Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Thiên Địa Quyết
Thiên Địa Quyết
Siêu phẩm nhập vai, hành động, ấn tượng, Game được chơi nhiều nhất 2013
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Tắt đèn, cô từ từ ngâm xướng trong bóng đêm.

"Chúng ta cũng đã từng cô đơn mà cho đối phương cam kết

Chúng ta cũng bởi vì dày vò mà bỏ qua cuộc sống

Chỉ là phương thức cuộc sống giống như vậy

Còn bao lâu nữa

Chúng ta thay đổi thái độ mà đón nhận đối phương

Chúng ta ủy khuất mình thành toàn mơ ước người kia

Chỉ là cuộc sống như vậy còn dư lại bao nhiêu

Đã không quan trọng

Thường xuyên nhớ tới ôn tồn đã qua

Nó khiến cho em không lạnh vào ban đêm

Anh nói sự chân thành của một người là xinh đẹp

Hai người có thể ở cùng nhau là duyên phận

Sớm biết thế này chỉ là một giấc mộng

Em mới sẽ không đặt hết tình yêu vào một chỗ

Em có thể tha thứ cho sự phóng đãng của anh

Nhưng em không có cách nào quên lãng sự phóng đáng

Sớm biết thế này chỉ là một giấc mộng

Em cần gì phải khóa lệ trong hốc mắt của mình

Vì anh mà điên vì anh mà cuồng

Khiến anh không biết chỗ kiên cường của em

Khiến em không biết chỗ tổn thương của anh" (từ/ khúc: Viên Duy Nhân)

(Bài này là Mộng trường 梦一场, các bạn muốn nghe hát có thể search google)

Tiếng hát ngừng nghỉ, trong đêm tối có người nhẹ nhàng vỗ tay.

"Nhị gia, cho dù là chủ nhà, nửa đêm canh ba không mời tự vào, tựa hồ cũng là rất không thỏa." Cô than nhẹ.

Hải Khiếu không chút nào kỳ quái khi cô nhận ra hắn. Chẳng qua là đứng nghiêm ở trước giường cô, nhàn nhạt hỏi:

"Tâm La, em có muốn nói với tôi?" Hắn đột ngột hỏi.

"Ngài không phải đã biết, cần gì phải muốn tôi nói?" cô đáp cũng đột ngột.

"Thật sự tôi đã lấy được báo cáo điều tra cặn kẽ về em, chẳng qua là, tôi còn chưa mở ra, tôi càng muốn nghe chính em nói cho tôi biết tất cả. Không bằng, liền nói từ bài hát khiến em có cảm xúc phát ra mà hát này."

"Đây là thỉnh cầu, hay là ra lệnh?" Cô vẫn nằm ở trên giường, cô biết chỗ hắn đứng chỉ cách một bước ngắn, nhưng, cô không thể động. Vừa động, cô chỉ sợ cả người cũng sẽ thua bởi hắn.

"Đây chỉ là một đề nghị." Hắn cũng chưa hề đụng tới. Thật ra thì, hắn đã đoán được một cách đại khái, chỉ bất quá vẫn chưa nghĩ ra một câu chuyện hoàn chỉnh.

Cô than thể dằng dặc, tối nay, cô cần phải vạch trần vết thương, xem xét lần nữa. Chưa hẳn không phải là một chuyện tốt, ít nhất, cô có một người thân phận địa vị tôn quý không thể so sánh tầm thường nghe. Có lẽ, hắn sẽ cho cô ý kiến đúng trọng tâm nhất.

"Nhị gia mời tùy tiện ngồi." cô thỏa hiệp.

"Tôi còn tưởng rằng em chuẩn bị phạt tôi đứng đấy." Hắn nhẹ giọng cười, tiếng cười trong đêm tối kích động lên vài tia rung động.

Tâm La cảm giác được kế giường của cô chìm xuống chút, hiểu được hắn ngồi ở cạnh giường. Hồi tưởng lại tỉ mỉ, cô bắt đầu kể lại chuyện xưa tuyệt đối không thể gọi hạnh phúc của cô.

"Cha mẹ của tôi, lúc ban đầu chỉ là người giúp việc, cho nên bọn họ một lòng trông mong tôi học tập tốt, tương lai có thể thành người, sáng rọi cửa nhà. Từ nhỏ tôi thật biết điều, chưa từng muốn làm cô bé lọ lem, chỉ muốn làm một người bình thường. Nhưng, có lúc thật sự là ý trời. Một người giúp việc gặp phải sa thải, căm hận, nắm lên một con dao liền chặt loạn giết loạn, giống như điên rồi. Đại thiếu gia vì cứu em gái mình, dẫn hắn đến túc xá của người giúp việc, đang lúc mọi người chưa kịp chế phục thì dao của người kia liền bổ về phía đại thiếu gia. Lúc ấy tôi đứng ở bên cạnh, cũng không biết dũng khí từ đâu tới, lập tức nhào qua ngăn ở trước người đại thiếu gia, chắn một dao cho anh ấy."

"Em bị thương? Bị thương có nặng hay không? Có lưu lại vết sẹo hay không?" Hắn vội vàng hỏi. Đây là một màn hắn tuyệt không có đoán được, hắn cho rằng không có gì hơn chỉ là chuyện xưa con gái người giúp việc yêu con nhà giàu, nhưng thì ra là có khúc chiết kinh tâm động phách này.

