Thánh Tướng Online Game thuộc thể loại game nhập vai chiến thuật turn-based dành cho android... Chi tiết » |
“Đường Tổ Trữ!”
“A. . . . . .” Đường Tổ Trữ luống cuống tay chân tắt máy tính màn hình, từ chỗ ngồi vội đứng lên, bởi vì trưởng phòng của họ gọi hắn.
“SD-310 phân bản thuyết minh dịch xong chưa?”
“. . . . . . Gần như đã xong. Tôi sẽ đọc lại một lần cuối cùng, liền OK.”
“Ngày mai có thể báo cáo kết quả công tác không?”
“Tan tầm tôi sẽ gửi lại cho sếp.”
Trưởng phòng hướng hắn gật đầu rồi tìm người khác xác nhận tiến độ.
Đường Tổ Trữ ngồi xuống tại chỗ. Liếc nhìn xung quanh, mới chau mày bật màn hình.
Giờ nghỉ trưa mới chấm dứt, hắn nhận được một mail, thu được một quả bom lớn.
Rõ ràng tên người gửi là ‘người yêu nhất của anh’, rành rành ý nghĩa chính viết trên đó ý bảo em là mỹ nhân anh có muốn xem hay không? Kích động mở nội dung ra xem thì là hình vuông lớn 5 cm rất lớn: A Trữ tiểu kê kê thật đáng yêu!
Hắn lập tức vừa sợ vừa giận lại hoảng hốt, đúng lúc trưởng phòng vừa vặn kêu tên hắn. . . . . .
Phẫn nộ mà đem mail xóa hết.
Tử Lâm Kiệt! Cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau hay gì? Chuối tiêu một đòan nhà gã! Tức chết hắn!
Không đúng, hắn viết là ‘nổi danh không triệt để’, Tử Lâm Kiệt làm thế nào biết lá thư này là do hắn gửi? A! Từ hòm thư của chính mình! A! Hắn như thế nào đã quên không thể dùng công ty địa chỉ mà gửi thư? ! A! Thê thảm! Hắn đã chết!
Như vậy gã nhất định biết mình cùng mình với gã cùng một công ty! A ────! Tử Lâm Kiệt này sẽ lại chỉnh hắn thế nào đây?
Đường Tổ Trữ lại bắt đầu vò tóc.
“Này! Nếu cậu chê mình nhiều tóc, vậy tặng cho tớ chút đi!”
Đồng nghiệp sát vách Tiểu Chu vừa đi pha trà trở về chỗ ngồi, liền thấy mái tóc dày đẹp đẽ kia bị hắn vò rối, trước đây Tiểu Chu chỉnh trang lại mà cạo đầu, vì thế chính mình ba mươi tuổi tóc còn không nuôi dài nổi tóc, lạnh lùng tự giễu.
Đường Tổ Trữ đành phải dừng lại cảm thông cùng Tiểu Chu một chút: “Cậu nếu thực sự đã quyết định đi cấy tóc, lần sau cắt tóc tớ nhất định sẽ giữ lại một ít cho cậu.”
“Trọc đầu rất đẹp trai,” Tiểu Chu chỉ chỉ chính mình, “Chính là so với bộ dạng kém mà tóc lại dày đẹp như cậu đó.” Tiểu Chu lại chỉ sang Đường Tổ Trữ.
“Vì lẽ gì mà nói được vậy?” Tuy rằng là nhỏ, Đường Tổ Trữ vẫn rất thoải mái hưởng thụ.
“Lá thư mới nhận vừa nãy có phải bạn gái của cậu gửi không? ‘A Trữ tiểu kê kê thật đáng yêu’, cậu với bạn gái còn một phen loạn tình nữa hả. . . . . .”
Đường Tổ Trữ từ từ hóa đá. Ô. . . . . . Bị trông thấy rồi. . . . . . Tiểu Chu phía sau nói gì, hoàn toàn bị cái lồng đá bao ngoài che mất, một chữ cũng không có đường lọt vào tai hắn.
Đường Tổ Trữ bị đẩy một phen.
“Làm sao cậu tìm được bạn gái vậy? Có vẻ rất dễ thương a.” Tiểu Chu đổ thêm dầu vào lửa.
“Đáng yêu cái quỷ gì! Kia không phải bạn gái tớ!” Đường Tổ Trữ tức giận.
