watch sexy videos at nza-vids!

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Bắn Trứng Khủng Long
Bắn Trứng Khủng Long
Trò chơi giải trí đơn giản, dành cho bất kỳ lứa tuổi nào cũng thấy hấp dẫn và vui vẻ.
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chương 07:

Đêm hôm đó, Liêu Bắc Bắc thắp đèn để đọc cả đêm, học thuộc lòng từng câu từng chữ của tài liệu tuyên truyền, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, điền sản của Đường thị nơi cô ở hóa ra giá trị như vậy, chiếm diện tích 4000 mẫu, khoảng chừng 260 vạn /㎡ (bao gồm quyền sử dụng vùng núi cùng bãi biển). Dự tính trong vòng sáu năm sẽ đem Vạn Điệp Thành cải tạo thành khu biệt thự cỡ lớn cùng thắng cảnh nghỉ mát. Nói cách khác, xây dựng Vạn Điệp Thành là hạng mục lớn nhất từ trước cho tới bây giờ mà Đường thị nhận được. Có thể đoán được, ở trong tương lai không lâu, sẽ có một lượng lớn các công ty thi công tiến vào Vạn Điệp Thành, đem thị trấn nhỏ vốn yên ổn khuấy đảo đến nghiêng trời lệch đất.

Liêu Bắc Bắc hiện tại đã hiểu rõ rồi, cô làm công việc bạn ở Vạn Điệp Thành là một trận chiến lâu dài, trước nửa năm nhất định là không thể vơ vét chút béo bở gì, cho nên ai cũng không nguyện ý tới, nhưng một khi nhìn thấy quy mô này, thì nữ nhân viên bán hàng sẽ chen chúc tới, công trạng bán hàng tất nhiên là một đường bay lên.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Này, anh nói xem tôi có thể ở trước năm 26 tuổi kiếm được năm vạn hay không?

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Mục tiêu cô tự định cho mình thấp như vậy?

Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Vậy còn thấp sao? Bây giờ tôi chỉ có ba ngàn tệ gửi ngân hàng thôi.

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Tiền không phải là tích trữ ra được. Đem tới đây tôi giúp cô mua cổ phiếu.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Thật?. Đương nhiên đồng ý. Anh đem số tài khoản đưa cho tôi, tôi chuyển qua cho anh.

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Trước tiên tôi sẽ giúp cô ứng trước, còn nữa, tôi cũng không bảo đảm nhất định sẽ kiếm được tiền.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại: A, không sao, tôi tin tưởng vào con mắt của anh.

Liêu Bắc Bắc lệ nóng doanh tròng….Mặc dù cô không hiểu về cổ phiếu, nhưng nghe người khác nói mua cổ phiếu thì kiếm tiền tăng gấp bội lần, cô không nghĩ tới ba ngàn đồng cũng có thể mua cổ phiếu a, anh, anh là phúc tinh của tôi.

Bỗng nhiên trong lúc này, cô tràn đầy lòng tin đối với bản thân, không đúng, cô đối với Đường Diệp Trạch tin tưởng mười phần, chỉ cần đem tiền lương kiếm được đều giao cho Đường Diệp Trạch xử lý, vậy chút vàng khô quắt của cô không phải sẽ biến thành núi vàng sao? Nga a a.

Nghĩ đến đây, cô lại gửi  cho Đường Diệp Trạch một phong thư. Nói cho anh biết, tiền lương tháng này cũng thêm vào  mua cổ. Dĩ nhiên, Đường Diệp Trạch không có cự tuyệt, gửi lại cho cô: Đã mua một cổ phiếu rất có tiềm năng. Tên của cổ phiếu cũng nói cho cô biết.

Liêu Bắc Bắc lên sàn giao dịch cổ phiếu qua mạng xem một chút, xem mãi vẫn không hiểu, nhưng mà cô cũng biết chữ màu đỏ biểu thị giá trị cổ phiếu đang trong giai đoạn tăng lên, cô nhìn thấy một cái tơ hồng xinh đẹp, trong lòng vui mừng. Sau đó ôm mộng phát tài tiếp tục đọc tư liệu.

※※ ※

Sáng sớm ngày thứ hai

Liêu Bắc Bắc nghe lời xúi giục của anh nói láo là thân thể không thoải mái, lúc các đồng nghiệp rời khỏi nhà ở tập thể, một mình cô ngồi chờ anh tiến hành kiểm tra kiến thức chuyên môn.

Chỉ chốc lát sau.

Đường Diệp Trạch gõ cửa phòng nhà ở tập thể của cô, Liêu Bắc Bắc bất an mở cửa phòng, theo thói quen vuốt phẳng áo, sát hạch gì gì đó đều đáng sợ nhất.

Trong phòng không có ghế, Đường Diệp Trạch tựa ở bên bệ cửa sổ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Hệ thống độc lập chia làm mấy loại phong cách kiến trúc.”

“Thông thường chia làm sáu loại….. Phong cách kiến trúc Gothic (tương tự tòa thành), phong cách kiến trúc Baroque (cố ý theo đuổi lộng lẫy), phong cách kiến trúc Rococo (phần lớn là nghiên về trừu tượng và vật trang trí),  phong cách kiến trúc kiểu gỗ (cơ cấu khung giá gỗ), phong cách kiến trúc lâm viên (thiết kế cá tính hóa).” Liêu Bắc Bắc một hơi đọc thuộc lòng xong.

Đường Diệp Trạch khẽ gật đầu: “Trả lời rất tốt.” Lại hỏi: “Ví dụ như khách muốn một cái nhà kiểu phong cách Trung Quốc, tương tự như kiến trúc tứ hợp viện, lại yêu cầu phải nhìn ngắm được cảnh biển, nhưng chúng ta không thể cung cấp mô hình nhà cửa này, vậy cô phải hướng khách hàng giải thích như thế nào?”

“……….” Liêu Bắc Bắc nhíu mày, giải thích: “ Tứ hợp viện tường cao sân lớn không thích hợp ngắm cảnh, đề nghị khách hàng đổi thành biệt thự phong cách lâm viên, vừa có thể thưởng thức mỹ cảnh, lại có đình viện cây cỏ……”

“Khách hàng cố ý xây dựng một cái viện, thậm chí nguyện ý đưa ra số tiền gấp đôi để mua quyền tài sản.”

“Tôi……Vậy thì hỏi lãnh đạo một chút?” Liêu Bắc Bắc bị xoắn xuýt rồi.