"Đích xác bị đả thương, bất quá lão gia phu nhân thấy tôi liều mình bảo vệ đại thiếu gia, tự nhiên đối đãi tôi cực kỳ tốt, mời chuyên gia chữa trị chỉnh hình ngoại khoa tốt nhất cho tôi. Nhờ sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, trên người tôi cũng không để lại vết sẹo rõ ràng." cô thờ ơ giải thích.

"Vậy thì tốt." Tim bị níu chặt của hắn, khẽ buông lỏng.

"Chờ vết thương của tôi tốt hơn, lão gia còn chuyển trường cho tôi, đi học cùng trường với đại thiếu gia, ra vào đều ngồi chung xe với anh ấy. Cả nhà bọn họ thật ra thì đều là người tốt, thậm chí bởi vì chuyện này còn mời sư phụ cho chúng tôi, dạy cho những hài tử chúng tôi luyện tập công phu quyền cước, còn cho tôi tự do ra vào nhà lớn, còn thăng cha mẹ của tôi làm quản sự.

"Sau đó, có thể nghĩ, một chuyện xưa cũ rích nhất xảy ra, đại thiếu gia mới biết yêu, yêu tôi. Mà tôi, cũng yêu anh ấy. Mặc dù lão gia không phải người cay nghiệt, nhưng cũng không cho chúng tôi mến nhau, cho nên liền vội vàng đưa anh ấy ra khỏi nước đi học đại học. Mà tôi, là ở lại trong nước hoàn thành việc học.

"Trong lúc này, cha mẹ của tôi thay thế lão gia phu nhân đưa tiểu thư đi phi trường, ở trên đường trở về, xảy ra tai nạn xe cộ, cả hai bị chết. Lúc sắp chết, chỉ kính xin lão gia chiếu cố tôi đến khi tôi độc lập. Cho nên, lão gia giữ lời hứa, vẫn gánh nặng học phí và ăn ở của tôi. Nhưng, ở năm tơi tốt nghiệp, sắp rời đi kia, đại thiếu gia học thành về nước."

Hải Khiếu biết mặc dù nghe cô nói thật nhẹ nhàng, nhưng ở giữa nhất định có nhiều trằn trọc chua cay, mà cô cũng nhất định không chịu thổ lộ với hắn. Hắn không muốn ép cô, vì vậy chỉ lẳng lặng nghe tiếp.

"Anh ấy vừa được biết tôi mất đi cha mẹ, vừa chuẩn bị ra khỏi nhà anh ấy sống độc lập, lập tức không để ý phản đối của người nhà, một một khu nhà ở thành phố cho tôi, bảo tôi an tâm vào ở đi. Tôi từng thử cự tuyệt anh ấy, nhưng anh ấy nói anh ấy yêu tôi, muốn cho tôi thứ tốt nhất. Nếu như tôi cố ý muốn đi ra ngoài tự lập, cũng không thể để cho anh ấy lo lắng. Tôi nghĩ lúc đó tôi vẫn ngây thơ, tin tưởng anh ấy. Không bao lâu, hắn dứt khoát chuyển đến ở chung với tôi. Lão gia dĩ nhiên không đồng ý, nhưng biết anh ấy sẽ không dễ dàng dừng tay, cũng không thể làm gì khác hơn là mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần anh ấy không la hét lấy tôi là tốt rồi.

"Tôi cũng luôn biết. Cho nên chưa từng yêu cầu anh ấy, cam tâm làm một cái bóng, chỉ cần chúng tôi yêu nhau là được. Sau đó, hắn tiếp chưởng một phần làm ăn của gia tộc, thường đi uống rượu, mang theo cô gái sắc thái khác nhau ra vào. Vừa bắt đầu tôi vẫn tin anh ấy yêu tôi, sẽ không ở bên ngoài phong lưu mà không để ý tôi. Thời gian lâu dài, liền chết lặng, dù sao tôi không có tư cách can thiệp chuyện của anh ấy. Cho đến có một ngày, một cô gái tìm tới cửa, nói mang thai con của anh ấy. Tôi nghĩ, ngày đó lòng của tôi, mới chánh thức bắt đầu hoài nghi anh ấy. Cuối cùng tôi làm tình nhân của anh ấy ba năm, chưa từng công khai thân phận của mình với người. Hôm sau, tôi thấy cô gái kia công khai thừa nhận có mang con của anh ấy trên báo, trải qua bác sĩ chứng thật đã có hơn ba tháng. Anh biết không, tôi thậm chí không hỏi anh ấy, ngược lại là chính anh ấy xem báo rồi giải thích với tôi."

"Cho nên em rời đi hắn ta?" Hải Khiếu phỏng đoán.

"Không, vẫn không, tôi quyết định tin tưởng anh ấy một lần cuối cùng, vẫn ngây thơ phải hay không?" Tâm La nhẹ giọng nở nụ cười. "Nhưng chỉ khiến tôi chết tâm hoàn toàn thôi. Lại một cô gái công bố có con của hắn, với người đằng trước, chỉ cách nửa năm. Vô luận có phải con của anh ấy không, anh ấy ở trên thân thể đã không trung thành, thì không cách nào cởi tội. Lần này, tôi rời khỏi anh ấy."

"Người của em rời đi hắn, nhưng lòng của em thì sao? Lòng của em rời đi hắn sao?" Hắn hỏi.

Cô trầm mặc trong sự chờ đợi của hắn.

Người rời đi, nhưng còn lòng? Cô hỏi mình. Nhậm Hải Khiếu là một người nghe nghiêm túc, cho nên hắn cơ hồ là lập tức đã bắt được mấu chốt của vấn đề. Chẳng qua là, chính cô lại làm sao biết đáp án?