“Không phải bạn gái cậu? !”
“Kia. . . . . . Đó là thư quảng cáo, . . . . . . Là thư rác đó!”
“Thư rác mà gọi cậu là A Trữ hả?”
Ô. . . . . . Tử Lâm Kiệt! Tử Lâm Kiệt! Tử Lâm Kiệt! Ta. . . . . . Ta với ngươi thề không đội trời chung!
“. . . . . . Đúng. . . . . . đúng thế! Là bạn gái của tớ! Cô ấy. . . . . . cô ấy viết rõ ràng như vậy, để tớ cảm thấy ngượng mà phải thừa nhận.” Đường Tổ Trữ xấu hổ cười.
“Có gì mà ngại thừa nhận, có bạn gái như thế này thật tốt số mà, là đàn ông đều muốn có một phụ nữ tốt như vậy phải không? Vì cớ gì mà tớ không tốt số được thế chứ?”
Không nghĩ loại này là có phúc đâu! Đường Tổ Trữ phẫn uất mà than. Tử ── Lâm ── Kiệt ──!
※※ Lâm Kiệt chiều nay luôn cảm thấy ngứa ngáy bên tai.
Ai a! Ai ở xa xa nhắc tới nhắc lui hắn! Mới ở trong lòng mắng chửi như vậy, lại đột nhiên nhớ tới gã thừa dịp nghỉ trưa mà gửi thư cho A Trữ thân yêu.
Có phải là A Trữ đang dùng hết sức gào to tên gã không?
Lâm Kiệt cười đến mở miệng.
Trong phòng hội nghị, tất cả nhân viên cấp dưới ngồi cùng bàn họp đều thấy thần kinh căng thẳng. Lão Đại của họ nở nụ cười, cười đến hung ác như vậy, chẳng lẽ là. . . . . . Là đề án RD[1] lần này khuyết điểm rất. . . . . . Nhiều. . . . . .
Đổ mồ hôi. . . . . .
Kinh nghiệm cho bọn họ hay, nếu lão Đại trên mặt bắt đầu có tươi cười, vậy chính xác là chuyện không tốt, gã cười càng nhiều, chứng tỏ tình hình càng tệ hơn. . . . . . Tuy rằng người đàn ông đẹp trai này cười thực mê người, phải là người thật sự không muốn sống, mới có thể chịu được nụ cười mê hoặc của lão Đại. . . . . .
Ai lại đóan được, lão Đại của bọn họ hiện tại tươi cười căn bản không liên quan đến công việc. . . . . .
“Lâm hiệp. . . . . . báo cáo trước đó . . . . . . có phải không đúng không. . . . . . Có điểm nào không ổn chăng?” RD Tổng kỹ sư Tôm Nhỏ Tiêu Hiền Mẫn đầu đầy mồ hôi ấp úng hỏi .
“Nhìn chung là OK, chỉ đạo nhà máy làm việc thì điều chỉnh phương hướng sau, đem báo cáo đánh giá ra, chúng ta với trường Đại học Công nghệ Triều Dương đề nghị ngày 14 hoàn thành được hay không?”
“Hẳn là không thành vấn đề.” Con Tôm Nhỏ khẳng định, hôm nay lão Đại thực nhân từ.
“Hẳn là?” Lâm Kiệt mỉm cười.
Tôm Nhỏ kinh hãi hít vào một hơi: “Tuyệt đối không thành vấn đề!”
“Tốt, ngày 14 mở một cuộc họp nữa với trường Đại học Công nghệ Triều Dương. Tan họp.”
Các kỹ sư đứng đầu của RD người nào cũng nhẹ nhàng thở ra, thu dọn bút ký giấy tờ trà nước của mình lại, nối đuôi nhau mà đi ra phòng họp.
“Tôm Nhỏ.” Lâm Kiệt đột ngột gọi lại.
“Lâm hiệp. . . . . . ?” tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Chờ một chút.”
Tôm Nhỏ đứng đợi. Cậu biết Lâm Kiệt có việc riêng cần tìm.
Chờ tất cả mọi người ra khỏi phòng họp hết, Tôm Nhỏ mới lại gần Lâm Kiệt.
“Buổi tối đi uống một chén nhé.” Lâm Kiệt đề nghị.
“Để làm chi sao không tìm bạn trai anh?” Tôm Nhỏ kinh ngạc, sợ hãi hỏi lại.
