Game BigOne Online Game BigOne 136 Online tích hợp của hàng loạt game cực HOT hiện nay: Cờ tướng, Cờ vua, Cờ caro, 3 Cây, Xì dách, Liêng, Xì tố, Binh, Chắn, Tiến lên... Tải miễn phí » |
Chuyện xưa phát sinh vào một buổi sáng của một ngày nào đó .
Liêu Bắc Bắc trước sau như một ngồi ở trong góc mò mẫm đi dạo (ý nói lướt net).
Cô phát hiện lại có thêm một người Following, cho nên cô tò mò mở ra trang chủ Weibo của đối phương ra, nhưng lại thấy một nick name cực kỳ thú vị, trên tag còn ghi dòng chữ rất có cá tính .
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : Đừng kích Following, nếu không sẽ bị band nick.
Liêu Bắc Bắc không tin, kích vào Following.
Không tới một phút đồng hồ, Liêu Bắc Bắc quả nhiên bị ‘người phi phàm’ này dời qua cột Fan.
Không có việc gì làm, cô bắt đầu trêu chọc.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại (nick name Weibo của Liêu Bắc Bắc): mở Weibo mà không cho phép người khác Follow, anh xác định Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc sao?
Năm phút đồng hồ sau
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc trả lời
@ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: cô tên gì, trong sản nghiệp của Đường thị cô thuộc khu nào? Tôi là ông chủ của cô.
Đôi con ngươi của Liêu Bắc Bắc mở lớn hơn gấp ba, lúc này mới phát hiện mình đã làm một việc cực kỳ ngu ngốc, ở trong tài liệu cá nhân của cô điền tên đầy đủ của công ty, Oh my God, may là không sử dụng tên thật.
Cho nên, Liêu Bắc Bắc nhanh như chớp xóa bỏ những nội dung nói chuyện phiếm liên quan đến tài liệu cá nhân. Tìm kiếm một lần nữa đối tượng follow của “Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc “, quả nhiên chỉ nhằm vào các loại bất động sản của công ty để quan tâm. Sẽ không thật sự xui xẻo như vậy đi?
Cô hối hận không dứt, gục xuống bàn, một khắc sa ‘tay’ thành hận thiên cổ, không biết có phải là thực sự đắc tội vị anh lớn kia hay không.
Liêu Bắc Bắc là một nhân viên bán nhà (nhân viên mô giới nhà đất), hiện đang làm việc cho tập đoàn khai phá bất động sản Đường thị. Tập đoàn khai phá bất động sản Đường thị là tập đoàn thuộc kiểu công ty gia đình, hiện có ba vị anh lớn, chủ tịch Đường Sâm (55 tuổi), con trai lớn của Đường Sâm là Đường Diệp Hoa (28 tuổi), con thứ Đường Diệp Trạch (26 tuổi). Và một vài cổ đông nhỏ.
Nhưng mà, ông chủ lớn đức cao vọng trọng thật sự sẽ đặt cho mình nick name khôi hài như thế này sao? . . . . . . Liêu Bắc Bắc lo lắng nhìn trời, ừ, cô hẳn là bị lừa rồi.
Song, thời điểm cô đang chuẩn bị buông lỏng tâm tình, thì có tin nhắc nhở từ trong điện thoại di động truyền đến ——
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc trả lời
@ Ưu Thương Phụ Nhị Đại : trong vòng mười phút tôi sẽ bắt được cô.
“? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc đang sử dụng mạng nội bộ của công ty để vào mạng, cô cấp tốc ngắt Internet, con ngươi khẽ di chuyển, lén lút ở trong biển người mờ mịt tìm kiếm nhân vật khả nghi.
