![]() | Khí phách anh hùng Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử. Tải miễn phí » |
Chương 2:
Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt chiếu rọi khắp nơi. Qúy Linh từ từ tỉnh lại. Cô như nhớ ra điều gỉ đó vội vàng sờ bụng mình.
“Đứa bé không sao. Cô có thể an tâm”
Qúy Linh từ từ ngẩng đầu lên, bộ dáng vô cùng sợ sệt.
“Ngài Lâm, hôm qua....” không đợi cô nói hết câu, Lâm Dương đã ngắt lời.
“Hm qua l
t
i lỗ mãn, xin lỗi c
, mong c
thứ lỗi cho t
i. B
c sĩ n
i c
qu
m so v
i những sản phụ b
nh th
ờng n
n cần phải tẩm bổ m
i t
t cho đứa bé. T
i đã dặn quản gia rồi. C
chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe l
đ
ợc rồi”
Qúy Linh kinh ngạc, bnh th
ờng khi th
y c
xử sự nh
vậy mọi ng
ời sẽ cho r
ng c
bị đi
n, t
m mọi c
ch đ
c
rời đi nh
chủ nh
tr
c kia. Nh
ng tại sao ng
ời đ
n
ng tr
c mặt n
y lại kh
ng nh
vậy.
Phía sau hn c
nh mặt trời chiếu rọi c
ng l
m cho h
n trở n
n l
p l
nh, h
nh ảnh tuyệt đẹp nh
thế l
m c
c
chút cho
ng ngợp.
“Ngi L
m qu
kh
ch s
o rồi. L
do t
i l
m ng
i kinh sợ m
i đúng. Nếu ng
i th
y b
t tiện th
t
i c
th
rời đi” N
i rồi c
vén chăn l
n định xu
ng gi
ờng th
c
một b
ng đen ập t
i. C
hoảng h
t.
Thy c
hoảng sợ nh
vậy, L
m D
ơng chợt đau lòng: “T
i kh
ng c
mu
n l
m g
hết. C
kh
ng n
n xu
ng gi
ờng. Sẽ ảnh h
ờng đến đứa bé đ
. Cho dù c
mu
n rời đi th
cũng phải nghĩ cho con c
chứ. V
i lại L
m Dật r
t cần c
”
“Nhng... nh
ng...” trong lúc nh
t thời, c
kh
ng biết phải n
i g
.
“Khng nh
ng g
cả, cô muốn tự mình nằm xuống hay muốn tôi giúp” Nghe vậy Qúy Linh vội vàng vén chăn lên chùm kín người, chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra ngoài nhìn Lâm Dương.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lâm Dương bật cười. Qúy Linh càng chui sâu vào trong chăn hơn.
“Cô ngủ thêm chút đi. Tôi ra ngoài đây” tiếng đóng cửa vang lên, đợi hồi lâu thấy không có tiếng động cô mới từ từ ló đầu ra.
Qủa thật người đàn ông này rất kì lạ. Mọi hành động của hắn cô không thể lường trước được. Tại sao hắn có thể cho cô ở lại dù chỉ mới gặp qua một lần? Tại sao hắn lại không hỏi cô về những hành động kì lạ hôm qua? Chẳng lẽ, hắn đã biết tất cả nên không cần hỏi.
Khẽ lắc đầu, Qúy Linh tự cho mình đã nghỉ nhiều. Hắn ta có biết bao nhiêu việc để làm thì làm sao rãnh rỗi mà đi đều tra cô chứ. Suy nghĩ một lúc, cô lại thấy buồn ngủ, đôi mắt từ từ lim dim rồi nhắm lại.
“Ba à, sao cô Qúy cứ ngủ hoài vậy?”
“Im lặng đi nhóc con. Đừng có làm phiền cô ấy nghỉ ngơi”
“Sao ba loại oánh đầu con chứ. Con mà ngốc ra là tại ba đó”
“Cốp”
“Nhiều chuyện”
……
Ai? Là ai đang nói chuyện vậy? Cô còn muốn ngủ nữa nhưng tại sao lại ồn như vậy.
