iBoom Online Game bắn súng canh tọa độ trên di động như như Gunny, Taan trên PC Chi tiết » |
Hạnh phúc ghé qua khung cửa nhỏ.Nơi có anh đang ngồi.Em có biết…Anh nghe thấy gì không?Hạnh phúc nói : Tôi sẽ mang đau thương đi, mãi mãi!Ngốc ạ…Nghe rồi chứ?Khi em đứng trước mặt anh lần nữa…Cũng là lúc… định mệnh đã thay đổi.Định mệnh đã đưa em trở về…Với vòng tay anh!
“Gửi chàng trai trẻ ta không được biết mặt,
Muốn lên được chức vị chủ tịch này, chắc hẳn nhiều người cũng rất phiền lòng. Ta mong, thế hệ sau, sau nữa sẽ đưa tổ chức đi lên theo chiều hướng tốt hơn.
…
Biết vì sao ta gọi vị chủ tịch tiếp theo là chàng trai trẻ chứ? Ha ha, theo tính toán của ta, những thế hệ sau chắc hẳn sẽ rất trẻ tuổi. Vì “tuổi trẻ tài cao” mà.
Chính vì thế nên cậu mới có thể tìm ra lời giải. Không ngờ vật báu lại là mẩu giấy cũ kĩ này, đúng không?
…
Ta thật ân hận về điều luật quái quỷ mình đã đặt ra. Nếu sớm biết có chuyện hiểu lầm, ta đã cho làm sáng tỏ mọi chuyện trước khi ra đi mãi mãi. Chẳng biết mấy năm qua, đã bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng vì điều luật gàn dở kia.
…
Điều luật chính thức được hủy bỏ ngay lúc cậu đọc mảnh giấy nhỏ này!
Mong chủ tịch trẻ sẽ hết sức vì tổ chức. Nếu có thể, hãy thử đưa tổ chức tiến xa hơn theo một chiều hướng mới. Chẳng hạn, loại trừ kẻ gian thay cho pháp luật. Tốt đấy nhỉ?
…
Tái bút.”
_ Ai có ý kiến gì khác không?
Vĩnh Khoa lãnh đạm nhìn xuống hàng ghế dài, lạnh nhạt cất lời sau khi đã cho mọi người xem mảnh giấy do chủ tịch trước để lại trên màn hình máy chiếu.
Hội đồng quản trị trong công ty lần lượt tán đồng. Dù gì thì họ cũng chán ngáy cảnh chết chốc. Ngửi mùi tanh của máu lâu ngày làm cho người ta cảm thấy sợ. Thật ra, mạng sống con người quý biết bao!
Trương Tề ngồi đó, dõi mắt nhìn hai đứa cháu yêu, cười trong lòng.
_ Thế thì, tôi tuyên bố, điều luật về “chìa khóa vàng” chính thức bị loại bỏ, vĩnh viễn.
Tiếng giày lộp cộp vang khắp giang phòng, cánh cửa lớn mở ra cho luồng sáng bên ngoài chiếu vào.
Kết thúc buổi họp, Vĩnh Khoa thả mình xuống chiếc ghế xoay, thở hắt. Nét mệt mỏi vương trên đôi mày rậm chóng mất đi. Cuối cùng thì cậu cũng đã làm được!
_ Yeah, thành công.
Vĩnh Kỳ phấn khởi hét lên, như muốn chạy khắp phòng vì vui mừng, hệt trẻ con.
_ Ồn quá!
Chất giọng lạnh lùng lọt tõm trong không trung, men theo khí lạnh truyền đến tai Vĩnh Kỳ khiến cậu chau mày.
_ Nè, còn không cám ơn anh. Nếu anh không đánh bọn kia ngất thì em dễ dàng tìm được mẫu giấy à?
_ Nhờ tôi gợi ý nên mới tìm ra lời giải nhanh thôi.
Vĩnh Khoa cố chấp nói, mắt chẳng đối hoài tới ai kia.
_ Nếu anh không dẫn em đến mộ chủ tịch thì có tìm được không?
_ Tôi sẽ tự tìm.
Vĩnh Kỳ nói một, Vĩnh Khoa nói một. Chẳng ai nhườn ai thế nên mới có chiến tranh. Cả hai điều ngoan cố như nhau.
Trương Tề thầm quan sát hai chàng trai trẻ, ông cười mãn nguyện rồi khẽ đứng lên, bước đến trước mặt cả hai, nghiêm nghị nói :
_ Cả hai, làm tốt lắm.
-----
_ Thiên Di ơi, tin tốt, tin tốt đây…
Vừa bước khỏi xe, Vĩnh Kỳ đã lao vào nhà thật nhanh để báo tin vui tới sóc con. Nhưng những bước chân dần chậm lại rồi dừng hẳn, nét mặt phấn liền biến sắc khi trông thấy dáng người trước mặt.
