The Soda Pop

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

sat pha lang
Songoku Online
Game 3D mới lạ, hấp dẫn hóa thân nhân vật Mabư, Cađíc, Songoku vượt ải hiểm nguy.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Nếu có người nào nhìn gần Tiêu Trì Chi, tuyệt đối sẽ không tin tưởng, một nam nhân nhìn nhã nhặn tao nhã, thậm chí còn có chút lạnh như băng, lại là một tướng quân đánh giặc lãnh khốc. Nhưng hắn đúng là một thiên tài về quân sự, hành quân bày trận, võ nghệ can đảm hiếm thấy. 

Nam nhân như vậy, có đôi khi quá mức hóa thần, hóa thần ngay đến Lưu Sơn thân là thuộc cấp cũng khó tưởng tượng được tướng quân đại nhân của hắn sẽ thích dạng nữ tử gì. 

Nên khi Tiêu Trì Chi đột nhiên hỏi hắn. "Ngươi nói xem, nếu một nữ tử, rất muốn sinh đứa nhỏ, thì đại biểu cho cái gì?". 

Lưu Sơn cảm giác yết hầu mình có cái gì nghẹn lại, mà tướng lĩnh xếp hàng phía sau hắn, cũng bị nghẹn luôn. Lưu Sơn mặt xanh xao, không biết nên trả lời thế nào, ngẩng đầu thì thấy tướng quân đại nhân đang chờ đợi đáp án từ hắn. 

"Cái này... Xin cho thuộc hạ cẩn thận suy nghĩ". Hắn có chút lắp bắp nói. 

"Cũng đúng, thật phải nên ngẫm lại kỹ càng". Tiêu Trì Chi buông một câu, từ bên giá thượng rút ra một quyển kinh Phật, đặt ở đầu gối mà đọc. 

Hoàng thượng đã ban thánh chỉ, qua tháng sau, đại quân sẽ xuất phát đi dẹp loạn Sùng Châu, nếu hiện tại không thảo luận đối sách, thì hậu quả thật không nghĩ nổi. 

"Giặc cỏ ở Sùng Châu, chỉ cần năm vạn binh lực sẽ bình định được". Tiêu Trì Chi đầu không thèm ngước lên, nói. 

"Năm vạn? Có phải quá ít hay không?". Không riêng gì Lưu Sơn, các tướng lĩnh còn lại trong phòng cũng nhất thời kêu lên. 

"Năm vạn cũng đủ, về phần còn lại, ta đều có an bài". 

Nếu tướng quân đã nói như vậy, các vị tướng lĩnh còn lại cũng không có lời nào nữa, cùng Lưu Sơn ngượng nghịu lui xuống, bắt đầu thảo luận vấn đề tướng quân đại nhân đưa ra. Người trong quân đội, phần lớn đều là người thô kệch, loại vấn đề nho nhã này, thảo luận lại chỉ cảm thấy phiền toái hơn cả hành quân đánh giặc. 

Một tướng lĩnh đến bên tai Lưu Sơn. "Lưu giáo úy, ngươi nói thử xem, không phải tướng quân đã thích tiểu thư nhà ai, nên muốn cùng nàng sinh con trong giá thú đi?". 

Lưu Sơn vừa nghe, cảm thấy có lý, vì thế kết hợp ý kiến khắp nơi, nhanh nhanh chạy tới trước mặt Tiêu Trì Chi mà nói. "Tướng quân, nếu một nữ tử rất muốn sinh hạ một đứa nhỏ, kia nhất định là vì kéo dài hương khói của nhà trai". 

Từ lúc hắn nói lời này, Tiêu Trì Chi chỉ còn nhìn quyển kinh có một con mắt. 

"Rồi sao nữa?". 

"Nàng ấy, nhất định là thập phần yêu nam nhân kia". Lưu Sơn nói xong, đang mong chờ biểu tình vui sướng của Tiêu Trì Chi, nhưng đối phương sắc mặt lại càng ngày càng âm trầm. 

"Yêu sao?". Tay trái Tiêu Trì Chi nắm thành quyền, quyển kinh thư kia, đã bị nhăn nhúm không còn hình dạng. 

Lưu Sơn nuốt nước miếng, kinh hãi nghĩ, chẳng lẽ đoán sai rồi sao? 

"Nói như vậy, Châu Ngọc có người yêu?". Thanh âm lạnh như băng, ép tới cực thấp, dường như có áp lực cố ý đè lên. 

Lưu Sơn ngây ngốc ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tướng quân như vậy, tức giận, phẫn nộ, bàng hoàng..... Thậm chí còn, còn có ghen tị! 

Ai là Châu Ngọc mà tướng quân nói tới? Cư nhiên có thể ảnh hưởng đến cảm tình tướng quân xưa nay chưa từng lay động, sinh ra cảm xúc mãnh liệt đến thế. 

Còn chưa chờ hắn nghĩ lại, liền nghe thanh âm có vật rơi xuống đất. Lưu Sơn ngẩng đầu, nhìn thấy kinh thư trong tay Tiêu Trì Chi, đã vụn ra thành bột phấn. 

Nàng có yêu nam nhân khác... Đứa nhỏ, hàm nghĩa này là sao? Nam nhân kia là ai? Hắn điên cuồng muốn biết, áp lực trong ngực cùng phẫn nộ muốn bùng nổ, từ trước đến bây giờ hắn chưa từng cảm nhận qua. 

Cho dù khi hắn còn là thiếu niên trên chiến trường bị kẻ địch binh lực gấp ba lần vây quanh, cho dù bên trong hạ bộ có người phản bội hắn, hắn cũng chưa từng phẫn nộ qua. Nhưng mà hiện tại, hắn đã hiểu cảm xúc phẫn nộ là thế nào. Đó là cảm giác máu toàn thân đều sôi trào, cảm giác khiến người ta so với giết chóc còn tàn bạo hơn. 

Từng bước đi đến căn phòng quen thuộc, hắn thoải mái liền đẩy cửa ra. 

Trên giường gỗ nàng đang bình yên ngủ, gương mặt ngủ say sưa lại làm cho hắn cảm thấy muốn bộc phát đến nơi. Nàng không có hắn ở bên, vẫn có thể ngủ ngọt ngào như vậy, mà hắn, không thể không có nàng. Một khi nàng không ở bên người, hắn căn bản không thể đi vào giấc ngủ. 

Ngồi ở mép giường bên cạnh, Tiêu Trì Chi nhìn chằm chằm Sở Châu Ngọc đang say ngủ, ngón tay thon dài vuốt ve hai gò má của nàng. Tay hắn dần dần đi xuống, chuyển qua vuốt lên cổ nàng. Cổ mềm mại, cách một lớp da thịt, hắn có thể cảm giác được máu đang lưu chuyển dưới đó. Nàng là mỏng manh như thế, thậm chí nếu hắn dùng sức một chút, có khả năng nàng sẽ không còn tồn tại nữa. 

"Lạnh quá". Sở Châu Ngọc đang ngủ lẩm bẩm nói, mắt vẫn nhắm, hai tay huơ lung tung, muốn đuổi đi cái lạnh, lại bị hai bàn tay lạnh lẽo bắt lấy. Nàng giật mình một cái, tỉnh lại. Nháy đôi mắt nhập nhèm, Sở Châu Ngọc rốt cuộc nhìn rõ người đứng trước mặt. "Ngươi như thế nào trễ vậy mới đến, ta còn tưởng hôm nay ngươi không tới". 

