XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Xế Siêu Hạng
Xế Siêu Hạng
Game Đua Xe với nhiều thử thách hấp dẫn dành cho tất cả những bạn đam mê tốc độ...
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

7h : 00 . Tại sân tập thề dục của trường Quang Tuyến .
Tiếng ồn ào từ tứ phía , các lớp học tập trung trước khoảng sân của mình nghe giáo viên thể dục sinh hoạt . Vòng sân lớn và dài hun hút làm học sinh “choáng ngợp” nếu chạy bộ với khoảng đường như thế . 
Còi tập hợp vang lên , các lớp xếp hàng ngay ngắn trước sân tập của mình . Triết Minh loay hoay cả buổi trời , không nhìn thấy Thiên Di , cậu liền quay sang Bách Nhật :
_ Ê , nhỏ đó đâu mất tiêu rồi ? 
_ ….
Từ đầu giờ , Bách Nhật đã đưa mắt quan sát lớp và đã biết được điều đó , cậu nghi ngờ nhìn sang Triết Minh :
_ Không có chuyện gì nữa chứ ? 
_ Chắc là không đâu . Tiểu Na của mày đang đứng đó kia kìa . 
_ Tao có nói nhỏ điệu đà đó là của tao à ? Muốn chết hả….
Một cuộc rượt đuổi chính thức bắt đầu , cả 2 cùng “đọ sức” với nhau trên đoạn đường dài trước mặt .
----
Thật hối hận khi Thiên Di đi theo người phía trước . Nơi này cách sân tập thể dục không xa lắm – một góc nhỏ của ngôi trường . Nhìn bọn người trước mặt , Thiên Di đã đoán được phần nào của sự việc . Đám người đó mặc đầm phục của trường khác , có vẻ là thứ “dân chơi” , toàn là “anh-chị đại” . Vẫn với vẻ mặt mặt bình thản , Thiên Di nhìn người bên cạnh :
_ Bạn muốn thế nào đây , Lập Hân !
_ Muốn thế nào là sao ? Bạn nói gì kỳ vậy ? 
_ Tôi đã “có kinh nghiệm” với việc này rồi . Nói thẳng ra đi .
Thiên Di giữ cho giọng bình tĩnh nhất , nói rành rọt từng chữ mặc dù lòng ngực nó đang “đánh trống” loạn xạ .
_ Được ! 
Cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề chính . Lập Hân đưa tay lên , ra hiệu cho đám trước mặt rồi đứng sang một bên thích thú nhìn xem .
Một con nhỏ trong đám hung hăng tiến tới chỗ Thiên Di , nhỏ đó đưa tay lên và tát vào má Thiên Di …
_ NẾU CÁC NGƯỜI CÒN MUỐN SỐNG THÌ DỪNG LẠI ĐƯỢC RỒI ĐÓ.
Một giọng nam vang lên , cái giọng trầm trầm khiến cho cái tát khựng lại giữa không trung . Mọi ánh mắt đổ dồn về phía âm thanh được phát ra . Bước ra từ góc cây gần đó , người ấy tháo headphone trên tai ra , tay đút vào túi , gương mặt khá quen thuộc đối với Thiên Di . Nó ngây người nhìn người đó hồi lâu rồi lí nhí :
_ Chính An …
Bước lại gần Thiên Di , Chính An nhoẻn miệng cười rồi trừng mắt nhìn con nhỏ trước mặt : 
_ Đừng làm mọi chuyện trở nên rối rắm . Các người có thể sẽ mất mạng bất – cứ – lúc – nào đấy . 
_ Chuyện này không liên quan gì đến anh . – Một đứa trong đám đó can đảm lên tiếng.
_ Nhưng lại liên quan đến …..một tổ chức .
Kèm theo đó , Chính An đung đưa đôi cánh bạc nhỏ trên tay mình , ánh nắng mặt trời làm cho đôi cánh ấy sáng rực , chiếu lấp lánh . Cái thứ trên tay Chính An đã làm cho cả bọn ngạc nhiên . Con nhỏ trước mặt Thiên Di lùi dần về sau , cái vật ấy không một ai là không biết – đối với những nhà chính trị , bất động sản , kinh doanh …. Tất cả họ đều biết đến cái vật nhỏ bé ấy và nể nang cái tổ chức ghê rợn ấy . 
_ Còn không mau cút .
Chính An gắt lên làm cả đám hoảng sợ , để lại một cái nhìn đe dọa cho Thiên Di , Lập Hân bước đi cùng bọn người đó .
Lúc này , Chính An mới quay sang Thiên Di :
_ Đã vào tiết thể dục rồi , nếu không đi là trễ thật đó .
_ Sao …cậu lại biết tôi ở đây ? – Thiên Di dè dặt nhìn Chính An.
Ngửa đầu lên trời , cho đôi cánh đang sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời vào túi , Chính An bước đi kèm theo câu nói :
_ Bí mật ! 
----
Đến đoạn gần sân tập , Lập Hân tức giận quay sang đám người bên cạnh rồi quát:
_ Tức thật . Cái con ranh đó …làm sao mà nó lại quen biết với người trong tổ chức chứ ? 
_ Hừ . Lần này không được thì đợi lần sau . Chẳng lẽ tên đó cứ bám theo nó suốt à ? – Một con nhỏ ỏng ẹo , vuốt lại mái tóc mình rồi bĩu môi châm biếm.
Thật trùng hợp khi cuộc đua dừng lại ở đoạn đường này , Triết Minh và Bách Nhật nhìn nhau rồi nhìn sang nơi phát ra giọng nói . Đợi đến khi bọn người Lập Hân đi khỏi , Bách Nhật xoa càm rồi nói :
_ Rõ rồi ! Hèn gì không thấy nhỏ Lập Hân . 
