Insane

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Teen Teen Online
Game Teen Teen Online
Game Teen Teen do VTC online phát hành, với cách chơi đơn giản chắc chắn sẽ làm bạn hài lòng.
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chương 9.

Kim Ngân trừng mắt nhìn người đàn ông đạo mạo trước mặt mình. Tại sao cô lại bắt anh ta lên đây ư? Bởi vì anh ta rất giống Vĩnh Khanh, ngay cả giọng nói cũng giống…cho nên cô mới muốn anh lên đây gặp Hoàng Mai.

Mười năm qua Kim Ngân đã nói dối Hoàng Mai rằng Vĩnh Khanh chưa chết. Có lẽ cũng chính vì điều ấy nên Hoàng Mai mới còn hy vọng sống tới ngày hôm nay. Nếu không phải vì mấy đêm nay cô trằn trọc không yên thì đã sớm đưa Thiên Hoàng đến gặp Hoàng Mai rồi.

Kim Ngân hiểu rõ câu chuyện này rắc rối và bi thương như thế nào. Nhưng thà cứ lừa Hoàng Mai để cô ấy được sống vui vẻ, còn hơn là để cô ấy chết dần chết mòn trong đau khổ. Cô là người đã trực tiếp giết đứa con của cô ấy, lại là người gián tiếp gây ra cái chết cho Vĩnh Khanh. Chính vì vậy mà cô phải làm mọi cách để Hoàng Mai được hạnh phúc.

Điều cô phân vân nhất là Thiên Hoàng. Anh ấy vốn chỉ là một người ngoài cuộc, đáng ra không nên kéo anh vào vòng xoáy này. Nhưng thực sự thì Kim Ngân không còn cách nào khác. Cô đành để anh thay thế Vĩnh Khanh, đành để anh làm cho Hoàng Mai được hạnh phúc. Hoặc biết đâu, khi nhìn thấy Hoàng Mai lần đầu tiên, anh sẽ đem lòng yêu cô ấy thì sao? Giống như mười năm trước, người Vĩnh Khanh chọn là Hoàng Mai chứ không phải là cô. Mặc dù cô là người gặp anh trước.

- Anh bớt nói một chút đi có được không? Chẳng phải anh tới đây cùng tôi là vì mục đích này hay sao? – Kim Ngân nói.

Thiên Hoàng nghe vậy liền khựng lại nơi phía cửa, cho dù đã mở, nhưng anh vẫn không hề bước vào nửa bước. Anh đứng dựa người vào khung cửa, khoanh tay lại, hất hàm nói:

- Tôi tất nhiên không phải tới để thăm bạn của cô. Tôi tới là vì cô. Nhưng cô đừng tưởng rằng tôi theo đuổi cô thì cô muốn làm gì cũng được. Đừng tự đưa ra quyết định và bắt người khác phải theo. Cô hiểu chưa?

Kim Ngân tức giận, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Thốt nhiên cô không thể đáp lại được lời nào.

Nhưng Thiên Hoàng nói đúng, anh ta có quyền đứng lại, anh ta có quyền tới vì cô mà không phải vì Hoàng Mai. Cô sao có thể ép buộc anh ta chứ? Cô đâu là gì của anh ta? Sao có thể đem cái ích kỷ đến vô lý của bản thân ra áp đặt lên con người Thiên Hoàng được.

Cô đúng là hồ đồ. Quá hồ đồ rồi!

Kim Ngân thở dài rồi cúi đầu nói với vẻ buồn bã:

- Được, vậy anh đứng đây đợi tôi. Tôi sẽ ra ngay!

Không hiểu sao, khi nhìn thấy vẻ thất vọng trong đôi mắt của Kim Ngân, Thiên Hoàng lại thấy trong lòng có gì đó dâng lên. Như là không đành, như là xót xa.

Bỗng nhiên, anh nắm lấy cổ tay cô kéo lại. Ánh mắt lạnh lùng chợt trở nên kiên định.

- Chúng ta cùng vào.

Kim Ngân nhìn anh, gật đầu vẻ cảm kích. Sau đó cô lách qua người Thiên Hoàng và bước vào bên trong.

Hoàng Mai ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, cổ tay vẫn được quấn băng trắng, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Thiên Hoàng và Kim Ngân.

Kim Ngân hơi dừng lại, đợi Thiên Hoàng bước đến rồi kéo lấy tay anh, mỉm cười nói với Hoàng Mai:

- Mai, cậu xem ai này? Vĩnh Khanh đã trở về rồi, anh ấy đã trở về bên cậu rồi.

Thiên Hoàng bị sốc nặng. Anh trừng mắt nhìn Kim Ngân, đôi môi mấp máy không nói thành câu, cảm giác muốn bóp chết người con gái này dâng lên tận đầu. Cô ta nói cái quái gì thế? Ai là Vĩnh Khanh? Ai đã trở về? Anh là Thiên Hoàng, và anh chẳng đi đâu cả. Hóa ra cô ta gọi anh lên đây là vì việc này. Thảo nào mà anh thấy lạ, Kim Ngân muốn tránh xa anh còn không được, nếu không phải vì Hoàng Mai thì cô ta đâu mất công kéo anh lên đây chứ?

Lúc Thiên Hoàng định mở miệng nói câu gì đó thì Kim Ngân chợt bấm vào tay anh, rồi ghé sát nói:

- Xin lỗi! Hãy giúp tôi một lần này thôi. Rồi anh muốn tôi làm gì cũng được.

Thiên Hoàng nghe vậy, trong lòng chợt cảm thấy hứng thú. Anh nuốt lại câu nói của mình, thay bằng một câu nói khác:

- Bất kể việc gì?

Kim Ngân nhìn Thiên Hoàng một hồi. Trong đôi mắt cô tựa như có hy vọng, có mong chờ và xen lẫn cả phân vân. Sau một hồi, cô cũng gật đầu nói:

- Phải, bất kể việc gì.

Thiên Hoàng nghe vậy liền mỉm cười. Anh  nắm chặt lấy tay Kim Ngân rồi kéo cô bước tới cạnh giường của Hoàng Mai. Hành động thay đổi nhanh chóng ấy khiến cho Kim Ngân không khỏi bất ngờ. Vừa rồi rõ ràng anh ta còn cự tuyệt không suy nghĩ, sao mới nói mấy câu đã đổi ý vậy? Con người này thâm sâu khó lường. Anh ta nghĩ gì không ai hiểu được!