Thanh âm của nàng, giống như nỉ non, lại giống như oán giận, nhưng một câu đơn giản này, lại làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm, cứng lưỡi, không biết nói gì. 

"Ngươi... Chờ ta?". Phẫn nộ đang muốn bộc phát trong ngực, lại chuyển thành một sợi tơ kéo dài, xả không ngừng, tránh không ra. 

"Mau lên đây, bên ngoài rất lạnh". Nàng vỗ vỗ lên giường, nói. 

Tiêu Trì Chi nghe lời xoay người nằm lên giường, vẫn chấp nhất hỏi lại. "Người chờ ta sao?". 

"Đúng đúng, ta chờ ngươi, chờ đến lúc mệt quá, mới ngủ quên". 

"Ta thích ngươi chờ ta". Hắn nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng. "Ta mặc kệ người kia là ai, từ này về sau chỉ cho phép ngươi chờ ta, không được chờ người khác". 

"Người kia nào đây?". Nàng mơ mơ màng màng hỏi ngược lại. Mắt muốn díp lại, nàng thầm nghĩ muốn nhanh nhanh cuộn vào trong chăn ngủ thật ngon. 

"Nam nhân ngươi yêu". Hắn nắm tay nàng thật chặt. "Ngươi không được yêu người khác". Bộ dáng của hắn, giống như người bình thường bị cướp đi hi thế trân bảo, hoàn toàn không trầm ổn giống ngày xưa. 

"Yêu? Không có a...". Nàng nhăn nhăn cái mũi, ngay lập tức vặn vẹo cổ tay. "Ai nha, ngươi buông, bị ngươi siết đau quá!". 

"Đau không?". Hắn đem tay nàng kéo đến gần trước ngực mình, thật bình thường hôn nhẹ lên những đốt ngón tay của nàng, mu bàn tay của nàng. 

Sở Châu Ngọc nháy mắt đỏ mặt. Hắn hiện tại mang theo hơi thở nguy hiểm, trực giác cảnh báo nàng nên tránh ra. Chính là khí lực của nàng trước mặt hắn rất nhỏ bé không đáng kể, hắn hôn nhẹ nhàng lên tay nàng, thanh âm trầm thấp giữa lặng yên vang lên. "Như vậy nói cho ta biết, ngươi là muốn cùng ai sinh hạ đứa nhỏ?". 

Bùm! 

Mặt Sở Châu Ngọc đỏ lên toàn bộ. "Ngươi... Quá nửa đêm đến nơi của ta là để hỏi chuyện này?". 

"Là ta không được sao!". Ngữ khí hắn đột nhiên kích động, hai tay buông lỏng cổ tay nàng ra, một phen ôm lấy thắt lưng của nàng, ôm chặt nàng vào lòng. "Nàng là của ta, ngoài ta ra không được cùng người khác sinh hạ đứa nhỏ, không được yêu nam nhân khác, không được rời xa ta!". 

Hắn liên tiếp "không được", liên tục hôn lên đầu nàng. 

Liều mạng vặn vẹo thân mình, Sở Châu Ngọc thầm muốn đẩy người đang ôm nàng ra, nhưng bàn tay to đang nắm lấy eo nàng, ngón tay thật muốn bấu vào da thịt nàng. Nàng bắt đầu hoài nghi, nàng có thể hay không bị hắn bẽ gẫy thắt lưng mà chết tươi đi! 

"Ngươi buông tay đã, thắt lưng của ta rất đau a!". Nàng lắc lắc đầu, dùng sức đẩy vai hắn ra. 

Tiêu Trì Chi bất vi sở động, tiếp tục ôm chặt lấy Sở Châu Ngọc vào lòng hơn, chỉ hận không thể đem nàng nhập vào chính da thịt hắn. 

"Ngươi nếu như vậy, ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa!". Nàng hạ giọng, thật sự không rõ quá nửa đêm hắn còn phát bệnh thần kinh gì đây. 

Thân mình hắn chấn động, rốt cuộc chậm rãi thả tay ra, buông lỏng vòng ôm một chút, nhưng hai tay vẫn thủy chung khoác lên lưng nàng. "Nàng phải rời khỏi ta sao?". 

Hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt vội vàng, khủng hoảng và bất an, làm cho nàng giật mình. Sở Châu Ngọc cảm thấy, lòng nàng bị ai đó hung hăng đánh thật đau. Hắn hiện tại, tựa như một thiên thượng tiên nhân, bị rơi xuống thế gian này, nếm trải khó khăn của cả nhân gian. Nguyên bản nàng muốn quở trách hắn, giờ phút này lại ngoan ngoãn nuốt vào bụng lại. 

"Làm sao vậy?". Nàng hỏi. Hắn thế nhưng làm cho nàng có cảm tình muốn thương tiếc. 

"Tuyệt đối đừng rời xa ta". Giọng hắn giờ phút này nghe có chút khàn khàn. Đầu của hắn chôn ở gáy nàng, như người đi biển thật vất vả mới bắt được khúc củi khô để nổi lên. "Ta thật vất vả mới tìm được nàng, tìm được rồi, sẽ không bao giờ buông tay". 

Nàng than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn. "Ta cũng đâu có nói ta sẽ rời đi a". 

"Đừng bao giờ xa ta, nàng muốn bất kể cái gì, ta đều có thể cho nàng". Nếu nàng muốn đứa nhỏ như vậy, hắn sẽ cho nàng một đứa. 

"Hảo, hảo, ta không xa ngươi". Nàng hoàn toàn dỗ hắn như dỗ một đứa bé. Nàng thấy hành vi của hắn giờ phút này, giống như trẻ con đòi đồ chơi, mà nàng, không may lại là món đồ chơi kia. 

Nhận được cam đoan của Sở Châu Ngọc, cỗ thô bạo trong người Tiêu Trì Chi mới bắt đầu tiêu tán. Hắn bây giờ bình thường giống như một người bình thường, cởi mũ trên đầu ra, rút đi áo ngoài, cứ như vậy tự nhiên nằm sát cạnh nàng. Thật là không nghĩ nổi a, nàng chỉ là nói mấy câu, liền có thể vuốt lên nôn nóng của hắn. Tâm không còn trống rỗng như trước nữa, dần dần đã có một ít thứ này nọ trong đó, dần dần đã trở nên phong phú hơn. 

Tay hắn lại một lần nữa đặt lên thắt lưng của nàng, nhưng lúc này lực đạo đã thả lỏng rất nhiều. 

"Mệt mỏi sao?". Sở Châu Ngọc nhìn Tiêu Trì Chi mặt mày ủ rũ liền hỏi. 

"Có chút". Hắn nỉ non, nhắm mắt lại. Chóp mũi ngập đầy hương vị của nàng, điều này làm cho hắn vô cùng thoải mái. 

"Vậy nhanh ngủ đi". Sở Châu Ngọc kéo chăn, đắp một nửa lên người Tiêu Trì Chi. 