"Em chẳng qua đang lừa gạt chính mình, cho là rời đi, chính là hoàn toàn buông xuống, phải hay không?" Thanh âm của hắn trầm thấp đông lạnh. "Em có thể khuyên Tĩnh Nhân đi đối mặt vấn đề tình yêu của chị ấy, vậy mà chính em lại chạy. Em có thể nói ra ngôn luận kinh người thế, vậy mà em lại không thành thực với mình. Tâm La, em vẫn luôn rất để ý khoảng cách thân phận của hai người, phải hay không? Em cũng vẫn để ý hắn không có tranh thủ kết hôn với hôn cùng người nhà, phải hay không? Em để ý hắn ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, để ý hắn cả đêm không về, phải hay không?"

Cô bị từng câu "Có phải hay không" của hắn chấn kinh. Phải không? Không phải sao? Có thật không?

Cách một lúc lâu, cô thở dài, thừa nhận.

"Đúng vậy, tôi để ý, tôi để ý đến hồ đồ, vậy mà tôi cũng không thể ra sức." Khi cô đã không thể nhắm mắt làm ngơ, không làm được mắt điếc tai ngơ, không làm được mặc kệ nó, cô ngay cả khí lực lừa gạt mình tiếp tục chết lặng cũng không có, cho nên cô mới rời khỏi.

"Em không nên trốn, em phải dũng cảm đối mặt, đoạt lại lòng của hắn, hoặc là, thu hồi lại trái tim mình mất đi trên người hắn."

Cô lắc đầu ở trong bóng tối.

"Tôi quá mệt mỏi, ủy khuất cầu toàn yêu anh ấy nhiều năm như vậy, đã sớm giày vò tình yêu của tôi nát thành mảnh nhỏ. Thừa dịp tôi còn có thể lý trí mà ưu nhã tránh ra, rời đi trước, đã là điều tốt nhất tôi có thể làm. Dù sao, giữa chúng tôi không có bất kỳ cam kết và ràng buộc."

Hải Khiếu suy tính một hồi, do dự giữa không nói và nói, rốt cuộc, hắn vẫn quyết định nói cho cô biết.

"Hắn điều một số đông người ở lại tìm em, thậm chí không tiếc khinh thường nghiệp vụ của công ty."

"Tôi biết rõ." cô nhè nhẹ cười. "Ngày đó ở khu vui chơi tôi đã biết rồi."

"Không chuẩn bị để cho hắn tìm được?" Hắn tò mò phản ứng của cô khi biết hắn đang tìm cô chung quanh, lại là không biến sắc.

"Chỉ cần tôi vẫn ở trong vườn Hải Nhiên, hắn rất khó tìm được tôi."

"Em không thể một đời một thế cũng không đi ra ngoài."

"Có lẽ, chờ tôi nghĩ thông suốt, chịu buông xuống, tôi sẽ đi đối mặt hắn a."

Hải Khiếu không lên tiếng, uh, cô không nghĩ thấu lại không bỏ được, bảo cô đi đối mặt người nọ, bất quá là chọc phiền não mà thôi.

Hắn liền đứng lên, Mật Tâm La mâu thuẫn mà ngơ ngẩn, không phải hắn thích thấy. Vạch trần một điều bí ẩn rồi, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, hắn thích cô lúc đầu hơn, trầm ổn bình tĩnh, thỉnh thoảng có một ít cơ trí xảo trá, lơ đãng phát ra trong lời nói cử chỉ của cô. Cô tự ti lạnh lẽo trong đêm tối, thật sự khiến cho hắn cảm thấy đau lòng. Cô nhìn như một bé gái ung dung tự tin, nhưng lại một mình đeo chuyện nặng nề lâu như vậy.

"Tâm La, nếu như em quyết định đối mặt hắn lần nữa, tôi có thể khiến cho em lấy thân phận bằng với hắn tới gặp mặt."

"Cám ơn, Nhị gia." cô không có lên tiếng cự tuyệt.

"Ngủ ngon, Tâm La." Hắn nén xuống xúc động muốn hôn cô. Còn chưa đúng thời điểm, ít nhất không phải là ở tối nay, hắn không lúc nhân lúc yếu đuối mà vào. Hắn tất nhiên không phải là quân tử, nhưng cũng quyết không phải tiểu nhân.

Một chiếc xe Mercedes màu đen chạy băng băng vững vàng dừng ở trước cửa cao ốc Nhậm thị, tài xế xuống xe mở cửa cho chủ nhân.

Một người đàn ông vóc người cao ráo tuấn mỹ từ trong xe đi ra, có một mái tóc màu nâu đậm rối loạn, mặc Tây phục kiểu kinh điển tiêu chuẩn màu xám tro, tôn lên một cái áo sơ mi trắng, thắt cà vạt ô vuông màu đỏ thẫm, không bám vào một khuôn mẫu lại tiết lộ ưu nhã tiêu sái. Trong mắt hẹp dài hàm chứa dòng điện khêu gợi và một luồng u buồn nhàn nhạt.

Một đường đi vào Nhậm thị, bất tri bất giác đã hấp dẫn đông đảo phái nữ nhìn chăm chú. Người đàn ông đại khái là đã sớm quen tình hình bị người chú ý, vì vậy cũng không quan tâm, vậy mà một đám nhân viên nữ Nhậm thị không khỏi truyền miệng, rối rít đàm luận người khách anh tuấn khôi ngô truyệt không thua đổng sự trưởng này.

