Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Thiên Địa Quyết
Thiên Địa Quyết
Siêu phẩm nhập vai, hành động, ấn tượng, Game được chơi nhiều nhất 2013
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

CHƯƠNG 1: ỐC SÊN, BÁO ĐỐM VÀ NGỰA ĐUA 

Story 1 

“Nhanh lên! Cả lớp đang chờ em đây này!!!” - Tiếng thầy giáo thể dục quát to. 
Hoa thở hổn hển, cố gắng chạy đến nơi. Ôi trời ơi chết mệt mất! Nhưng nếu không chạy đến nơi thầy thể dục cũng giết chết nó thì biết sống kiểu gì kia chứ? 
3 phút 58 giây! Kết quả kiểm tra chạy tiếp sức của Hoa làm nó đau đớn. 
Con gái chỉ cần chạy có 3 vòng thôi, đứa nào quá 1 phút là quá chậm rồi, Hoa đúng là nỗi tự hào của ốc sên và rùa, những con đó khéo còn phải gọi Hoa là cụ tổ! 
“Hoa, ngày nào thầy cũng luyện tập cách chạy bộ cho em, thế mà sao em chạy có 3 vòng cũng phải cần đến gần 4 phút thế này hả? Em muốn đúp lớp vì môn Thể dục đấy à? Cả cái môn này của thầy không một động tác nào em ra hồn cả!” - Thầy tức quá mắng xa xả. 
“Dạ em…” – Hoa cúi gằm mặt. 
Cả lớp đứng đó cười như nắc nẻ: 
“Thầy ơi thầy mắng làm gì, tội bạn ấy lắm! Thầy mắng thì lại càng chạy chậm hơn đấy!” 
“Lúc nhìn nó chạy tao không thể nhịn nổi cười!” 
“Có loại con gái gì giống nó không? Đã xấu rồi lại còn chậm chạp!” 
“Này, đi cắm đất nhiều quá nên quên cả chạy rồi à? Haha có bao nhiêu tiền tỷ rồi, mau chia cho mọi người đi chứ? Hahahahaha!!!!” 
Nghe những lời đó Hoa lại cảm thấy tức giận. Nó cúi gằm mặt xuống. 
Một đứa bước ra: 
“Này lại giận đấy à? Chê thế đúng rồi lại còn…Haha!!!!” 
Còn ai vào đây nữa! Kẻ này chỉ có thể là Hoàng Duy, được gọi với biệt danh Ngựa Đua. Bởi vì cậu ta là đứa chạy nhanh nhất lớp, không những thế còn đẹp trai tuấn tú. Nhưng cậu ta rất khinh Hoa, mỗi khi nó chạy cậu ta là người cười đầu tiên. Hoa tức vô cùng. Nó chạy vụt ra vườn trường ngồi khóc. Hình như đang có lớp nào đó làm vườn ở đây, Hoa đành ngồi cạnh một bụi cây, cứ thế khóc cho đỡ tức. 
Hoa không biết vì sao sinh ra nó lại kém cỏi như thế, cái gì nó cũng không bằng mọi người. Chỉ được cái là nó giàu. Bố nó là đại gia bất động sản, kinh doanh lớn tiền tỷ, suốt ngày đất đai, nhưng nó giàu nên ai cũng nghĩ nó kiêu ngạo và bạn bè đều khinh thường nó. Nhưng nếu chỉ vì giàu có mà khinh thì không vấn đề, đằng này hình như nó mang tất cả những cái xấu trên đời! Ngoại hình nó đâu đẹp đẽ gì? Một con bé vừa đen, vừa xấu, giàu có mà ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc rối bù. Học hành thì bình thường, chỉ được cỡ Học sinh tiên tiến, đặc biệt là môn Thể dục, nó kém hoàn toàn, năm nào cũng trung bình 5 phẩy 6 phẩy. 
Càng nghĩ nó lại càng tức thêm. 
“Ủa chỗ này đang làm vườn, ai mà mà lại ngồi ở đây vậy?” - Giọng nói lạ vang lên khiến Hoa giật mình. 
