Pair of Vintage Old School Fru

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Dị Tinh Online
Game Dị Tinh Online
Game thuộc thể loại gMO 3D game lấy bối cảnh giả tưởng trong tương lai
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chap 6. Vụ mai mối… kinh điển

Hôm nay tình cờ lạc vào một trang web khỉ gió gì đó, có đoạn nói về cung Nhân Mã của mình. Đọc xong vỗ đùi đánh đét, nó nói vu vơ mà như đang nói về mình mới kinh: ” Điểm yếu của Nhân Mã là quá mơ mộng. Họ nhìn đời qua lăng kính màu hồng. Khi mọi thứ đều ngọt ngào và lãng mạn, họ như được lên 9 tầng mây. Tuy nhiên, đến lúc phải hạ cánh, hiện thực trần trụi khiến họ buồn bã. Họ cần nghỉ ngơi để cứu vãn cuộc đời qua khỏi mớ áp lực hỗn độn… ”

Uhm, công nhận mình hay mơ mộng nhưng cũng dễ sụp đổ. Nhớ hồi lớp 10 thích con bé cùng khối, khi nào cũng tưởng tượng nếu có thêm đôi cánh trên lưng chắc nó sẽ là thiên thần. Nó xinh đến nỗi có thể ngắt cắm vào bình thay hoa được, khuôn mặt tròn trịa, da trắng như sứ, mỗi khi nó cười là tim mình tạm thời lag trong vòng 5 phút.

Thế rồi lần nọ đi chợ Phố lấy tiền nợ cho bà già, từ xa mình trông thấy bóng dáng quen quen, đang ngồi xì xụp bên mẹt bánh mướt. Tiến lại gần hơn, thì ra thiên thần của mình. Nàng cắm cúi ăn, một tay che nón, một tay bốc bốc, chấm chấm. Một vệt nước mắm chảy ngoằn ngoèo trên mép, nàng len lén trở tay quệt vội, cái môi thì loang loáng mỡ.

Một chút mơ mộng vụt tắt. Tình yêu tan biến. Mình bước đi mà hình ảnh vệt nước mắm màu cánh gián lơ đãng chảy bên khóe môi của nàng cứ ám ảnh mãi. Ôi, thiên thần, tại sao em không bay trên cao mà lại sà xuống mẹt bánh mướt, để tim ta tan vỡ thế này???

Đọc xong tắt máy tính định đi ngủ thì bà già bảo: ” Năm ni mi được tuổi đó, mần răng mà lấy vợ trong năm ni thì tốt, thầy nói rứa”.

Mình buột mồm:

” Mẹ coi con Huyền được không?”

Bà già chép miệng:

” Nghề nghiệp hấn chưa có, với cả mắt ướt ướt rứa là khổ lắm đó… Bựa mô mi chở tau đi nhà con Thủy nhởi hè, coi mặt cấy. Thích thì tìm hiểu, không thích thì thôi, chơ mẹ hấn tính hay lắm đó!”

” Cái con mà hôm trước mẹ khen… khỏe đó chi?”

Bà già lúng túng lờ đi:

” Nhìn cụng được chơ không đến nội mô, hấn mần trạm xá của xã, nghề nghiệp ổn định rồi chi nựa!”

Đang chán đời nên nói bừa:

” Tùy! Bựa mô rủ nó đến đây coi mặt cái, coi có vai, u thịt bắp, mồ hôi dầu không?”

He he, bà già giãy nãy lên:

” Cha tổ nhà anh! Cọc đi tìm trâu à mà đòi hấn đến nhà trước? Anh cứ coi con gái người ta như rơm như rác thì biết khi mô mới lấy được vợ?”

Bực cả mình, tự nhiên lôi một đứa vớ vỉn nào nhét cho người ta, làm như mình mất giá, ế ẩm lắm ko bằng.

*** nằm. Bỗng dưng thấy dạo này mình mất giá thảm hại thật, không mất giá mà phải ngồi chờ ba cái vụ mai mối lởm khởm này à? Mình không muốn người khác tạo kịch bản cho mối quan hệ của mình. Đứa con gái trong mơ của đời mình đang ẩn nấp trong rừng, chỉ chờ một tiếng sét xẹt qua là sẽ xuất hiện như một thiên sứ thánh thiện. Nàng đang ở đâu? Đừng nói cô em mồ hôi dầu kia chính là nàng nhá!

Bẵng một tuần sau, buổi trưa bà già đưa cho mình mẩu giấy bé bằng bàn tay, khoe ” Đây rồi, tau lấy được số con Thủy đây rồi! Vừa hỏi mẹ hấn đó!”

Số đẹp ghê, bốn số cuối là … 9630. Phì cười. bà già hỏi:

” Răng lại cười?”

” 9630… he he…răng em này đẹp phải biết đây!”

Bà già nghe thế cũng cười theo, bảo thôi đừng đùa nữa, có chi liên lạc với nhau đi, biết mô duyên phận cụng nên.

Ông chú ngồi cạnh hùa vào:

” Ừ, thử đi, mất chi của bọ. Gái vùng nớ mần rứa chơ nhiều con xinh lắm đó!”

Mình cũng đâm ra tò mò, bèn save lại số. Ở mục tên, lưu chữ Bé Khỏe. Tối nay ko có bóng đá, ngồi nghịch ngợm nhắn tin đợi đến giờ đi ngủ là vừa…

Tối, xem thời sự xong, định lang thang lướt web thì sực nhớ, bèn lôi đt ra. Soạn 3 – 4 cái tin, đọc xong lại xóa vì thấy nhạt quá. Nghĩ mãi, nát cả óc ko tìm ra câu gì cho hay ho, cuối cùng bí quá gửi bừa cái này: ” Hi Thủy! Thử đoán xem ai đây nào?”

16 phút sau.

” Chịu thôi, ai rứa, khai mau?”

Thấy tiến độ trả lời có vẻ chậm, sốt ruột, mình lôi cái sim khuyến mãi ra gọi luôn đỡ lằng nhằng mất thời gian đong đưa.

…. Hơn 30p chém gió, không nhớ cụ thể đã nói những gì, nhưng chốt lại có mấy ấn tượng:

- Giọng em này đúng là danh bất hư truyền, to và khỏe vãi, nhức hết cả đầu.

- Cách diễn đạt là kiểu gái quê mới ra thành phố được 3 tháng, đó là pha trộn thổ ngữ với vài ba từ thành thị, thi thoảng uốn éo cho ra vẻ con người thành thạo giao tiếp. Mình vừa nghe vừa ” thế à ” đều như vắt chanh.

- Mình bảo hôm nào đến nhà em chơi, nàng thẹn thùng và e lệ hẹn gặp nhau ở quán cà phê nào đó cho tiện. Mình ra cái hẹn cụ thể, nàng ok cái rụp ( mất cả hứng). Hết.

Hẹn hò xong, tự nhiên áy náy như có lỗi với em Huyền ( mặc dù trong lòng chả thấy tí cảm xúc đáng kể nào). Đơn giản là cho bà già khỏi phải PR, quảng cáo mặt hàng mãi, với lại cũng thấy hơi hơi… tò mò ( biết đâu nàng như con chim bói cá, giọng hót thì dở ẹc nhưng lông lá sặc sỡ, bắt mắt thì sao?)

Rồi buổi hẹn cũng đến. Đó là một chiều mưa lẹp nhẹp và rét mướt. Mình bảo với bà già là đi nộp báo cáo, cái áo mưa bèo nhèo khiến mình trông như tay xe ôm vẫn đợi khách nơi cổng chợ. Tóc tai cũng bèo nhèo như chim sẻ gặp mưa, kệ, cùng lắm xuống uống cà phê, bốc phét dăm ba câu rồi về chứ gì?

