dẫn con cô đi lễ nhà thờ được không? Tuần sau cô chú đi công tác rồi
_Dạ được chứ cô-tôi nói mà thấy hơi buồn,vậy là mất một cữ cafe rồi,nhưng cô nói thì phải vui vẻ mà làm thôi

Uyển Văn trông có vẻ vui lắm khi tôi và ba em cứ khen em nấu ăn ngon mãi,em cứ cúi đầu mặt đỏ lên vì mắc cỡ,thấy em vui,cả bàn đều vui nên buổi cơm gia đình đầy ắp những tiếng cười.Ba em lôi trong tủ ra một chai rượu và hai cái ly,kêu tôi nhậu chung,mẹ em và em có vẻ không thích.Nhất là em,cứ lắc đầu nguầy nguậy,anh uống dở lắm,ba đừng ép ảnh.Thôi thì tôi cũng phải ráng uống một ly cho bác vui,rượu nặng thật,một ly mà tôi đã thấy lâng lâng rồi.Ăn cơm xong,tôi cùng ba em ra phòng khách ngồi nói chuyện,tất nhiên là câu chuyện xoay quanh tôi và em rồi thỉnh thoảng cũng đá qua mấy chuyện chính trị,chính em hay ba em kể về thời đi lính đánh Pol Pot,nghe thích thật.Ngồi một lát,xin phép dẫn em đi chơi,ba em có vẻ không vui,nhưng cũng kệ,và dặn là phải chở em vể thật sớm.

_Anh ăn có ngon không?
_Mẹ em nấu ngon thật!
_Ừ-em đáp có vẻ không vui
_Nhưng em nấu ăn ngon hơn!-tôi cười hì hì
_Xạo nè! em về méc mẹ-Em vừa nói vừa đấm vào lưng tôi bùm bụp

Lúc nào cũng vậy,em vẫn hồn nhiên với tôi như thế.Tôi thích cái cảm giác này lắm,không hẳn yên bình,có chút sóng gió nhưng mà vui.Em ngồi đằng sau,hết dụi đầu vào lưng tôi thì lại nghịch tóc rồi kêu tôi cắt tóc đi,dài thấy ghê.Tôi cười,tốn bao nhiêu tiền mới dài được vậy,cắt sao được.Đường phố tối chủ nhật đông thật,hôm nay bỏ Hạnh ở nhà một mình cũng thấy áy náy,tôi cũng dặn em không gọi điện rồi,chắc em nghe lời.Uyển Văn ngồi sau xe chốc chốc lại cười thật tươi,tối nay hình như em vui lắm làm tôi cũng vui lây.Ghé qua công viên Gia Định ăn súp,quán đó bán ngon thật,rồi chở em tới quận nhất uống nước đi dạo nữa chứ.Em đứng trước nhà thờ Đức Bà,chắp tay cầu nguyện,tôi nhìn em,em như một thiên thần đang chờ Chúa ban phước lành vậy,cởi áo khoác quàng vai em,da thịt em mềm mại thật,đôi mắt em nhắm nghiền lại,hay bàn tay vẫn đan vào nhau,tôi không hiểu Đức Mẹ trên kia liệu có chấp nhận lời ước nguyện của em không? Tôi chỉ thấy bà cười,một nụ cười nhân hậu đang nở trên môi,mặc dù tôi là một gã vô thần vốn chỉ tin vào khoa học,nay cũng giống em,chắp tay cúi đầu và sám hối.Hy vọng trên cao kia,những quyền lực vô hình có thể bao dung cho tội lỗi của tôi.Xung quanh,những con chiên ngoan đạo cũng giống như em,chắp tay cầu nguyện,thỉnh thoảng làm dấu Amen.Tôi từ từ lui ra,bởi vì đây không phải là chỗ dành cho tôi,phần khác bỏ Hạnh cô đơn trong một buổi tối chủ nhật thế này mà không hỏi han thăm viếng thì cũng thật quá đáng.

_Em ngủ chưa?
_Dạ chưa! em đang soạn bài,mai còn đi dạy nữa,mệt quá anh à!
_Anh xin lỗi nha! tối nay anh không dẫn em đi dạo được
_Không sao đâu anh! Em cũng quen rồi!

Tôi nghe em nói mà tim như chợt thắt lại,có phải chăng thời gian này tôi ít quan tâm đến em,cũng tại mấy vụ linh tinh làm mất của tôi bao nhiêu thời gian.Dặn lòng phải lo cho em nhiều thêm chút nữa,một cơn gió nhẹ xào xạc thổi qua làm đám là vàng dưới chân tôi bay lả tả vào không khí như những cánh bướm lơ đãng đang lượn tìm nhánh hoa lạ.Chợt tôi cười buồn một mình,tôi đang có gì?hai người con gái yêu thương tôi thật lòng,một nỗi buồn đang giấu kín tận sâu trong tim,tôi thấy mình khốn nạn quá,dối gạt hai người con gái không chớp mắt,có vẻ như nói dối giờ đây đã là một phần của tôi vậy,tôi nói dối như thể mình đang nói thật và đáng sợ hơn,tôi đang dối trá chính bản thân mình .Bất giác,hình bóng của người con gái tôi yêu hiện lên trước mắt,một vẻ đẹp thánh thiện nhưng ẩn sau là cả một sự phũ phàng và lạnh lẽo đến ghê người,nếu như tôi ngày xưa đừng biết em thì có lẽ bây giờ đã khác,có thể tôi vẫn là một thằng nhút nhát,người run cầm cập mỗi khi đứng trước người khác giới,hay tôi vẫn là một thằng nhóc vô tư 16 tuổi ham chơi thỉnh thoảng tụ tập bạn bè trốn học đánh DDay hoặc bắn half life.Nhưng những điều đó đã không còn,tôi phải chấp nhận hiện tại của mình mà không thể nào thay đổi được,nó như một món quà an ủi mà thưỡng đế đã dành cho tôi chăng? Nếu vậy thì tôi sẽ xin đổi lại,bây giờ tôi cần sự thanh thảng trong lòng hơn tất cả mọi thứ.Những lời tung hô của tụi bạn đối với tôi giờ quả thật là vô nghĩa,nó chỉ như là những tiếng chửi rủa dành cho một tên tù nhân đang bị giải ra tòa án lương tâm,cơn gió vô tình mang một hạt cát vào mắt tôi làm một giọt nước mắt chực trào ra ngoài,không gian ồn ào quá,xe cộ cũng vậy,ào ào đến rồi lại ào ào đi như một cơn mưa rào của Sài Gòn gió bụi.Một lão ăn xin đang nằm co ro trên ghế đá công viên với bộ quần áo nhàu nát,tôi đọc được trong lão một sự cô đơn,một sự cô đơn đến cùng cực,liệu có khi đó lại chính là tôi trong tương lai,cầu xin một sự bố thí tình thương từ cuộc đời.Đêm nay lạnh thật,rít một điếu thuốc vào lúc này để cảm nhận được một chút hơi ấm có lẽ không có gì là quá cao sang đâu nhỉ?tôi cười thầm,lão ăn xin cũng vậy,lão vừa ngủ vừa nhoẻn miệng cười,chắc đang mơ về một buổi tối sum vầy.Uyển Văn đứng cạnh tôi lúc nào tôi chẳng hay,chắc em cầu nguyện xong,không thấy tôi đâu nên kiếm thì phải