Như hóa tượng, Vĩnh Kỳ đứng bất động, chẳng thốt lên lời nào.
_ Sao thế?
Vĩnh Khoa từ phía sau bước đến, cười nhạt rồi hỏi tên ngốc vừa la hét om sòm kia.
Bỗng chốc, ánh nhìn sắc lạnh chạm ngay tia nhìn đau xót. Vĩnh Khoa lạnh lùng nhìn người trung niên trước mặt, cố nén xúc động, lạnh nhạt đặt câu hỏi :
_ Về rồi ah?
_ Vĩnh Khoa, Vĩnh Kỳ… ta…
_ Tôi mệt.
Vĩnh Kỳ trả lời hờ hững rồi lách khỏi người ông, ung dung tiến thẳng cầu thang không chút do dự.
_ Vĩnh Kỳ, con xuống đây! Ta sẽ đưa bọn con đến một nơi. Mong bọn con tha thứ cho ta.
Ông Trương khẽ cất giọng, ánh mắt trìu mến đầy ắp tình thương như đang van xin một điều gì đó.
_ Mẹ đâu?
Chóng nhận ra sự khác thường, Vĩnh Khoa ném tia sắc lạnh sang người đối diện. Câu hỏi ấy khiến Vĩnh Kỳ ngạc nhiên quay người lại, mắt bắt đầu dõi nhìn xung quanh.
Ông Trương ngồi phịch xuống ghế, cuối đầu đau khổ. Người khẽ run lên, dường như ông đang khóc.
Nhíu mày, Vĩnh Khoa duỗi chân bước đến cạnh ông Trương, điềm tĩnh hỏi lại :
_ Con hỏi ba, mẹ đâu?
_ Mẹ các con…
-----
Gió thổi mạnh vào những cành cây xơ xác. Mang luồng khí lạnh đau thương đến với những người có mặt nơi đây.
Tán lá rũ nhẹ làm những tàn hoa trắng vương vãi khắp đất.
Người phụ nữ trước mặt vẫn hiền hậu cười, gương mặt thanh thản đến vui tươi.
Khói nhẹ nương theo gió, tạo ra khung cảnh mờ ảo.
Có hai chàng thanh niên đứng đó, rất lâu, rất lâu.
Ánh mắt cả hai như vô hồn. Sâu thẳm trong đáy mắt là nỗi buồn vô tận.
Mọi hiểu lầm như được gió hóa giải.
Đặt tay lên tấm bia xám ngắt vô thần, Vĩnh Khoa nhẹ di chuyển từng ngón tay đến khung ảnh trên bia đá. Một cách chậm rãi.
_ Sao lại gạt bọn con?
Quỳ sập xuống nền cát, Vĩnh Kỳ đau khổ thì thầm, ánh nhìn đầy xót thương dán vào khung ảnh đang nhìn cả hai, mỉm cười.
Hương đau buồn chẳng bay theo gió như làn khói trắng kia, chúng cứ động lại nơi khóe mi và kích hoạt tuyến lệ.
Đưa ánh mắt đau buồn sang ông Trương, Vĩnh Khoa khẽ cất giọng :
_ Tại sao?
Câu hỏi không đầu không cuối cùng âm điệu trầm lạnh nương vào gió, truyền đến tai ông Trương cùng làn khói trắng bay vào mắt, làm nhòe mọi cảnh xung quanh.
Thắp nén hương vào bia mộ trước mặt, ông Trương từ tốn buông ra câu trả lời cho thắc mắc của hai chàng trai trẻ :
_ Vì bà không muốn bọn con phải đau lòng. Bà mong các con sẽ luôn hạnh phúc. Ta xin lỗi… xin lỗi vì đến giờ mới cho hai con biết sự thật… Các con… hãy tha lỗi cho ta.
Dời tay khỏi tấm ảnh, Vĩnh Khoa lạnh nhạt cho tay vào túi, bước đến gốc cây gần đó.
Dựa lưng vào thân cây to lớn, thả lòng theo gió bay lơ đễnh cùng nỗi buồn vô tận.
Thì ra, cả hai đã hiểu lầm cha mẹ mình.
Tại sao chứ? Chẳng phải là vì công việc hay sao? Nếu là vì công việc thì sẽ không đau lòng thế này. Tại sao không phải vì lao đầu vào công việc mà bỏ bê con cái? Tại sao lại nói dối để trở thành bậc cha mẹ xấu trong lòng cả hai?
Tại sao chứ?
“Kẻ xấu” luôn có hai mặt của nó sao? Sao lại không trở thành kẻ xấu toàn diện? Nếu thế, cậu có thể dễ dàng hận cả hai người. Hận mãi mãi.
Nhưng… làm sao có thể hận họ khi mà… họ có lý do chính đáng? Lý do không phải liên quan đến công việc mà là vì niềm vui của con cái?
_ Chết tiệt!
