Game Kiếm Hiệp Online Siêu phẩm Võ Lâm 3D, chân thực, sống động từng chi tiết, nổi bật nhất trong các Game nhập vai năm 2013. Tải game miễn phí » |
Sự sống nảy sinh từ trong cái chết…… hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh, gian khổ…Ở đời này không có con đường cùng….… chỉ có những ranh giới…Điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy.
Khá bực mình trước sự im lặng của ai kia, Vĩnh Khoa nhướn mày cau có, đôi mắt chứa trọn hình ảnh của người trước mặt :
_ Em học cái cách im lặng này ở đâu thế?
_ …
_ Này…
Độc thoại là đây ư?!
Sức chịu đựng của Vĩnh Khoa không nhiều như những người khác, nãy giờ chẳng biết đứng đây độc thoại bao lâu rồi nữa. Cho tay vào túi, Vĩnh Khoa hằng hộc gắt :
_ Em mà im lặng nữa là anh đi đấy!
Vốn là người không biết cách “giảng hòa”, câu nói của Vĩnh Khoa đã có ảnh hưởng đến người trước mặt. Gặp lại Vĩnh Khoa, Thiên Di vui mừng khôn xiếc, nó muốn ôm chầm lấy Vĩnh Khoa nhưng chẳng dám. Chính cậu là người làm cho khóe mi nó đỏ ứ lên.
Tưởng rằng Vĩnh Khoa cố ý nhưng thì ra là vì muốn bảo vệ nó nên cậu mới làm vậy, vậy thì làm sao mà hận cậu được chứ. Đã vậy, khi gặp lại, người ta đang xúc động không nói nên lời mà còn dùng cái chất giọng lạnh lùng đáng ghét kia để nói thì quá đáng thật.
Nắm chặt tay lại, Thiên Di hét toáng lên làm ai kia thoáng giật mình :
_ Đi đi, đi luôn đi. Có ai kêu anh ra đây đâu mà nói.
Bờ vai nhỏ xinh khẽ run lên, thứ nước trong suốt lại rơi nữa rồi!
_ Đáng ghét… Anh là tên đáng ghét… Em biết hết rồi… Anh Nhân đã nói hết với em… Anh quá đáng lắm… Em ghét anh… Cứ thích làm cho người ta khóc… Anh là con heo… Hức… hức…
Heo?.. Heo á? Mắng cậu là heo?
Nghĩ sao một người đẹp trai, tuấn tú, thông minh như Vĩnh Khoa lại đi so với chú heo ủn ỉn chứ?!
Nhưng…. chẳng hiểu sao Vĩnh Khoa không “xử” nó tội mắng cậu là heo, thay vào đó, một vòng tay rắn chắc khẽ ôm con sóc nhỏ vào lòng. Một cái ôm thật chặt.
Đưa tay lau từng giọt nước trên khóe mắt Thiên Di, Vĩnh Khoa thì thầm đủ để nó nghe thấy. Một chữ duy nhất.
_ Ngốc!
Chữ ấy như chất xúc tác vào một một hóa chất đang phừng phừng lửa…
Đúng là đáng ghét. Thấy người ta khóc không an ủi thì thôi còn mắng người ta ngốc này ngốc nọ.
Ngưng hẳn việc thút thít khóc, Thiên Di đưa mắt nhìn gương mặt anh tuấn, chất giọng trong veo vang lên :
_ Em ngốc, anh là tên… ĐẠI NGỐC!
Phập !
Cắn thật mạnh vào bàn tay đang đặt trên bờ má xinh xắn của mình, Thiên Di toe toét cười vì đã trả được thù. Đúng là sóc con, vừa khóc đó lại toe toét cười.
_ A…
Vĩnh Khoa nhăn mặt, nhìn vào vết răng còn in trên tay rồi lườm cô nhóc trước mặt. Đau lắm chứ chẳng đùa.
Đột nhiên, cậu quay đi chẳng thèm nói lời nào. Đang dõi đây mà.
_ Này… anh đi đâu đó. Này…
Gọi mãi mà dáng người ấy cứ dửng dưng bước đi. Bực mình, Thiên Di tháo ngay chiếc mũ lưỡi trai đang đội ra, nhắm thẳng mục tiêu và…
Vèo!
Bộp.
Chiếc mũ hạ cánh ngay trên tấm lưng to rộng và rớt xuống đất trong vài giây ngắn ngủi.
_ Đáng đời anh.
Màu xám ngắt bao trùm lấy dáng người anh tuấn trước mặt, Vĩnh Khoa chầm chậm quay người lại với nét u ám bao phủ. Đôi mắt hằn mạnh tia giận dữ. Con sóc này đúng là quá quắt. Hết cắn rồi lại quăng đồ vào lưng cậu. Thích dùng bạo lực à!?
Bước từng bước một, tiến dần đến dáng người nhỏ bé kia. Gương mặt sắc lạnh đến đáng sợ, Vĩnh Khoa nghiến răng, khí lạnh tạo thành luồng gió mạnh rít lên từng hồi :
_ Gan nhỉ? Sang đó hắn ta cho em ăn mật gấu…
_ Gấu cái đầu heo nhà anh. – Lập tức chặn ngang câu nói của Vĩnh Khoa bằng chất giọng trong trẻo pha lẫn tức giận.
_ Em… - Sắc mặt chuyển sang u ám hơn.
_ Đáng đời anh. Ai bảo anh nhẫn tâm lừa em. Có biết em khóc nhiều thế nào không hả!? Tại anh mà em mất ngủ trầm trọng. Tại anh mà em không có đêm Giáng sinh ngọt ngào. Tại anh mà em phải sang Mỹ. Bắt đền anh đấy.
Chẳng để Vĩnh Khoa kịp mở miệng, Thiên Di tuôn nguyên một tràng sớ “tội án” của Vĩnh Khoa làm cậu im bặt, trố mắt nhìn nó trân trân.
Được! Thích kể tội chứ gì!
Khoanh tay trước ngực, Vĩnh Khoa nghênh mặt, lạnh lùng nói :
_ Tại em mà anh bỏ bữa. Tại em mà anh chẳng ngủ đủ giấc. Tại em mà anh nằm liệt giường vì sốt, mê man mấy ngày liền. Tại em mà anh phải mua xe mới. Tại em mà anh phải chi một khoản tiền lớn cho nhiều việc linh tinh do em làm tác giả. Sao em không đền cho anh, ngược lại còn bắt đền anh?
