XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

sat pha lang
iWin Online
Game Bài đẳng cấp đã được chứng minh hỗ trợ mọi dòng máy, cộng đồng đông vui, cực khủng.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Tình yêu của cô nàng cố chấp - P4


Lúc tỉnh lại, đã là nửa đêm, tôi nghe thấy bên tai có tiếng ồn ào, cũng với vô số tiếng bước chân.

” Ninh Mặc! ” Tôi kêu to mở mắt, trong phòng bệnh yên lặng một mảnh. Tôi nhớ rõ là đã xảy ra tai nạn xe cộ, vậy còn Ninh Mặc, Ninh Mặc ở đu rồi ? Ti vỗ vỗ ci đầu đang nhức ln, chng tay vo tờng, từng bc từng bc lết ra ngoi.

Một đm bc sĩ mặc đồ trng nh tuyết đứng trc cửa thảo luận.

Tp tai ln vch tờng nghe lén.

“Tm đu ra nhm mu ny by giờ, cậu thanh nin bn trong kia còn cha biết c bị di chứng g hay khng ?”

Bây giờ tình huống như thế nào ? Ninh Mặc bị đụng cho tàn tật sao ?

Lại còn cần nhóm máu hiếm nữa chứ ? Có cần giống phim Hàn như vậy không ?!

OH NO, đây gọi là cái gì nhỉ, phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ của TVB Hồng Kông máu chó đây ư ? Không có tình tiết phát triển của tôi, nó sẽ trở thành phim chính luận, thiếu mất vai của tôi, có máu chó mấy cũng uổng phí!

Vũ trụ nhỏ trong thân thể tôi lại thiêu đốt, dâng trào! Đạo diễn, tôi muốn lên sân khấu!

“Bác sĩ! Lấy máu của tôi đi! ” Tôi nhảy ra, vươn cánh tay tinh tế ra gầm thét, thành công khiến cho đám áo trắng kia sợ tới mức gà bay chó chạy.

“Nhanh lên, tôi một giây cũng không thể trì hoãn, nhiệt huyết của tôi đang dâng trào đây này! ” Tôi lấy tư thế rít gào qua lỗ mũi của Mã giáo chủ kêu lên.

“….” Đáp lại tôi là phản ứng nhảy dựng lên ba thước của mọi người.

“Rút cạn máu của tôi đi, để cho thân thể anh ta chảy dòng máu của tôi đi! Đến đến đến, lấy ở đây này, đây nữa đây nữa! ” Tôi xắn tay áo, chỉ vào cổ rống to, vừa rống vừa mặt dày vô sỉ kéo kéo cánh tay của vị bác sĩ đứng gần đó.

Phỏng chừng là ông ta bị tôi làm cho phát hoảng, run run rẩy rẩy hỏi: “Cô nhóm máu gì ?”

Tôi kiên định nhìn ông ta, dùng tư thế của một liệt sĩ cách mạng trả lời ông ta: “Anh ấy cần nhóm máu gì, tôi chính là nhóm máu đó! ”

“….” Vẻ mặt mọi người lại một lần nữa trầm mặc, rất nhanh sau đó có một bác gái y tá đi lên cầm lấy tay tôi: “Cô gái trẻ à, cái này, không phải muốn hỗ trợ là có thể hỗ trợ được đâu, bây giờ chúng tôi cần là nhóm máu O – RH âm tính! ”
“Được rồi, tôi quyết định, tôi chính là loại đó! ” Tôi bắt đầu siết động mạnh của mình, chuẩn bị lấy máu.

Một đám áo trắng kia đều bị tôi làm cho rung động, một lúc sau, có người xoa bóp cánh tay của tôi, cười xòa: “Vậy trước tiên xét nghiệm nhóm máu đi! ”

Chao ôi! Tôi hưng phấn, giơ cánh tay lên cao đi theo cô ta, quá trình xét nghiệm lấy máu diễn ra rất suôn sẻ, từ đầu đến cuối tôi đều nở một nụ cười mơ màng!

Được rồi, Ninh Mặc, tôi sẽ khiến cho anh nợ tôi ngày càng nhiều, moah ha ha ha! Tôi nắm cánh tay ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, xỏ đúng một đôi dép lê, bước đi vô cùng sung sướng, lúc đến gần phòng bệnh, tôi đột nhiên quay đàu, thấy Ninh Mặc áo trắng như tuyết đang cầm theo một cặp lồng cơm đứng ở phía sau tôi, sợ tới mức khiến tôi nhảy bắn lên ba thước, thét to một tiêng.

Ninh Mặc bị tôi dọa cho sợ thiếu chút nữa đánh rớt cặp lồng trong tay.

“Ninh Mặc, anh đây là đèn tắt lại sáng ?” Tôi kéo Ninh Mặc qua xem trái xem phải, quay đầu hỏi bác sĩ : “Anh ta… anh ta không phải thiếu máu nghiêm trọng sao, làm sao lại lêu lổng ra đây thế này ?”

Mọi người dùng trạng thái hóa đá nhìn tôi.

Ninh Mặc thanh thanh cổ họng, tốt bụng trả lời tôi: “Thiếu máu là cái tên gà mờ lái xe đâm vào chúng ta, bị chấn động não nho nhỏ là Hồng Kỳ cô, còn tôi đây, trừ bỏ xe có bị tróc chút sơn, những chỗ khác đều tốt.”

Tôi muốn khóc quá đi, tình tiết đã thay đổi, từ phim Hàn chuyển thẳng thành quảng cáo công ích cho Đảng Trung ương….

“Nếu vậy, tôi thực ra là nhóm máu O, không phải RH! ” Tôi cực kỳ nghiêm túc nói với đồng chí bác sĩ, vừa giơ cánh tay lên tiếp tục giải thích: “Tôi thiếu máu, tôi bị chấn động não, tôi còn bị lao phổi kinh niên….”

Tôi nói thêm một câu, mặt của các vị bác sĩ lại đen thêm một phần.

Mọi người xung quanh cũng im lặng đối mặt….

Đột nhiên, bác gái y tá mặt mũi hiền lành kia đột nhiên phất phất tờ giấy xét nghiệm trên tay từ tầng dưới vọt lên, vừa chạy vừa cực kỳ phấn khích mà kêu to: “Này, tìm thấy rồi, người vừa mới xét nghiệm chính xác là nhóm máu O – RH âm tính! ”

Tôi tuyệt vọng quay đầu nhìn lướt qua Ninh Mặc, thiếu chút nữa khóc ra nước mắt.

Xong rồi, tôi trúng thưởng! Mời gọi tôi hai tiếng liệt sĩ!

“Cô gái trẻ, chúc mừng cô, nguyện vọng của cô sắp thành hiện thực, có thể lập tức truyền máu! ” Bác gái y tá vừa nắm chặt lấy tay tôi, hoàn toàn coi như không nhìn thấy đôi mắt ngập nước của tôi, lắc trái lắc phải: “Lần này như ý muốn của cô, tôi cam đoan với cô, sẽ lấy nhiều một chút truyền cho bạn trai cô! ”
“….” Tôi thạch hóa, phong hóa ….

Ai đó đỡ lấy tôi với, tôi giả bộ mảnh mai yếu ớt, ngã về phía Ninh Mặc, hắn lách mình, xoay người một cách tài tình, tôi liền nhào vô vách tường, ôm đầu hừ hừ.

“Cô gái trẻ, đi truyền máu đi, chỉ chờ mỗi c thi đy! ”

Nc mt ti rơi lã chã, im lặng nhn trời, oan ức biện bạch: “Ti by giờ thy chn động não….”

“Aiz, khng ảnh hởng đến việc truyn mu đu! Bọn ti đỡ c đi! ” Thế nn ti bị một đng ngời vy quanh, vinh quang dng tặng 800CC mu.