Khụy xuống, Vĩnh Khoa dang tay đấm mạnh vào thân cây to lớn. Nỗi đau ngoài da ấy… có đo được với vết thương lòng cậu đang mang?
Gió vẫn thổi nhè nhẹ.
Bao quanh khung cảnh ảm đạm là mảng trắng đau thương. Hệt vòng tay người mẹ đang che chở cho con mình.
Bầu trời quang đãng chứa từng cụm mây trắng xóa, trôi bồng bềnh.
Cạnh gốc cây, chàng thanh niên với nét mặt lạnh băng, tia nhìn chứa đầy nỗi buồn vẫn nhìn về phía có khung ảnh với gương mặt hiền hậu tươi cười đầy hạnh phúc.
Gần nắm mồ nhỏ, một chàng thanh niên khác quỳ sập giữa nền đất, tay thu thành nắm đấm. Nét mặt đau khổ tột độ cũng đang giương mắt nhìn vào khung ảnh.
Nỗi đau mất mác ấy… liệu khi nào sẽ vơi!
-----
Cạch!
Đẩy nhẹ cánh cửa phòng, Vĩnh Khoa dang chân bước vào giang phòng quen thuộc. Tia nhìn rơi tõm trong khoảng không trống trải.
Linh tính như mách bảo điều gì đó khiến Vĩnh Khoa bước vội vào giang phòng nhỏ.
Khẽ nhíu mày, Vĩnh Khoa tiến lại chiếc giường bé xinh, một mẩu giấy nhỏ đập vào mắt cậu ngay lúc đó.
“Chồng yêu…
Em biết anh thích em gọi thế mà. Hi hi. Xin lỗi anh vì em có bí mật giấu anh. Đừng giận em nhé!
Em đã to gan dám dám nói chuyện với ông anh rồi. Lại cãi lời anh. Nhờ vậy, em mớ phát hiện ra một điều, anh biết điều gì không? Quả thật gia đình anh, ai cũng giống nhau cả. Ánh nhìn, chất giọng lạnh tanh luôn làm người khác chùn bước… rất rất giống nhau.
Em biết, cãi lời anh là sai. Lúc nói chuyện với ông, em đã rất sợ. Thật đó!
Nhưng em cũng đã thành công rồi! Em đã “thuần hóa” được ông. Dùng từ “thuần hóa” có lẽ hơi quá nhỉ? Anh đừng cho ông xem nhé. Chắc ông sẽ giết em đấy!
Còn nữa nhé, có phải anh nói với ông về cây roi không? Anh biết không, ông đã mang nó ra hù dọa em. Hu hu. May là ông không hung hăng như anh nên em chưa phải niếm mùi.
À, thật ra là… em đã lại vào bếp rồi! Anh đừng tức giận. Không phải em không nghe lời anh, tại ông một mạch bảo em phải nấu nên em đánh liều. Chắc anh cũng đoán được kết quả nhỉ? Thảm hại.
May là ba anh đã trổ tài nên em mới toàn mạng để viết cái này cho anh đó.
Anh hãy tha thứ cho ba và ông anh nhé! Họ điều rất “đáng thương”. Đáng thương? Chẳng biết sao em lại nghĩ thế nữa. Hi hi.
Mà này, em thấy hơi là lạ sao ấy. Tại sao ba anh và cả anh Vĩnh Kỳ điều biết nấu ăn, còn anh thì không? Có phải anh lười học lắm không? Hay là trong các khóa học nấu ăn, anh cúp tiết?
Lạ thật! Hi hi, thật may vì điều này em không chính miệng hỏi anh, nếu không chắc em sẽ no đòn. Em biết anh rất bạo lực mà.
Tí nữa là quên mất, bí mật mà em giấu anh là chuyện em sẽ sang Mỹ một thời gian. Anh đừng giận. Xa anh, em cũng nhớ lắm ấy!
Ban đầu, em còn định là sẽ xa anh mãi mãi cơ. Nhưng sau khi nói chuyện với ông, em đã thay đổi quyết định. Đừng nghĩ là em không tin tưởng trí thông minh của anh nhé. Chỉ vì em không muốn anh phải đau đầu vì em thôi. Nhìn anh vì em mà bị thương, em rất đau. Đau hơn cả anh luôn í.
Có lúc, em còn ước chi cho anh chết cho rồi. Ai bảo cứ ngốc, cứ thích làm chuyện khiến người ta khóc. Anh có biết vì anh mà em tốn bao nhiêu calo cho việc thút thít khóc chưa hả? Đã thế còn quên người ta trong một thời gian. Hức.
Anh đúng là tên đáng ghét đại ngốc. Đúng là đầu heo.