Đôi mắt tròn mở to hết cỡ như không tin vào những gì mình nghe thấy. Trong khoảng thời gian Thiên Di “vắng nhà”, Vĩnh Khoa đã sốt nặng sao? Nó hoàn toàn không biết những chuyện đó.
Nhưng… đó đã là quá khứ. Có sốt thì cũng hết rồi. Chẳng những thế, giờ lại còn khỏe mạnh hơn trước. Không nhân nhượng, Thiên Di chống hai tay ngang eo, vênh mặt lên :
_ Chẳng quan tâm. Anh thích chịu đựng mọi chuyện một mình lắm mà. Sao lại kể với em những chuyện của “quá khứ” thế?
Cứng họng.
Nét lạnh vẫn nguyên vẹn nhưng tâm trí Vĩnh Khoa đang…. bấn loạn. Sao nói câu nào ra là cãi ngay câu ấy nhỉ?! Đúng là cần được dạy dỗ “đúng cách”.
_ Đi.
Túm lấy áo Thiên Di, kéo đi một mạch. Mặc cho nó la hét om sòm, mặc cho người đi đường dòm ngó, Vĩnh Khoa vẫn tiếp tục bước đi và cố ý quăng lại câu nói “minh chứng” cho việc làm của mình :
_ Hư quá. Em dám trốn chồng để hẹn hò với tên con trai khác à! Về nhà biết tay anh.
------
_ Chào cha, mẹ vợ con về.
Chốt một câu ngắn gọn rồi “quăng” ai kia vào xe một cách không “thương hoa tiếc ngọc” gì hết. Khởi động máy, Vĩnh Khoa bắt đầu cho xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập ngoài kia bằng những cú đánh đu dứt điểm. Chẳng thèm đợi đèn đổi màu, cậu phóng ga vượt qua mặt những con xe phía trước một cách ngạo nghễ. Đường đua tử thần được mở ra. Người ngồi bên cạnh được phen hú vía vì phát hiện tài năng mới của Vĩnh Khoa. Dù cảnh sát giao thông có phát hiện ra cũng chẳng dám lập biên bản.
Chiếc xe được thể chạy ngày càng nhanh, xé toạc gió thành từng mảnh. Khung cảnh trước mắt lướt qua mắt như được tua nhanh hết cỡ, làm hoa mắt người bên cạnh tay lái cừ khôi.
Hai tay bấu chặt dây an toàn, mặt cắt không còn hột máu, không thể nào chịu đựng thêm tình cảnh “chết người” này nữa. Nhắm tịt mắt lại, Thiên Di hét toáng lên trong sợ hãi :
_ Dừng xe, mau dừng xe lại đi.
_ …
Phản ứng đáp lại lời nói mỏng manh ấy là… tăng thêm ga và rẽ vào con đường khác vắng hơn, tiện cho việc “đánh đu, lạng lách” để trị tội kẻ phá phách.
_ Á, dừng xe đi mà, em năn nỉ anh đấy. Làm ơn dừng xe lại đi. Ghê quá.
Tốc độ kinh hoàng đến choáng ngợp làm Thiên Di chẳng dám hé mắt ra nữa. Đôi mày khẽ chau lại, mắt vẫn nhắm tịt, miệng không ngừng van xin tay lái cừ khôi tha mạng, nhưng… vô ích.
_ Dừng xe lại đi mà. Em xin lỗi. Em sai rồi…
Đành phải “xuống nước” để bảo toàn tính mạng.
Thiên Di vẫn giữ tư thế đó, thốt ra từng từ một. Vì nhắm tịt mắt lại nên sóc con đâu thấy được nét cười thoáng ngự trị trên đôi môi đỏ mộng.
_ Còn phá hết?
_ Không, không phá anh nữa. Mau dừng xe lại đi.
Tốc độ vẫn không thay đổi. Thay vào đó, chiếc xe lại tiếp tục đổi hướng. Do đang chìm trong “cái thế giới màu đen” nên Thiên Di chẳng biết Vĩnh Khoa đang chở nó đi đâu nữa. Cầu mong là không phải xuống địa ngục là được!
Rẽ sang con đường trở về nhà, tốc độ chiếc xe vẫn chẳng thuyên giảm được bao nhiêu. Vĩnh Khoa cười lạnh, chất giọng kênh kiệu pha lẫn ma quái xông vào tai Thiên Di :
_ Vậy thì…
_ Em xin lỗi, xin lỗi. Không dám phá anh nữa.
_ Và…
_ Và không quậy nữa. Sẽ nghe lời anh.
_ Và…
Khá bực mình khi không biết còn “Và...” cái gì nữa, Thiên Di mở mắt ra, nhăn trán :
_ Còn gì nữa? Anh giảm tốc độ lại được không?
_ Phải luôn gọi anh là chồng yêu khi ở cùng anh. Chỉ hai người.
_ Gì chứ? Quá đáng vừa thôi nha. Chẳng phải anh bảo em kí vào giấy hủy hôn rồi sao?
Chiếc xe lại tăng tốc bất ngờ khiến Thiên Di xuýt đập mặt vào cửa, sóc con lăm le lườm Vĩnh Khoa một phát vì hành động bất chợt ấy.
Chẳng để tâm đến cử chỉ nhỏ nhặt ấy, Vĩnh Khoa thản nhiên như đang chơi một trò chơi dành cho trẻ con, tốc độ của chiếc xe chẳng nhằm nhò gì đến một người như cậu cả, khẽ nhún vai :
_ Đó chỉ là giấy giả. Không có tác dụng. Em muốn ngồi trên đây thêm mấy vòng nữa?
Rùng mình khi nghe những thanh âm sắc lạnh thỏa ra khắp nơi trong khoang xe, Thiên Di lắc đầu ngoay ngoẩy :
_ Vâng, vâng. Em sẽ gọi anh là chồng yêu khi chỉ có hai người. Cho xe chậm lại….
Đột nhiên, chiếc xe chậm dần rồi dừng hẳn trước cổng của ngôi biệt thự lớn. Ngay cả Vĩnh Khoa cũng khá bất ngờ trước tình trạng của con xe yêu quí.
Thiên Di ngồi im, quan sát chiếc xe, đôi mắt tinh anh bỗng nhiên sáng rực lên, cười ma quái :
_ Hi hi, hết xăng hả?
_ …
Cũng may, đã về đến cổng nhà. Nếu không chắc phải… mua xe mới nữa mất.
Để giữ “thể diện”, Vĩnh Khoa giương tia lạnh lườm Thiên Di một cái rồi đẩy cửa bước ra ngoài, đi thẳng vào nhà với sắc thái u ám quanh đỉnh đầu.
