XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

sat pha lang
iWin Online
Game Bài đẳng cấp đã được chứng minh hỗ trợ mọi dòng máy, cộng đồng đông vui, cực khủng.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Thấy nước mắt Thủy Băng Nhu, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt đột nhiên phiền não lại đau lòng, anh có thể cho cô mọi thứ, duy chỉ có tình thương của cha mẹ là không thể, anh cho là cô đã không còn để ý những thứ kia, không nghĩ tới kể từ sau khi gặp được cha mẹ của Lý Hiếu Huyên, cô lại bắt đầu giống như con nít ở bên cạnh anh liên tục lảm nhảm nói bọn họ đối xử với cô tốt như thế nào, có lúc khiến cvho anh cảm thấy vô cùng ghen tị, nhưng lại không thể làm gì, cho nên lúc ấy mới có thể theo ý của cô, để cho cô tiếp cận với toàn thể gia đình họ, hiện tại những ngày cô ở bệnh viện, quan tâm của bọn họ đối với Tiểu Nhu nhi không giống như là giả  anh rất cảm kích bọn họ, nhưng là nếu như đem bảo bối của anh chọc cho khóc lại không được, dù là cảm động khóc cũng không được.

\"Được rồi, con còn cảm động mà khóc nữa, đoán chừng con rể sẽ  giận mẹ đấy.\" Lý mẹ trêu ghẹo nói, bà tuy vậy nhưng lại cảm thấy rất là rõ ràng, sắc mặt của con rể đã bắt đầu khó coi, đoán chừng là đau lòng, xem ra đúng là một người đàn ông rất si tình,  bà không cần lo lắng Tiểu Nhu nhà bà sẽ bị người ta khi dễ rồi, dù sao ban đầu khi biết được chồng của Tiểu Nhu chính là một trong mười tài phiệt lớn nhất thế giới Tổng giám đốc của tập đoàn Thánh Hoàng thì trong lòng  bà cũng rất lo lắng, sợ đàn ông ưu tú như vậy sẽ không cưng chiều mỗi mình Tiểu Nhu, chỉ là từ tình huống mấy ngày này xem ra, là bà quá lo lắng rồi.

\"Anh dám! Nếu là tức giận mẹ nuôi, em liền không để ý tới anh.\" Thủy Băng Nhu nhìn Hoàng Phu Tuyệt một chút, cao giọng nói.

Đối với việc Thủy Băng Nhu cao giọng, Hoàng Phu Tuyệt nhíu nhíu đầu mày đẹp, nha đầu này thế nhưng vì lấy lòng người khác nói anh như vậy, xem ra anh phải dạy dỗ cô cho thật tốt cái gì mà coi chồng là trời, nhìn xem anh về sau phạt cô thế nào. 
\"Không dám, anh không dám, ha ha ha. . . . . . Các con từ từ tán gẫu, mẹ nên trở về nấu cơm cho ông lão ở nhà kia rồi.\" Lý mẹ chột dạ nói, bà nếu còn ở lại chỗ này, đoán chừng con rể của bà sẽ muốn làm thịt bà chứ chả chơi, con gái, mẹ nên rời khỏi chỗ này rồi, sao con còn dám dọa nạt cậu ta như vậy nha, đây không phải là tự tìm xử phạt sao! Xem ra bà bà nên tránh nhanh trước đã, tránh cho vạ đến thân.

\"Dạ, được ạ, mẹ đi đường cẩn thận, hay là để Tuyệt đua mẹ về thì tốt hơn.\" Thủy Băng Nhu nói.

\"Không cần, có tài xế của nhà mình đưa mẹ tới, con tốt nhất nên nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì thì gọi điện thoại cho mẹ.\" Lý mẹ nói, sau đó liền đí về phía cửa, nói nhảm, nếu để cho con rể đưa bà về, vậy còn không phải là bà sẽ tổn thọ mất mấy năm rồi sao, vừa rồi con rể nới chỉ nghe đến Tiểu Nhu nói không để ý đến cậu ta, cái  sắc mặt đó thật đúng là thối nha.

\"Ah. . . . . . Mẹ nuôi làm gì đi nhanh như vậy? Như là phía sau có cọp đuổi theo vậy.\" Thủy Băng Nhu nghi ngờ nói.

Anh đương nhiên biết Lý phu nhân tại sao đi nhanh như vậy, dù sao anh là một thương nhân, trên người trong lúc vô ý sẽ tản mát ra khí phách cường thế thủ đoạn vốn vẫn có khi nói chuyện với cấp dưới, làm cho người ta nhìn mà sợ, chỉ cần một cái ánh mắt đã có thể làm cho người khác sợ hãi.

Trong phòng chỉ còn lại Thủy Băng Nhu cùng Hoàng Phu Tuyệt, anh vẫn dùng một loại ánh mắt rợn cả tóc gáy nhìn cô, để cho cô cảm giác mình hình như con dê nhỏ mặc cho người ta làm thịt.

\"Em mới vừa nói gì? Hả? Bảo bối.\" Hoàng Phu Tuyệt từ từ đến gần Thủy Băng Nhu, mắt thâm thúy giống như một vịnh nước tĩnh lặng, giống như muốn nhấn chìm cô xuống đó vậy, cứ như vậy không chút kiêng kỵ đem hơi thở ấm áp phun lên trên mặt của cô, để cho sắc mặt cô vốn đỏ hồng mới lui đi không lâu lại nóng bừng.

\"Nha, nóng quá, không cần dựa vào gần như vậy nha!\" Thủy Băng Nhu đẩy một cái thân thể  như thỏi sắt to lớn nung nóng bỏng kia, hô hấp của cô vô cùng khó khăn, cẩm nhận được toàn bộ hơi thở đều là của anh.

\"Bảo bối, em vẫn không trả lời vấn đề của anh.\" Hoàng Phu Tuyệt khàn khàn nói, thấy gương mặt cô giống hệt như trái táo đỏ thì hận không được cắn một cái, nhưng là hiện tại anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nếu không cái cô nhóc không biết chết sống đích tiểu nữ tnày sẽ tức chết anh cũng không biết chừng.

\"Vừa rồi em đâu có nói cái gì đâu.\" Thủy Băng Nhu rất khẳng định nói, cái kẻ yêu nghiệt này chẳng lẽ nghĩ dùng sắc dụ dỗ cô sao, hiện tại cô vẫn còn ở  cữ! Thân thể cần được nghỉ ngơi thật tốt nha.

\"Hừ. . . . . . Không có gì? Mới vừa là ai hiên ngang lẫm liệt nói “nếu là anh dám tức giận mẹ nuôi, em liền không để ý tới anh” hả? Em không  để ý tới anh, em nghĩ để ý người nào?\" Hoàng Phu Tuyệt ghen nói, thật là vô pháp vô thiên, dám uy hiếp anh.

\"Em không có nói sai nha.\" Thủy Băng Nhu nho nhỏ nói thầm.

\"Còn nói không có nói sai, dám không để ý tới anh, hả?\" Hoàng Phu Tuyệt  làm bộ mặt ác độc uy hiếp, há mồm cắn một cái lên gương mặt đang đỏ hồng của cô.

\"A. . . . . . Thật là đau đó, muốn hủy dung hả?” Thủy Băng Nhu gắt giọng, người này thế nào càng ngày càng được voi đòi tiên, lại dám cắn mặt của cô, nếu là để lại dấu răng,  về sau cô làm thế nào đi ra ngoài gặp người đây.

\"Biết đau à nha? Mới vừa rồi lúc em nói về sau đều không để ý tới anh, lòng của anh còn đau hơn so cái này.\" Hoàng Phu Tuyệt thâm tình nói, anh có thể không cần toàn thế giới, nhưng là duy chỉ có không thể không có cô.

\"Ai bảo anh ngay cả mẹ nuôi cũng dám tức giận, mẹ nuôi là trưởng bối, chúng ta nên tôn kính trưởng bối nha.\" Thủy Băng Nhu nói.

\"Vừa rồi anh đâu có giận bà ấy, vậy em sau có còn để ý tới anh không hả? Hả?\" Hoàng Phu Tuyệt ăn vạ.

\"Để ý ..., để ý anh mà! Thật là nhột đó, không cần dựa vào gần như vậy.\" Thủy Băng Nhu cười nói, anh vào lúc này tại sao lại giống một chú nhóc rồi, cùng bộ dạng quái vật vừa rồi, quả thật là rất khó tin.

\"Không cần, ưmh. . . . . . Em thật thơm!\" đầu Hoàng Phu Tuyệt tựa vào cổ của cô nói, anh mới không cần đứng lên, thật vất vả không có người ngoài  quấy rầy, anh đương nhiên muốn nhân cơ hội sỗ sàng một chút, bởi vì đây là quyền lợi dành riêng cho anh, anh cười tà nói, một đôi tay ở trên người của cô di động, chọc cho cô liên tiếp thở gấp.

Thủy Băng Nhu cứ như vậy ở  bệnh viện  mấy ngày, trong khoảng thời gian này, không thiếu được những chuyện ghen tuông kia của  Hoàng Phu Tuyệt, không cho phép cái này, không cho phép cái đó, cực kỳ bá đạo, nhưng là thỉnh thoảng cũng sẽ tùy theo tính tình của Thủy Băng Nhu, Thủy Băng Nhu thật là càng ngày càng thích anh.

Thật vất vả nhịn đến khi có thể trở về nhà, người giúp việc giúp Thủy Băng Nhu dọn dẹp hành lý, Hoàng Phu Tuyệt nhu tình dìu Thủy Băng Nhu đi ở trên hành lang bệnh viện, Thủy Băng Nhu trong ngực ôm tiểu bảo bảo đã hơn một tháng, phía sau là toàn gia Lý Hiếu Huyên cùng bảo mẫu trong lâu đài, viện trưởng dẫn đầu một đám bác sĩ đi theo ở phía sau, cái trận thế cường đại này thật đúng là so sánh với thời điểm đến càng thêm dọa người.

Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu đi ra cửa bệnh viện thời điểm, nhìn thấy bên ngoài  cảnh tượng sợ hết hồn, này. . . . . . Đây cũng quá khoa trương đi! Sẽ không phải là đem tất cả xe trong tiệm đều mang tới đây chứ?

Mười mấy cỗ xe đời mới nhất theo quy luật xếp thành một cái  hàng ở cửa bệnh viện, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có mấy người đàn ông mặc áo đen, rất nhiều người chung quanh cứ như vậy nhìn chăm chú hàng xe con kia, trong lòng suy đoán cái người ỷ thế này sẽ không phải là Tổng Thống nước nào đó chứ?

\"Ha ha ha. . . . . . Tiểu Nhu bị hù sợ.\" Lý Hiếu Huyên cười nói với cha mẹ cô.

\"Nhìn tình hình không bị hù mới là lạ, cái người này thật cũng quá khoa trương đi.\" Lý mẹ nói, đối với cách làm của con rể, bà lúc ấy thấy cũng sợ hết hồn đấy.

\"Con rể chính là thương Tiểu Nhu.\" Lý cha cười nói, nhìn bộ dạng Hoàng Phu Tuyệt giống như muốn cho người trong thiên hạ cũng biết Thủy Băng Nhu được anh cưng chiều tới thế nào, hận không được đem tất cả đồ tốt trong thiên hạ đều nâng đến trước mặt con gái nuôi vậy, điểm phong cách này có chút giống ông năm đó, nghĩ vô cùng muốn cưng chiều một người phụ nữ cả đời, Lý cha lặng lẽ liếc mắt nhìn Lý mẹ bên cạnh, trong mắt chất chứa cưng chiều.

\"Thế nào? Trên mặt của tôi có cái gì bẩn sao?\" Lý mẹ nhìn thấy Lý cha một mực nhìn bà, nhỏ giọng hỏi.

\"Ừ.\" Lý cha gật đầu một cái.

\"Ai yêu, hỏng bét, sao lại bị bẩn cơ chứ? Ông mau giúp tôi lau nó.\" Lý mẹ đem gương mặt tiến tới trước mặt của Lý cha nói.

Lý cha cưng chìu lấy tay vuốt gương mặt của Lý mẹ, ời nói: \"Tôi muốn nói là trên mặt của bà có hoa.\"

\"Già mà còn không đứng đắn!\" Lý mẹ cười gắt giọng, cũng đã nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn còn sủng ái mình như trước vậy, hi vọng Tiểu Nhu cùng con rể Hoàng cũng như vậy.

Lý Hiếu Huyên nhìn cha mẹ ở trước mắt của mình liếc mắt đưa tình, cười cười, cha mẹ tình cảm, cô là quá rõ ràng, hơn hai mươi năm ngày ngày dính vào cùng nhau cũng không ngán, Tiểu Nhu và Hoàng tiên sinh hiện tại cũng rất hạnh phúc, không biết cô tới lúc nào mới có thể gặp được người thật sự yêu cô đây, trong lòng Lý Hiếu Huyên thầm nghĩ, trong nháy mắt, trong óc có hình ảnh của một hoa hoa công tử chợt lóe lên, ah —— làm sao lại nghĩ tới anh ta chứ, đố chính là một hoa hoa công tử, Lý Hiếu Huyên lắc đầu.

\"Đây . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Tuyệt, chẳng nhẽ có nhân vật nổi danh nào tới bệnh viện này sao?\" Thủy Băng Nhu nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc thốt lên.

\"Ha ha ha. . . . . . Không biết, đi, không cần bị gió mà cảm lạnh.\" Hoàng Phu Tuyệt sửa sang lại y phục của cô, ôm cô đi tới bên một chiếc xe đứng đầu hàng xe kia, một người áo đen đứng ở bên cạnh xe  nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt , cung kính mở cửa xe cho anh. 

Hoàng Phu Tuyệt trực tiếp đem Thủy Băng Nhu và cả bảo bảo trong ngực cô ôm vào trong xe, sau đó lại tự mình ngồi vào trong xe.

\"Đây . . . . . Những xe này đều là sắp xếp vì em?\" Vốn là giọng nghi vấn trở nên vô cùng  khẳng định.

Hoàng Phu Tuyệt cười không nói, ôm cô vào trong ngực, trêu chọc  tiểu bảo bảo uể oải trong ngực cô.

\"Làm sao phô trương lớn như vậy, làm tắc nghẽn luôn cả cồng viện rồi.\" Thủy Băng Nhu ai oán nói, năng lực của anh rất cường đại, đối với một chút này cô vẫn luôn biết, chỉ là không nghĩ tới anh hôm nay sẽ lấy trận thế lớn như vậy phô trương ra ngoài, cho tới nay anh đều là thích làm việc khiêm tốn, đây cũng không giống như phong cách của anh.

\"Hôm nay nghênh đón vợ và con trai anh về nhà, trận thế đương nhiên là muốn lớn chút, hơn nữa anh  muốn khiến toàn bộ mọi người đều biết rõ, em cùng bảo bảo đều là của một người Hoàng Phu Tuyệt anh.\" Hoàng Phu Tuyệt mặt cười đến hạnh phúc nói.

Thủy Băng Nhu nhìn thấy bộ dáng của anh cũng không định dội cho anh một gáo nước lạnh, dù sao anh đều là vì tốt cho cô, thuận miệng mà hỏi: \"Vậy còn mấy người nhà Tiểu Huyên đâu?\"

\"Yên tâm, anh đã an bài tài xế đưa bọn họ về nhà.\" Hoàng Phu Tuyệt  nói.

Một hàng xe cứ như vậy lồng lộng hùng dũng trở lại trong lâu đài, trong nhà người giúp việc đã sớm ở ngoài cửa chờ mấy người nhà Phu Tuyệt.

Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu xuống xe.

\"Bảo bảo, này sau đây sẽ là nhà của con đó.\" Thủy Băng Nhu cười nhìn bảo bảo trong ngực nói.

\"Không có việc gì tất cả đều đi làm việc của mình đi!\" Quản gia nhìn thấy ánh mắt của ông chủ nhà mình, liền hướng về phía một đám người giúp việc nói.

Mọi người lập tức giải tán, trong đó có không ít người giúp việc muốn nhân cơ hội nhìn bảo bảo trong ngực Thủy Băng Nhu một chút, nhưng lại ngại vì quản gia ra lệnh, chỉ có thể đi làm chuyện của mình.

\"Ông chủ, phu nhân, thức ăn đã chuẩn bị tốt.\" Quản gia đi tới trước mặt của Hoàng Phu Tuyệt và Thủy Băng Nhu, cung kính nói.

\"Ừ, ăn cơm đi!\" Hoàng Phu Tuyệt nói với Thủy Băng Nhu.

Thật vất vả đến ban đêm, Thủy Băng Nhu rốt cuộc trở lại căn phòng ngủ đã một thời gian không về, bên trong mọi thứ đều vẫn giống như một tháng trước, không có gì thay đổi, quét dọn rất sạch sẽ, không có một chút bụi bậm. Cô bế bảo bảo đặt lên trên giường, sau đó mình cũng leo lên giường, lăn qua lăn lại, cô tận tâm tránh chỗ bảo bảo nằm, để không đụng vào bảo bảo.

"Ừ. . . . . . Quả nhiên là giường của mình mới thoải mái!" Thủy Băng Nhu cảm thán.

Hoàng Phu Tuyệt đi vào phòng sau đó liền nhìn thấy động tác vui vẻ như một đứa bé của cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều, cánh tay sắt chụp tới liền mò vào trong ngực của cô.

Hoàng Phu Tuyệt ôm lấy cô đặt ngang trên giường, sau đó cả người anh ép xuống, đầu anh tựa vào nơi cổ của cô, hơi thở cứ như vậy nóng rực phun ở trên cổ cô, chọc cho khuôn mặt cô ửng đỏ.

"Bảo bối. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt rì rầm, ở chỗ mà Thủy Băng Nhu không nhìn thấy được, đôi mắt anh chẳng biết lúc nào đã nhuốm đầy tư vị dục tính, càng phát ra nóng rực.

"Anh muốn em. . . . . ." Kèm theo một hồi nỉ non, la câu nói trầm  thấp giống như bao hàm cả trời đất rơi vào trên cổ trắng nõn trơn mềm của cô.

Hoàng Phu Tuyệt bị vẻ đẹp trên cổ mềm mại của cô làm cho lưu luyến không rời, chỉ vì cô quá đẹp, kể từ khi cô mang thai đến bây giờ, anh cả ngày đều là nhìn  mà không thể ăn, lửa nóng dục vọng khiến cho anh khó chịu khác thường, thật vất vả nhịn đến hiện tại.

Thời điểm xuất viện, anh đã nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ nói cô bây giờ đã có thể chịu đựng chuyện phòng the rồi, nghe được thông tin này, trong lòng anh kích động khác thường, hận không được lập tức khiến cho mọi người biến mất ở trước mắt, lưu lại không gian cho riêng hai người bọn anh, để anh có thể hung hăng yêu cô.

Trải qua một ngày nhẫn nại, rốt cuộc đợi được đến buổi tối, anh làm sao có thể không kích động, anh hận không được thời thời khắc khắc đều muốn cô, cô gái bé bỏng này, hiện tại rốt cuộc đã trở lại trong ngực của anh, để cho anh có thể yêu cô thật tốt.

"Ừm. . . . . . Thật khó chịu, không cần, ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu yêu kiều thốt ra tiếng, trong lòng cô giờ phút này rất mâu thuẫn, hận không được cùng anh dính lại một chỗ, nhưng lại vừa không muốn vì vậy mà bỏ lại bảo bảo cho một người khác chăm sóc.

"Bảo bối, em không thành thực, em xem, thân thể của em so với em thành thực nhiều, " Hoàng Phu Tuyệt ác ý đè ép thân thể của cô, khiến cho hô hấp của côcàng thêm dồn dập.