Triết Minh sững người hồi lâu , nhíu mày quay sang Bách Nhật :
_ Nhật nè , tối hôm đó , Thiên Di đến nhà tao dọn dẹp . Hình như …..chồng chưa cưới của Thiên Di là …..chủ tịch của tổ chức …
_ Sao ? Chồng chưa cưới của Thiên Di ? Nhỏ ta có chồng rồi hả ? – Bách Nhật ngạc nhiên thốt lên.
_ Mày chú tâm vào vấn đề chính đi . Việc chồng chưa cưới , cô ta nói là do gia đình hứa hôn . Cô ấy không có thích tên đó đâu .
Nhận ra thái độ “bất bình thường” của thằng bạn , Triết Minh mơ hồ biết được điều gì đó . Khẽ thở phào , Bách Nhật chợt nhớ lại lời khi nãy Triết Minh nói . Một lần nữa , cậu lại ngạc nhiên thốt lên :
_ Mày nói ai là chủ tịch của cái tổ chức đó ? 
_ Trương Vĩnh Khoa . 
_ Sao chứ ? Mọi chuyện phức tạp rồi đây . Tại sao Thiên Di lại có quan hệ với cái tổ chức này nhỉ ?
_ Tao nghĩ …cô ấy chưa biết đến tổ chức này đâu . Chiều nay , tao và mày đến nhà tên đó không ? 
_ Được . Nhưng ….mình là “thuộc hạ” của hắn sao trời ? 
Ánh nắng vàng rực đã dịu hẳn , bầu trời trong xanh , cả một vùng trời rộng lớn . Âm điệu vi vu của gió . Mát . Trở về với sân tập , Thiên Di và Chính An đã có mặt . Đến cuối giờ học , tiếng cười giòn tan của các nhóm bạn , tiếng nói rôm rả của nam và nữ hòa huyện vào nhau . Tạo nên một âm thanh hỗn loạn , ồn ào . Nó góp phần sôi động hơn cho cái sân tập rộng lớn .
----
Trước cổng ngôi biệt thự sang trọng nhưng mang một nét lạnh lùng tiềm ẩn . Triết Minh và Bách Nhật bước xuống xe với bộ …..đồ học sinh .
_ Thưa cậu chủ , có người của gia tộc Hàn và gia tộc Vương đến . 
Hơi ngạc nhiên nhưng Vĩnh Khoa vẫn ra hiệu cho cô người hầu mở cổng . Ngồi ở phòng khách , với cái dáng vấp như đang ngồi trong tổ chức , ánh mắt Vĩnh Khoa trở nên sắt bén , sâu thẳm trong đôi mắt đen láy ấy , một nét lạnh lùng thường trực ở tổ chức . 
_ Chào – Triết Minh kéo Bách Nhật ngồi xuống ghế và gật đầu với Vĩnh Khoa.
_ Các cậu tìm tôi có việc gì ? 
_ Anh là ……người đứng đầu tổ chức ư ? Sao trẻ thế ? – Bách Nhật thốt ra một câu …vô duyên chưa từng có .
Nhếch môi cười , Vĩnh Khoa nhìn thẳng vào mắt Bách Nhật :
_ Cậu nghĩ người đứng đầu tổ chức phải già à ?
_ Không . Tôi đùa thôi . Mà ….anh là chồng của thư …..à không , của Thiên Di thật hả? 
_ Nhật , mày nhiều chuyện quá . Vào vấn đề chính đi . – Thúc vào hông Bách Nhật một cái , Triết Minh nhìn sang Vĩnh Khoa rồi tiếp – Bọn tôi sẽ vào tổ chức. Chuyện này chắc anh đã biết rồi nhỉ ! Thêm nữa , tổ chức này …rất nguy hiểm. Chuyện Thiên Di quen với người trong tổ chức sẽ nhanh chóng được truyền tụng ra ngoài , hơn nữa , nếu biết cô ấy là hôn thê của anh , anh có chắc cô ấy sẽ được an toàn không ?
Lời nói của Triết Minh xoáy vào người Vĩnh Khoa . Cậu đã từng nghĩ đến vấn đề này . Dù Thiên Di là vợ cậu sẽ rất nguy hiểm nhưng …nếu cậu không thích nó , thì cậu sẽ không bao giờ có điểm yếu . 
_ Tôi biết . Vì vậy nên tôi đâu thích con nhóc ấy . Khi ông tôi về nước , có thể tôi sẽ tìm cách để hủy hôn. Các cậu …cũng sẽ gặp nguy hiểm nếu tham gia vào cuộc chơi của tổ chức đấy .
Thà nguy hiểm còn hơn cưới một con nhỏ mình không thích . Cả Triết Minh và Bách Nhật đều nghĩ thế . Cười một cái , Bách Nhật dõng dạc đáp :
_ Chủ tịch trẻ tuổi , đẹp trai à . Nếu anh không cẩn thận và nhanh chóng tìm cho ra “chìa khóa vàng” , bọn tôi sẽ đoạt lấy chức vụ của anh đấy.
_ Muốn thách thức tôi sao cậu Vương ? Tôi thừa nhận ….tôi đẹp trai hơn cậu đấy . Nhưng có chắc là 2 người sẽ ra tay “bóp cò” không ?
_ Nếu không dám , tôi sẽ không đồng ý vào tổ chức đâu . 
Không khí căn thẳng bao trùm lấy 3 người con trai . Cuộc trò chuyện nữa thật nữa đùa , pha chút thách thức , hài hước …..đã tạo nên một mối quan hệ vô hình giữa 3 người trẻ tuổi trong một tổ chức khát máu.

