Xế Siêu Hạng Game Đua Xe với nhiều thử thách hấp dẫn dành cho tất cả những bạn đam mê tốc độ... Chi tiết » |
Trời đã tang tảng sáng. Quay sang kéo chăn cho Diễm Phương và Khánh Nam xong, Thảo Nhi vùng dậy. Cô đã quen dậy sớm như thế này từ ba năm nay. Bình minh ở nông trường lúc nào cũng tuyệt. Sương sớm vẫn mờ mịt. Khoác chiếc áo gió lên người, cô tiến về phía hồ sen. Sáng nào cô cũng ra đây để lấy nước sương pha trà. Không chỉ trà Bảo Ngọc Trân Châu mà loại trà nào làm từ chè Trân Châu khi pha với loại nước này đều cho mùi vị rất đặc biệt.
Long đã đi được một tuần nhưng dư vị từ nụ hôn bất ngờ của anh vẫn chưa tan biến trong cô. Cô đã cố ghìm lòng, nhưng hình như nó chẳng còn tác dụng gì nữa. Trái tim cô vẫn đập mạnh khi gặp lại anh. Lòng cô vẫn còn khao khát anh. Cô nhớ đến phát điên nụ cười của anh, ánh mắt dịu dàng của anh, vòng tay ấm áp của anh và cả nụ hôn dài đam mê đến bất tận nữa. Ba năm qua cô đã sống và ôm ấp những kỉ niệm đó trong lòng. Mỗi lần nhìn con, cô lại nhớ anh đến phát điên.
Nhưng việc trở về bên anh lại là một chuyện khác. Anh cũng có gia đình riêng và cô không muốn anh rũ bỏ trách nhiệm với gia đình ấy vì hai mẹ con cô. Chính bản thân cô cũng sợ sau này sẽ lại phải đau khổ. Vết thương lòng trong quá khứ quá lớn, lớn đến nỗi đến giờ cô vẫn bị ám ảnh. Cô cũng đã từng nghĩ đến việc kết hôn với Giang, nhưng mỗi lần như vậy, cái đêm kinh hoàng ấy lại hiện về, và cô cảm thấy sợ gần bất kì người đàn ông nào. Nghĩ đến chuyện đó, cô lại khẽ run lên.
Sau cái đêm cuối bên Long, dù cảm nhận được tình yêu của anh, biết được một sự thật là hai người còn cần nhau, nhưng cô vẫn quyết định ra đi vào lúc bình minh, khi anh còn say trong giấc ngủ. Cảm giác ái ân nồng nàn từ người đàn ông tuyệt vời nhất không thể thắng được quyết tâm trong lòng cô. Anh sẽ kết hôn, đó là một sự thật mà cô không thể nào phá vỡ được. Cô không muốn anh trở thành người vô trách nhiệm, và hơn hết, cô lại sợ sẽ có một bi kịch nữa giống như chuyện của Linh. Khi đó, cả hai sẽ chẳng được yên trong lòng mà đến với nhau. Cô đã lặng lẽ bỏ đi, với đôi mắt đẫm nước mắt và trái tim đau như xé.
Ga Hà Nội sáng sớm đã đông đúc. Trời mưa càng làm mọi thứ như vội vã và u ám hơn. Nhi thấy lòng tê tái giữa sáng mùa hè ấy. Chưa bao giờ cô có một kỉ niệm vui giữa trời mưa. Mưa luôn chứng kiến nước mắt cô rơi kể từ cái ngày cô biết yêu anh.
Thảo Nhi lầm lũi bước đi giữa dòng người đang cuồn cuộn đổ về phía sân ga. Chuyến tàu sớm nay sẽ đưa cô rời xa anh mãi mãi. Từ nay, cuộc sống của cô sẽ không còn hình bóng anh nữa. Cô phải quên anh đi và bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Phải đi.
Cô không biết nếu không gặp Diễm Phương, không gặp Giang, và không được ông Phi Long giúp đỡ thì liệu giờ này mẹ con cô đang ở nơi nào? Cô mang ơn họ biết bao nhiêu. Họ đã hồi sinh cô, đã cho mẹ con cô một nơi chốn bình an và phẳng lặng.
Nhưng sự xuất hiện của Long đã phá vỡ cái phẳng lặng yên ổn trong cô bấy lâu. Cô lại mâu thuẫn, lại đấu tranh với chính mình, lại muốn vùng vẫy thoát khỏi lối sống quen thuộc để đến với anh. Cô còn yêu anh. Tình yêu đó chưa bao giờ hết. Mỗi lần nhìn vào tấm hình trong tờ tạp chí mà cô cố tình lưu lại và giữ gìn, cô lại nhớ về anh. Cảm giác xa anh như mới từ ngày hôm qua vậy.
Một tiếng soạt ở phía sau lưng làm cô giật bắn. Cô quay lại, tim muốn bắn ra ngoài khi thấy anh đang ở phía sau. Làm sao mà mới sáng sớm như vậy anh đã có mặt ở đây được?
- Làm gì thấy anh mà như thấy ma thế?- Long tiến lại phía cô cười.
- Không có… sao anh lại ở đây?
- Ờ thì có việc qua đây tìm em.- Anh vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi.
- Anh đã lái xe từ thành phố mấy tiếng đồng hồ về đây ư? Sao không để ban ngày rồi đi. Đi đêm đường núi nguy hiểm lắm.- Cô lại quay ra phía bờ đầm, không dám nhìn vào mắt anh.
- Tất nhiên là không.- Anh nhún vai- Anh sống ở gần đây mà.
Nhi quay sang nhìn anh lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhưng rồi cô bình thản lại, Hải Long xưa nay có gì mà không làm được đâu.
- Anh mua lại đất của ai vậy?
- Anh có mua đâu… Anh đổi cho người ta đấy chứ. Cả tuần rồi anh bận sửa lại ngôi nhà nên cũng bận…
- Vậy chứ có việc gì mà phải sang đây từ sớm vậy?
- Mời em với gia đình chú Long qua đó ăn tân gia, coi như nhận hàng xóm luôn.
- Được thôi… Em sẽ nói lại với ba em. Anh định đưa cả nhà về đây sống sao? Chị ấy đồng ý về nơi tẻ nhạt này à?
- Anh biết nơi nào tốt nhất cho vợ anh mà… Thế nhé! Anh về đây. Giờ anh phải về thành phố giải quyết ít việc. Đây là thiệp mời nè, trong có địa chỉ rồi đó.
Thảo Nhi còn đang đọc những dòng chữ trên thiệp mời đó thì anh đã đi mất rồi. Cô sẽ phải đến sao? Liệu cô có đủ dũng cảm để đối mặt được với My Vân hay không? Thảo Nhi khẽ thở dài.
*
Chiếc xe ô tô chở ông Phi Long, Giang và Thảo Nhi đến ngôi nhà hàng xóm mới cách nông trường 2km, mỗi người hình như đều có một tâm trạng riêng. Người bộc lộ tâm trạng ấy ra rõ nhất là Thảo Nhi. Cô liên tục thở dài. Cô đã quyết định sẽ không mang Khánh Nam đến chỗ Long, vì cô lo sợ rằng sự tồn tại của đứa bé sẽ làm mọi chuyện rối lên.
Vừa đến cổng ngôi nhà mà trước đây thuộc quyền sở hữu của một gia đình cũng làm nghề trồng chè như gia đình ông Phi Long, nhưng quy mô nhỏ hơn, ba người đã sửng sốt khi nhìn thấy tấm biển bên cạnh cái cổng cao đề tên: “Biệt thự Hoàng Dương”. Khuôn viên ngôi biệt thự trồng toàn hoa hướng dương, điều mà một tuần trước đây không một ai nhìn thấy. Trong khoảng sân rộng có hơn chục chiếc xe đậu. Nổi bật nhất tất nhiên là Windy, chiếc xe nổi tiếng mà Long thừa kế theo di chúc của Max Willer, chồng dì Lan. Những chiếc xe còn lại tất nhiên là của hội đua xe. Chỉ thiếu Stylish Girl là đủ quân số.
Bữa tiệc được tổ chức tại vườn sau, giữa một không gian toàn hoa hướng dương. Vừa nhìn thấy Nhi, người hét lên trước nhất là Tú Linh. Cô ngạc nhiên khi thấy chị tiến lại ôm lấy cô với cái bụng to đùng. Tú Linh đang có thai.
- Trời ơi, em ở đây sao? Mọi người tìm em suốt ba năm nay.
Mọi người trong hội đua xe cũng vây lấy hỏi han cô tới tấp. Cô chỉ biết cười trừ trước sự quan tâm của họ. Cô không thấy Long hay My Vân đâu, có thể họ ở bên trong chuẩn bị bữa tiệc.
Cô nói lời chúc mừng muộn màng đến Khánh và Tú Linh. Họ có vẻ rất hạnh phúc. Những người bạn trong hội đua xe của Long thì vẫn vui vẻ như xưa, chỉ có điều họ già đi hơn một chút.