Đường Diệp Trạch thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: “Dĩ nhiên là một lời đáp ứng, nếu như thực lực kinh tế của khách hàng hùng hậu, cô có thể đề nghị khách hàng mua khu nhà cao cấp to lớn nhìn thấy được núi và biển, sân 500㎡, chỉ cần không ảnh hưởng đến hiệu quả tổng thể, không trái với nguyên lý thiết kế kiến trúc, ở bên trong khách hàng đồng ý xây cái gì thì xây cái đó. Không được quên, chúng ta bán chính là diện tích, một tấc đất là một tấc vàng.”

Liêu Bắc Bắc tỉnh ngộ, lại yên lặng cúi đầu, xem ra thứ cô cần phải học còn rất nhiều đây.

Đường Diệp Trạch thấy cô vẻ mặt như đưa đám, thì ôn nhu cười một tiếng: “Kinh nghiệm chưa đủ có thể từ từ bồi đắp, không cần phải gấp. Cô có sẵn ưu thế bẩm sinh, nụ cười ngọt ngào lại đối xử với mọi người thân thiện, nghề bán hàng cấm kỵ là dùng thành kiến nhìn người khác, tiếp tục giữ vững ưu điểm này của cô đi.”

Liêu Bắc Bắc vốn tưởng rằng anh sẽ trách mắng mình, không nghĩ tới vòng một vòng lớn lại khen gợi cô, cô xấu hổ cười cười: “Tôi sẽ cố gắng, thật sự tôi rất không ngại học hỏi kẻ dưới.”

“Tôi đã nhìn qua lý lịch sơ lược của cô, chuyện cô đã từng làm công việc về giáo dục, sẽ khiến hoàn toàn có thể lấy ra thái độ chuyên nghiệp đối diện với khách hàng, đem khách hàng coi như là đứa bé đang trong tuổi đi học, kiên nhẫn giải đáp từng cái vấn đề được đưa ra. Một trăm phần trăm thành tâm so với hoa ngôn xảo ngữ càng hữu hiệu hơn nhiều.”

Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, nghe anh nói chuyện thì cô đã hiểu ra, cúi người xuống thấp để cảm ơn: “Ừ, tôi đã hểu, nhân viên bán hàng giống như tôi miệng lưỡi không đủ lưu loát, đầu óc không đủ nhanh nhạy, hẳn là phải đi theo con đường thân với dân. Đúng không?”

Đường Diệp Trạch phát hiện năng lực nhận biết của cô cũng không tệ lắm, được rồi, hôm nay dùng não quá độ, anh đã mệt mỏi.

“Đi thôi, dẫn cô đi ra biển.” Đường Diệp Trạch vừa nói vừa đi ra khỏi kí túc xá, đây mới là chuyện anh nguyện ý làm nhất.

“Á.” Liêu Bắc Bắc vội vàng cầm túi xách lên, đây mới là chuyện làm cô hưng phấn nhất.

. . . . . .

Du thuyền nhỏ chậm rãi chạy ra khỏi cảng, Liêu Bắc Bắc không nghĩ tới Đường Diệp Trạch thật sự biết lái du thuyền, cô nhìn về phía hệ thống thao tác phức tạp, lại nhìn về phía Đường Diệp Trạch đang chuyên chú điều khiển.

Đường Diệp Trạch cởi áo khoác âu phục xuống, nới lỏng cà vạt, vén tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, ưu nhã ngồi ở trước vị trí điều khiển, một tay nắm giữ bánh lái, một tay điều khiển bảng dẫn đường điện tử, gió nhẹ lướt qua cửa sổ thủy tinh, lay động sợi tóc của anh, anh mặc dù nghiêm túc, nhưng lại để lộ ra sự thoải mái, phảng phất như anh vốn là thuộc về vùng biển này.

Liêu Bắc Bắc âm thầm huýt sáo, quay đầu lại đi lên thang lầu, Liêu Bắc Bắc ngồi ở trên boong thuyền hưởng thụ việc đắm mình trong ánh nắng mặt trời. Cô hít sâu một hơi, gió biển thổi tới luồng không khí trong lành, Hải Âu bay lượn đầy trời, thật là thoải mái a. Nhưng thực sự mà nói, nếu như không có tự mình cảm nhận được hết thảy trước mắt, có lẽ trong lòng cô còn có thể đối với anh một chút ảo tưởng, nhưng bây giờ cô cái gì cũng không nghĩ, bởi vì phụ nự làm bạn ở bên những công tử này đều là những cô em người mẫu dáng người xinh đẹp, mặc bikini, mà cô thì nên thành thành thật thật bán nhà cửa kiếm tiền…….Bán nhà cửa a.

. . . . . .

Khi du thuyền chạy vào trong nước, Đường Diệp Trạch tắt động cơ, để cho du thuyền tự do trôi nổi. Hai tay anh để vào sau gáy, nhìn về cảnh biển xa xa trước mắt, không cần cố ý biểu đạt cái gì, tâm tình không khỏi dễ chịu.

Liêu Bắc Bắc thì nằm ở trên boong tàu phía trên đầu anh, cũng hưởng thụ điều tốt đẹp mà thiên nhiên ban cho. Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên. Liêu Bắc Bắc nhìn thoáng qua dãy số xa lạ, nghe máy.

“Bắc Bắc cô ở đâu?”

“Xin hỏi ngài là? . . . . . .” Liêu Bắc Bắc hỏi.

“Tôi là Phan Hiểu Bác, chú của Niếp Niếp, tôi trực tiếp gọi cô là “Bắc Bắc” có phải có chút đường đột hay không?

“Chào anh, Phan tiên sinh. Không sao, chẳng qua là rất lâu rồi không có ai gọi tôi như vậy, tìm tôi có việc sao?”

“Niếp Niếp khóc kêu muốn gặp cô, cô có tiện xin phép đi ra ngoài một chút không? Xin nghỉ nếu như bị trừ tiền tôi bù cho cô.” Giọng của anh rất nôn nóng.

“Thế thì không cần, nhưng mà bây giờ tô…ở trên du thuyền….” Liêu Bắc Bắc đã nghe được tiếng khóc của đứa bé, nhất thời đứng ngồi không yên.

“Cô đang ở trên du thuyền?….. Đường Diệp Trạch chỉ đưa một mình cô ra biển hay là tất cả công nhân viên?”

“Chỉ có tôi cùng ông chủ, nhưng mà anh đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.” Liêu Bắc Bắc vội vàng làm sáng tỏ.