Lúc hiến mu xong, lần đầu tin, Ninh Mặc từ phía sau đỡ ly ti, vừa đi vừa cời lạnh: “Diệp Hồng Kỳ, làm sao lần trước hội học sinh kêu gọi hiến máu cũng không thấy cô tích cực như thế. “

Tôi nước mắt nước mũi tùm lum đều chùi cả vào người hắn: “Ninh Mặc, anh không có lương tâm! ”

Hắn dừng chân, đổi dìu thành đỡ, thầm mặc kéo tôi về phía phòng bệnh, vào trong phòng, hắn giúp tôi chỉnh chỉnh gối đầu, đem tôi cẩn thận đỡ lên giường, đột nhiên thở dài: “Diệp Hồng Kỳ, cô có biết không, có đôi khi đối với người khác tốt, cũng sẽ trở thành gánh nặng cho người đó! ”

Đầu tôi mờ mịt nhìn hắn, hoàn toàn xem nhẹ cảm nhận của hắn, chỉ vào cái bình hắn đặt xuống lúc nãy, nói: “Làm nhiều canh một chút đem đến đây, tôi cần tẩm bổ! ”

“….” Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt ông nói gà, bà nói vịt.

“Đúng rồi, viện phí tính thế nào ?! Nói đến tiền viện phí, tôi lại nghĩ đến cái xe của anh, aiz, anh lái xe không tốt lắm phải không! ” Tôi cực kỳ thất vọng mà nhìn hắn, đối với chuyện bạch mã hoàng tử không khống chế nối “bạch mã” mà tiếc nuối.

Da mặt hắn giật giật, ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, rít qua kẽ răng mà nói: “Tôi trả hết! ”

OK, OK, tôi thỏa mãn, tôi nhếch môi, nhận lấy canh hắn đưa, húp sùm sụp: “Ninh Mặc, anh thực hiền thục nha, canh rất là ngon! Tôi thích, hắc hắc hắc! ”

Xong rồi, một tiếng khích lệ kèm theo tiếng cười cực kỳ cuốn hút này, trực tiếp dọa hắn chạy mất dép luốn. Mãi cho đến khi xuất viện, tôi vẫn không nhìn thấy hắn lần thứ hai.

Trái lại bạn đồng chí được tôi cứu tế kia, rất nhanh đã có tin lành.

“Aiz, người ta muốn gặp cô đấy, nói muốn bày tỏ sự cảm tạ! ”
“Để cho chuyện cũ theo gió bay đi ….theo gió bay, theo gió bay! ” Tôi quay người, xoay mông về phía bác gái y tá, muốn khóc, dòng máu thanh xuân chảy mãnh liệt của tôi ơi, làm sao lại chạy vào trong thân thể của một thanh niên vô danh tiểu tốt nào đó.

Như vậy làm sao mà một đứa thuần khiết như tôi có thể chịu được.

“Cô không muốn gặp cậu kia ? Người ta tâm tâm niệm niệm là phải cảm tạ cô đấy! ”
Tôi im lặng nhìn vách tường, nhớ đến 800 CC nhiệt huyết kia, lại choáng váng thêm một trận.

“Cô thật không đi gặp cậu ta, thực không đi, thật sự không đi ?”
Mẹ kiếp, bà y tá này là Đường Tăng chuyến thế sao, tôi quay cái đầu đang đau nhức qua nhìn bác gái, bà ta liền nhếch miệng cười, ý vị thâm trường mà kéo dài giọng ra: “Aiz,… cô gái trẻ à, cậu kia rất tuấn tú nha! ”
“….” Thì ra không phải Đường Tăng, mà là dẫn mối.

“Cô không cần qua đâu, cậu ấy đã đến đây rồi! ”
Người nào vậy, chẳng lẽ không biết tùy mặt mà gửi lời, tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, quay mặt qua, mới vừa liếc mắt một cái, thiếu chút nữa ngã chổng vó từ trên giường xuống.

“Diệp Hồng Kỳ….” Giọng nói nhẹ nhàng êm tai, bộ dáng thể lực dư thừa, nào có nửa điểm giống người bị thiếu máu.

Tôi chậm rãi từ trên giường đứng dậy, sờ sờ tóc, cười gượng: “Thái quản lý à, anh cũng đến đây sao, chẳng lẽ công ty còn có chế độ thăm hỏi công nhân viên lúc bệnh tật ?”
Hắn cười tít mắt nhìn tôi, vươn tay nắm chặt lấy tôi, xúc động cầm nắm, tình ái dào dạt nói: “Hồng Kỳ, chúng ta đều đã huyết dịch dung hòa, kết hợp nhất thể, về sau không cần xa cách như vậy! ”

Tôi rơi lệ, lời này nói ra thật khiến người ta hết hồn!

“Tôi nghe nói cô vì tôi mà buộc bác sĩ lấy máu của mình! ”

Tôi quay sang một bên đau khổ đấm ngực! Sắp đem ngực đám thành size F đến nơi!

Hắn tiếp tục dùng một loại giọng điệu vô cùng tán thưởng mà ngâm vịnh: “Hồng Kỳ à, thực ra tôi vốn nghĩ cô là một đứa con gái ích kỷ, vô lại, đê tiện, hạ lưu, cộng thêm tính cách bỉ ổi, nhưng mà bây giờ cảm nhận về cô trong mắt tôi đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng trước kia, chúc mừng cô! ”
Hắn cực kỳ dâng trào mà vỗ vỗ bờ vai tôi, tôi thấy đầu choáng váng một trận lợi hại, lặng lẽ quay mặt đi, vừa gạt nước mắt vừa gật đầu, mấy từ này là hình dung kiểu gì thế! Mẹ kiếp!

“Kỳ thật tôi cũng nghĩ, cô trừ bỏ tính cách có chút khiếm khuyết, vẻ ngoài có chút tỳ vết, tinh thần có chút bệnh bệnh ra, thì cô cũng là một cô gái không tồi! ” Ánh mắt Thái Kỳ lấp lánh lấp lánh lóe lên, dùng dáng vẻ kiểu như phát hiện ra một khối ngọc thô, cực kỳ thần bí mà nhìn tôi.

Tôi đứng trước loại hào quang thần thánh chiếu rọi này, trừ bỏ rơi lệ ra, không còn lời nào đế đáp lại.

“Cho nên, tôi quyết định, tôi sẽ cải tạo cô, để cô trở thành một cô gái xinh đẹp có tâm hồn lấp lánh chói sáng cùng vởi vẻ ngoài đạt tới năm sao! ” Hắn nắm lấy cánh tay của tôi, cực kỳ kích động lắc lắc.

Bác gái y tá từ khe hở liều mạng giật lấy cánh tay của tôi, oán giận :”Cô ấy bị chấn động não nhẹ, vẫn còn đang quan sát, đừng có lắc lư tùy tiện! Chàng trai, nhẹ nhàng một chút! ”

Thái Kỳ ý còn chưa hết, vươn tay vỗ vỗ mặt tôi: “Tôi sẽ che chở cho cô, Diệp Hồng Kỳ, tin tưởng tôi!” Lực tay của hắn hơi lớn, tôi còn tưởng hắn đang tát vào miệng tôi ấy chứ.

Trong phút chốc, lệ tôi tuôn như Hoàng Hà, đồng chí Thái Kỳ, anh cứ quên lãng tôi đi, tôi luôn luôn làm việc tốt bất lưu danh, có thể không cần dâng trào như thế được không ?!

╮(╯▽╰)╭, Chúa ơi, hãy mang con đi với….

Tôi đã từng lãng tai mà nghe lầm Thái Kỳ mặc đồ Tây đi giày đen kia thành Thái quản lý, tôi cho rằng bộ thị trường của tập đoàn Thiên Duyệt là do hắn quản lý, kết quả, sự thật chứng minh, đừng bao giờ tin vo lỗ tai của mnh, cng khng nn tin vo đi mt của mnh, chúng sẽ mang tin tức giả di đến cho bạn.

” Thi Kỳ, kế hoạch đy cui tuần cần rồi, cậu chỉnh sửa lại sau đ truyn đạt xung nhé! ”

Ti đứng bn cạnh Thi Kỳ, nhn hn nhận từng tập từng tập hồ sơ từ tay quản lý, lại từng tập từng tập vứt ln tay ti.

” Hồng Kỳ, những thứ này lập thành bảng thống kê excel cho tôi trước 12 giờ trưa, những thứ này phải sắp xếp theo thứ tự, còn cái này….”

Tôi rơi lệ đầy mặt, đúng rồi, quên chưa nói, Thái Kỳ là trợ lý của quản lý, còn tôi là trợ lý của trợ lý quản lý, nói tóm lại, hắn và tôi là cùng một chức vụ, cụ thể hơn mà nói, chức trợ lý của hắn cao hơn tôi một cấp!

