Polly po-cket

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Music Arena - Thần tượng Âm nhạc
Music Arena - Thần tượng Âm nhạc
Gane đấu trường âm nhạc với rất nhiều ưu đãi đặc biệt dành cho thuê bao Viettel.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chap 10:

Tạp chí “người thời thượng” ra số báo cuối tháng. Đây như là bước chạy đà để quyết định số tạp chí đặc biệt có thể được in ra hay không. Hầu hết các sạp báo trên các thành phố lớn đề đã được bày bán. Dù Vương Khang có cố cách mấy thì vẫn không thể nào có những cú click chuột ma thuật như Kỳ Tuấn được. Sắc nhạt nhòa của đầu trang báo làm mọi nhân viên lớn nhỏ đều cảm thấy lo lắng. Nếu số ra lần này lượng bán vẫn tiếp tục thấp thì khó lòng Minh Thư có thể làm mọi người tiếp tục tuân theo kỷ luật của mình. Kết quả ngày đầu tiên không như mong đợi, số báo bán ra là quá thấp. Con số mà Minh Thư không biết làm cách nào thông báo với đội ngũ nhân viên. Cô đang ngồi lo âu trên những phím chữ, cô phải gửi email gấp về cho ông Minh. Đang lúc suy nghĩ bấm loạn, cô nhận được điện thoại của Kỳ Tuấn... 
- Có chuyện gì nữa vậy? 
- Tôi bị gãy mũi. Chỉ một hộp soup là hòa rồi à? 
- Tôi chỉ biết làm có như vậy. Tôi sắp điên lên rồi. Đừng làm phiền tôi chỉ vì những tin vớ vẩn như vậy. 
- Đừng quên, tôi vẫn chưa thực hiện điều kiện với cô. 
- Điều kiện? 
- Nếu hôm đó cô để tôi hôn thì bây giờ cô đâu phải bị tôi làm phiền. 
- Muốn cái gì thì nói lẹ lên đi. 
- À, hôm nay không ai đến đón tôi cả. Phiền sếp đến đón tôi về nhé! 
- Anh... 
- Đừng nóng giận. Sẽ không đẹp đấy! 
Minh Thư tắt máy. Phân vân một chút, cô lấy áo khoác mặc nhanh vào và đi ra ngoài, khi cô mở cửa, toàn thể nhân viên đều nhìn cô với ánh mắt dò xét. Minh Thư mím môi: 
- Cuộc họp chiều nay, tôi sẽ thông báo tình hình. 
Minh Thư lái xe đi mà lòng rối bời, cô không biết phải làm như thế nào. Lại phải đi đón cái gã chuyên làm cô bối rồi. Còn Kỳ Tuấn, anh vừa thay quần áo chỉnh tề, bước ra khỏi phòng thì trông thấy một đoàn người gần như mặc cùng một trang phục. Tuấn lườm mắt nhìn tên đứng đầu, gã trông bặm trợn nhưng rất lễ phép: 
- Cậu chủ, bà chủ muốn gặp cậu. Bà đang ở khách sạn Park Hyatt. 
- Nhà tôi bà ấy ngồi 1 lát không được hay sao mà phải vào khách sạn 5 sao chờ tôi? 
- Bà chủ không có ý đó. Chỉ là, bà không biết chính xác cậu ở đâu. 
Thấy Minh Thư bước ra từ thang máy, Kỳ Tuấn nói: 
- Tôi sẽ đến gặp bà ấy, với điều kiện là các người biến khỏi đây trong 3 phút. 
- Cậu chủ, tôi hiểu rồi. 
Lập tức đoàn người bỏ đi, đi bằng cầu thang bởi vì họ quá đông. Gần 20 người chứ không ít. Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư rồi nhếch miệng cười: 
- Mặt cô lo lắng vậy? 
- Anh giao du với xã hội đen à? 
- Làm gì có. 
- Chả phải họ vừa tới dằn mặt anh vì chuyện gì đó sao? 
- Tại sao cô nghĩ họ bỏ đi thay vì nghĩ là tôi ra lệnh cho họ biến khỏi mắt tôi? 
- Đừng tự tin quá đáng như vậy. Về thôi, tôi không có thời gian. 
- Ok! Để tôi đi làm thủ tục xuất viện. 
- Khỏi. Có người làm rồi. Đi thôi! 
Kỳ Tuấn nắm tay Minh Thư và ung dung đi. Cô nắm kéo ra: 
- Buông ra đi, đừng khiến người ta chú ý. 
- Chị em nắm tay nhau cũng được mà. Đâu nhất thiết phải là tình nhân. 
- Đi cạnh tôi tuyệt đối cấm anh nhắc tới từ đó. Nếu không muốn ăn tát. 
- Này này... sóng mũi đẹp như tài tử Hàn Quốc của tôi đã hi sinh vì cô, giờ có mà làm gì cho nó cong quẹo thì không xong với tôi đâu. 
- Sợ gái không thích anh nữa hả? 
Kỳ Tuấn không nói gì, chỉ mở cửa xe cho Minh Thư. Minh Thư nói: 
- Xe này của tôi mà. 
- Tôi không quen để phụ nữ lái xe chở tôi. 
- Chả giống ai. Đúng là người lập dị. 
- Tại sao tôi luôn cố thể hiện những nét quyến rũ nhất của đàn ông để hấp dẫn cô mà dường như toàn bộ để bị phản ứng ngược lại thì phải? 
- Anh lái xe đi đâu vậy. Đây có phải đường về tòa soạn đâu. 
- Tôi đang bị đình chỉ. Cô quên à? 
- Nhưng tôi chỉ cho anh quá giang đến đó. 
- Cô vẫn chưa đền lại cái mũi gãy cho tôi mà. 
Minh Thư ngước lên nhìn, họ đang đỗ xe trước khác sạn Park Hyatt tráng lệ. Kỳ Tuấn nhếch mép cười nhìn Minh Thư: 
- Giờ đến lúc cô phải làm việc đó rồi. 
- Thái Kỳ Tuấn, anh nghe cho kỹ. Không hôn, không tình dục. Còn lại thì muốn gì cũng được. 
- Miễn là không đụng tới 2 việc đó thôi phải không? 
Minh Thư mím môi gật nhẹ, Kỳ Tuấn bật cười: 
- Nói nhiều quá! Đi theo tôi! 
Kỳ Tuấn kéo Minh Thư vào khách sạn, anh nhắn tin cho ai đó rồi bước vào thang máy. Minh Thư quát lên: 
- Đã bảo là... 
- Tôi biết. Tôi không đưa cô đến đây để làm chuyện đó 
- Chứ để làm gì? 
- Gặp một người. 
- Ai? 
- Mẹ tôi. 
- Tại sao phải gặp mẹ anh? 
- Vì cô phải đền cho cái sóng mũi đẹp tuyệt vời của tôi. 
- Tại sao tôi phải gặp mẹ ạnh? 
- Tôi nói tiếng Việt Nam mà cô không hiểu hả? Vì phải đền ơn. Một lát làm ơn tôi nói gì thì cũng biết gỡ tình huống cho tôi, đừng làm ngược lại là được. 
Nói rồi Kỳ Tuấn đứng trước của căn phòng thượng hạng và gõ cửa, tay anh vẫn nắm chặt tay Minh Thư. Kỳ Tuấn bước vào cùng Minh Thư khi có người ra mở cửa. Cả hai xuất hiện trước mặt một quý bà đứng tuổi nhưng vẫn còn khá sang trọng nên trông không giống người Tuấn gọi là mẹ. Cả hai giống nhau nhiều nhất ở đôi mắt, đôi mắt nâu hai mí, rất đẹp, sâu và lạnh lùng. Bà nhìn Tuấn, rồi lại quay sang nhìn Minh Thư rồi hỏi:

- Ba lần trước chúng ta gặp nhau, một lần con dắt ngôi sao điện ảnh, một lần con mời thủ khoa đại học bên Tây, một lần con đưa siêu mẫu “làm bạn gái hờ” của con trước mặt mẹ. Còn bây giờ, cho hỏi quý cô này là ai? 
- Vợ chưa cưới của con. 
- Sao? Ông à, quý tử của chúng ta đòi cưới vợ rồi đấy. Ở trên đó ông nghe có rõ không? 
- Hôm nay con đưa cô ấy tới để ra mắt mẹ. Tụi này không làm đám cưới, chỉ sống chung. Cho nên, làm ơn mẹ đừng cố lôi kéo con về phụ giúp công việc của mẹ nữa. Con có cuộc sống của riêng con. 
- Cái mũi con làm sao thế? 
- Tai nạn thể thao. 
Kỳ Tuấn cùng Minh Thư đi dùng bữa cơm với mẹ của anh. Minh Thư giờ mới nhận ra đoàn người xuất hiện ở bệnh viện lúc nãy là người của mẹ Tuấn. Bà Kim - mẹ của Tuấn nói: 
- Có thật đây là vợ chưa cưới của con? 
- Phải. 
- Con thừa biết con không thể nào chọn cách sống thử mà không cần đám cưới. 
- Con có quyền. 
Minh Thư bực mình nãy giờ, cô đập bàn đứng dậy làm hai mẹ con giật mình: 
- Thôi đủ rồi. Tôi chán cuộc nói chuyện giữa mẹ con anh rồi. Anh làm ơn chọn cho tôi vở kịch thú vị hơn được không? Tôi không đồng ý đóng kịch với một kẻ xem nhẹ tình mẫu tử như anh. Anh nói chuyện với mẹ anh nãy giờ không câu nào nghe lọt lỗ tai cả. 
Bà Kim mở to mắt nhìn Minh Thư, Kỳ Tuấn nhăn mặt kéo cô ngồi xuống: 
- Đừng có điên bất chợt. Im lặng đi! 
- Cô vừa nói đến vở kịch nào giữa cô và con trai tôi thế? 
- Tôi không phải là vợ chưa cưới của ai cả. Tôi là sếp mới của con trai bà đấy thưa bà. 
- Anh Minh vừa nói chọn được người mới, thì ra là cô đấy à. 
- Phải. Tôi đi đây. Con trai bà thực sự là một kẻ bất trị. 
Minh Thư xách giỏ bỏ đi. Bà Kim bật cười nhấp ly rượu nhìn Kỳ Tuấn, anh cũng chạy theo xuống tận dưới sảnh và hét to: 
- Hoàng Ngọc Minh Thư, đứng lại cho tôi! 
Cô nàng vẫn tiếp tục đi. Kỳ Tuấn hét tiếp: 
- Tôi thách cô bước thêm bước nữa đấy! 
Minh Thư đến lúc này mới dừng lại. Kỳ Tuấn đứng trước mặt Minh Thư, chỉ thẳng vào cô và nói: 
- Tôi gọi cô đến đón tôi, tôi chỉ muốn trao đổi điều kiện. Cô giúp tôi vượt qua khỏi cảnh này tôi sẽ đồng ý hạ mình quay về cứu lấy tòa soạn đang có nguy cơ dẹp tiệm vì số báo mới xuất hành sáng nay ế chỏng chơ. Nhưng cô đã làm cho tôi thất bại ê chề thì tôi cam đoan với cô, ngoài tôi ra, không ai còn có thể cứu được cái tờ tạp chí đó đâu. Trừ phi... 
Mặt Minh Thư vẫn bình tĩnh: 
- Trừ phi cái gì? 
- Trừ phi cô gọi được tiên xuống đây giúp cô. 
- Anh tự tin đến thế à? 
- Cô chờ đến ngày đó đi rồi biết. Một là cô ra đi không kèn trống với sự thất vọng ông Minh dành cho cô, hoặc là cô phải tự hiến dâng cho tôi để mà đổi lấy sự việc cô đã làm ngày hôm nay. 
Minh Thư mặt vẫn lạnh tanh và bình thản: 
- Tôi sẽ chờ đến ngày đó. Nếu thực sự chỉ có anh có thể cứu được tờ tạp chí “người thời thượng” ở số tiếp theo. Chỉ mỗi mình anh. Thì việc tôi cởi đồ nằm sẵn trên giường chờ và gọi anh tới là chuyện không có gì là quá khó khăn. Ngay cái khách sạn này! 
- Tôi sẽ bắt cô trả giá. Tôi hứa đấy, Hoàng Ngọc Minh Thư! 
Minh Thư bỏ đi. Có lẽ vì tâm trạng không được tốt nên cô đã nổi nóng và phá hoại kế hoạch của Kỳ Tuấn. Lần đầu tiên cô thấy Kỳ Tuấn giận đến như vậy. Nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ trưa. 3 giờ là cuộc họp bắt đầu, Minh Thư thở dài lái xe về tòa soạn. Cô đỗ xe ở gần đó và nhìn cái tòa soạn, cô ước gì nó có thể nguy nga tráng lệ như những gì bên ngoài, thực sự bên trong lõi của nó không có gì cả. Đúng lúc đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng gõ lốc cốc làm Minh Thư bừng tỉnh. Nhìn thấy Trình Can xuất hiện trước mặt làm Minh Thư chưa hết ngỡ ngàng, cô mở cửa xe bước ra và nở nụ cười ấm áp nhìn Minh Thư trao cô bó hoa hồng trắng. Minh Thư nói: 
- Sao anh biết tôi ở đây? 
- Tôi biết lí do cô ngồi một mình trong xe ngay giờ làm việc. 
- Tôi thật sự rất mệt. Tôi không ngờ áp lực dành cho tôi lại ngày một lớn và nặng nề như vậy. Không thể tin được, tôi đã cố làm tốt bao nhiêu việc, nhưng rồi mọi thứ đang có nguy cơ đổ vỡ chỉ vì một người. Tôi thực sự quá mệt mỏi và nhận ra tầm ảnh hưởng của cái thế lực đen mang tên “Thái Kỳ Tuấn” rồi. Tôi... tôi... 
Trình Can vịn chặt hai vai của Minh Thư lại và gật đầu liên tục: 
- It’s okay! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà! 
- Tại sao lúc nào anh cũng có thể nói câu nói đó. 
- Vì tôi tin không có chuyện gì là không thể giải quyết được. Cô cũng có thể nói It’s okay mà. Thử đi, sau đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Như thế này chẳng hạn! 
Khá nhẹ nhàng, Trình Can hôn lên môi Minh Thư một nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng và lãng mạn. Chỉ là đôi bờ môi chạm vào nhau, bất động, không di chuyển. Thư cảm nhận được nụ hôn ấy làm cô giải tỏa tâm lí rất nhiều, quả thực cô đã cảm thấy dễ chịu và thư giản hơn một tí. Trình Can ôm cô vào lòng và ghé sát vào tai cô: 
- Is that yes? 
- Yes... It’s okay! 
Trong lúc bối rối nhất, đã có nụ hôn ấy xua tan đi mọi ưu phiền cho Minh Thư. Cô vẫn giữ khoảng khắc đó, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Trình Can. Như một cách để giúp cô có tâm lí vững hơn đứng trước sóng gió sắp tới...