“Anh ta phải kết hôn, tôi không phải chú rể.”
“Uống rượu giải sầu hả?” Tôm Nhỏ cười đến có phần xấu hổ.
“Đúng vậy. Thuận tiện theo giúp tôi trải ga gường.”
“Không được đâu. . . . . . Chúng ta cùng công ty. . . . . . Về sau sẽ ngại. . . . . .” Tôm Nhỏ nghĩ muốn thoái thác.
“Cái rắm ấy! Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu cùng Hoàng Quả Thụ còn có Lô Sâm ngủ với nhau.”
Tôm Nhỏ bắt đầu đổ mồ hôi, mặt đen lại.
Công ty họ bên RD cái gì cũng không nhiều lắm, chỉ có đồng tính nam thì rất nhiều, thực không sao hiểu được sao lại như vậy. . . . . . trung bình ba người thì có hai người đồng tính, đồng tính ở chỗ này đúng là một tập đoàn . . . . . .
Có phải hay không là toàn bộ thành S, thậm chí là các tầng lớp đồng tính của cả nước tất cả đều tập trung đến nơi này? Đổ mồi hôi nha. . . . . .
“Lão. . . . . . Lão Đại. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi cùng anh đi uống rượu, nhưng là chúng ta không thể lên giường. . . . . .”
“Vì sao? Cậu có bạn trai à?”
“A. . . . . . Vâng. . . . . .” Tôm Nhỏ nghĩ đến Lô Sâm vừa rồi bất mãn nhìn chăm chú khi cậu bị gọi lại.
“Ai?”
“Còn. . . . . . Còn có thể là ai? Thì. . . . . . Lô Sâm đó.”
“Vậy gọi cả Lô Sâm đến.”
Tôm Nhỏ xém chút nữa té xỉu, kinh hãi: “Không được!” Cậu mới là người không muốn Lô Sâm ở cùng lão Đại! Lão Đại anh tuấn như vậy. . . . . . Lô Sâm thay lòng đổi dạ thì biết làm sao?
“Chỉ là uống rượu thôi mà. Cậu nghĩ đi đâu vậy?” Nụ cười của Lâm Kiệt lại xuất hiện.
Ô. . . . . . Lão Đại người này đúng là đại ma vương hắc ám. . . . . . Tôm Nhỏ thầm khóc.
Lâm Kiệt miệng cười, nhưng trong lòng lại thở dài.
Ai tới để gã ôm một cái đi? Từ hai tháng trước khi Lưu Dịch quyết định kết hôn cùng một cô gái, gã liền đuổi Lưu Dịch đi, trong lòng trống rỗng suốt hai tháng liền. . . . . . Gã cũng đã muốn hạ thấp tiêu chuẩn, dù không đặc biệt đẹp trai, chỉ cần ai đó khiến hắn cảm thấy ấm áp mà thôi! Tại sao vẫn không thể tìm thấy ai?
Lưu Dịch rất tuấn tú, rất xứng đôi với Lâm Kiệt, làm việc tại phòng khoa học kỹ thuật công ty khác. Nhưng mà, dù có là đồng tính luyến ái nhưng Lưu Dịch vẫn quyết định kết hôn cùng phụ nữ, xoa dịu gia đình mà nối dõi tông đường. . . . . .
Là như vậy, sự xuất hiện của những thành viên đứng đầu tập đoàn, không phải người không đẹp trai, thì cũng là vóc dáng xấu, gã ngay cả chuyển động tròng mắt cũng không có hơi sức đâu mà làm. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn không hứng thú ăn nguyên Đường Tổ Trữ, đối với Lâm Kiệt mà nói, miễn cưỡng thì còn có thể tạm chấp nhận.
Mọi người đều biết gã đối với diện mạo bên ngoài của đàn ông đều có ý xem xét, cho nên đám đồng tính trong công ty nếu vẻ ngoài không có chút gì đều tự mình biết mình, không dám mơ ước đến Lâm Kiệt đẹp trai cao lớn, bằng không sẽ bị cười chê, sau đó tự rước lấy nhục. Đây chính là đã có vết xe đổ. . . . . .
“Lão Đại. . . . . .”
“Làm sao?”
“. . . . . . Công ty tháng trước mới nhận một tên nhóc, gọi là Lưu Cảnh Nghiêu, là kỹ sư trợ lý công trình của David, tôi cảm thấy cậu ta rất giống người trong đây, anh muốn hay không rủ cậu ta đi uống?”