Chỉ hy vọng, kế tiếp còn có được những giấc ngủ ngon như vậy. 

Trừ bỏ tối hôm đó Tiêu Trì Chi hơi khác thường bất thình lình, cơ bản phần lớn thời gian, Sở Châu Ngọc cũng không biết có cái gì không ổn. Qua vài ngày bình tĩnh sau đó, vì hoàng đế lại phát bệnh lần nữa khiến cả thành Lạc Dương bao phủ trong một mảnh mưa gió đến lặng tờ. 

Tướng quân phủ mấy hôm nay cũng không ai dám thở mạnh một hơi, mọi người đều lo lắng bất an. Tướng quân mấy lần bị triệu tiến cung khẩn cấp, ngay cả Tiêu tổng quản luôn ôn hòa vui vẻ, bây giờ cũng trầm trọng sắc mặt. 

Lúc này, trong hoàng cung... 

Tiêu Trì Chi vừa ra khỏi tẩm cung của hoàng thượng, khuôn mặt giấu không được mỏi mệt bên trong. Hoàng thượng tuổi đã cao, bệnh tật quấn thân, một năm nay, tính cả lần này đã phát bệnh ba lần, lần sau so với lần trước lại càng nghiêm trọng hơn. 

Toàn bộ thành Lạc Dương, các thế lực đều rục rịch, mà hắn qua chút thời gian nữa sẽ đi Sùng Châu dẹp loạn, đến lúc đó Lạc Dương bên này sẽ trở nên như thế nào? 

"Tiêu huynh, bệnh của phụ hoàng như thế nào rồi?". Thất hoàng tử chờ ở bên ngoài, vừa thấy Tiêu Trì Chi đi ra, vội hỏi. 

"Ngự y nói, lúc này thì hoàng thượng không có việc gì". Đương nhiên, chỉ là trong lúc này thôi, nếu lại phát bệnh lần nữa, không ai có thể đoán được kết quả cuối cùng. 

"Tiêu huynh sắp đi Sùng Châu dẹp loạn, chỉ mong lần này huynh đi, mọi sự bình an". Thất hoàng tử nói. "Vốn định thiết yến đãi huynh trước khi đi, nhưng hiện tại bệnh của phụ hoàng, thiết yến sợ sẽ kinh động đến sức khỏe của người". 

"Không cần thiết yến, dẹp loạn Sùng Châu, sẽ tốc chiến tốc thắng". Tiêu Trì Chi mệt mỏi day hai bên thái dương. 

Thất hoàng tử trong lòng ngạc nhiên, hắn biết Tiêu Trì Chi không bao giờ nói chuyện mình không nắm chắc. Mắt thấy vẻ mặt Tiêu Trì Chi mệt mỏi, nhớ lại lúc trước thái giám trong cung có bẩm báo. "Tiêu huynh ở trong cung đã vài ngày, nghe nói chưa từng ngủ được, không bằng tìm ngự y chẩn bệnh một chút?". 

"Không cần". Hắn hiện tại thầm nghĩ muốn gặp Châu Ngọc, muốn ôm nàng, muốn nghe hương trà khí thơm như hoa trên người nàng. Chỉ có ở bên cạnh nàng, hắn mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ. 

Một bên truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, một cung nữ đi đến bên cạnh hai người. "Tiêu tướng quân xin dừng bước". 

"Chuyện gì?". Tiêu Trì Chi không chút để tâm. 

"Thập công chúa cho mời". Cung nữ cung kính nói. 

Thập công chúa, là công chúa hoàng thượng sủng ái nhất trong các công chúa, người mỹ mạo, ca múa thiện nghệ nổi tiếng thiên hạ, còn có chút tài văn chương, từng đứng trước mặt hoàng đế mà tuyên bố rằng kiếp này không có anh hùng xứng đáng với nàng sẽ không thèm lấy chồng. 

Mà ba năm trước đây, Thập công chúa vừa nhìn thấy Tiêu Trì Chi liền có thể nói là nhất kiến chung tình (*vừa gặp đã yêu). Hoàng đế cũng từng có ý muốn tác hợp bọn họ, nhưng bất đắc dĩ chỉ có hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Tiêu Trì Chi là đệ tử của cao tăng Tuệ Ngộ được người người đương triều kính ngưỡng, Tuệ Ngộ năm đó khi tiến cử Tiêu Trì Chi từng cầu xin một đạo thánh chỉ hôn sự tự hắn gánh vác. Vì thế hoàng thượng không biết xấu hổ tứ hôn, chỉ mong thêm phần cố gắng cho nữ nhi mình. 

Thất hoàng tử vừa nghe cung nữ nói như thế, hiểu rõ, cười cười. "Có ai nghĩ đến hoàng muội tâm cao khí ngạo của ta, vẫn hấp tấp muốn gặp Tiêu huynh đâu". 

"Hạ quan còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ không làm theo ý muốn của công chúa được". Tiêu Trì Chi nói, nhấc chân lướt qua cung nữ. 

Cung nữ ngây người, không bao giờ nàng ta nghĩ tới còn có người dám trực tiếp cự tuyệt lời mời của công chúa như thế. 

Thất hoàng tử đuổi theo phía sau. "Tiêu huynh không đi gặp hoàng muội ta sao?". 

"Ta vì sao muốn đi?". Tiêu Trì Chi vẻ mặt vô tình, hỏi lại. 

"Thiên hạ này bao nhiêu nam tử muốn gặp hoàng muội ta còn khó, Tiêu huynh không gặp không phải rất đáng tiếc sao?". 

"Nàng ta cũng không phải người ta thích, có cái gì đáng tiếc?". Hắn cười nhạo một tiếng. 

Thất hoàng tử cứng lưỡi. "Ta biết Tiêu huynh không muốn dính tới nữ sắc, nhưng đã là đại trượng phu trên đời, phải thú thê tử, hoàng muội tình cảm thắm thiết với Tiêu huynh, nếu là...". 

"Không hề đúng rồi". Tiêu Trì Chi ngắt lời Thất hoàng tử. 

"A?". 

"Ta đã có người trong lòng, trừ bỏ nàng ra, những giai nhân khác ta đều không muốn". Hắn khẩn cấp muốn trở về, muốn nhìn thấy nàng! Tiêu Trì Chi chưa bao giờ biết, chính mình còn có khát khao một người mạnh mẽ như vậy. 

"Nguyên lai... Trong lòng Tiêu huynh đã có người". Thất hoàng tử chỉ còn biết cười khổ một tiếng, xem ra, hoàng muội của hắn đáng thương rồi. 

Gương mặt đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, có sức mị hoặc người khác kỳ dị, nữ nhân như vậy, không nghi ngờ gì là vô cùng xinh đẹp, mà nữ nhân xinh đẹp, tuyệt đại đa số đều kiêu ngạo, Thập công chúa Đái Thụy Thiến (ôi, tên bà này gớm quá, đúng là phản diện có khác =.=) lại càng như thế. 

Nghiến răng, nàng oán hận hỏi tội tỳ nữ đang quỳ trên mặt đất, không ngừng trừng mắt nhìn nàng ta. "Tiêu Trì Chi thật sự nói như thế?". 

"Dạ... Tiêu tướng quân nói có chuyện quan trọng, không thể đến". 

