watch sexy videos at nza-vids!

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Dị Tinh Online
Game Dị Tinh Online
Game thuộc thể loại gMO 3D game lấy bối cảnh giả tưởng trong tương lai
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chương 13:

Lại một lần nữa mất đi cơ hội hẹn hò, Liêu Bắc Bắc ngồi xếp bằng ở trên bờ cát, vừa nhai xiên mực nướng, vừa nhìn pháo hoa ngũ sắc, mặc dù cô đơn chiếc bóng không phải chỉ một mình cô, nhưng lúc này rất thích hợp cho đám tình nhân nói chuyện yêu đương.

Hồi tưởng lúc cô gọi điện cho Phan Hiểu Bác, giọng nói của Phan Hiểu Bác hiển nhiên có chút mất hứng, hỏi thăm có phải là cô không hài lòng với anh, cho nên ra sức khước từ không gặp mặt. Liêu Bắc Bắc tất nhiên bác bỏ nghi vấn của Phan Hiểu Bác, nhưng do tính tình con gái nội tâm khó chịu nhưng ngoài mặt rụi rè, cô lại không thể biểu đạt tâm ý một cách trắng trợn, chỉ có thể nói cho Phan Hiểu Bác —— anh rất tốt, đừng suy nghĩ nhiều.

Mà ở bếp nướng bên cạnh, trước mặt của đầu bếp nướng thịt không có mấy người ghé, ngược lại chỗ người nướng thịt không chuyên nghiệp thì đầy đầu người. Liêu Bắc Bắc liếc mắt nhìn lại, nhóm nữ nhân viên bán hàng trang điểm xinh đẹp đang vây quanh Đường Diệp Trạch bốn phía, Đường Diệp Trạch thì đem xâu thịt nướng xong đưa cho bọn họ.

Liêu Bắc Bắc theo lẽ thường liền hiểu Đường Diệp Trạch tại sao lại muốn đứng ở trước chỗ nướng thịt đầy khói này, hừ, làm bộ bình dị gần gũi, không phải là vì có thể gần gũi các mỹ nữ à.

Lúc này, điện thoại Liêu Bắc Bắc giắt ở trước ngực rung lên.

Đường Diệp Trạch: muốn ăn cái gì, tôi nướng giúp cô.

Liêu Bắc Bắc đối với việc xin phép thất bại mà ghi hận trong lòng, cô cắn răng nhe răng trả lời: tôi muốn ăn thịt anh nướng.

Đường Diệp Trạch: ha hả, nói mau.

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc thở ra một hơi, trả lời: đều tại anh không giúp tôi, Phan Hiểu Bác hình như tức giận, 555.

Đường Diệp Trạch: hẹp hòi như vậy, chia tay đi.

Liêu Bắc Bắc: anh. . . . . . . tôi còn chưa cùng anh ta chính thức hẹn hò đâu, chia tay cái đầu anh.

Đường Diệp Trạch: lần đầu tiên hẹn hò lại mời cô đến nhà, cô vui hả?

Liêu Bắc Bắc: ừ? Tại sao không vui, chứng tỏ anh ấy không xem tôi là người ngoài a.

Đường Diệp Trạch: ai, con heo nhỏ ngu ngốc.

Liêu Bắc Bắc bỏ điện thoại di động cất trong túi quần, cô phủi phủi cái mông đi về phía chỗ thịt nướng, nhưng cô chen thế nào cũng không thể đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, chỉ đành phải duỗi cánh tay báo cáo: “Anh, tôi muốn cá nướng.”

Vừa dứt lời, Đường Diệp Trạch để cánh gà còn chưa nướng chín xuống, từ trong tủ lạnh lấy ra đủ loại cá biển, không hỏi cô muốn ăn loại nào, đồng thời đổi một tấm lưới nướng sạch sẻ, mặt mỉm cười yên lặng lật nướng.

Vù,  vù, vù. . . . . . Các ánh mắt tập trung những tia hâm mộ ghen tỵ cùng hận thù ném tới cô.

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc quả thật không nghĩ tới Đường Diệp Trạch lại nướng giúp cô, hơn nữa là nướng chen ngang.

Cô trợn mắt nhìn Đường Diệp Trạch một cái, anh để cho mình đi cửa sau không cần xin phép, mặc kệ khiến cho công chúng căm phẫn mà anh thì rất thích thú “Cống hiến sức lực” chứ sao.

Ba phút đồng hồ sau

“Xong rồi.” Đường Diệp Trạch đem một xâu nướng xong đưa cho cô trước. Liêu Bắc Bắc cúi người chào và cảm ơn, không đợi Đường Diệp Trạch nói chút gì, cô nhận lấy xâu cá nướng bỏ chạy, tiện đà đứng ở sau một khối đá ngầm từ từ ăn.

Nhưng là cô còn không ăn được hai miếng, Thư ký Triệu cách đá ngầm kêu cô: “Liêu tiểu thư, đốt pháo hoa không? Bên này có rất nhiều.”

“Được, cám ơn.” Liêu Bắc Bắc giơ xâu cá nướng lên, còn không có tìm được Triệu Diệu thì đã thấy Đường Diệp Trạch trước. Đường Diệp Trạch nắm hai chuỗi cá nướng đang tìm tìm cái gì, nếu như không đoán sai, Đường Diệp Trạch thật giống như đang tìm cô, cho nên cô ngồi chồm hổm tại chỗ, gởi tin nhanh nói cho Đường Diệp Trạch vị trí của mình.

Đường Diệp Trạch dựa theo chỉ dẫn của cô tiếp tục tìm kiếm, càng đi càng lệch khu vực ánh trăng có thể chiếu đến, khi anh còn chưa có thấy rõ hướng cụ thể của Liêu Bắc Bắc, đã bị Liêu Bắc Bắc kéo xuống phía sau đá ngầm.

“Này.” Đường Diệp Trạch ngồi dựa đá ngầm bên cạnh, hướng phía trước đưa tay mời cá nướng thơm ngào ngạt.

“Tôi nói anh, anh đừng hãm hại tôi có được hay không? Coi như là tôi van cầu anh.” Liêu Bắc Bắc ngồi nghiêng, hai tay buông lỏng.

“À. . . . . .” Đường Diệp Trạch không có nghe tiếng cô càm ràm gì, nhưng tinh tường cảm nhận được, cảm thấy đau đớn vì có vật nhọn đâm lên trán anh.

Liêu Bắc Bắc cũng không có nghe anh phát ra tiếng rên, liên tục khẩn cầu  Đường Diệp Trạch để mình một con đường sống. Nghĩ đến, Đường Diệp Trạch không có đáp lại, nên phối hợp khom người xoa trán.

“Tôi đang nói chuyện với anh, anh có thể để ý tôi một chút sao? . . . . . . A. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nói rồi ngẩng đầu, mặc dù ánh sáng có hạn, nhưng cô mơ hồ thấy một thứ chất lỏng theo cánh tay Đường Diệp Trạch chậm rãi chảy xuống.