Chap 11:

Minh Thư cố gắng bình tĩnh bước vào phòng họp, cô yêu cầu thư ký gửi thông tin về số lượng báo phát hành. Mọi người đều lộ rõ vẻ lo âu và tức giận dán ánh mắt vào Minh Thư. Cô lại nhận được tin nhắn từ Trình Can: 
- “It’s okay!” 
Minh Thư dõng dạc đứng dậy và rất bình tĩnh, cô nói: 
- Tôi nghĩ mọi người đã biết được lí do cuộc họp ngày hôm nay. 
Vừa dứt câu, phòng họp đã như bầy ong vỡ tổ: 
- Với số lượng thế này? Lương trả cho cô còn không đủ. Huống gì tới chúng tôi. 
- Cô vừa chân ướt chân ráo đến đây đã vội trục xuất Kỳ Tuấn vì lí do không đâu. Giờ thì cô thấy hậu quả chưa? 
- Mất đi những cú click chuột của anh ta, cái tờ tạp chí thiếu bản sắc này cũng không ai thèm mua đâu. 
- Cô nên làm việc đúng với số tiền lương ngất ngưỡng cô nhận được từ chủ tịch tờ tạp chí uy tín này. 
- Mau mà đi năn nỉ Thái Kỳ Tuấn quay lại đây đi. Nếu không chúng tôi không thể tiếp tục làm tiếp công việc này đâu. Số lượng bán còn thua cả tờ báo lá cải giá rẻ mạt nữa. 
Minh Thư ngồi nghe hết tất cả các lời khó nghe nhất từ phía các nhân viên. Cô thậm chí không lên tiếng một lời nào cho tới khi mọi người không còn gì để miệt hạ và trách móc cô. Rồi Minh Thư đứng dậy và nói: 
- Tôi đã đến đây với một nhiệm vụ mà tôi nghĩ là rất dễ. Nhưng xem ra, mọi người đã cho rằng quyết định tôi đình chỉ công tác của Thái Kỳ Tuấn là vì tư thù cá nhân. Tuy nhiên, tôi không hề có ý kể lể, cũng không cho rằng quyết định tôi phạt anh ấy là sai. 
- Cô luôn nói mục đích cô làm là đúng, là muốn tốt cho nơi này. Cô xem đi, sau 1 tháng tới đây, cô làm được gì? 
- Tôi đến đây là để làm gì không ai không biết. Và tôi cam đoan với mọi người, khi tôi đã xong nhiệm vụ, tự động tôi sẽ khăn gói ra đi. Tôi biết nơi này không ai thích tôi nhưng tôi muốn các bạn hãy yêu thương lẫn nhau vì chính các bạn. Nơi đây là một tập thể, các bạn có thể không hài lòng tôi nhưng đừng để điều đó ảnh hưởng đến chính các bạn. Đó là lí do tôi yêu cầu các bạn hãy gạt hết những thất bại của ngày hôm nay để cố gắng làm thật tốt những gì mà tạp chí số đặc biệt cần phải làm. Nên nhớ! Làm thật tốt! Vì chính các bạn. Không vì ai hết! 
Mọi người nín thinh trước lời hùng biện như một chính trị gia của Minh Thư. Cô nói đến nỗi mặt đỏ lên cho thấy sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm. Mọi người lần lượt rời phòng họp và ra về. Cho tới khi chỉ còn lại Minh Thư và người ngồi bên cạnh, là Vương Khang. Vương Khang đột ngột đứng dậy và nói: 
- Một sự thật quá rõ ràng. Chúng tôi dù có cố gắng đến mấy vẫn thiếu một mảnh ghép cuối cùng. Đó là Thái Kỳ Tuấn! 
- Cậu là người mới mà cũng nói điều đó à? 
- Tôi biết sếp là một người hoàn hảo với công việc. Nhưng dù sao, đóng cánh cửa lại thì không khí ở bên ngoài sếp không thể nào hiểu được đâu. Họ cần Kỳ Tuấn ở khắp nơi, ở mọi việc. Tôi hình dung ra, nơi này yêu thương và gần gũi với anh ta còn hơn cả ngôi nhà của anh ta nữa đấy. 
Minh Thư ngửa thẳng đầu ra ghế nhìn lên trần nhà... 
- Ý cậu là... tôi phải đi năn nỉ anh ta trở về à? 
- Có rất nhiều cách... nhưng với cách hành xử của sếp hôm nọ và tính cách kiêu ngạo của Thái Kỳ Tuấn, chỉ có thể có cách đó mà thôi. 
- Cậu về đi. Cảm ơn những lời khuyên bổ ích của cậu. 
- Như sếp đã nói, tôi làm thế vì chính tôi mà. 
Vương Khang thu xếp mọi thứ rồi cũng rời phòng họp. Minh Thư ngồi đó thêm một chút nữa rồi mới ra về, trời đã sẫm tối, chợt cô thấy đói bụng. Vừa xuống tới bãi đổ xe đã thấy Trình Can đứng chờ sẵn với đó hoa và nụ cười như một thương hiệu của anh. Trình Can hỏi: 
- Mọi chuyện sao rồi? 
- Không ổn cho lắm. 
- Chúng ta đi ăn gì nhé! Em có đói không? 
- Cũng đói. Nhưng em ăn không vô. 
- Việc gì gì cũng có hệ lụy của nó. Không phải lỗi tại em. Thôi để anh đưa em đi ăn. Trễ lắm rồi! 
Trái với suy nghĩ của Minh Thư, Trình Can đưa cô đến một thảm cỏ xanh nhìn thấy rất nhiều ánh đèn điện của thành phố, những ánh sáng rực rỡ, Thư chưa từng ngồi trên một khung cảnh thế này. Thức ăn chỉ là những món ăn mua sẵn, Trình Can nói: 
- Em chắc hẳn chưa ăn thế này bao giờ phải không? 
- Anh có tính sáng tạo thật. 
- Làm lãnh đạo của một tập thể lớn, không có cái đầu sáng tạo, có nước mà phá sản sớm. 
Thấy Minh Thư im lặng, Trình Can vội chỉnh lời: 
- Xin lỗi. Anh không phải nói em. 
- Không sao. 
- Em nên ăn. Em không thể gục ngã như thế. 
- Tại sao anh lại ủng hộ em như vậy? 
- Có ít nhất 2 lí do. 
Minh Thư ăn thử một miếng, cô cảm thấy rất ngon. Đợi Minh Thư ăn hết miếng bánh sandwich, Trình Can nói:

- Có ít nhất 2 lí do anh cần phải ở bên cạnh em lúc này. Thứ nhất, lẽ ra em đang ngồi chiếc ghế mà ba dành cho anh. Anh đã từ chối giúp ba gánh mớ hỗn độn ấy và sắp xếp lại thành một tập thể hoàn mĩ. Em đã đến, và bây giờ, những tâm trạng căng thẳng, lo âu lẽ ra phải thuộc về anh đã được em gánh thay hết. Anh có thể vô tâm với công việc đó nhưng anh không thể hờ hững với em. Không thể nhìn em sụp đổ vì áp lực quá lớn mà anh đã từng trốn tránh. Cho nên anh phải bên cạnh em và ủng hộ em. 
- Còn lí do thứ hai? 
Trình Can nghiêm chỉnh nhìn Minh Thư, cô cảm thấy tim mình đập hơi nhanh. Nắm nhẹ đôi bàn tay Minh Thư, Trình can ôn tồn giọng trầm ấm: 
- Vì anh muốn cùng em sẻ chia mọi thứ. Cùng em vui, chia sẻ với em muộn phiền. Anh đang nghĩ tới việc đề nghị em cho anh một cơ hội để chúng ta tìm hiểu nhau. 
- Ý anh là... hẹn hò sao? 
- Sắc mặt em hơi lạ. 
- Chúng ta quen biết nhau chưa được 30 ngày. Em không nghĩ anh đưa ra lời đề nghị này nhanh như vậy. 
- Anh thấy điều đó là cần thiết. Las Vegas còn có thể cưới nhau trong 5 phút mà em. 
- Nhưng cũng có thể ly hôn chỉ trong 3 phút. 
- Anh nghiêm chỉnh đấy, Minh Thư. Xin cho anh một câu trả lời đúng với trong lòng em, trái tim em mách bảo. 
Minh Thư bẽn lẽn chỉ mỉm cười mà không trả lời. Trình Can cứ thế mà giữ chặt bàn tay cô, nắm mãi không chịu buông. Những hình ảnh lãng mạn thiết tha kia nhanh chóng đã bị một ánh mắt liên tục dò xét theo dõi... 
Kỳ Tuấn chuẩn bị đi ngủ. Cái mũi như thế này khiến cho anh khó có thể ra ngoài bù khú suốt đêm. Vừa định tắt đèn thì có tiếng chuông cửa, Kỳ Tuấn giật mình khi giờ này Phương Dung lại xuất hiện trước cửa nhà anh. Mở cửa ra, Kỳ Tuấn hỏi: 
- Chuyện gì thế? 
- Vua cua gái mà như thế này à? Sát gái số 1 ư? Nực cười. Xem ra cậu coi thường kế hoạch trả thù cho đại ca của cậu quá rồi đấy! 
- Cô làm gì xổ ra 1 hơi tôi chả hiểu gì cả. 
- Nhìn đi! 
Kỳ Tuấn cũng bất ngờ khi hình ảnh Trình Can và Minh Thư thân mật bên nhau đã bị Phương Dung chụp lại hết. Kỳ Tuấn hỏi: 
- Chuyện này xảy ra lúc nào thế? 
- Vừa mới lúc nãy. Xem ra gã này đã tiếp cận thành công con mồi của chúng ta rồi. 
- Chừng nào họ chưa gọi nhau là vợ chồng, tôi hoàn toàn có thể chiếm được cô ta mà. 
- Bằng niềm tin à? 
- Cái mũi bị gãy của tôi và số lượng báo bán ra không bằng một tờ báo lá cải. Sớm muộn gì cô ta cũng phải quỳ xuống chân tôi mà xin xỏ thôi. 
- Không dễ đâu Kỳ Tuấn. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải ra tay rồi. 
- Cô định làm gì? 
Phương Dung cười một nụ cười ma mãnh: 
- Nếu cậu tự tin cậu là tay sát gái số 1 thì tôi cũng có thể tự hào về tài quyến rũ đàn ông của mình. 
- Mục tiêu của cô là Âu Trình Can sao? 
- Có vấn đề gì à? 
- Chị không tin vào thực lực của tôi có thể chia rẽ họ hay vì chị cũng bị hắn quyến rũ rồi? 
- Chờ đi. Đừng nói là một Âu Trình Can, 10 gã như thế tôi cũng có thể đánh gục mà. 
- Chị tự tin quá rồi đấy. 
- Chúng ta cùng một thuyền. Lẽ nào lại không giống nhau về điểm này.

Nhã Trúc đang khóc tức tưởi về vết sẹo trên trán, cô phải sửa lại mái tóc mà cô yêu thích. Nhìn vào gương, cô lườm mắt: 
- Đỗ Vương Khang, có chết tôi cũng phải trả đũa anh cho bằng được. 
Cô nàng nhắn tin gọi điện thoại, một lát sau, đã có một chiếc xe hơi xịn đỗ xịch trước nhà. Nhã Trúc bước lên xe và nhanh chóng nhận được những cử chỉ âu yếm từ một cậu trai tóc nhuộm vàng chóe trông rất bụi... 
- Cưng, sao em khóc mãi vậy? 
- Em muốn anh giúp em một chuyện. 
- Chuyện gì? 
- Anh phải khiến gã này bầm dập cho em. 
- Em muốn anh đánh thằng này à? 
- Hắn đã khiến em mang vết sẹo. Lại còn ra vẻ cao thượng xin lỗi... Em thù ghét hắn! 
- Cưng, chuyện đó là chuyện nhỏ. Đánh chết nó anh cũng làm được mà. 
- Không. Chỉ là cảnh cáo thôi. Được chứ? 
- Cưng bảo gì mà anh không làm. Vài này nữa chờ tin của anh. Nhất định cưng sẽ hài lòng. Khi đó cưng phải thưởng cho anh nhé! 
- Tới đó đi rồi tính! 
Sau đó Nhã Trúc xuống xe và trở vào nhà. Anh chàng kia lái xe đi. Thanh Nhi, cô vợ trẻ của ông Minh trông thấy điều kỳ lạ đó. Lúc thấy Nhã Trúc lên phòng, Thanh Nhi gõ cửa: 
- Vào đi! 
Trông thấy Thanh Nhi, Nhã Trúc tức giận: 
- Đi đâu vậy? Thấy tôi như thế này chị khoái lắm hả? 
- Chị không có ý đó. Nhưng Nhã Trúc à... 
- Chị định giở trò gì nữa đây? 
- Thằng đó không tốt đâu em. Chị đã nhiều lần thấy nó đi với các cô gái khác. Làm sao nó chung thủy với em được.
- Cấm chị nói tới bạn trai của tôi nghe chưa. Chị không có quyền đó. Chị không phải mẹ tôi. 
- Chị chỉ muốn tốt cho em. Đi với những gã đó nguy hiểm lắm, không khéo lại .. 
- Lại lại lại cái gì? Chị cũng vì tiền bạc và danh lợi không ngại mất thứ đó vào tay ba tôi mà. Vì tình yêu tại sao tôi lại sợ mất thứ mà chị nói với bạn trai tôi đã quen từ lúc còn ở Hong Kong. Hả? 
- Chị với ba em thật lòng mà. 
- Đủ rồi. Tôi không muốn nghe nữa. Chị đi đi! 
Thanh Nhi ra khỏi phòng. Nhã Trúc lại kéo ngăn tủ và lấy tấm ảnh gia đình ra, cô nàng rơi nước mắt ôm nó vào lòng mà nằm xuống giường. Cô tâm sự với tấm ảnh: 
- Mẹ ơi, ba đã có người khác. Ngay cả lúc con bị thương thế này cũng không còn ai quan tâm con nhiều như mẹ. Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ biết không? Mẹ ơi, không phải con không biết Ken là kẻ ăn chơi. Nhưng ngoài anh ấy, con không thể tìm được nơi chia sẻ tình cảm với ai cả. Với anh hai, con cũng chỉ có thể dừng lại ở giới hạn cần thiết. Có những chuyện con đâu thể nói và anh ấy cũng đâu thể hiểu... Mẹ ơi, con buồn lắm! Con cô độc lắm! Cuộc sống của con đã không còn vui thú gì kể từ ngày mất mẹ. Con rất muốn là một đứa con ngoan nhưng con cảm thấy không còn ai muốn đoái hoài đến con có còn ngoan ngoãn hay không nữa rồi?... 
Cô nàng khóc tức tưởi và ôm tấm ảnh ngủ quên trên giường. Đúng vậy, cảm giác mất mẹ thật là khó thể nào tránh khỏi một chữ đau. Một cô gái trẻ sớm mất mẹ như vậy, lại thiếu sự quan tâm từ gia đình thì việc hư hỏng chỉ còn là thời gian