Chap 7 : Một cuộc hẹn

Quán cà phê Dừa. Chọn chỗ ngồi kín đáo bên mấy lùm dừa nước rậm rịt, trong lúc suy nghĩ nên gọi đồ uống gì cho lạ lạ tí tranh thủ dùng tay cào cào lại mái tóc bê xê lết vì mưa.

"Anh uống chi ạ?" Em nhân viên khom lưng, vờ vịt giả nai, lí nhí hỏi.

"Uhm, cho anh ly sữa chua đánh đá với bao thuốc!".

Quán mở bài hát khỉ mốc gì đó, có vẻ như song ca vì thấy hai đứa nam nữ cái nhau căng phết. Kết thúc bài cãi nhau là lời cô gái hờn mát "Thôi anh cứ đi đi và đừng nhắc gì tôi...". Ngó sang bàn bên thấy nam thanh nữ tú đang gật gù khen hay.

Ngồi đốt thuốc hơn 10 phút vẫn chưa thấy em Thuỷ đâu. Bắt đầu sốt ruột. Chợt điện thoại tít tít (chắc nàng gặp mưa nên đến nhắn tin xin lỗi đến muộn đây, ừ, lịch sự thế còn được). Tin nhắn "Anh ah, bà em mới bị ốm nên em không lên được, thông cảm nha".

Xong. Ức chế không phím nào tả xiết. Cái bài ông, bà, chú, gì, cô, bác....ốm đột xuất đi viện sao mà kinh điển thế không biết? Giận run người, định reply "Bà bị ốm sao em còn hẹn anh làm gì cho anh mất thời gian ngồi đợi em? Em chơi được đấy!", nhưng may hôm trước mới đọc trên mạng câu gì đó đại ý khi nóng giận mà kiềm chế nhẫn nhịn được - mới là phép ứng xử của bậc trung dung hơn người - nên phanh lại kịp.

Chần chừ một lúc cho nguội bớt rồi nhắn lại "Ôi, bà em có làm sao không? Uh vậy thì em cứ chăm bà cho chóng khỏi nhé, gặp em sau cũng được mà". Mẹ, éo ngời có những lúc mình đạo đức giả tởm vãi.

Tin đến "Rứa anh nha"...

Xỏ lại giày, rút ví trả tiền gói thuốc với ly sữa chua đánh đá. Đi mấy bước sực nhớ ly sữa mới chén được vài thìa, bèn quay lại vét hết cho đỡ phí của. Rồi về trong bẽ bàng...

Đến ngõ, bà già đang nhặt lá, ngẩng lên hỏi mô về sớm rứa? Cười, nói thật nha, đi gặp cái con mà suốt ngày mẹ nhắc tên. Bà già tròn mắt liến thoắng nói thật a, thật a. Mình bảo con lừa mẹ làm chi? Bà già hấp tấp đi theo sau, hỏi rứa hắn đẹp không, đẹp không? Mình bảo đẹp. Đẹp đến nỗi hẹn gặp rồi nhắn tin bảo bà ốm, hức. Bà già nheo mắt, rứa... rứa hắn cho mi leo cây à? À, con ni hay hè, để tối tau hỏi lại mẹ hắn mới được. Mình đá chân chống cái tạch, lẩm bẩm "Thôi kệ nó, vụ này cũng chả hứng mấy!"

... Không hứng mấy, nên suốt gần chục ngày sau đó cũng không liên lạc trở lại. Cho đến một hôm....

9 giờ tối, em Huyền bất ngờ nhắn tin"Anh gặp đối tác rồi chứ? Cóchi vui kể em nghe đi".

Mình rất thích kiểu nhắn tin như này. Nó vừa thể hiện sự quan tâm vừa khơi gợi tâm sự của người ta, mà mình thì lắm chuyện để chém quá, để trong lòng không chịu được 

Rep lại "Ui em ơi, anh bị cho leo cây rùi, có gặp được đâu".

Huyền "Hic, sao thế ạ? Kể em nghe nào." Rep "Để hôm nào anh lên anh kể một thể, lên nhà em ăn khoai hầy". Huyền "Hi, hết khoai rồi nà, mùa ni có ngô thôi. E để phần, anh mà ko lên là e phạt đó nha"

Nhắn qua lại vài tin nữa rồi tắt máy ngồi nghĩ ngợi miên man. Huyền khó hiểu hơn nhiều đứa con gái đã gặp, đã yêu. Nhiều lần thấy nhơ nhớ, cũng định liều mạng thể hiện tình cảm, kiểu "Anh nhớ em" mặc cho em nó muốn hiểu thế nào thì hiểu nhưng may mà kiềm chế được.

Thứ tình cảm mù mờ, mong manh này để yên thì đẹp. Không ai bạo gan dấn thêm bước nữa thì đẹp. Giữ riêng và kín đáo kiểu nửa vời chắc cũng sẽ đẹp.

Có những vẻ đẹp mà càng với tay ra cố nắm giữ, nó càng vuột xa tầm mắt. Như thể trêu ngươi...

... Bây giờ đã cuối thu. Trời se se lạnh về chiều. Thời tiết mát ngọt như này không có người yêu là một tổn thất vô cùng to lớn.

Chiều nay có hẹn. Một cái hẹn rất trữ tình: đi coi chim. Người hẹn là bố em Thuỷ (cái em bắt mình ngồi thiền ở quán cà phê xong không đến). Ông chú này hay ghi lô đề chỗ quán nước cậu họ mình, vô tình thấy mình nuôi mấy con chào mào, bèn bảo " Chơi làm đ.éo gì chào mào, bựa mô xuống nhà chú coi mấy con hoạ mi, thích thì chú để cho một con mà nuôi". Mình vốn mê chim, lại thấy ông chú xởi lởi, nói chuyền suồng sã nhưng chân tình... nên gật đầu cái rụp. Mãi sau này mới biết hoá ra chú chính là papa của Thuỷ. Ừ, bố em thì sao?

Chú tên Đoàn, nhà ở Sơn Trung
, ngay ven sông Phố. Trước hôm xuống chơi, tiện thể xem chim cò thế nào, chú bảo mi cứ xuống nhà chơi cho biết, ta làm be riệu nếp ngâm nhung hươu rồi ngồi nghe chim hót nó mới phê. Rứa nha, xuống qua cầu Ngàn Phố
một đoạn thì gọi cho chú, chú phi xe ra đón.

Trời sắp xẩm tối mới đi làm về. Qua nhà mặc quả quần ngố, áo 3 lỗ, chân xỏ tông lào... nhìn rất đúng dáng dân chơi nửa mùa phố huyện 

Cầu Ngàn Phố mới đây rồi. Dừng lại ven đường hỏi mấy bà đang cào lúa, một chị bảo a lão Đoàn hói á? Nhà trong làng nớ tề, hơi vòng vèo đó. Mình sợ lạc, nên rút a lô ra gọi cho "lão Đoàn hói". Chú à, cháu ... đây, đến nơi rồi, chú ra đón với. Ông chú nhiệt tình bảo chú ra ngay, cứ đứng đó...

5 phút sau thấy một quả rim tàu mù mịt khói lóc cóc đi ra. Chú Đoàn khoát tay "Đi theo chú, nhà gần ngay đây chớ có khó tìm lắm mô". Chú chạy trước, mình bám theo. Con đường vào chạy qua bãi ngô xanh um, khung cảnh đồng quê thanh bình vãi. Nhà chú Đoàn nằm trong ngõ, ngay trước sân là chuồng bò, giếng nước, mấy cây mít, sát với gian bếp là dãy chuồng hươu tương đối bề thế.

"Vô đây, vô đây...", chú vồn vã bảo tôi. Ngó vô, trên giường là một em gái đang ngồi coi ti vi (mặc quần cộc sát đơ, đùi trắng vãi). Thấy mình sắp bước vào, quần cộc lẩn nhanh xuống nhà dưới ( éo chào khách mới chuối)...

