XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

BigKool
BigKool
Game đánh bài trên smartphone được đánh giá cao trên Google Play.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Trước khi tới nhà riêng của Hưng, Nam có nhắc anh ghé siêu thị mua một ít thức ăn dùng cho bữa tối. Về tới nhà Hưng là Nam lăn vô phòng ngủ một hơi tới chiều, cô quá mệt mỏi với buổi trưa không có thuốc. Dù Hưng không muốn Nam bỏ mặc anh với căn nhà to đùng này nhưng vẫn phải để cô ngủ, anh thích ngắm cô ở cự li gần như thế.

Sức khỏe của bà nội càng lúc càng yếu nên bà muốn Hưng và Uyên mau chóng tổ chức lễ đính hôn. Đáng ra thì Duy và Trân cũng sẽ đính hôn cùng lúc với anh và Uyên nhưng vì mẹ của Duy vẫn chưa về cho nên hôn sự của hai người đó đến giờ vẫn chưa chính thức được ấn định.

Hưng muốn cùng Nam đi tới một nơi nào đó sống thật hạnh phúc, giống như bây giờ vậy. Ở một thế giới chỉ có hai người và không có ai ngăn cản, nếu được như thế thì tốt biết mấy. Hưng ngồi bên mép giường ngắm nhìn Nam ngủ say, anh chẳng nhìn ra được điểm khác thường của cô lúc này.

Chiều. Nam lờ mờ tỉnh dậy xuống bếp làm thức ăn. Căn hộ của Hưng rất sạch sẽ, không một hạt bụi nào. Nhà giàu có khác, không ở mà vẫn mua nhà. Nam nghe Hưng nói nơi này sẽ dành cho anh và vợ tương lai, khi nhắc đến ba chữ "vợ tương lai", ánh mắt anh lại đầy yêu thương nhìn cô. Cô miễn cưỡng cười đáp lại, cô không có diễm phúc là chủ nhân của căn hộ sang trọng này.

Thức ăn Nam chế biến từ những thứ mua được ở siêu thị đa phần là những món có trứng, một ít rau trộn và tất nhiên là không có cà rốt và đậu que. Hưng chăm chú nhìn Nam nấu nướng trong căn bếp nhà mình, cứ như một người vợ đảm đang đang chuẩn bị thức ăn chờ chồng đi làm về vậy.

-Hưng dọn chén lên đi. Sắp xong rồi.

Hưng mở tủ chén mang chén đũa đặt lên bàn, bên cạnh là những món ăn thơm phức nóng hổi mà Nam vừa nấu. Món trứng rán cuối cùng đã xong, Nam mang lên đặt cùng với những món khác. Hưng ngồi sẵn một bên, cô xới cơm ra chén đưa cho anh.

-Ăn thử đi, Nam nấu không ngon lắm đâu.

-Không. Ngon mà.

Dám nói không ngon, có đánh chết Hưng cũng không có gan nói như vậy. Nam mỉm cười, có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô được nấu cho anh ăn. Sau này sẽ có người nấu ngon hơn cô, quan tâm chăm sóc anh hơn cô và đi cùng anh tới hết đoạn đường đời. Không phải là Nam.

-Ngon thì ăn nhiều một chút nha.

-Sao Nam không ăn? Ăn đi, nhiều lắm một mình Hưng ăn không hết đâu.

Nam gật đầu, cầm đũa lên ăn cơm cùng Hưng. Anh ăn rất ngon, cứ ngỡ mọi thứ đang dần mỉm cười với mình, cứ tưởng cô đã dần chấp nhận tình cảm của anh nên mới ân cần và vui vẻ với anh như thế. Hưng đâu biết rằng, đó là dấu hiệu của sự chia xa.

-No chưa?

-Rồi. Nam nấu ngon lắm.

-Quá khen. Hưng ngồi nghỉ đi, để Nam rửa dọn xong rồi mình về.

-Mới có 6 giờ mà.

-Nam muốn về phòng triển lãm một chút.

Nam bắt đầu dọn dẹp chén đũa trong khi Hưng đi nghe điện thoại, hình như là mẹ anh gọi. Nói gì đó có vẻ quan trọng, cô không nghe được, cô đang bận với đống chén và bọt xà phòng dưới bếp. Có cái gì đó ươn ướt chảy ra từ mũi, thuận theo quán tính, cô đưa tay lên sờ thử. Một màu đỏ tươi.

Vội vàng xả nước rửa sạch xà phòng trên bàn tay, Nam vỗ nước vào mặt để nước cuốn trôi đi dòng máu đang trào ra. Cô không muốn để Hưng nhìn thấy bộ dạng này của mình. Nó rất thảm hại. Người nhà anh khinh miệt cô, cô càng không muốn anh có lí do để thương hại mình thêm nữa.

-Mẹ, con đang ở nhà riêng. Việc gì mà kêu về gấp vậy?

-"Chủ nhật mà con đi đâu cả ngày vậy? Sao không đưa bé Uyên đi chơi?"

-Con có công việc.

-"Việc gì lại trúng ngay chủ nhật? Con đi chơi với con nhỏ đó phải không?"

Khẽ nhìn vào bếp, Hưng thấy Nam đang rửa mặt không có vẻ là biết mình nói chuyện căng thẳng với mẹ nên anh yên tâm quay lại. Đâu biết rằng trong bếp Nam đang vật vã với cơn đau.

-Không. Cỡ 9 giờ con về. Ba mẹ không cần chờ cơm đâu. Cúp đây.

-"Con về ngay cho mẹ. Bà nội muốn gặp con."

-Mẹ đừng lấy bà nội ra ép con nữa, mấy lần trước cũng nội mà ra. Con nói rồi. 9 giờ con mới về.

-"Con không về liền bây giờ là mẹ từ mặt con luôn đó."

-Mẹ cứ việc làm đi. Từ mặt con rồi anh Duy sẽ trở thành cháu đích tôn của nhà họ Lê.

Hưng bực mình cúp điện thoại, tắt nguồn luôn. Anh ngồi xuống ghế salon thở hắt ra, ba mẹ anh biết anh dành tình cảm cho Nam nên càng muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân giữa anh và Uyên hơn. 18 tuổi, còn chưa tốt nghiệp, tương lai chưa biết đi về đâu mà đã tính tới chuyện kết hôn, Hưng thật sự không hiểu ba mẹ anh đang nghĩ cái gì nữa.

-Xong rồi, mình về được chưa Hưng?

-Ừ, để Hưng lấy áo khoác cho Nam.

Hưng chở Nam về lại viện triển lãm tranh ảnh. Suốt đoạn đường về không ai nói với ai lời nào, chắc là đang chuẩn bị tinh thần cho một quyết định hết sức khó khăn. Hưng gởi xe, Nam vào phòng tranh trước như thường lệ. Cô miết nhẹ lên tấm bảng gỗ đề tên Duy ở trước cửa, nó nhắc nhở cô căn phòng này do anh đứng tên và sở hữu, nhắc cô không quên mối hận thù giết ba đối với anh bấy lâu.

-Mình tới đây hoài có được anh Duy cho phép không ta?

-Muốn Hưng nói với ảnh một tiếng không?

-Thôi. Mất công vì Nam mà hai người xích mích nữa thì mệt.

Nam vào bên trong, một lần nữa ngắm nhìn những kiệt tác nghệ thuật bằng lòng đam mê và tất cả yêu thương mà ông Lộc đã vẽ nên. Hẳn Duy rất tự hào khi có một người ba tuyệt vời như thế. Nam buông thõng cánh tay khi Hưng nhẹ nhàng ôm lấy mình từ phía sau. Vòng tay nam tính và mùi hương riêng biệt của anh bao vây lấy cơ thể cô, anh gác cằm tì nhẹ lên vai cô. 

Một phút lặng. Một phút thả cảm xúc trôi dạt về quá khứ. Một phút định thần. Và mãi mãi buông tay.

Nam nhích người lên phía trên tránh khỏi vòng ôm của Hưng. Đến lúc rồi. Cô xoay người, mặt đối mặt với anh. Hít một hơi thật sâu, tay bấu chặt vào chiếc quần bò. Vòng tay Hưng trở nên rời rạc, hai tay anh buông thõng.

-Hưng, mình thôi đi. Đừng như vậy nữa. Nam không thể chấp nhận tình cảm của Hưng được. Đó là câu trả lời mà Nam nghĩ nó thích hợp dành cho Hưng.

-Tại sao?

-Vì Nam không xứng.

-Không xứng? Hay Nam không thích Hưng? 

Ánh mắt Hưng dần trở nên hoang mang, nỗi đau trong ấy lớn dần. Nam bấu chặt gấu quần hơn nữa, tay cô ướt rịn mồ hôi. Phải dứt khoác thôi, đó là cách cô đã chọn khi đưa ra quyết định nhận 15 triệu của ba mẹ anh. Một quyết định tồi bại.