“Phải dùng màu đỏ đánh dấu tên của những khách hàng này!” Hắn cúi người xuống, chỉ vào một hàng tên khách hàng trên giấy, bắt đầu giảng giải, hôm nay hắn vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu xanh nhạt, nhưng mà đôi dép lê lẹt quẹt dưới chân kia đã được thay bằng một đôi sandal bằng da, cả người sạch sẽ thanh nhã, cùng với hình tượng tinh anh trong quán cà phê trước kia hoàn toàn khác xa một trời một vực.

Tôi nhịn không được tò mò, nhỏ giọng hỏi hắn: “Thái trợ lý, vì sao hôm trước anh mặc đồ Tây, nhìn tinh anh như thế ?”

Hắn á khẩu không trả lời nổi, nhìn tôi, chần chừ một lúc lâu mới cúi đầu, dùng giọng nói không thể nhỏ hơn nữa thì thầm với tôi.”Diệp Hông Kỳ, cô đừng có nói cho người khác biết tôi đến quán cà phê Mạc Đạo giả làm tiểu tư sản nha! ”

Tôi câm lặng…

Hắn cắn răng, ra vẻ hạ quyết tâm, lại một lần nữa thì thầm với tôi: “Quán Mạc Đạo hơi bị nhiều phú bà a, tôi ngồi ở đó, chỉ cần với vẻ ngoài tinh anh, khí chất đầy vẻ kim cương vương lão ngũ, tôi cũng mong dụ dỗ được một người, tuổi già không cần phải lo lắng! ”

“….” Tôi run rẩy nhìn hắn, một lúc sau, giơ ngón cái lên, cực kỳ trúng trọng tâm mà khích lệ hắn: “Lần sau dẫn tôi đi với, tôi cũng muốn cưa tinh anh.”

Hắn nhảy dựng lên ba thước, dùng ánh mắt thù địch mà nhìn tôi: “Cái này không được, một núi không thể có hai kẻ cùng giả B*, cô đến chỗ khác đi, Mạc Đạo là địa bàn của tôi!”

* 装 B: ra vẻ có học vấn, giàu có.

Nhỏ mọn,.tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu bắt đầu gõ bàn phím.

Một lúc sau, tôi nhịn không được đá đá Thái Kỳ ngồi ở bàn đối diện, hỏi: “Vì sao nhất định phải dùng chữ đỏ để đánh dấu tên những khách hàng này?”

Hắn âm trầm ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn tôi, giọng nói thanh thanh lạnh lạnh: “Tôi có thói quen dùng chữ màu đỏ để đánh dấu những khách hàng không chiếm được, như thế tâm lý có chút an ủi một chút!”

“….” Tôi coi như có thể kiêu ngạo với chỉ số thông minh của mình, bởi vì hình như tôi cũng hiểu mang máng ý tứ của hắn. Ý của hắn chính là, những khách hàng nào hắn không chiếm được, hắn coi như người chết luôn!

Thật là một kẻ âm hiểm!

Tôi rụt rụt vai, dùng một loại ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn, quả thực là kẻ đứng từ trên cao nhìn xuống, tôi thật xấu hổ thay cho tiện cách ngây ngô của mình.

Từng ấy đạo hạnh của tôi có tính là cái gì, chân chính cao thủ còn ẩn mình trong đám đông kia kìa!

Hắn cảm thấy sự sùng bái nóng bỏng của tôi, ngước mắt lên nhìn, lạnh lùng liếc tôi một cái, khóe miệng nhếch lên:”Diệp Hồng Kỳ, tôi cảnh cáo cô, giữa trưa mà bản thống kê còn chưa làm xong, tôi sẽ trừ điểm của cô đấy!”

Đúng, ở đây có chế độ dùng điểm để đánh giá trong thời gian thực tập, chỉ cần kỳ thực tập đạt được 80 điểm thì sẽ được lưu lại.

“Diệp Hồng Kỳ, còn nữa, không được chế thêm nước sôi vào ấm trà ngon của tôi, muốn uống thì tự đi mà pha!” Hắn cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt chỉ trích tôi.

Tôi thèm vào, không phải nước trà lần thứ nhất, nước trà lần thứ hai, nước trà lần thứ N sao, tôi thấy Thiết Quan Âm của hắn cũng thơm ra phết, nên mỗi lần đều chờ hắn rời chỗ liền lén lút chạy tới, rót đầy bình trà của tôi, sau đó lại đỏ thêm nước mới vào cho hắn, tôi cứ cho là không chê vào đâu được, ai biết được mũi hắn còn thính hơn cả chó cơ chứ.

Tôi bĩu môi, lấy ra một cái bình trà cực đại dưới chân bàn, lấy cái chén trà nhỏ nhỏ của hắn qua, róc rách rót cho hắn thêm lần nữa.

Hắn liếc xéo qua, khóe miệng giật giật: “Diệp Hồng Kỳ, bảo sao cứ mỗi lần tôi mới châm trà nước thứ nhất đã chẳng có mùi vị gì, thì ra là bình trà của cô to như vậy!”

Chẳng lẽ hắn còn định cuỗm mất cái bình trà này của mình!

Tôi nhất thời cảnh giác cao độ, nhanh chóng giấu cái bình trà xuống dưới chân bàn, giỡn sao, trường học lấy tiền nước hai ngàn một lọ, tôi phải lưu lại mà mang về ký túc xá chậm rãi mà uống chứ, vậy nên, đi làm thật tốt, giấy vệ sinh rồi nước trà đều được giải quyết ổn thỏa chỉ một lần.

Thái Kỳ thấy tôi coi chừng nhìn hắn, lại thấy tôi đem bình trà to đùng thần thần bí bí giấu đi, ánh mắt thầm xuống, sắc mặt đen xì, cúi gằm đầu xuống, càng thêm ra sức gõ bàn phím.

Đến giữa trưa, tôi đem bản thống kê excel cùng với phương thức liên lạc chuyển cho Thái Kỳ, hắn trầm ngâm nhấn chuột loạn xì ngậu, cách một cái bàn, ngón trỏ thon dài trắng nõn ở trên mặt bàn gõ gõ, làm cho tôi tâm hoảng ý loạn.

Mấy đồng nghiệp bên cạnh đã lục tục cầm phiếu ăn đi ăn trưa, tôi lén lén lút lút rút phiếu ăn từ trong ngăn kéo, đang muốn lén lút chuồn ra cửa sau đi ăn cơm, vừa mới kéo ngăn kéo ra, Thái Kỳ ngồi đối diện đã ngẩng đầu lên.

“Diệp Hồng Kỳ, ở lại, bản kê khai của cô có vấn đề!”

Tôi nắm lấy phiếu ăn, khóc không ra nước mắt. Thái Kỳ ngồi cách một cái bàn, ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi qua đó, tôi xịu mặt lết qua.

“Diệp Hồng Kỳ, cô thất học à! ” Hắn ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng, chỉ vào bản thống kê của tôi, giáo huấn: “Hai ô này là phải gộp vào, cô lại thêm khung đen vào!”

Tôi tập trung nhìn kỹ, chính xác là như vậy, khung màu đen in đậm khiến cho sai lầm của tôi càng thêm rõ ràng.

“Không chuyên tâm làm việc, thì đứng đến làm gì!” Ngón trỏ hắn nhấp chuột, nhẹ nhàng kéo xuống, lại chỉ vào bản thống kê, tức giận: “Chỗ này cả hai cái tên đều bị đảo ngược!”

Tôi ngập ngừng giải thích: “Tên nhiều quá, hoa mắt!”

Hắn nâng mắt lên nhìn, khinh thường nhìn tôi một cái, giễu cợt: “Mọi người ai cũng lấy cớ như cô, thì những sai sót vụn vặt như thế này, ai sẽ phụ trách?”

Hắn duỗi tay lấy tấm thẻ đang đeo trên cổ tôi, từ bên trong rút ra thẻ tính điểm, lại quẹt qua máy tính một chút, ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím, điểm của tôi lập tức bị trừ đi 10 điểm.

10 điểm đó, tôi làm sao mà lấy lại được từng ấy điểm bây giờ, trong thẻ vốn có 50 điểm, thế này vốn là cùng nhau xuất phát, tôi lại bị tụt lại so với người khác một quãng rồi.

Hắn khẳng định là muốn đuổi tôi ra khỏi Thiên Duyệt đây mà, nếu không làm sao lại trừ điểm tâm ngoan thủ lạt như vậy chứ.