Thiên Hoàng ngồi bên mé giường Hoàng Mai, đưa tay lên vuốt tóc cô một cách rất dịu dàng. Vẻ lạnh lùng trong mắt anh cũng không còn nữa, mà thay vào đó là một đôi mắt đầy yêu thương.

- Hoàng Mai, sao lại ra nông nỗi này? – Thiên Hoàng run run nói.

Tất cả những cử chỉ này đều lọt vào mắt của Kim Ngân. Cô bỗng thấy trong tim như có gì đó chích vào, đau nhói lên. Không kìm được, Kim Ngân liền quay mặt đi, cố gắng không để ai phát hiện những tâm tư trong lòng.

Cô làm sao thế này? Anh ta đâu phải Vĩnh Khanh? Chỉ là một bản thể giống với người xưa thôi mà! Nhưng cái cách mà Thiên Hoàng đối xử với Hoàng Mai giống hệt với cách đối xử của Vĩnh Khanh mười năm trước. Yêu chiều, dịu dàng đến nỗi khiến cô phải ghanh tỵ.

Kim Ngân cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh. Anh ta là người đứng đầu của một công ty điện ảnh lớn. Anh ta diễn tốt như vậy cũng là lẽ đương nhiên thôi. Cô hà tất phải bận tâm? Chẳng phải chính cô muốn anh lên đây gặp mặt Hoàng Mai hay sao?

Đúng vậy, cô không thể lại ích kỷ một lần nữa. Cô nợ Hoàng Mai, nợ Vĩnh Khanh và nợ cả đứa con của họ. Có nợ phải trả. Cô nhất định sẽ trả lại họ những ân tình xưa kia.

Hoàng Mai như không tin được những gì đang xảy ra trước mắt là thật. Người đàn ông mang vẻ đẹp đến lặng câm trước mặt đúng là người con trai năm xưa. Chỉ khác là khuôn mặt của anh đã nhuốm đầy phong sương, vẻ lạnh lùng cũng dâng đầy trong con mắt…có đôi phần xa lạ. Nhưng dù sao thì vẫn là anh, vẫn là Vĩnh Khanh mà cô đã chờ đợi mười năm qua.

Hoàng Mai không kìm được liền bật khóc. Cô ôm chặt lấy anh, ôm chặt cả những khát khao hy vọng bấy lâu nay.

- Vĩnh Khanh, mười năm có là bao? Cuối cùng thì anh đã trở về rồi!

Thiên Hoàng tuy không hiểu cô ta nói gì, nhưng vẫn cố đóng cho tốt vai diễn của mình. Anh đưa tay lên vỗ nhẹ lưng Hoàng Mai như là an ủi. Sau đó ghé sát khuôn mặt vào tóc cô, thầm thì:

- Anh đã về rồi đây, đã trở về bên em rồi đây.

Kim Ngân quay mặt lại nhìn hai người họ. Trong lòng chợt thấy xót xa khôn cùng. Nếu cảnh tượng trước mắt không phải do chính cô là đạo diễn thì cô đã tưởng nó là thật. Hai người họ quả thực rất đẹp đôi. Đầu mày cuối mắt đều ăn ý với nhau. Ngay cả cô nhìn vào cũng thấy cảm động.

Kim Ngân nắm chặt túi xách, trong lòng như có rất nhiều cảm xúc dâng lên. Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Hoàng, cô đã những tưởng anh là Vĩnh Khanh nên sợ hãi khôn cùng. Thậm chí còn không dám đến gần anh. Cái cảm giác ấy đến bây giờ vẫn còn. Cô tránh mặt anh, tránh gặp mặt anh, sợ rằng anh chính là Vĩnh Khanh về tìm cô trả thù. Nhưng nhìn thấy Hoàng Mai và anh ôm nhau cô đã hiểu, chỉ có mình cô là sợ anh như thế thôi. Còn Hoàng Mai lại mong anh biết bao. Anh xuất hiện bất ngờ như thế là một điều tốt đẹp với cô ấy.

Trên thế giới này, chỉ có mình cô là kẻ lạc lõng!

Kim Ngân ngẩng mặt lên để nước mắt chảy ngược vào trong. Sau đó cô nói:

- Tôi xuống nhà trước, hai người cứ nói chuyện đi nhé.

- Kim Ngân!

- Kim Ngân!

Cả Hoàng Mai và Thiên Hoàng cùng lên tiếng khiến Kim Ngân vội quay người lại. Cô phát hiện những ý tứ trong đôi mắt của Thiên Hoàng, nhưng cố tình bỏ qua. Rồi cô mỉm cười nhìn Hoàng Mai, như chờ cô ấy nói.

Hoàng Mai hơi cúi xuống, bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy tay của Thiên Hoàng. Mãi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng

- Xin lỗi và cảm ơn cậu!

Kim Ngân khẽ cười:

- Không có gì, mình mới là người phải nói câu đó.

Nói xong, Kim Ngân xoay người đi thẳng xuống dưới nhà. Cô không quay đầu nhìn lại lấy một lần. Khi cánh cửa kia đóng lại, cũng là lúc Kim Ngân cảm thấy trong lòng như có gì đó vỡ òa ra. Ký ức mười năm trước từ từ lùi lại, nằm mãi trong bóng tối.

Vĩnh Khanh, cảm ơn anh đã cho em cơ hội được chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Duyên nợ đã hết. Nếu có thể…

Kiếp sau chúng mình đừng gặp nhau!

.

.

.

Vào lúc đó, tại sân bay. Trong dòng người đông đúc,  một cô gái xinh đẹp tầm hai ba, hai tư tuổi kéo chiếc va li lớn bước ra. Cô đi một mình, không có người thân ra đón, cũng không hề đợi người ra đón mình.

Đứng một lúc lâu, cô lấy điện thoại trong túi xách ra tìm số của một người và gọi.

Tiếng nhạc chờ mặc định của tổng đài vang lên đầy nhạt nhẽo. Cho dù là “Kiss the rain”, bản nhạc mà cô thích nhất thì nó cũng chẳng làm cô hứng thú được là bao khi phải chờ người khác bắt máy.

- Mẹ, con về rồi!

- Vâng, con sẽ tới chỗ mẹ ngay đây.