Người đàn ông bước tới nơi tiếp đón, giượng một nụ cười hiền hòa ôn nhu như nằng xuân với tiểu thư ở chỗ tiếp đón.

"Tiểu thư, xin thông báo Nhậm Hải Khiếu tiên sinh, Vương Thế Chiêu tập đoàn Thiên Vương tới chơi."

"Vương tiên sinh, Vân trợ lý đã thông báo rồi, xin mời đi theo tôi." Tiểu thư tiếp đón nắm chặt mỗi phút mỗi giây nhìn người đàn ông anh tuấn mê người này. Vương Thế Chiêu, trưởng công tử của tập đoàn Thiên Vương, nổi danh phong lưu phóng khoáng như Đông thiếu, cho tới bây giờ chỉ có thể quan sát xa xa từ trên báo chí tạp chí truyền thông. Hiện tại có cơ hội tiếp xúc gần gũi, khiến cô phát hiện hắn còn anh tuấn hấp dẫn hơn trong hình. Tại trên người của hắn, dung hợp thân sĩ của đàn ông nước Anh, lãng mạn của đàn ông nước Pháp, nhiệt tình của dằn ông Italy, lại kiêm thêm thận trọng dè dặt của đàn ông Trung Quốc, thật sự là làm phái nữ không tự chủ được ái mộ.

Thang máy đi lên lầu cao nhất, trái tim của tiểu thư tiếp đón cũng thình thịch nhảy loạn như nai con.

Mỉm cười lễ độ, khi thang máy đạt tới lầu cuối, phút chốc sắp bước ra thang máy, Vương Thế Chiêu nhẹ giọng nói với tiểu thư tiếp đón: "Em cười lên, rất giống người anh thích nhất, rất ôn nhu, em phải giữ vững nụ cười như thế nha."

Nói xong, đầu hắn cũng không hề xoay lại ra khỏi thang máy, để lại tiểu thư tiếp đón trong thang máy vì một câu nói không rõ hàm nghĩa của hắn mà cười khúc khích.

"Vương Thế Chiêu này đúng là có tiền vốn làm hoa hoa công tử (play boy), chỉ tiếc, so với em còn hơi thua một bậc." Một phòng khác, Đông Trẫm nương nhờ trong phòng làm việc của Đổng Sự Trưởng không chịu rời đi, bĩu môi với máy giám thị.

"Đông Trẫm, nếu cậu nhất định muốn ở lại tham gia náo nhiệt, anh cũng không phản đối. Bất quá, cậu phải cố gắng căng chặt da ra, mặc dù nhiều năm anh không động thủ rồi, sửa chữa cậu vẫn còn dư dả." Hải Khiếu lạnh lùng cảnh cáo. Vừa liếc nhìn người đàn ông làm Tâm La dính vào sắc thái đau khổ trên màn ảnh, mới đứng người lên đi ra phòng làm việc.

Trong phòng khách, Vân Lan đã tiếp đãi Vương Thế Chiêu.

"Vương tiên sinh, Nhậm tiên sinh lập tức tới ngay, xin chờ một chút."

"Không sao." Vương Thế Chiêu nhẹ nhõm ngồi xuống, nhận lấy cà phê Vân Lan sai người pha, nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó nheo mắt lại. "Đặc sản từ đảo New Guinea[1], thật khiến cho người ta vui mừng, thật tỉ mỉ."

"Vương tiên sinh quả nhiên là người trong nghề, cũng không uổng tại hạ cố ý chuẩn bị." Hải Khiếu đi vào phòng tiếp khách, Đông Trẫm mang theo tâm tình xem cuộc vui, nhắm mắt theo đuôi theo sát đi vào.

"Vân Lan, không có chuyện của cô, đi làm việc của cô đi."

"Vâng" Vân Lan lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa thay bọn họ.

Vương Thế Chiêu để ly cà phê xuống, đứng dậy bắt tay với Hải Khiếu, quan sát người đàn ông cũng xuất sắc trước mắt. Mặc dù cho tới bây giờ hắn chưa từng qua lại với Nhậm Hải Khiếu, nhưng vẫn có nghe chuyện về hắn. Nhậm gia, vốn là thế lực dưới mặt đất có uy vọng nhất vùng này, chỉ cần là chuyện Nhậm gia ra mặt can thiệp, hai nhà hắc bạch không khỏi cho bọn họ tình cảm. Vậy mà mười năm trước, Nhậm lão gia đương gia chủ chuyện trước kia của Nhậm gia đột nhiên tuyên bố không nhúng tay phân tranh của giang hồ nữa, chuyển giao tất cả cho con thứ chỉ mới hai mươi tuổi lúc đó, chính là Nhậm Hải Khiếu này. Cũng vì vậy, quyền thế trên giang hồ thay đổi, tạo ra Đông Đường - thế lực mạnh nhất dưới mặt đất hôm nay. Người đàn ông áo trắng đứng sau lưng Nhậm Hải Khiếu, tuấn mỹ không khuyết điểm, mặt cười đến vô hại, chính là thiếu chủ Đông Đường, Đông Trẫm.

Hôm nay, hắn cũng coi là phúc đức ba lời, lại có thể đồng thời nhìn thấy hai nhân vật truyền kỳ thường ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi này.

"Vương tiên sinh, mời ngồi." Hải Khiếu thu tay lại.

"Nhậm tiên sinh mời."