Liêu Bắc Bắc thoáng nhìn qua mí mắt, kinh ngạc thấy trên xâu nướng còn lưu lại một vết máu mới, cô nhẹ giọng la, lập tức để thức ăn xuống, luống cuống tay chân lấy từ trong túi quần bao khăn giấy, rút ra mấy tờ đặt lên trán Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch nhìn cô khoát tay ý bảo không có chuyện gì, nhưng là Liêu Bắc Bắc nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Đường Diệp Trạch, nửa quỳ trước người anh xử lý vết thương.

“Trên tay anh có vi khuẩn.” Liêu Bắc Bắc dù sao cũng tốt nghiệp trường sư phạm mầm non, sơ cứu khẩn cấp cũng học qua một chút.

Liêu Bắc Bắc mượn ánh sáng điện thoại di động quan sát thương thế, có lẽ là đâm trúng mạch máu, hơn nữa ghim khá sâu, máu từ trong vết thương nhỏ chảy ra từ từ. Liêu Bắc Bắc đầu tiên giúp anh nặn ra máu bẩn ở dưới da, lại đem ba lô nhỏ ném cho Đường Diệp Trạch: “Băng dán cá nhân kẹp trong hộp công cộng.”

“Bên trong ba lô cô có nhiều thứ riêng tư, tôi không tiện tìm kiếm.”

“Ai nha, bây giờ là lúc lễ phép sao? Bảo anh tìm thì anh tìm đi.” Liêu Bắc Bắc ra lệnh.

“À.” . . . . . . Đường Diệp Trạch mở khóa kéo ba lô nhỏ, mò tới một món đồ hình vuông, móc ra nhìn thoáng qua. . . . . . Giống như sét đánh kịp bưng tai mà rút trở về, đơn giản cái anh lấy ra chính là. . . . . . Băng vệ sinh.

“Hay là. . . . . . cô tới tìm đi.” Đường Diệp Trạch một tay chận vết thương, một tay đem ba lô nhỏ trả lại cho cô, Liêu Bắc Bắc lo lắng nắm ba lô nhỏ, vừa chỉ trích anh đần vừa khom người tìm kiếm.

Đường Diệp Trạch nhìn cô chăm chú một lát, để cho cô tiện tìm đồ, tiện tay giúp cô nâng ba lô nhỏ lên. Chỉ chốc lát sau, Liêu Bắc Bắc cuối cùng từ trong đám ngổn ngang tìm được hộp kẹp, cô mở hộp lấy bang dán cá nhân ra dán, vô ý thức ra lệnh: “Dùng di động chiếu sáng một chút.” Cô đem dây buột điện thoại giắt trước cổ lần lượt đưa về phía trước.

“Được.” Đường Diệp Trạch rất nhanh chuẩn bị phát sáng màn hình, theo như chỉ thị của cô chiếu vào vị trí cái trán, trước sau vẫn mỉm cười.

Đừng thấy cuộc sống Liêu Bắc Bắc không có gì mạch lạc, cũng là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, cô cho là vết thương nhỏ như vậy không cần dán cả miếng bắng dán cá nhân, cho nên từ trong túi trang điểm trong ba lô lấy ra cây kéo tỉa lông mày, mượn ánh sáng điện thoại di động cắt cho nhỏ lại.

“Đừng có gấp, tôi sợ dán miếng băng quá lớn trên trán sẽ xấu. . . . . .” Liêu Bắc Bắc không quên trấn an người bị hại.

“Tôi không sao, cô cũng đừng gấp gáp.” Đường Diệp Trạch đã thấy cô thần sắc bất an, nên an ủi lại.

“Bắc Bắc, cha cô làm nghề gì?”

“Thầy chủ nhiệm lớp mười trung học. Anh hỏi cái này làm cái gì?” Liêu Bắc Bắc thuận miệng trả lời.

“Không có gì. . . . . . Tùy tiện hỏi thôi.” Đường Diệp Trạch thu nụ cười, xem ra cô hoàn toàn quên anh. Bất quá cũng không thể trách Liêu Bắc Bắc nhận không ra mình, biến hóa của anh từ khi rời trung học mới bắt đầu, khi đó phụ thân đem anh đưa đến Anh quốc du học, nhớ ngày anh học xong về nước, ngay cả anh trai cũng không thể nhận ra anh.

Về chuyện thay đổi hoàn toàn hình dáng của Đường Diệp Trạch, là nhở công của một người bạn anh quen khi du học. Cô tên là Phạm Phỉ, Phạm Phỉ luôn gọi anh là “Con mọt sách”, Đường Diệp Trạch cũng chỉ cười một tiếng. Chính Phạm Phỉ một tay chế tạo Đường Diệp Trạch hôm nay. Có lẽ Phạm Phỉ cũng không nghĩ đến, trải qua một phen tỉ mỉ cải tạo,  Đường Diệp Trạch —— đeo kính sát tròng, thay đổi kiểu tóc, quần áo cho hợp thời trang, ngũ quan anh tuấn không chỉ hết lãng phí sau cặp mắt kiếng khó coi, hơn nữa còn tản mát ra khí chất ưu nhã từ trong ra ngoài, phong độ chỉ có ở một vị vương tử. Bất quá cũng là từ ngày đó, Đường Diệp Trạch trên đường đi gặp các mỹ nữ “Bao vây tán tỉnh”. Song, anh tự thân cũng không cảm thấy hưởng thụ gì hết, thậm chí cảm thấy phiền não, nhưng là vì không muốn để cho bạn tốt Phạm Phỉ thất vọng, anh chỉ có cách giữ vững hiện trạng, dần dà cũng thành thói quen.

Nói như thế nào đây, Đường Diệp Trạch thừa nhận mình là người không giỏi nói, thích thông qua chữ viết để hiểu rõ thế giới này hơn, lại dùng chữ viết và nét vẽ để nhắn nhủ tâm tình của mình.

. . . . . .

Liêu Bắc Bắc cắt xong miếng dán, đầu tiên rửa sạch máu trên vết thương, sau đó lại gần sát Đường Diệp Trạch, bảo anh ngẩng đầu lên hết cỡ, Đường Diệp Trạch làm theo, Liêu Bắc Bắc thì cận thận dán từng ly từng tí.

“Đừng lo lắng, nếu không mặt mày sẽ xấu à nha. . . . . .” Giọng Liêu Bắc Bắc nói ôn nhu nhỏ nhẹ tựa như đối đãi với bạn nhỏ ở nhà trẻ vậy.

Đường Diệp Trạch cười không nói. Liêu Bắc Bắc quỳ gối trên bờ cát, đợi dán xong xuôi, cô theo bản năng nhấc đầu gối tiến về phía trước một bước, hi vọng giúp anh dán chặt hơn chút, nhưng đầu gối không cẩn thận đặt lên một con ốc biển gai, cô cảm thấy đau nhói, hí mắt nghiêng người đồng thời, một tay đặt tại trên người Đường Diệp Trạch để chống đở thân thể. Đường Diệp Trạch thấy cô sắp ngã, tay anh vốn đang cầm điện thoại di động chiếu sáng, ngay sau đó buông ra, giữ eo của cô.