Những trái tim lõi nhịp 
Áng mây thứ 11 : Kẻ phá đám 
Đi men theo con đường nhỏ thân quen , Thiên Di dừng lại trước ngôi nhà nhỏ mà ngày nào cũng riu ríu tiếng nói của nó và mẹ . Nó ngỡ ngàng khi thấy ngôi nhà ….đóng cửa . Chạy vội vào khoảng sân nhỏ . Nó đưa tay đẩy cửa và gọi lớn : 
_ Mẹ ơi mẹ …..con về nè , mẹ ơi ….
Đôi mắt Thiên Di dừng lại ngay một tờ giấy nhỏ dán trên cửa . Giật tờ giấy xuống , nó vội mở ra xem :
‘’ Thiên Di của mẹ , mẹ nhớ con lắm . Mẹ đang ở nhà một người bạn , con đừng lo cho mẹ .Ở nhà Vĩnh Khoa con sống tốt chứ . Mẹ nghĩ là Vĩnh Khoa sẽ đối xử tốt với con .. Con à , sau này , nếu có bất cứ chuyện gì , con ….hãy tin tưởng và tha thứ cho mẹ con nhé ,và cả cha con nữa . Yêu con gái . ‘’ 
Sao cơ ? Mẹ rời khỏi nhà lúc nào chứ ? Sao mẹ không gặp mình mà chỉ để lại một lá thư ngắn ngủi thế này ? Tại sao mẹ lại nhắc đến cha con ? Chẳng phải cha đã vì con mà ra đi mãi mãi đó sao ! Giờ con chỉ có một mình… Tại sao mẹ lại đi mà không một lời nào chứ ? Mẹ ơi ….
Lững thững bước về nhà Vĩnh Khoa , lúc này , Thiên Di như đang rơi vào bóng đêm , nó chỉ còn chỗ dựa là mẹ , vậy mà hôm nay , bà bỏ đi không lời từ biệt . Nó như đứa trẻ bị bỏ rơi giữa dòng người tấp nập , đông đúc . Hụt hẫng . Khóe mắt Thiên Di dường như không nghe theo lời nó nữa , cứ tuôn ra hàng nghìn giọt nước mắt . Nó lại khóc . 
Cạch ! 
Bước vào nhà như người mất hồn , Thiên Di đi mà tâm trí cứ để ở bức thư . Vĩnh Khoa kêu nó mấy tiếng mà cũng không nghe . Đến trước mắt Thiên Di , cậu nhìn mắt nó rồi hỏi :
_ Em sao thế ? Sao lại khóc ?
_ Hức ….hức…..hu ..hu..
Không thể cứng rắn trước mặt người khác , Thiên Di lại òa khóc nức nở . Nó ngồi bệch xuống nền nhà và khóc như con nít .
_ Ngoan nào . Có chuyện gì , em kể anh nghe xem ? – Lau những giọt nước mắt trên má nó , Vĩnh Khoa nhẹ nhàng nói 
_ Hic , …mẹ tôi bỏ đi đâu rồi , giờ tôi chỉ có một mình , tôi sợ lắm …
_ Được rồi , được rồi . Em nín đi . Em không có một mình đâu , em còn có anh mà . Đừng có khóc nữa ..
Vĩnh Khoa xoa xoa đầu Thiên Di , nhưng những lời an ủi của cậu cũng không có tác dụng . Nước mắt nó vẫn thi nhau rơi . Hết cách , Vĩnh Khoa đành dùng “chiêu cuối” 
_ Em mà còn khóc nữa làm anh “phạt” em đấy vợ à ! 



_ Ai nói tôi khóc chứ ! 
Và câu nói ấy đã phát huy công lực . Bằng chứng là Thiên Di đã đứng lên và chạy thẳng lên phòng mình . Vĩnh Khoa nhìn theo mà phì cười . 
Đóng sầm cửa lại , Thiên Di quăng ba lô lên bàn rồi lảm nhảm :
_ Đồ điên , biến thái , tên khó ưa …..
Bên dưới lầu , Vĩnh Khoa nhoẻn miệng cười rồi bước lại ghế , tiếp tục xem báo .
------
< Reng …..reng reng….>
_ Alô – Quơ lấy cái điện thoại trên bàn , Thiên Di nói với giọng mệt mỏi
_ Tôi , Triết Minh đây . Cho cô 5 phút , ra trước cổng . Tôi và Bách Nhật đang đợi . 
Rụp ….
< tít tít tít > 
_ Grừ …cái tên keo kiệt này ….đã kiệm lời nói mà còn kiệm tiền điện thoại nữa . Nhà giàu mà keo như kẹo chỉ ấy ….chưa đợi mình nói hết câu ..
< Tít tít >
_ Còn 4 phút …mau lên nếu không muốn bọn tôi trừ lương 
Đọc xong cái tin nhắn mà Thiên Di tức xì khói . Với lấy cái áo khoác , nó chạy vọt xuống lầu .
_ Đi đâu vậy vợ ? 
_ Đi chơi , được không ? Đồ nhiều chuyện .
Nói rồi Thiên Di chạy ra cổng mà đâu biết là Vĩnh Khoa cũng theo sau , qua cái máy camera trên màn hình , Vĩnh Khoa đã nhìn thấy ”những ai đang đứng trước nhà mình” và cậu đang có một “kế hoạch nhỏ” làm cho cái kế hoạch đi chơi của “ai kia” bị “phá sản” …
_ Đúng giờ nhỉ ? – Giơ cái đồng hồ lên xem , Bách Nhật nhếch môi 
_ Hộc …hộc .., mấy người …điên hả …kêu …tôi ra đây …chi …?
_ Đi công viên giải trí . – Triết Minh đáp nhanh .