"Chẳng lẽ ngươi không hỏi chàng có chuyện gì quan trọng sao?". 

"Cái này.... Nô tỳ không dám hỏi nhiều". 

"Chàng còn nói gì không?". 

Cung nữ hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ, vẫn nên đem tình hình thực tế bẩm báo cho chủ tử của mình đi. "Tiêu tướng quân nói, trong lòng ngài ấy đã có nữ nhân khác, trừ bỏ nàng ta ra, những giai nhân khác hắn đều không muốn". 

Rầm! 

Một câu đã làm bùng lên lửa giận trong lòng Đái Thụy Thiến, nàng không cam lòng. Hất đổ hết tất cả những chén trà ngọc quý trên bàn vỡ tan tành dưới đất. Vì lấy lòng người lạnh như băng kia, nàng là chí tôn nữ nhi cao quý mà phải đi học pha trà. Nghĩ đến hết thảy, dựa vào dung mạo địa vị của nàng, hắn phải quỳ mọp dưới tà váy nàng mới đúng. Thật không nghĩ ra, thân là công chúa như nàng, lại không thỉnh được hắn tới! 

"Là ai? Nữ nhân kia là ai?". Nàng lớn tiếng quát, trong giọng nói thập phần đay nghiến. 

"Tiêu tướng quân chưa từng nói qua". Cung nữ tái mặt dập đầu xuống đất, không dám nhìn công chúa đang bao phủ trong lửa giận kia. 

Đái Thụy Thiến nắm chặt tay cơ hồ muốn cắm hết móng tay vào thịt, đôi con ngươi xinh đẹp tuyệt trần kia giờ phút này lại không có một tia dịu dàng. Nàng đường đường là Thập công chúa. Dung mạo mỹ miều của nàng, thân thể xinh đẹp của nàng, nàng chưa từng hiểu cái gì tên là "không chiếm được". 

Hắn là đệ tử của cao tăng Tuệ Ngộ, trời sinh tuyệt thế võ công, mưu lược quân sự hơn người, lần lượt đánh bại những nam tử khác trong mắt nàng, làm nàng say mê yêu hắn. 

Nàng biết đây chính là người nàng luôn đi tìm, nam nhân xứng đôi với nàng. Nhưng có thành đôi được không thì còn chưa nắm chắc. 

Nàng biết hắn không thích tìm hoan mua vui, cho nên nàng đã chờ đợi, thầm nghĩ rằng một ngày nào đó, hắn sẽ là của nàng. Nhưng lại không nghĩ rằng, hắn không hề yêu nàng, mà lại yêu một nữ nhân khác! 

Đến tột cùng là dạng nữ nhân gì mới có thể làm hắn yêu thương? 

"Đi, phái người ra ngoài cung, tìm xem nữ nhân kia là loại người nào!". Đái Thụy Thiến hạ lệnh nói, không chút che giấu sự ghen tỵ của nàng giờ phút này. 

Nữ nhân xinh đẹp, một khi đã ghen tỵ, vẻ xinh đẹp sẽ từng chút từng chút một biến mất. 

"Đào tỷ, hôm nay đã trễ thế này rồi, sao Tiêu tổng quản còn chưa cho mọi người đi nghỉ tạm a?". Sở Châu Ngọc một bên ngáp ngắn ngáp dài, một bên hỏi Đào tỷ đang cùng nàng canh bếp lò. 

"Hôm nay tướng quân hồi phủ, tổng quản và mọi người đều vội vàng muốn chờ đón tướng quân". Đào tỷ nói xong, nhìn chăm chú vào ngọn lửa nhỏ dưới bếp lò. Đang hầm canh tổ yến trên đó, lửa nhỏ không được tắt, muốn vậy phải canh từng chút để thêm củi, canh mới ngon được. 

Trừ bỏ canh tổ yến, còn làm rất nhiều món ngon. Các đầu bếp như đang sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch, chỉ cần tướng quân hồi phủ, cấp trên phân phó nấu gì, liền lập tức nấu. Nhiệm vụ của Sở Châu Ngọc ở đây là chú ý đến ngọn lửa nhỏ kia phải liu riu, đồng thời không được tắt ngúm. 

Đột nhiên, tiền viện kêu loạn một mảnh, Đào tỷ thăm dò nhìn xung quanh, chỉ thấy một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới. 

"Sao lại thế này?". Đào tỷ kéo nha hoàn kia lại hỏi. 

"Tướng quân đã hồi phủ, nhưng không thấy đâu". 

"Hồi phủ rồi sao lại không thấy đâu?". Đào tỷ nghe được, mạc danh kỳ diệu. 

Tiểu nha hoàn thở hổn hển, mới giải thích. "Xe ngựa của tướng quân đến cửa phủ, Tiêu tổng quản đứng bên ngoài còn nghe được thanh âm của tướng quân, nhưng khi tổng quản xốc mành trướng che lên, lại không nhìn thấy tướng quân, cũng không cần biết mọi người có biết ai là tướng quân không, vội vã bắt mọi người đi tìm". 

Đào tỷ vừa nghe thấy tình huống này, nghĩ ngợi, liền cùng vài đầu bếp đi tìm người, để lại Sở Châu Ngọc vẫn đang tiếp tục canh lửa trong lò. 

Những người này vừa đi, phòng bếp liền có chút hoang vắng. Sở Châu Ngọc đối với nguyên liệu nấu ăn phong phú đến mãn nhãn kia, chỉ có thể cảm thán lần nữa, đồng nghiệp bất đồng mệnh. (*cùng là người nhưng có người ăn sơn hào hải vị, có kẻ chết đói) 

Nhưng mà, nàng thật ra có chút tò mò, vị tướng quân kia là đi đâu vậy. Chẳng lẽ khi ngồi trong xe ngựa bị người ta bắt cóc sao? Cũng không hẳn a, Tiêu tướng quân theo như truyền thuyết thì võ công vô cùng tốt, cho dù lục cả trong thiên hạ, chưa chắc tìm được vài đối thủ. 

Ngay lúc nàng đang cúi đầu cố tự hỏi, một đôi bàn tay to nhấc bổng thân thể nàng lên. Giây tiếp theo, Sở Châu Ngọc đã ngã vào lồng ngực rộng lớn, hơi thở quen thuộc phả vào gáy nàng. 

"Tuyệt Thanh?". Nàng kêu lên, tuy còn nghi vấn, nhưng ngữ khí vẫn như khẳng định. 

"Ân". Hắn thản nhiên lên tiếng, bả đầu chôn ở hõm vai nàng. Rất nhớ nàng, không thể ngăn được. Khi hắn thấy nàng, trong nháy mắt ý nghĩ trống rỗng, thân thể đã tự động ôm lấy nàng. Dường như hắn chỉ cần ôm nàng, ngửi mùi thơm của nàng, thì hắn sẽ bình tĩnh lại. 

"Ngươi ngày đó cũng theo tướng quân vào cung sao?". Nàng hỏi. Từ ngày tướng quân vào cung đến nay, vừa khéo hắn cũng không đến phòng nàng. 

"Ta mệt mỏi quá". Hắn lẩm bẩm nói, càng ôm chặt nàng hơn. 