Ánh sáng này vừa tắt, Liêu Bắc Bắc không rõ phương hướng, đầu gối chợt  nhấc. . . . . . . hung hăng đụng ngay vào bụng Đường Diệp Trạch.

“Ách. . . . . .”

“A. Thật xin lỗi. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhanh chóng thu hồi chân, theo phản xạ lộn xộn giúp anh xoa bụng.

Tóc đuôi ngựa của cô quét trên gương mặt Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch chà chà lỗ mũi, thuận tay vén tóc của cô. Nhưng anh vừa ngẩng đầu,  sát bên cô … Lúc chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, hơi ấm cùng vật mềm mại  đụng vào, dính sát vào nhau hợp chung một chỗ.

Trong phút chốc, hai người ngây dại, im bặt.

“? .” . . . . . . Là môi?

“? .” . . . . . . Nụ hôn đầu của tôi? .

Liêu Bắc Bắc không thể tin được nụ hôn đầu cứ như vậy không còn, cô run rẩy nâng ngón tay lên, chạm lên môi mình để nghĩ đến tột cùng là hương vị gì. . . . . . Dĩ nhiên, lừa mình dối người không phải là tốt.

Hai người đại khái hóa đá trong ba giây. . . . . .

Phút chốc, tách nhau ra.

Liêu Bắc Bắc ngồi ngây ở trong bóng tối, hai tay ôm mặt, khóc không ra nước mắt, cô thật xin lỗi bạn trai hơn nữa cũng thật xin lỗi mình.

Đường Diệp Trạch thì liếm liếm đôi môi, nghe được tiếng nức nở nho nhỏ an ủi: “Đừng khóc. . . . . . Đây không tính là hôn môi. . . . . .”

“Miệng đối miệng còn không coi là hôn môi sao? Mặc dù không thể trách anh, nhưng đây là nụ hôn đầu của tôi nha, tôi rất khổ sở nha. . . . . . Ô ô. . . . . .”

“. . . . . .” Đường Diệp Trạch mân môi, áy náy nói: “Thật xin lỗi.”

Liêu Bắc Bắc khóc nức nở tay nhặt lên những vỏ ốc nhỏ bên cạnh quăng về phía Đường Diệp Trạch, đem tất cả lửa giận phát tiết ra ngoài, nhưng giọng nói của cô vốn mềm mại,  nên lớn tiếng ồn ào cũng không có lực sát thương gì.

“Tôi thật lòng muốn làm bạn bè với anh, nhưng còn anh, một lần lại một lần hãm hại tôi, hiện tại các đồng nghiệp, đại lý phân phối đều hiểu lầm quan hệ chúng ta. Dân chúng nhỏ bé cũng là người a, anh là anh lớn lại đem chuyện khi dễ tôi làm niềm vui, tôi trông dễ khi dễ như vậy sao? Hiện tại nụ hôn đầu cũng không còn rồi, biết anh xem như bản thân tôi không gặp may.” Vừa nói, cô khó khăn đứng lên, quay đầu khẽ hừ, “Tôi muốn tuyệt giao.”

Đường Diệp Trạch thấy cô muốn đi, thì kéo cổ tay của cô, nhưng không biết tại sao, anh càng gấp gáp càng nói không ra một câu đầy đủ, cuối cùng chỉ nhảy ra một chữ.

“Đừng. . . . . .”

“Hừ. Sau này anh đi đường quan đạo của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Liêu Bắc Bắc lắc lắc cổ tay, nhưng Đường Diệp Trạch nắm chặt không tha. Nếu không phải nghĩ anh là ông chủ, cô thật muốn giơ chân đạp một phát.

Đường Diệp Trạch nheo nheo mắt, ôm thân thể của cô, kéo cô lại cho quả đấm đánh lồng ngực của mình. . . . . .

“Cho cô đánh, nguôi giận mới thôi.”

Chương 14: Nói. Ai là Lam Nhan tri kỷ

Liêu Bắc Bắc hiển nhiên bị hành động của Đường Diệp Trạch làm khiếp sợ, cô mặc dù thấy không rõ vẻ mặt của Đường Diệp Trạch, nhưng không khỏi cảm thấy, anh thật sự không muốn cùng mình tuyệt giao như vậy. Cho nên, tức giận của cô cũng dần dần tiêu tán.

“Vậy anh thừa nhận cố ý gây khó khăn cho tôi?”

“Không có.”

“Không có?” Liêu Bắc Bắc thật hy vọng mình hóa thành chân dài nắm cổ áo anh lay lay, nhưng là cô là người hèn yếu chẳng qua là hai tay chống nạnh, chất vấn: “Anh ở trên bàn cơm giúp tôi lấy súp thì giải thích như thế nào?”

“Rèn luyện năng lực ứng biến của cô.” Đường Diệp Trạch chân thành trả lời.

“Tốt, tạm thời cho là anh vì muốn tốt cho tôi. . . . . .” Liêu Bắc Bắc khom lưng vươn một ngón tay ra, lại hỏi, “Vậy anh ở trước mặt đồng nghiệp làm cho tôi khó xử là ý tứ gì?Anh biết rõ mình là người đàn ông độc thân có tiền ở trong mắt mọi người, còn muốn hãm hại tôi bất nhân bất nghĩa. Anh đừng nói cho tôi biết đây cũng là vì bồi dưỡng tôi nhé.”

Đường Diệp Trạch ngây ngốc, hỏi ngược lại: “Xin lỗi, tôi lúc ấy quả thật  không có suy nghĩ đến những sự tình kia. Chỉ nghe cô nói muốn ăn cá nướng, tôi tự nhiên giúp cô nướng, bạn bè không phải là nên quan tâm lẫn nhau sao? Chẳng lẽ điều này cũng sai rồi?”

Liêu Bắc Bắc mặt chìm xuống, không nhanh không chậm chậm: “Được rồi, coi như tôi trách lầm anh. Nhưng anh còn có thân phận là anh, anh đối với công nhân viên quá nhiệt tình sẽ tạo tin đồn thất thiệt anh không biết sao?”

“Biết, cho nên tôi vẫn dùng phương thức chữ viết để nói chuyện với nhau. Mặc dù tôi không muốn cãi lại, nhưng cô nói có chút không đạo lý rồi, mới vừa rồi chính xác là cô chủ động đi tới tìm tôi . . . . . .” Tiếng Đường Diệp Trạch nói càng ngày càng nhỏ.

“Anh.” Liêu Bắc Bắc không nhịn được nắm quả đấm, đe dọa, nói đi nói lại là cô tự tìm không phiền phức rồi hả?

