XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Tam Quốc Chibi
Tam Quốc Chibi
Game Android hoành tráng với lối chơi nhập vai theo lượt, đồ họa chibi hấp dẫn với vô số pha chiến đấu và skill đẹp mắt.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Sắc Lang Thượng Sai Giường - P7


Tối nay cơm nước xong, Đường Tổ Trữ đã bị Tủ lâm Kiệt cưỡng ép gối đầu lên vai xem TV, tiêu hóa tràng dạ dày. 

Đến mười rưỡi, đã bị kéo đi uyên ương cùng tắm, sau đó bắt đầu làm chuyện nhi đồng không nên ban đêm. 

Sáng sớm ngày hôm sau, người ở công ty chuyển nhà đã tới. 

Lâm Kiệt đem Đường Tổ Trữ còn đang ngủ đầu óc mê muội sổ tiết kiệm bảo lưu dấu gốc của những vật phẩm trọng yếu, đem để ở một phòng, tất cả đều giao lại nơi công ty chuyển nhà cẩn thận để ý. Loại công ty chuyển nhà này, từ lúc đóng gói đến khi chuyển nhà đến cả đồ vật trong nhà đều bố trí rất tốt, chỉ cần một ngày. 

Vì thế Đường Tổ Trữ đi theo Lâm Kiệt, trước tiên ăn xong bữa sáng, Lâm Kiệt liền chở Đường Tổ Trữ ra vùng ngoại ô phía nam nổi tiếng là khu uống trà để thưởng thức. 

Nhanh đến giữa trưa thời điểm xuống núi, hai người đi nơi náo nhiệt ăn cơm xem phim. Hôm qua không thấy Batman 4, hôm nay xem bù. 

“Này tập này so vớ tập trước có vẻ hay hơn, anh đã nhìn thấy bức Batman của Alex Ross chưa? Còn có bức tranh Kingdom囧囧囧 của ông ấy nữa, tập phim này có tình tiết rất thú vị.” Đường Tổ Trữ say mê đầy hứng thú nói. 

“Đã xem qua. Bức vẽ Batman cùng siêu nhân của AlexRoss tôi hình như mua toàn bộ, trong nhà cũng có tranh hoạt hình kiểu đấy.” 

“Tôi cũng mua. Nhưng không có mua hết. . . . . .” 

“Dù sao khi sang nhà tôi, cậu muốn xem cái gì đều có thể lấy ra.” 

“Sang nhà anh?” 

“Ừ, tôi cũng ở kí túc xá của công ty, cậu ở đối diện của nhà tôi.” 

“. . . . . .” 

Ở đối diện của nhà Lâm Kiệt. . . . . . Kia không phải cơ hồ cả ngày bị cột vào cùng gã sao? Nghe nói con gái thành S đều rất đẹp. . . 

. . . Hiện tại ngay cả mỹ nhân cũng không có cơ hội nhìn sao? Đường Tổ Trữ trong lòng ai thán. 

“Ở đối diện với tôi khiến cậu không hài lòng?” 

“. . . . . . Không có.” Hắn nào dám không hài lòng a, gặp phải Tử Lâm Kiệt này, chính mình cho dù có bất mãn như thế nào cũng chỉ có ăn phân của con rùa, hắn nào có dám bất mãn điều gì a. 

“Nếu không hài lòng, thì dọn sang chỗ tôi ở đi.” Lâm Kiệt giữ miệng cười cười, bàn tay nhẹ nhàng cọ qua ngực Đường Tổ Trữ, ma xát đến lớp quần dưới 囧囧, có ý nói: “Tuyệt đối cho cậu vừa lòng.” 

Đường Tổ Trữ đỏ bừng mặt, khẽ gắt: “Biến. . . . . .” 

Lâm Kiệt lập tức nói sang chuyện khác: “Phim King Kong mới cũng vừa chiếu, cậu muốn xem không?” 

“Tôi không có hứng thú với King Kong. Bất quá nghe nói Superman phải làm lại, sẽ không biết làm lại phim siêu nhân sẽ đạt đến mức nào.” 

“Tôi thật ra cảm thấy sau Chúa tể của những chiếc nhẫn, khả năng đi xem phim lại ít đi. . . . . .” 

Hai người trò chuyện, Đường Tổ Trữ phát hiện, Lâm Kiệt cùng hắn nói chuyện khá hợp, về đoạn ABC của chính hắn, Lâm Kiệt cũng có thể có tương thông trong vấn đề, đáng ngạc nhiên. Vì thế cùng Lâm Kiệt kể về hoàn cảnh của hắn, Lâm Kiệt cũng nói cho Đường Tổ Trữ quá khứ của gã. 

Vốn dĩ Đường Tổ Trữ sinh ra ở Mỹ, chính là vì ba mẹ lo lắng cho trình độ quốc học cửa hắn mà trước tiên ở thời thơ ấu cũng trung học cơ sở học ở trong nước, đến trung học thì chuyển nhà tới San Francisco. Mà Đường Tổ Trữ từ nhỏ cứ đến nghỉ đông và nghỉ hè đều ở nhà chú bên Mỹ, cho nên hắn tự nhiên học cả hai thứ tiếng mẹ đẻ Trung Quốc và tiếng Anh. Bình thường lý, hoá, toán đều là mấy môn khắc tinh của hắn, vào đại học hắn không muốn đụng đến môn gì cần trí nhớ nhiều, vì thế đã vào học trường UCLASantaCruz khoa tiếng Trung. . . . . . 

Còn Lâm Kiệt năm lớp 11 đã đạt thành tích xuất sắc, làm học sinh trao đổi một năm, đến Dallas học trung học địa phương, năm nhất được nhận làm sinh viên của lớp đầu tiên trong trường đại học, năm hai là một sinh viên trao đổi ở Viện Công nghệ Massachusetts, sau đó lên thẳng năm ba, còn về nước một chuyến, áp dụng các khoản vay cho sinh viên, đến khi tốt nghiệp mới về nước. 