Nàng vặn vẹo thân mình một chút. thấy hắn không buông tay, đành phải nói. "Ngươi thả lỏng tay trước đã, ta muốn nhìn ngươi một cái". 

Đôi bàn tay to đang vây quanh nàng cuối cùng cũng buông lỏng ra một chút, nàng xoay người, ngẩng đầu nhìn mặt hắn. Khuôn mặt tuấn nhã thanh tuyển mỏi mệt vô cùng, khóe mắt hắn cũng thâm hơn rất nhiều. 

Thật tự nhiên, nàng đưa tay lên, vuốt hai bên tóc mai của hắn. "Mấy ngày nay không ngủ?". 

"Ngủ không được. Ta vừa về, liền tìm đến chỗ nàng". Khi hắn đến phòng tìm nàng, mà không thấy nàng, thiếu chút nữa hắn không khống chế được đã phá banh phòng nàng ra. 

"Vậy làm sao ngươi tìm được ta?". Nàng tò mò hỏi. 

"Mùi của nàng". 

"Mùi?". 

"Nghe mùi hương của nàng, là tìm được ngay". Hoàn hảo nàng vẫn ở trong phủ, nếu như ở ngoài phủ, dù khướu giác của hắn có linh mẫn đến mức nào, sợ cũng không tìm ra nàng. Mới nghĩ đến đó, Tiêu Trì Chi nghiêm túc hỏi. "Châu Ngọc, nói lại lần nữa xem, nàng sẽ không rời xa ta". 

Sở Châu Ngọc một phen trợn trắng mắt, lời này, nàng bị buộc nói thật nhiều lần a! 

"Hảo, ta sẽ không rời xa ngươi". Tuy rằng biết chẳng qua chỉ để an ủi hắn, nhưng nhìn ánh mắt hắn, nàng không thể nói thật được. Hơi quay mặt đi nơi khác, nàng tránh tầm mắt của hắn, thay đổi đề tài. "Ngươi thường đi theo bên người tướng quân lắm sao?". 

"Làm sao vậy?". 

"Chỉ là muốn biết bộ dạng của tướng quân có giống như lời đồn hay không, có phải thực là mỹ nam tử không thôi". 

"Nàng muốn gặp hắn?". 

Sở Châu Ngọc sờ sờ cái mũi. "Có chút chút, dù sao ta làm nha hoàn trong phủ tướng quân đã hai tháng. Nghe nói gần đây vì tướng quân thích ẩm trà, hoàng thượng còn cố ý ban cho hắn Quân Sơn ngân châm thượng hạng". Đó là lá trà cống phẩm a, so với Quân Sơn ngân châm ở chợ đen, chất lượng còn tốt hơn rất nhiều. Sở Châu Ngọc không phải không hâm mộ, dù sao lá trà cống phẩm này, sợ cả đời nàng cũng chưa thử được. 

"Muốn uống?". Tiêu Trì Chi nhìn chăm chú Sở Châu Ngọc. 

"Đương nhiên muốn, bất quá chỉ là muốn thôi". Nàng le lưỡi. "Trà cống phẩm, đâu phải ai muốn thì cũng uống được. Nếu trộm đi, có thể còn bị rơi đầu". 

"Không ai dám chém đầu nàng đâu". Hắn nói thực chắc chắn, tất nhiên là không ai dám làm điều đó. 

Nàng không nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, đang tính nói chuyện khác, đột nhiên nghe được trong bụng hắn phát ra tiếng "thầm thì". 

"Ngươi đói bụng?". Nàng hỏi. 

"Từ trưa đến giờ ta chưa ăn gì". Tiêu Trì Chi gật đầu. Nếu không phải bụng hắn nhắc nhở, chắc hắn cũng quên mất ăn uống. Lúc mới về phủ, hắn chỉ thầm muốn chạy nhanh nhanh đến gặp nàng. 

"Sao không nói sớm! Ngươi nếu để bụng đói như vậy, thân thể sẽ sớm bị suy sụp". Sở Châu Ngọc nghiêm giọng, nhìn nhìn Tiêu Trì Chi, lại nhìn cơm đầu bếp đã nấu sẵn ngon lành. 

Chần chờ một lát sau, nàng lấy ra một khối bánh điểm tâm đưa cho hắn. "Nha, ăn trước đi". Chỉ hy vọng lát nữa người ta không nhìn ra thiếu mất một khối bánh điểm tâm. 

Tiêu Trì Chi không đưa tay nhận, chỉ há miệng ra, bộ dáng chờ đợi nàng đút cho ăn. 

Nàng thở dài, nhận mệnh bắt đầu đút hắn ăn hết khối bánh điểm tâm. 

Tiêu Trì Chi ăn một miếng rồi một miếng, cánh môi đạm sắc dính mảnh vụn điểm tâm, lại gợi cảm nói không nên lời. Sở Châu Ngọc chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, không khí xung quanh cũng càng ngày càng oi bức. 

Ăn một khối bánh xong, Tiêu Trì Chi tự động cầm lấy một khối khác dúi vào tay Sở Châu Ngọc. "Đút ta ăn". 

Làm ơn! Người này đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước (giống "được voi đòi tiên" của mình ak), ăn vụng còn quang minh chính đại như đương nhiên vậy. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nàng vẫn đút hắn ăn khối bánh điểm tâm thứ hai. "Đây là khối cuối cùng, nếu không chốc lát ngươi còn đòi ăn hết mấy thứ kia". 

Lời tuy là nói thế, nhưng một lát sau, thanh âm nữ nhân vẫn không ngừng truyền ra từ phòng bếp 

"Ngươi làm sao ăn chả cuốn này được?". 

"........". 

"Uy uy, tổ yến này còn phải hầm thật lâu nữa, ngươi không được tùy tiện ăn!". 

"............". 

"Xong rồi, tiêu rồi, nếu tướng quân biết được việc này, ta sẽ bị chém đầu a!!!". 

"Hắn sẽ không chém đầu nàng". 

"Ngươi còn nói không sao?!". Sở Châu Ngọc dùng hết sức trừng mắt nhìn Tiêu Trì Chi, một lần nữa cảnh báo chính mình, tuyệt đối không được đồng tình, tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu thật sự để cho hắn tiếp tục ăn mấy thứ này, đầu nàng ngày mai sẽ chuyển nhà. 

"Ngươi nhanh chạy ra ngoài, lát nữa Đào tỷ các nàng nếu nhìn thấy ngươi, ta sẽ phiền toái lắm". Trọng yếu hơn, nàng muốn đem tên "ăn vụng" này đá ra ngoài, mong là giấu đầu lòi đuôi hiệu quả. 

"Ngoan, mau đi ra, nếu không ngươi đến phòng ta chờ ta, ta lập tức đến". Nàng tiếp tục đẩy hắn ra ngoài phòng bếp. 

Hắn bất vi sở động, rõ ràng cự tuyệt đề nghị của nàng. 

Ngoài phòng bếp, vang lên tiếng bước chân người đi tới, Sở Châu Ngọc hoảng hốt. Thiên a! Sẽ không phải Đào tỷ các nàng đã trở lại đi! 