Chap 11:

Quả thực những lời nói của Minh Thư đã tác động không ít tới thái độ làm việc của những người trong tòa soạn: năng nổ và tâm huyết hơn, những bài viết cũng bắt đầu được khai thác đúng chiều sâu. Tất cả đều có tiến bộ, chỉ duy nhất một điều làm cô lo âu. Chính là việc không có vị trí thay thế Kỳ Tuấn. Chính cô cũng đã thẳng thừng tuyên bố nếu cần cô không ngại đi năn nỉ anh. Nhưng điều đó giờ với Thư thật khó để thực hiện. Thư nói: 
- Chẳng lẽ, mình làm thế là sai? 
Minh Thư đi về nhà, thật ngạc nhiên khi Kỳ Tuấn xuất hiện trước nhà cô. Minh Thư lập tức cáu lên: 
- Anh tới đây làm gì? 
- Để chúc mừng cô. Và cả tôi nữa! 
- Về chuyện gì? 
- Chúc mừng doanh thu bán ra của số tạp chí lần này! Sau đó là việc tôi sắp trở lại tòa soạn. 
- Đừng có mà mơ. 
- Tôi rất hiện thực. Chỉ không biết là, chừng nào nó diễn ra mà thôi. 
- Đừng kiêu ngạo như vậy, Thái Kỳ Tuấn. Tôi không đầu hàng sớm vậy đâu. 
- Thế thì đi năn nỉ ai đó mà giúp được cô? Âu Trình Can à? Anh ta chỉ có đôi mắt hướng về thời trang, lĩnh vực này thì không. 
- Dù có thế nào thì tôi cũng nhất quyết không bị sự tự cao của anh hạ nhục đâu. 
- Vậy thì tôi cũng chờ xem. 
Minh Thư ngồi ở nhà một mình, cô hẹn Ánh Tuyết tới và cả hai đang cùng làm cơm nắm kiểu Nhật Bản. Ánh Tuyết hỏi: 
- Cậu cuối cùng đã chọn hoàng tử tỏa nắng thay vì vua kiêu ngạo à? 
- Chỉ là hẹn hò thôi mà. Chưa nói lên được điều gì hết. 
- Trông cậu có vẻ rất tập trung. Nhìn cách câu làm cơm nắm là hiểu rồi. 
- Cậu đã thấy tớ làm việc gì mà không có sự tập trung 100% không? 
- Ra là vậy! 
- Thôi phụ tớ làm mau lên đi. 
- Tớ vẫn cảm thấy cậu hợp với anh chàng kiêu ngạo kia hơn. 
- Tớ và anh ta chẳng có điểm chung nào ngoài việc tớ và anh ta cùng là động vật bậc cao và đang sống cùng một hành tinh. 
- Đừng ấu trĩ như vậy. 
- Kể về cậu đi! Về ông chồng doanh nhân của cậu. 
- Anh ấy thì có gì mà kể. Hôn nhân chán phèo cậu ạ! 
- Sao lại nói như thế? Nếu chán thì tiến đến hôn nhân làm gì? 
- Nói chung thì kết hôn rất khác so với lúc chưa kết hôn. Bọn tớ không phải là không có tình yêu nhưng có lẽ hôn nhân đến quá sớm, mà nó diễn ra vì một trường hợp bắt buộc. 
- Vì cậu muốn đậu lại bên Mỹ đó à? 
- Ừ. Nói chung thì tớ khuyên cậu đừng vì những lí do cấp bách mà quyết định canh bạc lớn nhất của đời người. Cách chữa cháy này không thực sự hữu hiệu đâu. 
- Đừng dọa tớ chứ. Nghe cậu nói kiểu đó ai mà dám kết hôn. 
- Đùa thôi. Để tớ làm nốt rồi đi về. Cũng không còn sớm nữa. 
Trình Can cũng đang dạo quanh trong siêu thị, anh tìm mua những thứ ngày mai cần dùng cho chuyến picnic đầu tiên giữa anh và Thư. Mua đầy đủ mọi thứ, chợt Trình Can trông thấy hai chiếc áo phông màu xanh rất đẹp. Là áo tình nhân, Trình Can mỉm cười tới và định chọn thì một cách tay khác cũng khẽ chạm vào anh. Thật ngạc nhiên khi đập vào mắt anh là cô gái có sức quyến rũ lạ lùng, Trình Can mỉm cười: 
- Cô cũng muốn mua sao? 
- Thật lạ là cặp áo này được anh chọn lựa. 
- Tôi không hiểu. 
- Tôi đã ngắm nó rất lâu, thế nhưng tôi vừa quay đi nghe điện thoại thì anh lại tới và chọn đúng nó trong rất nhiều kiểu dáng và màu sắc ở đây! 
- Vậy tôi có thể nhường cho cô. 
Cô nàng mỉm cười và tính tiền cặp áo. Trình Can cũng mỉm cười và ra ngoài lấy xe. Tuy nhiên, anh lại gặp cô nàng lúc nãy với nụ cười khá đặc biệt tiến lại gần... 
- Sao thế? 
- Tôi tặng lại cho anh. 
- Sao lại thế được. Cô thích chúng kia mà. 
- Nhưng tôi nghĩ anh cần dùng hơn. Vì ít ra tôi chưa có người yêu. 
- Ngày mai tôi đi chơi với bạn gái. Vì thế có lẽ là tôi sẽ nhận lòng tốt của cô. 
- Anh là một người rất thẳng thắn, tôi thích đàn ông kiểu như vậy. 
- Được rồi. Tên tôi là Trình Can. Còn cô? 
- Phương Dung. Hân hạnh được biết anh! 
- Hân hạnh được làm quen với một cô gái xinh đẹp như cô. 
Phương Dung trao túi đựng cặp áo đó cho Trình Can. Anh chàng hớn hở nhận lấy rồi vào xe và vụt đi. Tuy nhiên, được một quãng, anh chàng lùi lại: 
- Có vẻ như cô chưa tìm được Taxi! 
- Phải. 
- Được rồi. Tôi đưa cô về. Xem như là cảm ơn cô về cặp áo này! 
- Thế thì còn gì bằng. Cảm ơn anh trước nhé! 
- Thời buổi này mà còn có người khách sáo đến như thế đó ư? 
- Một sự cần thiết thôi mà. 
Phương Dung bước xuống xe, vẫn nụ cười cực quyến rũ nhưng luôn luôn bí hiểm như thế. Cô nhìn Trình Can lái xe đi rồi lại nhìn lên bầu trời rồi bước vào nhà... 
Sáng hôm sau, Minh Thư và Trình Can lên xe đi picnic dã ngoại. Anh luôn chọn những bãi có xanh và vắng người, Minh Thư lấy thức ăn ra và nói: 
- Em không giỏi làm bếp... 
- Để anh ăn thử nào. 
Minh Thư nhìn Trình Can ăn, anh chàng quả thực luôn đánh giá mọi thứ theo thang điểm. Trình Can nói: 
- Em được 9 điểm. 
- Tại sao lại chỉ có 9? 
- Anh chỉ cho vợ anh 10 điểm thôi. Nếu muốn 10 điểm thì sau này trở thành bà Âu đi. 
- Anh nói chuyện xa vời quá. Em không nghĩ tới đâu! 
- Đùa thôi mà! 
Ngồi ngắm cảnh rồi lại ra bờ sông, Thư ngắm nhìn Can câu cá. Quả thực những trò chơi kiểu quý tộc này thì Trình Can chơi cực giỏi. Tennis đánh cũng rất cừ, còn câu cá thì không biết là câu dính rồi lại thả đi bao nhiêu con. Minh Thư hỏi: 
- Sở đoản của anh là gì? 
- Rất nhiều. Anh không xác định được. 
- Cho em một cái gì mà anh cho là điểm yếu của mình nhất? 
- Anh không biết thật mà. 
- Em chưa từng gặp ai không trả lời được câu hỏi này. 
- Thì bây giờ em gặp rồi đấy. Anh nói anh có nhiều lắm, chỉ là không có xếp hạng thôi. Vậy còn em?

- Em hay có những quyết định theo cảm tính. Đôi khi điều đó đẩy em vào tình cảnh khó khăn. 
- Áp lực công việc thôi mà em, ai mà không trải qua! 
- Em chả bao giờ thấy điều đó ở anh. Lúc nào anh cũng nở nụ cười! 
- Chỉ khi bên em thôi... 
Trình Can mỉm cười ngồi nhìn Minh Thư suy tư, anh buông cần không câu nữa lại ngồi gần cô và nói: 
- Em có suy nghĩ tới việc gọi Kỳ Tuấn trở lại không? Anh có thể nói giúp em. 
- Vô ích thôi. Anh ta không bao giờ chịu trở lại nếu không có điều kiện này nọ. 
- Anh nghĩ em không chịu chấp nhận nhún nhường trước Kỳ Tuấn chứ không phải vì em khó chịu trước điều kiện của cậu ta. 
- Điều đó là khó tránh khỏi. Tại sao em lại phải vì một con người mà tòa soạn rất cần để phá bỏ nguyên tắc làm việc đã được hình thành trong em? Tại sao em phải thay đổi em? 
- Vì cả một tập thể em đang lãnh đạo cần cậu ấy. Em xem, nếu người thay thế có thể làm tốt nhiệm vụ này thì bây giờ em đã không phải ngồi đây ủ rũ mặt mày. Vô tình kéo dãn buổi hẹn hò của chúng ta trở nên căng thẳng. 
- Em xin lỗi. Có lẽ đề tài này mình không hợp nhau. 
- Em cần có những suy nghĩ thấu đáo hơn. Dù sao anh cũng đang đứng đầu một công ty thời trang, anh hiểu áp lực của một người lãnh đạo và anh đang khuyên em những điều anh đã từng trải. 
- Em cảm ơn anh vì điều đó. Nhưng, cũng như một bài toán khó có rất nhiều cách giải. Em có thể xem bài giải của người khác để tìm bài giải của riêng em. Không nhất thiết em phải đi theo con đường ai vẽ sẵn cả. Anh từng trải và anh cũng có cách trải qua. Nếu em không làm được và không vượt qua thì có lẽ em cũng chẳng nên ngồi lại cái ghế đó lâu thêm làm gì. 
Trình Can chỉ im lặng và lại tiếp tục quăng cần câu xuống mặt hồ. Anh chỉ mỉm cười và cố dùng không gian đẹp, lắng đọng và trầm tĩnh làm Minh Thư bớt căng thẳng một chút. Cuộc hẹn hò mà anh rất hi vọng không thể kết thúc bằng hai chữ “thảm họa”, vì thế Can không thể nói gì thêm. Minh Thư thì mệt mỏi suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nhìn sang Trình Can. Tại sao anh luôn khuyên cô đi theo con đường mà anh đã đi? Trong khi Minh Thư luôn không thích làm điều gì đó ai khác đã làm. Minh Thư không bao giờ chịu thay đổi nguyên tắc của mình. Và không ai bắt cô làm được điều đó. Kể cả người yêu. Với Trình Can ư? Chưa phải... 
- Hôm nay em đi có mệt không? 
- Không. Còn anh? 
- Có. Một chút. 
- Ngày mai em mời anh đi cà phê. 
- Trưa một chút nhé! 
- Ok! 
Cuộc hẹn hò đầu tiên không đẹp đúng như mong đợi, Minh Thư chỉ nhận được những cái thở dài từ đáy con tim. Không lên nhà vội, cô ngồi ở quán cà phê ở dưới tầng trệt khu chung cư và gọi một ly Cappuccino quen thuộc. Nhìn ly cà phê có mùi đặc trưng và đang bốc khói thơm lạ lùng. Minh Thư thường cảm nhận mùi này trong những lúc cô muốn thư giãn hoặc để tịnh tâm suy nghĩ điều gì đó. Cô và Trình Can thử nói hết đề tài này đến đề tài khác nhưng xem ra cả hai vẫn chưa tìm ra được điểm chung dành cho nhau - điều quan trọng nhất trong chuyện tình cảm nếu muốn tiến xa. Trái lại... 
- Cappuccino không đường! 
Ngước lên nhìn thử, lại là người mà cô không hề muốn gặp: Thái Kỳ Tuấn. Như một sự ngẫu nhiên và tình cờ, cả hai ngồi hai bàn đối diện nhau. Minh Thư cáu bẳn: 
- Anh làm gì ở đây? 
- Uống cà phê. 
- Tại sao lại gọi giống tôi? 
- Vì tôi cũng thích. 
Tại sao lúc nào Kỳ Tuấn cũng xuất hiện bên Thư như một bóng ma không hơn kém, cứ mãi bỡn cợt chẳng ra làm sao. Nhưng cũng phải cảm nhận, sự quấy rối của Kỳ Tuấn làm cuộc sống của Minh Thư có thêm nhiều màu sắc hơn. Không chỉ đơn thuần là cả ngày ở tòa soạn, ban đêm lại phải ở nhà duyệt bài.... 
Và cô đã để người đàn ông đó từ bàn phía đối diện sang ngồi cùng bàn với mình. Một cách im lặng. Chỉ để thưởng thức cà phê Cappuccino.