Hai người ngồi xuống, mà Đông Trẫm da mặt dày, không cần chủ nhân kêu, liền ngồi xuống bên cạnh Hải Khiếu.

Vương Thế Chiêu nhìn cẩn thận biểu tình của hai người đàn ông một đen một trắng, một lạnh một nóng này. Nhậm Hải Khiếu trầm lạnh khắc nghiệt, cũng không cố ý che giấu, bất luận kẻ nào đến gần hắn, cũng sẽ thoải mái bởi vì kính sinh sợ. Tiêu biểu khi ánh mắt của hắn trừng nhìn, liền khó có thể làm bậy. Mà Đông Trẫm là vẫn vẻ mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt của hắn lại bình tĩnh vô sóng tựa như hai mặt gương có thể chiếu rọi lòng người. Cơ trí hơn người, vắng lạnh xa cách mới là diện mạo thật của hắn a.

"Hôm nay tôi đến đúng hẹn, là muốn biết, tại sao Nhậm thị cự tuyệt hợp tác với Thiên Vương, bảo vệ một nhóm đồ sứ cổ?" Vương Thế Chiêu đi thẳng vào vấn đề.

"Vương tiên sinh nói vậy không biết quy củ bảo vệ của Nhậm thị." Hải Khiếu lành lạnh nói.

"Tôi hiểu biết rõ, nhưng Thiên Vương đưa ra giá tiền cực kỳ ưu đãi cho quý công ty."

"Thật ra thì, lấy năng lực ngành bảo vệ của Thiên Vương, có thể ứng phó mới đúng."

"Không dối gạt Nhậm tiên sinh, là tôi điều một bộ phận người, để bọn họ giúp tôi tìm một người rất quan trọng." Vương Thế Chiêu cười khổ một tiếng. "Tôi giống như tất cả người không biết quý trọng, phải chờ tới mất đi rồi mới phát hiện sự quan trọng của cô đối với tôi."

"Vậy sao?" Hải Khiếu nghiêm túc kiểm tra vẻ mặt của hắn. "Có thể làm đến anh hùng nhụt chí, không có gì ngoài chuyện nữ nhi tình trường."

Vương Thế Chiêu không có phủ nhận, hắn hoàn toàn không để ý người khác nhìn hắn như thế nào. Một ngày kia, hắn đẩy xuống tất cả mời mọc, đẩy cửa nhà ra, trong miệng vừa nói "Anh đã trở về", đáp lại hắn lại là cả phòng vắng lạnh tịch liêu thì tim của hắn, lần đầu tiên trở nên lạnh cứng như chết. Trong cả đời, hắn ở một khắc lúc đó, kinh hoàng vạn trạng, không kịp cởi giày, hắn chạy vào trong nhà, đẩy ra một cánh lại một cánh cửa, tìm tăm hơi của cô.

Nhưng, cuối cùng hắn chẳng qua là xác nhận cô rời đi. Khi hắn nổi điên đập phá tất cả, mới tuyệt vọng ý thức được, cô đi không chút nào lưu luyến, trừ chính đồ của cô, cô thậm chí không có mang theo hình của hắn. Hắn thống khổ thấy rõ, cô thật muốn rời khỏi hắn, kết thúc đoạn tình cảm hơn mười năm này.

Cho đến mấy ngày trước kia, có người bạn nói nhìn thấy cô vừa nói vừa cười đi cùng với người khác ở trong công viên trò chơi, hoàn toàn không có đáp lại với tin tức hắn tìm cô chung quanh, tim của hắn, đã đau đến chết lặng.

"Người có thể được Thế Chiêu huynh quý trọng, nói vậy bất phàm." Đông Trẫm không nhịn được thám thính.

"Uh, kiên cường, dũng cảm, ôn nhu, quan tâm, cô có ánh sáng của minh châu mỹ ngọc." Vương Thế Chiêu cười, nhớ lại cô gái trước sau như một ôn nhu như nước.

"Bởi vì Vương tiên sinh thẳng thắn nguyên nhân, Nhậm thị liền đón lấy án hợp tác này." Hải Khiếu phất tay một cái. "Trước không cần cám ơn tôi, Nhậm thị phá cái lệ này, sau này không biết được sẽ có bao nhiêu người theo lệ mà đến. Vì cắt đứt phiền toái không cần thiết, hiệp ước của chúng ta chỉ có anh biết tôi biết, trong quá trình tuyên truyền xin bộ phận PR của bên anh ngàn vạn đừng nói tới. Khác, dù sao tôi cũng là thương nhân, cho nên trước đòi một cái nhân tình, tương lai nếu có một ngày tôi thi đấu với Vương tiên sinh, còn hi vọng Vương tiên sinh cạnh tranh công bằng với tôi, đừng trộm đi mới phải."

"Đó là tự nhiên." Vương Thế Chiêu ngoài gật đầu đồng ý, lại hơi nghi ngờ, câu nói của Nhậm Hải Khiếu, tựa như có hàm ý khác.

Đông Trẫm ở một bên xem cuộc vui, cơ hồ muốn bật cười. Hải Khiếu lão hồ ly này, đề phòng cẩn thận, tuyệt không chịu thua thiệt.

"Vương tiên sinh, cầu chúc hợp tác vui vẻ." Hải Khiếu chẳng qua là mỉm cười.

Tan việc trở lại Sướng Thúy cư, đi vào cửa, Hải Khiếu phát hiện trong nhà to như vậy, trừ người giúp việc ra, lại hát lên không thành kế (kế nhà trống), lão quản gia và Nhậm Thất đều không có ở sảnh trước.