Một mùi thơm bay qua mũi Qúy Linh lm bụng c
c
chút bi
u t
nh. À, phải rồi, từ h
m qua đến giờ ch
a ăn g
n
n bụng m
nh m
i c
ý kiến.
Chậm rãi mở mt ra. Một khu
n mặt xinh x
n nhoẻn miệng c
ời v
i c
.
“A, C tỉnh rồi. C
mau dậy ăn ch
o đi. C
kh
ng ăn th
cũng phải cho em g
i của con ăn chứ.” L
m Dật níu l
y c
nh tay c
m
n
i.
Qúy Linh giật mnh, mỉm c
i n
i: “Sao con biết đứa bé trong bụng c
l
con g
i?”
“Tại con thích em gi.” L
m Dật hùng hồn đ
p, sau đ
lại chau m
y: “Bụng c
l
n thế n
y rồi m
c
kh
ng biết l
con trai hay con g
i sao?”
Qúy Linh nhận ly chén ch
o từ tay ng
ời giúp việc, h
p một muỗn ch
o rồi m
i trả lời: “C
ch
a đi ki
m tra thai nhi bao giờ n
n kh
ng biết đ
ợc gi
i tính của n
”
“Ci g
?” L
m Dật la to nh
ng c
một thanh
m to hơn l
n
t n
“Ồn o qu
. C
đ
cho c
Qúy nghỉ ngơi kh
ng hả” L
m D
ơng chậm rãi đi v
o, tr
n tay còn cầm theo một v
i quy
n s
ch.
Hn la m
ng con trai m
nh xong rồi quay đầu đ
a cho Qúy Linh đ
ng s
ch kia: “Đ
y l
một s
s
ch t
i nghĩ l
c
n
n xem qua. Nếu c
ở nh
th
y ch
n th
c
th
k
u quản gia v
l
i xe chở c
ra ngo
i chơi.”
Sau đó quay sang nhìn Lâm Dật: “Giáo viên chờ con cả buổi rồi mà giờ này con còn ở đây”
“Không thích. Con muốn ở với cô Qúy”
“Đi mau đi”
“Không”
“Mau”
“Không”
……………
“Con” hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường ai. Qúy Linh không nhịn đươc nữa, cô bật cười đủ để thu hút hai ánh mắt nhìn về mình. Lâm Dật thì hớn hở vì mình đã làm cô cười còn Lâm Dương thì ngượng ngùng, mặt đỏ ửng.
Hắn ho khan một tiếng rồi hỏi: “Tại sao lúc này la lớn như vậy?”
“Tại cô Qúy nói cô ấy chưa đi khám thai bao giờ” cậu bé thật thà đáp.
Câu trả lời làm Lâm Dương chau mày suy nghĩ, hắn không nói gì xoay người rời đi. Trước khi đi còn không quên dặn dò cô nghỉ ngơi và sẵn tiện xách luôn thứ phiền toái ra ngoài.
Kì lạ, quả thật rất kì lạ. Mấy ngày nay thái độ của Lâm Dương đối với cô hoàn toàn thay đổi. Cứ như hắn hoàn toàn biến thành một người khác. Vào mỗi bữa ăn, hắn sẽ nhắc cô nên ăn những thứ gì mới tốt cho sức khỏe, nếu cô không ăn hắn sẽ trực tiếp gắp bỏ vào chén cô bắt cô ăn cho bằng được. Trưa nào hắn cũng gọi điện từ công ty v hỏi thăm t
nh h
nh của c
c
khi chỉ l
nghe c
n
i một c
u rồi lại th
i. Chi
u n
o cũng b
t Mạc quản gia đ
a c
ra ngo
i v
ờn đi dạo. B
t buộc buổi t
i c
phải u
ng một ly sữa, nếu c
qu
n m
t thí h
n sẽ đích th
n mang l
n phòng chờ c
u
ng hết rồi m
i đi.
C thật sự nghĩ kh
ng ra l
h
n đang giở trò g
.