Cũng là thời điểm ở Massachusetts, gặp phải Dexton đi Massachusetts tìm tài năng, Dexton liếc mắt một cái liền nhìn trúng ngay chàng thanh niên xuất sắc này. Sau khi Lâm Kiệt tốt nghiệp, bắt đầu công tác ở Dexton, khỏi đầu từ kĩ sư công trình. 

“Vậy anh đã làm ở công ty bao nhiêu năm ?” Đường Tổ Trữ tự nhiên hỏi. 

“Mười hai năm.” 

“Anh. . . . . . Anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi?” Đường Tổ Trữ kinh ngạc. 

“Ba mươi tư.” 

“Gạt người! Anh. . . . . .” Cái này có thể biến đổi thành hoảng sợ . 

“Tôi lừa cậu để làm chi?” 

“Anh. . . . . . Nhìn anh chỉ khoảng hai mươi bảy tám. . . . . .” Đường Tổ Trữ vẻ mặt bất bình. 

“Ha ha! Tôi biết chăm sóc tốt.” Lâm Kiệt đắc ý. 

“Cứ bằng phương pháp đêm qua anh thực hiện, đáng lẽ sớm đã tinh tẫn nhân vong chứ? Làm sao mà nói được chăm sóc tốt a!” Đường Tổ Trữ bất bình quát. 

May là bọn họ đang ở bãi đỗ xe ngầm của rạp chiếu phim, bên ngoài không có ai. 

“Bình thường tôi gặp gỡ người khác cũng không có loại ham muốn như vậy, cũng không có cơ hội thế này. Đối với bạn trai của tôi, tối mới kìm nén không được. Cậu có thể không?” 

“. . . . . .” Đường Tổ Trữ mặt lại đỏ. 

“Lên xe đi, chúng ta lên núi ngắm cảnh đêm.” 

“Lại lên núi ah?” 

“Chúng ta buổi sáng đi cũng tính là lên núi vậy. . . . . . Hay cậu muốn đi hóng gió biển?” 

“Hóng gió biển cũng được . . . . .” 

“Vậy ra bờ biển nhé.” 

Lâm Kiệt đưa Đường Tổ Trữ đi, trong lòng lại thấy ngạc nhiên. 

Gã, không quá chiều chuộng tình nhân. Chung quy là cảm thấy cả hai đều là đàn ông đã trưởng thành, hai người kết giao là có vị trí bình đẳng và độc lập như nhau, không có ai so sánh chăm sóc ai, không so sánh ai yêu ai hơn, so sánh trên vấn đề mấu chốt. Có lẽ thật lâu trước kia, khi chính gã tuổi đó xem thường, từng chịu sự nuông chiều của người yêu, nhưng Lâm Kiệt gã, tự biết chính mình không phải là loại sẽ chiều chuộng người có bộ dạng đồng tính chết tiệt, cho nên, khi gã phát giác thời điểm gã có ý muốn chiều Đường Tổ Trữ, trong ngực gã sớm đã chứa đầy những ôn nhu. 

Tại sao vì người này có thể dễ dàng thay đổi chính mình? 

Lâm Kiệt vươn tay nắm lấy tai trái Đường Tổ Trữ đang đặt trên đùi hắn, đưa sang đặt lên chính gã. 

Đường Tổ Trữ trông thấy động tác của Lâm Kiệt, có chút giật mình, lại có chút vui sướng kỳ quái, nhưng đương nhiên vẫn là nhịn không được nói. 

“Như vậy lái xe không an toàn đâu?” 

“Tôi sẽ chú ý.” Lâm Kiệt chăm chú chạy xe. 

Đường Tổ Trữ trông lâm kiệt một bên thật giống mặt trời Apollo, thật sự rất hoàn mỹ. . . . . . Nhưng là hắn bị gã kia hấp dẫn phải không? 

Đường Tổ Trữ biết, từ trước đến nay có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn đều là đại ba mỹ nữ, cho dù bình thường trên phố muốn nhìn, cũng đều là nhìn con gái. Nhìn thấy một chàng trai đẹp cỡ nào, cũng chỉ có cái loại này “Cậu kia thật đẹp trai” nhận thức, cũng không từng có người đàn ông nào thu hút được ánh mắt của hắn. . . . . . Ngay cả người đàn ông trước mặt cũng không! 

Nhưng囧囧của hắn. . . . . . Đó là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. 

Vì sao không bị Lâm Kiệt hấp dẫn, 囧囧 của hắn lại nghiêm trọng cần Tử Lâm Kiệt? . . . . . . Đêm hôm đó, đêm đầu tiên chết tiệt đó, hắn liền trở nên như thế. . . . . . Như thế. . . . . . 囧囧thèm ăn quá lớn khó có thể thoả mãn. . . . . . 

Đường Tổ Trữ có điểm nhụt chí, hiện tại nếu không có Lâm Kiệt đáng chết, chính hắn dường như không được thỏa mãn. 

“Này, Tử Lâm Kiệt, tại sao anh biến thành đồng tính ?” 

“Biến? Tôi không thay đổi. Từ lúc nhỏ đã thế, tôi chỉ biết bản thân có xu hướng về đồng tính.” 

“Tôi cũng không cần trở thành đồng tính phải không?” 

“Có thể. Cậu chi cần theo tôi ở cùng một chỗ là tốt rồi, tôi không yêu cầu cậu biến thành đồng tính.” 

“. . . . . . Với anh cùng một chỗ chính là đồng tính rồi!” 

“Tôi đây ủy khuất một chút, tôi với cậu cùng một chỗ, cậu sẽ không nhất định biến thành đồng tính .” 

“. . . . . . Anh theo tôi cùng một chỗ cùng tôi theo anh cùng một chỗ không phải giống nhau, chúng ta hai người ai với ai cùng một chỗ đều gọi là đồng tính phải không!” 