"Ngoan, để cho anh yêu em thật tốt, anh sẽ khiến em rất thoải mái." Hoàng Phu Tuyệt thở hổn hển nói, động tác trong tay tăng nhanh, về sau anh tuyệt đối không để cho cô mang thai, chẳng những thời điểm sanh con có thể gặp nguy hiểm, mà hơn thế anh còn phải một thân một mình chịu sự dày vò của dục vọng, không chỗ phát tiết, nhìn người vợ mềm mại kia, anh hận không được thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh cô.

"Ừm. . . . . . Không phải, bảo bảo còn chưa có bú, ừm. . . . . . con đói bụng." Thủy Băng Nhu khàn khàn nói, trong giọng nói có hấp dẫn không ít, khiến lý trí Hoàng Phu Tuyệt hỏng mất.

"Không cần để ý nó, để cho anh yêu  em thật tốt." Hoàng Phu Tuyệt  vừa gặm cổ của cô, vừa dùng hai bàn tay di chuyển ở trên người cô, bàn tay nóng rực mang theo hơi thở nóng bỏng, cách lớp y phục lướt qua mỗi một tấc da thịt trên người cô, đường cong lung linh mềm mại có lồi có lóm này vô cùng đàn hồi, bởi vì mới sinh xong, vóc người của cô càng thêm đẫy đà, khiến Hoàng Phu Tuyệt yêu thích không buông tay, dục vọng trong mắt càng phát ra nồng đậm.

Hoàng Phu Tuyệt đưa tay từ từ cởi nút áo của cô  ra, một cái tay tác quái luồn vào bên trong y phục của cô, từ từ di chuyển,  gây ra cho cô trận trận kinh hãi, hô hấp của cô càng trở nên nặng nề, cô cắn môi đỏ của mình, phòng ngừa tiếng rên rỉ không khống chế được mà bật thốt ra, trong mắt ngập đầy vẻ mê ly khiến người ta say mê không dứt, cứ như vậy, gương mặt đỏ bừng thẹn thùng nhìn Hoàng Phu Tuyệt.

Hoàng Phu Tuyệt chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình cùng tiếng thở gấp gáp, dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu lên thấy bộ dáng ẩn nhẫn này của cô, cực kỳ đau lòng.

"Ngoan, kêu ra tiếng, không cần cắn đau đôi môi, anh thích nghe giọng của em, đừng lo lắng, người khác sẽ không nghe được." Hoàng Phu Tuyệt khẽ vuốt đôi môi mềm bị cô cắn đến đỏ rực lên, đau lòng nói, nha đầu này thế nhưng cắn môi không lên tiếng, xem ra là xấu hổ, lo lắng người khác nghe được tiếng rên vui thích của cô, cô thật khờ, đối với cô anh có tham muốn giữ lấy mạnh như vậy, làm sao sẽ để cho người khác nghe được giọng rên rỉ kiều mị của cô.

"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu không nhịn được rên ra tiếng.

Hoàng Phu Tuyệt thấy được lời của mình cô có nghe được, dục vọng trong mắt rục rịch ngóc đầu dậy, anh gào thét một tiếng, chuẩn bị lột ra y phục của cô.

"Oa oa oa. . . . . ." Bên kia giường tiểu bảo bảo đột nhiên khóc thành tiếng.

"Ừm. . . . . . Mau dậy đi, bảo bảo đói bụng." Thủy Băng Nhu nghe được tiếng khóc của bảo bảo, tinh thần nhất thời phục hồi lại, nhẹ nhàng đẩy Hoàng Phu Tuyệt đang đè ở trên người cô, ý nhắc anh.

Nào có thể đoán được người đàn ông đè ở trên người cô không chút nào ngừng lại động tác trong tay, ngược lại càng thêm càn rỡ.

"Ừm. . . . . . Tuyệt, đừng làm rộn, ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu thừa dịp anh không chú ý, giống như con cá chạch từ trong ngực của anh trườn ra, tròng mắt nũng nịu trừng mắt với Hoàng Phu Tuyệt một cái, sau đó ôm lấy tiểu bảo bảo trên giường, dỗ dành.

Hoàng Phu Tuyệt thất bại khẽ nguyền rủa một tiếng, đều do tiểu tử thúi kia, vốn là anh đã có thể thành công ăn hết tiểu bảo bối của anh, ai ngờ hắn  lạo ở đúng vào thời điểm máu chốt này - khóc, tiếp tục như vậy nữa, không chứng tới một ngày nào đó anh sẽ bị bất lực cũng nên, nhất định là do tên tiểu tử này làm hại.

"Bảo bảo, đừng khóc, có phải đói bụng hay không, mẹ cho con ăn." Thủy Băng Nhu ôm bảo bảo đi tới đi lui dịu dàng nói, sau đó ngồi ở bên giường nhấc y phục lên, khiến tiểu bảo bảo có thể tìm được thức ăn, bảo bảo ngậm ngậm được đầu ti mẹ thì không tiếp tục khóc nữa, nhìn bảo bảo trong ngực, ánh mắt của Thủy Băng Nhu mềm xuống, trên người tỏa ra ánh sáng của tình mẫu tử.

Hoàng Phu Tuyệt vẫn ở bên cạnh thấy cảnh này, trong lòng tức đến muốn đòi mạng, vốn là nơi đó hiện tại nên đến phiên anh đang ăn, ai ngờ cái tiểu tử thúi này lại dám chiếm vị trí vốn thuộc về anh, hơn nữa vẻ mặt còn là một bộ dáng hưởng thụ, tiểu tử thúi kia không biết đó là người phụ nữ của Hoàng Phu Tuyệt anh hay sao? Trừ anh ra, không có ai có thể đụng vào cô, Hoàng Phu Tuyệt càng nghĩ càng giận, nhanh chóng đi tới, muốn ôm lấy bảo bảo trong ngực Thủy Băng Nhu đi, lúc anh lơ đãng thấy chỗ cao vút đang cho bảo bảo ăn kia của Thủy Băng Nhu thì yết hầu của anh di động, hô hấp sâu hơn, hận không được lập tức lao về phía Thủy Băng Nhu.

"Tuyệt,anh nhanh đi tắm đi!" Thủy Băng Nhu nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt tới gần, nhỏ giọng nói, anh làm gì vẫn đứng ở trước mặt cô chứ, đợi một lát nữa cô còn muốn đi gần, cũng đã trễ như vậy, ngày mai làm thế nào có thể dậy sớm được đây.

"A. . . . . . Đó, đó, anh lập tức đi ngay." Hoàng Phu Tuyệt nghe được Thủy Băng Nhu nói, nhất thời nở nụ cười, bước nhanh đi vào phòng tắm.

Thấy bộ dáng hí hửng kia của Hoàng Phu Tuyệt, Thủy Băng Nhu nhíu mày một cái.

"Bảo bảo, cha con sao vậy? Tắm cũng đáng để vui như vậy sao?" Thủy Băng Nhu nói với tiểu bảo bảo trong ngực.

Thủy Băng Nhu dĩ nhiên không biết tâm tư của người đàn ông kia.

Giờ phút này Hoàng Phu Tuyệt ở trong phòng tắm, miệng vui vẻ hát, nhanh chóng tắm tắm, anh cố ý dùng rất nhiều xà bông thơm để tắm, hi vọng tắm được thơm ngào ngạt, chờ một chút nữa ở trên giường mê đảo cô gái nhỏ, nhìn xem trong mắt cô có phải chỉ có tiểu tử thúi kia hay không, cô ở trước mặt của anh một mực nói trên người tiểu tử thúi kia có mùi sữa thơm, rất dễ chịu, hừ. . . . . . Chờ một chút nữa bảo bối của anh ngửi được mùi thơm loại xà bông anh mới cho nghiên cứu ra, nhất định sẽ mê mẩn, càng nghĩ trong lòng Hoàng Phu Tuyệt càng hài lòng.

Trong chốc lát, Hoàng Phu Tuyệt trên eo quấn một cái khăn lông cứ như vậy đi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt tản mát ra ánh sáng mê hoặc lòng người.

Thời điểm khi Thủy Băng Nhu đem tiểu bảo bảo đã ngủ say trong ngực thả vào trên giường, nhìn thấy cử động mê hoặc người này của Hoàng Phu Tuyệt, gương mặt trong nháy mắt đỏ hồng.

"Làm sao anh không mặc quần áo, nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?" Thủy Băng Nhu đứng dậy đang muốn đi qua ngăn kéo lấy quần áo cho anh mặc vào.

"Không cần, anh rất nóng, em giúp anh hạ nhiệt đi!" Hoàng Phu Tuyệt đem Thủy Băng Nhu ôm vào trong ngực quyến rũ nói, chỉ cần vừa nghĩ tới vóc người tuyệt vời của cô, toàn thân anh liền nóng lên rồi.

"Em muốn đi tắm." Thủy Băng Nhu nhỏ giọng nói, ngực của anh thật vô cùng nóng bỏng, như sắp đốt cháy cô vậy.

"Được, anh chờ em." giọng Hoàng Phu Tuyệt trầm thấp vang lên ở bên tai của cô, mang theo mị hoặc nhè nhẹ, làm cho người ta không nhịn được trầm mê.

Thủy Băng Nhu thối lui ra khỏi ngực của anh đi tới phòng tắm, cái người yêu nghiệt này, thời thời khắc khắc đều nhớ tới muốn hấp dẫn cô, chỉ là nể mặt anh trong lúc cô mang thai chịu ngoan ngoãn, sẽ để cho anh cứ thoải mái mà hấp dẫn vậy đi.

Hoàng Phu Tuyệt thấy Thủy Băng Nhu vào phòng tắm, mới đi đến bên giường, nhìn tiểu bảo bảo trên giường, hả hê nói: "Hừ. . . . . . Tiểu tử thúi, ta mới là người Tiểu Nhu nhi quan tam nhất, mi mà dám giành sự chú ý của Nhu nhi, đừng trách ta ném mi đi."

