Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Phong Vân Truyền Kỳ
Phong Vân Truyền Kỳ
Game nhập vai đánh theo lượt dựa trên bối cảnh Đông – Tây kết hợp.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Thụy Biên có đặt một phòng tại Vọng Lầu Cát. Đêm nay cuối tuần nên tương đối đông khách 
 -Mày biết gì không hôm nay anh tao chiêu đãi đó- Thuỵ Biên háo hức nói- cứ vô tư mà vui vẽ 
 -Tao tưởng mày có ý tốt thao tao chứ, ai dè...-Tuyết Vân lắc đầu không hài lòng 
 -Tao làm gì có nhiều tiền mà tới nơi sang trọng này- Thuỵ Biên tự dưng nổi hứng khoe nẻ ông anh tài giỏi của mình- anh tao là kỹ sư, ảnh còn biết thiết kế nhà cửa nữa, đẹp trai hơn Đan Trường 
 Tuyết Vân bông đùa 
 -Tao nhìn thành đan...g buồn. Thôi cho tao xin, hàng quãng cáo thường hàng kém chất lượng 
 -Ối dào, tao quên mất người không có trái tim như mày, làm sao đủ tư cách hiểu mấy tiếng "tình yêu sét đánh". Biên quàng tay qua vai Vân, cặp kè- mình vào thôi, không khéo ổng đợi sốt ruột nãy giờ cứ nhá điện thoại hoài bực thiệt! 
 Thấy cử chỉ bạn lo lắng cho anh, nàng buột miệng vô tư: 
 -Làm gì căng thẳng thế, gặp mặt bình thường thôi mà 
 Căn phòng đựơc lấp kính cách âm, hơi tôi tối, có những ánh đèn xanh đỏ lập loè, có rèm cửa xanh, có máy điều hoà. chính giữa nguyên bộ salon dài, chiếc bàn kiếng hột xoài to đùng, trên bàn bày sẳn mấy chai nứơc suối và một ít bánh ngọt, kẹo chocola. Thuỵ Biên ngồi cạnh anh trai, Vân thì ngồi kế bên. 
 -Anh tên Minh Nhật rất vui đựơc quen biết em- Anh trai Biên tự giới thiệu 
 -Em cũng vậy- Vân gật đầu chào, Minh Nhật tiếp: 
 -Biên nó hay nhắc nhiều tới em, bảo em học giỏi, đàn điêu luyện, con cú mà nghe cũng thành con thiên nga 
 -Trời đất! Vân khẽ kêu, mặt đỏ vì mắc cỡ chứ không phải vì đựơc khen tặng, quay sang háy bạn, nàng rù rì: 
 -Mày giở trò gì thế? định mai mối tao cho anh mày à, uổng công thôi! 
 Biên nhe răng cười trừ, Minh Nhật lại đánh tiếng: 
 -À, hồi nãy có tốp nào tới nói bạn bè gì với hai em, anh không quen hai gã con trai nhưng nhận ra đựơc người con gái 
 Tuyết Vân nhướng cao mày 
 -Chắc anh trai em đó- nàng hỏi- họ đâu rồi hở anh? 
 -Họ đi ra ngoài, họ hẹn lát quay lại 
 Thuỵ Biên hỏi nhỏ qua tai bạn 
 -Sao mày biết là anh mày 
 -Lúc tao thưa chuyện cùng mẹ, chắc ảnh nghe đựơc 
 -Mày sướng nhỉ, vệ sĩ theo tháp tùng, còn vui vẽ nổi gì 
 Thuỵ Biên thở dài trong lúc anh nàng đăm đắm nhìn Tuyết Vân, người con gái xinh như hoa này mà lại có trái tim băng giá như lời Biên nói thì thật khó tin. Vân chẳng nghĩ ngợi gì chỉ cúi đầu vân vê áo, mặc Biên ngồi chọn bài hát 
 Cánh cửa phòng hé mở, đi đầu là Văn Khánh. Trời, có cả gã đàn ông trồng si buổi sáng nữa, đi sau là cô gái nào nhỉ? Vân thầm nghĩ thì cả ba đã yên vị hết trên ghế. Văn Khánh, Biên biết rồi, còn người kia...nàng khều tay Vân hỏi: 
 -Ai? ai thế? 