... Chú Đoàn kéo ghế bảo ngồi xuống đây làm cốc nác mới cấy đạ, à mà con Liên mồ rồi hè, xuống rang mấy củ lạc để anh và cha làm chén cho vui mồ.

Mình vội gạt đi, thôi thôi trời sắp tối rồi, bày vẽ làm chi chú.

Chú Đoàn bảo "Ở đây nhởi, ăn cơm xong rồi chú đưa quanh xóm đánh phỏm cho vui chứ về làm cái éo gì vội, mi thì..." rồi kéo mình xuống nhà dưới.

Nhà dưới là khu vực bếp núc nối thông với dãy chuồng hươu. Xoong nồi, chày cối, bu gà... nằm lẫn với đống lá ngô trông bừa bộn vãi.

Chú Đoàn bốc nắm lạc trong chum bỏ xuống bàn, với tay nhấc chai rượu trong kệ tủ, vừa lắc lắc vừa bảo "Cấy ni là ngâm nhung hươu đây". Ngó thấy mấy lát nhung mỏng dính trong chai rượu trong leo lẻo, mình hỏi "Chắc ngâm lần thứ 28 rồi à?" Chú Đoàn trề môi " Mô, mới được... 6 - 7 nước chớ mấy, chú nếm mà coi, còn ngọt lịm...", rồi lấy chiếc đũa khều khều miệng chai, lôi ra 1 lát nhung hươu bé như tép tỏi trao cho mình. Hê, nhạt nhạt như nhằn mẩu cau khô, mình gật gù khen ngọt ngọt, nhung nhà nuôi được có khác. Chú nháy nháy mắt "Đã nói mà".

Ngồi nhâm nhi một lúc thì thấy quần cộc lọ mọ xuống bếp cắm cơm, dáng đi thoăn thoắt, êm như mèo. Thấy mình có vẻ quan tâm đùi trắng, chú Đoàn bảo "Con thứ 2 đó, hắn học lớp 12. Con đầu đang đi lấy lá ngoài đồng với mẹ, chắc sắp về rồi!" Nghĩ thầm, không biết trai làng này đã bao phen đập nhau vì quả đùi trắng kia nhể?

Bất chợt chú Đoàn hỏi "À mà chú mi đã vợ con chi chưa hè?" (chắc thấy mình soi cháu nó kinh quá đấy mà). Mình bảo chưa chú ơi. "Rứa có người yêu chưa? Chắc có rồi hè, nhìn chú mi phong độ ri tê mà". Làm tí rượu, mặt cũng đỏ và dày thêm vài li nên mình chả giữ mồm, bảo "Khó lắm chú ơi, con mình thích thì nó không thích mình, con thích mình thì mình đang mải thích con không thích mình... đâm ra chả đâu vào mô". Chú Đoàn vân vê củ lạc, cười hề hề "Mày nói kiểu éo chi tau nỏ hiểu chi cả, he he". Mình gật gù "Thì đa số gái mà cháu gặp bọn nó cũng thường xuyên không hiểu cháu nói chi cả". Chú lẩm nhẩm "Chắc rứa".

Chợt có tiếng xe đạp lạch tạch ngoài sân, ngó ra thì thấy một em gái đang đội loà xoà bó cây ngô trên đầu, mặt mũi không rõ vì lúc ấy đã xẩm tối. Chắc em Thuỷ...

Chap 8 - Ký sự đòi nợ

Mải chuyện không để ý, ngó ra ngoài trời đã tối sầm. 
Chú Đoàn hất hàm về phía em gái đang khệ nệ với bó lá ngô trên đầu, bảo con đầu chú đó, hắn mần bên trạm y tế xã. Mình cũng đoán ra Thủy, nhưng thôi kệ "nó". Ông đến với động cơ trong sáng và thánh thiện là coi chim nhé nàng!

"Eng ạ!". Bỏ cái mớ lá rậm rạp trên đầu xuống gần chuồng hươu, Thủy chào khách. Mình tia vội tia vàng một cách tổng quan rồi gật đầu "Uh chào em, về muộn em hầy!". Đánh giá sơ bộ là nom cũng được, da nâu mắt sáng, vóc dáng hiền hòa mặc dù không xinh lắm. Nghĩ thầm, như này cũng đủ cho trai làng oánh nhau rồi. Xinh hơn nữa thì đã chả ở đây.

Chú Đoàn cắt ngang "Đi ra đây ta coi chim". Mình lẽo đẽo theo ra chái bếp. Nhà có 5 lồng, 3 con họa mi, 1 con khướu, 1 con chích chòe than. Chú Đoàn hạ một lồng họa mi xuống, bảo "Giờ bật điện lên là hắn hót liền cho coi, con ni máu hót lắm!"

Đèn được bật lên, chú Đoàn huýt sáo liu tiu cho nó hót theo. Làm đi làm lại mấy lần con mi vẫn chỉ nhảy choi choi, chú Đoàn lầm bầm, đèo mẹ, mọi khi bật đèn sáng là hót kinh lắm đây. Mình sợ chú ngượng nên chữa cháy "Có khi bựa ni có người lạ nên hắn đột cụng nên". Chú Đoàn ậm ừ "Có lẹ rứa. Mà thôi, vứt mẹ nó chim chóc đó đã, lên nhà uống chè xanh, tí nựa cơm nước xong coi một thể"

Hai chú cháu kéo cái chõng tre ra giữa sân ngồi uống nước, bắn thuốc lào. Có tí men, chú chém thôi rồi lượm ơi. Chuyện trên trời dưới nước: chuyện đi lính, chuyện đói, chuyện làm ăn rồi chuyện bọn trẻ bây giờ...Chú bảo " Bọn trẻ bây giờ sống đ.éo có lý tưởng, ý chí chi cả. Nhìn con chú thì biết, đứa nào cũng yếu đuối, hay dựa dẫm vào người khác đâm ra nhợt nhạt lắm. Thời bọn chú đi bộ đội á, say mê lý tưởng, mạnh mẽ mà sôi nổi cực kỳ luôn... À mà mi nghe nói giỏi văn, mi có nhớ bài thơ mô hay hay về thời lính chiến không, đọc chú nghe phát. Chớ tau là tau thích nhất cái chí khí ngang tàng của bộ đội thời nớ..."

Mình xin 5 phút lục lại trí nhớ. Nhấp ngum chè xanh, mình bảo "Để cháu đọc đoạn ni". Chú Đoàn gật gù khích lệ, ầy, đọc đi, đọc đi. Mình đọc

"Sau mỗi lần thắng
Những người trấn Đèo Cả
Về bên suối
Đánh cờ
Người hái cam rừng
Ăn nheo mắt
Người vá áo
Thiếu kim
Mài sắt
Người đập mảnh chai
Vểnh cằm
Cạo râu...
Suối mang bóng người
Soi
Những
Về
Đâu ?!"

Chú Đoàn vỗ đùi đánh đét, bảo "Mẹ, hay quá, hay quá! Thơ thằng mô đó?" Mình bảo của Hữu Loan. Chú Đoàn nhíu mắt " Gớm, đàn bà con gấy mà mần thơ hay thât!" rồi với vào nhà gọi lớn "Con Liên mô, mang cái bút, tờ lịch ra đây để tau chép bài ni lại cấy. Hay thật đó!" Mình bảo chú ơi, Hữu Loan là đàn ông. Chú Đoàn cười hề hề nói, rứa à, tên ái ái mà giỏi hè.