Chap 12:

Đưa Minh Thư lên tận nhà, Kỳ Tuấn mỉm cười trao chiếc áo khoác lại cho cô và nói: 
- Có vẻ như hôm nay cô không vui. 
- Thì sao? 
- Nên không muốn cãi cọ với tôi. 
- Hôm nay thì hôm nay thì tôi lại thấy anh hiền hơn đó chứ. Bớt bốc đồng, và trông giống một người đàn ông hơn. 
- Vậy trước kia tôi trong mắt cô chỉ là một con khỉ đột sao? 
Minh Thư chỉ nhoẻn cười. Cô chuẩn bị đóng cửa, cô nói: 
- Giá như anh cứ mãi như thế này thì đã không có những xung đột của chúng ta. 
- Sông có khúc người có lúc. 
- Vì thế, nên tôi chưa có ý định gọi anh trở lại bởi anh vẫn cứ “có lúc” như thế. Câu tục ngữ ấy không sai nhưng nó hoàn toàn không có trong từ điển nguyên tắc. Làm việc với tôi phải tuân thủ duy nhất một nguyên tắc. Đó là phải nghiêm chỉnh với kỷ luật! 
- Vẫn câu đó: là cái tòa soạn đó cần tôi để được mọi người chú ý. Cô nhìn cái cuốn tạp chí vừa in đi, nhợt nhạt, thiếu ánh sáng và màu sắc và kỹ thuật thì kém xa tôi. Một thằng nghiệp dư cũng làm được. Làm sao có thể sánh bằng một người tôn thờ photoshop như một lẽ sống như tôi lúc thực hiện những đầu báo. 
- Anh luôn cho rằng là “người thời thượng” cần anh. Nhưng anh không nhận ra, không nhờ tờ tạp chí này thì cũng không ai biết đến anh. Không ai biết tới designer như anh sao? Giả sử anh vẫn không thể trở lại đây, tôi có thể tìm người thiết kế mới. Vậy thì trong tương lai, ai có nhớ tới “những cú click phù thủy” của anh nữa? 
Tuấn không hiểu sao anh luôn đối đáp thua Minh Thư. Anh ấp úng: 
- Tôi... tôi có thể đi tìm công việc khác. 
- Đúng là không thiếu những nơi khác cần anh. Nhưng nếu thực sự anh muốn điều đó thì anh đâu chờ tôi đến năn nỉ anh. Anh luôn đặt tầm quan trọng của anh với “người thời thượng” nhưng anh cũng rất quan trọng nó. Ít ra, nếu gạt bỏ cái tính cách tự cao của anh. Anh là người duy nhất có tâm huyết với nghề nghiệp lúc tôi vừa mới tiếp quản chiếc ghế Tổng biên tập. 
Kỳ Tuấn vẫn im lặng. Minh Thư nhìn đồng hồ và nói: 
- Cũng muộn rồi. Tôi luôn đặt tầm quan trọng của công việc lên hàng đầu cho nên tôi cần giấc ngủ sớm. 
- Vậy tại sao cô không đến năn nỉ tôi? Thà chịu chấp nhận trước mặt tôi khỏa thân nếu thua cá cược còn hơn là một lời nài nỉ kín không ai biết à? Cô nói tôi tự cao vậy cô ngại làm điều đó không phải vì sĩ diện ư? 
- Thắng thua là chuyện của Thượng đế sắp đặt. Khi tôi đã tự tin cá điều đó với anh không phải vì tôi chắc chắn tôi thắng. Mà là vì... 
- Vì cái gì? 
Minh Thư suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: 
- Vì chúng ta cần có nhau. 
Kỳ Tuấn quay trở về, trên đường lái xe, anh suy nghĩ rất lâu. Và anh cảm thấy, Minh Thư đã đúng. Lẽ ra Tuấn mới là người cần tờ tạp chí này. Anh đã có rất nhiều kỷ niệm vui buồn cùng với nơi đây. Tại sao trong một lúc khó khăn như vậy lại vì tự ái mà tự kết thúc cơ hội cho chính mình? Minh Thư đâu phải là một người quá khắt khe. Đổi thay tính cách một chút thì mọi chuyện có thể đã khá hơn. Nếu không vì thái độ ngông cuồng thì Tuấn đã không phải trở thành kẻ thất nghiệp cuộc sống không thoát khỏi một chữ “chán” như thế này. Giờ anh mới nhận ra anh yêu công việc này, anh thích ngồi lặng hàng giờ bên máy vi tính chỉ để chỉnh sửa cho xong một đầu báo đẹp, một trang bìa bắt mắt. Cuộc sống của Tuấn ngoài công việc này ra thì mọi thứ quá đỗi vô vị. Mỗi người đúng là có cá tính riêng như Tuấn không thể cứ sống mãi như thế này được. 
Minh Thư đóng cửa sổ lại và chuẩn bị đi ngủ, chợt cô thấy có bóng dáng người đi ngang trông khá giống Kỳ Tuấn lúc nhìn từ phía sau. Cô lại suy nghĩ về anh, một tài năng đã được khẳng định như cũng khó khuất phục vô cùng. Thư luôn dùng mọi cách để làm anh hiểu và bớt cái thói tự cao có ngày sẽ hại đến chính bản thân anh. Đôi lúc cô tự nghĩ liệu điều đó có là sai hay không? Nếu cô vẫn tiếp tục làm theo cách này mà Kỳ Tuấn thì vẫn tự ái thì có lẽ vận mệnh của tờ tạp chí uy tín này sẽ rơi thẳng xuống vực thẳm mà không ai có thể níu lại. Thời gian ngày một cận kề, Minh Thư băn khoăn. Cô quý ông Minh ở thái độ chân thành lúc mời cô về làm Tổng biên tập thay ông có lẽ vì ông cũng có một phần muốn cô giúp khuất phục con ngựa bất kham này. Thư mỉm cười khi thầm suy nghĩ liệu có một sự sắp đặt nào giữa cô và Kỳ Tuấn hay không?

Vương Khang về gần tới nhà thì bất ngờ bị một toán thanh niên chặn xe, dồn vào chân tường và đánh đập túi bụi mà không biết lí do. Vương Khang hét lên: 
- Tại sao lại đánh tôi? 
- Mày đắc tội với bạn gái tao. Trách nhiệm của tao là phải xử đẹp mày! 
- Bạn gái anh là ai? 
- Mày làm gì thì tự mày biết. Không lôi thôi! Anh em, nhào vô! 
Đó là những câu cuối cùng Khang nghe thấy trước khi anh bị đánh tới bất tỉnh nằm dài dưới lòng đường tối mịt... 
Trong khi đó, tại một căn hộ sang trọng: 
- Chào, anh tới rồi à ? 
- Phải. Nhà cô đẹp đó! 
- Cảm ơn. 
Trình Can bước vào nhà và người niềm nở kia là Phương Dung. Phương Dung nói: 
- Phiền anh quá, phải nhờ anh đem thuốc tới cho tôi. 
- Cô mắc phải bệnh này mà chỉ sống một mình thì quả thực hơi căng đấy. 
- Tôi đang cố trị cho khỏi. Nhưng anh cũng biết đó, căn bệnh này sao mà khỏi hẳn được? Có khi bệnh tới cả đời đấy! 
- Bệnh suyễn này đúng là rất khó chịu. Cô uống thuốc đi! 
- Phiền anh lấy dùm tôi ly nước. 
Phương Dung nhếch mép cười khi cô đã bắt đầu khiến Trình Can mất nhiều thời gian cho cô hơn. Lúc Trình Can đem ly nước lại thì Phương Dung lại ra sức quyến rũ anh bằng cách ngây ngô nhất: 
- Đêm nay, anh có thể ở lại đây không? 
- Đêm nay... à... 
- Đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ muốn tựa vào vai anh để ngon giấc một chút. Tôi không quen cô đơn từ lúc trở về Việt Nam thì tôi phải sống một mình. 
- Trước kia cô không ở đây? 
- Tôi ở Mỹ, cùng vị hôn phu. 
- Thế anh ấy vẫn ở Mỹ à ? 
- Không. Anh ấy đã đi một nơi khác. 
- Đi đâu nhỉ? 
- Thiên đường. 
- Sorry, không cố ý nhắc lại chuyện buồn của cô. 
- Không sao! 
Trình Can mỉm cười chủ động kéo Phương Dung lại sát vai anh và nói: 
- Như thế này được chưa?
- Anh làm ơn hãy đợi tôi ngủ say thì hãy về nếu bận nhé! Những lúc tôi trở bệnh, anh ấy cũng luôn để tôi tựa lên vai như thế mà ngủ. 
- Tôi hiểu mà. Bệnh này khi tái phát nằm rất là khó ngủ. Cô cứ ngủ đi! Tôi sẽ ở bên cạnh cô mà. 
Phương Dung mỉm cười và nhắm mắt lại. Trình Can nhìn ngắm Phương Dung ngủ mà lòng thì lại nghĩ tới cô bạn gái Minh Thư. Cũng xinh đẹp như Phương Dung nhưng tính cách thì hoàn toàn khác. Trình Can mỉm cười nói trong lòng: 
- Giá như Minh Thư cũng được như cô ấy! 
Cầm điện thoại, định gọi cho Minh Thư nhưng sợ làm Phương Dung thức giấc nên Trình Can đặt điện thoại qua một bên và cũng khẽ khép mắt lại... 
Sáng hôm sau, ly cappuccino còn chưa kịp uống thì Minh Thư đã nhận cú điện thoại làm cô rơi cả ly cà phê nóng: 
- Cái gì? Vương Khang nhập viện à? 
Tức tốc tới nơi, lúc đó Kỳ Tuấn cùng với ông Minh và Trình Can đã tới nơi. Minh Thư nhìn thấy người phụ nữ đang khóc nức nở bên giường bệnh. Minh Thư hỏi: 
- Chuyện gì xảy ra vậy? 
Trình Can trả lời: 
- Cậu ấy bị đánh. Theo nhân chứng xung quanh thì bị một tốp thanh niên vây đánh đến lúc gục xuống thì mới bỏ đi. 
- Có nặng lắm không? 
- Theo kết quả sơ bộ, đa chấn thương. Tuy nhiên đã qua cơn nguy hiểm. 
- Đây là mẹ cậu ấy à? 
Cả ba người gật đầu. Minh Thư tiến lại gần và nói: 
- Xin bác đừng lo, toàn bộ viện phí của Khang cháu sẽ chịu trách nhiệm. 
- Thằng Khang xưa nay hiền lành, làm gì phải bị đánh nặng như vậy? 
- Sự việc đã được bọn cháu thông báo cho cảnh sát. Xin bác cứ yên tâm! Cháu là sếp của Khang, bác có thông tin gì thì cứ liên lạc cho cháu nhé! 
- Con dại cái mang. Đã bao nhiêu lần ngăn cản không cho nó theo nghề báo! Làm nghề này sớm muộn gì cũng mất mạng. Cái tội moi móc chuyện đời! Con ơi là con, mẹ chỉ có mình con. Đừng làm mẹ phải khổ nữa con à! 
Ông Minh, Trình Can và Kỳ Tuấn cùng Minh Thư lúi cúi chào rồi đi ra ngoài. Minh Thư chợt liếc nhìn Kỳ Tuấn, anh hỏi: 
- Gì thế? Cô nghĩ là tôi à? 
- Anh là người duy nhất im lặng. 
- Còn ông Minh nữa. Đừng quơ cả nắm chứ! 
- Không. Tôi có nói chuyện. Cậu đúng là người duy nhất im lặng đấy! 
- Nè, sao lại là tôi? Cô không nghe có cả chục tên à? 
- Anh có thể mướn mà. 
- Để làm cái gì? Thằng đó trắng trẻo, ốm yếu như công tử bột, Thái Kỳ Tuấn này đánh nhau cần gọi thêm người à? Đứng chi cho đông chỉ thêm khó thở. Cô đọng não tí đi! 
Trình Can xen vào: 
- Cũng có thể cậu mướn người thanh toán để Thư mau mời cậu trở về. Hiện tại anh chàng đó đang thay thế cậu mà. 
- Sao cái gì anh cũng xen vào được vậy hả? Anh là người ngoài. Rõ chưa? 
- Thư à, anh mời em đi ăn sáng nhé! Có nhà hàng Brazil vừa mở ở quận 7. 
Trình Can nắm lấy tay Minh Thư và niềm nở. Nhưng tâm trạng cô thì cứ để đâu đâu, Minh Thư nói: 
- Xin lỗi anh, em không ăn uống được vào lúc này. Nhân viên của em vừa xảy ra chuyện thì em làm sao có thể có tâm trạng thưởng thức món Brazil. Khi khác anh nhé! 
- Nếu em không rãnh thì thôi. Đành như vậy! 
- Buồn cười chưa, bị từ chối rồi! 
Kỳ Tuấn châm chọc làm Trình Can đỏ mặt liếc nhìn, xiết nhẹ tay Minh Thư, Can nói: 
- Anh gọi cho em sau! 
- Ok! 
Trình Can vào xe đi trước. Ông Minh nói: 
- Bây giờ chúng ta sẽ có cuộc họp kín. 
- Không phải ông đã về hưu rồi sao? 
- Cơ bản tôi vẫn là chủ tịch của tờ tạp chí này. Chuyện này cho thấy sự bất ổn đến từ bên trong nội bộ, chúng ta về tòa soạn ngay. 
- Nhưng tôi đã đình chỉ anh ta... 
- Khoan đã. Đó là việc của cô. Còn cuộc họp này thì không liên quan tới công việc. Mà là sự việc anh nhân viên vừa bị đánh, tôi tin không ai rành mạch chuyện ở tòa soạn ngoài cái gã đứng cạnh cô lúc này đâu. 
Trình Can tiếc nuối, đây là quán vừa mới khai trương nên anh được mời đi ăn thử. Vé mời là vào sáng nay, đâu phải hạng tầm thường, là ông chủ của cả một công ty thời trang lớn mới được đó chứ. Nghĩ gì đó, anh lại quay đầu xe đến căn nhà sang trọng vẫn hay ghé. Trình Can bấm chuông và đã được mở cửa ngay: 
- Xin lỗi vì lúc sáng đi mà không nói lời nào! Giờ tôi chuộc lỗi nhé! 
- Bằng cách nào? 
- Mời cô đi ăn món Brazil! 
- Chờ tôi chuẩn bị một chút. 
Tình yêu là như vậy. Khi nó chưa được vững bền thì cơ hội đến nếu không biết tận dụng thì nó sẽ vụt đi rất nhanh. Nhất là khi chàng lại là một chàng trai đa cảm cần một tình yêu nhiều sắc thái lãng mạn còn nàng thì lại quá đề cao công việc. Liệu họ có thực sự đúng khi quyết định trở thành một đôi tình nhân??