Ngồi cười một mình, Thiên Di lẳng lặng quan sát cái dáng anh tuấn bước đi trong khuôn viên rộng lớn. Từng bước chân đạp nhẹ lên nền cỏ xanh mượt mới nhú lên.
Ánh chiều dần buông xuống…
Bước ra khỏi xe, Thiên Di lon ton đuổi theo cái dáng cao cao phía trước.
Ánh cam nhạt phủ lên vạn vật. Tôn thêm nét cao quý cho dáng người phía trước. Phảng phất hương vị hạnh phúc, gió mang mùi hương mới quấn lấy hai con người đang đứng dưới màu nhạt của buổi chiều tà.
Đôi tay nhỏ khẽ vòng ngang eo ai đó, xiếc thật chặt…
Tựa đầu vào tấm lưng rộng, hơi ấm lan khắp cơ thể. Vài sợi tóc con lơ phơ trước gió nghịch ngợm ve vẫy trước vầng trán bé xinh.
Một cái ôm từ phía sau làm ai kia thoáng giật mình…
Đứng yên ở vị trí cũ, Vĩnh Khoa chẳng nói lời nào. Cậu cứ giữ nguyên tư thế ấy, cậu đang cảm nhận nhịp tim của ai đó, đang cảm nhận hơi ấm sau bao ngày xa cách…
Giữ chặt vòng eo của Vĩnh Khoa trong khoảng thời gian khá lâu, dưới ánh trăng mới nhú khỏi mây, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên :
_ Em nhớ anh lắm.
Nét lạnh bị gió cuốn phăng đi, nhịp tim lại tăng đột ngột. Khóe môi khẽ nhếch lên, hình thành một nụ cười nhẹ tênh. Rất nhanh chóng, nụ cười ấy biến mất.
Gỡ vòng tay đang ôm ngang eo mình ra, Vĩnh Khoa khẽ quay người lại phía sau. Bàn tay săn chắc luồn vào mái tóc mượt mà, chưa khi nào Thiên Di thấy cậu… dịu dàng đến thế. Rất khác với thường ngày.
Cuối người xuống thấp, hai ánh mắt chạm nhau trong tích tắc…
Có gì đó mềm mại, nhẹ nhàng lướt trên đôi môi chúm chím…
Xoa đầu cô vợ nhỏ, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi bước vào nhà, trên môi còn phàng phất dư vị của nụ hôn khi nãy…
Chạm nhẹ vào môi mình, cậu lại cười.
Đứng hình, Thiên Di đưa tay sờ lên môi mình, hương vị ấm áp từ đôi môi ai kia còn vương đâu đây. Khẽ cười tủm tỉm.
Ánh trăng như chia vui cho đôi uyên ương gặp lạ sau mấy ngày xa cách, tỏ sáng khắp trời. Làm cho những vì tinh tú phát sáng lung linh. Bầu trời chưa khi nào đẹp đến thế.
Nhưng, dường như trên nền trời ấy thoáng chút mảng đen bao phủ thì phải. Dù ánh sáng có đủ lớn cũng chẳng che khuất được vệt đen hằn sâu ấy….
Nước Mắt và Niềm Đau...!!~- Thay nhau lên làm chủ cảm xúc :\'\'>* Tình yêu và hạnh phúc...!!~- Đang thôi thúc cảm xúc rạch vào tim : )*
_ A, Thiên Di đáng yêu của anh..h.h.h..h.!!!!
Vừa nhìn thấy Thiên Di bước vào nhà, Vĩnh Kỳ đã hét toáng lên, mắt hiện rõ tia vui mừng, toan chạy đến ôm chầm lấy sóc con.
Xoạc..
Rầm!
_ Ui…
Nằm sõng soài trên nền gạch, Vĩnh Kỳ nhăn nhó nhìn kẻ vừa gạc chân mình, gắt lên :
_ Làm gì thế?
Kẻ đó vẫn dửng dưng như chưa hề làm gì, đưa ánh nhìn lạnh giá vô tội sang Vĩnh Kỳ, giọng thản nhiên :
_ Làm gì?
_ …
_ Con về rồi à?
Chất giọng trầm trầm vang lên. Từ trên bậc thang, Trương Tề chậm rãi bước xuống nơi Vĩnh Khoa đang đứng, ánh nhìn gieo thẳng vào Thiên Di, khẽ cười nham hiểm.
Vĩnh Khoa khựng người. Cậu quên mất là ông mình cũng đang ở trong ngôi nhà này. Chết tiệt! Tại sao lại đưa Thiên Di về đây chứ?!
Riêng sóc con, nó vẫn… chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, chẳng biết mối nguy hiểm đang rình rập quanh mình. Bước tới trước một bước, nó khẽ cuối đầu lễ phép :
_ Chào ông ạ!
Nhận được ánh nhìn hiểm của ông mình, Vĩnh Khoa nhào người tới trước, đứng chắn trước Thiên Di, môi khẽ hếch lên, chất giọng lạnh ngắt thoát ra :
_ Con có chuyện muốn nói với ông. Ngay bây giờ.
_ Được. Ta chờ con trên phòng.
Quay người đi, Trương Tề ném lại cho Vĩnh Khoa tia cười hiểm ác rồi thong thả đặt chân lên từng nấc thang.
Thở hắt, Vĩnh Khoa chớp mắt đầy mỏi mệt. Cuối cùng thì cũng phải đối mặt với điều này. Liệu có cách nào hủy bỏ được điều luật gàn dở ấy không?
Chính cậu sẽ tự kết thúc chuyện này. Cho tay vào túi quần, Vĩnh Khoa hờ hững nhìn Vĩnh Kỳ, khẽ cất giọng :
_ Vĩnh Kỳ…
_ Ừm.
Chẳng đợi Vĩnh Khoa nói hết câu, Vĩnh Kỳ đã cất giọng. Nhìn vào ánh mắt kia, Vĩnh Kỳ thừa biết điều Vĩnh Khoa muốn nói là gì, thoáng gật đầu rồi kéo tay Thiên Di trong sự ngơ ngác của nó kèm theo câu nói chắc nịch :
_ Để anh đưa em về nhà mẹ. Giờ Vĩnh Khoa bận việc nên không thể đưa em về được.
------
Đi theo phía sau lưng Vĩnh Kỳ, Thiên Di không ngừng thắc mắc về người trên lầu. Tại sao khi gặp ông ấy, nét mặt Vĩnh Khoa lại thay đổi và cậu lại đứng chắn trước nó? Không kìm được trí tò mò, Thiên Di đứng sựng lại, giật tay nó ra khỏi tay Vĩnh Kỳ, khẽ nói :
_ Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh nói cho em biết đi.