Tôi đứng trước bàn hắn, vừa giận vừa sợ, không có công việc ở Thiên Duyệt này, tôi biết dùng cái gì để giữ gìn tự tôn của mình chứ, tự tôn đang tràn đầy nguy cơ của tôi.

Tôi lại nhớ đến vẻ mặt bố thí của Ninh Mặc: “Hồng Kỳ, không muốn chết cứng, Thiên Duyệt cạnh tranh rất kịch liệt, cô cứ làm một viên chức nho nhỏ ở một công ty nhỏ là được rồi, tính tình của cô chính là không có chủ kiến, ở Thiên Duyệt mà không có chủ kiến thì không sống được đâu! Cô làm sao cạnh tranh được!”

Tôi làm sao có thể mất đi công việc này được chứ, tôi làm sao có thể để Ninh Mặc nhìn thấy dáng vẻ thất bại của mình được.

“Còn 40 điểm, cô không nỗ lực, chưa được một tháng đã phải tìm lối thoát khác!” Thái Kỳ tựa vào ghế,nhìn vẻ mặt của tôi.

Tôi yên lặng nhìn hắn, dùng một loại ánh mắt vô cùng tuyệt vọng liên tục nhìn hắn, hắn bị tôi nhìn cho toàn thân nổi da gà, năm phút đã đổi mười mấy tư thế, đến cuối cùng, rốt cục nhẫn không được, cáu: “Diệp Hồng Kỳ, cô chẳng lẽ còn chưa phục?! Đây mà là thái độ nhận sai à?!!! “Hắn tiếp tục lật bản thống kê của tôi, cuồi cùng ở phần bổ sung thủ tục, lại khai quật được thêm một sai sót nữa của tôi.

“Nhìn coi, vẫn còn sai đây này! Chỗ này là dấu chấm, không phải dấu phẩy! Tôi phải trừ cô thêm mười điểm nữa mới đúng.” Hắn cực nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi thật muốn đánh cho tên này thành cái dấu chấm than!

Mẹ kiếp, yêu cầu này của hắn chẳng phải chính là đuổi tận giết tuyệt sao, Thái Kỳ, anh thật độc ác mà! Tôi buồn tận xương tủy, mấp máy môi, đột nhiên bưng mặt khóc lớn. Tôi vừa khóc, vừa kéo lấy bàn phím của hn.

“C lm ci g vậy, Diệp Hồng Kỳ, ti đã ni vi c đy l ti sản cng ty rồi cơ m! ” Hn vừa che chở cho bn phím, vừa giận dữ trch mng ti.

Lửa giận hừng hực trong phút chc thiu đt ti, ti lập tức ha thn thnh Ngời khổng lồ mu xanh, chút sức lực mỏng manh của Thi Kỳ kia ti còn chẳng thèm đ vo trong mt, ti liu mạng kéo bn phím của hắn, nhớ tới 10 điểm vô duyên vô phận với tôi kia, lệ khí của tôi lại càng tăng thêm một tầng.

Tôi cào, tôi túm, tôi phá!

Mặt Thái Kỳ vừa đen vừa xanh, cuối cùng hoàn toàn bỏ qua kháng cự, mặt lạnh nhìn tôi đem từng phím trên bàn phím từng cái từng cái một gỡ ra.

Gỡ xong, tâm tình của tôi cảm thấy thật thoải mái. Một đống phím bấm nằm trên bàn hắn, giống hệt như một trái núi đen nho nhỏ.

Moah ha ha ha, thật có cảm giác thành tựu….

Tôi dâng trào ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thái Kỳ mặt lạnh mắt lạnh, cả người run run, cảm xúc mãnh liệt nhanh chóng biến mất, nghĩ ngợi một chút, tôi quyết định bắt đầu nhặt bàn phím lên ráp lại như cũ.

“Diệp Hồng Kỳ, chơi lắp ráp vui lắm sao?” Hắn cười đến u ám.

Tôi lau một đống mồ hồi, nhìn hắn cười trừ: “Thái trợ lý, hay là anh cũng gỡ bàn phím của tôi đi, thật ra cũng bổ não lắm!”

Sắc mặt hắn xanh mét nhìn tôi, gõ gõ cái bàn, đột nhiên nở một nụ cười sáng chói, nói: “Tôi đã định nếu như cô nghiêm túc thành khẩn đưa chút lễ vật, nói lời xin lỗi, điểm số tôi có thể châm chước thêm vào cho cô….”

Hắn ý còn chưa hết dừng lại không nói gì, nhìn về phía tôi.

Linh quang chợt lóe, tôi nhất thời tỉnh ngộ, một bước vọt tới, lấy tốc độ của tia chớp lập tức quỳ xuống, ôm lấy chân hắn, nghẹn ngào nức nở: “Thái trợ lý, tôi sai lầm rồi, anh tha thứ cho tôi!”

Để tăng thêm giọng điệu, tôi càng khóc lớn hơn: “Cái kia, Thái trợ lý, tôi chẳng qua chỉ là trẻ con thôi mà….”

“….” Hắn im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau, vươn tay sờ sờ đầu tôi, cực kỳ xúc động mà khen ngợi tôi: “Diệp Hồng Kỳ. cô còn có thể vô sỉ đến thế nào nữa đây!”

Tôi tức giận nắm quyền, dùng ánh mắt thuần khiết ngẩng lên nhìn hắn: “Thái trợ lý, anh có thể sỉ nhục vẻ ngoài của tôi, nhưng anh không được sỉ nhục nhân cách của tôi!”

Mặc dù nhân cách của tôi cũng hết sức nhỏ bé! Chỉ to hơn hạt gạo một chút thôi.

Hắn lại trầm mặc lần nữa, một lúc sau, kéo tấm thẻ trên ngực tôi, thuận thế lôi luôn tôi về phía trước, đến bên cạnh dụng cụ quét từ bên cạnh bàn phím, xoẹt xoẹt quẹt một cái, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng nhấp một cái, 10 điểm mất đi lúc nảy quả nhiên được khôi phục.

“Lần sau sẽ không có ngoại lệ như vậy nữa!” Hắn quay mặt lại, tôi còn nhìn thấy khóe miệng của hắn vẫn còn theo thói quen giật giật.

“Rõ!” Tôi lau nước mắt, cúi đầu siết chặt lấy phiếu ăn.

“Cùng nhau đi ăn cơm đi!” Hắn đứng lên, lấy phiếu cơm ra, một tay túm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi đi theo được vài bước mới buông ra nói: “Cô phụ trách gọi đồ ăn, tôi phụ trách gọi cơm!”

A? Tại sao lại thế! Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm thanh toán hóa đơn xa xỉ như vậy chứ! Vũ trụ nhỏ của tôi trong phút chốc lại thiêu đốt.

“Làm sao, không ổn sao?” Hắn quay mặt nhìn tôi, gương mặt cực kỳ anh tuấn thanh tú, nhưng mà sao lại có cảm giác vô sỉ như vậy nhỉ ?

Tôi rủ mắt nhìn tấm thẻ đeo trước ngực, tự điều chỉnh tâm lý trong vòng ba giây, đột nhiên ngẩng đầu, nhe răng cười, thật là muôn hoa khoe sắc: “Làm sao lại thế, Thái trợ lý, phân công như vậy, thật là quá tốt! Tôi rất vui vẻ mà!” Vui vẻ cái quỷ!

Hắn cười như không cười nhìn tôi một cái, xoay người bước đi.

Tôi đi theo phía sau hắn, từng ngụm từng ngụm nước miếng nhổ về phía hắn, Thái Kỳ, anh thật là độc, tôi biết thừa, anh chính là không muốn phiếu cơm của tôi còn tiền nữa chứ gì!

“Diệp Hồng Kỳ, cô mà phun nước miếng về phía tôi nữa, chiều về tôi sẽ tịch thu bình trà của cô!” Hắn đột nhiên quay người lại, tôi vẫn còn một ngụm nước miếng chưa kịp phun, nhất thời tắc trong cổ họng, làm tôi sặc đến chảy nước mắt.

Ho khan một lúc lâu sau, tôi kiềm chế lại ý muốn muốn vung nắm đấm, rớt nước mắt giải thích: “Thật ra là tôi đâu có phun nước miếng, đó là vận động chuẩn bị của tôi trước khi ăn cơm.”

