Phong Vân Truyền Kỳ Game nhập vai đánh theo lượt dựa trên bối cảnh Đông – Tây kết hợp. Chi tiết » |
màu hổ phách giống như quả cầu băng bắn ra ngọn lửa hàn băng như muốn đóng băng cô.
"Tôi vội đem đồ đã mua về giao cho đầu bếp" Cô khủng hoảng mà biện bạch chột dạ thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp.
"Vậy sao?" Hắn hừ lạnh một tiếng hoàn toàn không tin lời cô nói.
"Đúng vậy" Trong con ngươi nhát gan lệ bắt đầu ngưng tụ cô cũng không muốn lừa gạt hắn da!
"Lên xe đi!" Từ trên xuống dưới đánh giá bộ dạng ướt sủng của cô, trong ánh mắt thâm trầm tức giận tinh mang chợt lóe lên.
"Ách, thiếu gia, tôi...tôi ngồi xe buýt là được rồi" Tại sao lúc này ngược lại xe buýt lại không tới?! Băng Nhi lo nghĩ nhìn về phía đầu đường xa kia.
"Tại sao? Không dám ngồi xe của tôi?" Bàn tay cầm dù lập tức xiết chặt nhìn chằm chằm vào mắt của cô sâu không lường được.
Chết tiệt, cô cư nhiên dám can đảm không nghe lời hắn, chẳng lẽ cô cứ thích dầm mưa như vậy! Quả thật tức chết hắn.
"Không. Không phải, Quần áo của tôi đều ướt sẽ làm dơ xe thiếu gia" Cô vội vàng lắc đầu.
"Cô cũng biết quần áo của mình đều ướt?" Kỳ quái hắn làm gì vậy đối với việc cô dầm mưa ướt hết y phục hắn lại cảm thấy nổi giận.
"Tôi...." Thiếu gia làm sao vậy? Vì cái gì lại tức giận?
"Tôi vốn là muốn xem cô muốn đứng chỗ này bao lâu, có phải là muốn dứt khoát đứng đến hừng đông, bất quá btôi không có nhiều thời gian như vậy tiếp tục xem lên xe cho tôi" Lãnh Tiêu nổi giận đùng đùng la lên.
Ngay từ trước chín giờ rưỡi hắn đã lái xe đến trước cửa trung học Thánh Thấm rồi, mắt thấy cô một mình ngay cả dù cũng không mang, liền ngơ ngác đứng dầm mưa như vậy, chỉ ngây ngốc mặc cho xe buýt rời đi
Mấy ngày liên tiếp cô tránh không gặp mặt làm cho hắn vốn định trừng phạt để cô đứng thêm một lúc, nhưng...
Hắn là đứa đầu óc không được bình thường sao, cư nhiên người có địa vị cao lại xuống xe đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, còn cầm dù thay cô che mưa
Hắn nhất định là bị cô làm cho tức quá rồi!
"Thiếu gia, tôi..tôi vẫn là chờ xe buýt đến thì tốt hơn" Chuyện gì xảy ra? Thiếu gia giống như tức giận hơn rồi cô nói sai cái gì rồi sao?
Chuyển động con mắt, Băng Nhi phát giác dù trong tay hắn cơ hồ hoàn toàn che mưa giội xối tại trên người cô, mà đầu và tây trang của Lãnh Tiêu tất cả đều bị mưa làm ướt.
Trong nháy mắt lòng cô như bị một bàn tay vô hình níu chặt co rúm lại buồn bực đau lòng không thôi, hắn tại sao không tự mình che mưa?
Đang lúc Băng Nhi muốn đẩy tay hắn ra nói cô không cần hắn đến giúp cô che mưa thì cây dù duy nhất kia đã bị Lãnh Tiêu dùng động tác thô bạo nhét vào trong tay cô.
"Cô bỏ đi, cầm lấy!" Hắn trêu tức cô cũng tức chính mình tức trận mưa này tức hết thảy chết thảy!
Hắn nhắm mắt làm ngơ dứt khoát không xem cô không phải là được rồi sao. Đúng, hắn bỏ đi rốt cuộc không thèm nhìn cô.
"Nhưng mà thiếu gia, anh đem dù cho tôi chính anh sẽ không có dù" Băng Nhi nắm chặt ống tay áo ướt đẫm của 9hắn trong đôi mắt chứa đựng tâm tình bối rối bất an.