Ngồi một lúc thì Thủy đi ra. Nàng mặc quần lửng, áo phông sát nách, nhìn không ra cô em đội bó ngô lúc nãy 

"Mời cha với eng vô nhà ăn cơm, chơ dọn xong cả rồi ạ!". Chú Đoàn bảo ừ ừ, vô mần đọi cơm đã rồi ta đàm đạo văn thơ sau. Mình nhìn trộm em Thủy phát nữa, cảm hứng thi ca bay sạch...
Ký sự đòi nợ: Chap 9

...Thấy mình len lén liếc trộm em Thủy, chú Đoàn nửa đùa nửa thật bảo "Huy nầy, tuy cái mặt mi nhìn ngu ngu nhưng cách nói chuyện hóm với lại mi vô tư, nên chú quý mi. Đó, nhà chú có 2 đứa con gái đó, mi thích mần rể thì cứ siêng đi lại, có chi tau quyết cho". Mình gãi gãi đầu rồi tẽn tò nhe răng cười trừ. Chú nói, cười cái đ.éo chi bí hiểm rứa, hay chê con gái chú quê mùa thì nói rấp đi. Mình bảo thôi để cháu đi rửa chân tay cho mát cấy đã, giếng mô chú hè?

Chú Đoàn dẫn mình ra giếng, đưa cho cái khăn mặt mốc đen như bánh đa vừng rồi trở vào nhà. Nước giếng khơi mát như kem. Mùi khói rơm, mùi ai đó gội lá hương nhu, mùi hoa nhài đầu ngõ...thoang thoảng theo gió khiến mình lặng người vì cảm giác thanh bình.

Rửa mặt xong mình thủng thẳng vào nhà dưới. Vợ chú Đoàn đã về, trên tay lủng lẳng túi trứng vịt lộn (chắc mua thêm vì nhà có khách). Hai đứa con gái chú Đoàn lăng xăng kéo ghế, dọn mâm bát, chả đứa nào cười với mình. Chú Đoàn giục ngồi xuống đi, ta làm chén cho ấm chơ cơm bựa ni nỏ có chi mô. À mà giới thiệu với mẹ mi với lại 2 đứa đây là anh Huy, nhà trên thị trấn (rồi bồi thêm) "Nhìn ngơ ngơ rứa chơ giỏi thơ lắm đó". Vợ chú gắt, ăn với nói vô duyên, ông ngơ thì có, cháu hè! Mình dạ. Hai cô em quay mặt bụm miềng cười.

Bữa cơm có cà muối, canh rau ngót, thịt kho (chắc sót lại từ bữa trưa), đía tép rang với chục trứng lộn. Chú Đoàn lấy chai rượu nhung hươu lúc chiều ra, rót 2 ly nhỏ, miệng hề hề "Thôi mần đi Huy, nhung mới ngâm đó, ngọt lịm!" Mình làm 2 ly, ăn một quả trứng với bát cơm. Chả phải khách khí cơ mà tự nhiên không muốn ăn. Em Thủy vẫn chiến đều, cà cắn rôm rốp nghe rất sinh động. Em Liên chốc chốc lại cúi xuống gầm bàn thò tay đập bốp vào đùi rồi lẩm nhẩm "Muỗi cắn đau quáaa...". Mình nghĩ thầm bọn muỗi thật là diễm phúc...

Sắp xong bữa thì có ánh đèn pha xe máy dọi thẳng vào sân. Chú Đoàn thì thầm bên tai mình "Bạn của Thủy đó, kệ hắn mình cứ ăn đi". Thủy và nốt bát cơm, xong bỏ bát đi ra. Chú Đoàn bảo thằng ni mần bên huyện Đoàn (hay thị Đoàn chi đó, chả nhớ rõ) nghe nói săp đi học thạc sỹ rồi đó, giỏi lắm, chi cụng biết". Mình ừ à cho qua chuyện, rồi ngậm tăm đứng dậy, không quên khen rượu nhung ngọt, uống tí mà tê hết cả rốn. Chú Đoàn với theo "Đạ nói mà..."

Ăn xong chú Đoàn bảo ta lên nhà trên uống nác, nỏ ngại mô.

Nhà trên. Chú khách tầm 27 - 28 tuổi, áo sơ mi đóng thùng, giày đen bóng láng, tóc bổ đôi, cái mũi tẹt dí... đang mần mò với cái Q. Mobile M45 trên tay, đối diện là em Thủy (đã kịp bôi son cho quả môi đỏ sẫm lên, trông như sắp bước ra sân khấu cải lương). Mình và chú Đoàn kéo ghế ngồi chung. Chú Đoàn hỏi thanh niên kia "Bựa ni có đi làm về không cháu?". Lắc cái đầu bổ đôi cho tóc rẽ ra, (từ nay gọi là Bổ đôi cho tiện) nói, dạ có chú ạ, cuối tuần công việc ngập đầu làm không hết, bao nhiêu là kế hoạch hoạt động, mệt lắm chú ơi.

Trên ti vi đưa bản tin vụ tranh chấp mấy hòn đảo giữa Nhật và Trung, chú Đoàn hỏi bâng quơ "Răng lại gọi là Điếu Ngư hè?". Bổ đôi bảo, dạ vì hình dáng của cấy đảo nớ giống cái điếu bát hút thuốc lào đó chú, ngày xưa ngư dân Trung Quốc ra khơi đánh cá thường ghé vào đảo nớ nghỉ ngơi hút điếu bát, đó cụng là nguyên nhân nữa chú ạ. Chú Đoàn ghé tai mình bảo "Giỏi lắm đó, chi cụng biết!" Chú Đoàn hỏi tiếp, rứa cấy đảo nớ thật ra là của ai? Bổ đôi gật gù "Một câu hỏi hay và đầy tính thời sự đây...Thực ra hấn là của Nhật chú ạ". Chú Đoàn thắc mắc, răng lại của Nhật hè? Bổ đôi bảo "Vì cháu ghét thằng Tàu!".

Mình bảo, cái này chú cứ hỏi Gu gồ là ra cả. Chú Đoàn nhăn trán "Cu Gồ là thằng mô mà biết rõ rứa?". Em Liên ở trong buồng thò cổ ra bảo bố ơi, nó là mạng internet, chớ thằng mô. Bổ đôi chen ngang "Thằng Nhật hắn nỏ sợ mô, vũ khí với phương tiện của nó hiện đại gấp 5 lần thằng Tàu. Cháu có thằng bạn du học bên đó, hắn viết thư về kể, hàng ngày hắn đi học bằng tài điện ngầm, gọi là Mê trô đó, đi từ Sen ca cu tới Ma đa gát xì ca là 350 cây chỉ hết nửa tiếng đồng hồ. Hiện đại cực kỳ luôn..." Chú Đoàn lại gật gù vào tai mình "Giỏi thật, chuyện mô cụng biết, thạc sỹ có khác!". Em Thủy cũng gật đầu ra chiều ngưỡng mộ lắm. Mình điên hết cả người..

Chap 10. Ký sự đòi nợ
----------------------------------------------------------------------------

...Với ánh mắt ngưỡng mộ lộ liễu của Thủy, bàn nước bây giờ đang là show độc diễn của Bổ đôi. Trên ti vi điểm qua tin gì là lập tức bình luận viên Bổ đôi của chúng ta phun châu, nhả ngọc theo. Giọng của chú này to gấp 3 lần giọng biên tập viên Vân Anh, làm mình chỉ thấy hình ảnh loa lóa lướt qua màn hình.

Tivi đưa tin về tình hình động đất ở khu vực thủy điện Sông Tranh, Bổ đôi khề khà "Cái ni dân kêu từ lâu mà quan chức ở trên cứ bình chân như vại, cuối cùng dân chết chứ ai? Ở mình rứa đó, giống như trong tác phẩm Tắt Đèn của Nam Cao có ông quan tên là Bá Kiến khi mô cũng nói câu "Biết rồi, khổ lắm, nói mãi", biết chớ có chịu giải quyết mô...". 