-Không xứng. Nam không bằng Uyên. Ba mẹ Hưng không thích Nam. Nam không có đủ dũng cảm để đứng bên cạnh Hưng, Nam tự ti với bản thân mình. Và... 

Và bởi vì Nam không còn sống được lâu nữa. Cô muốn nói cho trọn câu nhưng có cái gì đó tắc nghẹn lại nơi cổ họng, khiến cô bật khóc. Sự tủi thân và danh dự bị chà đạp khi mẹ anh vứt phong bì đầy ắp tiền ra trước mặt trỗi lên. Nước mắt cô lăn dài, anh bất lực lùi một bước.

-Nam đối xử với tôi như thế sao? Sau tất cả những gì tôi đã làm cho Nam, Nam xem tôi là cái gì? Uyên nói Nam chỉ lợi dụng tôi, tôi đã không tin. Vậy rồi bây giờ thì sao?

-Cứ cho là Nam lợi dụng Hưng đi. Cứ tin lời Uyên đi. Nam tự biết mình không thể trèo cao. Nên Hưng quay về bên cạnh Uyên đi. Nam muốn được sống bình yên. Từ khi Hưng bước chân vào khuấy động cuộc sống của Nam, Nam đã gặp không biết bao nhiêu rắc rối Hưng cũng thấy rồi đó.

Chưa bao giờ Hưng xưng "tôi" với Nam, nó quá đỗi xa lạ. Anh luôn dịu dàng và ấm áp như vị thần của mùa xuân, chưa bao giờ ánh mắt anh lại nhuốm màu bi thương như thế. Cô quẹt nước mắt, nếu cô không chần chừ, nếu ngay từ đầu dứt khoác không chấp nhận tình cảm của anh thì bây giờ đã không gây ra nhiều chuyện phức tạp thế này.

-Nam muốn sống bình yên chứ gì? Nam nói tôi làm đảo lộn cuộc sống của Nam. Vậy 15 triệu chắc đã đủ để Nam sống bình yên rồi nhỉ?

Nam ngỡ ngàng, hóa ra Hưng biết chuyện ba mẹ anh dùng tiền để mua chuộc cô. Cô cười, 15 triệu, làm sao có thể trả lại cho cô cuộc sống trước đây? Một khoảng trời bình yên không mưa giông và bão tố, không đố kị và thù oán. 15 triệu, làm sao đủ để cứu cô thoát khỏi căn bệnh ung thư đang giày xéo tấm thân nhỏ nhắn này?

-Chưa đủ đâu. Tui còn định đòi thêm từ ba mẹ Hưng, nhưng mà nghĩ lại thì trước giờ Hưng luôn quan tâm tới tui nên tui chỉ lấy 15 triệu thôi.

Nam gượng giọng nói, nước mắt vẫn rơi. Lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm. Ba mẹ Hưng đã đành, ngay cả anh cũng như thế. Nam lại cười, họ chê gia cảnh của cô không bằng Uyên, chê ngoại hình của cô không nổi trội như Uyên. Vậy thì cứ để Hưng trở lại với Uyên thực hiện cái hôn ước quái quỷ nào đó từ đời ông bà nội hai người.

-Tôi thật sự đã nhìn lầm Nam. Tôi đã lầm khi nghĩ Nam không giống như những đứa con gái khác, đến với tôi chỉ vì tiền bạc và danh vọng. Tôi đã yêu Nam rất nhiều, vậy mà nỡ lòng nào đối xử với tôi tàn nhẫn như thế.

-Haha. Trên đời này không có tình yêu thật sự như Hưng nghĩ đâu, nó chỉ có trong cổ tích thôi. Thời buổi này người ta đến với nhau cũng chỉ vì tiền, Hưng không có tiền thì không ai đếm xỉa gì tới đâu. Cũng như ba mẹ Hưng thôi, họ sẵn sàng vung tiền ra để tống cổ tui khỏi cuộc sống của Hưng đó thôi. Mà Hưng cũng biết cuộc sống của tui rồi, 15 triệu nó quá lớn lao, thử hỏi sao tui không nhận được.

Nam chưa bao giờ thấy mình trơ trẽn như hôm nay, cô chẳng thể nào tin được những lời vừa rồi có thể phát ra từ miệng của mình. Cô mỉm cười, một chút hài lòng khi lấy lại danh dự. Hưng nhìn Nam như chưa thể tin được Nguyễn Tường Nam mà anh yêu thương đột nhiên biến đổi thành con người đáng sợ bị đồng tiền làm mờ mắt đang đứng đây, ngay lúc này. Anh lại lùi thêm một bước nữa.

-Sao? Bây giờ biết rõ con người của tui rồi nên hối hận khi đã dành quá nhiều tình cảm cho tui chứ gì? Uyên nói đúng, tui thừa nhận con nhỏ đó rất đáng để làm đối thủ nhưng tiếc là tiền nó có ma lực quá lớn, nếu không tui sẽ còn đấu với nó dài dài.

-Nếu vậy sao Nam không tiếp tục? Nếu Nam có được tôi, làm vợ của tôi rồi thì Nam sẽ được nhiều hơn 15 triệu chứ? Sao không tiếp tục?

Nam có chút hoảng loạn. Cô không ngờ là Hưng lại hỏi thẳng mình chuyện này. Nam thông minh, nếu mục đích của cô là vì tiền thì chắc chắn sẽ không ngần ngại mà bám đuổi Hưng đến cùng, chỉ với 15 triệu mà dừng vở kịch ở đây là không thể. Nam nhếch môi, trong cái đầu nhỏ hiện lên vài dòng suy nghĩ.

-Tôi có mục tiêu mới nhiều tiền hơn Hưng. Vậy được chưa đại thiếu gia?

Nam xoay người, cô không muốn nhìn vào đôi mắt phẫn uất và bi thương ấy nữa. Định sẽ nói nhẹ nhàng với Hưng thôi nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi theo chiều hướng phức tạp hơn rất nhiều. Người phía sau gượng nhếch mép, mục tiêu mới của Nam nhiều tiền hơn Hưng. Anh nhạo báng chính mình, thời gian qua đã bị vẻ ngây ngô trong sáng ấy đánh lừa, một thời gian dài cô làm ra vẻ thánh thiện chỉ để thu hút sự quan tâm của anh. Từ chối lời tỏ tình của anh cũng chỉ làm ra vẻ thanh cao mà dẫn dắt anh lún sâu vào sự yêu đương mù quáng. 

Thông suốt rồi. Hóa ra trên đời này con gái không ai khác ai cả. Uyên nói đúng, giờ thì Hưng tỉnh ngộ rồi, giấc mơ ấy chỉ một mình anh mơ tưởng thôi. Anh lùi thêm một bước nữa, giẫm đạp lên bông lau khô dưới chân phát ra âm thanh xào xạc. Nước mắt rơi, vì một người con gái mù quáng trao nhầm tình cảm. 

-Người nhiều tiền hơn tôi là anh Duy phải không?

-Muốn nghĩ sao thì tùy. Sau này ở lớp cứ như trước đây, không ai xâm phạm tới cuộc sống của ai. 

-Tàn nhẫn lắm. Nam tàn nhẫn lắm có biết không?

-Haha. Như vậy vẫn chưa bằng ba mẹ Hưng mà. Với những người chỉ biết có tiền thì phải dùng tiền để đánh vào tâm lí của họ. Tui là người sống vì tiền. Hưng muốn tình yêu thì tìm sai người rồi, về với Uyên đi. 

-Từ trước tới giờ Nam chưa một lần thích tôi sao?

-Chưa bao giờ.

Ba chữ ngắn gọn ấy thoát ra ngoài cùng với máu và nước mắt, Nam muốn xoay người lại giải thích với Hưng tất cả nhưng cô không thể. Cái ranh giới giàu nghèo đã tách rời Nam và Hưng, tự ti về bản thân càng đẩy cô xa anh hơn một chút, sự khinh miệt của ba mẹ anh đã khiến cô càng thụp sâu hơn vào cái kén tự ti của chính mình và cuối cùng, anh vĩnh viễn xa rời cô đứng bên bờ ranh giới của sự sống và cái chết.

Hưng xoay hẳn người lại, bước đi chập chững ra khỏi phòng tranh. Anh yêu cô, yêu rất nhiều. Yêu hơn bản thân mình và bất cứ ai. Cuối cùng thì sao? Cô mang tình cảm của anh lên bàn cân mà so sánh với tiền bạc. Cô cần tiền, còn anh cần tình yêu. Hưng cười nhưng nước mắt anh rơi. 

-Anh Hưng, anh sao vậy?

Uyên chạy vào từ bên ngoài, gương mặt đầy lo lắng nhìn Hưng vừa khóc vừa cười thất thểu đi ra. Nhìn thấy Uyên, Hưng càng cười lớn hơn. Anh quên mất bên cạnh mình còn có một người luôn sẵn lòng yêu thương anh. Vô tâm, hờ hững với người đã yêu thương mình bấy lâu chỉ để chạy theo một cái bóng yêu tiền. Hưng giác ngộ rồi.