"Chú Toàn và Nhậm Thất đâu?" Hắn thuận miệng hỏi người giúp việc xuôi tay đứng nghiêm ở bên.

"Đi hậu viện. Tiểu thiếu gia học được cách làm diều ở trong trường, Mật tiểu thư thêm vào tài liệu, tự chế diều, chơi diều với tiểu thiếu gia ở phía sau."

"Biết." Hắn khoát tay áo, về phòng của mình đổi một bộ đường trang màu tro thuốc lá, cũng lui về phía sau vườn.

Còn chưa có đến sân võ, đã nghe tiếng cười đùa hoan hô. Hắn ngửa đầu nhìn về bầu trời, một con diều vẽ đơn giản, tuyệt không có nửa điểm sức tưởng tượng, đã được cho phép cất cánh đến giữa không trung.

Hắn nhàn nhạt cười cười, quay người lại, lại quay trở về Sướng Thúy cư. Hắn có thể suy ra nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của con trai, cũng có thể suy ra đỏ ửng thật mỏng vì chạy giỡn trên da trắng nõn của Tâm La, có thể suy ra chú Toàn đứng ở một bên quan sát giống như ông sư già, cũng có thể suy ra mặt Nhậm Thất không thay đổi đứng chắp tay, kì thực trong lòng đã cười gần chết. Hắn không muốn đột nhiên xuất hiện vào giờ phút này, hư hăng hái của bọn họ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]New Guinea: Đảo New Guinea, nằm ở phía bắc Úc, là hòn đảo lớn thứ hai thế giới, bị tách biệt khỏi lục địa Úc khi khu vực này được biết đến với tên gọi Eo biển Torres bị ngập lụt thiên niên kỷ thứ 5 trước Công nguyên. Tên gọi Papua từ lâu đã đồng hành với hòn đảo này. Nửa phía tây hòn đảo là hai tỉnh của Indonesia: Papua và Tây Irian Jaya, còn nửa phía đông là lục địa của đảo quốc độc lập Papua New Guinea.

Sau khi Tâm La tới, rõ ràng thấy Anh Nhất dần dần hoạt bát sáng sủa. Thay đổi cô mang đến cho vườn Hải Nhiên, đều phát triển theo chiều hướng tốt. Ngay cả chính hắn, cũng có ý định giữ cô lại. Nhưng, lại có người không biết quý trọng cô. Hắn, sẽ không phạm sai lầm như vậy, coi như là không chừa thủ đoạn nào cũng muốn giữ cô lại. Cơ hội, cho tới bây giờ đều chỉ gõ cửa một lần, hắn sẽ không bỏ qua.

Trong nháy mắt này, hắn phát giác tâm ý của mình, biết mình rốt cuộc muốn cái gì, không lấy lòng hiếu kỳ làm cớ nữa.

Hắn muốn Mật Tâm La, hắn muốn cô ở lại trong cuộc sống của hắn, hắn muốn cô hạnh phúc cười vui, hắn muốn cô thương hắn.

Treo một mỉm cười chắc chắc tình thế bắt buộc, hắn chúc phúc cho Tâm La vẫn còn chưa biết sắp có chuyện thay đổi.

Đảo mắt, ngày hè cũng đã tới. Anh Nhất được ba hết lòng truyền thụ, công phu quyền cước đã học được rất tốt, thân thể cũng cường tráng lên. Hiện tại, trừ Tâm La, hắn thích nhất đi theo ba.

Xem cha con bọn họ dần dần chung đụng vui vẻ hòa hợp, vừa nói vừa cười, Tâm La ngoài vui mừng còn có sầu não. Cô không phải là người chậm lụt, biến chuyển của Hải Khiếu cô đều nhìn ở trong mắt. Hắn không còn là người đàn ông thâm trầm nguội lạnh khắc nghiệt như lúc đầu, hoàn toàn coi thường bảo mẫu như cô, trừ chủ nhật tuyệt ít lộ diện ở trong nhà. Hiện tại, hắn giống người đàn ông tốt tiêu chuẩn, đúng giờ tan sở về nhà, trừ phi cần thiết, quyết không đi ra ngoài xã giao, chủ nhật liền chơi đùa với con trai. Đặt mình trong ở giữa hai người, cô thỉnh thoảng sẽ có một loại ảo giác, bọn họ là một nhà ba người hạnh phúc.

Vậy mà, trên thực tế, cô bất quá là một bảo mẫu, cuối cùng phải rời khỏi. Quá đầu nhập vào, Tâm La. Cô âm thầm cảnh cáo mình, đừng phạm lỗi giống vậy nữa, yêu người không cùng một thế giới. Cô không muốn mới có một đoạn tình yêu cay đắng không có kết cục. Nên cô từ từ rút người ra, tới thời điểm tránh ra rồi.

Cô đứng dậy từ xích đu trên ban công, có một chút tâm phiền ý loạn. Là bởi vì khí trời từ từ nóng bức, hoặc là cô đã có tình cảm khác với cha con Hải Khiếu, cho nên sau khi làm quyết định rời đi lòng của cô không cách nào lắng xuống? Cô cũng không biết, nhưng cô nhất định làm gì đó để cho suy nghĩ lung tung của mình chìm lặn xuống.

Xuống lầu, Tâm La nhìn thấy quản gia đang chỉ huy người giúp việc bỏ trang trí mùa xuân thay đồ trang trí mùa hè hợp thời mới ở trong sảnh.

"Chú Toàn, cần cháu giúp một tay không?"