Thủy mủm mỉm cười tán thưởng "Eng ni tài thật, chi cụng biết, chi cụng nói được...hihi"
Bổ đôi khiêm tốn "Bình thường, có chi mô em, đọc nhiều thì biết thôi"

Mình nãy giờ ngồi đực mặt như ngỗng ỉa, đếch tham gia được câu nào cho gọi là có hàm lượng chất xám. So với thằng ku này thì trong mắt Thủy, mình đúng là đứa chỉ biết dựa cột mà nghe. Thấy mình có vẻ u ám, chú Đoàn tinh ý nhấm nháy "Ta ra ngoài sân nghe chim hót đi". Mình lầm lũi đứng dậy đi theo. Hơ, tạm thời tỉ số 1 - 0 nghiêng về đội bạn!

Ngoài sân, em Liên quần cộc đang ngồi trên chõng tre với cái điện thoại. Ngó thấy mình, quần cộc bảo "A, em hỏi tí nè. Răng điện thoại của em tự nhiên không vô được phây búc eng hè?". Mình loay hoay thử tắt nguồn khởi động lại, vẫn không được. Khôi phục cài đặt, cũng éo được nốt. Cuối cùng tháo cái thẻ nhớ ra, vô lại thì ok ngay. Quần cộc reo lên, cám ơn eng nha, mần em hồi nại đến giừ tưởng máy hư rồi chơ. Thanh kiu eng, hihi!

Không khí có vẻ thân thiện hơn, chuyện trò vui vẻ qua lại một lúc - mình thăm dò "Cái anh kia là người yêu chị em à? Nhìn đẹp trai hè!" Quần cộc xí xớn "Mô, đang tìm hiểu thôi. Mà eng nớ giỏi lắm đó, chuẩn bị đi học thạc sỹ thì phải". Tiện thể đang nuốt cục tức nãy giờ (chắc do GATO), mình xả luôn cho sướng mồm "Giỏi mô không biết chứ anh nghe ông đó toàn nói sai linh tinh". 

Quần cộc ngước lên nhìn mình sững sờ, rồi cao giọng "Người ta thạc sỹ đến nơi.... eng thì..." nói nửa chừng, ranh con đảo mắt nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới , ý như muốn mỉa trang phục tuềnh toàng của mình (nghĩ thầm, mệ, chớ thấy bệ hạ ăn mặc lôi thôi mà coi thường nhá). Ngập ngừng một lúc, quần cộc hỏi "Em hỏi thật eng nha! Có phải cha em dẫn eng xuống là định giới thiệu eng cho chị Thủy nhà em không?". Mình cố nặn một nụ cười thật vô tư, bảo "Mô. Anh xuống coi chim thôi!".

Ranh con thở hắt ra, buông một câu khiến tim mình tan nát trăm mảnh "Ầy rứa chơ! Em cụng nghĩ rứa, chơ ai đi tán gái mà... nhìn như eng". Tẽn tò ngó xuống: tông lào, quần ngố, áo 3 lỗ, tóc tai không ra một trường phái thời trang nào cả. Bố khỉ, tỉ số 2 - 0 rồi đây.

Chán quá chả muốn coi chim chóc gì nữa. Mình đang làm sao thế này? Thích một đứa mới gặp, không được nó để ý >> buồn? Hay chỉ là tâm lý hiếu thắng, muốn nó thích mình để thỏa mãn cái tôi luôn đầy hãnh tiến? Lại nhớ hồi xưa có một em suốt ngày nhắn tin hỏi mình "Anh ơi, thật ra dạo đó anh có thích em, yêu em không?". Mình đã trả lời lần thứ 1869 rằng có hơi thích thích tí, nhưng ẻm vẫn không tha. Bực quá mình bảo "Nhưng em hỏi để làm gì?'. Nó cười hi hi "Để biết rứa thôi, nỏ mần chi cả".

Hừ, giờ thì mình cũng giống em đó lắm. Một thứ tâm lý rất đàn bà ( nghĩ đến đây chợt tưởng tượng nếu mặc cái váy hoa vào, trông mình như nào nhể?)...

9h kém 15. Ngó vào nhà trong định chào về, vẫn thấy thạc sỹ trên thông thiên văn, dưới tường địa lý đang phun châu nhả ngọc. Mệ, nhìn mày anh thấy giống thằng MC đám cưới vãi, đek hiểu em Thủy kia mê chú mày ở cái điểm gì...

Chap 11.

... 9 giờ 28 phút. Che miệng ngáp vặt 3 cái liền, đang đảo mắt tìm chú Đoàn để chào về thì ngoài ngõ chó sủa um lên. Một tốp phải đến 5 - 6 chú (trông phong thái biết ngay giai làng) ồn ào đi vào. Hóa ra trong đám ấy có 2 chú biết mình, chào hỏi qua loa xong cả hội sà xuống chõng ngồi. Em Liên nhỏm dậy lỉnh ngay vào nhà dưới. 

Một chú bảo "Đại ca xuống tận đây à! Chịu khó hè!". Mình bảo anh đi coi chim thôi, các chú đi thả dê mà đi muộn rứa. Chú kia với tay lấy cái điếu cày, vân vê mồi thuốc, cười cười "Nói thật với eng chơ tối rồi không có chỗ mô nhởi, anh em tổ chức đi ngất ngất cho vui chớ nỏ có ý đồ chi mô".

He he, đi ngất ngất, mình cười rung rốn. Chú tóc xoăn, còi còi trề môi bổ sung "Nói chung là tối tối đến nhà bố Đoàn uống nác chè, bắn điếu thuốc lào, nhìn ngực em Thủy phát rồi phắn. Chơ tầm cỡ như bọn nhà em tuổi chi mà tán hắn". Ô ồ, té ra giai làng tỉnh đòn hơn mình tưởng. 

Tiện thể sắp về, sẵn ghét thằng ku Bổ đôi, mình hất hàm vô nhà rồi nói, anh thấy thằng nớ hình như là người yêu em Thủy thì phải, ăn mặc thôi rồi hè! (éo mệ, cái này gọi là quẳng xương cho chó cắn nhau đây). 

Đúng như tiên đoán, 5 ánh mắt hình viên đạn tia thẳng vào chỗ Bổ đôi ngồi. Một chú bảo "À cái thằng ni hắn chập chập ấy mà, được cấy xe ga đẹp". Chú môi trề đưa ngón tay lên miệng xùy xùy ra hiệu cho cả đám im lặng "Để coi hắn đang bốc phét cái chi". Ngoài sân im bặt. 

Trong nhà Bổ đôi đang vung tay chém gió với em Thủy, nghe loáng thoáng "...Em phải biết vấn đề cơ bản của triết học là gì. Vấn đề cơ bản của triết học là vấn đề về mối quan hệ giữa tồn tại và tư duy, giữa vật chất và ý thức. Nó là vấn đề cơ bản vì việc giải quyết nó sẽ quyết định cơ sở để giải quyết những vấn đề khác của triết học...bla bla". Thủy chống cằm, mắt chớp chớp ra chiều rất tiếp thu.

Mình hỏi mấy chú kia "Các chú có hiểu chi không?". Chú răng vẩu phỉ bã thuốc cái roẹt, bảo, nỏ hiểu cấy khu mấn chi cả, eng hiểu thì giải thích cấy! Mình nói tau cũng như mi, nỏ hiểu cấy khu mấn chi cả, rồi đứng lên chào về. 

Chú Đoàn hấp tấp chạy ra tận ngõ tiễn chân, líu ríu nói thông cảm nha, thông cảm nha, bựa mô đến nhởi rồi ta nói chuyện sau hè. À mà nỏ ưng con chim mô à. Ầy ầy, về nhà, về nha...