-Anh mệt mỏi quá Uyên ơi. Em đưa anh về nhà đi.

Uyên lập tức dìu Hưng ra bãi giữ xe. Cô đang ở nhà anh thì có một tin nhắn gởi đến bảo cô hãy tới địa chỉ này đón Hưng. Sau này Uyên mới biết rằng chính Nam là người gởi tin nhắn ấy. Bước chân hai người vừa dứt trên hành lang vắng, Nam đổ gục xuống giữa phòng tranh, máu và nước mắt hòa vào nhau. Mặn. Đắng.

Nếu nói không thích Hưng là Nam nói dối, nhưng nếu nói cô cũng có tình cảm với anh giống như anh đối với cô thì hoàn toàn không. Nam thích Hưng, mức độ thân thiết giống như Ngọc và Kỳ, cô muốn trở thành một người bạn thân của anh chứ không phải với cương vị là bạn gái. 

Mắt Nam nhòe đi, cố gắng mở thật to để nhìn rõ những bức tranh trên tường. Nằm giữa những bông lau khô, cô có cảm giác như mình đang ở cánh đồng cỏ lau cùng với mẹ. Mắt cô khép dần. Mệt mỏi.

-Chú Lộc. Cô... Doanh. Con xin lỗi.

Đến lúc này trong tầm mắt của Nam xuất hiện một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tay cầm bó hồng bạch. Là Duy. Giống như cái ngày cô nhìn thấy anh đứng ở ngã tư đường. Đôi mắt màu xanh kì ảo nhìn chằm chằm vào mình. Sao lại là Duy nhỉ? Vô thức. Nam chìm vào mê man.

..................

Đầu đau như búa bổ, mi mắt nặng trĩu dần mở ra khi ý thức được lấy lại, đập vào mắt Nam là trần nhà màu trắng, xung quanh là những bức tranh treo đầy phòng. Cô vẫn nằm ở phòng tranh Du Viễn, nhưng có cái gì đó không ổn. Tay trái của cô hơi tê.

Nam chống tay ngồi dậy dựa vào tường. Ở bên cạnh có một chai nước và một vài viên thuốc. Xem lại cánh tay trái của mình, có một vết kim tiêm còn in dấu máu. Ai đã đến đây tiêm thuốc cho Nam? Là Duy ư? Không thể nào. 

Điện thoại trong túi quần reo lên, Nam lấy ra xem thử. Đã 9 giờ rồi. Vậy là cô ngất đi đã được 2 tiếng đồng hồ. Cuộc gọi đến từ Bảo.

-Tới chỗ hồi sáng chở em về đi Hai.

-"Ờ, chờ chút nha."

Nam lấy số thuốc kia lên xem thử, không thiếu một viên nào dành cho liều buổi tối. Kỳ và Thiên tới đây ư? Nếu vậy sao không giúp cô về nhà mà lại để cô nằm đây? Bóng người cô nhìn thấy trước khi chìm vào hôn mê chính xác là Duy, nhưng có phải là ảo giác hay không? Duy lúc đó rất giống với lúc anh ở ngã tư đường, cũng có thể do cô mê man nên gây ra ảo giác. Nếu như thế thì số thuốc và vết kim tiêm này giải thích thế nào đây? Nam mặc kệ, biết mình còn sống là tốt rồi. Về nhà trước rồi hẳn tính tiếp.

…………

Cuộc điện thoại khẩn cấp của Trọng khiến cho Duy phải bỏ dở mọi thứ ở đây để tới chỗ ông cậu của mình. Giao cho Trọng tiếp tục lần theo địa chỉ kia mà tiếp tục cuộc tìm kiếm, Duy trở lại phòng tranh với tốc độ nhanh nhất có thể. 

Nếu như anh không có thói quen hay đến thăm Du Viễn vào mỗi buổi tối trước khi đi làm thêm thì không biết Nam sẽ ra sao. Lúc anh phát hiện ra, cô nằm giữa những bông lau khô rợp, lịm đi vì mệt mỏi và căng thẳng. Máu chảy ra từ mũi thấm đỏ một khoảng lau. Duy thừa nhận lúc đó, trái tim anh như muốn ngừng đập. Anh cứ tưởng không thể cứu cô được nữa.

Duy chạy thật nhanh trên hành lang dẫn tới phòng tranh Du Viễn, Nam biến mất. Anh nhìn quanh quẩn thì thấy chai nước đã vơi đi một nửa, anh yên tâm thở phào, cũng may là còn biết uống thuốc trước khi rời đi. Duy trượt dọc theo vách tường ngồi phủ phục xuống, điều hòa nhịp thở. Con nhóc đó rất biết cách hù dọa người khác đứng tim mà.

-Đúng là anh.

Duy ngẩng đầu. Nam đứng ở cửa phòng đưa ánh nhìn hiếu kì về phía anh. Xong rồi, bây giờ nếu con nhóc hỏi bất cứ thứ gì chắc chắn Duy sẽ không thể trả lời được. Mà con nhóc đã muốn biết thì phải hỏi cho bằng được mới thôi.

-Bơ. Không về hả?

Bảo đứng đằng xa gọi to. Vì Duy ngồi bên trong phòng cho nên Bảo không thấy. Nam nhìn Duy thêm một chút nữa, ánh mắt biết ơn và cảm động. Anh không nhìn cô nhưng cũng biết là cô đang có thái độ như thế nào.

-Cám ơn anh. Em về trước.

-Đi cẩn thận. Kêu thằng Bảo lái xe chậm thôi Bơ.

Nam khựng người, bước chân đã muốn rời đi nhưng bị câu nói của Duy làm cho đứng lại. Cô lại nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau. Một khoảng lặng. Đủ để Nam biết người đang ngồi kia quan tâm mình như thế nào.

-Về ngủ sớm đi. Mai còn tới trường. Ngủ ngon.

-Anh cũng ngủ ngon.

Bước chân Nam xa dần, Duy thở hắt ra. Thật may vì anh đến đúng lúc. Ra đến cổng, Nam trèo lên xe để Bảo đưa về nhà. Anh không hỏi cô ngày hôm nay đã đi đâu và làm gì như trước đây nữa. Nam thả trôi cảm xúc theo gió. Vết kim tiêm và số thuốc đó, Duy đã mang đến cho cô. Đồng nghĩa với việc anh biết cô đang bệnh. Mắt cô sáng lên khi nghĩ ra được điều đó. Thêm một người nữa biết bí mật của mình.

………..

-Con sợ không bù lại được lỗi lầm con đã gây ra cho em ấy. Ba ơi!! Con trai ba, đúng là tồi tệ thật.

Duy cúi đầu, xiết chặt sợi dây chuyền có in hình mặt trăng trong tay. Tóc. Tóc. Nước mắt bất lực rơi, thấm ướt một vài ngọn lau khô bên dưới. Ngoài cửa phòng, có một chiếc bóng đứng lặng thinh. Một lúc lâu sau, người ấy mới nhấn gởi đi một tin nhắn.

"Chú Ba, thím Ba, chị về rồi đây!".

Lại một tuần nữa qua đi, một tuần mới khởi đầu. Cơn gió xuân nồng nàn ngày nào đã không còn gieo rắc trên khắp những nẻo phố, thay vào đó là những hạt mưa nhè nhẹ tiễn một mùa đi. Nàng tiên của tháng Ba đã đến lâu rồi nhưng không ai nhận ra sự thay đổi trong cái không khí giao mùa ấy.

Tại sao ngày đầu tuần nhất thiết phải là thứ Hai mà không phải là Chủ nhật, trong khi cứ đến thứ Bảy là người ta lại bảo đó là cuối tuần? Nam đã từng hỏi Hưng câu hỏi này, một cách vô tư và không có chút tạp niệm nào vướng bẩn. Khi ấy cô không giống như bây giờ, trong mắt anh, Nam là cô nhóc tomboy cá tính và nghịch ngợm nhưng không kém nét giản dị và đáng yêu. Còn bây giờ?

Hưng vắng học ngày đầu tuần. Bảng lớp không ai điểm danh. Bởi vì cả lớp trưởng lẫn hai lớp phó đều nghỉ học cùng lúc. Nhiệm vụ điểm danh sĩ số lớp giao lại cho sao đỏ. 12A7 thiếu vắng đi nòng cột tự nhiên im ắng thấy rõ. Quân số tổ Tư cũng chỉ còn lại 10 người. Bàn cuối thiếu vắng 2 học sinh giỏi.

Nam nghỉ học đi với Kỳ tới bệnh viện kiểm tra định kì. Không ai xin phép vắng học cho cô. Nam cứ đinh ninh như vậy cho đến khi Ngọc nhắn tin hỏi cô đã hạ sốt chưa, Nam mới vỡ lẽ ra có người đang âm thầm giúp mình, không chỉ riêng gì Kỳ và Thiên. 