Sở Châu Ngọc quýnh lên, chỉ có thể nói. "Ngươi nhanh chạy vào phòng bếp tìm chỗ trốn, hoặc dùng võ nghệ cao cường thừa dịp người khác không chú ý bay ra ngoài đi, không phải võ công của người rất cao sao?". 

"Nàng lo lắng cho ta?". Ánh mắt hắn lấp la lấp lánh. 

"Ngươi ăn nhiều như vậy, ta muốn giúp ngươi che giấu. Bất quá Đào tỷ bình thường đối xử với ta coi như không tệ, lát nữa ta sẽ tìm cớ, xem có thể thoát được không, tóm lại ngươi đừng để các nàng nhìn thấy ngươi". Dứt lời, nàng chạy vội ra ngoài phòng bếp, đem cửa phòng khép hờ. 

"Ai, Châu Ngọc, ngươi thế nào lại ra đây?". Quả nhiên, Đào tỷ các nàng chạy tới cửa, vừa thấy Sở Châu Ngọc liền nói. "Không phải giao cho ngươi canh lửa sao? Ngươi chạy ra đây, lỡ lửa tắt thì làm sao bây giờ?". 

"Đào tỷ, cái này....". Sở Châu Ngọc cố gắng nghĩ ra cái cớ gì đó. "Vừa rồi, có rất nhiều chuột chạy vô phòng bếp". 

"Cái gì? Chuột?". Đào tỷ cùng mấy đầu bếp phía sau la lên, muốn xông vào đó. 

Sở Châu Ngọc vội vàng ngăn lại, muốn kéo dài chút thời gian cho Tiêu Trì Chi. "Cái này có chút loạn, ta sợ con chuột còn trong đó, nếu nhiều người vào như vậy, con chuột sẽ chạy mất, không bằng... Lát nữa hãy vào nhé". 

"Châu Ngọc, ngươi mau tránh ra!". Đào tỷ nói xong, kéo Sở Châu Ngọc qua một bên. 

"Đúng vậy, có chuột bên trong, càng phải chạy vào nhanh một chút chứ!". 

"Không biết đồ ăn này chuẩn bị cho tướng quân sao, ta sẽ cho biết tay!". 

Vài đầu bếp đều lo lắng nói, đi theo Đào tỷ cùng nhau vào phòng bếp. Trong phòng bếp, cái tên chết tiệt kia còn đứng đó chưa đi. Trước mặt mọi người, không hề cảm thấy hoảng sợ, ngược lại đứng thẳng tự nhiên, trên tay hắn, còn cầm bát canh tổ yến đang ăn dở. 

Sở Châu Ngọc trong lòng kêu lên một tiếng, lời nói dối ban nãy của nàng hoàn toàn bị phủi bay. 

Tiêu Trì Chi đi thẳng đến chỗ Sở Châu Ngọc, đem bát tổ yến đưa cho nàng. "Đút cho ta". 

Loại tình huống này là thời điểm tốt để đút tổ yến cho hắn sao? Nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, còn phải cười cầu hòa với Đào tỷ. "Đào tỷ, hắn... Hắn chỉ là do đói bụng quá, cho nên mới ăn mấy thứ này, cũng không phải hắn cố ý...". 

Đợi chút, vì sao ánh mắt Đào tỷ lại kỳ quái như vậy? Sở Châu Ngọc âm thầm nghĩ, không riêng gì Đào tỷ, các đầu bếp kia, ánh mắt đều kỳ quái, trên mặt còn lộ ra biểu tình kính sợ cùng kinh hãi. 

Không đợi nàng nghĩ thông, liền nhìn thấy môi Đào tỷ run run hộc ra một câu. "Đem... Tướng quân, người sao lại tự mình đến phòng bếp?". 

Cái gì?! Tướng quân?! 

Sở Châu Ngọc cảm thấy muốn ngất xỉu. 

Ngay sau đó, Đào tỷ và nhóm đầu bếp cung kính quỳ gối trước nam nhân đang cầm bát tổ yến trong tay, cùng kêu lên. "Cung nghênh tướng quân hồi phủ!". 

"Ngươi là tướng quân?". 

"Đúng". 

"Vì sao không nói cho ta biết ngươi chính là Tiêu tướng quân?". 

"Nàng đâu có hỏi". 

"Ta có hỏi ngươi tên gì! Ngươi nói tên ngươi là Tuyệt Thanh, gì chứ, muốn gạt ta sao?". 

"Ta không gạt nàng, Tuyệt Thanh là tự của ta". 

"........". Sở Châu Ngọc không nói gì, được rồi, tên hắn là Tiêu Trì Chi, tự là Tuyệt Thanh, mà nàng, lại bị giấu giếm từ đầu tới đuôi! 

"Châu Ngọc, ta có phải tướng quân hay không, có gì khác nhau sao?". Tiêu Trì Chi yên lặng nhìn Sở Châu Ngọc. 

Cho đám hạ nhân lui xuống, phòng ngủ của tướng quân là nơi rất ít người có thể vào được, nay chỉ có hắn và nàng. 

Sở Châu Ngọc hít vào một hơi thật sâu. "Ngươi vẫn mặc hắc y, làm ta lầm ngươi là một thị vệ, ngươi cố ý không nói cho ta biết thân phận của ngươi, có phải hay không vẫn muốn đem ta ra làm trò cười?". Buồn cười, nàng lúc trước ở phòng bếp còn vì hắn mà lo muốn chết! 

"Nàng đang tức giận?". Vẻ mặt hiện tại của nàng, làm hắn có chút bất an. 

"Nô tỳ chỉ là một nha hoàn, làm sao có tư cách tức giận tướng quân đại nhân". Nàng khiêm tốn gục đầu xuống, biểu hiện như một nha hoàn đối với chủ tử. 

"Đừng!". Hắn nắm lấy tay nàng. "Ta biết nàng đang tức giận. Mặc hắc ý là vì từ nhỏ ta đã cùng sư phụ học tập kinh Phật, cho nên mới mặc y phục màu này. Ta thừa nhận, thật tâm ta muốn nàng nhầm lẫn, bởi vì ta không muốn nàng sau khi biết được thân phận của ta, sẽ giống những người bình thường mà sợ hãi ta". 

Thanh âm vội vàng vang lên bên tai nàng. Cổ tay bị hắn nắm có chút đau, nhưng đầu ngón tay hắn run nhè nhẹ, lại làm cho nàng hiểu, hắn đang khẩn trương. Khẩn trương? Đường đường là phụ quốc đại tướng quân mà đối mặt với nàng lại khẩn trương sao? Sợ là nói ra sẽ không ai tin được. 

"Châu Ngọc, đừng sợ ta, đối xử với ta như ngày xưa vậy, được không?". Hắn cúi đầu nói. 

Nàng ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt như nước kia. Con ngươi của hắn, vẫn thanh trong suốt triệt như thế. Mặc dù có chút lạnh lùng, có chút nhợt nhạt, lại mang cho người ta cảm giác xuất trần. Nhưng nay lại thập phần bình thường. 

"Ta...". Nàng do dự. 

"Đừng sợ ta, rất nhiều người e ngại sợ ta, nhưng nàng sẽ không, ta thích nàng cứ đối xử với ta như vậy". 