Xe chạy ngang qua bãi ngô, dừng lại đái bậy phát giải đen. Gió lùa mát lạnh bên má, mùi phấn ngô ngai ngái thơm, xa xa góc trời một ánh sao vụt qua. Bố khỉ, cảnh vật như này mà ta cô đơn quá..
Chap 12: 

Hơn 10 giờ đêm mới mò về. Đứng tần ngần trước cánh cổng khóa chặt, chợt thấy trống rỗng vô cùng. Rút điện thoại rà số Ốc như một phản xạ vô điều kiện.
Chuông tút tút một hồi dài. À, lại mới đổi nhạc chuông hử? Mỗi lần Ốc thay nhạc chuông nghĩa là nàng mới trải qua một biến cố nào đấy: bị mẹ mắng, chửi nhau với thằng người yêu hoặc đơn giản nhất là mới uống 5 vỉ thuốc ngủ vì tự nhiên chán đời.

- Chi rứa? (giọng ngái ngủ).
- Đang buồn buồn...
- Đã bia rượu chi chưa đó?
- Điên à...
- Híc, nhưng mà có chuyện chi kể coi mồ?
- Đang đứng ngoài đường đây, lạnh sun vòi.
- Răng rứa?
- Không răng lợi chi cả. Đi với anh nha?
- Hâm à? Đi mô giờ ni?
- Rứa thì thôi.
- Em đang ở nhà chị Xuyến, anh chị nớ đi Huế nhởi nhờ em ngủ coi nhà.
- Đến được không?
- Uhm...đến một tí rồi về nha, nỏ ở qua đêm được mô.
- 5 phút nữa ra mở cổng nhé, anh đến đó dừ luôn.
- Rồi...mà có chuyện chi rứa không biết?

Mọi người chắc đang thắc mắc Ốc là ai? Định sẽ không hé lộ chuyện này vì đây có thể coi là góc khuất trong chằng chịt các mối quan hệ trong sáng lẫn trong tối - nhưng nếu lờ tịt đi thì thiên ký sự đang viết sẽ chỉ là một nửa của sự thật. Với tiêu chí tôn trọng sự thật, dù có những sự thật trần trụi (mà nếu không nói cũng không ảnh hưởng đến hình tượng tác giả) tôi sẽ dần dần làm rõ mối quan hệ "không biết gọi bằng gì" đối với nàng...

Ngõ nhỏ, sâu hun hút không một bóng người. Tắt máy, dắt xe rón rén bước vào.
Tiếng cửa tôn lạch xạch hé ra khoảng nhỏ.

- Đồ hâm.
Nàng thò cổ ra khẽ gắt.

- Vô đi, khiếp sương a ri mà không mũ nón chi cả. Lạnh không?

Mình bảo lạnh rồi rút điếu thuốc làm một hơi. Ốc vừa kéo tay vào trong vừa tát nhè nhẹ lên má mình "Hư, nói bỏ thuốc mà cứ hút như điên, mồm khi mô cũng hôi rình y".

Ngó quanh khu bếp, mình hỏi có chi ăn không, đói vãi ra? Nàng cuống quýt mở tủ lạnh, lôi ra mấy quả cà chua bảo em làm mỳ tôm cho anh ăn nha? Mình gật đầu. Mẹ khỉ, lúc tối ở nhà chú Đoàn mải nhìn đùi em Liên nên ăn có mỗi bát cơm í mà.

Đợi mình lùa xong tô mỳ, Ốc lại gần quàng tay qua cổ (mùi nước hoa thơm kinh) "Khai đi, bựa ni có chuyện chi?" Mình ừ hữ bảo tí kể cho nghe. Nàng xiết tay mạnh hơn làm mình suýt nghẹt thở "Bị sếp chửi hay là thích con mô mà hắn không cho hun à? Hi hi....Chơ nỏ có chuyện tự nhiên đêm hôm gọi cho người ta mô hè?"
Ốc luôn có kiểu nói chuyện tưng tửng kiểu thế. Nàng mặc đồ ngủ mỏng tang và ngắn cũn, thân hình vẫn thế, luôn luôn sexy nóng bỏng.

- Vừa đi coi chim dưới Sơn Trung về.
- Bốc phét, chim chóc chi cả đêm rứa?
- Thì coi từ chiều rồi ở lại ăn cơm luôn mà.
- Kiểu ni là nhà nớ có đứa con gái nhìn ưng mắt rồi đây...
- Hê, em khi mô cũng như ở trong bụng anh là răng hè?
- Hi hi, rứa có mần ăn được chi không mà mặt mày u ám rứa? Con nớ xinh không? Xinh bằng em không?
Ký sự đòi nợ - Chap 13

Cái tên ngồ ngộ của Ốc là do tôi đặt vì lần đầu tiên gặp nhau thấy nàng có vẻ gì đó nhang nhác Ốc Thanh Vân (tất nhiên không xinh bằng). Hôm đó bà già sai mua hộ gói thuốc nhuộm tóc ở hiệu thuốc , mình hỏi mua ở mô? Bà bảo chỗ con bé lông mép rậm rậm đó, cái hiệu nằm gần mấy hàng bán hoa quả.

Vào hiệu thuốc, ngó mãi không thấy ai đứng quầy, mình lấy chùm chìa khóa gõ cạch cạch xuống mặt kính.

- Dạ....đây rồi!!

Tiếng con gái vọng ra chua lòm.

- Anh mua chi ạ?

À cái con bé rậm lông mép là nàng hử? Da trắng, mặt tròn, dưới ngấn mắt có bọng nước như con tằm (theo sách nhân tướng học là đa tình lắm đây).

- Lấy cho anh gói thuốc nhuộm Hàn Quốc. Bao nhiêu em?
- Dạ (nhìn mình 10 giây)...thường thì 23 nghìn... nhưng em để cho anh 21 nghìn.

Móa, mình thì có cái éo gì đặc biệt đâu nhể (mặc dù phải thừa nhận 10 đứa con gái gặp mình thì 9 đứa khen đẹp, đứa thứ 10 không có ý kiến gì vì nó biết có nói cũng thừa )

- Ối, toàn chữ Hàn hả em? (mình ngó nghiêng dòng chữ hướng dẫn sử dụng trên bao thuốc).

- Dạ, hàng xách tay nên không có tiếng Việt anh ơi!
- Uhm, để coi bọn nó viết cái chi (lẩm nhẩm đọc)...soi jun kim sưng chim kim chi mi won...
Con bé trố mắt thán phục:

- Ôi cha! Anh...anh... biết tiếng Hàn à? Hihi...anh làm em bể bụng rồi đây này. Rứa rứa đại khái dịch ra là chi anh?

- À, đại ý nó khuyến cáo để xa tầm tay trẻ em mang thai và phụ nữ dưới 6 tháng tuổi. Mệ, bọn này cẩn thận ghê!

- Hiii, dịch bốc phét mà nghe như thật.

Rứa là quen. Sau này nàng bảo lúc nớ nhìn mặt anh như thằng ngố, pha trò mà thản nhiên như không làm em nghĩ đến lại phì cười. Tôi cười, nói anh thì ấn tượng dã man với hàng ria mép xanh ngắt của em, nhìn sẹc xi thôi rồi, hê hê.

Tôi gọi Ốc là bồ, nhưng thật ra đó là một mối quan hệ không được định danh trong Tự điển. Ốc là ly nước ngọt, uống đến đâu biết đến đấy, không để lại dư vị để khiến người ta ngấm ngầm nhớ tới mỗi khi quay quắt vì một điều gì đó. Còn Ốc coi tôi là "thằng anh trai" bất cần, người có thể kiên nhẫn ngồi nghe nàng kể những chuyện không đầu không cuối tới nửa đêm, nhưng thậm chí không biết chính xác nàng bao nhiêu tuổi hoặc làm nghề gì (ngoài việc thi thoảng trông hiệu thuốc giúp mẹ).