C một đi
u l
dạo n
y v
o ban đ
m c
ngủ r
t ngon, kh
ng còn bị
c mộng qu
y nhiễu nh
tr
c nữa. Khi c
đang ch
m s
u v
o nỗi đau sẽ đ
ợc đ
a v
o một nơi r
t l
m
p. C
r
t thích cảm gi
c n
y thỉnh thoảng c
còn nghe đ
ợc một v
i c
u h
t:
“Một ng sao s
ng
Hai ng s
ng sao
Ba ng sao s
ng
Sng chiếu mu
n
nh v
ng…”
Đúng vậy, c mơ th
y r
t nhi
u v
sao giữa bầu trời đ
m, thật l
đẹp tuyệt! C
an t
m ngủ một gi
c đến s
ng h
m sau m
i tỉnh, c
nghĩ c
lẽ l
do m
nh n
m mơ.
“C Qúy, c
Qúy…”
Tiếng ku l
m c
thanh tỉnh, Qúy Linh giật m
nh nh
n ng
ời b
n cạnh.
“C Qúy! H
m nay c
ch
a đọc truyện cho con nghe” L
m Dật bĩu m
i, chu chu c
i miệng nhỏ nh
n.
“À, c qu
n m
t. H
m nay con mu
n nghe c
k
chuyện g
?”
“Cô bé lọ lem. Con nghe nói các bạn ai cũng thích truyện này, nhất là các bạn nữ. Các bạn ấy nói con gái ai cũng thích chàng hoàng tử trong truyện này. Cô có thích không?”
Qúy Linh giật mình, cô đã từng thích chứ chỉ là….
“Đúng vậy, con gái ai cũng thích hoàng tử cả. Nhưng cô thì không”
“Tại sao?”
“Bởi vì cô với không tới” giọng nói của cô có phần chua xót.
“Nếu cô không thích thì con cũng không thích. Cô ngủ sớm đi, ba con nói ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài” Lâm Dật vùa nói vừa cọ cọ vào người cô. Tay cậu đặt nhẹ trên bụng cô. Chợt, cậu cảm thấy một cái đạp nhẹ làm cậu há to miệng, mắt trợn ra không thể tin được nhìn cô Qúy.
Qúy Linh cười bảo: “Xem ra đứa bé này rất thích con, lần đầu tiên có phản ứng là do con tác động”
“Thật sao?” Lâm Dật vui mừng. Cậu rất thích em bé nha, nếu đứa nhỏ này là con gái thì thật tốt.
“Con đi ngủ đây, cô cũng ngủ ngon”
Sáng hôm sau.
“Ngài Lâm, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?” vừa ăn sáng xong là Lâm Dương không nói không rằng đã kéo cô ra ngoài.
“Chúng ta đi khám thai.”
Câu trả lời như một trái bom nổ tung tại chỗ, Qúy Linh kinh ngạc nhìn hắn.
“Chẳng phải cô chưa bao giờ khám thai sao? Như vậy không tốt cho đứa bé”
“Nhưng…”
Cô chưa nói hết câu đã bị ánh mắt của hắn dọa “Không cần nói nữa” hắn bá đạo nói.
Sau khi kiểm tra xong, quả thật cô có con gái. Lâm Dật thì khỏi nói, vui mừng khôn xiết. Còn Lâm Dương thì trầm ngâm. Sau đó nói với tài xế điều gì đó. Đến khi xe dừng lại đã là trước cửa khu thương mại lớn. Cô mơ hồn đi sau lưng hắn rồi giật mình khi hắn dừng lại trước cửa hàng quần áo trẻ em.
“Cô Qúy, cô Qúy, cái áo này đẹp quá con cô mặc vào nhất định sẽ rất đẹp, cái này, cái này nữa…” Lâm Dật vừa bước vào là đã càn quét cả một khu thành công làm cho giỏ hàng đầy ắp. Cô còn chưa hoàn hồn thì nghe có giọng nói.
“Đây xem như là quà tôi tặng cô. Không cần phải ngại” nói rồi hắn cũng bước vào tự tay chọn lựa quần áo.