"Xe của tôi đang ở đó dầm mưa không bao nhiêu nhưng cô đã toàn thân ướt đẫm" Hắn gần như rít gào lớn tiếng la hét.
"Nhưng mà mưa lớn như vậy anh sẽ ướt" Cô cau mày lại tự trách chính mình bởi vì cố chấp làm hại hắn cũng dầm mưa theo.
Cô vì cái gì mà lại không được tự nhiên? Cô đang chấp nhất cái gì? Tâm Băng Nhi bị một luồng sóng thủy triều hoang mang che mất.
"Cô rất dài dòng a! Nói dù cho cô rồi, cô còn nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì!" Thấy cô đem dù đẩy trở về, Lãnh Tiêu càng thêm tức giận.
"Tôi không sao, dù sao đều ướt" Dù sao cô thường dầm mưa sớm 2đã thành thói quen.
"Cô đã quên chính mình đã từng hứa với tôi cái gì sao? Cô muốn vi phạm mệnh lệnh của tôi?" Cô khác thường làm trái ý hắn giận không kìm được.
"Tôi không có ý đó. Chỉ là tôi không muốn hại anh bị ướt” Băng Nhi ủy khuất giải thích, sợ hắn sẽ cho rằng cô là cố ý, sợ hắn sẽ cảm thấy cô không biết phân biệt.
Hứa hẹn, đúng a! cô làm sao đã quên mình đã từng hứa hẹn, cô là vật cưng của hắn! Cô làm sao có thể cãi lời của hắn đây?
"Bỏ đi, cô đã không cần" Mắt nhìn cây dù trong tay hai người đẩy tới đẩy đi, Lãnh Tiêu ngang nhiên bỏ qua nó.
"Thiếu gia, anh... tại sao anh đem dù vứt đi?" Băng Nhi sốt ruột khom người muốn đi nhặt dù về.
"Theo tôi đi!" Hắn một phen nắm chặt cô, hung ác đem cô kéo về phía xe.
"Thiếu gia, anh muốn kéo tôi đi đâu?!" Hắn từ bỏ?
"Câm miệng! Cô muốn hại tôi cũng dầm ướt giống cô sao?" Phẫn nộ làm cho hắn không tự giác tăng thêm lực tay cổ tay bị kiềm chế lập tức phiếm hồng.
"Tôi" Thiếu gia giận thật là bởi vì cô hại hắn bị ướt sao?
Băng Nhi khổ sở yên lặng tùy ý hắn đem mình đẩy vào trong xe, câm như hến nửa câu cũng không dám nói thêm nữa.
Lãnh Tiêu giống như được bao phủ tại trong bạo phong, tốc độ xe nhanh hơn không bao lâu đã đưa hai người tới một khách sạn năm sao gần trung học Thánh Thắm nhất, hắn đặt gian 'phòng tổng thống' đem Băng Nhi một thân chật vật giống như con mèo bị rơi xuống nước hung hăng đẩy mạnh vào trong phòng.
"Đem quần áo toàn bộ cỡi ra cho tôi!" Trong mắt của hắn đốt cháy cuồng nộ.
"Thiếu gia?!" Hắn muốn làm cái gì? !
Nhớ lại kinh nghiệm lúc trước muốn cô cởi quần báo tiếp nhận dạy dỗ, Băng Nhi sợ hãi níu chặt vạt áo lui bước liên tục.
"Còn đang mè nheo cái gì? Thảm bị nước mưa trên người cô làm ướt!" Mắt thấy thủy châu dọc theo váy duyên nhỏ một viên tiếp nối một viên Lãnh Tiêu không tự chủ được nắm lại các ngón tay phát ra tiếng khớp xương gãy dọa người.
"Xin... xin lỗi!" Hốc mắt tràn đầy nước mắt tuôn ra phiếm hồng, Băng Nhi áy náy nói.
"Đủ rồi, cô đã không nghe lời như vậy, tôi chỉ còn tự mình động thủ" Nộ khí sôi trào bởi vì cô chậm chạp không có chút động tác nào như muốn tuân theo, Lãnh Tiêu một phen nắm chặt thân mình giãy giụa của Băng Nhi, nhanh chóng, hung ác, gọn gàng cởi bỏ tất cả quần áo trên người cô.
