Game Kiếp Phong Thần Game chiến thuật đánh theo lượt hỗ trợ các dòng máy android cấu hình thấp, thỏa sức chiến đấu Tải miễn phí » |
Sáng sớm, mặt trời từ từ bắn ra những luồng ánh sáng chói lọi. Những luồng ánh sáng vàng lấp lánh, ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sát đất chiếu vào gian phòng, khiến cả căn phòng như được phủ một màu vàng kim. Đó là một mảnh màu sắc làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Trên giường một bóng dáng cường tráng đang nằm ngủ, lồng ngực bền chắc dưới ánh tia sáng mặt trời lóng lánh chói mắt, da thịt màu cổ đồng tinh xảo cứ như vậy lộ ra ở trong không khí, ở dưới ánh mặt trời nổi bật có vẻ cực kỳ mị người.
Bị bóng dáng cường tráng ôm thật chặt vào trong ngực chính là một thiếu nữ xinh đẹp y như búp bê bằng sứ, chỉ thấy long my dài dầy rậm của cô đắp lên cả tầm mắt, đôi môi đỏ tươi mềm mại bởi vì hô hấp trong giấc ngủ mà khẽ mở ra, như muốn mời mọc người tới thưởng thức, da thịt tinh xảo trơn mịn lúc được in lên một tầng màu hồng nhạt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trên giường Hoàng Phu Tuyệt từ từ mở mắt, giữa hai lông mày tuấn tú lộ ra nhàn nhạt ánh sáng. Cặp mắt dài nhỏ cong cong, trong mắt đầy vẻ nhu hòa.
Chỉ thấy anh lười biếng nằm ở trên giường, mắt nhu tình cưng chìu nhìn Thủy Băng Nhu đang gối đầu nằm trên vai trái của anh, cuộn rúc vào trên giường lớn, mái tóc như tơ gấm xõa ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Hoàng Phu Tuyệt đưa tay phải ra nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc tinh nghịch kia, vuốt vuốt gương mặt trơn mịn của cô.
Rất lâu không có một giấc ngủ an ổn thế này rồi, bé cưng của anh rốt cuộc lại trở về trong ngực của anh rồi, tim của anh lại bắt đầu sống lại, nhìn dung nhan say ngủ của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt cứ như vậy cười hạnh phúc.
"Ừm. . . ." Thủy Băng Nhu ưm một tiếng, đỉnh đầu nho nhỏ giống như con mèo nhỏ cọ cọ vào lồng ngực của anh, tìm được một cái vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, tay của cô giống như dây leo quấn lấy hông của anh, chân phải vắt ngang qua trên người anh.
santruyen
Giờ phút này toàn thân Hoàng Phu Tuyệt căng thẳng, hơi thở thô hổn hển, thân thể của anh bởi vì nàng động tác vô ý của cô mà dục vọng lại muốn bạo phát.
Nha đầu này, có biết dục vọng của đàn ông vào sáng sớm thịnh nhất hay không, hơn nữa cũng dễ dàng bị khơi dậy nhất, thật may là ngủ ở bên người cô là anh, nếu không nha đầu đã bị đại sói xám ăn hết rồi.
Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng lật người đè cô xuống dưới thân, đôi môi không kịp chờ đợi đặt lên môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, trong lòng chính là có một cỗ tình cảm không chỗ phát tiết, chỉ có thể mượn môi lưỡi dây dưa để gửi gắm tới cô. Anh vui vẻ, anh cảm kích, anh thương tiếc, anh yêu, chỉ có thể mượn hô hấp cọ sát lẫn nhau nói cho cô biết.
Người nhỏ nhắn phía dưới bị anh hôn thở hồng hộc, thân thể nhẹ nhàng giãy dụa, nhưng mà vẫn không có nửa dấu hiệu tỉnh lại.
Hôn nhẹ cái trán của cô, đôi mắt đang khép chặt, gương mặt, lỗ mũi, một lối men theo xuống, đi tới nơi cổ của cô, bởi vì quá mức ngọt ngào, nên mới khẽ hôn ban đầu đã biến thành từ từ gặm cắn.
"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu ở trong mộng mất khống chế rên rỉ ra tiếng.
Tay Hoàng Phu Tuyệt giờ phút này cũng không có nhàn rỗi, một bên anh hôn, bàn tay đã trượt vào trong áo ngủ của cô, dọc theo hai chân thẳng tắp của cô tiếp tục hướng lên trên.
Bàn tay anh khi chạm vào làn da trơn mịn như sứ giống như muốn hòa tan, ngón tay của anh ở trên người của cô lưu luyến không rời, từ từ trêu đùa dục tính của cô, môi lại một đường xuống phía dưới, nhẹ nhàng vạch ra áo ngủ của cô.