Đường Diệp Trạch đợi một lát thấy cô không có hỏi nữa, kéo kéo góc áo của cô: “Bớt giận chưa?”

Liêu Bắc Bắc mím môi không nói, không xác định nhếch lông mày: “Tôi bớt giận hay không  anh thật sự để ý sao?”

“Ừ.” Đường Diệp Trạch trả lời chắc chắc.

Liêu Bắc Bắc thì càng thêm nghi ngờ, cô ngồi chồm hổm ở bên cạnh Đường Diệp Trạch, mở ánh sáng trên điện thoại di động chiếu lên mặt Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch thì bình tĩnh như nước ngưng mắt nhìn cô, không có vẻ mặt cười nhạo như Liêu Bắc Bắc tưởng tượng.

Liêu Bắc Bắc Diêu nghĩ, Đường Diệp Trạch mặc dù đối với ai cũng khách khí, nhưng là anh có tạo cảm giá khó gần để bảo vệ mình, nói trắng ra là, nói công việc có thể, nói tình cảm, Bổn thiếu gia không có dễ chinh phục như vậy. Cho nên Liêu Bắc Bắc nghĩ không ra, bởi vì Đường Diệp Trạch cũng không có cho cô một loại cảm giác cách người ngàn dặm, thậm chí rất thân thiết. Cô nếu như là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì cũng được đi, nhưng trong đám mỹ nữ đông đảo hành nghề bán hàng, cô tự định vị mình ở vị trí hàng đầu đếm ngược từ dưới lên.

“Nơi này có năm mươi mấy vị tiểu thư bán hàng, tại sao anh chỉ thân mật đối với tôi như vậy?”

Đường Diệp Trạch mân mím môi, mặt lộ vẻ khó khăn nói: “Cô muốn nghe lời thật?”

“Ừ, nói đi, bất kể anh nói lý do gì tôi cũng sẽ không tức giận. Ít nhất tôi biết nguyên nhân.”

Đường Diệp Trạch vuốt mảnh vụn che ở trước mắt, thong thả nâng con ngươi: “Cá nhân tôi cho là, nếu như không có tôi nhanh chóng khuyên bảo cô, cô rất có thể sinh ra ý niệm phí hoài bản thân trong đầu.”

Liêu Bắc Bắc nheo mắt lại, rốt cục ở không thể nhịn được nữa kéo cổ áo Đường Diệp Trạch: “Tôi sống rất tốt a. Anh thế nào chỉ thấy tôi muốn tự sát?”

Đường Diệp Trạch không có giải thích nhiều, chẳng qua là dùng ánh mắt “Cô đừng lừa mình dối người” nhìn cô. Mỗi khi anh nghĩ đến lúc Liêu Bắc Bắc ở du thuyền uống rượu say nói những lời đó—— lúc ấy cô nói ra đủ loại lời oán tránh đối với người sinh mình. Hiển nhiên, cô là người phụ nữ cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn, không có lòng tự tin.

Dĩ nhiên, cái này chỉ có thể một phần nguyên nhân khiến anh chú ý Liêu Bắc Bắc, chủ yếu là bởi vì Liêu chủ nhiệm phó thác, kỳ vọng Đường Diệp Trạch có thể đem đứa con giá cá tính hèn yếu biến thành đứa con gái mạnh mẽ. Hơn nữa, Liêu chủ nhiệm còn dặn đi dặn lại Đường Diệp Trạch, tuyệt không thể nói cho Liêu Bắc Bắc kẻ chủ mưu phía sau chính là cha cô.

Liêu Bắc Bắc trừng to đôi mắt ti hí nhìn anh, Đường Diệp Trạch vẫn như cũ dùng ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô, thật ra thì, cô thật đúng là người lập trường đủ không kiên định, bị anh nhìn chằm chằm một lát, làm cho chính cô đều cho là quan điểm của anh là chính xác.

Liêu Bắc Bắc thở một hơi, rũ tay xuống, mệt mỏi vô lực nói ra tiếng lòng: “Tôi cảm thấy sống thật cực khổ , nhưng tôi hiện tại có hi vọng rồi, nếu như có thể thuận lợi đem mình gả đi ra ngoài, cũng không cần liều mạng như thế, không phải sao?”

“Nếu như cô đem cuộc sống của mình giao vào tay một người khác, cô mất còn nhiều hơn.” Đường Diệp Trạch khẽ cau chân mày.

“Tôi có thể mất cái gì? Tôi không có gì cả, chỉ sót lại  ba nghìn đồng tiền gởi ngân hàng chẳng những cho anh thua trong thị trường chứng khoán. Tôi thậm chí còn thiếu anh một bộ Laptop, còn mượn tiền của anh. Ai, cuộc sống của tôi vĩnh viễn là số âm. . . . . .” Liêu Bắc Bắc than thở.

Đường Diệp Trạch mất tự nhiên dời ánh mắt, nghĩ ngợi chốc lát, nói: “Ngày mai tôi dẫn cô đi một chỗ.”

“Đi chỗ nào?”

“Đi cô sẽ biết. Sáng sớm ngày mai bảy giờ, cô trực tiếp ở bãi đậu xe chờ tôi.” Đường Diệp Trạch nghiêm mặt nói.

Liêu Bắc Bắc gật đầu, mặc dù Đường Diệp Trạch cùng cô quan hệ không tệ, nhưng là uy nghiêm anh thỉnh thoảng vẫn xuất hiện.

Đường Diệp Trạch đứng lên, khom lưng đưa tay cho cô, Liêu Bắc Bắc lười biếng mà đem tay vỗ vào lòng tay anh, nghĩ đến ngày mai còn phải dậy sớm, không nhịn được len lén bấm anh một cái.

Đường Diệp Trạch lộ ra nụ cười yếu ớt trên khóe miệng, rất nhanh đem cô kéo lên, dặn dò: “Ngày mai mặc nhiều chút, đường không gần.”

“A, được. Là hai ta đi hay là hoạt động tập thể a?” Liêu Bắc bắc vừa hỏi vừa chú ý đến động tác của Đường Diệp Trạch, anh lần nữa ngồi xổm xuống, Liêu Bắc Bắc cho là anh đang tìm đồ, lại phát hiện anh thế nhưng giúp cô phủi hạt cát dính ở ống quần.

Liêu Bắc Bắc trong lòng ấm áp một chút, nhưng cô không có biện pháp khiến cho mình suy nghĩ nhiều, dù sao Đường Diệp Trạch đem mình coi như thiếu nữ tùy thời có thể trượt chân nhảy lầu, thật ra thì, chết cũng cần dũng khí , cô cũng không dũng cảm như vậy.

“Ha hả, anh có phải xem tôi là đứa trẻ hay không ?” Liêu Bắc Bắc cười khan hai tiếng.

Đường Diệp Trạch cười không nói, lấy điện thoại di động từ trong túi tiền ra, chiếu sáng bờ cát bờ cát đen nhánh, vì cô tạo vệt sáng chỉ đường nhỏ.