_Anh lại trốn đi hút thuốc nữa phải không?
_Ừ! mấy bữa nay học hành cũng căng thẳng quá!
_Dạo này anh lạ lắm đó! anh giấu em chuyện gì phải không?
_Ừ
_Nói!
_Anh yêu em-tôi nhìn Uyển Văn cười,tốt nhất là em không nên biết gì
_Xạo!-em cười tít mắt-Coi chừng mất xe kìa! thôi chở em về,hôm nay em cũng mệt quá!

Tôi hôn lên trán em một cái,giữa cái lạnh đêm nay,điều này ít nhất cũng làm tôi ấm áp được phần nào.Em nhìn tôi với ánh mắt thật đẹp,nắm chặt lấy tay tôi,cười thật tươi rồi cũng khẽ nhướng người lên và hôn vào má tôi một cái,hôm nay em đáng yêu thật.

Sáng thứ hai đầu tuần như thường lệ,ra quán cafe làm một ly cho tỉnh ngủ và ăn món ruột của quán: mỳ gói xào trứng với cái giá cực kỳ sinh viên.Hôm nay có vẻ như mấy chú bên Đoàn hình như cảm thấy khoan khoái sau một tuần ăn chơi vật vã hay sao ấy,nổi hứng lên bắt cả trường chào cờ.Tôi không phải là không thích nhưng cái vẻ mặt kênh kiệu của mấy thanh niên ưu tú ấy lúc ra quán anh Long dẹp chợ thì làm tôi chẳng ưa nỗi,mà không ưa thì tôi không hợp tác.

_Đang ăn!
_Bí thư mà không biết làm gương hả?
_Đang làm gương xấu đây!

Tụi nó cũng chẳng thèm nói thêm,vốn đã có nhiều rạn nứt từ cái thời tôi lên làm bí thư rồi nên cũng chẳng lấy làm lạ.Kệ mấy chú! méc thì méc.Hôm nay vào lớp cũng thấy lạ,tụi bạn hình như cũng ít tập trung lại tám chuyện chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi .Chẳng quan tâm lắm,tôi kệ miệng đời,chắc là bàn tán về tôi và Kim Anh đây.Mà cũng lạ thật,dạo này em trốn đi đâu biền biệt,nhắn tin cũng không thèm trả lời.Chắc là có chuyện thật, mà hôm nay học trễ quá ta 7h30 mà chẳng thấy giảng viên đâu cả.Thôi thì mình bày trò ăn chơi vậy.Nhìn qua con lớp trưởng,kêu nó gọi điện thử coi sao,đúng như tôi dự đoán,cha giảng viên bận,chuyện này như cơm bữa,vậy mà chẳng thèm gọi lại,hài thật.

_Đi chơi anh em!
_Đi đâu!-tụi nó lố nhố ở dưới
_Nhà thằng Bình ở Củ Chi có vườn cây,anh em ra đó làm nông dân đi!
_Ok-cả đám nháo nhào
_Ừ! tụi bây qua là tao vui rồi! -thằng Bình này hiền như cục đất,trong lớp chả dám nói chuyện với ai, coi như hôm nay là dịp cho anh em xích lại gần nhau hơn,mà cũng phải canh mấy thằng trong lớp,tụi nó phá vườn thằng Bình thì tội nó lắm

Nguyên lớp tôi hí hửng ra nhà xe,thằng có xe máy thì chở thằng xe đạp,không có đứa nào từ chối nên không khí nói chung là rất rộn ràng.Chợt thấy bóng Kim Anh từ xa,tôi chạy vội lại,em hôm nay có vẻ hơi nhợt nhạt,chắc là lại làm khuya nữa đây.

_Ô! người đẹp dạo này nổi tiếng quá!
_Là sao? Anh nói em không hiểu
_Không thèm gặp bạn bè luôn!
_Đâu có đâu!
_Vậy đi chơi với anh!
_Thôi kỳ lắm! em đâu có quen ai mà em cũng không có mũ
_Ra mượn bảo vệ!

Tôi vừa nói vừa kéo tay Kim Anh đi một nước,lúc đầu cô bé có níu lại,nhưng lúc sau cũng nghe lời tôi.Tụi bạn tôi cũng không lạ,Kim Anh và tôi khá thân thiết với nhau mà,chỉ có mấy thằng bạn thân chốc chốc lại chọc

_Hôm nay bí bỏ Văn đi học Anh
_Kệ anh đi các chú! thái độ với cán bộ à?