"Không cần, cháu là nữ, da thịt non mềm, không làm được những công việc thô trọng này, giao cho chúng tôi làm là được." chú Toàn phất tay.

"Dù sao cháu cũng rảnh rỗi đến bị khùng." Tâm La không có thói quen làm người xem chơi bời lêu lổng.

"Nhị gia không phải đã đồng ý cô tùy thời có thể đi ra ngoài, không cần xin cậu ấy sao? Muốn đi ra ngoài hóng gió, bảo tài xế đưa cháu đi là được."

Tâm La lắc đầu, trực giác cho là không ổn. Nhậm Hải Khiếu từ từ lấy lại từng quy củ của vườn Hải Nhiên khỏi người cô, nói cho cô biết, cô tùy thời có thể vào thư phòng lớn lấy bộ sách mình thích, có thể sai khiến thị vệ người giúp việc trong vườn, có thể liên lạc với bạn bè bên ngoài, cũng có thể tùy ý ra vào vườn Hải Nhiên.

Cô không thích loại đặc quyền giống được cưng chìu này.

"Không, cháu đến hậu viên một chút."

Chú Toàn nhìn bóng lưng của cô, lắc đầu. Nhị gia muốn thắng được mỹ nhân về, chỉ sợ còn phải tốn công phu lớn mới được. Tâm La quá hiểu ý nghĩa của hai chữ "bổn phận" này rồi, hơn nữa thủy chung làm theo nó. Nhị gia cho cô quyền lực lớn hơn nữa, cô cũng cẩn thủ bổn phận quyết không vượt qua nửa bước. Ai, đứa nhỏ này, quá thiện lương cũng quá cố chấp rồi. Cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mắt cũng không động tâm, thật không hiểu được cô nghĩ cái gì. Tại sao không mặc hấp dẫn quyến rũ hơn chút, đến thư phòng của ngài nhiều hơn?

Ai, thật là hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội.

Bất quá, nếu cô thật có cử động dẫn dụ Nhị gia, sợ rằng Nhị gia chẳng những sẽ không thích cô, còn có thể đuổi cô ra khỏi Nhậm gia? Người đàn ông mâu thuẫn a. Chú Toàn cả đời chưa bao giờ yêu đương kết hôn sinh con cảm khái.

Cụ ông mâu thuẫn một hồi cười một hồi lo, người giúp việc bên cạnh nhìn đến mọi người không giải thích được.

Tâm La một mình đi lửng thững ở vườn sau, bỗng dưng, cô nở nụ cười.

Vườn sau có một hồ bơi hình nửa vầng trăng, luôn dùng hai tấm thép có thể di động che lại, để phòng ngừa ngoài ý muốn rơi xuống. Hiện tại, hai tấm thép đã mở ra như hai cánh cửa sổ, hồ bơi đã được quét sạch sẽ, đổ đầy nước. Ao nước trong suốt, giống như đang cho gọi cô.

Cô nhìn áo sơ mi màu trắng và quần dài bảy phần màu xám tro trên người mình, vừa có thể nhìn hồ bơi, lại nhìn bốn phía, rốt cuộc, cô cởi giày, đặt nó bên hồ bơi, đưa tay thử nhiệt độ nước. Ô, ôn hoà. Sau khi làm vận động nóng người, cô dùng một cú nhảy duyên dáng, nhảy xuống nước.

Bơi qua lại mấy vòng rồi, cô ngửa lơ lửng ở trên mặt nước, nheo mắt lại nhìn không trung, nhớ lại điện ảnh kinh điển San Hô Màu Lam. Nếu như, có thể ở chung một chỗ với người yêu, cả đời vây ở địa phương xinh đẹp cũng tốt. Vậy mà cuộc sống trước sau như một thực tế, dù là tình yêu cũng không thể thay đổi cuộc sống quá mức thực tế này, dây dưa nhiều năm với người yêu, cuối cùng bất quá là rơi xuống kết quả thân tâm đều mệt. Cuối cùng, năm tháng đơn thuần yêu mà không trộn lẫn bất kỳ thực tế đã một đi không trở lại rồi.

Ngược lại hiện tại, buông xuống chờ đợi đối với người, dấn thân vào trong vườn Hải Nhiên làm một bảo mẫu toàn chức, cô ngược lại chân chính có cơ hội hưởng thụ cuộc sống. Trừ chủ mướn phân chia, cô cũng không có quá nhiều cố kỵ, tuân thủ bổn phận, cô không thiếu cái nào. Còn lại, cô không cần khổ đợi một người chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, cũng không cần phải lo lắng công việc người nọ thuận lợi hay không, thân thể khỏe không, cuộc sống nhàn nhã nhưng cũng nhanh như nước. Cô ở Nhậm gia, đã sắp bốn tháng.

Tâm La nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi, mặc cho mình trầm xuống.

Trầm luân thôi, ngươi thích loại cuộc sống này, nhàn nhã tự tại lại không có áp lực, cho nên ngươi mới có thể phiền não. Muốn ở lại, cũng không lý do; muốn đi ra, lại không bỏ được. Mật Tâm La, ngươi thật bị cuộc sống nhẹ nhõm thanh nhàn này câu dẫn, không đi nữa, chỉ sợ không thể đi được.

Đột nhiên, có người nhảy xuống ao nước, vọt tới bên cạnh Tâm La, một tay ôm bủng của cô, lập tức kéo nàng từ đáy lên mặt nước.