Hắn hung hăng trừng tôi một cái, cầm lấy khay cơm của tôi, bỏ rơi tôi tới mười mấy bước.

@@@@@@@@@ @@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Kết quả, cơm trưa tôi gọi ớt xanh xào khoai tây, một khay toàn rau xanh, Thái Kỳ đồng chí phát huy khí phách hào hùng phóng khoáng của đàn ông, gọi cho hai người nửa cân cơm.

Về phần hai món ăn kia, hắn gẩy cho tôi một chút, phần còn lại đổ hết vào bát hắn.

Tôi rơi lệ nóng ăn cơm trắng, vừa ăn vừa ân cần hỏi thăm tất cả thân thích cùng tổ tông của Thái Kỳ một lần…

“Lúc ăn cơm đừng có mắng chửi người!” Thái Kỳ dùng đũa gõ gõ lên thành bát của tôi, rất đúng trọng tâm phát biểu ý kiến.

Tôi miệng đầy cơm trắng, vô cùng ai oán nhìn hắn.

“Ai da, Thái… trợ lý sao ăn có thế này!” Lục tục có người đi qua bàn của chúng tôi, là Lý quản lý của phòng thị trường, lại còn cực kỳ hết sức lo sợ tự động bưng đến một bát cá kho tàu.

“Thái trợ lý, hôm nay cậu sao lại tự mình đến phòng ăn ăn cơm vậy!”

Tôi bới bới cơm trắng, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chị em gái phòng hành chính ngồi bên cạnh đang dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Thái Kỳ.

Thật là quái dị, ăn cơm không tự mình đến, chẳng lẽ còn để cho trợ lý của hắn giúp một tay thay mặt ăn sao? Đúng là bệnh thần kinh!

Một chị gái xinh đẹp liền tự động tự phát ngồi xuống, cười duyên dáng chỉ vào khay của tôi: “Ai da, tiểu trợ lý sức ăn cũng thật khỏe nha!”

Tôi im lặng không nói gì giơ đũa lên, ánh mắt lướt qua bộ ngực vĩ đại của cô ta, rơi xuống món thịt kho trong tay cô ta, thèm thuồng chảy nước miếng.

Thái Kỳ cười như không cười nhìn tôi, đáp lại cô ta: “Chị không biết à, cô ấy vẫn còn là trẻ con, đang trưởng thành phát dục đấy, ăn nhiều một chút mới tốt!”

Phụt, tôi phun ra một đống cơm, chị gái xinh đẹp cười duyên không có phòng bị, bị tôi phun cho đầy mặt đầy đầu. Cô ta còn theo phản xạ có điều kiện mà nhai luôn mấy hạt cơm bị tôi phun “nhầm” vào trong miệng.

“Ặc…cô….” Cô ta phản ứng lại, nôn khan một chút sau đó vỗ bàn đứng lên, ánh mắt quét qua Thái Kỳ mặt lạnh, đột nhiên hạ hỏa.

“Hai người cứ dùng từ từ! Tôi ăn no rồi!” Cô ta ấm ức lau mặt, đứng dậy muốn đi.

“Từ từ!” Tôi kéo cô ta lại.

Cô ta quay đầu lại, da mặt co rút một cách nghiêm trọng: “Tiểu trợ lý, còn có chuyện gì sao?”

Tôi cực kỳ nghiêm túc hỏi cô ta: “Thịt kho trong tay chị định xử lý thế nào?”

Cô ta ngẩn người, thản nhiên trả lời tôi: “Vứt đi thôi!”

“Đừng lãng phí, tôi cố gắng chịu khổ ăn giúp chị vậy!” Tôi tiếp tục cực kỳ nghiêm túc nhìn món thịt kho trên tay cô ta.

Cô ta cuối cùng cũng không đỡ nổi, vội vã để món thịt kho lại trên bàn, chạy trối chết, mới đó mà đã không thấy người đâu.

Tôi vui vẻ gắp một miếng thịt kho lên, đang định đưa vào trong miệng.

“Hồng Kỳ, cô sao lại có thể vô sỉ như vậy!”

Hở? Động tác của tôi cứng đờ.

“Sao lại có thể ăn mảnh được chứ!” Chiếc đũa của Thái Kỳ lại chạy sang đây, như gió cuốn mây bay, phút chốc đã gắp hết thịt nạc bên trong khay ra không còn lấy một mẩu.

“Oa, đã quá!” Hắn thỏa mãn vỗ bụng, vừa quay đầu lại, bị làm cho sợ thiếu chút nữa đánh rớt cái khay: “Diệp Hồng Kỳ cô khóc cái gì?”

Tôi thút thít ôm khay cơm, mếu máo: “Thái trợ lý, hết thức ăn mất rồi!”

Hắn hào phóng đẩy món cá kho tới: “Cái này cho cô!”

Tôi chỉ liếc qua một cái, khóc lại càng thêm bi thương: “Thái trợ lý….” Tôi thở không ra hơi nghẹn ngào.

Hắn khoát khoát tay, có vẻ ngượng ngùng nói: “Không cần cảm động, ăn đi ăn đi!”

Tôi có cảm động cái đầu anh, nước mắt của tôi cuối cùng cũng tuôn xuống, một tay hất khay cơm lên, rống giận:”Tôi bị dị ứng với cá, tôi chỉ ăn thịt!”

“A…A….A…Tôi muốn ăn thịt!” Tôi ngửa mặt lên trời thét dài.

Cả nhà ăn chật kín người, đều hóa đá, thấp thỏm bất an nhìn về phía bàn chỗ chúng tôi.

“Hồng Kỳ, cô làm tôi mất mặt quá đi!” Mặt của Thái Kỳ quá nhiên đã đeánì, nhưng mà, chỉ hai ba giây sau, vẻ mặt của hắn lại trở nên vui vẻ một cách dị thường: “A ha, thì ra cô cũng dị ứng với cá hả!”

Tôi tiếp tục ném khay cơm, cáu: “Biến, đừng có mà bắt chước giọng điệu của tôi!”

Không cho tôi ăn thịt, cha của Thiên Hoàng* tới cũng vô ích.

*hoàng đế của Nhật Bản

Thái Kỳ cười hì hì sờ sờ đầu tôi: “Ngoan, đừng tức nữa! Chỉ cần cô đi theo tôi, nhất định sẽ có thịt ăn!”

Sao? Tôi lập tức vẫy vẫy cái đuôi chạy theo sau.

“Sắp xếp đi, đi ăn một bữa, chúng ta cùng nhau gọi thịt kho!” Hắn dùng ánh mắt rất chân thành nhìn tôi, chiếc đũa lướt qua tay tôi, hạ xuống món thịt kho tàu, lấy ra miếng thịt nạc cuối cùng, nuốt xuống.

Agrrrr, tôi….cáu…rồi…đấy!

Mãi cho đến khi tan tầm, tôi vẫn chưa tha thứ cho Thái Kỳ, mặt lạnh ngồi tại chỗ gõ gõ đánh đánh, hắn thỉnh thoảng nhìn tôi chăm chú, tôi vẫn dùng mặt lạnh nhìn hắn.

Kẻ nào cản trở tôi ăn thịt, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho kẻ đó!

Tôi ra sức gõ bàn phím, năm giờ một phút, chính thức tan tầm.

Tôi chạy một mạch đến phòng vệ sinh của công ty, định bụng kiếm chút giấy vệ sinh giấu vào trong túi đem về dùng

“Diệp Hồng Kỳ, cô định làm gì thế?” Thái Kỳ cũng ôm trong tay một bọc lớn, tựa vào cửa phòng vệ sinh nhìn tôi, thấy tôi nhìn qua, mỉm cười đầy dịu dàng về phía tôi.

Nụ cười của hắn đương nhiên là đẹp nhất, cho dù tôi đúng là mê luyến Ninh Mặc thật., nhưng không thể không thừa nhận, lúc hắn cười lên, có thể hòa tan tất cả mọi thứ.

Nhưng mà, lần này, không hòa tan nổi khao khát muốn ăn thịt của tôi.

Tôi hừ một tiếng, lách qua bên cạnh hắn định bỏ đi.

“Uây uây uây, cô vào đây chôm giấy vệ sinh sao?”H ắn nhấc tay lên, cản tôi lại, con ngươi lóe lên nhìn tôi, làm tôi không khỏi bị hắn nhìn cho hoảng hốt một phen, thật là một đôi mắt sáng ngời trong suốt, thật xinh đẹp.