Qúy Linh đứng bất động tại chỗ, cô đưa tay sờ lên một bộ quần áo trẻ sơ sinh, bất giác nở nụ cười.
Sau đó, bọn họ cùng ra ngoài. Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Thì ra là cô à?”
Qúy Linh quay đầu lại, cô run sợ: “Là hắn”
“Thế nào? Mới mấy tháng mà không thèm nhìn anh nữa à? Đêm đó quả thật là khó quên” Một người đàn ông chừng 30 tuổi nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt nhìn từ đầu rồi dừng lại trên bụng cô, hắn giật mình.
“Không phải là của tôi đó chứ?”
Qúy Linh kinh sợ, cô không muốn nghe nữa, Những kí ức tàn nhẫn một lần nữa ập đến. Cô có thể cảm thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình. Không, cô không cần nghe nữa. Cô muốn ngăn hắn lại nhưng bản thân không còn sức lực. Càng nghĩ càng sợ, cô thấy như trời đất quay cuồng muốn ngã xuống. Trong lúc đó lại rơi vào một lồng ngực ấm áp.
“Anh là ai?” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Tôi là ai? Không phải người phụ nữ trong ngực anh rõ hết ai hết sao? Tôi có lòng tốt khuyên anh coi chừng bị cô ta gạt. Có phải cô ta nói đó là con anh, ép anh cưới cô ta không? Qủa là một con đàn bà lẳng lơ. Anh có muốn nghe tôi nói một chuyện không?”
Gã đàn ông đó dùng ánh mắt nham hiểm nhìn Qúy Linh. Cô sợ hãi càng nép sát hơn vào ngực hắn. Miệng không ngừng phát ra: “Không…không…”
“Không! Vậy tôi càng phải nói. Cô là một ả đàn bà ti tiện có chồng rồi mà còn đi quyến rũ tôi cùng lên giường” Hắn hả hê khi thấy cô mất hết tự chủ, gào khóc giữa đám đông. Nhưng niềm vui không được bao lâu thì mặt hắn chợt bị giáng một cú.
“Khốn khiếp! Tao chưa tìm mày tính sổ thì mày tự tìm đến rồi. Tao mà không cho mày một trận thì tao không mang họ Lâm” tiến theo đó là một trận quyền cước đổ lên người đàn ông đó. Đánh đã tay, Lâm Dương mới quay sang nói với người của mình:
“Tôi không muốn hắn ra ngoài trong vòng 10 năm” Lâm Dương giận dữ nói. Anh đi về phía Qúy Linh, dịu dàng mà ôm cô vào lòng. Lúc này cô không còn biết gì hết, không ngừng run rẩy trong ngực anh. Điều đó khiến hắn vô cùng đau lòng, vội vàng ôm cô về nhà.
Đợi đến khi hai bóng dáng đi khuất, lúc này Lâm Dật mới tiến lên vỗ vỗ vào gò má sưng húp của hắn và nói: “Ở trong đó, có rất nhiều trò vui đang chờ mày đó. Cứ từ từ mà tận hưởng đi”
Cậu bé dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn làm hắn không ngừng phát run. Trước khi đi cậu còn không quên đạp một phát lên hạ bộ của hắn.
Lâm Dương ôm cô để cô ngồi trên giường, rồi hắn xoay người đi lấy khăn mặt vá một ly nước cho cô.
Lúc này, tâm trạng của Qúy Linh rất hoảng loạn. Có phải Lâm Dương đã nghe hết những lời hắn nói hay không? Có phải hắn sẽ cho rằng cô là loại người hư hỏng? Có phải hắn cũng nghĩ cô dùng thủ đoạn để tiếp cận hắn, có phải…có phải….Cng nghĩ Qúy Linh c
ng r
i r
m, c
sợ hãi khi nghĩ t
i việc L
m D
ơng sẽ nh
n m
nh b
ng con m
t khinh bỉ, c
kh
c nức l
n, từng giọt từng giọt n
c m
t chảy d
i tr
n khu
n mặt.