Nói xong cô liền vẫy một chiếc taxi rồi tới chỗ của mẹ.

Năm năm rồi, năm năm sống ở đất người. Đến nay trở về sao bỗng thấy lòng bồi hồi, lo lắng. Bạn bè còn ai nhớ cô không? Việt Nam này còn nhớ cô không?

Cho dù là gì đi nữa, thì cô vẫn chắc chắn có một người nhớ cô. Hai năm trước, người ấy nói nhất định sẽ đợi cô, đợi cô đến thăm anh. Cô chỉ mỉm cười cho lời nói ấy. Bạn bè ai lại nói như thề thốt trăm năm vậy chứ? Nghe giống mấy đôi yêu nhau trong phim trong truyện quá đi. Cô còn nhớ rõ, anh chàng đó rất ngốc. Lần đầu tiên nắm tay cô còn rụt rè, lần đầu tiên nhấp môi vào rượu còn sợ hãi, lần đầu tiên thấy cô mặc đồ ngủ còn đỏ mặt xấu hổ.

Anh ta thực sự rất thuần khiết!

Cô gái tháo chiếc kính râm ra, để lộ một khuôn mặt với vẻ đẹp kiêu kỳ. Cô cúi xuống mỉm cười, lẩm bẩm một mình:

- Linh, mày đã về rồi!

.

.

.

Sáu giờ, Kim Ngân và bà Đường cùng làm bữa tối trong bếp. Tất cả những món này đều là món mà Hoàng Mai và Vĩnh Khanh thích. Kim Ngân không chỉ hiểu Hoàng Mai mà cô còn âm thầm hiểu cả Vĩnh Khanh. Bởi như người ta nói, yêu một người là phải hiểu người đó, coi người đó như cuộc sống của bản thân mình.

Trước giờ Kim Ngân không biết mình coi Vĩnh Khanh là cuộc sống hay là địa ngục, nhưng cô lúc nào cũng biết trái tim mình vẫn hiểu anh. Hiểu anh cho nên mới biết anh hận cô tới mức nào.

- Kim Ngân này, người đàn ông đó là Vĩnh Khanh thật sao?

Câu hỏi của bác sĩ Đường khiến Kim Ngân không biết phải trả lời ra sao.Con dao đang thái rau trong tay bỗng dưng ngừng lại, cô thở dài rồi cúi xuống đáp:

- Phải!

- Nhưng tôi thấy hình như anh ta không biết gì về chuyện của các cô.

Bác sĩ Đường nhận trông coi Hoàng Mai bao nhiêu năm nay, bà cũng đôi phần biết được câu chuyện của mười năm về trước. Tuy không tường tận, nhưng cũng hiểu được giữa họ có một nút thắt rất khó gỡ. Lần trước bà đã gặp Thiên Hoàng trong bệnh viện, trông anh ta không có vẻ gì là lo lắng cho Hoàng Mai. Bởi nếu anh ta đúng là Vĩnh Khanh thật, thì người anh ta nên thăm phải là cô ấy chứ không phải là Kim Ngân. Hôm nay khi tới đây, Kim Ngân bảo Thiên Hoàng lên thăm Hoàng Mai, anh ta còn tỏ rõ vẻ khó chịu cơ mà?

Kim Ngân vừa thái rau, vừa bình thản đáp:

- Chị tin trên đời này có hai người giống nhau đến vậy sao?

Bác sĩ Đường quay lại nhìn Kim Ngân trả lời:

- Tôi tất nhiên là không tin, nhưng mọi chuyện lại diễn ra theo một chiều hướng khác…Tôi thực sự không tò mò không được.

- Vậy thì cứ tò mò còn hơn là biết được sự thật. Có đôi khi, đứng nhìn tấm màn mờ ảo còn tốt hơn là bước đến nhìn sự thật nằm sau tấm màn đó.

Bà Đường không biết nói gì đành lắc đầu rồi làm nốt công việc của mình. Dù sao thì đây cũng không phải việc bà nên bận tâm. Bà không nên can thiệp quá nhiều.

Những chuyện rắc rối của họ nên để họ tự giải quyết. Bà chỉ là người ngoài cuộc, tuy sáng suốt hơn nhưng sao có thể hiểu được những bất đắc dĩ của người trong cuộc?

Thức ăn đã được dọn lên bàn. Mùi vị và màu sắc trông rất ngon! Kim Ngân đeo tạp dề đứng nhìn những món mà mình tự tay chuẩn bị. Đây có thể sẽ là bữa ăn hạnh phúc và thanh thản nhất trong mười năm qua của cô.

- Để tôi đi gọi hai người họ xuống.

Kim Ngân vội ngăn lại:

- Không cần đâu, họ sẽ xuống ngay bây giờ thôi.

Quả như những gì Kim Ngân nói, cô vừa dứt lời thì từ trên cầu thang đã có tiếng cười đùa cùng tiếng bước chân vọng xuống.

- Tại sao anh lại nói như thế? Em thực sự không sao mà – Giọng nói nũng nịu này là của Hoàng Mai.

Theo sau đó là tiếng cười hờ hững của Thiên Hoàng.

Kim Ngân khẽ thở dài. Xem ra vai diễn này đã làm khó cho Thiên Hoàng rồi. Anh đâu có tình cảm gì với Hoàng Mai? Nếu cứ bắt anh đóng vai này, e là đến cuối cùng anh sẽ bỏ đi và để lại Hoàng Mai một mình mất.

Kim Ngân bỗng thấy sợ hãi. Nếu như ngày đó xảy ra thật thì…không phải cô lại một lần nữa giết chết hy vọng của Hoàng Mai hay sao?

Kim Ngân ơi là Kim Ngân, sao mày lại hồ đồ đến mức này cơ chứ? Thế gian này còn chưa đủ rắc rối hay sao mà mày còn khiến nó rối thêm vào?

Không kịp suy nghĩ nhiều nữa, Kim Ngân vội bước đến mỉm cười:

- Nào, chúng ta mau ăn cơm thôi kẻo thức ăn nguội hết.

Hoàng Mai dường như rất vui vẻ. Nụ cười sáng trong mười năm trước lại hiện hữu trên môi. Khi cười, các nếp nhăn lờ mờ nơi khóe mắt hiện lên, khiến Kim Ngân không khỏi chạnh lòng. Rồi Hoàng Mai ngồi xuống bàn, hít hà hương thức ăn và nói bằng giọng hứng khởi:

- Kim Ngân, Vĩnh Khanh, mau ngồi xuống ăn đi.

