Songoku Online Game 3D mới lạ, hấp dẫn hóa thân nhân vật Mabư, Cađíc, Songoku vượt ải hiểm nguy. Chi tiết » |
Long gọi taxi cho hai người và yêu cầu ra cầu Long Biên. Thảo Nhi rất muốn thắc mắc về nơi đến đó, nhưng rồi cô lại không hỏi. Đi được một lúc, Long yêu cầu người lái xe dừng lại trước một cửa hàng hoa. Một lúc sau, anh ôm ra theo hai bó hoa thạch thảo tím rất to. Cô quay sang ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh mua nhiều thế?
Long không trả lời. Im lặng một lúc, đột nhiên anh hỏi lại cô:
- Cô thích hoa gì?
- Hoa hướng dương.
- Tại sao?
- Chẳng tại sao cả. Khi anh yêu ai đó thì làm gì có lý do nào ngoài yêu yêu đâu. Thích là thích thôi.
Long nhìn cô, hình như một hình ảnh của quá khứ lại ập đến tâm trí anh. Nhi vẫn tiếp tục:
- Nếu không xin được việc gì, em sẽ làm nghề trồng hoa để bán. Em sẽ trồng cả một cánh đồng hoa hướng dương. Còn anh, nếu không làm một kĩ sư điện máy thì anh sẽ làm gì?
- Tôi không biết.- Long khẽ đáp.
- Tại sao? Anh phải biết rõ hơn ai hết là anh thích gì chứ? Người ta lớn lên là nhờ có mơ ước mà.
- Tôi không tin cái triết lý vớ vẩn đó.- Anh hừ giọng- Ngoài muốn đua xe ra, tôi chẳng muốn làm gì cả.
- Chẳng lẽ anh chỉ có mỗi ước mơ là đua xe thôi à? Thế anh sẽ làm gì để nuôi bố mẹ anh, rồi còn vợ con anh sau này nữa chứ?
- Cô thật nhiều chuyện.
- Rõ ràng là anh có ước mơ đúng không? Nhưng anh không muốn nói ra thì em cũng không ép đâu.
Long im lặng, xe đã đến chân cầu Long Biên. Thảo Nhi ôm bó hoa trong khi chờ anh trả tiền. Nhìn thấy cái ví của anh, cô lại nhớ đến hai bức ảnh trong đó. Có lẽ hai người con gái trong hai bức ảnh ấy chính là hai mối tình khắc cốt ghi tâm của anh. Một cảm giác thật lạ trào lên trong lòng cô, có cái gì đó đắng đắng nơi cổ họng mà cô không tài nào lý giải được. Mãi đến khi nghe anh nhắc cô mới lật đật chạy theo. Nhiều người đi qua nhìn theo hai người, nhất là nhìn Long. Bóng anh trùm gọn lên người cô, dưới cái nắng buổi sáng muộn. Cô không thể không thừa nhận rằng Long là một chàng trai thực sự hấp dẫn, với vẻ mặt ngang tàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng cuốn hút. “Liệu có ai nghĩ hai người là một cặp không nhỉ?” Nghĩ vậy nhưng rồi cô tự cắn vào môi một cái để chế nhạo và trừng phạt cái ý nghĩ vớ vẩn của mình.
Thảo Nhi vẫn tấp tểnh bước theo anh. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc Long đỏ lên một cách kiêu kì, mùi nước hoa nhè nhẹ thoảng trong gió. Chiếc áo sơ mi ngắn tay thẳng nếp vì được là lượt tương đối cẩn thận, khác xa với Hải Long của những lần gặp trước. Mỗi lần gặp anh là cô lại nhận ra anh khác đi. Lần thứ nhất, anh te tua trong bộ quần áo đầy máu và rách tơi tả. Lần thứ hai, thứ ba anh giống một tên giang hồ tàn nhẫn. Lần thứ tư ở đảo lại là một người ham mê tột cùng trò chơi tốc độ. Và hôm nay đây, anh có một cuộc sống gia đình phức tạp, một nụ cười hiền khô và là một người đàn ông hấp dẫn theo đúng nghĩa.
Long dẫn cô xuống bãi giữa sông Hồng, rồi lại đi tuốt về phía cuối bãi. Thảo Nhi đã phải thốt lên ngạc nhiên khi thấy ở đó có một ngôi mộ xây bằng đá cẩm thạch. Lẽ nào Long mua hoa đến viếng ngôi mộ đơn độc này? Đúng như cô dự đoán, anh đến trước ngôi mộ và đặt bó hoa lên trên. Cô bước lại gần hơn và giật mình khi nhìn vào bức di ảnh trên mộ. Chính là một trong hai cô gái có trong bức ảnh anh giữ trong ví. Bia mộ có ghi tên “Ngô Khánh Linh”- đúng là mối tình đầu của anh. Chị đã qua đời được 5 năm.