Khuôn mặt hồng nộn nhỏ nhắn mà dịu dàng, thân thể nhỏ nhắn, tất cả tạo thành một bức họa sống mê người, khiêu chiến sự tự chủ của Hoàng Phu Tuyệt, giờ phút này anh hận không được hòa tan vào với cô.
"Ừm. . . . . . . . Ừm. . . . . . . . . ." Thủy Băng Nhu bởi vì bộ ngực bị ngứa mà thức tỉnh, từ từ mở ra hai mắt mờ mịch, hai mắt hàm chứa hơi nước nhìn thấy bên trên thân chính mình một người đàn ông đang một mình bận rộn.
"Tuyệt, anh đang làm gì vậy?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi, giọng nói mang theo một tia lười biếng cùng khàn khàn, trời ạ, thế nào bọn họ giờ phút này trần trụi quấn quít ở chung một chỗ, cô nhớ tối hôm qua ngủ có mặc đồ ngủ mà.
"Hả? Bảo bối, anh đánh thức em sao? Anh đang ăn em, rất thơm ngọt đấy." Hoàng Phu Tuyệt nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo dục tính, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi.
Nhìn đến bộ dáng yêu nghiệt như thế của anh, Thủy Băng Nhu đột nhiên cảm giác miệng khô lưỡi khô.
"Bé cưng, em ngủ tiếp của em, ông xã tự mình động thủ là được." Hoàng Phu Tuyệt cười tà nói xong, tiếp tục trêu chọc cô.
"Ừm, không phải, ừm. . . . . . . Tuyệt. . . . . . . Không cần. . . . . Ừm. . . . . . . ." Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng muốn đẩy ra người đàn ông như sói đói đang gây sự trên người cô.
"Bảo bối, em không thành thực, xem ra thân thể của em so với miệng em thành thực hơn nhiều, ha ha ha. . . . . . . Xem ra ông xã nhất định phải dùng hành động thực tế khiến bảo bối nói ra lời nói thành thực trong lòng, ha ha ha. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt cười tà nói.
"Ừm. . . . . . . Không phải, sẽ. . . . . . sẽ. . . . . . Ừm. . . . . . . thương tổn tới bảo bảo ." Thủy Băng Nhu đỏ mặt nói.
"Bảo bảo? Em nói là. . . . . . Em có bảo bảo của chúng ta?" Hoàng Phu Tuyệt dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đang đỏ bừng của cô, nghi hoặc mở miệng hỏi lại.
"Ừ, mới mấy tuần." Thủy Băng Nhu nhìn gương mặt của anh, nhỏ giọng đáp, tại sao cô không nhìn thấy được vẻ vui mừng trên mặt anh, anh không thích đứa trẻ sao? Thủy Băng Nhu ở trong lòng thầm nghĩ.
"Nói như vậy là anh sắp được làm cha rồi hả ? Ha ha ha. . . . . . . . Anh sắp làm cha , ha ha ha. . . . . . . Thật tốt quá, bảo bối, anh yêu em." Hoàng Phu Tuyệt cười hô lớn, nhu tình hôn một cái lên gương mặt cô.
"Hả? Anh, anh không phải là không thích sao?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi nhỏ, nhìn đến vẻ mặt vui mừng như đứa trẻ kia của anh, trong lòng Thủy Băng Nhu giống như ăn được mật ngọt, thì ra là cô hiểu lầm anh.
"Nha đầu ngốc, tại sao không thích, đây là kết tinh tình yêu của hai chúng ta, là kết hợp máu của chúng ta, anh đương nhiên là muốn yêu thương con bé thật tốt, có đúng hay không hả, tiểu Nhu." Hoàng Phu Tuyệt gõ nhẹ một cái lên trán cô, làm bộ trách cứ, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu vào bụng của cô cưng chìu nói.
"Tại sao có thể gọi tiểu Nhu, nếu như là bé trai thì sao?" Thủy Băng Nhu quệt mồm nói, tiểu Nhu nhưng cũng là tên của cô.
"Đương nhiên là con gái, hơn nữa còn là dáng dấp đáng yêu giống nhu bé cưng." Hoàng Phu Tuyệt vẻ mặt khẳng định nói.
"Có phải nếu là bé trai, anh sẽ không thích nó hay không?" Thủy Băng Nhu hỏi, cô phát hiện tính tình của côbắt đầu có chút không giải thích được, có lẽ bởi vì mang thai nên vậy! Luôn sẽ so đo anh sẽ yêu đứa nhỏ nhiều một chút hay là yêu mình nhiều một chút.
