Đế Chế Online Bản thu nhỏ của game huyền thoại Age of Empire kết hợp với lối chơi của các game thủ thành quen thuộc Chi tiết » |
San cầm chiếc phong bì Hạ đưa cho cô, đó là địa chỉ của công ty sách Hạ đã làm việc.
San gửi mail cho giám đốc công ty sách và xin thời gian hẹn gặp để nói về những tác phẩm của mình. Cô chưa bao giờ cô coi mình là nhà văn nhưng những gì cô đã viết ra, nếu có thể, cô cũng muốn một người có chuyên môn sẽ đọc nó, hay ít ra là cô làm điều này bởi Hạ muốn thế.
Thư kí công ty sách gọi điện cho San thông báo về lịch hẹn gặp.
San đến như lịch hẹn với một tâm trạng lo lắng. Cô không biết mình sẽ phải nói gì và quan trọng nhất, có ai đó sẽ nhìn nhận những gì San viết một cách đúng đắn hay không?
San đợi ở phòng lễ tân.
Cô nhân viên niềm nở bảo San vào phòng giám đốc.
San rón rén đi vào.
Người ngồi trong đó là người đàn ông khá trẻ so với tưởng tượng của San.
- Chào anh, tôi là San, hôm nay tôi đến…
- Chào nhóc!
Bất giác anh ta ngẩng mặt lên, bỏ mắt kính ra và cười với San.
- Hả, là anh ư, Rượu Vang?
San đứng như chết lặng, tay run run, mắt vẫn mở to nhìn như kiểu đang xem mình có mơ không?
- Chào San, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Đức và là giám đốc công ty phát hành sách này.
- Anh là giám đốc công ty này ư? Rượu Vang, anh có đang đùa em không?
- Tất nhiên là không, nhiều lần định nói với em nhưng lại không có cơ hội thích hợp nên lại thôi.
- Trời đất!
San ngồi phịch xuống ghế, nhìn Đức trân trân rồi im lặng như đang suy nghĩ nhiều lắm.
- Không phải nghĩ nhiều làm gì nhóc ạ, anh quen Hạ bạn em mà, không ngờ bạn thân của Hạ lại là em đấy. Đúng là trái đất tròn.
Quả thực trái đất tròn và cuộc sống chẳng biết thế nào nữa.
***
San bắt xe về nhà, chiều thứ 6, San nhờ đứa bạn viết hộ đơn xin phép nghỉ học. Cô về một mình, chị gái bận việc nên chủ nhật mới về để kịp giỗ chú. Cứ mỗi lần đến ngày giỗ chú là San lại chuẩn bị về thật sớm, cùng mẹ đi chợ chuẩn bị hết đồ cúng và nấu nướng mời khách. Rồi đêm hôm trước nằm ngủ với bà nội nghe bà kể về những kí ức xa xôi khi chú còn sống. Dù những câu chuyện ấy San đã thuộc lòng nhưng mỗi lần bà kể San vẫn muốn nghe bởi giống như chú chỉ vắng nhà đây đó thôi.
San đi chợ cùng mẹ và tính toán những thứ cần thiết, lần nào cũng thế rất thành thục và như một thông lệ. Mỗi lần San về, San chỉ nói chuyện với bà nội, bố hỏi han “học hành thế nào”, cô trả lời “con vẫn bình thường” cho xong chuyện. Mẹ nấu nướng trong bếp, ít khi mẹ nói chuyện với San. Đôi khi San thấy cô đơn trong ngôi nhà của mình. Thỉnh thoảng San có sự so sánh. Mỗi lần chị gái về là cả nhà mừng rỡ, mẹ tíu tít hỏi han công việc rồi tâm sự chuyện tình cảm, bố hỏi han công việc rồi bàn luận thời cuộc, chính trị với chị gái rất hợp ý, bà nội lôi hết món này đến món nọ ra bắt ăn. San chỉ cười với những cử chỉ ấy, biết rằng mọi người cũng yêu thương mình nhưng San thấy mình hơi ích kỷ khi có cảm giác ghen tỵ. Những suy nghĩ ấy qua nhanh, bởi San biết chị gái San là niềm tự hào của cả nhà, chị tài giỏi hơn San rất nhiều…
Đám trẻ con nhà cô dì, chú bác rất quý San, thường thì San chỉ gặp chúng trong những ngày như thế này. Giỗ Tết là ngày mà anh em, họ hàng quây quần gặp mặt. Lũ trẻ đứa nào cũng tranh phần nằm ngủ với chị San, đòi ăn những món San nấu, đòi phụ giúp San. Trẻ con thật ngô nghê và đáng yêu, San thấy mình như bé lại khi mỗi lần gần chúng.
