XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Dị Tinh Online
Game Dị Tinh Online
Game thuộc thể loại gMO 3D game lấy bối cảnh giả tưởng trong tương lai
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Nguyên im lặng nghe từng lời trách mọc của người thân cứa vào lòng mình những nhát đau đớn nhưng có bằng những gì Nguyệt đã phải chịu đựng không?
- Con biết, là tại con nên Nguyệt mới đau đớn như vậy? – Nguyên nhỏ giọng – là con làm mọi ngưởi đau lòng. Là con hồ đồ, con khôn gbiết suy nghĩ, con xin lỗi.
- Trách con, mắng con thì được gì nào? – ông Vũ lắc đầu – cũng không làm làmh nhữn gvết thương trong lòng Nguyệt. Con còn có Tiểu My, có trách nhiệm với con đường con đã chọn. Không có cách quay đầu đâu Nguyên à?
Nguyên ngẩn đầu nhìn tất cả, nói với một giọng nghiêm túc rõ ràng:
- Con sẽ làm lành tất cả những vết thương đó cho Nguyệt, con sẽ mang đến cho Nguyệt chỉ tiếng cười và hạnh phúc.
- Còn có thể sao? – Ông Tùng cười khan – còn Tiểu My? Con phải làm sao với Tiểu My đây?
- Nguyệt không cần con ở cạnh nó vì trach nhiệm, vì đã gây ra những vết thuơgn đó cho Nguyệt đâu Nguyên à? Nguyệt sẽ vui hơn khi con hạnh phúc bên người con đã lựa chọn – BÀ Dương khẽ nói.
- Con đã 26 rồi Nguyên à? – Ông Vũ nói – Con đừng quyết định mọi việc theo cảm tính nữa.
- Con đã quyết định từ lâu lắm rồi, con yêu Nguyệt và con sẽ dành cả cuộc đời con cho Nguyệt. Con không mong mọi người hiểu con, con chỉ cần Nguyệt hiểu con là được rồi. Chuyện của Tiểu My con sẽ tự giải quyết, cả nhà cứ yên tâm.
Nói rồi, Nguyên đứng dậy đi về phòng.
Khánh úp mặt vào vai Minh, bờ vai rung lên từng hồi. Minh nhăn nhó đẩy Khánh ra:
- Làm gì mà em cười mãi vậy?
- Cuối cùng anh hai cũng sáng mắt ra rồi. – Khánh khúc khích. – Không cười chứ anh bảo em khóc à?
- Con bé này – Bà Ngân Mỹ mắng – mọi chuyện đã ngã n
gũ đâu nào?
- Chúng ta có thể yên tâm chuẩn bị làm sui là vừa. Nguyên đã quyết thì không ai thay dổi được nó đâu, ngoại trừ Nguyệt, nhưng lần này thì Nguyệt cũng vô phương thôi. Thằng bạn già coi như tao làm tròn lời hứa với mày nhà.
- Làm như tao sẽ gả con gái cưng của tao cho thằng con trời đánh nhà mày vậy?
- Không thì anh làm sao? – bà Dương nguýt chồng – Để hai dắt nhau trốn đi à? Được thằng con rể thì không muốn, lại muốn mất luôn đứa con gái à?
- Anh cứ nhốt Nguyệt vào trong phòng là yên chuyện chứ gì?
- Ba. – Minh khanh khách – Cái đầu của anh hai mà liên kết với chị hai thì đáng sợ lắm đó. Ba có muốn 2 ông bà đó phá lanh tanh bành nhà mình luôn không?
Cả nhà bật cười vui vẻ, đã lâu lắm rồi, gia đình họ mới lại có những nụ cười như vậy.
***
*****
Tiểu My bực bội ném chiếc điện thoại xuống giường. Cả tuần rồi Tiểu My không có cách nào liên lạc với Nguyên cả. Anh cứ như biến mất khỏi thế giới vậy. Nhưng Tiểu My biết, chắc chăn anh đang ở bên cô ta.
- Cô ta thật là kẽ gian manh. Tại sao cô ta lại bị tai nạn vào lúc đó chứ? Cô ta muốn phá đám cưới của Tiểu My mà. Tiểu My biết cô ta yêu Nguyên, cô ta không cam tâm nhìn Nguyên và Tiểu My lấy nhau mà. Chắc chắn là cả nhà họ liên kết với nhau để phá Tiểu My. Thật tức chết đi được mà.
Tiểu My ở nhà Nguyên được ba ngày thì ba lôi Tiểu My về khách sạn mặc cho Tiểu My phản đối. Tiểu My muốn ở đó chờ Nguyên về, Tiểu My bắt Nguyên phải giải thích mọi chuyện cho rõ ràng.
Tiếng chuông cửa vang lên làm Tiểu My bực bội vô cùng. Cô đùng đùng bước ra mở cửa:
- Có mù không hả? Người ta… – Tiểu My sựng lại khi thấy Nguyên đứng trước cửa.
- Anh biết em không muốn gặp ai cả nhưng anh cần nói chuyện với em – Nguyên nhỏ giọng.
Tiểu My nhào vào ôm chầm lấy Nguyên:
- Em biết anh sẽ tới tìm em mà. – Tiểu My vui vẻ – Anh sẽ không vì cô ta mà bỏ rơi em đâu.
Nguyên lặng lẽ gỡ tay Tiểu My ra:
- Chúng ta cần nói chuyện.
Tiểu My khựng người lại nhưng rồi cố gượng vui vẻ:
- Không sao đâu anh. Em nói với ba rồi. Anh và Nguyệt lớn lên cùng nhau nên hai người như anh em vậy. Có người anh nào vui vẻ làm đám cưới khi em gái gặp nạn được đâu, phải không anh? Em không giận đâu. Chị Nguyệt đã khỏe rồi phải không anh? Chúng ta tìm ngày khác làm đám cưới ha lại nha.
Nguyên nhìn Tiểu My, gương mặt cô ráo hoảng, mắt như chực khóc:
- Anh xin lỗi Tiểu My.
- Không sao. – Tiểu My lại nhào vào ôm lấy Nguyên – Chỉ cần anh quay về bên em là được rồi.
Nguyên đẩy Tiểu My ra:
- Anh đã nói chuyện với thầy rồi, anh cũng đã xin lỗi với thầy.
- Ba không giận đúng không anh? Em đã nói với ba rồi mà. Khi nào chúng ta sẽ…
- Sẽ không có cái đám cưới nào giữa anh và em nữa cả? – Nguyên nói nhẹ.
- Amj đang nói cái gì vậy hả? – Tiểu My quát lên.
- Anh xin lỗi nhưng anh không thể lấy em được. Anh không yêu em.
- Anh nói vậy mà nghe được à? Vì ai mà tôi bỏ cả ba tôi lại bên đó để về cái xứ nghòe nàn lạc hậu này hả? Sao anh có thể đối xứ với tôi như vậy chứ? Vậy mà anh nỡ bỏ lại tôi trong đám cưới, anh biến cha con tôi thành trò cười của mọi người.
- Em bình tĩnh một chút được không Tiểu My?
- Là do cô ta phải không? – Tiểu My gào lên – là tại Nguyệt phải không?
Nguyên chưa kịp nói gì thì Tiểu My đã nức nở:
- Tôi biết mà. Cái cách anh nhìn chị ta khiến tôi nghi ngờ lắm mà. Tôi chưa thấy anh nhìn ai với ánh mắt vừa yêu thương vừa quan tâm chăm sóc đến như vậy? Dù anh luôn cố tỏ ra thờ ơ nhưng ánh mắt anh luôn nhìn về phía cô ta. Cô ta mệt, anh cau mày, cô ta đau, anh nôn nóng như chính mình bị đau vậy, cô ta cười, anh vui vẻ, cô ta không vui, tâm trạng anh cũng tràn đầy bất an. Anh tưởng tôi là con mù chắc.
- Em biết những điều đó ư?
- Biết? Biết cái gi? Tôi không biết gì cả? Tôi chĩ biết anh lạnh lùng với cô ta, tôi chỉ biết tôi là bạn gái anh, tôi chỉ biết anh muốn cưới tôi, anh còn muốn tôi biết cái gì nữa đây?
- Anh có cần phải nói ra không? – Nguyên điềm tĩnh nhìn Tiểu My.
Tiểu My sụm xuống khi nhìn thấy vẻ kiên quyết của Nguyên”
- Đứng bỏ em mà Nguyên. Chúng ta cùng về Úc nha anh, chúng ta quên hết mọi chuyện ở đây đi, chúng ta cùng làm lại từ đầu nha anh.
Nguyên thở dài. Đở Tiểu My đứng dậy, Nguyên nhìn thẳng vào mắt Tiểu My:
- Anh đã từng chạy trốn một lần rồi Tiểu My à? Anh yêu Nguyệt từ khi anh còn là một cậu nhóc mười mấy tuổi. Tới tận bây giờ anh vẫn yêu Nguyệt, chưa một phút giây nào anh quên Nguyệt cả.
- Anh tàn nhẫn với em vậy sao Nguyên? – Tiểu My nức nở.
- Anh xin lỗi, nhưng anh đã làm tổn thương mình, tổn thương Nguyệt bao nhiêu năm rồi. Có thể bây giờ em sẽ oán hận anh, nhưng anh không thể rời bỏ Nguyệt thêm một lần nào nữa đâu, Tiểu My à?
- Anh không muốn làm tổ thương cô ta, nhưng anh có thể làm tổ thương em sao?
- Rồi em sẽ gặp người khác, người đó chắc chắn sẽ yêu em. – Nguyên nói nhẹ .
- Nhưng em yêu anh mà Nguyên. Em xin anh, anh đừng rời bỏ em mà.
- Anh không thể. – Nguyên gạt tay Tiểu My rồi bước ra khỏi phòng.
- Nguyên – Tiểu My gọi với theo trong nước mắt nhưng Nguyên không một lần chùng chân, cứ bước xa khỏi Tiểu My.
Tiểu My đau dớn dổ sụp người xuống giường, gào khóc.
- Anh tàn nhẫn với em thật sao Nguyên? Sao cô ta lại xuất hiện giữa chúng ta chứ? Sao tên Tony chết tiệt không đưa cô ta rời xa khỏi anh chứ? Sao em phải chịu mất anh vô lý vậy chứ Nguyên?
Cửa phòng lại bật mở, Tiểu My vội vàng ngồi dậy nhưng người đi vào lại không phải là Nguyên.
- Ba, Nguyên bỏ con rồi ba ơi. Anh ấy…
- Ba biết, – ba Tiểu My cắt lời cô – Nó đã nói chuyện trước với ba rồi.
- Sao ba lại để anh ấy đi. Sao ba không giữ anh ấy lại cho con. Ba không thương con hả ba?
- Ngày trước, ba đã nói với con rồi, con không bao giờ nắm giữ được trái tim Nguyên. Ngay lần đầu gặp mặt, khi thấy Nguyên bên nữhng người khác, ba đã biết Nguyên dành trái tim nó cho người khác mất rồi. Ba không muốn con đau khổ nên đã cảnh báo con nhưng con không nghe, cứ mù quáng theo nó nên mới ra nông nỗi này.
- Con bất kể. Con yêu Nguyên, con cần anh ấy bên cạnh con. – Tiểu My gào lên trong nước mắt.
- Con đã xài tới cả thủ đoạn nhằm tách họ ra nhưng… bỏ đi con. Quên Nguyên đi. Nguyên không yêu con, con có làm gì cũng vậy thôi.
- Tại sao vậy ba? Con yêu anh ấy mà, con không tin cô ta yêu anh ấy hơn con.
Ba Tiểu My ôm cô vào lòng như những ngày còn thơ bé.
- Có lẽ Nguyên không sinh ra để dành cho con mà cho người con gái đó. Ba đã đặt vé rồi, mai ba con mình về nhà. Về nhà mọi chuyện sẽ qua thôi con à?
- Không. – Tiểu My vùng ra khỏi vòng tay của ba. – Con không về, nhất định không về.
- Con còn định ở lại đây làm gì? – ba Tiểu My bàng hoàng nhìn con gái mình.
- Con phải dành lại Nguyên. Con không thể mất anh ấy. Bằng mọi giá, với tất cả mọi thủ đoạn, con sẽ dành lại Nguyên cho mình.
Ba Tiểu My lắc đầu ngán ngẩm. Làm như vậy, Tiểu My chỉ càng chuốc thêm đau đớn cho bản thân mà thôi. Ôn gbiết nhưng ông đã không còn khả năng khuyên bảo Tiểu My nữa rồi. Nó đã dang đôi cánh bay thật xa khỏi vòng tay ông.

Từ phòng họp đi ra, Nguyên rảo bước trên hành lang dẫn về phòng làm việc của mình. Ánh đi đến từ đành sau, đánh vào vai Nguyên:
- Sao trông mệt mỏi quá vậy ông tổng?
Nguyên ôm vai, vờ suýt xoa.
- Sắp lên xe bông có khác, đánh người ta muốn gãy vai hà. chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi?
- Cũng gần xong hết rồi. – Ánh cười nhẹ – Nguyệt thế nào rồi. ba ngày nay tui bận quá chưa qua thăm nó được.
- Vẫn vậy thôi – Nguyên cười nhẹ. – vẫn ngủ yên trong cái thế giới nào đó mà tui không cách nào tới được.
- Cho đáng đới. – Ánh trề môi – Coi như là Nguyệt trừng phạt ông đó. không biết nó định ngủ đến bao giờ nữa. tui đã dành cho nó vị trí dâu phụ, vậy mà…
Nguyên cười thật nhẹ, cố giấu tiếng thở dài. Đã nửa năm trôi qua mà Nguyệt vẫn chìm sâu torng giấc ngủ của Nguyệt. Nguyên thật không biết trong cơn mê ấy có gì mà thu hút mà Nguyệt mãi vẫn chưa chịu tỉnh giấc để mọi người phải chờ đợi Nguyệt trong tia hy vọng mong manh như thế này. Nhưng không sao, dù phải chờ Nguyệt đến bao giờ, Nguyên cũng sẽ chờ. Vốn đĩ cả cuộc đời Nguyên đã chỉ dành cho Nguyệt rồi mà.
Tiểu My đi ngang qua Nguyên và Ánh, cười khẩy:
- Khi nào anh mệt mỏi thì hãy nhớ tới em nha. Em vẫn đang chờ anh mà.