Đầu tháng, chính là ngày họp đại hội công nhân viên, hội nghị ngày đó, chủ tịch Đường cùng cán bộ cao cấp của công ty cùng nhau tham dự. Trừ ban bố kế hoạch tiêu thụ mới nhất ra, cuộc họp còn hướng đến công nhân viên có thành tích bán nhà tốt nhất và kém cỏi nhất đưa ra “Yêu khích lệ” (yêu cầu+khích lệ). Lúc đó, toàn thể nhân viên đứng dậy, giơ cao hai tay lên, phát ra tràng vỗ tay đinh tai nhức óc kéo dài đến hơn năm phút đồng hồ——hành động lần này đối với người xuất sắc áp lực tăng lên gấp bội; đối với kẻ rớt lại phía sau (người kém cỏi) thìkhông đất dung thân.
Người xuất sắc có thể nhận được tiền thưởng tương ứng, nếu như duy trì tốt, có nhiều khả năng được thăng chức lên làm tổ trưởng tổ bán hàng.
Mà người rớt lại phía sau cho cơ hội một tháng để sửa đổi. Nếu như thành tích bán hàng như cũ không thể tăng lên, thì trước sự chứng kiến của toàn thể công nhân viên thu lại bát cơm rời đi (ý nói bị đuổi việc). Đây cũng là quy định trong ngành bán hàng: vị trí cuối bị đào thải. Tàn khốc, tàn nhẫn, đả thương lòng tự tôn. Chính bởi vì thành tích của mỗi vị nhân viên bán nhà vừa xem là hiểu ngay, cho nên Liêu Bắc Bắc cùng với đồng nghiệp khác tâm tình là giống nhau, chờ đợi thành tích của mình “Cao không tới, thấp không xong” .
Cho nên nha, ngàn vạn đừng… hâm mộ ghen tỵ và hận các cô gái làm nghề bán hàng, bởi vì chi phí chống lão hóa chống rụng tóc mà các cô ấy bỏ ra ở các cửa hàng làm đẹp tuyệt đối gấp hơn hai lần so với phụ nữ khác .
Liêu Bắc Bắc đánh bậy đánh bạ tiến vào nghề bán hàng, chức vụ cô phỏng vấn ban đầu chính là thư ký nhưng không cẩn thận điền sai bảng khai nguyện vọng, khi cô chuẩn bị điền vào bảng một lần nữa, một cô bán hàng mỹ lệ xách một chiếc túi xách kiểu LV mới nhất, mang kính mác Chanel đi ngang qua cô, cho nên, cô lập tức đâm lao phải theo lao.
May mắn chính là, đúng lúc tập đoàn Đường thị muốn phát triển nghiệp vụ nên tuyển dụng với số lượng lớn, gặp phải tình hình tốt như vậy, cô thuận lợi thông qua phỏng vấn, trải qua nửa tháng huấn luyện sau đó vội vàng trở về cương vị.
Nhưng mà, thông qua công việc thực tập một tháng, Liêu Bắc Bắc rốt cục hiểu được bán ra một căn hộ không chỉ có dẫn khách hàng đi xem phòng, giảng giải một cách máy móc, điều quan trọng hơn là kỹ xảo nói chuyện, nói trắng ra, chính là che dấu lương tâm, đối mặt với căn hộ nát nhất cũng có thể tự biên tự diễn (ý nói tự tưng bốc giá trị của nó lên).
Ví dụ như, khách mua nhà nói: tầng lầu quá thấp, ánh sáng không tốt lắm.
Nhân viên bán hàng nhìn về phía song cửa sổ có một mảnh bụi đất nhô lên do công trường đang thi công hất lên, giảng giải nói: mặc dù tầng lầu thấp một chút, nhưng chỗ này sau này có xây dựng một cái hồ, Thủy đại biểu cho tài, Thủy là nguồn gốc của sinh mệnh, làm ăn cần nhích tới gần Thủy, phù hộ an khang cũng cần Thủy, hơn nữa đến ban đêm, gợn sóng lăn tăn non sông tươi đẹp, ngài đây là bỏ ra giá tiền mua nhà ở trung tâm thương mạimua ngay được một căn biệt thự thật hiệu quả a. Huống chi, tầng lầu này vô cùng thích hợp cho người lớn tuổi ở, đi lại dễ dàng, không phải ngồi thang máy phiền não, ngài nói có đúng hay không? (chân tướng: ai biết một mảnh phía trước là xây phòng thương phẩm hay là bãi đậu xe.)