Năm nay gia đình San có một người khách lạ, bố nói đó là bạn của chú. Nghe nói từ Mỹ về, đó là một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt mang vẻ đẹp mặn mà nhưng không giấu nổi những nếp nhăn của thời gian. Người phụ nữ ấy đứng trước bàn thờ thắp hương cho chú, không giấu nổi cảm xúc, San thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt ấy có gì đó xót xa... Người phụ nữ ấy nhìn San khi bố giới thiệu, bà ta tiến lại gần rồi bất chợt nắm lấy tay San, nhìn San rưng rưng nước mắt. San cảm nhận rõ ràng bàn tay của người phụ nữ ấy đang run lên cầm lấy tay San như thế nào.
Cả nhà hơi ngạc nhiên khi có sự xuất hiện của người phụ nữ ấy, San hỏi bà nội, bà tránh những câu hỏi của San mà chỉ ậm ừ đó là bạn ngày xưa của chú. San lục lại trí nhớ về những câu chuyện xưa cũ của chú có thấp thoáng bóng dáng của một người con gái, phải chăng đây chính là người con gái ngày xưa chú đã từng yêu? Trong đầu San xuất hiện những câu hỏi mà chưa có ai giải đáp…
Khi cả nhà đang quây quần ngồi nói chuyện vui vẻ, San ra sau nhà lấy khế cho lũ nhóc. Chợt San bắt gặp người phụ nữ ấy đang trầm ngâm nhìn lên những chùm khế sai nhung nhúc quả.
- Cô không vào nhà sao lại ra đây ạ?
- Ồ, SanSan!
- Ngày xưa chỉ có chú gọi cháu như thế… Cô tên là gì ạ? Cháu chưa kip hỏi.
San vừa nói vừa chọn những quả khế mọng nước đang lúc lẻo trên cành.
- Cô là Vy. Cô rất vui khi gặp cháu, có lẽ đã quá lâu rồi, cháu lớn nhanh quá…
- Cháu chưa bao giờ nghe chú nói về cô cả, chỉ thấp thoáng biết có một người con gái…
- ….
- Cô…cô có phải người con gái ấy không?
- Cô đã có một khoảng thời gian hạnh phúc nhất… khi ấy... nhưng cô không biết trân trọng và có lẽ số phận đã an bài như thế.
- Cháu cũng phần nào tin vào số phận nhưng số phận cũng là do mình lựa chọn.
- 20 năm trước cô đã sai và bây giờ cô trở về để sửa chữa lối lầm ấy…
- …
- SanSan, cô có thể làm bạn với cháu không?
- Tất nhiên rồi cô, chú yêu quý cô thì cháu cũng sẽ như thế.
- SanSan, cô muốn cháu biết…
“SanSan, đi vào nhà cho mẹ nói chuyện”. - Mẹ từ đâu đó chen vào, nghiêm nghị nhìn San rồi bảo San vào nhà. Cô không nghe được hai người phụ nữ đang nói với nhau chuyện gì. San ngoái cổ lại nhìn thì thấy những giọt nước mắt từ đôi mắt u buồn của cô Vy. San cảm nhận người phụ nữ ấy đang ôm mang nỗi đau đớn cực độ. Thoảng trong suy nghĩ San muốn hiểu thật nhiều về con người này, người mà cho đến 20 năm sau vẫn không khỏi day dứt với mối tình xưa.
Người mà có một sự liên hệ với người chú mà San yêu thương nhất…
***
Trở lại Hà Nội. San bị ám ảnh bởi hình dáng và nỗi niềm của người phụ nữ ấy. Cô cũng không hiểu tại sao có một cái gì đó như sự liên hệ vô hình với San với cô Vy. Dường như cô ấy muốn nói với San điều gì đó thì phải? Và có những điều San thắc mắc về chú nhưng vẫn chưa có ai trả lời…
Một sự đồng cảm nào đó... có lẽ bởi cả San và cô Vy đều yêu quý người chú đáng kính của San. - Cô nghĩ như vậy.