Lưu Cảnh Nghiêu gương mặt đẹp đẽ, dáng người mảnh khảnh xuất hiện trong đầu. Lại là họ Lưu. Lâm kiệt hừ một tiếng: “Bảo cậu ta đi cùng đi.”
“Tôi quay về làm việc đây.” Tôm Nhỏ thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Lưu, thực xin lỗi, vì hoàn cảnh gia đình đột nhiên tối tăm, đành phải hy sinh cậu!
Lâm Kiệt đứng dậy đi theo, một tay nặng nề mà chụp đầu vai Tôm Nhỏ.
“Không cần lo lắng Lô Sâm nhà cậu, tôi không đói bụng mà ăn quàng đâu.” Ý tứ nói rằng Lô Sâm không đủ tuấn tú.
Đi đi đi! Đại ma vương hắc ám, nhà của tôi dày đặc người đẹp trai thật là không tốt! Tôm Nhỏ thở dài.
Lâm Kiệt mở hòm thư, có chút chờ mong, không biết hôm nay A Trữ sẽ gửi cho gã thư báo thù kiểu gì. Nói thật ra, hắn gởi thư, chính gã lại đáp trả, thực sự đã khiến gã vài ngày hết sức khoái trá.
Ngày đầu tiên nhận được “Tử Biến Thái” gã liền đáp lại: A Trữ tiểu kê kê của cậu thật đáng yêu; ngày hôm sau là đồ đồng tính chết đi, gửi lại cho hắn: A Trữ cậu nhớ tên đồng tính này đến chuyện đó cũng không ổn, việc này tôi đã sớm biết; lại đến chuối tiêu một đoàn nhà ngươi, trả lời: A Trữ cậu mắng chửi người rất nhẹ nhàng, kỳ thật cậu không nỡ mắng tôi đúng không?; cách ngày: nguyền rủa ngươi sinh con không có kê kê, thư về: sinh con gái không tồi nha! Hơn nữa, đồng tính về sau cũng đâu có con nối dõi. . . . . . ; lại cách ngày: Ngươi là đồ đại khốn nạn! Hồi âm: đúng là của tôi rất lớn, hóa ra cậu cũng nhớ rõ a. . . . . .
Tuy rằng rất giống con nít đấu võ mồm, nhưng Lâm Kiệt có phần làm không biết mệt, muốn ngừng mà không được. Chỉ là nghĩ đến A Trữ sau khi nhận được hồi âm mà nghiến răng nghiến lợi, Lâm Kiệt có thể vui sướng cả ngày.
Trải qua hai ngày cuối tuần nghỉ lễ, lại đến hôm nay. . . . . .
Sáng sớm đến chỗ làm, Lâm Kiệt đem mở tất cả email chưa đọc, ngay cả thư rác cũng không buông tha, hôm nay, nhưng không hề có thư của A Trữ.
Không có là không có.
Có chút thất vọng. . . . . . Có chút mất mát. . . . . .
Lâm Kiệt vẻ mặt không tốt. Đi làm mà sắc mặt lạnh như băng, tất cả cấp dưới đều câm như hến.
Cách ngày, vẫn không có thư A Trữ gửi tới. Lâm Kiệt từ mất mát có chuyển sang dấu hiệu của tức giận. Hôm nay, tất cả nhân viên cấp dưới mồ hôi đổ đầy bao, mọi người không khỏi hoài nghi Lâm lão đại là chu kỳ kinh nguyệt không đều, thậm chí là thời kỳ tiền mãn kinh của lão đại đã đến sớm hơn dự đóan.
Trước giờ về, Lâm Kiệt nhấc điện thoại nội bộ gọi cho tổng kỹ sư công trình của bọn họ.
“Tôm Nhỏ! Buổi tối cậu cùng tôi ăn cơm uống rượu! Gọi ông xã cậu cùng đi!”
Tôm Nhỏ hôm nay bị lão đại mắng đến thối đầu, buổi tối chẳng lẽ còn muốn mắng tiếp?
“Tụi em tối nay lại có việc mất rồi. . . . . .”
“Có việc? Tôi đang cân nhắc về việc thay thế tổng kỹ sư công trình.” Lâm Kiệt lạnh lùng nói.