Kim Ngân gượng cười định bước đến ngồi cạnh Hoàng Mai thì liền bị tiếng nói thầm của Thiên Hoàng kéo lại:

- Nhớ điều em vừa nói đấy.

Kim Ngân cụp mắt xuống như để đáp lại. Sau đó cô lại mỉm cười rồi bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên trái. Còn Thiên Hoàng ngồi ở chiếc ghế bên phải. Giống với vị trí của mười năm về trước.

Trong lòng Kim Ngân lúc này hiểu rõ, cô lại tự đưa mình vào một trò chơi không lối thoát. Trò chơi này nhất định chẳng vui vẻ chút nào đâu.

Nhưng cô chấp nhận, cô sẽ làm Hoàng Mai hạnh phúc. Chỉ cần Hoàng Mai hạnh phúc, cô sẽ đánh đổi tất cả.

Nhìn ba người nói nói cười cười vui vẻ, bác sĩ Đường cũng cảm thấy vui lây. Hôm nay quả thực bà đã nhìn thấy nụ cười của Hoàng Mai sau bao nhiêu năm qua. Nụ cười hạnh phúc không vương chút khổ đau. Nhưng sao bà vẫn thấy trong nụ cười của Kim Ngân có chút gì đó gượng gạo. Chẳng lẽ cô ấy không vui ư? Chuyện cuối cùng cũng kết thúc rồi, tại sao cô ấy lại có vẻ như đang buồn phiền vậy?

- Hoàng Mai, hôm nay trông sắc mặt cô rất tốt – Bà Đường vui vẻ nói.

- Tất nhiên, Vĩnh Khanh đã trở về rồi mà – Hoàng Mai đáp.

Sau đó, cô quay sang nhìn Thiên Hoàng bằng một ánh mắt long lanh:

- Khanh, anh nói đi, mười năm qua anh đã ở đâu vậy?

Bất chợt bị hỏi như vậy khiến cho Thiên Hoàng không khỏi bối rối trong giây lát. Anh liếc mắt nhìn Kim Ngân, thấy cô cũng ra hiệu cho mình, anh liền cười cười rồi nói:

- À, thì là đi làm kiếm tiền về cưới em!

Chỉ một câu nói đơn giản như thế này thôi cũng khiến những nghi vấn trong lòng Hoàng Mai bị đánh bay. Rằng tại sao anh lại để cô chờ anh mười năm? Rằng tại sao anh ấy lại không hỏi cô có đau khổ không khi mất đi đứa con ấy? Rằng tại sao anh ấy lại để Kim Ngân tìm thấy mình? Rằng tại sao nhà anh ấy giàu mà vẫn phải chờ đợi mười năm mới dám ngỏ lời cưới cô?…Có rất nhiều điều cô muốn hỏi anh vào lúc này, nhưng câu nói của anh đã làm tim cô xao xuyến, khiến cho cô không còn quan tâm đến bất cứ một điều gì nữa.

Hoàng Mai cúi mặt xuống cười, giấu đi niềm hạnh phúc trong đáy mắt. Đã lâu rồi cô không có cảm giác này, đã lâu lắm rồi. Mà thực ra, chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc như thế này. Kể cả khi thời gian có lùi lại mười năm trước, cô cũng không thể kiếm tìm một thứ hạnh phúc xa xỉ như vậy.

Người ta cứ nói xa mặt cách lòng. Thời gian trôi qua, liệu ai có còn giữ được tấm chân tình ấy?

Nhưng anh vẫn nhớ cô, thậm chí là anh còn yêu cô. Cô còn mong gì hơn đây?

Trong lúc Hoàng Mai đang hạnh phúc thì bên cạnh, Kim Ngân trừng mắt nhìn Thiên Hoàng. Anh ta đang nói cái gì vậy? Có liệu được hậu quả của nó không hả? Cưới ư? Đây là hạnh phúc của cả một đời người. Tại sao anh ta lại có thể tùy tiện nói ra không chút suy nghĩ như vậy được? Hơn nữa, Thiên Hoàng không phải là Vĩnh Khanh, anh ta không được phép nói những lời như thế với Hoàng Mai.

Cô sai rồi, cô sai khi đưa anh tới đây rồi!

Thiên Hoàng chỉ nhếch môi cười nhạt, anh vênh mặt lên đáp lại ánh mắt đầy tức giận của Kim Ngân. Sau đó anh đưa tay vuốt tóc Hoàng Mai, bàn tay rộng lớn lướt qua mái tóc ấy sao mà chẳng có chút tình ý! Rồi anh vừa liếc nhìn Kim Ngân vừa nói với Hoàng Mai:

- Sau này đừng làm những điều ngốc như vậy nữa. Em sẽ không liệu được hậu quả của nó đâu!

Tất cả những diễn biến ấy đều không qua được đôi mắt của bà Đường. Trong bà như cảm thấy có điều gì đó không đúng. Câu nói vừa rồi hình như không phải dành cho Hoàng Mai, mà giống như là để dành cho Kim Ngân vậy!

Trong đầu bác sĩ Đường không ngừng hiện lên một câu hỏi: Rốt cuộc thì người đàn ông điển trai này có quan hệ gì với Kim Ngân?

Chương 10.

Kim Ngân bưng tách cà phê ra đứng cạnh cửa sổ. Ánh mắt cô nhìn vô định vào khoảng không xa xăm.

Mười năm trước, biết chuyện Hoàng Mai có thai, bố cô ấy đã từ mặt, còn dọa nếu cô ấy bước chân về nhà sẽ chặt gãy chân cô. Mẹ Hoàng Mai mất sớm, bố cô rất nghiêm khắc, lại được bà mẹ kế hay nói bóng nói gió nên khi mọi chuyện xảy ra, Hoàng Mai đã không về nhà nữa.

Nói mười năm không về nhà thì quả là một đứa con bất hiếu. Nhưng Hoàng Mai bệnh tình như vậy, cô ấy nào có để ý gì đến việc đó cơ chứ? Chỉ có bố của Hoàng Mai là thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho Kim Ngân, hỏi tình hình sức khỏe của cô ấy rồi gửi tiền cho cô. Kim Ngân đã từng ngăn bác ấy, nhưng ông lại nhất mực muốn vậy. Còn nói rằng không có cha mẹ nào không muốn nuôi dạy con. Chỉ là có đôi khi, những tâm tư trong lòng như bị một hòn đá chặn lấy, không thể nói ra cho người khác hiểu được.