Nghe tới đi chơi là mắt Thiên Di sáng rực rỡ , sặc sỡ , nó rất thích đi công viên . Nhất là lúc nhỏ , vào mỗi tối , ba thường dẫn nó đi chơi . Nhớ lại , tất cả các trò Thiên Di điều thử qua , chỉ duy nhất một trò ….”Bí mật rừng phù thủy” là nó không dám bước chân vào …
_ Đi , đi , mau lên .. – Thiên Di vội vàng nói .
_ ĐI ĐÂU ??
Một giọng nói “lạ lẫm” đến thân quen vang lên ngay sau lưng nó . Quay người lại , Thiên Di sững sờ khi nhìn thấy Vĩnh Khoa đang đứng tần ngần trước mặt mình . Nó nhăn mặt :
_ Anh đi đâu ra đây chi dạ ? 
Không đáp trả Thiên Di , Vĩnh Khoa đưa mắt nhìn Triết Minh và Bách Nhật .
_ Hai người dụ dỗ vợ tôi đi đâu giờ này ?
_ Ê , đừng tưởng anh là chủ tịch thì tôi nhườn nhá . Tôi rủ cô ấy đi chơi như bạn bè trong lớp thôi . – Bách Nhật gông cổ lên cãi 
_ Chủ tịch à , anh hơi bị …..vô duyên đó , bọn tôi đi chơi cũng ngăn là sao ? – Triết Minh lắc đầu ngao ngán nhìn Vĩnh Khoa .
Vĩnh Khoa muốn “đớp chát” trả lại nhưng cậu cố kiềm chế . Với gương mặt “nắm chắc phần thắng trong tay” , cậu thách thức đếm :
_ 5….4….3….2…..1
< Reng reng > < Reng reng >
Cả hai chiếc điện thoại vang lên cùng một lúc , Triết Minh lẫn Bách Nhật điều ngớ ra , đưa tay móc điện thoại và nghe máy :
_ Chuyện gì vậy ông ? / _ Con nghe đây !
_ Về nhà đi , ta có chuyện cần bàn . / _ Về nhà đi , ta có chuyện cần bàn .
_ Nhưng … / _ Khi nãy ông nói không có chuyện gì mà ? 
_ Về mau , nếu không ta gọi cho con Lập Hân đấy / _ Nếu con không mau về , ta kêu con bé Tiểu Na tìm con đấy .
…..
Cúp máy , bốn con mắt “nảy lửa” đang nhìn chằm chằm “thủ phạm” như muốn giết người . Vĩnh Khoa nhún vai tỏ vẻ không biết chuyện gì , nhưng thật ra , trong lòng cậu đang khoái chí . 
-----
Mấy phút trước : 
Vĩnh Khoa chăm chú nhìn vào màn hình camera , cậu đã “dự đoán” hoàn toàn chính xác khi thấy Thiên Di chạy xuống lầu : Rủ nhau đi chơi đây mà . 
Với cái ý nghĩ ấy , Vĩnh Khoa đang “âm mưu” trong đầu một “kế hoạch” . Không chần chừ , cậu lấy điện thoại ra và bấm trên bàn phím hai số điện thoại . Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi với nội dung :
_ Cháu của 2 vị quá ư là rảnh . Họ đang “rình mò” nhà tôi đây này . Kêu 2 tên đó về mau đi . 
-----
Hiện tại :
_ Tôi bận chút chuyện , để lần sau mình đi công viên vậy . – Triết Minh nhìn Thiên Di rồi “lia” sang Vĩnh Khoa – Anh coi chừng tui đó ..
_ Lần sau đi vậy , cô không được đi chơi được là tại cái tên trời đánh bị khùng nào đó chứ không phải tại bọn tôi – Bách Nhật nói mà con mắt cứ tua tủa sang Vĩnh Khoa như muốn ăn tươi nuốt sống “đối phương”.
Triết Minh và Bách Nhật , gương mặt hầm hầm lườm Vĩnh Khoa rồi tạm biệt Thiên Di . Còn Thiên Di , nó đưa cái mặt “không hiểu chuyện gì” ra , quay sang Vĩnh Khoa :
_ Gì mà kỳ cục quá vậy ! 
_ Em muốn đi công viên giải trí lắm à ? 
_ Đương nhiên rồi . Tại anh đi ra đây nên mới xuôi xẻo như vầy nè , không được đi chơi …
Giận dõi bỏ vào nhà , Thiên Di ngồi phịch xuống ghế . Vĩnh Khoa cũng vừa vào tới , bước lại trước mặt Thiên Di rồi nói :
_ Đi . 
_ Đi đâu ? – Thiên Di ngơ ngác ngước nhìn Vĩnh Khoa 
_ Anh dẫn em đi công viên .
-----
Ngồi trong xe , Triết Minh và Bách Nhật không tài nào ngui ngoai được cơn giận . Đột nhiên , một bóng đèn sáng rực mấy ngàn W chạy xẹt ngang đầu Bách Nhật . Cười thích thú , Bách Nhật nhìn Triết Minh :
_ Hừm .., tao có cách này …. 
-----
Nghe nói tới đi chơi , mắt Thiên Di lại sáng rực lên , nó vui mừng đứng lên rồi nói :
_ Đi thôi .
Vĩnh Khoa nhìn vẻ mặt nó rồi lắc đầu : Em giống con nít quá . Chạy lon ton theo sau Vĩnh Khoa , ra đến xe , điện thoại Vĩnh Khoa đột nhiên reo lên . 