“Không có việc gì! Bọn em tối cũng không có việc! Anh nói muốn đi đâu ăn?” Tôm Nhỏ thật muốn trốn mà Lâm Kiệt lại dùng việc của công ty để uy hiếp cậu, ô. . . . . . Ác ma!
“Thái Ngân Tiểu Cư. Sáu giờ. Chính xác không được phép muộn.”
“Vâng được. . . . . . Vậy có muốn gọi cả Tiểu Lưu không?”
“Tìm cái tên đồng tính nôn vào người tôi hả? Hai người các cậu đến là tốt rồi.”
“Đã hiểu.”
※※※ Một bước ra khỏi cổng chính của công ty, Lâm Kiệt lạnh lùng hung ác đến dọa người, một chút cũng không mất đi vẻ điển trai, dần dần xuất hiện một nụ cười, nụ cười kia có xu hướng tăng dần.
Đối diện cánh cổng lớn trụ sở RD của Dexton ở thành S, chỗ mà ngay cả người khiếm thị cũng thấy được một mảnh vải trắng, mặt trên viết: “Lâm Kiệt là tên đại biến thái! 凸一。一凸!!!”
“Lão. . . . . . Lão đại. . . . . .” Tôm Nhỏ cùng Lô Sâm đi cạnh lão đại, há miệng chỉ vào mảnh vải, hai người đều nói không nên lời.
Ai a? Ai đem chuyện mà tòan công ty đều biết nhưng không dám nói mà tiết lộ? Chỉ cần trong lòng biết miệng không nói là tốt rồi!
Lại còn công khai mà trưng ra? ! Phía sau lại còn thêm vào khuôn mặt khinh thường với hai ngón giữa? !
Đồng nghiệp không khỏi vì người gây họa mà ngây người mặc niệm.
Điều bất ngờ với nhân viên đang rời khỏi công ty lúc tan tầm chính là, kẻ đứng đầu nhà bọn họ rõ ràng bị vậy, thế nhưng bắt đầu khoái trá cười to!
Lâm Kiệt cười thành tiếng, làm cho tất cả mọi người sợ gần chết.
Ông trời con của tôi! A Trữ cậu thật sự rất đáng yêu ! Hai ngày nay không gửi thư, hóa ra là đi chuẩn bị cái này để gây bất ngờ cho tôi! A Trữ, muốn nhìn thấy tôi xấu hổ đây mà? Cậu trốn ở đâu quanh đây?
Lâm Kiệt vui vẻ nhìn xung quanh, đảo qua sắc mặt lo lắng của một đám người.
Trốn sau một cái cây, khoảng cách vừa đủ để trông thấy biểu tình của Lâm Kiệt, Đường Tổ Trữ nhíu mày bế tắc .
Vì cái gì nhân viên RD nhà bọn họ nét mặt đều là hoảng sợ vạn phần? Vì cái gì Lâm Kiệt lại ngạc nhiên vui mừng mà cười vui vẻ? Hai loại phản ứng phải đổi chỗ cho nhau mới là bình thường chứ? Phải là Lâm Kiệt phẫn nộ sợ hãi, đồng nghiệp của gã là kinh ngạc khinh bỉ mới đúng? !
Ô. . . . . . Rốt cuộc là sai chỗ nào?
Lâm Kiệt thậm chí bước khỏi cổng nhìn xung quanh, còn lớn giọng gọi: “A Trữ! Tôi biết là cậu! Đi ra cho tôi! Muốn cậu bước ra !”
Đường Tổ Trữ không khỏi vội vàng lùi về sau, thu người cho nhỏ lại. Phía sau không được lộ ra chút da nào, ngay cả một tế bào lộ ra cũng không được! Còn muốn hắn nói! Hắn ghét! Nhanh chóng xoa hết da gà nổi trên người! Ngay cả nổi da gà cũng không được để gã thấy!
Không dám lò đầu ra, sợ bị trông thấy. Đường Tổ Trữ đợi một lúc lâu, cho rằng hiện tại đã rất an tòan, lúc này mới chậm rãi xoay người, len lén thò đầu ra. . . . . .
“A Trữ, sao lại trốn ở chỗ này? Cậu bị muỗi cắn tôi sẽ thấy rất đau.” Lâm Kiệt tâm tình thực tốt.