"Dĩ nhiên cũng yêu, đồ của bé cưng, ông xã tất cả đều yêu." Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu hôn một cái lêm má cô nói, anh thích bộ dáng ghen của cô, cô nhất định không biết như vậy rất đẹp, ha ha ha. . . . . . . Anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới, chỉ có anh mới có thể hưởng thụ cảnh đẹp tới nhường này.
"Hừ —— nói vậy cũng nói! Anh nói là đồ, của chúng ta bảo bảo thế nào lại là đồ chứ." Thủy Băng Nhu bất mãn nói.
"Được được, chỉ cần là tiểu bảo bảo do bảo bối sanh, ông xã cũng sẽ thương, có được hay không?" Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói, đây chính yêu ai yêu cả đường đi lối về, đừng nói là cô ôm ruột thịt máu mủ của anh, coi như không phải, anh cũng sẽ yêu bảo bảo, chỉ vì đó là do cô sinh ra.
"Nói như vậy còn nghe được." Thủy Băng Nhu cười nói.
Thấy bộ dáng làm nũng của oo, hỏa dục của Hoàng Phu Tuyệt càng thêm căng thẳng, không được, phải nhịn, không thể tổn thương tới cô, Hoàng Phu Tuyệt lộ ra thần sắc buồ buồn nhìn cô, vừa rồi anh không có nghĩ tới bảo bối mang thai, vậy không phải là anh sẽ phải cấm dục sao, trời ạ, anh hận không được thời thời khắc khắc ở trên người cô, trước kia anh không có hưởng qua tư vị của tình dục, loại hỏa dục tăng cao này có thể dễ dàng dập tắt, nhưng kể từ sau khi cô hoàn toàn thuộc về anh, anh đối với cô tự chủ càng ngày càng yếu.
"Sao vậy?" Thủy Băng Nhu thấy bộ dáng đáng thương của Hoàng Phu Tuyệt khẩn trương hỏi, vừa rồi không phải vẫn còn rất vui mừng sao? Thế nào vào lúc này sắc mặt thay đổi nhanh như vậy, anh là lại muốn đổi ý sao?
"Bà xã, vậy chúng ta về sau không thể ân ái rồi sao?" Hoàng Phu Tuyệt dùng ánh mắt uất ức của môt chú nhóc nhìn cô.
"Này. . . . . . Này. . . . . . Này. . . . . . Em cũng không biết." Thủy Băng Nhu đỏ mặt nhỏ giọng nói, anh làm sao có thể hỏi cái vấn đề này, thật là khó trả lời được.
"Ha ha ha. . . . . . . Đợi một lát, ông xã đi bác sĩ hỏi một chút là được. Như vậy, bà xã đại nhân, bây giờ để ông xã đi lấy bữa sáng lên, còn em, liền ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh, có được hay không? Ha ha ha. . . . . . . Coi như bảo bảo không đói bụng, bà xã đại nhân cũng đói bụng phải hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng hỏi.
Nghe anh nói, mặt Thủy Băng Nhu liền đỏ hơn, anh sao có thể không nghiêm chỉnh như vậy.
Hoàng Phu Tuyệt cười nói xong, sau đó lướt qua mặt cô đi xuống giường.
Động tác của anh ưu nhã tự nhiên, mang theo sự dụ hoặc tà ác ở trước mặt Thủy Băng Nhu lộ ra được một người đàn ông đẹp tráng kiện. Thân thể ngang tàng của người đàn ông hàm chứa lực lượng vô tận, bả vai rộng rãi, lồng ngực bền chắc, bụng thon đầy sức mạnh, hai chân thon dài có lực, đường cong lưu loát của bắp thịt, tỷ lệ vóc người hoàn mỹ, không chỉ là khuôn mặt, toàn thân anh trên dưới đều là kiệt tác như một vị thần.
Thủy Băng Nhu mê mẩn nhìn anh, dưới ánh mặt trời anh hoàn mỹ giống như pho tượng của Michelangelo*, cường hãn lại ưu nhã mang theo hấp dẫn vô hạn, cô khó khăn nuốt nước miếng một cái, sững sờ ở tận đâu đâu.
"Ha ha ha. . . . . Bà xã, nước miếng của em muốn rơi xuống rồi." Hoàng Phu Tuyệt từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy bộ dáng Thủy Băng Nhu, ranh mãnh cười nói.
"Đâu. . . . . . . Nào có? Anh gạt em." Thủy Băng Nhu nhanh chóng lau khóe miệng, phát hiện miệng anh đang nở nụ cười xấu xa.
"Ha ha ha. . . . . . . Bé cưng thật đáng yêu! Ha ha ha. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt cười vang nói.