Người phụ nữ có đôi mắt u sầu ấy ám ảnh San một cách vô thức. Đôi mắt ấy, San thấy thật quen như cô đã gặp ở đâu đó rồi…
***
Lại những ngày tháng dài lên giảng đường chán ngắt. Đám bạn trong lớp túm tụm những nhóm chơi thân với nhau trò chuyện. Thực tế thì San đã nhận thấy sự buồn tẻ này lâu lắm rồi, ngay từ khi bước chân vào cổng trường đại học, ngay từ khi đặt bút viết tên ngành mà San sẽ học. Lũ bạn chơi với San đa số là con nhà khá giả, ít phải lo lắng đến tiền bạc. Thậm chí nếu hỏi thì thừa biết rằng mối quan tâm không ngoài mấy thứ như: đi mua sắm, ăn uống, vui chơi, yêu đương và đa số đó là game sau đó là dành thời gian để ngủ. Mấy trò tiêu khiển hầu hết là suốt ngày ngồi trước máy tính và đua nhau chém gió trên mấy mạng xã hội. San thấy nhàm chán, thật sự nhàm chán. Và sự cảm nhận ấy không phải riêng San mà hầu hết với những đứa bạn mà San quen. Toàn một đám không biết dùng thời gian vào việc gì ngoài việc đi chơi và đi chơi. Sinh viên ai cũng biết chỉ đến cuối kỳ mới vật mặt ra học chứ ngày thường chỉ cắp cặp lên giảng đường ngồi hết tiết rồi về. Nói cho đúng mức thì trường đại học mà San đang theo học không phải danh tiếng gì, sinh viên cũng không phải cố sống cố chết để vào được trường vì đầu vào số điểm cũng vừa tầm, ra trường cũng không phải lo lắng vì bố mẹ đều có mối quan hệ. Đa số lũ bạn của San không phải vất vả vì chuyện tiền bạc, cũng không phải lo trang trải cho cuộc sống trọ học mà hàng tháng luôn ung dung nhận tiền đầy đủ như lĩnh lương. San cũng có trong số đó, đôi khi San nhận thấy có lẽ San và đám bạn đang sống quá hời hợt và bỏ lỡ bao chuyện tươi đẹp của tuổi trẻ chăng? Nhưng thực tế là như thế, có hàng tá thời gian rảnh rỗi chồng chéo lên nhau mà San phát ngán tới mức không biết làm gì với nó. Lang thang trên mạng, chat chit, facebook mãi rồi cũng cảm thấy đó thực sự là những thứ… quá nhàm.
Tuy nhiên có một điều San thấy ở đám bạn là chúng không phải những đứa hư hỏng, không bao giờ biết đến vũ trường, bia rượu hay đàn đúm thuốc lắc. San cũng có phần nào cảm thấy ít ra thì như thế tốt hơn, chứ với những sự sa ngã của tuổi trẻ thì đối với San và đám bạn thì đang sống đúng với tuổi của mình. Tuổi trẻ, tuổi hai mươi đầy trong sáng không chút vẩn đục…
Cả lũ gần chục đứa chen nhau xuống hai bàn cuối cùng của dãy giảng đường ngồi tán phét. Được dịp hôm nay chủ đề chính là chủ đề tình yêu của con bạn mới “tậu” người yêu mới, đấy là một anh “đẹp zai”. Một lũ được bữa cười sung sướng chất vấn con bạn bắt kể lại tỉ mỉ câu chuyện tình hay ho của nó rồi cười ha hả mặc kệ cho ông thầy trẻ đang ngồi chúi đầu vào cái máy tính như kiểu “kệ muốn làm gì thì làm”.
San cười phụ họa theo, nhìn cả một lũ hồn nhiên không chút âu lo. San bỗng thấy có khi nào mình lại có suy nghĩ già hơn chúng nó không. Khi mà có những nồi buồn cứ đến vô cớ rồi đi rồi lại luẩn quẩn trong vòng chán ngắt ấy. Đôi khi nỗi buồn của tuổi trẻ thật là khó hiểu.
Người phụ nữ hôm trước gọi điện muốn gặp San nói chuyện. Cô đồng ý rồi nhanh chóng biến khỏi cái giảng đường buồn tẻ để bắt xe đến chỗ hẹn.
Người phụ nữ ấy đã tới từ lúc nào, kiên nhẫn ngồi đợi San đến. Đón chào San là nụ cười tươi tắn, đôi mắt ánh lên mừng rỡ khi thấy cô. San chào rồi ngồi xuống và giải thích lý do đến muộn bởi tìm được chỗ này San phải chuyển khá nhiều xe bus.
Tuy chỉ gặp San có một lần nhưng người phụ nữ này lại dành cho San những tình cảm đặc biệt. San ngồi nói chuyện với cô Vy một cách vui vẻ, người phụ nữ này khá khéo léo lại còn rất tâm lý. Lần đầu tiên nói chuyện với một người lớn tuổi San không hề có cảm giác ngại ngùng hay e dè. Bà nói San có thể gọi bà là dì Vy. San đồng ý với cách xưng hô thân mật ấy. Sau một hồi nói đủ chuyện, chủ yếu là chuyện của San thì bà rủ cô đi mua sắm vì đã lâu lắm bà không về Việt Nam nên cũng không thạo đường và cũng không biết khu mua sắm nào. San vui vẻ đi cùng.