- Kim Ngân, chú có việc cho cháu đây.

Tiếng của chú Sáng vang lên khiến mạch suy nghĩ của Kim Ngân bị cắt đứt. Cô quay người lại nhìn người đàn ông phúc hậu đi tới. Trên tay ông có cầm một tập tài liệu.

- Việc gì thế chú?

Ông Sáng cười cười rồi đưa tập tài liệu cho Kim Ngân, đáp:

- Đây là những thứ cháu cần cho buổi phỏng vấn chiều mai với Quyên Vỹ đó.

- Quyên Vỹ?

- Phải. Là nữ chính của bộ phim “rất muốn yêu em”. Lần trước chúng ta đã phỏng vấn Hữu Quân rồi, giờ thì tới Quyên Vỹ.

Thật không ngờ chú Sáng lại thiên vị cô như vậy. Sự việc lần trước giao tới tay cô đã suýt hỏng rồi, bây giờ lại vẫn tin tưởng cô.

Kim Ngân thoáng cau mày, cô nói:

- Hay là chú giao cho cậu Nam con trai chú đi. Hôm nay cháu hơi mệt!

Ông Sáng như hiểu được Kim Ngân đang trốn tránh, liền nhăn mặt nói:

- Có gì mà mệt chứ? Kịch bản đã lên giấy hết rồi, cháu chỉ việc nói theo thôi mà.

- Tại sao chú lại tin tưởng cháu như vậy? – Kim Ngân nhìn thẳng vào đôi mắt của ông Sáng, hỏi bằng vẻ chân thành nhất.

Ông Sang khẽ cười. Sau đó vỗ vai cô rồi chậm rãi bước đến cạnh cửa sổ, nói:

- Chú thích cách làm việc của cháu, đánh giá cao kết quả mà cháu đạt được trong công việc. Làm tám năm ở Ngôi Sao Mai mà chưa hề xun xoe nịnh nọt ai. Một khi cháu đã làm là phải làm hết mình. Hơn nữa, cháu còn rất tốt bụng, hay giúp đỡ đồng nghiệp. Người như cháu đáng ra phải lên làm sếp rồi mới phải. Tại sao lại cứ bị giam cầm tại ban chuyên mục giải trí này?

Kim Ngân nghe vậy chợt thấy hơi chạnh lòng. Chú Sáng nói sai rồi, cô không tốt bụng đâu. Mười năm trước, cô đã giết đi một sinh mạng nhỏ bé, đã làm tan nát trái tim của hai người mà mình trân trọng nhất. Đáng ra, người phải chết là cô. Người độc ác là cô! Cô không phải là một con người tốt bụng như chú Sáng nói đâu.

Nhưng Kim Ngân không nói những suy nghĩ trong lòng mình ra, cô chỉ cười khổ rồi gật đầu nói:

- Vì những tình cảm chú dành cho cháu, cháu nhất định sẽ làm tốt công việc này.

Ông Sáng cười sảng khoái rồi vỗ vai Kim Ngân nói bằng giọng rất hài lòng:

- Tốt, tốt lắm!

Khi ông Sáng toan quay người đi thì Kim Ngân như nhớ ra được điều gì đó. Cô gọi với theo:

- Chú Sáng!

Ông Sáng quay lại, chờ Kim Ngân nói nốt vế sau.

Kim Ngân có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng rồi cô cũng nói tiếp:

- Làm nốt lần này, cháu muốn xin nghỉ việc.

Ông Sáng có vẻ bất ngờ, muốn hỏi cho rõ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Kim Ngân, ông đành nuốt lại câu hỏi của mình. Sau đó ông Sáng nói trong tiếng thở dài:

- Ừ, cũng nên nghỉ đi thôi!

Kim Ngân nhìn theo dáng người của chú Sáng khuất dần nơi phía cửa. Cô không kìm được cũng thở dài một tiếng. Tách cà phê trên tay đã bị gió bên ngoài thổi nguội, cảm giác không ngon như lúc đầu nữa, nhưng cô vẫn đưa lên miệng nhấp.

Đắng quá!

Kim Ngân nhăn mặt, cuối cùng cô quyết định pha cho mình một tách cà phê khác.

.

.

.

- Thiên Hoàng, anh nói Linh đã về rồi?

Hữu Quân như không tin được vào tai mình. Anh còn tưởng mình đang nằm mơ, cho nên mới hỏi lại người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha một lần nữa.

Thiên Hoàng thổi nhẹ vào chén trà, làn khói mỏng tang theo đó bị thổi dạt ra. Anh nhấp môi vào tách, cảm giác hương trà thơm ngát lan vào tận tâm khảm. Mãi một lúc lâu sau, Thiên Hoàng mới lên tiếng đáp lại:

- Cậu tưởng tôi rỗi việc lừa cậu à?

Đôi môi của Hữu Quân cuối cùng cũng giãn ra một nụ cười hạnh phúc, trái tim đập liên hồi khiến anh thấy thật khó thở. Nhưng anh nào quan tâm đến việc đó. Linh đã trở về rồi, cô ấy cuối cùng cũng đã giữ lời rồi.

Nhìn khuôn mặt sáng bừng trong hạnh phúc của Hữu Quân mà Thiên Hoàng không khỏi nhếch môi cười nhạt. Hạnh phúc đơn giản mà thực khó bắt. Cứ đến rồi đi bất chợt, khiến con tim người ta ngủ chẳng yên. Anh không hiểu hạnh phúc là gì, cũng chưa biết tình yêu sâu đậm là như thế nào, nhưng anh có thể cảm nhận được sự vui mừng đang ngập tràn trong đôi mắt của Hữu Quân. Cậu ta bình thường vẫn lạnh lùng là thế, ấy vậy mà vừa nghe tin em gái anh trở về đã như một đứa trẻ thấy kẹo. Tình yêu diệu kỳ như vậy sao?

Cuối cùng, Thiên Hoàng cho Hữu Quân nghỉ một ngày để anh đi gặp “tình yêu thầm kín” của mình. Thiên Hoàng không phải là một con người quá khắt khe trong công việc, những lúc nào cần thì nên để nhân viên thoải mái một chút.