Cụp mắt xuống, Vĩnh Kỳ sải chân bước đến trước mặt sóc con, chất giọng buồn bã thoáng vang lên bên tai :
_ Nếu người được hứa hôn là anh, thì em sẽ làm sao?
_ Dạ? - Tròn mắt, Thiên Di ngơ ngác hỏi lại.
_ Em thích sợi dây đó chứ? - Chỉ tay vào cái vật đang lấp lánh sáng trong đêm, Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng hỏi. Dường như cậu mơ hồ hiểu được điều gì đó từ việc Vĩnh Khoa đeo lại sợi dây chuyền vào cổ Thiên Di. Mục đích của việc làm ấy quá rõ rồi. Vĩnh Khoa muốn Thiên Di gặp khó khăn trong việc phân biệt cậu và Vĩnh Kỳ. Đôi mày anh tú khẽ nhíu lại, Vĩnh Kỳ chìm trong dòng suy nghĩ mơ hồ : Thằng ngốc này, em đang tính làm chuyện gì nữa đây?
Chẳng biết sợi dây chuyền ngự trị trên cổ mình khi nào, có lẽ là lúc chiếc hôn phớt qua chăng? Nắm chặt lấy sợi dây chuyền ấy trong tay, nét hồn nhiên trong sóc con chợt vút qua, chiếc môi xinh xắn hình thành nụ cười đáng yêu :
_ Em rất quý báu vật này.
Xoạc...
Thoáng giật mình khi nghe tiếng động lạ, cả Vĩnh Kỳ và Thiên Di cùng quay người lại. Một tốp người mặc vest đen đang đứng phía sau cả hai. Rất nhanh, Vĩnh Kỳ nhận ra đó là người của ông mình. Nắm lấy cánh tay Thiên Di, Vĩnh Kỳ nói thật nhỏ để cả hai cùng nghe :
_ Em chạy giỏi không? Thấy bìa rừng ở đó chứ? Giờ chỉ có chạy vào đó mới thoát khỏi đám người này. Chuẩn bị nhé, chắc thể lực của em không tồi đâu, nhỉ?
_ Cậu chủ! Mong cậu hợp tác. - Một người trong đám gián đen khẽ cất giọng, như hâm dọa.
Nhếch môi ma mãnh, Vĩnh Kỳ nhướn mày khinh khinh :
_ Đã nói bao nhiêu lần rồi. Tôi vốn không phải kẻ thích nghe lời người khác... Thiên Di, GO.
Bắt đầu chạy thật nhanh, nhanh hơn nữa...
Đặt tay mình trong tay Vĩnh Kỳ, Thiên Di cố chạy thật nhanh để theo kịp dáng người cao cao ấy. Gió tạt vào mặt, rát buốt, lạnh ngắt. Hai bóng người ấy dần dần bị rừng đen nuốt trọn. Ánh trăng mờ ảo yếu ớt soi đường cho họ. Phía sau, một tốp người vẫn ngoan cố đuổi theo. Tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Lần này, Vĩnh Kỳ đã sai, hoàn toàn sai khi chọn bìa rừng để chạy vào. Ông cậu thừa biết cái tính cách "không thích nghe lời" của cậu, vì thế, chọn bìa rừng làm nơi kết thúc mọi chuyện là tuyệt vời nhất. Đã có người phục sẵn ở đó. Dù thông minh đến đâu, Vĩnh Kỳ cũng không ngờ ông cậu lại bắt bài được suy nghĩ của cậu.
Cứ guồng chân chạy về phía trước như mũi tên phóng vun vút, Vĩnh Kỳ đâu biết mình đang đi thẳng vào thế cờ của ông mình...
-----
Cạch!
Đẩy cửa bước vào, Vĩnh Khoa chậm rãi gieo tia nhìn khắp giang phòng. Ngồi xuống cạnh Trương Tề, Vĩnh Khoa lạnh nhạt phá tan bầu không khí im ắng đang bao trùm lấy căn phòng :
_ Có cách nào hủy bỏ điều luật về "chìa khóa...
_ Sao hôm nay con lại ăn mặc giống Vĩnh Kỳ thế? - Ngắt ngang câu nói của Vĩnh Khoa, Trương Tề nhếch môi hiểm.
Lý do hôm nay Vĩnh Khoa ăn mặc giống Vĩnh Kỳ chỉ có một.
Hôm đó, cái hôm đầu tiên sau bao đêm nằm trên giường bệnh, cậu đến tổ chức. Suốt mấy giờ liền cùng Chính An tìm lại đóng giấy về các điều luật của tổ chức, cuối cùng, Vĩnh Khoa cũng tìm được thứ mình cần tìm. Tia vui vừa ngự trên môi đã sớm tắt lịm khi dòng chữ nhỏ lướt ngang mắt cậu : Muốn hủy điều luật giết "chìa khóa vàng" chủ tịch phải tự kết liễu mạng sống của mình. Một mạng đổi một mạng.
Lịm người đi, Vĩnh Khoa bấu chặt lấy tờ giấy ướm vàng, ánh buồn mơn man xâm chiếm tia lạnh. Chính An cố ngăn cản bằng mọi cách, vì cậu nghĩ còn có cách khác, không nhất thiết phải "một mạng đổi một mạng".
Nhưng vô ích, cả hai cùng nhận ra điều đó. Cả căn phòng như đắm chìm trong màu đen tuyệt vọng...
Quay về với thời điểm hiện tại, Vĩnh Khoa chẳng đáp lời ông mình, gương mặt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào một điểm trong góc tường.
_ Đến lúc rồi!
Chất giọng trầm thấp của Trương Tề phá tan dòng suy nghĩ trong Vĩnh Khoa. Câu nói ấy hàm chứa điều gì đó khiến Vĩnh Khoa phập phồng lo sợ, cậu biết thừa khả năng nham hiểm của ông mình.
Nhìn thấy ông mình lướt nhanh trên chiếc điện thoại đang phát sáng, Vĩnh Khoa khẽ chau mày. Rốt cuộc ông cậu đang làm trò quái gì chứ?
_ Đi thôi, giết “chìa khóa vàng” để chính thức được mọi người công nhận.