Xí nhé, những gì ở trên chỉ là em đang giải tỏa buồn bực thôi. Anh đừng để bụng chi cho mệt. Em biết, Trương Vĩnh Khoa rất cao thượng mà. Hi hi, chồng yêu là vĩ đại nhất nhất. (Nói thế thôi, anh cũng đừng nhớ làm gì nhé. Anh cũng không vĩ đại bằng em đâu)
Sau khi kết thúc khóa học, em sẽ bay về gặp anh! Đợi em nhé! (Đừng có nhân cơ hội này mà qua lại với các cô gái khác đó)
Viết nhiều thế này mỏi tay thật. Biết thế em không viết đâu.
Phải luôn nhớ em đấy, chồng yêu.
Được gọi thế thích lắm chứ gì!!!
Em đi rồi, chắc anh nhớ hai từ “chồng yêu” lắm nhỉ! Hi hi”
Lướt qua nhửng dòng chữ nhỏ nhắn, Vĩnh Khoa nữa giận nữa vui. Giận vì cô nhóc dám bỏ đi khi cậu không có ở nhà. Vui vì lời căn dặn thật đáng yêu và trẻ con. Thế mà dám bảo là sẽ người lớn nữa chứ. Trẻ con thì vẫn mãi là trẻ con thôi, làm sao trưởng thành cho được!
Đúng thật sóc con lém lĩnh vẫn là sóc con lém lĩnh.
_ Trở về đây, em biết tay anh.
Phì cười, Vĩnh Khoa ngã người xuống chiếc giường còn vương mùi hương của ai đó, khẽ nhắm mắt.
Vòng xoay số phận cho ta gặp nhau.
Cũng vòng xoay số phận làm ta rời xa nhau.
Và cũng chính vòng xoay ấy.
Mang ta trở về bên nhau.
Tất cả.
Chỉ có một.
Mối nối định mệnh sẽ càng lúc càng thắt chặt.
Và mãi chẳng đứt quãng!
Hai năm sau,
Bầu trời quang đãng chiếu những tia sáng lấp lánh xuống mặt đường, gieo cái nóng nhẹ vào nền nhựa phẳng. Mây lơ đễnh trôi nhè nhẹ, từng chòm mây mang một hình thù khác nhau, kéo dài trên tấm thảm lớn trong xanh.
Tán cây nghiêng nghiêng rung theo nhịp gió, mang hương tinh khiết làm sạch bầu không khí.
Khuôn viên bệnh viện rộng lớn đầy ắp tiếng cười trẻ nhỏ cùng tiếng trò chuyện nhàn nhã của những cụ ông, cụ bà đứng tuổi.
Tà áo blue trắng bay theo gió, vương chút nắng sớm.
Chàng trai với gương mặt anh tuấn đứng đó, cạnh gốc cây lớn. Chiếc khuyên tai bạc lấp lánh trong veo nhờ phản chiếu của nắng.
Cạnh đó, một cô gái xinh đẹp mang trên mình bộ trang phục trắng tinh tươm, làm nổi bật nước da trắng ngần của cô.
_ Anh ơi, cho anh nè!
Một cậu nhóc kháu khỉnh lon ton chạy đến chỗ chàng thanh niên, ngây thơ chìa thanh kẹo ngọt lịm ra trước mặt chàng trai.
Chàng thanh niên khẽ cuối người, cười nhẹ :
_ Cám ơn nhé, nhóc. Em phải mau hết bệnh đấy. Nếu không, anh sẽ dùng cây kim to nhất tiêm cho em.
_ Ơ… - Cậu nhóc ngơ ngác nhìn chàng trai anh tuấn, mắt tròn xoe nhưng cũng thoát lên tia sợ hãi khi nghe nhắc đến từ “tiêm”.
_ Anh đùa thôi, em phải chóng hết bệnh thì mới có thể chơi đùa cùng bạn bè được, đúng không?
_ Dạ.
Cười ngây ngô, cậu nhóc lại lon ton chạy đi, hòa vào lũ nhóc phía trước. Tiếng cười đùa lại rộn vang.
_ Tưởng hay ho lắm, hóa ra chỉ được cái thích hù họa trẻ con.
Cô gái bên cạnh thản nhiên buông ra câu nói mang tính chỉ trích rồi lườm nhẹ chàng thanh niên.
_ “Đây” không đụng chạm “đó” nhé. Thử nghĩ lại mà xem, sao cậu bé ấy chỉ cho kẹo mình tôi, nhỉ? Con gái gì mà dữ như bà chằn. Ế cho coi!
_ Này, muốn gì hả? – Cô gái hung hăng hơn, nhấn mạnh từng âm điệu vừa phát ra.
_ Sự thật thôi!
_ Anh…
_ Tôi sao? Ít ra tôi vẫn được nhiều người đẹp để ý. Không như ai kia…
_ Con trai theo tôi xếp hàng dài đấy!
_ Tự tin quá đáng.
_ Còn hơn một số người.
_ Cô…
_ Thế nào?
…
#$$%$%@#$>>>>......