Lạy Chúa? Hôm nay đầu óc tên nhóc này lại minh mẫn thế…..”Oh……….vậy cậu không phải bạn trai tôi?” 

Nếu nói không phải, Tử Lâm Kiệt lại đột nhiên dừng xe, ngay tại ven đường làm chuyện đó? Đường Tổ Trữ hơi sợ.”. . . . . . Là phải, đã nói từ hôm qua a. . . . . .” 

“Cậu đã là bạn trai của tôi, kia ý là muốn ở cùng một chỗ với tôi, lúc này cậu mới lo lắng chuyện biến thành đồng tính chẳng phải thừa thãi sao.” 

“Là đúng vậy. . . . . . Có. . . . . . Nhưng mà! Tôi còn muốn kết hôn a! Tôi chỉ là thừa dịp còn trẻ thì chơi đùa vài năm, chờ đến tầm ba mươi sẽ tìm vợ ah. . . . . .” 

Lâm Kiệt cả lồng ngực đến cổ họng đều thấy đắng chát . Trong lòng tràn ngập tức giận mà óan trách: bisexual chính là phiền tóai nhu vậy! 

“Cậu nghĩ mình muốn chơi bao lâu?” 

“Năm năm đi. . . . . .” 

“Tôi có thể là vợ của cậu, tôi cho cậu trước năm năm để chơi đùa.” Lâm Kiệt lạnh lùng nói. 

Lâm Kiệt trong lòng khắc thêm: đương nhiên, năm năm này tôi sẽ không cho cậu cơ hội tìm người khác đùa cợt! 

“A?” Đường Tổ Trữ ngây người. Đứa nhỏ kia thì làm sao giờ? Lâm Kiệt anh lại không muốn sinh con sao! 

Bất quá Đường Tổ Trữ có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Lâm Kiệt trả lời: nếu muốn có con, đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa là được rồi. 

Làm như vậy, Đường Tổ Trữ thật ra không bài xích. . . . . . Chỉ thấy tiếc cho gen tốt của Lâm Kiệt. 

“Tử Lâm Kiệt, anh đã nghĩ đến việc tìm một người mẹ thay thế để truyền lại gen của anh chưa?” 

“Không có.” 

“Tại sao lại không?” 

Lâm Kiệt nét mặt không thoải mái đáp: “Tôi chán ghét việc tinh trùng của tôi cùng trứng của phụ nữ kết hợp.” 

“Anh chán ghét phụ nữ 

“Đại khái là vậy.” 

“Nhưng mà. . . . . . Anh rất che chở mấy cô em gái. . . . . .” 

“Người thân với tôi không phải là người khác.” 

“Vì sao anh chán ghét phụ nữ?” 

Lâm Kiệt cau mày: “. . . . . . Không biết.” 

Đường Tổ Trữ nhìn Lâm Kiệt bên cạnh, lại nhìn một bàn tay đang bị Lâm Kiệt nắm gắt gao trên đùi, tâm không biết bất giác rút ra một chút. Lực kia còn lưu lại. . . . . . Vẫn đau 

Ngắm mặt trời lặn, ăn bữa tối, đi dọc theo đường dài ven biển hóng gió thật lâu hai người mới chuẩn bị trở về, bởi vì cho tới sau lại, cũng chỉ nghe thấy Đường Tổ Trữ vẫn oán giận xương sống thắt lưng chân đau, Lâm Kiệt nghe thấy phiền mới chuẩn bị trở về. 

Lâm Kiệt đứng trước Đường Tổ Trữ xoay người đưa lưng về phía hắn: “Lên đi.” 

“Cái gì mà lên đi?” Đường Tổ Trữ nhìn động tác Lâm Kiệt liền cảm thấy buồn cười. 

“Cậu không phải nói thắt lưng cùng chân đau sao, tôi cõng cậu.” Lâm Kiệt đứng thẳng dậy, quay lại đối mặt Đường Tổ Trữ nói. 

“Không cần. Tôi đây đường đường là nam nhi để người ta cõng trên lưng thực mất mặt, người nào đó làm cho tôi trở nên như vậy.” Đường Tổ Trữ liếc Lâm Kiệt một cái. 

“Cậu làm sao lại như vậy.” Lâm Kiệt cười đến run người. 

“Còn không phải là anh làm hại!” Đường Tổ Trữ gầm gừ. 

“Muốn trở về phải đi bộ một đến hai tiếng mới đến được chỗ chúng ta để xe. Cậu đi được không?” Lâm Kiệt thản nhiên hỏi . 

“. . . . . . Tôi ở chỗ này chờ anh, anh về lấy xe.” 

“Tôi đây tình nguyện cõng cậu. Trèo lên mau.” Lại xoay người sang chỗ khác . 

“Chúng ta đi tìm xe đẩy tay chở chúng ta về. . . . .” 

“Cậu mở to mắt nhìn nơi này xem. . . . . .” 

Bãi cát tối om, đường đi tối om, nước biển tối đen như mực, có xe đi lại trên đường quốc ở xa xôi. 

“Xe đẩy tay căn bản sẽ không chạy đến nơi đây. Nhanh trèo lên. Tôi cõng cậu đến đường lớn, chúng ta tìm xe taxi trở về bãi đỗ xe.” 

Đường Tổ Trữ bộ dáng không hờn giận, giống trẻ con thích đùa giỡn 

Lâm Kiệt trong lòng thở dài. Chẳng lẽ chính mình thật sự đã bị ăn chết sao? Yêu trúng loại người này chính là chịu hết mọi đau đớn cho hắn sao? Ngay cả cái kiểu bộ dáng không hờn giận này của A Trữ đều làm cho gã cảm thấy ngực ê ẩm. . . . . . 

Núi không đến gần ngươi, ngươi phải đi lên núi. 

