iWin Online Game Bài đẳng cấp đã được chứng minh hỗ trợ mọi dòng máy, cộng đồng đông vui, cực khủng. Chi tiết » |
Thấm thoắt đã hai năm trôi qua, với Linh cuộc sống không có gì phải phàn nàn. Gia đình hạnh phúc, điểm số cao trong học tập, được bạn bè yêu mến, và nhất là tình yêu của Dương đối với cô – vẫn vậy, như ngày còn chung đôi. Những dòng tin, những cuộc gọi chất chứa bao nỗi niềm nhớ thương của hai kẻ yêu nhau, không vì không gian mà phai nhòa, mờ nhạt.
“Chỉ cần anh yêu em, đó đã là một hạnh phúc lớn lao.”
Mỗi buổi chiều, cô vẫn sang vườn nhà anh, chăm sóc những đóa hoa, như tìm về kí ức êm đềm của quá vãng, có bà, có anh. Dù biết chẳng thể níu kéo, nhưng cô không muốn khu vườn này tàn lụi đi sức sống. Nhất định cô sẽ giữ chúng thật đẹp đón anh trở về…
Lướt qua những tin tức thời sự quốc tế, như mọi ngày, lại là nổi loạn, bạo động, đổ máu… Linh thở dài, bao giờ thế giới này không còn khổ đau?
Khoan, chuyện gì thế này? Một vụ nổ metro tại Nga! Linh lắng nghe tên thành phố, đây không phải nơi anh đang sống sao? Liệu rằng… Không, tuyệt đối không được nghĩ bậy Linh ơi! Anh sẽ luôn bình an mà…
Cố trấn an mình, nhưng Linh thấy lòng nóng như lửa đốt. Cô vội với lấy điện thoại gọi cho anh, mỗi giây trôi qua lòng cô càng đau thắt lại. Là âm thanh của tổng đài… “Là điện thoại anh đang hết pin, anh sẽ bật máy, sẽ gọi lại cho mình…”
1 ngày, rồi 2 ngày trôi qua, không 1 chút tin tức gì từ anh, Linh chờ đợi trong lo âu, khắc khoải. Điện thoại anh vẫn không liên lac được. “Dương ơi, gọi cho em đi anh, chỉ một lời thôi, nói với em rằng anh vẫn sống khỏe mạnh. Dương ơi…” Hằng đêm, nước mắt cô ướt đẫm gối, cô không dám ngủ, vì mỗi lần nhắm mắt lại, những cơn ác mộng lại vây lấy cô, đè nặng trái tim cô…
Trời sáng rồi, buổi sáng chủ nhật bình yên, dù cho lòng người đang dậy sóng. “Đã 1 tuần trôi qua, Dương ơi, sao tin tức anh vẫn mịt mù. Em biết tìm anh nơi nào Dương ơi?”
Đôi tay run run, Linh mở cánh cổng im lìm nhà Dương. Đã 1 tuần nay, cô không dám bước vào đấy, chưa bao giờ cô thấy trống trải, cô đơn hơn lúc này. Cô thấy trái tim mình đau đến nghẹt thở, cô sợ cô sẽ không gượng dậy nổi.
Linh xót xa nhìn khu vườn, nó xác xơ quá! 1 tuần không có bàn tay con người chăm sóc. Linh bật khóc: “Con xin lỗi bà, em xin lỗi anh, Dương à. Không, không thể để vườn hoa tàn lụi được, đó là niềm vui của cả bà và Dương.”
Linh quỳ xuống, nâng từng nụ hoa, vuốt ve những cành cây rũ xuống, héo úa. Cô thì thầm: “Chị xin lỗi, chị vô tâm quá. Đừng chết, hứa với chị đừng chết!” Đôi tay cô nhẹ nhàng tưới từng làn nước tươi mát, cố gắng thổi bừng lên ngọn lửa hi vọng vào nỗi buồn đang ngự trị không gian và cả trái tim của cô.