Khách mua nhà lại nói: nhà vệ sinh quá nhỏ.
Nhân viên bán hàng trả lời: công ty của tôi đảm bảo thiết kế phòng tắm là kiến trúc sư nổi tiếng, ngài bây giờ nhìn nhỏ, thật ra là bị thị giác đánh lừa, không tin ngài cầm thước đo lại một lần, tuyệt đối là phân phối không gian hợp lý, bố trí bồn tắm hoặc lắp đặt nhà tắm hơi loại nhỏ cũng không có vấn đề gì. Huống chi, phòng vệ sinh là nơi khó quét dọn nhất bên trong gian phòng, diện tích hơi nhỏ một chút dễ dàng tẩy rửa. Nếu như ngài có cần, chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ tu sửa bên trong, bảo đảm tu sửa của chúng tôi được ngài khen không dứt miệng, gặp nhau tất nhiên là duyên phận, phương diện tu sửa chúng tôi sẽ tính giá hữu nghị cho ngài, ưu đãi 8%. (chân tướng: ký kết hợp đồng mua đã bao gồm phầm trăm tu sửa)
Khách mua nhà lại hỏi nữa: tầm nhìn của sân thượng không được tốt lắm, diện tích cũng hơi nhỏ.
Nhân viên bán hàng trả lời: sân thượng thuộc về diện tích bên trong phòng. Hơn hai vạn đồng một mét vuông, tại sao có thể để cho ngài lãng phí ở trên ban công đây? Ngài theo tôi sang đây nhìn một chút, bên này sân thượng còn có một góc nhỏ, nửa mét vuông này hoàn toàn có thể sử dụng được, ngài chỉ cần bỏ ra mấy trăm đồng tiền mua giá phơi tổng hợp, phơi áo, phơi chăn cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là, haizz. . . . . . nửa mét vuông này không tính vào bên trong giá tiền mua, miễn phí biếu tặng nga. (chân tướng: cái này vốn là chính sách ưu đãi, bởi vì tầng lầu ánh sáng không tốt.)
Những ví dụ như thế, dẹt nói thành tròn, tròn nói thành 3D, đây chính là kỹ xảo bán hàng cơ bản nhất.
Có thể nghĩ, chưa từng đứng ở tuyến đầu của bán hàng, nên bạn học Liêu Bắc Bắc khẳng định “Tài nghệ không bằng người”, cô hiện tại đã biết rõ rồi, không có bản lĩnh nói “Bách chuyển thiên hồi”, ngay cả cô há to mồm hai mươi bốn giờ chờ người từ trên trời rơi xuống, thì ông trời cũng sẽ không chiếu cố cô, à, phân chim ngược lại có đủ.
Lúc này, giọng nói cao vút của quản lý bán hàng kéo thần trí của Liêu Bắc Bắc về .
“Hoan nghênh Đường chủ tịch tự mình kiểm tra công việc ——”
Nương theo tiếng vỗ tay, Đường chủ tịch cùng hai vị thiếu gia của Đường gia đi vào hội trường. Liêu Bắc Bắc theo bản năng cong đầu gối, cô cũng không quên chuyện “Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc “, tuy nói biểu hiện của hai vị thiếu gia tạm thời không có gì khác thường. Đại công tử Đường Diệp Hoa khí phách vẫn lộ ra ngoài như cũ, Nhị công tử Đường Diệp Trạch vẫn ôn văn nho nhã, mặc dù xem ai cũng không giống như “trời sinh đã ngốc”, nhưng nói đi nói lại, cô cũng không có cơ hội thăm dò thế giới nội tâm của anh em Đường gia.
Thời điểm toàn thể công nhân viên ngồi yên vị, Liêu Bắc Bắc chú ý tới Đường Diệp Hoa động tác rất mờ ám, anh ta đang lục lọi cái gì đó ở trong túi áo trên. . . . . . Không phải là tìm điện thoại di động chứ?