Long cứ đứng lặng mãi trước ngôi mộ, chẳng nói gì cả. Chưa bao giờ cô thấy gương mặt anh trở nên u uất như vậy, một nét đau buồn có thể dễ dàng nhận thấy. Nụ cười của người con gái trong bức di ảnh sao mà ấm áp đến thế. Có lẽ vì thế mà những người đang sống không sao quên được.
Một lát sau, Long dợm bước trở lên cầu, mang theo bó hoa còn lại. Anh đi tiếp ra tận quãng giữa cầu rồi quăng bó hoa xuống dòng nước đục ngầu phía dưới. Một vài người nhìn anh hiếu kì, Nhi cũng vậy. Rồi Long tựa vào thành cầu và cứ đứng mãi như thế. Mất một lúc, anh mới dứt mình ra khỏi tâm trạng đó và quay sang hỏi cô:
- Tại sao cô lại im lặng?
- Anh hỏi sao cơ ạ?- Cô hỏi lại vì nghĩ mình nghe nhầm.
- Tại sao cô không thắc mắc người trong ngôi mộ đó là ai? Mọi khi cô nhanh nhảu lắm mà?
- Em sợ nếu em nói ra anh sẽ nổi giận.- Cô ấp úng đáp.
- Tại sao tôi lại nổi giận?
- Vì chắc chắn anh không thích điều này. Khi anh nổi giận, trông anh rất đáng sợ, nên tốt nhất là em sẽ im lặng.
- À phải, tôi quên mất là chúng ta đã gặp nhau trong hoàn cảnh như thế nào.- Long vẫn nhìn thẳng ra phía trước.- Nhưng cô cứ nói đi, tôi sẽ không nổi giận với cô.
- Thực ra em biết người trong ngôi mộ đó là ai. Lần trước khi anh bị thương, em đã vô tình nhìn thấy hình chị ấy trong ví của anh. Chị ấy hẳn là một người quan trọng với anh đúng không?
- Quan trọng ư?- Long lẩm bẩm.
- Bạn gái của anh phải không?
Long im lặng. Có những câu hỏi anh không biết phải trả lời như thế nào.
- Nếu người mà cô rất tin và yêu một ngày phản bội cô, thì cô sẽ làm gì?
- Nếu anh học được cách tha thứ thì anh sẽ vượt qua những chuyện đó dễ dàng thôi.
- Tha thứ ư? Tôi có thể tha thứ cho kẻ đã phản bội tôi và mang thai với một thằng khác sao?
- Nhưng chị ấy đã phải trả giá.- Giọng cô chùng xuống.- Thực ra, không người con gái nào lại không muốn sống trọn đời cùng người mà họ yêu và sinh con cho họ. Nhưng cũng vì rất nhiều lý do mà họ không thể đạt được điều mà họ mong muốn. Nếu không phải do hoàn cảnh bắt buộc, em sẽ quyết không bao giờ rời bỏ người em yêu.
- Vậy cô yêu ai? Người cô mong muốn sẽ sinh con cho là ai? Huy Khánh à?
Thảo Nhi đỏ mặt không đáp. Đúng là Khánh đã vụt đến trong tâm trí cô. Nhưng rồi cô vội xua đi hình ảnh đó. Sự việc sáng nay đã khẳng định cô không thuộc về thế giới của anh.
Không đợi câu trả lời từ cô, Long giục:
- Về thôi, nếu không thì mọi người sẽ náo loạn cả lên
đấy. Sáng nay vất vả cho em rồi.
Long khẽ cười rồi quay người bước đi, cô ngẩn ra một lúc rồi lại vội vàng chạy theo anh.
Khi Long và Nhi về đến bệnh viện thì Khánh và Tùng đang đợi ở đó, có vẻ hơi bồn chồn. Điện thoại của cả hai đều bỏ lại ở phòng nên không biết cả hai đi đâu mà tìm.
Cái thái độ lạnh lùng cố hữu của Long dường như lại trở về với con người anh. Long chẳng nói gì với cô nhiều nữa mà quay sang giải thích với hai thằng bạn. Nhìn Khánh cười mà Nhi cứ ngỡ câu chuyện trên bãi biển mới tối hôm kia đã xảy ra từ lâu lắm, và hình như anh đã quên khoảnh khắc đó của hai người. Khi người ta mang đồ ăn trưa đến thì cô chào và ra về. Long gật đầu chào bâng quơ, còn Khánh đứng dậy và nói sẽ đưa cô về.
Ngồi trên xe, Thảo Nhi không biết nói gì, Khánh cũng lặng im. Mãi một lúc sau anh mới hỏi.
- Long không bắt nạt em chứ? Cảm ơn em đã ở lại với nó. Mấy hôm nay cả anh với Tùng đều bận quá.
- Không đâu anh ạ! Dù sao hôm nay em cũng rảnh mà.
- Thực ra cứ nghĩ đến chuyện đó là anh lại không tập trung vào việc được, thế nên xong việc là anh đến bệnh viện ngay.- Huy Khánh quay sang cười, một nụ cười rõ ràng là không vui vẻ gì.
- Anh đi đâu vậy? Nhà em ở hướng này mà.- Cô vội hỏi.