Lâm Kiệt chính mình tới gần A Trữ đang đứng nghiêm mặt không muốn di chuyển ở đằng này, đưa lưng về phía mặt A Trữ, thân mình hơi hơi ngồi xổm xuống, kéo hai tay A Trữ ôm cổ mình, trước đem A Trữ có chút giãy giụa đến trên lưng, hai khuỷu tay gắt gao giữ chặt hai chân của A Trữ, thoải mái mà bước nhanh, hướng đường lớn đi tới. 

Đường Tổ Trữ nằm cứng ngắc sau lưng Lâm Kiệt, nhìn thấy kiểu tóc Takeshi Kaneshiro (Kim Thành Vũ) của Lâm Kiệt, trong lòng dao động thứ tình cảm không rõ ràng. 

Lâm Kiệt cũng chưa hề làm gì không đúng? Hắn cũng cảm thấy nhận được mọi nuông chiều. Hắn rõ ràng cảm giác được Lâm Kiệt không hề trêu đùa mình, ngược lại còn chăm sóc mình rất tốt. 

Ngẫm lại sau khi lần đầu tiên chính thức囧囧, Lâm Kiệt giúp hắn mua thuốc, giúp hắn mua thức ăn, giúp hắn mát xa. . . . . . Đến hai ngày này chăm sóc cùng bảo vệ hắn, ngay cả cuộc sống của hắn đều lo lắng chu đáo. . . . . . Bây giờ đơn giản là hắn đau chân lẫn thắt lưng, lại không chút do dự cõng hắn. . . . . . 

Tử Lâm Kiệt độc tài như thế, không cho phép hắn tán gái, lại độc đoán nói quan hệ của hai người là bạn trai, còn đem hắn điều đến bên cạnh gã . . . . . . Nhưng mà Tử Lâm Kiệt hiện tại đối với nhất cử nhất động của hắn, tất cả đều thể hiện hắn được cưng chiều hết mức. . . . . . 

Trong lòng ê ẩm ngọt ngào, bắt đầu tràn đầy xúc động. 

Không có cách nào không cảm động. 

Cũng không biết Lâm Kiệt vững vàng bước đi rốt cuộc trong bao lâu, Đường Tổ Trữ mới dần dần thả lỏng cơ thể, nguyên bản ‘song chưởng’ kháng cự trên vai Lâm Kiệt mới ôn nhu ôm lấy cổ Lâm Kiệt, cơ thể mềm mại thiếp trên tấm lưng rộng ấm áp của Lâm Kiệt. 

“Mệt mỏi sao?” Giọng của Lâm Kiệt ở phía trước vang lên. 

Đường Tổ Trữ tỉnh dậy đem đầu vùi vào bên gáy Lâm Kiệt, khàn giọng hỏi: “Cơ thể của anh như luyện tập như thế nào a? Anh cũng không thấy mệt sao?” 

“RD có trung tâm tập thể hình mở ra 24 giờ. Cậu có biết công nhân RD đều làm ba ca chứ? Mọi người sau tan giờ làm có thể sử dụng máy tập thể hình ở trung tâm. Trung tâm tập thể hình có hồ bơi dài 50 mét, xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế, sau giờ làm nếu không có việc gì, tôi sẽ đi bơi 2000 mét. Đó là khi tôi học tại trường ở Mĩ liền tập thành thói quen.” 

Đường Tổ Trữ thở dài: “Thật khỏe. . . . . .” 

“Cậu về sau có thể bắt đầu theo tôi cùng nhau tập luyện.” 

“Tôi không được. . . . . .” 

“Còn chưa có tập đã nói không được?” 

“Tôi rất yếu, không được đâu? Khi còn ở trường trung học đánh bóng rổ vận cầu còn bị thương ở chân! Tôi không có tế bào vận động đấy! Tôi cũng sẽ không bơi!” 

“Uổng phí chiều cao của cậu như thế.” 

“Thăng chức nhất định cần vận động sao?”Đường Tổ Trữ tức giận hỏi . 

“Không cần, có bản năng động vật là đủ rồi.” Lâm Kiệt ở phía trước cười đến run rẩy. 

“Bản năng động vật?” 

“Ăn uống rồi ngủ và 囧囧.” 

“Tử Lâm Kiệt!” Đường Tổ Trữ giơ ra một tay, đánh một cái trên vai Lâm Kiệt. 

“Đánh là tình, mắng là yêu, tôi có thể xác nhận cậu nhất định rất yêu tôi.” Lâm Kiệt khoái trá châm chọc. 

Nhưng câu này rốt cuộc có phải hay không nói vào trong lòng Đường Tổ Trữ, ai mà biết được? 

Chính là Đường Tổ Trữ đỏ mặt, nheo mày cũng không trả lời, chậm rãi ôm lấy cổ Lâm Kiệt, vẫn im lặng suy nghĩ. 

Nếu lúc này trên tay hắn có một đóa hoa hồng, không chừng hắn sẽ một bên bứt cánh hoa, một bên tự hỏi: ta thương gã? Ta không thương gã? Ta thương gã? Ta không thương gã? . . . . . . 

Con dê nhỏ ngốc Đường Tổ Trữ còn không ý thức được chính hắn đã bắt đầu sa bẫy. 

Bằng không, ai sẽ đi lo lắng vấn đề yêu hay không yêu này a? ! 

Vừa lên xe, liền đi về phía thành S. 

Cả ngày hôm nay chơi đùa vui vẻ, dường như là vì tạm biệt thành T . . . . . . 

Trò chuyện trên đường quay về thành S, cảm giác chẳng còn chút dinh dưỡng nào. 

Lâm Kiệt hỏi Đường Tổ Trữ: cậu không có thần kinh vận động sao còn thích khiêu vũ? 

Đường Tổ Trữ hỏi lại Lâm Kiệt: anh không phải từng chịu tiếp đãi của mấy cô nàng n.u.e? 

Câu trả lời của hai người cách xa ba ngàn dặm, không hề liên hệ. 