Phan Hiểu Bác phì cười một tiếng: “Ý nghĩ của cô cũng quá đơn giản rồi? Một người đàn ông đem một người con gái lừa gạt đến giữa biển có thể không có mục đích sao? Bây giờ cô kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, tôi cho cô biết, nếu như anh ta cầm đồ uống đưa cho cô, nếu không phải là lon nước chưa mở nắp thì ngàn vạn lần đừng uống, bên trong nhất định có thuốc ngủ, chờ đến lúc cô thần trí không rõ, cái đuôi hồ ly của Đường Diệp Trạch sẽ lộ ra, Bắc Bắc a. Nghe lời tôi đi không sai đâu, hãy nói là cô say tàu, kêu anh ta lập tức về cảng.”

“?.”….. Trong lòng Liêu Bắc Bắc vang lên một tiếng lộp bộp, lời này của Phan Hiểu Bác không phải là không có lý, anh có phải thấy cô ngu, cho rằng cô là cái loại phụ nữ có thể chơi đùa một chút rồi tiện tay vứt bỏ hay không?

Cô vốn định nói chút gì đó, lại nghe được tiếng bước chân theo cửa thang lầu truyền đến, cho nên cô lập tức ngắt điện thoại, tay chân luống cuống cài lại nút áo sơ mi, khoác xong áo lửng bên ngoài.

Đường Diệp Trạch mang một chén nước chanh mới ép tới trước mặt cô. Liêu Bắc Bắc nhìn thức uống trong ly thủy tinh, cảnh giác nâng mí mắt lên.

“Không uống nước chanh?” Đường Diệp Trạch nghi ngờ hỏi.

“Tôi…. Ha ha….. Tôi thích uống nước lon ….” Liêu Bắc Bắc theo bản năng lui về phía sau, mặt người dạ thú.

Đường Diệp Trạch đáp ứng một tiếng, nói cho cô biết vị trí của tủ lạnh, sau đó ngồi ở trên boong thuyền phơi nắng.

Liêu Bắc Bắc nhanh như chớp chạy vào khoang tuyền, cô mở tủ lạnh mini ra, phát hiện trong tủ lạnh ngoại trừ lon bia ra, lại không có nước khoáng hoặc thứ đồ uống nào khác. Liêu Bắc Bắc thở dốc vì kinh ngạc, chẳng lẽ bị Phan Hiểu Bác nói trúng rồi?.

Cô vuốt cái điện thoại ở trên người, cầu Phan Hiểu Bác gọi lại, nhưng lại phát hiện cái điện thoại để ở trên boong thuyền, nhưng cô bây giờ lại không dám tới gần anh, sợ nhìn thấy Đường Diệp Trạch tao nhã lịch sự hóa thân thành con sói lớn.

“Có cá heo, mau đến xem.”

“………” Liêu Bắc Bắc vừa đáp lại vừa tìm kiếm vũ khí có thể phòng thân, cô rất nhanh đã nhìn thấy một bình cứu hỏa, không được, cái này quá rõ ràng, lại thấy một hàng dao kéo, gây ra mạng người lại càng không được. Cô linh cơ vừa động, nghĩ đến lon bia trong tủ lạnh, một tay cầm một lon, ừ. Món đồ này cũng có thể làm vũ khí.

Cô đi lên boong tàu, chỉ thấy một đám cá heo nhảy trên biển, liên tiếp phát ra tiếng kêu, Liêu Bắc Bắc bị chấn động, bởi vì… một màn này gần trong gang tấc, cái loại cảm giác đặt mình trong đó tuyệt vời không có cách nào tả được bằng lời.

Cô để lon bia xuống, cầm điện thoại di động, chuyển đến chức năng chụp ảnh, sau đó gấp rút nhét vào trong tay Đường Diệp Trạch, dậm chân thúc giục: “Mau mau mau, mau chụp cho tôi cùng cá heo một tấm.”

Đường Diệp Trạch cười cười, đứng lên giúp Liêu Bắc Bắc chụp ảnh, đợi hai tay Liêu Bắc Bắc mở rộng đồng thời, cạch  một tiếng, chụp hình.

“Cám ơn anh. Hắc hắc. . . . . .”

Liêu Bắc Bắc cười híp mắt đi về phía Đường Diệp Trạch, nhưng mà, đang lúc cô chuẩn bị thu hồi điện thoại, thân thuyền đụng vào sóng lớn, lắc lư một cái, Liêu Bắc Bắc lảo đảo hai bước, vô ý ngã vào trong ngực của Đường Diệp Trạch.

Chương 08:

Hai tay của Đường Diệp Trạch kẹp ở dưới nách của cô, tình tiết gay gấn anh nhìn Liêu Bắc Bắc không sợ hãi, thấy điện thoại di động của cô rơi xuống khỏi tay, anh đưa ra một tay tiếp được, sau đó trả lại cho cô, lui về phía sau hai bước. Cả quá trình hợp lý lại không mất lễ phép.

“Cám ơn……” Liêu Bắc Bắc ngây ngốc nói cám ơn, anh thật là có phong độ nhẹ nhàng của mỹ nam tử, cô không nên suy nghĩ lung tung, cho nên, cô mất tự nhiên ngồi xuống, thuận tay cầm bia lạnh lên, mở ra, ừng ực ừng ực xuống mấy ngụm lớn an ủi.

Đường Diệp Trạch vô vị cười một tiếng, ngồi ở trên ghế nằm, mở laptop ra.

“Ai, cổ phiếu hạ.”

Phốc. . . . . . . Liêu Bắc Bắc ho khan một tiếng, vội hỏi: “Là chỉ cổ phiếu XX kia  sao? . . . . . .”

Đường Diệp Trạch nặng nề gật đầu, nói: “Nhìn xu thế này, tỷ lệ tăng lên dường như không lớn. Nếu như bây giờ bỏ đi còn có thể giữ lại một chút, tôi nghe lời cô.”

“. . . . . . Còn dư lại bao nhiêu?” Liêu Bắc Bắc nhớ được rất rõ ràng, tối hôm qua cô còn tăng thêm vào tiền lương tháng này. Trời ạ.

“Mua vào một cổ trị giá 50 đồng, ta giúp ngươi mua 100 cổ. Bây giờ rớt xuống  25 rồi.” Đường Diệp Trạch bình tĩnh mấp máy môi.

“……….” Môi Liêu Bắc Bắc run run, giờ phút này cô rất muốn đem anh ném vào trong biển cho cá mập ăn a.

“Bỏ sao?”  Anh hỏi.

“Yên lặng. Trước để cho tôi yên tĩnh một chút đã.” Liêu Bắc Bắc trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

“. . . . . .” Đường Diệp Trạch mím môi cười yếu ớt, không lên tiếng nữa.