-Mày nhắn lại cho con Múp chưa?

-Tao không biết nhắn thế nào hết, nếu nói ở nhà thì đằng nào nó cũng hỏi anh Bảo, cháy nhà lòi mặt chuột cả đám.

-Vậy chứ mày tính sao? Đằng nào cũng biết mà.

Nam mím môi, trên người cô vẫn là bộ đồng phục áo dài cho nên ai cũng nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Cũng phải thôi, đi bệnh viện ai lại mặc áo dài chứ? Nam quyết định sẽ nói với Ngọc rằng mình nghỉ học có việc bận, không phải sốt gì hết. Nhắn tin trả lời xong, cô tắt luôn điện thoại, đi với Kỳ vô thẳng phòng làm việc của Thiên.

-Đừng lo. Tao luôn bên cạnh mày mà. Cố lên nha Bơ.

Nam gật đầu, Kỳ vỗ vai cô an ủi và trao cho cô một chút động lực để bước vào căn phòng xét nghiệm máu. Lại là anh bác sĩ đẹp trai đó, người đã nói cho Nam biết cô bị ung thư máu. Nhìn thấy cô, anh ta mỉm cười rất tươi. Cô cúi chào cho phải phép.

-Em tập làm quen với mọi người ở đây dần đi. Sẽ tốt hơn nếu em nhập viện, biết một vài người sẽ có lợi hơn cho em.

-Dạ. 

Nam vén tay áo lên quá cùi chỏ để anh bác sĩ ấy bắt đầu lấy máu. Anh ta lấy đúng số lượng máu cần để xét nghiệm, không dám nhích thêm một li. Không đau lắm, như bị kiến cắn thôi. Trong lúc Nam ngồi đợi cho chỗ kim tiêm không chảy máu nữa thì Thiên đẩy cửa phòng bước vào, không thấy Kỳ đi theo anh.

-Sao rồi Phú?

-Đợi một chút. Sắp có kết quả rồi.

Anh bác sĩ đẹp trai ấy tên Phú, anh ta nói Thiên đợi thêm chút nữa rồi quay vô phòng khử trùng để lấy kết quả xét nghiệm. Thiên nhìn qua Nam đang buộc tà áo dài lại, hình như vừa nãy nó bị sổ ra. Anh lại gần ngồi với cô, khẽ xoa đầu cô như một người anh trai.

-Su đâu rồi anh?

-Bên ngoài, con bé không chịu được khi nhìn thấy máu nên không dám vô.

-Vậy em ra đó nha.

-Không. Em ở lại đây. Anh muốn nói vài chuyện.

-Liên quan tới sức khỏe của em ạ?

-Ừ. Ba anh nói nếu em muốn có thêm hi vọng sống thì nên nhập viện ngay bây giờ. 

-Cho em thêm thời gian được không?

-Anh thì được nhưng tử thần thì không. Em có biết là ung thư cần rất nhiều thời gian để điều trị không Bơ? Nếu không nhập viện, bác sĩ bọn anh sẽ không thể theo dõi bệnh tình của em mà cho kết quả chính xác được. Cơ hội sống của em sẽ thu hẹp hơn.

-Em biết.

-Vậy em nên nghe lời anh. Nói với gia đình là điều đầu tiên, chuyện tiền nong em không cần lo, cứ để anh và Su thu xếp, sau đó gác chuyện học hành lại và nhập viện càng sớm càng tốt.

-Thiên, lại đây.

Nam cụp mắt, cô không dám ngẩng đầu để đón nhận cái kết quả xét nghiệm kia. Thiên nhìn Nam đắn đo một lúc rồi đi qua chỗ Phú, trên tay anh là tờ giấy xét nghiệm máu còn mới toanh. Hai vị bác sĩ nói gì đó với nhau mà cô không nghe rõ, cô chỉ biết tỉ lệ bạch cầu lại tăng, như vậy đủ để hủy hoại con người cô rồi.

Nam đẩy cửa phòng ra ngoài, không nhìn thấy Kỳ, chắc là cô đi vệ sinh hay đi đâu đó. Như thế cũng tốt, Nam khoác ba lô đầy sách đi thẳng. Vì sáng này Kỳ sang nhà chở Nam cho nên cô không mang theo giày trượt, cứ thế cô đi lang thang trong bệnh viện hết tầng này đến tầng khác mà vẫn chưa tìm được lối ra.

Đi một lúc cũng xuống được dưới sân, Nam đứng trong khuôn viên rộng lớn của bệnh viện, đâu đâu cũng có những người mặc quần áo của bệnh nhân. Họ đều mắc phải một căn bệnh nào đó và rất có thể sẽ ra đi trong một khoảnh khắc không xác định của tương lai. Đằng kia hình như vừa có một chiếc xe cứu thương chạy vào, bác sĩ y tá nhanh chân đổ ra đưa người bị thương đầy máu me sang băng- ca và đẩy thật nhanh vào phòng cấp cứu.

Nam không muốn mình cũng giống như thế, bộ quần áo đó khiến cô bị ám ảnh. Cô chỉ vừa 18 tuổi, cái tuổi mà bất cứ ai cũng đều trầm trồ và mơ mộng khi nhắc đến. Cô còn quá trẻ để đối mặt với căn bệnh ung thư không có cơ hội chữa lành. Ngẩng mặt lên trời, hôm nay không có nắng, cũng giống như quãng đời còn lại của cô.

Xốc ba lô lên vai, Nam chậm chạp bước từng bước ngắn ra khỏi bệnh viện. Mắt cô vẫn đảo đều nhìn xung quanh, nếu trở thành bệnh nhân ở đây, nếu chấp nhận điều trị như lời Thiên nói chắc chắn cô phải làm quen với những đường đi nước bước ở nơi này. Đôi mắt Nam dừng lại ở chiếc bóng trắng đằng xa kia, nó thôi thúc chân cô bước nhanh hơn. Nó giống với bóng lưng của một người mà cô cảm thấy rất đỗi thân thuộc.

-Mình nhìn lộn người rồi hả trời? Phải đi đo mắt mới được.

Nam đứng lại ở hành lang, mắt hướng bốn phía tìm kiếm nhưng không thấy được chiếc bóng ấy nữa. Hình như cô nhìn lầm rồi. Cô tự cốc đầu mình, vừa đi vừa lẩm bẩm như người có bệnh. Phía sau một cách cửa, có một ánh mắt thiết tha dừng lại nhìn theo bóng Nam xa dần. Cô không nhìn lầm, chỉ là bây giờ chưa phải lúc để cô biết tất cả.

Đi một đoạn khá xa bệnh viện, Nam thấy mỏi chân, cô định sẽ gọi taxi trở về nhà ngủ một giấc chờ Bảo và Ngọc về sẽ xử tội mình sau. Chiếc taxi vừa tấp vào lề đường, Nam bước tới mở cửa xe thì có một ai đó từ phía sau chụp chiếc khăn có tẩm thuốc mê vào mặt khiến cô giãy nãy một chút rồi chìm vào mê man bất tỉnh. 

.............

Cùng lúc đó tại một căn hộ cao cấp ở Phú Mỹ Hưng. Không khí căng thẳng bao trùm cả phòng khách, chỉ với ba người nhưng lại có sức khống chế cả không khí của cả căn phòng rộng lớn. Một người phụ nữ tầm 45 tuổi ngồi trên salon nhàn nhã nhấp chén trà nóng ấm, mắt không quên thỉnh thoảng liếc nhìn hai người còn lại cũng tầm tuổi mình nhưng lại có vai vế thấp hơn một bậc.

Hai người kia không ai nói cũng biết chính là vợ chồng ông Kha, bà Trinh, ba mẹ của Hưng. Sự trở lại đột ngột của bà chị dâu đã biệt tích 5 năm trời khiến cả hai ông bà ăn ngủ không yên. Hai vợ chồng ngồi đối diện với người phụ nữ kia, không giây phút nào rời mắt khỏi bà ta. 5 năm không một tin tức, không ai biết cuộc sống của bà chị dâu này ra sao, có những lúc tưởng đã bỏ mạng nơi xứ người.

-Chú thím nói gì đi, sao nhìn chị dữ vậy?

-Chị Hai, chị về đây có dự tính gì chưa?

Bà Kim- mẹ của Duy đặt chén trà xuống dĩa, ngồi dựa ngửa ra sau cảm nhận sự xa hoa trong căn phòng này. Đúng là nhà tài phiệt, rất biết cách bày biện cho mái ấm của mình. Đứa em chồng vừa hỏi về dự tính của bà thì bà cũng không ngần ngại mà tiết lộ một chút về kế hoạch sắp tới.

-Về cưới vợ cho hai thằng em. Chú thím cũng thấy rồi đó, nó lớn tồng ngồng vậy rồi mà chưa lập gia đình, chị cũng muốn về đây sống cho thư thả tuổi già.

-Chị về đây ở luôn hả?