Đã đến thành S rồi, tới nhà Lâm Kiệt rồi. 

Lâm Kiệt chào người quản lý, lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. 

“Tòa chung cư 12 tầng cao cấp này là một tài sản của của công ty, dùng để làm ký túc xá cho nhân viên có chức vụ cao, hầu hết kết cấu là ba phòng hai phòng ngủ hoặc hai phòng một phòng ngủ. Tiền thuê phải trả, chẳng qua so với giá cả thị trường bên ngoài thì rẻ hơn một nửa, trừ vào tiền lương hàng tháng. Cậu hiểu chưa?” 

“Rồi. . . . . . Ah! Xe của tôi ở trong đó!” 

“Công ty chuyển nhà giúp cậu mang xe đến đây.” 

“Oa. . . . . .” 

Đỗ xe xong, Lâm Kiệt đầu tiên dẫn Đường Tổ Trữ gặp mặt quản lý ở tầng một, theo người quản lý ở đó tiếp nhận chùm chìa khóa giao cho Đường Tổ Trữ. Đó là chìa khóa căn hộ cùng các phòng của hắn. 

Lâm Kiệt mang Đường Tổ Trữ lên tầng 12. 

“Phòng 1212 là nhà của tôi. Của cậu là 1211, đối diện phòng tôi. Nếu có vấn đề gì thì cứ qua đây gặp tôi. Vào nghỉ ngơi đi.” 

Đường Tổ Trữ mở cánh cửa đang đóng, đẩy cửa ra, công ty chuyển nhà mà Lâm Kiệt tìm được thật sự rất hiệu quả, nên sau khi thu dọn đồ đạc đều đã bố trí xong xuôi, căn bản không cần chủ nhà đụng tay. 

Đường Tổ Trữ đứng trước cửa xoay người, nhìn Lâm Kiệt. 

“Sao. . . . . . ?” Lâm Kiệt vẫn như trước, vẻ mặt không chút quan tâm. 

Trong lòng Tổ Trữ có thóang buồn. . . . . . Có chút luyến tiếc. . . . . . Không nghĩ cùng người đàn ông trước mắt cứ như vậy mà rời đi. 

Tại sao Lâm Kiệt lại không độc đóan giữ cửa viện cớ muốn giúp hắn như tình cảnh quen thuộc? Lại như một quý ông muốn hắn đi nghỉ ngơi. . . . . . 

Không đúng không đúng! Chính mình đã bị gã hạ độc thành biến thái ? ! 

“Làm sao anh lại không vào?” Đường Tổ Trữ vẫn là không chịu được, tự nhiên hỏi. 

“Cậu muốn tôi đi vào ư?” Lâm Kiệt tròn hai mắt. 

Biểu tình của Đường Tổ Trữ. . . . . . Thoạt nhìn tựa như muốn hôn dựa vào dáng vẻ do dự đó. . . . . . 

Lâm Kiệt muốn khuyên Đường Tổ Trữ nghỉ ngơi, là vì gã sợ Đường Tổ Trữ quá mệt mỏi, tối qua bọn họ làm ba lượt, hôm nay Đường Tổ Trữ cũng không nghỉ. Nếu gã còn đi theo A Trữ vào nhà, đại khái gã từ từ không nhẫn nại được sẽ đem A Trữ ăn vào bụng. . . . . . Cho nên gã mới tự động đi diệt trừ tầng 囧囧 kia, không tính sẽ theo A Trữ vào nhà . Chính là. . . . . . Không nghĩ tới, A Trữ lại lộ ra biểu tình cô đơn kia. Thật là囧囧muốn chết. . . . . . 

Mà dáng vẻ kia quả thật đánh trúng con tim của Lâm Kiệt. 

“Không có! Tôi chỉ thấy đúng là kì lạ khi anh không độc đóan !” 

Đường Tổ Trữ còn chết vì cãi bướng. 

Tình cảm dịu dàng trong lồng ngực Lâm Kiệt vì Đường Tổ Trữ mà hóa thành thiên ti vạn lũ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Đường Tổ Trữ, nghiêng người hôn lên. 

Lúc này Lâm Kiệt mới lộ ra ánh mắt trêu chọc sắc bén, làm bộ không có ý tốt bảo: “Thời gian cậu có thể nghỉ ngơi cũng chỉ có đêm nay, từ mai về sau. . . . . . Haha. . . . . .” 

Đường Tổ Trữ hoảng sợ. 

“Bye!” 

Đường Tổ Trữ nói xong trước mặt Lâm Kiệt chạy nhanh giữ lấy cửa rồi đóng lại. 

Tựa người vào cửa, Đường Tổ Trữ càng ngày càng không hiểu, Lâm Kiệt rốt cuộc thật là đối tốt với hắn, hay là từ đầu đến cuối đều đem hắn ra vui đùa? 

Hiện tại, vì ý niệm trong đầu này tưởng tượng ra Lâm Kiệt vui đùa với hắn, trong lòng sẽ ê ẩm rầu rĩ không thoải mái? 

Sau đó hắn nghe được thanh âm đóng cửa từ phía đối diện. 

Tiếng vang kia, thật ra có điểm thức tỉnh hắn. 

Ta nghĩ nhiều lắm, ta nghĩ nhiều lắm, ta nghĩ nhiều lắm. . . . . . 

Hôm nay thật sự mệt chết đi! Tắm rửa một cái, liền nghỉ ngơi! 

Ah. . . . . . này suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết luận, còn khiến chính mình càng mệt, a ————— cảm giác thật chán ghét! Mặc kệ! Vứt bỏ vứt bỏ! ! ! 

Đường Tổ Trữ nhíu mày đi vào phòng trong, bắt đầu thích ứng với nhà mới của chính mình. 

Chủ Nhật, thật sự hôm trước là một ngày mệt mỏi của Đường Tổ Trữ, nên ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường, vẫn là bị đói mà tỉnh. 