Liêu Bắc Bắc trước cúi người cảm ơn, cẩn thận nện bước nện bước, không khí có chút lúng túng.

Lúc này, lòng bàn chân cô không cẩn thận trợt, Đường Diệp Trạch nắm tay cô, bất quá lần này, cô không có chật vật vội vàng nói cám ơn, mà yên tâm thả lỏng, bỏ qua quan hệ sếp với nhân viên, mặt hướng Đường Diệp Trạch nghiêng đầu cười một tiếng.

“Làm bạn bè của anh, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.” Liêu Bắc Bắc cười rất vui vẻ.

Đường Diệp Trạch thong dong cười cười, nắm tay cô đi qua đoạn nhiều đá, đi qua bóng đêm đen nhánh là được ánh sáng năm màu của lửa khói và pháo hoa, ánh trăng bao phủ thân thể của bọn họ, lúc sáng lúc tối, từ từ kéo ra hai cái bóng dài lớn.

Chiều nay, Liêu Bắc Bắc cao hứng lăn lộn khó ngủ, cô lấy chăn trùm đầu —— cô rốt cục có Lam Nhan tri kỷ trong truyền thuyết, còn chuẩn bị chính thức gặp gỡ bạn trai anh tuấn. Ha ha, cuộc đời của cô quá hoàn mỹ.

Cho nên, cô hưng phấn mà đăng tin trên Weibo ——

Hạnh phúc là cái gì, hạnh phúc chính là khi ta sắp ngã xuống hắn sẳn lòng đở lấy ngươi; khi ngươi phiền lòng hắn sẳn lòng cùng ngươi nói chuyện phiếm; khi ngươi tức giận hắn sẳn lòng để ngươi đánh. Ngủ ngon, tri kỷ.

Đăng xong, cô tắt đèn ngủ, cười híp mắt .

Cùng lúc đó, trong phòng tầng chót, Đường Diệp Trạch đứng nghiêm trước giá vẽ, xem Weibo, kìm lòng không đậu khóe miệng cong lên.

Khi anh chuẩn bị thả điện thoại di động lại bệ cửa sổ, thì điện thoại di động vang lên, Đường Diệp Trạch cho là Liêu Bắc Bắc gọi tới, nên trực tiếp mở lên.

“Còn chưa ngủ?”

“Ngủ cái gì a, anh yêu. Em vừa xuống phi cơ, anh tới đón em đi?” Điện thoại kia truyền đến giọng nữ đầy sức sống.

Đường Diệp Trạch hơi ngẩn ra, không xác định hỏi: “Tiểu Phỉ?”

“Đương nhiên là em à, có nhớ tới em không, hì hì ——” Phạm Phỉ cười hỏi.

Đường Diệp Trạch cũng không vội cho hỏi thăm nguyên nhân Phạm Phỉ bỗng nhiên trở về nước, mà là nhìn thời gian một chút, nói: “Ừ, nhưng anh bây giờ không có trong thành phố, em ở sân bay chờ một lát, anh gọi điện thoại cho quản gia đi đón em.”

“Không cần làm phiền, anh nói cho em biết chỗ anh ở, em trực tiếp đi tìm anh.”

“Vạn Diệp thành, một thị trấn ven biển xa xôi, em có thể tìm được không. Nếu như em tính ngồi xe tới, ước chừng cần hai ngày. Em lần này trở về chuẩn bị ở lại mấy ngày?” Đường Diệp Trạch hỏi.

“Em đần như vậy sao? Tự mình có thể đi, về phần ở bao lâu sẽ nói sau, nhìn tâm tình quyết định đi.” Phạm Phỉ ra vẻ thần bí cười nói.

Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ đã một năm không gặp mặt rồi, lại nghĩ một màn trước khi anh trở về nước, Phạm Phỉ đưa anh lên máy bay, vốn cười cười nói nói rất tốt, lúc Đường Diệp Trạch chuẩn bị lên phi cơ Phạm Phỉ khóc lớn lên. Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ là bạn học bốn năm, thấy cô khổ sở mình cũng không dễ chịu, cho nên anh nói với Phạm Phỉ, nếu như cô tới du lịch, anh sẵn lòng thả công việc xuống, đi cùng cô toàn bộ hành trình.

“Em xác định có thể tìm tới sao?”

“Ừ.” Phạm Phỉ vẫn như cũ đang cười.

Đường Diệp Trạch nghe quan mình không có tạp âm gì, phỏng chừng cô đã lên xe taxi, cho nên trước khi kết thúc câu chuyện liền nói: “Như vậy đi, anh mở điện thoại hai mươi bốn giờ, nếu như gặp phải khó khăn lập tức liên lạc anh.”

“OK. Em rất mong chúng ta gặp mặt, nhớ anh, ngủ ngon.”

Đường Diệp Trạch đáp một tiếng, theo thói quen đợi cô cúp điện thoại trước. Bởi vì Phạm Phỉ từng nói qua —— một đôi nam nữ đang trò chuyện, nhà trai không thể cúp điện thoại trước. Chỉ cần đàn gái chưa nói hẹn gặp lại, đối phương phải học kiên nhẫn đợi chờ.

Đường Diệp Trạch lần nữa đưa điện thoại di động đặt ở trên bệ cửa, trong lúc vô tình suy nghĩ một chút, Phạm Phỉ tính cách hướng ngoại đầu óc linh hoạt, nếu như cô cùng Liêu Bắc Bắc hợp ý…, có lẽ có thể trợ giúp Liêu Bắc Bắc nhanh chóng  tìm về lòng tự tin.

Sáng sớm ngày thứ hai, chuẩn bị đầy đủ xong Liêu Bắc Bắc mang theo bao lớn bao nhỏ đi tới bên cạnh xe Đường Diệp Trạch chuẩn bị.

Đường Diệp Trạch hôm nay cũng mặc đồ bình thường nhàn nhã, bỏ bộ Tây phục ra, nhìn anh thân thiết hơn.

Đường Diệp Trạch nhận lấy đồ trong tay cô, hỏi: “Cô mang nhiều bánh bao, nước khoáng như vậy làm cái gì?”

Liêu Bắc Bắc chà chà lỗ mũi, đắc ý nói: “Anh nói đường rất xa, đó là chỗ hoang dã, đương nhiên là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện a.”

“Ha hả ——” Đường Diệp Trạch đi ra phía sau mở cái hòm, buông tay cho cô liếc mắt nhìn, Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn, hòm phía sau chất đầy thực phẩm tiện lợi, nhưng cái này không ly kỳ, ly kỳ chính là còn có sách giáo khoa mới tinh, hộp bút máy vân vân.

“Chúng ta đến tột cùng đi chỗ nào?” Liêu Bắc Bắc nói, rồi bò vào chỗ phụ lái.

“Nếu như không phải biết Phạm Phỉ lập tức tới tìm tôi, có lẽ chuyến này không phải không đi không được.” Đường Diệp Trạch khởi động máy.

