Insane

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Chibbi
Game Chibbi
MXH thú vị nhưng thao tác rất dễ dàng để bạn có thể: kết bạn, hôn, gửi thư hay thể hiện tính cách của mình
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

"Cái vấn đề này, tối nay anh sẽ nghiêm túc bới với em, anh bảo đảm." Hắn kéo cô đứng dậy, lại kêu con trai. "Đi thôi, đi ăn cơm trước."

Tâm La cũng không hỏi tới, nhưng cô đã biết một chút về chuyện mẹ của Anh Nhất. Trừ lần đầu tiên gặp Anh Nhất được nghe hắn nhắc về mẹ, sau đó chính là chuyện đánh nhau vì mẹ ở lễ người mẹ, cô cũng không có nghe hắn nói tới mẹ nữa. Đứa bé kia rõ ràng là nhớ mẹ của mình hơn nữa khát vọng lấy được tình thương của mẹ, nhưng, một bé trai chưa tới chín tuổi có thể hoàn toàn không nói đến mẹ của mình, thực là hiện tượng tốt bất đắc dĩ.

Trên bàn cơm, Hải Khiếu tuyên bố lúc nghỉ sẽ mang Anh Nhất đi ra ngoài du lịch.

Đông Trẫm kêu lên đầu tiên.

"Tôi cũng muốn đi."

"Không thức thời." Nhậm Thất trợn trắng mắt, không chịu nổi hắn.

"Đông lão đã xuống tối hậu thư, cậu không muốn kết hôn sinh con cũng không sao, nhưng sang năm lúc này ông muốn bồng cháu." Hải Khiếu nhàn nhạt chuyển cáo Đông Trẫm. "Lệnh tôn muốn anh chuyển cáo cậu, nếu như cậu không cách nào đạt thành tâm nguyện của ông, ông liền ném Đông Đường cho cậu, tự mình tiêu dao khoái hoạt. Còn nữa, ông cảnh cáo cậu, trừ phi cậu có bản lãnh núp trong vườn Hải Nhiên cả đời, nếu không. . . . . ."

Đông Trẫm không chút nào để lời cha nguy hiếp ở trong lòng.

"Tôi không quan tâm, cùng lắm thì cũng học bác Nhậm, ném cho thuộc hạ xử lý, mình bỏ đi không gì vướng víu, sớm thoái ẩn giang hồ."

"Thoái ẩn giang hồ?" Nhậm Thất lạnh lùng hừ một tiếng, "Có người thì có giang hồ, người chính là giang hồ."

Tâm La nhẹ giọng cười, không nghĩ tới Nhậm Thất đáng yêu như vậy. Nhưng cũng không thể theo lời hắn được.

"Đông thiếu." cô chậm rãi mở miệng.

"Tâm La thân yêu, có chuyện gì?" Đông Trẫm cợt nhả trả lời.

"Trên thế giới kiên cường không có gió, cũng không có bí mật vĩnh viễn sẽ không bị biết. Bị người nắm giữ bí mật, sẽ là nhược điểm trí mạng, mà bí mật được tự truyền đi, có lẽ cũng sẽ không tạo thành bất kỳ quấy nhiễu. Anh thấy thế nào, Đông thiếu?"

Ánh mắt trêu chọc của Đông Trẫm trong nháy mắt trở nên bén nhọn lạnh lùng, giống như lưỡi dao sắc bén có thể đâm thủng da thịt, nhưng khóe môi hắn vẫn treo một nụ cười, sau đó, ánh mắt của hắn lại trở lại tản mạn lúc trước.

"Mật Tâm La, anh chưa từng chân chính bội phục một người, nhưng anh thật sự bội phục em. Nếu không phải đã sớm có người thần hồn điên đảo động xuân tâm, cảnh cáo anh đừng đụng em, anh thật rất muốn cưới em làm lão bà đấy."

"Sợ chỉ sợ tôi thật sự đáp ứng anh, lại chỉ sợ anh tránh tôi không kịp." Tâm La trừng mắt nhìn. Cô sớm đã cảm thấy Đông Trẫm không đúng chỗ nào, chẳng qua không xác định đến tột cùng là tại sao. Nhưng hôm nay phản ứng của Nhậm Thất xác nhận hoài nghi của cô. Điều này cũng giải thích tại sao Nhậm Thất là người duy nhất có thể khắc được Đông Trẫm. Nhậm Thất đang hết sức kháng cự à? Kháng cự không khỏi hấp dẫn, kháng cự không cách nào giải thích động tình.

Cô nhìn Hải Khiếu, Hải Khiếu không lộ vẻ gì, vẫn dáng vẻ trấn định như thường.

"Anh biết cái gì sao?" cô bật thốt lên hỏi.

"Biết cái gì?" Hải Khiếu hỏi ngược lại.

"Chính là –" cô nhìn Đông Trẫm, Đông Trẫm cũng đang nhìn cô. Cô thở dài, thôi. "Lòng hiếu kỳ của tôi tỉnh lại mấy phút đồng hồ rồi, lại ngủ say. Tôi ăn no, xin lỗi không tiếp được."

"Tâm La, nếu như có lúc em ngán ở trong vườn Hải Nhiên này rồi, hoan nghênh em tới Đông Đường làm khách." Đông Trẫm nói ở sau lưng cô.

"Sẽ không có ngày đó." Hải Khiếu trầm giọng trả lời thay Tâm La.