Nói rồi, Tiểu My bước đi trong tiếng cười làm Ánh cáu kỉnh:
- Đồ đáng ghét. Sao càng ngày nhìn càng giống hồ ky tinh vậy không biết. bộ hết đàn ông hay sao mà cứ nhăm nhe chiếm chồng người khác. Sao ông cứ để cô ta làm loạn vậy? tống cổ cô ta về Úc đi có phải rảnh đất không?
- Bà làm tui có cảm giác bà đang ghen đó nha. – Nguyên đùa giọng.
Ánh trợn mắt nhìn Nguyên rồi cười nhẹ:
- Nói với tui thì được nha, đừng có noi trước mặt Nguyệt hay anh Toàn. Lỡ Nguyệt đang chuẩn bị dậy nghe ông nói ngủ tiếp thì ráng chịu đó. còn anh Toàn, tui không biết cao thủ Karatedo đây có đủ khả năng bảo toàn tính mạng đâu không nha.
- Bữa nào, bà hẹn ông xã bà đi. Tui se cho hai người biết thế nào là nhìn không ra nhau. – Nguyên cười cười nói lại.
- Đừng có đánh trồng lảng. xem ra ông còn nuối tiếc Tiểu My quá ha. – Ánh dài giọng.
- Là tôi có lỗi với Tiểu My mà. – Nguyên khẽ nói – Hơn nữa chuyện điều động nhân sự là ở tổng công ty, tôi biết làm sao hơn. Tiểu My cũng đã là giám đốc marketing, bà nói tui làm gì được nào?
- Tức chết đi được. – Ánh hậm hực. – Cô ta mà cứ khiêu khích Nguyệt thì…
Nguyên chỉ cười không nói.
Nửa năm trước, sau khi theo ba mình về nước được ba tháng, Tiểu My quay lại với quyết định bổ nhiệm làm giám độc Marketing trong tay. dù Nguyên rất bực do sự can thiệp bất hợp lý từ Tổng công ty nhưng Nguyên cũng đành phải chấp nhận. Nguyên dồ chừng chuyện này có sự can thiệp từ Tony. Cả tai nạn ngày đó có lẽ cũng có tác động từ hắn nhưng Nguyên không làm gì được khi không có bất cứ điểu gì chứng minh điểu này.
Tiểu My quay lại, ngang nhiên yêu cầu ba mẹ Nguyên cho tá túc. Dù rất không hài lòng. Cả bốn vị phụ huynh cũng không tiện từ chối khi chính Nguyên đã làm tổn thương Tiểu My. Tiểu My kiên quyết đòi ở phòng gần kề phòng Nguyên như trước kia. Cũng chẳng sao. Nguyên gần như ở trong phòng Nguyệt nên tính ra Nguyên và Tiểu My gặp nhau cũng không nhiều. cả nhà cũng mặc kệ Tiểu My chỉ có Khánh là khó chịu, mỗi kh
i thấy Tiểu My là ra sức móc méo. Lắm lúc, Nguyên cũng ngạc nhiên với khả năng chọc giận người khác mà người ta không cách đáp trả lại của Khánh.
- Nếu như Nguyệt tỉnh lại kịp đám cưới của tui thì hay biết mấy. – Ánh nói với giọng buồn buồn – Tính ra, Nguyệt là bạn thân nhất của tui mà.
- Biết đâu, Ánh đưa thiệp hồng qua thì Nguyệt sẽ nể mặt Ánh mà tỉnh lại đó. – Nguyên đùa.
- Biết đâu đó. có khi torng lòng Nguyệt tui còn có cân luọng hơn ông thì sao? – Ánh khúc khích.
- Nghe giống hai người đồng tính quá. – Nguyên vờ rùng mình
- Ăn nói nham nhở – Ánh đánh nhẹ vào vai Nguyên rồi cả hai bật cười vui vẻ.
- Tổng giám đốc. – ba bốn người tiến đến cạnh Nguyên và Ánh nói vui vẻ – Hôm nay, phó giám đốc kinh doanh làm tiệc giã từ sự tự do để đeo gông vào cổ. anh đi cùng với anh em cho vui.
- Vậy à, – Nguyên vui vẻ – chúc mừng anh Lợi nha.
- Coi như anh nhận lời mời rồi nha Tổng giám đốc.
- Đành xin lỗi mọi người vậy. – Nguyên từ chối – Hôm nay gia đình tôi có việc, tôi không thể đi cùng mọi người được.
- Anh làm vậy là không được đâu đó. dạo này anh ít đi với anh em lắm đó nha.
- Nguyên cười trừ. Ánh can thiệp:
- Sao mọi người lại ép ông tổng của chúng ta thế. Ngài ấy lắm công nhiều chuyện, đã nói bận thì thôi. Để sau này, bắt ngài ấy đãi lại một chầu cho to là tốt rồi.
Tiểu My vừa từ phòng kế toán ra, đứng nghe câu chuyện. chờ mọi người kéo qua hết, Tiểu My nhìn Nguyên đang đi chậm lại phía sau:
- Anh cứ hết giờ làm là lại đến bệnh viện với các xác không hồn đó, anh không chán à?
- Tiểu My đừng có nói như vậy? – Nguyên cau mày.
- Em chỉ nói lên sự thật thôi mà. Cô ta có khác gì một cái xác chứ? À, cô ta còn thở. Sao cô ta không tắt thở luôn cho rảnh đất nhỉ. Anh thấy yêu thương gì với một cái xác vậy?
- Đủ rồi đó Tiểu My? – Nguyên gắt.
- Cứ đụng tới cô ta là anh lại phản ứng như đỉa phải vôi ấy. – Tiểu My cười khẩy – sao người ta không làm cho anh sáng mắt ra nhỉ. Cô ta sẽ mãi không tỉnh đâu. Nếu tỉnh cô ta đã tỉnh lâu rồi. với, cô ta giờ có khi chết còn sướng hơn đó.
- Tiểu My – Nguyên quát lên với giọng đầy sự đe dọa.
- Anh đừng như vậy nữa Nguyên. Em là người sống, em đang chờ anh sao anh không quan tâm mà anh cứ chờ cô ta vậy? liệu cô ta có thật sự yêu anh không? em nghĩ chị Nguyệt cũng không muốn thấy anh phí hoài cuộc sống của mình vì chị ấy như vậy đâu Nguyên à?
- Anh không hy vọng nghe những lời này từ em nữa đâu, Tiểu My. – Nguyên lạnh lùng.
Nhìn Nguyên bước đi, Tiểu My hậm hực nhìn theo. Để em xem anh sẽ chờ đợi được bao lâu nữa. anh tuyệt đối không phải là thánh nhân, sẽ có lúc anh phải mệt mỏi phải chán chờ đợi torng vô vọng như vậy thôi, em sẽ chờ anh. em sẽ ở cạnh anh khi anh cần em. Anh sẽ phải là của em.
Đẩy nhẹ cửa phòng, Nguyên đi vào mỉm cười nhìn Nguyệt vẫn đang say ngủ.
- Nguyên về rồi nè Nguyệt. – Nguyên khẽ hôn lên trán Nguyệt – một ngày của Nguyệt thế nào? Khánh gọi điện nói có đưa bé Hạnh tới thăm Nguyệt phải không? hai mẹ con nó có làm ồn Nguyệt không? một nhỏ Khánh luôn miệng tía lia đã mệt, giờ có thêm Khánh con làm phiền, Nguyệt có thấy bực mình không? lắm lúc, Nguyên cũng không biết cả nhà mình kiệm lời là thế sao lại sinh ra Khánh, giờ thì tốt rồi, còn thêm bé Hạnh, nhà sắp nổ tung rồi đó. nhưng hai mẹ con nó luôn mang theo tiếng cười vui vẻ, chắc cũng làm Nguyệt vui không ít ha.
Khẽ kéo rèm cửa cho chút nắng tràn vào phòng, Nguyên khẽ vén tóc mái lòa xòa trước mắt Nguyệt.
- Coi nè. Tóc Nguyệt lại dài ra rồi đó, che hết cả đôi mắt biết nói rồi nè. Để mai, Nguyên cầm theo cái kéo, Nguyên hóa thân thành thợ cắt tóc cho Nguyệt nha. Nhưng mà vì Nguyên chỉ là nghiệp dư thôi nên có xâu, Nguyệt cũng không được chê đâu đó. vài lần là Nguyên giỏi ngay ấy mà. Kiếm đâu ra thợ cắt tóc độc quyền như Nguyên chứ, đúng không?
- À, tháng sau là Ánh lên xe bông rồi đó. chắc Ánh nói với Nguyệt rồi đúng không? đôi khi Nguyên không biết anh Toàn ăn gan trời hay sao mà lại rước bà tám ấy về nhà chứ? Dám mỗi lần cãi nhau, anh ấy phải kiếm cái gì bịt tai lại mất, không là Ánh sẽ liên hồi bất tận làm anh ấy đau đầu chết luôn quá.
Nguyên cười một mình torng căn phòng vắng lặng.
- Ánh đang than phiền vì không có Nguyệt làm dâu phụ kìa. Nguyệt mau mà tỉnh dậy không thì Ánh oán than Nguyệt cả đời luôn đó. nhưng Nguyên cẽung nói với Ánh rồi. ánh mà muốn Nguyệt làm dâu phụ thì phải để Nguyên làm phù rể. dù cho Nguyên không xứng đứng cạnh người đẹp như Nguyệt thì Nguyên cũng mặc kệ. sau này, Nguyên sẽ không để Nguyệt một mình nữa đâu dù cho Nguyệt có xuống địa ngục thì Nguyên cũng theo Nguyệt đó, Nguyệt có biết không?
Nguyên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nguyệt thủ thỉ:
- Nguyệt biết không? bữa nay, đã sắp sang thu rồi, chẳng mấy chốc mà đã sang đông rồi. dù ở thành phố chúng mình không có bốn mùa như người ta nhưng Nguyên vẫn nhớ những ngày noel lành lạnh mà hai chúng ta lại rủ nhau đi ăm kem còn đi bơi nữa chứ? Nguyệt mà không tỉnh dậy thì không đi chơi được đâu, những ngày như vậy hiếm hoi lắm đó.
- Hôm qua, Nguyên bị nhỏ Khánh bắt tháp tùng mẹ con nó đi mua sắm. Nguyệt thấy vợ chồng nó quá đáng không? nhất là thằng Minh, chỉ lo làm ăn rồi để vợ con nó cho Nguyên. Mà không, Nguyên biết rồi, Minh thấy trước tình cảnh bị Khánh hành hạ khốn khổ, ném cho hàng lô hàng lốc túi xách muốn sụm vai luôn nên chạy trốn trước đây mà. Lần sau, cho vàng Nguyên cũng không tháp tùng mẹ con nó nữa đâu, mệt muốn chết. à, Nguyên có lựa cho Nguyệt một chiếc áo len đẹp lắm. Nguyên thích áo len lắm đúng không? khi nào Nguyệt thức dậy Nguyên sẽ đưa cho Nguyệt thử nha, đảm bảo Nguyệt không thích thì Nguyên không làm Nguyên nữa ha.
Khánh đẩy cửa bước vào, trên tay là một cô bé rất dễ thương, lặng nghe Nguyên nói chuyện với Nguyệt, Khánh nuốt tiếng nghẹn ngào rồi lên tiếng:
- Cậu Nguyên xấu tính ghê, bé Hạnh mới đi ra ngoài một chút mà đã dành bác Nguyệt với bé Hạnh rồi ha.
Nguyên quay nhìn hai mẹ con. Bé Hạnh nhoài người đòi sang với Nguyên. Nguyên đưa tay đón cô cháu gái nhõng nhẽo của mình.
- Anh tưởng hai mẹ con về rồi chứ?
- Anh chưa vào sao em về được. – Khánh nói nhẹ – sao anh lại mở rém cửa thế kia, gió lùa vào bây giờ.
- Nguyệt thích gió lắm mà, không sao đâu.
- Anh hai. Lỡ chị hai mãi không tỉnh thì anh làm sao đây? – Khánh nhỏ giọng.
Nguyên nhìn Nguyệt, nói khẽ khàng nhưng kiên quyết:
- Anh sẽ chờ, chờ đến khi nào Nguyệt tỉnh lại mới thôi,
- Nếu 8 năm trước, anh đừng… – Khánh nghẹn ngào.
- Đừng nói lại chuyện cũ nữa. – Nguyên khẽ gạt – Anh biết là anh sai, nhỏ đừng có nói lại hoài như vậy? bây giờ, anh sẽ mãi ở đây, bên cạnh Nguyệt, dù Nguyệt không chấp nhận anh cũng vậy.
Khánh nhìn Nguyên, khẽ thở dài. Đã nửa năm trôi qua từ ngày tai nạn đó xảy ra với chị hai. Anh hai cứ đi làm về là vào đây chăm sóc cho chị hai, tưởng như cả thế giới này không có gì quan trọng với anh hai hơn chị hai cả. ngày trước, Khánh nhìn chị hai đi về một bóng, đơn độc giữa mọi người thì bây giờ Khánh cũng nhìn được điều đó ở anh hai. Cũng lạ cho duyên phận của hai người, lúc thì thân đến không ai tách rời được, khi xa nhau thì không ai kéo hai người về bên nhau được. đến khi tưởng như hai người có thể ở cạnh nhau thì hai người lại như trong hai thế giời riêng biệt mộng và thực. Khánh từng nghĩ, anh hai và chi hai là định mệnh của nhau nhưng nều thật là định mệnh thì định mệnh này thật quá tàn nhẫn với hai người rồi.
Thu qua, đông tới rồi xuân sang. Nhìn những cánh mai nở vàng sân bệnh viện, Nguyên quay qua nhìn Nguyệt:
- Nguyệt biết không, hôm nay đã hai mươi tết rồi đó. chỉ ba ngày nữa thôi là 23 rồi đó, ngày ông táo về trời rồi 1 tuần sau đó, là giao thừa. một năm sắp qua rồi Nguyệt à, chúng ta lại thêm một tuổi. 28 rồi đúng không ta? Nguyên và Nguyệt sắp bị đưa vào cái tuổi ế, không ai thèm ngó tới nữa rồi đó Nguyệt. mai này không ai thèm rước Nguyệt nữa đâu, buồn chưa?