Hữu Quân chưa đi được bao lâu thì cánh cửa lại bật mở, người bước vào là Phong Lan.

Phong Lan là thư ký của anh. Làm việc rất được, nếu không muốn nói là tốt. Cô ấy vốn là một người con gái thông minh. Thường thì Thiên Hoàng chỉ gặp những con người có kinh nghiệm và tự cho mình là thông minh, còn Phong Lan thì phải nói là cô ấy thực sự rất nhanh nhẹn và hoạt bát. Mọi việc vào tay cô đều không phải lo lắng gặp chuyện này chuyện kia. Sổ sách của cô ty nhiều như vậy, nhưng tới cuối tháng Phong Lan vẫn cố gắng làm gọn để anh dễ tính toán.

Anh không biết lý do tại sao Phong Lan vào AP làm việc, nhưng anh tin tưởng cô ấy. Bao nhiêu năm qua, cô ấy cũng coi như đã đóng góp một phần không nhỏ cho công ty đi.

Vừa thấy Phong Lan vào, Thiên Hoàng liền đặt chén trà xuống nói:

- Có chuyện gì thế?

Phong Lan nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau đó cô bước tới đáp:

- Giám đốc, Ngôi Sao Mai lại muốn phỏng vấn diễn viên của “rất muốn yêu em”. Lần trước đã thất hẹn một lần, chúng ta cũng coi như bỏ qua cho họ. Vậy mà lần này vẫn còn dám vác mặt đến đây, có nên cho họ một bài học không?

Thiên Hoàng ngả người ra, một tay đặt lên chỗ tựa của ghế. Anh nói

- Cô định cho họ bài học gì?

- Thực ra, chuyện họ thất hẹn với công ty không phải là chuyện quá to tát. Nhưng chúng ta bỏ qua không có nghĩa là chúng ta sợ họ. Lần phỏng vấn này, tôi nghi ngờ họ vì chuyện của Hữu Quân lần trước mà trả thù ta.

Thiên Hoàng mỉm cười, bình thản đáp:

- Có phải là cô đã suy nghĩ quá nhiều? Họ là trẻ con hay sao mà làm vậy? Vả lại, Ngôi Sao Mai là tòa soạn lớn, họ chú ý tới ta, ta phải vui mừng chào đón họ mới đúng chứ?

- Nhưng…

Thiên Hoàng ngẩng mặt lên nhìn Phong Lan, anh cảm thấy hôm nay cô hơi lạ thì phải. Thường ngày cô ta không như thế này, cũng không có kiểu lo chuyện bao đồng, công việc của cô ấy là thư ký, sao lại muốn can thiệp vào những chuyện này chứ? Và một khi anh đã quyết định khi sẽ không bao giờ thay đổi.

- Có chuyện gì sao? – Thiên Hoàng nhướn mày hỏi.

Câu hỏi này khiến cho Phong Lan có chút bối rối. Cô vội cười cười để che đi nét khó xử trên mặt, sau đó liền đáp:

- Đâu có, em chỉ là lo cho công ty thôi.

- Vậy sao? – Nét mặt của Thiên Hoàng trông có vẻ như là không tin.

Phong Lan cố gượng gật đầu. Cô không biết tại sao mình lại bối rối như vậy, nhưng cứ khi nào nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia chiếu thẳng vào người mình là cô lại muốn trốn tránh. Trên đời này, cô chưa sợ ai như người đàn ông trước mặt. Quả thực là từ con người anh như tỏa ra một thứ áp lực rất lớn, khiến con người ta muốn tiến không được mà muốn lùi cũng chẳng xong.

Tuy nhiên, có những việc nếu cứ để nỗi sợ của bản thân lấn chiếm thì sẽ khiến nó đổ bể. Cô không thể hèn nhát như thế được!

- Nói cho tôi biết, cô đang âm mưu cái gì?

Bất ngờ Thiên Hoàng lao tới trước mặt Phong Lan. Anh ghé sát vào người cô trợn mắt nói.

Phong Lan đã sợ lại càng thêm sợ hãi, cô lắp bắp nói:

- Giám…giám đốc. Anh…sao vậy?

Thiên Hoàng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đó nhìn Phong Lan. Ánh mắt như sắt thép kia khiến cô không khỏi rùng mình, lời nói lại càng lộn xộn hơn:

- Anh…Em, em thực xự…thực sự chỉ vì quá lo nghĩ cho công ty thôi.

Mãi một lúc lâu sau, khi không khí gần như bị hơi lạnh trong ánh mắt của Thiên Hoàng làm đông lại thì anh mới bật cười lớn. Khi cười, cơ mặt anh giãn ra, trông có vẻ rất sảng khoái. Sau đó anh vỗ vai Phong Lan và nói:

- Tôi có bao giờ không tin cô đâu chứ?

Phong Lan nhất thời không hiểu, nhưng cô cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Áp lực vừa rồi quá lớn, tựa như có một tảng đá ngàn cân đang đè lên ngực cô vậy. Đến tận bây giờ cô vẫn thấy cả người mình đang run lên bần bật.

- Vậy, em ra ngoài bàn giao với Quyên Vỹ một chút.

Thiên Hoàng không nói gì, anh chỉ gật đầu rồi lại bước về phía ghế sô pha. Trong đầu anh đang nghĩ, trên thế giới này có rất nhiều thứ đang được che đậy. Nhưng chỉ cần một cơn gió thoảng qua, lớp bụi phủ trên nó cũng sẽ bị thổi bay thôi.

.

.

.

Buổi chiều, lúc gần tan làm, Kim Ngân nhận được một tin nhắn của Hoàng Mai rằng: “Kim Ngân, sao Vĩnh Khanh không tới thăm mình?”

Tin nhắn đó không khỏi làm Kim Ngân cảm thấy bối rối. Cô thần người một lúc lâu rồi nhắn tin lại: “Ừ, có lẽ anh ấy hơi bận. Cậu đừng lo, nếu gặp được Vĩnh Khanh, mình sẽ nói lại với anh ấy.”

Năm phút sau, tin nhắn lại gửi tới: “Cậu có số điện thoại của anh ấy à?”

“Không, mình nói là nếu gặp được.”