"Hải Khiếu." Đông Trẫm trịnh trọng gọi hắn, thay đổi tác phong xảo quyệt thường ngày.

Hải Khiếu sửng sốt, từ hắn chính thức tiếp chưởng Nhậm thị, Đông Trẫm chưa bao giờ kêu tên của hắn nữa, làm như cố ý tránh né, trước sau như một cười giỡn gọi hắn "Nhị gia" .

"Tâm La là một cô gái đáng quý trọng, đừng cho cô bị bất cứ thương tổn gì nữa."

"Anh sẽ." Hắn bảo đảm.

Đông Trẫm cười, quay đầu hỏi Nhậm Thất: "Nếu như mà tôi không phải là tôi, cậu còn có thể là cậu sao?"

Nói xong, hắn cũng đứng dậy, đi ra ngoài.

Nhậm Thất kinh ngạc nhìn chăm chú vào bóng lưng ưu nhã rời đi của hắn, có loại dự cảm, vô luận hắn hay là Đông Trẫm, cũng sẽ không như thế này nữa. Tất cả đều không giống như trước nữa, hắn sớm nên phát giác. Mà, hắn không biết nên làm sao đây.

"Tiểu Thất, mau đuổi theo, nói cho hắn biết đáp án của cậu. Nếu không, cậu vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nói." chú Toàn vỗ bờ vai của hắn một cái.

Nhậm Thất lắc đầu một cái, Hải Khiếu cũng lắc đầu, chú Toàn nhìn, cũng chỉ lắc đầu.

"Chân trời góc bể cũng có nơi tận cùng, chỉ có tương tư không bến bờ. Tiểu Thất, cậu không hối hận là tốt rồi." Lão quản gia không tiện nói cái gì nữa. Cả Tâm La cũng nhìn ra được bí mật, ông cụ đã trải qua tang thương như ông làm sao lại không nhìn ra? Không nói, là bởi vì ông không muốn tạo thành bất tiện. Vậy mà hôm nay xem ra, rất nhiều chuyện người định không bằng trời định. Ông thở dài một tiếng, chỉ mong có thể đánh thức tiểu Thất.

"Chú Toàn, có lời gì đừng ngại nói thẳng." Hải Khiếu nhìn về phía cụ ông như cha.

"Chuyện này, cho dù tôi nói, các cậu cũng chưa chắc tin tưởng. Nếu các cậu tin tưởng, như vậy các cậu đã sớm phát hiện. Tối thiểu, Tâm La phát hiện rồi. Nếu cô không nói, tôi cũng sẽ không nói." Chú Toàn hơi khom lưng xuống. "Phật viết: không thể nói."

"Tâm La emđã ngủ chưa?" Hải Khiếu tiến vào phòng của Tâm La trong đêm tối lần nữa.

"Em đã ngủ." Thanh âm của cô nhẹ nhàng vang lên. Ở trong trạch viện thật to mà xinh đẹp này, cô lại tìm được xung động làm nũng, không lo lắng hắn không vui, không lo lắng có vẻ quá tùy ý, cô chỉ làm mình là tốt rồi.

Hải Khiếu không nhịn được bật cười. Hắn để mặc cho cô dùng một mặt chân thật nhất đối đãi hắn, hơn nữa làm không biết mệt. Ngồi ở bên người của cô, nghiêng dựa vào cột giường, hắn thanh thản mở rộng hai chân to dài của hắn.

"Lúc cơm tối em và Đông Trẫm làm trò bí hiểm gì?"

Tâm La lật người, dùng chăn bao lấy mình, nằm nghiêng mặt ngó hắn.

"Em cho là Nhị gia đoán không được. Nếu như Nhậm Thất có chút mù tình thì còn có lý, nhưng Nhị gia cũng có, thì quá không nên rồi."

"Đàn ông có đôi khi rất hồ đồ và chậm lụt. Vĩnh viễn không biết thương người trước mắt." Hải Khiếu có điều ngụ ý.

"A? Nhị gia nói, là mình?" Tâm La chống nửa người lên, rất có hứng thú hỏi.

"Thế nào, rõ ràng như vậy?" Hắn cười yếu ớt không dứt trong bóng tối.

"Đại đa số đều như vậy, không riêng Nhị gia." cô nghe được ra chế nhạo trong giọng điệu của hắn.

"Đúng vậy." Hắn không thể không cảm khái. Cũng may, có chút tiếc nuối cũng không phải không cách nào đền bù. "Muốn nghe chuyện xưa hay không?"

"Chuyện xưa bên giường?" Tâm La cũng không cự tuyệt.

Hải Khiếu bị khẩu khí dí dỏm của cô chọc cho vui vẻ mà cười, đột nhiên cảm thấy tất cả cũng không phải khó khăn như vậy.

"Em biết lai lịch Nhậm thị chứ?"

"Nếu nói là hoàn toàn không biết, thật sự là lời nói dối; nếu nói là biết, không khỏi quá nói khoác. Biết sơ lược một chút." Tâm La cũng không giấu giếm chuyện thật cô cũng không phải ngu ngốc.

Hải Khiếu trầm ngâm một lát, sau đó hắn hoạt động hai chân, để cho mình nửa nằm bên cạnh cô.