 -Tên mày nghĩ là Đan Trường 
 -Á...á...- Thuỵ Biên đỏng đảnh đứng dậy tự giới thiệu anh nó- đây là anh Minh Nhật, em là em của ảnh, em tên Thuỵ Biên- Nhìn người con gái, Biên thoáng nhận ra- chị tên Trinh, bạn học chị Quyên hôm sinh nhật em có gặp chị 
 Dài dòng thấy ớn, Vân phì cười. Trái đất vốn tròn đi giáp vòng thì cũng tụ về một điểm. Nhạc trỗi lên, chiếc micrô đựơc chuyền tay. Đến phiên Tuyết Vân nàng trở nên lúng túng. Nhưng rồi sự bình tĩnh cũng đến. Nàng chọn bản " Mặt Trời Bé Con" giọng nàng thật trẻ trung như mùa xuân của nàng cũng trong độ tươi mát 
 Lệ Trinh thấy không khí bắt đầu hào hứng, nàng cũng phấn khởi. Tiếc rằng chẳng đựơc bao lâu khi nàng trông thấy ánh mắt Minh Nhật cứ mơ màng hình bóng Tuyết Vân. Nàng thật sự ghen, quét tia nhìn sang anh, anh nàng cũng trong tư thế mộng du nàng càng giận Vân hơn. Xung quanh Vân toát ra thứ ma lực quyến rũ, người con gái nào có đựơc thứ ma lực ấy hẳn rất hạnh phúc. Nàng nhận thức đựơc sự thừa thãi của mình, nên lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa, đờ đẫn bứơc đi. Nàng đâu ngờ cũng có một người lặng lẽ theo sau... 
 
 Trinh lang thang lê từng bứơc đi dọc hướng bến tàu, mắt vô thức ngứơc nhìn sao chi chít mọc đầy trời. Ánh răng lưởi liềm sáng mờ. Nàng tìm một góc cột tựa lưng mình vào, mặc cơn gió lạ mơn trớn tắm lạnh thịt da, nhưng cơn gió chẳng thể làm cho trái tim nàng mát hơn, và sóng lòng yên ã. Nàng bây giờ như con thuyền cô độc, lênh đênh trên biển, chẳng phân định được hướng vào bờ 
 -Trinh! 
 Tiếng gọi của Khánh lay tỉnh nàng. Nàng hơi ngạc nhiên: 
 -Sao anh lại ở đây? anh theo em à? 
 -Vâng! Khánh ngượng ngiụ đáp 
 Nàng khó hiểu hỏi: 
 -Sao anh lại phải theo chân em 
 -Không rõ- chàng thọc sâu tay vào túi quần tây, tiếp- hình như Trinh đang buồn... 
 Khánh nói mà Trinh càng giận hơn. Rồi vô duyên nàng lại trút hết cơn giận lên người chàng: 
 -Em chẳng buồn- Trinh đau khổ hét- em chỉ ghen với em anh thôi 
 Nhận ra sự vô lý của mình, Trinh xấu hổ thấp giọng: 
 -Anh có cô em gái xinh lắm. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? 
 Chàng mím môi, giậm giậm chân, tiếng hét của Trinh làm chàng hụt hẩng, giờ khó khăn lắm lời nói mới thốt ra 
 -Mười tám! 
 -Sao anh theo em -Nàng lại hỏi 
 Chàng ngập ngừng 
 -Anh cũng không biết 
 Bất giác nàng cười nụ, bất giác nàng khen chàng: 
 -Anh dễ thương quá! 
 -Hả- chàng giật mình, Khánh có vẻ hiểu đựơc chút nào về nổi buồn ở Trinh rồi. Nàng vu vơ bứơc, chàng dợm gót theo sau: 
 -Em đang yêu, đúng không? 
 Chàng đánh trúng tim đen nàng nhanh vậy sao. Mắt nàng mở to bất thần nổi lửa, nhìn chàng thù hằn, nàng hỗn hào quát mắng: 
 -Phải, phải, tôi đang yêu, yêu muốn phát điên đây nè, mà mọi thứ đều do em anh mang lại, cô ấy làm tôi trở thành kẻ tội nghiệp nhất đêm nay, tôi ghét em anh, hai anh em nhà anh biến cho khuất mắt tôi 
 Nàng bưng mặt bỏ chạy, chạy trốn vì quá bẽ bàng. Chỉ tội cho Văn Khánh mãi đực mặt trông theo, thiệt ngố. Cơn mưa khi không mà tự đổ, từng giọt từng giọt rưới trên mình gã thất tình rong rêu hợm hĩnh. Bến tàu chẳng có lấy một bóng người ngoài chiếc bóng của chàng ngã dài cô liêu

Sân trường, mười một giờ rưỡi trưa đã rộn ràng, từng tốp nam nữ lục tục túa ra tứ tán khắp chỗ,như lũ ong vỡ tổ nhốn nháo cả lên 
 Tuyết Vân dắt xe ra cổng, Thụy Biên đứng đợi bên ngoài, cạnh nàng là Minh Nhật. 
 -Anh đến đón Biên à? 
 Vân hỏi, Minh Nhật gật đầu, thấy chẳng có gì để ở lại, Vân nói riêng với Biên 
 -Thôi tao về nha mậy, có gì mai gặp. 