Từng câu chữ trầm thấp len lỏi vào tâm trí của Vĩnh Khoa. Không sai. Nỗi lo lắng đã được làm rõ. Đó là lý do tại hôm nay cậu cảm thấy bất an trong lòng. Phải kết thúc hôm nay sao? Cậu còn chưa lên tiếng nói ba từ quan trọng với con sóc ngỗ nghịch ấy mà… Cả hai chỉ mới gặp lại nhau thôi mà đã…
Hàng mi cong vút thoáng cụp lại, đứng lên thật dứt khoác, Vĩnh Khoa hừ nhạt :
_ Ông cứ tin ở con. Mọi chuyện sẽ sớm chấm dứt thôi.
-----
_ Hộc.. hộc.. hộc.. không được, em không chạy nữa. Mệt quá…
Cuối người xuống, Thiên Di bắt đầu thở dốc. Cả hai cũng đã chạy một quãng khá xa rồi, chắc là không sao.
Tựa người vào góc cây, Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn vầng trăng đang phát sáng yếu ớt trên nền trời đen huyền bí. Từng cụm mây mờ ảo ảm đạm nhích mình lấn át ánh sáng của trăng và sao…
Tiếng gió rít mạnh vào dêm tạo cho người ta cảm giác ghê rợn như đang đứng trong khung cảnh của một bộ phim kinh dị. Cành cây xơ xác chạm nhau, lúc to lúc nhẹ lúc mạnh tạo nên nhiều thứ âm thanh hòa lẫn với gió.
Ầm. Ầm..
Vĩnh Kỳ khẽ chau mày, lắng tai nghe cái âm thanh vừa chạm ngay vào thần sắc của cậu. Tiếng nước va mạnh vào đá... Vực thẫm sao??
Nhưng... với khung cảnh tối đen như mực, chỉ có một vài đóm sáng nhỏ nhoi heo hắt thế này thì làm sao nhìn ra phía nào có vực thẫm chứ? Nơi đây đúng là rất nguy hiểm!
Tách…
Chẳng kịp nhúc nhích, Thiên Di đã bị một bóng người từ phía sau chụp lấy. Nồng súng lạnh toát chỉa thẳng vào mái đầu bé xinh như muốn nuốt chửng mọi thứ.
_ Thả cô ấy ra, ngay!
Vĩnh Kỳ giận dữ gắt lên, toan bước tới trước nhưng cậu cũng bị một tốp người chặn lại. Lực bất tồng tâm.
Cùng lúc đó, từ xa, một đoàn người bước thật nhanh đến. Có cả Triết Minh, Bách Nhật, Chính An và Hiệu trưởng Lâm.
Khẽ cười, Vĩnh Kỳ giương mắt nhìn ông Kan, gằng giọng :
_ Hiểu rồi. Ông ta thật thâm độc. Không ngờ lại đoán trúng phóc suy nghĩ của tôi. – Đột nhiên, tia nhìn trở nên giận dữ, Vĩnh Kỳ quát lớn - Có thả cô ấy ra không?
_ Nếu giết được con bé này, chức vị chủ tịch sẽ nằm trọn trong bàn tay. Cho hỏi, gia tộc Hàn và gia tộc Vương ai sẽ…
_ Chẳng ai cả.
Cắt ngang lời ông Kan, Triết Minh cười mỉa mai. Một cơn gió khẽ rít lên trong đêm, ánh trăng dường như đã chịu thua, đã bị mây mờ che phủ, chút ánh sáng nhỏ nhoi cũng đang bị mây thu mất.
Đứng bất động trong tay ông Kan, Thiên Di đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải chỉ có mỗi mình Vĩnh Khoa bắt buộc phải giết nó thôi sao? Bây giờ, lại lòi ra cả đóng người là thế nào?
Không kìm được cơn giận, chẳng biết giận vì cái gì nữa, sóc con nhanh trí “bộc lộ” tài năng của mình. Khẽ cười ma mãnh, vận hết sức mạnh xuống bàn chân, giơ chân lên và…
Bộp!
Giẫm thật mạnh lên chân ông Kan làm cho ông ta phải nhăn mặt và nói lõng cánh tay đang xiếc chặt bã vai mình ra, Thiên Di nhanh chân chạy sang chỗ “đồng minh” đang hội tụ đông nhất.
Cái đau ấy đâu ảnh hưởng gì đến ông ta, giơ khẩu súng lên, ông Kan cười giòn tan rồi bóp cò…
_ Thiên Di, cẩn thận…
Đoàng!
Phát súng vừa dứt, có hai thân hình chạm đất, mùi máu tanh bắt đầu lan tỏa khắp trời đêm, hắt vào tận rừng sâu.
Định thần lại, sóc con lồm cồm ngồi dậy sau cú ngã kinh điển, người nó không đau gì cả. Vậy mùi máu…
Nhìn sang bên cạnh, Triết Minh đang ôm chặt vai mình, mồ hôi tủa ra khắp gương mặt điển trai, đôi mày rậm chau lại lộ rõ sự đau đớn, môi cậu khẽ mấp máy :
_ Không sao chứ?
_ Minh, con điên rồi sao? – Ông Hàn giận dữ gắt, mắt hiện rõ sự lo lắng.
_ Đồ ngốc, cậu làm gì vậy chứ? Lao ra làm gì?
Đưa tay đỡ lấy đầu của Triết Minh, Thiên Di thút thít. Nếu Triết Minh không nhào ra chắc có lẽ…
_ Haizz, trật rồi. Vậy… để ta bắn lại nhé! – Giơ khẩu súng lên giữa không trung, ông Kan nhếch môi đầy tiếc rẻ.
Nồng súng lạnh toát nhắm thẳng vào đầu Thiên Di, như móng vuốt của một con hổ dữ, có ánh nhìn sắc bén xuyên thẳng tâm trí sóc con. Nó muốn kéo Triết Minh ra khỏi hướng súng nhưng không hiểu sao… cả thân người như tê cứng, không sao nhúc nhích nổi.
Tách!
_ Thiên Di, cô còn ngồi đó làm gì, đứng lên mau… - Triết Minh yếu ớt thốt lên vài chữ, ánh nhìn gieo thẳng vào mắt sóc con, cậu nhìn thấy được cặp mắt to tròn đang run sợ trước nồng súng đen láy kia.
_ Thiên Di, em bị gì thế? Nhúc nhích đi chứ? – Rất muốn lao ra nhưng Vĩnh Kỳ nhanh chóng bị đám vest đen chặn lại, cậu chỉ còn cách gào thét trong vô vọng và mong chờ Vĩnh Khoa đến cho mau… Vì đơn giản, cậu nghĩ Vĩnh Khoa đã tìm ra cách giải quyết mọi chuyện.