_ Tôi nghe đây – Là người trong tổ chức , Vĩnh Khoa lạnh lùng nghe máy 
_ Có người cần gặp chủ tịch , họ nói là biết tin của “chìa khóa…
_ Được rồi . Tôi đến ngay . – Không chần chừ khi nghe tới 3 chữ “chìa khóa vàng” , Vĩnh Khoa vội đáp nhanh
Cho điện thoại vào túi , Vĩnh Khoa quay sang Thiên Di – đang hí hửng – cậu xoa đầu nó rồi nhẹ nhàng nói :
_ Anh có chuyện bận phải đến nơi làm việc . Không thể chở em đi được rồi . Thôi , vợ ngoan , vào nhà ngủ sớm đi .
….
….
_ Đồ vô duyên , nói dẫn đi cho đã rồi nói có chuyện bận . 
Kèm theo đó , Thiên Di thuận chân đạp vào chân Vĩnh Khoa một cái thật mạnh rồi chạy vọt vào nhà .
_ Ya , CÁI CON NHỎ NÀY …
Tức tối bước vào xe , Vĩnh Khoa – với đôi mắt “nảy lửa” – nhìn chằm chằm vào nhà rồi cho xe phóng đi trong màn đêm .
Cho xe vào bãi , Vĩnh Khoa nhanh chóng bước đến phòng chủ tịch . Cánh cửa phòng đã mở sẵn , nhìn 2 dáng người trước mặt mà Vĩnh Khoa…ngờ ngợ , quen quen ..
_ Game has ended !
Một giọng nói cắt ngang bầu không khí yên tĩnh . Cái giọng ấy , Vĩnh Khoa đã nhận ra được là ai . Đóng cửa phòng lại , Vĩnh Khoa ngao ngán bước đến chiếc ghế quá đõi thân quen với mình , lạnh lùng nói :
_ Two people very well ! 
Một cuộc đấu tranh nội tâm chính thức diễn ra trong căn phòng nhỏ . Không ai nói với ai lời nào , cho đến khi Vĩnh Khoa lên tiếng :
_ Hai người các cậu …..tính chơi tôi à ? 
_ E hèm , cho anh nói lại đấy . Là anh chơi bọn tôi trước nhá. 
Nhếch môi cười , Vĩnh Khoa lấy sấp hồ sơ trên bàn ra xem , gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ . Một lúc lâu sau đó , cậu mới cất giọng :
_ Triết Minh , Bách Nhật , giờ các cậu đã là người của tổ chức nên việc tìm “chìa khóa vàng” là một chuyện tất yếu phải làm . Một điều nữa , đây không phải trò đùa , vì thế , các cậu làm ơn đừng có trẻ con như vậy . Với thân phận chủ tịch , tôi đã rất mệt mỏi rồi , phải tỏ mình lạnh lùng , mọi chuyện phải làm một cách dứt khoát , không vị tình riêng , không đắn đo khi xuống tay “hạ sát” một ai , và đặc biệt là …tôi không bao giờ có điểm yếu . Vì vậy , hãy làm việc nghiêm túc đi …
Một người chủ tịch trẻ tuổi , trọng trách nặng nề trên người mà Vĩnh Khoa phải mang , cậu chưa bao giờ kể lễ với bất kì một ai . Nhưng hôm nay , trước mặt hai người nhỏ tuổi hơn mình , cậu không ngần ngại nói ra điều đó . Không phải vì cậu yếu đuối , chỉ là ….mọi thứ đang quá tải với cậu , cậu cần phải nói ra hết .
Nhìn con người đang ngồi trước mặt , Triết Minh và Bách Nhật bất giác …”đồng cảm” . Tiến lại bàn – nơi Vĩnh Khoa đang ngồi – Triết Minh vỗ vai Vĩnh Khoa rồi nói :
_ Bọn tôi thành thật xin lỗi anh . 
Chợt nhận ra mình quá khác ngày thường , Vĩnh Khoa hắng giọng , lấy lại vẻ mặt lạnh như băng :
_ E hèm , tôi có nói gì đâu . Coi như chưa nghe gì đi nhé . Hôm nay , các cậu sẽ phải “trực đêm” vì tội “lừa dối chủ tịch” , thi hành mau đi .
_ Này nhá , cái tên chủ tịch kia , đừng có mà mang quyền hành uy hiếp bọn tôi.
Nói đoạn , Bách Nhật sực nhớ một chuyện khá là quan trọng , quan trọng ơi là quan trọng , nói chung là ….rất rất là quan trọng . Có lẽ chuyện này Triết Minh cũng “đang rất tò mò” muốn hỏi . Bách Nhật lăm lia nhìn Vĩnh Khoa :
_ Nè , bộ ….Thiên Di ….ở chung nhà với anh hả ??

Áng mây thứ 12 : Cuộc hẹn 4 người
Ngày hôm qua đã là quá khứ ..Ngày mai là một bí ẩn …Nhưng …Ngày hôm nay là một món quà …
Câu nói Bách Nhật vừa thốt lên mang tính chất ….”chiến tranh” . Vĩnh Khoa kinh ngạc nhìn chằm chằm Bách Nhật rồi tỏ vẻ đã hiểu một vấn đề gì đó . Ánh mắt sắt bén của Vĩnh Khoa vẫn không rời khỏi Bách Nhật , cậu thản nhiên đáp :
_ Chuyện đó có liên quan gì đến cậu ? 
_ Vậy là …ở chung thiệt hả …Tôi cảnh cáo anh , không được “đụng” vào Thiên Di đâu đó. 
Bật cười trước thái độ của Bách Nhật , Vĩnh Khoa quay sang Triết Minh đầy ẩn ý :
_ Còn cậu thì sao ? 
_ Anh coi chừng tui đó . – Triết Minh nhìn Vĩnh Khoa bằng đôi mắt hình viên đạn .