Kim Ngân đặt điện thoại lên bàn, đôi mắt thoáng vẻ lo âu. Nếu như chuyện này bại lộ thì cô lại một lần nữa có lỗi với Hoàng Mai. Cô không thể để chuyện đó xảy ra được. Cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào, cô cũng sẽ chơi trò chơi này đến cùng. Bởi trong cô vẫn còn một hy vọng rằng: Thiên Hoàng có thể đem lại hạnh phúc cho Hoàng Mai.

Có lẽ, anh chính là một món quà chuộc tội mà ông trời ban xuống cho cô.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng Kim Ngân đành phải gọi điện cho Thiên Hoàng.

Nhạc chờ mới tới hồi thứ hai đã thấy Thiên Hoàng bắt máy. Sau đó anh cười cười chào cô bằng một chất giọng khàn khàn đặc trưng:

- Chào người đẹp!

Kim Ngân không để ý gì tới lời chào đó, cô nói luôn vào vấn đề chính:

- Phiền anh chiều nay tới thăm Hoàng Mai có được không?

- Được, tất nhiên là được. Chỉ cần em đáp ứng mọi yêu cầu của anh!

Kim Ngân nắm chặt lấy điện thoại, rồi cô đáp:

- Chỉ cần không vượt quá khả năng của tôi, thì bất cứ yêu cầu gì của anh, tôi đều chấp nhận.

Thiên Hoàng cười nhẹ một tiếng rồi nói vẻ hào phóng:

- Yên tâm, không có gì vượt quá khả năng của em đâu. Chốc nữa anh sẽ tới đón em!

- Được, chào anh!

Không đợi Thiên Hoàng trả lời, Kim Ngân đã vội ngắt máy. Lúc đặt chiếc điện thoại lên bàn cô mới phát hiện lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi. Trái tim trong lồng ngực cũng đập liên hồi, không hiểu là nó đang báo hiệu một điều gì nữa.

Kim Ngân bám vào thành ghế rồi ngồi xuống, mắt cô sao bỗng dưng lại hoa lên thế này? Kim Ngân đưa tay lên day day thái dương, một lúc sau mới thấy tỉnh táo hơn chút ít. Cô chợt thấy bản thân mình như không phải là của mình nữa, nó không nghe theo sự điều khiển của cô một chút nào cả. Đã tự dặn lòng rằng mỗi lần nghe giọng nói ấy, nhìn con người ấy là phải bình tĩnh. Nhưng cô lại không làm được, hoàn toàn không làm được.

Tất cả đều giống hệt như mười năm trước. Cứ đứng cạnh anh, nghe giọng nói của anh là tim cô lại đập, chân cô lại run…Cô không thể làm chủ được bản thân của mình.

“Kim Ngân, nhanh lên, đưa tay cho tôi.” – Vĩnh Khanh đứng ở mỏm đá bên đó, vươn cánh tay ra mỉm cười nói với cô.

Lúc ấy cô vẫn còn bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng thế nào, tay chân như trở lên thật thừa thãi. Trông cô lúc ấy rất vô dụng, ngay cả cơ thể cũng không điều khiển nổi.

“Nhanh lên, Kim Ngân.” – Vĩnh Khanh vẫn kiên nhẫn chờ cô.

Phải mất tới năm phút sau, Kim Ngân mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Rồi cô đưa ta ra cho anh nắm lấy, để anh kéo qua khoảng cách giữa hai mỏm đá.

Ngày hôm đó, trường cô có dịp đi dã ngoại. Nói là trường, nhưng thực chất mỗi khóa chỉ được một lớp đi. Lớp nào có thành tích tốt sẽ được được chọn. Lớp của cô và lớp của Vĩnh Khanh cũng nằm trong số đó.

Buổi dã ngoại ấy là một hồi ức ngập nắng, ấm áp và khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc mỗi khi nhớ lại. Xin đừng hiểu lầm gì cả, không phải anh thích cô nên mới làm vậy đâu. Vì ngay sau đó, Vĩnh Khanh cũng đứng lại, đợi Hoàng Mai bước tới để kéo tay cô đó thôi!

Cô đã nói rồi, người Vĩnh Khanh chọn không phải là cô. Ngay từ đầu định mệnh đã không mang tên của anh và cô. Cô chỉ có thể mơ một giấc mơ không có thực mà thôi.

Kim Ngân mỉm cười khi nhớ lại buổi dã ngoại mười năm về trước. Bạn bè cô giờ cũng đã có cuộc sống riêng hết rồi, không biết có ai nhớ tới ngày hôm ấy nữa không. Đó là một quãng thời gian vui vẻ. Đó là một thời hạnh phúc nhất đời cô. Kim Ngân hiểu, ba người bọn cô đã mãi mãi nằm lại trong chiếc hộp thời gian và sớm bị lớp bụi của nó phủ mờ rồi!

Giờ đây tất cả đều đã khác. Giấc mơ, hoài bão, con người và tình cảm…Tất cả đều đã khác. Thời niên thiếu xưa kia đã bị nắng gió của năm tháng đẩy ra xa. Xa tới nỗi, chân trời góc bể cũng chẳng chạm được tới.

.

.

.

Nền trời như bị bàn tay ai đó thoa lên một lớp phấn hồng, loang lổ. Ráng chiều đỏ ối đổ xuống con đường nhỏ. Mùi thơm của thức ăn từ nhà nào bay ra, ấm cúng vô cùng. Hoàng Mai ngồi trên bậu cửa sổ, ôm con mèo Ba Tư trong lòng, đôi mắt nhìn về phía xa xôi.

Người ta nói “một lần bất tín vạn lần bất tin”, cô không biết có nên tin Kim Ngân một lần nữa hay không. Mười năm trước, Hoàng Mai tin tưởng cô ấy, nhưng cô ấy vẫn từ đằng sau đẩy cô xuống dòng sông hung dữ. Mặc kệ đứa trẻ đang sống trong bụng cô. Nếu lần này, cô ấy lại lừa cô nữa thì sao?

Nếu Vĩnh Khanh này…không phải là Vĩnh Khanh thì sao?

Hoàng Mai thẫn thờ lẩm bẩm:

- Kim Ngân, tại sao cậu lại tàn nhẫn như vậy?