Đó là một cậu học sinh cao lớn, đang xắn quần xắn áo, tay thì vẫn cầm xẻng trồng cây nhưng cái phong thái của cậu nhìn cũng đủ biết đó là một cậu học sinh rất khỏe. Hoa xấu hổ quá, trông hắn ta dữ dữ, hay là sao đỏ nhỉ, có ghi tên mình không ta? Vội vàng đứng dậy, nó lau nước mắt. Cậu học sinh đó đã nhìn thấy mặt nó, vội kêu lên: 
“Vân Hoa ở lớp 7C đó hả?” 
Hoa giật bắn mình: 
“Sao cậu biết tên tớ?” 
“Danh tiếng nổi nhất trường về độ ốc sên rùa bò còn gì?” 
Hoa buồn rười rượi, lại thêm một kẻ đồng minh với lớp mình. Mắt nó lại đỏ lên. 
“Bị chê thế cũng đã ngồi khóc, lại còn khóc một mình nữa! Sao không ra khóc bù lu bù loa với chúng nó đi, hoặc là tiếp tục tập chạy cho vượt qua mọi người đi chứ?” – Giọng nói tiếp tục. 
Hoa càng ngỡ ngàng thêm. Một lời nói sao nghe “triết lý” như nhà bác học vậy. Rốt cuộc cậu ta là ai mà tốt thế nhỉ? Lần đầu tiên có người khuyên bảo mình. 
“Nhưng cậu là ai?” 
“Không biết sao?” - Cậu ta hỏi lại. 
Hoa cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên, tất nhiên là không biết rồi. Nhưng mình đang lấm lem mặt mũi thế này, làm sao mà dám ngẩng nhìn ai? 
“Mạnh Duy, lớp 9A!” 
Hoa tưởng có sét đánh đoàng một cái! 
Nó ngẩng mặt lên, kệ xác mặt mình còn lấm lem nước mắt…. 

Qua đôi mắt bị mờ đi bởi những giọt nước, Hoa nhìn thấy trước mặt mình là một gương mặt đẹp đến hoàn hảo. Làn da khỏe mạnh, nét mặt vẫn có đôi chút trẻ con nhưng cũng rất “đàn anh”, sống mũi thẳng tắp khác hẳn cái mũi thấp tẹt lè tè của Hoa, một đôi mắt không phải là hút hồn nhưng dường như có một tia sáng rất lớn trong đó có thể nhìn thấy mọi thứ. 
Hoa như chết điếng người. Không phải là vì vẻ đẹp trai tuyệt vời này mà là do người trước mặt nó chính là… 
Bỗng có tiếng thầy thể dục gọi: 
“Mạnh Duy, ra đây thầy nhờ tí! Cả Hoa nữa, sao lại chạy ra đấy thế hả?” 
Mạnh Duy và Hoa cùng chạy ra chỗ thầy. Hoa thì chạy rõ chậm không phải vì nó chậm mà nó sợ lũ bạn lại trêu. Nhưng không ngờ chẳng ai nói gì nó cả. Bởi vì tất cả đã dán mắt vào cậu học sinh Mạnh Duy kia. Nhất là lũ con gái! 
Thầy giáo nói to nhỏ gì đó với Mạnh Duy rồi quay ra cả lớp: 
“Sắp có Giải báo Hà Nội mới rồi, các em phải tập chạy chuẩn hơn nữa, lớp ta chạy chưa được đâu! Bây giờ thầy mời bạn Duy đến chạy mẫu cho chúng ta. Cả lớp, đặc biệt là Hoa, căng mắt ra mà nhìn!” 
Cả lớp phấn khởi cứ kêu ầm lên: 
“Anh Duy, mau chạy cho tụi em xem đi!!!” 
Mạnh Duy hơi nhếch mép cười, đưa mắt nhìn một lượt cả lớp rồi bắt đầu đi tới vạch xuất phát. Hoa cũng đứng đó, lồi cả mắt ra để xem. Nhiều đứa khinh bỉ nhìn nó, nó cũng không nói được gì bởi vì… 
Mạnh Duy cúi người xuống lấy đà, cái động tác chuẩn bị ấy của cậu cũng khiến cho cả lớp lác mắt vì quá đẹp, chứ không phải cái kiểu chổng mông khi thì rõ cao khi thì rõ thấp như chúng nó. 