Liêu Bắc Bắc không có thời gian nghe quản lý bán hàng nói gì, một đôi mắt một lát lại nhìn chằm chằm Đường Diệp Hoa, một hồi nhìn về phía Đường Diệp Trạch, thuận tiện ngắm chủ tịch Đường Sâm mấy lần. . . . . .
Đúng lúc này, Liêu Bắc Bắc bị điểm danh rồi.
“Phía dưới, chúng tôi hoan nghênh tháng này chỉ bán ra vẻn vẹn một căn. Một phòng. nhân viên. . . . . . Liêu Bắc Bắc, Liêu tiểu thư lên đài lên tiếng.”
Bộp bộp, tiếng vỗ tay liên tiếp, như dời núi lấp biển.
“. . . . . .”
Khuôn mặt Liêu Bắc Bắc đầy hắc tuyến, cô lấy tay vuốt bảng tên, nhẹ nhàng đụng đồng nghiệp bên cạnh, hỏi: ” Tôn tiểu thư một căn cũng không bán ra đi đâu rồi?”
“Cô không biết sao? Tiểu Tôn ngày hôm qua từ chức rồi.”
“. . . . . .”
Vì vậy, ở trong thiên hô vạn hoán, Liêu Bắc Bắc kiên trì đi lên “Lên đài nhận khen ngợi”, mặt hướng các vị lãnh đạo cúi người chào, sau đó từ trong tay Đường Diệp Trạch nhận lấy “Bằng khen” tên là: ” Bán hàng tệ hại”.
Liêu Bắc Bắc nhìn về phía một số khuôn mặt tươi cười hơi châm biếm, thật muốn quay đầu bỏ chạy.
“Cảm tạ, cảm tạ Đường tổng giám đem bằng khen quan trọng như vậy ban phát cho. . . . . . Cho tôi, vì không phụ sự kỳ vọng của những người lãnh đạo, tháng sau tôi. . . . . Cố gắng bán ra. . . . . .” Liêu Bắc Bắc không có dũng khí nói ra khỏi miệng, chậm rãi giơ lên hai ngón tay bày ra quyết tâm.
“Hai căn?” quản lý bán hàng khó có thể tin nhìn cô, quyết tâm sao lại nhỏ như vậy a? .
Liêu Bắc Bắc chột dạ lắc đầu: “Một căn hai phòng . . . . .”
Lời này vừa nói ra, dẫn đến một trận cười vang.
“. . . . . .” Đường Diệp Hoa hơi thở đã chìm xuống, thật có lòng giúp vị tiểu thư “Khả ái” này đào cái hố.
Đường Diệp Trạch thì lười biếng giương mắt lên, rồi lại thong dong rũ mắt xuống, giơ lên một ngón tay ý bảo người quản lý bán hàng tiến hành hạng mục công việc.
Quản lý bán hàng xoa một chút mồ hôi, trước mời Liêu Bắc Bắc xuống đài, sau đó từ dưới bàn diễn thuyết lấy ra một cái hòm rút thăm hình vuông.