"Anh, anh rõ ràng là đang khi dễ em, về sau em và bảo bảo không thèm để ý anh." Thủy Băng Nhu làm nũng nói, thật hỏng bét, bị anh thấy được thần sắc hoa si háu sắc, đều là lỗi của anh, tự nhiên đi quyến rũ người ta.
"Ha ha ha. . . . . Được, được, anh không cười, không cười, ha ha ha. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt tiến lên ôm lấy cả cô và cái chăn quấn quanh ôm vào trong ngực, trong mắt có nụ cười không che giấu được.
Ha ha ha. . . . . . Thật ra thì anh sẽ thích đứa bé, đều là bởi vì đó là cô sinh cho anh, chỉ cần là đồ cô thích, anh cũng sẽ thích, chỉ cần cô để ý đến anh là được, bé cưng của anh thật là càng ngày càng đáng yêu.
******
* Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni (1475 –1564), thường được gọi là Michelangelo, là một hoạ sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý. Dù ít có những đột phá bên ngoài nghệ thuật, sự uyên bác của ông trong các lĩnh vực đạt tới tầm mức khiến ông được coi là một người xứng đáng với danh hiệu nhân vật thời Phục hưng, cùng với đối thủ cũng là người bạn là Leonardo da Vinci.
Tượng David, được Michelangelo hoàn thành năm 1504, là một trong các tác phẩm nổi tiếng nhất thời kỳ Phục hưng.
Hoàng Phu Tuyệt tâm tình vui vẻ ra khỏi cửa phòng, kể từ lúc Gặp lại Thủy Băng Nhu nụ cười của anh cũng chưa từng bị đứt đoạn.
"Ah? Cô mau nhéo tôi một cái đi, không phải tôi đang nằm mơ chứ! Ông chủ tự nhiên cười với tôi! Ngài ấy lại cười với tôi!" Người giúp việc thứ nhất kích động nói.
"Thật, thật, oa, rất đẹp trai đó! Đòi mạng nha! Ngài ấy cũng cười với tôi nữa! Cô tránh qua một bên cái coi." Người giúp việc thứ hai chen ngang người thứ nhất, kiêu ngạo nói, cô ta đối với bộ dáng của mình rất tự tin, mặc dù không có xinh đẹp như phu nhân, nhưng ở trong lâu đài cũng thuộc loại có một không hai.
"Ông chủ không phải là bởi vì phu nhân mất tích mà ngớ ngẩn chứ? Thật rất thê thảm." Người làm nữ thứ ba đứng một bên lắc lắc đầu liền nói.
"Cô mới thê thảm đó, ông chủ cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, nói không chừng ông chủ đã quyết định quên phu nhân, cái người quạ đen này, cô không có mắt nhìn à." Người giúp việc thứ hai gõ đầu người thứ ba một cái nói.
"Đúng nha, đúng nha, tôi đã nói rồi, bằng vào tướng mạo cùng gia thế của ông chủ, làm sao có thể cứ trầm mê mãi trên người phu nhân cơ chứ." Người giúp việc thứ tư gật đầu nói.
"Các người không hiểu rồi, tình yêu của ông chủ giành cho phu nhận là không cách nào có thể thay thế được, hừ —— một đám người nằm mơ giữa ban ngày." Người giúp việc thứ ba khinh thường nói, ông chủ yêu phu nhân là quá rõ ràng, căn bản sẽ không có người nào có thể tùy tiện xen vào.
"Cô nói ai đó? Có giỏi liền lặp lại lần nữa xem." Người giúp việc thứ hai bày ra dáng vẻ hung ác.
. . . . . . . . . . .
Một đám người giúp việc tụ tập ở chung một chỗ, tranh luận mùi thuốc súng càng ngày càng nặng.
"Toàn bộ mọi người không cần công việc này nữa sao? Chuyện của ông chủ còn chưa tới phiên các người đến bình phẩm từ đầu đến chân đâu." Quản gia nghiêm mặt nói, đám người kia thật là càng ngày càng không có kỷ luật rồi, lại ở ngay trước mặt ông chủ nói những lời không hợp quy củ, nếu không phải là hôm nay tâm tình ông chủ tốt, bọn họ sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi.
Đám người giúp việc đang tụ tập thấy vẻ mặt tức giận của Quản gia, tất cả cúi đầu chờ nghe ông ta trách mắng.
"A Lan, một lát nữa cô đem bữa ăn sáng vào phòng cho phu nhân, những người khác giải tán đi! Làm chuyện của mình cho tốt." Quản gia lạnh giọng phân phó, tối hôm qua khuya lắm rồi, ông chủ mới ôm phu nhân trở về, vì vậy trong lâu đài cũng không có bao nhiêu người biết phu nhân đã bình an trở về rồi.