Đón đầu là Lâm Kiệt cao lớn đang dựa vào trước cái cây hắn dùng làm chỗ núp, Đường Tổ Trữ sợ tới mức ngã ra ngồi bệt trên thảm cỏ.
Theo sau Lâm Kiệt có ba bốn người, vừa kinh ngạc vừa thương xót lại vừa đồng cảm mà nhìn hắn. . . . . .
Lâm Kiệt đưa tay, dùng sức bóp chặt cánh tay Tổ Trữ, mặc kệ hắn giãy dụa, đem hắn nhấc lên, sau đó nói với đám người đứng ngoài: “Để tôi giới thiệu một chút về cậu trai đáng yêu này, tên là Đường Tổ Trữ, là phiên dịch của chi nhánh công ty ta, cũng là bạn trai mới của tôi, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Đường Tổ Trữ kinh ngạc đến rớt cằm. Mới. . . . . . Mới. . . . . . Bạn trai mới. . . . . . ? !
Không chỉ riêng hắn rớt cằm, đám người xung quanh chỉ thiếu nước rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Tên nhóc tầm thường này là bạn trai mới của lão đại? ? ? ? ? !
“Ai. . . . . . Ai là bạn trai mới của anh!” Đường Tổ Trữ mới phản ứng mà phẫn nộ hét to.
“Đương nhiên là cậu a, A Trữ thân yêu. Cậu không phải còn viết thư khen chỗ kia của tôi rất lớn sao. . . . . .”
Mọi người đều ngất xỉu. . . . . .
“Na. . . . . . Nào có? Cái đó căn bản do anh hiểu lầm! Tôi là nói anh đại. . . . . . Đại. . . . . .” Gia giáo rất tốt nên những câu thô tục Đường Tổ Trữ không thể nói ra miệng.
“Tôi rất lớn tôi biết, A Trữ không cần thay tôi tuyên truyền, bằng không bọn họ đều ưu ái mà yêu thương tôi, cậu sẽ mất chồng!” Lâm Kiệt cười gian.
Gã kỳ thật đã sớm cảm thấy Đường Tổ Trữ không thói quen nói bậy, bằng không trong mail chửi hắn Tam Tự kinh cũng sẽ không biến thành chuối tiêu một đoàn nhà người, đây cũng là học từ phim ảnh. . . . . . Cho nên căn bản Đường Tổ Trữ nói không nên lời.
Đường Tổ Trữ nghĩ muốn hộc máu.
Lâm Kiệt kéo Đường Tổ Trữ ra phía sau cây, rất xa còn có vài người hướng người nhìn trộm, chờ xem kịch vui.
“Bạn trai tôi cũng đến đây, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Lâm Kiệt không khỏi phân trần mà ôm Đường Tổ Trữ, cũng không quản Đường Tổ Trữ xấu hổ hô to buông tôi ra còn dùng lực đánh tay hắn.
Mọi người đi đến bãi giữ xe của công ty lấy ô tô.
Lâm Kiệt một tay đẩy Đường Tổ Trữ vào trong xe, trực tiếp đè ép lên phía phụ lái, hôn Đường Tổ Trữ đến chóang váng đầu óc không biết ở phương nào, mới đứng dậy tiến về bên tay lái, khởi động xe, chạy xuống trung tâm, hướng về Thái Ngân Tiểu Cư ở khu phố Nhật Bản của thành S mà đi.
Đường Tổ Trữ ào ào ngất đi đã kịp thời tỉnh lại, bọn họ đang dừng xe chờ đèn đỏ ở ngã tư.
“Anh. . . . . . Anh tại sao lại hôn tôi a!”
“Vì tôi muốn vậy.”
Đường Tổ Trữ thật sự cảm thấy vô cùng thất bại.
“Nghĩ muốn hôn cũng không thể không cần biết đến địa điểm chứ! Đồng nghiệp của anh chắc chắn đã nhìn thấy hết rồi!”
Lâm Kiệt muốn phì cười, bởi A Trữ oán giận dâng lên nghe tựa như tình nhân đang thẹn thùng.
Vươn tay, dường như trêu chọc mà sờ soạng hai má A Trữ, Lâm Kiệt nói mát: “Không hề gì. Bọn họ thay tôi vui mừng đều không kịp.”
“Anh không nên đụng vào tôi!” Đường Tổ Trữ không kịp né sang một bên tránh bàn tay của Lâm Kiệt, gã cũng đã lui lại đặt tay vào vô lăng, nhấn chân ga đi tới. Đèn xanh.