"Có nghe hay không? Chờ một lát nữa nhìn cho thật kỹ, hôm nay cha trước hết dạy cho mi bài học giáo dục giới tính đi!" Thấy tiểu bảo bảo còn đang ngủ, không chút nào để ý tới bộ dáng của anh, Hoàng Phu Tuyệt vẫn hướng về phía bảo bảo tiếp tục nói.

Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt thấy tiểu bảo bảo từ đầu tới đuôi cũng nhắm mắt lại, trong lòng không vui, vì vậy nằm ở trên giường, chờ Thủy Băng Nhu đến.

Tiểu Nhu, hôm nay em chạy không khỏi rồi, anh muốn hung hăng ăn em vào trong bụng, Hoàng Phu Tuyệt cười càng vui vẻ hơn.

Thủy Băng Nhu tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm, thấy cảnh tượng trước mắt, hô hấp hơi chậm lại, lúc này Hoàng Phu Tuyệt tà mị  nằm ở trên giường, hạ thân anh chỉ vây quanh một cái khăn tắm, mắt như suối nước thâm thúy nhìn cô, làm cho người ta không nhịn được đắm chìm trong đó, dung nhan một loại  thiên thần, da thịt màu lúa mạch lộ ra hấp dẫn, làm người ta thét chói tai, lồng ngực cứ như vậy lộ ra ngoài, thấy cô đi ra, yết hầu khẽ di động, hấp dẫn nói không thành lời.

Yêu nghiệt, đây quả thực là Yêu Tinh sống sờ sờ, muốn chết nha, cô chỉ cảm giác trong lỗ mũi giống như có cái gì đó âm ấm muốn chảy ra ngàn vạn lần không được vào lúc này chảy máu mũi nha, nếu không liền mất mặt chết mất, trong lòng Thủy Băng Nhu cầu khẩn, đến gần ánh mắt si mê nhìn anh.

"Bảo bối, lại đây, đối với vóc người của ông xã, em có thể thoả mãn." giọng nói hấp dẫn của Hoàng Phu Tuyệt trong nháy mắt vang lên, anh cứ như vậy nhìn thẳng vào cô, trong mắt toàn bộ dục vọng đều hiện ra. 

Thủy Băng Nhu cảm thấy tim của mình nhanh chóng nảy lên một cái, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cái người yêu nghiệt! Xem ra anh không mê chết cô chắc là sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tất cả biến hóa của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt đều thu lại trong mắt, trong mắt của anh càng phát ra hài lòng, anh vẫn là quan trọng nhất trong lòng bảo bối của anh, xem đi, chỉ cần anh xuất ra mỹ nam kế, bảo bối không phải là đã bị mê hoặc rồi sao.

Thủy Băng Nhu điều chỉnh tâm tư, đi tới bàn trang điểm cầm kem dưỡng da lên đổ ra trên tay, sau đó bắt đầu xoa đều trên mặt, cô vỗ vỗ gương mặt, không biết là bởi vì mới vừa tắm xong, hay là bởi vì động tác  mê người của Hoàng Phu Tuyệt, gương mặt của cô đổ hồng hồng, mê người cực kỳ, sau khi sinh con xong, gương mặt của cô so với trước kia đầy thêm chút thịt, hơn nữa còn vô cùng bóng loáng, xem ra càng thêm có ý vị rồi.

Cô sau khi sờ hết mặt, đứng lên, một chân đạp ở trên ghế, kéo tất chân, chân trắng noãn cứ như vậy bại lộ ở trong không khí, Thủy Băng Nhu nghe được tiếng hô hấp nặng nề, còn có tiếng nuốt nước miếng, cô không để ý đến những thứ này, đem một chút kem dưỡng da đổ ra tay, sau đó bắt đầu xoa đều lên bắp chân, vừa duy trì động tác tay, vừa hướng nhìn Hoàng Phu Tuyệt trong gương, sắc thái ham muốn trong mắt của anh khiến cho cô sợ hết hồn.

Hoàng Phu Tuyệt cứ như vậy nằm nghiêng ở trên giường, ánh mắt mị hoặc nhìn  động tác của Thủy Băng Nhu, động tác vô tình của cô khiến cho anh muốn phun máu, có lẽ là bởi vì đã quá lâu không có đụng cô, anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh vẫn cứ nhìn Thủy Băng Nhu như vậy, hi vọng cô làm xong chuyện của cô có thể nhanh lên một chút đến trên giường, anh cũng không có quên vừa rồi Thủy Băng Nhu kêu anh đi tắm rửa trước, không phải muốn cùng anh ân ái thì là cái gì, Hoàng Phu Tuyệt càng muốn, hô hấp của anh lại càng rối loạn.

Thủy Băng Nhu xoa chân xong, không nhìn Hoàng Phu Tuyệt đang ngập trong dục vọng, cô vòng qua anh đi tới bên kia giường, sau đó đem tiểu bảo bảo ôm đến giữa giường, cô mới nằm xuống ở bên cạnh.

Hoàng Phu Tuyệt vốn là dục vọng bừng bừng thấy động tác của Thủy Băng Nhu, trong lòng vô cùng nghi ngờ.

"Bà xã, em cách anh xa như vậy làm cái gì? Tới đây." Hoàng Phu Tuyệt ngoắc tay với Thủy Băng Nhu nói, chẳng lẽ bà xã của anh xấu hổ ư? Ừ, xem ra là anh nên chủ động một chút.

Hoàng Phu Tuyệt lướt qua tiểu bảo bảo nằm ở trên giường, ôm lấy Thủy Băng Nhu liền hôn. Môi lưỡi tùy ý dây dưa, từ khe hở khẽ mở của hàm răng ngọc, cường hãn công thành chiếm đất. Mút cái lưỡi của cô vào, môi lưỡi nước miếng dây dưa, lửa dục dần dần thiêu hủy lý trí.

Hoàng Phu Tuyệt cả người cứ như vậy đè ở trên người của Thủy Băng Nhu, động tác tay của anh cũng không có dừng lại, trực tiếp đưa về phía trong quần áo của Thủy Băng Nhu.

"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu bị hôn đến thất điên bát đảo vô lực thừa nhận nụ hôn bá đạo kia, mất khống chế phát ra tiếng rên yêu kiều.

"Ừm. . . . . . Em mệt quá, ngoan nha..., đừng làm rộn, ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu tìm về  một tia lý trí, cô đẩy người đàn ông nằm ở trên người cô một cái, cô hiện tại chỉ muốn ở giữa giường ngủ một trận thật tốt, ai ngờ người đàn ông này bị sao vậy, thế nào vừa vào đến phòng ngủ liền động dục, trước kia thời điểm ở bệnh viện mặc dù anh từng có tình huống như thế, nhưng là anh chưa bao giờ mất khống chế giống như bây giờ.

Thấy động tác của Hoàng Phu Tuyệt một chút ý tứ dừng lại cũng không có, Thủy Băng Nhu lặng lẽ ở bên tai của anh nói gì đó, trong chốc lát, người đàn ông mới vừa vẫn còn ở trên người cô tác quái, mặt vui mừng dừng lại động tác.

"Bà xã, đây là em nói đó, không cho ăn vạ." Hoàng Phu Tuyệt vui vẻ nói.

"Dĩ nhiên, tiểu nữ tử nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, mau qua đây ngủ đi." Hoàng Phu Tuyệt mặc dù rất không muốn bỏ, nhưng là cũng không có cách nào, điều kiện bà xã anh mới đề nghị càng thêm hấp dẫn người.

Anh mổ một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó nghênh ngang nhảy qua hướng bên kia giường.

Thủy Băng Nhu nhìn anh, thở hốc vì kinh ngạc, sau đó quay đầu sang một bên, người đàn ông này, vào lúc này rồi mà còn muốn hấp dẫn cô. .

"Cẩn thận một chút, không cần đánh thức bảo bảo." Thủy Băng Nhu nhẹ giọng nói.

"Biết, em cũng chỉ quan tâm mỗi bảo bảo." Hoàng Phu Tuyệt uất ức nói, đều là tiểu tử thúi làm hại, để cho lực chú ý của bà xã yêu của anh cũng chỉ đặt trên người tiểu bảo bảo, nếu có thể đem bảo bảo đưa cho người khác vậy thì càng tốt hơn, nói như vậy sẽ không có ai tới quấy rầy thế giới riêng của hai người, nhưng có ai dám muốn con trai của thống lĩnh giới sát thủ thế đây, quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ nha, huống chi bà xã yêu của anh nếu như mà biết được anh đem tiểu tử thúi đưa cho người khác, nhất định sẽ không để ý đến anh nữa, được rồi! Hiện tại anh nhịn trước một chút, chờ thời điểm sau này có người tiếp nhận tiểu tử thúi rồi hãy nói.

Hoàng Phu Tuyệt nằm ở bên kia giường, đắp chăn, cứ như vậy nhìn Thủy Băng Nhu ở đối diện đã ngủ ngon lành, giờ phút này anh thật muốn ôm cô vào trong ngực biết bao nhiêu, nhưng là giữa giường vừa vặn bị ngăn cách bởi tiểu tử thúi kia, anh bất đắc dĩ đành nhắm mắt lại.

Bên này Thủy Băng Nhu cùng bảo bảo đều ngủ  hết sức ngon lành, bên kia Hoàng Phu Tuyệt lại lăn qua lộn lại, không sai, anh mất ngủ, lần đầu tiên anh bởi vì trong ngực không có Thủy Băng Nhu mà mất ngủ, trong lòng anh đang không ngừng tự ru ngủ, đã hơn mười hai giờ khuya, tinh thần anh vẫn còn là rất phấn chấn, vừa nghĩ tới những lời Thủy Băng Nhu mới vừa ghé vào tai anh nói, anh càng thêm kích động ngủ không yên.