Tôi chở Kim Anh đi,thấy mình cũng hơi bộp chộp,chưa hỏi hôm nay em có tiết không nữa,híc.Cả một đoàn xe hàng chục chiếc nối đuôi nhau chạy trên quốc lộ như một đám diễu hành đang ăn mừng một festival nào đấy.Người đi đường cũng dạt ra cho chúng tôi đi với vẻ mặt đầy sự thích thú,dễ gì mà thấy được những gương mặt căng đầy sức trẻ đang cười đùa tíu tít như một bầy chim non vừa bay lượn vừa hót líu lo.Nhưng chỉ được một chút,lại lạc,lại chú nào đó lo ngắm gái mà bị tụt lại phía sau í ới gọi điện cho cả đoàn dừng lại,tôi tự rủa:"Có một đường thẳng mà cũng lạc nữa không biết làm cái gì nên thân".Đành phải cắt cử mấy thằng biết đường đi cuối cùng chặn hậu,tôi và thằng Bình đi trước mở đường may ra không lạc.Kim Anh ở sau thấy không khí vui vẻ nên cũng không tiết kiệm nụ cười cho lắm,em cười tươi như hoa(khác với hồi sáng) thỉnh thoảng trêu đùa tôi hay hát một mình,hôm nay em có vẻ yêu đời thật.Đi khoảng hơn tiếng rưỡi đồng hồ với không biết bao nhiêu lần phải dừng lại í ới gọi điện,chúng tôi có mặt ngay nhà thằng Bình,một khu vườn cũng khá đẹp nhưng nằm ở một chỗ sâu hun hút đường xá khó đi,vậy lại hay,tránh xa cái văn minh hiện đại của loài người một chút,hít thở không khí trong lành cũng như hái trái ăn chơi thì quả thật chẳng có gì hơn thế.

Tơi vườn nhà nó,cũng rộng,nghe nó nói là vài công,tôi dốt địa chả biết công là bao nhiêu,thấy rộng rãi là thích rồi.Con nhỏ thủ quỹ đang ngồi đếm tiền,vậy là cắt cử vài thằng đi mua đồ về ăn nhậu thôi.Rượu nếp Củ Chi,uống một lần là nhớ mãi.Nhà thằng Bình thấy tụi tôi tới vui lắm,nó ở với ông bà,còn ba mẹ thì không thấy,tôi cũng không tiện hỏi,mà có lẽ đừng hỏi thì tốt hơn.Ông bà nó khá già nhưng cũng rất hiếu khách,bắt 3,4 con gà ra thiết đãi tụi tôi

_sao nhiều dữ vậy ông,ông cho tụi con ở chơi là mừng rồi!
_Lâu lâu mới thấy bạn thằng Tèo lên chơi đông vui như vậy! Ông bà làm mấy con gà cho mấy đứa ăn,gà ngon lắm,tụi con đừng ngại-ông của nó nói

Ông bà nó trông phúc hậu thật,hèn chi tính thằng này hiền lành,giờ nó cũng chạy xe,chở thêm thằng nữa đi mua rượu ,dúi vào tay nó xấp tiền quỹ,mua thêm đồ nhậu,gần trăm đứa cũng nên mua đồ ăn nhiều môt chút.Hàng về,lũ con gái lăng xăng chạy lại giúp một tay,đứa thì đi làm gà,đứa lo bày thịt ra chuẩn bị nướng cuốn bánh tráng hay trải bạt,tụi con trai đùa nghịch nhảy ùm xuống mương tắm,không khí thật rôm rả.Đồ nhắm cũng xong,thịt nướng thơm nức mũi,gà luộc xé phai nấu cháo cũng thật hấp dẫn với rau lá trông sau vườn cộng với trái cây tươi hái từ cành xuống quả thật như một yến tiệc linh đình.

_Dô một ly đi bí
_Dô thì dô
_Hôm nay giết thằng bí đi!
_Giết nó!-cả đám hô hào

Tôi cầm ly rượu cụng với tụi nó bôm bốp,còn nước ngọt,để tụi con gái uống.Tui tranh thủ chôm vài chai,tui đâu uống rượu được nhiều.Ngà ngà say,cả bọn nói cười rôm rả,tụi con gái tụm năm tụm ba lại tám chuyện,chụp hình lưu niệm.Tôi chợt nhìn Kim Anh,cô bé đang lẻ loi đi dạo trong vườn,ánh mắt em có lẻ hơi buồn buồn.Tôi bỏ bàn tiệc,chạy lại,em hình như không để ý lắm thỉnh thoảng đùa nghịch mấy bông hoa dại đang mọc sau vườn.

_Làm gì trầm tư vậy cô bé! làm thơ à?
_Không! Em nhớ nhà! nhà em cũng có một cái vườn giống vậy
_Sắp tết rồi!

Tôi chỉ nói được như vậy,vì tôi là dân thành phố,sống ở đây từ nhỏ nên không thể hiểu được cảm giác của em lúc này,có thể xa quê cũng nhớ thật.Tôi ngồi cạnh cô bé,hỏi thăm về gia đình.Em nói nhà em ở cái miệt nào đó xa lắm,phải đi xuồng mới vào được,chợt thấy nao lòng.Kim Anh ngồi thừ trên ghế đá,đôi mắt em vẫn lung linh và có vẻ như nó đang ngân ngấn nước.Tôi lấy tay chùi nhẹ nhàng giọt nước mắt đang lăn trên gò má,em nhìn tôi,môi nở một nụ cười thật tươi.Chợt,em nắm chặt lấy tay tôi,gục đầu vào vai tôi mà khóc.Tôi để yên như vậy,thấy lòng mình sao yếu đuối thế,nhìn qua em,đôi mắt em đẹp tuyệt trần và gương mặt em cũng vậy.Tôi vuốt mái tóc em thật nhẹ nhàng,còn vai áo của tôi thì vẫn đẫm nước mắt.Không biết có một mãnh lực nào vô tình,tôi cúi xuống hôn lên trán em một cái ,em nhìn tôi,đôi môi như muốn nói một điều gì đó.Tôi đẩy em ra,mình đang làm cái quái gì thế này? tôi tự hỏi chính bản thân mình,em cũng lúng túng đứng dậy.