"A! Không cần, thiếu gia, không cần" Lõa trình khốn quẫn làm cho cô phát ra tiếng kêu khó chịu.
"Hừ, dám can đảm làm phiền tôi tự mình ra tay sẽ phải có dũng khí thừa nhận!" Hắn lãnh khốc nói ra cô sợ tới mức hai chân phát run.
Thô bạo ôm lấy eo cô tứ chi không ngừng huy giống như tiểu mèo hoang nổi điên, Lãnh Tiêu bước nhanh đi về phía phòng tắm xa hoa, vô tình mở ra vòi nước ấm, lập tức điều chỉnh nước ấm bốn mươi lăm độ, dòng nước từ vòi hoa sen như màn mưa từ trên đỉnh đầu hai người khuynh tiết xuống.
"Không cần, a! Thật nóng" Da thịt lạnh như băng đột nhiên tiếp xúc với dòng nước ấm toàn thân Băng Nhi đau đớn không thôi.
"Đáng đời!" Hắn tuyệt không đồng tình khiển trách.
"Thiếu gia là muốn tôi tắm rửa?" Đình chỉ giãy giụa, Băng Nhi quả thực ngây ngẩn cả người, một đôi hồng nhãn đáng thương cố gắng khó khăn mở to trong dòng nước nóng đang không ngừng đổ xuống muốn xem tinh tường biểu hiện trên mặt hắn.
"Bằng không cô nghĩ rằng tôi muốn ngươi cởi quần áo làm cái gì?" Dựa vào thân thể xích lõa mềm mại mê người của cô, bàn tay hung hăng vô tình xoa bóp da thịt phần lưng lạnh như băng của cô, thúc đẩy tốc độ lưu thông máu trong người cô nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể tăng trở lại.
"Tôi cho rằng...." Trời ạ! Cô hiểu lầm hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Nhi đỏ lên xấu hổ rủ xuống.
"Cho là tôi lại muốn dạy dỗ cô sao?" Khắc chế dục niệm trong cơ thể tăng vọt, Lãnh Tiêu dùng sức ma xát làn da phấn nộn tuyết trắng của cô cho đến làn da tinh tế phiếm hồng nóng lên.
"......" Cảm giác áy náy nồng đậm lấp đầy nội tâm vốn thấp thỏm lo âu của cô.
Thân thể mảnh khảnh yên lặng thừa nhận Lãnh Tiêu ngoài mặt thô lỗ trên thực tế lại gần như thương xót chà rửa Băng Nhi lệ nóng quoanh 5tròng.
"Cô trốn tôi là vì nguyên nhân này sao?" Hắn xoay chuyển mặt cô hướng hắn, hai tay không mang theo sắc dục xoa hai vú rất tròn.
"Tôi....rất sợ" Sợ cái gì! Băng Nhi tự hỏi.
Cô làm sao có thể sợ người duy nhất trên đời này sẽ thương cô, cưng chìu cô, thiếu gia của cô? Hắn hẳn là người duy nhất trên đời này mà cô kính trọng, sùng bái a!
Cô làm sao lại sợ hắn đây!
Là vì ngoại trừ phần tâm tình kính trọng sùng bái ra ở sâu trong nội tâm chẳng biết lúc nào nhiều hơn một phần cảm giác không hiểu! Hay là bởi vì sợ hãi ánh mắt khinh bỉ của người bên ngoài!
"Sợ cái gì?" Ôm theo vòng eo nhỏ thon, Lãnh Tiêu lạnh lùng hỏi.
"Tôi...tôi đối với sự dạy dỗ của thiếu gia một chút cũng không bài xích thậm chí có chút thích. Nhưng đều là bởi vì thiếu gia rất tốt với tôi tặng tôi Tiểu Bạch, để cho tôi đến trường, lại vừa tặng tôi lễ phục vừa dạy tôi khiêu vũ để cho tôi cảm giác được chính mình hình như vì những hưởng thụ này mà bán mình. Như vậy tôi quả thực không khác gì kỹ nữ" Cô nói ra những lời này, là đang hướng hắn yêu cầu điều gì ngay cả bản thân cũng không hiểu lý do sao?
Cô đến tột cùng là muốn cái gì?