Vấn đề đang được làm sáng tỏ , Vĩnh Khoa đã và đang hiểu được những gì mình nhìn thấy và cậu chắc chắn một điều : Cả 2 tên trước mặt đều đang thích vợ mình ! .
Ngẫm nghĩ lúc lâu , Vĩnh Khoa chóng tay lên càm rồi nói với giọng nghiêm túc pha chút đùa cợt :
_ Hai người đừng có mà đi “gù quến” vợ yêu của tôi ! 
_ CÁI GÌ ! 
Câu nói dửng dưng của Vĩnh Khoa xoáy vào “tim đen” của Triết Minh lẫn Bách Nhật , nhột người , cả hai cùng đồng thanh thốt lên .
Thú thật , trong sâu thẳm trái tim của cả hai , chưa ai nhận ra rằng mình đã và đang thích một đứa con gái . Nhưng ….điều đó , sau này , chắc chắn sẽ có câu trả lời chính đáng . Và câu trả lời tận đáy lòng ấy …nó có làm hình thành một mối quan hệ mới chăng ? Không ai biết trước được tương lai sẽ ra sao cả .
Căn phòng lại im lặng , sợi dây vô hình ấy ngày càng hiện rõ mồn một . Ba người trẻ tuổi ấy , có thay đổi được số phận mà họ đang đối mặt hay không? Chỉ có họ mới biết …
_ Chủ tịch à , cho tôi hỏi , anh ….bao nhiêu tuổi rồi ? 

_ 17 
_ HẢ ? BAO NHIÊU ??
_ 17 
Triết Minh và Bách Nhật hết nhìn nhau rồi lại nhìn Vĩnh Khoa như không tin vào điều mình vừa nghe thấy . Nhìn 2 gương mặt đang “shock” tột độ , Vĩnh Khoa nhếch môi :
_ Ngạc nhiên lắm sao ?
Triết Minh “săm soi” Vĩnh Khoa từ đầu đến chân rồi nói :
_ Qúa ngạc nhiên . Tôi không ngờ anh chỉ hơn bọn tôi có một tuổi , vậy mà đã làm chủ tịch của một tổ chức to lớn thế này . Giỏi thật ! Không biết Thiên Di sẽ thế nào khi biết tuổi anh nhỉ ? Chắc là nét mặt cô ấy buồn cười lắm .
_ Tôi biết mình giỏi mà , không cần “tâng bóc” tôi đâu . Thông minh vốn sẵn tính trời – Vĩnh Khoa đắc chí 
_ Tự tin vừa vừa thôi – Bách Nhật châm chọc .
_ Mà nhỏ đó thích đi công viên giải trí vậy sao ? Hay là … mai là chủ nhật..
Không đợi Vĩnh Khoa nói hết câu , Triết Minh và Bách Nhật cùng gật đầu đồng ý . Một cuộc hẹn được hình thành .
------
Sáng hôm sau , 
Ngồi một mình trong nhà , Thiên Di “ngậm cục tức” trong bụng mà không biết “xả” vào ai . Bật ti vi , nó bấm hết đài này đến đài khác mà không “thỏa lòng” . Quăng luôn cái remote lên ghế , nó dùng dằng bỏ lên lầu . Không có gì để “trút giận” thì đành phải “hành hạ” đồ vật cho đỡ tức .
Rầm ! 
Đi lên phòng , nó mạnh tay xô cánh cửa phòng của mình ra làm rung chuyển trời đất . Ngồi trong phòng , Thiên Di suy nghĩ hồi lâu rồi mỉm cười ma mãnh . Chạy ra khỏi phòng , nó bước sang phòng Vĩnh Khoa .
Căn phòng mang một màu trắng đến lạnh người , khác hằn phòng của nó . “Tham quan” một loạt các đồ vật trong phòng , Mắt Thiên Di dừng lại ở cái bàn nhỏ đầy ắp các sấp giấy tờ không rõ là gì . Điều làm Thiên Di chú ý đến nhất là …..tấm ảnh đặt trên bàn , một gương mặt thân quen và đáng ghét …
_ Tên này tự tin gớm , làm như hình đẹp lắm không bằng …Nhưng ..mắt to tròn , mũi cao , đôi môi đỏ mọng ….gương mặt hắn ….đẹp thật . Á , Lữ Thiên Di , mày đang nghĩ vớ vẩn gì thế . Tỉnh lại mau …
Tự cốc vào đầu mình vài cái cho tĩnh hẳn , Thiên Di cằm tấm ảnh lên rồi thích thú nói như thể Vĩnh Khoa đang ở trước mặt mình :
_ Nè , nói cho mà biết , anh là cái tên biến thái trời đánh , tên thối tha , tên đầu heo , tên nói dối , tên đáng ghét , anh là tên hư đốn , bỏ nhà đi cả đêm . Tôi không có sợ cái bản mặt của anh đâu . Tưởng anh đẹp trai lắm chắc . Xấu như ma ấy . Đồ khùng . Nếu không phải tại anh tự tiện tới nhà tôi và gặp mẹ tôi thì tôi không có thèm ở trong cái nhà bự chảng này đâu . Nhà tôi còn sướng hơn nhà anh cơ đấy . Cho anh chết nè …
Vừa “chửi rủa” Vĩnh Khoa , Thiên Di vừa cắm cuối “tạo nét sinh động” cho bức ảnh bằng cây bút lông màu đen trên bàn . Hý hoáy vẽ vẽ tô tô mà Thiên Di vô tư lự không hề biết …..có người đang đứng trước cửa phòng …
_ Ha ha ha ha , nhìn cái mặt đẹp quá đi , ha ha ha , cái này mà được tung lên mạng chắc chắn sẽ được rất nhiều lượt xem , có thể anh sẽ đoạt giải đặc biệt cuộc thi Nét-tốp-mo-đồ do tôi tổ chức … Ha ha ha ….