- Anh mời em đi ăn. Hình như chúng ta còn một chuyện chưa nói xong mà.
Nhi biết anh đang nói đến chuyện gì. Giá như ngay sáng hôm sau hai người gặp nhau thì có lẽ câu trả lời của cô sẽ không do dự như lúc này. Giờ đây, suy nghĩ của cô đã bị bao nhiêu chiều hướng tác động vào, khiến nó không còn được như lúc đầu nữa. Cô sẽ trả lời anh thế nào đây? Có cái gì đó đang ngăn cản cô nói câu đồng ý với anh, một thứ tình cảm nào đó khiến cô không còn nghĩ đến anh trọn vẹn được nữa. “Tại sao yêu một người mà lại có thể đi mang thai với một người khác?” Câu hỏi của Long văng vẳng trong đầu cô. “Không, không phải phản bội, tất cả chỉ là sự lựa chọn nhầm lẫn mà thôi.” Nhi nắm chặt bàn tay, miệng mím lại để lấy can đảm. Cô quay sang định nói với Khánh thì anh dừng xe trước một cửa hàng Pizza:
- Ăn Pizza nhé!
Nhi nhìn Khánh và chỉ biết cười đáp lại. Nhìn anh, mọi sự quyết tâm trong lòng cô đều tan chảy.
Lúc này, trong bệnh viện, Tùng và Long đang giải quyết bữa trưa. Thấy bạn mình cứ im lặng mãi, Tùng cười ranh mãnh hỏi:
- Trông mặt mày bất mãn thế? Thức ăn không ngon à?
- Không.- Long đáp cụt lủn.
- Vậy mà mày ăn như kiểu cố lùa nó vào cổ họng ấy.- Tùng vẫn tiếp tục.
- Lặng im và ăn đi.
- Hồi sáng hai em Kim Ngân và Thùy Dương vào thăm mày đúng không?
- Ừ…
- Nghe nói ảnh chụp hai cô nàng với Windy lên trang bìa tháng này. Nghe nói hai em ấy qua tay thằng Khánh hết rồi đúng không? Thế thì còn mong đợi gì mà ve vãn mày nhỉ?- Tùng chép miệng.
- Tao không quan tâm chuyện đó.- Long hờ hững đáp lại.
- Vậy mày có quan tâm không nếu “em bé” kia lên giường cùng nó không?
Long đặt cái thìa xuống bàn mạnh đến nỗi Tùng cũng phải thót tim. Đó là biểu hiện của một cơn thịnh nộ sắp bùng nổ, bất chấp người phải hứng chịu là ai.
Và Tùng chợt hiểu rằng sau này không nên vì bất cứ lý do gì, dù là nhỏ nhặt nhất mà đụng chạm đến cô gái bé nhỏ kia nữa.
Long bỏ bữa ăn luôn và bỏ về giường nằm, không nói gì thêm, khác với cái tính khí thường ngày của anh.
Tại quán Pizza.
Nhi xoay xoay ly nước cam trong tay, ngập ngừng với biết bao suy nghĩ trong đầu. Sau khi gọi đồ ăn và thức uống cho cả hai, Khánh quay vào, nói với cô:
- Hôm nay anh có cái hẹn quan trọng ở phòng khám nên sáng chẳng kịp nhắn em chuyện gì, may mà Long giữ em ở lại được. Em đã theo Long đến chỗ Linh à?
- Vâng, nhưng sao chị ấy lại được chôn ở đó ạ?
- Trong bức thư tuyệt mệnh để lại cho Long, Linh nói muốn được nằm ở bãi giữa sông Hồng. Long nó thường trốn ra đó ngồi cả buổi.
- Chị ấy thích hoa thạch thảo ạ?
- Đúng vậy. Lần đầu Long tỏ tình với cô ấy là ở một thung lũng hoa thạch thảo trên Đà Lạt.
- Anh ấy không sống cùng bố mẹ ạ?
- Ừ, nó sống cùng cô Lan, dì của nó. Sau khi dì ấy mất thì nó thuê phòng trong khách sạn ở. Gần đây anh mới kêu nó về sống cùng anh.
- Anh ấy giống người dì này ạ?
- Cô Lan từng là người mẫu nổi tiếng trên các sàn diễn thời trang trước đây. 15 năm trước cô ấy lấy một người nước ngoài, nhưng cuộc hôn nhân của họ không có con nên Long như con của họ vậy. 9 năm sau, chồng cô ấy gặp tai nạn và qua đời, đó là một cú sốc cực nặng với cô ấy. Cô dành hết tình yêu thương cho Long và nuông chiều nó hết mức. Silver Wings là món quà sinh nhật mà cô ấy tặng cho nó. Người thứ hai rời bỏ Long sau chú Max là Linh. 3 năm trước, người thương yêu cậu ấy nhất cũng ra đi vì căn bệnh ung thư, căn bệnh mà vì nó cô Lan không thể có con được. Đối với Long, đó là giai đoạn tệ hại và khó khăn nhất cuộc đời nó, vì đó cũng là thời điểm mà My Vân bỏ đi. Nó cũng vì thế mà suy sụp hoàn toàn.