_ Đứng lên đi, con gái. – Hiệu trưởng Lâm chẳng nhúc nhích được vì ông cũng đang bị kìm *** bởi ba tên bặm trợn là cận thân của Trương Tề. Khi nhận được điện thoại, ông lập tức đến đây mà không báo cho thầy Vinh biết chuyện vì sợ liên lụy người hậu duệ trung thành ấy. Chỉ vừa đặt chân vào bìa rừng thì ông đã bị giữ chặt thế này. Lão Trương Tề độc ác muốn ông tận mắt chứng kiến cảnh con gái mình bị giết đây mà.
Không trung lắng đọng nhờ mùi máu hòa lẫn vào khí trời. Mảng đen chẳng vơi đi bao nhiêu, gió làm cho cành cây lao xao, nước cứ vỗ mạnh vào đá như tức giận lắm. Nhưng thứ âm thanh rợn người nhất vẫn là tiếng súng nổ trong đêm đen.
Ngón tay sần sùi chạm ngay vào cò súng, di chuyển thật nhịp nhàng…
Đoàng…
Viên đạn được nồng súng phun ra sau khi ngón tay vừa cướp cò, hướng thẳng về phía trước…
Lại một lần nữa, mùi máu lan ra khắp bìa rừng. Hương máu đặc sánh quyện hòa vào gió. Mùi tanh xộc vào mũi.
Kịch.!
Ngã sập xuống nền đất ẩm thấp, đôi môi tái nhợt vì mất máu…
Đã có những lúc ngọt ngào tưởng chừng như không thể cách xa.…Hạnh phúc nào mà chẳng có cái giá của nó.…Phải chăng càng hạnh phúc... kết thúc lại càng đau !!! :\'(
Phóng xe vun vút ngoài bầu trời đêm, cái lạnh thấu xương đến tái lòng, từng đợt gió giá buốt quấn lấy thần trí Vĩnh Khoa, tim cậu thoáng nhói lên.
Lên ga và tăng tốc...
Mong sao chuyện này chấm dứt cũng là lúc mọi người được hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn. Nét lạnh cố che lắp khoảng trống yếu đuối trong tâm hồn Vĩnh Khoa, vì Thiên Di, để bảo vệ người quan trọng nhất, chẳng việc gì Vĩnh Khoa không dám làm. Chẳng ngờ lại có ngày một người lạnh lùng như cậu lại yêu say đắm một con sóc ngỗ nghịch chuyên phá phách như Thiên Di.
Nhếch môi cười đau khổ, Vĩnh Khoa tiếp tục lao xe đi như một con mãnh thú hoang dã, chạy với tốc độ chết người. Vạn vật xung quanh như chỉ là hạt cát trong mắt cậu.
Xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn ở bìa rừng, xuống xe, Vĩnh Khoa cùng ông mình bước nhanh vào bìa rừng...
_ Nếu con không nở xuống tay, thì ta...
_ Con đã nói là sẽ chấm dứt mọi chuyện. Ngay cả việc hứa hôn cũng đâu dành cho con, đúng không? Con biết mình nên và không nên làm gì. Ông cứ yên tâm!
Chẳng đợi để nghe hết câu nói của ông mình, Vĩnh Khoa cười nhạt, gương mặt vẫn lạnh tanh. Chất giọng đều đều thoát ra, hơi lạnh hòa vào gió, thành một.
Màn đêm dần ôm trọn hai bóng người đơn lẻ. Mảnh chuyện khép lại chỉ trong tích tắc. Chẳng kịp để cánh rừng hoang vu lưu lại chút vương vấn. Mọi âm điệu thật dứt khoát.
Trương Tề nhếch môi hiểm, lẳng lặng bước phía sau dáng người cao cao trước mặt.
Lê từng bước chân nặng trịch, tiếng giày chạm vào nền đất ẩm như chẳng vang. Vĩnh Khoa nhìn thẳng vào màn đêm đen, bước thật điều đặn, nhịp nhàng. Bàn tay săn chắc khẽ nắm chặt lại, cậu đã sẵn sàng cho mọi chuyện phía trước.
----
Mùi máu tanh cứ thế lan tỏa khắp cánh rừng hoang sơ. Trong khoảng đen chỉ mang chút ánh sáng cỏn con, vẫn làm cho người ta thấy rõ nồng súng lạnh toát vừa hạ xuống.
_ Làm sao tôi có thể đứng nhìn tên bạn thân và người quan trọng như Thiên Di gặp nguy chứ!
Chất giọng dần yếu đi, Bách Nhật gục xuống nền đất ẩm, mắt khẽ nhắm lại vì kiệt sức…
Hết Triết Minh lại tới Bách Nhật bị thương. Còn chuyện gì nữa không?
Đầu óc Thiên Di như lịm đi, nhìn hai cậu bạn vì mình mà phải rớt máu… thật là….
_ Mau gọi xe cứu thương đi. – Giọng ông Vương trở nên gấp gáp hơn, đáng lẽ ra, ông phải nhận ra sự nguy hiểm này ngay lúc đầu và từ bỏ ham muốn đoạt chức chủ tịch sớm hơn…
Chầm chạm đứng dậy khỏi mặt đất, mái đầu hơi cuối xuống, hai tay bấu chặt vào vạt áo. Mím môi thật chặt, Thiên Di dứt khoác cất giọng :
_ Ông kia, người ông muốn giết là tôi chứ gì? Vậy thì cứ nhắm thẳng vào tôi mà bóp cò đi. Đừng có bắn lung tung vậy chứ. Có biết mạng sống của con người là rất quý không? Có ngon thì ông bắn tôi đi, tôi cóc sợ.
Tự khâm phục chính mình, chẳng biết can đảm từ đâu mà sóc con dám nói những lời đó nữa.
Những câu chữ vừa thoát ra khỏi cửa miệng thì Thiên Di mới bắt đầu cảm thấy hối hận. Chắc chắn lời nói của nó sẽ chỉ làm ông Kan hăng máu thêm thôi.
_ Được thôi, vậy thì để ta thay chủ tịch giải quyết…
_ Từ khi nào mà ông có cái quyền thay tôi giải quyết mọi chuyện thế, ông Kan?
Chất giọng lạnh ngắt từ xa vọng lại, đôi mắt to tròn sáng lên, mừng rỡ. Cuối cùng thì cũng tới.
_ Vĩnh Khoa. – Thiên Di vui mừng reo lên, mắt hằn rõ tia hạnh phúc nhưng... chỉ nhận lại ánh nhìn khó hiểu từ Vĩnh Khoa.