Trước tiên ở trên giường một thóang ngây người, phát hiện bản thân ngủ rất ngon song có điều không phải phòng ngủ của mình, chờ khi dần tỉnh táo, mới nhớ tới việc mình đã chuyển nhà. 

Không phải tự mình động tay chuyển nhà, cảm giác có chút không thật lắm. 

Lúc này mới xuống giường, đến nhà tắm trong phòng ngủ rửa mặt chải đầu. 

Sau đó ngay trong nhà bắt đầu sờ đông sờ tây, ánh mắt vẫn hướng cửa ra vào chính. 

Tử Lâm Kiệt thế nào mà vẫn không qua đây? Hắn đã đói bụng, muốn ăn đồ này đồ kia. . . . . . 

Từ lúc bắt đầu rời giường, hắn vô tình sờ tới sờ lui để đợi, chờ đợi bạn trai rất cần hắn tới hầu hạ, mang đồ ăn tới, vẫn đợi một chút, Đường Tổ Trữ thật sự chịu không nổi, bụng thầm thì kêu đến lợi hại. 

Đường Tổ Trữ có chút tức giận, là tức chết vì Lâm Kiệt làm cho hắn chờ hoặc là tức chính mình không hiểu làm chi mà ngồi đợi lâm Kiệt cho đến đau cả bụng, ngay chính hắn cũng không biết tức giận vì lẽ gì, mở cửa, đi đến cửa đối diện ấn chuông. 

Ấn đau cả tay, ngay cả con ruồi con bọ cũng không chạy đến! 

Hắn liên tiếp ấn chuông cửa, gõ cửa, lớn tiếng như vậy, kiên trì lâu như vậy, tầng này lâu đến vậy cũng không có người ở sao? Như thế nào mà không có lấy nửa người ra ngoài liếc mắt một cái xem rốt cuộc phát sinh chuyện gì? 

Đường Tổ Trữ thực sự đoán đúng rồi. Tầng này chỉ có hai người bọn họ ở thôi. 

Bởi vì nếu có người nộp đơn xin vào ký túc xá của RD, người cuối cùng chỉ định nhà ở không phải ai khác, chính là Lâm Kiệt. Gã thích yên tĩnh, nếu tầng khác không còn phòng cho thuê, gã mới quay về đem nhà ở tầng này phân phối ra ngoài. 

Lâm Kiệt đi vắng, Đường Tổ Trữ càng gõ cửa càng tức. Năm phút sau, quyết định trở lại phòng mình để gọi điện thoại! 

Tử Lâm Kiệt đã nói, hắn là bạn trai của gã! Cho nên hắn có quyền biết gã ở nơi nào! 

Đường Tổ Trữ lúc này đã hiểu dùng danh hiệu thế nào . . . . . . 

Lâm Kiệt chết tiệt đã giúp hắn cài mục quay số nhanh, đổ chuông chưa đến hai giây, Lâm Kiệt liền nhấc điện thoại. 

“A Trữ? Làm sao vậy?” 

“Anh đi đâu thế?” Cơn tức A Trữ của chúng ta thật không nhỏ. 

“Tôi ở công ty.” 

“Hôm nay không phải chủ nhật sao? Công ty còn có việc sao?” A Trữ oán giận. 

“Sáng nay các kĩ sư lắp ráp công trình THK8006, đã xảy ra tình trạng bị lệch rất nghiêm trọng, tôi phải qua đây xem xét.” 

“Oh. . . . . . Như vậy a. . . . . .” Đường Tổ Trữ hết giận . 

“Làm sao vậy? Muốn tôi ở cùng sao?” Lâm Kiệt mềm giọng hỏi. 

“Na. . . . . . Nào có! Tôi chỉ là muốn. . . . . . Muốn mời anh ăn cơm trưa, anh giúp tôi tìm được công ty chuyển nhà rất tốt, tôi muốn cám ơn anh. . . . . . Mà thôi vậy!” 

“Ah. . . . . . Nhiều hơn một chút. Vậy cậu cho tôi mười phút, tôi về ngay, sẽ đưa cậu đi ăn chút đồ ăn vặt của thành S!” 

“Uh. . . . . . Được rồi. . . . . . Tôi chờ anh, anh nhanh lên đi! Tôi chết đói mất!” 

“Tôi sẽ về ngay.” 

Nhóm kĩ sư lắp ráp THK8006 tất cả trông thấy trong đầu đều kinh ngạc. 

Chưa từng nhìn thấy gã nói chuyện với ai dịu dàng đến thế, hơn nữa rõ ràng còn cười, cái loại này cười, bọn họ nguyên tưởng rằng cả đời này căn bản không có cơ hội nhìn thấy, mỗi người đều cảm thấy người đứng đầu của bọn họ thực sự rất đẹp trai kể từ khi . . . . . . 

Lâm Kiệt vừa gập điện thoại nhìn lên, chính là thấy một đống người đang chóang váng, từ trợ lý, kĩ sư phần mềm, đến kĩ sư phần cứng trong nhóm ngơ ngác nhìn gã. 

Lâm Kiệt lập tức nhìn qua một lượt mắng. 

“Còn xem à! Đi xem các anh lắp ráp máy móc! Vậy mà khiến tôi thực sự phát hỏa! Kiểm tra nhiều lần như vậy, rõ ràng biết khối R36IC trên kia sẽ vỡ, các anh sao không đổi lấy một khối? ! Trước bốn giờ tìm ra nguyên nhân cho tôi! Nếu ngay cả vấn đề đơn giản này mà giải quyết không được, tổ THK mấy người tất cả đều bị trừ lương! 

Tôm Nhỏ! Vấn đề nếu không giải quyết được, vị trí kỹ sư trưởng này, cậu chuẩn bị bàn giao cho người ta đi!” 

Nói xong, Lâm Kiệt lập tức đi khỏi sàn lắp ráp máy bay. 