Nguyên quay lưng lại nhìn qua cửa sổ, cái không khí ngày xuân hết tết đến này làm người ta cảm thấy rộn ràng tất bật chuẩn bị cho một năm mới sắp qua. Nhưng trong cái không khí này, Nguyên lại thấy hơi buồn. dù bên cạnh Nguyên là Nguyệt nhưng hai người hai thế giới thế này, Nguyên không buồn mới lạ đó.
Ánh đẩy cửa bước vào, Nguyên quay nhìn Ánh, cười nhẹ:
- Sao hôm nay bà bâu lại có thời gian ghé vào đây thế này? Chủ nhật mà không đi với ông xã à?
- Cả tuần rồi, tui không vào thăm Nguyệt. – Ánh nhẹ nói.
- Bà không tiện đi lại mà. Hay quá ha, mới lấy chồng tám tháng đã bảy tháng sắp sinh, hèn gì anh Toàn không chăm như chăm của quý.
Ánh cười nhẹ. Vậy mà, Nguyệt đã hôn mê một năm rưỡi rồi còn gì. một năm rưỡi với người ta chỉ như một cái chớp mắt còn với Nguyên chắc dài đằng đẵng. hầu như mọi người đã mất hết hy vọng vào ngày tỉnh lại của Nguyệt. chỉ có Nguyên vẫn kiên trì hy vọng, kiên trì đợi chờ.
- Hai người nói chuyện đi, tui ra ngoài một lúc đây. – Nguyên nói rồi bước ra nhường không gian lại cho Ánh.
- Mày còn muốn ngủ đến bao giờ đây hả Nguyệt? – Ánh khẽ nói – Một năm rưỡi rồi đó. mày định bắt Nguyên chờ mày đến bao giờ. Hay mày muốn Nguyên chờ đủ bảy năm hả?
- Bảy năm với mày, chỉ làm một giấc ngủ nhưng với Nguyên thì nó dài lắm đó Nguyệt à. Ngày trước, tao cũng rất giận khi Nguyên làm mày đau khổ suốt bảy năm trời. tao cũng nghĩ rằng phải trừng phạt Nguyên một chút nhưng bắt Nguyên cứ chờ mòn mỏi thế này thì tàn nhẫn thật đó Nguyệt à? Chờ đợi dù thế nào cũng làm người ta rất mệt mỏi, Nguyên cũng là người mà Nguyệt. Nguyên cũng biết mệt mỏi, chán nản. nhưng tao biết, Nguyên sẽ chờ, chờ tới lúc mày tỉnh dậy.
- Mày không biết đâu, Tiểu My vẫn hay làm phiền Nguyên. Vẫn nói Nguyên chờ mày trong vô vọng, vẫn nói Nguyên đang yêu thương một cái xác không hồn. những lời của Tiểu My có lẽ không làm Nguyên nản chí nhưng nó cũng làm Nguyên thêm mệt mỏi đó Nguyệt. liệu Nguyên sẽ chịu đựng được đến bao giờ hả Nguyệt. lắm lúc, tao đã nghĩ hay là cứ để Nguyên cho Tiểu My đi, còn mày, mày cứ ngủ yên trong cái thế giới mộng mị của mày đi. Rồi mọi chuyện sẽ yên ổ, rồi Nguyên cũng sẽ quên mày, rồi mọi người sẽ dần quên mày. Khi đó, mày tỉnh lại sẽ có gì đây hả Nguyệt? không còn gì cả đâu.
- Ánh. – Giọng Nguyên lạnh băng – Bà nói lung tung cá
i gì vậy?
Ánh giật mình quay lại nhìn Nguyên, ánh mắt Nguyên tưởng như làm Ánh chết điếng tại chỗ.
- Đây có còn là Nguyệt không hả Nguyên? Nguyệt mà nỡ nhẫn tâm với mọi người như vậy sao? Nguyệt mà đành lòng để ông chờ dợi như vậy mãi sao? Đó không phải là Nguyệt.
- Trăm sai, trăm lỗi đều là của tôi. – Nguyên khẽ nói – Nguyệt không có lỗi gì hết. Ánh à, Nguyệt cũng là con người mà. Bảy năm dài, Nguyệt sống torng đau khổ, không dám cho người khác thấy nỗi đau của mình, cố hết sức gánh gồng tất cảm hỏi sao Nguyệt không mệt mỏi, không kiệt sức chứ? Tất cả đều là do tôi gây ra. Tôi còn bắt Nguyệt gánh chịu những nỗi đau còn lớn hơn, tôi đã ép Nguyệt phải luôn sống mà che giấu tâm sự của mình. đó là do tôi. Nguyệt có trừng phạt tôi một chút cũng đúng thôi mà. Nguyệt kiệt sức rồi, Nguyệt phải chịu rất nhiều áp lực, Nguyệt cần ngủ, cần dưỡng sức. bao lâu tôi cũng sẽ chờ Nguyệt, mất cả cuộc đời, tôi cũng sẽ chờ.
- Nếu Nguyệt cứ hoài như vậy thì sao hả Nguyên? – Ánh khóc – Nó cứ ngủ hư vậy không chỉ một năm rưỡi mà mười năm, hai mươi năm thì sao? Ông sẽ chờ được đến bào giờ?
- Tôi đã nói là bao lâu tôi cũng chờ. – Nguyên quát – bà đừng có ở đó nói nhảm nữa. bà về đi, cả anh Toàn lại lo lắng bây giờ.
Ánh nhìn Nguyên rồi kéo cửa bước ra:
- Nguyên à. Tôi biết ông có thể chờ, nhưn gkhi ông mệt mỏi rồi có khi nào ông sẽ quay qua oán trách Nguyệt không? khi đó, Nguyệt tỉnh lại có thể hạnh phúc không?
- Có thể tôi sẽ mệt mỏi nhưng tôi sẽ không bao giờ oán trách Nguyệt. – Nguyên nói nhẹ – Nguyệt tỉnh lại đã là tốt lắm rồi, tôi vui còn không kịp sao lại oán trách Nguyệt chứ?
- Hy vọng là vậy. – Ánh bước hẳn ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Nguyên ngồi xuống nắm lấy tay Nguyệt:
- Nguyệt đừng có nghe Ánh nói bậy nha. – Nguyên khẽ nói – So với những ngày không có Nguyệt trong cuộc đời mình, cứ phải cố gắng xóa đi hình ảnh của Nguyệt luôn ngập tràn torng tâm trí, cứ quay nhìn phía sau tìm Nguyệt nhưng phía sau đó chỉ là một khoảng không, cứ theo thói quen với tay Nguyệt nắm chặt nhưng thứ nắm được chỉ là khoảng không. so với những lúc làm cho bản thân mệt mỏi đến không mở mắt lên được, với lúc cố nói cười bên những người con gái khác chỉ để không nhờ đến Nguyệt thì có Nguyệt bên cạnh thế này, với Nguyên đã là đủ lắm rồi. dù Nguyên rất muốn Nguyệt tỉnh lại, nói với Nguyên một điều gì đó, oán trách cũng được, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Nguyệt nhưng Nguyên biết, Nguyệt đã mệt mỏi lắm rồi, Nguyệt cứ yên tâm ngủ đi. Nguyên sẽ luôn ở đây, chờ đợi Nguyệt. sẽ có lúc Nguyên mệt mỏi nhưng Nguyên sẽ không ngả lòng đâu. Chỉ cần Nguyệt tỉnh lại, tha thứ cho Nguyên, ở cạnh Nguyên thì Nguyên đã hài lòng lắm rồi.
Nguyên nắm tay Nguyệt thật chặt rồi chợt sững người khi nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mi của Nguyệt. bàn tay Nguyệt tưởng như bất động torng bàn tay Nguyên lại có những cử dộng thật nhẹ.
Nguyên như nín thở khi thấy mi mắt Nguyệt khẽ nhấp nháy, bàn tay mình như bị siết chặt trong tay Nguyệt.
- Nguyên. – giọng Nguyệt thì thào yếu ớt, tưởng như biến mất torng không khí nhưng Nguyên lại nghe thấy thật rõ ràng.
- Nguyệt – giọng Nguyên nửa tin nửa ngờ.
- Đồ ngốc. – Nguyệt mắng cũng với giọng thì thào không thành tiếng đó.

Ông Tùng khẽ nắm lấy bàn tay đang nằm chặt của vợ mình, mắt không rời khỏi cửa phòng bệnh của Nguyệt. ông Vũ dựa người vào tường rồi khẽ lục tìm thuốc lá nhưng sực nhờ đây là bệnh viện nên lại thôi. Bà Ngân Mỹ như ngồi trên lò lữa cứ nhấp nhổm liên tục. Minh ngồi lặng trên dãy ghế cố giữ lấy Khánh cứ một tí lại như muốn đứng lên đi qua đi lại.
Tất cả đều tập trung tại đây sau khi nhận được điện thoại của Nguyên. Nhưng khi tời nơi thì tất cả đều bị chặn lại bên ngoài phòng bệnh, không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong đó.
Vị bác sĩ bước ra khỏi phòng bệng, đưa mắt nhìn mọi người, không ai có một cử dộng nào ngoài sự im lặng chờ đợi.
- Chúc mừng cả nhà. – vị bác sĩ tươi cười – Cô ấy đã hoàn toàn khôi phục ý thức sau giấc ngủ dài. Nhưng sức khỏe thì cần có thời gian bồi bổ mới được như trước kia. Dù vậy, cô ấy tỉnh lại cũng đã là kỳ tích rồi.
- Cám ơn bác sĩ. – Ông Tùng nói với vẻ vui mừng không dấu diếm.
- Nhìn mọi người yêu thương cô ấy như vậy, tất cả chúng tôi cũng luôn mong cho cô ấy mau tỉnh lại – vị bác sĩ cười.
- Chúng tôi đã chờ ngày này biết bao nhiêu – bà Dương và bà Ngân Mỹ chấm nước mắt.
- Tôi biết. nhưng vui nhất có lẽ là anh chàng đang ở trong kia. – vị bác sĩ đưa mắt nhìn về phía phòng bệnh. – hy vọng sớm nghe tin vui của hai người, nhớ để phần tôi một ly rượu mừng nha.
Mọi người cùng bật cười vui vẻ trong khi cả ba người phụ nữ nước mắt vẫn lưng tròng.
Đẩy cửa bước vào phòng, mọi người không hề ngạc nhiên khi thấy Nguyệt đang nằm dựa người torng vòng tay Nguyên.
- Chịu dậy rồi hả con gái. – Ông Tùng nói nghe nghèn nghẹn – Sao không ngủ thêm ít lâu nữa, chờ lão già này xuống lỗ luôn đi.
- Ba. – Nguyệt với tay ôm lấy ba mình.
- Cái con nhỏ này. – Ông Tùng siết con gái – Con làm ba lo quá chừng. phải đánh đòn mới được.
- Con gái mẹ. – bà Dương ôm chầm lấy con gái ngay khi ông Tùng rời ra trong khi ông Vũ cười cười.
- Mày đánh đòn con bé nó lại ngủ bây giờ.
- Đừng bao giờ như vậy nữa nha con. Mẹ chịu không nổi đâu. – bà Dương nói trong nước mắt.
Bà Ngân Mỹ bước lại khẽ vuốt tóc Nguyệt.
- Tỉnh lại là tốt rồi. coi con đó, gầy lắm rồi. để mẹ từ từ bồi bổ lại cho con.
- Chị hai. – Minh cười nhẹ – Chào mừng chị quay về với thế giời hiện thực. anh hai, mừng anh đã chờ chị hai thành công.
Nguyên cười nhẹ hòa cùng tiếng cười của mọi người.
ở lại một lúc, mọi người bảo nhau về nhà cho Nguyệt nghỉ ngơi rồi làm vài món bỗ dưỡng để bồi bổ cho Nguyệt.
nghe vậy, Nguyệt khẽ đưa mắt nhìn Nguyên, còn Nguyên thì nhún vai ra vẻ bất lực.
Khánh chờ cho ba mẹ và Minh bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. trước đó, Khánh còn nhìn lại vào torng, khẽ mìm cười khi thấy Nguyệt ngủ thiếp đi trong lòng Nguyên như những ngày xưa ấy.
Mọi chuyện đã quay về quỹ đạo vốn có của nó? hay mọi việc bây giờ mới bắt đầu?
***
*****
Ánh bước nhanh trên hành lang bệnh viện làm Toàn hấp tấp:
- Từ từ thôi em.
Từ từ? đùa hả? Ánh nhủ thầm, cái tên Nguyên chết tiệt đó. rõ ràng Nguyệt tỉnh lại sau khi Ánh đi chỉ mấy phút mà không thèm báo cho Ánh. Nếu lúc nãy Khánh không nói có phải hắn giấu Ánh luôn rồi không?
- Kìa em. – Toàn hoảng hốt khi Ánh dường như săp chạy.
Ánh khó chịu khi bị Toàn giữ tay, giữ lại không cho Ánh đi nhanh nữa.
- Anh thả em ra. – Ánh khó chịu.
- Chỉ vài bước nữa thôi mà, – Toàn nói nhẹ nhưng nghiêm khắc. – trước sau gì em cũng gặp Nguyệt thôi, em phải chú ý sức khỏe hai mẹ con chứ?
Ánh đành đi theo lời Toàn, không nê chọc giận anh thì hơn.
Toàn gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong, Nguyên đang bưng một tô cháo lớn, Nguyệt nhăn nhó khó chịu còn Minh và Khánh đứng bên cửa sổ vẻ mặt như quan sát kịch hay vậy.
- Nguyệt. – Ánh khẽ kêu tên Nguyệt trong nước mắt.
Toàn khẽ cau mày. Cô vợ anh thời gian này dễ xúc động ghê gớm.
Cả Nguyên và Nguyệt cùng nhìn Ánh. Nguyên khẽ cau mày còn Nguyệt thì mừng rỡ ra mặt.
- Mày tời rồi hả? – Nguyệt vui vẻ.
Ánh định tiến tới bên Nguyệt thì Minh vui vẻ:
- Chị Ánh. Đề nghị chị chờ chị hai em ăn xong tô cháo do hai vị mẫu hậu của em đặc chế rồi mới thăm bệnh nha.
- Hả? – Ánh tròn mắt nhìn Minh.