Lúc hn quay lại th
v
cùng hoảng h
t khi khi th
y c
kh
c r
ng l
n. H
n b
c lại gi
ờng mu
n an ủi c
th
bị c
đẩy ra
“Khng cần, c
phải anh cũng khinh th
ờng t
i nh
những ng
ời kh
c hay kh
ng? Anh sẽ cho r
ng t
i thật dơ bẩn đi quyến rũ ng
ời kh
c...hức…huhuhu…t
i kh
ng c
l
m…t
i kh
ng c
l
m m
…h
n đụng v
o t
i m
…đau qu
…bu
ng t
i ra…”
Qúy Linh vừa la hét vừa giẫm đạp, c đột nhi
n đứng l
n nh
ng kh
ng cẩn thận v
ng v
o c
i m
n m
té xu
ng. L
m D
ơng lao đến
m trọn c
v
o lòng. C
một mực giãy giụa nh
ng c
ng phản ứng kịch liệt th
c
ng bị
m chặt hơn. B
n tai vẫn văng vẳng tiếng của h
n.
“Khng sao rồi ti
u Linh, kh
ng kh
c, ngoan, c
anh ở đ
y sẽ kh
ng ai d
m đụng đến em, ngoan n
o, đừng kh
c” vừa n
i L
m D
ơng vừa vu
t ve l
ng c
, nhẹ nh
ng
n nhu an ủi.
“Khng đau, kh
ng đau, thật chứ?” Qúy Linh sụt sùi, hít hít ch
p mũi,
nh m
t đ
ng th
ơng nh
n L
m D
ơng.
Từ trong nh m
t ấy, hắn có thể thấy được cô như một người bị ném giữa đại dương đang cầu mong một tia hi vọng được cứu thoát.
“Ừ, không đau nữa, em tin anh nhé, anh sẽ bảo vệ em” hắn nhìn thẳng vào mắt cô nói ra lời nói quả quyết.
Nghe xong câu đó, cô càng khóc dữ dội hơn như thế muốn khóc hết mọi uất ức trong lòng từ bấy lâu nay.
Không biết qua bao lâu, cô bắt đầu cảm thấy mệt, mí mắt trở nên nặng trĩu. Lâm Dương ôm Qúy Linh đang ngủ thiếp đi trong lòng mình. Hắn nhẹ nhàng ôm cô nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thẩn rồi mới bước ra ngoài.
Khi hắn vừa ra khỏi phòng đã thấy con trai mình đang đứng đó.
“Ba được lợi quá nhỉ. Nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô Qúy.” Lâm Dật bĩu môi nói.
Lâm Dương lườm hắn: “Có liên quan gì đến nhóc con như ngươi.”
“Ba tính giải quyết hắn thế nào?” cậu bé đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt Lâm Dương lóe lên tia ngoan độc.
“Ba muốn làm gì thì làm đi. Sau đó đến lượt con”
“Được” nói xong hai cha con ai về phòng người nấy.
Người nhà họ Lâm quả thật nói được làm được, người đàn ông kia phải ngồi bóc lịch 20 năm tù 2 người đứng sau hắn cũng dần lộ ra trước ánh sáng.
Không biết là ai tung tin, nhưng có nhiều phóng viên đã đề cập đến vị tiểu thư nhà họ Bùi và vị hôn phu của cô ấy có lien quan đến chuyện này. Điều này ảnh hưởng không nhỏ đến giá cổ phiếu của công ty Bùi gia.
Còn về tên kia, sau khi vào tù thì nhanh chóng được đại ca trong đó hảo hảo dạy dỗ. Những người chân chính trong giới xã hội đen rất khinh bỉ những tên cưỡng bức phụ nữ. Mà vị đại ca này lại đặc biệt căm ghét vấn đề đó. Cho nên màn dạo đầu là hắn bị đánh thừa sống thiếu chết. Mà những vị cảnh sát trông nom phòng giam cũng không ngăn cản. Tiếp theo, họ cho đục 1 cái lỗ trên tường và cho tên kia tự thỏa mãn mình trong đó.