Tôm Nhỏ vẻ mặt vô tội nhìn theo bóng dáng người đứng đầu, lúc này mới quay đầu lại, đằng đằng sát khí căm tức tổ viên nhóm THK. 

“Còn không làm việc đi! Bốn giờ đấy! Các cậu đều muốn tiền lương giảm bớt hả? ! Làm mau làm mau!” 

Đến đây hơn một tuần, Đường Tổ Trữ nhanh chóng quen thuộc với các kĩ sư RD. 

Đường Tổ Trữ cũng không biết bạn trai hắn đã đem thân phận của hắn mà công bố đại chúng, hoàn tòan nghĩ là có duyên làm người một nhà, mới đến RD, mọi người liền hoan nghênh cũng đối xử tử tế với hắn. Kỳ thật, bản thân ai cũng tự biết thân phận của hắn, biết tốt nhất nên nịnh nọt hắn, về sau nếu công việc có vấn đề gì phải đối mặt với lão Đại của RD, Đường Tổ Trữ chính là phương pháp để hòa hõan rất tốt. 

Ở bên cạnh Lâm Kiệt, lượng công việc phải làm vượt qua tưởng tượng của Đường Tổ Trữ vài lần, chỉ trong ngay tuần đầu tiên, hắn dường như tăng ca mỗi ngày cùng Lâm Kiệt. 

Trong công ty hắn cũng không óan giận với Lâm Kiệt điều gì, nhưng mà một lúc về đến kí túc xá, hắn luôn theo Lâm Kiệt vào nhà, ăn đồ ăn khuya mà Lâm Kiệt gọi, sau khi ăn no lại nằm trên đùi Lâm Kiệt phàn nàn công việc thật nhiều mệt mỏi quá, kêu công ty không cần tiếp tục bóc lột hắn. 

Lâm kiệt sẽ bảo rằng, lượng công việc thế này đã là gì, là đàn ông thì phải gánh vác, nhanh chóng tự mình điều chỉnh, thích ứng với tiến độ khẩn trương của RD càng sớm càng tốt. 

Sau đó hơn một tuần nữa, Đường Tổ Trữ đã nuôi được thói quen tốt đẹp sau khi ăn xong nằm gối đầu trên đùi Lâm Kiệt phơi bụng xem TV, bởi vì ghế sô pha của Lâm Kiệt siêu lớn siêu mềm, gối đầu trên đùi lâm Kiệt vô cùng thỏai mái. . . . . . 

Hôm nay, cuối cùng RD cũng kịp thời đem máy bay THK8006 hiện đại hoàn hảo giao cho khoa học kĩ thuật Lĩnh Đông, tổ THK thật sự thở phào nhẹ nhõm. 

Tôm Nhỏ còn kéo Đường Tổ Trữ sang một bên nghìn lần cảm tạ. 

Tôm Nhỏ cảm ơn cái gì? Đường Tổ Trữ chính hắn hòan tòan ở ngòai cuộc. 

Kỳ thật Đường Tổ Trữ vừa nhậm chức, cả tổ THK liền tìm cách lôi kéo tình cảm của hắn, sau đó nhờ hắn báo cáo kết quả thí nghiệm thay, Đường Tổ Trữ còn sung sướng cho rằng thông qua hắn, báo cho Lâm Kiệt là trình tự làm việc bình thường. 

Mà hôm nay, hắn cùng với Lâm Kiệt cuối cùng cũng không cần tăng ca . 

Buổi tối cơm nước xong, hắn lại gối đầu lên đùi Lâm Kiệt như thường lệ, hai người xem TV. 

“Tử Lâm Kiệt, thư kí trước của anh chuyển đi đâu rồi?” 

“Lúc trước tôi không có thư kí.” 

“A? vậy công việc hiện tại của tôi thì ai làm?” 

“Tôi.” 

“Không thể chứ!” 

“Nghi ngờ à?” 

“Không nghi không được! Công việc của tôi nhiều như vậy, của anh lại không ít. Anh cả ngày chạy tới chạy lui ở chi nhánh. . . . . . làm thế nào mà chịu được một khối lượng công việc lớn như vậy?” 

“Sự thật như thế a. Làm việc chỉ cần có phương pháp, làm ít công to với tôi là chuyện thường như cơm bữa.” 

“Vậy để tôi làm thư kí làm chi?” 

“Tôi cũng không muốn bạn trai tôi ở quá xa. Hơn nữa, hạn ngạch công ty còn để một giám đốc điều hành thì có hai thư kí tương ứng, các giám đốc điều hành đều có thư kí, chỉ tôi không có, nếu muốn tìm, tôi đương nhiên tìm cậu.” 

Lâm Kiệt nói xong liền lấy tay xoa xoa bụng Tổ Trữ. 

“. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Không đúng. . . . . . Ăn no rồi sờ bụng, bụng sẽ to ra, đừng sờ nữa.” 

“Đó là kiểu mê tín gì thế?” 

“Anh trai tôi nói a, mẹ tôi cũng nói như vậy.” 

“Có cơ sở khoa học không?” 

“. . . . . . Không có. . . . . .” 

Lâm Kiệt nhéo mũi A Trữ lắc lắc : “Vậy mà cậu còn tin? Thua việc được giáo dục ở Mỹ của cậu!” 

“Vậy mà không có vấn đề gì! A. . . . . . Mau không tức giận. . . . . . Buông ra!” 

Đinh đong. 

Tiếng chuông cửa vang lên . 

“Này, đi mở cửa đi.” Lâm Kiệt nói xong, xoa nhẹ đầu A Trữ. 

“Đây là nhà anh nha, vì cái gì mà tôi phải đi mở cửa?” A Trữ đang thoải mái, không muốn đứng dậy . 

“Cậu đè nặng chân tôi, giờ tôi đứng dậy thế nào?” 

Đinh đong. 