"Câm mồm, ai nói cô là kỹ nữ!" Hắn tức giận đến vỗ xuống cái mông căng tròn vểnh lên của cô.
"Không có người nói như vậy, là tôi tự cảm giác" Ngữ điệu e sợ luôn tràn ngập tự ti.
"Cô, cô muốn chọc giận tôi phải không phải" Hắn thật muốn một bả nhéo ở cổ cô, để không cần nghe cô thổ lộ ra càng nhiều lời làm chắn nổi giận.
"Thiếu gia...." Không biết tại sao, cô một chút cũng không sợ biểu lộ hung ác của hắn, ngược lại có loại mừng thầm không hiểu.
"Quay qua đây, nhắm mắt lại" Hắn lấy ít dầu gội đầu thơm mùi mân côi xoa bóp đầu tóc vì mưa gió mà quấn quýt vào nhau của cô.
"Thiếu gia, tôi tự gội là được rồi" Băng Nhi xấu hổ thân thể cứng còn không dám nhận.
"Cô câm miệng cho tôi ngoan ngoãn đứng vững!" Hắn lớn tiếng quát, xuống tay chính là động tác hơi mạnh mang tính trừng phạt cô mà thôi.
"Đau quá!" Cô cắn chặt môi dưới cố nén không rơi lệ trong hốc mắt chứa đầy hơi nước.
Thiếu gia nói qua ghét nhìn đến con gái khóc sướt mướt.
"Đáng đời cô! Ai kêu cô dầm mưa" Trong miệng tuy nói như vậy nhưng lực đạo của hắn lại nhiều hơn vài phần ôn nhu.
"Thực xin lỗi!" Ngoại trừ thực xin lỗi, Băng Nhi không lời nào để nói.
"Ai kêu cô nói xin lỗi! che lỗ tai, tôi muốn xả nước" Phẫn hận gỡ xuống vòi hoa sen, điều chỉnh thoáng cái nước ấm, động tác hắn nhanh chóng dội sạch những mảnh bọt biển trắng trên tóc cô.
"Thiếu gia, xin để tôi tự tắm" Lớn như vậy rồi,
Băng Nhi chưa bao giờ biết rõ cảm giác bị người xoa lấy da đầu là thoải mái như thế, từ nhỏ đến nay ký ức mà mẹ lưu lại cho cô dĩ nhiên mơ hồ. Giờ này khắc này động tác của Lãnh Tiêu nhìn như thô bạo lại làm cho cô có cảm giác như được che chở.
"Cô dám tiếp tục cử động nữa tôi liền như vậy đem cô đuổi đi ra! Cho cô tiếp tục dầm mưa cho đủ!" Hắn uy hiếp ra lệnh.
Mắt thấy bọt nước mạnh mẽ xông chiếu vào trên tóc của cô theo đường cong linh lung uốn lượn chảy xuôi xuống, hắn dùng toàn bộ tự chủ mới có thể khắc chế thú tính trong cơ thể gần như nổi giận.
"Thiếu gia!" cô là vật cưng của hắn, hắn là chủ nhân của cô theo lý mà nói hẳn là cô phải phục vụ hắn a! Sao lại là hắn đang giúp cô tắm rửa. Cô quả thực là quá làm càn.
"Xoay qua chỗ khác tôi muốn rửa lưng của cô" Không được, nếu còn tiếp tục nhìn hai nụ hoa đỏ bừng của cô còn treo lại vài giọt thủy châu hắn chắc chắn sẽ không nhịn được mà cúi người xuống cắn nuốt cô.
"Thiếu gia, anh cũng mắc mưa anh không tắm sao!" Hơn nữa, vì giúp cô tắm rửa hắn một thân quần áo sang quý chỉ sợ đã là hư chắc rồi.
"Tôi tắm hay không mắc mớ gì tới cô, tự nhìn cô toàn thân lạnh như que kem" Hắn gần sát phía sau của cô, bàn tay to lướt qua thắt lưng mảnh khảnh mơn trớn bụng bằng phẳng nhất cử nhập sâu vùng châu thổ thần bí.
"Ngại" Băng Nhi co lên đầu vai thẹn thùng hô.