Liêu Bắc Bắc còn chưa tỉnh ngủ, tùy ý đáp một tiếng, nhưng là một lát sau, cô bỗng nhiên tỉnh.

“Phạm Phỉ là ai?”

“Ừ? Người bạn chiếu cố tôi trong lúc du học.”

“Nam hay nữ?”

“Nữ, sao?” Đường Diệp Trạch nhìn cô thần sắc nghiêm túc, không rõ ràng lắm.

Liêu Bắc Bắc thì nhìn chăm chú khóe miệng anh đang cười lên, không khỏi khó chịu một chút, nhưng cô muốn nói lại thôi, kéo thấp vành nón, lạnh lùng nói: “Đến gọi tôi, tôi ngủ tiếp một lát.”

“Được.” Đường Diệp Trạch đã lấy áo ngoài che ở trên người cô, tiếp tục lái xe.

Liêu Bắc Bắc cắn cắn chéo áo, cô có cảm giác thấp thỏm, tri kỷ có nhiều khả năng chuyển sang tình yêu. Không nên a, ô ô.

Chương 15:  Tôi muốn có một người hiểu tôi

Liêu Bắc Bắc uất ức ngủ trên đường, thỉnh thoảng có thể cảm thấy đường núi gập ghềnh, nhưng cô lười mở mắt ra, bởi vì cô sợ mình vừa mở mắt sẽ hỏi thăm quan hệ Phạm Phỉ cùng anh, nhưng chuyện này là sao, cùng cô có quan hệ gì đâu?

Đường Diệp Trạch tận lực thả chậm tốc độ xe, thứ nhất Liêu Bắc Bắc đang ngủ gà ngủ gật; thứ hai đường núi quả thật quanh co khúc khuỷu. Trải qua hơn hai giờ lộ trình, vượt qua ngọn núi này là có thể tới đích .

Điện thoại Đường Diệp Trạch vang lên, anh đè thấp giọng nghe điện thoại.

“Ừ, bờ biển độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày tương đối lớn. . . . . . Phòng ngủ không cần lo lắng, anh giúp em chuẩn bị xong rồi, em thích phòng nhìn ra biển. . . . . . Ừ, chú ý an toàn. . . . . . Ừ. . . . . . a, đúng rồi Tiểu Phỉ, nếu như thuận tiện, giúp anh mang một bộ mỹ phẩm dưỡng da chống nắng tới đây. . . . . . Không, cho phụ nữ ý . . . . . . Ừ, tốt, vậy còn phải nói sao? Em cũng mua một bộ cho mình, coi như anh tặng em làm lễ gặp mặt. . . . . . Y phục? Em xem rồi mua đi, thật ra thì anh tạm thời đủ mặc. . . . . . Được rồi, nghe lời em, trước như vậy, anh lái xe.” Trước sau như một, Đường Diệp Trạch chờ đối phương cúp điện thoại mới tắt điện thoại.

Liêu Bắc Bắc nghe cuộc nói chuyện mập mờ, không giải thích được thì nín thở, cô bỗng dưng kéo thấp áo khoác che ở trên người.

“Thật xin lỗi, đánh thức cô.” Đường Diệp Trạch đem một lọ nước khoáng đưa cho  cô.

Liêu Bắc Bắc nhìn mặt  Đường Diệp Trạch áy náy thật sự là. . . . . . Không có lý do phát giận, cô phẫn hận vắt mở nắp bình, ọc ọc uống xong non nửa bình.

“Đói bụng sao?”

“Không đói bụng.” Liêu Bắc Bắc hừ một tiếng, vứt đi.

Đường Diệp Trạch chậm chạp nháy mắt, mặc dù không biết cô làm sao, nhưng là ở trên đường núi tốt nhất đừng dừng xe linh tinh, cho nên anh không có lên tiếng, dẫm chân ga đi tiếp.

Liêu Bắc Bắc đợi một lát thấy anh không có ý hỏi thăm, thì bĩu môi, anh không có ý định quan tâm một chút tâm tình bạn tốt sao?

“Khụ khụ, có còn xa lắm không?” Cô nhìn thẳng phía trước, cố ý lãnh đạm hỏi nói.

“Lập tức tới ngay.” Đường Diệp Trạch đã thấy cách đó không xa bảng hướng dẫn biển báo giao thông.

Liêu Bắc Bắc như có như không đáp một tiếng, trong lúc rãnh rỗi liền lên Weibo xem trang chủ của mình, cô chú ý nhất là “Bảng xếp hạng sự khôi hài Weibo” … Chọc cười tổ chức. Thấy những thứ  hình ảnh ly kỳ cổ quái, tâm tình cũng sẽ thoải mái.

Khi cô thấy một người đàn ông ở bờ sông có mưu đồ đạp chó xuống, ngược lại mình ngã vào trong nước, xì cười ra tiếng.

“Cười gì vậy, chia sẻ không.”

“Ha ha ha ——” Khóe miệng Liêu Bắc Bắc nói, nghiêm mặt, “Tôi tạm thời không muốn để ý anh.”

Đường Diệp Trạch vốn định hỏi, nhưng phía trước có một chiếc xe tải vượt qua, anh chỉ có hết sức chăm chú lái xe.

Liêu Bắc Bắc âm thầm nắm quả đấm, lần thứ hai bị vô tình bỏ qua, thật khó chịu.

Vòng qua đường núi quanh co, Đường Diệp Trạch dần dần thả chậm tốc độ xe, Liêu Bắc Bắc nhìn cảnh vật bốn phía, lúc này mới phát hiện giữa non xanh nước biếc có một thôn trang nhỏ, vô tình có thể thấy được ngôi nhà tranh cũ kỹ, gà vịt đi lang thang khắp nơi, cảnh vật phảng phất như dừng lại thời trước giải phóng.

“Xuống xe thôi, phía trước không có đường.” Đường Diệp Trạch vừa nói vừa đem xe dừng ở bên đường, anh xuống xe mở cái hòm chuẩn bị ra, đem từng hộp vật phẩm đặt lên xe kiểu tay kéo.

“Công ty tính toán thu mua mảnh đất trống này sao?” Liêu Bắc Bắc nhảy xuống xe, hiểu rõ, thì ra là anh là mang mình tới  khảo sát địa hình .

“Không có điền sản công ty nào khai phá một khối đất không có tăng đồng bạc nào.” Đường Diệp Trạch đóng cửa xe sau, cười nói, “Phía trước đường không dễ đi, tôi đề nghị cô nên xắn ống quần lên .”

Liêu Bắc Bắc cái hiểu cái không gật đầu: “Tôi biết rồi, anh muốn cứu tế người già trẻ nhỏ. Rất có lòng tốt đó.”