_Cho anh xin lỗi! 
_Dạ không có gì!-mắt em vẫn đẫm lệ-thôi anh ra với bạn tiếp đi,em đi rửa mặt một chút

Tôi quay gót mà cảm thấy như ánh mắt em vẫn đang nhìn chằm chặm về phía mình,không thể được,tôi không hiểu nỗi cái cảm giác mà mình đang mang trong người,nhưng phải làm cho nó biến mất,một ly rượu phải chăng là liều thuốc lý tưởng? tôi nốc cạn cả bốn năm ly trong sự ngạc nhiên của tụi bạn

_Hôm nay bí chơi xả láng luôn bây!

Tôi nhìn quanh,không thấy bóng dáng cô bé đâu cả,hay em đang trốn ở một góc nào đấy và nhìn tôi.

Tôi thức giấc giữa những ánh mắt vô cùng kinh dị của lũ bạn và cái đầu nhức như búa bổ, chỉ nhớ mang máng là mình uống có 6 ly thôi,vậy mà mở mắt đang thấy mình nằm trên phảng.Nhìn qua tụi bạn,đứa thì bụm miệng cười,đứa thì trố to con mắt ra chiều kinh ngạc lắm, có đứa nhìn tôi đểu cực kỳ,như thế này này: .Chắc là say xỉn mình lại làm trò gì rồi đây,quả đúng như vậy,hỏi con lớp trưởng,nó cười cười,hỏi con thủ quỹ,nó quay mặt đi chỗ khác,hỏi thằng bạn thân,nó phán

_Hồi nãy mày xỉn đứng múa hát tung tăng ,nhìn dễ thương lắm
_Tụi tao có quay phim lại,về post lên youtube-một thằng khác nhảy vào

Nó nói xong hai đứa đó ngồi thụp xuống ôm bụng cười,cả đám được thể cũng hùa theo,chỉ có Kim Anh là nhìn tôi bằng cặp mắt ái ngại và nụ cười thông cảm trên môi.Chắc em không ngờ tôi khi xỉn lại làm mấy trò quái dị thế này.Nghe tụi nó kể thôi mà tôi đã muốn độn thổ rồi! nhục nhã thật.Nói sao với Kim Anh bây giờ,đành im lặng mà chở em về vậy,biết thế sáng không uống rượu.Trên đường đi,em ngồi hát một mình,thỉnh thoảng day sang tôi nói chuyện trên trời dưới đất.

_Anh đừng lo,mấy bạn anh không có quay phim lại đâu!
_Thật không?
_Thật!nhưng em thì có!- nói xong em cười ngặt nghẽo
_Anh đừng để ý chuyện hồi sáng nha!
_Sao lại không? để có cái mà trao đổi lấy lại cuốn phim chứ!

Cứ như thế,chúng tôi cười đùa ríu rít trên suốt đoạn đường về,hôm nay,quãng đường dài hàng chục cây số bỗng nhiên ngắn lại.Mà thật tình,tôi cũng không rõ nó có ngắn lại không,chỉ biết khi Kim Anh ngồi sau xe, tôi cảm thấy chút gì đó nhẹ nhàng như một cơn gió tinh nghịch nào đấy vô tình thổi qua tóc tôi vậy.Bất chợt ,khi xe tôi cách cả lớp một khoảng thật xa,em ôm chầm lấy tôi.Cảm giác như có một dòng điện chạy qua mình,tôi để yên như thế,đầu em giờ đã ngã hẳn vào lưng tôi.Tôi buông một tay ra và nắm lấy vòng tay vẫn đang siết chặt lấy eo mình.Một thằng bạn vượt lên,tôi không để ý

_Hai đồng chí làm gì mà ôm nhau xà nẹo vậy?-Kim Anh thấy nó vội vã buông tay ra
_Hồi nãy vấp ổ gà,Kim Anh sợ té!-tôi trả lời một cách vô cùng bình tĩnh

Thằng đó cũng không thân lắm,hi vọng là nó không bép xép với Uyển Văn,mà cũng cần chuẩn bị hết mọi tình huống để còn có cách đối phó với em nữa chứ,lại nói dối,mệt thật.Kim Anh ngồi sau xe cũng không còn cười nói như trước,chỉ có một sự im lặng phủ quanh hai đứa hai đứa và một khoảng cách nhỏ nhoi chen vào giữa,nhỏ nhoi nhưng thật khó để vượt qua nỗi.Chúng tôi không nói với nhau một tiếng nào cho đến khi chở cô bé về nhà.

Dạo gần đây tôi dành thời gian cho Hạnh nhiều hơn một chút,quan tâm em hơn một chút và....hôn em nhiều hơn một chút.Điều đó có lẽ làm em vui,trông em yêu đời thấy rõ,nhất là cặp mắt đã không còn nhìn tôi buồn buồn mà thay vào đó,chúng thật long lanh khi tôi chọc ghẹo hoặc len lén đè em ra hôn lấy hôn để.Vì thế thì thời gian dành cho Uyển Văn lại hẹp đi ,em tỏ vẻ không vui,thường xuyên quát nạt tôi hơn và hay nổi cơn ghen bất tử khi có ai đó vô tình nhắc tới Kim Anh trước mặt,lần này tôi cảm giác em ghen cũng đúng thì phải.Mà thôi đang đi chơi với Hạnh mà,không nên suy nghĩ nhiếu và tốt nhất là nên làm cho Hạnh vui,điều này không khó lắm,có vẻ khi đi bên cạnh tôi thì em đã vui được 50% rồi,50% còn lại là tùy vào cách tôi đối xử với em.Như tối nay chẳng hạn,tắm rửa thơm tho rồi qua nhà chở em đi chơi,lên quận 7 thôi,quận nhất đi hoài chán chết.
Dẫn em đi các quán ăn ngon mà rẻ,đi dạo mát một lúc,rồi cùng nhau thả bộ bên bờ sông quận 7.Tính trong đầu là thế,tới nhà em lại khác

_Anh vào nhà chơi đi!
_Ủa! không đi chơi sao em?
_Tốn kém lắm,em có đổ bánh xèo nè! Vào ăn với em cho vui
_Còn bạn em đâu!
_Tụi nó đi chơi với bồ hết rồi!-em cười hì hì 