"Em đã biết sơ một hai điều, nên hiểu, bối cảnh của người như anh, rất khó quen bạn bè thật, bạn gái cũng giống vậy. Thuở nhỏ, người ra vào trong nhà của chúng ta, không khỏi là nhân vật nổi danh lừng lẫy. Anh và anh hai, cùng biết một người con gái của đại ca xã hội đen, sau đó cùng nhau lớn lên. Nếu nói là thanh mai trúc mã, cũng không quá đáng. Cha của cô vẫn hi vọng cô gả cho một trong hai anh em anh, làm đám cưới để đạt tới mục đích củng cố thế lực. Nhưng ông vẫn chậm chạp không thể quyết định gả con gái cho người nào. Anh trai của anh là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng anh ấy lại không đủ hung ác tàn nhẫn, vì thế cha của anh vẫn rất đau đầu, dù sao chúng ta không phải là gia đình tầm thường." Hắn cười nhạt, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. "Anh và anh trai cũng thích cô gái kia, nói cạnh tranh công bằng. Nhưng, người trong lòng của cô là anh hai nho nhã lịch sự. Em có thể tưởng tượng anh trẻ không phục cỡ nào, chúng ta là anh em ruột cùng mẹ, cùng anh tuấn, cùng bối cảnh, anh kém anh trai chỗ nào đây? Cho nên anh tự nhiên không chịu buông tha cho cô, rộng rãi chúc phúc bọn họ. Sau đó, cha anh quyết định giao gia nghiệp lớn cho anh, mà để cho anh hai anh đi làm chuyện anh ấy thích. Sau khi cha của cô gái kia biết, liền ép cô gả cho ta, cô cũng không thể làm trái với ý nguyện của cha, lại càng không cam lòng buông tha cho tình yêu của mình, liền uống đến say khướt chạy tới chỉa vào người của anh khóc rống. Anh rất tức giận, đã nói: một đứa bé đổi cả đời. Anh cho là chỉ cần có con của chúng ta, cô sẽ đổi ý. Rất ngây thơ phải hay không? Cô dám nói được. Lúc đó anh vừa cao hứng vừa tức, cao hứng anh có có cô, tức giận cô vì ở chung với anh trai của anh, thà dùng đứa bé đổi cả đời. Đang ở chúng ta quấn quít trên giường thì anh hai trở lại, vọt vào phòng của anh. Em có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó hỗn loạn cỡ nào. Châm chọc là, chính là đêm đó, cô mang thai Anh Nhất, cũng chính là đêm đó, anh đồng thời mất đi anh trai và cô ấy. Anh trai tức giận đi xa Italy, lại vì tức giận cưới Tĩnh Nhân đã xảy ra tình một đêm với anh ấy. Cô không chịu tha thứ anh, nói chúng ta đều không phải thật yêu cô, anh hai không phải, anh cũng không phải. Sau khi sinh ra Anh Nhất, cô thường ném con cho anh, tự mình đi du lịch chung quanh. Ba bốn năm này, cô dứt khoát ném Anh Nhất cho anh."

"Cô đi nơi nào?" Tâm La hỏi. Anh Nhất bị tổn thương. Thì ra lại có quá trình tổn thương như vậy.

"Cô ấy đi Milan, muốn đuổi theo tình cảm chân thành thuộc về mình ." Hắn thở dài, cô không biết, cuối cùng cái gì cũng không được. "Trước đây không lâu anh hai gọi điện thoại cho anh, anh ấy và Tĩnh Nhân đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi. Mà cô bị thất vọng, cũng sắp trở lại."

Tâm La không nói, tim mơ hồ đau, bởi vì một cô gái khốn khổ vì tình khác, cô càng không may hơn mình, kẹp giữa cha và người yêu, giữa ích lợi và chân tình, tiến thối lưỡng nan.

"Tâm La," thấy cô trầm mặc, Hải Khiếu có chút bối rối, hắn tự tay đụng vào gương mặt của cô, lại sờ tới một tay thấm ướt. "Thế nào?"

Tâm La lắc đầu, giật mình mình không ngờ lệ rơi đầy mặt.

Hải Khiếu sốt ruột, không quen sự im lặng của cô, kéo thân thể của cô qua. "Tâm La, thế nào?"

"Em ——" giọng mũi của cô nồng đậm. "Khổ sở vì cô, tất cả cũng đã từng mến nhau, lại cuối cùng không thể gần người yêu mà khổ sở. Rõ ràng có thể sớm sớm chiều chiều, rõ ràng có thể nắm tay đến đầu bạc, rõ ràng có thể. Tại sao phải bỏ qua lẫn nhau?"

Hải Khiếu đè cằm mình trên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng lắc lắc cô, an ủi.

"Hư —— không sao. Sau khi khóc lại vô sự rồi, Tâm La." Hắn không ngừng khẽ hôn cô. "Em là Tâm La kiên cường của anh, cho dù muốn tách ra với người yêu, cũng sẽ cười nói hẹn gặp lại. Vui vẻ sung sướng hạnh phúc mới là màu sắc em nên có."

Tim của hắn bởi vì cô khóc thút thít mà níu chặt. Trái tim giống bị một lực lượng vô hình hung hăng nắm, khiến cho hắn không thở nổi. Vào giờ phút này, hắn rốt cuộc thừa nhận với mình, đúng như lời Nhược Diệp, hắn chưa từng chân chính yêu Nhược Diệp. Lúc Nhược Diệp khóc thút thít hắn còn có thể tàn nhẫn nói lên điều kiện đổi lấy trinh trắng của cô để cô phục tùng, nhưng —— hắn không thể chịu được Tâm La thương tâm bi thương, mảy may cũng không được. Hắn chỉ hi vọng nhìn thấy cô cười đến sáng như hoa xuân, nghe lời nói dí dỏm của cô. Tình yêu của hắn, tới rất mạnh mà không kịp làm phòng ngự.