- Đúng đó, chị Ánh. Lệnh của mẹ em, chị Nguyệt phải ăn hết tô cháo đó. chị mà làm gián đoạn là em không chịu trách nhiệm đâu đó.
- Dừng nghe tụi nó. – Nguyệt vội vàng – Lại đây với tao đi Ánh.
Nhìn Nguyệt như nài nỉ mình còn Nguyên thì đang ngầm đe dọa. ” bà mà tời đây thì đừng tráhc tôi độc ác”, Ánh khẽ rùng mình.
Nguyệt thấy rõ Nguyên đang uy hiếp Ánh liền la:
- Nguyệt nói là Nguyệt no rồi. Nguyệt ăn hết nổi rồi. Nguyên nghe rõ chưa?
Ánh bước lại chỗ Minh và Khánh hỏi nhỏ:
- Chuyện gì vậy?
Minh cười khẽ còn Khánh khúc khích thì thào:
- Tụi em theo lệnh mẹ mang cháo vào cho chị hai. Lúc đầu, anh hai kiên quyết phải đút cho chị hai ăn kìa. Chị hai kiên quyết phản đối, lắc đầu không chịu. anh hai thua. – Khánh không kiềm được nụ cười toe toét – chị hai mới ăn được phần nữa, thì bỏ xuống. anh hai đang ép chị hai ăn cho hết thì hai anh chị vào.
- Vui thật đó. bao lâu rồi mình mới lại thấy cảnh này ta. – Minh khùng khục.
- Chín năm có hơn – Ánh trả lời.
- Em với Khánh đang cá xem cuối cùng ai thắng. chị Ánh cá ai nào?
- Nguyệt. – Ánh kiên quyết – Nguyên dù kiên quyết tời đâu cũng phải đầu hàng Nguyệt thôi.
- Cá gì vậy, Minh? – Toàn khẽ hỏi.
- Một chầu phở bò Huế thôi mà anh. – Minh cười khì. – Anh có tham gia không? em chọn anh hai, anh về phe em hay phe bà xã đây?
Toàn nhìn chiên trận rồi nói:
- Anh và chú mày một phe.
- Ha, tự nhiên được ăn miễn phí ha chị Ánh. – Khánh reo khẽ.
Khánh vừa dứt lời thì Nguyệt ra vẻ bất lực trước cái nhìn của Nguyên cùng cái giọng dỗ ngọt đó, bê tô cháo lên tiếp tục sự nghiệp “bồi bổ cho người vừa ốm dậy” ( Nguyên văn gia quy của nhị vị mẫu thân).
- Anh hai vô địch. – Minh reo lên rồ khẽ đập tay nhè nhẹ với Toàn.
- Tiền em cũng là tiền anh, có gì mà vui thế nhỉ? – Khánh trề môi.
- Vui chứ. – Minh nói – Tiền vào túi em thì dể chứ ra thì khó lắm. đâu phải lúc nào em cũng chịu chi ra chứ.
Nguyệt đưa tô chào cho Nguyên, giọng bất mãn:
- Nguyên coi cái lũ vô lương tâm đó có còn là em mình không? chúng nó dám đem anh chị nó ra làm trò cá cược kìa. Còn mày nữa Ánh? Mày cũng tham gia với tụi nó là sao?
- Vui mà. – Ánh nhún vai – Lâu lắm mới có chuyện hay mà.

em quay trở lại làm việc đây. đúng là không tin tưởng nó được mà.

Ánh bước nhanh trên hành lang bệnh viện làm Toàn hấp tấp:
- Từ từ thôi em.
Từ từ? đùa hả? Ánh nhủ thầm, cái tên Nguyên chết tiệt đó. rõ ràng Nguyệt tỉnh lại sau khi Ánh đi chỉ mấy phút mà không thèm báo cho Ánh. Nếu lúc nãy Khánh không nói có phải hắn giấu Ánh luôn rồi không?
- Kìa em. – Toàn hoảng hốt khi Ánh dường như săp chạy.
Ánh khó chịu khi bị Toàn giữ tay, giữ lại không cho Ánh đi nhanh nữa.
- Anh thả em ra. – Ánh khó chịu.
- Chỉ vài bước nữa thôi mà, – Toàn nói nhẹ nhưng nghiêm khắc. – trước sau gì em cũng gặp Nguyệt thôi, em phải chú ý sức khỏe hai mẹ con chứ?

Ánh đành đi theo lời Toàn, không nê chọc giận anh thì hơn.
Toàn gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong, Nguyên đang bưng một tô cháo lớn, Nguyệt nhăn nhó khó chịu còn Minh và Khánh đứng bên cửa sổ vẻ mặt như quan sát kịch hay vậy.
- Nguyệt. – Ánh khẽ kêu tên Nguyệt trong nước mắt.
Toàn khẽ cau mày. Cô vợ anh thời gian này dễ xúc động ghê gớm.
Cả Nguyên và Nguyệt cùng nhìn Ánh. Nguyên khẽ cau mày còn Nguyệt thì mừng rỡ ra mặt.
- Mày tời rồi hả? – Nguyệt vui vẻ.
Ánh định tiến tới bên Nguyệt thì Minh vui vẻ:
- Chị Ánh. Đề nghị chị chờ chị hai em ăn xong tô cháo do hai vị mẫu hậu của em đặc chế rồi mới thăm bệnh nha.
- Hả? – Ánh tròn mắt nhìn Minh.
- Đúng đó, chị Ánh. Lệnh của mẹ em, chị Nguyệt phải ăn hết tô cháo đó. chị mà làm gián đoạn là em không chịu trách nhiệm đâu đó.
- Dừng nghe tụi nó. – Nguyệt vội vàng – Lại đây với tao đi Ánh.
Nhìn Nguyệt như nài nỉ mình còn Nguyên thì đang ngầm đe dọa. ” bà mà tời đây thì đừng tráhc tôi độc ác”, Ánh khẽ rùng mình.
Nguyệt thấy rõ Nguyên đang uy hiếp Ánh liền la:
- Nguyệt nói là Nguyệt no rồi. Nguyệt ăn hết nổi rồi. Nguyên nghe rõ chưa?
Ánh bước lại chỗ Minh và Khánh hỏi nhỏ:
- Chuyện gì vậy?
Minh cười khẽ còn Khánh khúc khích thì thào:
- Tụi em theo lệnh mẹ mang cháo vào cho chị hai. Lúc đầu, anh hai kiên quyết phải đút cho chị hai ăn kìa. Chị hai kiên quyết phản đối, lắc đầu không chịu. anh hai thua. – Khánh không kiềm được nụ cười toe toét – chị hai mới ăn được phần nữa, thì bỏ xuống. anh hai đang ép chị hai ăn cho hết thì hai anh chị vào.
- Vui thật đó. bao lâu rồi mình mới lại thấy cảnh này ta. – Minh khùng khục.
- Chín năm có hơn – Ánh trả lời.
- Em với Khánh đang cá xem cuối cùng ai thắng. chị Ánh cá ai nào?
- Nguyệt. – Ánh kiên quyết – Nguyên dù kiên quyết tời đâu cũng phải đầu hàng Nguyệt thôi.
- Cá gì vậy, Minh? – Toàn khẽ hỏi.
- Một chầu phở bò Huế thôi mà anh. – Minh cười khì. – Anh có tham gia không? em chọn anh hai, anh về phe em hay phe bà xã đây?
Toàn nhìn chiên trận rồi nói:
- Anh và chú mày một phe.
- Ha, tự nhiên được ăn miễn phí ha chị Ánh. – Khánh reo khẽ.
Khánh vừa dứt lời thì Nguyệt ra vẻ bất lực trước cái nhìn của Nguyên cùng cái giọng dỗ ngọt đó, bê tô cháo lên tiếp tục sự nghiệp “bồi bổ cho người vừa ốm dậy” ( Nguyên văn gia quy của nhị vị mẫu thân).
- Anh hai vô địch. – Minh reo lên rồ khẽ đập tay nhè nhẹ với Toàn.
- Tiền em cũng là tiền anh, có gì mà vui thế nhỉ? – Khánh trề môi.
- Vui chứ. – Minh nói – Tiền vào túi em thì dể chứ ra thì khó lắm. đâu phải lúc nào em cũng chịu chi ra chứ.
Nguyệt đưa tô chào cho Nguyên, giọng bất mãn:
- Nguyên coi cái lũ vô lương tâm đó có còn là em mình không? chúng nó dám đem anh chị nó ra làm trò cá cược kìa. Còn mày nữa Ánh? Mày cũng tham gia với tụi nó là sao?
- Vui mà. – Ánh nhún vai – Lâu lắm mới có chuyện hay mà.
- Vui qúa ha. – Nguyệt trề môi – Bạn bè vậy đó. tận giờ mới vô thăm người ta.
Ánh nhìn Nguyên đang đưa khăn cho Nguyệt lau mặt khẽ nói:
- Sao mày không hỏi cái tên đang ngồi cạnh mày đó. Khánh mà không nói thì tao cũng không biết đâu.
Nguyệt nhìn Nguyên rồi cười khúc khích:
- Ai kêu chọc tức Nguyên lên chi.
- Biết mà. – Ánh vờ than thở. – Mày thì nói bao nhiêu câu thì hết phân nửa là bênh vực cho Nguyên rồi.
Nguyên thở dài:
- Anh đã nói con chim chích chòe này mà vào là ồn chết luôn mà, sao nhỏ còn nói với Ánh hả Khánh?
- Chuyện vui mà anh bắt em giữ trong lòng ư? Nằm mơ đi nha. Em sẽ loan báo cho cả thiên hạ biết luôn. Đặc biệt là cái đuôi cắt hoài không được của anh đó.
Nguyên trừng mắt với Khánh, Minh cũng khẽ bấm tay cô, Khánh lấm lét nhìn Nguyệt thì Nguyệt đang vui vẻ nói chuyện với Ánh. Không biết chị hai có nghe được gì không nữa, anh hai mà không mắng chết Khánh mới lạ đó.
Tiểu My cau có nhìn Nguyên bế Nguyệt đi vào nhà. Tiểu My còn tưởng cô ta không bao giờ tỉnh lại nữa luôn chứ? Cô ta còn tỉnh lại làm gì? Chỉ cần Tiểu My nói thêm vài lần nữa với Nguyên là anh sẽ bỏ cô ta mà về với Tiểu My rồi. Dù anh luôn nói anh sẽ chờ nhưng Tiểu My biết anh sẽ không chờ mãi được, sẽ tới lúc anh mệt mỏi và chán nản. Khi đó Tiểu My sẽ ở bên cạnh để an ủi và chăm sóc anh, anh sẽ ngả vào lòng Tiểu My.
Vậy mà, cô ta lại tỉnh vào lúc này là sao chứ? Tại sao cô ta luôn phá chuyện tốt của Tiểu My vậy chứ? Bộ kiếp trước Tiểu My có thù oán gì với cô ta hay sao?
Nguyệt tỉnh lại với rất nhiều người là chuyện tốt nhưng với Tiểu My và một số ít những cô nàng đang ôm mộng với Nguyên thì… haizzz thật khổ cho người mang cái số đào hoa.
***
*****
Nguyên đỡ Nguyệt xuống xe, mặt nhăn nhó, càu nhàu:
- Sao Nguyệt bướng thế? Chưa khỏe hẳn mà mà cứ đòi đi làm là sao?
- Nguyệt không sao cả. Bác sĩ đã nói Nguyệt khôi phục hoàn toàn rồi cơ mà. – Nguyệt thiếu điều la lên – Từ lúc nào, Nguyên trở thành người lắm lời thế nhỉ. Cằn nhằn mãi tư nhà đến đây, Nguyên không mệt chứ Nguyệt thì mệt rồi đó.
- Còn nói Nguyên nói nhiều hả? – Nguyên trừng mắt – Nguyệt nhìn lại mình đi, gầy như cây sậy, xanh như tàu lá.
- Trời ơi. – Nguyên la nhỏ – Nửa năm nay cả nhà nuôi Nguyệt như vỗ béo chưa đủ hả? Muốn giam Nguyệt trong nhà đến bao giờ đây? Hai năm rồi đó, Nguyệt thấy mình sắp là người lạc hậu nhất thế giới rồi đó.
- Nuôi vỗ béo thế đó mà có béo lên được tẹo nào đâu? – Nguyên phì cười.
- Còn cười được nữa hả? Mắt Nguyên có bị sao không mà nói Nguyệt như cây sậy. Nguyệt mà như cây sậy thì chắc là cây sậy khổng lồ, biến dị quá. – Nguyệt sừng sộ.
- Ok. – Nguyên vội nói – Nhưng Nguyệt cũng đâu cần đi làm sớm như vậy? ở nhà nghỉ ngơi thêm ít lâu nữa đi.
- Thôi đi. – Nguyệt trề môi – Nguyệt không thích hợp làm công chúa trong nhà đâu. ở nhà thì cứ 10 phút hết bánh kẹo, lại sang trái cây rồi món này món nọ… trốn cũng không thoát. Nguyệt sắp buồn chết ở nhà rồi đó. Với lại, có nhân viên nào nghỉ lâu như Nguyệt không? Chưa bị đuổi việc là may rồi đó.
Nguyên khẽ thở dài:
- Chuyện bất đắc dĩ mà. Đâu ai muốn như vậy đâu. Bên Tổng công ty cũng không nỡ để mất một nhân tài kinh doanh như Nguyệt mà.
- Nghe êm tai ghê vậy đó. – Nguyệt khúc khích – Đi nhanh lên nào. Sắp trễ giờ rồi đó, Nguyệt không muốn bị trừ lương đâu. Đồng tiền xương máu đó.
Nguyên lắc đầu cười trừ rồi cùng Nguyệt bước đi.
Cả phòng họp lớn đang xôn xao, bàn tán với những câu chuyện vui vẻ thì im lặng hẳn khi Nguyên đẩy cửa bước vào.
- Chào mọi người. – Nguyên vui vẻ nói – Cuối tuần vui vẻ cả chứ?
- Công việc thì tổng giám đốc cứ giao cho cả mớ, ai mà dám nghỉ ngơi chứ? – Tiểu My nói.
- Tôi biết bộ phận Mar đang rất bận rộn với sản phẩm mới, nhưng mọi người hãy cố gắng. Xong việc sẽ có thưởng.
- Thật đáng ganh tỵ. – Ánh trề môi.