“Đã chạm rồi.”
“Anh. . . . . .”
Đường Tổ Trữ hoàn toàn im lặng.
“Mảnh vải kia cậu mất bao lâu để làm?”
“Anh quản được tôi chắc!” Hứ!
Suốt một tuần nay, mỗi một email trả thù của hắn đều sung sướng chuyển đi, nhưng mỗi thư đáp trả thật khiến hắn giận đến đau tim, lúc này hắn mới hạ quyết tâm: Tử Lâm Kiệt! Xem ra là ngươi chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng, chúng ta sẽ chơi đến cùng, nhìn ngươi hưởng thụ thế nào! Hắn lầm bầm!
Hai ngày nghỉ cuối tuần, Đường Tổ Trữ mất một ngày đi tìm vải trắng, mất một ngày đi in chữ lên tờ A4, tất cả để có diện tích chữ lớn như vậy. Hy sinh ngày nghỉ, suốt đêm cũng không có thời gian nghỉ, ngay cả hai mi mắt cũng không được quan tâm.
Xin phép nghỉ hai ngày, một ngày đem tất cả các chữ tập hợp lại gắn trên mảnh vải, hôm nay còn lái xe chạy đến chi nhánh RD tận thành phố S, liền bố trí hiện trường phạm tội, hừ hừ, là muốn Lâm Kiệt xấu hổ, hy sinh hai ngày nghỉ phép, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, kết quả. . . . . .
Ô. . . . . . Ai cho hắn biết rốt cuộc sao lại thế này? Rốt cuộc là người bên RD không bình thường, hay chính hắn mới là kẻ bất thường? Vì cái gì mà kết quả hắn thu được so với tưởng tượng trước đó lại cách xa vạn dặm?
Tên biến thái đáng chết này còn trước mặt bao người tuyên bố rằng hắn là bạn trai của gã? !
Làm cho hắn chết đi! Làm cho hắn tỉnh mộng đi! Mọi việc này hết thảy đều không thể tưởng tượng nổi, vượt qua giới hạn của trí não hắn a!
“Được, mặc kệ cậu vậy.” Lâm Kiệt nhếch môi cười, sau không hề nói một lời nào nữa với Đường Tổ Trữ .
Dọc đường đi cứ trầm mặc như vậy.
Ngay cả đài phát thanh Lâm Kiệt đáng chết cũng không buồn mở. Hứ! Thực xấu xa!
Ngay cả khi tới nơi, Tử Lâm Kiệt cũng không một tiếng rên mà bước xuống xe, căn bản không để ý tới hắn. Hại hắn không biết phải tiếp tục ngồi trên xe, hay là xuống xe thì tốt hơn. . . . . . Lâm Kiệt đáng chết! Lâm Kiệt thối! Cầu trời cho kê kê thối nhà ngươi trống rỗng!
( Đào Đào: không thể nói xấu thế, vì tương lai cậu chính là đồng tính đó, tốt nhất đừng có nguyền rủa loạn xạ như thế, A Trữ. A Trữ: . . . . . . )
Kết quả hắn liền thở hắt tiếp tục ngồi trên xe, nhìn thấy gã kia cùng một đám đồng nghiệp vừa gặp gỡ ban nãy, vài người còn hướng hắn nhìn thắc mắc, cùng bước vào nhà hàng ẩm thực Nhật Bản đáng sợ kia.
Thái Ngân Tiểu Cư..
Cái gì mà tiểu cư chứ, nơi này phải 5000 mét vuông là ít nhất? !
Tiếp đó Đường Tổ Trữ nghe thấy tiếng bụng mình kêu.
Ô. . . . . . Bụng đói quá. . . . . . Tử Lâm Kiệt! Ngươi còn không chạy nhanh tới cứu ta!
※※※”Lão Đại, bạn trai anh không cùng vào sao?” Tôm Nhỏ dè dặt hỏi.
“Ah! Cậu ta bảo tôi không cần lo.” Lâm kiệt khóe miệng nhếch lên, lạnh lạnh mà đáp.
“Lão Đại, như vậy cũng được sao? Dù cũng là bạn trai anh, hò hét cậu ta một chút là tốt rồi!” Lô Sâm cảm thấy để Đường Tổ Trữ một mình tại nơi đó, có phần không được thỏa đáng. Tình nhân mà, làm sao lại không đi cùng nhau chứ?