"Dạ!" Tất cả nhân viên mang theo dấu chấm hỏi rời khỏi đại sảnh, phu nhân trở về lúc nào? Thế nào họ cũng không biết.
"Ông chủ!" Quản gia cung kính đi tới bên người Hoàng Phu Tuyệt.
"Ừ, không cần đưa bữa ăn sáng cho phu nhân, mặt khác thông báo cho đầu bếp Doanh, kêu hắn chuẩn bị thức ăn có lợi cho phụ nữ mang thai, sai người mua về toàn bộ sách có liên quan đến phụ nữ có thai, còn nữa, nhất định phải tìm người chỉnh sửa thất tốt mấy con đường nhỏ cùng toàn bộ hoa cỏ trong lâu đài, không bỏ xót bất kỳ chỗ nào, tôi không hy vọng phu nhân ở trong thành bảo xảy ra chuyện gì, sắp xếp người giúp việc thông minh hoạt bát một chút ở bên cạnh để chăm sóc cô ấy. . ." Hoàng Phu Tuyệt giống như một bà lão nói không ngừng.
Quản gia vừa nghe phân phó của anh, vừa cố gắng ghi nhớ những chuyện cần làm. Thì ra là phu nhân mang thai, không trách được ông chủ lại có bộ dáng ngọt ngào như vậy, may nhờ phu nhân bình an trở về, nếu không ông chũng không thể xác định được ông có thể chịu đựng nổi tính tình nóng nãy của ông chủ hay không.
"Ừ, tạm thời chỉ như thế đã! Chờ tôi nghĩ được thêm cái gì nữa sẽ nói với ông sau!" Hoàng Phu Tuyệt nói xong, sau đi về phía phòng bếp.
Lưu lại một mình quản gia với vẻ mặt kinh ngạc, ông chủ thế nào mà ngày càng trở nên dài dòng rồi.
Đối với mọi người trong lâu đài, hôm nay là một ngày thật đáng vui mừng, bởi vì ông chủ rút cuộc đã tìm được phu nhân của bọn họ trở về rồi, bọn họ không cần lại phải chịu đựng âm thanh gào rống của ông chủ nữa, tất cả người giúp việc không cần phải run sợ khi làm bất kì việc gì nữa.
Trong phòng Thủy Băng Nhu nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt ra khỏi cửa phòng, lập tức bọc chăn đi tới phòng tắm.
Một chút sau, Thủy Băng Nhu thay xong quần áo đi xuống lầu, thế nào mọi người nhìn thấy cô mặt đều là một bộ dáng quái dị, trên mặt của cô có cái gì sao?
"Chào phu nhân!"
"Chào phu nhân!"
. . . . . .
Dọc theo đường đi, càng ngày càng nhiều người giúp việc cung kính thăm hỏi Thủy Băng Nhu.
"Ách, chào mọi người! Xin hỏi trên mặt của tôi có cái gì sao?" Thủy Băng Nhu nghi hoặc hỏi một người làm nữ trong số họ.
"Không có. . . . . . Không có gì, chúng tôi chỉ là tò mò phu nhân trở về lúc nào." Người làm nữ nhìn Thủy Băng Nhu trên mặt đầy vẻ vui mừng nhỏ giọng nói, phu nhân thật là càng ngày càng đẹp, hơn nữa người cũng rất tốt, không trách được ông chủ ưa thích phu nhân như vậy.
"Ha ha ha. . . . . . Tôi còn tưởng rằng là trên mặt của tôi có dính cái gì? Hại tôi giật mình, tôi trở về tối qua, ha ha ha. . . . . . Có ai thấy Tuyệt đâu không?" Nước Băng Nhu cười nói.
"À, à, ông chủ bây giờ đang ở trong phòng bếp." Người làm nữ sợ hãi nói, phu nhân quá khách khí với cô rồi.
"Ha ha ha. . . . . . Cám ơn nhiều!" Thủy Băng Nhu cười đi về phía phòng bếp.
Thủy Băng Nhu đi tới phòng bếp cũng chỉ thấy cái bóng dáng trong lòng của cô kia, cô nhanh chóng đi tới, từ phía sau ôm lấy hông của anh, dịu dàng gọi: "Tuyệt!"
Nghe được giọng nói dịu dàng của Thủy Băng Nhu, cảm thụ thân thể mềm mại của cô, Hoàng Phu Tuyệt vội vàng buông công việc trong tay xuống, xoay người sang ôm lấy eo nhỏ nhắn của Thủy Băng Nhu, rì rầm nói vào bên tai cô: "Bảo bối, em xuống làm gì? Không phải anh bảo em ở trên giường đợi anh sao? Em ra ngoài trước đi, phòng bếp rất nguy hiểm, đối với bảo bảo cũng không tiện, ngoan ngoãn ở phòng ăn chờ anh, hả?"