Lần này, hắn không muốn làm hư tất cả, mất đi người có thể sớm sớm chiều chiều, có thể nắm tay bạc đầu.

Chậm rãi đè cô té trên giường, hắn cúi đầu, hôn lên trên mặt mang theo vị nước mắt hơi mặn của cô.

Tay của hắn dọc theo mặt mày khéo léo của cô, nghiêm túc như muốn khắc sâu cô vào trong linh hồn. Mơn trớn lông mày tựa như trăng rằm của cô, mơn trớn sống mũi không phải rất thẳng của cô, mơn trớn cằm nhọn khéo léo của cô, cuối cùng dừng lại trên cánh môi đầy đặn của cô. Môi của hắn cũng ngừng lại ở khoảng không cách môi cô khoảng 1cm.

"Tâm La, anh sẽ không phát lời thề vô ý nghĩa, anh chỉ muốn yêu em, không chỉ tối nay, cũng không chỉ thân thể. Nếu như em không muốn, chỉ cần đẩy anh ra, anh sẽ không làm trái với ý nguyện của em." Hắn chạm môi của cô thì thầm.

Mặt của Tâm La lập tức đỏ. Cô quên rơi lệ, thân thể to lớn đè ở trên người cô tản ra hơi thở nóng bỏng, cháy lòng của cô, dường như muốn thiêu hết tất cả của cô. Cả người cô xụi lơ, không dùng được một chút khí lực, càng không nói đến đẩy hắn ra.

"Anh đã cho em cơ hội, Tâm." thanh âm của Hải Khiếu trở nên thấp trầm hấp dẫn. Sử dụng môi và tay của hắn, thi triển ma lực dục vọng ở trên người của cô, đốt tất cả ngọn lửa, đẩy hai người đến thiên đường hoan ái.

Mà đêm, còn dài hơn.

Ánh mặt trời, xuyên qua khe hở rèm cửa sổ sát đất màu lục, rải vào bên trong phòng.

Tâm La dần dần tỉnh lại, chậm rãi nâng lông mi lên, rọi vào mi mắt cô, là một lồng ngực rộng rãi mà bền chắc của phái nam, da thịt màu lúa mạch sáng, bắp thịt căng đầy. Cô có mấy giây mờ mịt, không biết đêm nay là đêm nào, cũng không biết người ở chỗ nào, lại càng không biết là ảo là thật. Nhẹ nhàng chuyển động thân thể, cô phát hiện mình bị ôm trong một đôi cánh tay sắt.

Rũ lông mi xuống, cô nhớ lại đêm qua. Ngoài kinh ngạc, là mật ngọt. Người đàn ông ôm cô thật chặt, cực độ nhiệt tình, mang theo cô leo lên đỉnh núi vui thích, một lần lại một lần. Hắn cuồng dã nhiệt liệt hấp dẫn giống như mong mỏi một đời một thế, hắn cho cô hạnh phúc cực hạn của người phụ nữ. Mà tư thế hắn ôm chặt lấy cô, tràn đầy tham muốn giữ lấy, khiến cho cô cảm thấy được quý trọng.

Bên môi dâng lên một nụ cười, cô lặng lẽ thở dài, dựa vào lồng ngực hắn, phóng túng chính mình hưởng thụ ấm áp của hắn, dựa vào thân thể khỏe mạnh khiến cho cô an tâm.

Hải Khiếu từ sáng sớm đã tỉnh rồi. Hoan ái cả đêm khiến hắn thấy có chút không thành thật. Chỉ có thân thể xinh đẹp bị hắn ôm chặt trong hai tay, chứng minh tất cả xảy ra không phải là một giấc mộng quá mức tốt đẹp. Hắn cúi đầu hôn cái trán trắng noãn của cô, trên mặt lạnh lùng dâng lên nụ cười ôn nhu. Hạnh phúc a, chính là cái phút chốc mỗi ngày tỉnh lại, vừa mở ra mắt có thể nhìn thấy người yêu nằm ở trong ngực.

"Tâm, anh biết rõ bây giờ em vẫn không thể lập tức tin tưởng vào tình yêu, cũng không thể lập tức tin tưởng anh. Nhưng không cần gấp gáp, anh sẽ không ép em, anh có thể chờ, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh. Em có thể từ từ nếm thử, tín nhiệm một người, yêu một người lần nữa; có thể nếm thử vui vẻ tốt đẹp sớm chiều sống chung. Chúng ta, còn có Anh Nhất, nếm thử chia sẻ tất cả." Hắn nỉ non tự nói. "Anh không muốn chúng ta bỏ qua nhau, cho nên, Tâm, thân yêu, em phải phụ trách với anh, không thể bội tình bạc nghĩa; không thể bỏ đi sau khi anh động tâm với em; không thể không yêu em."

Tâm La nhắm mắt lại, làm bộ cô còn đang trong giấc mộng, không có nghe thấy lời nói có chút vô lại có chút bốc đồng đó.

"Thân yêu, em đã không có phản đối, như vậy chính là đồng ý."