Bánh xèo em đổ cũng ngon,mặn mà,tuy nhiên hơi ít thịt.Không sao,đôi khi ăn chỉ là cái cớ,hôn hít mới là chính,hì hì.Ngồi trong phòng ,vừa nghe nhạc,cừa hút thuốc vừa chờ đợi em đổ bánh xèo mà cái bụng cứ réo lên,thơm thật.Em cặm cụi đổ bánh,mồ hôi nhễ nhại trên trán,chốc chốc lại nhăn mặt khi có một giọt dầu nào đấy vô tình bay vào tay em.Tôi nhìn em cười,len lén lại gần,lau mồ hôi trên trán cho em hay quàng tay qua vai chỉ để ngửi mùi hương nhè nhẹ trên tóc.Em có lẽ cũng vui,chốc chốc lại cười mỉm chi,mặt em đỏ hây hây,không biết là do mắc cỡ hay do bếp lò đang nóng nữa?

_Ra ngoài chờ đi,ôm hoài! vướng tay người ta 
_Để anh phụ cho!
_Anh chỉ giỏi phá! phụ cho cháy nhà à?-Em cười rúc rích-Anh chờ chút đi sắp xong rồi

Chẳng biết nói gì hơn,tôi lẳng lặng ra ngoài cửa sổ hóng gió sau khi hôn tóc em một cái,tóc em mượt và thơm thật,không hiểu sao Sunsilk không mời em quảng cáo nhỉ?tôi nghĩ thầm trong đầu và cười một mình.Bữa ăn nhẹ với món bánh xèo và một ít rau mua vội cùng với ca trà đá nhìn hấp dẫn thật,một lèo tôi ăn hết 5,7 cái.Em làm ngon cực kỳ,thấy tôi ăn nhiều,hình như em cũng vui lắm,cứ ép tôi ăn thêm.Em chỉ ngồi nhìn tôi ăn,cũng ráng lắm thì em mới chịu ăn một vài miếng nho nhỏ.Bánh xèo béo ngậy chấm thêm một chút nước mắm em pha quả thật ngon không thể tả,uống thêm một ly trà đá,sảng khoái thật.Em và tôi cùng ăn,cùng cười hay thỉnh thoảng tôi nựng mặt em một cái(sau khi đã lau tay) rồi bị em la,đồ quỷ người ta nhìn.Tôi chỉ ngồi với em được một chút,em đuổi tôi về,tụi bạn em sắp về rồi,tụi nó nhìn lỳ lắm.Tôi vòng tay qua eo em,hôn nhẹ lên môi em và từ biệt ra đi.Trước khi tôi leo lên xe em còn hôn tôi một cái, dặn về tới nhà nhớ nhắn tin cho em yên tâm.Em nấu đồ ăn ngon thật.

Chủ nhật,đáng lẽ ra con người ta có thể đi uống cafe rồi đi dạo đây đó cho thư thả sau một tuần làm việc học hành mệt mỏi thì tôi lại phải lết sang nhà Uyển Văn chở em đi nhà thờ.Không phải là tôi không thích,nhưng làm một cái gì đó trái với thói quen thật không dễ chút nào.Uyển Văn đang chờ tôi trước nhà,thỉnh thoảng liếc ngang liếc dọc với vẻ mặt giận dỗi trông đáng yêu vô cùng.

_Người đẹp chờ lâu không?
_Anh chết chỗ nào mà giờ mới mò tới?
_Trễ có 10p à!
_Còn không chịu đi nữa

Đi một hồi,tôi cũng tới cái nhà thờ em chỉ,gửi xe cái đã,mà tôi cũng không định gửi xe,chở em tới rồi đi uống cafe một chút vẫn hay hơn.Nhưng em thì không chịu

_Vào với em!
_Anh có theo đạo đâu mà vào!
_Từ từ cũng quen! Chúa sẽ dẫn lối và ban phước lành cho anh-vừa nói em vừa cười tít mắt

Tôi cũng không hiểu lắm,vì tôi không theo tôn giáo nào cả,thôi thì ráng vào cho em vui.Thánh đường cũng rộng,na ná mấy cái phim Mỹ mà tôi hay xem,cha sứ mặc đồ lễ,đứng trên bục.Cả hội trường(tôi không rõ dùng từ này có đúng không) đứng hết cả lên,em cũng thế,tôi thì không,đứng mỏi chân nhưng em nhéo tôi một cái thật đau làm tôi phải đứng phắt dậy,lại hát,tôi không biết họ đang hát gì nên nhép miệng theo không hợp khẩu hình lắm ,hát xong,tới phần cha sứ nói.Tôi nói thật,không hiểu cha sứ nói gì mà mỗi lần ông dứt lời,cả hội trường đều hô to: Amen,có người còn đưa tay làm dấu thánh.Nói một hồi,cha sứ ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống và tiếp tục....nói.Tôi phần buồn ngủ,phần thèm cafe nên cũng chỉ nghe được tiếng đực tiếng cái,còn lại mắt nhắm nghiền,thôi thì cứ ra vẻ ta đây đang tĩnh tâm nghe lời kinh thánh vậy.Mà một khi mắt bạn đã nhắm,bên tai lại văng vẳng những tiếng nói êm dịu đều đều,thì chắc chắn các bạn sẽ...ngủ gục.Tôi không hề bôi bác gì cả,đó là hoàn cảnh của tôi lúc bấy giờ.Bất ngờ,có ai đó đập vào đầu mình.Nói thật,khi bạn đang thiu thiu ngủ thì thật vô phước cho kẻ nào đập bạn,tôi giật mình,sút chút chửi thề thì bàn tay Uyển Văn đã kịp bịt miệng tôi lại,cả hội trường vẫn đang tiếp tục nghe không để ý gì đến hai kẻ đang ngồi dưới cùng cả.Em nhìn tôi có vẻ giận

_Anh làm em xấu hổ quá!-em thì thầm
_Xin lỗi,tại anh buồn ngủ
_Phải rèn anh từ từ mới được
_Anh ra ngoài rửa mặt chút đây!-tôi vừa ngáp vừa đứng lên,kệ em,anh ra ngoài hóng gió đây

Ra sân,nhìn quanh kiến trúc của nhà thờ,có vẻ khá Tây,kiểu thời phục hưng châu Âu,cây cối trồng cũng như vậy,không thấy một chút bóng dáng Việt nào ở đây cả,có chăng là cả một rừng người da vàng đang nghe kinh thánh ở trong kia và những cô bé cậu bé đeo khăn quàng đủ sắc màu có hình chữ thập đang í ới gọi nhau làm vang vọng cả một góc nhà thờ.Ra ghế đá ngồi,bắt chuyện với một anh cũng đang ngáp ngắn ngáp dài như tôi và một anh đang ngồi đọc kinh thánh.