"Anh đang làm gì vậy?” Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi.
"Anh đang nấu cơm, bà xã rất đói đi? Cơm cũng sắp làm xong, em ngoan ngoãn vào phòng ăn chờ anh, nếu buồn chán, liền mở TV xem một chút, không, TV có tia bức xạ, không tốt cho bảo bảo, chưa đến lúc có thêt xem, đọc báo chí, đúng, đọc báo chí. Bảo bảo, chờ một chút hảo hảo nếm thử một chút món ăn do cha làm đó." Hoàng Phu Tuyệt đưa tay vuôt vuốt lên bụng cô, dịu dàng nói, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy cô ra khỏi phòng bếp.
Thủy Băng Nhu bất đắc dĩ liếc mắt, anh ấy có phải là quá khẩn trương rồi không, TV có thể có bao nhiêu bức xạ, huống chi hiện tại trên thế giới đi đâu tìm cho ra thứ không có mang theo bức xạ.
Nghe tiếng vang loảng xoảng phát ra từ trong phòng bếp, Thủy Băng Nhu cười hạnh phúc, nhìn dáng vẻ của anh, phải cưng chiều cô tới tận trời mới chịu ư.
Hơn mười phút sau, Hoàng Phu Tuyệt bưng một khay đi qua phòng ăn, trên khay để ba món ăn một món canh.
“Ăn cơm thôi, trước nếm thử một chút xem món anh làm có dễ ăn hay không." Hoàng Phu Tuyệt dọn món ăn ra trên bàn xong thì lấy chén múc một chén canh đưa tới trước mặt của Thủy Băng Nhu, nhìn cô đầy mong đợi.
Hiện tại thời gian cũng đã đến buổi trưa, nếu như sớm biết cô mang thai, anh nhất định sẽ chuẩn bị xong thật sớm bữa ăn sáng, sẽ không để trễ như thế mới ăn điểm tâm. Bắt đầu từ bây giờ anh nhất định phải chăm cho cô thật béo tốt, nếu không đến ngày sinh nở sẽ rất vất vả, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.
"Anh không ăn sao?" Thủy Băng Nhu cầm thìa lên nghi hoặc nhìn anh, anh sao không chịu động đũa? Anh ấy không muốn ăn điểm tâm sao? Một người ăn cơm tương đối không có mùi vị.
"À à, ăn, cùng nhau ăn! Bé cưng phải ăn nhiều một chút." Hoàng Phu Tuyệt bắt đầu vì chính mình bận việc.
"Ha ha ha. . . . . . Ừ." Thủy Băng Nhu thong thả ung dung uống một hớp canh, trong chốc lát, cô nhanh chóng đem canh trong miệng phun ra.
"A. . . . . . O o. . . . . ." Thủy Băng Nhu hét lên một tiếng, sau đó dùng tay quạt miệng, thỉnh thoảng lè lưỡi để hô hấp.
Đầu lưỡi đỏ tươi vừa duỗi ra một cái lại thụt vào, vô cùng mê người.
"Sao vậy? Để anh xem một chút." Hoàng Phu Tuyệt nghe được tiếng kêu của cô, khẩn trương chạy đến bên cạnh cô hỏi, giờ phút này anh không còn chút ý định nào với những thứ này, cả tâm tư đều đặt ở trên tiếng kêu vừa rồi của cô.
"A. . . . . . Thật là nóng. . . . . . Thật là nóng. . . . . . ." Thủy Băng Nhu quạt miệng nói, đầu lưỡi của cô bị phỏng rất đau.
"Đều tại anh không tốt, là tại anh quên thổi nguội cho em rồi, đều là anh không tốt, bác sĩ, đúng, kêu bác sĩ. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt bối rối không biết làm sao, vội vội vàng vàng đứng dậy muốn đi tìm bác sĩ.
"Không, không cần, em không có, không có việc gì, đừng lo lắng." Thủy Băng Nhu kéo tay của anh nói, trời ạ, bởi vì ăn canh bị phỏng mà di tìm bác sĩ, bị người khác biết, nhất định sẽ cười cô, cô mới không cần làm ra việc mất mặt như vậy.
"Được, được, không gọi thầy thuốc, anh xem một chút, có phải rất đau hay không, hả?" Hoàng Phu Tuyệt vẻ mặt đầy đau lòng nhìn cô, anh hận không thể thay cô chịu khổ như vậy, anh ôm cô ngồi ở trên đầu gối của anh.
"Em không sao, không cần lo lắng, đã không còn đau rồi." Nhìn đến đáy mắt đầy vẻ áy náy của anh, Thủy Băng Nhu làm bộ không có chuyện gì ôm lấy cổ anh nói.