Khu trung tâm thương mại mua sắm chủ yếu dành cho những người có tiền chứ những đứa sinh viên như San thường chỉ vào đây tham quan hay để tránh nóng những ngày hè nóng bức. Có đi vào đây thì túi tiền sinh viên cũng chẳng bao giờ đủ mà thanh toán với những hóa đơn tính tiền triệu. San đi cùng, lắc đầu lè lưỡi với con số 0 dài ngoằng.
San từ chối những món đồ cô Vy mua cho, nhất định San không lấy một thứ gì, mặc dù được khoác lên mình những bộ quần áo hàng hiệu là mơ ước của bao nhiêu đứa bạn San. Nhưng Sankhông thích nhận quà của người khác, mà trong khi đó, San mới chỉ gặp người phụ nữ này có một lần và thêm lần này nữa là hai với tư cách là bạn của người chú đã quá cố.
- Con gái cô khéo chọn đồ quá, cái váy này hợp với cô lắm.
Nhân viên bán hàng nói với hai người khi San chọn một chiếc váy đưa cho cô Vy mặc thử. Thật tuyệt là nó vừa khít như may riêng cho cô ấy vậy. Hai người liếc nhìn nhau cười tủm tỉm, không biết vì do lời khen khéo léo hay vì những cử chỉ của San và bà Vy khá giống như hai mẹ con. Còn đối với mẹ, rất hiếm khi San và mẹ đi mua đồ cùng nhau. Mẹ San là người khá lạnh lùng, bà luôn có những quy tắc sống chuẩn mực và không dành chỗ cho sự ủy mị. Rất ít khi mẹ thể hiện tình cảm dành cho San nhưng cô hiểu bà luôn dõi theo những bước đi của mình.
San bước xuống thang máy cùng với những thứ đồ lỉnh kỉnh mới mua được. Cô Vy gọi cho tài xế báo rằng hai người đang đứng trước của trung tâm thương mại, rồi quay sang nói với San bà sẽ đưa cô đi ăn tối, sau đó sẽ đưa San về nhà.
***
Tối San loay hoay với những bài tập dài ngoằng, cố gắng làm cho xong cho đến khi đồng hồ đã điểm 12h đêm. Nick yahoo San vẫn để sáng đèn, mặc dù cô ít khi chat chit. Chợt thấy Lâm online, mỗi lần nhìn thấy đèn yahoo của Lâm sáng, San lại thấy tim mình hồi hộp một cách khó tả. Thậm chí San bỏ mọi việc đang làm dở chỉ để nhìn nick yahoo của Lâm dù không bao giờ dám buzz. Thậm chí mấy câu status của Lâm đôi khi là vu vơ, đôi khi chỉ là một lời bài hát cũng khiến San quan tâm và thích thú...
“Buzz!” - San đang suy nghĩ linh tinh thì bị giật mình. “Là Lâm” - San sướng rơn. Dù đây chỉ là một điều cực kỳ bình thường nhưng San hạnh phúc lắm. Thật khó lý giải cho một tình yêu mà San lúc nào cũng chỉ tự mình tưởng tượng mà cũng không hiểu đó có phải là tình yêu hay không?
Lâm dặn dò vài chuyện cho những chương trình sắp tới, ngoài ra chẳng có gì hơn. San hơi thất vọng. Nhưng dù sao thì San vẫn thích Lâm.
Thoảng qua vài suy nghĩ của San là dì Vy. Đối với San thì người phụ nữ này có rất nhiều điều khó hiểu. Thật tình San rất muốn biết người phụ này đối với chú là người quan trọng như thế nào. Nhưng tất cả chỉ là một mớ bòng bong…
***
Lại những ngày tháng đơn độc một mình, San lên giảng đường đều đặn, về nhà lại ôm mặt với cái máy tính xem phim rồi thức đến 1, 2 giờ sáng. Thỉnh thoảng lang thang cùng Rượu Vang, cứ cuối tuần lại gặp Lâm ở hội tình nguyện. Nhưng San cũng chẳng có thời gian ở bên Lâm vì bận rộn với hàng đống việc và tất nhiên Mai Chi vẫn kè kè bên anh chẳng rời nửa bước. San lại chỉ có thể nhìn Lâm từ xa, thật khó chịu nếu như thích một người mà chỉ dám đứng từ xa nhìn anh thế này. Đã có lần San tự nhủ mình sẽ giũ bỏ hết lòng tự trọng để nói cho Lâm biết tình cảm của mình, nhưng có lẽ đó là một điều quá khó khăn với cô.
San vẫn gặp Rượu Vang đều đặn, chat chit qua yahoo và nhắn tin hỏi han hàng ngày. Hình như Rượu Vang đã trở thành mội thói quen của San, đó là người có đủ kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối, những ẩm ương, những nỗi buồn San vẫn gọi là “vô lý” và cả những câu chuyện hóm hỉnh đôi khi là bậy bạ San hóng được ở đâu đó.