Tay của hắn, phảng phất sớm đã quen thuộc hết thảy u cốc của thiếu nữ ngón giữa thon dài tinh chuẩn đè xuống hoa mỹ lệ, hắn dùng ngón tay nhu hòa khuấy động dưới múi thịt non mịn, cũng nhanh chóng lướt qua huyệt khẩu đang co rút mấp máy.
"Ngay cả chỗ này cũng đều lạnh như băng" Lãnh Tiêu trách cứ véo nhẹ mật hạch nhút nhát e lệ.
"A, thiếu gia, anh không cần cả chỗ đó cũng..." Tại sao thiếu gia mới sờ chỗ đó một chút thân thể cô liền trở nên vừa nóng vừa tê dại? Băng Nhi hoang mang mị nhẫn nhịn không được trong lòng hiếu kỳ len lén nhìn về phía hai chân bị hắn cầm.
Trời ạ! Hình ảnh mập mờ làm tim cô đập nhanh.
"Cô câm miệng cho tôi, nếu không ngay cả miệng cô tôi cũng rửa!" Cảm giác một dòng nước ấm từ trong hoa hạch tuôn ra, Lãnh Tiêu vội vàng buông cô ra để tránh khống chế không nổi ngón tay sẽ vụng trộm tiến vào.
"Ừ" Cô nghe lời không hề lên tiếng.
"Được rồi, đi qua bên kia ngâm nước nóng cho tôi, ngâm đến đỏ mới được" Nhìn quét bồn tắm mát xa vừa rồi khởi động nước dĩ nhiên chứa đầy, hắn ác thanh ác khí mệnh lệnh cô.
"Thiếu gia" Lo lắng hắn không tranh thủ thời gian cởi quần áo ướt đẫm trên thân đem mình lấy ấm áp, Băng Nhi sốt ruột quay người lại.
"Hay là cô cũng muốn giúp tôi tắm?" Hắn dĩ nhiên đã cởi sạch áo đùa cợt hỏi.
"Tôi...." Liếc thấy cơ ngực rắn chắc hữu lực của hắn mặt Băng Nhi đỏ bừng.
"Còn đứng đó làm cái gì, còn không mau đi xuống cho tôi." Giận trừng mắt nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Băng Nhi, Lãnh Tiêu tức giận thiếu chút nữa đá cô xuống nước.
"Dạ" Cô thở mạnh không dám nhiều lời nữa vội vàng đem mình ngâm vào trong bồn tắm.
Nửa đêm mưa đã ngừng rơi bầu trời đen nhánh sao sáng lóng lánh.
"Băng Nhi, nói cho tôi biết cô có ghét tôi ôm cô không?" Trong phòng ấm áp, giường to thoáng mát, dựa lưng vào tủ đầu giường, Lãnh Tiêu lẳng lặng ôm lấy cô làm cho đầu cô gối tại trước ngực của hắn.
"Không, sẽ không" Giống như con mèo nhỏ nhuyễn động thân dưới, Băng Nhi thoải mái cơ hồ sắp nhắm mắt lại.
"Nếu như hôm nay đổi lại là người đàn ông khác ôm cô như vậy cô có ghét không?" Cách áo tắm hắn nhẹ nhàng xoa hai vú rất tròn cảm thụ được những rung động nhỏ của cô.
"Sẽ, Băng Nhi sẽ rất ghét, rất ghét!" Cô nghiêm túc trả lời.
Khó có thể tưởng tượng ngoại trừ Lãnh Tiêu ra người đàn ông khác ôm cô, vuốt ve cô, thân thể cô chỉ tiếp thụ hắn đụng chạm.
"Vì sao? Tôi cũng là đàn ông a?" Hắn dụ dỗ làm 44cho cô tự eacảm nhận a2cảm giác chân chính trong nội tâm.
"Anh là thiếu gia, không phải đàn ông khác" Trực giác của cô cho biết.
Đúng a! anh ấy là thiếu gia là chủ nhân của cô a! Không phải đàn ông khác a!
Uất ức tại trong lòng sự nghi ngờ tựa hồ dần dần tiêu tán, trong mơ hồ tình cảm chân thật đang muốn nổi lên rõ ràng.
"Nói cho tôi biết, Băng Nhi, có thích cảm giác tôi hôn cô không?" Ngón ta thô ráp chậm rãi vuốt ve môi anh đào của cô, cẩn thận miêu tả vuốt ve cánh môi non mềm.