Liêu Bắc Bắc trong lòng phiên giang đảo hải, uống xong một lon bia lại mở ra một lon bia khác….. Cô tín nhiệm Đường Diệp Trạch như vậy, mà anh ư, cũng ở trong thời gian một cái nháy mắt làm cho cô táng gia bại sản? …….. Ô ô, đầu tư có nguy hiểm, sẽ không bao giờ bị lừa nữa.

“Coi như của tôi là được.”

“Không cần….:” tửu lượng của Liêu Bắc Bắc không cao, uống hai lon bia liền cảm thấy đầu óc choáng váng, cô lắc lư ý thức mờ mịt, mượn rượu khí phách một cái. Cô nắm lan can đứng lên, từ trong ví da lấy ra chi phiếu: “Ở đây có 3000 đồng, mật mã là ******, vứt đi, vứt đi….”

Đường Diệp Trạch đáp ứng một tiếng, nhận lấy chi phiếu, chuyển khoản xong, chuột vừa động, cổ phiếu bán đi thành công.

Liêu Bắc Bắc nắm chi phiếu 500 đồng còn sót lại, cực kỳ bi thương.

“Thật ra thì có thể chờ một chút, là cô quá thiếu kiên nhẫn rồi.” Đường Diệp Trạch trước sau vẫn giữ vững nụ cười, mục đích của anh chính là làm thua hết sạch tiền gửi ngân hàng của Liêu Bắc Bắc —— vào thời điểm một người liên tiếp rơi vào đường cùng, có thể tung ra năng lực chưa biết được.

Liêu  Bắc Bắc lườm Đường Diệp Trạch một cái: “Hừ. Tôi sẽ không tin anh nữa.”

“A, tôi vốn muốn giúp cô tìm một phần công việc bán thời gian, xem  ra cô không hẳn  đã bằng lòng tiếp nhận.”

“Ừ?…..” Thái độ của Liêu Bắc Bắc lại từ từ chuyển thành tốt, cô cười híp mắt hỏi: “Công việc gì? Tiền lương bao nhiêu?”

“Cô có thấy trong trấn có xe máy đi? Còn có tiệm tạp hóa và cửa hàng buôn bán ở mặt tiền. Chỉ cần bọn họ đồng ý đem quảng cáo tuyên truyền dán ở trên xe đồng thời đồng ý dán nửa năm trở lên, mỗi tháng có thể đến trưởng phòng tài vụ của Đường thị lấy 80 đồng tiền thưởng, mà cô thì ngoài quy định đạt được thêm 20 đồng tiền thưởng tuyên truyền.”

Liêu Bắc Bắc chớp mắt mấy cái, nhớ tới trong trấn có xe gắn máy đi lại như con thoi, là phương tiện giao thông phổ biến nhất thuộc về bên trong trấn. Công việc tuyên truyền viên giống như nhân viên bán bảo hiểm, thường xuyên bị người cự tuyệt từ ngoài cửa, thậm chí dùng còn nước hắt, nhưng mà Đường thị đồng ý phát tiền lương cho những người đó, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng là kiếm tiền chính đáng, cũng không tính là khó khăn. Phát ra 10 tờ thì có 200 đồng tiền thưởng, không tệ nha.

Cô lập tức giơ tay: “Tôi làm tôi làm. Bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.”

“Rất tốt, vậy cô có đi được xe máy hoặc là xe đạp không? Công ty có cung cấp.” Đường Diệp Trạch cười cười.

“Có đi được xe đạp.” Liêu Bắc Bắc không nghĩ tới công ty còn cung cấp phương tiện thay cho đi bộ, thật quá tốt.

“Cứ quyết định như vậy.” Đường Diệp Trạch bấm điện thoại gọi cho thư kí, dặn dò thư kí chuẩn bị cho Liêu Bắc Bắc tờ đơn tuyên truyền.

Liêu Bắc Bắc chống cằm nhìn trời, còn chưa kịp tiếp tục ảo tưởng, thì từng cơn sóng lớn nối tiếp nhau vỗ lên thân thuyền, cô hét lên một tiếng, lập tức hướng về phía thanh lan can bảo vệ lăn tới, Đường Diệp Trạch không rảnh để suy nghĩ nhiều, càng quên mất chuyện trên đùi còn để máy tính xách tay, đứng bật dậy, bịch một tiếp, vừa nắm được cổ chân của Liêu Bắc Bắc, đồng thời màn hình máy tính đen lại.

Hai tay Liêu Bắc Bắc vẫn còn níu lấy cánh tay của Đường Diệp Trạch, kêu: “A a a…. Tôi muốn trở lại bờ…….”

“Ừ.” Đường Diệp Trạch một tay chống ở trên bong thuyền, rướn thân mình qua, nhưng Liêu Bắc Bắc ôm cánh tay anh không buông ra, lúc này anh mới chú ý đến hai gò má của Liêu Bắc Bắc nổi lên màu đỏ ửng do say rượu. Anh đành phải ôm lấy cô. Liêu Bắc Bắc bỗng nhiêm cảm thấy hai chân treo lơ lửng giữa trời, thì nhanh chóng ôm cổ của anh, trong lúc bối rối lại thấy màn hình siêu mỏng của máy tính xách tay vỡ vụn.

Cô nâng ánh mắt đau thương lên, nuốt nuốt nước miếng, run giọng hỏi: “Máy tính xách tay….mua hết bao nhiêu tiền…..”

Đường Diệp Trạch ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn một cái, trả lời chi tiết nói: “Không tới hai vạn.”

. . . . . .” Liêu Bắc Bắc mắt trợn trắng thiếu chút nữa đã bất tỉnh, chẳng lẽ cuộc đời của cô chỉ là một số âm sao?

Đường Diệp Trạch hoảng sợ khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt, anh cho rằng thân thể cô không thoải mái, cho nên anh ngồi xuống tại chỗ, để cho cô nằm ở trong lòng của mình nghỉ ngơi một chút. Mà Liêu Bắc Bắc, thì mang vẻ mặt dại ra, tựa ở trên đầu vai Đường Diệp Trạch không biết làm sao.

“Có phải tim của cô không tốt lắm đúng không?” Đường Diệp Trạch khẽ nhíu mày.

“Không, tôi chỉ có số mệnh không tốt thôi….” Liêu Bắc Bắc cảm thấy tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, cô chậm chạp chớp mi mắt, chỉ về một hòn đảo cô độc ở giữa biển, nghiêm túc nói: “Anh đem tôi đưa đến cái đảo nhỏ bé không có người ở kia đi, tôi không muốn sống nữa rồi….”

Đường Diệp Trạch nhìn theo hướng cô chỉ, nói: “Đó là hải đăng, có người ở tại trên đảo.”