_ Bác sĩ Vĩnh Kỳ, y tá Bảo Châu. Chiều nay hai người sẽ “bận rộn” đấy!
Wen từ đâu xuất hiện, ông cười gian manh nhìn hai “tội nhân” trước mặt đầy ẩn ý.
Rốt cuộc, mỗi ngày bệnh viện lại được hai nhân viên lao công kiêm luôn bác sĩ, y tá dọn dẹp miễn phí. Giảm đi một khoảng chi thu cho việc thuê người quét dọn cũng là điều đáng mừng.
Từ khi cả hai bắt đầu vào bệnh viện này làm việc thì, không ngày nào là Wen được yên ổn cả. Hằng ngày, ngoài việc chuyên tâm trị liệu cho bệnh nhân, Wen còn có thêm nghề tay trái là làm “người giám hộ”.
“Bất cứ nơi đâu có tiếng ồn, thì nơi đó có Wen”.
Câu châm ngôn ấy, không một bác sĩ nào là không thuộc nằm lòng và không bao giờ sai phạm. Duy chỉ hai người trẻ tuổi giàu năng lượng, dư calo, thừa chất dinh dưỡng, tràn trề sức khỏe này là không biết trời cao đất dày. Cứ sai phạm hằng ngày, hàng giờ.
Thế là được việc!
_ Nhớ dọn dẹp cho sạch vào nhé. Ta sẽ cho kiểm tra đấy. Đừng hòng trốn việc.
Quăng lại câu nói có tính chất đe dọa phía sau, Wen ung dung sải chân bước trên nền cỏ xanh rì hệt đang du ngoạn đâu đó. Bỏ lại hai nét mặt đáng thương của hai người nào đó phía sau. Trông thật tội nghiệp!
-------
_ Tốt lắm. Dự án thành công tốt đẹp.
Hiệu trưởng Lâm gật gù ngợi khen thầy Vinh cùng bản dự án hoành tráng đã được duyệt chỉ, ký kết.
Tổ chức Demon ngày nào giờ đã thành trụ sở của “Công bằng, giúp người” to lớn với quy mô tầm cỡ quốc tế. Được mọi người biết đến và ủng hộ.
Trương Tề nhâm nhi tách trà nóng, khẽ liếc nhìn Lâm Kỳ, buông ra câu bâng quơ.
_ Tuyệt thật! Hương vị sống là đây!
Đặt tách trà xuống bàn, ông khẽ đứng lên, dời bước khỏi phòng họp cùng ban thường vụ.
Lâm Kỳ cười mãn nguyện, ông quay sang người cận vệ trung thành, khẽ cất lời :
_ Hôm nay ta sẽ bận lắm đây, không thể về trường quản xuyến mọi việc được. Thay ta nhé?
Thầy Vinh gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời rồi cuối chào Lâm Kỳ. Bước đi thật dứt khoát.
Rời phòng họp, Lâm Kỳ nhẹ sải chân trên nền gạch bóng loáng. Ngay khi vừa tìm được người muốn tìm, ông khẽ thảy chất giọng trầm thấp vào không trung hòng níu bước chân người đó lại.
_ Này ông bạn già, dùng bữa chứ?
Quay lưng lại, Trương Tề từ tốn gật nhẹ đầu rồi bật cười giữa không gian ngập tia sáng.
Bên khung cửa, mây lang thang trôi như dệt nên bức tranh tuyệt diệu. Cho một tình bạn vừa được nối lại. Cho mọi thù hằn tan theo gió.
Hai bóng người thấp thoáng khuất sau dãy thang máy. Họ đi đến đâu, mọi người cuối chào đến đó đầy kính trọng.
--------
Công viên trở nên thoáng đãng hơn nhờ cây xanh nghiêng che bóng mát. Gió nhè nhẹ luồng qua kẽ tóc nâu bồng bềnh ánh màu nắng như muốn rút hết hơi lạnh từ chàng thanh niên đang đứng đó.
Trên người khoác chiếc sơ mi đen lạnh toát cùng những đường viền sắc nét. Hàng khuy cũng thật bắt mắt. Chiếc sơ mi như đang tôn thêm nét lạnh lùng và sự cuối hút nơi chàng trai anh tuấn.
Nắng nhẹ đậu bên bờ vai rộng, ánh vào gương mặt đẹp tựa điêu khắc, đừng đường nét hoàn mĩ đến không ngờ.
Các cô gái dõi bước ngang qua điều nán lại ngắm nhìn và ngợi khen trước nét đẹp tuấn tú kia. Nhưng chẳng ai dám lại gần làm quen vì tia lạnh thoát ra từ ai kia quá nồng nặc, sặc nguy hiểm. Họ chỉ tiếc nuối đứng xa liếc nhìn.
Chàng thanh niên chẳng để tâm, mắt vẫn đăm chiêu hướng nhìn xa xăm. Tận sâu trong khóe mắt là nỗi nhớ vô biên.