Chiếc xe con sang trọng đỗ lại trước cổng, chủ nhân của nó là một chàng trai trẻ. Khuôn mặt anh rất đẹp, góc cạnh và đầy phong sương. Đôi mắt ấm áp đượm một nỗi buồn khôn tả. Anh dừng chân trước cánh cổng hé mở, đôi mày khẽ nhíu lại rồi dãn ra nhanh chóng. Anh đẩy cửa bước vào. Vừa lúc đó, Linh nhận ra sự xuất hiện của vị khách lạ. Cô quay ra, hai ánh mắt chạm nhau. Linh như chết lặng tại chỗ, môi cô mãi mới mấp máy thành lời:
- Dương … là anh sao?
Cô chạy tới, người con trai dang rộng vòng tay đón cô vào lòng:
- Linh…
- Dương, Dương à, em đã rất lo sợ, vụ nổ đó… điện thoại anh không liên lạc được…
Nước mắt cô giàn giụa trên gương mặt, cổ họng uất nghẹn vì bao nhiêu sự chịu đựng, nín lặng bấy lâu:
- Dương, Dương ơi, cuối cùng em đã đợi được…
Giọng nói cô yếu ớt rồi ngừng bặt.
- Linh, Linh à, tỉnh lại đi em.
Anh bế người con gái đã ngất xỉu trong vòng tay anh vào nhà, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống ghế sofa. Anh hiểu những gì cô đã trải qua trong thời gian qua đã khiến cô tổn thương như thế nào. Điều đó càng làm anh thêm đau lòng:
- Linh à, anh phải làm sao đây?
Linh choàng tỉnh, cô đã thiếp đi hơn hai tiếng đồng hồ. Anh vẫn ngồi đó, bất động, tay nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt của cô.
- Em tỉnh lại rồi, thật may!
- Dương, em không nằm mơ, phải không anh?
- Linh à…
- Dương, anh biết không? Trái tim em đã rất đau đớn. Mất anh, chắc em sẽ không sống nổi mất.
Anh nhìn cô, ấm áp, dịu dàng và đầy trìu mến. Đã rất lâu rồi, cô mới lại được đắm chìm trong ánh mắt yêu thương ấy.
- Hứa với em, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, đừng rời xa em, được không anh?
- Anh hứa!
- Em đã rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, tại sao em không thể liên lạc được với anh. Khoảng thời gian ấy em đã khổ sở biết mấy! Hoang mang, dằn vặt, hi vọng, lo sợ… Những cảm xúc ấy cứ xoay tròn, bóp nghẹt trái tim em.
- …
- Nhưng mà bây giờ thì không sao nữa rồi, anh đã ở đây bên em, bằng xương bằng thịt.
Cô ôm chầm lấy anh, ôm thật chặt, như sợ rằng chỉ cần buông tay thôi, anh sẽ tan vào không khí và xa cô mãi mãi.
- Linh à, anh không đi nữa. Bố mẹ anh đều đã đồng ý. Anh sẽ làm việc tại chi nhánh công ty của ba tại thị trường Việt Nam này.
- Đó là điều tuyệt vời nhất đối với em, anh biết không? Thử thách lần này quá sức chịu đựng của em rồi.
Anh âu yếm vuốt ve mái tóc dài của cô. “Linh à, em yếu đuối và mỏng manh quá! Tưởng chừng như một làn gió cũng có thể cuốn em đi mất. Liệu em có giận anh không, nếu anh im lặng?”
…
Nụ cười ngày nào đã trở lại trên môi Linh, chính anh đã mang lại cho cô niềm hạnh phúc lớn lao ấy. Đôi khi, cô mơ hồ nhận thấy Dương có nét gì đó thay đổi, dường như anh không tỏ ra có ấn tượng đặc biệt với những nơi đã từng là kỉ niệm dấu yêu của hai người. “Anh à, anh quên thật sao anh?”