Chap 13:

Ông Minh và cô vợ trẻ đang cùng nhau ăn tối thì Nhã Trúc đi về nhà. Ông Minh hỏi: 
- Trúc, lại đây ba nói chuyện! 
- Sao ạ? 
- Ba yêu cầu con lại đây. 
Nhã Trúc nhìn Thanh Nhi, cô vợ trẻ của ông Minh rồi lạnh lùng: 
- Chị vừa mách lẻo gì ba tôi nữa đấy? 
- Không. Chị không có. 
- Chuyện gì vậy ba? Con bận lắm. 
- Nhân viên của tòa soạn, Đỗ Vương Khang vừa bị đánh trọng thương. Đang nằm ở bệnh viện và vẫn chưa tỉnh lại. Nghe đâu là bị đánh hội đồng. 
- Việc ấy thì liên quan gì đến con ạ? 
- Nhưng nhiều người chứng kiến hôm đó con và cậu ta có xô xát nhỏ ở tòa soạn. Nguyên nhân cậu ta bị đánh có phải vì vết sẹo nhỏ của con không? 
Nhã Trúc nghe tới đây đã tái mặt, cô mím môi bỏ đi: 
- Con chả biết ba đang nói cái gì. Con không biết ai tên là Đỗ Vương Khang hết! 
- Ba gọi con lại không phải là để chỉ trích tội lỗi con gây ra. Ba muốn con phải biết nhận lấy trách nhiệm nếu như con có làm điều đó. 
- Tùy ba thôi! Con không có. 
Đêm đó cô nàng cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Cô gọi điện thoại cho Ken - tên anh chàng Trúc đã hẹn hò khá lâu: 
- Anh đang ở đâu đấy? 
- Xin lỗi cưng. Anh có việc! 
- Em chỉ bảo anh cảnh cáo anh ta thôi mà. 
- Nó đã làm mặt em có sẹo. Anh phải trị nó thôi! 
- Một mình anh chưa chắc gì anh ta thắng nổi, sao anh lôi cả đám tới đánh một người thế. 
- Giúp người phải giúp cho trót. Huống chi em lại là bạn gái anh! 
- Không nói nữa. Lần sau em không nhờ anh nữa đâu. Gây ra họa lớn rồi! 
- Không cần thiết phải lo lắng nó có trả đũa em hay không. Cho anh địa chỉ bệnh viện, ngày mai nhà nó có tang. 
- Ken, em gọi điện không để gọi anh thủ tiêu anh ta. Em không nói nữa! Thôi cái trò côn đồ đó của anh nếu còn muốn em xuất hiện trước nhà của anh. 
Trúc bực mình tắt máy, sáng hôm sau, cô lại nhắn tin và nhờ Kỳ Tuấn đưa đến bệnh viện thăm Vương Khang cùng một hộp thức ăn khá tử tế. Kỳ Tuấn nói: 
- Mấy lần hè em về đây chơi, anh nhớ một trong số đó có lần anh nằm viện vì đánh nhau cũng tương tự thế này. Vậy mà lúc đó em chẳng tặng anh thứ gì? 
- Lúc đó... 
- Thôi bỏ đi. Chuyện cũng qua rồi. Mà tại sao em lại tỏ ra quan tâm tới cậu ta thế? Nghe đâu em có xô xát với cậu ta mà. 
- Phải. Nhưng có phải vì thế mà em không được đến thăm hay không? 
- Không. Nhưng lạ lắm! Em có đời nào ngó ngàng tới người em không thích. Huống chi cậu ta đã từng có hiềm khích với em? Hay là... 
- Anh chỉ giỏi đoán già đoán non. Thôi em vào đây! 
Trong lúc Tuấn kiểm tra lại tin nhắn thì Minh Thư cũng đi tới. Thấy cô nàng đang đứng nhìn vào phòng của Khang, Tuấn vội kéo Minh Thư ra chỗ khác. Minh Thư nhăn mặt: 
- Làm quái gì vậy? 
- Tôi biết cô định làm gì. Nhưng con bé giấu diếm rất kỹ. 
- Anh cũng biết cô ta liên quan à? 
- Phải. Tôi chắc chắn là nó khi biết nó có hiềm khích với Vương Khang. 
- Vậy sao anh còn không vạch tội? Nể bố cô ta à? 
- Không. Nhưng con bé là người hiểu chuyện, tôi tin rằng nó biết nó đã quá tay và nó đang cố tìm cách làm một cái gì đó. Cho nó và cho cả anh chàng nằm trong kia. 
- Tại sao anh lại cản tôi? 
- Suy cho cùng Nhã Trúc vẫn là một cô bé nhút nhát dám làm nhưng nhận lỗi thì rất là khó. Xem như nể tôi đi! 
Minh Thư kéo tay Kỳ Tuấn ra và cáu kỉnh: 
- Anh chẳng có gì để nể nang cả. 
- Đừng cố lánh mặt tôi. Vương Khang khó mà trở lại kịp để làm vị trí mà cậu ta thay thế. Giờ chỉ con duy nhất tôi thôi! 
Minh Thư không có cách nào che giấu chuyện này. Đúng là Kỳ Tuấn quá hiểu vị trí của anh và chính cô cũng dần nhận ra đó không chỉ là lời nói tự cao. Đó là sự thật. Kỳ Tuấn quá quan trọng và những tờ tạp chí khá xa xỉ đối với tầng lớp trung bình, lực lượng chính quyết định doanh số bán ra của tạp chí số đặc biệt này nếu không thể đập vào bởi những tiêu đề, hình ảnh và màu sắc bắt mắt thì khó có thể nào đạt chỉ tiêu đưa ra. Và nếu điều đó thất bại, Minh Thư sẽ phải ra đi. Hơn thế, cô phải trở thành trò cười cho mọi người bởi những lời nói mà cô đưa ra hoàn toàn đi ngược lại với thành tích mà cô có được. Nghĩ tới viễn cảnh đó, Thư thấy khó chịu vô cùng, cô không tin mình lại dễ dàng thất bại như thế. Nhưng, ai có thể giúp cô bây giờ. 
Đang suy nghĩ mong lung thì Phương Dung xuất hiện, cô mời Minh Thư một viên Cool Air, Minh Thư nhoẻn cười:

- Cảm ơn! 
- Nụ cười của sếp gượng gạo quá! 
- Làm sao tôi có thể cười tự nhiên. Chị biết vì sao mà phải không? 
- Nói chung thì, mỗi người đều được đào tạo bởi một sở trường riêng của mình. Và không ai có thể hoàn hảo trong vai trò thay thế, có chăng điều đó chỉ xảy ra 1 hoặc 2 lần chứ không mãi như thế được. 
- Chị biết cũng nhiều đó. 
- Dù tôi đến sau nhưng, là bản chất nghề nghiệp mà. Không thu thập thông tin thì làm sao mà có tài liệu và nguồn tin để viết bài, để làm việc, để có lương. 
- Tôi đã dần nhận ra sự quan trọng của anh ấy. 
- Nếu là tôi, tôi sẽ gọi anh ấy quay trở lại. Bằng giá nào cũng được! 
- Giá nào cũng được? Chị nghĩ có thể đánh đổi dù là thứ quan trọng nhất à? 
- Quan trọng nhất hay không thì đó cũng chỉ là một vấn đề cá nhân. Nhiều khi sếp đã trở thành người đứng đầu của một tập thể thì sự hi sinh “cái tôi riêng” vì “cái ta chung” thì chẳng có gì là không đúng. Vì một cái gì đó mà sếp không muốn gọi chuyên viên thiết kế của tòa soạn trở lại vì vấn đề cá nhân thì liệu điều đó có quan trọng hay to tát bằng nguy cơ tòa soạn này phải dẹp vì không thanh toán đủ nợ nần? Hơn trăm nhân viên phải chịu cảnh thất nghiệp? Tôi không nghĩ điều gì quan trọng hơn những vấn đề tôi đặt ra nếu tôi đang giữ chức vụ của cô. Vị sếp trẻ có tài nhưng kinh nghiệm vẫn còn khá non nớt ạ! 
- Thật tình những gì chị nói không phải là không đúng. Nhưng tôi không đồng tình ở chỗ làm sao có thể hi sinh những gì mà mình có để cứu lấy cả một tập thể. 
- Vì trách nhiệm lèo lái là nằm ở cô. Nếu cô cho nó đi đúng hướng mà nhỡ có gặp phong ba bão táp thì chả có ai có quyền để trách cô cả. Còn đằng này, cô đã tự rẽ cho mình một hướng khác. Cô đã hi sinh một Thái Kỳ Tuấn để làm gương cho những người còn lại. Cách đó của cô bước đầu quả thực rất thành công, nhưng cái gì thì nó cũng có mặt trái của sự việc. Cô đã dần tạo được kỷ luật ở nơi đây nhưng cô cũng đã đánh mất đi nhân tố ảnh hưởng đến vai trò làm cầu nối dẫn đọc giả chú ý đến tờ tạp chí của chúng ta. 
Minh Thư ngồi thẩn thờ và suy nghĩ tất cả về cuộc đối thoại giữa cô Phương Dung. Đúng là những lời nói đi rất sâu vào tâm lí đang trong tình trạng khủng hoảng của cô. Những lời nói của con người này quả thực đi không sai một li, như đã hiểu cô từ tận kiếp nào. Tuy nhiên, Thư không dành nhiều thời gian cho điều đó. Cô đang bối rối không biết có nên làm như vậy hay không? Con đường duy nhất để giúp cô cứu vãn sự nghiệp của mình... 
Đêm về khuya, Thư rất mệt mỏi. Cô gọi điện thoại cho Trình Can, anh không nghe máy. Thư thở dài cất điện thoại vào trong túi xách rồi cho xe vào bãi đổ xe. Cô mệt mỏi bước ra, trông thấy Trình Can đang ngồi chờ ở cách đó vài bước chân. Minh Thư ngạc nhiên: 
- Anh... Sao anh lại ở đây? 
- Chào em! 
- Mấy hôm nay anh không tới tìm em. 
- Xin lỗi. Nhưng anh bận quá! Anh lại sắp chuẩn bị đi Singapore. 
Đỡ lấy bó hoa từ tay Trình Can và nụ hôn nhẹ lên trán, Minh Thư hỏi: 
- Anh đi trong bao lâu? 
- Chắc là 1 tháng. 
- Lâu vậy sao? 
- Chuyện gì thế? Không nỡ xa anh hay là muốn theo anh? 
- Em không thể rời chỗ này trong hơn 10 ngày nữa. 
- Tờ tạp chí sắp ra số đặc biệt. Anh hứa với em, sẽ ủng hộ 1000 bản. 
- Điều này càng cho thấy em kém cỏi. 
- Không. Anh không có ý đó. Anh muốn khích lệ em thôi mà. 
- Điều đó không cần thiết. Em chỉ cần một điều! 
- Điều gì vậy? 
Minh Thư tựa đầu vào vai Trình Can rồi nói: 
- Anh có thể ở bên cạnh em, cùng em đương đầu vào 10 ngày tới không? 
- Em vốn rất tự tin mà. Sao lần này lại yếu mềm thế? 
- Có lẽ em không đủ sức nữa rồi. Em đang phải đối diện với một áp lực lớn chưa từng có. Em không muốn thừa nhận sai lầm rằng em đã đuổi Thái Kỳ Tuấn và càng không muốn thừa nhận chối bỏ tầm quan trọng của anh ta dẫn đến thất bại của em. 
Trình Can ôm Minh Thư vào lòng, trấn an cô bằng những cử chỉ âu yếm. Rồi anh lại nhìn cô bằng ánh mắt lạ, Can hạ giọng: 
- Em sẽ vượt qua được! Có phải không? 
- Em không biết. 
- Anh tin như vậy. 
- Nghĩa là anh không thể ở bên em thời gian này? 
- Anh xin lỗi. Nhưng công việc này rất quan trọng. Anh hứa sau khi xong việc, anh sẽ ở bên em. Mãi mãi cũng được nếu em đồng ý. 
- Vậy là hôm nay anh đến để từ biệt em sao? 
- Phải. 
Mắt Minh Thư lộ rõ sự buồn bã, Trình Can nói: 
- Không sao. Anh có thứ này dành cho em... 
Minh Thư nhìn Trình Can, anh lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra và nói: 
- Suy nghĩ và chấp nhận anh. Nếu em đồng ý, hãy đeo nó vào tay ngay lần đều tiên gặp anh sau khi anh trở về. 
- Anh cầu hôn em à? 
- Chỉ là anh muốn em thuộc về anh. Để anh toàn tâm toàn ý chăm sóc em, yêu em và ở bên cạnh em ngay lúc nào anh muốn. 
Nói rồi Trình Can tiễn Minh Thư lên tận nhà rồi anh mới quay về. Đóng chặt cửa lại, cô vào phòng tắm và dội nước liên tục, ngâm mình trong nước ấm, Thư nhìn chiếc nhẫn cô để gần đó. Cứ nhìn mãi... 
- Mình cần là cần anh ấy. Đâu phải lời hứa hoặc là thứ này... 
Trình Can lái xe về đến nhà. Anh mở điện thoại và định gọi cho Minh Thư, nhưng nghĩ gì đó Can lại đặt nó xuống và không gọi. Anh nói: 
- Mình chưa thực sự muốn điều này nhưng cô ấy là thứ duy nhất có thể làm mình quên mọi sự cám dỗ!

Chap 14:

Thư không tới tiễn người yêu đi vì cô còn trăm công nghìn việc. Chả đêm nào ngủ được hơn 5 tiếng, cơ bản những bài viết hay nhất thư đã duyệt xong. Chỉ còn đúng 10 ngày nữa thì kết quả sẽ được định đoạt. Cô bắt đầu cảm thấy những tin nhắn yêu thương với Trình Can trở nên khá lạc lõng và không còn nhiều tác dụng đối với cô. Có phải vì họ đến với nhau quá sớm cũng như có những quyết định chưa phải là quyết định cuối cùng. Cô mở hộp nhẫn Trình Can tặng cô và thở dài dặt nó trước mặt nhìn ngắm một chút rồi lại bỏ vào ngăn kéo...