 Nàng định ngồi lên yên xe, nhưng Thụy Biên đã giữ chặt tay cầm 
 -Đi uống nước chút xíu hẳn về, trời nóng quá tao khát khô cả cổ 
 -Thôi, tao chẳng thích la cà mấy cái quán xá 
 Vân từ chối,nhưng Biên vẫn mời mọc: 
 -Mày đừng làm tao buồn, chầu nước mày có người thao, nễ tình bạn bè đi 
 Hiểu dụng ý của Biên, Vân khoát tay: 
 -Tao không khát, mi cứ đi uống nước với anh Nhật -kê tai bạn nói nhỏ-chẳng lẽ anh ấy tiếc với mi mấy đồng bạc à? đừng bắt cóc trái tim tao cho anh mi, khó lắm quỷ ơi! 
 Biên giẫy nẩy, nhăn mặt, nàng hờn dỗi 
 -Mi mà không đi tình bạn cắt đứt kể từ đây 
 "Con nhỏ quỷ này" Vân rủa thầm "cố tình đưa mình vào thế kẹt mà". Liếc nhìn Minh Nhật, anh chàng cũng hơi sốt ruột, ánh mắt có chút cầu khẩn, khiến nàng miễn cưỡng ưng thuận.Chọn quán nước gần nhất, chọn chiếc bàn ở chổ thoáng nhất. Cả ba ngồi vào bàn, Minh Nhật gọi ba ly nước dừa xiêm, vừa uống vừa trò chuyện, Nhật cố tìm một đề tài để hỏi: 
 -Sang năm Vân có ý định thi đại học không? 
 -Thi chứ, học mười hai năm còn một chặng đường nửa, em không nở bỏ đâu 
 -Thế em định thi vào ngành gì? 
 -Tới đó hẳn hay, nhưng có lẽ em sẽ thi vào sư phạm 
 -Giả dụ điểm không đủ thì sao? 
 Tuyết Vân nghe Nhật hỏi mà phát buồn cười, làm gì có chuyện không đủ điểm. Không biết phải trả lời chàng như thế nào thì Biên đã chen ngang vào ngọt xớt: 
 -Anh đừng xem thương nó, cây toán cừ khôi ở lớp em đấy, nó sẽ đậu mà còn đậu cao hơn...Biên chợt ấp úng -hơn...em nữa 
 Minh Nhật cười: 
 -Uh,cố gắng lên hai em, thành công nào cũng điều phải có sự kiên trì và bền bĩ 
 Tuyết Vân khẽ liếc nhìn đồng hồ, nàng vội vã nói: 
 -Trể rồi, em phải về không thôi anh và mẹ lại trông 
 -Còn sớm mà- Thụy Biên bông đùa- lớn rồi mà hễ chút là mẹ trông, anh ngóng 
 Khuôn mặt Vân đỏ hồng 
 - Kệ tao, tao phải về luyện đàn, chiều còn ôn bài. "Đừng nên lãng phí thời gian, vì một phút cũng làm nên lịch sử" 
 Thụy Biên ngẩn người. Vân đã vội vã lấy xe. Biên định ngăn bạn lại, thì Minh Nhật cản trước mặt. Nàng tức tối trách anh: 
 -Anh làm sao vậy, khó khăn lắm mới mời được nó tới đây, vậy mà chuyện chưa đi vào đâu tới đâu,đã để cho nó bỏ đi, coi như công em thành công cốc 
 -Cô ấy nêu lý do rồi- Minh Nhật buồn đáp- miễn cưỡng người ta không tốt lắm đâu 
 Thụy Biên bất mãn 
 -Anh đúng là gã khờ, nó từ chối khéo đặn chuồn cho êm 
 -Chắc tại anh vô duyên với người ta 
 Thấy anh hai gãi đầu mà Biên thương hết sức, nàng cảm thấy hơi giận Vân 
 -Con nhỏ gì đâu tới giờ đá vẫn hoàn đá, khi nào đá mới biết khóc vì yêu chắc chừng ấy không đơn giản-Biên thờ dài thườn thượt,nắm tay anh kéo đi- thôi về! 
 Năm tiết học phụ đạo buổi chiều nặng nề trôi qua. Lệ Trinh ngồi lặng im trên băng ghế dưới tán cây bàng, những tiết học hôm nay nàng chẳng tiếp thu được gì. Đầu óc, thần trí của nàng đều đặt hết vào suy nghĩ riêng tư. Cơn đau trái tim hành hạ thể xác mệt nhừ, cõi lòng kiệt quệ, tinh thần sa sút. Cô bạn Vũ Quyên ngồi cạnh lo lắng: 
 -Trinh, mày không được khoẻ hả? 
 .... 
 -Mày bị ốm hay sao mà sắc mặt kém dữ vậy? 
 .... 
 Hỏi vài câu khác nữa nhưng Trinh không đáp lấy một câu. Vũ Quyên vui miệng phán 
 -Điệu bộ này chắc bà đang thất tình ai đây nè? 
 Lập tức có hiệu quả, Trinh phản ứng ngay, giọng nàng yếu ớt: 
 -Quyên, mày đã từng "cảm" ai chưa? 
 Vũ Quyên ngạc nhiên, câu hỏi của Trinh thật lạ lùng, mới mẽ 
 -Hôm nay mày uống lộn thuốc sao lại hỏi tao câu mày, học nhiều quá phát sinh ra đủ hậu di chứng rồi nói năng kỳ cục. -Quyên e thẹn- dĩ nhiên tao cũng từng "cảm" người khác, có điều không yêu được thì buông 
 -Mày chạy theo đợt sống mới, dễ yêu dễ bỏ, chứ còn tao... 
 -Nói vậy, mày cũng đã "cảm" rồi à- Vũ Quyên cắt ngang 
 Trinh trầm tư ít giây, nàng thành thật thú nhận, ơ hờ nàng nhắc tới cái tên đã quấy nhiễu hồn nàng mấy tháng trời 
 -Minh Nhật! 
 -Chết mày chưa! Quyên kêu to- mày phải lòng thằng em chú bác với nhà tao à- Quyên bất ngờ đến líu lưỡi, dù nhỏ tuổi hơn Nhật, nhưng do vai vế mà nàng nghiễm nhiên thành chị- có lẽ tao nên khuyên mày- Quyên thành thật nói- tình cảm mày dẹp qua một bên thiếu gì cơ hội cho mày phát triển vun đắp, hiện thời quan trong nhất là bài vở, kỳ thi sắp tới, cánh cửa tương lai mày tìm ra chìa khóa tốt hay không đều do năm cuối này 
 -Cơ hội, còn cơ hội cho tao sao? Lệ Trinh buồn bã lắc đầu, nổi tuyệt vọng đầy ắp trong lòng- trể rồi, anh ấy đã yêu người khác 
 -Ai vậy?- Quyên vô thức hỏi 
 -Cô em của bạn anh hai tao, cô ấy tên Vân- Nàng nói bằng sự đố kỵ- anh hai tao cũng thich nó nữa 
 Nghe bạn nói Vũ Quyên cảm thấy thương hại bạn 
 -Thế mày định giải quyết ra sao? 
 Lệ Trinh lắc đầu, Quyên tiếp 
 -Chuyện tình cảm phức tạp lắm, đôi khi lại rất trớ trêu, theo tao cách tốt nhất chỉ có học, học sẽ giúp mày có cái nhìn khác, tình cảm rồi cũng sẽ nguôi đi mà 
 -Nhưng...mỗi khi cầm quyển vở tao học chẳng có vô, đầu óc cứ nghĩ hoài người ta 
 -Mày lậm quá rồi đó, mày làm như thế tao thấy buồn lắm, tao luôn đặt niềm tin ở mày 
 Lê Trinh bị Vũ Quyên làm xúc động 
 -Tao sẽ cố, mày nhớ ở bên tao nha, những lúc tao thường lung lạc tâm tưởng,mày là người động viên tao nhiều nhất 
 Quyên cười nụ, nắm lấy tay bạn, cả hai thân thiết đi bên nhau, họ đi tìm ngày mai, ngày mai là một ngày chứa đựng đầy nhựa sống 
 Cánh cửa phòng hé mở, đi đầu là Văn Khánh. Trời, có cả gã đàn ông trồng si buổi sáng nữa, đi sau là cô gái nào nhỉ? Vân thầm nghĩ thì cả ba đã yên vị hết trên ghế. Văn Khánh, Biên biết rồi, còn người kia...nàng khều tay Vân hỏi: 
 -Ai? ai thế? 
 -Tên mày nghĩ là Đan Trường 
 -Á...á...- Thuỵ Biên đỏng đảnh đứng dậy tự giới thiệu anh nó- đây là anh Minh Nhật, em là em của ảnh, em tên Thuỵ Biên- Nhìn người con gái, Biên thoáng nhận ra- chị tên Trinh, bạn học chị Quyên hôm sinh nhật em có gặp chị 
 Dài dòng thấy ớn, Vân phì cười. Trái đất vốn tròn đi giáp vòng thì cũng tụ về một điểm. Nhạc trỗi lên, chiếc micrô đựơc chuyền tay. Đến phiên Tuyết Vân nàng trở nên lúng túng. Nhưng rồi sự bình tĩnh cũng đến. Nàng chọn bản " Mặt Trời Bé Con" giọng nàng thật trẻ trung như mùa xuân của nàng cũng trong độ tươi mát 
 Lệ Trinh thấy không khí bắt đầu hào hứng, nàng cũng phấn khởi. Tiếc rằng chẳng đựơc bao lâu khi nàng trông thấy ánh mắt Minh Nhật cứ mơ màng hình bóng Tuyết Vân. Nàng thật sự ghen, quét tia nhìn sang anh, anh nàng cũng trong tư thế mộng du nàng càng giận Vân hơn. Xung quanh Vân toát ra thứ ma lực quyến rũ, người con gái nào có đựơc thứ ma lực ấy hẳn rất hạnh phúc. Nàng nhận thức đựơc sự thừa thãi của mình, nên lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa, đờ đẫn bứơc đi. Nàng đâu ngờ cũng có một người lặng lẽ theo sau... 
 Trinh lang thang lê từng bứơc đi dọc hướng bến tàu, mắt vô thức ngứơc nhìn sao chi chít mọc đầy trời. Ánh răng lưởi liềm sáng mờ. Nàng tìm một góc cột tựa lưng mình vào, mặc cơn gió lạ mơn trớn tắm lạnh thịt da, nhưng cơn gió chẳng thể làm cho trái tim nàng mát hơn, và sóng lòng yên ã. Nàng bây giờ như con thuyền cô độc, lênh đênh trên biển, chẳng phân định được hướng vào bờ 
 -Trinh! 
 Tiếng gọi của Khánh lay tỉnh nàng. Nàng hơi ngạc nhiên: 
 -Sao anh lại ở đây? anh theo em à? 
 -Vâng! Khánh ngượng ngiụ đáp 
 Nàng khó hiểu hỏi: 
 -Sao anh lại phải theo chân em 
 -Không rõ- chàng thọc sâu tay vào túi quần tây, tiếp- hình như Trinh đang buồn... 
 Khánh nói mà Trinh càng giận hơn. Rồi vô duyên nàng lại trút hết cơn giận lên người chàng: 
 -Em chẳng buồn- Trinh đau khổ hét- em chỉ ghen với em anh thôi 
 Nhận ra sự vô lý của mình, Trinh xấu hổ thấp giọng: 
 -Anh có cô em gái xinh lắm. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? 
 Chàng mím môi, giậm giậm chân, tiếng hét của Trinh làm chàng hụt hẩng, giờ khó khăn lắm lời nói mới thốt ra 
 -Mười tám! 
 -Sao anh theo em -Nàng lại hỏi 
 Chàng ngập ngừng 
 -Anh cũng không biết 
 Bất giác nàng cười nụ, bất giác nàng khen chàng: 
 -Anh dễ thương quá! 
 -Hả- chàng giật mình, Khánh có vẻ hiểu đựơc chút nào về nổi buồn ở Trinh rồi. Nàng vu vơ bứơc, chàng dợm gót theo sau: 
 -Em đang yêu, đúng không? 
 Chàng đánh trúng tim đen nàng nhanh vậy sao. Mắt nàng mở to bất thần nổi lửa, nhìn chàng thù hằn, nàng hỗn hào quát mắng: 
 -Phải, phải, tôi đang yêu, yêu muốn phát điên đây nè, mà mọi thứ đều do em anh mang lại, cô ấy làm tôi trở thành kẻ tội nghiệp nhất đêm nay, tôi ghét em anh, hai anh em nhà anh biến cho khuất mắt tôi 
 Nàng bưng mặt bỏ chạy, chạy trốn vì quá bẽ bàng. Chỉ tội cho Văn Khánh mãi đực mặt trông theo, thiệt ngố. Cơn mưa khi không mà tự đổ, từng giọt từng giọt rưới trên mình gã thất tình rong rêu hợm hĩnh. Bến tàu chẳng có lấy một bóng người ngoài chiếc bóng của chàng ngã dài cô liêu 
 Nội dung: 
 "Tôi chưa có ý định biết em...tôi đã biết 
 Tôi chưa nghĩ mình phải tìm hiểu em...tôi đã tự hiểu 
 Tôi mong em đến bên tôi một ngày không xa ngái 
 Và...đừng làm tôi thất vọng 
 Trước tình yêu hằng mong đợi bao ngày! 
 M.N " 
 Vân đọc mà tức cười. Thư gì mà khô như ngói, kiểu viết lạ lẫm chẳng có điệu vần, tiết tấu, dở ẹc 
 -Bạn Vân giữ trật tự! 
 Nụ cười tắt, nàng xấu hổ gằm mặt xuống bàn yên lặng. Lần đầu tiên trong đời học sinh nàng bị người khác nhắc nhở. Thụy Biên cười mỉm chi: 
 -Hôm nay trời mưa to 
 -Làm gì có- nàng ngoái đầu nhìn ra cửa sổ 
 -Tao thấy lạ, nên tao nghĩ trời sẽ mưa 
 -Là sao? 
 -Lần đầu tiên đọc thư tình mà mày cười nham nhở quá 
 -Hi hi, tao báo cho mày biết trước tao sắp nổi khùng rồi đó 
 -Sao vậy? 
 -Sáng nay gặp người không bình thường,giờ đọc thư của bất bình thường thì làm sao tao bình thường cho được 
 Thụy Biên chưng hửng nhưng cũng nhe răng cười khoái chí bởi câu nói khôi hài của bạn. Lớp trưởng từ ngoài vào tuyên bố: 
 -Tiết đầu cô vắng 
 Tức thì cả lớp phá vỡ sự nghiêm túc ban đầu, thay vào đó những câu chuyện buôn dưa lê. 

Hà Văn chống cằm, cắn bút, ngồi suy tư trên bàn viết, chàng muốn viết một bài thơ đầy ý nhị yêu đương gởi tặng Vân, ngồi nghiền ngẫm suốt buổi mà chẳng có ý nào cả, làm thơ sao mà khó thế, chàng có bao giờ phải mất thời gian cho mấy chuyện không đâu chứ, thế mà bây giờ phải vắt óc nặn từng con chữ mà chằng ăn nhập gì. Phải thầm phục mấy ông thi sĩ thả thơ cứ nhẹ như gió, ý cứ tràn trề như sông, như biển. Mệt mỏi, làm thơ không xong thì viết thư chắc cũng ổn, nghĩ thế chàng lấy bút hí hoáy vài dòng mở đầu, mới được vài dòng chào hỏi lại sợ thư mình sẽ bị đối phương từ chối, lúc ấy có nước khốn khổ. Đang lưỡng lự, bỗng Văn Khánh giống cơn lốc cuốn vào phòng, hắn hét hắn la ầm cả lên: 
 -Mày ơi nguy rồi, nguy thật rồi! 
 Hà Văn thấy cử chỉ của bạn nên cũng hoảng 
 -Chuyện gì? 
 Văn Khánh thở dốc: 
 -Thì chuyện của mày 
 -Chuyện tao...? 
 Văn Khánh chìa tờ giấy gấp nhỏ trịnh trọng dúi vào tay bạn. Hà Văn còn ngờ nghệch nhưng cũng từ từ mở ra. Mấy chữ "gởi Tuyết Vân" làm Văn mất bình tĩnh, chàng hồi hộp lướt qua từng con chữ 
 "Tôi chưa có ý định biết em...tôi đã biết 
 Tôi chưa nghĩ mình phải tìm hiểu em...tôi đã tự hiểu 
 Tôi mong em đến bên tôi một ngày không xa ngái 
 Và...đừng làm tôi thất vọng 
 Trước tình yêu hằng mong đợi bao ngày! 
 M.N " 
 Trời, có người lại phổng tay trên chàng ư? Cái tên M.N này rõ là thấy ghét, bức thư khô như ngói mà cũng đem gởi cho người ta. Nhưng hắn còn cam đảm mà gởi, còn ta...ta chưa có đủ tự tin khi đối diện với nàng, cả viết một lá thư cũng hành ta mấy ngày, thư vẫn còn chưa ra hình ra vóc thế mới tức. Nổi buồn ở đâu tự dưng chuốc vào hồn. Có một người vừa tỏ tình với nàng, có một người muốn kết thân cùng nàng. Còn riêng nàng? nàng nghĩ ra sao? chàng không rõ, quyền chọn lựa điều phụ thuộc vào nàng. 
 Văn Khánh chuyên chú nhìn bạn, mọi cái bất ổn nơi Văn điều không qua được mắt Khánh, chàng lựa lời an ủi: 
 -Mày đừng buồn tao sẽ tạo cơ hội thêm cho mày 
 -Cơ hội- chàng cười nhạt- còn cơ hội cho tao sao? 
 -Vẫn còn, nó là em gái tao, tính của nó tao hiểu, mấy bức thư dở ẹc như thằng cha này thế nào cũng là ác mộng với nó, nên mày cứ việc viết một lá thư đi, tao tình nguyện làm cầu nối vô điều kiện cho mày 
 -Mày tốt quá -Hà Văn vỗ vai bạn- tao sẽ viết, tao cần suy nghĩ thêm, cảm phiền mày ngày mai lại tới, ơ...không tuần sau nhé 
 -Ừ, vậy cũng được- Khánh gật đầu- thôi tao về 
 Văn Khánh khép cửa phòng bạn, chàng bước xuống thang, đi ngang phòng khách, chàng nghe thấy tiếng Lệ trinh gọi 
 -Anh Khánh, anh vào đây em có chuyện muốn hỏi 
 Cửa phòng khách mở sẳn, nàng mời chàng ngồi vào salon. Ngần ngại nói: 
 -Xin lỗi chuyện hôm trước, anh đừng để bụng nha 
 -Chuyện hôm trước là chuyện gì? chàng vờ hỏi- anh quên rồi 
 -Thiệt hông? Lệ Trinh bặm môi 
 -Thiệt- chàng cười-anh muốn hỏi em câu này, em trả lời thành thật nha, không hỏi anh thấy khó chịu lắm 
 -Hỏi đi? nàng gật nhẹ đầu 
 -Em gái anh có làm gì mếch lòng em không? anh thấy em và nó hình như không thân thiện 
 Nàng chau mày: 
 -Vậy mà anh nói anh quên- tới nước này nàng không còn muốn che giấu, thành thật tuốt-phải, em không thích cô ta, em rất ghét cô ta 
 -Tại sao, anh quả thật không hiểu 
 -Cứ nhìn kỷ em anh rồi anh sẽ hiểu- nàng tỏ vẽ bực bội 
 -Con gái mấy em nghĩ gì anh thật khó đoán. Thôi anh về! 
 Dứt lời chàng đứng dậy, bỏ đi không ngoáy đầu nhìn lại, người con gái phía sau chàng đang đỏ hoe mắt 
 Mấy ngày sau 
 Văn Khánh ngồi chễnh chệ trên ghế bành, tay chân nhịp nhịp thưởng thức tiếng đàn của em. Tiếng đàn thánh thót, lúc ngân, lúc trầm rồi lại bay bổng, vang xa... vang xa... hết một bản, bản khác nối đuôi, rồi lại thêm một bản, tiếp tục kéo dài, cứ thế...cứ thế... 
 Văn Khánh bỗng chột dạ, chàng nhổm người dậy, chàng bước tới đặt tay mình chặn lên bàn tay Vân 
 -Đừng đàn nữa 
 Vân ngước mắt nhìn anh hai khó hiểu 
 -Sao? lý do? 
 Văn Khánh rối bời ruột gan, chàng rất muốn nói chuyện điềm đạm với em, nhưng không hiểu sao mình lại gắt gỏng: 
 -Đừng hỏi lý do, anh chỉ biết rằng lúc này em nên dừng 
 -Em đang đàn say mê, anh chớ cản trở em 
 Nàng nhăn mặt, gạt tay anh ra. Chàng nổi quạu: 
 -Em dám cải anh ư? 
 -Tại anh vô lý, kỳ quặc -nàng kiên quyết phản kháng- em không thích ai xen vào ý thích tự do của mình 
 -Tao không rỗi hơi xen vào lối sống của mày- chàng bực tức- chỉ tại cái thế giới trong người mày lạnh như băng, khiến tao không tài nào chịu nổi 
 -Anh thiệt lạ, em có lạnh với anh bao giờ? 
 -Mày không lạnh với tao nhưng mày lạnh với bạn tao 
 Tuyết Vân ngớ ngẩn hỏi 
 -Bạn anh là ai? 
 Khánh máy móc: 
 -Thằng Hà Văn chứ ai! 
 -Gã khờ đó hử- Nàng cười- anh hai, anh ta thì có liên can gì tới em 
 Văn Khánh chợt lúng túng, chàng không biết nên mở lời thế nào để em hiểu, nhưng nếu không nói thì sẽ chẳng còn nhiều thời gian đặn nói, và hạnh phúc của chàng cũng theo đó mà bay mất. Khó khăn lắm chàng đành phải lựa lời ướm thử 
 -Hết khóa học này, Văn nó xuất ngoại, nó về Anh Quốc đoàn tụ với gia đình 
 -Thế ư? 
 -Ừ, nó có tâm sự, nếu mà nó ra đi khi chưa làm rõ tình cảm thật của nó với người mà nó hằng đêm thương mến, thì nó không đành lòng xa quê hương- Khánh liếc nhìn em, thái độ Vân lãnh đạm chẳng chút gì tiếc rẽ như chàng, Khánh tiếp- nếu theo em nằm trong trường hợp của Văn, em xử lý tình cảm như thế nào? 
 -Em chẳng ưa gì mấy chuyện tình "củm", em sợ bị "cúm" lắm- Vân nháy mắt với Khánh, nàng tản lờ câu chuyện bằng việc thu gom mấy bản nhạc- em phải lên phòng học bài, anh cảm phiền hỏi người khác nhé! 
 -Sao mày có thể tuôn ra những lời đáng ghét thế- chàng tức đến nghẹn cả họng- mày muốn cắt đứt hạnh phúc cả đời anh mày sao con nhỏ kia. 
 Tuyết Vân trợn mắt với anh, nàng nói đùa; 
 -Anh hai, anh đừng nói là anh yêu hắn nha 
 -Mày tưởng anh mày bệnh hoạn hử- chàng lườm em, cục tức nơi cổ vẫn còn chưa trôi- chỉ giỏi suy diễn tầm bậy 
 -Í chết, em quên mất hắn còn có cô em xinh đẹp như hoa, đối tượng của anh đó hả? 
 Khánh bị em lột trần quả tim đen một cách trắng trợn, hỏi sao chàng không mắc cỡ phải cúi thấp đầu cầu an 
 -Em có thể giúp anh không Vân? 
 -Được chứ, nhưng em cần phải làm gì? 
 Văn Khánh tươi tỉnh hẳn khi nghe Vân nói, cục tức đã chịu trôi và cổ họng hơi thông 
 -Coi ra em hiểu chuyện rồi đó. 
 -Đừng vòng vo mãi, anh muốn em giúp gì 
 -Em có thể "Tập Yêu" được chứ? 
 -"Yêu" mà yêu ai? Vân chưng hửng, chẳng mấy bằng lòng Vân phản đối, giọng nàng hoảng cả lên- sao anh lại yêu cầu em làm một việc ngoài khả năng em thế, thật tồi tệ, thật kinh khủng 
 -Làm ơn đi, em lớn từng tuổi này mà cứ ngây thơ mãi sao, dù gì Hà Văn cũng là đứa tốt.. 
 -Bạn anh, anh bênh- nàng cắt ngang- em còn chưa hỏi chuyện cùng anh đó? 
 -Chuyện gì? 
 -Đừng làm bộ làm tịch 
 Khánh đưa tay sờ gáy, lắc đầu, Vân thẳng thắng liệt kê: 
 -Buổi hát ở Vọng Lầu Cát sau anh Văn biết mà đến, anh không phone là gì? à chắc cái hôm anh ấy trồng si ngoài phố cũng là anh mách nước phải không? em khuyên anh đừng tốn công vô ích 
 Biết mình thua, Khánh nói ngang: 
 -Em giỏi lắm. Chàng đưa tay xoa cằm- có tin là anh sẽ mách mẹ không? 
 -Em chẳng làm gì sai, sợ anh sao?- Vân khiêu khích 
 Khánh huỵch toẹt 
 -Vụ bức thư... 
 -Thư nào? 
 Chàng chưa kịp nhớ ra, Khánh đã đọc to bức thư theo dạng lấp lững làm Vân đỏ cả mặt, Khánh cười đắc thắng: 
 -Nhớ chưa em gái? 
 -Anh sao tùy tiện lục cặp em 
 -Thì đã sao- chàng huých gió nhạo em- anh đưa bức thư này cho mẹ thì mẹ sẽ nghĩ thế nào? 
 -Đừng- nàng dịu dàng, giọng hiền lành ngoan ngoãn như một đứa trẻ- thôi mà anh đừng mách mẹ, anh muốn gì em sẽ y theo 
 -Bằng mọi cách giữ chân Hà Văn lại 
 Nàng bối rối 
 -Anh... 
 -Y như thế đi 
 Mẹ Vân từ ngoài bước vào lớn giọng: 
 -Hai anh em bây làm gì ồn ào như vỡ chợ 
 Văn Khánh cười nụ 
 -Chẳng gì hết, chúng con luôn hòa đồng mà 
 Chàng bước đi, mặc Tuyết Vân ấm ức, nàng giậm chân, đôi mày khẽ chau, đôi môi cong cớn: 
 -Người đâu đáng ghét 
 -Nó lại ăn hiếp con à? Bà Liên vén vạt áo dài ngồi xuống ghế- làm anh như thế đáng giận nhỉ? 
 -Mẹ- Tuyết Vân quỳ xuống áp má lên vế đùi mẹ, nàng ngây thơ hỏi- Tai sao con trai, con gái lại phải yêu nhau hở mẹ? 
 Bà chết lặng trước câu hỏi khôi hài của con gái, bèn hỏi lại: 
 -Con nghĩ sao về tình yêu nam nữ? 
 -Tình yêu nam nữ vốn rắc rối, nó làm con người ta thần hồn điên đảo- nàng lậm cách nói của mấy phim tào- sống chết không rời nhau. Thật phi lý. Tình yêu dưới ngòi bút của văn nhân thì họ diễn tả rất đẹp, nhưng đẹp quá thì thật hoang đường. Còn đối với riêng con nó mờ mịch làm sao ấy, con không tài nào hiểu và chấp nhận một tình yêu khác phái nào, con như vậy mẹ xem có khác người lắm không?- nàng hỏi rồi nàng làm nủng bằng cách vùi đầu lên ngực mẹ- mẹ kể con nghe chuyện tình của ba mẹ đi? hai người yêu nhau làm sao? kể đi mẹ- Nàng lay tay mẹ- kể đi mẹ! 
 Bà Tâm Liên xúc động, nhìn vẽ trong lành của con gái chưa đủ tuổi trưởng thành hay nói cách khác là sinh lý trưởng thành quá trễ, mà trễ nãi kể ra cũng hay, nó sẽ không đau khổ nhiều như người ta. Tình yêu vốn là căn bệnh khổ đau mà. Bà lặng yên giây lát, cuối cùng rồi cũng đáp lời con 
 -Mẹ cũng không biết diễn đạt thế nào cho con hiểu, chỉ biết lần đầu gặp ba con thì trực giác mẹ cho biết về sau mẹ sẽ là vợ của ông ấy 
 -Thế theo mẹ thế nào mới gọi là tình yêu? 
 -Tuyết Vân, con đang muốn tìm hiểu đó à? Bà cười nhạt- "Tình yêu" khó lý giải, khi nào con tìm được người của "định mệnh" khắc con sẽ hiểu Tình Yêu là gì? 
 Nàng mơ mơ hồ hồ chẳng rõ điều mẹ vừa nói, suy nghĩ về mấy thứ rắc rối này làm chi cho mệt óc, như đứa trẻ nàng rơi vào giấc ngủ an nhiên. 


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014





XtGem Forum catalog