“Các vị bán hàng tinh anh cũng biết công ty chúng ta ở Vạn Điệp Thành có đấu thầu một mảnh đất. Mọi người đều biết, Vạn Điệp Thành vẫn còn chờ khởi công. Tương lai là thắng cảnh nghỉ mát. Dĩ nhiên, công việc bán hàng trước mắt tương đối có chút khó khăn, nhưng tôn chỉ của bất động sản Đường thị là: không có nhà nào là chúng ta không bán được. Chính là bởi vì Đường chủ tịch đối với thực lực của các vị bán hàng có lòng tin, tin tưởng mỗi một vị công nhân viên cũng là nhân viên bán hàng ưu tú nhất. Tin tưởng mặc dù trước mắt là một mảnh mênh mông biển lớn các vị cũng có thể đem bán ra không còn một mảnh. Cho nên, cơ hội bộc lộ tài năng thật tốt đã đến. Hiện tại, cần từ trụ sở chính điều đi năm mươi vị bán hàng tinh anh đi đến trước để kịp khóa huấn luyện cho công nhân viên của tổ bán hàng ở Vạn Điệp Thành. Hơn nữa, chủ tịch Đường kính yêu của chúng ta đối với hạng mục này rất coi trọng, đặc biệt phái Đường Diệp Trạch, Đường tổng giám cùng đi với các vị cùng nhau sáng lập tổ bán hàng thần thoại. Tôi biết các vị đều muốn đi, cho nên để cho công bằng, áp dụng phương pháp rút thăm để chọn lựa nhân viên. Đến đây đi. Đến đây đi. ——”
Vừa dứt lời, dưới đài mắt cá chết một mảnh, thanh âm thổn thức thành từng mảnh.
Mặc dù quản lý bán hàng nói đến ba hoa chích choè, nhưng tất cả mọi người đều dựa vào miệng lưỡi để ăn cơm, lừa gạt ai cũng đừng nghĩ lừa gạt bọn bán hàng này.
Lừa dối đi, các cô cứ lừa dối đi, người nào không biết Vạn Điệp Thành là cái thị trấn bên bờ biển chim không thèm ị, che lại còn dễ nói, hiện tại quảng cáo cũng không có, đất không đào nền không cuốn, đi ngang qua chỗ kia trừ dê chính là bò, be be be. . . . . Bán cho quỷ a?. Mặc dù có đại soái ca cùng đi, cũng không thể làm ra thẻ tín dụng để quẹt a, không đi không đi. . . . .
Liêu Bắc Bắc dĩ nhiên không ngu, nhìn người khác không chuyển chỗ cô cũng không động, Cô bây giờ là heo chết không sợ dội nước sôi, huống chi trời sập xuống còn có người cao đỡ lấy a.
Đang lúc mọi người ra sức từ chối, một giọng nói hùng hậu xuyên qua hội trường rơi vào não Liêu Bắc Bắc.
“Liêu Bắc Bắc. . . . . .” Đường Diệp Hoa quét nhìn một lượt, chỉ nhớ kỹ tên một vị cuối cùng lên đài.
“A. Có.”
“Cô trước .”
“. . . . . .”
Cho nên, Liêu Bắc Bắc nện bước nặng nề, đi về phía cái hòm rút thăm đại gian đại ác kia. . . . . . Liêu Bắc Bắc âm thầm tính toán, dưới đài gần ba trăm nhân viên bán hàng, cô có tỷ lệ ít nhất là 60% không bị chọn trúng, Thượng Đế, Phật tổ xin phù hộ a.
Nhưng mà, cái não nhỏ bé của cô làm sao có thể đấu lại cái não mưu kế thâm sâu đa mưu túc trí của đại BOSS. Tuy nói chỉ đi năm mươi người, thật ra thì đâu phải vậy, số lượng tờ giấy viết có “Phải đi”, vượt xa “Không đi”. Tính toán chuẩn xác, chỉ số xui xẻo cao gần 55%. Vả lại sẽ dựa theo danh sách đã sớm điều động nội bộ chỉ định “bò khai hoang” để chọn người. Dĩ nhiên, vì tuân theo quy tắc trò chơi “Công bằng”, cũng không thể đem toàn bộ bán hàng nòng cốt mang đi, cho nên trong chuyện này phải pha trộn một hai hàng loại hai, ví dụ như Liêu Bắc Bắc là một nhân vật như thế.