Nói xong, Hải Khiếu mỉm cười, trong mắt sáng lóe lên ánh sáng ôn nhu quyến luyến. Sau đó hắn nhắm mắt lại, ngủ thật say.

Mấy ngày nay Tâm La nhìn thấy Hải Khiếu, sắc mặt luôn ửng đỏ. Hôm đó, cô tỉnh lại một lát, liền lại ngủ thiếp đi trong cánh tay kiên cố của Hải Khiếu, cho đến mặt trời lên cao, Anh Nhất đến cửa tìm cô, bắt gặp hình ảnh cô và Nhậm Hải Khiếu ôm nhau ngủ tại chỗ.

Nhậm Hải Khiếu da mặt dày siêu cấp đuổi con trai ra khỏi phòng của cô xong, sau đó mặc quần áo vào, đường hoàng đi ra cửa phòng của cô, còn lớn tiếng nói với cô vẫn đang chui đầu vào trong chăn: "Em yêu, em nghỉ thêm một lát. Anh bảo người đưa cơm lên cho em."

Sau, qua một tuần ròng rã, lão quản gia ngày ngày đều nấu đồ bổ cho cô ăn; tất cả người làm ở Hải Khiếu ngầm cho phép bắt đầu gọi cô "Phu nhân", Anh Nhất càng lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ hỏi hắn lúc nào thì mới có thể thêm em trai hoặc em gái. Duy có Nhậm Thất vẫn mặt lạnh, rõ ràng là lo lắng phiền não.

Mà người khởi xướng, thì gương mặt tuấn tú tươi cười, bó tay bàng quan, vui khi việc thành.

Tâm La ngồi ở trong vườn hoa, hơi phiền não. Cô cũng không phải là ghét bài xích tất cả xảy ra, chẳng qua là, cô còn chưa quen.

"Mật tiểu thư, điện thoại." Nhậm Thất im lặng đến gần, đưa điện thoại lên.

"Mật Tâm La." cô nghe điện thoại.

"Hel­lo, em yêu –" Thanh âm hài hước nhạo báng của Đông Trẫm truyền vào trong tai của cô. "Tâm La, hạnh phúc nha. Nhị gia chưa từng dùng tiếng gọi buồn nôn này để gọi bất kỳ phụ nữ nào bên cạnh hắn. Ha ha, người chờ đợi thật có phúc, nước trời là của họ."

"Đông thiếu!" cô thẹn quá thành giận quở nhẹ.

"Hắn có tình với em, không cần bỏ lỡ đoạn duyên phận này." Thanh âm của hắn trong nháy mắt hơi xuống thấp.

"Em sẽ cẩn thận cân nhắc." Tâm La bảo đảm với hắn.

"Vậy thì tốt. Hẹn gặp lại." Đông Trẫm cúp điện thoại trước.

Tâm La giao trả điện thoại cho Nhậm Thất đợi ở một bên, khi hắn muốn xoay người rời đi thì gọi hắn.

"Nhậm Thất."

"Dạ, Mật tiểu thư." Hắn dừng bước lại, quay người lại.

"Tại sao, gần đây anh nóng nảy như vậy?" cô quyết định đẩy hắn một cái. Rất nhiều việc, thật ra thì vốn cũng rất đơn giản, chẳng qua là người trong cuộc không thông suốt, giống như cô trước kia.

"Nếu như Mật tiểu thư không có chuyện khác, xin thứ cho tôi xin lỗi không tiếp được." Hắn đột nhiên cảm thấy vẻ lạnh nhạt trên mặt cô hết sức chói mắt.

"Có phải bởi vì Đông thiếu hay không?" cô thong thả ung dung hỏi lúc hắn nhíu mày. "Đột nhiên, hắn mai danh ẩn tích khỏi vườn Hải Nhiên, người luôn thích đối nghịch làm trái với anh bỗng dưng chẳng quan tâm anh, biến mất khỏi cuộc sống của anh, thực là chuyện bất đắc dĩ hay chuyện tốt?"

Khóe miệng Nhậm Thất giật giật, nhưng không phát ra một câu, cũng không có quay người.

Tâm La cười cười, chịu nghe cô nói chuyện chính là hiện tượng tốt.

"Ở trên thế giới này, có thể có một người không chút kiêng kỵ nào tới cãi nhau trêu chọc buồn bực, cũng là một loại hạnh phúc. Dù sao, người chịu nói thật ra không nhiều lắm, nếu không quý trọng, mất đi sẽ rất khó thu lại. Sao không đi gặp anh ấy? Núi không tới dựa ta, ta liền đi dựa núi. Vô luận anh lo lắng cái gì, nhưng cứ giữ lại anh ấy, rồi nghĩ đường giải quyết a."

Nhậm Thất sâu sắc nhìn người phụ nữ thản nhiên mặc áo trắng quần đen cũng đẹp tựa như hoa trước mắt, xoay người chậm rãi tránh ra, bên trong gió mùa hè, truyền đến thanh âm lãnh đạm của hắn.

"Cám ơn cô, Tâm La."

Tâm La nghe, im lặng bật ra nụ cười, ha ha, rốt cuộc a rốt cuộc, hắn không lãnh đạm lễ độ kêu cô "Mật tiểu thư". Tính toán ra, cô được lời.

"Xảy ra chuyện gì, khiến cho em cười trộm giống như con gấu nhỏ uống trộm mật ong?" Hải Khiếu mặc đường trang màu xanh đi tới, cúi người ấn xuống một cái hôn trên môi cô.