Kỳ Tuấn đang ngồi chờ Phương Dung tới, khá kín đáo. Phương Dung hỏi: 
- Cậu vẫn cứ bình chân như vại à? 
- Tôi không làm việc gì nếu không rõ lý do. Chỉ đơn giản vì một cái tin nhắn như thế mà cô yêu cầu tôi giúp cô trả thù à? Đó không phải là phong cách của Thái Kỳ Tuấn. 
- Đơn giản vì thế này thôi. Cô ta là kẻ phá đám hạnh phúc giữa tôi và Gia Hòa, tôi đã mất đứa con với anh ấy và bây giờ anh ấy cũng không còn. Bao nhiêu nỗi đau ấy có đơn giản không? 
- Cô không biết chính xác vì sao Gia Hòa chết kia mà. 
- Chắc chắn là bị cô ta phụ bạc. 
- Nực cười. Nếu nói vậy thì đại ca tôi là người đáng chết ấy chứ. Phụ bạc cô rồi bị cô ấy phụ bạc lại. 
- Tôi vẫn yêu Gia Hòa. Yêu suốt đời! Tôi muốn người phụ nữ gây ra nỗi đau cho hạnh phúc của tôi một nỗi đau tương tự như thế. Chỉ tiếc tôi không thể tìm cách quyến rũ cô ta, nên tôi mới nhờ anh hợp tác. Tôi cũng đã một phần tác động được mối quan hệ giữa cô ta và Âu Trình Can đi đến căng thẳng rồi. Thái Kỳ Tuấn, chỉ có cậu mới là người có thể giúp tôi thôi! Tôi không cam lòng nhìn con người ấy tiếp tục được đàn ông thương yêu vì cô ta đã từng nhẫn tâm hại người đàn ông tôi yêu nhất. 
- Vấn đề là tôi không thể tiếp cận cô ta. 
- Không thể tiếp cận cách quan minh chính đại thì vẫn còn ngõ tắt mà. 
- Ngõ tắt? 
- Tôi không tin cậu không hiểu tôi nói gì. 
- Tôi không biết chị muốn tôi giúp chị điều gì? 
- Tìm cách ràng buộc để cô ta chỉ có thể là của cậu. Bằng cách đê tiện nhất cũng được. Rồi sau đó làm cô ấy hạnh phúc, đến tột cùng. Làm cô ấy thật sự yêu cậu rồi hãy cho cô ta thấy sự phản bội là như thế nào. Tôi muốn cô ta sống không bằng chết khi nếm trải cái thứ cảm giác đó. 
Kỳ Tuấn gật đầu chấp nhận, thực sự trong thâm tâm anh không hẳn muốn làm điều này nhưng đã chấp nhận rồi thì Tuấn không thể hứa lèo. Chợt đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo trẻ em, trông thấy một đôi uyên ương còn khá trẻ. Ông bố tương lai vẫn còn cầm PSP chơi game còn bà mẹ tương lai tuổi chưa đầy hai mươi bụng đã lùm xùm mà vẫn còn dán chặt mắt vào cái điện thoại. Cảnh đó nhìn thật là buồn cười. Lúc anh chàng đó dắt xe ra chuẩn bị đi, Kỳ Tuấn buông miệng hỏi: 
- Cậu bao nhiêu tuổi mà lên chức thế? 
- 19 
- Còn bạn gái? 
- Cùng tuổi. Yêu nhau từ hồi cấp 3. 
- Sắp làm bố rồi mà cứ chơi PSP mãi thế. 
- Còn vài tháng nữa là phải chuyển sang chơi em bé rồi. Tận dụng thời gian cuối chứ anh! 
- Suy cho cùng cậu cũng can đảm. Còn trẻ thế mà dám nhận trách nhiệm. 
- Chứ anh nói em phải làm sao? Chối bỏ trách nhiệm thì con bồ em nó đòi sống đòi chết. Tụi em vốn rất kỹ lưỡng nhưng tại hôm sinh nhật nó em và nó đều bị chuốt say lướt khướt, lại không có phụ huynh ở nhà nên lỡ vượt rào không bảo hiểm. 
- Chỉ một đêm thôi đã dính rồi à? 
- Thế mới cay! Oái ăm ở chỗ ông Trời luôn phạt những vụ vượt rào như thế bằng một đứa bé. Dù sao đó cũng là con em, và mẹ nó là do em chọn. Kệ đi! Có ba mẹ hai đứa lo hết, sinh xong thì vẫn tiếp tục học hành thôi. Mà bộ anh cũng dính vào hoàn cảnh tương tự sao mà hỏi lắm thế? 
- Ừ. 
Bước ra khỏi đó, Kỳ Tuấn chợt nảy lên ý định. Một ngày nào đó anh và Minh Thư cũng tay nắm tay dắt vào đây lựa đồ con nít thì sẽ thế nào. Không có bà mẹ nào nhẫn tâm tước đi mạng sống con mình nếu có đủ điều kiện lo lắng. Huống chi, Minh Thư lại là một tổng biên tập xinh đẹp, làm sao cô có thể chống lại búa rìu dư luận và con mắt đồng nghiệp nếu quyết định trở thành một bà mẹ đơn thân. Cơ hội tràn trề dành cho Tuấn sắp đến bởi Minh Thư nếu vẫn chưa tìm được ai thì cô sẽ buộc phải khỏa thân chờ anh ở khách sạn Park Hyatt như cô đã nói nếu muốn anh quay trở lại. Khi đó mặc sức làm gì thì làm. Nghĩ tới đó Tuấn lại cười khinh khỉnh lái xe đi tiếp...

Vương Khang tỉnh lại, lúc mẹ anh đi ra ngoài thì Nhã Trúc lại tới. Vương Khang thực sự ngạc nhiên khi trông thấy cô, anh hỏi: 
- Sao cô biết tôi ở đây? 
- Chuyện anh bị đánh cả tòa soạn ai cũng biết. 
- Cô tới để xem cho bỏ tức à? Xem mặt mũi tôi lúc bị đánh như thế nào phải không? 
- Anh sao rồi? Đã khỏe hơn chưa? 
- Có thể nói chuyện với cô tức là khá hơn lúc tôi còn nằm bất động rồi. Thế mà cũng hỏi! Ngốc xít! 
- Anh thôi nói chuyện móc họng kiểu đó đi! Lòng tốt của tôi chỉ đến trong một phút giây nào đó thôi đấy nhé! Anh mà chối bỏ thì không có cơ hội tôi tốt với anh nữa đâu. 
- Tôi không quen trông thấy cô tốt với tôi. Nhìn lạ lắm! 
- Anh ăn đi! Thứ này tôi đã phải đảo 4,5 vòng ở quận 5 mua cho anh đấy. 
- Lòng tốt chỉ đến ở một phút giây nào đó...

Khang mỉm cười và ăn hết hộp đồ ăn Trúc mang tới... 
Minh Thư chuẩn bị tan sở, cô nhận được cuộc gọi của Trình Can: 
- Chào anh! 
- Sao tới giờ mới bắt máy thế? Giận anh sao? 
- Em cần sự tập trung. Anh cũng biết vì sao mà... 
- Anh biết. Nhưng cả hai chúng ta đều đang đứng trước cơ hội lớn của cuộc đời hoặc là thăng tiến sự nghiệp hoặc là cứ để nó giẫm tại chỗ. Cả hai chúng ta đều hiểu tầm quan trọng của công việc mà chúng ta đang nghiêm túc hướng đến là như thế nào. 
- Em hiểu mà. 
- Anh muốn em bây giờ hãy về nhà và mau chóng tắm rửa ngủ một giấc. Biết tại sao không? Vì em cần phải tỉnh táo trước khi sáng sớm tỉnh lại và nhìn ngắm hộp nhẫn của anh. Chờ anh trở về! Anh hứa, chỉ một lần này anh để em cô đơn chống chọi áp lực. Lúc anh trở về, nhận được câu trả lời của em, anh sẽ không bao giờ rời xa em nửa bước. Có được không, honey? 
- Em cũng không biết nữa. 
- Em đang bối rối điều gì? Chiếc nhẫn của anh hay sự vắng mặt của anh đúng vào lúc này? 
- Em không biết em đang cần gì. Em cảm thấy em cần anh hơn là cần những lời hứa của anh! Thế thôi! 
- Anh hiểu! Anh biết rõ điều đó cưng à! Nhưng công việc này rất quan trọng với anh. Chuyến đi lần này, anh phải để ba thấy mớ tài sản ba đã giao cho anh bây giờ anh đã và đang bảo quản nó tốt chứ không phải anh là một thằng bướng bỉnh không theo nghiệp cha chỉ giỏi phá của em có biết không? Xin em! Hãy tin anh một lần! Một lần này thôi! Cho anh một câu trả lời đi Thư! 
Minh Thư miễn cưỡng nói “yes” rồi cô tắt máy. Cô ngán ngẩm khi phải liếc nhìn chiếc nhẫn. Lần này Thư dẹp nó sang một bên, sau khi đi tắm, cô ra quán bar uống rượu. Dĩ nhiên đã có một người bước chân theo cô ngay từ lúc cô rời khỏi nhà. Trông lúc thấy Minh Thư bắt đầu say, người ấy bước ra và bí mật gửi tin nhắn...

Kỳ Tuấn vừa tắm xong, anh xịt mùi nước hoa yêu thích khắp người. Nghe âm điệu quen thuộc của tin nhắn, Tuấn sẽ không vội đọc ngay nếu hiện lên trên màn hình không phải là từ cái tên Phương Dung. Anh mở ra và đọc: 
- Con thỏ đang ngồi một mình nhớ một con thỏ đực khác. Hãy mặc cái lốt con thỏ đực cho quyến rũ vào và không được để con thỏ biết đằng sau bộ lốt đó là một tay thợ săn. Con thỏ vẫn đến chỗ yêu thích của nó, đúng cái chỗ ngồi ấy. Nhanh lên!” 
Một tin nhắn có rất nhiều ẩn ý. Kỳ Tuấn chọn những thứ đủ sức làm anh quyến rũ mọi cô gái, nước hoa D&G với mùi hương đặc biệt Tuấn đã dùng trong nhiều năm. Anh chải chuốt và nhoẻn miệng cười, chính anh còn cảm thấy được rằng mình có được điều đó. Sự quyến rũ!

Chap 15:

Kỳ Tuấn đến nơi thì Minh Thư đã khá say, trông thấy Kỳ Tuấn, Minh Thư không còn như mọi ngày, cô kéo anh ngồi cạnh cô và nói: 
- Uống với tôi! Nhé! 
- Cô làm cái gì vậy? Tôi đưa cô về. 
- Không. Hôm nay tôi sẽ mời anh uống! Không phải là Cappuccino nữa, Chivas 21? Chịu không? 
- Sao cũng được. Nhưng tôi uống xong thì cô phải cho tôi đưa cô về nhé! 
- Uống đi rồi tính. Nói nhiều quá! 
Chỉ uống nửa ly, Minh Thư đã bắt đầu nói năng lảm nhảm. Đầu óc của cô cứ hoa cả lên, Kỳ Tuấn mỉm cười uống hết ly rượu còn lại rồi thanh toán tiền và bồng Minh Thư ra xe. Lúc lên xe, Minh Thư vẫn còn nhìn lầm tưởng Kỳ Tuấn là Trình Can. Cô bật cười: 
- Anh về rồi đó hả? Em biết là anh luôn ở bên em khi em cần mà. 
- Tôi là Kỳ Tuấn, không phải Âu Trình Can của cô. 
- Không. Anh là Âu Trình Can. 
- Thôi thôi... Sao cũng được! 
Kỳ Tuấn cũng bắt đầu cảm thấy trò chơi này thú vị, đưa Minh Thư vào hẳn khách sạn Park Hyatt. Căn phòng tuyệt đẹp và với giá cao ngất ngưỡng, đặt Minh Thư xuống giường, chưa kịp lấy thế đứng dậy cô đã kéo Tuấn xuống nằm đè lên người Thư. Cô bật cười nụ cười tê mình đối với bất cứ loại đàn ông nào: 
- Hôn em đi! 
Kỳ Tuấn lưỡng lự một tí, như để ngắm nhìn Minh Thư một chút nữa. Biết rõ đây là sự lầm lẫn lúc cô say, và đó cũng là cái cớ duy nhất để Tuấn không bị Thư cáo buộc tội lỗi. Cúi xuống và nhẹ nhàng đặt lên môi Minh Thư nụ hôn lãng mạn và say đắm, lần đầu tiên được phép hôn một cách nồng nhiệt nên Tuấn cũng khá nhiệt tình. Đôi tay Kỳ Tuấn bắt đầu di chuyển xuống dọc hàng nút áo, mọi thứ dường như đã sẵn sàng thì trong cơn nửa mê nửa tỉnh Minh Thư lại nhận ra đó là Kỳ Tuấn chứ không phải Trình Can. Khi mà những nụ hôn của anh đang khám phá khắp thân thể cô. Cái khoảng khắc hai người quyện vào nhau, Minh Thư vừa mệt mỏi, đầu óc lại quay cuồng, cô chỉ còn biết bấu vào cái lưng trần lực lưỡng của Kỳ Tuấn rồi thều thào yếu ớt trong lúc đôi tay lực lưỡng của Kỳ Tuấn đã ghì chặt lấy cô... 
- Đừng mà... Đừng làm như thế... 
Có một vài giọt máu hồng chảy thấm vào drap... Một cảm giác đau đớn diễn ra... 
...