- Kìa chị Ánh. Chị mới đi làm lại sau nghỉ hậu sản, không lẽ chị ganh tỵ với kể làm ngày làm đêm không kịp thở này. – Tiểu My nhìn Ánh khiêu khích.
Ánh định nói gì đó nhưng anh chàng làm phó của Ánh đã tếu táo:
- Cho em xin hai chữ bình yên đi, hai bà chị. Không biết hai bà chị tài ba tột bậc, thông minh tột đỉnh của em có thù có oán gì mà hễ đụng nhau là, chát chát bùm, gây nhau loạn xạ hà.
Nguyên bật cười nói với Ánh:
- Bà đào tạo nhân viên kinh doanh của công ty thành những con chim chích chòe cả rồi hả?
- Kìa Tổng giám đốc – Anh chàng lại nói – Sao lại nói chúng em thành chích chòe, anh cho tụi em làm sơn ca đi. Còn chích chòe thì chắc chỉ mình sếp em đủ oai phong để nhận lãnh thôi.
Ánh trừng mắt nhìn anh chàng làm chàng ta khẽ rùng mình rụt vai còn mọi người bật cười vui vẻ. Nguyên hắng giọng:
- Trước khi vào làm việc, tôi muốn mọi người làm quen lại với trợ lý của tôi, cô ấy cũng không xa lạ lắm với đa số mọi người ở đây.
Nguyên nói rồi mở cửa cho Nguyệt bước vào.
- A, chị Nguyệt. Lâu quá mới gặp lại chị.
- Ôi, thiên thần của em. Chị đã quay lại với chúng em rồi ư?
Mọi nguòi mỗi người một câu, vui vẻ chào đón Nguyệt. Chỉ có Tiểu My ngồi một chỗ im lặng với vẻ mặt bực bội không giấu diếm.
Để cho Nguyệt và mọi người chào hỏi nhau xong, Nguyên liền nói.
- Chúng ta làm việc thôi. Lần lượt từng bộ phận báo cáo hoạt động của mình trong tháng qua đi.
Mọi người liền nghiêm túc lại, không khí vui vẻ vừa rồi liền biến mất thay vào đó là sự căng thẳng đến ghê người.
Tan họp, mọi người lục tục đứng dậy bước ra khỏi phòng để đi làm nhiệm vụ của mình. Ánh lo lắng nhìn Nguyệt:
- Mày khỏe thật rồi chứ?
Nguyệt thở dài:
- Lại nữa. Chỉ trong ba tiếng đồng hồ vừa qua, mày là người thứ 8 hỏi tao câu hỏi này. Xin thưa, ta khỏe, chưa chết được đâu mà mọi người làm như tao sắp…
- Là mọi người quan tâm tới mày thôi – Ánh xua tay cắt lời Nguyệt – Không muốn bị hỏi tới thì thôi vậy.
- ừ, tha cho tao đi. – Nguyệt gật đầu – tao đi làm việc đây. Tao phải kiếm sống chứ không được như mày có ông xã nuôi ăn đâu.
Nguyệt đẩy cửa bước ra ngoài trong khi Ánh nhìn Nguyên:
- Sao bảo Nguyệt tỉnh lại là có đám cưới ngay mà. Nửa năm rồi đó, thiệp đâu?
- Nữ nhấn vật chính luôn tìm cách né tránh vấn đề bà đang đề cập đến. – Nguyên cười.
- Tại sao? Nó yêu ông lắm mà. – Ánh nhìn Nguyên dò hỏi.
Nguyên cười trừ, có lẽ Nguyệt chưa có được sự chắc chắn từ Nguyên. Nguyên cũng đang có kế hoạch để rước nàng về dinh đây.
- Thật không hiểu nổi hai người nữa rồi. – Ánh than thở.
- Ai cần bà hiểu. – Nguyên nói – Bà nên dành tâm trí mà hiểu ông xã bà đi thì hơn.
Nói rồi, Nguyên đi thẳng về phòng làm việc của mình.
Quên mất, Nguyên phải nói người chuyển bàn làm việc của Nguyệt về phòng Nguyên mới được, thời thế thay đổi rồi mà.
***
*****
Mãi hơn 9h sáng, Tiểu My mới thức giấc đón chào binh minh đã lên cao. Hôm qua, Tiểu My đi vũ trường nhảy tới gần 3, 4 h sáng để những vũ điệu cuồng quay đưa Tiểu My ra khỏi nỗi buồn và sự ấm ức.
Chỉ đi làm lại mới ba ngày, cô ta thản nhiên gạt bỏ bản kế hoạch mà Tiểu My phải mất gần cả tháng mới hoàn thành chỉ vì một lý do không phù hợp với văn hóa Việt Nam. Nực cười, Tiểu My muốn chọn người mẫu cho ăn mặc mát mẽ một chút thì sao chứ? Cô ta tưởng đàn ông Việt Nam không thích ngắm cái đẹp hay sao? Tiểu My không thấy có vấn đề gì hết nhưng Nguyên thì nghe cô ta mà bác bỏ kế hoạch của Tiểu My, thật tức chết đi được mà.
Tiểu My tức quá nói Nguyệt có ngon thì đi mà làm lấy kế hoạ
ch đó, Tiểu My và phòng Mar tuyệt đối không làm lại bản kế hoạch, ai ngờ chỉ ba ngày, cô ta đưa ra một bản kế hoạch hoàn chỉnh còn khá độc đáo và được mọi người ủng hộ mới càng tức hơn chứ? Chẳng lẽ cái gì cô ta cũng biết sao? Tiểu My thật không vượt qua được cô ta ngay trong lĩnh vực mình tự tin nhất sao?
Bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống vườn, Tiểu My tự nhiên thấy mình đập tay vào cửa đến đau điếng. Tiểu My nhìn chằm chằm vào góc sân nơi Nguyên và Nguyệt đang ở đó. Nguyên đang ngồi trên xích đu còn cô ta nằm gối đầu lên chân Nguyên đọc sách. Nhìn nét mặt tươi cười của Nguyên mà Tiểu My thấy tim mình đau thật đau, chưa bao giờ Nguyên dành nụ cười đó cho Tiểu My cả.
Từ khi cô ta tỉnh lại, trừ lúc bắt buộc và giờ đi ngủ, thì hai người cứ đính lấy nhau như hình với bóng không rời nhau ra được vậy. Khi cô ta còn hôn mê thì anh là tảng băng cô độc không cho ai tiếp cận, bỏ ngoài tai mọi sự công kích. Còn bây giờ, giữa hai người đó không tồn tại đến một kẽ hở nhỏ xíu cho ai chen vào. Tiểu My thật không có cách nào dành lại Nguyên sao?
Gấp cuốn sách trên tay, Nguyệt chăm chú nhìn Nguyên.
- Sáng ra Nguyên rửa mặt rồi nha, không có ghèn đâu mà dòm kỹ dữ vậy. – Nguyên đùa giọng.
- Đôi khi, Nguyệt tưởng mình còn đang nằm mơ. Hay đây vẫn chỉ là một giấc mơ nhỉ? Hay Nguyệt vẫn đang chìm trong giấc mơ của chính mình vậy? – Nguyệt nhỏ giọng.
- Nói bậy bạ gì đó? – Nguyên trừng mắt nhìn Nguyệt.
- Bao lâu rồi chúng ta mới lại như thế này nhỉ? – Nguyệt như không thấy cái trừng mắt của Nguyên – Không có cái cảm giác Nguyên ở cạnh Nguyệt mà như ở một nơi nào đó Nguyệt không với tới. Không có cảm giác vẫn cùng nhau đứng trên một thế giới mà đối phương như chưa từng tồn tại. Bao lâu rồi. Quả thật là quá lâu rồi.
Nguyên nhìn Nguyệt, khẽ thở ra rồi nhẹ vuốt mái tóc dài của Nguyệt:
- Đối với cả hai chúng ta 7 năm qua là một cơn ác mộng thôi.
- Một cơn ác mộng dài thật dài. – Nguyệt khẽ khàng.
Nguyên nhìn vào không trung. Phải một cơn ác mộng thật dài. Dù biết nó đã kết thúc nhưng vẫn để lại những ám ảnh nặng nề. Chính ám ảnh đó đã khiến Nguyệt vô thức đưa quan hệ hai người, vốn đã thấu hiểu tình cảm của nhau, quay về như 7 năm trước. Xem ra để Nguyệt chấp nhận Nguyên, Nguyên phải tìm cách xóa đi từng chút những ám ảnh đó mới được.
- Chúng ta đi bơi nha. – Nguyên chợt nói với Nguyệt – Trời tháng ba, nóng đổ lửa, bơi là tốt nhất. Luôn tiện tiếp tục trấn đầu 305 còn dang dở ngày trước.
- Nguyệt không thích – Nguyệt lắc đầu – giờ Nguyệt lười ra ngoài lắm. Muốn đầu thì chúng ta đấu võ đi.
- Không thế, cả 3, 4 năm nay Nguyên đâu có đặt chân vào võ đường đâu?- Nguyên vờ phản đối.
- Chứ Nguyên đòi thi bơi thì công bằng lắm hả? Nguyệt không tin ở cái xứ toàn nước đó, ngày nào Nguyên không xuống nước ít nhất một lần.
Nguyên nhún vai cười trừ.
- Yên tâm, – Nguyệt cười khẽ – Nguyệt sẽ cố giảm độ sát thương của Nguyên xuống. Lâu lắm rồi mới có bao cát chất lượng cao mà.
- Cái gì? – Nguyên trố mắt – Nguyệt coi Nguyên là bao cát đấy hả?
- Ai biết đâu đấy – Nguyệt cười khì.
Cả hai nhìn nhau rồi bất ngờ cùng tung nắm đấm lao vào nhau.
Khánh nghe tiếng bốp chát quen thuộc vang lên khẽ mìm cười tận hưởng không khí quen thuộc. Chừng 20 phút sau, Khánh bước xuống vườn, nhìn Nguyên và Nguyệt ngồi thở dốc trên thảm cỏ, Khánh ném cho mỗi người một chai nước rồi cười nhẹ:
- Lần này thì ai thắng vậy anh hai? Chị hai?
Nguyệt chụp chai nước, mở nắp, uống một ngụm rồi giơ chân đạp Nguyên:
- Xạo sự? Vậy mà dám la là không vào võ đường dợt lại.
Khánh khúc khích nhìn Nguyên đang xối chai nước lên đầu mình phân nửa, phần nửa còn lại thì uống cạn:
- Vậy là anh hai thắng ha. – Vừa nói Khánh vừa vỗ tay.
- Thắng sao được chi hai nhỏ chứ? Con gái gì mà mạnh tay vậy hả? Ê ẩm cả người rồi. Chưa ra đòn thì đã bị đoán trúng, toàn dính chưởng không hà.
Khánh cau mày:
- Vậy rốt lại là ai thắng đây? Anh chị làm em hồ đồ rồi nha.
- Là hòa đó cô nương. – Nguyên bật cười.
- Hòa cái gì mà hòa. – Nguyệt la lớn – Đòn cuối mà Nguyệt không trượt chân coi Nguyên có đo đất không?
- Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là hòa mà. – Nguyên cố ý nhấn mạnh chữ ” Hòa” làm Nguyệt trợn mặt tức tối – Tạ ơn trời đất, ví tiến của con vẫn còn nguyên si.
- Anh hai. – Khánh níu tay Nguyên thì thầm – Có muốn lấy vợ không mà vậy hả? Nhường chị hai một lần thì anh thiệt thòi lắm hả?
Nguyên khẽ gõ đầu Khánh:
- Biết gì mà nói. Chuyện anh không cần cô xen vào đâu nha.
Khánh thụng mắt nhăn nhó:
- Xí, là người ta lo cho anh thôi mà.
Nguyên cười phì, đưa tay kéo Nguyệt đứng dậy.
- Chúng ta đi ăn phở bò Huế ha. Không biết bà Tám yêu quý có còn bán ở đó không ta?
- Còn nhớ bà Tám hả?
- Nhớ chứ sao không? Bà Tám lúc nào cũng giảm nữa giá cho Nguyên, sao không nhớ được chứ? – Nguyên cười tươi.
- ờ để xem. Giờ con bà Tám bỏ vốn làm ăn lớn, phát triển thành cửa hàng nổi tiếng lắm rồi. Ví có dày không mà đòi vào đó. Không ai biết Nguyên là ai đâu mà chờ giảm giá nha.
- Ghê vậy hả? Vậy mà hồi xưa bà Tám nói bà chỉ làm hàng rong thôi. Uổng ghê. Lương một tháng chắc cũng đủ cho hai đứa mình hai tô be bé chứ nhỉ?
- Chắc cũng vừa đủ đó. – Nguyệt khúc khích
Nguyên kéo tay Nguyệt đi vào nhà:
- Đi tắm thôi. Thay đồ rồi chúng ta đi thăm cơ ngơi của bà Tám nào.
- Thế còn em? – Khánh chợt la lên.
- Tìm ông xã yêu quý của mi đó. – Nguyên vừa đi vừa nói – Chủ của hai công ty hàng đầu đám bảo ví tiền dày hơn anh mi chỉ làm công cho người ta.
- Thế mới nói – Nguyệt nói theo – nhiều tiền vậy mà nói mời chị hai ăn một bữa ỡ nhà hàng nổi tiếng thì lắc đầu không chịu.
- Chị hai nói xấu gì em đó. – Minh bước ra ôm ngang người Khánh.
- Ngó vợ chồng người ta tình cảm sao thấy khó chịu quá đi. – Nguyên vờ nói với nụ cười nhăn nhở – Mình đi thôi Nguyệt, trả lại không gian cho chúng nó tâm tình.
Nguyên đưa tay vẩy chào hai vợ chồng rồi kéo Nguyệt đi thẳng vào nhà.
Khánh chép miệng:
- Nhìn hai người như trước kia thì tốt thật đó nhưng tình trạng lấp lửng này còn kéo dài đến tận bao giờ đây?
- Cứ kệ họ đi em, – Minh khẽ nói – Có quá nhiều chuyện đã xảy ra mà. Phải cho cả hai người thời gian để thích nghi lại mọi thứ chứ?
- Anh hai coi vậy mà làm ăn chậm chạp quá đi thôi. Có một câu đơn giản mà nói không ra là sao? – Khánh bực bội.