Vẻ trầm tĩnh bề ngoài không che mất trái tim sôi nổi của anh, cô mơ hồ đoán rằng dường như anh của trước đây không như thế. Dường như đã có biến cố khủng khiếp nào đó xảy ra, và anh trở thành một người hoàn toàn khác. Anh hay lặng im rồi khẽ thở dài. “Dương à, anh có tâm sự phải không? ”. Chỉ có ánh mắt và tình yêu của anh dành cho cô vẫn vậy, ấm áp, nồng nàn.
- Dương à, em thấy anh khác với Dương trước kia nhiều lắm. – Cô khẽ lè lưỡi, rụt rè lên tiếng.
Anh mỉm cười vì sự đáng yêu của cô:
- Vậy à? Anh đã không nhận ra. Em yêu con người nào hả Linh?
- Em yêu cả hai, chỉ là …
- Là sao, em nói đi!
- Chỉ là em có cảm giác hơi lạ lẫm thôi. Dường như em yêu anh đến hai lần vậy, hì hì.
…
Trong lúc chờ đợi Dương sắp xếp đống hồ sơ, sổ sách trong phòng, Linh ngồi nghịch điện thoại anh:
- Ủa, sao toàn là ảnh mình thế này? À há, dám chụp lén em nhé, em sẽ cho anh biết tay.
Đang lơ đãng, chuông điện thoại reng, theo quán tính, cô bắt máy, rồi mới chợt nhận ra đây là cuộc gọi đến Dương. Bối rối, “hơ, lỡ rồi”, cô bắt máy:
- Alo!
- Làm ơn cho tôi gặp giám đốc Hoàng Bách ạ!
- A, anh nhầm rồi ạ, chủ nhân của sdt này là Dương, không phải Hoàng Bách nào đó.
- Thưa cô, tôi không nhầm. Tôi là nhân viên công ty. Đây không phải lần đầu tiên tôi gọi điện cho anh ấy…
- Linh, em đang làm gì vây?
Đôi mắt Linh mở to, ngỡ ngàng. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Sao đầu óc choáng váng thế này nhỉ? Cô nhìn anh, ngơ ngác:
- Thế này… là sao?
- Linh, em bình tĩnh nghe anh giải thích!
- Nói đi anh, anh là Dương đúng không anh? Chuyện này không thể xảy ra được… không thể nào…
- Linh à, anh là Hoàng Bách, em trai sinh đôi của Dương.
- Vậy… Dương đâu rồi?
- Dương đã ngủ, một giấc ngủ sâu!
- Không! – Linh thét lên đầy đau đớn, cô khụy xuống, toàn thân run lên bần bật.
- Đúng như em đã nghĩ, vụ nổ metro ấy đã cướp đi sinh mạng của Dương. Dương bị tổn thương nghiêm trọng bởi sức ép của vụ nổ. Anh đưa Dương đến bệnh viện, nhưng… đã quá trễ.
- Anh ấy … có đau đớn không anh?
- Có lẽ nỗi đau thể xác của Dương không thể sánh với nỗi đau tinh thần. Anh ấy đã đặt tay nơi ngực trái và chảy nước mắt. Anh rút trong túi áo Dương ra, là tấm hình của em. Lúc ấy, đôi mắt Dương khi nhìn em vẫn đắm đuối yêu thương. Dương đã yêu em cho đến tận phút cuối cuộc đời.
- Hãy giúp anh quay trở về, miền đất này hoang lạnh quá!
- Em hứa! Anh hãy yên lòng. Em sẽ thay anh chăm sóc cho cô bé ấy!
Anh ấy đã ra đi trong thanh thản, với nụ cười vẫn nở trên môi.
- Giờ… anh ấy ở đâu hả anh?
- Gia đình anh đã hỏa táng Dương. Trên đường về nước, anh đã gửi anh ấy nằm lại nơi biển cả. Anh ấy đã về đến quê nhà rồi, sẽ không thấy trống vắng, cô đơn.
- Bách à, tại sao anh làm thế? Tại sao anh nỡ dối em? Nếu em không phát hiện ra bí mật này, anh định sẽ giấu em đến bao giờ?
- Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã muốn nói. Nhưng em đã quá mong manh, yếu đuối bởi tổn thương, anh sợ sự thật này sẽ đánh gục em.
Linh gượng cười, đầy chua chát, nước mắt vẫn tuôn giàn giụa nơi khóe mắt:
- Anh là đồ ngốc! vì em mà anh chấp nhận trở thành cái bóng của Dương suốt đời sao?
- Phải! Trước đây là vì Dương, anh muốn hoàn thành tâm nguyện của anh ấy. Còn bây giờ, anh có thêm một lí do nữa… Đó là vì… vì anh yêu em.
- Không, Bách, làm ơn đừng nói ra với em điều đó. Đừng nói gì nữa được không anh? Anh biết điều đó là không thể mà. Đừng vì em mà lãng phí cuộc đời mình nữa. Đừng lo lắng cho em nữa, mặc kệ em đi. Sống cuộc đời của riêng anh… Tốt nhất mình đừng gặp nhau nữa!
Nói rồi, Linh chạy đi, đôi mắt cô đẫm lệ. Bách không đuổi theo cô, anh biết cô có sự lựa chon của riêng mình. Anh tôn trọng điều đó.
Một tuần trôi qua, sao nó lại nặng nề đến thế! Linh chới với trong cơn mê, cô đã hoàn toàn mất đi phương hướng.
“Hạnh phúc của anh là nhìn thấy người anh yêu được hạnh phúc.”
Dương à, giờ anh đã ở trên trời cao rồi, anh đã hóa thân thành bầu trời ấy. Em ước mình có thể thành mây, để được trôi mãi trong miền trời xanh thẳm, để ngập chìm trong yêu thương. Dương ơi, sao anh bỏ em? Còn em, còn em mà. Và… cả Bách nữa. Đôi mắt anh ấy chứa đầy nỗi thống khổ vì mất mát lớn lao. Anh ấy có lẽ cũng đau đớn như em khi anh ra đi.
Dương à, em phải làm gì đây? Dương, trái tim em đau đớn nhận ra rằng, hình như từ bao giờ, Bách đã trở thành một phần cuộc sống của em. Trước đây, em đã ngỡ ngàng vì nghĩ rằng anh thay đổi. Nhưng Dương à, em chấp nhận con người ấy, và trân trọng, và yêu thương. Làm sao có thể yêu đến hai người con trai hả anh? Em sẽ trở thành kẻ xấu xa mất! Phản bội lời hứa của đôi ta, và ở bên Bách, nhưng vẫn giữ hình bóng của anh trong trái tim
...............
Bạn đang đọc truyện tại wapsite 15giay.xtgem.com - chúc bạn vui vẻ.
..............
- Linh, anh đang đứng trước cổng nhà em, xuống gặp mặt anh được không em, dù chỉ một lần này thôi!
- Anh về đi, em không bao giờ muốn nhìn thấy anh. Đừng bước vào cuộc đời em nữa, một lần là quá đủ!
- Ầm!
Linh hốt hoảng, buông rơi chiếc điện thoại. Âm thanh ấy là gì vậy? Cô lao xuống, vội vàng chạy ra cổng, đám đông đang quay quanh vụ tai nạn. Trái tim như có ai bóp nghẹn, Linh chen vào trong, là anh, nằm đấy giữa vũng máu, đôi mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch. Linh chạy đến, ôm lấy thân thể bất động của Bách:
- Bách ơi, tỉnh lại đi anh! Làm ơn, mở mắt anh ơi, hãy nhìn em, nhìn em. Em yêu anh Bách ơi! Em đã cố tình nói ra những câu khiến anh đau lòng, dù em không hề muốn. Đừng rời xa em, xin anh!
Cơn mưa bất chợt đổ ảo xuống, tiếng khóc, tiếng gào thét của Linh hòa lẫn trong màn mưa dày đặc.
- Không!