"Sớm như vậy đã tan ca, hay là gần đây làm ăn ế ẩm, Nhị gia rỗi rãnh vô sự, mỗi ngày về nhà với con trai sớm?" Tâm La cười hỏi.

"Thật không dịu dàng, không hiểu phong tình còn bộc phát nghịch ngợm." Hắn nhéo chóp mũi của cô một cái, khẩu khí cưng chìu. Tiện tay cầm lên một quả cam, dùng dụng cụ lột vỏ[1] lột vỏ ra, rồi đút một múi vào trong miệng Tâm La.

"Nhị gia, em tự làm." mặt của Tâm La lại đỏ rồi. Cô không cần soi gương nhìn cũng biết, ngày gần đây cô tần tần đỏ mặt, lại không thể làm gì. "Để cho người nhìn thấy còn tưởng rằng em vô cùng quý, ăn trái cây cũng cần anh bỏ công."

"Chúng ta là người yêu, bóc quả cam cũng chỉ là một cái nhấc tay." Hải Khiếu lộ ra một khuôn mặt tươi cười thèm thuồng. "Bất quá, tiểu sinh lột cam thay cô nương, không biết cô nương cám ơn tôi như thế nào à?"

Tâm La không thể tin trừng mắt nhìn hắn một cái, cô ít nhiều cũng hiểu rõ tính tình lạnh lùng thâm trầm khắc nghiệt ở ngoài của người đàn ông này, cũng có cá tính cực đoan ác liệt vô lại, lại không biết hắn vô lại đến thế.

"Cám ơn thế nào?" cô cầm lên vỏ trái cây bị hắn tùy ý ném ở một bên ném tới, "Cám ơn thế này!"

"Xoạt! Cọp mẹ!" Hải Khiếu cười thoáng qua "Vũ khí" chạm mặt bay tớ, sau đó tới gần Tâm La, chiếm lấy vai của cô, hôn rất sâu trên đôi môi có vị trái cây của cô.

Tiếng cười đùa truyền ra trong vườn hoa sau giữa trưa. Bọn họ, từ từ triển lộ tính cách ẩn núp sâu nhất bên trong mình ra cho đối phương biết. Yêu, liền tiếp nạp toàn bộ của đối phương.

Rốt cuộc, giữa hè mới bắt đầu, trường học Anh Nhất nghỉ. Mỗi ngày bé trai đều cuốn lấy Tâm La. Sau khi Hải Khiếu tan việc cũng sẽ gia nhập bọn họ, lúc nào hắn cũng trêu chọc nói hắn đã luân lạc tới trình độ nhất thiết phải giành phụ nữ với con trai. 

Vì cuộc hành trình Tây Ban Nha, bọn họ tìm một ngày mặt trời không nóng lắm để ra ngoài mua đồ. Hải Khiếu lái xe chở bọn họ đi đến một khu buôn bán phồn hoa nhất vùng này, sau đó ba người xuống xe nhàn nhã bước chậm, cũng không có mục tiêu gì rõ rệt.

"Bọn họ nhất định phải theo ở phía sau sao?" Tâm La biết trên thực tế mỗi lần đi ra ngoài đều có người đi theo phía sau âm thầm bảo vệ.

"Từ nay về sau còn nhiều hơn một Vân Tiềm." Hải Khiếu một tay ôm vai của cô, một tay dắt tay của con trai. Không hề giấu giếm cái gì, hắn từng chút từng chút rộng mở thế giới của mình với cô. "Trong con em Nhậm thị có chữ lót là Vân, nửa số ở công ty xử lý làm ăn, còn có nửa số vẫn canh ở trong vườn Hải Nhiên đảm nhiệm vệ sĩ cận thân, vô luận đi tới chỗ nào, cũng sẽ theo đuổi. Không sao, bọn họ sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của em."

"Nhưng, cuộc sống của bọn họ thì sao? Bọn họ chẳng phải là không có không gian của mình, bọn họ cũng cần yêu đương kết hôn sinh con." Tâm La không quá có thể tiếp nhận một người vì một người khác mà buông tha cho cuộc sống chính mình thích, mỗi ngày đều chỉ là vì một người khác mà sống.

Hắn cười. "Bọn họ không cần đi theo phía sau của chúng ta 24h, bọn họ cũng có cuộc sống của mình, có người đã sớm làm cha. Em không phải lo lắng. Vả lại, em thấy anh giống ông chủ ngược đãi nhân viên sao?"

Tâm La lườm hắn một cái, "Ra vào phải cần người bảo vệ, có thể thấy được thường ngày anh làm người không thành công cỡ nào."

"Đi thôi." Liếc thấy một tiệm bán đồ dùng du lịch độc quyền liền dẫn theo cô và con trai đi vào.

Tâm La chuyên tâm chọn nón che nắng cho Anh Nhất, khăn quàng và đồ dùng, Hải Khiếu một tấc cũng không rời canh giữ ở phía sau bọn họ.

"Han­son!" Một âm thanh vui mừng của phụ nữ vang lên, sau đó một làn gió thơm nhào tới, cô nàng cao gầy mềm mại không xương ăn mặc vô cùng mốt dựa lên, thanh âm thân thiện duyên dáng kêu to. "Gần đây anh đi đâu, cũng không liên lạc người ta."

Hải Khiếu nhíu mày rậm, nhẹ nhàng tránh ra thân thể mềm mại ôm ấp yêu thương của cô nàng xinh đẹp, lui tới bên cạnh Tâm La, ôm cô và con trai. "Tiểu thư, xin cô tự trọng."