“……..” Liêu Bắc Bắc buông cánh tay xuống, không hiểu vì sao bắt đầu rơi nước mắt: “Tại vì mẹ tôi đặt tên cho tôi không tốt, Bắc Bắc, Bắc Bắc, xui xẻo hết mức. Anh biết không?…… Từ nhỏ đến lớn, một phân tiền tôi cũng không có nhặt được, rút thăm trúng thưởng hoặc là cào thẻ đều là “Cảm ơn đã tham dự”…….. Không đúng, năm trước ở trên đường nhặt được một cái ví tiền lớn bằng da thật, mở ra nhìn một cái, thì ra trong ví tiền trừ bỏ một xấp hóa đơn đòi tiền cùng một tờ thiếu nợ tiền cước điện thoại, thì cái gì cũng không có……. Ai, học người ta mua bán cổ phiếu, ngay cả tiền sinh hoạt cũng mất luôn, tôi cho rằng tôi đã đủ thảm rồi, vậy mà lại làm rơi vỡ mất máy vi tính trị giá hơn một vạn đồng. Giờ này phút này, muốn tìm một cái đảo đơn độc tự sinh tự diệt cũng không thể như mong muốn, hu hu….”

“………” Đường Diệp Trạch nhìn cô lệ rơi đầy mặt, có chút bó tay. Anh thật sự muốn nói cho cô biết, máy tính không cần cô bồi thường, tiền là anh cố tình làm thua lỗ hết, anh sở tác sở vi chẳng qua là rèn luyện ý chí của cô.

Nhưng mà, đời người nếu như luôn luôn có thể tìm ra đường lui, thì cô vĩnh viễn không học được kiên cường. Hơn nữa còn phụ lòng sự ủy thác của người khác.

“Hay là như vậy đi, cô giúp tôi quét dọn du thuyền, tự mình đền bù tiền máy vi tính.” Đường Diệp Trạch cẩn thận giúp cô lau đi nước mắt.

Liêu Bắc Bắc đáng thương ngẩng đầu: “Tôi hiện tại không biết, là nên cảm ơn anh, hay là nên hận anh. . . . . .”

Đường Diệp Trạch toét miệng cười một tiếng, vuốt vuốt tóc của cô.

Liêu Bắc Bắc thần sắc mê đắm, ngẩng đầu nhìn anh, anh là người xấu không thể nghi ngờ, bởi vì cái loại con cái nhà giàu như anh sẽ không hiểu, mấy ngàn đồng chính là toàn bộ tài sản của cô. Nhưng mà, nụ cười của anh lại bình dị gần gũi như vậy, không có một chút ý tứ coi thường cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Đường Diệp Trạch nghe được tiếng hít thở đều đều, vì tránh khỏi đánh thức cô, anh giữ vững một tư thế, nhìn ra cảnh đẹp phương xa. Nếu như đổi lại là những người khác, có thể không có sức chịu đựng tốt như anh vậy, nhưng may mà là anh, người đàn ông có thể ngồi ở một chỗ ngẩn người mấy giờ.

Lúc này, điện thoại của Liêu Bắc Bắc vang lên ——

Đường Diệp Trạch không nhận cũng không cắt đứt, mặc kệ âm thanh phát ra tuần hoàn. Mãi đến sau khi vang lên mấy lần, Liêu Bắc Bắc mới mơ mơ màng màng mở mí mắt, lung tung chỉ huy Đường Diệp Trạch nghe điện thoại, sau đó lại nằm vào trong ngực của anh ngủ.

Đường Diệp Trạch hướng về phía đỉnh đầu của cô đáp ứng một tiếng, tiện tay nhận điện thoại, nhưng anh còn chưa hỏi đối phương là ai, đối phương đã dùng tiếng gầm gừ tự giới thiệu rồi.

“Bắc Bắc, sao cô không nhận điện thoại vậy?. Đường Diệp Trạch không có làm gì cô chứ?.” Phan Hiểu Bác thật sự lo lắng cho Liêu Bắc Bắc, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, cô nam quả nữ củi khô lửa cháy, chuyện gì mà không làm được đây?

“. . . . . .”

“Cô nói chuyện đi? Có muốn tôi giúp cô một tay báo cảnh sát hay không? Nếu như nói chuyện không tiện, hãy ho khan hai tiếng là được.”

“. . . . . .”

“Alô, alo nghe được lời nói của tôi không?.”

“Rất rõ ràng.” Đường Diệp Trạch cuối cùng cũng chịu trả lời.

“. . . . . .” Phan Hiểu Bác dừng lại một giây, ho khan hai tiếng hỏi: “Xin hỏi Liêu Bắc Bắc có ở đấy không?”

—— đường lui. Phan Hiểu Bác chính là tìm một con đường lui, nếu như Phan Hiểu Bác đối với Liêu Bắc Bắc triển khai thế tấn công theo đuổi, thì anh nhất định nguyện ý giúp cô đẩy đi ưu buồn, gỡ bỏ khó khăn. Hiển nhiên là sẽ phá hỏng con đường trưởng thành của cô. Song, bất luận là người trước hay người sau, anh cũng không thể cho phép biến cố phát sinh.

“Cô ấy đang thay quần áo.” Đường Diệp Trạch nói rất tự nhiên.

“Cái gì? Anh muốn đối xử với cô ấy thế nào?  Cô ấy là một cô giáo mầm non đơn thuần.”  Phan Hiểu Bác gầm lên giận dữ.

“Ừ, chính là bởi vì cô ấy quá đơn thuần, tôi thân là ông chủ kiêm bạn bè của cô ấy, sẽ có trách nhiệm giúp cô đi lên con đường thành thục.”

“Anh. anh. . . . . . .”

“Tôi rất tốt, tạm biệt.” Đường Diệp Trạch bình tĩnh cúp điện thoại, tắt nguồn.

. . . . . .

“Ai thế? . . . . . .”

“Gọi nhầm số. Cô ngủ đi.”

“Ừ. . . . . .”

Liêu Bắc Bắc gạt gạt sợi tóc dính vào trên mặt, ngược lại càng gạt càng loạn, Đường Diệp Trạch lấy tay của cô ra, dùng ngón út giúp cô đem một sợi tóc vuốt đến sau tai, nhìn gương mặt khả ái của cô trong lúc ngủ, anh bất giác cười cười.

Cô đâu chỉ có không đủ từng trải, ngay cả trí nhớ cũng là không tốt, mới mười năm không gặp, cô đã không nhớ rõ ở trong cuộc đời của cô, từng xuất hiện một người con trai bị cô gọi là “Tiểu Ngốc”.