_Mấy anh đạo chúa à?
_Không! chuẩn bị cưới vợ, vào đây học giáo lý
_Là sao?
_Nhà vợ bắt,cũng chả hiểu sao nữa!

Có lẽ hình như cũng cám cảnh trước cái vẻ mặt chung của ba đứa,buồn ngủ và mệt.Một anh giơ tay lên trời và xuất khẩu thành thơ

Một mai con lấy được nàng
Con không đi lễ Chúa làm gì nhau?

Đọc xong cả ba cười sặc sụa,nước mắt nước mũi tùm lum.Tôi mắc cười quá,ôm cả bụng lại lăn lóc trên đất,cha kia cũng thế,vừa đập đùi vừa cười sằng sặc.Chúng tôi vừa cười vừa tám chuyện mong cho thời gian trôi qua thật nhanh.Tôi sẽ ghé ra quán cafe,làm một ly cho thật đã rồi dắt xe dạo quanh Sài Gòn.Xong lễ,Uyển Văn bước ra,mặt giận vô cùng,nhìn tôi trận trân

_Anh làm kiểu gì mà bỏ ra giữa chừng vậy!
_Anh mệt
_Vừa phải thôi! anh biết vậy là bất lịch sự lắm không?
_Cho anh xin lỗi
_Lần sau không có như vậy nữa đó

Còn lần sau nữa à? tôi nghe thôi đã muốn khóc thét rồi,nhưng em muốn thì mình phải nghe lời vậy.Hi vọng cái lần sau nó sẽ xa ơi là xa.

Lại một buổi sáng thứ hai đầu tuần,cũng chẳng có gì nổi bật,vẫn ăn sáng uống cafe ở quán anh Long,chống đối mấy thanh niên ưu tú dẹp chợ,ngáp dài khi vào lớp và lấy điện thoại ra nghe nhạc lúc giảng viên vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.Ra chơi,tôi vừa dợm bước ra khỏi lớp,bỗng đâu xuất hiện khá nhiều tay to mặc áo xanh chặn trước cửa.Tôi cười thầm và tự nhủ: Sắp có chuyện hay rồi chăng? Mà quả là đúng vậy,tay bí thư đoàn khoa hiên ngang bước vào lớp,nhìn tôi với nửa con mắt và dõng dạc đọc quyết định.Tôi thì chả rõ lắm vì đang bận tán dóc với thằng bạn .Đại loại là quyết định kỷ luật gì tôi ấy! 

_Đồng chí bí thư chi đoàn không làm gương cho các đoàn viên khác,vi phạm kỷ luật đoàn,gây mất đoàn kết nội bộ,ảnh hưởng đến uy tín của đoàn thanh niên cộng sản HCM! Nay sau khi họp lại,chúng tôi quyết định thôi chức vụ bí thư của đồng chí và chi đoàn sẽ họp lại để bầu bí thư mới trong thời gian tới do đoàn trường ấn định

Tôi nghe mà cười thầm,chắc lại là trò của mấy tay ghét tôi trên đoàn đây.Quả thật,tôi cũng ngán làm bí thư rồi,nhưng bị đuổi như thế này thì quả thật chẳng vui tí nào.Định im luôn rồi,nhưng mấy đứa trong lớp cứ nhao nhao lên,đành phải lên tiếng thôi.

_Cảm ơn đồng chí đã truyền đạt thông tin-tôi quay xuống lớp-các đồng chí cũng nên chấp nhận quyết định của đoàn trường và hi vọng các đồng chí vẫn tiếp tục bỏ phiếu ủng hộ cho tôi khi tổ chức đại hội chi đoàn lần tới

Cả lớp cười ồ lên,mấy tay áo xanh mặt xám xịt cả lại.Có vẻ như các đồng chí ấy không ngờ là lớp cũng ủng hộ tôi nhiều đến vậy(và tôi cũng thế,hì hì).Cũng không hiểu sao hôm nay lớp tôi đoàn kết lạ,thi nhau cười đùa ríu rít át cả tiếng mấy tay áo xanh đó một hồi lâu.Mấy chú đó trông tội thật,mặt mày tức tối,chú thì mồ hôi chảy ròng mặt tím tái,tay bí thư đoàn khoa,tay này tôi chả thích lắm,học dốt thấy cha,rớt tới mười mấy chỉ ,đến nỗi khi mỗi mùa hoa phượng đỏ nở rộ,trong lúc tôi ngồi trong văn phòng đoàn nhởn nhơ chấm sổ thì y như rằng thấy chã xách cặp vào trường để "trau dồi kiến thức",thế mà vẫn không chịu lo học,tài thật .Tay ấy cầm micro mà vẫn không át được cả lớp.Tôi thấy tội nghiệp quá đành phải ra hiệu cho lớp yên lặng.