Hắn vừa cười cười, vừa thần thần bí bí lôi từ trong bọc lớn kia ra một cuộn giấy: “Đừng vào nữa, tôi chôm hết rồi, vệ sinh nam là của tôi, vệ sinh nữ thì của cô!”

Thái Kỳ, đủ nghĩa khí!

Tôi vỗ bốp một phát lên vai hắn, rất rộng lượng mà tha thứ cho sự kiện giành thịt kho lúc nãy.

“Hồng Kỳ, chúng ta có nên xuống lầu mau một chút không ?” Hắn ngập ngừng nhìn tôi.

“Tại sao?”

“À, quản lý Lý vừa vào phòng vệ sinh, bây giờ còn chưa thấy ra ngoài, tôi sợ anh ta phát hiện ra chúng ta chôm giấy vệ sinh!” Hắn rất có tính tổng kết mà nhắc nhở tôi.

Oh oh oh, rất tốt, giác ngộ kiểu này rất cần cho thời điểm cần thiết.

Tôi kéo hắn, chạy một mạch đến thang máy, đi xuống dưới lầu.

Lúc trước khi ra khỏi cổng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bác bảo vệ, tôi cực kỳ thấp thỏm, chỉ sợ cái ba lô đang phồng lên sẽ bị bác ấy nhìn ra, may thay, bác ấy chi nịnh nọt gật đầu với Thái Kỳ một cái, cũng không nói lời nào.

“Hồng Kỳ, đi làm đã quen chưa?” Đứng ở dưới lầu, Thái Kỳ đột nhiên hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định thành thực trả lời hắn: “Thái trợ lý, tôi thích Thiên Duyệt, thích tầng 23!”

Hắn cười nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thích là tốt rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục trộm giấy vệ sinh đi!”

“….” Tôi câm nín, chuyện kiểu này không phải chỉ nên một tuần một lần thôi sao?
Thái trợ lý, anh thật là không có đạo đức nha!

Bảng Excel, văn bản Word, mấy ngày nay tôi tiếp xúc loanh quanh chỉ có mấy thứ này, đồng chí Thái Kỳ luôn có thể từ trong đống văn bản vớ vẩn này tìm ra mấy chi tiết nhỏ nhặt để khiến tôi phát điên.

“Hồng Kỳ, mục tiu của c khi tiến vo Thin Duyệt l g?” Hội nghị thờng kỳ cui tuần, tt cả thnh vin mi đu t tựu đng đủ, tt cả mọi ngời đu hăng hi giơ tay, sung sng ni ra mục tiu của mnh.

Ti run run, khng chút nghĩ ngợi ni: “Khng bị su răng!”

“….” Thi Kỳ im lặng một lúc, đột nhin lộ ra hm răng trng nhtuyết, đại khái là vì Thái trợ lý rất ít khi cười, cho nên Lý quản lý của bộ thị trường ngay lập tức dùng ánh mắt thụ sủng nhược kinh chăm chú nhìn Thái Kỳ.

Sau đó tôi nhìn thấy anh ta lặng lẽ làm động tác vỗ tay.

Rào rào rào, tất cả công nhân viên đồng loạt giống hệt như mấy đứa điên, vỗ tay đến rút gân. Thái Kỳ ung dung thong thả quay mặt sang, nhếch môi nhìn về phía Lý quản lý: “Lý quản lý, buồn cười như vậy sao?”

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Lý quản lý trong phút chốc cứng lại đứng hình. Nụ cười của mọi người cũng đứng hình luôn!

Kinh nhờ, bạn học Thái Kỳ, người đầu tiên cười chẳng phải là anh sao!

“Được rồi, để Lý quản lý cho chúng ta biết về mục tiêu của công ty một chút đi!” Hắn đảo mắt qua những người mới đang mỉm cười cứng ngắc, đột nhiên lương tâm trỗi dậy, chuyển đề tài.

Lý quản lý lập tức sống lại: “Mục tiêu của tập đoàn Thiên Duyệt chúng ta chính là…. độc chiếm ngôi đầu*, dẫn đầu phong cách, riêng một ngọn cờ trong ngành…”

*Nguyên văn: độc chiếm ngao đầu – thời kỳ Đường Tống trước điện của Hoàng đế thường có tượng khắc chạm trổ hình rùa thần (ngao), phàm là Hàn Lâm học sĩ, Trạng Nguyên hoặc quan viên khi vào yết kiến Hoàng Đế đều phải hướng về chính giữa đầu rùa, tục cũ gọi những người được vào Hàn Lâm Viện là “Thượng Ngao đầu.” Sau này có câu Khôi tinh điểm đấu, độc chiếm ngao đầu” là để chỉ những người đứng đầu. => theo baidu đại thẩm

Tôi vỗ tay đầu tiên, thành ngữ của anh ta quá phong phú, đối với một thanh niên đầy khí chất nhân văn như tôi, quả thật giống như sóng đánh ào ạt đầy tính cộng hưởng.

“Chúng ta sẽ bứt xa so với tập đoàn Tường Thực, quăng bọn họ ra phía sau!” Anh ta càng nói càng kích động, giơ tay lên hô to.

Tất cả công nhân viên, đều thấp thỏm im lặng.

Chỉ có tôi, một kẻ ngoại đạo có nội tâm mênh mông không có cách nào hiểu nổi, tập đoàn Tường Thực! Tôi siết chặt nắm đấm, toàn bộ vũ trụ nhỏ đều thiêu đốt tại đây.

Chỉ ngừng lại độ không giờ lẻ ba giây, tôi nghe thấy giọng nói âm u, lạnh lẽo của mình: “Đúng vậy, Lý quản lý, phải đem bọn họ giẫm dưới đế giày!!!”

Lý quản lý lập tức quay đầu, dùng ánh mắt tri kỷ nhìn tôi.

Tình cảm khó bộc lộ, một thân nhiệt huyết mênh mông, thế nên, tôi dẫm lên cái ghế trong phòng họp, vung tay hô to: “Đánh tới Tường Thực, tiêu diệt Tường Thực, bóp nát nó, giày xéo nó…”

Lý quản lý cùng với mấy người mới bị tấm chân tình của tôi làm cho rung động , thật dâng trào, mười mấy người, chỉnh tề nghiêm mặt ngẩng đầu, thật là hoành tráng.

Thái Kỳ im lặng không lên tiếng đứng dậy, vươn tay xách lấy cổ áo tôi, lôi kẻ đang bộc lộ chân tình mãnh liệt là tôi đây yên lặng kéo ra khỏi phòng họp.

Lúc đóng cửa, hắn làm động tác mời: “Lý quản lý, mọi người tiếp tục họp! Còn cô này, tôi tự mình giáo huấn!”

Tôi hổn hà hổn hển, trên mặt nóng bừng, cặp mắt trừng trừng, nắm đấm vẫn còn trong trạng thái kích động, Thái Kỳ xách tôi lên, chuyển qua phía sau phòng họp, kéo tôi đẩy vào bên cạnh bồn rửa tay trong phòng nghỉ, mở vòi nước, xối thẳng về phía tôi.

“Oa oa oa, mưu sát à!” Tôi tránh cột nước, bị dòng nước lạnh như băng làm cho cả kinh, cả người cũng tỉnh táo lại.

“Hừ!” Hắn hừ lạnh.

Một lúc lâu sau, hắn khoanh tay, ngồi chồm hỗm xuống nhìn thẳng tôi, có vẻ lơ đãng mà hỏi tôi: “Cái kia…” Hắn muốn nói lại thôi, tiếp theo hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

Hắn chậm chạp không nói lời nào, tôi chờ hắn nói nốt nửa câu dưới, càng chờ càng thiếu kiên nhẫn, hỏi dồn lại: “Cái gì hả?”
Hắn cực kỳ không được tự nhiên quay đầu lại, giọng nói cứng đờ: “Cô thích tên đó như vậy, hận thành bộ dạng này?”

Giọng điệu quái gì thế này, tôi tức giận đứng dậy, bi phẫn nhìn hắn: “Thái trợ lý, tôi đây là toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, luôn luôn chuẩn bị sẵn tinh thần cho công ty, xin hỏi tên đó mà anh nói, là ai?”