- Em không nghĩ anh ấy lại có một quá khứ buồn như thế.- Cô thở dài- Em chỉ luôn thấy trong mắt anh ấy những nối đau mà không sao có thể bật thành tiếng khóc được. Có lẽ chính những nỗi đau đó đã giam hãm anh ấy và làm cho anh ấy trở thành tồi tệ như thế.
Khánh lặng im trước những lời cô nói. Lặng im và nhìn cô đầy đau khổ, anh khẽ cười:
- Đây là lần đầu tiên anh biết thế nào là cảm giác ghen tuông, quả thật nó chẳng dễ chịu chút nào. Có lẽ trước đây anh đã quá vô tâm, không để ý đến suy nghĩ của những cô gái luôn chạy theo anh.
Thảo Nhi bối rối khi nhận ra cô đã vô tình làm anh đau. Cô đã quên rằng anh không thích cô nhắc đến Long.
- Anh cảm thấy anh không còn là chính anh khi đứng trước mặt em nữa, mọi sự tự tin đều tan biến cả. Mỗi lần nghe em hỏi chuyện về Long, anh thấy thực sự rất khó chịu. Anh luôn tự hỏi, tại sao không bao giờ em quan tâm đến cuộc sống của anh như nó? Tại sao em không bao giờ hỏi những chuyện riêng liên quan đến anh?
Cô lúng túng nhìn vào đôi mắt buồn tênh của Khánh. Đúng là cô chưa bao giờ hỏi. Trước mặt cô, anh luôn là một người thật hoàn hảo, không đau khổ, không nổi loạn như Long, nên cô đã chẳng bao giờ biết anh sẽ buồn. Cô đã không quan tâm đến cảm giác của anh.
- Em còn nhớ đã hứa với anh chuyện gì không?- Khánh tiếp- Anh không muốn làm em khó xử. Trước đây, anh đã nói rằng em là một người quá hiền lành, hiền lành đến dại dột. Em không biết từ chối điều gì, chuyện đó quả thật không tốt chút nào. Nếu em muốn từ chối anh, em cứ nói, vì em được cái quyền từ chối đó. Anh không ép em quyết định chuyện gì làm sau này em phải hối hận. Nếu em chưa quyết định, anh vẫn có thể đợi, bao lâu cũng được. Còn nếu em đã có câu trả lời, thì dù thế nào anh cũng vui vẻ đón nhận nó.
- Em không biết phải nói với anh thế nào.- Cô nhìn vào mắt anh ngập ngừng.- Đêm hôm đó ở bãi biển, những lời anh nói đã làm em cảm thấy thực sự rất… vui và hạnh phúc. Cảm giác đó rất thật. Ngay lúc đó em đã có thể không ngần ngại mà nói với anh rằng em đồng ý.
Khánh lặng im nhìn cô, ánh mắt anh khích lệ cô cứ việc nói ra suy nghĩ của mình.
- Em đã luôn băn khoăn tự hỏi tại sao anh lại chọn em, một người chưa bao giờ nổi bật giữa những người khác? Tại sao anh không chọn một người xinh xắn như Trang hay cá tính như chị Tú Linh? Đã có lúc em cho rằng anh chỉ coi em như người qua đường mà thôi, và em không đủ tự tin để giữ trái tim một người như anh. Em cứ hoài nghi như thế mãi. Nhưng rồi em nhận ra anh thật lòng với em, em đã khao khát được đáp lại tấm chân tình đó.
Giá như tất cả cứ diễn ra như em nghĩ thì mọi chuyện đã khác. Nhưng sáng nay, khi đến thăm anh Long, khi em mong gặp anh biết chừng nào thì em mới nhận ra, thế giới của hai chúng ta quá xa nhau. Em cảm thấy bản thân em lạc lõng và bị cô lập hoàn toàn trong cái thế giới của anh. Tất cả mọi người, cả anh đều nhìn em với ánh mắt hoàn toàn xa lạ…
- Lý do chỉ có vậy thôi sao? Chứ không phải vì ai đó đã buộc em phải nhìn nhận lại tình cảm của em à?- Anh cười buồn.
- Em không biết điều gì đang diễn ra trong lòng em. Em chỉ không muốn sau này phải hối hận. Trái tim em sẽ sớm cho em biết nó đập vì ai.
- Anh không phải là người bỏ cuộc trong bất cứ chuyện gì. Nhưng có lẽ lần này anh phải từ bỏ em rồi, anh hiểu ánh mắt của em đang hướng đến ai. Nhưng dù sau này có thế nào đi chăng nữa, anh sẽ luôn đi bên cạnh em, anh muốn che chở cho em…
- Em… em thực sự không đáng để anh làm vậy đâu.- Thảo Nhi lắc đầu, chính cô cũng đang muốn khóc òa lên. Làm sao mà cô lại có thể làm con người kia buồn và thất vọng vì mình nhiều như thế?