Bà Kim mỉm cười kín đáo liếc mắt nhìn sang người vừa mới phát ngôn, chị em bạn dâu với bà, 5 năm qua vẫn không thay đổi mấy. Bản tính đó đúng là không ưa vào đâu được. Bà Kim khẽ thở dài.

-Thì chị cũng thương con, thằng Duy nó muốn về đây sống tiện cho việc chăm sóc bà nội nên chị cũng đồng tình. Về đây chỉ sợ là phiền chú thím thêm.

-Không sao, không sao. Người trong nhà mà. Mấy năm rồi chị sống có tốt không?

Bà Kim lại cười, nhìn bộ dạng của bà thế này thử hỏi sống có tốt không đây? Dưới cặp mắt quan sát của ông Kha thì chị dâu của mình có cuộc sống không ổn định mấy. Bà Kim cố tình làm ra vẻ mình không giàu có như những Việt kiều khác, bà thừa biết tính cách của hai đứa em này, không giàu thì đừng hòng muốn họ để mình trong mắt.

-Cũng tạm. Đủ sống qua ngày thôi. Chú thím chắc làm ăn khấm khá lắm.

-Không giấu gì chị. Cũng kinh doanh nhỏ thôi. Vợ em cũng ngừng đi diễn rồi, ở nhà phụ em lo cho công ty.

Kinh doanh nhỏ? Nguyên cả cái tập đoàn Lê Gia bự chà bá lửa đó mà kêu nhỏ, ông Kha cũng khiêm tốn quá mức rồi. Bà Kim làm ra vẻ trầm trồ, gật gù mái đầu. Bà Trinh vốn đã không ưa gì bà chị dâu kia cho nên ngồi một chút là bĩu môi, thầm mắng trong lòng.

-Sức khỏe của bà nội tụi nhỏ vẫn tốt chứ? Chị muốn đi thăm mẹ.

-Chị nghỉ ngơi chút đi. Chiều tối em dẫn chị đi thăm mẹ.

Bà Kim đi lên phòng nghỉ ngơi, vợ chồng ông Kha, bà Trinh bắt đầu tính toán, kế hoạch của họ một lần nữa vì người phụ nữ họ Hoàng kia mà phải thay đổi. 

Bà Kim nhìn ngắm xung quanh căn biệt thự tiền tỉ này, xa hoa và sang trọng như vậy nhưng lại không đưa bà nội của Hưng và Duy về ở chung, bà đang tưởng tượng ra mẹ chồng mình sẽ được ở một nơi như thế nào. Hay là trong viện dưỡng lão? Không phải chứ? 

Bà nhắm mắt thả mình xuống giường, cảm giác sống cùng những người giàu có đúng là khác hẳn. Bà nghĩ về những năm tháng trở thành dâu nhà họ Lê này, một giây phút bình yên cũng không có. Số phận của một người nghèo bị kẻ giàu khinh khi, rồi sẽ có lúc bà sẽ trả lại cho nhà họ Lê đầy đủ cả vốn lẫn lời.

Điện thoại đổ chuông, bà Kim bật người dậy nhanh nhẹn lấy điện thoại ra.

-Sao rồi?

-“Em vừa tìm được một tin khá hay về bà Trinh, chị muốn xem thử không? Em send qua mail liền nha.”

-Ok. Lần này con mụ Trinh trong trắng trợn trơn tru trần trùi trụi đó không bị tao hạ liếm sàn luôn thì tao không làm chị Hai mày. Haha.

Đây là mức độ “bệnh” khá nặng mà Duy vẫn hay than thở vì bà mẹ có tính cách quá đỗi trẻ con của mình. Bình thường thì bà chỉ như thế với những ai thân thiết thôi, còn trong công việc và người lạ thì không bao giờ tìm được nửa chữ đùa cợt trong từng lời ăn tiếng nói của bà đâu.

-“Tập đoàn Lê Gia cũng có vài chỗ kinh doanh mờ ám lắm. Chị muốn làm rõ luôn không?”

-Mờ ám là sao? Nhà nó kinh doanh bất động sản chứ đâu có buôn hàng trắng?

-“Chính vì nằm trong giới bất động sản nên mới có nhiều chỗ mờ ám. Chị không biết về bất động sản nên có giải thích cũng không hiểu đâu. Cứ để em lo.”

-Tốt. Có gì cứ gọi thẳng cho chị. Bên chỗ thằng Út sao rồi?

-“Nó với thằng con trai quý tử của chị đang tìm người.”

-Tìm người? Tìm ai?

-“Em không biết. Chị thử hỏi nó đi. Nghe đâu là rất quan trọng. Thôi khách hàng của em tới rồi. Lần sau nói tiếp nha.”

Không đợi bà Kim nói thêm gì nữa, đầu dây bên kia ông Tiến- cậu Ba của Duy đã gác máy. Bà ngồi một mình trong căn phòng trống, mải mê với những suy nghĩ không rõ ràng. Đồng hồ điểm 9 tiếng ngân vang.

..............

Tìm được địa chỉ quán trà sữa mà Duy làm thêm, ngày nào Trân cũng đến chỉ để ngắm nhìn anh từ xa. Duy đăng kí làm ca tối, từ 8 giờ đến 12 giờ, anh mặc kệ Trân, cô bước vào quán với cương vị là khách hàng thì anh cũng sẽ đối xử với cô giống như bao vị khách khác.

-Duy, 2 hồng trà bàn số 8. Đưa bill luôn nha.

Duy mang thức uống ra bàn cho khách theo lời gọi cùng với một tờ hóa đơn tính tiền. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy hai vị khách kia, đôi mắt màu xanh hắt lên vài tia không vừa ý. Rõ ràng là quán trà sữa dành cho tuổi teen vậy mà hai người này vẫn vô đây tâm tình được.

Người phụ nữ giơ tay thành hình chữ V chào Duy, anh đặt hai ly hồng trà xuống bàn cùng với tờ hóa đơn, mắt liếc sắc sảo qua người đàn ông trung niên phía đối diện. Một tờ tiền mệnh giá 500 ngàn được đưa ra trước mặt Duy, anh nhận lấy rồi cúi đầu đi thẳng vào trong quầy.

-Nó giống ai vậy chị? Đâu có giống anh Lộc đâu? 

-Mày nghĩ sao mà không giống hả? Đôi mắt y một khuôn mà nói không giống. Lúc chị yêu ba của thằng Duy, so với nó bây giờ thì không khác bao nhiêu đâu. Chỉ là tính tình thì không biết giống ai thôi.

-Đó, em nói là cái đó đó. Nhìn nó lạnh quá.

-Lạnh lùng hiện đang là mốt đó em trai. Mày có thấy mấy con bé ngồi trong quán không, 10 đứa là hết 9 đứa nhìn con trai chị đắm đuối. Haha. 

Bà Kim cười ha hả, ông Tiến lắc đầu. Chẳng hiểu thế nào chị gái mình lại muốn đi vô một cái quán teen thế này để bàn bạc công việc làm ăn, hóa ra một công đôi việc của bà Kim là thế này đây. 

-Cái này là số thông tin chị cần. Vụ tai nạn năm đó cũng có một phần trong đây. Liên quan tới anh Lộc.

Nhắc tới vụ tai nạn 18 năm trước, đôi mắt bà Kim tắt mất ý cười, đáy mắt phát ra những tia chết chóc lạnh lẽo y hệt như mắt của Duy bình thường khi nhìn Nam. Giờ thì ông Tiến dám khẳng định, hai mẹ con nhà này đều nuôi một mối hận thù từ sâu thẳm trong tim.

-Số tài sản của nhà đó nằm hết trong bản di chúc mà bà nội Duy đang giữ. Một khi bà ấy mất thì mới công bố bản di chúc. Nhà chỉ có hai anh em, mà anh Lộc thì mất rồi, chắc số tài sản đó sẽ thuộc về vợ chồng kia thôi.

-Em có điều tra được tài sản để lại được bao nhiêu không?

-Không rõ lắm. Ông nội Duy ém kĩ quá. Nếu tính tới số tài sản trước khi làm di chúc thì có 3 căn hộ ở Phú Mỹ Hưng, còn lại một miếng đất 2 mẫu ở Phan Thiết. Thẻ ở ngân hàng thì không lùng ra được. Căn nhà bà nội Duy đang ở thì không tính. Nhiêu đó chắc đủ liệt vào danh sách di chúc rồi.

-Không đâu, thằng Kha đã sang tên ông ba chồng chị cho thằng con trai đứng tên một căn rồi. Chỗ chị ở hồi sáng cũng đứng tên vợ chồng nó. Chỉ còn lại một căn thôi. Miếng đất thì không nghe nhắc tới. Cứ đà này, không cần bản di chúc gia đình nó cũng chiếm hết tài sản rồi còn đâu?

-Tiền thối lại của quý khách đây ạ. Chúc ngon miệng.