Không muốn đi? . . . . . . Không muốn đi cũng phải đi. Không phục? . . . . . . Trước thấy rõ điều kiện hợp đồng lao động rồi hãy nói tiếp
Cái mệnh già này của Liêu Bắc Bắc tất nhiên sẽ được lĩnh giấy thông hành đi tới Vạn Điệp Thành, trong vòng nửa năm, được bao ăn bao ở, mức lương cố định tạm thời là 1.500 tệ/ tháng, nhưng, cô biết được một tin tức tốt động trời, thì ra tập đoàn Đường thị ở Vạn Điệp Thành muốn xây dựng không phải là trung tâm thương mại mà là khu biệt thự. Nói cách khác, nếu thành công bán ra một lô đất năm trăm mét vuông, theo như giá tiền mỗi mét vuông là mười ngàn tệ mà tính, cô có thể nhận được số tiền phần trăm với mức phần trăm là một phần ngàn đươc trích ra: 500*10000*0. 001= 5000 tệ.
Vì thế cho nên, cô có ý chí chiến đấu, thay vì phải chen chúc trong đại đô thị tràn ngập chiến hỏa để cầu sinh tồn, còn không bằng tìm địa phương có tính cạnh tranh nhỏ để có thể tỏa sáng long lanh. Dĩ nhiên tỏa sáng và gì gì đó không phải là chỉ năng lực làm việc của cô, chỉ cầu ở trong rừng núi hoang vu mỹ nữ không nhiều lắm diễm áp quần phương. Nếu như vận khí tốt…, không chừng người mua biệt thự, Phú nhị đại cũng thuận tiện đem cô thu vào, hắc hắc hắc.
Nghĩ tới đây, cô lại cao hứng rồi, ngồi ở trước máy vi tính, tự làm cho mình vui vẻ, gửi đi một cái tin tức —— tỷ muốn đi kiếm thật nhiều tiền và bắt được một tiểu bạch kiểm, chúc mộng đẹp của ta trở thành sự thật đi.
Bình luận
① Khoai tây đậu: chúc mi tìm được người nghèo trong mộng.
② Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: tiểu bạch kiểm đều tìm tiểu bạch kiểm làm đối tượng, cô nương đừng đợi.
③Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: chị, hôm nay quên uống thuốc sao?
Liêu Bắc Bắc liên tục nhận được sự chèn ép của các loại bạn xấu, vừa mới chuẩn bị mắng lại từng người, lại có một tin mới tới. Cô hăng hái bừng bừng mở ra nhìn, mặc dù nội dung bình luận rất thân thiện, nhưng cái com lê này là cô không muốn nhìn thấy nhất.
Bình luận
④ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : chúc cô thành công.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại trả lời @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : uy. Anh đến tột cùng là người nào a, có dám nói ra tên thật hay không? .
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc trả lời @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại : dám a, tôi là anh của cô.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại trả lời @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : tôi nhổ vào, phi phi. Đừng làm ra vẻ huyền bí, tôi thấy anh ngay cả tên gọi là gì cũng không biết, tên lừa đảo, lừa dối. Còn có còn có, ai cho phép anh đánh dấu tôi?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại : tôi có quyền lợi đánh dấu cô, cô cũng có thể xóa bỏ quyền lợi của tôi, nhưng tự gánh lấy hậu quả.
Liêu Bắc Bắc cổ nghẹn lại, cô mới không tin chuyện yêu ma quỷ quái này, chạm vào con chuột một chút, bỗng nhiên một cỗ áp lực vô hình hướng trên đỉnh đầu. Trong đầu cô quanh quẩn bốn chữ “Tự gánh lấy hậu quả”, con chuột từ mục xóa bỏ chuyển đến mục thay đổi liền chuyển đến ô vuông màu đỏ có gạch chéo trên màn ảnh, quên đi quên đi, ở trên mạng yêu ma quỷ quái còn nhiều, rất nhiều, huống chi khả năng tìm được người lại không lớn, vẫn là. . . . . . tắt websites đi.
Liêu Bắc Bắc mở ra va li hành lý thu dọn quần áo, Vạn Điệp Thành là vùng duyên hải, thành phố và thị trấn vẫn chưa được khai thác, lần này cô đi chính là nửa năm, mang thêm mấy lọ kem chống nắng, dầu đuổi muỗi, nhất định phải mang hai thùng mì ăn liền to. Đi ra ngoài, không sợ thức ăn khó ăn, chỉ sợ không có ăn.