Thậm chí, cô chưa từng nghĩ tới, người phụ trách chủ yếu của điền sản Đường thị, tại sao phải ở trong biển người mênh mông tìm được một người tầm thường như cô, lại lập một cái nick name tức cười để giành được chú ý của cô. Trùng hợp? Trên thế giới này đâu có nhiều trùng hợp như vậy.

Chương 09:

Lúc Liêu Bắc Bắc tỉnh dậy, du thuyền đã bỏ neo ở bên cạnh vịnh. Cô ngồi dậy, một cái chăn lông xuôi theo đầu vai cô chảy xuống, cô dụi dụi mắt, phát hiện phía dưới cốc trà trên bàn có một mảnh giấy viết —— Tôi có việc rời đi trước. Chìa khóa cửa treo ở cạnh cửa khoang, trong du thuyền có phòng tắm, trong tủ lạnh có đồ ăn, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào nếu muốnĐường Diệp Trạch.

Liêu Bắc Bắc nhìn chung quanh khoang thuyền giống như phòng ngủ, sờ sờ cái bụng đói. Cô đem việc anh đối tốt với cô lập tức thay đổi thành quét dọn khoang thuyền thật nhiều, dĩ nhiên, cô cũng không thể có những thứ ý nghĩ khác.

Cô kéo cửa thông gió ra, nhìn lên chân trời đen nhánh, a nha, thì ra đã tối rồi. Tiện tay cầm lấy điện thoại di động, mới phát hiện điện thoại đã tắt máy, cô đổi pin, khởi động lần nữa, nhưng lại bật ra vài tin nhắn.

Liêu Bắc Bắc vừa lật xem tin nhắn, vừa từ trong tủ lạnh lấy ra nước chanh mới ép, vừa mới uống một ngụm, đã nhịn không được phun ra.

Tin tức là Phan Hiểu Bác gửi tới, cảnh cáo Đường Diệp Trạch đừng động tay động chân với Liêu Bắc Bắc…, phản đối quy tắc ngầm.

Liêu Bắc Bắc bấm số điện thoại của Phan Hiểu Bác, vang lên một tiếng chuông thì đối phương đã nhận.

“Phan tiên sinh, tôi là Liêu Bắc Bắc.”

“Bắc Bắc, cô có khỏe không?”

“Tôi không sao, mới vừa rồi ngủ thiếp đi.”

“A, không có chuyện gì là tốt rồi, làm tôi lo muốn chết.” Phan Hiểu Bác than dài một hơi.

“Cám ơn anh quan tâm, anh thật tốt.” Trong lòng Liêu Bắc Bắc cảm thấy ấm áp, mặc dù Phan Hiểu Bác hiểu lầm.

“Ha ha, tôi cũng không tính là người tốt lành gì, chẳng qua là đối với nghề nghiệp kia của các cô có chút hiểu biết thôi. Huống chi, không có một người nào, không có một người đàn ông nào sẽ vô duyên vô cớ đối với một phụ nữ quan tâm. Tôi nói thật.”

“Ừ, tôi cũng có nghe thấy, nhưng anh ấy…. Không phải là cái loại người như Phan tiên sinh nghĩ.”  Liêu Bắc Bắc dùng bả vai đang kẹp điện thoại di động, mở mạnh một cái chân giò hun khói dài vừa ăn vừa trả lời.

“Cô đang ăn cơm sao?”

“Ừ, tùy tiện ăn chút, một lát còn phải làm việc.” Liêu Bắc Bắc nói cho Phan Hiểu Bác, chuyện máy tính xách tay “tử trận”, và Đường Diệp Trạch đề nghị  đồng ý dùng lao động để bồi thường.

Phan Hiểu Bác trầm xuống, nói lời thấm thía: “Cô không nghĩ tới là Đường Diệp Trạch cố ý té để làm hỏng sao? Bởi vậy bố trí cạm bẫy đem cô giữ lại trên du thuyền.”

“………” Liêu Bắc Bắc ngậm thức ăn trong miệng suy nghĩ một chút: “Tôi cũng không phải mỹ nữ gì, anh ấy không cần thiết làm như vậy.”

“Cô rất đẹp a, ai nói cô không đẹp vậy?”

“……….” Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, trong lòng vụng trộm sảng khoái một hồi, lại nói ai không thích nghe lời khen ngợi chứ, bất kể nó thiệt hay giả đều khiến người ta vui vẻ.

“Bắc Bắc, cô còn ở đó không?”

“Còn……” giọng của Liêu Bắc Bắc không tự chủ mà chuyển sang nhu hòa.

Phan Hiểu Bác ở trong xã hội mò mẫm leo trèo lăn lộn trong quan hệ nhiều năm, há có thể không cảm thấy được chuyển biến trong thanh âm của cô? Hơn nữa anh rất nhanh đã đoán được Liêu Bắc Bắc thuộc về loại nữ nhân kinh nghiệm không đủ phong phú và từng trải về tình cảm. Cho nên anh thừa thắng xông lên, nói: “Tôi đi đón cô có được không? Niếp Niếp muốn gặp cô….. Còn có, tôi cũng muốn gặp cô.”

Trong lòng Liêu Bắc Bắc có loại cảm giác có con nai đi loạn, nói thật, cô thật sự rất khát vọng nói chuyện yêu thương, nhưng tính cách thiếu hụt tự tin làm cho cô chùn bước. Dĩ nhiên chuyện này cũng không đại biểu cho việc không có con trai hướng cô tỏ tình, nhưng vấn đề là, cha của cô chính là giáo viên chủ nhiệm của trường cô đang theo học. Cuối cùng lên đại học thoát khỏi khu vực quản lý của cha, cô giống như phát điên đòi ghi tên dự thi sư phạm mầm non, để trực tiếp ở trong mấy ngàn đứa bé vùng vẫy. Đến khi làm việc, tiếp xúc cũng toàn là trẻ nhỏ, phụ huynh trẻ nhỏ có thể nghĩ đến sao? Cho nên, khiến cho cô đến nay vẫn độc thân như cũ.

Nếu như không kiếm được đối tượng, cô gần như đi vào hàng ngũ gái ế.

Nghĩ tới đây, Liêu Bắc Bắc đáp ứng cùng Phan Hiểu Bác gặp mặt, một giờ sau Phan Hiểu Bác sẽ lái xe tới đón cô.

. . . . .