Duy đặt tiền thối vào bên trong quyển menu, rồi xoay lưng đi vào trong. Tính anh vốn dửng dưng với những thứ trước mắt, chỉ sợ nhìn thấy người hấp hối anh cũng làm ngơ mà đi qua. Cái này người ta nói là vô tâm ngay từ trong trứng.

-Rồi chị tính sao?

-Em may áo tang đi.

-Gì? Mình có bà con họ hàng gì ở đây đâu mà may áo tang?

-Không cũng được, mặc vest đi viếng là ok. 

-Chị nói gở không à. 

-Chờ xem phim đi, không tin chị chứ gì? Mai mốt đây thôi, mẹ chồng của chị chắc chắn được đoàn tụ với ông bà. Để rồi xem.

Bà Kim bưng ly hồng trà lên thưởng thức, hương vị teen có khác. Còn ông Tiến cứ ngồi trố mắt ra mà nhìn bà chị của mình ăn nói cứ như là một nhà tiên tri biết trước việc tương lai vậy.

-Sao cái mặt mày ngu vậy Tiến? Chị về cưới vợ cho mày đây. Từng tuổi này mà không lập gia đình đi.

-Chị đừng nhắc nữa. Em quyết chí độc thân rồi. Lấy vợ là cái ngu lớn nhất đời đàn ông đó.

-Hứ, thằng nào cũng nghĩ như mày chắc thế giới này hết phát triển nổi. Xem thử đi, con bé đó được không?

-Không. Có quan hệ với nhà chồng chị đó. Em nghe được là nó yêu thằng Duy lắm, nhưng sao đó mà con trai chị không chịu. Đeo tới giờ, con gái thời nay mặt dày dữ vậy hả trời?

-Mặt dày như vậy mà thằng Duy còn chưa chịu, thằng này kén cá chọn canh ghê. Nhưng mà chị có con dâu rồi. Haha.

-Con bé đó cũng xứng với thằng Duy, phải mà anh Lộc không mất thì hai đứa cũng thành vợ thành chồng rồi. Chị còn nhớ cái hôn ước của ông bà nội tụi nhỏ với nhà bạn bè gì của ổng không?

-Nhớ. Đó hả? Con bé mang họ Đường Vũ gì đó đó hả?

Bà Kim quay mặt lại để nhìn cho rõ Trân hơn, đúng là vẫn thua con dâu của bà nhiều. Nhìn vẻ bề ngoài thì Trân rất xinh đẹp, đẹp mặn mà chứ không điệu đà nhưng đôi mắt đó nhìn Duy với quá nhiều tham vọng và ích kỉ. Không phù hợp làm vợ của con trai bà. Bà Kim tự nhủ.

Trân đi vào nhà vệ sinh để tránh ánh nhìn xoi mói của hai người khách trung niên bên kia. Chiếc váy hoa nhịp nhàng theo từng bước đi của cô. Duy không nhìn Trân lấy một lần, anh đang bận với chiếc máy xay sinh tố. Bên ngoài kia hình như có khách vừa làm đổ thức uống, Duy nhanh chóng lấy khăn ra lau dọn sạch sẽ. Anh đi thẳng vào nhà vệ sinh để giặt sạch chiếc khăn kia. Tình cờ nghe được Trân nói chuyện điện thoại với ai đó, mà theo sự suy đoán của anh thì người đó chính là em gái cô.

-Chị đang ở quán trà sữa.

-“…”

-Được rồi, đừng cằn nhằn nữa. Em đang ở đâu? 

-“…”

-Xa vậy. Vẫn chưa tỉnh hả? 

-“…”

-Được rồi. Ở đó chờ chị đi, chị tới liền.

Duy nép vào sát bên cánh cửa phòng giặt giũ, Trân đi ra mà không nhìn thấy anh. Duy nhíu mày nhìn theo chiếc bóng vội vã của cô đi ra quầy tính tiền, hình như có chuyện gì đó đã xảy ra. Anh đi ra với chiếc khăn sạch, cởi bỏ tạp dề và ra hiệu cho bà Kim với ông Tiến đi ra ngoài cùng mình.

-Chuyện gì vậy Duy?

-Mẹ với cậu Ba đi theo cô gái đó. Đừng để mất dấu. 

-Còn con?

-Con gọi cậu Tư theo sau liền.

Bởi vì Duy phát hiện ra trong lời nói của Trân có điểm đáng ngờ. “Vẫn chưa tỉnh”. Ai chưa tỉnh? Trước khi anh đi làm thêm, Bảo đã gọi cho anh hỏi Nam có ở đó hay không, Duy đã phân vân và do dự rất nhiều có nên nói cho Bảo biết về bệnh tình của con nhóc. Cuối cùng anh quyết định không nói. Hiện tại, Duy không liên lạc được với Nam, điều đó càng khiến cho suy đoán của anh càng thêm chắc chắn.

-Cậu Tư, tới quán trà sữa chở con nhanh, Bơ đang gặp nguy hiểm.

Thứ đầu tiên đập vào mắt Nam sau khi cô tỉnh lại chính là một màu đen ẩm ướt, có lẽ vì số thuốc mê mà cô ngửi vào quá nhiều cho nên cả người bây giờ không có một chút sức lực nào hết. Bị bắt cóc, đó là điều thứ hai mà Nam nhận ra. 18 năm sống trên đời, dù kết oán với khá nhiều đứa cùng tuổi trong khu phố nhưng mà chưa bao giờ chúng nó trả thù bằng cách này. Cũng giống trong phim ghê!

Nam cố mở căng mắt để nhìn cho rõ xung quanh, cô ngồi trên một chiếc ghế gỗ, hai tay bị trói ra phía sau thành ghế, hai chân bị buộc vào nhau tê cứng. Số thuốc mê đó đã hết tác dụng nên Nam mới tỉnh lại được, vậy triệu chứng mệt mỏi rã rời này chắc chắn là do bệnh của cô phác tác. Hay thật!

Mái tóc bù xù che lấp tầm mắt của Nam, mãi một lúc sau cô mới nhận ra thêm một điều nữa. Uyên chính là chủ mưu của việc bắt cóc cô tới cái nơi ma không biết quỷ không hay này đây. Đâu mà trùng hợp dữ vậy? Hôm qua Nam vừa cắt đứt tình cảm với Hưng, trả anh lại cho Uyên như những gì Uyên mong muốn, không mở tiệc chiêu đãi cám ơn cô thì thôi chứ sao lại bắt cóc cô tới đây vậy? Làm ơn mắc oán hả trời?

Ào. Một xô nước bẩn tạt lên người Nam, cô tỉnh hẳn. Từng giọt nước nhỏ tong tóc xuống sàn, miệng nhếch lên nở một nụ cười không hiểu rõ cảm xúc là gì. Ngôi nhà này hình như là một xưởng nước đá, Nam cảm thấy hơi lạnh tỏa ra xung quanh. Cô bắt đầu run lên, cơ thể Nam không chịu lạnh được. Con nhỏ vừa cho Nam uống nước dơ miễn phí bước tới, túm tóc cô giật ngược ra sau. Là Âu Mỹ Lệ, con chó trung thành của Uyên.

-Bỏ ra.

-Mày nói gì?

-Tao nói mau bỏ cái tay thúi của mày ra khỏi người tao.

-Con chó này.

-Lệ!!

Lệ định tát Nam nhưng Uyên đã lớn tiếng ngăn cản. Nam dùng sức hất đầu thoát khỏi bàn tay của Lệ, công nhận con nhỏ đó túm tóc đau kinh khủng. Lệ lùi lại phía sau nhường cho Uyên. Cô nàng bước lên phía trước, cầm một cái gậy gỗ chống xuống đất, mắt khinh bỉ nhìn Nam, môi nhếch lên cười khẩy.

-Mày muốn làm nhân vật chính hả? Có biết nhân vật chính thường thì phải chịu những gì không? Hôm nay tao cho mày nếm mùi một chút.

-Đồ điên.

Nam phun ra hai chữ ngắn gọn. Cô thật sự không hiểu vì cái cớ vô duyên nào mà mình bị Uyên hành xác tới mức này? Cô không yêu Hưng, rõ ràng là như thế. Bây giờ Hưng cũng đã không còn tin tưởng cô nữa rồi, đó chẳng phải là điều mà Uyên mong muốn sao?

-Tao rất muốn tự tay giết chết mày...

-Mày không có gan đó.

-... nhưng nếu để mày chết như vậy thì không vui.

Điệu bộ này giống với Duy nhỉ? Nam tự nghĩ thầm. Duy từng nói để Nam chết anh sẽ không vui, muốn từ từ giày vò thì thú vị hơn nhiều. Cô lại cười, đến bây giờ vẫn còn nghĩ tới con người đó, người đã năm lần bảy lượt làm tổn thương lòng tự trọng của cô.

-Bộ dạng của mày, tao không hiểu Hưng sao có thể yêu một con nhỏ như mày? Thà anh ấy chọn một con nhỏ nào đó xinh đẹp giống tao...