Đã 3 tiếng trôi qua kể từ cái giây phút mây mưa diễn ra giữa hai người. Kỳ Tuấn có lẽ đã quá sung sướng đến nỗi lăn ra ngủ say sau khi “ghi bàn”. Minh Thư chỉ nằm đó, bất động, nước mắt của cô thỉnh thoảng lại rơi. Cô không dám nhìn sang người bên cạnh, một cảm giác sợ hãi bao trùm. Thư không biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này. Cô đâu thể làm gì được Kỳ Tuấn, chẳng lẽ phải giết anh? Thư chỉ biết khóc và khóc. Cô lặng lẽ mặc quần áo vào rồi rời khỏi khách sạn ngay trong đêm. Về đến nhà, Thư cứ mặc cho vòi hoa sen chảy liên tục, cô muốn tắm thật nhiều và thật nhiều dù biết rằng những gì là của đêm qua là những thứ không thể nào xóa được bằng bất cứ dụng cụ hay loại xà phòng nào. Cảm đêm cô ngồi ôm hộp nhẫn của Trình Can mà chỉ biết ngồi đó ôm chặt đầu trong cơn khủng hoảng...

...

Kỳ Tuấn thức dậy, anh giật mình khi thấy Phương Dung đang ngồi đó và thưởng thức tách trà sữa. Anh chàng giật mình ngồi dậy kéo kín chăn: 
- Sao cô lại ở đây? 
- Tôi ở phòng đối diện từ lúc hai người kéo nhau vào đây. 
- Cô ấy đâu? 
- Về từ lúc 3,4 giờ sáng gì đó. 
- Sao lại bỏ về? 
- Cái đó... còn phải tùy thuộc hôm qua cậu đã làm gì cô ta. 
- Thì... làm những gì có thể làm 
- Cậu khá may mắn đấy! 
- May mắn cái gì? 
- Cậu là lần đầu của một cô nàng xinh đẹp và quyến rũ như vậy! 
- Lần đâu? Đừng có giỡn... 
Kỳ Tuấn kiểm tra lại và đó là sự thật. Anh hốt hoảng: 
- Sao có nói... Chuyện này thật điên rồ! Tại sao đêm qua lại là lần đầu của Minh Thư cơ chứ ? 
- Chính tôi còn ngạc nhiên. 
- Vậy chứng tỏ cô ta và Gia Hòa không có gì rồi. 
- Ai biết được nào. Đâu phải chỉ có tình dục mới quyến rũ đàn ông bỏ cũ theo mới. 
- Chứ bây giờ cô muốn tôi phải làm gì? 
- Tất nhiên đã đi rồi thì phải đi cho hết. Cứ thể hiện mình là người đàn ông hoàn hảo đi. Chạy theo năn nỉ và xin lỗi hay làm gì đó. 
- Chắc chắn là không được..
- Không được gì ? 
- Đó là Hoàng Ngọc Minh Thư, sếp của tôi. Cô nghĩ cô ta cần mấy cái chuyện như là tặng hoa năn nỉ hay gì gì đó để chấp nhận tôi hả? Còn lâu! 
- Vậy thì tìm cách nào đó buộc cô ta phải bỏ Âu Trình Can mà đến với cậu đi. 
- Cách gì? Làm cô ta có thai à? 
Phương Dung gật đầu: 
- Cũng là một cách hay. 
- Một người như thế thì làm bà mẹ đơn thân với cô ta chỉ là chuyện nhỏ. 
- Cô ta đang là một Tổng biên tập, chuyện đó mà có xảy ra cô ta chống sức ép không nổi đâu. Ý kiến đó rất hay! Duyệt! 
- Tôi chưa bao giờ lên giường với phụ nữ vì mục tiêu bỉ ổi như thế. 
- Tôi có cảm nhận được cái vẻ sung sướng của cậu khi chinh phục được mỹ nhân kiêu kỳ kia mà. 
- Để xem cô ta đối với tôi như thế nào sau chuyện này?

Sáng hôm sau, Thư đi cùng Ánh Tuyết đi ăn sáng ở một tiệm ăn Tàu. Minh Thư trông vẫn rất mệt mỏi và bơ phờ, Ánh Tuyết nói: 
- Hôm qua chồng tớ vừa đưa tớ đi đến đây ăn. Sáng tớ lại dắt cậu đến thưởng thức món ngon tớ phát hiện ở đây, thấy tớ cưng cậu ghê chưa. 
Minh Thư ngồi nhìn tô sủi cảo bốc mùi thơm, khói ngùn ngụt bốc lên làm cô cảm thấy tỉnh táo. Ánh Tuyết nói: 
- Cậu ăn đi, khác hẳn với bún thang Hà Nội của chúng ta hay fastfood bên Mỹ đấy. 
- Cậu cứ làm như tớ chưa từng ăn sủi cảo vậy. 
- Nhưng ở đây thì chắc chắn là chưa. 
- Tớ ăn không vô. 
- Trông cậu kìa, vẫn còn độc thân mà cứ như đêm qua trải nghiệm một đêm mặn nồng lắm vậy. Mặt mũi bơ phờ, chả có tí mùa xuân nào. 
Minh Thư nghe đến đây hốt hoảng làm rơi đôi đũa xuống đất, mặt tái lại và liếc nhìn Ánh Tuyết: 
- Tớ cấm cậu nói vậy đấy! 
- Xin lỗi! Đùa thôi mà, nếu cậu không có thì thôi. Sao lại kích động mạnh như vậy chứ? 
- Tớ không thích kiểu đùa đó. 
- Được rồi! Được rồi! Tớ không đùa như vậy nữa. Cậu ăn đi! 
Minh Thư vẫn còn rất bấn loạn mỗi khi đầu óc thoáng qua một chút hình ảnh đó. Thư không biết mình phải làm gì để cô có thể bình tĩnh đối mặt với Trình Can khi anh trở về. Vừa xuống xe bước tới công ty, Minh Thư lại gặp Kỳ Tuấn ngồi chờ sẵn trong phòng của cô. Anh vẫn nhìn cô bằng nụ cười khinh khỉnh và đôi mắt như muốn mê hoặc cô. Minh Thư hỏi: 
- Anh tới đây làm gì? 
- Để xem em thế nào. Em không nhận cuộc gọi của tôi, tôi lo lắng cho em! 
- Không cần. 
- Chuyện đêm qua... 
- Tôi cấm anh nhắc đến ba từ đó trước mặt tôi. 
- Em đang cố phủ nhận điều đã xảy ra. 
- Tôi không phủ nhận nó. Tôi chỉ không muốn anh ngộ nhận đó thực sự là một chuyện đáng để rêu rao. 
- OK! Được thôi! 
- Anh mau trở về chỗ làm của anh đi. Đêm qua tôi đã đổi thứ đó cho sự trở về của anh rồi đấy. 
- Không. 
Kỳ Tuấn đứng dậy rồi cài nút áo vest vào. Minh Thư tức giận: 
- Anh đừng xảo trá như thế nhé! Chẳng phải anh đã nói... 
- Suỵt... 
Kỳ Tuấn tiến sát lại, đến lúc Minh Thư lùi đụng bức tường. Anh lấy tay che miệng cô lại và thì thầm: 
- Chẳng phải em đã nói, em không muốn tôi ngộ nhận hay sao? 
- Chuyện đó đã xảy ra rồi. 
- Tôi muốn em thực hiện lời hứa lúc em còn tỉnh táo kia kìa! 
- Bây giờ anh mới đặt thêm điều kiện này điều kiện nọ. Anh đừng quá đáng như thế đấy nhé! 
- Không có quá đáng gì cả. Tôi không đồng ý người phụ nữ nằm bên cạnh tôi lại liên tục gọi tên người đàn ông khác. Tôi đại kỵ điều này, nhưng đêm qua em thậm chí không còn nhớ và không xác định được ai là người đã cho em sự sung sướng ấy thì làm sao tôi có thể chấp nhận sự trao đổi này được. Tôi quá lỗ còn gì! 
Kỳ Tuấn vừa dứt câu, Minh Thư đã vung tay tát anh thật mạnh. Cú tát rất mạnh. Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, cô còn tát thêm một tát nữa rồi nói trong nước mắt: 
- Anh xem thường thứ mà tôi đã mất đi đêm qua như vậy ư? Tôi nói cho anh biết Thái Kỳ Tuấn, hạng người bỉ ổi, xảo trá và điêu ngoa như anh đừng làm tôi phải trở mặt. Tôi đã thực hiện xong cuộc hoán đổi, anh cũng đã có được thứ anh muốn. Bây giờ, một là anh ra ngoài kia ngồi và làm công việc quen thuộc của anh. Hai là anh cút khỏi đây, đừng bao giờ quay trở lại đây nữa. Tôi chấp nhận tất cả, thua cuộc cũng được, sự dè bĩu từ người khác cũng được. Tôi đổi hết, để đổi lại một việc. Là anh vĩnh viễn biến khỏi nơi này! 
- OK! Được thôi! Là cô nói đấy nhé! Cô không cần phải đổi gì cả. Vì thực chất nó nằm trong tay của tôi. Tôi bước ra khỏi cánh cửa này tức là tòa soạn này đã đối mặt với cái chết lâm sàng rồi. Thời gian đếm ngược đó có thánh cũng không giúp cô được. 
- Anh bỉ ổi không bằng một con súc vật. Đi đi! 
Kỳ Tuấn nhếch miệng cười nhìn Minh Thư một lúc rồi bỏ đi. Cô đã thực sự lâm vào tình trạng khủng hoảng thật rồi...

Chap 16:

Vương Khang xuất viện, vẫn còn ê ẩm với mấy vết khâu ở trên đầu, anh không về cùng mẹ mà muốn tự đón xe về nhà trọ một mình. Hai mẹ con đã cãi nhau khi bà không muốn cho Khang tiếp tục theo nghề báo.Vừa định đón Taxi thì đã nghe tiếng kèn từ chiếc xe hơi sang trọng bóng loáng ở phía sau, Nhã Trúc mở cửa xe và nói: 
- Tôi đưa anh về! Giờ này khó đón xe lắm! 
Vương Khang lên xe trước con mắt ngưỡng mộ của nhiều người, anh về tới nhà trọ rồi Nhã Trúc lái xe đi. Cô nói: 
- Gặp anh sau nhé! 
- Chúng ta không quen không biết, gặp nhiều làm gì? 
- Nói vậy mà nghe được. Ít nhất tôi cũng tốn nhiều thức ăn ngon bổ anh mới mau ra viện sớm thôi! 
- Kể công đó à? 
- Tôi không có nói vậy. Là anh nói đấy nhé! 
- Đừng tưởng tôi nghĩ khác về cô. Như thế chỉ làm tôi nghi ngờ chính cô là kẻ gây thương tích cho tôi mà thôi. 
- Làm ơn mắc oán! 
Cô nàng lui xe lại suýt nữa va phải chân Vương Khang, anh chàng la oai oái rồi Nhã Trúc chỉ nhìn hờ hững và bỏ đi. Kỳ Tuấn ngồi ở nhà một mình, anh đang nghĩ tới chuyện đêm qua. Đối với Tuấn thì vẫn như những lần chơi qua đường khác thôi, nhưng Minh Thư là một cô gái đặc biệt, vì thế anh cũng có được những cảm giác đặc biệt sau những phút giây ấy... 
Minh Thư đi ngang phòng nhân sự, cô tình cờ nghe được những tiếng nói đầy lo lắng và thễu não từ các nhân viên: 
- Tôi không nghĩ cô ấy có thể lèo lái con thuyền này vượt qua giông bão. 
- Nếu mất công việc này, chắc tôi phải về nhà chăm chồng con. Gần 40 tuổi rồi, lại chẳng có tài cán gì hơn người ai mà nhận nữa chứ. 
- Vì cái tôi cá nhân mà cô ta bắt chúng ta phải hi sinh công việc này ư? 
- Thái Kỳ Tuấn đâu phải là người khó nài nỉ. Nhưng cô ta lại tiếc cái oai phong của mình mà... 
- Suỵt! Im đi! 
- Tôi phải nói, khi cô ta làm chuyện gì thì cô ta cũng phải biết mình là người dẫn đầu. Mọi quyết định đều bị ảnh hưởng tới những nhân viên quèn như chúng ta. Cô ta không nghe lời cảnh tỉnh của chúng ta về sự quan trọng ở vị trí của Kỳ Tuấn. Tin vào lính tập sự như Đỗ Vương Khang và kết quả thì như thế nào? 
Cô nàng đang huyên thuyên thì thấy mọi người đều hướng nhìn một chỗ. Minh Thư đang đứng ở sau lưng, cô chỉ mỉm cười và nói: 
- Chị cứ nói tiếp! Tôi đang nghe đây! 
- Được. Là do cô yêu cầu tôi mới nói. Cô nhìn kỹ đi, ở đây bao nhiêu người còn đủ sức trẻ để có thể tìm được một công việc mà họ đã gắn bó với thâm niên 5 năm trở lên. Tờ tạp chí này trước đây dù chơi nhiều hơn làm hay thiếu trách nhiệm gì đi chăng nữa thì cũng chả bao giờ chúng tôi lâm vào hoàn cảnh như thế này. Chúng tôi cần nó để sinh tồn, tờ tạp chí này cần Thái Kỳ Tuấn hóa nó từ vịt thành thiên nga. Và một khi đã ra lời thách thức thì chỉ có duy nhất mình cô có thể kéo được Thái Kỳ Tuấn trở về mà thôi.

Minh Thư im lặng một chút, dù có cá tính mạnh mẽ nhưng cô cũng suýt khóc khi nghe những lời lẽ nặng nề ấy. Cô cố lấy hết bình tĩnh ra để nói: 
- Có thật là tất cả các bạn đều mong muốn Thái Kỳ Tuấn quay về không? 
- Chúng tôi muốn nhiều hơn thế. Chúng tôi muốn có người lãnh đạo và người có vị trí chủ chốt tìm được tiếng nói chung. 
- Được rồi. Tôi hứa với các bạn, bằng mọi giá, tôi cũng sẽ thuyết phục được Thái Kỳ Tuấn quay về.