- Đơn giản á? – Minh cười – Em có biết anh mất bao nhiêu lâu mới có thể nói với em câu dơn giản đó không? Huống hồ gì tình cảm của hai người họ lại quá thân thiết nên càng khó nói đó biết chưa? Mà em nôn nóng làm gì? Bây giờ ngay cả tử thần còn không chia cắt họ được nữa là…
- Đâu ai học được chữ ” ngờ” đâu anh. – Khánh nói nhanh – Chín năm trước chung ta cũng nghĩ không gì có thể chia cắt hai người, vậy mà… em không biết. Em cứ thấy hai người làm giấy đăng ký kết hôn rồi cưới nhau, em mới yên tâm.
- Nếu không yêu nhau, có cưới thì cũng có ly dị vậy? Em đừng có hấp tấp quá. Hai anh chị có cách nghĩ của mình.
- Nhưng…
- Thôi nào, đừng nói chuyện hai anh chị nữa. – Minh cắt lời Khánh – Cả nhà đi hết rồi, chúng ta cũng ra ngoài chơi thôi. Tôi gì ở nhà làm thần giữ cửa chứ?
Minh vừa nói cũng vừa kéo Khánh vào nhà. Cả khoảng sân ồn ào giờ chỉ còn lại tiếng lá xòa xạc khi những cơn gió ngang qua.

Khánh ùa vào phòng Nguyệt lúc sáng sớm:
- Chị hai. Chúc mừng sinh nhật.
Nguyệt mìm cười nhìn Khánh:
- Cám ơn nhỏ.
- Hai mươi tám cái xuân xanh mà nhìn chị hai cứ như 18, làm em ganh tỵ dễ sợ, chị xài thần được gì vậy? Chỉ em với.
- Làm gì có chứ? – Nguyệt cười nhẹ, khẽ lắc đầu.
Khánh nhìn món quà được gói cẩn thận trên bàn, cười khúc khích:
- Quà của anh hai phải không chị hai? Năm nay chị hai tặng anh hai em cái gì đây?
- Tò mò quá đi cô Út. – Nguyệt khẽ gõ đầu Khánh.
- Ui. Em lớn rồi, làm mẹ người ta rồi mà sao hai anh chị cứ suốt ngày cốc đầu em vậy? Bất công xã hội mà. – Khánh mè nheo phản đối.
- Vậy là đã qua, phá anh hai rồi đúng không? Chị thấy thương em trai chị rồi đó. Sao nó chịu nổi cái tính tinh nghịch này của em chứ?
Khánh cười khì, rồi nói:
- Anh hai đâu có hiền như chị hai em chứ? Phá ảnh để rồi ảnh trừng phạt em nè.
- Trừng phạt. – Nguyệt nhướng mày – Vụ này hay à nha.
- Chị hai xấu. – Khánh la khẽ – Mà cũng không sao? Em thích vụ trừng phạt này của anh hai à.
- Vụ gì? – Nguyệt nhìn Khánh dò hỏi.
- Anh hai bắt em làm tài xế cho chị trong suốt ngày hôm nay?
- Tài xế, – Nguyệt hỏi lại rồi cười khúc khích – Chị tự đi không được hay sao mà cần tài xế.
- Không phải. Em sẽ làm tài xế đưa chị hai đến những nơi đã được anh hai chỉ định từ trước.
- Đi đâu vậy? – Nguyệt thắc mắc.
- Em không biết đâu. – Khánh dẩu môi – Anh hai sẽ báo cho em từng địa điểm qua tin nhắn.
- Không biết anh hai nhỏ bày trò gì nữa đây? – Nguyệt nhăn nhó.
- Chắc là hành trình đi tìm kho báu quá. – Khánh khúc khích – Mà kho báu đó là quà sinh nhật của chị thì sao?
- Trời đất. – Nguyệt la hoảng – Bộ tưởng còn nhỏ lắm sao vậy trời.
- Vui mà chị hai. – Khánh cười lớn. – em cũng thật tò mò không biết anh hai định đưa hai chị em mình đi những đâu mà.
Nguyệt khẽ lắc đầu. Không biết cái đầu tinh quái của Nguyên lại nghĩ ra trò gì nữa đây.
Thấy Nguyệt đứng lắc đầu với đôi mày nhíu lại, Khánh đứng dậy kéo tay Nguyệt:
- Đi thôi chị hai, chúng ta bắt đầu hành trình tìm kiếm kho báu nào?
Khẽ khựng lại khi Khánh hướng mình ra vườn, Nguyệt cười cười nhìn Khánh:
- Xem ra nhỏ chỉ là người dẫn đường rồi, chắc chỉ trong khuôn viên nhà mình thôi, tài xế gì chứ?
- Địa chị thứ nhất: cái xích đu mà anh chị hay ngồi – Khánh cười – em cũng không biết nữa, anh hai dặn sao em làm vậy mà.
Nguyệt thật không hiểu Nguyên đang làm gì nữa.
- Trên mặt bàn là một chếc Mp3 màu đỏ.
” Nguyệt. Chắc Nguyệt đang thắc mắc xem Nguyên đang bày trò gì đúng không? Hôm nay, Nguyệt cùng Nguyên tham gia trò chơi này cùng Nguyên có được không?
Trước hết, Nguyệt, chúc mừng sinh nhật.
Đã 7 cái sinh nhật của hai đứa mình trôi qua, Nguyên mới có thể nói với Nguyệt câu này, đúng không? Quả thật là một thời gian thật dài nhỉ?
Mỗi năm, cũng vào chính cái ngày này, Nguyên luôn tìm cách lẩn tránh bằng những cuộc vui thâu đêm suốt sáng với bạn bè hoặc vùi mình vào công việc để bản thân mệt nhoài chìm sâ
u vào giấc ngủ. Nguyên không thể trải qua ngày sinh của mình mà không có Nguyệt.”
Nguyệt lặng người nhớ lại 7 lần sinh nhật đã qua của mình. Không phài Nguyệt không nhớ mà Nguyệt luôn giả vờ quên, vì chính bản thân Nguyệt cũng không thích cảm giác chỉ có mình mình trải qua từng cái sinh nhật đó. 18 năm, 18 lần sinh nhật, lần nào, Nguyệt cũng có Nguyên bên cạnh cùng thổi nến, cùng nguyện ước rồi tranh nhau từng miếng bánh, cùng bóc quà rồi cùng đoán xem người bên cạnh tặng mình cái gì. Tất cả trở thành con dao cứa vào lòng Nguyệt đau điếng. Ngày đó, Nguyệt luôn đi khỏi nhà từ khi chưa ai thức giấc và chỉ về nhà khi 12 h đêm của ngày hôm đó đã trôi qua làm Ánh cằn nhằn Nguyệt mãi. Ánh không hiểu, khi không có Nguyên bên cạnh thì đó tuyệt đối không phải ngày sinh nhật của Nguyệt, không phải…
” Hôm nay, Nguyên cũng muốn ở bên cạnh Nguyệt nhưng có việc quan trọng hơn, Nguyên muốn làm. Khi làm xong việc này, Nguyên hứa, dù kết quả có thế nào đi chăng nữa thì từ bây giờ cho đến cuối cuộc đời này, Nguyên sẽ cùng Nguyệt trải qua từng ngày sinh nhật cả hai đứa.”
Tiếng Nguyên im bặt làm Nguyệt khẽ ngẩn người. Việc đó là việc gì chứ? Quan trọng đến mức nào mà Nguyên cũng không thể nói với Nguyệt.
- Thảng tiến địa điểm thứ hai. – Khánh nói làm Nguyệt giật mình.

Chưa kịp phản ứng thì Khánh đã kéo Nguyệt đi rồi.
Khánh đưa Nguyệt đến bên hồ nước. Trên mặt hồ có rất nhiều chiếc thuyền giấy đang lãng đãng trôi nhưng đặc biệt có một chiếc thuyền bằng gỗ đang được buộc vào chân ngôi thủy tạ. Bên trong là một chiếc MP3 màu cam
” Hình như hai chúng đã ở cạnh nhau từ rất lâu rồi đúng không Nguyệt? Từ ngày còn nằm nôi đến ngày biết lẫy, biết bò, biết đi, biết nói… cho đến tận năm chúng ta 18 tuổi, chúng ta luôn bên nhau không rời xa. Có thể nói không ai hiều Nguyên như Nguyệt cũng như nhiều khi Nguyệt chưa nói ra Nguyên đã biết Nguyệt đang nghĩ gì? Sẽ làm gì? Chúng ta tường tận đến từng suy nghĩ của nhau nhưng chính điều đó lại làm chúng ta xa nhau thật nhiều.
Nguyệt biết không? Từ khi, Nguyên hiểu rằng trong cuộc đời mình sẽ có một người con gái quan trọn gnhất thì người đó đã luôn là Nguyệt. Nguyên không bao giờ muốn nhìn thấy Nguyệt u buồn, muốn nhìn thấy nụ cười luôn nở trên môi Nguyệt. Nguyên muốn Nguyệt sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thề gian này.
Nguyên biết điều đó, nhưng lúc đó, Nguyên còn nhỏ lắm Nguyệt à? Nguyên chỉ nghĩ đơn giản rằng, Nguyên sẽ ở cạnh Nguyệt như từ trước tới giờ, như một người bạn thân và Nguyên vẫn có thể có một người con gái khác ở bên cạnh. Miễn sao, Nguyệt là người con gái quan trọng nhất trong lòng Nguyên là được rồi. Nguyên không muốn làm thay đổi mối quan hệ của chúng ta,
Nhưng những người đó lại không phải là Nguyệt. ở cạnh những người con gái đó, Nguyên chỉ nghĩ về Nguyệt. Họ có tốt đến đâu, có hoàn mỹ đền đâu, với Nguyên họ cũng không thể so sánh với Nguyệt. Nguyệt là duy nhất với Nguyên. Không ai có thể thay thế Nguyệt trong trái tim Nguyên, còn Nguyệt thì sao? Nguyên không biết. Nức cười đúng không? Nguyên luôn tự tin nói ràng không ai hiểu Nguyệt bằng Nguyên, vậy mà, Nguyên không thể biết được Nguyệt có tình cảm như thế nào với Nguyên. Nguyên không dám hỏi cũng không thể đoán mò. Liệu Nguyệt có dành chút tình cảm nào cho Nguyên không? Nguyên không biết cũng không thể nào biết”
Nguyệt đưa mắt nhìn Khánh:
- Tiếp theo là ở đâu?
- Chờ em đi lấy xe đã. – Khánh giật mình nói rồi chạy về phía nhà để xe.
Nguyệt cầm chiếc Mp3 nắm chặt trong tay.
Dừng xe lại trước một võ đường, Khánh nói:
- Là ở đây nè chị hai.
Nguyệt nhìn xung quanh rồi bước vào võ đường quen thuộc. Một người con trai nhìn Nguyệt thảng thốt.
- Nguyệt.
- Chào đại sư huynh. – Nguyệt cười.
- Em về từ bao giờ, – người con trai có vẻ mừng rỡ – Sao lại tới đây? Ba anh vẫn nhắc em hoài đó. Anh cũng rất nhớ em.
Xem ra tình cảm người con trai này dành cho Nguyệt cũng không phải bình thường.
- Nguyên có gửi cái gì ở đây không đại sư huynh.
Người con trai thoáng cau mày khó chịu:
- Sao em cứ một câu đại sư huynh, hai câu đại sư huynh vậy? Nguyên về rồi hả? Có thấy nó ghé đây đâu?
- Nguyệt à? Vào đây đi con – tiếng nói từ bên trong vang lên làm hai người cùng nhìn vào.
Nguyệt đi vào nhìn cả võ đường. Bao nhiêu năm trôi qua, võ đường vẫn như vậy, như ngày đầu Nguyên và Nguyệt tới đây.
Nguyệt chợt nhớ tới hình ảnh Nguyên đứng tấn nơi góc kia, rồi khi hai đứa quần nhau mệt nghĩ cũng tại nơi này, rồi góc tường kia, nơi Nguyên đỡ Nguyệt một cái đập đầu vào cạnh bàn. Vết thương ấy. Để lại cho Nguyên một cái thẹo nhỏ trên đầu.
- Lại đây đi Nguyệt.
- Sư phụ. – Nguyệt khẽ cúi người chào người thầy dạy võ của mình.
- Gần 9 năm trôi qua rồi con mới về lại đây đúng không?
- Vâng ạ. – Nguyệt cười nhẹ – Con xin lỗi. Mãi hôm nay con mới tới thăm thầy.
- Không sao. – người thầy cười hiền từ – chuyện của hai đứa thầy biết cả. Nơi này có quá nhiều những kỷ niệm của hai con, không thể trách được.
Nguyệt cúi đầu im lặng.
- Con đi lấy đồ đi. Hôm qua Nguyên có ghé, nó nói con sẽ biết đồ nó gửi để ở đâu.
- Con cám ơn sư phụ.
Nguyệt nói rồi đi ra phía sau võ đường, người con trai nhăn nhó:
- Sao ba không giúp con?
- Tình yêu phải tự bản thân giành lấy không thể xài thủ đoạn được. – Vị sư phụ nói – Mà con không có cơ hội đâu.
- Tại sao con là con ba mà ba luôn thiên vị Nguyên vậy?
- Đừng nói vậy. Nguyên và Nguyệt là trời sinh một đôi, không ai có thể chia cắt tụi nó đâu. Còn nếu con muốn nói về chuyện trước đi, ta luôn dạy cho Nguyên và Nguyệt những chiêu thức khó trước con dù cho tụi nó nhập môn sau con đến mấy năm thì con không thể trách ta được. Hai đứa nó học rất nhanh và có những tiến bộ vượt bậc, chỉ một thời gian ngắn tụi nó đã có đủ khả năng vượt qua con.
- Tại sao ai cũng nói Nguyên và Nguyệt là trời sinh một dôi chứ?
Người con trai hậm hực đi ra ngoài.
Người cha lặng người nhìn theo đứa con trai. Đã bao nhiêu năm sao nó còn chưa tỉnh ngộ chứ?
Nguyệt nhìn chiếc Mp3 màu vàng trong tủ đựng đồ của mình.
” Chính vì không biết nên Nguyên không có cách nào hơn là duy trì tình trạng giữa hai chúng ta như vậy. Nhưng Nguyên cũng dúng những cô bạn gái của mình để thử phản ứng của Nguyệt đó Nguyệt biết không? Kết quả thật đáng buồn, Nguyệt không có phản ứng nào đáng kể thậm chí còn giúp Nguyên nữa chứ? Lúc đó, Nguyên không biết mình nên cười hay nên khóc nữa.