Tâm La cả kinh, không kịp giãy giụa đã sặc mấy ngụm nước ở trong miệng mũi.

"Em muốn tự chết đuối sao? !" Nhậm Hải Khiếu cơ hồ là gầm thét hỏi. Hắn nói về nhà trước tan việc, muốn nói cho cô và con trai biết hôm nay là Đoan Ngọ, hắn muốn dẫn bọn họ đi ra ngoài ăn cơm. Vừa vào cửa, chú Toàn nói cô tới vườn sau, hắn chưa thay quần áo đã tới tìm cô. Ai biết vừa vào, chỉ nhìn thấy một đôi giày vải của cô ở cạnh bể bơi, đến gần vừa nhìn, lại là cô không nhúc nhích chìm ở đáy ao. Trong nháy mắt, mạch máu cả người hắn ngưng kết, không kịp ngẫm nghĩ nữa liền như nổi điên nhảy vào trong ao vớt cô lên.

Đợi đến nổi trên mặt nước, nghe thanh âm khụ sặc của cô, ba hồn bảy phách của hắn mới coi là phục hồi như cũ. Sau đó hắn không nhịn được rống cô. Đã bao nhiêu năm, hắn đều chưa từng mất khống chế thất thố như vậy. Hôm nay, chẳng qua là nhìn cô chìm ở dưới nước, cũng đã khiến hắn mất hồn, nếu như, thật có một ngày mất đi cô –

Hắn không dám tưởng tượng.

"Thật xin lỗi." Tâm La trực giác nhận lầm, qua mấy giây mới tỉnh ngộ. "Tôi chỉ muốn ở dưới đó một lát, anh đừng lo lắng."

"Trời." Hắn ôm chặt lấy cô. "Không cần làm anh sợ, không cần có lần tiếp theo."

"Tôi không sao." Tâm La tránh ra ngực của hắn, bơi một vòng qua lại. "Anh xem, tôi rất khỏe."

"Nếu tới bơi lội, tại sao không đổi đồ tắm?" Hải Khiếu trầm giọng hỏi. Hại hắn cho là cô trượt chân rơi xuống nước. Thật là đủ hoang đường.

"Tôi chỉ tạm thời có ý, trước đó cũng không tính toán muốn xuống nước." Tâm La năm chìm năm nổi trong nước. "Nhị gia cũng không phải sao?" cô cười chỉ Tây phục kiểu mùa hè màu đen trên người hắn, biết nó hoàn toàn tiêu tùng rồi.

Hải Khiếu lắc đầu, mới vừa rồi ở lúc lúng túng nhất không phòng bị nhất, cô mới quên phân chia chủ mướn, một khi tỉnh táo lại, hắn ở trong miệng của cô, liền lại thành "Nhị gia". Suy nghĩ một chút hắn cũng thật thất bại, khẩn trương cô như thế, cô lại giống như bất tri bất giác.

Tâm La bơi về bên hồ bơi, hai tay chống cạnh bờ ao, cánh tay vừa dùng lực, liền lên bờ. Mang giày, cô xoay người, vươn bàn tay cho Hải Khiếu.

"Nhị gia, đi lên a. Chúng ta tốt nhất trở về thay quần áo, nếu không tuy là mùa hè, nhưng khoác một thân áo ướt này, cũng khó tránh khỏi sẽ lạnh."

Hải Khiếu nhìn tay trắng noãn mãnh khảnh của cô, lại men theo tay của cô nhìn lên trên, ánh mắt đột nhiên trầm xuống. Áo sơ mi màu trắng của cô ngâm nước rồi dính ở trên làn da, dán chặt trong suốt rất giống là tầng da thịt thứ hai, từ góc độ của hắn nhìn sang, hai vú đường cong đầy đặn của cô, trong lúc lơ đãng đã lay động dục vọng của hắn.

Hắn lẩm bẩm khẽ nguyền rủa một câu, nhắc nhở mình, phải cải biến hồ bơi ngoài nhà thành trong nhà, hắn tuyệt không rộng rãi, chịu ở nơi công chúng cùng chia sẻ đường cong khéo léo của cô.

Hải Khiếu vươn tay mặc cho cô kéo hắn lên bờ, tiếp cởi xuống tây trang của mình, khoác lên trên người của cô.

"Trước khi xây lại hồ bơi, cấm chỉ em trở lại bơi lội!" Hắn hung tợn giao phó.

Tâm La nhún vai một cái, hắn là ông chủ, hắn nói là phải.

Hải Khiếu áo não nhìn chăm chú vào người phụ nữ rõ ràng xem thường, phút chốc nắm chặt lấy bả vai của cô, cúi đầu chiếm lấy môi của cô.

Tại sao hắn cơ hồ bị cô dọa cho sợ đến gần chết, cô lại như không có sao không nhúc nhích? Hắn tức giận nghĩ, càng hôn sâu hơn nụ hôn đã khát vọng lâu rồi này. Hắn chính là làm quân tử quá lâu, mới khiến cho cô bỏ rơi hắn đến thế.

Môi của cô như người của cô, rõ ràng nhàn nhạt, nhưng lại làm kẻ khác không tự chủ được đắm chìm, muốn thâm nhập hiểu rõ hơn.

Ở thời điểm hai người sắp không cách nào hô hấp, Hải Khiếu mới thả cô ra, lại vẫn nắm chặt lấy vai của cô, thẳng tắp trông vào trong linh hồn của hắn.

"Đây là phí an ủi tâm hồn của anh, Tâm La thân yêu."


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014





XtGem Forum catalog