Giữa hai người ngầm quy ước không bao giờ ghen hay chúi mũi vào chuyện tình cảm riêng tư. Tôi biết nàng có người yêu, một thằng ku choai choai thi thoảng vẫn nhắn tin cho nàng với những ký hiệu xì tin như quốc ngữ Ả rập xê út. Nàng biết tôi thích em này, ghét em kia, đôi khi hứng lên còn "bày" cho tôi cách tán gái ...Nói tóm lại cả hai không đặt kỳ vọng lâu dài cho mối quan hệ rối rắm và phức tạp này, vì nàng thừa tỉnh để biết rằng mẫu con gái tôi sẽ lấy làm vợ không phải là nàng. Chấm hết.

...Quay lại đêm đó.

Tôi bảo anh ngủ lại đây nha? Lạnh lắm, khuya rồi lười về. Ốc lừ mắt nói hâm à. Mai hàng xóm nhìn thấy thì vỡ mặt em. À kể chuyện chi nghe mồ. Tôi kể lại vụ đi bắt hụt chim, chuyện em Liên đùi trắng, em Thủy ăn cơm cắn cà nổ như pháo, thằng Bổ đôi cái chi cụng biết nhưng chả biết cái éo chi cả...

Ốc nằm cạnh ôm hờ ngực tôi, cười ngoác miệng "Anh đi mô cụng toàn quan sát tinh tế hè, thấy cả đùi con nớ trắng nựa tê, thèm nhỏ dãi không anh? Tôi bảo à không, chân nó trắng nhưng cong, chân em mới là đỉnh của đỉnh. Nàng nhéo sườn " Cái đồ nịnh thối. Rứa tóm lại là có định đi em nớ không?". 

Tôi bảo không. Ốc thở dài cái thượt "Rứa thì mùa quýt năm mô mới lấy được vợ!!!"

Chap 14

Đáp lại tiếng thở dài, mình vòng tay ôm trọn Ốc vào lòng, hít hà lên đôi má bụ bẫm và mịn màng của nàng. Ốc nhắm nghiền mắt, dụi dụi mặt vào ngực mình. Mùi nước hoa phảng phất, mùi cơ thể ngai ngái thơm...khiến mình lặng người vì cảm giác ngộp thở.
"Giá thế này mãi thì thích nhỉ!" mình thì thầm bên tai Ốc - "Em có biết câu ấy của ai không?". Nàng bảo chịu, của ai? À của Chí Phèo nói với Thị Nở lúc thằng này vừa tỉnh rượu, được Nở nấu cháo hành cho ăn. Đấy em coi, đàn ông chỉ nhớ nhất đứa nào cho ăn ngon thôi, còn ba cái lời nỉ non đàn ca sáo nhị chỉ xứng đáng vứt vào sọt rác. Ốc cười khanh khách, bảo rứa những lúc như này có thằng mô nhớ không? Mình hôn nàng cái chút , bảo nhớ chứ, hehe tất nhiên anh là ngoại lệ đặc biệt, trên thế giới 1000 năm mới xuất hiện 1 ca như anh. 

Nàng véo má mình "Cái đồ bốc phét thành thần, hihi. À chơ mà sau ni đôi nớ có lấy chắc không anh, chuyện nớ em đọc lâu rồi quên mất tiêu?". Mình bảo à khồng, xưa nay trong văn học những đôi anh hùng - thuyền quyên chỉ vo ve nhau thôi chứ có lấy được nhau bao giờ đâu. Như em với anh là một ví dụ. Nhưng mà thôi, để anh tác nghiệp tí rồi về. Ốc gỡ tay mình ra, lườm lườm "Lại bắt đầu với bàn tay ma thuật rồi đó".

Nằm ôm nhau trong tiết trời lạnh lẽo như này quả là đã chạm đến bậc tiên cảnh. Nhiều lúc trong hoàn cảnh y hệt, mình đã từng vơ vẩn nghĩ, tình yêu cũng đến mức thế là cùng, cũng đầy đam mê, say đắm và tràn trề cảm xúc bình yên. Vậy ta đang cố đi tìm điều gì ở phía trước? Một bến đỗ hão huyền, càng đi tìm càng thấy vời xa và mất hút, người tôi đang cần tìm có khi cũng đang tìm một thằng khác - hơn tôi.

Chuông tin nhắn của nàng khiến mình giật thót (mệ, trí tưởng tượng đang tung tăng cảnh giới thì đứt phim cái rụp). Mình he hé mắt đọc trộm. "Hix, vk ngu? ckua?". Á à, thằng cu Sứt bạn trai của nàng. Cái thằng dép lê, tóc đỏ quạch như râu tôm hấp bia. Chữ nghĩa tin vãi lúa. Mình nhắm tịt mắt và gần như nín thở để xem nàng sẽ phản ứng thế nào. 

Thật sự thì chưa bao giờ mình tỏ ra mặt cái sự ghen tuông với nàng (và nàng cũng thế). Mỗi lần đứa nào vô tình kể chuyện yêu đương, giận dỗi...thì đứa ngồi nghe bao giờ cũng dửng dưng bình phẩm (kiểu việc ấy dek liên quan đến tớ), nhưng trong tận tim đen vẫn gờn gợn cảm giác ức chế thoáng qua.

Ốc quay người, bấm lách cách vào bàn phím rồi ném tọt điện thoại xuống góc giường, đoạn vòng tay ôm riết lấy mình. "Đứa mô đó?", mình vờ vịt hỏi. Ốc bảo à thằng điên (nó mà bỗng dưng điên thật thì tốt biết mấy). Hừm, bắt đầu nằm im và âm thầm đưa ra bảng so sánh, đối chiếu giữa mình và thằng điên, xem cán cân tỉ lệ nghiêng về thằng nào (tất nhiên khỏi cần so sánh, mình cũng biết nó so với mình chỉ là cái đinh vì mình ... yêu mình hơn). 

Sau đây là bảng thống kê, so sánh.

Ngoại hình: Mình cao hơn nó (mấy lần nó đến đón Ốc, ngồi trên con wave tàu thấy nó cũng rất hợp với dáng con xe ấy), mặt: mặt mình tuy chú Đoàn bảo "trông ngu ngu" nhưng xét kỹ ra nét hơn nó ở cái mũi cao, vả lại trán mình cũng rộng hơn. 

Mắt: mẹ mình hay bảo "trông mắt mày khi mô cũng như buồn ngủ", nhưng là mắng yêu thế thôi, hồi khám nghĩa vụ quân sự đạt điểm 11/10 chứng tỏ tinh anh; mắt cu Sứt kia không lơ lác hay ti hí nhưng nhìn chung bình thường. Ăn măc: cái này tùy gu, tùy thẩm mỹ người đánh giá, trong lúc mình thấy nó lôi thôi, bẩn bẩn thì trong mắt Ốc lại là chất chơi, là bụi bụi và ngầu đời thì sao?

Tri thức + tâm hồn (gọi là phần mềm đây), khoản này cấu hình mình ăn đứt nó nên khỏi cần so. Lợi thế duy nhất của nó là trẻ hơn mình. Hê, cái này vừa là điểm cộng nhưng cũng là điểm trừ đây.

Xét một cách toàn diện thì nó thua mình, nhưng trong tình yêu thì ông vua cũng giống kẻ ăn mày (trích lời một thằng tây), nên rốt cuộc mọi chỉ số chả giải quyết chuyện gì hết, vì (lại theo một thằng tây) "tình yêu có lý lẽ riêng của nó". Biết vậy, nhưng chấp nhận sự thật trần trụi đó là một điều cay đắng..