Nhưng Nguyên cũng không muốn duy trì mãi cái thế trận đó. Nguyên làm sao có thể duy trì khi bên Nguyệt bắt đầu xuất hiện những người con trái khác chứ? Nguyên không phủ nhận, Nguyên đã âm thầm cảnh cáo từng người nhưng Nguyên có thể cảnh cáo hết không? Tụi nó có thể vì lời cảnh cáo của Nguyên mà thôi tiếp cận Nguyệt không? Hoàn toàn không thể.
Khi quyết định xa Nguyệt, Nguyên đã bày ra một vàn cớ mà ván cờ đó, quyền sinh sát hoàn toàn nằm trong tay Nguyệt.
Nhưng Nguyệt biết không câu nói của Nguyệt với Ánh ngày đó đã kết thúc ván cờ mà Nguyên chưa bày lên trọn vẹn. Mãi sau này, Nguyên mới biết đó là một câu nói đùa nhưng ngày đó, nó là câu nói đủ giết chết Nguyên. Nguyệt ở cạnh Nguyên chỉ vì thói quen.
Câu nói đó đã kết thúc ván cờ, mang chúng ta xa nhau. Hai đứa vốn chung đường thì nay đã đi về hai phía hoàn toàn trái ngược nhau.
ở nơi trời Úc xa xôi, nằm một mình trong phòng ký túc xá ồn ào, sao Nguyên muốn nghe giọng Nguyệt đến thế, thèm nhìn thấy Nguyệt, có Nguyệt ở bên cạnh Nguyên đến vậy chứ? Nhưng Nguyên chỉ có một mình, không có Nguyệt, thế giới chỉ là một khoảng không vô tận. Không có Nguyệt, Nguyên chẳng còn gì đáng giá trong cuộc đời này cả?
Động lực duy nhất giúp Nguyên còn học, còn sống còn thở là ngày Nguyên gặp lại Nguyệt. Ngày đó, Nguyên sẽ làm như không có gì xảy ra cả. Nguyên sẽ chủ động làm hòa như tất cả những lần chúng ta gây nhau. Rồi sau đó, chúng ta sẽ lại như xưa, thân thiết như ngày nào. Nguyên tình nguyện ở cạnh Nguyệt, dù cho bên Nguyệt là người nào khác, dù cho Nguyên không là quan trọng nhất với Nguyệt cũng được. Nguyệt hạnh phúc, Nguyên cũng hạnh phúc.”
Tiếng nói của Nguyên dứt đã lâu, mà Nguyên vẫn chưa có một cử động nào. Nước mắt chảy dài trên gương mặt Nguyệt.
Hạnh phúc của Nguyệt cũng là hạnh phúc của Nguyên ư? Nguyệt cũng đã từng nghĩ như vậy? Chỉ cần Nguyên hạnh phúc thì dù người nào làm cho Nguyên hạnh phúc, Nguyệt cũng rất biết ơn người đó. Sao cả Nguyên và Nguyệt lại biến mình thành kẻ ngốc vậy chứ?
- Nguyệt à?
Nguyệt giật mình nhìn lên thì thấy người sư phụ nhìn mình, Nguyệt vội vàng lau nước mắt:
- Sư phụ, con…
- Sư phụ biết con là người con gái mạnh mẽ. Nhưng sư phụ cũng biết, con có thể luôn mạnh mẽ, cười nói, vui sống là vì bên cạnh em có Nguyên.
Nguyệt im lặng không lên tiếng:
- Nguyệt à? Đôi khi hạnh phúc luôn ở cạnh mình đó Nguyệt. Nhưng chúng ta cũng phải biết cách giữ lấy hạnh phúc đó.
- Con biết rồi. – Nguyệt nói khi nước mắt vẫn rơi – Con đã ngu ngốc một lần, con sẽ không để mình ngu ngốc thêm lần nữa đâu.
Người sư phụ khẽ vổ vai Nguyệt:
- Đi đi con. Sư phụ tin rằng Nguyên đang đợi con đó. Lần sau, sư phụ hy vọng lại thấy hai con đi cùng nhau chứ không như lần này đâu nha.
- Con xin phép. – Nguyệt cúi đầu.
Khánh nhìn Nguyệt bước ra, khuôn mặt thẫn thờ còn vương nước mắt:
- Sao vậy chị hai?
- Cả chị và Nguyên đều là những kẻ ngốc đúng không? – Nguyệt nghẹn lời – Sao không chịu nói thẳng với nhau mà cứ muốn dồi phương phải nhìn ra tình cảm của mình chứ?
Khánh không nỡ trên Nguyệt thêm nên khẽ khàng:
- Đi tiếp nha chị hai.
Nguyệt gật đầu ngồi lên xe, Khánh rồ ga định chạy thì có tiếng gọi:
- Nguyệt à.
- Sao vậy, đại sư huynh. – Nguyệt khẽ khàng nói với chàng trai.
- Em sẽ quay lại đây chứ?
- Tất nhiên rồi. Em và Nguyên sẽ cùng quay lại thỉnh giáo đại sư huynh vài chiêu.
Chàng trai thoáng nhăn mặt nhưng nói:
- Em có thể cho anh số điện thoại được không? Anh muốn chúng ta duy trì liên lạc.
Nguyệt rút giấy ra viết một dãy số rồi đưa cho chàng trai. Gương mặt anh ta tươi cười:
- Cám ơn em.
- Đây là số điện thoại của Nguyên. Có gì cần tìm em, anh cứ nói với Nguyên, Nguyên sẽ nói lại với em, – Nguyệt nói. – chúng ta đi Khánh.
Khánh cười tươi phóng xe đi để lại chàng trai với gương mặt tối sầm vì giận, tờ giấy trong tay anh ta bị vò nát
Dừng xe lại trước cổng trường Nguyên và Nguyệt từng theo học, Khánh khẽ nói:
- Anh hai dặn là chị hai đến ba nơi ở đây. Một là ở phòng bảo vệ, chỗ còn lại thì anh hai nói chị biết rồi. Em chờ chị ngoài này.
Nguyệt rảo bước về phía cổng trường. Dừng lại trước phòng bảo vệ, Nguyệt thò đầu vào:
- Bác Tới ơi. – Nguyệt gọi lớn
- Ai kêu Tới đó, – một giọng đàn ông vang lên
- Có Tới tới đây. – Nguyệt khúc khích tiếp lời. – Bao nhiêu năm rồi mà bác không đổi khẩu hiệu à?
- Nguyệt hả? Vô đây đi con nhóc tinh nghịch. Cha trời. Mi ăn cái gì mà càng ngày càng đẹp vậy con? Thế này thì thằng Nguyên sao dám rời mày nửa bước chứ? Nguyên đâu con?
- Con cũng không biết nữa ạ. – Nguyệt cười gượng lắc đầu.
- Hôm qua nó cũng có ghé về đây? Cái thằng… coi giữ lỹ nha con. Đẹp trai lại có tài như nó, con gái theo nhiều lắm đó.
- Con muốn giữ mà người ta muốn đi thì con cũng chịu thôi ạ.
- Nhìn 2 đứa bây sao tao nhớ cái ngày bây còn học ở đây. Cứ được nghỉ tiết là nhảy xuống căn tin rồi tha đủ thứ về phòng tao quậy. Có đêm còn bị kiến cắn nữa chứ? Giờ thì trưởng thành cả rồi ha.
Nguyệt cười trừ, kể ra ngày đó, Nguyên với Nguyệt cũng quậy thật.
- Thôi, lấy đồ nó gửi đi.
- Sao bác biết? – Nguyệt ngạc nhiên.
- L
àm như bây giấu được tao đó. Cái chỗ giấu đồ bí mật của tụi bây bị tao tìm ra lâu rồi.
Nói rồi, người bảo vệ bước ra khỏi căn phòng để Nguyệt lại một mình với không gian yên tĩnh.
Nguyệt nhìn xung quang rồi tới nơi tranh treo tường lật bức tranh lên. Quả nhiên một chiếc Mp3 màu lục đang được dán vào sau lưng bức tranh.
” Cái tết đầu tiên, Nguyên đã rất nôn nao vì sắp được gặp lại Nguyệt. Nguyên đã suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng khi gặp lại Nguyệt, Nguyên sẽ nói sẽ làm gì để Nguyệt hết giận Nguyên. Vậy mà,… chỉ một cú điện thoại của Khánh đã làm sụp đổ mọi suy nghĩ và dự tính của Nguyên. Khánh nói với Nguyên rằng ngay khi Nguyệt nghe tin Nguyên sẽ về nước liền hủy vé máy bay không về nước nữa.
Cơn giận bùng lên trong lòng cùng nỗi đau đến tận cùng trái tim. Nguyên tự hỏi ngàn lần tại sao Nguyệt có thề đối xứ với Nguyên như vậy? Nguyên có làm gì đâu mà để Nguyệt khinh ghét Nguyên như vậy? Người đáng lẽ nên giận là Nguyên nè. Nguyên giận lắm, giận đến mức Nguyên đã buông ra lời thề ” Nguyên sẽ không bao giờ tha thứ cho Nguyệt. Không bao giờ”
Nhưng Nguyên không thể nào xua Nguyệt ra khỏi trái tim Nguyên, không có cách nào để Nguyên có thể quên Nguyệt và tất cả những kỷ niệm của chúng ta. Nguyên đã dùng tất cả mọi cách kể cà quen biết nhữn gngười con gái khác, rất nhiều, rất nhiều người con gái khác. Rồi guồng quay cuộc sống, công việc và những cô gái đó đã giúp Nguyên đưa Nguyệt vào trong tận cùng suy nghĩ của Nguyên. Nhưng đó chỉ là Nguyên tự mình lừa mình. Trong những giấc mơ, trong tận cùng trái tim Nguyên, Nguyệt vẫn tồn tại, không gì có thể xóa mờ. Nguyên vẫn mong muốn mình được về bên Nguyệt như những ngày xưa đó.”
Khi chiếc Mp3 ngừng lại cũng là lúc nước mắt hoen mờ mắt Nguyệt. Nguyệt dường như không thể có thêm bất kỳ suy nghĩ nào, tất cả chỉ xoay quanh Nguyên.
Nguyên lặng lẽ đứng dậy. Người bảo vệ già nhìn Nguyệt rồi khẽ thở ra. Nguyệt đi theo ông vào trong ngôi trường.
Dừng lại trước một phòng học không kém phần quen thuộc với Nguyệt, người bảo vệ mở cửa rồi nhìn Nguyệt đi vào trong. Trên mặt bàn Nguyệt hay ngồi là một chiếc Mp3 màu lam.
“Thời gian dần trôi qua, tốt nghiệp rồi đi làm, điều duy nhất Nguyên mong muốn là quay về Việt Nam nơi có gia đình, có ban bè nhưng quan trọng hơn là có Nguyệt. Nguyệt à.
Nhưng ấn tượng mà Nguyên có được từ năm đầu tiên buộc Nguyên đưa ra một quyết định. Nguyên sẽ chờ đến khi Nguyệt quay về, Nguyên biết Nguyệt sẽ quay về vì Nguyệt không thể nào rời bỏ quê hương mình được, đến lúc đó Nguyên cũng sẽ về. Nguyên sẽ là người quyết định có gặp Nguyệt hay không chứ không phải là Nguyệt. Nhưng tất cả chỉ là giả dối thôi Nguyệt à. Chính là Nguyên sợ, Nguyên sợ nếu Nguyên quay về mà Nguyệt quyết định sẽ không gặp Nguyên, sẽ ở lại xứ người thì sao?/ Nguyên sợ, thật sự rất sợ.
Trong thời gian này, Nguyên quen biết với Tiểu My.là con gái người thầy Nguyên kính trọng, thầy đã nhờ Nguyên chăm sóc Tiểu My Nguyên không thể từ chối, nhưng Nguyên với Tiểu My chỉ như một cô em gái mà thôi. Tiểu My theo đuổi Nguyên nhưng thật sự Nguyên không có thể dành tình cảm cho ai cả. Tất cả đã dành cho Nguyệt.
Với Tiểu My, ngoài tình nghĩa anh em, Nguyên còn chịu ơn Tiểu My một mạng, không có Tiểu My, Nguyên sẽ không có cách nào về gặp Nguyệt nữa.
1 năm, 2 năm rồi 3 năm trôi qua, Nguyệt vẫn không quay về. Nguyên thật không hiều tại sao Nguyệt không quay về. Hay chừng ấy năm, Nguyệt đã thay đổi, đã không còn là Nguyệt mà Nguyên quen biết.
Rồi Nguyệt cũng về nước. Nguyệt có biết khi nghe tin đó, Ngân Mỹ vui thế nào không? Nguyệt vẫn là Nguyệt, Nguyên biết mà. Nguyên kích động đến suýt chút nữa Nguyên từ bỏ luôn ba năm cố gắng nỗ lực của mình để lao về nước. Nhiều nước thắc mắc không biết tại sao Nguyên nỗ lực hết mình để thay vì nửa năm, chỉ cần 1 tháng, Nguyên hoàn thành tất cả mọi yêu cầu của tổng công ty để có thể về Việt Nam. Tất cả là vì Nguyệt, vì Nguyên muốn gặp lại Nguyệt.”
Nguyệt đây tay che miệng ngăn tiếng nấc. Trời ơi, Nguyên và Nguyệt đã gây ra cho nhau cái gì vậy nè trời.sao 2 đứa lại tự làm khổ mình và làm khổ đối phương vậy nè trời.
Rời phòng học. Nguyệt đi thật nhanh lên sân thượng nơi Nguyệt hay dựa vào Nguyên ngủ mỗi giờ ra chơi.
Vội vàng mở chiếc Mp3 màu chàm, Nguyệt nghe như nuốt lấy từng từ:
” Ngồi trên chiếc máy bay chở mỉnh về lại quê hương, Nguyên đã rất nôn nao mong chờ. 7 năm xa quê hương, cũng là 7 năm Nguyên xa gia đình, xa ba mẹ, xa Nguyệt. Nguyên đã tưởng ở đó, nơi sân bay của quên hương, có ba mẹ, có gia đình và nhất là có Nguyệt đang chờ đón Nguyên.