Đường Diệp Trạch chỉ cười không nói, dắt cô đi trên đường nông thôn bùn lầy. Liêu Bắc Bắc mặc dù trên tin tức hoặc phim truyền hình thường xuyên nhìn thấy thôn trang nhỏ tương tự, nhưng người lạc vào cảnh giới kỳ lạ cũng có cảm thụ khác, cái loại nghèo khó này, làm người ta nhìn mà lòng chua xót. Bất quá đáng ăn mừng chính là, người dân trong thôn cá tính thuần phác thiện lương, bọn họ đứng ở tiểu viện của mình, mặt hướng người đường xa mà đến ngoắc ngoắc mỉm cười, hơn nữa dân thôn có chút lòng nhiệt tình thấy Đường Diệp Trạch kéo hành lý va ly, hỏi thăm bọn họ có phải lạc đường hay không, có muốn vào nhà uống chén trà nghỉ chân một chút hay không?

Liêu Bắc Bắc dần dần bị sự nhiệt tình này làm cảm động, song, khi bọn họ xuyên qua đường nhỏ thôn trang, đi tới trước cửa một khu trường học nhỏ xây ngói, mới phát hiện cả thôn xa hoa nhất là ở chỗ này.

Sở dĩ nói nó xa hoa, đơn giản là nhà trong thôn quá mức cũ rách, hai gian nhà ngói ngăn nắp hiển nhiên trở nên nổi bật.

“Gạch cần thiết để xây phòng là do trẻ em cùng các thầy giáo dùng xe trâu lôi từ trên núi, năm nay mới hoàn thành.”

Đường Diệp Trạch cũng ở trong lúc vô tình phát hiện ra trường học nhỏ này. Đó là chuyện ba tháng trước rồi, anh thích một mình lái xe ngắm cảnh, trên đường đi gặp một nhóm người chậm chạp lên núi, vô hình chung đã cản trở đường đi của anh. Anh xuống xe, chỉ thấy một người đàn ông trung niên kéo xe trâu cũ kỹ, trên xe còn những cục gạch đỏ au, mà bọn nhỏ chừng mười tuổi, tề tâm hợp lực đẩy tấm ván gỗ của xe. Có thể thấy, lái xe cũng hết hai giờ, bọn họ đi đường núi, nhưng mà, mặc dù rất cực khổ, nhưng nụ cười của bọn nhỏ mang theo vô hạn  ước mơ.

Liêu Bắc Bắc nghe Đường Diệp Trạch trần thuật sơ qua, không khỏi chắp tay trước ngực, mắt biến thành sao, cô thật lòng nói: “Anh giúp bọn họ chuyển gạch? Tôi sùng bái anh a.”

Đường Diệp Trạch mím môi cười một tiếng: “Không cần nghĩ tôi vĩ đại đến thế, nếu như không giúp đỡ còn không biết bị kẹt đường đến khi nào.”

Lúc này, mấy đứa bé đã nhận ra Đường Diệp Trạch, bọn nhỏ tốp năm tốp ba vây ở bên cạnh Đường Diệp Trạch, giống như sợ dơ y phục sạnh sẽ của anh, cho nên dung y phục đầy mụn vá trên người lau lau một chút bàn tay nhỏ bé, mới nhiệt tình ôm lấy Đường Diệp Trạch, vừa kêu “chú ơi”, vừa cao giọng kêu thầy giáo trong phòng học.

Đường Diệp Trạch thì ôm lấy hài tử nhỏ nhất trong đám bọn họ, móc ra khăn giấy giúp hài tử lau nước miếng giắt trên khóe miệng.

“Đường tiên sinh, cậu khỏe chứ? Đã lâu không gặp a.” Hiệu trưởng tự mình chạy ra trước nhà nghênh đón Đường Diệp Trạch. Đường Diệp Trạch để hài tử xuống, cười cười, đưa tay kéo xe học tập đồ dùng cùng thức ăn giao cho lão hiệu trưởng, nói: “Đây là đồ dùng học tập công ty chúng tôi đưa cho bọn nhỏ, tôi vừa vặn đi ngang qua bên này, thuận tiện mang tới.”

Lão hiệu trưởng cầm hai tay Đường Diệp Trạch thật chắc, kích động nói: “Thật cám ơn, Đường tiên sinh làm công ty nào a? Tôi nhất định phải viết thư cảm tạ Đường tiên sinh.”

Đường Diệp Trạch cười lắc đầu: “Không cần phải khách khí, giúp đỡ sự nghiệp giáo dục là trách nhiệm của mọi người” Vừa nói, anh móc ra một tờ giấy đã viết trước đó giao cho hiệu trưởng, nói, “Công ty vừa vặn khởi động cuộc thi khởi động quỹ kế hoạch, nếu như bọn nhỏ có cái gì cần có thể trực tiếp viết thư cho tôi, tôi sẽ đại biểu công ty mau chóng hoàn thành nguyện vọng của bọn nhỏ. Bất quá, công ty nói hạng nhất phải kèm điều kiện, thư yêu cầu tinh tế, nói lưu loát, một phong thơ không vượt quá ba lỗi chính tả.”

Bọn nhỏ ngửa đầu lắng nghe, nhưng thật giống như có chút không hiểu, cho nên một hài tử giơ cao hai tay, vội vàng hỏi: “Chú ơi. Nếu như cháu muốn một trái bóng, cũng có thể viết thư sao?”

Đường Diệp Trạch sờ sờ đầu hài tử, ôn nhu nói: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần cháu trình bày nguyên nhân cần trái bóng, thì chú có thể giúp cháu đạt thành tâm nguyện.”

“Ừ. Cháu muốn cùng bạn bè chơi đá bóng, chờ đến lúc trưởng thành có thể thành niềm vinh quang cho đất nước.” Thằng bé trai nói với vẻ tự tin mười phần .

Đường Diệp Trạch hướng bé giơ ngón tay cái lên: “Có chí khí. Lần sau chú tới sẽ mang cho cháu quả bóng.”

Máy hát này vừa mở ra, cảm xúc hài tử cũng dâng cao theo, các thầy giáo không khỏi hướng Đường Diệp Trạch quăng tới ánh mắt tán thưởng, nghĩ thầm, Đường tiên sinh không có làm công việc giáo dục thật là lãng phí nhân tài a. Dĩ nhiên, tất cả mọi người không biết anh là anh lớn nhất của giới bất động sản.

Liêu Bắc Bắc thì đứng ở một bên lẳng lặng lắng nghe, cô không biết tại sao, thấy một màn như vậy rất muốn rơi nước mắt, có lẽ là bị tình cảnh này lây nhiễm sao. Hơn nữa bỗng nhiên trong lúc đó, cô tựa hồ hiểu  một chuyện. Nếu như cô nhớ không lầm, xe Đường Diệp Trạch không dưới hơn trăm vạn, anh hoàn toàn có thể giống như đại đa số người khác mắt lạnh lùng bàng quan, nhưng sẳn lòng lái xe cao quý trợ giúp dân thôn kéo gạch. Dĩ nhiên, anh có thể cho những đứa bé này nhiều trợ giúp, nhưng anh cũng không có nóng lòng quăng bó tiền lớn khoe khoang năng lực của anh, mà là dùng một loại tình cảm chân thành tha thiết khích lệ những đứa nhỏ kia tới trường. Làm cho mình, để cho bọn nhỏ khắc sâu cảm nhận được —— cứu tế cũng không phải cách giải quyết vấn đề, chìa khóa chân chính thoát khỏi nghèo khó nắm trong tay mình, mỗi người đối với bản thân mình định ra  mục tiêu như thế nào. Nếu như nghĩ anh cũng không dám nghĩ, thì không có tương lai để đi tới rồi.