10. Thảo Nhi đến chỗ làm hơi muộn, nhưng quán hôm nay đóng cửa, nhưng lại không hề báo trước. Khi cô đến, người ta đang cho hạ chiếc biển “Nhà hàng Hương Lan” khổng lồ treo trước quán và dàn đèn nháy được coi là rực rỡ và hoành tráng nhất khu này. Cô không thấy anh quản lý mới đâu mà thay vào đó là một người lạ, một người còn rất trẻ.
- Có chuyện gì thế chị?- Cô ngạc nhiên hỏi chị Hải- trưởng quầy thu ngân của nhà hàng.
- Đến muộn thế em? Nghe nói nhà hàng này sẽ kinh doanh café bida chứ không kinh doanh hàng ăn nữa.
- Cái gì?- Cô trố mắt- Ai nói thế chị?
- Anh ta nói.- Hải chỉ về phía người quản lý đang đốc thúc đội công nhân làm việc.- Chúng ta phải ở lại để nhận lương và sẽ có một số người phải nghỉ việc.
Nhi không nói gì nữa mà ngẩng đầu nhìn chiếc biển mới với cái tên “Jimmy” và chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thật may là cô vẫn được giữ lại làm việc và được thuyên chuyển lên tầng 4 ở quầy café. Không giải thích gì thêm, anh chàng quản lý mới, tên Trung, cho giải tán và công việc sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa.
Đã hai tuần nay Thảo Nhi không gặp Khánh hay Long. Sau khi từ chối tình cảm của Huy Khánh, cô nghĩ cô chẳng còn lý do gì để gặp lại họ nữa. Nghe Tú Linh nói thì Long đã ra viện ngay hôm đó để tránh bị làm phiền và được chăm sóc đặc biệt tại nhà.
Công việc mới bắt đầu và không vất vả như bưng bê thức ăn cho nhà hàng, ca làm việc của cô cũng kết thúc sớm hơn. Bắt đầu bước vào thời kì ôn thi nên cơ thể cô mệt rã rời vì thức khuya nhiều. Trở về từ quán café sớm, Nhi muốn về nhà và vùi mình vào giấc ngủ thật sâu. Bầu trời u ám, báo hiệu một trận mưa đầu mùa dữ dội. Đang lững thững đi về phía
bến đợi xe bus thì Linh gọi:
- Chị Linh ạ?
- Em đang ở đâu đấy?
- Em đang trên đường về nhà, có gì không chị?
- Hay quá! Gặp chị chút đi, chị cho em xem món trang sức mà chị mới thiết kế được.
Tú Linh không chỉ là người đua xe giỏi mà bản thân cô là một thiên tài trong lĩnh vực thiết kế đồ trang sức.
- Chị đang ở đâu để em đến?
- Em đến xưởng xe của anh Khánh đi, chị cũng đang trên đường đến đó. Xe của chị đang ở đó mà.
- Nhưng giờ liệu còn ai ở đó không ạ?
- Yên tâm đi, vẫn có người mà.
Thảo Nhi cúp máy và hy vọng sẽ không gặp Long hay Khánh ở đó vào giờ này. Để chắc ăn, cô quyết định sẽ đợi Tú Linh ở bên ngoài cửa gara.
Quả nhiên bên trong vẫn còn sáng điện, có tiếng nói chuyện cười đùa của mấy anh thợ sửa xe vang ra. Đột nhiên, một tiếng nói ở phía sau làm cô giật thót.
- Sao đến rồi mà không vào?
Cô quay lại, Long đang đứng ngay phía sau cô. Cô lắc đầu:
- Em nghĩ em nên đợi ở đây, chị Linh cũng sắp đến rồi.
- Linh vừa gọi điện nói sẽ đến trễ. Cô vào đó đợi đi, khu phố này không an toàn lắm đâu. Hơn nữa, trời cũng sắp mưa rồi.
Lời Long như một mệnh lệnh mà cô không biết làm sao để phản kháng. Cô đi theo anh vào trong. Đám thợ bên trong cũng chẳng để ý đến cô mà vẫn vui vẻ đánh bài. Có vẻ như ở đây, Long và những người kia sống ở hai thế giới hoàn toàn không có đối phương. Họ không bận tâm đến sự tồn tại của nhau. Long hình như ở đâu cũng thích cô độc. Nhìn sang bên phía ô tô, cô bị choáng ngợp bởi một dãy những xe thể thao đẹp và bóng loáng. Có Stylish Girl của Linh, Prince Sun của Khánh và Silver Wings có vẻ như đã được tu sửa một chút. Đưa cho cô lon nước ngọt, anh ngồi phịch xuống sàn gara, nhìn chiếc xe của mình và dường như quên hẳn cô.
- Tay của anh không sao chứ? Chừng nào được tháo bột?
Câu hỏi của cô làm anh phải ngẩng đầu lên nhìn.
- Vài ngày nữa.
Lại im lặng. Sao mà cô ghét cái không khí này đến thế.
- Cô và Khánh có chuyện gì à?
- Bọn em chỉ là bạn bình thường, chứ có gì đâu mà có chuyện được ạ!- Cô cười gượng.