"Quên đi". Sở Châu Ngọc gãi đầu. Dù sao, trừ bỏ hắn giấu nàng thân phận của hắn, những thứ khác vẫn giống như cũ. Kỳ thật, nàng sớm nên phát hiện, làm gì có thị vệ nào lại mặc toàn đồ quý, làm gì có thị vệ nào lại chỉ uống Quân Sơn ngân châm, nghĩ thêm, trong tướng quân phủ này, trừ bỏ hắn ra, làm sao có nam nhân nào lại mỹ mạo như hắn. Còn có, hắn còn thường xuyên lần chuỗi phật châu ngọc bích, đây chẳng phải là vật bất ly thân của tướng quân trong truyền thuyết sao? Nếu nàng thật có hai con mắt, phải sớm phát hiện ra thân phận của hắn chứ? 

Nhưng, nếu ngay từ đầu nàng đã biết thân phận của hắn, còn có thể đối đãi với hắn như vậy sao? Chính nàng cũng không tìm ra đáp án. Bất quá nói trở lại, nàng cũng không phải đang gạt hắn đi? Ngay từ đầu, nàng tiến phủ tướng quân cũng đã có mục đích. 

"Về sau, không cho ngươi gạt ta nữa". Nhìn hắn trước mặt, nàng thực dễ dàng quên đi tôn ti phân biệt, cứ nói ra miệng như vậy. 

"Hảo!". Hắn cười, ôm nàng vào lòng. "Châu Ngọc, ta muốn ngủ". 

"Vậy ngươi đi ngủ đi!". Giường lớn ngay bên cạnh còn đủ cho ba bốn người nằm lên a! 

"Nhưng ta muốn ôm nàng ngủ". 

"Không được". Nàng cự tuyệt. 

"Vì sao không được?". 

"Khi đó ngươi ôm ta ngủ không ai biết, nếu bây giờ còn làm vậy, toàn bộ mọi người trong tướng quân phủ sẽ biết!". Sau đó, sẽ trở thành toàn bộ người trong thành Lạc Dương đều biết. Cuối cùng, nàng sẽ bị một bang nữ nhân ái mộ Tiêu Trì Chi hắn dùng nước miếng bao phủ. 

"Thì tính sao?". Hắn nhíu mày, đã muốn xốc nàng lên, đặt trên giường. 

Uy uy, không được đâu! Động tác cần phải nhanh vậy sao? Thân mình được buông ra, nàng không ngừng giãy giụa muốn nhảy xuống, lại bị hắn thoải mái bắt lấy chân. 

"Châu Ngọc". Hắn nhíu mày. "Nàng lúc trước rõ ràng đều cho ta ôm". 

"Tình huống bây giờ không giống khi đó". 

"Có cái gì không giống?". 

"Tóm lại chính là...". Thân mình non mềm của nàng bị chế trụ nơi khuỷu tay của hắn, chỉ có thể nghiêm mặt nói. "Người khác sẽ nói này nói kia!". 

Hắn dừng động tác, ghé vào bên thân thể của nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đôi mày nhăn lại, như là tự hỏi vấn đề gì. 

Hai tay nàng đẩy hắn, muốn đẩy thân thể của hắn đang đè lên người nàng ra, miệng còn nhắc đi nhắc lại. "Kỳ thật, trong phủ này có rất nhiều nha hoàn nguyện ý cho ngươi ôm, nếu ngươi thật sự muốn ai đó...". 

Đột nhiên, Tiêu Trì Chi mỉm cười. "Nếu ta thú nàng, sẽ không có ai nói gì được đi". 

"Ngươi thú ta?". Sở Châu Ngọc thân mình cứng đờ. 

"Ân, thú nàng, ta muốn thú nàng, Châu Ngọc, ta yêu nàng". Hắn hôn nàng, mút vào hương vị ngọt ngào trên môi nàng. Ý nghĩ bỗng trở nên sáng tỏ, vô cùng rõ ràng. 

Đúng vậy, hắn yêu nàng, hắn muốn kết hôn với nàng, hắn muốn thú nữ tử làm hắn vô cùng quyến luyến này. Từ phút giây nào, hắn bất tri bất giác luôn muốn nhìn thấy nàng, muốn nghe nàng nói chuyện, muốn chạm vào nàng, muốn lưu lại hơi thở của mình trên thân thể nàng. 

Châu Ngọc, Châu Ngọc, như châu như ngọc, là bảo bối quý báu hắn không có khả năng buông tay. 

Tiêu Trì Chi phụ quốc đại tướng quân nổi tiếng thiên hạ muốn kết hôn với Sở Châu Ngọc nàng?! Chỉ sợ nói ra, người khác lại nghĩ là chuyện cười. Nhưng nàng biết là thật, vì hắn nói rất chân thành. 

Nàng lẻn vào tướng quân phủ, vốn tưởng chỉ muốn hoài một hài tử mang họ Sở, sẽ cứu được quán trà không rơi vào tay đại bá. Một khi Tiêu Trì Chi thật sự thú nàng, chỉ sợ đưa quán trà kia cho đại bá, bọn họ có muốn cũng không dám. Nhưng mà.... 

Sở Châu Ngọc ngẩng đầu, nhìn cặp đồng tử trong suốt của Tiêu Trì Chi. Đôi mắt của hắn, rất thuần túy, thuần túy đến không có một chút tạp niệm. Hắn yêu nàng, còn nàng thì sao? Có thương hắn không? 

Không hiểu sao, nàng lại thấy chột dạ, nếu hắn phát hiện nàng che giấu thân phận, tiến vào tướng quân phủ vì mục đích riêng........ Nàng không dám tưởng tượng hắn sẽ có biểu tình như thế nào. Tức giận? Phẫn nộ? Hay tuyệt tình lạnh lùng như băng? 

Vô luận là thế nào, nàng cũng không muốn thấy. Sở Châu Ngọc bất giác cắn môi dưới, thẳng đến khi ngón tay thon dài của Tiêu Trì Chi nắm lấy cằm của nàng, buộc nàng dừng lại. 

"Sao lại tự cắn mình?". Tiêu Trì Chi buông chén trà ngon trong tay xuống. 

"Không... Không có gì". Nàng ngập ngừng, không dám nhìn vào mắt hắn. "Tuyệt Thanh, từng có ai gạt ngươi chưa?". Nàng hỏi, vẫn theo thói quen gọi tự của hắn. 

"Từng có". Tay hắn cầm chén trà lần nữa, rót một ít trà vào chén. 

"Vậy sau khi ngươi biết mình bị lừa, ngươi đối phó với người đã gạt ngươi như thế nào?". 

"Hừm... Một người ta y theo quân pháp chém đầu, một kẻ bị ta đánh gãy xương cốt toàn thân, còn có một tên bị ta phế bỏ võ công, chặt đứt một tay". Tiêu Trì Chi nghĩ nghĩ đáp. 

Sở Châu Ngọc nghe được trong lòng run sợ. "Nhưng ngươi không phải dốc lòng thờ Phật sao? Giết người như vậy... Không nên đi". 

"Nếu bọn họ dám gạt ta, tự nhiên sẽ nhận được kết cục như thế. Về phần thờ Phật...". Hắn cười nhạo một tiếng. "Phật cũng sẽ giết người, ta học kinh Phật, chỉ là vì không khống chế được lệ khí của bản thân, sư phụ nói ta giết chóc nhiều, lệ khí quá nặng, nếu không khống chế được, chỉ sợ về sau sẽ làm cho thiên hạ máu chảy thành sông". 