Ai. . . . . . Thật là làm bậy, sớm biết lúc nãy trước hết ăn luôn cô không phải tốt hơn sao, hiện tại anh căn bản là ngủ không yên chứ còn gì nữa.

Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt vẫn là không có cách nào ngủ được, anh lặng lẽ đứng dậy, sau đó đi tới bên kia Thủy Băng Nhu, bế cô sang phía giướng lúc vừa rồi anh nằm, ôm lấy thân thể thơm ngào ngạt  mềm mại của cô, anh cảm thấy rất thoải mái, cơn buồn ngủ dần dần ập tới, này mới đúng nha, chính là cảm giác này.

Thủy Băng Nhu có lẽ là bởi vì thói quen, vào lúc được Hoàng Phu Tuyệt ôm lấy, cô đồng thời giống như một con mèo nhỏ hướng trong ngực của anh cọ xát, khóe miệng từ từ giơ lên thành một đường cong đẹp mắt.

To trên giường như vậy, cả nhà bọn họ ba người chỉ chiếm nửa cái giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, có vẻ cực kỳ ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, Thủy Băng Nhu đối với việc mình tỉnh lại ở trong ngực Hoàng Phu Tuyệt mặc dù có nghi ngờ, nhưng là cũng không có tìm tòi nghiên cứu thêm, cô tự nhận là do thói xấu của bản thân mình, trong giấc ngủ sẽ tự động tìm kiếm lồng ngực của Hoàng Phu Tuyệt. 

Sáng sớm hôm nay sau khi ăn xong bữa sáng, Hoàng Phu Tuyệt rốt cuộc sau một hồi dặn dò đủ điều xong mới đi tới công ty, bởi vì sau khi cô sinh, Hoàng Phu Tuyệt cứ dính vào trên người cô không rời, trong công ty đã chất đống rất nhiều công vụ chờ anh  tới xử lý, cho nên anh mới bất đắc dĩ rời đi.

Thủy Băng Nhu nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt đã đi làm, cô lập tức ôm tiểu bảo bảo kêu tài xế chở cô tới nhà họ Đoạn, kể từ ngày đó cô ở trong nhà người ta không chào mà đi, cũng chưa có gặp lại mẹ của Đoạn Thừa Phong, Hoàng Phu Tuyệt dính lấy cô vô cùng chặt không chịu rời, hại cô vẫn không có cơ hội, hiện tại thì có cơ hội tốt không thể tốt  hơn, cô đương nhiên là muốn nắm chặt, người ta nhiệt tình khoản đãi, đến bây giờ cô còn chưa có đích thân cảm ơn người ta.

Tài xế dĩ nhiên không dám không nghe lời của cô..., dù sao ông chủ đối với phu nhân có bao nhiêu khẩn trương, ai cũng để rất rõ ràng.

Về phần nhà Đoạn Thừa Phong  rốt cuộc ở nơi nào, mặc dù cô không có ấn tượng gì, dù sao ngày đó Hoàng Phu Tuyệt tìm đến cô vào lúc buổi đêm, hơn nữa cô lại vô cùng buồn ngủ, nhưng là Đoạn Thừa Phong lúc trước qua điện thoại có nói rõ rành cho cô địa chỉ.

Trong chốc lát, theo chỉ dẫn, Thủy Băng Nhu liền tới bên ngoài biệt thự nhà Đoạn Thừa Phong.

"Lão Trương, bác cứ về trước đi! Không cần lo lắng, tôi vào thăm một người bạn, sẽ rất nhanh trở về." Thủy Băng Nhu ôm bảo bảo từ trong xe đi ra.

"Dạ, phu nhân." Lão Trương cung kính nói.

Thủy Băng Nhu nhấn chuông cửa biệt thự, trong chốc lát đã có người đi ra, khi biết Thủy Băng Nhu là bạn của chủ nhân biệt thự, yên tâm dẫn đường cho cô vào nhà.

"Phu nhân nhà các vị thân thể có khỏe không?" Thủy Băng Nhu hỏi người giúp việc đi bên cạnh.

"Phu nhân, phu nhân nhà chúng tôi thân thể rất tốt, bà thường xuyên để ý chăm sóc hoa cỏ trong vườn." Người giúp việc nhiệt tình nói, cô lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có nhìn thấy qua người phụ nữ nào xinh đẹp như thế này, hơn nữa còn rất dễ nói chuyện, từ cách ăn mặc của cô ấy có thể thấy được cô ấy là phu nhân nhà có tiền, nếu cô ấy mà trở thành thiếu phu nhân của nhà họ thì thật tốt, nhưng người ta ngay cả con cũng có rồi, trong lòng người giúp việc thầm tiếc nuối.

Trong chốc lát, người giúp việc dẫn Thủy Băng Nhu đi tới một nhà kính trồng hoa người giúp việc đang muốn đi vào báo với chủ nhân, bị Thủy Băng Nhu ngăn lại, cô mỉm cười lẳng lặng nhìn hai người chuyên chú trong nhà kính.

"Phu nhân, cái này sao lại cắt đi?" Một giọng nam trung niên truyền tới, Thủy Băng Nhu mặc dù không nhìn thấy mặt của người này, nhưng là nghe giọng cô đã biết, là giọng nói của quản gia, xem ra anh ông ấy rốt cuộc đã có hành động, nhớ trước kia ông ấy là chỉ len lén đám đuối nhìn thiếu phụ kia.

"Ai. . . . . . Ông tới xem, ông xem đi, nhìn như thế này xem có phải đẹp mắt hơn không?." Thiếu phụ nhận lấy hoa trong tay Quản gia, nghiêm túc cắt tỉa, mà Quản gia là nhu tình  nhìn chằm chằm gương mặt đượng bảo dưỡng rất tốt của thiếu phụ, nhìn đến đắm đuối.

"Dạ, thật là đẹp." Quản gia có điều ngụ ý nói.

    Nhìn thấy hơi thở mập mờ tản ra xung quanh hai người bọn họ, Thủy Băng Nhu bất đắc dĩ ho khan cắt đứt không khí giữa bọn họ, cô thật sự là bởi vì trong tay còn ôm một baby, quá mệt mỏi, tha thứ cho cô nha.

"Bác gái khỏe, bác Quản gia khỏe ạ." Thủy Băng Nhu cười ngọt ngào chào hỏi, lâu như vậy chưa có tới rồi, cũng không biết người ta còn nhớ cô hay không.

"Ah. . . . . . Là tiểu Nhu." Thiếu phụ bước nhanh về phía Thủy Băng Nhu, toàn bộ đoạn thời gian bà từ trong miệng con trai biết được  chuyện của Tiểu Nhu, biết là Tiểu Nhu để cho người giúp công ty của bọn họ, trong lòng rất mong đợi cô đến thăm bà, không nghĩ tới cô đến bây giờ mới xuất hiện.

"Cẩn thận một chút." Quản gia khẩn trương đỡ thiếu phụ, để tránh bà bị thứ gì làm trật chân té, toàn bộ ý nghĩ đều đặt ở trên người Thủy Băng Nhu nên Thiếu phụ căn bản cũng không có phát hiện dịu dàng cùng săn sóc không tầm thường của người đàn ông bên cạnh.

"Biết rồi, tôi cũng không phải còn là đứa bé." Thiếu phụ chu môi nói.

Thủy Băng Nhu buồn cười nhìn hai người bọn họ, bác gái nhất định không biết trong lúc lơ đãng bà đã nũng nịu với quản gia.

"Tiểu Nhu, làm sao tới bây giờ cháu mới chịu tới thăm ta? Một mình ta ở nhà thật là nhàm chán." Thiếu phụ đi tới bên người Thủy Băng Nhu ai oán nói. "Ah. . . . . . Đây là tiểu bảo bảo của cháu sao?" Thiếu phụ nhìn thấy trong ngực Thủy Băng Nhu ôm một đúa nhỏ đáng yêu, vui mừng hỏi.

"Ha ha ha. . . . . . Đúng ạ, thời gian trước phải ở cữ, cho nên đến bây giờ mới đến thăm bác gái được, bác gái sẽ không trách cháu chứ? Chỉ là nhìn tình hình này, hình như là cháu đã quấy rầy bác gái và bác quản gia bồi dưỡng tình cảm." Thủy Băng Nhu trêu ghẹo, mắt ánh mắt cũng theo đó mập mờ ngắm tới ngắm lui qua lại trên hai người bọn họ.

"Cháu đang nói bậy bạ gì đó nha?" Thiếu phụ đỏ mặt nói, cực kỳ giống hơn cô gái nhỏ 20 tuổi thẹn thùng.

"Cho ta bế tiểu bảo bảo một chút." Thiếu phụ đưa tay qua mong đợi nói, đứa bé thật đáng yêu, người mẹ xinh đẹp như thế, không biết cha của cậu bé dáng dấp ra sao, chỉ là Tiểu Phong có nói chồng của Tiểu Nhu dáng dấp rất anh tuấn, cùng Tiểu Nhu rất xứng đôi. Nhìn bộ dạng nhu tình của Tiểu Phong đối với Tiểu Nhu, vốn là bà vẫn còn hi vọng Tiểu Nhu có thể làm vợ của con bà, không nghĩ tới chồng của Tiểu Nhu lại tới đem con bé đi, khiến cho người mẹ từ trước tới giờ vẫn luôn mong mỏi có một cô con dâu xứng đôi vừa lứa với con trai anh tuấn của mình như bà có chút mất mác.

Thôi, thôi, thứ trò chơi tình yêu này chính là dựa vào duyên phận, có trách thì trách Tiểu Phong gặp được Tiểu Nhu quá muộn, không làm được cô dâu thì làm bạn cũng đã vẹn toàn lắm rồi, chỉ cần Tiểu Nhu không ngại bà lão này là tốt rồi, thiếu phụ thầm nghĩ.