Phía sau chàng trai, một cô nhóc mang trên mình chiếc đầm xanh mướt, trong thật đáng yêu. Cô gái ấy thật nhỏ nhắn giữa dòng người tấp nập nơi công viên.
Gương mặt tinh nghịch cùng đôi mắt to tròn đầy lém lĩnh đang nhìn chàng thanh niên với nụ cười trên khóe môi chúm chím.
Đối với Vĩnh Khoa, có lẽ không quá khó để phát hiện có ai đó đang nhìn mình từ xa. Đơn giản vì cậu nghĩ, chắc đó cũng là một trong những “cái đuôi”.
Phong thái lạnh lùng nguyên vẹn, nhãn thần vẫn nhìn xa xăm.
Có ai đó đang từng bước, từng bước một tiến gần mình một cách thật nhẹ. Không gây ra tiếng động.
_ Nếu còn tiến thêm một bước, cô chết chắc!
Cho rằng một “cái đuôi” xinh đẹp nào đó đang đứng tần ngần phía sau mình, Vĩnh Khoa chẳng buồn ngoái đầu lại nhìn mà phán một câu mang tính đe dọa.
Chiếc môi xinh ẩn hiện nụ cười ranh mãnh, cô gái nhỏ vẫn ngoan cố dời chân thêm bước nữa, bước nữa rồi bước nữa. Thật gần sơ mi đen lạnh băng.
_ Lì thật. Nói cho cô biết, tôi có…
Một vòng tay nhỏ nhắn khẽ vòng ngang eo và xiếc nhẹ khiến Vĩnh Khoa bất giác giật mình. Trước khi ai đó kịp phản ứng hay gạt tay mình ra thì đối phương đã cất lời trước, chất giọng trong trẻo đáng yêu vang lên giữa ánh nắng trong suốt :
_ Chồng yêu, anh mặc cái áo này rất, rất, rất đẹp trai. Hèn gì các cô kia cứ liếc nhìn mãi.
_ …
Bất động.
Một cảm giác ấm áp len lõi trong khoang ngực. Theo dòng máu đang lưu thông trong người truyền đến tim.
Trong ánh nắng chớm nhẹ, gương mặt lạnh lùng như rực sáng. Khóe môi đỏ mộng hếch lên, hình thành tia cười hạnh phúc, che khuất phần băng giá.
_ Mà nè, lúc nãy anh định nói gì thế? Câu nói sau cùng ấy.
Buông vòng tay mình ra, Thiên Di ranh mãnh cười gian chuyển hướng ra phía trước nhìn người kia.
Lẽ ra, Vĩnh Khoa sẽ ôm cô nhóc vào lòng vì hai năm qua dám bỏ cậu một mình. Nhưng… ý định đó đã được thay đổi ngay khi cô nhóc “khiêu chiến” trước.
Cho tay vào túi, Vĩnh Khoa nhún vai một cách thản nhiên :
_ Nói gì?
_ Thì anh định nói gì ấy… Nói đi mà… Anh có gì? Nói đi, em rất muốn nghe.
Thiên Di phấn khởi tra khảo, cô nhóc biết Vĩnh Khoa định nói những gì. Nhưng muốn chính miệng cậu thừa nhận thì mới vui. Không phải sao!
_ Chẳng có gì cả!
_ Nói đi, nói đi mà. – Lay lay cánh tay ai kia, Thiên Di chau mày ương bướng.
_ Anh có…
_ Em biết rồi, anh định nói là “Anh có vợ rồi” đúng không? Em biết mà, anh yêu em lắm chứ gì?
Chẳng còn kiên nhẫn đợi ai kia thừa nhận, sóc con tuôn nguyên tràng “tự sướng” khiến Vĩnh Khoa im như tượng.
Đúng là cậu có định nói thế thật!
Nhưng… bây giờ thì khác rồi.
Nheo mắt, Vĩnh Khoa gieo tia nhìn nguy hiểm lên người sóc nhỏ, khẽ nghiến răng :
_ Sai. Anh nói là… Anh có thể sẽ đánh em, đồ ngốc!
_ …
Hiu quạnh… ~…
Đáng ghét, thừa nhận thì có chết ai đâu chứ. Đồ đầu heo!
Thiên Di bĩu môi, đẩy cánh tay rắn chắc của ai đó ra khỏi tay mình theo cách lạnh nhạt vừa học được từ tảng băng sắc đá kia.
_ Thế à? Thế… em sang Mỹ tiếp đây. Tạm biệt anh. Sống vui vẻ nhé!
Nói rồi, sóc nhỏ quay bước đi, mang trong mình cục tức to đùng. Tâm trí thì luôn buông lời mắng ai đó “Đồ ngốc Trương Vĩnh Khoa, anh không thèm giữ em lại luôn sao? Đồ đại ngốc…”
_ Này…
Yeah. Cuối cùng cũng chịu gọi. He he, năn nỉ em ở lại đi Vĩnh Khoa ngốc.