Mái đầu hơi nghiêng xuống, Vĩnh Khoa chậm rải sải từng bước dài đến nơi Vĩnh Kỳ đang đứng. Lúc này… hai người họ đứng cạnh nhau, nếu sơ ý không quan sát thì có lẽ.. sẽ chẳng phân biệt được ai là Vĩnh Khoa, ai là Vĩnh Kỳ mất.
Chăm chú dõi theo Vĩnh Khoa, Thiên Di ngây người trong giây lát, chẳng hiểu có chuyện gì nữa. Trong tim sóc con có một linh cảm rất lạ…
Đột nhiên, tầm nhìn của sóc con bị che khuất bởi một tên vest đen. Thoáng chốc, tầm nhìn lại được tự do. Dáng người cao cao ấy từ từ tiến đến trước mặt Thiên Di. Thật ra, nó cũng chẳng biết người đang bước đến là Vĩnh Khoa hay Vĩnh Kỳ nữa. Bởi vì hôm nay, hai người ấy rất, rất giống nhau…
_ Vĩnh Kỳ, anh làm gì thế?
Chỉ khi tiếng nói lạnh tanh của người đang đứng cùng mấy tên vest đen vang lên thì Thiên Di mới cho rằng, Vĩnh Kỳ là người đang tiến đến chỗ nó.
Nhìn kỹ hơn thì có thứ gì đang phát sáng một bên tai của người đang sải bước. Là chiếc khuyên tai nhỏ. Chắc chắn người này là Vĩnh Kỳ rồi.
Nụ cười khẽ hiện trên khóe môi bé xinh, gương mặt đáng yêu tựa thiên thần. Nhưng... nụ cười thoáng vụt mất khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Vĩnh Kỳ.
Tách.
Gì vậy?
Một khẩu súng khác đang lên đạn. Vĩnh Kỳ dang đôi tay to lớn ra, ôm chầm thấy thân hình bé nhỏ của Thiên Di, khẽ thì thầm :
_ Xin lỗi!
Sững người trong phút chốc, Thiên Di trở nên bối rối. Đôi mắt to tròn chứa đầy sự ngạc nhiên.
Ở một góc rừng, khẩu súng lạnh toát trong bàn tay sần sùi của ông Kan chầm chậm đưa lên không trung. Và…
Đoàng.
Tiếng súng như xé toạt màn đêm, âm thanh thật đáng sợ. Âm thanh ghê rợn từ nồng súng phát ra bắt đầu lan tỏa khắp khu rừng, lẫn vào gió, lấn át tiếng nước va mạnh vào đá.
Màu đỏ thẳm bao trùm lấy thân áo, đôi chân khẽ thụt lại vài bước. Dùng hết sức lực cuối, Vĩnh Kỳ đẩy mạnh Thiên Di té xuống nền đất để không ngã cùng cậu. Cậu biết, ông Kan đang nhắm súng vào Thiên Di. Cậu cũng biết, phía sau mình là… vực thẩm.
Xoạc..
Cả thân người trở nên nhẹ tênh, gương mắt đượm buồn dần bị màn đêm quấn lấy…
Thiên Di ngơ ngác, không thốt nên lời. Vừa mới đây thôi, Vĩnh Kỳ còn thì thầm với nó cơ mà. Chỉ nháy mắt, thân hình to lớn đã biến mất.
Chóng tay xuống nền đất lạnh toát, Thiên Di khập khiễng đứng dậy, chân khẽ nhấc tới trước…
_ Ngốc, dừng lại. Phía trước là vực thẳm đó.
Không biết từ lúc nào, Vĩnh Khoa đã ở cạnh nó. Bàn tay cậu khẽ run lên, ôm lấy dáng người bé nhỏ vào lòng.
Không hiểu sao lại đau lòng đến thế.
Nước mắt từ khóe mi cứ ương bướng trào ra, trào ra mãi không thôi. Có gì đó nghẹn lại ở cổ. Khóc không thành tiếng. Đôi mắt to tròn cứ nhìn về phía vực thẳm, nước mắt lại rơi ra, làm nhòa mọi cảnh xung quanh.
_ Được rồi chứ? Coi như điều luật về “chìa khóa vàng” đã được hủy bỏ. Tôi và Khoa đã tìm lại hồ sơ cũ, trong đó ghi “Muốn hủy điều luật về “chìa khóa vàng” thì chủ tịch phải hi sinh. Một mạng đổi một mạng”. Vĩnh Kỳ cũng như Vĩnh Khoa, cả hai điều là chủ tịch. Vì thế, các người hài lòng rồi chứ?
Chính An chậm rãi cất giọng, nãy giờ cậu đứng lặng yên trong bóng đêm, ánh buồn đượm choáng lấy tia nhìn. Đôi cánh bạc liên tục phát sáng nhờ chút ánh sáng nhỏ nhoi của trăng.
Trương Tề lập tức khụy xuống ngay lúc đó. Ông biết… đau lòng rồi sao?
_ Giết hắn… giết hắn…
Ánh nhìn nham hiểm chiếu thẳng vào người ông Kan, hừ nhạt, Trương Tề gằng giọng nói tiếp :
_ Ai cho phép ngươi tự tay làm những chuyện ngu ngốc ấy. Nếu đã biết phía trước có vực thẳm, sao còn dám ra tay?
Đoàng..
Vừa dứt lời, Trương Tề nhắm thẳng súng vào ông Kan và cướp cò không nhân nhượng. Quăng khẩu súng xuống đất, Trương Tề lạnh lùng ra hiệu cho đám cận vệ lui.
Dáng người khập khiễng bước chậm trong đêm. Đêm đen dường như chẳng hiểu thấu, cứ từng bước một, từng bước một bao trùm lấy vạn vật.
_ Vĩnh Khoa, anh mau cứu Vĩnh Kỳ đi. Cứu anh ấy đi.
Nắm chặt lấy cánh tay Vĩnh Khoa, Thiên Do sợ hãi nói, giọng nói chứa đầy sự lo lắng. Sóc con đang lo cho Vĩnh Kỳ? Hay chỉ vì…. Vì cậu đang và đã cứu nó khỏi phát súng ấy?
Vĩnh Khoa giương mắt nhìn vào khoảng đen vừa nuốt trọn một dáng người thân quen. Cậu biết Thiên Di đang rất hoảng. Cần phải để nó bình tĩnh lại.
Bộp!