Thờ Phật.... Là vì thế? Nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn nhã của hắn, tuy biết hắn là tướng quân ở trên chiến trường giết địch rất lợi hại, nhưng nàng không cách nào tưởng tượng ra hắn giết chóc nhiều là bao nhiêu, như thế nào là lệ khí quá nặng. Hắn đối với nàng chỉ là một thư sinh chứ không phải tướng quân. 

Thấy nàng nhìn mình quá chăm chú, hắn tiến sát lại. "Vì sao nhìn ta như vậy?". 

Nàng phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể nói lung tung. "Ách, bởi vì người đẹp trai quá, nên ta xem có chút ngây người". 

Trên mặt hắn có chút vui sướng. "Châu Ngọc, nàng thấy ta đẹp trai sao?". 

Sở Châu Ngọc thấy mắt đối phương sáng lên như sao, khuôn mặt như nhiễm một tầng mây hồng. "Thật... Rất đẹp trai". Nàng đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, liền uống một ngụm nước trà. "Nếu mắt ngươi không thâm nhiều, càng đẹp trai hơn". 

"Mắt thâm sao...". Tiêu Trì Chi đưa ngón tay hơi hơi mơn trớn khóe mắt, mắt bị thâm là do hắn trường kỳ không ngủ được mà ra. Hắn chưa từng để ý đến, nhưng lời của nàng, lại làm cho hắn nhíu mày. "Châu Ngọc không thích mắt thâm?". 

"Mắt thâm như vậy, là do ngươi có bệnh, ngươi tuy là tướng quân, võ công rất giỏi, nhưng để thuộc hạ nhìn bộ dạng người bề ngoài ốm yếu, chỉ sợ không được". Nàng vừa nói, tầm mắt dời về nhìn chén trà. "Có! Có biện pháp!". 

"Nga?". 

"Dùng lá trà". Sở Châu Ngọc đổ lá trà còn thừa trong ấm ra, đặt trên bàn, thêm một ít nước trà dư cũng đổ ra. Lấy một ít bông sạch. 

"Cái này dùng để làm gì?". Tiêu Trì Chi kỳ quái, hỏi. 

"Cho ngươi đắp vết thâm". Nàng vừa nói, vừa cầm lấy bông, vo tròn lại, tẩm một ít nước trà, nói với hắn. "Ngươi cúi người xuống". 

Hắn không dị nghị, theo lời nàng mà làm, cúi người xuống, thẳng đến khi song song với tầm mắt của nàng. "Như vậy được chưa?". 

"Được, được". Nàng ra mệnh lệnh thứ hai. "Nhắm mắt lại". 

"Hảo". Hắn khép mi mắt lại, đôi mi đen run rẩy vài cái, Sở Châu Ngọc thật hâm mộ a. Lông mi như vậy, hắc hắc, cong vút thế này, bao nhiêu nữ nhân mơ ước có được chứ. Vươn tay, nàng kìm lòng không được muốn chạm vào, nhìn xem lông mi đó có thật hay không. (bà chị này chắc xuyên không quá, thời đấy đã có mi giả =.=) 

Lông mi mềm, so với tóc có chút co dãn, tay nàng một chút lại một chút kích thích lông mi của hắn, cảm thấy thú vị, giống như đang chơi đùa bình thường. Phút chốc, Tiêu Trì Chi đột nhiên mở mắt, tay Sở Châu Ngọc xấu hổ đóng băng giữa không trung. 

"Khụ, khụ, ta chỉ là muốn xem một chút, ta chỉ là muốn xem một chút, lông mi của ngươi có phải hay không... ách... có vẻ chắc chắn". Mặt nàng đỏ lên, nghiêm nghị nói. 

"Nga? Kết quả thì?". Hắn khí định thần nhàn hỏi ngược lại. 

"Bộ dáng chúng rất tốt, không dễ rụng mất đâu ". Nàng càng xấu hổ. "Ngươi nhanh nhắm mắt lại, ta muốn dùng nước trà tẩy vết thâm cho ngươi". Mê muội mất cả ý chí, quả nhiên không được đùa với lông mi người khác như vậy. (haha) 

Tiêu Trì Chi lần nữa nhắm mắt lại. Lúc này, Sở Châu Ngọc thành thành thật thật đem bông tẩm nước trà lau lên hai mắt đối phương. Từ mí mắt đến khóe mắt, hốc mát, cuối cùng dừng lại ở bầu mắt một chút. 

"Cảm giác thế nào?". Nàng hỏi. 

"Có chút lạnh". Hắn đáp. 

"Biện pháp này là trước kia ta nghe các lão nhân pha trà nói, lá trà đều quý, nước trà có thể uống, nước trà uống thừa còn có thể dùng để tẩy vết thâm, lá trà còn lại sau khi uống, lát nữa ta sẽ làm hai túi trà cho ngươi đắp lên mắt". Nàng dùng bông ướt lau lau mắt hắn vài lần, rồi nói Tiêu Trì Chi mở mắt ra. "Có cảm giác mắt thoải mái hơn không?". 

"Có". 

Tiếp theo, Sở Châu Ngọc làm quản gia Tiêu Nhân nghi hoặc, muốn mượn băng gạc cùng kim khâu, làm hai cái túi trà cho Tiêu Trì Chi đắp lên mắt trong thời gian một nén nhang. 

Tướng quân đại nhân rất nghe lời làm theo, Tiêu Nhân ở bên đã há hốc mồm đến rớt cằm xuống đất. 

"Sở... Sở cô nương, tướng quân như vậy không có vấn đề gì chứ?". Tiêu Nhân cảm giác chính mình gần đây dường như càng ngày càng dễ bị dọa kinh sợ. Từ lúc hắn phát hiện tướng quân đại nhân của hắn vô cùng "ỷ lại" Sở Châu Ngọc vốn là nha hoàn, kinh hách càng ngày càng tăng thêm. 

Đầu tiên là, tướng quân mỗi đêm ngủ, nhất định phải ôm Sở cô nương. Tiếp theo, tướng quân ăn cái gì cũng cực kỳ thích để Sở cô nương đút cho. Còn nữa, hắn từng thật "không cẩn thận" nghe được tướng quân muốn thú Sở cô nương làm vợ. 

"Không thành vấn đề, chỉ là trị thâm mắt thôi mà". Sở Châu Ngọc khoác tay, nói. 

"Về sau tướng quân mỗi ngày đều phải đắp túi trị thâm này sao?". Hắn bắt đầu cảm thấy bản thân khi nói chuyện, khóe miệng không ngừng giật giật. 

"Chắc nên vậy". Cho đến khi mắt hắn hết thâm thì thôi. 

Da mặt Tiêu Nhân run lên vài cái. Nếu để cho người khác nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ uy nghiêm của tướng quân đều bị quét đi như quét rác! 


Đọc tiếp: [Phần 4] Tướng quân ôm với, muốn ngủ rồi

Home » Truyện » Tiếu thuyết » Tướng quân ôm với, muốn ngủ rồi
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014