Nếu chỉ vì tình yêu mà đang tâm giết hại đứa con của cô, thì cô nhất định sẽ không tha thứ cho Kim Ngân. Nhưng chơi thân với nhau lâu như vậy, Hoàng Mai hiểu rằng Kim Ngân là một con người có rất nhiều tâm sự. Cô ấy nghĩ gì đều không muốn ai biết, có điều gì khó xử đều tự một mình mình giải quyết, nên cô không tin chuyện mười năm trước hoàn toàn xuất phát từ lòng đố kỵ.

Tuy nhiên, mười năm cô chờ Kim Ngân nói ra sự thật thì cũng là mười năm Kim Ngân che giấu sự thật đó. Ngoài những câu nói đã cũ ra, cô ấy không hề tiết lộ thêm bất cứ điều gì. Điều ấy càng làm Hoàng Mai thêm cô ghét cô ấy. Đứa con của cô đã chết một cách oan uổng. Cô có cảm tưởng nó vẫn còn ở trên thế giới này, nhưng lại không thể chạm vào nó…Chỉ vì tấm màn mang tên sự thật chưa được vén lên.

Kim Ngân, chỉ cần cậu nói thật cho mình biết, mình sẽ không hận cậu nữa. Cậu có biết không?

Hương Liên đã từng nói:

“Hoàng Mai à, cậu phải canh chừng Vĩnh Khanh thật tốt nhé!.”

“Tại sao cậu lại nói thế?”

“Bởi vì Kim Ngân, cô bạn thân chí cốt của cậu có tình cảm đặc biệt với Vĩnh Khanh đó.”

Hoàng Mai cúi xuống nhìn con mèo nằm ngủ trong lòng mình, khẽ mỉm cười.

Vĩnh Khanh, người con trai đó sao lại liên quan đến hai người bọn cô? Nếu không gặp anh, có lẽ mọi chuyện đã chẳng như ngày hôm nay. Kim Ngân cũng đem lòng yêu anh, đã đem lòng yêu anh trước cô.

Nhưng cô không hối hận. Bởi cô yêu anh! Yêu là không hối hận!

Bất giác, Hoàng Mai ngẩng mặt lên, trong đôi mắt như chứa ngàn mối nghi hoặc. Người đàn ông hôm nọ so với Vĩnh Khanh đúng là có giống nhau thật. Nhưng sao cô lại thấy có điều gì đó uẩn khúc trong đó?! Tại sao anh lại xuất hiện với Kim Ngân? Không phải mười năm trước, Vĩnh Khanh còn nói với cô rằng:

“Vì đứa con…cho nên mãi mãi anh cũng không thể tha thứ cho cô ta.”

Đúng vậy, vì đứa con…

Chẳng lẽ anh đã quên rồi? Không, Vĩnh Khanh mà cô biết không phải là một người dễ quên.

Anh lạnh lùng, cao ngạo. Chỉ cần có ai khiến anh đau khổ, anh nhất định sẽ làm cho kẻ đó đau khổ gấp mười!

Hoàng Mai đuổi con mèo đang nằm trong lòng mình ra. Cô bước tới hộc bàn, lấy ra một xấp giấy đã cũ. Đây là những bức thư mà năm xưa Kim Ngân đã gửi cho Vĩnh Khanh. Tuy tất cả đều được chôn xuống cùng một nhành phong tín tử màu tím, nhưng sau đó đã bị Hương Liên đào lên và mang tới cho cô.

Hoàng Mai nhìn vào những nét chữ yếu đuối, nắn nót đã nhòe đi theo năm tháng. Trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời. Năm ấy, khi nhận được những bức thư này, cô đã tức giận biết bao, đã muốn chạy đến tát người con gái ấy biết bao…Nhưng cô đã không làm vậy. Cô đã ích kỷ giấu tất cả những bức thư ấy đi, giấu tất cả tình cảm của người con gái ấy đi. Cô phải giam chúng trong ngục tối, để chúng mãi mãi không thể thoát ra được. Vĩnh Khanh sẽ không biết, anh ấy nhất định sẽ không bao giờ biết Kim Ngân yêu anh!

Chỉ có điều, dù có giấu cỡ nào thì vẫn không thể một tay che hết sự thật. Có một bức thư đã rơi ra, và Vĩnh Khanh đã đọc được nó.

“Vĩnh Khanh, tôi luôn tôn trọng anh, nhưng anh là một kẻ đáng ghét. Anh là kẻ đáng ghét nhất trên đời này. Tôi hận anh!”

Chẳng biết tại sao Kim Ngân lại viết bức thư này, nhưng đó là bức thư cuối cùng mà cô viết cho anh thì phải.

Khi Vĩnh Khanh đọc được, anh đã tức giận xé nát nó. Thậm chí là đập phá đồ đạc khiến Hoàng Mai rất hoảng sợ. Cô cảm tưởng như trong đôi mắt anh lúc ấy có một ngọn lửa đang bốc cháy, những tia máu li ti vằn vện lên trong đôi mắt anh. Anh thở mạnh, anh làm tất cả mọi thứ để bản thân mất đi sức lực…Cuối cùng anh kiệt sức ôm cô vào lòng.

Hoàng Mai không hiểu điều gì đã khiến cho anh tức giận, nhưng cô chỉ biết, hôm ấy anh đã ôm cô, đã hôn cô và nói:

“Hoàng Mai, chỉ còn mỗi em thôi. Chỉ còn mình em thôi… Mong là như thế!”

Mới nghĩ tới đó, Hoàng Mai đã thấy đôi mắt mình nóng rực lên, rồi một giọt nước trong suốt rơi xuống, thấm vào một chữ trong bức thư: “Hận”!

Hận?

Tại sao lại cứ phải hận nhau? Tại sao đã yêu sao còn hận? Con người sao lúc nào cũng mang hai mặt đối lập như thế? Họ không thể sống đơn giản hơn được hay sao? Kim Ngân, cô ấy yêu Vĩnh Khanh. Vậy tại sao lại hận anh ấy? Rốt cuộc thì cô có những bí mật to lớn như thế nào đây?

Kim Ngân nói, có thể hôm nay Vĩnh Khanh sẽ tới thăm cô. Được, vậy cô sẽ nhắc lại chuyện bức thư năm xưa. Nếu như anh đúng là Vĩnh Khanh của mười năm trước, thì chắc chắn anh sẽ không bị nó làm cho xa lạ.

Cô nhất định phải tìm hiểu rõ, anh có phải là Vĩnh Khanh thật hay không!


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014