Liêu Bắc Bắc tắm rửa xong, lúc lau tóc phát hiện trên kệ rửa mặt có một mắt kiếng tròng đen, nửa bên mắt kính đã vỡ vụn, cô cầm mắt kính nhìn một chút, loại mắt kính này thời cô học sơ trung rất thịnh hành, khi đó dường như một người mang một cái. Phải nói là trẻ con mãi mãi là trẻ con, vì để cho mình chạy theo trào lưu trong trường, mỗi ngày đều ôm TV làm hỏng mắt, không đem mình làm cho cận thị thì coi như mi không có bản lãnh.

Nhớ tới chuyện này, Liêu Bắc Bắc không khỏi cười lên, lúc đấy mẹ vì ngăn cô liều lĩnh ngu ngốc, còn nghiêm khắc  đánh cô một trận, không ngờ là còn ở trong phòng làm việc của ba ba mà hạ “độc thủ”. Cô một trận nước mắt nước mũi mà chạy đi, không cẩn thận đụng vào ngực một nam sinh, hai người té chổng vó, cô thấy nam sinh kia cũng mang gọng kính đen đang mốt, giận đến mức vừa ngửa mặt lên trời khóc lớn vừa khóc lóc kể lể mẹ bạo hành, nam sinh thấy thế không biết làm sao, cho nên, nam sinh lấy kính xuống vứt trên mặt đất, kêu Liêu Bắc Bắc dùng sức giẫm, Liêu Bắc Bắc tại chỗ nín khóc mỉm cười, giễu cợt nam sinh là tên ngốc.

“Tớ tên là Liêu Bắc Bắc, cậu tên gì?”

“Tên có quan trọng không? Chúng ta có lẽ sẽ không lại gặp mặt nữa.” Nam sinh trước sau như một không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô.

Liêu Bắc Bắc chú ý tới giấy tờ chuyển trường trong tay của anh, chán nản cong miệng lên.

Nam sinh vốn định nói chút gì, thì cha Liêu đúng lúc đuổi theo, Liêu Bắc Bắc tạm thời còn chưa nguôi giận, cho nên hướng nam sinh kia khoát khoát tay, đem một cây kẹo que nhét vào trong tay nam sinh, cười nói: “Mặc dù chúng ta không quen biết, nhưng mà tớ rất thích cậu, nhớ kỹ nha, tôi tên là Liêu Bắc Bắc, lớp ba năm thứ hai, có rảnh rỗi thì về trường học thăm tớ nhé, tạm biệt tiểu ngốc ca.”

. . . . . .

Thoáng cái mà đã qua 10 năm, tướng mạo của nam sinh kia cô đã không còn nhớ rõ, nhưng đoạn hồi ức thú vị này vẫn lưu lại ở trong lòng cô. Bởi vì cô chưa từng thấy một nam sinh ngốc như vậy, lại đem mắt kiếng ném xuống đất cho nữ sinh vốn không quen biết giẫm chơi.

Liêu Bắc Bắc hé miệng cười, đem mắt kiếng cẩn thận đặt tại chỗ cũ, cô không hiểu sao Đường Diệp Trạch lại giữ lại cái mắt kính lỗi thời này, chẳng lẽ có kỉ niệm ý nghĩa nào sao?

※※ ※

Một giờ sau, Phan Hiểu Bác tựa vào bên cạnh xe đợi cô đi ra khỏi khu vực của Đường thị. Phan Hiểu Bác lúc nào cũng nhìn đồng hồ đeo tay theo thói quen, bởi vì số lượng công việc thật sự rất lớn, lần này anh sẽ ở lại vùng này chừng nửa năm, một khi tổ quay phim đến vùng này, anh tất nhiên lại càng bận bịu bận tối mày tối mặt, nhưng mà cháu gái còn bé của anh hết lần này tới lần khác trừ anh ra ai cũng không đi theo, mà trong lúc anh vô kế khả thi, Liêu Bắc Bắc giống như chúa cứu thế xuất hiện.

Liêu Bắc Bắc mặc một cái quần màu trắng, tay cầm giày xăng-̣đan, chân không dẫm ở rên bờ cát nhẵn nhụi, tối nay cô hơi trang điểm nhẹ,  tóc dài đen nhánh theo gió phiêu dật, đi ở dưới ánh trăng sáng, lộ ra một sự trẻ trung dịu dạng.

Phan Hiểu Bác kinh ngạc nhìn cô, đã thấy nhiều mỹ nữ xinh đẹp trang điểm đậm, Liêu Bắc Bắc quả thật cho anh một loại cảm giác mới mẻ, tim của anh thật giống như đập nhanh hơn mấy nhịp.

“Niếp Niếp đâu? . . . . . .” Liêu Bắc Bắc ngăn lại mái tóc dài bay bay, mở miệng trước.

“À. . . . . . Niếp Niếp. . . . . . ngủ rồi.” Phan Hiểu Bác phục hồi tinh thần, mở cửa xe: “Lên xe trước đi, vừa đi vừa thảo luận ăn cái gì.”

Liêu Bắc Bắc xấu hổ đáp ứng một tiếng, ngồi vào vị trí tay lái phụ, sau khi Phan Hiểu Bác giúp cô đóng cửa xe, rồi trở về bên trong xe, tự mình cài dây an toàn cho Liêu Bắc Bắc, hành động này hiển nhiên là hù dọa Liêu Bắc Bắc, cô theo bản năng che ngực, nhưng rất nhanh ý thức được hành động không lễ phép của mình, tiếp đó cười cười xấu hổ.

“Bắc Bắc, tôi gọi cô như vậy, cô sẽ không cảm thấy mất tự nhiên chứ?” Phan Hiểu Bác không có tìm lời nói.

Liêu Bắc Bắc vuốt vuốt sợi tóc, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy thì tốt, cô cũng đừng gọi tôi là Phan tiên sinh nữa, gọi thẳng tên là được rồi, ha ha.” Phan Hiểu Bác khởi động động cơ, đúng như theo lời anh nói, đàn ông cùng một phụ nữ làm quen thiết lập quan hệ, tuyệt đối là  “Có ý đồ trong lòng”

“Cô thích ăn hải sản hay là ăn món xào?”

“Đều được. Tôi không quan trọng….” Thần sắc Liêu Bắc Bắc hơi lộ ra vẻ không yên, theo bản năng nắm chặt váy, sợ biểu hiện của mình không đủ tự nhiên, mặc dù cô cũng không rõ ràng cái này có tính là hẹn hò hay không.

“Vùng này có một tiệm ăn câu tôm rất nổi danh, khách nhân có thể tự mình câu tôm, tại chỗ câu tại chỗ nấu cũng không tệ lắm. Nga, còn có biểu diễn ca múa.” Phan Hiểu Bác rất nhiều năm không có khẩn trương như vậy rồi,  anh cũng không rõ là do ánh trăng rất xinh đẹp, hay là thật sự động tâm với Liêu Bắc Bắc?