Liêu Bắc Bắc được xem như là người chịu được khổ, nhưng trong chuyện này cũng có nổi khổ tâm bất đắc dĩ, bởi vì cha Liêu mẹ Liêu đối với nữ nhi mong đợi khá cao, nữ nhi bước vào trường đại học sư phạm một ngày, đã bị cha mẹ ruột thịt đuổi ra khỏi nhà, bọn họ hi vọng con gái trước lúc hai mươi sáu tuổi, thông qua sự cố gắng của mình kiếm được món tiền đầu tiên, không nhiều lắm, năm vạn là được. Nếu như Liêu Bắc Bắc hoàn thành được tâm nguyện của cha mẹ, chẳng những có thể quay về gia đình ấm áp của cô, cha mẹ còn hứa hẹn cho cô một căn phòng. Cho nên vì những mục tiêu phát sáng long lanh kia, Liêu Bắc Bắc chăm chỉ học tập, bớt ăn, một nắng hai sương. . . . . . Đến nay, trên sổ tiết kiệm rốt cục có dư ba nghìn đồng.
Cô thấy số tiền gửi ngân hàng nghèo nàn, mà bi thương . . . . . . Trở về trước máy vi tính, nói ra nỗi khổ trong lòng —— tại sao kiếm tiền khó như vậy a, rất nhiều đồng nghiệp hai, ba tháng là có thể kiếm được năm vạn, chẳng lẽ trí tuệ của tôi bị hạn chế sao?
Ba bạn xấu lập tức bình luận tới:
① Khoai tây đậu: cô rốt cục đã đối mặt với thực tế.
② Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: đừng tức giận, thiếu não thân không tàn chính là phúc khí.
③Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: chị, uống thuốc quá liều à?
Liêu Bắc Bắc chẹp miệng, không có tri kỷ, không có uy tín, đời người thật thê lương.
Bỗng nhiên, cô không biết dây thần kinh có vấn đề hay không, lại chủ động gửi một cái tin cho”Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc “: nếu anh quả thật là ông chủ của tôi…, có thể thu xếp cho tôi một chỗ ngồi gần cửa sổ hay không, tôi hơi bị say xe.
Liêu Bắc Bắc cùng hơn hơn mười vị tiểu thư bán hàng còn lại được tập đoàn Đường thị cung cấp xe khách đi trước đến Vạn Điệp Thành, ít nhất hai ngày một đêm.
Đợi mười phút đồng hồ, Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc gửi tin đến: a được, nhưng tôi không rõ cô là ai lắm.
Liêu Bắc Bắc híp mắt nhe răng cười, cô thật thông minh, nhìn đi, đối phương còn tuyên bố ở trong vòng mười phút bắt được cô, nhưng là câu nói đầu tiên đã thăm dò ra đối phương, thì ra toàn chém gió. Cô đắc ý vai run lẩy bẩy, ở trước mặt những đứa bạn nhanh mồm nhanh miệng kia của cô, lúc nào cô cũng chậm chạp, nhưng so với “ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc này”. . . . . . . Rốt cục tìm về lòng tự tin.
Tắt đèn ngủ, sáng mai lên đường, tranh thủ trong vòng nửa năm kiếm được món tiền đầu tiên.
※※ ※
Ngày thứ hai, công ty đề phòng những vị tiểu thư bán hàng kia “Lâm trận bỏ chạy”, lái xe rất nhiệt tình đi đón mọi người ở tận cửa nhà. Trong khi đồng nghiệp của cô mang theo va li da đủ màu sắc, mặc quần áo thời trang quyến rũ ngồi lên trên xe khách, chỉ có Liêu Bắc Bắc khiêng hai thùng mì ăn liền lảo đảo bò lên cửa xe.
Bởi vì bị thùng giấy chặn lại tầm mắt của cô, cô không có chú ý tới có người ngồi ở cửa xe khách
Bịch. . . . . .