Mừng thầm trong tâm can, Thiên Di háo hức trong lòng, vui ra mặt nhưng vì đang đứng quay lưng lại với ai kia nên có lẽ người đó không nhìn thấy được.
Nhưng… với Vĩnh Khoa, điều gì qua nỗi mắt cậu?
_ Đi thật ah?
Như muốn té xỉu, Thiên Di cố trụ chân trên nền đất xám. Giữ bình tĩnh. Không ngờ ai đó lại thản nhiên hỏi thế. Thật là…
_ Ừm, đi thật. – Cứng giọng, Thiên Di đáp mà chẳng thèm ngoái nhìn phía sau. Cứ thứ dang chân bước tới trước.
Một bước…
Hai bước…
_ Du học cũng không báo trước một tiếng! Khi về cũng chẳng thông báo lời nào!
_ …
_ Để lại lá thư là đủ sao? Hơn nữa, trong lá thư ấy còn có vài điều “chỉ trích” anh?
_ …
_ Nói anh không biết nấu ăn?
_ …
_ Cãi lời anh.
_ …
Vừa nói, Vĩnh Khoa vừa sải chân về phía trước. Cho đến khi đã đứng phía sau sóc con thật gần, cậu mới dừng hẳn. Ngã mái đầu nặng trĩu vào bờ vai bé xinh, Vĩnh Khoa khẽ thì thầm :
_ Có biết anh nhớ em thế nào không con sóc ngốc nghếch siêu quậy?
Nụ cười hạnh phúc được vẽ trên khóe môi chúm chím. Theo gió, truyền đến ai đó thật nhẹ.
_ Em cũng nhớ anh chết được!
_ Mà… với đầu óc như em, có người chịu cho em du học ah?
_ …
Lại nữa!
Thật là… nhịn không được.
Lòng Thiên Di như núi lửa đang tuôn trào và sôi sùng sục. Quay quắt lại, sóc con mím môi, thảy sang ai kia chất giọng hung hăng nhất :
_ Anh đúng là…
Ngay lập tức, một nụ hôn nhẹ đặt lên làn môi chúm chím. Cùng với nụ hôn ngọt ngào ấy là một câu nói lạnh tanh mang tính nghiêm cấm :
_ Lần sau, nếu em còn nhắc đến hai từ “Du học”. Anh sẽ cho tất cả hãng hàng không ngưng hoạt động, mãi mãi.
------
Sân bay.
Đứng ngóng tới ngóng lui, sốt cả ruột.
Sóc con cứ tiến tới tiến lui, lòng hồi họp không yên.
Vì sao ư?
Vì hôm nay là ngày Triết Minh, Bách Nhật và A Huân trở về Việt Nam.
Nhưng… chẳng vì lý do nhỏ nhoi ấy mà khiến cô nhóc đứng ngồi không yên thế đâu. Có một lý do “hoành tráng” hơn nhiều.
_ Ở đây!
Vừa nhìn thấy hai tên “xa lạ” trở về, Vĩnh Khoa đã lạnh lùng gọi mà chẳng hề vẫy tay. Cứ như đang gọi không khí ấy!
Thiên Di nheo mắt nhìn đầy ám chỉ khiến Vĩnh Khoa ngạc nhiên, cậu lãnh đạm hỏi :
_ Có gì ah?
_ Anh không thể dùng từ “nhẹ nhàng” hơn sao?
_ Không!
Hừ, đố chết bầm. Để xem… em sẽ trả đũa anh thế nào. Nhất định em phải làm anh thừa nhận đã “ghen”.
Kéo đóng hành lý cồng kềnh trên tay, tiến đến chỗ có tảng băng ngàn năm đang đứng. Triết Minh cười “xã giao” rồi dùng bộ mặt “khiêu khích” nhìn Vĩnh Khoa.
Cạnh Triết Minh, Bách Nhật thở phào mệt mỏi. Dường như mấy ngày qua việc học hành đang “đàn áp” vị thần tôn thờ “việc chơi bời” này.
Một người “lạ mặt xuất hiện” sau lưng Triết Minh và Bách Nhật chẳng khiến Vĩnh Khoa ngạc nhiên. Cậu thẳng thừng chỉ tay vào chàng trai anh tuấn phía trước, lạnh lùng cất giọng :
_ Ai?
Vĩnh Khoa không nhận ra A Huân bởi một lý do duy nhất. Vì khi A Huân xuất hiện và du học, Vĩnh Khoa điều không nhìn thấy gương mặt ân nhân của mình. Làm sao mà nhận ra cho được.
Còn về giọng nói… có lẽ do lâu quá nên quên cũng nên!