"Thế nào, có người mới liền quên người cũ rồi?" Cô nàng đến trước mặt họ khiêu khích, sau đó mỉm cười quyến rũ với Tâm La sắc mặt dửng dưng. "Chị này, Han­son là người vô tình, trở mặt giống như đối với ta, cô đừng đi vào vết xe đổ."

Hải Khiếu cơ hồ muốn một chưởng đẩy người phụ nữ ngay cả tên cũng không nhớ nổi trước mắt này ra. Nhưng, hắn không có thói quen đánh phụ nữ.

"Xin không cần sử dụng lời nói khích bác ở trước mặt vị hôn thê của tôi." Hắn lạnh giọng thanh minh. Hắn lo Tâm La sẽ tức giận.

Cô nàng nhìn ra âm trầm hung ác ở đáy mắt hắn, cũng nghe ra nghiêm túc trong miệng hắn, lui về phía sau một bước. Hắn đã không phải là Nhậm nhị gia lật tay là mây úp tay làm mưa chơi trò chơi lưỡng tính (sex giữa nam và nữ) hai bên thoả thuận ngươi tình ta nguyện trong ký ức của cô, cô hiểu ra như vậy.

"Vậy sao? Lãnh Tu La rốt cuộc cũng khẳng định quyết tâm sao? Vậy thì thật là chuyện rất tốt, cỏi đời này sẽ ít đi phụ nữ thương tâm vì ngài. Chị này, chị thật là công đức vô lượng."

Nói xong, cô nàng bỏ đi nhanh như gió như lúc mới tới, trong không khí chỉ còn lại mùi thơm hoa hồng nồng nặc.

Một hồi trầm mặc tràn ngập ở giữa hai người.

"Tâm –" Hải Khiếu không biết nên giải thích với cô chuyện tình dục hoang đường lúc trước thế nào.

Tâm La lại cười, tiếng cười như chuông.

"Cô ấy thật đáng yêu, không phải sao? Đối mặt với anh vẫn có thể thẳng thắn, cô nàng hoang dã xinh đẹp lại dám yêu dám hận, thật làm cho người ta hâm mộ. Nhị gia, em không bằng cô chút nào."

Đây không phải là lời khiêm tốn ra vẻ của cô. Nếu như, cô có một phần mười quả quyết của cô nàng kia, cuộc đời của cô đại khái tuyệt sẽ không giống năm tháng trước kia?

"Mỗi hoa hợp mỗi mắt, anh lại cảm thấy như em mới khiến người trìu mến, có tố chất thanh thuần và hấp dẫn đặc biệt." Hắn buồn nôn hôn lên trán cô. Cô không tìm hắn tính nợ cũ là tốt rồi, nếu không, thật đúng là chuyện bậy bạ một đống.

"Ba, cô Tâm." Anh Nhất không cam tâm bị coi thường, lên tiếng nhắc nhở người lớn sự có mặt của hắn.

"Đi, cô Tâm mời đi ăn pizza." Tâm La véo nhẹ chóp mũi hắn, sau đó dắt một cái tay của hắn chạy ra ngoài.

Hải Khiếu lắc đầu cười khổ một tiếng, đi theo. Đây chính là Tâm La của hắn, bình tĩnh tự nhiên ra chung quy lại triển lộ phong tình khác biệt ở trong lúc lơ đãng.

Trước khi đi du lịch Hải Khiếu nắm chặt xử lý một vài công vụ quan trọng ở trong công ty.

Tâm La và Anh Nhất ở nhà, trong lúc rãnh rỗi, kê một cái bàn dưới cây tử đằng, đặt thêm mấy đĩa điểm tâm, uống nước đánh cờ.

Cả vườn Hải Nhiên cũng biết đương gia chủ mẫu tương lai là một người không màng danh lợi đến nâng một quyển sách là có thể qua một ngày, tuyệt sẽ không sai khiến các người hầu làm này làm kia, cũng biết tiểu thiếu gia dính Mật tiểu thư dính thật chặt, hận không thể 24h vây quanh cô. Cho nên, nếu không cần thiết, tất cả mọi người sẽ không đi quấy rầy bọn họ vào thời điểm hai mẹ con tương lai này chung đụng..

Chú Toàn đứng ở cửa Sướng Thúy cư, nhìn hai người xa trong vườn hoa, vui mừng cảm thán.

"Tiểu Thất, cô gái thích hợp với cậu, mới là thiên sư. Giống như Tâm La với Nhị gia."

Nhậm Thất gật đầu đồng ý. Khi Nhị gia tuyên bố Tâm La là vị hôn thê của hắn trước mặt mọi người thì cô chỉ tủm tỉm đối mặt, ở sau, thái độ của cô không có bất kỳ thay đổi. Nhị gia đều cho Tâm La mật thất trong thư phòng và những trọng địa khác trong vườn Hải Nhiên, cô cũng bất quá là ung dung khen một tiếng "Đủ khí phái", hoàn toàn không có khẩn trương hoặc cực kỳ hân hoan vì đã đặt chân đến đất cơ mật của Nhậm thị, vẫn là bình tĩnh. Ngược lại là Nhị gia, giống đứa bé trai vô cùng muốn hiến vật quý, lôi kéo cô đi thăm thế giới của mình.