"Hi hi. . ." Tiểu bảo bảo vừa đến trong ngực Thiếu phụ liền cười vui vẻ, nước miếng từ trong miệng theo khóe miệng chảy xuống, tuy rằng là như thế, lại vẫn không làm cho người ta chán ghét.

"Ha ha ha. . . . . . Cười, cười, tiểu bảo bảo, ta là bà bà, biết không?" Thiếu phụ đùa với bảo bảo trong ngực nói, lúc này gương mặt của bà nhìn rất ngây thơ chất phác, Quản gia ở bên cạnh cưng chìu nhìn bà.

"Đặt tên chưa?" Thiếu phụ cười hỏi.

"Dạ, gọi Hoàng Phu Kỳ." Thủy Băng Nhu cười nói, ban đầu Hoàng Phu Tuyệt đối với tiểu bảo bảo dường như có thành kiến, thường thường kêu tiểu tử thúi, mỗi lần hỏi anh đặt tên gì cho bảo bảo, anh cũng a a ô ô cho qua chuyện, sau đó cô không thể không làm bộ mặt thối hỏi anh đứa bé tên là gì, bất đắc dĩ, anh đành lôi ra một lô một lốc các loại tên, chỉ thiếu chút nữa gọi chó và mèo nữa thôi, cô vẫn nhìn chằm chằm anh, cho đến khi anh nghĩ ra cái tên làm cô hài lòng mới thôi, cuối cùng anh nhốt mình trong thư phòng mất mấy buổi sáng, vui vẻ nói bảo bảo đặt tên là Hoàng Phu Kỳ, “duy xuân chi kỳ, phúc vậy” kết tinh tình yêu của bọn họ nhất định là người cực kỳ có phúc khí trên thế giới.

" Hoàng Phu Kỳ? Hoàng Phu Kỳ, tên rất hay, tên rất hay, đứa bé này là người có phúc khí." Thiếu phụ cười nói, cha của đứa bé rất biết đặt tên.

"Tốt lắm, vào trong nhà nói chuyện đi! Đứng ở chỗ này lâu vậy rồi không mệt mỏi sao?" Quản gia dịu dàng nói với thiếu phụ.

"Không mệt, hiện tại tôi rất vui vẻ, rốt cuộc có tiểu bảo bảo cho tôi ôm, trông cậy vào Tiểu Phong còn không biết phải chờ tới lúc nào thì mới có được đây?" Thiếu phụ nựng nựng đứa nhỏ nói.

"Được, được, em không phải mệt mỏi, nhưng là Tiểu Nhu mới vừa ở cữ được một tháng, bây giờ lại đứng ở đây lâu như vậy cũng có thể mệt mỏi." Quản gia nói.

"Đúng nha, xem cái tính này của tôi, Tiểu Nhu, đi, vào trong nhà ngồi đi." Thiếu phụ ôm tiểu bảo bảo vừa đi vừa nói chuyện.

Qua một lát, họ liền đi vào bên trong phòng khách, Thủy Băng Nhu tùy ý nhìn một chút, nơi này bài biện không có gì khác lúc trước, không có thay đổi bao nhiêu, làm cho người ta cảm giác rất ấm áp.

"Tiểu Nhu, buổi trưa hôm nay ở lại đây ăn cơm rồi hãy về." Thiếu phụ hỏi, bà nhưng rất thích Tiểu Nhu, bà cũng chỉ có một đứa con trai là Tiểu Phong, không có con gái, kể từ khi Tiểu Phong cứu Tiểu Nhu từ trong biển về, mang về nhà, bà cũng rất thích Tiểu Nhu, như lần trước vậy, nhìn dáng vẻ cô ở trước mặt mình ăn như hổ đói bà liền có cảm giác vô cùng thành tựu, trong lòng rất thỏa mãn, bà ngay cả muốn chuyện phiếm một chút cũng chưa có cơ hội, nói gì lần này cũng không thể dễ dàng để Tiểu Nhu về nhà.

"Dạ được ạ, nhưng bác gái ngàn vạn lần không được ghét bỏ cháu ăn nhiều đó." Thủy Băng Nhu nói đùa.

"Cháu ăn hết mình, cứ coi đây như nhà của mình, cháu có ăn sụp nhà cũng không thành vấn đề." Thiếu phụ bất đắc dĩ nói.

Thủy Băng Nhu nghe được lời Thiếu phụ nói, trong lòng cảm động cực kỳ, lại là câu này, “coi đây như nhà của mình”, mặc dù cô không biết cha mẹ của mình là ai, nhưng là bên cạnh luôn là có rất nhiều người cho cô cảm giác ấm áp, ông trời thật đối với cô không tệ.

"Được ạ, vậy cháu sẽ ăn cho thật nhiều." Thủy Băng Nhu cười nói.

"Đúng rồi, tại sao không thấy chồng của cháu cùng tới? Nghe Tiểu Phong nói cậu ta luôn hết sức dính lấy cháu, làm sao sẽ yên tâm để một mình cháu ra ngòai chứ?" Thiếu phụ nghi ngờ hỏi, nếu như chồng của Tiểu Nhu không thương con bé thì..., mình còn có thể kêu Tiểu Phong cưới Tiểu Nhu, nhưng sự thật là chồng Tiểu nhu rất thương con bé, xem ra, Tiểu Phong là nhất định phải chết tâm rồi.

"Cái này. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Anh ấy đi làm." Thủy Băng Nhu không được tự nhiên nói, cô cũng không thể nói chồng của cô dính lấy cô vô cùng chặt, căn bản cũng không cho phép cô di gặp bất kể động vật giống đực nào, dĩ nhiên bao gồm cả đến nhà Đoạn Thừa Phong chơi.

"À, là như vậy sao, hôm nào cậu ấy rãnh rỗi, mời cậu ấy tới nhà ăn cơm." Thiếu phụ nói, đối với chồng của Tiểu Nhu, bà dĩ nhiên vô cùng hi vọng khoản đãi câu ta, huống chi người ta còn là Đại Ân Nhân của công ty mình đấy.

"Phu nhân, có thể chuẩn bị ăn cơm rồi." Một phụ nữ trung tuổi đi tới bên người Thiếu phụ cung kính nói.

"Ừ, vậy thì ăn cơm đi, tìm người đi thư phòng gọi thiếu gia xuống ăn cơm." Thiếu phụ phân phóó.

"Dạ!"Người làm nữ đáp lời lui ra.

"Đi, đi ăn, bảo bảo, cùng mẹ cháu nữa, chúng ta đi ăn cơm."Thiếu phụ ôm bảo bảo cười hì hì đi về phái phòng ăn.

"Ah? Bác gái, tổng giám đốc Đoạn ở nhà sao?" Thủy Băng Nhu đuổi theo bước chân của bà nghi ngờ hỏi, vào lúc này không phải nên ở công ty sao? Thế nào có rãnh rỗi như vậy ở nhà đấy.

"À, ở trong thư phòng, mấy ngày trước mới quen biết một đối tác mới, hai người nói chuyện vô cùng hợp ý, bây giờ đang trong thư phòng trò chuyện, chỉ là đứa bé kia cực kỳ không tệ nha, là một tiểu tử rất anh tuấn ." Thiếu phụ thần bí nói.

Quản gia bên cạnh nghe thấy trong lòng toát ra vị chua, không phải là dáng dấp trẻ tuổi một chút thôi sao, người phụ nữ ông yêu sao mãi cứ khen ngợi ái người kia vậy, nhớ năm đó, ông so với người kia anh tuấn gấp không biết bao nhiêu lần, ở trong lòng Quản gia chua xót thầm nghĩ.

Thủy Băng Nhu cười mà không nói, nhìn biểu tình của Quản gia cùng Thiếu phụ, trong lòng cười nghiêng ngửa, xem ra Quản gia phải là một người rất dễ ghen, ha ha ha. . . . . . Giống Hoàng đại nhân trong nhà cô vậy, động một chút là thích ăn hơi dấm lung tung, hiện tại lại nhớ anh rồi, mới một lát không có gặp anh, cô liền cảm thấy rất rất nhớ, cũng không biết anh có phát hiện cô thừa dịp anh không ở nhà len lén chạy ra ngoài không, nếu phát hiện, không biết liệu có tức giận không.

Thật ra thì lúc này trong lâu đài đã ầm ĩ lật trời, Hoàng Phu Tuyệt chỉ là tới công ty dự họp, sau đó trong lòng vô cùng nhớ tiểu nha đầu của anh, vì vậy, anh cứ như vậy quang minh chánh đại trốn việc về nhà nhìn cái cô gái lúc nào cũng làm cho người ta thần hồn điên đảo kia, ai ngờ vừa về tới nhà căn bản là không thấy bóng dáng kia đâu, hỏi kỹ người dưới mới biết cô gái nhỏ kia thừa dịp anh không ở nhà, to gan chạy đi tới nhà tình địch của anh, khiến anh bị chọc giận gần chết, anh thở phì phò ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, mọi người giúp việc cũng tự động biến mất, không người nào dám vào lúc này chọc giận ông chủ, nếu không sẽ gặp nạn.

Lại nói trong nhà học Đoạn, Thủy Băng Nhu sau khi nhận lấy bảo bảo từ trong ngực Thiếu phụ sau đó ngồi xuống bên bàn ăn, trong chốc lát, Đoạn Thừa Phong liền dẫn bạn của anh ta đi tới phòng ăn.

"Bác gái, quấy rầy." Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng Thủy Băng Nhu truyền đến.

"Không quấy rầy, không quấy rầy, về sau rất mong thường tới nhà chơi, nhanh ngồi xuống ăn cơm, tôi tới giới thiệu một chút, đây là Tiểu Nhu." Thiếu phụ cười híp mắt nói.

"Tiểu Nhu tới rồi." Đoạn Thừa Phong lúc này mới nhìn thấy đối diện mẹ anh còn có một người khác, vui mừng nói, anh đã thật lâu cũng không có nhìn thấy Tiểu Nhu rồi, người đàn ông kia đối với cô nhìn rất chặt.