Đường Diệp Trạch trong lúc vô tình thấy trong mắt cô có lệ quang, thu nụ cười, đi tới trước mặt cô, bên ngoài nhẹ giọng hỏi: “Không thoải mái?”

Liêu Bắc Bắc lập tức lắc đầu, nước mắt nhanh chóng biến mất, cười lớn nói: “Tri kỷ. Tôi cũng muốn ôm anh.”

Đường Diệp Trạch ngây ngốc, mặc dù làm không rõ nguyên nhân cô muốn ôm mình, nhưng vẫn không quên thân sĩ mở ra hai cánh tay.

Liêu Bắc Bắc vốn chỉ là nghĩ biểu đạt sự sùng bái của mình đối với anh, không nghĩ tới anh thật sự ngây ngốc đứng ở tại chỗ chờ mình đi qua, Liêu Bắc Bắc bật cười, kiễng mũi chân, hai tay chụp tới, ôm anh một cái thật thuần khiết.

Hành động này làm bọn nhỏ bướng bỉnh phì cười, xấu hổ ôm mặt, có đứa che miệng cười trộm.

Liêu Bắc Bắc khóe miệng hiện lên một nụ cười tươi sáng, so với những đứa bé này, thật ra cô có đã đủ nhiều rồi, ừ. Cô muốn thành một phụ nữ rộng lượng lạc quan, dũng cảm đối mặt với các loại khó khăn.

Đường Diệp Trạch chần chờ chốc lát, lịch sự ôm cô, vốn mang cô tới đây là vì làm cho cô hiểu —— không xông qua cửa ải khó khăn, chỉ có cái nhìn tiêu cực. Hiện tại. . . . . . Đây có tính là thu hoạch ngoài dự liệu hay không đây? Ha hả.

Nhưng là không đợi anh phục hồi tinh thần lại, Liêu Bắc Bắc liền tránh khỏi ngực anh, nhảy tới trước mặt các thầy giáo, vươn ra một ngón tay trịnh trọng nói: “Tôi quyết định, nên vì trường này hiến một chút sức lực.”

Các thầy giáo nhìn nhau, nhìn cô đợi chờ đáp án. Liêu Bắc Bắc giả bộ ho khan một tiếng, nói: “Tôi học trường sư phạm chuyên khoa mầm non, có nghĩa vụ giáo dục bọn nhỏ trước tuổi đi học ca hát khiêu vũ vẽ …… Bất quá đã lâu rồi, tôi có công việc trong người, chỉ có thể bảo đảm một tuần hay hai tuần lễ tới một lần. . . . . .” Cô quay đầu nhìn về phía Đường Diệp Trạch, trưng cầu nói, “Có thể không?”

Đường Diệp Trạch đáp một tiếng: “Không thành vấn đề.”

Hiệu trưởng vừa nghe lời này kích động vạn phần, tính bắt tay Liêu Bắc Bắc nói tạ ơn, Liêu Bắc Bắc liền làm động tác “Xin giữ yên lặng”, hai tay chắp sau lưng, nói: “Khả năng kinh tế của tôi có hạn, nhưng tôi sẽ cố hết sức trợ giúp những đứa trẻ yêu học tập này, mọi khoản đều giao cho tôi, bất kể bao nhiêu, đều là tâm ý của tôi, ngàn vạn lần không nên cự tuyệt a.”

“Cám ơn, nhưng là. . . . . . Như vậy có thể thêm phiền toái cho cô hay không?”

“Không biết a, Đường tiên sinh mặt mũi lớn, anh theo tôi cùng đi quyên tiền . . . . . .” Liêu Bắc Bắc quay đầu, hỏi, “Anh có đi không?”

Đường Diệp Trạch lặng yên nhìn cô, bất đắc dĩ cười một tiếng, gật đầu.

Liêu Bắc Bắc có sự ủng hộ mạnh mẽ Đường Diệp Trạch, trong lòng nắm chắc rồi, lòng tự tin cũng cùng đi theo, cô rất nhanh nắm tay, nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi rồi, một tuần lễ sau chúng ta sẽ quay lại .” Vừa nói, cô khoát khoát tay, “Các bạn nhỏ, chào tạm biệt hẹn gặp lại sau. Lần sau gặp mặt, nhớ được phải gọi là cô giáo Liêu nga, hì hì ——”

“Cô giáo Liêu, cô giáo Liêu —— cô giáo Liêu, tạm biệt.” Bọn họ những đứa bé lanh lợi hoan hô liên tiếp.

Liêu Bắc Bắc thiếu chút nữa khóc, cô ngậm miệng, vì phòng ngừa thầy trò trình diễn một cuộc chia tay “Cảm động đến rơi nước mắt”, kéo Đường Diệp Trạch dốc lòng cầu học ra ngoài. Thật ra thì cô muốn cảm tạ Đường Diệp Trạch cho cô cơ hội lần này, làm cho cô rốt cuộc tìm được một chuyện đủ khả năng làm, đợi đến lúc cô già đi, ít nhất trong trí nhớ cũng có một việc, đáng giá khiến cô kiêu ngạo .

Đường Diệp Trạch ngưng mắt nhìn cánh tay đang nắm mình, lại nhìn chăm chú bóng lưng cô đi nhanh, nói từ trong lòng ——

“Bắc Bắc, cô hôm nay thật đáng yêu.”

Liêu Bắc Bắc nghỉ chân ngoái đầu nhìn, im lặng nhưng không được tự nhiên lên, chất vấn: “Ừ? Chẳng lẽ bình thường tôi không đáng yêu sao?” Cô nói xong câu đó đồng thời, lập tức ý thức được mình cố tình gây sự.

“Không cần trả lời tôi, tôi. . . . . .”

“Là tôi nói sai, cô luôn rất đáng yêu.” Đường Diệp Trạch cắt đứt lời của cô, ôn nhu cười một tiếng.

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc ngẩn người ít nhất ba giây đồng hồ, cô chẳng qua chỉ nhìn anh, trong óc là trống rỗng.


Ads

Sau 10 năm gặp lại, em đã có gấu là bạn thời lớp 1
Sau 10 năm gặp lại, em đã có gấu là bạn thời lớp 1
BThế đi cf ko? Em thì chắc mẩm là nó sẽ đồng ý bởi về nhà nghỉ lễ thì làm éo nào bận rộn cho được.
Đọc Truyện »
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014