Chiêu này quả thật quá ác độc, nếu như những mảnh vụn lọt vô trong thì không thể tưởng tượng được hậu quả như thế nào. Xung quang cái thứ ấy cũng trầy vi tróc vẩy không kém. Nói chung cuộc sống của tên đó sống không bằng chết nhưng lại không thể tự kết liễu cuộc đời mình. Nếu hắn hó hé dám tự tử thì sẽ chịu hình phạt còn tàn nhẫn hơn gấp bội.
Tất cả phạm nhân trong phòng giam đều cảm thong cho hắn, không biết là hắn đã chọc giận ai mà phải gánh chịu sự hành hạ như vậy.
Chuyện này do con làm phải không?” Lâm Dương nhàn nhã vừa nhấp một ngụm cà phê vừa đọc lướt qua tờ báo.
Chuyện rùm bem mấy ngày hôm nay quả thật muốn không để ý cũng không được. Hắn chỉ là muốn tống tên kia vô tù cho hả dạ, còn hai kẻ kia thì sẽ c chuyện kh
c hay hơn đ
l
m. Thật kh
ng ngờ, t
n nh
c n
y đã ra tay tr
c rồi.
“Ba nghĩ sao?” một thanh m non n
t vang l
n. Chủ nh
n của n
cũng chẳng buồn ngẩn đầu l
n m
đang nghi
n cứu dĩa thức ăn của m
nh.
Thật l kh
nu
t nha. M
y h
m nay c
Qúy kh
ng l
m thức ăn cho cậu ăn nữa m
m
y đầu bếp lại n
u ra m
y m
n kh
ng hợp khẩu vị chút n
o. Thật l
kh
chịu m
.
Nghĩ nghĩ một hồi, cậu bé quyết định đứng ln bỏ mặc ba m
nh ngồi đ
một m
nh.
Cậu bé đi khp nơi một hồi nh
ng kh
ng th
y ng
ời m
nh cần t
m ở đ
u cả. Thế l
cậu rảo b
c ra một nơi. Vừa nh
n th
y Qúy Linh đang ngồi thẫn thờ tr
n xích đu trong v
ờn hoa. Cậu bé li
n chạy t
i nh
o v
o lòng c
. Sau đ
b
y ra một bộ mặt v
cùng đ
ng th
ơng ủy khu
t, đ
i m
t to tròn ng
n ng
n n
c m
t nh
s
p kh
c. Mũi th
hít hít v
o l
m ra vẻ đang c
nén xu
ng.
“C Qúy….” Một giọng n
i nũng nịu vang l
n. L
m Dật vừa n
i vừa dụi dụi đầu m
nh v
o ng
ời c
.
Qúy Linh bừng tỉnh, khi nhn th
y L
m Dật vẻ mặt c
tho
ng qua vẻ kh
xử, mu
n tr
n tr
nh. Th
y c
kh
ng đ
ý t
i m
nh, một giọt n
c m
t từ kh
e m
t cậu bé chảy ra, miệng mếu máo.
“Cô Qúy! Có phải cô hết thương con rồi không? Tại sao cô không để ý tới con vậy?”
Nhìn thấy nước mắt của cậu bé, Qúy Linh hốt hoảng ôm chầm lấy nó. Cô dùng cánh tay mảnh khảnh của mình nhấc bổng cậu bé lên để cậu ngồi lên đùi mình. Sau đó, cô dùng một cái khăn tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cậu.
“Con không chán ghét cô sao?”
“Tại sao con lại phải ghét cô?” Lâm Dật nghiêng đầu nhỏ qua một bên nghĩ ngợi.
“Hôm đó con cũng nghe thấy những lời người đàn ông đó nói, cô nghĩ con với ba con sẽ chán ghét cô cho nên…”
“Cho nên cô mới không để ý tới con mấy ngày nay sao.” Giọng nói của Lâm Dật càng thêm đứt quãng: “Con thích cô như vậy nhưng mấy ngày nay cô không quan tâm đến con…không nấu cơm cho con ăn…con thật là đói…oa oa…”
“Cô xin lỗi, ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, cô đi làm thức ăn cho con liền” Qúy Linh cuống quýt lên.