15 phút sau khi cô cùng hai bố con ông Phi Long đến, Long mới xuất hiện. Nhưng đi cùng anh không phải là My Vân mà là mẹ anh. Cô suýt té xỉu khi anh đang bế Khánh Nam trên tay. Thằng bé thích thú cầm quả táo đỏ trên tay, chẳng để ý gì đến xung qu
anh nữa. Cô vội tiến đến, chào mẹ anh và nói khẽ:
- Sao anh lại đưa Bin đến đây?
- Ơ hay, anh biết nhất định em sẽ để nó ở nhà mà. Đông vui thế này mà không cho nó đến à?
- Mau đưa con cho em.
Cô bế lấy thằng bé, lùi lại nhưng mọi người đã đưa mắt nhìn nhau tò mò, rồi xúm lại quanh hai mẹ con cô.
- Hai người… hai người…- Tú Linh lắp bắp sửng sốt.- Thằng bé này là con hai người hả?
Long cười chuyển chủ đề:
- Nào mọi người, chúng ta bắt đầu nhỉ?
Trong khi mọi người bắt đầu đi vòng quanh nói chuyện, bà Liên lại gần chỗ mẹ con Thảo Nhi đang đứng. Cô đang ngạc nhiên là chưa thấy sự xuất hiện của My Vân.
- Bác có thể nói chuyện với con một chút được chứ?
- Ơ dạ…- Cô bối rối gật đầu.
- Con có thể để thằng bé tự do chạy nhảy, ở đây rất an toàn mà.- bà tủm tỉm cười.
Thảo Nhi cho con mình đứng xuống bãi cỏ, nó lập tức chạy về phía Long và Giang đang đứng nói chuyện.
- Chắc nuôi con một mình vất vả lắm đúng không?- Bà cắt đứt ánh nhìn của cô về phía đứa con.
- Dạ, cháu cũng được mọi người giúp đỡ rất nhiều.
- Bác đã nghe Phong kể hết chuyện của con rồi. Tại sao ngay từ đầu con không đi tìm nó?
- Dạ…- Cô cúi mặt ấp úng.
- Con có biết nó cũng khổ như con trong ba năm qua không?- Bà nhỏ nhẹ, nhưng giọng lại có âm điệu trách móc.- Con đi rồi, nó cũng vào tù 15 tháng vì tội cố ý gáy thương tích cho người khác.
- Bác nói sao ạ?- Cô tái mặt hỏi.
- Ra tù, nó đã phải chạy trốn đám cưới của mình để đến một đất nước xa xôi khác. Nếu không phải vì Khánh và Linh lấy nhau, bác cũng không biết khi nào nó mới chịu trở về.
- Con không biết những điều đó.- Mắt cô rưng rưng như sắp khóc.- Con cứ nghĩ là anh ấy phải đang sống rất hạnh phúc bên chị Vân.
- Bác cũng không thích nói dông dài với con. Bây giờ con cũng đã đủ trưởng thành để hiểu mọi chuyện rồi. My Vân đã sang Nhật cùng chồng nó. Còn con và Phong cũng nên đoàn tụ để cho bé Bin có một gia đình thực sự đi.
- Bác, cháu…- Cô ấp úng không nói nên lời trước người phụ nữ bao dung ấy.
- Còn cháu bác gì nữa hả con…- Bà nắm lấy tay cô cười- Từ lâu ta đã coi con như con dâu trong nhà rồi. Đã đến lúc con phải để Phong có cơ hội bù đắp cho con để chuộc những lỗi lầm vụng dại của nó chứ.
Cô cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má, không biết Long đã đến bên mình từ lúc nào. Bà Liên mỉm cười đặt tay cô vào tay anh:
- Mẹ mừng cho sự đoàn viên này. Hai con hãy nhìn nhau mà sống, phải bù đắp cho 3 năm qua.
Rồi bà bỏ đi, để mặc hai người với nhau.
- Này…- Long lên tiếng bằng cái giọng ngày xưa anh hay gọi cô.
Lặng im.
- Ngẩng đầu anh bảo…
Anh nâng cằm cô lên.
- Mẹ anh bắt nạt em à? Để anh hỏi cho ra lẽ chuyện này mới được…
- Không phải.- Cô giữ lấy tay anh.
- Thế nín đi. Tiệc vui mà em khóc như con nít ấy.
- Tại sao anh không nói với em mọi chuyện…
Long ngẩn ra, rồi như hiểu câu hỏi của cô, anh phá ra cười :
- Trừng phạt em. Ai kêu em giấu thằng quý tử kia đi làm gì.
- Anh…- Cô lườm.
- Lấy anh nhé! À mà quên, em làm gì có lựa chọn nào khác đâu. Khánh Nam ở đây thì em có chạy đằng trời. Thôi nín đi. Anh đã nhờ Diễm Phương dọn đồ của em qua đây rồi. Từ nay cả nhà mình sẽ ở tại đây cho đến khi Bin đến tuổi đi học. Em vẫn có thể về thăm bố mẹ nuôi của em được.
Cô chỉ còn biết gật đầu trước lời anh nói.
- Hai tuần nữa chúng ta sẽ về Bắc. Anh nghĩ bố mẹ em ở ngoài ấy cũng mong gặp em lắm. Mình sẽ làm đám cưới ở đó. Nhiệm vụ của em bây giờ là tĩnh dưỡng để có sức khỏe tốt nhất trước khi chính thức làm cô dâu của anh, biết chưa?
Anh véo mũi cô cười.
Khánh bế bé Bin đến gần hai người cười:
- Gớm quá đấy! Tao cứ tưởng tao ăn đứt mày ở cái khoản lấy vợ có con, không ngờ mày còn đi trước tao xa thế. Phục vợ chồng mày quá đấy nhé!
- Tao lúc nào chả giỏi…- Long cười vang.
- Bin này…- Khánh nói với thằng bé- Con có đồng ý làm con rể tương lai của chú không?
- Dạ có ạ…- Thằng nhóc gật đầu ngây thơ, tay nó vẫn còn đang cầm chiếc xe đồ chơi ba nó cho.
- Ơ hay cái thằng này- Long kêu lên- Lỡ đâu con mày xấu hoắc và lại nghịch như quỷ giống Tú Linh nữa thì thằng nhỏ này làm sao mà đỡ nổi. Con trai tao rồi cũng đẹp trai ngời ngời như bố nó đây này…
- Tao thích thằng nhóc này nên nhất định phải làm sui với mày. Em đồng ý nhé Nhi! Em cứ quyết đi, đố nó dám cãi em đấy.- Khánh nháy mắt với cô, cứ đồng ý thế nhé!
Nhi cúi đầu cười. Hạnh phúc đã trở lại, và cô sẽ không để vụt mất thêm một lần nào nữa.
*
Hai tuần sau…
Thảo Nhi đến chào gia đình ông Phi Long lần cuối trước khi Long đưa cô và Khánh Nam về Bắc. Đây là nơi đã hồi sinh cô, và là gia đình thứ hai của cô.
Ông Phi Long để Nhi cùng vợ làm cơm tối, ông gọi Long lên phòng làm việc của mình.
Gương mặt ông có vẻ trầm ngâm ghê lắm. Chẳng ai biết trong bữa tiệc hôm trước, ông và bà Liên đã nói với nhau chuyện gì mà mất hơn một tiếng đồng hồ.
- Tụi con hy vọng ba má, anh Giang và chị Phương sẽ ra Hà Nội chuyến này.- Long nói với ông.
- Ta nhất định sẽ ra Hà Nội một lần- Ông gật đầu- Từ nay con hãy chăm sóc Nhi và thằng nhỏ. Mẹ con nó đã vất vả nhiều rồi.
- Ba yên tâm, đó là điều con nhất định sẽ làm được.
- Ta gọi con lên đây để nói với con chuyện khác… Ta có vật này muốn tặng hai con làm quà cưới.
Ông nói và đặt một hộp nhỏ khảm ngọc trai rất đẹp về phía anh. Ông tiếp:
- Con hãy nhận lấy nó, vì ta nghĩ đã đến lúc mọi thứ cần phải trở về với vị trí của nó.
Long ngạc nhiên nhìn ông. Anh tò mò cầm nó lên và mở ra. Anh trợn mắt, suýt đánh rơi chiếc hộp khi nhận ra bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim, trên mặt có ba viên kim cương, giống hệt chiếc nhẫn của dì Lan.
Nông trường Phi Long.
Những đồi chè.
Sở thích của dì Lan.
Người đàn ông mà anh cố tình lấy tên giống như thế.
Mọi thứ rõ ràng đến trần trụi trước mắt anh.
- Ba…ba chính là…- Anh nhìn ông, lắp bắp.
- Ta chính là người đàn ông đã phụ lòng dì con.- Ông buồn bã đáp. Những kỉ niệm của quá khứ lại hiển hiện trong ông.
Ông nhìn anh, tiếp:
- Chiếc nhẫn này, cùng với chiếc nhẫn của dì con vốn là một cặp. Bọn ta yêu nhau khi ta học ở Sài Gòn và ta đã quyết tâm đi đến hôn nhân với cô ấy. Nhưng có một trở ngại, đó là ba má muốn ta về nông trường quản lý, còn cô ấy muốn sống ở thành phố. Ta buộc phải lựa chọn gia đình hoặc cô ấy. Sau đó mẹ ta ốm nặng, ta phải về và cưới người con dâu mà bà ưng ý chọn cho ta.