“Anh có người làm ở nhà không?” A Trữ hơi hơi nâng người lên, để Lâm Kiệt chuẩn bị đứng dậy mở cửa. 

“Không có.” 

Nhà của Lâm Kiệt là kiểu ba phòng hai gian, so với hai phòng một gian của Đường Tổ Trữ lớn hơn nhiều. 

Lâm Kiệt mở cửa. 

Tìm đến gã chính là Lưu Dịch. Lâm Kiệt hơi hơi kinh hãi. 

Không muốn để A Trữ gặp phải Lưu Dịch, Lâm Kiệt lách người ra trước cửa, giữ cánh cửa khép hờ. 

“Cậu tới làm gì?” Lâm Kiệt đối mặt với Lưu Dịch cùng chiều cao, sắc mặt thực bình thường, không sợ hãi, không lạnh lùng hay khó chịu, không mừng vui, tựa như đối đãi với bạn bè thông thường. 

Lưu Dịch từ từ nói: “Em chỉ là muốn đến gặp anh. A Kiệt. . . . . . Em. . . . . . Em nghĩ đến anh. . . . . .” 

“Nhưng tôi không nhớ cậu.” Lâm Kiệt mỉm cười. 

Phiền muộn ngập trên gương mặt anh tuấn của Lưu Dịch, xấu hổ cười nói: “Xem ra, anh vẫn sống rất tốt.” 

“Khi nào thì kết hôn? Hay là đã kết hôn?” 

Thái độ đối đáp của Lâm Kiệt thật sự chỉ như cùng bạn bè cũ trò chuyện, Lưu Dịch có chút chịu không nổi, đưa tay nắm chặt cổ tay Lâm Kiệt. 

Lưu Dịch cầu xin: “A Kiệt, chúng ta vào nhà nói chuyện được không?” 

“Trong phòng này đã không còn vị trí của cậu .” Lâm Kiệt thản nhiên đáp. 

“A Kiệt. . . . . .” Trên mặt Lưu Dịch tràn đầy khẩn cầu. 

Cánh cửa phía sau lâm Kiệt đột nhiên mở rộng, Đường Tổ Trữ kiễng mũi chân ngó đầu ra sau vai Lâm Kiệt. 

“Tử Lâm Kiệt, bạn của anh a? Tại sao không mời người ta vào ngồi?” 

“Cậu muốn tôi để bạn trai cũ vào nhà thật sao?” Lâm Kiệt dùng bả vai hất hất cằm Đường Tổ Trữ. 

Lưu Dịch không dám tin nhìn hai người trước mặt. Lâm Kiệt nghiêng đầu nhìn thấy nét mặt dịu dàng chưa từng thấy ở người kia, chính gã cũng chưa từng gặp qua. 

“Bạn trai cũ. . . . . . Đây là nhà anh, tự anh quyết định, tôi phải về đây.” 

A Trữ không phát hiện vẻ thối thối trên mặt hắn đúng không? Lâm Kiệt muốn cười phá lên. 

Đường Tổ Trữ nghiêng mình lách qua hai người kia, chạy tới trước cửa nhà mình, tra chìa khóa rồi đóng sầm cửa. Hắn rất không thích! 

Cảm giác khó chịu của hắn Lâm Kiệt hòan tòan cảm nhận được. 

Thu lại tầm mắt, gương mặt Lưu Dịch thóang qua ánh mắt cô tịch đập vào tầm nhìn của gã. 

Lâm Kiệt thở dài: “Cậu không cần như vậy. . . . . .” Dù sao, từng cùng ở chung một chỗ với người này năm năm cũng không phải không có tình cảm. 

Lâm Kiệt hơi hơi nhíu mày, giọng điệu an ủi: “Cậu đã quyết định cùng phụ nữ ở chung một chỗ, nên đừng đến đây tìm tôi an ủi, hãy tìm bà xã của cậu ấy. 

Cậu biết rõ tôi, một lòng trung thành, không muốn bị phản bội, trong đó chỉ cần một chút phá hoại, kết quả chỉ có thể là gương vỡ không lành. Tôi càng không thể là đối tượng an ủi mà cậu tìm kiếm . . . . . . 

Cậu đã chọn cùng cô gái kia kết hôn, cậu phải gánh vác tất cả trách nhiệm lẫn nghĩa vụ, bởi vì đó là chọn lựa của cậu.” 

“Em hối hận!” Lưu Dịch tiến lên gắt gao ôm chặt lấy dáng người đã vô cùng quen thuộc, kích động rơi nước mắt: “Từ đầu tới cuối em chỉ yêu anh.” 

“Không kịp nữa rồi, Dịch. Không kịp nữa rồi.” 

“Em sẽ ly hôn cùng cô ấy, em còn yêu anh, rất nhớ anh rất nhớ anh. . . . . .” 

Lâm Kiệt vỗ vỗ lưng Lưu Dịch, chậm rãi đẩy người ra. 

“. . . . . . Nếu chỉ là muốn nhìn một chút, cậu đã xem rồi, hiện tại tôi tốt lắm. Nhưng chúng ta không có khả năng quay lại quá khứ, cậu và tôi đều hiểu rõ. Cậu đi đi.” 

“Kiệt. . . . . .” 

“Tôi yêu A Trữ, chính là người vừa rồi cậu gặp qua. . . . . . . Không hề yêu cậu.” 

Cứ vậy đi. . . . . . 

Lâm Kiệt không để ý tới Lưu Dịch đang ngây người, vào nhà lấy chìa khóa, ra khỏi cửa, leng keng trước mặt Lưu Dịch, đến trước của nhà Đường Tổ Trữ, tìm được chìa cần tìm, mở cửa rồi bước vào trong, đóng cửa lại, đem hết thảy quá khứ vĩnh viễn nhốt bên ngoài. 


Đọc tiếp: [Phần 8] Sắc Lang Thượng Sai Giường

Home » Truyện » Tiếu thuyết » Sắc Lang Thượng Sai Giường
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014