Tan sở đã lâu, Minh Thư đã ngủ gục ở phòng làm việc. Nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ tối. Cô đứng dậy và lái xe đến một nơi. Minh Thư dừng xe ở đó và suy nghĩ đến nhiều chuyện. Chưa bao giờ Minh Thư trải qua cảm giác nhục nhã mà cô sắp phải đón nhận. Cô đang đứng trước nhà của Thái Kỳ Tuấn và nhấn chuông. Kỳ Tuấn bước ra, đứng sau song cửa sắt nhếch miệng cười khinh khỉnh: 
- Hi babe! 
- Chúng ta cần nói chuyện. 
- OK! 
- Anh thậm chí không mời tôi vào nhà à? 
- Con người cao quý hơn súc vật. Đứng ngoài đó hợp với tư cách của cô hơn. 
- Anh... 
- Nói nhanh đi! 
Lấy một hơi khá dài, Minh Thư nói: 
- Anh quay về tòa soạn đi. 
- Cái gì? Nói lớn lên xem nào! 
- Anh quay về tòa soạn đi. Tôi đang đề nghị anh đấy! 
- Tòa soạn “Người thời thượng” có một Tổng biên tập tài năng mà lại cần đến một hạng người thua cả con súc vật như tôi quay về sao? 
- Thái Kỳ Tuấn, anh... 
- Tôi làm sao nào? 
- Đừng có quá đáng như thế. Tôi chưa đủ nhục nhã khi tới đây tìm anh sao? Tôi đã hạ mình đến như vậy, anh cũng đã... nói chung thì anh còn đòi hỏi gì nữa? 
- Tôi muốn đòi lại danh dự đã bị cô đổ sông đổ biển sáng ngày hôm nay. 
- Bằng cách nào? 
Kỳ Tuấn ngó nghiêng ngó dọc, thấy trời có vẻ sắp mưa. Anh chàng nhếch mép cười nhìn Minh Thư rồi nói: 
- Để xem thành ý của cô tới đâu. Tôi sẽ đồng ý quay về nếu lần mở cửa thứ hai của tôi, cô vẫn đứng ngay đây! 
- Đơn giản vậy à? 
- Không đơn giản đâu. Cứ đứng đó đi nhé! 
Kỳ Tuấn bỏ vào nhà và mặc cho Minh Thư vẫn đứng đó nhăn mặt nhíu mày như thể muốn cấu xé anh ngay tại chỗ...

Ông Minh và cô vợ trẻ Thanh Nhi đang trên đường đi về nhà thì trông thấy Nhã Trúc đang tay trong tay hôn hít với một anh chàng choai choai trông chẳng ra làm sao ngay trước cổng. Ông Minh bước xuống xe và nhìn thẳng vào cặp đôi đang tình tứ âu yếm nhau: 
- Ba... 
- Con đang làm gì thế hả?

- Đây là Ken, bạn trai của con. 
- Con quan hệ với loại thanh niên này à? 
- Chào bác, cháu là Ken! 
- Quỷ không ra quỷ, ma không ra ma. Người ngợm chẳng ra làm sao! Tôi chẳng muốn thấy cậu lãng vãn trước nhà tôi nữa! Nhã Trúc, vào nhà! 
- Ơ... Ba... 
Cô nàng đùng đùng theo ông Minh vào nhà và hét lên: 
- Ba làm gì kỳ vậy? Anh ấy sẽ chia tay con mất thôi... 
- Vậy chứ con muốn gắn bó lâu dài với thằng đó hả? 
- Anh ấy là bạn trai của con. Đó là sự thật! 
- Ba không cần biết đó là thật hay giả. Ba không hoan nghêng mối quan hệ này. Con rõ không? 
- Ba có quan tâm đến cảm nhận của con không? Ba biết con cần cái gì và ghét cái gì không? Ba không biết gì cả. Con không cần một người ba như thế. 
- Mất dạy! 
Ông Minh giận dữ tát vào mặt Nhã Trúc, cô nàng khóc tức tưởi nhìn ông Minh... 
- Đánh hay lắm. Ba đánh nữa đi! 
Ông Minh định vung tay tát thêm nữa nhưng Thanh Nhi đã cản lại: 
- Anh, đừng đánh Nhã Trúc nữa. 
- Không cần cô quan tâm. Đây là chuyện của gia đình tôi. 
- Thanh Nhi thuộc gia đình chúng ta, cô ấy là vợ của ba. 
- Nhưng không phải mẹ của con. 
- Chừng nào con vẫn gọi ba là ba thì con phải tuân theo những gì ba đã nói, ba đã làm. Đây là dì của con, con không thích, không chấp nhận thì có quyền ra khỏi nhà. 
- Được thôi! Con sẽ đi! Ba đừng có hối hận nhé! Không bao giờ con trở về căn nhà này nữa đâu. 
Nhã Trúc đã chạy ra khỏi nhà khi cơn mưa tầm tã trút xuống. Thanh Nhi gọi với theo: 
- Trúc, quay lại đi! Ngoài đó mưa to lắm! 
- Nó ghét em như vậy em quan tâm nó làm gì. Mặc xác nó! Đủ lông đủ cách rồi làm chứng hả? Anh không còn những đứa con khó dạy bảo như vậy. 
- Anh nói gì vậy? Đó là con của anh kia mà. 
- Kệ nó! 
Nhã Trúc ướt sũng, cô gọi điện thoại cho Ken nhưng đổi lại chỉ là những tiếng tút dài vô tận. Cô còn biết đi đâu, khi mà Trình Can hiện tại không có trong nước. Nhã Trúc còn biết về đâu, chợt cô nhớ tới một người. Cho Taxi dừng lại trước cái hẻm tối om, Nhã Trúc gõ cửa, vì đây là người cuối cùng cô quen biết, nơi cuối cùng cô có thể nương tựa đêm nay... 
Vương Khang đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, anh bật đèn và mở cửa ra. Thực sự ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của Nhã Trúc... 
- Là cô à? 
- Anh có thể mời tôi vào không? 
- Không. 
- Được rồi. Vậy thì tôi đi! 
Trông cô nàng mất hút vào màn đêm, Vương Khang nghĩ gì đó rồi mặc quần sooc và xách cây dù chạy theo. Ra đến đầu ngõ, thấy Nhã Trúc ngồi xuống vỉa hè, Nhã Trúc cáu kỉnh: 
- Đuổi tôi rồi mà... 
- Nói đùa thôi! Tôi là người tốt. 
- Thật chứ! Hay chỉ đến đây đưa cho tôi cây dù rồi bảo muốn đi đâu thì đi? 
- Về nhà đi. Cơn mưa này chắc kéo dài suốt đêm nay rồi. 
Rồi Nhã Trúc được Vương Khang đỡ vào nhà. Oan gia có ngày cũng phải gặp nhau ở nơi ngõ hẹp. Tạm gác oán thù sang một bên, nhất là khi Vương Khang không muốn để một cô nàng mà với anh cũng có thể là một gái xinh ướt như chuột lột ngoài mưa như thế.

Kỳ Tuấn đã ngủ quên khi đang cố design lại trang đầu của tờ tạp chí số đặc biệt. Dù thế nào, anh vẫn có một thứ tình cảm đặc biệt cho nơi này. Dẫu Minh Thư có muốn mời anh trở lại hay không thì Tuấn cũng không đành lòng nhìn nó tan theo mây khói. Trời vẫn còn mưa âm ĩ, nghĩ rằng Minh Thư đã đi về, Tuấn tặc lưỡi pha một tách trà nóng. Nghĩ gì đó, anh lại cảm thấy mình thật tàn nhẫn khi để Minh Thư đứng đội mưa mà năn nỉ như vậy. Dù cô đã buông lời sỉ nhục anh, thậm chí còn tát anh nhưng mà thành ý cô đến xin lỗi. Vén màn lên, Tuấn nhìn vị trí nơi Minh Thư đã đứng. Anh bật cười: 
- Làm gì có chuyện người ta đứng chờ cả một đêm mưa như vậy? 
Tuấn đặt ly trà xuống bàn chuẩn bị đi ngủ. Tuy nhiên, vừa ngồi xuống giường, anh chợt nhớ ra: 
- Lúc nãy cánh cửa vẫn mở một bên... Tại sao vẫn... 
Tuấn chạy thật nhanh xuống nhà, anh hoảng hốt khi Minh Thư nằm sóng xoài trên thềm nhà. Toàn thân ướt sũng, Kỳ Tuấn hốt hoảng đỡ Minh Thư ngồi dậy và ôm cô vào lòng: 
- Minh Thư, Minh Thư... 
Cô không trả lời, dường như đã nằm yên bất động. Kỳ Tuấn ẵm cô lên nhà, lau khô tóc và thay quần áo. Từ sau khi hai người qua đêm với nhau. Tuấn vẫn không nghĩ anh là người lấy đi cái gọi là “giá ngàn vàng” của Minh Thư. Nhìn thân hình tuyệt đẹp của cô, Kỳ Tuấn lại bị sức quyến rũ của cô mê hoặc, không kiềm chế được, anh đặt lên môi cô một nụ hôn. Tuấn lắc đầu nhìn Minh Thư rồi nói: 
- Được rồi. Tôi thua em rồi. Thua cái kiên trì đến tận khi gục xuống của em rồi. 
Vuốt mái tóc vẫn còn ẩm của Minh Thư rồi kéo chăn lên kín một chút, Kỳ Tuấn lại lên bàn làm việc và bắt đầu chỉnh sửa, hí hoáy làm cho đến khi bình minh gần nhô lên anh mới gục đầu xuống bàn và ngủ.

Sáng hôm sau, Minh Thư thức dậy, trên người cô là chiếc áo ngủ của đàn ông còn bên trong thì không có gì cả. Minh Thư hốt hoảng ngồi dậy, trông thấy Kỳ Tuấn ngủ ngon lành trên bàn. Lúc đó anh cũng ngồi dậy sau cái hắt hơi của Minh Thư... 
- Dậy rồi sao? 
- Anh thật là bỉ ổi. 
- Sáng sớm chưa chào nhau câu nào đã chửi tôi thế? 
- Anh lại tranh thủ lúc tôi ngất đi mà làm chuyện đó à? Tôi sỉ nhục anh và anh trả thù tôi bằng tình dục ư? 
- Dẹp cái suy nghĩ của cô đi. Quần áo cô thì ướt sũng. Chỗ này không có quần áo lót cho đàn bà và những thứ trên người cô tôi chỉ quơ bừa vì lúc đó cô đã tái xanh, như người hấp hối vậy. 
- Vậy là anh đã thay đồ cho tôi? 
Kỳ Tuấn gật đầu một cách miễn cưỡng. Minh Thư giận dỗi và bỏ vào toilet. Cô lại phải chịu nhục nhã trước Kỳ Tuấn. Nhưng, Thư xác định kỹ lại mục đích mà cô đến đây. Bước vào trong thay lại bộ quần áo vẫn còn khá ướt đêm qua, Minh Thư bước ra ngoài và đưa tay trước mặt Kỳ Tuấn: 
- Thứ đó đâu? 
- Thứ gì? Bản Design à? 
- Chứ còn gì nữa. 
Kỳ Tuấn nói: 
- Tôi sẽ quay trở lại. Chính thức quay trở lại! 
- Không cần thiết phải bắt tôi đánh đổi thứ gì à? 
Tuấn nhún vai mỉm cười: 
- Có lẽ tôi đã có được thứ tôi muốn. Có cần tôi đưa cô về không? 
- Anh nghĩ xem, tôi cần không?

Chap 17:

Đúng ngày tờ tạp chí được xuất trình phiên bản đặc biệt, quả là mọi chuyện đã có khởi khắc. Không khí ở tòa soạn khác hẳn khi Thái Kỳ Tuấn trở về chỗ ngồi quen thuộc của mình. Tờ tạp chí đẹp hơn mọi người nghĩ, cũng phải thôi, cá nhân Tuấn cũng cảm thấy sự quay trở lại này là kịp thời nếu như anh không muốn mọi chuyện đi vào ngõ cụt không thể cứu vãn. Mặt khác, Tuấn muốn Minh Thư phải chịu ơn mình. Nhất quyết kéo cô ra khỏi Âu Trình Can. 
Một buổi tối, dưới làn nước mát dịu, Thư muốn tìm cho mình sự khuây khỏa sau quá nhiều mệt mỏi dành bản thân. Nhìn qua chiếc gương lớn phản chiếu mọi thứ bên trong phòng tắm. Làn da trắng mịn với bọt xà bông loang lổ, Thư chợt cười một nụ cười không rõ vì sao. Cô cảm thấy bản thân cô qua gương soi, trên cái tấm thân nuột nà này, giữ gìn mãi để làm chỉ rồi trong chưa đầy 2 tuần đã bị người đàn ông đã muốn làm gì thì làm. Cô rất buồn. Bây giờ tấm thân xác này rẻ mạt, dơ bẩn, có bao nhiêu bọt xà phòng thì cũng không thể xóa được những điều đã xảy ra. Tuy nhiên, đã là người lớn cả rồi Thư đâu lấy cớ gì để kiện tụng hay kết tội Kỳ Tuấn, khi mà đêm đó cô cũng không còn là chính mình. Nước mắt tuôn lã chã, điện thoại sáng nhấp nháy. Cô mở máy và đặt lên tai: 
- Em đúng là quá bận rộn nhỉ? Anh không thể được nói chuyện với em ngay khi anh muốn cơ đấy. 
- Vậy à? 
- Sao? Có nhớ anh không? 
- Khi nào anh về Việt Nam? 
- Anh cũng không biết. Nhưng anh sẽ cho em nhiều bất ngờ. 
- Vậy em sắp được trở thành người hạnh phúc nhất rồi hả? 
- Có lẽ vậy đó. 
- Đất nước Singapore thế nào? 
- Đẹp. Anh đã xem một số địa điểm có thể tổ chức lễ cưới. 
- Anh chưa biết câu trả lời của em kia mà. 
- Chọn sẵn thôi. Anh thích Singapore rồi nhé! 
- Anh khỏe không? 
- Rất tốt. Còn em? 
- Cũng vậy thôi. 
- Em đang làm gì thế? 
- Chuẩn bị đi ngủ. 
- Em thích màu xanh hay màu đỏ? 
- Anh hỏi để làm gì? 
- Trả lời anh đi mà. 
- Màu xanh. 
- Được rồi. Vậy thì chào em nhé! Anh yêu em. 
- Chào anh. Em cũng vậy. 
Càng lúc cô càng sợ ngày Trình Can trở về, cô không còn là cô bạn gái trước khi anh ra đi. Bây giờ đã không còn nguyên vẹn nữa rồi. Thư biết phải làm gì để có thể đối mặt với Trình Can, khi mà anh đặt niềm tin vào cô quá nhiều. Thậm chí, còn muốn đính hôn với cô...


Ads

[Tiểu thuyết] Que kem nhà tôi
[Tiểu thuyết] Que kem nhà tôi
Nó chẳng thèm nhìn, chỉ cầm qua loa, tiếp tục nằm dựa về tường, ngả về sau, úp cuốn sách lên mặt.
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014