_Đồng chí không thể tham gia ứng cử
_Ai trong lớp tôi làm bí thư thì phải do lớp tôi quyết định,đồng chí lấy quyền gì mà xen vào

Có vẻ như tay ấy cũng hơi đuối lý,hầm hầm bỏ ra khỏi lớp.Luật với chả lệ,chắc là đang cay cú cái vụ tôi chống đối mấy thanh niên ưu tú nữa đây,thây kệ,bí thư không mài ra ăn được.Nhưng chắc chắn hắn sẽ tìm cách khác,không sao,trong lớp tôi thiếu gì người giỏi hơn tôi việc quái gì mà phải bắt chước người khác tử thủ bảo vệ cái ghế.Tôi cười nhạt và ra ngoài uống cafe,chuẩn bị học tiếp nữa rồi,chán thật.Nhưng tôi chỉ chán có một chút thôi,vì sau đấy một sự kiện khá nghiêm trọng đã xảy đến với tôi.Số là thế này:

Kim Anh gửi một tin nhắn hẹn gặp mặt vào cuối giờ,không rõ cô bé cần muốn gì nữa đây?,và theo linh cảm của tôi,sẽ không có gì tốt đẹp cả.Ngồi trong lớp mà cũng chẳng yên được,tay chân cứ nhấp nhổm,mắt thì liếc đồng hồ liên tục,đầu óc mệt thật,cảm giác vừa nôn nao vừa hồi hộp,một thứ cảm giác mà lâu rồi tôi chưa có được khi có một cuộc hẹn với một người con gái.Chợt nhớ lại Uyển Văn,nhớ lại Hạnh,cảm thấy sợ quá,liệu một trong hai em có biết chuyện này không? và nếu biết thì cái gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?,trước giờ hẹn hò với Hạnh hay Uyển Văn tôi làm gì có cảm giác sợ hãi như thế này,dù cho cả hai em đều nguy hiểm hơn Kim Anh nhiều(tôi đoán thế thôi).Tan lớp,tôi chạy ra chỗ hẹn với một tâm trạng vô cùng rối bời pha lẫn thích thú.Kim Anh đã chờ sẵn trong quán,một quán nước nho nhỏ,trang trí không nổi bật cho lắm nhưng được cái vắng vẻ và yên tĩnh.

_Chờ anh lâu không người đẹp?
_Em mới tới! hôm nay em trả tiền cho,anh trả cho em nhiều rồi-câu này nghe quen quen nhỉ
_Vô mánh à?
_Là sao?
_Thì mới có tiền mà bao anh!
_Em bao anh một lần không được sao?-cô bé cười tít mắt
_Nói đi! không lẽ em kêu anh ra đây để bao nước thôi sao?-tôi vào thẳng vấn đề luôn
_Đi chơi! Em rủ anh đi
_Đi đâu?
_Tới một nơi này,chiều nay anh nghỉ phải không?

Chúng tôi ngồi lại tám chuyện với nhau một hồi,tôi vẫn không hiểu rõ lắm Kim Anh đang muốn mang tôi đi đâu đây,trông cô bé có vẻ gì đó vô cùng bí hiểm, chắc là thú vị đây.Mà cái gì thú vị thì nên để đến lúc nó bât mí ra thì hay hơn.Tôi cũng không hỏi nữa,chỉ ngồi tán dóc với Kim Anh,thi thoảng chọc giỡn nhau đôi chút cho tới lúc cô bé phát lệnh: Đi thôi.Tôi bước ra ngoài lấy xe,em nhìn tôi cười 

_Để em chở cho
_Biết chạy motor không đó?
_Dễ ợt! dưới quê em chạy 67 hoài

Tôi cười buồn,nhưng thôi cứ để cho cô bé chạy thử,2 đứa đều mua bảo hiểm hết rồi mà! Tay lái cô bé loạn choạng thật,ngồi đằng sau mà tim tôi run lên bần bật,có vẻ như Kim Anh quá nhỏ bé để thuần hóa con quái vật của tôi,nó cứ lắc lư,quẫy đạp như một con ngựa chứng đang tìm cách hất đổ gã cowboy đang lỳ lợm đang bám vào lưng nó.Một hồi tôi hoảng quá,phải kêu em đổi tài gấp không khéo bảo hiểm không lo nỗi viện phí cho hai đứa.Cô bé có vẻ không vui nhưng cũng đành rời tay lái,chiếc xe lại ngoan ngoãn lăn bánh trên đường do cô bé đã chọn.Tôi lái xe theo hiệu lệnh của Kim Anh,quẹo trái,quẹo phải hay đi thẳng.tất tần tật mọi thứ theo sự sắp đặt của cô bé.Khi đã ra khỏi thành phố và xe cộ cũng dần ít đi.Kim Anh ôm chặt lấy tôi và nói

_Chạy nhanh lên đi anh!

Tôi vít ga lên,chiếc xe gầm rú lao đi như một con thú dữ giữa một quốc lộ vắng thênh thang(nếu có xe đông thì đừng hòng,tôi cũng sợ chết như ai).Kim Anh ngồi sau có vẻ thích thú lắm,tôi nghe rõ cả tiếng cười khanh khách của em lẫn vào trong cả tiếng gió rít bên tai.Lâu lâu cũng có một chiếc motor khác đi song hành với tôi bấm còi và vẫy tay làm quen,hay là từ biệt? tôi không biết chắc nữa,hi vọng là không phải.Đi khoảng hơn tiếng đồng hồ nữa,chúng tôi dừng chân tại một bãi cỏ rất đẹp và thanh tĩnh,có thể là một bãi thả gia súc nào đấy người ta bỏ hoang,thấp thoáng xa xa là những cánh diều đầy màu sắc đang chao liệng trên bầu trời xanh thẫm.Kim Anh xuống xe,vẻ mặt vô cùng thích thú,cô bé ngẩng mặt lên trời và dang hai tay ra như muốn ôm cả nó vào lòng vậy.Trước một cảnh thiên nhiên đẹp như thế này,liệu một điếu thuốc ăn mừng của một con người may mắn khi tới đây có phải là quá lắm chăng? chắc là vậy,Kim Anh nhìn tôi trân trân(y chang Uyển Văn,hic)