Có lúc hắn nghĩ, giả sử mười năm trước bọn họ gặp nhau, có thể vườn Hải Nhiên hôm nay sẽ là một cảnh sắc khác.

Lúc này, ở bên trong bộ đàm bên tai của hắn truyền đến báo cáo của phòng quan sát.

"Tổng quản, Từ Nhược Diệp tiểu thư tới chơi."

Từ, Nhược, Diệp? Hắn hồ nghi lặp lại một lần nữa, sắc mặt khó chịu nhìn về lão quản gia.

"Chú Toàn, Từ Nhược Diệp tới chơi."

Chú Toàn cũng sững sờ một chút. Từ sau khi Anh Nhất ra đời, cô không chịu đặt chân đến vườn Hải Nhiên một bước, sau đó càng thêm đuổi theo đại gia đi Milan, hôm nay sao lại tới?

"Mau mời." Dù sao cũng là mẹ tiểu thiếu gia, dù không muốn thế nào, vẫn hợp tình lý.

Tâm La ngồi ở dưới giàn hoa tử đằng[1] xa xa nhìn thấy xe Vân Trạch chạy nhanh về phía cửa lớn rồi lại chạy về, biết là khách tới.

Nhiều lần, Nhậm Thất bước nhanh tới đây, thần sắc trên mặt nghiêm túc.

"Tâm La." Hắn lại gần bên tai của cô, nhỏ giọng nói: "Mẹ Anh Nhất tới, muốn gặp nó."

Tâm La ngẩng đầu nhìn Nhậm Thất, có chút không rõ thế nào. Một người mẹ muốn gặp con trai của mình, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cần gì để ý cẩn thận đối đãi như vậy?

"Đã báo cho Nhị gia, nhưng cô ta cố ý lập tức gặp Anh Nhất. Những người chúng ta, thực là bất đắc dĩ không dễ làm chủ." Nhậm Thất lo ngại.

"Như vậy, anh vào trước đi, sau đó tôi và Anh Nhất sẽ tới." Tâm La thả ra con cờ trong tay, ngoắc Anh Nhất.

Bé trai ngoan ngoãn đi tới, rúc vào bên cạnh cô, cô vươn tay xoa mái tóc mềm mại của nó, nhẹ giọng hỏi:

"Có nhớ mẹ không? Cô ấy lâu như vậy cũng không tới thăm cháu, cháu không trách cô chứ?"

Tiểu Anh Nhất lắc đầu, hắn thích mùi thơm hoa lài nhàn nhạt trên người mê, còn có mẹ ngâm nga ca dao dễ nghe dụ dỗ hắn lúc ngủ. Mặc dù mẹ luôn không có ở đây, thật là nhiều năm cũng không về gặp hắn một lần, nhưng hắn vẫn yêu cô.

"Vậy sao." Tâm La mỉm cười, Hải Khiếu không có truyền thụ tin tức mặt xấu về mẹ vào trong tâm linh nhỏ bé của hắn, hắn cũng không ghét người mẹ không đủ tư cách, là hiện tượng tốt. "Vậy thì mau vào nhà đi, mới vừa rồi chú Hải Ngâm tới nói cho cô Tâm, mẹ cháu trở lại, muốn gặp cháu ngay lập tức."

"Nhưng –" bé trai trực giác chần chờ, cảm giác bất an, mơ hồ cảm thấy hắn vào nhà, tựu hồ sẽ mất đi cô Tâm La của hắn.

"Nhanh đi thôi, cô Tâm ở chỗ này chờ cháu trở lại chơi xong bán cờ." cô khe khẽ đẩy vai Anh Nhất một cái, thúc giục hắn mau đi vào nhà.

"Vậy, cô Tâm nhất định phải chờ cháu nha."

Tâm La cười mà không nói. TÌnh cảnh mẹ con gặp lại, cô là người ngoài, cuối cùng không tiện tại chỗ, để tránh làm một chướng ngại không tự chủ. Nhìn bóng dáng Anh Nhất dần dần đi xa dưới ánh mặt trời, cô cảm thấy giống như mấy tháng thời gian không màng danh lợi thanh thản, đã kết thúc.

Tiếp tục ngồi ở dưới giàn trồng hoa, từng chút từng chút uống nước trái cây, thỉnh thoảng hí mắt nhìn về cửa lớn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô thấy xe Hải Khiếu chạy nhanh vào, chạy thẳng tới Sướng Thúy cư. Anh Nhất vào nhà chính liền không ra ngoài nữa, làm như không người nào nhớ cô ở dưới giàn trồng hoa.

Cô tự giễu nhíu mày, thoát thân từ cảnh bị tình yêu vây khốn, còn chưa kịp thở một cái, cũng đã đặt mình trong khốn cảnh tình yêu của một người khác. Cô có thể thong dong đối mặt "bạn bè" phái nữ của Hải Khiếu, nhưng, mẹ Anh Nhất thì khác. Cô cho là mình sẽ không ăn dấm chua, đáng tiếc, cô chỉ bất quá là một cô gái bình thường.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Dụng cụ lột vỏ:


Ads

[Tiểu Thuyết] Gặp anh trong ngàn vạn người
[Tiểu Thuyết] Gặp anh trong ngàn vạn người
Sau khi Vương Hải Đằng về công ty nghe được chuyện này, còn đặc biệt gọi Bạch Lộ đến hỏi: "Khi nãy cố vấn Chương có đến hả?"
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014