“Á. . . . . .”
Liêu Bắc Bắc biết là đã va phải người, nhưng không đợi cô mở miệng nói xin lỗi, chỉ nghe bên trong xe một trận huyên náo, các đồng nghiệp trang điểm xinh đẹp hướng về phía cô chạy tới, Liêu Bắc Bắc tưởng rằng đồng sự hảo tâm giúp mình vận chuyển hai thùng mì tôm, lại không nghĩ bị ba đồng nghiệp chen bốn chúc đẩy sang một góc.
Chỉ nghe thất chủy bát thiệt (bảy miêng, tám lưỡi tương tự như câu mồm năm miệng mười), hỏi han ân cần ngoài ra còn có thanh âm chỉ trích Liêu Bắc Bắc lanh lảnh truyền đến liên tiếp.
“Liêu Bắc Bắc làm sao cô không cẩn thận như vậy a, đụng vào Đường tổng giám rồi.”
“Đường tổng giám ngài không sao chứ, tôi đây có thuốc giảm đau đánh tan vết bầm dạng phun sương rất hiệu quả.”
“Đường tổng giám, cho ngài khăn ướt khử trùng nè, cái thùng giấy thật bẩn. . . . . .”
“Liêu Bắc Bắc cô còn không mau ném cái thùng mì ăn liền kia của cô xuống, cô cho là lên núi xuống nông thôn sao?”
Ở trong mắt chư vị tinh anh, Liêu Bắc Bắc chính là con sâu làm rầu nồi canh, nói gì thì nói đến lúc mấu chốt rồi, nếu không lấy lòng anh thì đừng nghĩ đến chuyện quay trở về đô thị? .
Liêu Bắc Bắc cúi đầu không nói, nếu không, hay là cô quay về nhà trẻ làm cô nuôi dạy trẻ vậy, ô ô.
Lúc này, Đường Diệp Trạch đang bị mỹ nữ bao vây, một tay đắp mắt, một tay kia khó khăn giơ ngón tay lên cao nhất có thể: “Tôi không sao.”
Đường Diệp Trạch đứng lên, dáng người thon dài lập tức ở trong đám mỹ nữ xải bước đi. Liêu Bắc Bắc thấy đối phương đi thẳng tới phía mình, bước bước nhỏ lui về phía sau, nhưng Đường Diệp Trạch chẳng qua là đi ngang qua cô, nhảy qua chân ngồi vào vị trí tay lái phụ.
Ừ, nơi này hẳn là an toàn .
“Đường tổng giám, thật xin lỗi. . . . . .” Liêu Bắc hướng phía bắc cúi người chào bóng lưng của anh ta.
Đường Diệp Trạch đang nghịch laptop, tùy ý lắc đầu, nhưng từ góc độ của Liêu Bắc Bắc nhìn lại, ghế dựa lưng vừa lúc ngăn trở động tác lắc đầu của Đường Diệp Trạch, cho nên cô phỏng đoán anh rất tức giận.
Các đồng nghiệp thấy anh không nói gì, liền trở về chỗ ngồi riêng tự mình vẽ lông mày tô mắt, vẫn không quên hướng Liêu Bắc Bắc ném đi ánh mắt kinh thường.
Nghề bán hàng là chiến trường không có khói thuốc súng, lục đục với nhau, đấu trí so dũng khí là hiện tượng phổ biến của loại nghề này, không tính kế người sẽ bị người khác tính kế, mà những nhân viên bán hàng không muốn động đầu óc, thì nên nhanh chóng về nhà bán khoai lang đi.
Liêu Bắc Bắc ủy khuất mím môi, mặc dù ra quân chưa đánh đã mất mạng, nhưng mà không thể bị các đồng nghiệp xem thường, Liêu Bắc Bắc cố gắng lên a.
Vợ chồng thực tập Hai người cùng nhau thực tập chương trình học làm vợ chồng, không sợ anh không yêu thương cô Đọc Truyện » |