-Trời ơi, mày đu cao quá rồi Uyên ơi, xuống đi Uyên, xuống đi. Đu dây điện hả, mà dây cao thế mới ghê chứ.

Chát. Nam cứ ngắt lời Uyên hoài, buộc lòng cô phải cho Nam ăn món khai vị bằng một cái tát nảy lửa trước tiên. Đầu Nam ngoắc sang một bên, tóc tai rũ rượi, cô liếm môi, hình như không có máu giống trong phim Hàn, chỉ thấy hơi tê tê bên má thôi.

-Mày đã làm gì anh Hưng? Mày có biết là ảnh yêu mày tới cỡ nào không? Con thị Nở kia.

-Tao đẹp hơn thị Nở nha, ăn nói đàng hoàng đi.

-Nói đi. Mày đã làm gì anh Hưng của tao?

Uyên lại giật tóc Nam ra sau, cô đau mà không than lấy một lời. Cô đã làm gì Hưng? Vẽ ra một câu chuyện hạ thấp bản thân mình để anh tin vào đó mà xa rời cô, một kết thúc mà ba mẹ anh và cả Uyên đều mong đợi. Cô đã làm gì Hưng? Vứt bỏ cả lòng tự trọng để anh khinh thường và ghê tởm mình như một con virus mang mầm bệnh có sức hủy diệt lớn.

-Trả lại món đồ chơi cũ cho mày.

Đã diễn thì phải diễn cho tới cùng. Nam nhắm mắt buông xuôi giọt nước thả rơi nó trong không trung. Ngay từ đầu cô và Hưng đã thuộc về hai thế giới khác nhau, cô chỉ có thể im lặng đứng nhìn anh ở một nơi không ai trông thấy. Bên cạnh anh nên là Uyên, như thế sẽ tôn lên vẻ đẹp của hai người.

-Đồ chơi cũ? Nam chỉ xem tôi là món đồ chơi thôi ư? 

Hưng ngồi đó từ lúc nào mà Nam không hay biết. Lúc nhìn bộ dạng của cô thế này anh đã rất đau lòng, tại sao khi nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm của anh rồi mà cô không thể sống tốt hơn? Tại sao khi thốt ra những lời nói đó, ánh mắt cô lại bi thương đến vậy? Và tại sao lại chỉ có thể xem anh là một món đồ chơi?

-Giờ thì anh tin em chưa? Nó không hề xem trọng anh. Trong mắt nó anh không là gì cả. 

-Đúng. Không là gì cả. Hai người là cái gì mà bắt tui phải xem trọng? Ba mẹ tui à? Có biết tui đã khổ sở như thế nào khi phải nhận những ánh mắt đủ dạng cảm xúc của lũ bạn không? Các người chưa bao giờ phải trải qua cái cảm giác đó. Các người có quyền gì khinh miệt tui? Đừng tưởng mình giàu có hơn thì có thể nhìn tui bằng ánh mắt ghê tởm và khinh khi đó. Cũng giống các người thôi, tui cũng khinh. Khinh bọn nhà giàu ỷ có tiền có quyền mà ức hiếp người khác. 

Chát. Một cái tát nữa giáng xuống mặt Nam. Nhưng lần này là của Hưng. Nam nhếch mép, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, một đôi mắt xa lạ mà chưa bao giờ Hưng thấy qua. Cái giá của 15 triệu chính là giây phút này đây, cô đã thành công trong việc khiến Hưng ghê tởm mình. Có ai quay phim lại để mang về đưa cho ba mẹ anh xem không? Hẳn ông bà ấy sẽ không hề hối tiếc khi bỏ ra 15 triệu kia.

-Đánh đã tay chưa? Đánh tiếp đi.

Phải mà đám người này đánh chết Nam luôn ngay tại đây thì cô sẽ không phải chịu đựng thêm nữa. Cơn đau thể xác và cả mất mát về tinh thần. Nam cười mà nước mắt cứ chảy ra không ngừng, vì một kẻ như cô không nên sinh ra trên cõi đời này. Vì cô không bao giờ tưởng tượng ra rằng sẽ có lúc chỉ một mình cô bơ vơ như thế này thôi.

-Đây là con người thật sự của cô sao? Vẻ hồn nhiên, nghịch ngợm, đáng yêu kia chỉ là đóng kịch thôi, phải không? Chiếm được lòng tin và sự yêu thương của tôi, mục đích của cô hoàn thành rồi đó. Cô đã vừa lòng chưa?

Nam chỉ cười, nụ cười càng lúc càng sâu nhưng nó đầy cợt nhả, cô tự chế giễu bản thân mình. Hưng đau khổ làm gì chứ? Không nên vì đứa con gái như cô mà hao phí tâm tình thêm nữa. Không đáng. Cô là kẻ giết người, cô là kẻ vì tiền mà sống, cô không đáng để nhận được sự yêu thương và chân thành từ một người cao thượng như Hưng.

-Uyên, anh mệt rồi.

Uyên dìu Hưng quay đi, nụ cười trên môi Nam tắt dần. Cô bật khóc, cô muốn giải thích nhưng có lẽ đây là cái kết cuối cùng cho chuyện tình dang dở lẩn quẩn của cô và Hưng. Dù một lần tự cao cô cũng muốn được như nhân vật chính trong phim Hàn. Cô sẽ quẳng 15 triệu ấy vào mặt ba mẹ Hưng và bây giờ thì người đi bên cạnh anh phải là cô chứ không phải Uyên. Nhưng cô không thể. Cô không có cơ hội cho anh bởi vì không ai cho cô cơ hội để sống.

-Định dùng những giọt nước mắt đó để dụ dỗ ai nữa đây? Đừng sử dụng một chiêu với cùng một người, hiểu chưa? Để dành nước mắt đó mà làm ra vẻ yếu đuối với anh Duy của mày đi.

Lệ vừa nói dứt câu, bên ngoài Trân đá cửa đi vào. Hưng ngồi trên ghế, vị trí khuất bóng lúc nãy mà anh đã ngồi, Uyên đứng bên cạnh. Trân vứt túi xách qua cho một gã mặc áo đen to con cầm lấy, chắc là vệ sĩ ở nhà của cô. Nam tròn mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang tiến lại gần mình, cô tưởng vở kịch tới đây đã hạ màn rồi chứ. Hóa ra cô lại bỏ quên một nhân vật không kém phần quan trọng thế này.

Chát. Chát. Hai cái tát. Nam ngã xuống sàn đầy nước lạnh và bùn đất. Máu chảy ra, không phải vết thương ở miệng là mà là từ hai lỗ mũi. Trân vừa tới không nói tiếng nào đã xông tới đánh Nam. Đầu cô đập xuống sàn, đau điếng. Muốn gượng dậy cũng không nổi. Gã vệ sĩ khác tiến tới lôi cô dậy, chỉnh lại tư thế ngồi cho cô.

-Cởi trói cho nó. Với cái bộ dạng này muốn chạy cũng không thoát đâu.

Hưng nhắm mắt gục trên vai Uyên, anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt thiên thần nhưng bên trong là một ác quỷ ấy nữa. Anh quá mệt mỏi rồi. Nam nhìn một lượt, lấy tay quẹt mũi, cô vẫn ngồi trên ghế bởi vì chỉ cần cô đứng dậy thôi chắc chắn sẽ lại "hôn" sàn. Trân khoanh tay hất mặt, ngạo nghễ. 

-Chị không nghĩ mình nên thay bộ đồ khác để tới đây sao?

Đúng như lời Nam nói, với chiếc váy hoa đó Trân không nên mặc nó để tới một nơi như thế này. Bụi bặm ở đây sẽ làm bẩn nó mất. Trân là cô gái của thời đại, suýt chút nữa cô đã trở thành chị dâu của Nam nếu như không có tình yêu dành cho Duy khiến cô và Bảo chia tay. Vậy mà bây giờ đây, đối mặt với Trân, Nam không biết mình nên đứng ở vị trí nào mới phải.

Nên gọi Trân là gì nhỉ? Cô giáo? Bạn gái cũ của anh trai? Hay là... tình địch? Nam cười, híp mắt lại vô tình đẩy nước bên trong trào ra ngoài. Gương mặt cô đầy nước và máu không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước bẩn. Trân nhìn thấy Nam cười là sự tức tối và ghen tị trong cô bộc phát dữ dội.

-Anh Bảo sao có thể tương tư một người như chị nhỉ? Tui rất thắc mắc ngày xưa chị như thế nào? Chắc chắn là không giống bây giờ rồi.

Đúng vậy, Trân của thời phổ thông là cô gái dịu dàng, đằm thắm và quyến rũ. Người con gái có thể chế ngự tính tình nóng nảy của Bảo phải là một cô gái khôn ngoan và thông minh. Cô không giống bây giờ bởi vì ngày ấy không có sự xuất hiện của Nam trong cuộc sống của cô.

-Nói xong chưa? 

-Chưa. Nhưng nếu chị muốn nói thì cứ việc, tui đang nghe.