Một lần đi giữa phố tấp nập, Rượu Vang quay sang nói với San:
- Anh rất thích em đấy nhóc ạ!
San lặng đi một giây, nụ cười đang nở trên môi cũng trở nên gượng gạo hơn. Nhìn thấy thái độ ngỡ ngàng và bất ngờ của San, Rượu Vang quay ra xoa đầu:
- Ngốc ạ, đừng nghĩ đây là một câu tỏ tình, anh chỉ nói lên cảm nhận của mình thôi.
- Bỗng dưng có người nói với em như thế tất nhiên em sẽ… lo lắng rồi.- San cười hì hì.
- Đừng nghĩ nhiều, em biết thế thôi nhé!
San về nhà, vẩn vơ với suy nghĩ nếu như hôm nay Lâm là người nói ra câu ấy, có lẽ, San sẽ rất hạnh phúc. Nhưng, chỉ tiếc đó không phải Lâm, người con trai mà San vẫn thầm thương thầm nhớ.
“Lâm à, em thích anh lắm, anh có biết không?”
***
San vẫn đến hội tình nguyện như bình thường và cô vẫn gặp Lâm. Cho dù trái tim cô vẫn đập liên hồi khi Lâm bước tới gần hỏi han nhưng cô vẫn cố tỏ thái độ bình tĩnh khi nói chuyện. Công việc khiến cho cô và Lâm có cơ hội gần nhau thêm.
- Em chưa về à? Mình đi ăn tối nhé, được không?
- À, vâng, được ạ. San hơi lúng túng về lời đề nghị bất ngờ của Lâm.
San chủ động chọn quán ăn. Một quán ăn nhỏ, dân dã trong hẻm vắng. Món ăn ở đây không quá cầu kỳ và khách hàng ở đây cũng toàn người bình dân.
- Lần đầu tiên anh đến những chỗ như thế này à?
- Cũng không hẳn thế, chỉ là không thường xuyên thôi.
- Em thấy lạ đấy, một người như anh, cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ, thích lui tới những chỗ yên tĩnh và sang trọng, mà lại đến hội tình nguyện để chăm sóc cho đám trẻ, thấy vô lý làm sao ấy. - San nói thẳng suy nghĩ của mình.
- Ban đầu anh cũng thấy khó thích nghi nhưng những gì diễn ra là hai mặt cuộc sống và điều đó cũng khá thú vị.
- Có còn lý do nào khác không?
- Anh muốn bù đắp những gì anh chưa làm được trước kia thôi, em còn nhớ đấy, anh vẫn thôi không day dứt về em gái mình.
- Em thật sự rất tiếc.
Lần đầu tiên San nói thẳng những gì mà cô vẫn nghĩ về Lâm, chẳng hề có một sự ngại ngùng, San chia sẻ và nói chuyện với anh như một người bạn chân thành. Cho dù đi bên anh, trái tim cô vẫn đập thình thịch...
- Anh rất thích đi với em, lần sau chúng ta có thể gặp nhau và đến những nơi hay ho như thế này nữa không?
- Tất nhiên rồi, nếu như anh có thời gian và thích thật sự.
Có vẻ như đã có một sự cởi mở và gần gũi hơn giữa Lâm và San. Cho đến khi về nhà, San nghĩ lại và chẳng thể ngờ rằng hôm nay người con trai mà cô vẫn thầm thương nhớ lại ở bên cô thật gần. San hạnh phúc chẳng thể nào ngủ được bởi trong cô đang có những tia hy vọng nhen nhóm.
Cô nghĩ đến những gì Rượu Vang nói, có lẽ cô chẳng nên ngại ngần hay tự ti về bản thân nữa bởi có một điều chắc chắn rằng, cô cũng là một người con gái đặc biệt.
“Mình sẽ cố gắng để nắm lấy tình yêu của mình” - San quả quyết. Cô tin rằng đó là những tín hiệu thật khả quan để cô từng bước một chiếm được tình cảm của Lâm.
***
Những kỳ thi cuối năm thật căng thẳng, San bù đầu vào sách vở. Cho dù được ở nhà ôn tập nhưng San còn thấy tệ hại hơn bởi mọi thứ rối tung và khó chịu. San phải cố nhồi nhét vào đầu những thứ chẳng mấy thú vị, những con số khô khốc và những đêm dài bất tận mệt mỏi với cà phê.
San vẫn cố gắng dành ngày cuối tuần để đến với những đứa trẻ và quan trọng là gặp Lâm. Cho dù cô cũng cảm thấy mình hơi lợi dụng việc đến đây cho lý do cá nhân, nhưng rõ ràng rằng cô vẫn làm tốt mọi thứ chứ chẳng hề sao nhãng. Chỉ là thỉnh thoảng liếc mắt về phía Lâm và ngắm đôi mắt nâu và khuôn mặt tuấn tú kia mà thôi.
Dạo này San rất hay đi cùng với Lâm, đôi khi là lang thang trầm tư trên những con đường, dừng chân nghỉ ngơi ở một chỗ và im lặng nhìn ngắm mọi thứ đang chuyển động.
Hôm nay cũng là một ngày như thế. San đi bên Lâm, hai người đi bên nhau, im lặng, cô không hề biết anh đang nghĩ gì. Nhưng đối với San, điều ấy chẳng mấy quan trọng.
Lâm đưa San về, bất chợt anh kéo cô lại thật gần.
“San à, em biết không, đi bên em lúc nào anh cũng có cảm giác thật an toàn và bình yên” Thật nhẹ nhàng, Lâm nắm lấy tay cô và thật nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Cảm ơn em gái!” Giọng Lâm thì thầm bên San thật gần, thật gần.
Trái tim San như tê cứng lại, nó dường như không đập nữa, không gian và mọi thứ có cảm giác như đang lắng lại. San ước sao cô có thể giữ mãi được giây phút này để thời gian thôi không trôi nữa.
Bóng Lâm khuất dần và San cứ đứng mãi như thế. Cô hạnh phúc, chỉ muốn hét lên thật to cho cả thế giới biết điều ấy.
San về nhà, chẳng thể nào quên nụ hôn ấy.
Nhưng cô cũng không thấy Lâm liên lạc cho cô.
Có thể anh đã quên nụ hôn ấy nhưng với San đó là một điều kỳ diệu mà cô đã mong chờ lâu lắm rồi.
***
Mai Chi hẹn gặp San. Cô hơi bất ngờ về cuộc gặp mặt này. Nhưng San cũng đoán trước được những gì Mai Chi định nói với cô.
- Đừng gặp anh Lâm nữa.
- Tại sao?
- Vì tôi ghét như thế!
- Cô có biết rằng cô thật ích kỉ không?
- Tôi có quyền ích kỉ vì tôi yêu anh ấy, còn cô, đừng có chen ngang vì hãy nhớ tôi mới thật sự là người phù hợp với anh Lâm… về mọi thứ…
San cười, tự dưng nhớ đến nụ hôn lên trán của Lâm, có thể nó không là gì đối với người khác, nhưng thật sự, San tin vào nụ hôn ấy.
Không hiểu khuôn mặt San có biểu lộ ra điều gì đó không nhưng có vẻ như Mai Chi cũng lờ mờ nhận ra và đoán được điều ấy. Cô ta tức giận đứng dậy trước. San cũng đã sẵn sàng cho cuộc "tuyên chiến".
Sinh nhật Lâm, San đã vui sướng đến phát điên khi được Lâm mời. Cô cười toe toét, líu la líu lô như một đứa trẻ. San nghĩ xem sẽ tặng quà gì cho Lâm, tìm mọi thứ trên mạng, rồi hỏi han bạn bè nhưng rút cuộc San chẳng thể nghĩ ra được thứ gì hay ho hơn cả. Tặng những thứ đắt tiền thì hiển nhiên San chẳng thể nào có thể có đủ tiền, và tất nhiên Lâm cũng sẽ chẳng thiếu những thứ như thế.
“Mình sẽ làm bánh sinh nhật tặng Lâm” - San sung sướng với ý nghĩ ấy, hì hục đi mua đồ và vật dụng để làm, cô tỉ mẩn tới từng chi tiết và cuối cùng, cô cũng ra lò được một chiếc bánh rất đẹp mắt. San cầm chiếc bánh, hạnh phúc khi nghĩ đến lúc Lâm nâng niu chiếc bánh do chính cô làm và thưởng thức nó.
Nhưng San gặp một vấn đề cực lớn đó là cô chẳng có bộ váy nào cả. Nhìn vào tủ quần áo chỉ thấy áo phông quần bò khiến cô thở dài ngán ngẩm. Bây giờ San mới biết sự quan trọng của váy vóc đối với một đứa con gái là như thế nào, bởi lẽ San đã từng kêu ca với Dung là sao mua lắm váy áo chật tủ để làm gì? Thêm nữa, cô cũng chẳng biết trang điểm cho mình trở nên đẹp hơn!
"A, mình sẽ nhờ cái Dung" - Thế là vấn đề to đùng của San đã được giải quyết, cái tủ váy áo chật cứng của Dung làm cho San có cảm giác đấy giống như một của hàng quần áo vậy, lại còn phụ kiện, vòng vèo và cả một đống túi tông duyệt tông như Dung.
- Mở mắt ra được rồi đấy, mày thấy thế nào. Dung bảo San mở mắt sau khi make up và làm tóc cho San.
- Ôi, tao đây á, khác quá! San ngạc nhiên khi nhìn vào gương, chính San còn chẳng nhận ra chính mình nữa.
- Xinh nhớ, thế mà chẳng bao giờ biết điệu đà, ôi, nhìn tao còn thích nữa là….
- Hehe, cảm ơn nhé, thôi tao đi đây không muộn mất.
San bắt taxi để đến, chật vật mãi vì ngày cuối tuần taxi thường đông hơn nhưng rồi cũng đến kịp. Cô hồi hộp, hít một hơi thật dài, chiếc bánh nhỏ San gói và để trong túi, định sẽ đưa cho Lâm khi nào thích hợp.
- Ôi SanSan, hôm nay em xinh quá, anh suýt nữa không nhận ra đấy.- Lâm niềm nở chào San rồi đưa cô vào nhà.
Căn nhà quá sang trọng giống như một biệt thự vậy, San hơi choáng ngợp bởi sự xa hoa này. Có rất đông người, mọi người đều toát lên vẻ sang trọng và nhìn là biết đều là những người có tiền và quyền thế. Thật sự, San hơi lo lắng bởi chưa bao giờ cô đến những nơi như thế này. San nhìn lại mình, cô chẳng thể nào sánh bằng những cô gái chân dài trong những bộ đầm sexy phô diễn cơ thể kia. San không tự tin, chiếc bánh vẫn nằm im trong túi.
Mai Chi nhìn thấy San rồi khẽ gật đầu chào kiêu hãnh, cô ta lướt mắt nhìn từ đầu đến chân San cười. San biết, nụ cười ấy là sự khinh thường. Cô ta kéo Lâm đi và San đành đứng một mình trơ trọi
Mai Chi dường như là tâm điểm của bữa tiệc, mọi người vây quanh tán tụng, cô ta đứng bên Lâm với vẻ kiêu sa và đầy tự hào như kiểu muốn nói cho cả thế giới biết rằng “chàng trai này là của tôi”vậy.
San muốn về, có lẽ bởi cô không biết mình sẽ nói chuyện với ai hay ở đây để làm gì.
Những món ăn trên bàn bày đẹp mắt, San chẳng bụng dạ nào muốn ăn. Một bữa tiệc sang trọng của những người giàu có và không khí thế này San cảm thấy ngột ngạt và khó thở trong lồng ngực.
San lúng túng liệu chẳng biết cô ở thêm đây để làm gì nữa. Cô rút điện thoại, tìm số của Rượu Vang, cô muốn anh đến đón cô thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi cái cảnh nhìn thấy Lâm và Mai Chi tay trong tay tình tứ.
Tay San run run, chẳng hiểu sao San lại đánh rơi, luống cuống, cô định cúi xuống nhặt…
Có một ai đó cầm chiếc điện thoại, San lí nhí cảm ơn, ngước lên nhìn….
- Rượu Vang, sao anh….? - San ngỡ ngàng.
- Suỵt, đừng có hét lên thế chứ?
- Sao anh lại ở đây…
- Mình ra ngoài đi, chỗ này chẳng thoải mái chút nào cả.
San vui mừng và cũng ngạc nhiên vô cùng khi Rượu Vang đột ngột xuất hiện ở đây. Hóa ra, Rượu Vang và Lâm là hai người bạn thân của nhau từ nhỏ.
- Em có gì mà cứ giấu mãi trong túi thế?
- À, cái này… San rụt rè rồi từ từ lôi trong túi ra chiếc bánh nhỏ được gói cẩn thận trong hộp.
- Cái này em định tặng Lâm, nhưng….
- Thế thì vào đưa cho cậu ấy đi chứ, đi nào, mạnh dạn lên…
Rượu Vang vừa nói vừa kéo San đi. San đi theo cùng Rượu Vang tìm Lâm. Bữa tiệc vẫn diễn ra với ánh sáng, với hoa và nhạc nhưng nhân vật chính lại biến đâu mất.
Cả hai cố gắng đưa mắt về mọi phía tìm Lâm nhưng không thấy đâu, rồi Rượu Vang bảo San có lẽ nên tìm ở tầng hai. Cô đi chậm rãi và rụt rè đi tìm Lâm, Rượu Vang thì bảo San tìm bên phải còn anh sẽ tìm hướng còn lại. Ngôi nhà rộng lớn làm cho San có cảm giác nghẹt thở, giống như San đang bước đi những bước trong cung điện của chàng hoàng tử trong cổ tích vậy. Nhất định San phải gặp Lâm để đưa cho anh chiếc bánh do chính cô làm và nhất định, cô sẽ nói hết tình cảm với anh.
“Lâm à, em thích anh” - Liệu San có đủ cam đảm để nói được câu ấy không, nhưng cô đã quyết định rồi bởi vì San không muốn phải đợi chờ thêm nữa. Mà San cũng biết, đối với Lâm thì San cũng không phải là hình ảnh quá mờ nhạt. Chắc chắn là như thế.
Cửa phòng khách trên tầng hai để mở lối đi ra ban công, San nhẹ nhàng bước những bước chậm rãi, San đã nhìn thấy bóng của Lâm qua những ô kính. Ban công lộng gió, ánh đèn đêm hắt những đợt sáng le lói.
San hít một hơi thật sâu, cố gắng bước thêm vài bước nữa, nhưng…chân San tê cứng lại và như đóng đinh một chỗ.
San sững sờ…
Lâm và Mai Chi đang ôm lấy nhau, hai bờ môi dính chặt, họ dường như quên mất mọi thứ xung quanh và tất nhiên chẳng bao giờ biết đến sự có mặt của San.
San thấy nước mắt mình, rất nhanh, chảy xuống khóe miệng. San đứng lặng, nắm chặt chiếc túi có chiếc bánh San làm định dành cho Lâm. Nụ hôn mà Lâm dành cho San hôm ấy, thật khác, khác xa so với những gì cô đang phải chứng kiến.
Rồi như một phản xạ, San lùi lại, từng bước, San vẫn đủ tỉnh táo để chào mọi người ở bữa tiệc và ra về.
Đêm, dáng San nhỏ nhắn và đơn độc, bóng đèn đêm hắt bóng San thành vệt đen dài… Chiếc túi nhỏ San vẫn nắm chặt, chiếc hộp nằm im trong túi, San đưa tay vào lấy ra, giơ lên trước mặt nhìn, San định vứt nó đi…
- Em có thể cho anh không? Tiếng ai đó thật quen làm San bừng tỉnh.
- Anh…
Rượu Vang đi theo sau San tự bao giờ bây giờ anh mới lên tiếng. San quay lại, thấy Rượu Vang đứng đó nhìn cô và rất tự nhiên, cô chạy đến bên anh, chẳng một chút ngại ngần, cô đổ gục vào ngực anh. Cô khóc, như một đứa trẻ.
Anh đứng đó, vững chãi và yên bình để cô dựa vào, để cho cô khóc thỏa thích như một đứa trẻ. Anh im lặng, bởi chẳng cần cô phải nhiều lời, chẳng cần anh phải nói mà chỉ đơn giản để hai con người ở bên nhau thật gần cũng có thể hiểu hết về nhau.
- Em thật ngốc đúng không anh? Em cứ nghĩ rằng anh ấy yêu em, em đã cứ tin và nụ hôn ấy, em khờ khạo quá…
San và anh lại đến nơi quen thuộc, nơi lộng gió, nơi mà không gian như thật gần với bầu trời. Ban đêm, mọi thứ xung quanh đầy huyền ảo, có cảm giác những ánh đèn đêm dưới kia như sao ngàn lấp lánh.
San kể cho anh nghe về tất cả tình cảm của mình, rằng cô đã thích Lâm như thế nào, cô đã cố gắng thay đổi bản thân để mong được một lần Lâm nhìn về phía cô. Cô đã tin vào nụ hôn kia dù nó chỉ được đặt lên trán. Nhưng, mọi thứ chẳng hề như mong đợi, có lẽ, điều đơn giản bởi Lâm chẳng hề thích những cô gái bình thường như San, và con người San cũng dung dị như chính tình yêu của cô vậy.
“Em sẽ quên anh ấy, như thế này là quá đủ với em rồi, em không thể biến mình thành con ngốc như thế này được”- San nói với Rượu Vang. Và anh nói với cô một câu có vẻ như chẳng mấy liên quan.
- Em biết không, những ngôi sao vẫn luôn tồn tại cùng với mặt trời nhưng chúng ta chỉ nhìn thấy nó vào ban đêm bởi ban ngày nó bị ánh sáng mặt trời làm lu mờ, nhưng nếu để ý thật kỹ và biết cách thì rõ ràng những vì sao kia vẫn luôn tồn tại thật là đẹp đến mê hồn đúng không?
Rượu Vang nắm lấy tay cô, siết nhẹ, anh nhìn thẳng vào mắt cô
- Cố lên, em là một cô gái mạnh mẽ, đừng nghĩ rằng mình tầm thường bởi với một ai đó, em là cả thế giới này đấy!
- Cảm ơn anh vì vẫn luôn ở bên em, sao anh tốt với em như thế?
- Đừng nghĩ nhiều…
Đừng Đùa Với Teen - Anh nè em yêu. - Em hỏi anh chuyện này, anh thề là anh phải nói thật (giọng T rất khác) - Ừ em, mà có chuyện gì vậy? Đọc Truyện » |