"Ân thích" Cô nhắm mắt hồi tưởng lại, trên khuôn mặt đỏ bừng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Cô có thể tưởng tượng một người đàn ông khác cũng hôn môi cô giống tôi không Băng Nhi?" Cánh tay cứng như sắt bỗng dưng xiết chặt thân thể kiều nhuyễn, Lãnh Tiêu trầm thấp tại bên tai cô ngâm khẽ.
Băng Nhi nhăn lại cđầu lông mày chán ghét mãnh liệt lắc đầu.
"Không muốn!" Chán ghét, cô không cách nào tưởng tượng ngoại trừ Lãnh Tiêu ra người đàn ông khác hôn cô!
A, phản ứng của cô làm cho hắn rất hài lòng.
"Băng Nhi đáng yêu của anh em biết tại sao lại có khác biệt không?" Phát hiện a! Phát giác a! Ở chỗ sâu trong nội tâm của em....tình cảm chân thật.
"Khác biệt?" Vẫn có chút hoang mang, trong lúc khờ dại đó cô còn không cách nào đem trong toàn bộ mọi chuyện trong đầu xâu chuỗi lại với nhau.
"Anh cùng người đàn ông khác" Hắn nhắc nhở.
"Anh là thiếu gia, không phải đàn ông khác" Đây là đáp án đầu tiên trong đầu cô hiện lên, phảng phất sớm đã khắc trong lòng như là khắc cốt ghi tâm.
"Không đúng, đó là bởi vì em thích anh cho nên mới sẽ không bài xích của anh hôn. Đồng thời cũng bởi vì em thích anh mới có thể tiếp nhận của sự dạy dỗ và sờ mó của anh, mới có thể an tâm nằm trong lòng anh" Quá non nớt, vật cưng nhỏ bé đáng yêu của hắn đối với cảm tình lĩnh ngộ vẫn còn thuần trắng, thiên chân làm hắn cơ hồ hận không thể hung hăng dạy dỗ cô một hồi.
Tỷ như hắn đem cùng Đỗ Lệ Nhi đính hôn thì như thế nào? Nhìn xem cô sau khi nghe tin tức này sẽ phản ứng ra sao? Vậy nhất định rất thú vị.
"Em thích thiếu gia?" Yêu mến? Cô chưa bao giờ từng suy nghĩ qua loại cảm giác này, chỉ vì chưa từng gặp phải.
"Em tự suy nghĩ cẩn thận một chút" Hắn cho cô thời gian cẩn thận suy nghĩ.
"Cho dù Băng Nhi thích thiếu gia thì có thể làm gì?" Cô trẻ người non dạ vẫn là nghĩ không ra.
"Bởi vì em thích anh cho nên chỉ có thể chịu được sự đụng chạm của anh, cái đó và kỹ nữ là hoàn toàn không giống nhau. Kỹ nữ vì tiền mặc kệ là người đàn ông nào đều có thể thản nhiên tiếp anhận, bởi vì nhu cầu cần thiết của lẫn nhau không quan hệ đến tình cảm và cảm giác." Lãnh Tiêu thở dài quyết định một câu chấn tỉnh cô, "Mà giữa em và anh xen lẫn là ‘yêu mến’, trong chuyện này là không giống người thông minh như em không nhận ra được sao?"
"Bởi vì yêu mến một người, cho nên mới phải cảm thấy của người đó hôn môi cùng ôm là đặc biệt là duy nhất phải không? Thiếu gia, em nghĩ vậy đúng không?" Nhớ lại cùng Lãnh Tiêu mỗi một lần hôn môi, mỗi một lần đụng chạm, lòng của thiếu nữ bên trong một mầm non tên là "tình yêu" dần dần manh nha, cô nâng lên thủy mâu trong suốt hưng phấn mà nhìn hắn.
"Vật cưng nhỏ bé thông minh" Hắn điểm chóp mũi khéo léo của cô.
"Thiếu gia cũng yêu mến Băng nhi chứ?" Cô chờ mong hỏi.
"Không thích làm sao có thể cưng chiều em?" Hắn và cô trong lúc đó có thật chỉ có chủ tử đối vật cưng loại thích không? Có lẽ, sớm đã biến chất đi.