-Mày không sợ chết. Rất cứng đầu và ngoan cố. 

-Quá khen. Nhưng tui sợ chết.

Nam sợ chết, không một ai trên đời này lại không sợ chết. Cô đang chờ đợi cái chết của mình đến từng ngày bằng cách đếm lịch đó thôi. Chỉ là không ai nhìn ra điểm khác thường trong cuốn lịch của cô. Ngày cuối cùng của tờ lịch đó là sinh nhật của một người. Ngày 20…

-Nếu chị muốn anh Duy yêu mình thì nên sửa đổi tính tình một chút đi. 

-Mày...

Không nhắc thì thôi, nhưng Nam lại vô tình khi động tới chỗ hiểm của Trân rồi. Lí do duy nhất để khiến cô căm thù Nam đến mức này chính là Duy. Mà Nam thì vô tư đến mức không hề biết điều đó. Cô vẫn huyên thuyên nói và không hề lo lắng cơn thịnh nộ của Trân đã sắp phun trào không kém gì cô em gái của mình.

-Băng Đại Ca không thích quá lòe loẹt nên bộ váy hoa này của chị đã bị điểm liệt. Tóc nhuộm vàng là điều cấm kị thứ hai. Và thái độ cư xử của chị đối với một người nhỏ tuổi giống như nãy giờ đủ để chị không có cơ hội tiến đến trái tim anh ấy. Thay đổi đi.

-Anh ấy sẽ yêu tao nếu như mày biến mất. Forever.

Từ "forever" được phát ra cùng lúc với gương mặt tuyệt mĩ của Trân song song với gương mặt trắng bệch của Nam. Biến mất mãi mãi. Trân muốn Nam biến mất mãi mãi, nếu không có con nhóc này thì cô sẽ không phải khổ cực theo đuổi Duy. Con nhóc này luôn là vật cản đường trong mọi tình huống. Chỉ cần Nam vĩnh viễn biến mất.

Nam tiếp thu khá chậm, Duy sẽ yêu Trân nếu như cô biến mất. Không phải muốn cô chết đó chứ? Hình như Trân nghiện phim Hàn quá mức rồi, cô chỉ là cô học trò nhỏ vô tội, sao lại thành ra kẻ ngán đường tình yêu của người khác thế này? Nhưng cô có biến mất hay không thì có liên quan gì tới việc Duy yêu Trân?

-Chị có được bình thường không? 

-Bộ mặt ngây ngô này chính là một trong những lí do làm tao ghét mày đó, có biết không hả? Nếu không có mày thì Duy đã là của tao từ 6 năm trước rồi. Tao đã vứt bỏ cả lòng tự trọng mà tỏ tình với Duy, chỉ sau khi nói chia tay ông anh của mày vài giờ đồng hồ. Rồi sao hả? Mày biết Duy trả lời tao thế nào không?

-Tui chưa tính sổ chuyện chị đá anh Bảo là may lắm rồi.

-Haha. Duy nói rằng anh ấy đã có người yêu rồi. Mà người anh ấy yêu là ai? Là mày. Là con nhỏ ương ương dở dở, khùng không ra khùng, điên không ra điên. Là mày. 

Đầu Nam quay như chong chóng. Duy yêu Nam. 6 năm trước. Thậm chí trong kí ức của cô còn không biết lấy một ai có cái tên dài ngoằng Lê Hoàng Đinh Duy nữa thì làm sao mà anh có thể yêu cô? Có phải Trân bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi không?

-6 năm sau. Khi tao tìm được anh ấy. Vẫn câu nói đó, vẫn thái độ lạnh lùng đó mà từ chối tao. Anh không yêu em, anh có người yêu rồi. Tao ghét nghe câu nói đó đến cỡ nào mày biết không? Con khốn, chính là mày. 

Không yêu Trân nhưng tại sao Duy lại hôn cô ở phòng y tế trường? Không yêu Trân vậy thì lời nói mà Nam nghe được trên hành lang hôm đó phải giải thích như thế nào đây? 6 năm, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

-Đừng vờ vịt nữa, tao ghét mày, thậm chí là hận mày. Nếu có thể tao muốn mày biến mất ngay lập tức nhưng rồi sao? Duy sẽ vì mày mà lao đầu vào tìm kiếm, chỉ cần mày chết thì sẽ không còn gì nữa.

-Chị điên rồi. Anh Duy không yêu tui. Người anh ấy yêu là chị.

Chát. Đau. Phẫn. Cơn thịnh nộ của Trân giáng xuống đầu Nam, cô hứng chịu một mình không ai giúp đỡ. Chỉ cần Nam mở miệng giải thích là Trân lại đánh cô, chiếc váy hoa đắt tiền bị máu và nước vấy bẩn, giống như tâm hồn của cô gái xinh đẹp này đã bị đố kị che lấp mất.

-Bớ bớ bớ bớ... người ta... có có có có... “quánh” lộn... ơ ơ ơ ơ...

Cái giọng oanh tạc hơn cả bom B52 này được phát ra từ bên ngoài xưởng nước đá, bóng người lảng vảng phía ngoài khiến cho Trân dừng động tác lại. Uyên nãy giờ tái mặt ngồi nhìn chị gái đánh Nam mà không dám lên tiếng căn ngăn, cho dù cô có ghét Nam đến mấy cũng không có can đảm ra tay đánh người. Hưng nghe thấy tiếng người bên ngoài mới chịu mở mắt ra.

-Bớ bớ bớ bớ... người ta... có có có có... “quánh” lộn... ơ ơ ơ ơ...

Hai gã vệ sĩ nhanh chóng đưa dân tình đi sơ tán, Hưng vì cơn sốt hành hạ nên Uyên và Lệ phải dìu anh đi. Trước khi đi khỏi anh còn ngoái đầu lại nhìn Nam nằm lạc lõng bơ vơ dưới màn nước lạnh ngắt. Trân được hai gã vệ sĩ hộ tống ra chỗ để xe bằng cửa thoát hiểm mà chúng đã đề phòng trước. Bỏ lại một người sống không bằng chết vật vã phía sau.

Nam cười, gương mặt bị Trân tát cho sưng vù nhức nhối, cả cái nhếch môi cũng khiến cơ mặt đau đến thấu xương. Tiếng bước chân xa dần nhưng rồi trở lại. Nam không còn đủ tỉnh táo để nhận ra ai đang đến gần mình, trước khi ngất đi cô chỉ kịp ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy.

-Trời ơi, mẹ với cậu Ba làm cái gì mà không vô cứu người? 

-Con ở đâu mà bây giờ mới tới? Chưa có chỉ thị của con mẹ đâu có dám manh động.

Cũng vì xe của Trọng gặp trục trặc cho nên không thể đưa Duy tới sớm hơn, anh cứ tưởng rằng có bà Kim và ông Tiến đuổi theo Trân là được rồi, không ngờ khi anh tới nơi chỉ còn có thể thu dọn tàn cuộc. Duy bế xốc Nam lên, cơ thể cô đầy những vết bầm và lạnh ngắt.

-Bơ, tỉnh lại đi em. Nghe anh nói không Bơ?

-Con dâu mẹ chết rồi hả?

-Mẹ im lặng đi!

Duy quát lên, bà Kim giật thót tim nấp sau lưng ông Tiến, mắt rơm rớm nước. Chưa bao giờ Duy giận dữ với bà vì một người nào đó như lần này. Trông anh thật đáng sợ, đôi mắt màu xanh biển trong đêm tối hắt lên những tia sáng khó hiểu. Anh bế cô trong vòng tay chạy nhanh ra xe. Bà Kim và ông Tiến chạy theo sau.

-Giao cho mẹ việc giải thích với chú Lâm. Nhớ không được nói là Bơ bị người ta đánh, càng không được tìm bọn người kia tính sổ. Đợi em ấy tỉnh rồi con sẽ tính sau.

-Mẹ biết phải làm gì mà.

-Cậu Tư, về nhà con nhanh nhất có thể.

Trọng lái chiếc ô tô đi khuất, xưởng nước đá chỉ còn lại mỗi bà Kim với ông Tiến. Hai người đứng nhìn theo, một khoảng lặng bao trùm. Tuy là em trai ruột thịt nhưng đôi lúc ông Tiến vẫn không hiểu nổi trong đầu chị gái mình đang toan tính cái gì. Rõ ràng chứng kiến cô nhóc kia bị người ta ngược đãi từ đầu tới cuối, hai người có thể xông vào cứu nguy vậy mà bà Kim lại ngăn cản ông.

-Chị làm vậy không sợ thằng Duy nó biết được sao?

-Chị muốn giúp nó thừa nhận tình cảm với con bé.

-Lỡ con bé chết thật rồi sao?

-Nó là vợ tương lai của thằng Duy, đứa con dâu mà Hoàng Mỹ Kim đã chọn không có chuyện từ bỏ mạng sống của mình dễ dàng như vậy. Bơ là đứa trẻ kiên cường.


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014