Nhìn bộ dạng ẩn nhẫn khổ sở của cô, tim của Hoàng Phu cũng phát đau, anh cúi đầu ngậm môi của cô trằn trọc mút vào, dịu dàng dùng đầu lưỡi vuốt ve đầu lưỡi bị phỏng của cô,Thủy Băng Nhu từ từ quên mất đau đớn do bị phỏng nơi đầu lưỡi, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của anh, tay không tự giác quấn lên cổ của anh.
Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt mới buông Thủy Băng Nhu thở hổn hển ra.
"Còn đau khôgn?" Anh cắn vành tai của cô rì rầm hỏi.
Thủy Băng Nhu đỏ mặt lắc đầu.
"Ha ha ha. . . . . . Không đau? Vậy chúng ta ăn cơm đi!" Hoàng Phu Tuyệt một tay ôm hông của cô, một tay cầm thìa múc canh, đặt ở trong miệng thổi thổi, xác định đã nguội, anh mới từ từ đút tới bên miệng của cô, cưng chìu nhìn cô nuốt xuống, động tác này không ngừng tái diễn.
"Tuyệt, anh cũng mau ăn đi, uống rất ngon đấy." Thủy Băng Nhu nhìn thấy anh chỉ cố đút cho mình mà bản thân hoàn toàn không có uống một giọt canh, quan tâm nói, anh cũng chưa có ăn sáng, vậy cũng rất đói, lại nói, tài nấu nướng của anh thật sự rất tốt không chê vào đâu được, kiếp trước cô nhất định đã làm nhiều việc tốt, thế mới có thể đắc đạo có được toàn bộ tình yêu của người đàn ông si tình này.
"Được, anh cũng ăn!" Hoàng Phu Tuyệt đem một ngụm canh đút tới bên miệng của cô, nhìn nàng ăn, sau đó anh hôn thật sâu lên môi của cô, đầu lưỡi giống như con rắng ling động ở trong miệng của cô không ngừng mút thỏa thích nước canh.
"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . . ." Thủy Băng Nhu yêu kiều ra tiếng, cả người xụi lơ trên người của anh.
"Ha ha ha. . . . . . Quả thật là mỹ vị." Hoàng Phu Tuyệt mặt cười xấu xa nói.
Đối với lần này, Thủy Băng Nhu cũng không có nói cái gì, chỉ có thể đem đỉnh đầu nho nhỏ chôn ở trong bộ ngực của anh, bởi vì anh ở trước mặt cô càng ngày càng không đứng đắn rồi, nói cũng vô ích, có lẽ bản thân cô cũng rất hưởng thụ giọng điệu trêu chọc xấu xa của anh.
Một chút bữa sáng kiêm luôn bữa trưa tiêu tốn mất hai giờ, trong khoảng thời gian này, không có người giúp việc nào dám lên trước quấy rầy hai người bọn họ vết thương ân ái hình ảnh.
Lúc này trong thư phòng nhà họ Đoạn, một bóng dáng anh tuấn cô đơn đứng ở trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn xuống cảnh vật bên ngoài đình viện. Một người áo đen cung kính đứng ở sau lưng hắn.
"Cuồng vân, cậu làm việc hiệu suất càng ngày càng thấp, đã nhiều giờ như vậy, cậu mới xuất hiện, chuyện tra ra sao rồi?" Đoạn Thừa Phong không chút để ý hỏi, hắn cố gắng khắc chế tâm tình kích động của mình, hắn hiện tại rất muốn hiểu rõ hết tất cả mọi điều về Tiểu Nhu, nếu như cô hạnh phúc, vậy thì hắn có thể đứng ở bên cạnh yên lặng chúc phúc cho cô.
"Chủ tử, những tài liệu liên quan tới cô ấy đã bị người phong tỏa, trước mắt mới chỉ, chỉ tra được cô ấy tên Thủy Băng Nhu, đang học tại một trường Quý tộc tại thành S, những thứ khác cái gì cũng không tra được, chỉ là nghe nói gần đây cô ấy đã ngưng học, về phần nguyên nhân gì, không có nói rõ." Người áo đen cung kính báo cáo lại những tin tức điều tra được, dựa vào năng lực của hắn mà một chút tin tức đều điều tra không ra, hiện thực này khiến cho hắn có chút suy sụp.
Hồi lâu sau, Đoạn Thừa Phong mới âm trầm mở miệng nói: "Ừ, biết rồi, đi xuống đi! Chuyện này tới đây thôi.".