“BÍP!!!” - Thầy giáo thổi còi. 
Mạnh Duy đẩy người ra phía trước, bắt đầu chạy. Lúc đầu cậu chạy chậm chứ không hề chạy nhanh vì sẽ tốn sức. Vì đang làm vườn nên Mạnh Duy có xắn quần áo lên, chạy càng dễ, đôi chân dài khỏe khoắn mỗi lúc càng tăng tốc độ với kĩ thuật chuẩn xác từng milimet khiến cho Hoa cũng phải há hốc mồm. Cả lớp reo lên: 
“Trời ơi giỏi quá!!!” 
“Báo Đốm cố lên, giỏi thật đó!!” 
“Anh ơi chậm chút đi em hít bụi của anh mất rồi nè!!!” 
Vụt vụt vụt!! Hoa không còn mắt đâu mà nhìn nổi nữa. 
“OK, vòng thứ 5 rồi! Dừng thôi Duy!” - Tiếng thầy gọi. 
Bụi cứ bay khắp mắt Hoa, cuối cùng thì Duy cũng dừng lại. Mồ hôi ròng ròng trên người, nhưng hầu như cậu không thở hổn hển hay ngồi xuống, vẫn đi đi lại lại quanh đó. Thầy giáo nhìn đồng hồ bấm giờ: 
“59 giây!” 
Cả lớp 7C như nổ tung: 
“Cái gì cơ ạ??? 59 giây chạy hết 5 vòng!!!????” 
“Siêu nhân, siêu nhân!!!” 
Hoa mắt chữ A mồm chữ O, không thể biểu lộ nổi cảm xúc nữa, cứ thế trơ trơ ra nhìn cậu học sinh đang đứng đó hãnh diện vì thành tích. 
Đây là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy mẫu cho lớp 7C nhưng cả trường đều đã biết đến cậu với biệt danh Báo Đốm. Trùng tên với Hoàng Duy - Ngựa Đua và cả hai đều là đối thủ đáng gờm trên con đường chạy đua. Mạnh Duy và Hoàng Duy đều chạy rất nhanh, nhưng đây có thể là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy cho cả lớp 7C xem cũng như cho Hoàng Duy xem, đa số Mạnh Duy hay đi thi ở bên ngoài nên ít người chiêm ngưỡng được tốc độ tựa báo đốm của cậu, thậm chí có thể bằng báo gepa mất! 
Hoa quay sang Hoàng Duy, cậu đang chằm chằm nhìn Mạnh Duy. 
“Sao vậy? Thấy người ta chạy nhanh quá nên ghen tỵ đó à?” - Được dịp trả thù cậu ta rồi. 
“Ừ ghen tỵ, nhưng người ghen tỵ phải là cậu chứ nhỉ? Cái đồ Ốc Sên chạy bao năm nay cũng không khá lên bằng Rùa!” – Hoàng Duy tức giận khi bị chọc tức. 
Nhưng rõ là cậu ta đang ghen tức kìa! Đúng rồi, ngựa làm sao chạy nhanh bằng báo chứ? Hoa cười thầm trong bụng, không dám cười to. 
“Cám ơn em, Mạnh Duy! Giờ em có thể về lớp rồi!” 
“Vâng ạ!” - Mạnh Duy bước về phía vườn trường. 
Cả lớp cứ gọi với theo: 
“Anh Duy, chào anh!!” 
Mạnh Duy quay lại, mỉm một nụ cười rất tươi: “Ừ!” 
Một nụ cười rất đẹp… 

Ốc Sên đi về nhà sau giờ tan học, ai da đau chân quá đi mất, tự dưng hôm nay muốn đi bộ không đi xe đạp, kết quả là thế này đây? Cứ nghĩ đến Thể dục, đặc biệt là chạy thì mình hãi rồi, huhu!!! Tại cái môn đó mà cái tên đẹp của mình đã bị biến thành cái tên Ốc Sên đáng ghét! 
Ô có ghế đá bên đường kìa, nghỉ một chút thôi... 
"Này, đồ chậm chạp kia!" - Nó vừa ngồi xuống thì nghe có tiếng gọi rất kiêu ngạo. 
Ốc Sên quay lại. Gương mặt tuấn tú nhưng nhìn rất gian xảo của Ngựa Đua hiện ra đằng sau nó. Ngựa Đua đang ngồi trên chiếc xe đạp, cái dáng cao khỏe khoắn của cậu bé mới chỉ học lớp 7 khiến ai cũng trầm trồ khi đi qua, có ai biết cậu ta thực chất là người như thế nào chứ? 
"Gọi gì?" - Đang mệt, Ốc Sên chẳng sợ gì hết. 
"Ở gần đây có hàng sửa xe đạp không?" 
"Hỏi làm gì?" 
"Hỏi để sửa xe chứ sao?" 
"Xe đẹp thế mà cũng phải sửa?" 
"Đồ ngu, lúc nào cũng chỉ nhìn xe đẹp với xe không đẹp để bình luận thôi à? Xe đang hỏng lốp đây này, có hàng nào không thì nói, nhanh còn đi về đây!" 
"Ở kia kìa, ngay đầu phố ấy, mắt để đâu thế? Ngựa Đua mà lại phải bó tay khi không có xe đạp à? Đây tuy Ốc Sên nhưng vẫn còn đi bộ được về!" 
"A láo nhỉ, hôm nay dám lên tiếng bình phẩm cơ à? Đã thế thì dắt xe đạp lên chỗ sửa xe ngay, bằng không..." 
"Bằng không cái gì?" - Hùng hổ thế nhưng thực chất Ốc Sên rất sợ. 
Ngựa Đua nhảy xuống xe, tiến lại gần Ốc Sên: 
"Vậy có thích te tua như hôm trước không? Cái hôm mà mày dám bảo nhóm bọn tao chỉ là cái bọn giống ngựa không giống người ấy?" 
Cứ tưởng Ốc Sên sẽ quỳ xuống xin tha mạng, nhưng không ngờ nó lại kêu ầm lên: 
"Ơ kìa!!!" 
Ngựa Đua giận tím mặt, bịt mồm nó lại: 
"Mày muốn chết nữa chứ gì? Ngoài đường tao vẫn có thể choảng mày đấy nhá đồ chậm chạp!" 
Ốc Sên cứ ú ớ vì bị Ngựa Đua bịt mồm, nó cứ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía sau Ngựa Đua. 
Thấy lạ, Ngựa Đua quay người lại. 

A trời đất thiên địa ơi!!!!!!! Một thằng nhìn rất đầu gấu, nhuộm tóc xanh đỏ đã trèo lên xe đạp của Ngựa Đua phóng đi mất! 
"Thằng kia, sao mày dám...!!!???????" - Ngựa Đua hét lên, quay lại Ốc Sên (vẫn có thời gian quay lại sao???) - "Đều là tại mày đấy, mau đuổi theo đòi lại cái xe cho tao!!!" 
Bị quát lên to như thế Ốc Sên sợ rúm người, vội vàng chạy theo. Nhưng xe cộ đông đúc, nó cứ chạy trên vỉa hè. Sực nhớ ra tốc độ sên bò cũng phải thắng của nó, Ngựa Đua ngán ngẩm vội vàng nhún người phi tốc độ. Tốc độ của Ngựa Đua quả thật rất đáng nể, lướt nhanh như gió, mà hôm nay vỉa hè lắm bụi, cứ tung khắp mặt Ốc Sên. Chẳng mấy chốc cậu đã bỏ xa nó. Nó cứ cố chạy theo, không dám dừng lại! Nó đâu phải thông minh gì, cứ nghĩ đó là do lỗi của nó nên nó cũng phải đi theo chịu trách nhiệm với Ngựa Đua (nếu là mình mình kệ xác ấy chứ nhỉ, có quán chè bên đường, tội gì không ngồi ăn mà phải chạy theo ) 
Chạy chưa đầy vài mét, Ốc Sên đã thở hổn hển, mồ hôi túa ra. Sức nó đâu có thể chạy được chứ? Mà cái xe đạp của Ngựa Đua là xe đạp đua đắt tiền, chạy nhanh như gió, làm sao nó đuổi kịp được! Phen này bị ăn đòn te tua mất, ặc ặc!! 
"Á!!!!!!" - Bỗng Ốc Sên va phải một cục đá rất to vì nó chạy liêu xa liêu xiêu, không cẩn thận. 
Chân nó chấn thương nặng, chảy máu sưng vù. Ốc Sên suýt hét lên vì đau, cả một mảng của quần đồng phục bị máu làm ướt. Nó ngồi xuống một cửa nhà bên vỉa hè, trời đất ơi!!! Máu nó be bét cả ra, vết thương sẽ nhiễm trùng mất! Nhưng còn Ngựa Đua thì sao? Không được, vết thương này nhằm gì so với việc bị cậu ta ăn hiếp chứ (con trai ăn hiếp con gái, a tên Ngựa Đua này hèn ). Ốc Sên cố gắng đứng dậy. 
Tốc độ nó đã chậm rồi, giờ thì cố chạy cũng chỉ bằng lê đi thôi. Đau quá, không chịu nổi nữa rồi! 
Bỗng nhiên, có một bàn tay giữ cánh tay nó lại. 
Ốc Sên giật bắn mình, quay ra đằng sau. 
Một khuôn mặt đẹp hoàn hảo hiện lên, với đôi mắt rực sáng và cả nụ cười siêu đẹp rất tự tin: 
"Ngồi nghỉ đi, không phải đuổi theo đâu!" 
Ốc Sên còn đang đờ người ra thì Báo Đốm đã phi ngay lên phía trước, lại để nó hít bụi! Nó giật mình tỉnh ra: Trời đất, kẻ vừa rồi chính là Báo Đốm Mạnh Duy đã chạy mẫu cho lớp mình sáng nay! 
Không thể tưởng tượng vận tốc của Báo Đốm là bao nhiêu km/h! 
Chỉ biết chưa đầy 5 phút cậu đã vượt lên trước Ngựa Đua đang tăng tốc hết mình ở tít xa Ốc Sên! 
Ngựa Đua tý nữa nhảy dựng lên trời: 
"Anh Mạnh Duy???" 
Dù đang chạy rất nhanh, Báo Đốm vẫn quay lại: 
"Ừ, anh chạy thay cái cô bạn Hoa Sên kia chấn thương rồi!" 
Rồi chạy tiếp. 
Tốc độ tuyệt đỉnh của hai cậu bé khiến người đi đường lác mắt. Chẳng bao lâu, cái xe đạp của Ngựa Đua đã ở đằng kia cùng với cái thằng tóc xanh mỏ đỏ ban nãy. 
Cả hai lao vút qua đường, người đi đường định phanh gấp nhưng cả hai còn lao nhanh hơn cả xe người ta phanh! 
Báo Đốm vượt lên đón đường thằng "mỏ đỏ". Thằng đó giật mình vội phanh kít xe lại! 
Lập tức Ngựa Đua từ đằng sau chồm đến, hất nó ngã ra vỉa hè, đổ cả xe. Đang trong cơn tức giận, cậu đấm thùm thụp vào mặt thằng đó. Thằng này to con hơn cậu nhưng không khỏe như cậu, cứ la ầm lên xin tha tội. 
Báo Đốm "kinh dị" trước một Ngựa Đua mới học lớp 7 đã đánh nhau khỏe như vậy. Cậu vội tiến tới can: 
"Thôi đừng đánh nữa, đồn công an kia kìa mau dẫn nó tới đi!" 
Ngựa Đua đành nghe lời Báo Đốm, tóm áo tên "mỏ đỏ" và đi cùng cái xe đạp yêu quý của mình đến đồn công an. Ôi đổ cả xe, xước bao nhiêu chỗ đây này! 

Báo Đốm thấy êm rồi liền quay lại vỉa hè và đi về. Bỗng có ai đó gọi cậu: 
"Anh Mạnh Duy!" 
Cậu quay lại, cô bé chậm chạp ấy đang lê bước cái chân đầy máu đi tới. 
"Đã bảo ngồi đó, sao lại đi theo thế?" (Mà công nhận thời gian Ngựa Đua đánh thằng cướp lâu thật, thế nên Ốc Sên mới đuổi kịp mà) 
Báo Đốm vội chạy tới dìu Ốc Sên ngồi xuống bậc cửa một nhà nào đó. Tay cậu chạm vào vai nó khiến nó như bị giật điện. 
Nó xuýt xoa vì đau nhưng vẫn cố hỏi: 
"Anh bắt được thằng đó chưa ạ?" 
"Bắt được rồi!" 
"Anh chạy nhanh thật đó!" - Ốc Sên ngán ngẩm nhìn cái chân của mình. 
"Có gì đâu mà nhanh?" - Báo Đốm lôi ra một cái khăn giấy ướt, đưa cho Ốc Sên - "Lau tạm máu đi, rồi dán cái gạc vào cho cầm máu lại! Về nhà thì làm các công đoạn khác, chứ ở đây không có gì giúp em cả đâu." 
Ốc Sên đón nhận cái khăn, lau lau vết thương (xót quá đi), nhưng nó vẫn không quên cuộc nói chuyện vừa rồi. Nó tiếp tục: 
"Nhưng sao anh lại chạy nhanh thế ạ?" 
Báo Đốm nhìn nó, mỉm cười: 
"Vì chạy là ước mơ của anh!" 

Ốc Sên trố mắt: 
"Ước mơ của anh tầm thường vậy sao?" 
Nụ cười rất đẹp của Báo Đốm dập tắt, cậu sa sầm mặt lại: 
"Em nghĩ nó tầm thường đến vậy à?" 
Ốc Sên vội vàng chữa lại: 
"Không không, vì em chạy chậm nên nghĩ nó tầm thường thôi!!! Nhưng sao anh lại ước mơ được chạy mà không ước mơ cái gì khác to tát hơn?" 
"Trở thành vận động viên điền kinh cũng giàu lắm đấy cô em chậm chạp, nhưng người như em thì có trở thành nổi không nhỉ?" - Báo Đốm hết giận rất nhanh nhưng cậu vẫn chọc tức cô em này một tý, vì đằng nào cũng dễ bắt nạt 
"Nhưng sao anh lại muốn trở thành vận động viên điền kinh?" - Ốc Sên không hiểu Báo Đốm chọc mình, vẫn ngây thơ hỏi. 
"À nếu anh nói ra thì triết lý lắm, khéo anh còn muốn chuyển nghề làm nhà văn đấy! Haha!" - Báo Đốm lại cười tươi hơn. 
Ốc Sên chợt lặng đi... 
Có một cảm giác nào đi qua trong nó khi nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp ấy. 
Nó dốt Văn, không biết tả nụ cười của Báo Đốm thế nào. 
Chỉ biết, khi nhìn cậu cười, nó lại thấy lòng mình vui vẻ phấn chấn hơn. 
Vết đau ở chân, cả những buồn rầu tự ti trong lòng đều được nụ cười ấy xóa đi. 
Xóa đi nỗi buồn rồi, nó mới ngửi thấy mùi chè thơm lừng bên vỉa hè. 
Bỗng dưng nó chảy cả nước miếng vì thèm, chè là món mà nó thích nhất mà! 
Báo Đốm vô tình nhìn thấy, bật cười: 
"Không phải em đang thèm chè đấy chứ? Nước dãi chảy hết kia kìa, bẩn quá!" 
Ôi trời xấu hổ chết! Ốc Sên vội lấy tay áo quệt tạm miệng (a bẩn hết cái áo đồng phục đẹp trắng tinh, ghét quá à ). 
Báo Đốm mỉm cười: 
"Dẫu sao thì cũng đã quen nhau, vậy thì đi ăn!" 
Ốc Sên sướng rơn người, hôm nay may mắn quá đi! 
Vì có buổi học thêm liền luôn đến chiều nên Ốc Sên mới dám ăn chè lúc này, chứ ăn chè vào sau khi tan học buổi trưa thường ngày thì chắc nó không dám, lạnh bụng chết đi à! 
"CHÈ BÀ BÉO". Haha cái quán vỉa hè này mà nổi tiếng siêu ngon! Học sinh lúc nào cũng đông đúc, Ốc Sên và Báo Đốm ngồi một chỗ. 
"Bác ơi cho cháu cốc chè đỗ đen!" - Ốc Sên gọi. 
"OK có liền!" 
Báo Đốm nghe thế liền hỏi: 
"Chà giản dị thế, gọi mỗi đỗ đen thôi à?" 
"Ngon mà anh, em đâu có xa hoa gì?" (Giàu tiền tỷ dám kêu không xa hoa) 
Báo Đốm quay lại bác bán hàng: 
"Bác ơi cháu cốc chè thập cẩm!" 
A đúng là, muốn hạ đo ván mình hay sao vậy? Mình gọi cái chè đơn giản thì bố lại gọi chè thập cẩm, hừm mất nhiều tiền cứ ngồi đó mà khóc! 
Báo Đốm cẩn thận lau lau cái thìa trước khi ăn, trong khi Ốc Sên đã chén được 1/4 cốc chè rồi, miệng nó đen thui vì đỗ đen. Nó ngẩng lên, vẫn nhồm nhoàm nhai đỗ đen vừa nói: 
"Gớm sao mà anh lắm chuyện thế? Chắc là công tử nhà giàu nên ăn uống cẩn thận nhỉ?" 
Nó chỉ đùa thôi, ai dè: 
"Ừ!" 
"Hả? Anh là công tử nhà giàu à?" 
"Bố anh là giám đốc một công ty thiết bị số!" - Báo Đốm vẫn nhìn cốc chè, nói với giọng nghe không hề vui. 
"Thế thì tốt chứ sao, anh sướng rồi!" - Nói thế nhưng thực ra lòng Ốc Sên nghĩ khác. 
"Không sướng đâu, tuy rằng có bố có mẹ giàu thật nhưng anh như là trẻ mồ côi ấy!" - Gương mặt Báo Đốm lại càng buồn hơn. 
"Là sao ạ?" 
"Là sao thì chỉ có ai giàu mới hiểu, cô em ăn uống thế này biết ngay là nghèo rồi!" - Cậu ngẩng lên, cười cười. 
"Đâu có nghèo, em..." - À không được, mình đã bị khinh vì giàu nhiều lắm rồi, mình phải giả vờ nghèo khó một tý mới được - "À vâng, có lẽ em không biết được!" 
Nhưng thực ra, nó quá rõ tâm trạng của một người con sống trong gia đình giàu... 
Báo Đốm ngoáy ngoáy chè một tý rồi đưa lên miệng cả cốc, trong vòng 1 giây cậu đã húp được nửa cốc chè đặc xịt! Đúng là sức ăn của một kẻ ham thể thao, ăn ghê như Ốc Sên cũng trố cả mắt. 
Cậu hạ cốc chè xuống, nói tiếp: 
"Nhưng đúng là nghèo như em thì còn vui hơn thật! Vì được ăn chè thoải mái thế này còn gì?" 
"Dạ vâng, thoải mái..." 
"Mà nghèo thì có gì mà cười chê nhỉ? Anh thấy Vân Hoa cũng rất xinh, hồn nhiên đấy chứ?" 
Ốc Sên đỏ cả mặt, trời ơi trong phim mình cũng chưa nghe thấy lời khen nào tuyệt diệu hơn thế. 
"Nhưng không biết em có tốt bụng không nhỉ? Anh chưa dám khen được, em có thể giúp anh một chút không?" 
Ốc Sên gật đầu cái rụp: 
"Anh nói đi!" 
Báo Đốm đưa cốc chè húp lần 2, hết sạch chè, lấy giấy lau miệng rồi ghé sát mặt mình gần mặt Ốc Sên. Ốc Sên luống cuống cả người, khuôn mặt đẹp trai đang ở trước mặt nó khiến nó không biết làm thế nào. 
"Giúp anh, được chứ?" - Báo Đốm cất giọng ngọt ngào. 
Ốc Sên gật đầu chắc như đinh đóng cột. 
Báo Đốm mỉm cười đẹp mê hồn: 
"Hoa tốt bụng lắm, trả tiền chè giùm anh nhá!" 
Rồi cậu đứng ngay dậy, biến thẳng với tốc độ báo đốm để mặc Ốc Sên biến dạng cả mặt. 

AAAAA đồ đáng chết!!!! 
Cái đồ Báo Đốm Báo Gấm gì đó kia!! Anh đúng là hạng người vô liêm sỉ!!!!!!! 
Kêu là công tử nhà giàu mà dám đẩy cho ta thanh toán cái cốc chè đáng nguyền rủa này sao!!???? 
Mà nó lại còn là chè thập cẩm nữa, cháy túi! 
Mình giàu thì giàu thật, nhưng làm sao mà chấp nhận chuyện này kia chứ???? 
Bố mình mà biết tiền mình tiêu vào hai cốc chè này thì... 
@ Ốc Sên đau khổ nhìn cái ví hết nhẵn tiền. 
Tháng này còn 10 ngày nữa, bố chắc chắn sẽ chưa cho tiền đâu. Tháng nào bố cũng cho Ốc Sên mấy trăm liền, không phải vì Ốc Sên tiêu hoang mà lũ bạn cứ viện cớ để bắt nạt "tống tiền", nhất là tên Ngựa Đua kia! Chỉ tiếc Ốc Sên quá nhát gan 
Vừa nhắc đến Tào Tháo đã thấy ngay! 
Xui tận mạng, tên Ngựa Đua kia đã lù lù dẫn xác đến cùng cái xe đạp đua đã khiến cho Ốc Sên bị đau chân thế này đây. Ngựa Đua hất hàm: 
"Có tiền không cho vay!" 
"Làm gì?" 
"Sửa xe rồi, nhưng không có tiền, năm mươi nghìn có không?" 
"Sửa xe quái gì mà đắt thế?" 
"Xe xước hết, phải thay đủ thứ mới nên đắt! Mà nhằm nhò gì chứ, mày là con đại gia cơ mà, có không đưa đây nhanh, bác ấy không cho nợ đâu!" 
"Mày đi vay đứa khác đi, tao làm gì có tiền?" - Ốc Sên giãy nảy. 
"Mày không có tiền? Chém vừa thôi, mày giấu cả tỷ đồng trong đó chứ gì?" 
"Tao không có thật, đây cho mày xem ví luôn! Tao phải trả tiền chè nên không có!" - Ôi quá ngây thơ đấy Ốc Sên của tôi! 
"Ăn chè? A con này mày được nhỉ, dám giấu tiền ăn chè! Có đưa tiền đây không?" - Ngựa Đua hùng hổ nhảy xuống xe. 
"Tao không có, mày đừng có mà giở trò bắt nạt tao!" - Ốc Sên vội chạy khỏi móng ngựa của Ngựa Đua, nó cứ thế phi ra khỏi vỉa hè, và một chiếc xe ô tô lao đến không kịp phanh... 
Ngựa Đua không hiểu là phản xạ gì, bỗng hai cánh tay cậu chồm lên đỡ lấy Ốc Sên. Nó ngã vào người cậu, thoát chết trong gang tấc! 
Cả thân hình Ốc Sên đập mạnh vào người nên Ngựa Đua đau điếng. Ốc Sên thấy mình dựa vào Ngựa Đua thì chết vì xấu hổ, nó vội vàng buông cậu ra. Cậu xuýt xoa, rồi gầm lên: 
"Lại còn dám làm tao đau nữa à? Đã thế thì 100 nghìn, mau đưa đây nếu không tao sẽ tẩn chết mày!!" 
"Không tao không có tiền thật mà, là tại cái đồ con báo đáng chết ấy!!" - Ốc Sên hét lên khi Ngựa Đua định tóm lấy mình. 

"Vẫn còn sống, chưa chết đâu!" - Giọng nói vang lên từ đằng sau Ốc Sên... 


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014





Snack's 1967