Rầm ! 
Người ngoài cửa đã nhẫn nhịn hết nổi , lửa giận đang tuôn trào rừng rực trong khí quản . Người đó đã hiểu lý do vì sao nãy giờ mình cứ hắc xì khi đang trên đường về nhà . Đưa chân đá vào cánh cửa , người đó hét lớn :
_ NÈ , NHỎ KIA , ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ ?
Và tất nhiên , điều đó làm Thiên Di nhà ta giật mình quay lại . Hết đường trốn . Thiên Di buông vội cây viết đang cầm trên tay xuống , mặc kệ cây viết rớt xuống đất , Thiên Di đưa tay chụp lấy tấm ảnh giấu phía sau lưng mình rồi lắp bắp :
_ Tôi ….tôi ….có …làm …gì ….đâu ..
Bước tới trước mặt Thiên Di , Vĩnh Khoa chìa tay ra và nghiến răng ken két :
_ Đưa đây ! 
_ Đưa cái gì chứ ? 
Thụt lùi về sau một bước , Thiên Di cố giữ bình tĩnh rồi giả vờ hỏi lại như thể mình là người vô (số) tội .
_ Đưa mau . Đừng bắt anh dùng biện pháp mạnh !
Tiến thêm một bước , Vĩnh Khoa dùng bộ mặt lanh tanh nhìn Thiên Di rồi gằng từng chữ . Thấy Thiên Di đang phân tâm , Vĩnh Khoa đưa tay giật phăng cái thứ Thiên Di đang giấu phía sau lưng làm nó hốt hoảng hét lên :
_ Á , trả đây …
Xem xong tấm ảnh , mặt Vĩnh Khoa tối sầm lại , cậu không ngờ cái con nhỏ ở chung nhà với mình lại to gan đến vậy . Nhìn tấm ảnh rất buồn cười , nếu không kìm chế , ắc hẳn Vĩnh Khoa đã bật cười . 
Bỏ tấm ảnh trở lại bàn , Vĩnh Khoa hướng sang Thiên Di , cậu càng bước tới , nó càng thụt lùi . Và .....
_ Á …
RẦM !!!! 
Cả hai ….nằm dài trên nền nhà . Lý do là ….cây viết lông khi nãy . Thiên Di thụt lùi về sau , chân đạp lên cây viết và mất thăng bằng , thuận tay lôi luôn Vĩnh Khoa theo . 
Tuy ê ẩm một chút nhưng lợi thế đang thuộc về Vĩnh Khoa . Đổi tư thế , Vĩnh Khoa gian manh nhìn nó :
_ Em mà nhúc nhích , hậu quả là do em đấy , vợ à .
Cả 2 chỉ cách nhau một tí xíu xiu , nếu 1 trong 2 người mà nhúc nhích thì …môi sẽ chạm môi . 
_ Cho em cơ hội cuối cùng . Mau xin lỗi anh đi . 
….
Nhất quyết không “hạ mặt” xin lỗi , Thiên Di không thèm nói một lời nào .
_ Là do em chọn đấy nhé vợ yêu .
Vĩnh Khoa từ từ cuối đầu xuống , tim Thiên Di đập liên hồi , nó nhủ thầm : Làm sao bây giờ ?
_ HAI NGƯỜI LÀM GÌ VẬY ? 
Tiếng Triết Minh văng vẳng phía sau làm Vĩnh Khoa khựng lại , cậu nhoẻn miệng cười rồi thì thầm :
_ May cho em đấy , vợ à ! ( Hai cái tên này biết lựa đúng lúc nhỉ ! )
Bỏ Thiên Di ra , Vĩnh Khoa ngồi dậy và bước ra cửa :
_ Là tại cô ta thôi . Tự tiện vào phòng người khác .
_ Ai nói chứ , tại anh thì có – Thiên Di bĩu môi
Triết Minh và cả Bách Nhật hăm he liếc Vĩnh Khoa vì cái “mưu đồ bất chính” ( không thành ) . Lúc này , Thiên Di mới để ý đến sự có mặt của Triết Minh và Bách Nhật , nó ton ton chạy lại rồi hỏi :
_ Ủa , 2 người tới đây chi vậy ? 
_ Đi chơi .
------
Sau một hồi “cật lực” giải thích cho Thiên Di hiểu lý do “cả 4 người cùng đi chung” , nó cũng chịu lên xe và đi . Chiếc BMW dừng bánh trước bãi gửi xe của công viên giải trí Vanilla ice cream . Thiên Di nhanh chóng bước xuống xe rồi cười mãng nguyện :
_ Woa …vui quá !!!
Nét trẻ con của nó làm cả 3 người trong xe cùng phì cười . Vào công viên , vì hôm nay là chủ nhật nên công viên rất đông người . Thiên Di lăng xăng như con lăng quăng chạy khắp nơi làm 3 người kia “muốn khùng” luôn . Chơi những trò lặt vặt ( của con nít ^^ ) xong , Triết Minh đột nhiên hướng mắt về phía “kẻ thù của Thiên Di” rồi thốt lên :
_ Bí mật rừng phù thủy phiên bản mới kìa !!! 
Dĩ nhiên , khi nghe đến Bí mật rừng phù thủy , Thiên Di đã sởn gai óc khắp người nhưng nó không thể hiện ra ngoài vì sợ ….mất mặt . 
_ Sao ! Phiên bản mới hả ? – Bách Nhật sung sướng reo lên .
_ Chắc là hấp dẫn lắm nhỉ ? – Vĩnh Khoa nhìn theo hướng Triết Minh chỉ rồi thốt lên .