"Em và thiếu gia trong lúc đó, sẽ không xem như ‘hẹn hò’ rồi? Đúng hay không?" Đầu lông mày nhíu lại từ từ giãn ra, Cô nhiều ngày hoang mang lo lắng dường như trong nháy mắt đều bị gió thổi bay chỉ để lại tràn đầy vui sướng.
"Em dám nghĩ như vậy, coi chừng anh đập nát mông của em" Lại hung hăng "dạy dỗ" cô một phen.
"Thực xin lỗi, thiếu gia" Băng Nhi nhỏ tiếng xin lỗi cô biết mình sai rồi.
"Ừ." Cô thật rất có lỗi, thật rất có lỗi đó!
"Nhưng anh còn không có ý định tha thứ cho em." Món nợ này hắn còn muốn cùng cô tính.
"Nói cho em biết, em nên làm như thế nào thiếu gia mới có thể tiêu hỏa" Nâng lên gương mặt hé ra tràn ngập vẻ xấu hổ, cô kinh sợ khẩn cầu sự tha thứ của hắn, đều tại mình loạn để tâm vào chuyện vụn vặt mới có thể dẫn đến thiếu gia tức giận.
"Anh cho em biết, em sẽ cam 1tâm nghe theo sao?" Đồng tử thâm trầm hiện lên một tia tà khí.
"Sẽ nghe, xin thiếu gia nói cho em biết" Trong mắt cô tràn ngập tín nhiệm.
“Em phải chịu trách nhiệm đem ‘hỏa’ trong thân thể anh hút ra hết sao?" Hắn ngữ điệu mập mờ nói.
"Như thế nào hút? Hút chỗ nào?" Cô nhất định làm cho thiếu gia thỏa mãn.
"Được, để anh tới nói cho em biết. Như thế nào hút và hút chỗ nào" Bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chỉ cặp môi đỏ mọng, hắn tà ác mà quỷ mị bắt đầu dạy cô như thế nào tiêu trừ hỏa diễm cuồng rực trong cơ thể đàn ông.
"Băng Nhi nên làm như thế nào!" Ngồi chồm hổm giữa hai chân hắn, cô khờ dại hỏi.
"Mở miệng em ra, hôn anh" Kéo ra dây buộc trên áo tắm, hắn ấn đầu cô xuống dạy cô từ từ nhận thức bảo bối của đàn ông.
Lên năm hai, cuộc sống của Băng Nhi càng ngày càng nhiều màu sắc.
Trừ công việc ban ngày phải đảm nhiệm tại Đỗ gia, thời gian cho hắn, Băng Nhi đọc sách, tham gia hoạt động ngoại khóa, cùng Tiểu Bạch chơi đùa, trong đó để cho cô cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn nhất chính là lúc ở cùng Lãnh Tiêu.
Ngoại trừ giữa nam nữ ham muốn vui sướng, hắn bớt thời giờ dạy cô thẩm mỹ, lễ nghi xã giao, vũ đạo, phẩm tửu (bình phẩm, thưởng thức rượu), thậm chí muốn cô học đánh đàn dương cầm, bảo là muốn cô phong phú mình.
Phàm là các loại chương trình học do Lãnh Tiêu nói Băng Nhi ngoan ngoãn từng cái tiếp nhận, mà lại chăm chú học tập.
Trong tâm tư cô hi vọng mình có thể càng ngày càng tiếp cận thế giới của hắn thậm chí là trở thành một một người phụ nữ xứng với Lãnh Tiêu!
Đây là nguyện vọng mà Băng Nhi giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm.
Lễ Giáng Sinh trường học nghỉ ba ngày Đỗ gia mẹ con song song đến Thái du lịch, làm cho Băng Nhi quả thực vui tới cực điểm.
Bởi vì Lãnh Tiêu muốn dẫn cô đi Hongkong chơi cùng nhau qua đêm giáng sinh.
Băng Nhi lừa gạt quản gia bảo là muốn đến nhà bạn học cùng đọc sách, Vào đêm hai mươi lăm vụng trộm đi tới địa điểm cùng Lãnh Tiêu ước định chờ tim cô tràn đầy vui sướng.
Không bao lâu, Lãnh Tiêu liền lái xe xuất hiện chở cô thẳng đến sân bay xuất trình giấy tờ tùy thân đã âm thầm giúp cô làm, hai người leo lên khoang hạng nhất máy bay, bay đến Đông Phương chi châu.