"Dạ!" Người áo đen sau khi nói xong, nhanh chóng biến mất, mặc dù đối với việc này hắn có rất nhiều nghi vấn, càng có kích thích muốn giải quyết cái đề khó này, tiếp tục điều tra cho ra, nhưng là chủ tử đã phân phó, hắn cho dù có hứng thú đến mấy cũng không dám không theo phân phó của chủ tử.
Đoạn Thừa Phong đi tới ngồi xuống ghế phía trước bàn, tay phải vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn.
Là ai đã phong tỏa tài liệu về Tiểu Nhu? Lẽ nào là người chồng mà Tiểu Nhu đã nhắc đến trong thư sao? Nếu thực đúng như vậy, lai lịch của hắn cũng không nhỏ.
*
Bữa ăn sáng đi qua, Hoàng Phu Tuyệt đưa Thủy Băng Nhu tới vườn hoa rộng lớn ngoài trời, Thủy Băng Nhu buông tay anh ra, đi tới bên cạnh cái xích đu, lười biếng nằm xuống.
"Ah. . . . . . Tuyệt, anh không phải đi làm sao?" Thủy Băng Nhu vươn tay cầm lấy ly nước chanh để bên trên cái ghế nhỏ bên cạnh xích đu, nhàn nhã uống, nghi ngờ nhìn người đàn ông đang cười đến nhu tình mật ý ở trước mặt cô.
"Ha ha ha. . . . . . . Tiểu Nhu nhi rất không muốn gặp ông xã sao? Thật khiến ông xã đau lòng nha!" Hoàng Phu Tuyệt đưa tay ôm lấy tim, vẻ mặt giả bộ đau khổ.
"Anh không đi làm, làm thế nào nuôi nổi gia đình đây! Tiền đâu mà mua sữa bột cho bảo bảo đây? Tiền lương biết lấy đâu ra đây? Ha ha ha. . . . . . . Được rồi, chờ sau khi em tốt nghiệp, em liền đi tìm công việc nuôi gia đình." Thủy Băng Nhu cười nói, mặc dù biết anh vô cùng có tiền, nhưng là cô vẫn nhịn không được muốn trêu chọc anh.
"Không cho phép đi!" Hoàng Phu Tuyệt bá đạo nói, tiền của anh nhiều đến mua mấy nước nhỏ đều không có vấn đề, huống chi công ty nhiều người mới như vậy, nếu anh mới chỉ vài ngày không tới công ty, công ty đã phải đóng cửa, vậy anh còn phải nuôi những nhân tài kia làm cái gì.
Anh bây giờ đã hối hận để cho cô tới trường đi học, khiến đột nhiên anh có cả một đám tình địch.
Hiện tại cô lại còn tơ tưởng đến việc học xong đi ra ngoài làm việc, anh tuyệt đối sẽ không cho phép, anh biết mị lực của cô có bao nhiêu, cực ít người sau khi gặp cô rồi mà lại không mê luyến cô.
Nếu như cô nhất định muốn ra ngoài làm việc, có lẽ có thể sắp xếp cô tới công ty của anh làm việc, như vậy anh cũng có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy cô, hơn nữa cũng có thể tuyên cáo quyền tự chủ của anh.
Hoàng Phu Tuyệt đi tới bên cạnh ôm lấy cô, sau đó nằm xuống chỗ cô vừa nằm, đặt cô nằm trên người anh, tay của anh từ từ vuốt ve bụng của cô, vẻ mặt tràn đầy nhu tình.
"Ha ha ha. . . . . . Đùa với anh thôi..., trong nhà nhiều chuyện như vậy em còn quản không được, nào có thời gian đi ra ngoài làm việc." Thủy Băng Nhu ôm cổ anh nói, ông xã nhà cô thật đúng là một thùng dấm khổng lồ, đừng tưởng rằng cô không biết ý định lúc này của anh.
"Thế còn nghe được, em đấy, hiện tại liền dưỡng thai cho thật tốt, chờ bảo bảo ra đời, em sẽ rất bận rộn rồi, còn nữa về sau phải yêu anh hơn yêu bảo bảo một chút, có biết hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt hôn một cái lên mái tóc của cô, dịu dàng dụ dỗ nói.
"Không cần, em muốn yêu bảo bảo nhiều một chút, ai bảo anh mở miệng ngậm miệng đều là bảo bảo."
"Không cho phép, nếu như bảo bảo tranh giành em với anh, anh liền không thích bảo bảo, nói, em chỉ thích một mình anh, hả? Nói mau. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt đặt tay đến dưới nách ta của cô uy hiếp.
"Ha ha ha. . . . . . Được, được, chỉ thích một mình anh, được chưa! Đúng rồi, những đồ lưu niệm chúng ta mua khi đi trăng mật, anh có đưa cho Tiểu Huyên và Lăng Tâm hay không? