Biệt đội siêu Roboot Game đánh theo lượt đầy lôi cuốn bạn còn được chiêm ngưỡng rất nhiều loại vũ khí khác nhau. Chi tiết » |
Thật ra ban đầu em không định kể chuyện của Linh vì dù gì em ấy và đứa bé cũng đã đoàn tụ với anh chàng kia rồi, em chỉ định kể đến chuyện thuyết phục gia đình chấp nhận thôi nhưng để cho câu chuyện được trọn vẹn nên em sẽ kể luôn hiểu lầm giữa gái và em-Linh (đương nhiên là có lượt 1 số chi tiết để tránh các bác 007 tò mò)
Như đã kể ở các chap trước sau khi em bé khỏi bệnh xuất viện về nhà thỉnh thoảng lúc rảnh em có chạy qua thăm em bé và Linh, dù gì cũng chổ bạn bè quen biết, em giúp Linh trên tinh thần bạn bè trong sáng chứ không có ý gì cả.
Chuyện em và gái thì vẩn vậy, có chị sang nên gái đỡ buồn hơn. Cho đến một buổi tối em bé (con Linh) lại bị bệnh cảm, sốt và phải nhập viện ngay trong đêm
Tối hôm đó (-.-')
Dương gọi điện sang: Ê mày biết gì chưa
Em: Chuyện gì?
Dương: Con Linh bị sốt cao phải nhập viện rồi
Em: Trời đất, Linh có nói gì với tao đâu, mà mới hôm qua thấy bé còn khỏe mạnh mà?
Dương: Con nít, cảm sốt đổ bệnh thật khó đoán, mày vô Nhi Đồng nhanh đi, tối nay tao không ở lại đây được
Em: Chờ tí, tao vào ngay
Vậy là em thay đồ, lúc chuẩn bị đi thì gái hỏi: Anh, tối rồi anh còn đi đâu vậy?
Em: Anh đi chút, có việc rất gấp, em ở nhà ngủ trước đi nhé, tối nay không dỗ em ngủ được, anh xin lỗi
Gái: Không sao đâu, có việc anh cứ đi đi, em tự ngủ được mà .Rồi gái ôm hôn em: Về sớm nha anh
Đang vội nhưng em cũng tranh thủ.....ôm hôn gái rồi lại phóng như bay vào bệnh viện.
Đến nơi thì em gặp Dương: Em bé sao rồi, còn Linh đâu?
Dương: Trong phòng kìa, mới khám xong, con bé bị sốt cao mày ạ.
Em (bực mình): Sao Linh cho mày biết mà không cho tao biết?
Dương: Mày quên tao là bác sĩ à? hồi sáng bé bắt đầu phát bệnh, Linh có gọi cho tao hỏi cách chữa, tao chỉ cho Linh mua thuốc cho bé uống nhưng đến chiều bé nóng quá nên tao bảo Linh cho bé nhập viện vì sợ có biến chứng. Tao cũng không định gọi mày vào những thật sự là dạo này tao rất bận, đáng lẽ tối nay tao có ca trực nhưng giờ phải nhờ đồng nghiệp gác thay để vào đây với mẹ con Linh
Em: Thôi được rồi, mày đi đi, ở đây tao lo được rồi, cám ơn mày nghen.
Dương: Không có gì, thôi tao về đây nhé à mà này mày nhớ trong chừng Linh cho kỹ nhé, tao thấy Linh hơi yếu đó
Em: Yếu?
Dương: Lúc nãy tao thấy Linh loang choạng đứng không vững, chắc tại lao lực, khổ tâm nhiều quá thôi tao về đây (-.-')
Rồi em vào gặp Linh: Linh à, có chuyện gì Linh cũng phải báo cho mình một tiếng chứ
Linh: Mình xin lỗi vì không báo cho bạn biết, mình không muốn làm phiền bạn thôi mẹ con mình nợ bạn nhiều rồi
Em: Linh, sao Linh lại nói vậy chứ, chả phải mình đã nói chúng ta là bạn sao, là bạn thì phải giúp đỡ nhau chứ, Linh đừng ngại gì mình cả
Linh: Mình xin lỗi, khuya thế này mà còn làm phiền bạn vào thăm mẹ con mình
Em: Lại nữa, đã bảo là đừng ngại nữa, Linh còn vậy là mình giận thật đó nghen
Linh: Linh xin lỗi, bạn đừng giận, Linh không có ý làm bạn buồn đâu .
Rồi em trò chuyện, thăm hỏi sức khỏe em bé, một lát sau Linh nói: Tối rồi bạn không về nghỉ à.
Em ban đầu cũng định về nhưng nhìn xung quanh bệnh viện thấy bốn bề lạnh lẽo, gió thổi từng cơn lạnh run người (dù đây là phòng khuất gió) rồi nhìn lại hoàn cảnh của Linh, thấy cô ấy một thân một mình lo cho em bé mà.....thương quá (tính em dễ mủi lòng lắm), không gian vốn đã không ấm áp mà trong hoàn cảnh như vậy lòng Linh hẳn cũng lạnh lẽo, cô đơn. Vậy là em quyết định ở lại làm ngọn đuốc sưởi ấm cho mẹ con Linh . Còn gái, em gọi điện định nói chuyện em có việc không về thì gái không bắt máy (em có mua cho gái cái sim Viettel để tiện liên lạc ), em đoán chắc gái ngủ rồi nên cũng không muốn làm phiền giấc ngủ của gái.
Vậy là tối đó em cùng Linh canh em bé đến sáng. Và rắc rối bắt đầu từ đây
Như đã kể ở chap trước, tối đó em ở lại qua đêm cùng Linh chăm sóc em bé, đến khoảng 5 giờ sáng thì em tạm biệt mẹ con Linh để về nhà vì buổi sáng em còn phải đi làm, trước khi đi không quên hôn tạm biệt con Linh
Về đến nhà thì thấy đèn đóm sáng trưng, gái đã thức và đang phụ mẹ chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Mẹ (mặt hình sự): Đi đâu nguyên đêm giờ mới về?
Em: Tối qua con có việc cực kỳ quan trọng phải đi mẹ à, thằng bạn con có việc cần nhờ, việc rất quan trọng không đi không được, bla bla. Rồi em đánh trống lãng sang chuyện khác: Mẹ nấu món gì thơm quá vậy?
Mẹ: Bữa nay bạn gái con nấu thay mẹ
Em: Mẹ cứ yên tâm, gái nấu ăn ngon lắm ạ
Mẹ: Biết biết, trong mắt anh bây giờ thì bạn gái anh lúc nào cũng là nhất
Em biết nếu nói thêm thì sẽ chỉ gây khó cho gái nên tìm đường rút lui an toàn: Thôi con lên lầu rửa mặt với nằm lát đã, con mệt quá. Nói xong em đi thẳng lên lầu
Lát sau tranh thủ lúc vừa nấu xong gái lên lầu nói chuyện với em, lúc đó em đang nằm thì gái sà vào lòng em thủ thỉ: Cả buổi tối anh không về, em nhớ anh quá hà
Em: Hồi tối không có anh dỗ chắc em khó ngủ lắm hả? anh có gọi điện cho em mà em không bắt máy.
Gái: Hồi tối nhớ anh nên em không ngủ được em mới gọi sang chị em tâm sự, chắc vì vậy mà anh không gọi được đó mà hồi tối anh đi đâu mà cả đêm không về vậy
Không dại gì kể chuyện của Linh nên em lấp liếm cho qua chuyện: Anh có chút việc đó mà, em không cần lo, sau này anh không vậy nữa đâu
Gái: Để em massage cho anh nha (nhìn gái lúc đó yêu lắm)
Vậy là em nằm yên cho gái massage , đang phê thì nhỏ em gái bảo xuống nhà ăn sáng
Bữa sáng hôm đó do 1 tay gái nấu món mì bò viên kiểu Đài Loan ngon hết sảy em chiến liền tù tì 2 tố lớn mẹ em kén ăn lắm vậy mà cũng khen ngon
Vậy là chuyện tối qua trôi qua êm thắm mà không có gì
Vài ngày sau vào một buổi sáng không đẹp trời gái bị sốt các thím ợ sốt cao lắm tới 39 độ lận, gái nằm mê man em lo cho gái lắm nên không đi làm mà ở nhà chăm sóc gái
Tội nghiệp gái, bị ốm gái sợ làm phiền gia đình à cũng sợ mẹ không vui nên cứ đòi đến khách sạn nơi chị của gái đang ở, nhưng mà em dứt khoát không cho đi vì lo cho sức khỏe của gái.
Gái: Bữa nay anh không đi làm ạ?
Em: Không, bữa nay anh nghỉ ở nhà chăm sóc em.
Gái: Anh à, hay anh đưa em đến khách sạn gặp chị em đi
Em: Em đang bị bệnh mà, ở nhà nghỉ đi.
Gái: Nhưng mà em sợ làm phiền gia đình
Em: Em cứ ở đây cho anh, nơi này cũng là nhà em, em cứ nghỉ ngơi không cần phải đi đâu cả
Gái: Ở khách sạn còn có chị em, em nghỉ ngơi cũng được anh không cần lo cho em đâu.
Em: Em nói gì vậy, sao anh lại không cần lo cho em, với lại khách sạn là nhà người ta không tiện dưỡng bệnh đâu, em cứ ở yên đây cho anh
Gái: Nhưng mà em....
Em: Không có nhưng gì hết, em là vợ anh, anh nói thì em phải nghe lời, anh không cho thì em không được đi đâu cả, ở yên đây cho anh
Gái (cười nhẹ rồi lại thút thít): Anh gia trưởng quá à
Em kí nhẹ vào đầu gái: Anh chỉ gia trưởng khi cần thôi, giờ em nằm nghỉ đi, anh đi nấu cháo cho em.
Xuống bếp thì thấy mẹ em đã nấu cháo xong rồi.
Mẹ: Con đem cháo lên cho nó ăn đi, mẹ mới nấu xong đó, cho nó ăn rồi uống thuốc cho mau khỏi, giờ mẹ ra cửa hàng đây
Em: Con cám ơn mẹ
Em đem cháo lên phòng rồi dỗ dành đút gái ăn từng muỗng, tội nghiệp gái, một thân một mình sang nhà em tập "làm dâu" rồi lo rầu đến đổ bệnh thế này
Đút gái ăn cháo, cho gái uống thuốc xong thì em dỗ gái ngủ, gái nằm rúc vào lòng em như con mèo con ấy.
Gái thủ thỉ: Anh à, em lạnh quá à, cho em ôm anh ngủ nha.
Em: Em ôm đi
Gái: Em ôm anh luôn hông buông ra đâu
Em: Anh cũng vậy, anh cũng sẽ không bao giờ buông em ra, anh sẽ ôm em suốt cuộc đời.
Nói là suốt đời nhưng cũng phải tùy lúc, vì gái đang bị sốt mà người đang bị sốt thì không nên "ủ kín" quá, thân nhiệt lúc dó đã cao mà giờ còn ủ thêm thì chỉ có hại, em ôm gái chủ yếu là để dỗ gái ngủ, sau khi thấy gái ngủ rồi em buông gái ra dùng khăn ướt, ấm lau mình cho gái (đừng thím nào nghỉ bậy nhé ) rồi đắp khăn cho gái. Cứ như vậy em chăm gái đến trời tối
Đến tối thì gái vẩn còn nóng nhưng đã đỡ hơn, tranh thủ lúc rảnh tay em nghía sang f33 hóng cảnh binh đao loạn lạc 2 phe pro Nga, pro Mỹ do Tâm và Triết Tạch lãnh ấn nguyên nhung đang sát phạt nhau cùng với đó là cảnh các cua rơ lạng lách, đánh võng, gạch đá mịt trời mặc cho thím Vịt cầm bảo đao K.I.A đồ sát. Đang mơ màng với khung cảnh binh đao loạn lạc ấy thì....điện thoại em reo lên.
Nhìn vào màn hình thì ra là số của Linh, Linh gọi mình giờ này có chuyện gì vậy cà? (em tự hỏi). Alô, không, đầu dây bên kia không phải là Linh mà là dì của Linh (như đã nói ở chap 23 Linh ở SG có nương tựa bà dì ruột và có lần em cho dì số điện thoại của em, dặn dì hễ mẹ con Linh có chuyện gì thì báo em ngay em sẽ sang giúp)
Em: Con chào dì, có chuyện gì không ạ?
Dì: Con tới đây ngay được không? Linh nó bị ngất rồi, dì gọi 115 rồi mà họ vẫn chưa tới, giờ dì rối quá, không biết làm sao.
WTF, bữa nay ngày gì mà cả gái với Linh cùng bệnh thế này mà giờ gái đang bệnh mình đâu có bỏ đi được
Dì: Con Linh dạo này nó sao đó, dì lo lắm
Không nỡ để dì với Linh đơn chiếc trong hoàn cảnh này nên em mủi lòng: Dì đợi con tí, con sang ngay
Ban đầu em không định đi nhưng nghĩ lại thấy tội nghiệp cho mẹ con Linh , Linh có gì thì em bé thế nào . Rồi em nhờ nhỏ em họ sang trông giùm gái, lúc này gái vẩn còn ngủ. Em định bụng đi sang xem Linh thế nào, có gì thì đưa Linh vào viện rồi sẽ về ngay với gái.
Đến nhà Linh thì thấy Linh đã tỉnh nhưng vẫn còn mơ màng, người ta đang khiêng Linh lên xe chở vào viện. Em bảo dì ở nhà trông em bé đi để em đi theo lo cho Linh được rồi. Dì dặn hễ có chuyện gì thì gọi điện báo ngay cho dì.
Vào viện thì bác sĩ khám và bảo rằng Linh bị hạ đường huyết nguyên nhân có thể là do ăn uống không điều độ, hay bỏ bữa còn nguyên nhân chính xác vì sao bị hạ đường huyết thì phải xét nghiệm.
Một lát sau thì Linh tỉnh dù còn hơi yếu (lúc nãy Linh còn lơ mơ chưa tỉnh táo), thấy em Linh có vẻ ngại.
Linh: Mình xin lỗi nghen, lại làm phiền bạn nữa rồi
Em: Có gì đâu mà ngại, mình đã nói với Linh bao nhiêu lần rồi, chỗ bạn bè giúp nhau được gì thì giúp thôi
Linh: Đáng lẽ dì mình không nên gọi cho bạn, thật ngại quá
Em: Mình còn nghe một tiếng ngại nữa là mình giận à nghen
Linh: Mình xin lỗi, bạn đừng giận
Em: Linh thấy trong người sao rồi?
Linh: Mình thấy khỏe rồi, cám ơn bạn không biết con bé giờ này ở nhà sao rồi mình lo quá
Em: Bạn đừng quá lo, có dì trông bé mà.
Linh: Con bé hay giật mình lắm, ban đêm dậy không thấy mình thế nào nó cũng khóc, mình lo quá không biết dì với bé ở nhà sao rồi
Em lấy điện thoại ra bảo Linh: Bạn gọi về nói chuyện với dì đi, lúc nãy dì dặn là có gì thì báo cho dì, bạn nói chuyện với dì cho dì an tâm.
Trong lúc Linh nói chuyện với dì thì em tranh thủ ra ngoài tìm toilet để giải quyết "bầu tâm sự". Lát sau em vào thì.....
Linh: Lúc nãy có người gọi bạn đó
Em chột dạ lấy điện thoại xem số là gái các thím ợ
Em: Lúc nãy cổ nói gì vậy?
Linh: Cô ấy hỏi bạn đâu rồi sao không nghe máy và hỏi mình là ai (lúc này gái nói tiếng Việt cũng khá rồi)
Em: Rồi bạn trả lời sao?
Linh: Mình nói bạn ra ngoài rồi, còn mình là bạn của bạn, bạn cho mình mượn điện thoại.
Em: Cổ còn hỏi gì nữa không?
Linh: Cô ấy còn hỏi mình với bạn đang ở đâu nhưng mình chưa kịp trả lời thì cô ấy cúp máy.
Em liền gọi lại cho gái, 1 lần, 2 lần, 3 lần, 4 lần, đến lần thứ 5 gái vẫn không bắt máy vậy là gái hiểu lầm và giận thật rồi
Linh: Hình như bạn có việc, hay bạn về trước đi, mình tự lo được rồi
Em: Vậy bạn nghỉ đi, ngày mai mình sẽ vào thăm bạn, có gì thì gọi cho mình.
Em cố ra vẻ bình tĩnh nhưng lòng như lửa đốt, chia tay Linh em phóng như bay về nhà, lúc này đã khoảng 11 giờ đêm, ngoài trời mưa nhẹ, gió thổi từng cơn không dứt, lạnh run người nhưng vẫn không làm dịu được nỗi lo trong lòng em. Và sóng gió đã bắt đầu như thế
Sau khi về nhà, em đứng trước cửa phòng gái với tâm trạng bất an nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, em đẩy cửa bước vào, gái ngồi trên giường, nhìn em với ánh mắt sắc bén cùng gương mặt lạnh như băng, bên cạnh là 2 cái vali đã xếp vào ngay ngắn và những lúc như vầy chính là tình trạng tồi tệ nhất vì thà gái giận dỗi, khóc lóc còn đỡ, lúc đó em biết gái đang nghĩ gì, muốn gì và chỉ cần dỗ dành là ổn, còn đằng này thì....
Em (giả lả): Tối rồi, em chưa ngủ à
Gái: Anh đi đâu giờ này mới về?
Em: Anh có việc đi gặp bạn chút đó mà, bộ nhớ anh nên ngủ không được à
Gái: Cô gái đó là ai vậy?
Em: À, là bạn của anh, cô ấy gặp anh có chút việc đó mà
Gái: Chuyện gì mà anh và cô ấy phải gặp nhau vào đêm hôm thế này? nói em nghe được không?
Em: Bữa nay em làm sao vậy? anh đã nói là không có chuyện gì mà, bình thường em đâu có như vậy?
Nói rồi em ôm gái, lấy tay sờ lên trán gái: Để anh coi em còn sốt không
Gái: Buông em ra, anh trả lời em trước đi, cô gái đó là ai, anh gặp cổ có chuyện gì?
Em: Anh đã bảo là không có gì mà
Gái: Không có gì thì sao lại giấu em?
Em: Thật ra anh với cô gái đó là bạn học cũ, tối nay cô ấy bị ốm phải nhập viện nhà lại đơn chiếc nên anh mới vào thăm, xem cô ấy ốm thế nào, chuyện không như em nghĩ đâu.
Gái (nhìn em bằng ánh mắt uất ức): Em cũng đang ốm đây, sao anh lại không ở bên cạnh lo cho em mà lại đi lo cho cô gái đó, anh có biết lúc nãy giật mình không có anh em sợ, cô đơn thế nào không (nói rồi gái bật khóc ). Có phải đối với anh cô ấy mới là người quan trọng nhất không , còn em, đối với anh thì em là gì?
Em: Ngốc ạ, sao em con nít quá vậy. Em là vợ sắp cưới của anh, là người mà anh yêu nhất, em đừng có giận dỗi một cách vô lý vậy được không.
Gái: Em vô lý? Phải, em vô lý vậy đó, anh nói anh với cô ấy không có gì mà anh lại bỏ đi chăm sóc cô ấy trong lúc em đang bệnh, anh từng hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em dù có chuyện gì xảy ra, sao bữa nay anh lại bỏ em đi trong lúc em đang cần anh bên cạnh
Em: Anh có bỏ em đâu, anh chỉ đi một chút rồi sẽ về với em mà, anh đi vì cô ấy đang gặp khó khăn cần giúp đỡ.
Gái: Vì vậy mà anh bỏ em mà đến chăm sóc cô ấy, anh nói anh với cổ không có gì mà anh lại coi trọng cổ hơn em, anh không biết cảm giác của em lúc nãy thế nào đâu, lúc biết anh đang ở bên cạnh cô gái khác tim em nghẹn thắt không thở được.
Em: Em nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đó, anh đã nói là anh với cổ không có gì mà, lúc anh đi anh đã gửi em gái anh chăm sóc em rồi.
Gái: Nhưng người em cần là anh
Em (dỗ dành): Ngoan nào, đừng bướng nữa, anh biết là anh có lỗi khi bỏ em đi mà không nói trước nhưng thật sự chuyện rất gấp, cô ấy làm mẹ đơn thân, ở đây chỉ có mỗi bà dì và dì ấy phải chăm sóc em bé, em bảo cô ấy phải làm sao để xoay sở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy chứ?
Gái (mỉa mai): Phải, anh đúng là người tốt, anh thật là cao thượng.
Rồi gái lại nói bằng giọng uất ức: Cô ấy còn có dì, có con bên cạnh, còn em, em chỉ có anh
Em: Em à, bữa nay anh thấy em lạ lắm đó, cô gái đáng yêu, tốt bụng, luôn biết nghĩ cho người khác mà anh yêu đâu rồi? sao hôm nay em lại trở nên ích kỷ vậy chứ.
Gái: Phải em ích kỷ vậy đó, em đã cãi lời ba mẹ, bất chấp tất cả mà theo anh sang Việt Nam, anh còn muốn em phải làm thế nào nữa chứ. Anh là tất cả đối với cuộc đời em, em không muốn chia sẻ anh cho ai hết (nói xong gái khóc như mưa, ánh mắt gái lúc đó em không thể nào quên ).
Em: Anh hiểu, anh sai rồi, anh xin lỗi em, em đừng khóc nữa không tốt đâu, để anh dỗ em ngủ nha.
Gái: Em không cần, anh đi dỗ cô gái đó ngủ đi
Em: Em bướng quá rồi đó nha
Gái: Em bướng vậy đó, chắc anh cũng không muốn thấy mặt người bướng bỉnh, ích kỷ như em đâu (nói rồi gái kéo vali định bỏ đi).
Em vội kéo gái lại: Tối rồi em định đi đâu
Gái: Em về khách sạn chổ chị em, còn anh đi mà chăm sóc cô gái kia đi
Em (lớn tiếng): Anh không cho em đi
Gái: Anh là gì mà đòi không cho em đi, buông em ra.
Em (giọng chua chát): Em nói anh không là gì à? 6 năm yêu nhau đối với em không là gì à? những chuyện mà mình đã cùng nhau trải qua không có giá trị gì với em sao?
Gái: Em luôn trân trọng tình yêu của đôi ta, nhưng đêm nay anh đã bóp nát nó.
Em: Anh đã nói là không có gì mà, sao em cứ thích làm lớn chuyện thế?
Gái: Đối với anh thì là chuyện nhỏ, nhưng đối với em đó là chuyện lớn, chồng sắp cưới của em, người mà em yêu thương, tin tưởng nhất lại bỏ em đi chăm sóc cô gái khác trong lúc em cũng đang ốm, đang cần anh bên cạnh. Anh muốn em phải cao thượng ư? vậy thì anh đã thất vọng rồi, em không cao thượng, em ích kỷ lắm, em muốn anh phải là của riêng em thôi (nói rồi gái lại bật khóc và kéo vali bỏ đi)
Vâng, đến đây thì em đã hiểu vấn đề, gái không chỉ giận mà còn cảm thấy ấm ức, cô đơn, mặc cảm,......biết gái đang xúc động mạnh nên em không còn muốn tranh cãi, thanh minh làm gì cho thêm dầu vào lửa.
Em: Anh biết đang buồn, nhưng em nghe anh nói đã, tối rồi em lên nghỉ đi, có gì sáng mai mình nói tiếp.
Gái: Không, em muốn đến gặp chị em, em không ở lại đâu, em cô đơn lắm
Vậy là gái bỏ đi ngay trong đêm, đương nhiên là em không thể để gái đi một mình rồi, em cứ chạy xe theo sau canh chừng gái
Em: Lên xe đi, anh chở, không về nhà cũng được, để anh đưa em đến khắp sạn chổ chị em
Gái: Em không cần, anh đi chăm sóc cô gái đó đi
Em: Em bướng quá à
Gái: Em bướng vậy đó, mặc kệ em
Và rồi em với gái cứ cãi qua, cãi lại như thế suốt đường đi đến khách sạn, gái vẫn đi bộ mà dứt khoát không chịu lên xe
Đến khách sạn, gái bảo em về đi, gái ngủ với chị gái được rồi, em nghỉ bây giờ tâm trạng gái vẩn chưa ổn định nên thôi để gái bình tâm lại rồi em mới gặp mặt gái giải thích, dỗ dành.
Tối đêm đó, em về nhà nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, suy nghĩ lại về những gì đã xảy ra, những gì gái nói. Gái nói đúng, em đã sai khi không nghĩ đến cảm nhận của gái, gái yêu em đến nỗi cãi cha, cãi mẹ, định uống thuốc tự tử để gây áp lực buộc gia đình phải cho gái lấy em, rồi lại một thân một mình theo em sang Việt Nam - một đất nước xa lạ mà so với Úc hay Đài Loan quê hương gái còn lạc hậu và thiếu thốn trăm bề. Lúc gái lo rầu đến đổ bệnh em đã không ở bên cạnh lo cho gái mà lại còn bỏ đi chăm sóc cô gái khác (mặc dù bỏ đi chăm sóc Linh là vì hoàn cảnh chứ em cũng không có ý gì). Lúc giật mình thức dậy trong đêm không thấy em chắc gái buồn, sợ và cô đơn lắm .
Đặt mình trong hoàn cảnh của gái mà nghĩ lại thì em không giận mà còn thương gái nhiều hơn. Lỗi là ở em đã không biết tâm lý, lúc đi lại không cẩn trọng ghi lại lời nhắn cho gái an tâm. Còn gái, gái chỉ có mỗi "lỗi" là quá yêu và sợ mất em thôi. Lúc này, cô đơn một mình không có gái bên cạnh em thấy buồn, thấy nhớ gái và thấy hối hận quá . Em quyết định sáng hôm sau sẽ đến khách sạn gặp và làm lành với gái.
Sau khi trải qua một đêm trằn trọc với bao cảm xúc ngổn ngang em đã quyết định sẽ đến khách sạn để xin lỗi và làm lành với gái. Em thức sớm để nấu cháo hành với thịt bầm để bồi dưỡng sức khỏe cho gái và chia nồi cháo đó ra làm....2 phần.
Lý do chia như vậy là trước khi đến khách sạn em ghé ngang bệnh viện để thăm Linh. Mấy thím đừng hiểu lầm em đứng núi này trông núi nọ nhé thật ra em cũng suy tư nhiều lắm nhưng nghĩ kỹ thì mình với Linh quang minh chính đại nên chẳng có gì phải lăn tăn, chẳng qua là chổ bạn bè giúp nhau thôi. Sở dĩ em đi thăm Linh trước khi gặp gái vì em muốn "dứt khoát" với Linh với lại lúc này còn sớm, gái chắc vẫn còn ngủ.
Đến bệnh viện
Em: Linh à, bạn đỡ chưa.
Linh: Mình đỡ rồi, cám ơn bạn, mà cô gái tối qua là ai vậy
Em lúc đầu định giấu Linh nhưng nghĩ lại chuyện tình cảm của em với gái thì có gì phải giấu
Em: Cô ấy là vợ sắp cưới của mình, tụi mình sắp kết hôn
Linh: Chúc mừng bạn, mình mừng cho bạn, mà tối qua mình có gây rắc rối cho mình không
Em định kể mọi chuyện nhưng sợ Linh ấy nấy nên mới trả lời cho qua: Cô ấy giận dỗi rồi làm nũng tí thôi, bạn không cần lo.
Linh: Mình xin lỗi, mình đã gây rắc rối cho bạn
Em: Không, không sao đâu, Linh đừng bận tâm. Linh ráng ăn cháo, rồi uống thuốc, nghỉ ngơi cho lại sức. Mình sẽ nhờ Dương chở dì với bé vào thăm bạn.
Sau đó em với Linh trò chuyện thêm vài câu rồi em tạm biệt Linh đến khách sạn gặp gái.
Đến khách sạn, cốc...cốc...cốc em gõ cửa phòng
Người ra mở cửa không phải là gái mà là chị gái, chị tiếp đón em với ánh mắt hình viên đạn ()
Em: Em chào chị
Chị không trả lời mà đóng cửa lại, em cố đẩy ra rồi nói: Chị ơi cho em gặp gái.
Chị: Em tôi không muốn gặp cậu và tôi cũng vậy, mời cậu đi dùm cho.
Em: Em có chuyện cần nói với gái chị ơi, chị cho em gặp gái để giải thích mọi chuyện đã.
Chị: Còn gì để nói? cậu đã làm em tôi bị tổn thương quá nhiều rồi, cậu định gặp nó để làm tổn thương nó thêm sao? về đi, tôi tự lo cho em tôi được.
Em: Chị ơi, em biết em sai, em có lỗi, chị cho em gặp gái, em muốn xin lỗi và chăm sóc gái.
Chị: Tôi đã nói là em tôi không muốn gặp cậu, cậu về đi, em tôi đang buồn lắm, nó không muốn gặp ai hết.
Em: Gái sao rồi vậy chị?
Chị: Nó khóc suốt đêm qua, gặng hỏi mãi nó mới chịu nói, cả buổi tối nó không ngủ được chỉ đắp chăn nằm khóc thôi, giữa đêm lại lên cơn sốt, mãi đến gần sáng mới ngủ được.
Em: Chị cho em vào chăm sóc gái với
Chị: Để cậu đâm thêm mấy nhát vào tim nó à?
Em với chị đang nói chuyện thì gái thức.
Gái: Ai vậy chị?
Em: Là anh nè, em đỡ chưa, anh đến thăm em đây, cho anh xin lỗi chuyện tối qua, em đừng giận anh nữa
Gái: Anh về đi, em không muốn gặp anh, anh đi chăm sóc cô gái kia đi (gái kéo chăn trùm kín mặt).
Em: Anh biết lỗi rồi mà, em đừng như vậy nữa, dậy ăn cháo đi, rồi uống thuốc, em đang bệnh mà để vậy không tốt cho sức khỏe đâu.
Gái: Em khỏe hay yếu kệ em, anh không cần quan tâm. Chị ơi, kêu ảnh đi đi, em mệt lắm em muốn ngủ.
Dỗ mãi mà gái vẫn không nguôi nên em quyết định tạm thời "lui binh" cho gái tĩnh tâm lại đã, trước khi lui binh em chuyển sang "tấn công" bà chị
Em: Chị ơi, chị ráng dỗ gái ăn cháo, uống thuốc giúp em, gái vẫn còn yếu, tiều tụy quá
Chị: Nó như vậy là tại cậu đấy biết thế hồi đó tôi đã không ủng hộ chuyện của cậu với em tôi
Em: Chị ơi, em biết em có lỗi với chị và gái nhiều lắm nhưng chuyện không như chị nghĩ đâu (Sau đó em lựa lời kể lại chuyện tối qua cho chị nghe )
Chị cũng là người hiểu chuyện: Ý cậu là cậu bị oan?
Em: Em không có ý đó, em biết em có lỗi nhưng thật sự em giúp cô gái đó là vì tình bạn bè thôi ạ, em biết em đã làm gái tổn thương nhiều.
Chị (thở dài): Thôi để cháo với thuốc lại đây, để tôi dỗ nó thử xem, cậu liệu mà dỗ dành rồi lo chuộc lỗi với nó
Em: Em biết ạ, em cám ơn chị, chị ráng cho gái ăn cháo, uống thuốc giúp em có gì chị gọi điện cho em liền nha chị
Chị: Cậu về trước đi, để gái tôi chăm sóc được rồi.
Vậy là em để cháo với thuốc lại và tạm thời "lui binh", "án binh bất động" chờ thời cơ
Tối đó em đi đến tiệm bánh Brodard mua bánh kem cho gái và chị gái. Sau đó em lại đến thăm gái, lần này gái đã chịu nói chuyện với em
Em: Em đỡ chưa, nhìn em xanh xao quá.
Gái: Em khỏe hay yếu kệ em, liên quan gì đến anh.
Em: Anh biết lỗi rồi, em đừng giận anh nữa, cho anh cơ hội chăm sóc em để chuộc lỗi nha.
Gái: Anh đi chăm sóc cô gái kia đi
Em: Anh biết lỗi rồi mà, em đừng vậy nữa, trái tim anh nhỏ lắm chỉ đủ chổ để chứa em thôi, ngoài em ra anh không quan tâm cô gái nào khác hết (bla bla, em bắt đầu uốn lưỡi).
Dỗ dành một hồi rồi gái bật khóc, em ôm gái vào lòng: Ngoan nào bé cưng của anh, đừng vậy nữa, anh đau lòng lắm, để tối nay anh dỗ em ngủ nha
Gái rúc vào lòng em nức nỡ một hồi, em tưởng đã êm chuyện ai ngờ giữa chừng gái lại đẩy em ra
Gái: Anh về đi, em cần yên tĩnh
Em: Nhưng mà.....
Gái: Em bảo anh về đi, em mệt lắm, em muốn ngủ.
Em: Để anh dỗ em ngủ
Gái: Đã bảo anh về đi mà, anh mà còn vậy nữa là em khóc cho coi
Em: Vậy thôi em ngủ sớm đi, anh về
Vậy là em lủi thủi đi về trước khi về em tranh thủ "tấn công" bà chị
Em: Chị
Chị: Gì đây?
Em: Chị nói với gái giúp em với
Chị: Họa do cậu gây ra thì cậu tự gánh, tôi không giúp được.
Hồi sau chắc thấy em tội nghiệp quá nên chị an ủi: Thôi cậu về nghỉ sớm đi, có chuyện gì thì tôi sẽ gọi điện báo cậu biết.
Em: Em cám ơn chị, thưa chị em về.
Sáng hôm sau, em lại đến thăm gái. Nhưng đến nơi lại không thấy gái đâu, chị nói gái buồn nên đi loanh quanh cho khuây khỏa, em gọi điện thì gái không bắt máy, em lo cho gái lắm, ở cái chốn đất khách quê người này gái đi đâu chứ, lỡ bị lạc hay có chuyện gì xảy ra với gái thì em sống không nỗi.
Em trong tâm trạng lo âu, lòng như lửa đốt đó đến giữa trưa thì chị gọi điện cho em
Chị: Gái về Đài Loan rồi
Em: Chị nói sao? gái về nước rồi hả chị
Chị: Hồi tối thấy nó gọi điện đặt vé tôi đã nghi nghi ai ngờ nó làm thật
Em: Vậy là gái chưa đi hả chị?
Chị: Cậu hỏi làm gì, liên quan gì đến cậu.
Em: Chị ơi, em hối hận lắm rồi
Chị: Chưa đâu, nó mới dọn hành lý xong, mà muốn đi cũng không được, tranh thủ lúc nó không để ý tôi đã giấu hộ chiếu của nó rồi, nó không đi được đâu. Ráng mà chạy theo nó đi, tôi thấy tiếc cho chuyện của 2 người
Em: Em cám ơn chị nhiều ạ, chị đã cứu sống em rồi.
Nghe tin gái muốn về nước lòng em như lửa đốt, chắc gái buồn về giận em lắm đây, còn nước còn tát em chạy như bay ra Tân Sơn Nhất để tìm gái. Vừa đi em vừa nghĩ mà sợ: "Chẳng lẽ tình yêu thiên trường địa cửu của mình kết thúc thế này sao?", em tự trấn an mình dù sao không có hộ chiếu gái cũng không đi được, em vẫn còn cơ hội gặp và làm lành với gái.
Đến sân bay, em dáo dác tìm không nơi mà không thấy gái đâu cả , hỏi lại thì còn 3 tiếng nữa máy bay mới cất cánh, gái không có hộ chiến thì cũng chẳng đi đâu được. Đang loay hoay thì.......
Anh, em ở đây nè
Em nhìn lại ra là gái, gái đang nhìn em với đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt thật não nùng
Em chạy lại ôm gái thật chặt, như sợ đánh rơi vật quý nhất trong cuộc đời mình: Anh xin lỗi, em đừng đi, anh sai rồi, xin em đừng rời bỏ anh, đời anh không thể sống thiếu em được.
Gái khóc, em cũng khẽ rơi vài giọt lệ, ôm nhau một hồi em tự nhiên thấy nóng sau gáy, ra là có người đang nhìn . Không muốn làm "diễn viên" em kéo gái vào góc khuất rồi lại ôm gái dỗ dành, lựa lời an ủi.
Em ôm siết gái thật chặt: Em đừng buồn nữa, anh biết là anh sai rồi, anh đã làm em tổn thương nhiều, dù anh có nói thế nào cũng không làm nguôi vết thương trong lòng em, nhưng anh xin em, xin em hãy cho anh cơ hội chuộc lại lỗi lầm, anh xin thề đời này kiếp này anh chỉ yêu mỗi mình em thôi, trước nay như vậy, bây giờ cũng vậy, mãi mãi về sau cũng như vậy, anh sẽ yêu thương, chăm sóc em suốt đời suốt kiếp, xin em đừng rời xa anh . Em còn nhớ mình đã thề trước tượng chúa những gì không, mình sẽ ở bên nhau, yêu thương nhau trọn đời trọn kiếp, hãy cho anh cơ hội hoàn thành lời hứa đó
Gái rúc vào lòng em nức nỡ một hồi rồi nói: Sau này em không được bỏ rơi em đó nha
Em: Em yên tâm, mãi mãi về sau anh sẽ ở cạnh em, anh sẽ không để em rời xa vòng tay anh thêm một lần nào nữa
Gái: Em cũng vậy, em cũng sẽ không bao giờ buông anh ra đâu, em sẽ ôm anh thật chặt, em sẽ không để anh tuột khỏi tay em thêm một lần nào nữa đâu .
Vậy là sau cơn mưa trời lại sáng, bão tố đi qua ánh mặt trời lại hiện lên
Nhưng mà mọi chuyện chưa kết thúc ở đây vì lúc chở gái về nhà gái có thủ thỉ vào tai em: Anh hư lắm, lần này em bỏ qua cho anh nhưng dù sao cũng phải phạt
Vậy là tối đó gái phạt em bằng một "hình phạt" vô cùng "khủng khiếp"
Như đã kể ở chap trước, chuyện của em với gái vậy là sóng yên biển lặng, em với gái làm lành và lại hạnh phúc bên nhau
Sau đó em chở gái về nhà, sắp xếp lại đồ đạc, hành lý. Lúc này gái mới biết là hộ chiếu bị "mất".
Gái: Lúc nãy em để hộ chiếu ở trong túi xách mà sao giờ không thấy vậy cà?
Em: Nhờ mất hộ chiếu mà anh còn cơ hội làm lành với em
Gái: Em có định đi đâu, lúc bước vào làm thủ tục em cứ suy nghĩ mãi về chuyện của đôi mình, em không muốn tình cảm của mình kết thúc như vậy nên em không làm thủ tục mà bước ra luôn, không biết hộ chiếu mất lúc nào nữa. Mất hộ chiếu giờ biết làm sao đây
Em: Thôi đừng tìm nữa, ở lại Việt Nam làm vợ anh luôn đi (nói đùa thôi nhé chứ mất hộ chiếu là rắc rối lắm )
Hồi sao nhìn gái lo tìm thấy thương quá nên em mới bật mí: Em đừng tìm nữa, chị giữ hộ chiếu của em đó
Gái: Chị?
Em: Ừ, chị cũng tiếc cho chuyện của đôi mình nên mới làm liều giấu hộ chiếu của em, chị muốn chúng ta ở bên nhau mãi mãi
Gái: Hai người thông đồng với nhau ăn hiếp em, em hổng chịu đâu (gái lại khóc nhõng nhẽo)
Em ôm gái vô lòng dỗ dành: Ngoan nào, bé cưng của anh, đừng khóc nữa xấu lắm đó, ngoan để anh cưng nha
Gái rúc vào lòng em thúc thít, em biết là gái còn tủi thân nên thôi kệ, để gái khóc ra như vậy sẽ đỡ hơn, rồi từ từ dỗ gái sau cũng được.
Gái: Em lo quá anh à.
Em: Em lo chuyện gì?
Gái: Tối hôm trước em bỏ đi như vậy mà không thưa gửi gì với mẹ, chắc mẹ giận em lắm
Em: Em đừng lo nghĩ gì nữa, cứ nghỉ ngơi đi, mọi chuyện để anh lo, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa
Vâng, sau nhiều chuyện đã qua tụi em đã xác định đời mình không thể sống thiếu nhau nên dù giông bão gì cũng không thể chia cắt tụi em được nữa.
Chiều hôm đó mẹ về
Gái: Dạ, con chào bác, thưa bác mới về ạ
Mẹ: Vậy mà bác tưởng con đi luôn rồi chứ
Gái: Dạ, tối hôm trước còn chưa thưa chuyện với gia đình đã bỏ đi, con xin lỗi bác và gia đình, xin mọi người thứ lỗi cho con
Em: Mẹ à, chúng con đã làm lành rồi mẹ ạ, mẹ cho chúng con cưới nhau nha mẹ.
Mẹ: Mẹ đang mệt có gì để lát ăn cơm rồi nói luôn
Bữa cơm hôm đó em lại một lần nữa thưa chuyện với gia đình với lời lẽ kiên quyết, quyết tâm cao độ
Em: Mẹ à, con với gái đã trải qua nhiều khó khăn, chúng con thật sự yêu nhau và muốn ở bên nhau, xin mẹ chấp nhận chuyện hôn nhân của chúng con ạ
Mẹ: Hai đứa tính cưới nhau rồi à?
Em: Dạ
Mẹ (thở dài rồi lại mỉm cười): Hai đứa đã quyết vậy thì mẹ cũng không muốn làm khó nữa, vậy định chừng nào cưới để mẹ tính cho
Em: Vậy là mẹ chấp nhận chuyện của chúng con rồi ạ
Mẹ: Ừ, lúc đầu mẹ sợ hai đứa khác văn hóa sẽ khó hòa hợp, với lại mẹ cũng ngại con dâu ngoại nên muốn thử thách con bé một thời gian, nhưng giờ chứng kiến chuyện của 2 đứa, thấy 2 đứa yêu nhau như vậy mẹ cũng không làm khó nữa, hai đứa tính gì chưa, để mẹ tính phụ cho
Gái: Bác à, con….con cám ơn
Mẹ: Gọi mẹ chứ không phải bác, con tập cho quen đi
Gái: Dạ mẹ, con cám ơn mẹ (lúc đó gái cúi đầu thấp xuống, hai má đỏ hồng nhìn yêu lắm )
Vậy là trong cái rủi nó cũng có cái may, cuối cùng thì gia đình cũng đã chấp nhận hôn nhân của tụi em
Tối hôm đó, sau khi ăn uống xong, em phụ gái dọn dẹp rồi bế gái vô phòng
Gái: Anh có âm mưu gì đây
Em: Thì mẹ chấp nhân rồi anh vui quá
Gái: Anh còn nhớ gì không?
Em: Nhớ chuyện gì?
Gái: Em còn chưa phạt anh
Em: Thì anh có trốn đâu, anh đứng đây nè, em muốn phạt gì thì phạt đi
Gái (cười): Nhìn anh tức cười quá hà
Em: Em dám cười anh hả
Gái: Em thích vậy đó
Em: Giờ em không phạt thì mình đi ngủ sớm nghen, anh cũng mệt rồi
Gái: Từ từ đã, anh vội quá à, chờ em chút
Nói rồi gái đi ra bấm chốt khóa cửa phòng lại.
Em: Làm gì mà em phải khóa cửa phòng lại vậy
Gái: Để anh khỏi chạy trốn chứ chi làm gì thì bây giờ biết nè anh cởi áo ra đi
Em: Cởi, cởi áo, làm gì vậy?
Gái: Thì anh cứ cởi ra đi
Vậy là em cởi áo ra và sau đó hình phạt bắt đầu
Con mọt sách biết yêu Tôi vốn là con trai út nên rất được bố mẹ, anh chị, cưng chiều đặc biệt. Thêm một điều nữa là tôi học rất giỏi. Đọc Truyện » |