Thái Kỳ vụt quay mặt lại, tôi thấy trong con ngươi đen láy của hắn có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn cứ chăm chú như vậy nhìn thẳng về phía tôi, chỉ một lát sau, ngọn lửa thần kỳ được dập tắt, hắn không những không giận mà lại còn cười: “Phải không, Diệp Hồng Kỳ. tinh thần như vậy phải giữ vững! Tập đoàn Thiên Duyệt cần chính là những người năng nổ nhiệt tình như cô, có khả năng hội nhập như vậy, sớm muộn cũng đứng đầu top 50 của thế giới!”

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, đi theo sau hắn, bám sát bề trên: “Thái trợ lý, mục tiêu của anh là gì? Vừa nãy ở trên hội nghị anh còn chưa có nói!”

Hắn lạnh mặt, rất nghiêm túc trả lời tôi: “Đề tài này quá riêng tư rồi, tôi rất ngại trả lời!”

“….” Tôi há hốc mồm cứng lưỡi, Thái trợ lý, có phải anh nghĩ xa xôi quá rồi không, anh cho rằng tôi đang hỏi cái gì?

Hắn dừng bước, lấy quyển sổ ghi chép trong tay gõ lên đầu tôi một cái, liếc nhìn tôi:”Thật muốn biết?”
Thật ra thì tính tò mò của tôi cũng không mạnh, cho nên tôi nhịn được dục vọng bát quái, biết thời biết thế mà lắc đầu. Có lẽ Thái Kỳ không ngờ rằng tôi lại chính nghĩa lẫm liệt như vậy, dùng loại ánh mắt đầy kinh ngạc khi nhìn thấy người ngoài hành tinh Namek trợn mắt nhìn tôi.

“Aiz, Hồng Kỳ, con gái không phải ai cũng tò mò sao?”

Cái đồ tiểu nhân này, chẳng lẽ ám chỉ tôi không phải con gái?

Tôi dùng ánh mắt cực kỳ tức giận nhìn hắn, nhân tiện ưỡn ngực, thấy hắn cười chẳng tốt đẹp gì, lại hung hăng trợn mắt trừng hắn một cái, cầm thẻ mở ra cửa phòng làm việc vào trước hắn.

Sau đó nhanh chóng mở máy vi tính, tiếp tục nhập tư liệu của các chi nhánh phân phối vào tài liệu của đại lý.

Ding dong, tôi thấy cửa sổ MSN nhảy ra, trên đó viết, năm giờ một phút, chờ tôi dưới lầu, tôi mời cô ăn cơm.

Là Thái Kỳ.

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cái bàn đối diện, hắn đúng lúc cũng ngẩng đầu lên, nhướn chân mày.

Lại còn vẻ mặt cái gì cũng không biết.

Tôi nghĩ nghĩ một lúc, nhắn lại vào MSN: “Vì chuyện gỉ vậy, anh mời? Xác định?”
Tin vừa được gửi đi, tôi thò đầu nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, bất chợt lại ngẩng đầu nhìn tôi lần nữa, giống hệt như vừa nuốt phải một con ruồi.

Ding dong, cùng lúc đó một tin MSN ngắn ngủn được gửi tới.

Ai da, Sorry, gửi nhầm người!

Tôi giữ lấy chân bàn, cố gắng khống chế tâm trạng của mình, tôi sợ mình mà buông lỏng tay, sẽ đem cả cái bàn ném ra ngoài, nhẫn nại chừng một hồi, vừa mới thở bình thường bình ổn được cơn tức mênh mông, tin nhắn MSN thứ hai của hắn lại bắn tới.

Năm giờ một phút, đợi tôi dưới lầu, cùng nhau ăn cơm?

Khốn kiếp, đang thử tính nhẫn nại của tôi sao, tôi vụt đứng dậy, nổi giận đùng đùng chỉ trích hắn: “Thái trợ lý, anh lại gửi nhầm tin MSN nữa ?”

Hắn rất vô tội nhìn tôi: “Tin gì ?”

Tôi thấy đồng nghiệp chung quanh đều vểnh tai lên nghe ngóng, trông thì có vẻ rất bận rộn nhưng thực ra đều đang cắm đầu cẩn thận nghe ngóng cuộc nói chuyện giữa tôi và Thái Kỳ.

Thái Kỳ vẫn là cái dáng vẻ rất chi là vô tội ấy, thậm chí còn đứng lên đến xem tôi: “Hồng Kỳ, cái gì vậy?”

Tôi cáu, cúi đầu khô khan “tụng” lại cái tin nhắn hắn gửi sai một lần:”Năm giờ một phút, chờ tôi dưới lầu, cùng nhau ăn cơm!”

Sau đó vừa ngẩng đầu, nhất thời hóa đá.

Tôi thấy tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mập mờ.

Thái Kỳ đột nhiên thở dài, giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn một chút, sau đó thật khó khăn mà nhìn tôi:” Th ra l c mun hẹn ti? Ci ny, năm giờ một phút…”

Hn vut cm, dng vẻ cực kỳ kh xử.

Hn trầm ngm chừng một phút, cực kỳ bt đc dĩ bung tay: “Đợc rồi, Hồng Kỳ, nghĩ đến th diện của con gi! Ti cũng c m đp ứng c vậy!”

Ti bị bản lĩnh đổi trng thay đen của hn lm cho giận đến đin đảo thần hồn, vơn ngn tay, chỉ v phía hắn run run cả nửa ngày, cũng không thốt ra nổi một câu.

Hắn tâm tình vô cùng tốt nhìn tôi gật đầu một cái: “Được rồi, được rồi, làm việc trước đã, thời gian làm việc không được nói chuyện riềng!”

Tôi nghiến răng, lập tức bẻ gãy hai cây bút. Thái Kỳ đứng cách một cái bàn cực kỳ thương hại mà nhìn tôi một cái, có lẽ là do vũ trụ nhỏ dâng trào của tôi làm cho tôi nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn, Thái Kỳ nhíu mày, vô cùng khiêu khích mỉm cười nhìn tôi, hai giây sau, hắn thong thả yên lặng cầm cái thẻ trước ngực quơ quơ về phía tôi.

Đây tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn, tôi lệ chảy ròng ròng, răng rắc, hai cái bút bị bẻ gãy lúc nãy lại phân thành tám đoạn.

Thái Kỳ, coi như anh lợi hại.

Tôi nổi giận đùng đùng gửi một đống MSN qua: Thái Kỳ, anh quá hèn hạ!

Tin vừa được gửi đi xong, một lúc lâu sau không có hồi âm, lâu đến mức tôi gõ xong một phần bản kê rồi, hắn mới nhắn lại.

╮(╯▽╰)╭, Hồng Kỳ, lần thứ hai tôi đâu có nhắn nhầm chứ,

Hả ? Tôi gõ lại một dấu chấm hỏi.

Hắn lập tức trả lời: Tôi quên mang ví rồi, cho nên chỉ có thể mời cô cùng nhau đi ăn tối thôi!

Chuối tiêu với táo có thể ăn cùng nhau sao*, chẳng lẽ tôi đây chính là công tử Bạc Liêu tiêu tiền như giấy trong truyền thuyết sao, đồng chí Thái Kỳ, tôi hận anh!

* Hai cái này ăn với nhau không tốt cho dạ dày, vị nó đối nhau ~~ các bợn TQ bảo thế bạn nào nghi ngờ thì có thể thử.

Năm giờ còn chưa đến, đồng chí Thái trợ lý đã không thấy bóng đâu, cũng không có tung tích, tôi đang định thở dài nhẹ nhõm, đã nhìn thấy Lý quản lý khoanh tay thong thả ung dung bước tới.

“Aiz, Hồng Kỳ, có dũng khí đấy, Thái trợ lý nhà chúng ta là lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp nữ trong công ty đấy! ” Anh ta cười cười gõ gõ cái bàn của tôi, ám muội nháy mắt vài cái.

Tôi khóc không ra nước mắt, tay run run, từng ngón từng ngón tróc lấy phím gõ trên bàn phím.

“Aiz, xuống sớm một chút đi, cùng Thái trợ lý có một buổi tối tốt đẹp! ” Lý quản lý cười hề hề nhìn tôi, ý vị sâu xa hắc hắc cười thêm hai tiếng: “Thái trợ lý đang sốt ruột chờ ở cửa phòng hành chính ấy! Tuổi trẻ thật là tốt nha…”

Bệnh thần kinh, phá của với trẻ tuổi thì liên quan quái gì, nhìn tôi đây này, đúng rồi đúng rồi, xin đừng có rời tầm mắt đi, Lý quản lý, xin ngài hãy nhìn khuôn mặt lệ rơi đầy mặt của tôi đây này.