Bỗng ngoài trời có một tiếng sét thật to làm cả hai giật mình. Trời mưa nhanh quá! Tú Linh vẫn chưa đến. Tự nhiên cô có một cảm giác bất an. Đúng lúc đó, tất cả những người trong gara đứng bật dậy, ồn ào gì đó và nhìn ra cửa khi bên ngoài có tiếng động cơ ô tô và xe máy. Cửa được kéo lên, 4 chiếc mô tô phân khối lớn lao thẳng vào, phanh kít lại và xoay xe lại một cách điệu nghệ. Ngay sau đó, một chiếc xe con màu đen chầm chậm tiến vào. Nhi linh cảm có một chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra, cô quay sang nhìn Long, nhưng anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, im lặng nhìn cảnh tượng đó bình thản đến lạnh lùng. Phải chăng những người kia đến kiếm chuyện với anh? Ngoài trời vẫn mưa dữ dội. Đám thợ sửa xe nhanh chóng hạ cánh cửa xếp của gara xuống, dùng vải che toàn bộ những chiếc xe ô tô lại. Long kéo tay Nhi về phía mình để họ làm việc. Rồi anh nói với cô bằng giọng ra lệnh tuyệt đối.
- Cô đi theo tôi và tốt nhất đừng bận tâm với những chuyện sắp xảy ra.- Anh lôi cô vào căn phòng nhỏ phía trong.
- Nhưng có chuyện gì ạ?- Mặt cô tái mét.- Họ lại đến gây sự với anh à? Anh đừng ra đó, anh đang bị thương mà.
- Không… vì thế hãy ngồi yên trong này. Tôi không muốn phải đẩy cô ra ngoài trong thời tiết này.
Để lại cô trong căn phòng nhỏ, anh đi ra ngoài. Những người trên chiếc xe con màu đen cũng đã bước xuống, họ lôi xuống đất một người bị bịt băng đen ở mắt làm người đó rên lên một tiếng. Bốn người đi mô tô bỏ mũ bảo hiểm ra, họ đều còn trẻ, tóc nhuộm đủ các màu, họ đều mặc áo da và quanh người họ đeo đủ các thứ dây xích bạc. Một trong bốn người đó nhìn Long, cười:
- Anh Long, không đến muộn chứ?
- Đáng ra tụi mày nên báo trước.- Long chẳng hề có chút biểu lộ gì gọi là hân hoan trước sự xuất hiện của bọn này.
- Em cũng không ngờ là tìm nó lại nhanh đến vậy.- Hắn chỉ vào người đang nằm dưới đất- Em muốn xử nó ngay tại chỗ nhưng thằng Hòa bảo phải mang về cho anh.
Không đáp lại nụ cười nửa miệng của hắn, anh cúi xuống nhìn kẻ đang nằm dưới đất. Khi nghe ra tên anh, mặt hắn càng kinh hoảng hơn, hắn hiểu hắn sắp phải đối diện với cái gì.
Long nhìn lại gương mặt này. Ở hắn có cái gì đó quen thuộc đến nỗi anh phải giật mình. Anh cố lục lại quá khứ xem đã gặp hắn ở đâu, nhưng không thể nhớ ra. Một người giật phăng dải băng đen ra, rồi cởi trói cho hắn theo lệnh anh. Ánh điện làm hắn phải nheo mắt một lúc. Bắt gặp ánh mắt anh, hắn đáp lại bằng một ánh nhìn đầy căm giận. Hai người xốc nách hắn dậy, những người khác đứng xung quanh hắn, trên tay có gậy, thậm chí cả kìm, cờ lê… những vật dụng trong xưởng xe, chỉ chờ lệnh của anh là xông vào ngay. Long vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt kiêu hùng và đầy khinh bạc. Anh hỏi với thái độ nhã nhặn, hoặc cố tình tỏ ra nhã nhặn:
- Mày nhận ra tao không?
Mặc dù anh không nói bằng giọng đe dọa, nhưng hắn vẫn run lên. Nếu không có hai người xốc nách để cho hắn đứng thẳng, chắc hắn đã ngã quỵ xuống ngay lập tức.
- Chắc mày phải thất vọng lắm đúng không? Vì tao đã không chết như kế hoạch của mày.- Anh gằn giọng.
Rồi anh quắc mắt lại khiến những người xung quanh dù đã quen nhưng cũng phải dựng tóc gáy:
- Nói, thằng nào sai mày giết tao?
- Tự tao muốn giết mày, việc gì tao phải nghe theo ai.- Hắn khó nhọc đáp lại một cách giọng cứng đầu.
- Không hiểu tại sao, nhưng tao ghét những thằng như mày, vì mày giống tao quá! Tao ghét những ai bắt chước tao…
- Mày có yêu ai đâu, mày chỉ yêu bản thân mày thôi. Chính vì thế mà có biết bao nhiêu người phải rời bỏ mày mà đi. Đêm mày ngủ có ngon không? Có khi nào những người đó trở về trong cơn ác mộng của mày không?