Vừa nhìn thấy A Huân, Thiên Di đã lon ton chạy đến nắm chặt cánh tay của cậu rồi nhanh nhảu nói :
_ Anh đẹp trai. Chào mừng anh trở về.
Đúng như dự đoán. Nét mặt Vĩnh Khoa đã hoàn toàn biến sắc.
_ Anh đẹp trai hơn hắn ta. Em bỏ hắn và theo anh đi.
A Huân gian manh đáp, mắt vẫn dán vào chàng thanh niên quen thuộc trước mặt không dời. “Giúp người thì phải giúp cho trót” chứ!
_ Hoa đã có chủ rồi đấy. Đừng dại mà đụng vào. Nếu không, cậu sẽ không sống nổi với tôi đâu!
Bước đến trước, Vĩnh Khoa hung hăng giương tia nhìn không mấy vui nhìn đối phương. Theo đó, cậu lạnh nhạt kéo sóc con về phía mình.
_ Anh ghen sao?
Thiên Di tinh nghịch chặn ngang ai kia, lén nhìn nét mặt biến sắc trầm trọng đang ngự trị trên gương mặt lạnh băng.
_ Không!
_ Vậy… em theo anh ấy!
Giằng tay khỏi Vĩnh Khoa, Thiên Di nhanh chân chạy sang A Huân, cười lém lĩnh.
_ Này…
Vĩnh Khoa lạnh lùng cất giọng, tia nhìn lọt tõm trên gương mặt “đáng ghét” của “người không quen”.
Bên cạnh, Triết Minh và Bách Nhật cố nén cười. Dõi mắt xem phim hay.
Lý do “hoành tráng” ấy, chính là trò trẻ con này!
_ Nói đi. Thừa nhận là mình đang ghen. Tôi sẽ không theo đuổi Thiên Di nữa. - A Huân giang manh chen vào.
Ngờ đâu, việc “dại dột” ấy lại khiến Vĩnh Khoa ngơ người.
Với việc nhận dạng một giọng nói đã từng nghe, là điều dễ như trở bàn tay.
_ Cậu! Nói lại lần nữa xem? – Chỉ thẳng tay vào chàng trai trước mặt, Vĩnh Khoa điềm nhiên ra điều kiện.
_ Nói đi. Thừa nhận là mình đang ghen. Tôi sẽ…. Ưm…ưm…
Chóng bịt lấy miệng anh chàng ngốc lại, Thiên Di ra dấu cho A Huân im lặng vì… cô nhóc nhận ra, ánh mắt Vĩnh Khoa đã trở về trạng thái ban đầu. Sắc lạnh ma mãnh và có phần nguy hiểm. Lẽ nào… trí nhớ tốt đến thế?
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa sải chân bước đến trước “người lạ quen thuộc”, kéo sóc con ngã vào lòng mình rồi chốt câu nói :
_ Anh thừa nhận. Được chưa?
_ …
_ Rất vui khi gặp “lại” cậu, bác sĩ tài ba, A Huân!
Sân bay lộng gió và nắng vàng.
Gió vờn mái tóc nâu thật khẽ.
Bên ngoài, giọt thời gian vẫn trôi. Chẳng ngừng.
Hệt quả cầu tuyết trong veo, lấp lánh dưới ánh bảy sắc. Trong quả cầu tuyết ấy, là hai nhịp đập đang dần hòa hợp vào nhau.
Sợi dây đỏ gắn liền hai trái tim.
Gặp được nhau đã là cái duyên. Đến với nhau, bên cạnh nhau, quan tâm nhau, yêu thương nhau… có lẽ là do số phận. Nhưng, có giữ được cái duyên phận ấy hay không là do chúng ta.
Đừng nghĩ duyên số sắp đặt cho anh và em của nhau thì sẽ mãi là của nhau. Ông trời thật ra chỉ giúp chúng ta một nửa đoạn đường mà thôi. Đoạn đường còn lại, anh và em phải tự bước tiếp.
Hạnh phúc chỉ đến với người biết trân trọng giữ gìn. Định mệnh có sẵn và định mệnh cũng do cả hai ta tự tạo ra.
Em. Con sóc nghịch ngợm siêu phá phách, làm rối cuộc sống của anh. Tạo nên nhiều mối nối dày cợm. Cũng chính em, cô nhóc con ngốc nghếch ương bướng, đã bước vào tim anh một cách âm thầm không hay biết. Làm thay đổi con người anh.
Ngay từ phút giây đầu tiên anh và em chạm mặt nhau.
Thì lúc đó… anh đã biết trước được tương lai.
Rằng, em là người mà anh đang tìm kiếm.
Rằng, em thuộc về anh, mãi mãi!
[Truyện] Yêu thương hay thương hại, thất bại hay chơi dại Đi mãi gần cuối đường mới tìm được 1 quán net. Hắn chui ngay vào mà đăng nhập game Audition. Cái ngày ấy hắn còn ham chơi game lắm |