"Nghĩ chi mà đàn thối mặt rứa anh?". Ốc hôn nhẹ lên môi mình, thủ thỉ. "Để yên anh nằm tí, mệt!" (ông dỗi rồi đấy). "Em hỏi thật nhá? Anh hứa phải trả lời thật?"
"Ừ, hỏi đi!". "Nhưng anh phải hứa sẽ trả lời thậ lòng?". "Được rồi, anh hứa!". Ốc có vẻ ngập ngừng, ánh mắt hấp háy rất khó đoán..
Chap 15 - Ký sự đòi nợ

Ốc như chực khóc đến nơi, hai bàn tay run rẩy như không biết bấu víu vào đâu, vai rung lên từng hồi. Mình tròn mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra và phải mất mấy phút lúng túng mới trấn tĩnh lại được.

- Có chuyện chi mà nghiêm trọng rứa?
Ốc mím chặt môi, lắc lắc lọn tóc rồi thở dài nghe não cả ruột.

- Nếu người yêu anh không còn trong trắng...anh sẽ nghĩ thế nào? Anh có tôn trọng không?

Nghe xong câu đó đến lượt mình thở dài. Lặng lẽ rút điếu thuốc ra, châm lửa rít liền máy hơi. Căn phòng nhỏ mù mịt khói thuốc và trở nên ngột ngạt vô cùng. 
Trong đầu mình lập tức thoáng qua rất nhanh một kịch bản, tất nhiên là giả định. Cảm giác và phán đoán của mình ít khi có sai số quá lớn, nhưng nghe chừng chuyện này nghiêm trọng đối với Ốc nên cứ để yên, xem diễn biến ra sao đã.

- Sao anh không trả lời em?
Ốc nắm lấy vai mình, lắc lắc, ánh mắt hoang dại.
Mình quay mặt đi ra chiều suy tư lắm.

- Đợi em bình tĩnh trở lại đã!
- Khồng, em có làm sao đâu mà mất bình tĩnh. Em nghe anh nói đây, nói đi...

Ngó phản ứng của Ốc, mình suýt phì cười. Hờ, từ trước tới nay quen nhau có bao giờ thấy nàng mất kiểm soát và trở nên yếu đuối vậy đâu. Một cô nàng luôn tỏ ra ngổ ngáo, sắn sàng ăn thua hoặc chặn họng bất cứ thằng nào - nếu thấy ngứa mắt. Là đứa chỉ quen dạy đời người khác, ít khi nghe ai vì tưởng như quá thừa sự từng trải (mặc dù trong mắt mình vẫn chỉ là ranh con).

- Tại sao lại hỏi anh chứ không phải người khác?
Mình thả một cái lưỡi câu đầu tiên xuống nước.

- Uhm...uhm..em tin anh trải đời và nhiều kinh nghiệm sống.
- Nhưng anh không phải là mẫu số chung của tất cả đàn ông còn lại. Nếu anh đưa ra quan điểm của mình về vấn đề đó thì cũng chỉ là quan điểm của riêng anh, không liên quan đến bất kỳ ai, em hiểu chưa?
- Em hiểu mà, nhưng anh có khinh người đó không, nếu họ không còn...

Rít tiếp hơi thuốc dài, mình đủng đỉnh:
- Người ta đón cây gỗ quý để làm nhà và các vật dụng khác vì nó hữu dụng. Người ta giết một con chó không biết sủa vì nó vô dụng. Nhưng giữa sự vô dụng và hữu dụng đôi khi không có lằn ranh bởi nó còn phụ thuộc cách nhìn nhận riêng của mỗi người. Anh thì không cho rằng cái ấy xứng đáng được đeo bên ngực trái thay huy chương vẻ vang hạng nhất.

Ốc nghe xong nhoẻn miệng cười, có vẻ đỡ căng thẳng hơn đôi chút.

- Em kể thật cho anh nghe nha, chuyện ni em chưa nói cho ai biết mô đó!
- Anh nghe.
- Cái anh người yêu em í, yêu nhau 2 năm thì được năm rưỡi đầu thì còn quan tâm, tử tế với em. Nhưng từ khi biết em từng quan hệ với bạn trai trước thì hắn thay đổi tính cách ghê lắm. Dạo ni em nói chi cũng gắt, có chuyện nho nhỏ xảy ra là nổi khùng đòi tát em. Ăn nói thì cộc lốc, vô tâm kinh khủng...
- À ra vậy! Chắc nó chưa qua được cú sốc đó em.
- Chưa hết mô, gần đây toàn hỏi vay tiền em, rồi thì mượn điện thoại đem cầm đồ, em phải đưa tiền mới chuộc được. Mà mấy lần rồi đó, nản lắm...Em thì cho rằng hắn đang lợi dụng em vì không còn sự tôn trọnng.
- Nhưng em vẫn yêu nó?
- Rứa mà em vẫn không bỏ được hắn, chắc em điên rồi anh hè? Giờ hắn cứ nhắn tin hỏi thăm là kiểu chi cũng sắp vay tiền em, em biết nhưng chưa thoát ra được...

Ngồi kể lể một lúc, Ốc bảo thôi chết em đang ngâm quần áo trong máy giặt, rồi chạy xuống nhà dưới. Mình mò trong tủ lạnh lôi mấy lon bia Hà Nội với nhúm nem tai ăn dở ra uống cho đỡ chán. Làm hết 2 lon mặt nóng bừng, bắt đầu thấy mạch giật giật bên mang tai, mệ, dạo này tửu lượng xuống cấp vãi. 

Vừa nhâm nhi vừa gặm nhấm cái sự vô lý éo hiểu nổi của tình cảm. Người như Ốc, nếu đi ngang qua một tiểu đoàn 2000 thằng lính đang tập thể dục thì cả 2000 thằng phải ngoái đầu lại thầm ao ước, nhưng cuối cùng lại đâm đầu đi thích một đứa ất ơ. Một đứa trông vừa hoang dã vừa đú bẩn và chỉ giỏi làm khổ người mình yêu. 

Thở dài cái thượt, dốc cổ làm nốt lon thứ 3. Khà một tiếng cho sang, mệ, đời thế đấy! Trong khi đầy thằng giành cả đời trai trẻ học hành, tu luyện, phấn đấu và không ngừng trau dồi mọi mặt để trở nên hoàn thiện hơn trong mắt gái - mà vẫn không lại được với một đứa trên răng dưới ca tút, tâm hồn lẫn trí tuệ chỉ đủ để nghe nhạc HKT và nhảy đám cưới, chỉ học hết lớp 12.

Chợt điện thoại Ốc rung rung. Tin nhắn của "Ck ju", đọc phát xem nó lảm nhảm cái gì.
"Lạnh hok ngu? dk ck nho* vk wa".
Đang tây tây, sẵn ức chế, nhắn lại: "Vk với ck là cái éo gì?"
Nó rep lại "Vk noj nank kjeu j vs ck rua? Gian ck oy ah? hix lanh wa vk uj"
Soạn trả lời tiếp "Lạnh thì ra nhảy sông cho mát đi. Mà mai đi cắt tóc đi thằng dở người, ngứa mắt quá"
Rồi tắt máy, ném xuống kệ bàn dek quan tâm nữa.

Mò xuống nhà dưới, Ốc vừa phơi quần áo xong chạy lại vòng tay ôm từ sau lưng mình.
- Về à?
- Uh, lượn đây.
- Mai ở nhà không?
- Chiều 5 giờ đi làm về.
- Em đến.
- Mở cổng đi.
- Khoan, lấy cái áo khoác em mà mặc vào, ngoài lạnh lắm đó.
- Khỏi đi.

Nàng kéo đầu mình xuống hôn như không muốn rời ra nữa. Ngoài đường không một bóng người...


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014