Đánh vào sau gáy của sóc con làm nó ngất đi, đỡ lấy thân người bé nhỏ ấy, Vĩnh Khoa buồn bã cất giọng :
_ Ngốc, làm sao mà cứu. Trúng đạn, chẳng biết có sống nổi không? Lại còn rơi xuống đó… số phần trăm sống sót chỉ là con số 0.
_ Chăm sóc cho cô ấy nhé! – Nói xong, Chính An bỏ đi, bóng đêm dần ôm trọn cả người cậu. Chỉ còn đôi cánh bạc phát sáng lấp lánh rồi cũng dần mất hút sau đêm.
Tiếng xe cứu thương dàn gần hơn, ánh đèn chớp nháy đến mỏi mắt. Đội ngũ bác sĩ nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình. Một khung cảnh ảm đạm. Màn đêm như móng vuốt của con thú dữ, cứ toan vồ lấy các dáng người nhỏ bé một cách bất ngờ. Cũng chính màn đêm ấy, đã cướp đi những giọt nước mắt của mọi người. Và…. Cướp đi một thứ quan trọng khác…
-----
Vầng sáng mờ ảo quanh căn phòng, chớm lạnh.
Tiếng chim ríu rít chuyền cành, trong veo như hạt nắng vừa lướt qua tấm rèm lất phất trong gió.
Dãy cây xanh rì vươn vai sau đêm ngủ vùi cùng sương. Gió lây cành, làm sương rũ xuống nền đất ẩm ương. Hương vị tự nhiên lẫn vào không khí, xông vào giang phòng và bay đến chiếc mũi bé xinh.
Hàng mi cong vuốt dần cử động, rồi mở ra. Đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái để thích nghi với ánh sáng Mặt trời trong vắt bên khung cửa sổ.
Bã vai đau nhức, đầu ong ong lên. Chóng tay để nhích mình ngồi dậy, Thiên Di đảo mắt nhìn quanh phòng. Nó vừa nằm mơ sao? Giấc mơ thật quái lạ…
Cạch!!
Mùi cháo thơm phức xông vào chiếc mũi bé xinh. Vừa nhìn thấy Vĩnh Khoa bước vào, Thiên Di đã cười híp mắt, vội nói :
_ Hi hi, anh biết không, em vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ. Vĩnh Kỳ…
_ Không phải mơ. Mọi chuyện hôm qua hoàn toàn có thật.
Chất giọng trầm thấp khẽ vang lên, gương mặt không sắc thái biểu cảm. Đặt tô cháo thơm phức xuống bàn, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng đỡ sóc con dựa vào gối, nói tiếp :
_ Em ăn cháo nhé!
_ …
Đôi mắt như người mất hồn, gương mặt chợt trở nên xanh xao. Tuyến lệ được kích hoạt, không hiểu vì sao nữa. Từng giọt một, từng giọt nước mắt trong suốt, nóng hỏi thấm vào gối, thấm vào bàn tay Vĩnh Khoa đang đặt hờ trên tấm chăn lớn.
Vĩnh Kỳ… chết sao?
Không hiểu vì lý do gì, nước mắt Thiên Di cứ rơi mãi không ngừng, rơi mãi.
Tại sao chứ? Vĩnh Kỳ... chứ đâu phải Vĩnh Khoa. Sao lại thế này. Tim như có nhát dao cứa sâu vào, đau buốt. Tự vỗ vào đầu mình để ngăn chặn dòng suy nghĩ ngổn ngang. Chắc là do quá khích vì Vĩnh Kỳ đã cứu mạng mình thôi.
Chợt, một vòng tay săn chắc vòng sang, ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng. Từng âm điệu trầm nhẹ khẽ vang bên tai :
_ Ngoan, không sao đâu. Mọi chuyện kết thúc rồi.
-----
Một tuần lễ trôi qua trong bầu không khí ảm đạm.
Kể từ khi ngày hôm đó chấm dứt, Trương Tề tự nhốt mình trong phòng, cách ly với khoảng không bên ngoài. Suốt ngày làm bạn với bóng tối. Chẳng ai biết ông đang nghĩ gì nữa.
Triết Minh và Bách Nhật được đưa vào viện và chăm sóc đặc biệt. Tuy vẫn chưa hồi phục hẳn nhưng sức khỏe vẫn ổn định. Chỉ là ngày ngày đối mặt bốn bức tường trắng xóa.
Điều luật về “chìa khóa vàng” cũng được chấm dứt ngay sao đó. Mọi người lại trở về với vẻ mặt thường ngày. Làm việc và chỉ làm việc.
Ngồi trên sofa, Thiên Di dõi mắt nhìn xa xăm, mảng trời xanh choáng lấy tâm hồn sóc con. Bình yên nhưng man mác buồn.
Lúc lắc đầu cho mọi suy nghĩ tung bay theo gió, Thiên Di khẽ đứng lên, tung tăng chạy ra khoảng sân rộng, nơi Vĩnh Khoa đang đứng trầm ngâm :
_ Chồng yêu.
_ …
Ngoái đầu lại, Vĩnh Khoa khẽ cười, đưa tay vuốt mái đầu bé xinh, môi khẽ nhếch lên :
_ Em nói gì?
Thiên Di toe toét, mắt sáng long lanh nhìn Vĩnh Khoa :
_ Thì gọi anh là Chồng yêu. Chẳng phải anh bảo em thế sao?
_ À.. vậy sao! Mà.. em cảm thấy vui chứ? – chẳng nhìn vào mắt Thiên Di, Vĩnh Khoa miên man nói, chất giọng rất khác lạ. Có chút buồn thì phải.
_ Em vui lắm. Hay là mai mình đi công viên nhé!
Một làn gió nhẹ khẽ lùa qua, làm cho mái tóc rung chuyển nhẹ nhàng rồi nằm yên xuống mái đầu. Cho tay vào túi, Vĩnh Khoa đưa ánh nhìn sang Thiên Di :
_ Ừm.
Ánh Mặt trời lung linh huyền ảo xuyên thẳng mặt đất, chạm vào một tâm hồn đang đượm buồn. Hạnh phúc trọn vẹn đâu chẳng thấy, chỉ thấy niềm hạnh phúc ấy đã khuyết một chỗ nhỏ. Và có thể, sẽ tan vỡ trong phút chốc nếu… sự thật được phơi bày.
[Truyện Teen] Tôi Nói Rồi Tôi Là Con Gái Vũ Hoàng Minh: nó là nv chính, rất thu hút, hờ hờ, giống như 1 quả bóng nảy tưng tưng, thường xuyên lướt trên chiếc ván trượt màu xanh dương Đọc Truyện » |