"Tiểu Nhu?" An Đông Nghê không xác định nhìn bóng lưng quen thuộc trước mắt này hỏi, Tiểu Nhu này không biết có phải là Tiểu Nhu kia hay không

"Đã lâu không gặp." Thủy Băng Nhu ôm bảo bảo xoay đầu lại nói.

"Đã lâu không gặp, đây là?" An Đông Nghê nhìn chăm chú vào đứa nhỏ, chỉa về phía bảo bảo trong ngực cô hỏi.

"Đây là con trai tôi." Thủy Băng Nhu cười nói.

An Đông Nghê chua xót nhìn cô, thì ra là đã sinh bảo bảo, nếu là ban đầu người cô ấy lựa chọn là mình, như vậy vào lúc này, ba của đứa nho chính là mình.

"Ah? Hai người quen nhau sao?" Thiếu phụ nghi ngờ hỏi, nhìn ánh mắt của hai người này giống như quen biết, nhưng nghe nói Tiểu Nhu được bảo hộ vô cùng tốt, vậy cô bế làm sao lại biết An tiểu tử này chứ?

"Trước kia chúng tôi là bạn học." An Đông Nghê nói.

"À, thì ra là bạn học, tốt lắm, chờ một chút trở lại ôn chuyện, hiện tại ăn cơm trước." Thiếu phụ nói, bữa ăn này cơm cứ như vậy trong tiến hành, cơm nước xong, Thủy Băng Nhu cùng An Đông Nghê hàn huyên một chút chuyện phiếm về tình trạng gần đây. Thiếu phụ đối với cô vô cùng nhiệt tình, còn nói cô thường tới chơi một chút.

"Rốt cuộc biết trở về?" Thủy Băng Nhu một bước vào phòng khách lâu đài xong liền nghe được một giọng nói cực kỳ không vui từ trên sa lon truyền tới.

"Ah? Tuyệt, Anh đã về rồi." Thủy Băng Nhu không chút nào phát hiện sự quái dị trong giọng điệu của anh, nghi ngờ hỏi.

Hoàng Phu Tuyệt cực kỳ nhịn xuống cơn giận của mình, anh thật không thể tức giận nổi với cô.

"Anh làm sao vậy?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi, thế nào bộ dáng của anh là lạ.

Hoàng Phu Tuyệt bước nhanh đi tới trước mặt Thủy Băng Nhu, đem lấy tiểu bảo bảo trong ngực cô bộ dạng giống như xách con gà con xách ra ngoài. Trực tiếp ném cho Quản gia, sau đó chặn ngang ôm lấy cô gá nhỏ mà gan lớn này đi lên phòng ngủ trên lầu.

"Nha, Tuyệt,anh muốn làm gì? Làm sao anh có thể đối với bảo bảo như vậy." Thủy Băng Nhu ai oán chỉ trích.

"Câm miệng" Hoàng Phu Tuyệt nạt nhỏ, đều do anh quá cưng chiều cái cô gái nhỏ này rồi, mới để cho cô dám chạy đến nhà tình địch của anh, xem ra anh phải trừng phạt cô thật tốt mới được, để cho cô ba ngày ba đêm không xuống giường được, nhìn cô còn như thế nào đi loạn.

Quản gia ôm tiểu bảo bảo trong ngực đứng ở phòng khách hồi lâu, ai, bảo bảo, có trách thì trách cậu là một đứa con trai, mà cha cậu lại vừa lúc là một cái thùng dấm to, ngay cả dấm của con trai cũng không tha.

Trong chốc lát, trong phòng truyền đến tiếng thở thô gấp của người đàn ông cùng tiếng rên la yêu kiều của người phụ nữ làm người ta nghe mà mặt đỏ tới mang tai.

Kể từ sau khi Thủy Băng Nhu sinh hạ Tiểu Kỳ Kỳ, Lý Hiếu Huyên cho là cô có thể nghỉ dưỡng sức một chút rồi, sau tốt nghiệp không liếm được bạn trai cũng chả có vấn đề gì to tát, nhưng sự thật là sau khi tốt nghiệp cô căn bản cũng không có mấy ngày dễ thở, cha mẹ cô liền bắt đầu can thiệp đời sống tình cảm của cô, mỗi ngày sắp xếp đủ loại đàn ông ưu tú cùng cô xem mắt, giống như cô không ai thèm lấy vậy, bọn họ cũng không nhìn một chút dáng dấp cô đẹp như thế này, làm sao có thể không ai thèm lấy chứ, chỉ là cô tạm thời chưa muốn nói tới chuyện tình cảm mà thôi.

Chứ như Tiểu Nhu bây giờ vậy, ngày ngày đều có một người bá đạo cai quản mình, khó chịu biết bao nhiêu nha, cô còn không có chơi đủ, còn không muốn sớm như vậy đã lập gia đình.

Hôm nay, bên trong đại sảnh nhà họ Lý, Lý cha Lý mẹ lại bắt đầu càu nhàu, về phần nguyên nhân càu nhàu chính là mới rồi Tiểu Nhu và Hoàng tiên mang theo kết tinh tình yêu của bọn họ tới Lý gia làm khách, Lý cha Lý mẹ nhìn thấy một nhà ba người hạnh phúc như vậy liền vô cùng vui mừng, cho nên trước mắt khiến bọn họ phải bận tâm nhiều nhất đúng là Tiểu Huyên rồi, cho nên đợi cả nhà Hoàng Phu Tuyệt chân trước vừa rời khỏi nhà họ Lý, Lý mẹ liền bắt đầu càu nhàu.

"Tiểu Huyên, mẹ đã nói với con, đối tượng giới thiệu lần này là con trai thứ hai nhà họ Trương, người này dáng dấp vô cùng đẹp trai, hơn nữa cũng rất dịu dàng. . . . . Con phải đi gặp đi! Mẹ cũng không muốn làm cho quan hệ của mẹ với Trương phu nhân thành trở mặt với nhau chứ!" Lý mẹ khoa trương nói.

Lý Hiếu Huyên bất đắc dĩ bĩu môi, nếu là người người đàn ông kia thật đẹp trai như vậy, lại có người mẹ nói năng hay như vậy, tại sao cho đến bây giờ còn chưa kết hôn, lại phải ra ngoài xem mắt, nói có quỷ mới tin.

Theo như cô thấy, người người đàn ông kia hoặc là dáng dấp không ưu tú, hoặc là anh ta quá kén chọn, cho nên mới phải đi gặp gỡ xem mắt.

"Có được hay không, một lần cuối cùng, chỉ một lần cuối cùng này nữa thôi." Lý mẹ bảo đảm, lần này thật sự là một lần cuối cùng, chàng trai xem mắt lần này bà đã gặp qua, dáng dấp vô cùng ưu tú, bà tin tưởng con gái của bà nhất định sẽ thích người kia.

"Chỉ một lần này thôi đó, lần sau không thể tiếp tục chiếu theo lệ này nữa." Lý Hiếu Huyên nói, bọn họ ép đi xem mắt đã rất nhiều lần, mỗi lần đều nói là một lần cuối cùng, còn nói không tiếp tục xem mắt nữa, tin tưởng bọn họ thì có quỷ mới tin.

Thôi, thôi, ai bảo họ là cha mẹ của cô, bọn họ làm như vậy cũng là vì tốt cho cô, chỉ hi vọng có thể tìm được người thương yêu cô giống như Hoàng tiên sinh thương Tiểu Nhu vậy, vì để cho bọn họ an tâm, cô chỉ đành đồng ý, thừa dịp xem một chút chàng trai xuất sắc trong miệng cha mẹ dáng dấp ra sao.

"Lần sau sẽ không vậy nữa!" Lý mẹ giơ tay lên cười nói, sau đó hướng Lý cha nháy mắt một cái đầy hả hê.

Sáng sớm hôm sau, Lý Hiếu Huyên mặc cho Lý mẹ lôi cô từ trong mộng ra, mơ mơ màng màng để mặc cho bà muốn làm cái gì thì làm.

"Tốt lắm, con gái của tôi dáng dấp quả thật là xinh đẹp, lần này tiểu tử nhà họ Trương kia còn không ngoan ngoãn té ở dưới gấu quần của Tiểu Huyên sao, hừ hừ. . . . . ."

Lý Hiếu Huyên nghe giọng nói có phần hơi lớn của Lý mẹ, đôi mắt mơ màng mở ra, trời ạ, này. . . . . . Đây là cô sao? Thật đúng là ứng với câu kia Phật dựa vào kim trang người dựa vào y trang. (Phật dựa vào cà sa, người dựa vào y phục).

Thiếu nữ trong gương mặc một bộ váy màu vàng nhạt, đường cong hoàn hảo trên người toàn bộ đều được vẽ ra rất rõ ràng, chân trắng nõn thẳng tắp vô cùng, không có một chút thịt dư thừa, tóc dài nhu thuận dùng một trâm cài tóc nạm kim cương búi lại, giống như thiếu nữ bước ra từ trong tranh, vô cùng có ý vị, con ngươi thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, da dẻ trắng nõn không tỳ vết lộ ra nhàn nhạt phấn đỏ, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.

"Như thế nào, có vừa lòng không!" Lý mẹ tự hào nói.

"Ừm, rất đẹp mắt." Lý Hiếu Huyên gật đầu trả lời, không nghĩ tới tay của nghề của mẹ tốt như vậy.

"Tốt lắm, lên đường đi! Nếu không sẽ tới trễ." Lý mẹ cầm xắc tay nhỏ của cô lên, lôi kéo cô đi ra ngoài.

Trong nhà hàng ăn rộng lớn, giờ phút này có vẻ an tĩnh khác thường, cũng không phải bởi vì nhà hàng ăn giờ này ít khách, ngược lại, hiện tại trong nhà hàng rất đông khách, nhưng lại an tĩnh như vậy, đều là bởi vì nhà hàng rất cao cấp, mọi người đều là người có tư cách, dùng cơm cũng phát ra thanh âm rất nhỏ.