Cô ấy bỏ ra Hà Nội. Sau này tình cờ gặp lại, cô ấy lúc này đã có gia đình, ta có nghe nói về đứa con vắn số của bọn ta. Ta thấy có lỗi với cô ấy rất nhiều. Khi Thảo Nhi đến đây, khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nó, ta cứ nghĩ nó là con của cô ấy, mặc dù ta không tìm thấy điểm nào giống nhau giữa họ. Ta không thể bù đắp cho cô ấy, nhưng ta muốn che chở cho người mang trên mình chiếc nhẫn mà có lẽ phải là người rất quan trọng cô ấy mới trao lại cho.
Chỉ khi con xuất hiện, chỉ khi nhìn thấy con, ta mới hiểu ra mọi chuyện. Con quả nhiên rất giống với cô ấy… Ta cũng đã nói chuyện với mẹ con, xin mẹ con tha thứ về chuyện năm xưa. Giờ đây ta cũng xin con tha thứ cho sự hèn yếu của ta khi đó. Có lẽ trong tình cảm, ta không mạnh mẽ được như con.
Long sững sờ, lặng ngắt. Đến giờ anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng với những gì anh vừa nghe thấy. Anh nên làm gì đây? Oán trách người đàn ông này ư? Ông đã phụ dì anh, đã làm trái tim dì chết dần theo năm tháng vì thương nhớ ông. Nhưng ông cũng là người đã cứu vớt Thảo Nhi, người phụ nữ quan trọng của cuộc đời anh, không thua dì Lan.
Suy cho cùng. Tất cả là số phận.
- Ba à…- Anh nhìn thẳng vào ông- Ba hãy quên chuyện cũ đi. Cặp nhẫn của ba và dì năm xưa, chúng con nhất định sẽ cho chúng được đoàn tụ.
Anh gật đầu nhìn ông mỉm cười.
Phải, nhất định sẽ hạnh phúc.
Hạnh phúc thay cho cả những người đã đau khổ.
Dì. Ông Phi Long. Duy. Linh.
Họ sẽ vẫn tiếp tục sống…
Vì đơn giản, đó là tình yêu.
1. Việt Nam
Đậu chiếc xe đời mới vào gara ô tô, chàng trai nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe, lại gần người quản gia đang tỉa hoa với một vẻ chăm chú đặc biệt.
- Chú Kim, mẹ cháu về chưa ạ?- Anh liếc chừng về phía ngôi biệt thự sang trọng.
- Thưa cậu, bà chủ đã về từ lâu rồi ạ. Bà nói cậu về thì lên phòng bà ngay.
“Ôi! Ôi! Xong rồi!”- Anh thầm than- “Lần này thì chết chắc với mẹ rồi.”
Cửa phòng làm việc của mẹ anh không khép, anh hé mắt nhìn vào, thấy mẹ mình đang đứng khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Vậy là bà đã trông thấy anh về, có muốn trốn cũng không được. Anh lại gần, ôm chầm lấy bà từ phía sau, nói bằng giọng nịnh nọt mà xưa nay anh vẫn làm nũng với bà:
- Mẹ yêu, con về rồi đây.
- Biết về rồi à?- Mẹ anh khẽ hừ giọng.
- Con nhớ mẹ nên về mà.
- Lần này lái xe đến tận đâu thế?
- Ôi, mẹ thừa biết rồi mà, con có chạy lên trời cũng không thoát khỏi bàn tay của mẹ.- Anh nháy mắt cười và ngồi phịch xuống ghế.
Quay lại nhìn con trai, người phụ nữ ấy khẽ lắc đầu thở dài.
Dù đã bước sang tuổi 43 nhưng chị vẫn còn mang vẻ đẹp mặn mà như gái một con, dù rằng cô con gái thứ hai của chị vừa bước sang tuổi 16, đẹp như một đóa hoa. Nhiều năm nay, dù là phu nhân chủ tịch tập đoàn Silver Wings nhưng chị vẫn giữ được những nét giản dị, mộc mạc như hồi 20 năm về trước, khi chị còn là một cô sinh viên tỉnh lẻ về thành phố học, rồi vô tình gặp gỡ được con trai của tập đoàn Lotus Vũ Nam Phong.
Sau khi đoàn tụ, chị sinh tiếp bé Trác Vân, rồi cả gia đình sang Hà Lan sinh sống để thuận tiện cho việc phát triển sự nghiệp của chồng chị. Hai đứa trẻ cũng lớn lên trên quê hương hoa Tuylip này cho đến tận bây giờ.
Khánh Nam đã tròn 20 tuổi, giống ba mình như đúc, cũng cao lớn, cũng đẹp trai, thông minh và mê đua xe, nhưng thằng con trai này của chị còn mắc thêm tật phong lưu mà chị không sao sửa được cho nó.
Ném cho đứa con một cái nhìn không hài lòng, chị rút từ trong ngăn kéo ra một đống hóa đơn và phiếu phạt, vất lên bàn, nghiêm giọng:
- Con nghĩ sao nếu ba con trông thấy đống giấy tờ này? Đua xe trái phép để cảnh sát phải gửi vé phạt về nhà, rồi vào quậy ở quán bar… Còn có việc gì là con không dám làm không?
Khánh Nam định mở miệng cãi lại nhưng nhìn thấy đôi mắt giận dữ của mẹ, anh chỉ há miệng ngáp ngáp mấy cái như thiếu hơi rồi lại im re. Mẹ anh thường ngày rất hiền, nhưng mỗi khi bà nổi nóng lên thì nghĩa là bà đang giận thật sự.
- Còn nữa… Đưa con gái vào khách sạn ngủ. Con không nghĩ được việc gì hay ho hơn để làm à?
- Mẹ… Ở đây mấy thằng bạn con đứa nào chả thế. Con vào khách sạn là lịch sự lắm rồi đấy.
- Con còn dám cãi à?- Chị trừng mắt- Mẹ quyết định phải tách con với đám bạn hư đốn đó ra.
- Ôi dào… Đằng nào thì con cũng vui vẻ với chúng được mấy ngày nữa đâu. Sang tháng là con cũng sang Harvard nhập học rồi còn gì. Mẹ yêu cứ lo lắng hão cho già người.- Anh khẽ đung đưa người trên chiếc ghế xoay êm ái.
- Con hãy quên giấc mơ Harvard đi.
- Cái…gì?- Khánh Nam suýt té ngã xuống đất khi nghe mẹ mình nói câu đó- Mẹ nói sao cơ ạ?
- Mẹ và ba đã quyết định sẽ không cho con đi học ở Harvard.
- Mẹ…mẹ điên à?- Anh hét lên- Ơ…con xin lỗi… con không có ý đó… Nhưng thật bất công. Mẹ biết là Harvard không phải là nơi ai muốn đến cũng được cơ mà.
- Mẹ biết.- Chị bình tĩnh đáp lại con trai.
- Thế tại sao ba mẹ lại có quyết định kì cục như thế?
- Đó không phải là nơi ai muốn đến cũng được, mẹ biết điều đó. Nhưng đó cũng không phải là nơi tốt nhất cho con.
- Vậy theo mẹ thì còn nơi nào là nơi tốt nhất cho con?- Anh bất mãn hỏi lại.
- Con sẽ về Việt Nam học.
- Sặc…- Lần thứ hai trong vòng chưa đầy 5 phút, anh bị shock toàn tập- Về…về…về Việt Nam ạ?
- Phải, con sẽ về sống với bà nội và gia đình bác Phương.
- Không.- Anh đứng phắt dậy- Con không về… Sao ba mẹ lại bắt con về đó được cơ chứ?
- Tùy con, con có thể không về, nhưng hãy đưa lại cho mẹ chìa khóa xe và thẻ tín dụng của con.
- Mẹ…- Anh đưa ánh mắt uất ức nhìn mẹ mình, hy vọng bà sẽ mủi lòng- Mẹ nỡ xa con sao? Con là con của mẹ cơ mà. Sao mẹ lại không tin con. Tại sao có thể cho con về Việt Nam mà lại không thể cho con sang Mỹ học.
- Về đó có gì là không tốt cho con đâu?- Chị kiên quyết- Đã đến lúc con phải học cách sống tự lập và trưởng thành hơn rồi. Ba mẹ không thể ở bên con mãi được. Harvard là một nơi rất tốt, nhưng nó không tốt cho bản thân con. Bà nội sẽ sắp xếp cho con vào trường đại học tốt nhất ở Việt Nam. Hai ngày nữa con sẽ lên máy bay.
Biết không còn cách nào khác để lay chuyển mẹ mình nữa, Khánh Nam hậm hực trở về phòng. Anh phải làm một bữa tiệc chia tay thật hoành tráng với đám bạn của mình và đặc biệt với Luna, cô bạn gái xinh đẹp bốc lửa mà anh mới quen được nửa tháng.
- Anh hứa là phải trốn về đây thăm em đó.- Luna nũng nịu đặt lên môi anh một nụ hôn nóng bỏng.
- Nhất định rồi, con búp bê xinh đẹp của anh ạ! Cứ nghĩ đến cuộc sống nhàm chán ở đó là anh đã oải hết cả người rồi.- Khánh Nam ôm eo cô nàng ngật ngưỡng bước vào thang máy ở King Hotel. Trưa ngày mai anh sẽ lên máy bay về lại Việt Nam.
Về Việt Nam đã hơn hai tuần rồi nhưng Khánh Nam vẫn không tài nào quen được với khí hậu và nếp sống mới ở đây. Bà nội cưng chiều còn hơn cả ba mẹ anh khi trước, nhưng anh không sao thoát khỏi cảm giác buồn chán. Đã vậy lại còn bị ông chú Trung- bạn thân của ba anh ngày trước suốt ngày kè kè nhắc nhở. Lại còn hai bà chị họ sinh đôi Vân Anh, Mai Anh cả ngày tò tò theo anh, đi đến đâu cũng khoe khoang hãnh diện vì cậu em họ đẹp trai, ga lăng. Giá như hai bà chị họ này mà được mẹ anh dạy dỗ chắc đã không đến nỗi hư hỏng như bây giờ
Vừa về nước, Khánh Nam đã cặp ngay với một bà chị xinh đẹp trong đám bạn ăn chơi của hai bà chị họ, nhưng chỉ được ba ngày là anh chán. Thì ra con gái ở đây cũng táo bạo chẳng thua gì cô nàng búp bê Luna của anh cả.
Niềm an ủi nhỏ nhoi của anh là ngày nào cô em gái đáng yêu cũng gọi điện nhỏ to với anh.
- Anh Gấu ở đó có vui không?
- Chán ngắt Cún ơi.- Anh thở dài ngán ngẩm.
- Mẹ nói Hà Nội đẹp lắm mà.
- Ờ thì có đẹp. Nhưng mà em cứ thử một lần bị kẹt cứng một chỗ trong ô tô hai tiếng đồng hồ liền ở ngoài đường coi em nghĩ sao?
- Cún nhớ anh Gấu lắm. Mẹ nói bao giờ đến nghỉ đông mẹ sẽ cho Cún về thăm anh Gấu và bà nội. Cún cũng xin với mẹ bao giờ vào đại học Cún về đó ở với anh Gấu nhé!
- Ngốc thế… Về đây làm gì? Cún về ai chăm sóc ba mẹ?
- À, tại anh Gấu giận không nói chuyện với mẹ nên mẹ hỏi anh đã sang thăm chú Khánh và cô Linh chưa?
- Có đi ăn tối với họ rồi.
- Có gặp chị con gái của cô chú ấy không?- Cún háo hức hỏi.
- Không, mà anh Gấu chả quan tâm. Bọn con gái ở đây chán ngắt, chẳng khá hơn con bé Luna là mấy.
- Trời, mới về mà đã có bạn gái rồi hả? Anh Gấu tài nha. Ơ mà Cún phải đi học piano đây. Có gì Cún gọi cho anh sau nhé! Cho em gửi lời hỏi thăm bà nội và hai bà chị chảnh nữa.
- Ừ… Tạm biệt.- Khánh Nam gửi tới cô em gái một chiếc hôn gió trước khi cúp máy.
8h tối, hai bà chị họ lại rủ rê anh đi bar, có một bữa tiệc sinh nhật của cô bạn nào đó trong nhóm sẽ diễn ra lúc 10h.
- Em chán cảnh lái máy bay bà già rồi.- Anh nằm dài ra giường vẻ lười biếng- Không đi đâu, thật phiền phức chết đi được.
- Thôi năn nỉ em mà.- Vân Anh kéo tay anh lôi dậy- Không thích hơn tuổi thì kiếm đứa kém tuổi. Đi với bọn chị cho vui. Ở đây em cũng có đứa bạn nào đâu.
- Đến trường bị bọn con gái theo cũng đủ phiền lắm rồi- Anh càu nhàu.
- Nhưng bọn chị đã hứa là sẽ dẫn em đi cùng rồi. Bọn bạn chị nó mê em lắm mà.- Mai Anh năn nỉ.
- Nhưng bà nội có mắng thì hai chị chịu nhé! Ai bảo dụ dỗ con nít…- Anh ra điều kiện.
- OK, đi thôi.- Vân Anh toét miệng cười và kéo anh ra xe.
Thực ra, ngoài việc hãnh diện vì có cậu em họ đẹp trai, tài tử, hai bà chị họ này còn thích ra oai với thiên hạ khi được đi trên chiếc xe nổi tiếng Windy. Chiếc xe này đã được đưa từ trường đua Golden Arrow ra khi anh về đến Việt Nam.
Để mặc hai bà chị đua đòi nhảy nhót ngoài sàn, gào rú như một bọn điên, anh đi về phía quầy bar ngồi.
- Chivas.- Anh nói với gã bồi và đưa mắt tìm kiếm một con nai xinh đẹp để nói chuyện cho đỡ chán
Và đôi mắt anh dừng lại ở một bàn khuất sau kệ trưng bày rượu ngoại, nơi có một cô gái đang ngồi. Cô ta ngồi đó một mình, cốc rượu đầy còn nguyên trên bàn. Cô ta cúi mặt, thỉnh thoảng lại đưa tay lên má. A, thì ra cô ta đang khóc. Một kẻ lạc loài kì lạ trong một chốn chỉ dành cho sự vui vẻ này.
Anh tiến lại, ánh mắt nhìn cô ta đầy hiếu kì, mà cái làm cho anh hiếu kì xưa nay không nhiều. Anh ngồi xuống đối diện cô ta, hỏi:
- Này cô bé xinh đẹp, tôi có thể ngồi đây được chứ?
Ngước đôi mắt đỏ mọng lên nhìn anh trong một giây, rồi cô ta lại gằm mặt xuống bàn.
“Dám lơ mình đi à?” Anh cau có nghĩ.
- Sao cô lại khóc ở một nơi chốn đông vui như thế này vậy?
Cô ta không đáp, cũng chẳng thèm nhìn anh thêm một lần nào nữa
«Nhạt nhẽo thật.» Khánh Nam bực dọc vì lần đầu tiên anh nói đến câu thứ hai mà có một đứa con gái không thèm đáp lại một câu, thậm chí còn nhìn anh bằng đôi mắt chán ngắt.
Lần thứ ba, anh quyết tâm bắt con nhỏ phải mở lời, anh với tay lấy cốc rượu trắng trước mặt cô ta định uống, và lần này cô ta có phản ứng thật. Nhưng hiệu quả có vẻ hơi quá khi cô ta giằng lấy lại cốc rượu làm rượu đổ tràn ra tay áo sơ mi của anh. Giận điên người, anh gằn giọng:
- Ê, cô bị điên à đồ xấu xí này?
- Ai điên ở đây thì người đó tự biết- Cô ta đ
áp lại- Cốc rượu này không dành cho anh. Cút về với hai con vịt của anh đi.
«A, thì ra cô ta có thấy mình vào đây cùng với hai bà kia.»
Khánh Nam định đá lại vài câu cho bõ tức, nhưng phía sau đã nghe giọng léo nhéo của bà chị họ:
- Nam, ngồi đây làm gì thế? Mau qua đây, bữa tiệc bắt đầu rồi.
Anh đứng dậy, bước về phía Mai Anh nhưng vẫn còn ngoái lại nhìn con nhỏ kì cục đó.
«Đôi mắt nó đầy căm hận…» Anh nghĩ khi hai bà chị ríu rít giới thiệu anh với đám bạn ăn chơi của họ.
«Mà cô ta đang uất ức cái quái gì mới được chứ?» Người ta bắt đầu thắp nến sáng trưng lên trên chiếc bánh ga tô 4 tầng.
«Thật xúi quẩy khi gặp đúng con nhỏ lập dị đó.» Anh giận điên lên khi nghĩ đến cánh tay áo ướt nhẹp vì rượu của cô ta, chẳng buồn hát bài hát chúc mừng sinh nhật nữa.
«Nhưng mà…ủa, cô ta đâu rồi?» Anh giật mình khi liếc về phía chỗ cô ta ngồi khi nãy, giờ đã trống không.
- Nguyễn Mạnh Trường…
Một tiếng hét vang tới làm cả bọn ngừng vỗ tay, và có đến nửa vũ trường lặng ngắt sau tiếng hét ấy.
Tiếng hét kinh thiên động địa đó xuất phát từ phía con nhỏ Khánh Nam vừa mới bắt chuyện khi nãy. Cô ta đứng đó, đôi mắt long lên, môi mím chặt đầy giận dữ, tay cầm cốc rượu của cô ta rung lên, còn tay kia thì nằm chặt lại.
Một số đông người nhìn cô ta bằng ánh mắt kinh dị như thể họ đang nhìn thấy một con nhỏ trốn ra từ nhà thương điên, còn một số khác thì len lén quay vào nhìn nhân vật nam chính, người vừa được con nhỏ có thần kinh không bình thường kia (theo suy nghĩ của Nam) xướng tên một cách không nhã nhặn gì cho lắm.
Nhân vật nam chính lúc này mặt còn trắng hơn sáp nến, tay cầm con dao cắt bánh mà còn run hơn cả tay đứa con gái kì cục kia đang cầm cốc rượu. Hắn ăn mặc bảnh chọe, quần bò, áo phông hàng hiệu, tóc nhuộm vàng, một bên tai còn đeo khuyên trông rất sành điệu. Nhìn một cách tổng thể thì hắn cũng khá đẹp trai. («Nhưng còn thua xa mình.»- Khánh Nam tự nhủ =.=’) Và quan trọng nhất, hắn chính là bạn trai của người tổ chức sinh nhật đêm nay.
Khánh Nam hiểu ngay ra vấn đề, khẽ huýt sáo thích thú vì anh sắp được đích mục sở thị một màn đánh ghen tuyệt hảo.
Mỗi bước chân cô ta tiến lại là mọi người nín thở nhìn theo. Cô ta đã tiến lại sát sạt trước mặt gã có tên kêu như chuông Nguyễn Mạnh Trường, liếc mắt nhìn sang cô bạn gái ăn mặc sexy của anh ta lúc này cũng đang ngơ ngáo chiếu tướng lại, bất thình lình, với một động tác nhanh và chính xác, cả cốc rượu táp thẳng vào mặt anh ta, không mất đi giọt nào trước khi đến đích.
Mọi người sửng sốt ồ lên, còn cô nàng có sinh nhật hôm nay, vì đứng cạnh người yêu nên cũng bị ướt nhoẹt, làm chiếc áo mỏng manh giờ đây càng trở nên trong suốt như không có gì vậy. Cô ta đỏ mặt hét lên.
- Á… con ranh con này… Mày muốn chết à?
Nhân vật nam chính cũng đỏ rần mặt lên, gằn giọng nói:
- Cút về chỗ của cô đi, còn bám theo tôi làm cái gì. Đồ thần kinh. Không mau cút đi đừng trách tôi không nể nang cô là con gái nhé!
- Sao?- Cô gái đặt cốc rượu cái cạch lên bàn làm hắn giật bắn- Anh sợ người ta biết à? Ngày hôm nay thì tôi hiểu hết anh rồi. Anh là thằng ******** nhất, bỉ ổi nhất mà tôi biết… Tôi đến đây chỉ để nói cho anh hay, tôi có chết đi cũng không tha cho anh đâu.
- Cô…- Hắn giơ tay lên nhưng không dám hạ xuống.
- Còn dám đụng bàn tay bẩn thỉu đó vào tôi ư? Đồ tồi.- Cô ta giơ tay tát anh ta một cái và quay sang nói với đứa con gái lúc này đang sượng trân cả mặt- Còn cô, cô nghe cho rõ đây, cô rồi cũng sẽ chẳng có kết cục khá hơn tôi đâu.
Nói xong, cô ta quay ngoắt người bỏ ra cửa. Hai người bảo vệ tiến tới giữ chặt lấy tay cô ta.
- Tránh ra…- Cô ta hét lên giận dữ, giãy giụa giữa hai cánh tay rắn chắc của hai gã đàn ông cao to.
Khánh Nam không biết tại sao lúc đó anh lại xông đến, có lẽ là vì cảm thấy thương hại cô ta. Anh cũng đã bỏ rơi không biết bao nhiêu cô nàng, nhưng giờ anh mới hiểu cảm giác bị bỏ rơi ấy nó ra sao. Hai người bảo vệ đã để cô ta đi khi anh lên tiếng sẽ bù lại thiệt hại cho quán, anh muốn chạy theo xem cô ta ra sao, nhưng rồi tiếng gọi của hai bà chị lại lôi anh về với hiện thực và bữa tiệc mà có lẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
Sao tự nhiên anh lại ghét cái tính trăng hoa của mình đến thế.
2. Gặp lại
Khánh Nam vọt lẹ ra khỏi lớp trước khi mấy cái đuôi đáng ghét đuổi theo anh, không ngày nào là được yên thân với lũ con gái rắc rối này. Không rủ anh đi ăn thì cũng là đi cafe, anh ngán đến tận cổ những kẻ thiếu muối.
Vừa đi về phía chỗ để xe anh vừa lẩm bẩm vài câu chẳng hay ho gì. Đó là những câu **** thề bằng tiếng anh mà anh vẫn hay nói khi ở Hà Lan, đống ngôn ngữ chợ búa do đám bạn anh dạy cho. Điện thoại trên tay anh reo inh ỏi, anh đọc vội tin nhắn từ số của bà chị Vân Anh và cười một cách nhạt thếch. Vừa cắm cúi nhắn tin, anh không để ý và đã va ngay vào một người đi ngược chiều, làm giấy tờ trên tay người đó rơi loạn xạ. Nhưng người tru tréo lên sinh sự lại chính là anh:
- Ê này, bộ đui hả? Không thấy người ta đang đi hay sao mà không biết đường tránh.
Con nhỏ xấu số lúi húi nhặt từng tờ giấy dưới mặt đất, lặng thinh chịu trận.
- Này, cô bị điếc à? Ngẩng đầu tôi xem nào?
Cô ta tuyệt nhiên vẫn cắm cúi vào đống giấy má bừa bãi trên sân. Anh đặt chân lên một tờ giấy khi cô ta định quơ đến nó, định buộc cô ta phải ngẩng đầu lên. Nhưng cô ta chỉ dừng lại 2 giây để nhìn tờ giấy và… bỏ qua nó, tiếp tục nhặt những tờ khác. Cái hành động chống đối đó là anh muốn nổi điên. Dạo này, phải nói là từ hồi về đây, anh hay nóng tính hẳn, không vừa lòng một chút là có thể làm ầm lên như một con mụ bán cá ngoài chợ (theo cái kiểu mà bà chị Mai Anh hay mỉa mai mấy con nhỏ mà bà ta không ưa) rồi.
- Này, đồ xấu xí kia, tôi đang nói với cô đấy…- Anh tức giận xông đến, cúi xuống túm lấy cổ áo cô ta kéo về phía mình.
Cái mà anh nhận được là một ánh mắt vô hồn, vô cảm, không có một chút sức sống nào, u ám như người đã chết vậy. Anh giật mình buông tay ra, miệng ú ớ:
- Xấu…xấu gái đấy à?
Từ lúc gặp con nhỏ khùng bị bạn trai bỏ rơi trong quán rượu hôm trước đến giờ, anh gán luôn cho cô ta cái biệt danh «xấu gái» mặc dù công bằng mà nói cô ta chẳng xấu chút nào. Chỉ có điều trông cô ta héo hắt như một cái cây khô vậy. Chả biết có phải mấy ngày hôm nay anh hay nghĩ về cô ta không mà sáng nay đụng trúng luôn.
- Tôi không ngờ cô học cùng trường với tôi đấy.- Anh nói thêm.
Anh không muốn to tiếng với cô ta vì cảm thấy cô ta đã có quá nhiều thương tổn trong lòng rồi. Hơn nữa, nhìn cái bộ mặt như đưa đám của cô ta làm anh thấy một ngày bỗng nhiên u ám hẳn đi, đến nổi cáu anh cũng chẳng thiết tha gì nữa.
Anh vừa nhặt đám giấy cho cô ta, vừa liếc nhìn. So với mấy ngày trước, trông cô ta bây giờ còn thảm hại hơn nhiều, chẳng khác gì một con gấu trúc suy dinh dưỡng cấp độ 3 cả.
«Cái quái gì làm cô ta trông như thây ma thế nhỉ?»- Khánh Nam tự nhủ- «Chẳng lẽ chỉ vì bị một thằng con trai bỏ rơi mà ra nông nỗi này à?»
- Này xấu gái…- Anh đưa xấp giấy cho cô ta- Tại sao cô cứ phải khổ thế nhỉ? Vì một thằng Đông Gioăng mà thành ra như thế này không đáng đâu.
Không cám ơn, cũng không thèm nghe anh nói, cô ta lại đứng dậy, đi thẳng về phía trước, u uất như một cái xác không hồn. «Mình có lòng tốt đưa ra lời khuyên mà cô ta không thèm cảm ơn một tiếng. Đâu phải lúc nào anh đây cũng tử tế thế đâu chứ.»
Và anh khẽ rùng mình, hôm trước cô ta có nhắc với thằng kia về cái chết, không lẽ cô ta muốn chết thật? «Lạy trời đừng bao giờ mình yêu phải con nhỏ nào dở điên dở khùng như thế, chứ không cả đời mình không dám lấy vợ quá! Con gái ở cái xứ này…không đỡ được.» Anh định chạy đuổi theo cô ta nhưng vừa nhác thấy bóng mấy đứa con gái trong lớp, anh vọt lẹ.
- Cứ chuồn khỏi đây để được toàn mạng đã rồi tính sau.- Anh nghĩ và lái xe vụt ra khỏi cổng
trường.
*
- Ngày mai là ngày giỗ một người bạn cũ của ba mẹ, con hãy thay ba đến viếng mộ cô ấy nhé!
- Nhưng con có biết mộ cô ấy ở chỗ nào đâu ba?- Anh cự lại mặc dù anh rất sợ ba anh sẽ nổi giận.
- Việc đó không phải lo, ba đã dặn chú Trung đưa con đi rồi. Những gì cần chuẩn bị chú ấy sẽ lo hết, con cứ đi theo chú ấy là được.
- Vâng, con biết rồi.
Anh chào ba mình và cúp máy.
«Haizz. Tối ngày không đi với bà nội đến chỗ nọ họp thì đến chỗ kia dùng tiệc, mình chán đến tận cổ rồi. Ước gì có Luna ở đây mình sẽ đưa cô ả ra Hạ Long du hí.» Anh thầm nghĩ và ngạc nhiên là lần đầu tiên trong những ngày qua, anh nhớ tới con búp bê Hà Lan xinh đẹp của mình. Và hình ảnh con búp bê đó ngay lập tức được thay bằng khuôn mặt đờ đẫn, thất thần và đôi mắt vô hồn, nhưng đôi khi lại hốt hoảng lo sợ của con bé lập dị kia. Anh vội đập đầu xuống gối lẩm bẩm:
- Nghĩ làm quái gì kẻo đêm lại gặp ác mộng…
Nơi mà chú Trung đưa anh đến không phải là một nghĩa trang nào đó như anh vẫn tưởng, mà là một bãi bồi giữa sông Hồng. Ngôi mộ đó nằm ở cuối bãi, giữa mênh mông những bông cỏ lau cao bằng đầu người. Người trong bức ảnh trên bia mộ đã mất hơn 20 năm trước, khi còn khá trẻ.
- Cô ấy là bạn của ba mẹ cháu ạ?- Anh hỏi chú Trung.
- Phải, năm nào chú cũng thay mặt bố mẹ cháu đến đây thắp hương cho cô ấy. Bố cháu nói cô ấy thích nhất là hoa thạch thảo tím.
Hai người thắp hương và nhổ vài ngọn cỏ lơ thơ trên mộ rồi lên đường ra về. Khánh Nam cũng chả thích thú gì khi ở lại một nơi thơ mộng nhưng lại có ngay một ngôi mộ lạnh lẽo nằm đó.
Vừa lên đến cầu Long Biên, anh ngẩn ra nhìn một người đang lững thững đi về phía giữa cầu, giật mình nói với chú Trung:
- Cháu về sau. Chú cứ về trước đi nhé!
- Vậy chú đi taxi về trước. Nhớ về sớm đấy, tối nay cháu phải chở bà nội đi dự khai trương khách sạn mới ở bên Hà Đông mà.
- Cháu nhớ rồi.- Anh đáp và chạy biến đi.
«Cô ta điên rồi.» Anh lẩm bẩm trong miệng và vội tiến về con nhỏ khùng đó. Cô ta đã dừng lại ở mép cầu, tay vịn chặt vào lan can, mắt nhìn chăm chăm xuống dòng nước.
- Này, cô điên
đấy à?- Anh túm lấ khuỷu tay cô ta giật lại.
Cô ta quay sang nhìn anh, nhưng đôi mắt vô hồn giờ đã đẫm nước mắt. Cô ta đang khóc.
Giật tay ra khỏi tay anh, cô ta lại quay nhìn xuống sông.
- Này nhé! Đừng để tôi phải gọi xe cứu thương đưa cô vào viện tâm thần đấy. Hay cô muốn ngày mai trên trang nhất báo sẽ đăng tin một con nhỏ ngu ngốc nhảy cầu tự vẫn chỉ vì thất tình.
- Mặc xác tôi.- Cô ta gào lên- Anh về đi. Tôi có quen biết gì anh đâu mà anh cứ xen vào chuyện của tôi. Tôi không còn lý do gì để sống nữa cả…
- Đồ điên, đồ thần kinh, đồ ngu…- Anh cũng hét lên không thua gì cô ta làm cho hàng trăm người đi dường phải nhìn hiếu kì.
Cái cảnh này chẳng khác gì cảnh một anh chàng đang dỗ dành người yêu đừng tự tử cả.
- Đứng với cô mãi ở đây tôi quê lắm rồi đó.- Anh tiếp.
- Thế thì cút về chỗ của anh đi. Mặc kệ tôi.
- Này…- Anh hạ giọng xuống- Tôi hỏi thật nhé xấu gái, cô yêu lần đầu phải không? Sao cô ngây thơ thế hả? Nhảy xuống đó đi cho cá nó rỉa… Còn cái thằng người yêu cô ấy…
- Hắn không phải…- Cô ta cự lại.
- Ờ…ờ… thì cái thằng người yêu cũ của cô ấy, cô có chết ấy mà, hắn cũng chẳng ăn năn đâu nhé! Nó vẫn sống vui, sống hạnh phúc… Sao cô không sống mà trả thù hắn ấy, làm hắn sống không bằng chết ấy, có phải hơn không?
- Tôi có lỗi với bố mẹ tôi, tôi còn mặt mũi nào mà nhìn họ nữa…- Cô vẫn nức nở khóc.
- Chẳng có việc gì là không giải quyết được cả…
- Anh thì hiểu cái gì, anh có phải tôi bây giờ đâu. Tôi còn đường lui nữa sao? Tôi sống chỉ là nỗi nhục nhã của bố mẹ tôi, của bạn bè tôi mà thôi.
- Thế này đi…- Anh đề nghị- Tôi với cô kiếm một chỗ nào đó ngồi uống nước, cô bình tĩnh nói tôi nghe xem vấn đề của cô là gì mà cô nhất quyết đòi chết. Nếu lý do chính đáng, OK, tôi lại đưa cô ra đây, tiễn cô nhảy xuống hẳn hoi… Nào, đi…
Anh nói và nắm lấy bàn tay gầy gò của cô ta, lôi đi một cách dứt khoát. Cô ta thất thểu bước theo anh, vẫn không thôi khóc.
Khánh Nam dừng xe trước một quán cafe vắng ven hồ Tây và mở cửa cho cô ta xuống. Gọi hai cốc capuchino xong, anh lấy đám khăn giấy để trên bàn đưa cho cô ta, giục:
- Mau lau nước mắt của cô đi không người ta lại tưởng tôi bắt nạt cô đấy. Làm gì mà lắm nước mắt thế? Bao nhiêu thịt và năng lượng trong cơ thể cô chuyển thành nước mắt hết rồi à?
Lấy khăn giấy lau khô nước mắt xong, cô ta lại ngồi im. Anh đẩy cafe về phía cô ta nói:
- Này, uống đi, khóc khan cả cổ rồi sức đâu mà nói nữa. Uống đi rồi kể cho nó ngọt giọng.
- Có lẽ anh nói đúng, tôi không nên chết, làm điều đó thật ngớ ngẩn.- Cô ta bình tĩnh nói.
- Chuyện…- Anh chắt lưỡi- Cô nhận ra chân lý này hơi muộn đó. Lúc đó tôi mà không cản cô thì giờ này cô ngồi đó mà luyến tiếc với hà bá.
- Nhưng tại sao anh lại tốt với tôi thế?
- A, chả hiểu, có lẽ cô lập dị quá nên tôi mới bị cô làm cho chú ý.- Anh nhún vai cười làm cô ta cười theo.
«Con nhỏ này mà không thê thảm thế này chắc cũng xinh đáo để đấy chứ.» Anh thầm nhận xét.
- Tôi nghĩ tôi chưa đủ tự tin để kể với ai chuyện của tôi. Mặc dù anh vừa cứu tôi nhưng cũng không thể là ngoại lệ. Bây giờ tôi không muốn tin một ai nữa, nhất là con trai.
- Này cô định vơ đũa cả nắm đấy à? Tôi mà giống cái thằng Đông Gioăng đó hả?- Anh bật lại.
«Ôi lạy chúa! Tại sao con có thể nói câu đó trơn tru như vậy nhỉ?» Anh thầm nghĩ.
- Tôi không có ý đó.- Cô ta bối rối giải thích- Nhưng đó là tâm lý thôi, con chim sợ cành cây cong mà…
Anh cố nghĩ đến một chủ đề nào đó để cốt làm cô ta quên chuyện này đi:
- Cô học cùng trường với tôi à?
- Phải, tôi mới học năm thứ nhất thôi. Còn anh?
- Năm thứ nhất như cô ấy.- Khánh Nam nhún vai- Tôi mới từ Hà Lan về nên phải bắt đầu lại chương trình đại học ở đây. Nếu không phải tại tôi lêu lổng quá thì ba mẹ tôi đã chấp nhận cho tôi sang Harvard học rồi.
- Ối, anh học giỏi vậy à?- Cô ta kêu lên thán phục.
- Nhắc thêm bực mình.- Anh gạt phắt đi.- Mà đến giờ tôi phải về rồi, cô ở đâu để tôi đưa cô về?
- Tôi ở trong kí túc của trường.
- Vậy lên xe đi, tôi sẽ đưa cô về đó. Cũng tiện đường thôi mà…
«Sao hôm nay mình…tử tế thế nhỉ?» Anh nghĩ khi mở cửa cho cô ta.
Về đến nhà rồi, anh mới chợt nhớ ra và lẩm bẩm:
- Quên mất, không biết xấu gái tên gì nhỉ? Nhất định mai đi học phải hỏi mới được.
3. Phượng Vũ và Minh Sang.
Có một điều là ngoài lớp của cô ta ra thì Khánh Nam chẳng biết gì hơn cả, tên không, số điện thoại không. Cả buổi học anh ngồi vò đầu bứt tai, làm sao tìm ra cô ta mà hỏi thăm tình hình cô ta được nhỉ? Thấy anh đứng thập thò ngoài cửa lớp, lũ con gái lớp cô ta xì xầm rồi nhìn anh cười cợt.
«Khỉ…» Anh bực bội nghĩ «Cái lớp gì mà toàn con gái, lại đông như động nhện thế này biết tìm cô ta ở chỗ quái nào chứ?»
- Anh Nam…- Một giọng lảnh lót vang lên, một cô nàng xinh như mộng đi ra.
Trông cô ta quen quen, mà cô ta lại chào anh thế này, hình như đã từng ăn cơm cùng cô ta trong canteen thì phải? (lạy chúa =.=’)
- Chào em…
- Anh tìm em à?
- À, anh tìm con gấu trúc…
- Con gấu trúc á?- Cô nàng đưa tay che miệng khúc khích cười.
- À không, một con nhỏ mắt thâm như gấu trúc ấy… Nó cao thế này này, gầy gầy, tóc dài thế này…
Anh làm một loạt những động tác miêu tả. Cô nàng mà (tội lỗi) anh đã quên mất tên ngay sau cái bữa ăn trưa hôm đó trố mắt nhìn anh, miệng há hốc.
- Sao giống người hành tinh quá vậy anh?
Anh không làm sao cười nổi trước cái vẻ khôi hài rởm đời của con nhỏ này. Tại sao anh còn đứng đây mà mất thời gian lôi thôi với nói chứ nhỉ?
- Ờ, thế có ai giống thế không?
- Em không rõ, từ đầu năm đến giờ em có đi học mấy đâu, từ dạo anh học ở đây em mới chăm chỉ đến lớp đấy. Hôm nào nhất định phải cho em cơ hội mời anh đi uống nước để cảm ơn anh đã cho em động lực đến lớp đấy nhé!
- Thế thôi vào lớp đi, anh đi đây.
Khánh Nam quay đi, vẫy tay lại đầy kiểu cách, nhưng miệng thì càu nhàu:
- Tại sao lại phải vì cái con gấu trúc ấy mà biến thành thằng đần trước mặt người khác cơ chứ? Đồ xấu gái chết tiệt, đối với người có ơn cứu cô mà một cái tên cô cũng không để lại. Cô đang chết ở cái xó nào rồi, ra đây cho tôi…
Anh giơ chân đá cái chai nước lăn lóc dưới chân, miệng **** thề một câu:
- Mẹ kiếp… thằng vô văn hóa nào uống nước rồi không biết quẳng vào sọt rác thế này?
- Ái…ối…- Tiếng con gái phía sau lùm cây.
«Quái lạ, đây là vườn trường mà, sao lại có con bé dở hơi nào ra đây đào giun thế?»
- Cái gì thế? Thằng nào dám…- Giọng con trai bực tức vang lên, sau đó kẻ vừa nói đứng phắt dậy.
Đứa con gái cũng đứng dậy theo, lúng túng nhìn anh.
«Her» Khánh Nam ngẩn ra nhìn kẻ đang dứ chai nước về phía mình «Con gấu trúc này cũng thiêng nhỉ? Thế này cô ta mà chết mình đem cô ta về thờ quá!»
- Xin lỗi…- Anh gãi đầu cười- Thành thật xin lỗi… Hai người cứ…tiếp tục đi nhé!
Cả hai đỏ bừng mặt vì vừa bị bắt quả tang làm chuyện lén lút. Nhưng Khánh Nam lại coi như không có gì, gì chứ mấy trò này anh chơi với bọn con gái từ hồi còn đi mẫu giáo.
Nói người ta cứ tự nhiên tiếp tục mà anh cứ chôn chân tại chỗ, không thèm tránh đi. Anh khẽ mỉm cười thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt tức tối của gã Đông Gioăng, kẻ đã đá con gấu trúc ngu ngốc, đá tiếp bà chị bạn tội nghiệp của hai chị họ anh, và giờ lại cặp kè với một em tươi mới nữa. Thằng cha này còn có nghề hơn cả anh nữa.
- À… tôi định hỏi anh cái này… Cái cô nàng hôm trước mà đến phá đám bữa tiệc sinh nhật ấy…
- Nó không liên quan đến tao.- Hắn vội gạt đi vì sợ anh lật tẩy hắn trước cô bồ mới này.
- À, tất nhiên, tôi biết, cũng chỉ là tại cái con nhỏ ấy ngu ngốc thôi mà… Nhưng mà cô ta tên là gì ấy nhỉ?
- Phượng Vũ…
«Phượng Vũ» Một cái tên nghe thật lạ.
- Hê hê, cám ơn anh nhé! Chúc một bữa trưa ngon miệng.- Anh nháy mắt rồi rảo bước quay lại lớp của con gấu trúc.
«Đã trưa lắm đâu mà chúc ngon miệng chứ?» Giọng đứa con gái thắc mắc.
«Quên nó đi. Mình đi kiếm chỗ nào khác vậy.»
Lần này tiếp Khánh Nam vẫn là con nhỏ nhạt nhẽo kia.
- Có ai tên Phượng Vũ ở trong lớp không em?- Anh hỏi ngay chẳng đợi cô ta mở lời tán tỉnh lung tung nữa.
- A, con nhỏ kì cục đó hả? Bữa nay nó nghỉ sớm, kêu mệt nên xin thầy về từ tiết hai rồi. Anh tìm nó có chuyện gì thế?
- Không có gì.- Anh lắc đầu- Có chuyện muốn hỏi thôi. Thôi học đi nhé!
Anh chạy biến đi thật nhanh. Trưa nay bà nội muốn anh về ăn cơm vì bảo có người muốn giới thiệu cho anh nhưng anh đã kêu phải học cả ngày nên không muốn về. Gì chứ anh ghét nhất là bọn con gái õng ẹo kiểu tiểu thư của đám nhà giàu. Nhão nhoét không chịu nổi, giá chi chúng bằng được một phần trăm nào của em gái anh thì anh còn nghía qua tí chút. Lúc nào cũng “Anh ơi em sợ…” nghe mà nổi hết da gà, mà cũng mất luôn cái hứng đụng vào người bọn nó nữa.
Khánh Nam lang thang xuống canteen kiếm cái gì bỏ bụng thật nhanh trước khi cái bọn con gái kéo nhau xuống làm hỏng bữa trưa của anh. Anh thích mấy món ở trường hơn là mấy món sơn hào hải vị ở nhà bà nội. Khi anh còn ở Hà Lan, mẹ anh cũng thường nấu những món ăn giản dị như thế này nên ba anh thích về nhà ăn cơm cùng ba mẹ con lắm. Mẹ nói đó cũng là một trong những cách níu chân ba về với gia đình. Thế nên nhiều năm nay ba mẹ sống với nhau rất hạnh phúc. Dù ba là một ông chủ của một tập đoàn xe hơi lớn, tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng ba vẫn chỉ yêu mình mẹ.
Đột nhiên, anh chạnh lòng nhớ tới mẹ và gia đình. Không biết nếu đi học ở Harvard thì anh có thể ngồi nhớ đến mẹ anh như lúc này không? Tính anh vốn ham vui, nên rất có thể anh sẽ bị cuốn vào lối sống kiểu Mỹ, và anh sẽ quên mẹ, quên gia đình.
- Mẹ yêu ơi…- Anh gọi khi nghe giọng bà bên kia đầu dây.
- Sao thế con? Ở đó thế nào? Có quen không?
- Ổn hết mẹ yêu à. Chỉ là không có ba mẹ với Cún ở đây nên con hơi buồn thôi. Con xin lỗi vì đã giận mẹ vô lý.
- Sao bữa nay Bi
n của mẹ giống ông cụ non thế? Giờ này chắc đang là trưa ở Việt Nam nhỉ? Con ăn gì chưa?
- Con đang ăn nè, canh mướp đắng mà mẹ hay nấu đó.
- Học hành chăm chỉ, nhớ vâng lời bà nội nhé con. Ngày nghỉ thì cố gắng về thăm ông bà ngoại và nhớ thường xuyên gọi điện cho mẹ Phương, ba Giang, ông bà ngoại ở trong Lâm Đồng nữa nhé!
- Dạ con nhớ mà…
- Thôi ăn trưa đi con. Rảnh thì cứ gọi cho mẹ.
- Dạ, tạm biệt mẹ yêu.
Đặt điện thoại xuống bàn, anh lại tập trung vào bữa ăn vừa bị bỏ dở bởi cái cảm xúc yếu đuối chết tiệt của mình.
- Anh ơi, em có thể ngồi ở đây được chứ?
Khánh Nam ngẩng đầu nhìn người vừa cất tiếng đề nghị bằng cái giọng ngọt như mía lùi, thêm một con búp bê xinh xắn trắng trẻo nữa, thêm mái tóc vàng và đôi mắt xanh nữa thì sẽ giống một con búp bê tuyệt hảo.
Nhưng trước khi mở lời đáp lại lời đề nghị đó, anh đã trông thấy con gấu trúc mà anh tìm từ sáng đến giờ. Cô ta đang đứng ở quầy mua thức ăn, với hai cô bạn nữa. Hôm nay trông cô ta bớt thê thảm hơn rồi, cái áo màu vàng nhạt làm cô ta có vẻ tươi tắn và có sức sống hơn. Anh cất tiếng gọi làm nửa cái canteen phải quay ra nhìn:
- Ê này, xấu gái, ê…
Con gấu trúc không nghĩ là anh đang gọi mình, nhưng cũng quay lại nhìn vì tiếng của anh khá to. Thấy anh chàng hôm qua đang vẫy tay ra hiệu cho mình, cô trố mắt nhìn.
Khánh Nam thấy con gấu trúc chào hai cô bạn rồi rẽ sang phía anh. Anh mỉm cười nói với con búp bê nãy giờ vẫn đứng tẽn tò trước mắt.
- Em qua bàn khác giúp anh được không? Anh có công chuyện muốn bàn với người kia.
Cô nàng đỏ ửng cả mặt vì bị đối xử như thế, bèn quay ngoắt đi.
Đặt khay thức ăn xuống bàn, con gấu trúc hỏi:
- Ủa, cô ấy là bạn anh à? Sao không cho ngồi chung đi, còn nhiều chỗ mà.
- Không, một cô bé đến xin chết.
- Hử…
Anh suýt bật cười vì cái vẻ ngây ngô của cô ta.
- Cô bé ấy ngoan lắm. Đến chỗ tôi kêu muốn chết, tôi bảo: em chưa chết được đâu, thế là cô bé ấy ngoan ngoãn nghe lời luôn. Chứ có như cô đâu xấu gái ơi, được người ta cứu lại còn quay ra **** làm tôi tức muốn ói máu.
- Tôi cấm anh nói lại chuyện đó thêm một lần nào nữa.- Con gấu trúc trừng mắt với anh.
- Ngày xưa í, muốn bịt miệng quan tham người ta hay đút tiền vào miệng. Miệng ngậm tiền rồi làm sao mà há ra được nữa.
- Ý anh là muốn tống tiền tôi hả?- Cô ta liếc xéo, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình ghen tức
- Hey, tôi mà thiếu tiền đến nỗi phải đi tống tiền một con bé còm nhom thiếu ăn như cô sao?
- Đó là dạo này tôi đang ốm chứ bộ…- Cô ta cự lại.
- Cô thì ốm cái gì? Ốm tình à? Tự đày đọa thân xác rồi quay ra ngụy biện này nọ.- Anh bĩu môi.
- Đừng có chọc gậy bánh xe nhé!
- Không dám. Mà cô cho tôi số điện thoại đi.
- Không có.- Cô ta đáp cộc lốc.
- Thật không đó?
- Có nhưng hôm trước ức quá tôi ném vỡ rồi. Chưa kịp mua cái mới. Đợi cuối tuần về nhà xin tiền bố mẹ đã rồi tính sau.
Anh lắc đầu ngán ngẩm rồi rút từ trong túi ra một cây bút và một mảnh giấy nhớ, ghi số điện thoại của mình vào rồi đập bộp lên ví của cô ta.
- Này, số của tôi đấy, cất cho kĩ vào. Tôi mà bị con gái gọi điện hay nhá máy quấy rầy là cô ốm đòn với tôi.
Con gấu trúc bĩu môi nhìn tờ giấy, rồi nhìn anh:
- Anh tên là Nam hả?
- Ghi rõ ràng thế mà còn hỏi à?- Anh vặc lại.
- Tại thấy cái tên thì hiền mà sao anh thì cứ như đàn bà ấy, nói dai như đỉa…
- Cái gì?- Anh quắc mắt- Cô dám nói tôi là cái gì? Xin lỗi, cô mới phải là người nên xem lại mình ấy, cái tên đã thiếu mĩ miều nữ tính rồi, người còn giống đàn ông hơn. À mà cũng chẳng giống đàn ông. Làm gì có cái thứ đàn ông nào động thất tình cái là muốn…
Nhưng anh không tài nào thốt ra được câu sau vì con gấu trúc đã nhanh tay tọng vào miệng anh chiếc đùi gà rán làm anh ú ớ mất một lúc. Hàng chục con mắt hiếu kì nhìn hai người đôi co, có cả đám con gái ở đấy mơ ước được ngồi thế vào chỗ cô mà làm những trò ngu ngốc như thế dù chỉ một lần cũng đáng.
- Này…- Anh nhả chiếc đùi gà ra, quát tướng lên- Cô tính ám sát tôi đấy à? Tôi đúng là làm ơn mắc oán mà…
- Xin lỗi… Ai kêu anh dám lớn giọng nhắc lại chuyện đó làm chi.
- Bộ tôi có hứa là tôi không nói ra hả?
- Tôi năn nỉ anh mà, anh đừng nói chuyện đó ra nữa nhé! Anh cần gì cứ nói ra.
- Nói ra để tôi mang tiếng ức hiếp con gái hả. Hỏng hết hình tượng. Thôi được, tại vì cô khẩn khoản nên tôi sẽ chỉ bắt cô làm một việc thôi.
- Việc gì?- Cô ta hí hửng hỏi.
- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra.- Anh thản nhiên đứng dậy- Chừng nào nghĩ ra tôi sẽ gọi cho cô, nên nhanh chóng mà sắm cái điện thoại mới đi nhé kẻo lúc tôi cần không gọi được cô tôi sẽ đi loan tin đấy.
Anh cười thích thú và đi ra bãi đậu xe. Ít ra thì anh cũng có một chút niềm vui sau những ngày buồn chán đầu tiên ở Việt Nam.
Chỉ vì mải nghĩ đến niềm thích thú đó mà anh quên mất tiêu những vị khách ở nhà, cứ thế mò về, giữa lúc họ đang ngồi uống trà ở phòng khách. Đó là một người đàn ông Nhật, một phụ nữ rất đẹp, ngồi cạnh người phụ nữ đó là một con bé mặc bộ đồ trông khá hầm hố, mặt thì như con nít.
Thấy anh đứng sững nơi ngưỡng cửa, bà nội vội vẫy tay gọi anh:
- Bà tưởng cháu phải ở lại trường để học?
- Dạ cháu vừa mới biết là được nghỉ thôi ạ.
Người phụ nữ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn anh, bây giờ mỉm cười lên tiếng:
- Cậu quý tử của tập đoàn Lotus đây ạ? Giống anh Long hồi trẻ quá bác nhỉ?
- Dạ, cô biết ba cháu ạ?- Anh hỏi lại.
- Cô với ba mẹ cháu là chỗ quen biết lâu năm mà. Tên cô là Vân. Nhiều năm nay cô sống bên Nhật, còn ba mẹ cháu lại sang Hà Lan nên mới bặt tin nhau thôi.
- Dạ…
- Đây là chồng cô, đại diện đại sứ quán Nhật ở Việt Nam. Còn đây là Chiyoko, con gái cô. Tên Việt của em ấy là Minh Sang.
Khánh Nam liếc nhìn con bé kì cục nãy giờ vẫn ngồi sát cạnh mẹ, không nói năng gì. Nó giống mẹ nó, đẹp như một công chúa trong các truyện cổ tích phương Đông. Đôi mắt nó to, tròn, đen láy, cái môi nhỏ chúm chím và đỏ hồng. Lớn hơn chút nữa chắc nó sẽ là một mỹ nhân như mẹ nó quá.
- Sắp tới cô chú ấy phải quay về Nhật vài tháng…- Bà nội anh nói tiếp- Nhưng việc học của Minh Sang bên này thì không thể dừng lại được. Hết năm nay là con bé học hết cấp 3 rồi nên cô chú ấy định gửi con bé ở đây với chúng ta một thời gian. Ý cháu thế nào?
- Bà cứ quyết định thôi ạ. Cháu xin phép, cháu lên phòng chút, lúc nãy mẹ gọi điện cho cháu mà điện thoại hết pin. Cháu lên gọi lại xem mẹ cháu có dặn gì không?
- Ừ…- Bà anh gật đầu.
Khánh Nam chào ba người khách và chạy biến lên phòng. Thà nằm trong phòng chat online với mấy đứa bạn bên Hà Lan còn vui hơn.
Tôi Là Con Cún Nhỏ Của Cậu Giống như có một tia sáng chợt lóe lên, hai người nhảy dựng trên sô-pha.. Đọc Truyện » |