_Hút thuốc nhiều chết sớm! chú em cũng hút giống anh đó

Tôi cười buồn và quẳng nó vào trong một vũng nước nào đấy,Kim Anh nhìn tôi cười hi hì rồi im lặng ngồi xuống thảm cỏ ,ngẩng mặt lên trời.Em chọn chỗ này thật hay,vừa thoáng đãng,vừa nên thơ lại ít dây điện nên tôi có thể chiêm ngưỡng từng đám mây bay với đủ mọi hình dáng một cách trung thực nhất.Tôi ngồi xuống cạnh em,lấy trong balo 2 chai nước ngọt,chia nhau uống và nói đủ thứ trên cõi đời này có thể nói được.Một hồi lâu sau,khi thế giới này cũng đã cạn kiệt đề tài và các nhà khoa học chẳng chịu phát minh thêm cái định luật nào mới để cho em và tôi chém gió nữa,chúng tôi im lặng nhìn nhau,em nằm dài ra bãi cỏ,gối đầu lên đùi tôi,nắm chặt tay tôi,mắt nhắm lại và gương mặt trông có vẻ hạnh phúc vô cùng.Quả thật,tôi không hiểu mình đang cảm thấy như thế nào nữa,tôi lặng im ngắm mây trời,một cái gì đó nhẹ nhàng,thoải mái và thanh thảng đang dâng nhè nhẹ trong lòng như một cơn gió lạ.Tôi nhìn em cười,có lẽ em cũng cảm nhận được điều ấy nên bàn tay em càng siết chặt lấy bàn tay tôi hơn như thể nếu như không thì khi em mở mắt,tôi sẽ biến mất khỏi đây là để em một mình trơ trọi vậy.Em ngồi dậy,gối đầu lên vai tôi,khẽ cười rồi lấy một chai rượu ra ,tất nhiên tôi không bao giờ uống,một lần làm trò khỉ là đủ lắm rồi.Kim Anh có vẻ không vui,cô bé ngồi uống một mình,đúng là dân miền Tây,uống rượu như nước lã,nhưng không thể để cô bé uống thêm nhiều nữa,tôi giằng chai rượu ra khỏi tay em.

_Nhiêu đó đủ rồi!
_Ừ!
_Nãy giờ mà Uyển Văn có ở đây thì em mềm xương!
_Hay là vầy đi anh!-Kim Anh ngập ngừng nói- mình làm người yêu của nhau được không?-tôi giật mình trước câu hỏi này của em
_Nhắm đánh lại 2 chị của em không?
_Mình sẽ giấu!-em nói vẻ mặt rất quả quyết
_Anh không hợp với em đâu! Sao em thích mấy thằng giống anh?
_Có cái gì đó hay hay!
_Bớt coi phim Hàn đi! thôi mình về! Uyển Văn hay Hạnh gọi thì anh em mình tiêu

Cho tới tận lúc này,tôi không hiểu tại sao các em gái lại thích mấy thằng đểu như tôi thế nhỉ,chả có gì hay ho cả,tại sao những đứa con trai hiền lành, tử tế, tương lai sáng lạng thì lại không yêu mà đâm đầu vào cái bụi rậm chết tiệt để đến lúc hối hận lại khóc lóc rồi dằn vặt hay thậm chí còn nói những câu đại loại như:"Em biết anh đểu nhưng vẫn yêu".Tôi cũng không hiểu những thằng giống tôi có cảm thấy hạnh phúc hay hả hê gì không khi làm tổn thương người khác,chứ tôi thì cảm thấy mệt mỏi và hối hận vô cùng.Có thể có một thứ gọi là tình yêu đấy,có thể nó cũng đẹp đấy nhưng chắc chắn là sẽ không bao giờ đến được với tôi mà chỉ có sự cô đơn sẽ bám riết lấy đầu óc tôi hằng đêm,chắc chắn là vậy.Chở Kim Anh về mà tôi cảm thấy nặng nề thật,nhất là vòng tay em vẫn siết chặt và đôi môi em vẫn còn đặt hững hờ trên vai tôi.Em chẳng nói một tiếng nào cả,tôi cũng vậy.Đôi khi một sự im lặng cũng là quá đủ để diễn đạt mọi cảm súc của con người,thỉnh thoảng tôi còn nghe được cả tiếng khóc thút thít đằng sau lưng mình.Biết sao được em,anh không muốn bản thân mình phạm thêm sai lầm nào nữa cả,bao nhiêu đã là quá đủ cho anh rồi.Tôi chở em về nhà,em cương quyết không chịu xuống xe,nhưng cũng không thể để em đi rong cả đêm ngoài đường được,đành phải tháp tùng em đi dạo.Chúng tôi lúc ấy cứ như một cặp tình nhân hạnh phúc lang thang khắp mọi nẻo đường ,đến hơn 2h sáng em mới chịu về nhà.Đó là lúc sau thôi,còn bấy giờ,tôi bận phải đối phó với không biết bao nhiêu là câu hỏi tại sao của Kim Anh đang giăng ra trước mặt,nhưng trước nhất là phải giải thích cho Uyển Văn cái đã

_Anh đang ở đâu mà không về nhà?
_Anh có chút việc! vậy thôi! đừng nghĩ lung tung

Kim Anh ngồi sau xe chốc chốc lại thở dài,đường hôm nay vắng vẻ thật,chỉ có hai kẻ đang lang thang dọc các tuyến đường trong thành phố với nỗi buồn nặng trĩu trong lòng,tôi có nỗi buồn của tôi,Kim Anh có nỗi buồn của Kim Anh và chả có cái nỗi buồn nào giống với cái nỗi buồn nào cả,bất chợt em hỏi tôi

_Anh có cảm tình với em không?
_Có
_Nhiều không?
_kha khá
_Sao anh sợ chị Uyển Văn quá vậy?
_Ừ! đang thiếu nợ chỉ cũng...kha khá
_Hèn!
_Ừ! Em nghĩ sao cũng được
_Anh là thằng hèn nhất trên đời-em hét vào tai tôi
_Ừ! anh cũng nghĩ vậy!-nói xong sóng mũi tôi chợt cay cay-Về nha em
_Về đi thằng hèn! Tôi có chân tự về được

Tôi chợt buồn cười,khi say phụ nữ có can đảm đến lạ,tôi không nói gì cả,lẳng lặng chở em về,chán thật.Ngày mai em lại tránh mặt tôi nữa đây,hic


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014