"Trời ơi! Em không phải là đang nằm mơ chứ?"
Dựa sát tại trước cửa sổ thủy tinh tầng cao nhất 'phòng tổng thống' cấp năm sao, Băng Nhi tựa như cảo mộng thì thào tự hỏi.
"Không phải, em bây giờ rất thanh tỉnh!" Thưởng cho bồi bàn đẩy điểm tâm tới, Lãnh Tiêu cưng chiều trả lời cô.
"Hongkong, em chưa bao giờ từng ảo tưởng qua, chính mình có một ngày có thể đứng ở nơi này ngắm nhìn cảng Victoria, cái 7địa phương này đối với em mà nói bất quá là chỉ là một điểm nhỏ trên bản đồ" Băng Nhi si ngốc nhìn cảnh đêm phương xa như đầy sao.
"Lại đây, em ở trên máy bay cái gì cũng không có ăn. bây giờ trước khoan ngắm cảnh đêm ngoan ngoãn tới dùng cơm" Hắn dắt tay nhỏ bé của cô chậm rãi đi về hướng bàn tròn đặt cơm.
"Nhưng em thật sự không nỡ đem thời gian lãng phí vào việc ăn cơm bởi vì đây là lễ giáng sinh đầu tiên em và thiếu gia cùng nhau trôi qua." Trên đường đi qua cây thông noel to lớn được trang trí tỉ mỉ kế bên quán ăn Băng Nhi đột nhiên dừng bước.
"Không ăn cơm? Chẳng lẽ em muốn mọc cánh thành thiên thần sao?" Hắn ngoái đầu nhìn lại cô, hai con ngươi sáng lấp lánh như vì sao trên trời.
"Một đêm lãng mạn như vậy hẳn là ngồi ở dưới cây thông Noel lắng nghe ca khúc giáng sinh, hơn nữa." Thủy mâu mờ mịt, Băng Nhi mộng dảo vừa ỷ lại mỉm cười nhìn qua hắn.
"Hơn nữa cái gì?" Con ngươi đen sâu cười như không cười níu lấy cô.
"Ách. Chúc phúc lẫn nhau" Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cô ấp úng nói.
"cái gì?" Hắn cố ý bày ra thần sắc không hiểu.
"Em chỉ đang ví dụ. Như là hôn môi chúc phúc" Xoắn lắc lắc mảnh bạch ngón tay nhỏ nhắn, Băng Nhi hai mắt thẳng chằm chằm vào thảm lông màu trắng.
Hắn sẽ nghĩ cô không biết xấu hổ sao?! Tim cô thẳng thắn loạn nhịp.
"A, Băng Nhi dễ thương của anh cái ví dụ này nói cho cùng" Hắn nở nụ cười, cười đến thâm trầm, cười đến tà mị.
"Thiếu gia giễu cợt người ta! Sớm biết như vậy không nói" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn xấu hổ duỗi ra nắm tay nhỏ hủy lồng ngực rắn chắc của hắn.
"Ai nha! Của vật cưng nhỏ của anh rõ ràng cũng biết giận nha!" Chiếm lấy cô hời hợt đánh, Lãnh Tiêu nắm thật chặt Băng Nhi hai cổ tay mảnh khảnh đem cô kéo vào trong ngực.
"Người ta nói, đây chẳng qua là cái ví dụ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn ở lồng ngực hắn, buồn buồn nói.
"Đối với em nhìn em rất chân thành đó!" Hắn tại bên tai cô thổi hơi nói.
"Em ...." Không phục nâng lên mặt, Băng Nhi đang muốn thay mình cãi lại không ngờ Lãnh Tiêu động tác so với cô nhanh hơn.
"Băng Nhi dễ thương của anh da mặt của em thật là đỏ!" Lãnh Tiêu ôm thân thể nhỏ nhắn ấm áp mềm mại của cô tựa đầu chống đỡ
[Tiểu Thuyết] Chung YES, Kết Hôn NO “Không, ở chung thì được nhưng mình không thể kết hôn với cô ấy!” Hử ? Đây là câu nói xuất phát ra từ miệng người đàn ông đã yêu đương với cô hơn một năm rồi sao ? Đọc Truyện » |