“Ầm”. Linh choàng tỉnh, một cơn ác mộng. Ngoài kia đang mưa to và sấm sét. Toàn thân cô lạnh ngắt, dù mồ hôi tuôn ướt đẫm. Trên khuôn mặt cô vẫn tuôn rơi không ngừng những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát. Cô cất tiếng gọi, bốn bề im ắng quá. Bố mẹ đã đi công tác sáng nay rồi. Sự trống trải vây lấy cô. Linh thu người sợ hãi, cô cảm giác sắp không thể thở nỗi nữa.
Linh vùng chạy ra khỏi nhà dưới cơn mưa, bàn chân cô dừng lại trước cánh cổng nhà anh, đã hơn hai tuần cô không hề chạm tay vào cánh cổng ấy. Cô sợ phải đối mặt với anh, đối mặt với mớ cảm xúc hỗn độn của mình. Căn nhà vãn sáng đèn, anh ngồi đó, bất động. Bờ vai anh mạnh mẽ, nhưng cô đơn quá.
Cả người Linh ướt sũng nước, cô dừng chân trước bậc cửa:
- Nhà em không còn ai, em… em sợ ma. Có thể cho em ở đây đêm nay không anh?
Anh quay lại, đôi mắt âu yếm nhìn cô:
- Vào đây nào em, em ướt cả người rồi, sẽ cảm lạnh mất. Cô bé ngốc.
Anh ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt hình hài đang run rẩy trong vòng tay mình. Rồi anh một mực bắt cô thay tạm bộ đò ngủ vì sợ Linh nhiễm nước. Linh ngai ngùng, nhưng rồi cô cũng đồng ý.
Linh ngồi trên ghế sofa, quanh người cô là chiêc chăn ấm áp. Bách pha cho cô tách café sữa nóng hổi. Cô sợ nếu nhắm mắt lại ngủ sẽ lại mơ thấy ác mộng, vì thế anh thức cùng cô đến sáng.
- Lát nữa anh chở em đi ngắm bình minh trên biển được không anh? Em… muốn thăm Dương.
- Được rôi, nhưng liệu sức khỏe em có đảm bảo không?
- Anh yên tâm, em khỏe lắm mà.
Cô và Bách đứng đây, trước biển. Nơi cuối chân trời đã bắt đầu ửng hồng, vài tia nắng đầu tiên xuất hiện. Bình yên quá phải không anh? Linh tựa đầu vào bờ vai vững chãi của Bách:
- Linh mà anh yêu là Linh yêu Dương tha thiết, dù thời gian trôi qua, mãi mãi không thay đổi. Em không cần phải che giấu thứ cảm xúc đẹp đẽ đó hiều không Linh? Anh không bao giờ bắt em lựa chọn.
- Và em tin là Dương cũng thế! - Linh mỉm cười - Dương là một giấc mơ đẹp, nhưng đến lúc em phải tỉnh dậy. Em trân trọng từng kỉ niệm thân thương ấy, cẩn thận lưu giữ quãng kí ức ấy vào một noi sâu thẳm trái tim mình. Dương đã từng nói anh ấy sẽ hạnh phúc nếu nhìn thấy người anh ấy yêu thương hạnh phúc. Bây giờ thì em đã hiểu.
“Yêu không có nghĩa là ở bên cạnh nhau suốt đời, yêu là mãi mãi giữ hình ảnh ai đó vào một góc trái tim.”
Gió khẽ lùa vào mái tóc của hai kẻ yêu nhau, hai trái tim ấy đang hòa chung nhịp đập. Trên cao, mây trắng vẫn quấn quýt bên trời xanh, và trong một khoảnh khắc, người ta mơ hồ thấy đâu đó hình bóng một nụ cười, nụ cười của trời xanh.
Nhật kí 1 tuần trong trại Hôm nay mới tạm gọi là có thể tĩnh tâm lại sau mọi chuyện đã qua…Để có thể thuật lại cho anh em nghe về 1 tuần đen tối Đọc Truyện » |