Nhưng không có Nguyệt đến đón Nguyên. Tại sao vậy? À, Nguyệt còn giận Nguyên. Không sao, về nhà Nguyên sẽ gặp lại Nguyệt. Không sao cả.
Vậy mà, Nguyệt biết không? Nguyên đã nhìn thấy Nguyệt đứng đó với một chàng trai khác. Có lẽ Nguyệt đã quên Nguyên rồi, có lẽ Nguyên không còn quan trọng với Nguyệt nữa. À không? Nguyên vốn có quan trọng gì với Nguyệt chứ? Nguyệt ở cạnh Nguyên chỉ vì thói quen thôi mà. Câu nói ngày nào của Nguyệt lại dày vò Nguyên làm Nguyên căn giận. Lúc đó, Nguyên rất muốn nhào ra nắm lây tay Nguyệt mà gào lên hỏi tại sao Nguyệt lại đối xử với Nguyên như vậy.
Nhưng Nguyên có quyền đó không? Quyền gì? Nguyên chả là gì với Nguyệt hết. Bên Nguyệt đã có người khác. 7 năm, đã có người thay thế Nguyên bên cạnh Nguyệt trong khi Nguyên vẫn chờ ngày về cạnh Nguyệt.
Trong lúc giận dữ bốc dồng đó, Nguyên chỉ có một suy nghĩ. Nguyên phải chứng minh cho Nguyệt thấy Nguyên cũn gnhư Nguyệt, cũng đã quên Nguyệt rồi, Nguyệt cũng không quan trọng với Nguyên, bên n cũng đã có người khác. Và không biết tình cờ hay là sự sắp đặt của số phận, Tiểu My đã ở ngay đó. Nguyên không kịp có bất cứ suy nghĩ gì vào lúc đó cả. Nguyên torn glúc giận dữ đã giới thiệu Tiểu My là bạn gái của mình.
Trước lúc đó, Nguyên chỉ coi Tiểu My là em gái mà thôi. Nhưng câu nói lúc đóm đã đem lại cho Tiểu My hy vọng. Tiểu My vẫn gnhĩ rằng Nguyên có tình cảm với Tiểu My và lúc đó là Nguyên muốn giành sự bất ngờ cho Tiểu My.
“Sai một ly đi một dặm”, sau đó, Nguyên mới thấm thía câu nói này của cha ông.”
Khánh nhìn Nguyệt bước ra xe với dáng vẻ vội vã, gương mặt đẫm nước. Nguyệt ngồi vào sau lưng Khánh không nói gì, Khánh cũng lặng lẽ phóng xe đi.
Vừa thây, Nguyệt đẩy cửa bước vào, bà chủ quán kem đã vui vẻ:
- Khách quý. Lâu quá rồi mới ghé lại ha.
- Nguyên có tới đây không cô?
Nhìn đôi mắt đỏ hoe mọng nước của Nguyệt, bà chủ quán chỉ nói:
- Nó bao trọn ngày cái bàn cạnh bờ sông mà hai đứa hay ngồi ngày trước đó.
- Cám ơn cô.
- Đừng quên mời cô ly rượu mừng ngày cưới là được rồi.
Trên mặt bàn là chiếc Mp3 màu tím
” Khi nghe thầy Peter kể lại chuyện tên Tony đó đã gây ra với Nguyệt, Nguyên thật sự muốn bay qua Mỹ, đập cho hắn một trận. Không ai có quyền làm Nguyệt đau đớn, không ai có quyền gây tổn thương cho Nguyệt cả.
Đừng trách tại sao trong suốt thời gian đó, Nguyên lại lạnh lùng với Nguyệt như vậy? Cả Nguyệt cũng đồi với Nguyên có khác gì người dưng đâu cơ chứ. Nguyên không tin khi mình hòa hoãn với Nguyệt, Nguyên sẽ không tìm cách dành lại Nguyệt với người đàn ông nào đó. Nguyên không muốn tự mình làm đau Nguyệt.
Khánh đã hỏi Nguyên, sao Nguyên lại cầu hôn Tiểu My vội vã như vậy? Nếu Nguyên nói là tại vì Nguyệt, Nguyệt có tin không? Hôm đó là bữa tiệc sát nhập hai công ty chắc Nguyệt còn nhớ. Nguyên thấy Nguyệt chỉ đừng một mình quan sát mọi chuyện cứ như tất cả không liên quan gì đến Nguyệt cả. Rồi Nguyên thấy một người con trai đến cạnh Nguyệt, hai người nói gì đó rồi Nguyệt và anh ta cùng biến mất.

Đó cũng là lúc mọi hy vọng trong Nguyên vụt tắt. Nguyên không thể chờ đến ngày Nguyệt và anh ta chính thức công bố quan hệ, Nguyên sẽ phá. Nguyên biết điều đó. Thà Nguyên đặt cho mình một trách nhiệm nào đó để không gây tổn thương cho Nguyệt. Tiểu My là người Nguyên đã lựa chọn.
Trong suốt câu chuyện của chúng ta, tính ra, Tiểu My chỉ là nạn nhân của Nguyên thôi, Nguyệt à. Nguyên có lỗi với Tiểu My nhiều lắm.
Chỉ đến khi. Nguyệt gặp tai nạn, ở giữa làn ranh giữa sự sống và cái chết thì Nguyên mới giật mình bừng tỉnh. Thế giời không có Nguyệt thật đáng sợ, Nguyệt à. Nguyên thà Nguyệt ở cạnh người khác mà vẫn vui vẻ mạnh khỏe còn hơn. Nguyên thà đứng sau lưng nhìn Nguyệt hạnh phúc chứ không muốn mất Nguyệt vào tay tử thần đâu.”
Nguyệt chạy như bay vào sân bay tới chính chỗ bảy năm trước mà Nguyên và Nguyệt đã chia tay. Nguyệt khựng lại nhìn Nguyên:
- Nguyệt à. – Nguyên nói – ngày đó, tại đây, Nguyên đã hỏi Nguyệt, Nguyên là gì cuả Nguyệt? Là anh trai, Nguyệt lắc đầu. Là bạn thân từ nhỏ, Nguyệt lắc đầu. Vậy Nguyên là gì của Nguyệt đây? Là một thói quen khó bỏ ư?
- Không phải. – Nguyệt lắc đầu – Nguyên là người đán ông Nguyệt quyết định trao cả cuộc đời Nguyệt vào tay Nguyên, đem hạnh phúc cả cược đời Nguyệt phụ thuộc vào Nguyên. Nguyên là người quan trọng nhất trong cuộc đời Nguyệt.
Nguyên cười thật tươi rồi đưa tay qua:
- Nguyệt. Em có thề cùng anh đi hết cuộc đời này không? Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Từ lúc này chúng ta cùng đi chung trên một con đường.
Nguyệt không có một hành dộng nào, khẻ nói:
- Năm đó, Nguyệt chỉ nói đùa với Ánh thôi. Nguyệt ở cạnh Nguyên không phải vì thói quen mà Nguyệt muốn vậy.
- Anh biết, – Nguyên gật đầu.
- Năm đó, Nguyệt không về quê ăn tết là vì Nguyệt nghe nói Nguyên vừa nghe Nguyệt về nước đã hủy vé máy bay.
Nguyên gật đầu.
- Nguyệt không về nước ngay khi tốt nghiệp là vì Nguyệt sợ Nguyệt về nước sẽ làm Nguyên không về. Nguyệt không hề hay biết…
- Anh biết. – Nguyên cắt lời Nguyệt.
- Hôm đó, Nguyệt đã ở đây để đón Nguyên. Người đó là một người bạn cùng du học với Nguyệt thôi. Cả đêm đó, tên đó chỉ là tên muốn tán tỉnh Nguyệt, Nguyệt đã dùng vũ lực để đuổi hăn thôi. Hắn đi theo Nguyệt chỉ vì muốn trả thù, Nguyệt và hắn không quen biết gì nhau hết.
Nguyên mỉm cười, tay vẫn đưa ra về phía Nguyệt.
- Sau này, Nguyên sẽ không rời xa Nguyệt nữa chứ?
- Tất nhiên. Anh sẽ mãi ở bên cạnh em không rời xa.
Nguyệt nhào vào tay Nguyên khóc nức nở.
- Nguyệt ghét Nguyên lắm.
Nguyên cười thật hạnh phúc, nâng mặt Nguyệt lên dùng tay lau nước mắt cho Nguyệt, nói:
- Ng
uyệt, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em. Cả cuộc đời này, anh chỉ yêu một mình em thôi.
Nguyệt nhìn sâu vào mắt Nguyên, giọng nghèn nghẹn:
- Em cũng rất yêu anh.
Nguyên ghì siết Nguyệt vào lòng còn Khánh khẽ lau nước mắt, Minh cũng nhẹ ôm cô vào vòng tay mình:
- Mọi chuyện vậy là ổn hết rồi, em khóc gì chứ?
- Vui em khóc không được sao? – Khánh lừ mắt nhìn Minh.
- Xem ra nhà mình sắp có chuyện vui rồi. Tối nay, tiệc mừng sinh nhật thành tiệc đính hôn luôn chứ còn gì nữa.
- Đáng ra ngày này phải đến từ lâu rồi kìa. – Khánh nghèn nghẹn.
- Có qua sóng gió, tình yêu của hai anh chị mời thêm sâu đậm chứ? – Minh cười khì.
Tiếng vỗ tay vang lên làm cả hai giật mình nhìn qua. Nguyên đang hôn Nguyệt nhưng Nguyệt bị mọi người nhìn quê quá nên đẩy Nguyên ra. Nguyên cười toe toét, giấu gương mặt đỏ nhừ vì ngượng của Nguyệt vào ngực mình.

Nói chung, như tất cả chúng ta đã biết, tiệc sinh nhật của Nguyên và Nguyệt sau 8 lần không được tổ chức đã đựơc nhị vị phụ huynh thích náo nhiệt ham làm ăn của hai biến biến thành một bữa đại tiệc hoàng tráng nhất trong lịch sử của cả hai nhà, làm Nguyên và Nguyệt khóc không được mà cười cũng không xong. ( Đừng thắc mắc tại sao hai người không phản kháng. Gia quy nhà Hoàng – Trịnh” ” Con cái dù lớn đến đâu cũng vẫn là con cái. Dù có vài chục tuổi đời thì ba mẹ ( nếu còn sống ) vẫn tổ chức sinh nhật, cưới hỏi, lễ lạc như thường)
Chỉ tiệc sinh nhật đã như vậy huống hồ gì còn xem như là tiệc đính hôn của hai người nên tâm trạng của nhị vị phú huynh càng cao hứng, rút điện thoại bấm số liên tục. Chỉ trong chốc lát, quy mô bữa tiệc được mở rộng thành một tầm cao mới. Nguyên với Nguyệt mà trốn được chắc cũng không từ nan. ( đừng hỏi tại sao họ không trốn. Gia quy đã nói rõ : là con phải phục tùng mọi quyết định của cha mẹ. Nếu dám manh nha chạy trốn thì không còn là con ta, biến.). Hai người đành ngậm đắng nuốt cay, cố giữ cho nụ cười luôn trên môi. Cũng may, nếu không có niềm hạnh phúc khi tìm thấy nhau thì chắc cả hai đã òa khóc xin nhị vị phụ huynh tha mạng.
Tất nhiên, nhị vị phụ huynh còn lại, vốn nói ra lửa, gầm ra sấm cũng không có cách nào kiềm chế hai đức ông chồng đang phát cuồng vì vui mừng. Hai người chỉ biết vỗ vai an ủi hai đứa con của mình rồi vui vẻ cùng chồng đón tiếp khách khứa. Không vui sao được. Một người thì có cô con dâu mình mong muốn, một người thì có người con rể chắc chắn đem lại hạnh phúc cho con gái mình, không vui mới lạ. Chính họ còn muốn ăn mừng, muốn cho thiên hạ thấy niềm hạnh phúc lớn lao của mình, huống chi là hai ông chồng không biết kiềm chế mình kia. ( ặc ặc, dã man quá. Đúng là phu phụ mà)
Minh và Khánh nhìn hai anh chị của mình rồi nhìn nhau thở phào. Tính ra thì sự kết hợp của cặp đôi oan gia từ bé này phải làm hai ông cha vui mừng gấp vạn kìa. Nhưng may sao, ngày đó, quan hệ của anh hai chị hai rất căng thẳng làm nhị vị phụ huynh à không, tứ vị phú huynh mới chính xác không kích động quá độ như thế này. Anh hai chị hai, hai người quả là đấng cứu thế của cuộc đời hai đứa em đáng yêu và tội nghiệp này.
Trong số những vị khách của bữa đại tiệc này, có không ít những người mong muốn qua hôn nhân thiết lập mối quan hệ với gia tộc Trịnh – Hoàng. Nhưng thật đáng tiếc,… không ngờ những vị chủ nhân tương lai của hai gia đình đều đã lựa chọn ý trung nhân cho mình làm cho mối quan hệ giữa hai nhà đã thân thiết lại càng thêm bền chặt. Hiazzz, đành bấm bụng chờ vài chục năm nữa vậy, khi đó thì hai gia tộc có muốn thân thêm cũng hết cách. Dù nghĩ vậy, họ vẫn thất vọng và gượng nói cười trog suốt bữa tiệc kéo dài tời khuya hôm đó.
Không thể không kể đến đám bạn của Nguyên và Nguyệt. Những người bạn từng quen biết khi hai người còn thân thiết với nhau thì thấy mọi chuyện như một lẽ đương nhiên, nói cười vui vẻ khi nhớ đến những chuyện ngày xưa. Còn vài người là bạn quen Nguyên, Nguyệt khi đi du học thì chết lặng cả trái tim mong manh nhỏ bé. Cũng phải thôi, bạn nam của Nguyệt thì ôm mộng cô từ bao nhiêu năm nay, cứ nghĩ Nguyệt chưa có ai, ôm hy vọng. Còn bạn nữ của Nguyên thì hiazzz, có ai đã không từng có quan hệ với Nguyên chứ, vẫn nhớ Nguyên, chờ Nguyên, Nguyên đính hôn với họ là tin buồn tuyệt đối không là tin vui.
Vậy mới nói, bữa tiệc này có biết bao nhiêu điều thú vị cho người quan sát xung quanh.


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014