Sau khi Lý Hiếu Huyên đi theo Lý mẹ đi vào nhà hàng, rất nhanh liền đi tìm bà mai mối của lần gặp mặt này.

Mà đang ngồi ở gần cửa sổ sát đất lại chính là vị mai môi kia mắt tinh nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con họ, cười vẫy tay với họ.

"Xin lỗi, chúng tôi tới muộn." Lý mẹ cười chào hỏi.

"Không muộn, không muộn, chúng tôi cũng là vừa tới mà thôi, đây chính là lệnh thiên kim đi! Dáng dấp thật đúng là mềm mại linh lung." Một thiếu phụ khác tuổi tác tương đương với Lý mẹ ngội ở bên cạnh cười híp mắt lôi kéo tay Lý Hiếu Huyên nói, từ trong ánh mắt của bà ấy có thể nhìn ra được bà vô cùng thích Lý Hiếu Huyên.

"Đây là của con gái tôi Tiểu Huyên, Tiểu Huyên, tới chào các vị trưởng bối đi con, đây là Dì Trương, đây là bà mai Dạ, đây là Trương thiếu gia." Lý mẹ cười giới thiệu.

"Dì Trương tốt, dì Dạ mạnh khỏe, Trương tiên sinh khỏe." Lý Hiếu Huyên có lễ phép chào hỏi.

"Tốt, tốt." Bà Trương cười nói.

Nghe được giọng nói của Lý Hiếu Huyên, Trương Lâm vốn ddangt nhìn ra ngoài cửa sổ liền xoay đầu lại nhìn Lý Hiếu Huyên, đôi mắt anh sau khi nhìn rõ dung nhan tuyệt xinh đẹp Lý Hiếu Huyên thì lóe lên, gật đầu một cái với Lý Hiếu Huyên, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo trong nháy mắt trở nên nhu hòa.

Mẹ của anh vẫn hi vọng có thể sớm một chút được ôm cháu nôi, nhưng anh chỉ cảm thấy hứng thú với công ty, lần này đồng ý với mẹ tới xem mắt cũng là vì để cho bà từ bỏ ý định, về sau không cần buộc anh tới xem mắt nữa, tâm tư của anh căn bản cũng không đặt ở trên buổi xem mắt lần này, mặc kệ mẹ anh ở bên tai của anh nói không ngừng cô gái lần này ưu tú đến cỡ nào, anh cũng không có hứng thú, cho nên kể từ khi anh bước vào nhà hàng ăn này, tầm mắt của anh vẫn nhìn ra lối đi bên ngoài cửa sổ sát đất.

Mới vừa anh nghe thấy một giọng nói vô cùng ngọt ngào, cho nên mới xoay đầu lại xem một chút rốt cuộc là cô gái như thế nào lại có một giọng nói mê người đến vậy, quả nhiên không để cho anh thất vọng, dáng dấp đối phương tuyệt xinh đẹp, con ngươi thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, da trắng nõn không tỳ vết lộ ra nhàn nhạt phấn đỏ, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.

Mà giờ khắc này cô giống như một khóm sen Tịnh Đế yên tình ở bên cạnh mẹ của cô, lễ phép hướng các trưởng bối chào hỏi, vô cùng khéo léo, anh có thể nghe tim của mình đột nhiên đập nhanh vô cùng, mắt không cách nào rời được khỏi người cô.

Trong nháy mắt thiếu nữ nhìn thấy anh, trong mắt cũng không có vẻ si mê, anh ngược lại cảm thấy có chút mất mác, anh không biết mình rốt cuộc đây là bị sao nữa, theo như trước đây nếu như có phụ nữ nhìn thấy gương mặt anh tuấn của anh lộ ra vẻ si mê, anh sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng là bây giờ anh hận không được thiếu nữ trước mắt nhìn gương mặt anh tuấn cua anh với vẻ si mê.

"Ai nha, chớ đứng, nhanh ngồi xuống" Bà Trương lôi kéo Lý Hiếu Huyên ngồi ở bên cạnh mình, ánh mắt âm thầm quét con trai nhà mình một cái, trong mắt có mừng rỡ, xem ra cậu con trai không ưa gần nữ sắc của bà rất ưa thích thiếu nữ trước mắt, trong nhà không bao có thể có đám cưới rồi, thiếu nữ trước mắt thật vô cùng hiểu chuyện, không giống như những thiên kim tiểu thư được nuông chiều khác, bà đối với cô con dâu tương lai này cảm thấy vừa lòng cực kỳ.

"Chúng ta ra ngoài đi dạo đi! Để lũ trẻ ở lại hàn huyên một chút." Bà mai Dạ cười nói.

"Tốt, tốt, người trẻ tuổi trước tiên cứ hàn huyên một chút, chúng tôi đi trước, Tiểu Huyên, muốn làm gì thì kêu Tiểu Lâm một cậu, nếu như nó dám khi dễ cháu, cháu nói cho dì biết, dì sẽ dọn dẹp nó." Bà Trương cười nói.

"Ha ha ha. . . . . . Vậy chúng ta đi trước, các con từ từ tán gẫu." Lý mẹ nói, sau đó cùng hai người bà Trương đi ra khỏi nhà ăn, lưu hai độc có hai người Lý Hiếu Huyên và Trương Lâm.

"Nhân viên phục vụ!" Trương Lâm gọi.

"Quý khách, xin hỏi các vị cần gì?" Một nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi tới hỏi.

"Tiểu Huyên muốn ăn cái gì?" Trương Lâm dịu dàng hỏi.

"Ách. . . . . . Tùy tiện, tôi không kén chọn." Lý Hiếu Huyên đối với việc anh ta gọi thân mật như thế cảm thấy nghi ngờ, bọn họ dù sao cũng chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt không phải sao? Hơn nữa mới vừa rồi khi cô đi vào phòng ăn, anh ta vẫn còn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đối với lần xem mắt này vô cùng không tình nguyện, cô cho là anh ta cũng giống như cô, bị mẹ buộc tới xem mắt, không nghĩ tới sau khi mẹ của bọn họ rời đi, anh ta lại có thể nói lời dịu dàng như vậy.

"Vậy thì đến cất đậu hũ, gà hấp muối, thịt xào khô, tân cảng hồ tiên, canh năm ngón tay đào lông, túi vải áp, Phượng Vĩ gõ tôm, canh cá hoa quế, món điểm tâm ngọt khác đợi sau khi ăn xong sẽ gọi." Trương Lâm nói.

(Edit: Đoạn gọi món này cơ bản ta để nguyên nha cả nhà, ai muốn tượng nó ra món gì thì ra nha, ta đối với tên gọi của món ăn không hiểu biết lắm. ó ó, trứng tráng trứng tráng….)

"Dạ, xin chờ một chút." Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi về phía phòng bếp.

"Tiểu Huyên yêu thích là cái gì?" Trương Lâm mong đợi hỏi, anh hiện tại rốt cuộc đã tin tưởng “Nhất kiến chung tình” (vừa thấy đã yêu), vốn anh cho là cả đời này sẽ phải làm bạn cùng công việc, không nghĩ tới sẽ gặp được một cô gái mà anh thích, anh hận không được biết về cô nhiều một chút.

"Ách. . . . . . Ưa đọc sách, thỉnh thoảng cũng đi bơi lội, cùng bạn bè tâm sự. . . . . . ." Lý Hiếu Huyên cười nói, cô cảm giác Trương tiên sinh trước mắt giống như là bạn nhiều năm không gặp, trong lúc vô tình cùng anh hàn huyên.

Tư Đồ Huy nhận được tin tức, cô gái nhỏ mà anh yêu hôm nay muốn đi xem mắt với người khác, khiến cho anh giận đến gần chết, anh từ rất sớm liền chạy tới hiện trường bọn họ xem mắt, tìm được một vị trí ngồi an tĩnh, giờ phút này nhìn bộ dáng cô cùng người người đàn ông kia trò chuyện vô cùng vui vẻ, trong lòng anh lửa giận phừng phừng.

Tên đàn ông thối đáng chết, cho là dáng dấp có chút xuất sắc liền muốn dụ dỗ cô gái nhỏ của anh, thật là đáng chết, còn có cô gái nhỏ của anh, hôm nay lại ăn mặc xinh đẹp đến như vậy, tim của anh bùm bùm nhảy không ngừng, nhưng là vừa nghĩ tới trang phục của cô mặc cũng là vì người đàn ông khác, trong lòng của anh như có tia lửa nóng thiêu đốt.

Anh không thể tức giận với cô được, ai bảo anh trước đây hoa tâm như vậy, từng có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng là kể từ khi anh nhận ra anh là thật lòng thích cô gái nhỏ trước mắt, anh liền hối cải để làm người mới rồi, nhưng anh còn là rất lo lắng tình yêu của anh sẽ dọa cô sợ chạy mất, cho nên chỉ có thể tạm thời thầm yêu cô, ai ngờ cô vừa tốt nghiệp liền đã đi xem mắt, mỗi lần xem mắt, anh cũng hận không thể giết chết những người đàn ông nhìn cô si mê kia, tất cả đều là thần sắc mê mệt, đáng chết, Tư Đồ Huy thầm mắng.

Quản lý nhà hàng run run rẩy rẩy đi tới trước mặt của Tư Đồ Huy, hôm nay không biết ngọn gió cao nào, lại đem hoa hoa thiếu gia ở trong nhà kia thổi qua đây, trời ạ, thiếu gia không phải chỉ có buổi tối mới xuất động sao? Hơn nữa cho tới bây giờ đều là đi hộp đêm, thế nào vào lúc này lại chạy tới đây làm cái gì, chỉ là nhìn gương mặt thiếu gia không được tốt lắm, là ai đắc tội tiểu tổ tông nhà ta rồi sao?


Đọc tiếp: [Phần 24] Người yêu của tổng giám đốc xã hội đen
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014