Liêu Bắc Bắc gật đầu ngầm đồng ý, trái tim thình thịch nhảy loạn.

Nửa giờ sau

Phan Hiểu Bác cùng Liêu Bắc Bắc đi vào quán câu tôm. Đừng thấy đã là hơn mười giờ tối, khách nhân đi ăn cơm thật đúng là không ít, trong nhà hàng có một ao trữ nước bằng gỗ, tôm biển ở trong đó đầy sức sống. Liêu Bắc Bắc nhìn khắp bốn phía, thông qua cách ăn mặc của khách nhân, có thể kết luận phần lớn không phải người địa phương, hơn nữa là nhân viên công trình có liên quan đến việc Đường thị xây dựng khu biệt thự.

Chỉ chốc lát sau, Phan Hiểu Bác đem một cần câu tôm đưa cho Liêu Bắc Bắc, thần thần bí bí nói: “Nếu như cô sợ dơ váy thì đi qua bàn ăn bên kia chờ tôi, một hồi nữa là tôi có thể câu được nửa chậu. Van nhất câu không được cũng không có sao, nề bên kia có lưới vớt tôm đó.”

Liêu Bắc Bắc mím môi cười một tiếng: “Câu xem, tôi có hứng thú đó.” Vừa nói, cô nâng váy lên, ngồi ở trên ghế trước ao tôm. Phan Hiểu Bác nhìn bóng lưng của cô thích thú cười một tiếng, đúng là cô gái hiền lành.

Cô dựa theo phương pháp người bán hàng chỉ dẫn, ở trên móc câu cài vào một ít ruột vịt nho nhỏ, lại đem dây câu kéo dài đến trên mặt nước chậm rãi di chuyển, đại khái mấy giây đồng hồ, lập tức nâng cần câu tôm lên. Khách quan mà nói động tác không thuần thục, nên không phải dễ câu được.

Liêu Bắc Bắc đùa rất hăng say, Phan Hiểu Bác thì ngồi ở bên cạnh cô nhìn cô câu, thỉnh thoảng khen cô giỏi, thỉnh thoảng thay cô tiếc hận, mà cần câu tôm trong tay của anh từ đầu đến cuối vẫn ngâm mình ở trong nước.

Lúc này, một nhóm khách nhân âu phục giày da đi vào quán tôm. Đường Diệp Trạch theo tiếng cười vui vẻ nhìn tới, lúc tầm mắt rơi vào trên bóng lưng của Liêu Bắc Bắc, khóe miệng khẽ thu lại.

Thương nhân đại diện điền sản đi cùng tất nhiên không biết Đường Diệp Trạch đang nhìn cái gì, nhiệt tình thu xếp Đường Diệp Trạch vào nhã gian.

Đường Diệp Trạch đáp ứng một tiếng, chậm chạp đi lên bậc thang, ánh mắt đuổi theo thân ảnh Liêu Bắc Bắc, và đụng vào tầm mắt của Phan Hiểu Bác.

Anh đứng hồi lâu ở giữa hành lang gấp khúc lầu hai, lấy điện thoại di động ra, nhập vào một cái tin tức, ngón tay rơi vào trên phím gửi đi, chần chờ thật lâu, rồi hủy bỏ.

Mà bên cạnh ao tôm.

Liêu Bắc Bắc đã từ ngồi câu chuyển thành đứng câu, cô càng chơi càng vui vẻ, vừa câu vừa đếm. Phan Hiểu Bác vì dụ dỗ cô cao hứng, lén lút đem trứng tôm của mình câu lên ném vào trong ao.

“Hóa ra cô là cao thủ câu tôm nha.”

“Hì hì. . . . . . Anh câu được mấy con rồi?” Liêu Bắc Bắc đắc ý hất cằm lên.

“Tôm con hai ba con. Không có lợi hại như cô.”  Phan Hiểu Bác quơ quơ sọt tôm.

Liêu Bắc Bắc vừa muốn nói chút gì, thì anh quán tôm giơ loa khuếch đại âm thanh lên vung cánh tay hô to ——

“Các vị khách quý xin chú ý. Khách nhân nhã gian lầu hai đã bao toàn bộ, bất kể là ngài đã ăn xong rồi hay là vừa mới bắt đầu ăn cơm, toàn bộ được miễn. Cũng biếu tặng năm cân tôm biển lớn đóng gói mang về. Thỉnh các vị khách quý trở về chỗ ngồi của mình, nhân viên phục vụ sẽ giúp các ngài xử lý.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ một mảnh tiếng vỗ tay, có ăn còn có mang về, ai không vui lòng a.

Dĩ nhiên, trong chuyện này cũng có một, hai người không lĩnh tình, tỷ như Phan Hiểu Bác. Anh thiếu chút nữa đã kéo tay nhỏ bé của Liêu Bắc Bắc rồi.

Liêu Bắc Bắc thấy anh sắc mặt không tốt, khuyên: “Không sao, chúng ta đổi lại một nhà hàng khác là tốt rồi, chung quanh  đây lại không chỉ có một quán hải sản này.”

“Thật xin lỗi, lần đầu tiên hẹn cô ăn cơm lại xảy ra loại tình huống này.” Phan Hiểu Bác hơi lộ vẻ đau lòng.

Liêu Bắc Bắc cười lắc đầu, giơ cao một túi tôm lớn cười vui vẻ: “Chơi hồi lâu chẳng những không tốn tiền, còn buôn bán lời a.”

Phan Hiểu Bác miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nhận lấy túi hải sản nặng trịch trong tay cô, sau đó mời cô ở cửa chờ một chút, anh đi trước lấy xe. Liêu Bắc Bắc gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi ra cửa chính quán tôm, thì có nhân viên phục vụ tiến lên một bước đem tờ giấy chuyển cho cô.

Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, mở tờ giấy ra vừa nhìn —— lầu hai, dạy cô nói chuyện làm ăn như thế nào, Đường Diệp Trạch.

Phút chốc, Liêu Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn phương hướng lầu hai, a, thì ra là nhà giàu mới nổi đặt bao hết là anh.


Ads

[Tiểu Thuyết] Hạnh phúc không mua được tiền
[Tiểu Thuyết] Hạnh phúc không mua được tiền
Khoa mất một giây nhìn tôi khó hiểu sau đó phá lên cười. Có cái gì để cười? Cười tôi tham ăn hay là cười chữa thẹn
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014