Giận run người trước những lời khiêu khích đó, nhưng rồi anh kiềm chế lại được. Quay qua những tên đi xe mô tô, anh hỏi:
- Nó là thằng nào vậy?
- Thành viên của hội đua xe Nhất Tâm ở Hải Phòng. Bố mẹ nó là chủ tàu cá. Gia đình nó khá giàu có.
“Vậy thì lý do không phải vì tiền rồi.” Long thầm đoán.
- Vậy mà dám gây sự với đàn anh ở Hà Nội sao? Mày chán sống rồi à?
Long vung tay ra hiệu cho người đó im lặng. Anh cúi xuống nhìn hắn, giọng sắc lẻm:
- Tự nhiên tao lại không muốn giết mày ngay, dù rằng tao không thể nào kìm nén được khi nghĩ mày đã làm gì với xe của tao. Tao sẽ cho mày lựa chọn một trong hai cách, vượt qua coi như số mày lớn.
- Mày vẫn giữ thói quen áp đặt lựa chọn cho người khác, muốn làm gì tao thì làm, lũ khốn.
- Câm mồm.- Người đang xốc nách hắn điên tiết thọi ngay một cú đấm vào bụng hắn làm hắn oằn người xuống.
- Một, vượt qua tất cả những người ở đây. Hai, đua xe với tay đua mô tô số 1 của tao. Nhưng nếu mày bỏ mạng trên đường đua thì hãy đổ cho số mày không thoát chết được.
- Cách nào thì tao cũng không sống được. Vậy thì chọn cách nhanh nhất đi, tao chấp tất cả tụi mày.
- May quá, đang ngứa tay.- Một người cười phá lên.
Hội của Long có 12 người. Sau câu nói của hắn, hai người buông hắn ra để hắn tự đứng, còn Long thì lùi lại đằng sau. Ngay lập tức cả bọn xông vào kẻ bị thương như con thú dữ tấn công con mồi. Không cần nói thì cũng biết lợi thế thuộc về ai. Gã tay đua người Hải Phòng không thể chống đỡ nổi với cơn mưa những cú đấm nặng như búa tạ, nhưng hắn cũng không phải tay vừa vì thỉnh thoảng vẫn trả được những cú đá đẹp mắt. Bị trúng một cú đá của hắn vào ngực, Sinh- một trong những người của Long chộp lấy cây gậy gỗ lim, lao đến giáng thẳng xuống đầu hắn khi hắn vừa ngã khụy xuống. Nếu trúng cú đánh này, hắn sẽ chết chắc.
Một tiếng hét thất thanh vang lên ngay phía sau Long và Thảo Nhi lao xuống, đè lên người bị thương, định hứng trọn cú đánh của Sinh đang giáng xuống. Nhanh như chớp, Long lao theo, dùng cánh tay không bị thương kéo cô ra và dùng chân đá ngược lại cú đánh đang giáng xuống với một lực cực kì lớn. Sinh bị đá trúng vào tay và bật lùi trở lại. Cả bọn dừng tay, há hốc trước cảnh tượng vừa xảy ra. Nhi giằng mạnh khỏi tay anh, cúi xuống bên người bị thương lúc này đang gượng ngồi dậy. Cô ngẩng đầu nhìn Long, mặt tái xanh, nước mắt đầm đìa trên má. Có lẽ cô đã quá sợ hãi trước cảnh tra tấn này, và cũng quá sợ hãi trước cú đánh mà không có Long thì cô đã hứng trọn. Long thấy trống ngực đập thình thình, hình như chính anh cũng bị nỗi sợ hãi làm cho dao động trong tình huống vừa rồi.
- Em xin anh, hãy thôi đi. Anh ta không chịu được thêm nữa đâu. Anh ta sẽ chết đấy.
Long mím môi, lạnh lùng:
- Trò chơi đã kết thúc đâu, ai cho dừng lại. Lôi cô ta dậy.
Một người kéo mạnh Nhi dậy khiến cô không thể chống lại được. Họ lại xông vào con người đáng thương đã hoàn toàn kiệt sức đó.
Nhi vùng lao vào lần nữa, nhưng Long đã chộp lấy vai cô, kéo về phía mình. Chỉ với một tay, anh cũng có thể ôm chặt cô trong lòng. Nhi không tài nào giẫy ra được, mà hình như cô cũng không muốn giẫy nữa. Lòng cô đang vô cùng hoảng hốt, nhưng sao bây giờ lại thấy yên tâm đến kì lạ. Long càng giữ cô chặt, cốt không để cô quay đầu lại để chứng kiến những cảnh này. Nhưng rồi những tiếng kêu, những tiếng rên lại vang đến tai cô khiến cô bừng tỉnh. Nhi vùng vẫy dữ dội hơn, Long thì quyết không nới lỏng tay, đến nỗi cô càng giẫy càng nghẹt thở. Cô nói trong tiếng khóc và tiếng nấc:
- Em xin anh… Hãy dừng tay đi. Em sợ lắm. Đừng sống thế nữa… Hãy tha cho người đó đi, chẳng phải anh vẫn yên bình sao? Tại sao nhất quyết phải dồn anh ta vào đường chết?.. Anh ta cũng có mẹ, có cha như anh… Nếu một ngày nào đó cũng có người đối xử với anh như thế, liệu những người quan tâm đến anh có chịu nổi không?
Thảo Nhi cắn chặt răng vào vai anh, như không để phát ra tiếng nấc của mình. Lòng cô như có hàng ngàn mũi dao đang đâm vào. Cô đau.
Long cau mày lại vì đau.
“Nếu một ngày tôi bị đối xử như thế, thì liệu em có thương xót tôi như thương xót hắn không?” Anh thì thầm rồi nới lỏng vòng tay ra. Sau đó anh ra lệnh:
- Đủ rồi… Không phải đánh nữa.
Mọi người trố mắt nhìn anh, nhưng không ai dám lên tiếng thắc mắc vì khi anh đã quyết định thì không một ai dám trái. Họ ngạc nhiên vì lần đầu tiên Hải Long chịu nhượng bộ một ai đó, mà đó lại là một cô gái. Từ vi
ệc anh ra tay cứu cô trong đường tơ kẽ tóc, đến việc vì cô ta mà thay đổi ý định đều khiến họ kinh ngạc và thắc mắc về cô.
Long nhìn kẻ may mắn đó, cảm thấy hơi tức ngực. Cảm giác gì đây? Không dám nhìn sang đôi mắt đẫm lệ đứng bên cạnh, anh nói tiếp:
- Mày không nói ra tao cũng chẳng ép nữa. Hôm nay cảnh cáo mày như thế để mày hiểu, dù có là ai đi chăng nữa, chỉ cần động đến những thứ quan trọng của tao, thì tao không tha cho đâu. Cút về nhà và hãy yên phận ở đó đi.
Rồi anh quay sang, nói với những người đi mô tô:
- Đem trả nó về chỗ cũ. Câm đứa nào được đụng đến một sợi tóc của nó.
- Rõ rồi anh Long.
Chúng đáp lại rồi một tên dùng khăn đen bịt mắt hắn lại, cho lên xe. Cửa gara kéo lên, những chiếc xe lại lao vào màn mưa mịt mùng.
Gara nhanh chóng trở lại yên tĩnh vì những người thợ cũng ra về luôn.
Chỉ còn lại hai người.
Nhi nhìn Long rồi tiến lại, tát mạnh vào mặt anh. Một nét sững sờ hiện lên trên gương mặt Long. Chưa bao giờ có người dám đối xử với anh như thế, nên thái độ không phục tùng của Nhi làm anh lần đầu phải ngỡ ngàng.
- Tôi căm ghét anh. Tại sao anh lại sống như thế này cơ chứ?- Cô hét lên.
- Vì đó là cuộc sống của tôi.- Long chộp lấy cổ tay cô khi cô vừa giơ tay lên lần thứ hai.- Tôi buộc phải sống như vậy, nếu cô không thích thì hãy tránh xa nó ra.
- Nhưng tôi biết làm sao bây giờ, tôi lạc trong thế giới của anh mất rồi.- Cô bật khóc.- Tôi không làm cách nào để rời xa nó được. Mỗi lần nghĩ về anh là tôi lại đau lắm, đau đến thắt lòng. Tôi càng không muốn nghĩ thì tôi càng không làm chủ được suy nghĩ của mình. Tôi thấy tôi quá tệ hại. TẠI SAO TÔI LẠI THÍCH MỘT NGƯỜI NHƯ ANH KIA CHỨ?- Cô gào lên.
- Xin lỗi, nhưng cô đã thấy thế giới của tôi rồi đó. Nó không dành cho cô. Cô có thể tìm được những người tốt hơn tôi. Tôi không thể đón nhận tình cảm của cô được.
Dường như biết trước được câu trả lời, cô bật cười trong nước mắt:
- Phải rồi, tôi ngu ngốc khi quên rằng không ai có thể thay thế được những người đã đi qua cuộc đời anh. Tôi là ai mà dám nghĩ đến anh cơ chứ. Xin lỗi vì hôm nay đã làm hỏng việc của anh. Từ bây giờ, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.
Cô nói và quay người, chạy thẳng ra ngoài, lao vào cơn mưa và bóng tối đen đặc. Long quay ra nhìn theo cô, cảm giác như vừa đánh rơi vỡ một thứ gì đó vô cùng quý giá: “Phải, như thế có lẽ sẽ tốt cho em hơn chăng? Không ở cạnh tôi, em sẽ không phải khóc, cuộc sống của em sẽ bình yên hơn, là thứ mà em không bao giờ tìm thấy được trong cuộc sống của tôi. Em xứng đáng có được hạnh phúc mà.”
Đồ Lém Lỉnh Bắt Được Em Rồi Truyện Đồ Lém Lỉnh Bắt Được Em Rồi của tác giả coolgirl, thuộc thể loại truyện teen. Đọc Truyện » |