Quả thật rất trùng hợp , cả 3 người điều rất thích thú với trò này , cứ mỗi lần có phiên bản mới là họ điều đi “khám phá” . Ông trời thật “không công bằng” khi cho những kẻ thích mạo hiểm đi chung với kẻ căm ghét mạo hiểm ( mà ông trời đó chính là ….ta – tác giả , he he ) 
_ Tôi không chơi cái đó đâu !!! 
Câu nói của Thiên Di không làm 3 tên kia cục hứng , tiến lại quầy bán vé , Vĩnh Khoa nở nụ cười sát gái :
_ 4 vé !!! 
_ không , 3 vé thôi chị ơi ! – Thiên Di nhanh miệng chen vào 
_ 4 vé . 
_ 3 vé
_ 4 
_ 3 
_ 4 
_ 3 
….

_ TÔI KHÔNG RẢNH NGỒI ĐÂY MÀ NGHE 4 VỚI 3 NHÉ , MẤY NGƯỜI CÓ MUA VÉ HAY KHÔNG . BỌN TÔI CÒN BUÔN BÁN NỮA .
Tuy đang mê mẩn với nét đẹp của Vĩnh Khoa nhưng cô bán vé vẫn không chịu nổi với cái điệp khúc “4-3” ồn ào này . Bức xúc , cô hét toáng lên . Cuộc cãi cọ chính thức kết thúc . Vĩnh Khoa đưa tay bịt miệng Thiên Di lại rồi mỉm cười với cô bán vé : 
_ Em là người mua chứ không phải nhỏ ngốc này . Chị lấy cho em 4 vé . 
_ Được , được . Vì mua vé với số lượng nhiều nên tôi sẽ giảm giá cho cậu . Nhớ tới đây thường xuyên nhé !! ( mê trai thấy ớn ) 
Lại một nụ cười làm đê mê lòng người , Vĩnh Khoa lôi Thiên Di đến chỗ Triết minh và Bách Nhật đang đứng . Giằng tay Vĩnh Khoa ra khỏi miệng mình , Thiên Di nhăn nhó :
_ Tôi không đi đâu !! 
….
….
Nhưng …một mình Thiên Di làm sao cãi lại 3 cái miệng chứ . Sau mấy giây “thuyết trình” , cả đám cùng vui vẻ – trừ Thiên Di , nét mặt ảm đạm – bước đến Bí mật rừng phù thủy .
Đứng trước cửa vào , hơi lạnh từ trong phả ra phà phà , bên trong tối om , chỉ thấy lâu lâu có những bóng đèn màu thoắt ẩn thoắt hiện , chớp nháy tạo nên một khung cảnh rùng rợn đáng sợ . Thiên Di thật sự không dám bước chân vào , nó run run nhìn cả 3 :
_ Không …không….đi…..nữa….


-----
20 phút sau ,
_ Nè , ăn đi , ăn cho chết cái con heo ngốc nhà em đi ! 
Đưa cây kem cho Thiên Di , Vĩnh Khoa cau có gắt . Bên cạnh , Triết Minh và Bách Nhật với gương mặt “đằng đằng sát khí” đang nhìn Thiên Di chăm chăm. Thiên Di vô tư măm măm cây kem mát lạnh mà không thèm để ý đến “những ánh mắt nảy lửa” đó . Nó nhởn nhơ nói :
_ Đâu phải tại tôi đâu chứ !!
_ Còn nói ! – Bách Nhật đưa tay véo má Thiên Di một cái rõ đau .
_ Trả đây ! – Giật cây kem lại , Vĩnh Khoa ăn ngon lành rồi trêu tức Thiên Di – Nhìn miệng đi .
_ Hứ , Triết …
_ Không có Triết Triết gì hết ! – Quay phắt đi , Triết Minh gắt .
Không khí căng thẳng , đầu Thiên Di muốn nổ tung , nó không hiểu vì cái gì mà 3 tên này mê cái trò ghê rợn ấy đến vậy , không chơi được thì làm điệu bộ thấy ghét . Đâu phải lỗi tại nó đâu chứ . 
-----
20 phút trước : 
Thiên Di chần chừ không dám bước vào , cùng lúc đó , tiếng ồn ào từ loa phát thanh vang lên :
“ Chúng tôi thành thật xin lỗi vì sự cố này , vì một số vấn đề nhỏ , các trò chơi sẽ tạm ngưng hoạt động . Thành thật xin lỗi vì chuyện này . ‘’
Thiên Di mừng thầm trong bụng : Ôi , ông trời ơi , con yêu ngài lắm lắm . Nó vui vẻ nhìn 3 tên kế bên rồi dung dăng bước đi . 
Không chơi được phiên bản mới , có 3 người đang tức trào máu , trả lại vé mà lòng Vĩnh Khoa “quặng thắt” . Đưa mắt quyến luyến nhìn cửa vào lần cuối trước khi bước đi , Triết Minh và Bách Nhật không nở rời xa chút nào ( @.@ có cần phải vậy không ) 
_ A , kem kìa .
Tiếng nói lảnh lót như chim hót của Thiên Di đánh tan đi bầu không khí “tiếc nuối” phía sau , làm nỗi niềm “xúc động” bị tụt xuống mức thấp nhất . Một cơn gió hiu hiu thổi qua …

Áng mây thứ 13 : Cuộc hẹn 4 người (tt)
♥Nếu biết trước ngày mai là ngày tận thế
Anh chỉ xin là người chết đầu tiên
Để chờ em trước cách cửa thiên đàng
Ôm nhau lần cuối để đi vào địa ngục ♥
Hiện tại :


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014