“Thật sao?” cậu bé nhìn cô bằng đôi mắt to tròn đầy nghi hoặc.
“Thật.”
“Cô sẽ không không quan tâm tới con nữa chứ?”
“Ừ”
“Hi hi” Lâm Dật cười lên hai tiếng sau đó ôm lấy cổ Qúy Linh, chợt cậu bé nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc sau đó cậu lộ ra nụ cười ranh mãnh, giơ hai ngón tay hình chữ V lên với đối phương.
Với sự trợ giúp của Lâm Dật, cuối cùng Qúy Linh cũng hoàn thành bữa cơm tối với mấy món đơn giản. Lâm Dật hớn hở bắt đầu chiến đấu với dĩa thức ăn của mình. Khi ăn còn không quên nhắc cô ăn cà rốt tốt cho mắt của em bé, ăn đậu hủ thì sao này da em bé sẽ mịn màng trắng trẻo…
Nhìn bộ dạng ông cụ non của cậu bé Qúy Linh không nhịn đợc c
ời ph
ra. C
đ
a tay xoa xoa đầu cậu rồi g
p thức ăn đ
a v
o miệng cậu.
Hnh ảnh
m
p n
y đ
u thu v
o trong m
y L
m D
ơng. H
n cảm th
y r
t kh
ng vui, tại sao c
c
th
thi
n vị nh
vậy chứ? Tại sao c
kh
ng n
u cơm cho h
n ăn, kh
ng đ
i v
i h
n dịu d
ng nh
thế?
Lm D
ơng siết chăt tay m
nh, từ từ đi v
o nh
bếp
“Hai ngời đang ăn g
đ
? Sao kh
ng c
phần của t
i
?”
Qúy Linh ngẩng đầu ln, b
t gặp
nh m
t n
ng bỏng của h
n. C
bỗng cảm th
y căng thẳng cu
i đầu xu
ng, miệng lí nhí: “Ng
i L
m, chỉ l
m
y m
n đơn sơ th
i. V
i lại t
i nghĩ ng
i cũng kh
ng ăn t
i ở nh
n
n kh
ng chuẩn bị nhi
u.”
Th ra l
c
kh
ng biết h
n ở nh
, L
m D
ơng chợt cảm th
y vui khi nghe c
n
i nh
vậy: “Kh
ng sao, vậy lần sau c
cứ n
u cho t
i nữa.”
Nghe thế, Qúy Linh căng thẳng nhn h
n. H
m đ
thật l
m
t mặt, c
cứ nh
thế vùi đầu v
o ngực h
n m
kh
c r
ng l
n. Còn níu kéo kh
ng cho h
n rời đi nữa. C
thật kh
ng biết phải đ
i mặt v
i h
n nh
thế n
o? Cứ nghĩ đến việc ng
y h
m đ
c
lại cảm th
y ng
ợng ngùng.
Chợt một ly sữa xut hiện tr
c mặt c
, tiếp sau đó là một giọng nói ấm áp vang lên.
“Tối nay cô lại quên uống sữa rồi, không ngoan chút nào” vừa nói Lâm Dương vừa vuốt mái tóc dài bóng mượt của cô.
Mái tóc cô tỏa ra mùi hương thật là dễ chịu. Hắn rất muốn ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài đó.
Qúy Linh đỏ mặt tránh khỏi hắn, cô ngập ngừng: “Ngài…ngài…Lâm…tôi…tôi buồn ngủ rồi…tôi xin phép”
Dứt lời cô liền biến mất khỏi phòng ăn, để mặc Lâm Dương vẫn còn ngơ ngẩn với cánh tay dừng giữa không trung. Hắn quay đầu đúng lúc bắt gặp Lâm Dật nhìn hắn lắc đầu, miệng còn phát ra âm thanh “chậc, chậc”
Hắn muốn vặn gãy cổ thằng nhãi này.
![]() | [Truyện Teen] Băng Nhóm Học Đường Hy vọng sau những bộ truyện tình cảm lãng mạn, các bạn sẽ có những cảm giác mới lạ khi đọc "băng nhóm học đường". Đọc Truyện » |