Tôi dùng ánh mắt buồn bã liếc nhìn Lý quản lý, lại im lặng nhìn cái bóp da của mình. Tựa như thấy người yêu đang mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.

Chỉ chốc lát sau…. tôi lặng lẽ từ chỗ ngồi đứng lên, móc một cái túi nhỏ từ trong bóp da ra, bắt đầu vô cùng nghiêm túc đếm, đến cả từng đòng xu lẻ cũng cực kỳ hăng hái. Tôi chuyên tâm như vậy, hoàn toàn quên mất còn có một vị thủ trưởng đang xúc động cảm khái đứng bên cạnh.

Khóe miệng Lý quản lý giật giật, ho khan một tiếng, lại chậm rì rì lượn trở về căn phòng quản lý duy nhất.

Cả phòng làm việc chỉ còn tiếng tiền xu của tôi loảng xoảng rơi xuống, chát chúa êm tai, một lần lại một lần, đếm được đến lần thứ năm, tôi rốt cục buồn tận xương tủy.

Tôi dễ dàng lắm sao, hả? Bác gái dọn vệ sinh cho Thiên Duyệt cũng còn giàu hơn tôi, vào Thiên Duyệt lâu như vậy, tôi đây chút tiền tiêu vặt cũng chưa được lĩnh!

Thôi bỏ đi, dù sao cũng thế, của đi thay người!

Tôi nắm chặt cái bóp nhỏ, ủ rũ cúi đầu chạy về phía phòng hành chính, lúc đi qua hành lang, tôi từ xa đã thấy Thái Kỳ đang tựa vào cửa phòng hành chính, cười đến mặt mày hớn hở, nắng xuân rực rỡ, hứa hươu hứa vượn với người bên trong: “Cái này cũng không thể oán trách, tùy duyên đi, tối mai năm giờ một phút, không thấy không về!”

Tôi yên lặng bước tới trước mặt hắn, trùng hợp nhìn thấy cặp mắt đen lấp lánh của hắn, cùng với bờ môi mang theo một nụ cười nhẹ cực kỳ nhu hòa, thật là mẹ nó cực kỳ sáng rực động lòng người!

“A? Hồng Kỳ, cô sao lại tan trước giờ làm việc hả?” Hắn nhìn thấy tôi, lập tức vênh mặt giáo huấn, vươn tay lôi tấm thẻ trước ngực tôi ra, ra oai kéo kéo: “Đã nói tan trước giờ làm, là phải bị trừ điểm rồi cơ mà!”
Tôi dùng vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi đáp lại hắn.

Ông đây là liệt sĩ, ông đây không sợ anh!

Được rồi, trừ đi, trừ xong rồi…Oa, tôi lại đi ôm chân, rồi nói xin lỗi, thở dài, quả nhiên tiện cách của tôi dạo gần đây chỉ có tăng chứ không giảm chút nào, tôi còn cảm thấy nhân cách yếu ớt kia lại một lần nữa bỏ tôi mà đi.

“Thái Kỳ, cậu lại hù dọa con gái nhà người ta rồi!”

Thái Kỳ xoa tay cười to, xoay người qua tôi nói: “Aiz, cô ta thuộc dạng hiếm có khó tìm như vậy, mà cô vẫn còn có thể nhìn ra cô ta là con gái!”

Tôi xoay mặt tức giận trừng hắn: “Tôi có ngực có mông, chỗ nào không giống con gái?”

Hắn nghẹn rồi nghẹn, dáng vẻ rất khiếp sợ: “Hồng Kỳ, cô đã mấy năm rồi không soi gương hả? Phải biết chấp nhận sự thật, tôi biết lý tưởng và thực tế luôn có sự khác biệt rất lớn!” Hắn dùng vẻ mặt rất nghiêm túc khom lưng đối mặt với tôi, lại nắm tay làm ra vẻ khích lệ: “Đối mặt nó, đừng trốn tránh! Ngực phẳng cũng đừng hổ thẹn!”

“…..” Tôi câm nín, quay người qua chỗ khác đấm ngực, thật là tức chết mà.

“Cẩn thận đấm thành viêm tuyến sữa!” Thái Kỳ nhỏ giọng ghé vào lỗ tai nói, từ tầm mắt của người ngoài mà nhìn, vẻ mặt của hắn vừa dịu dàng lại quan tâm chăm sóc.

Păng…. Dây thần kinh lý trí căng thẳng kia cuối cùng cũng đứt phựt! Tôi muốn nổi giận!

“Diệp trợ lý, cô đừng chấp nhặt với anh ấy làm gì!” Vươn tay qua, cực kỳ nhẹ nhàng kéo tôi về, tôi thở hồn hển nhìn sang.

Cơn tức cũng tắc ở ngực.

Là bông hoa của phòng hành chính, Điềm Điềm, đúng là người cũng như tên, dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ hơi mỉm cười, đã có hai má núm đồng tiền hiện ra, đáng yêu không nói lên lời.

Đối mặt với một cô gái đáng yêu như vậy, tôi cũng không có cách nào mà nắm quyền vung loạn.

“Thái Kỳ, đừng có bắt nạt trợ lý Diệp, anh mà dọa cô ấy chạy mất, chắc là không có ai dám làm trợ lý cho anh đâu, tài nguyên của công ty có hạn đấy!”

Thái Kỳ nhếch nhếch miệng, xách cổ tôi, mạnh mẽ kéo tôi về: “Tôi với cô ấy là thẳng thắn trao đổi, lời nói thật làm sao lại dọa cô ấy được?”

Thật không biết xấu hổ, tôi cứng người nổi giận, ánh mắt cũng không thèm liếc hắn.

“Aiz, cô mà cười một cái, tôi cho cô thêm mười điểm!” Hắn buông cổ tôi ra, đưa tay kéo kéo cái thẻ trước ngực.

Thêm mười điểm, thêm mười điểm….

Tôi hít sâu mấy lần, đưa tay lên xoa xoa mặt, vừa ngẩng đầu, chắc chắn rực rỡ như xuân về hoa nở: “Thái trợ lý, anh tốt nhất đấy!”

Phụt…. Lần này mặt của Thái Kỳ hoàn toàn xanh lét.

“Diệp Hồng Kỳ, cô hay là cứ tiếp tục tức giận đi!” Hắn đúng trọng tâm mà khuyên bảo tôi, gật đầu về phía Điềm Điềm một cái, lại xách cổ tôi lôi vào thang máy: “Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm đã! Đúng rồi, không được cười như thế mà nhìn tôi, quay mặt vào thang máy cho tôi!”

“….” Tôi tươi cười đầy mặt nhìn thang máy, tám cái răng hoạt động hết công suất. Ra khỏi thang máy, tôi vẫn kéo dài nụ cười xuân về hoa nở kia, đi thẳng một đường đến cổng chính.

Bác bảo vệ khiếp sợ mà hỏi tôi: “Cô Diệp, bị trật khớp cằm sao?”

Kém hiểu biết, tôi trợn mắt nhìn lại, đồng chí, tôi đây là nụ cười xuân về hoa nở nhá, trong rực rỡ mang theo mỏng manh, trong nhân văn mang theo quyến rũ, đây chính là kết quả sau bao lần luyện tập trước gương trong ký túc xá của tôi nhá!!!

Tôi nhớ Ninh Mặc mỗi khi thấy tôi nở nụ cười này, cũng sẽ hít một hơi lạnh, dùng ánh mắt kinh diễm mà sùng bái tôi một lúc lâu.

Cái gì gọi là chênh lệch, chính là cái này đây! Cái đám không có thẩm mỹ tình thú gì cả này! Khinh bỉ các người!


Đọc tiếp: [Phần 5] Tình yêu của cô nàng cố chấp

Home » Truyện » Tiếu thuyết Tình yêu của cô nàng cố chấp

Ads

[Truyện Teen] Lấy nhầm vợ
[Truyện Teen] Lấy nhầm vợ
Lại đây giúp ta đeo caravat." Dứt lời, hắn đem caravat nhét vào trong tay nàng, sau đó trước mặt nàng cởi áo chòang ngủ, thay ra bên trong tây trang.
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014