“Cậu ta không thích tôi quát mắng. Cũng là đàn ông thôi!” Lâm Kiệt trả lời không hề có lý lẽ.
“Cậu ta chẳng lẽ không đói bụng sao?” Được Tôm Nhỏ gọi đi cùng, Hoàng Quốc Thư cũng hoài nghi.
“Cậu ta không nói cho tôi biết.” Lâm Kiệt thản nhiên hưởng ứng.
Phát hiện có điềm báo lão Đại đang chuẩn bị tức giận, Triệu Trí Hưng vội vàng hô to: “Bụng đói quá a! Gọi món nhanh một chút nào!”
Đang tiến đến là Tô Lận, Kim Quyền, Tào Khánh Phong cũng không hẳn là đói, mở thực đơn lớn tiếng thảo luận đồ gì ở đây ăn ngon.
Trong bữa cơm, không ai còn dám nhắc tới bạn trai của lão Đại, Lâm Kiệt cũng phá lệ cao hứng mà ăn xong bữa cơm này, làm cho đám lâu la cũng không thể rõ rốt cuộc tình hình hiện tại của lão Đại là sao, sau cùng mọi người cũng không thấy có điểm gì hài hước.
Bằng lương tâm nói, lão Đại của bọn họ làm người kỳ thật không tồi, chỉ cần công việc hoàn thành là tốt lắm rồi, có thể đạt tới yêu cầu của lão Đại, bọn họ lúc đó coi như sống vương giả đi, lão Đại cũng thường thường đi cùng bọn họ ăn cơm, quan hệ cao thấp không xấu.
Tất cả mọi người đều hiểu, chỉ cần không va chạm vào bom ngầm của lão Đại, kỳ thật ở chung với lão Đại không tệ, huống chi bọn họ tất cả đều là đồng tính, rất nhiều người không thể cùng kẻ ngoại đạo tâm sự trao đổi về mấy chuyện tình cảm, có người lại có thể. Mà xem ra Lâm Kiệt cũng là đối tượng cố vấn không tồi, tuy rằng lời nói ác độc, nhưng sắc bén lại có thể gãi đúng chỗ ngứa.
Ăn cơm xong, Lâm Kiệt mở miệng bảo: “Tôi muốn đi Dã Điếm uống một chén, có ai muốn đi cùng không?”
Dã Điếm, nơi nổi tiếng 囧囧囧 của thành S.
Tất cả mọi người nói muốn đi. Dã Điếm, kể ra nơi đó đặc sắc nhất là một nam DJ. Bọn họ không đi săn, chỉ muốn có thể nhìn thấy DJ kia vài lần cũng lợi hại rồi.
“Các cậu đi trước, tôi đi lấy hóa đơn, nhân tiện đi toilet.” Lâm Kiệt nói.
Những người khác phấn chấn ăn bữa tiệc này của Lâm Kiệt, trước hết là xuất phát đi Dã Điếm .
Đi toilet chỉ là giả, Lâm Kiệt tay cầm hộp cơm lúc nãy mới mua, trở lại ô tô của gã.
Vừa lên xe, liền phát hiện A Trữ đã chạy mất.
Mắt nhìn xuống hộp cơm trong tay. Vốn là muốn mang cho A Trữ. . . . . .
Tâm tư hỗn độn.
Đành phải đem hộp cơm về cất tủ lạnh, mai mang đi ăn cơm trưa ở công ty.
Khi nhìn thấy A Trữ, lẽ ra định tự mình chịu thiệt thòi một chút, buổi tối sẽ tự chui đầu vào lưới, tóm lấy cái đó mà mơ màng nằm trên giường, cái này cũng không giỡn . . . . . .
Quên đi quên đi, đi Dã Điếm có nhiều người cũng được lắm. Hy vọng đêm nay có thể tìm được con mồi không tệ.
Dồn hết tâm trí quên đi cảm giác mất mát tận đáy lòng, Lâm Kiệt chạy xe thẳng về Dã Điếm.
Tình Yêu Hai Nàng Công Chúa Ở Seoul,thế kỉ 19,vào một sáng mùa đông lạnh giá,Yuri đi dạo phố với tâm trạng khá hứng khởi.. Đọc Truyện » |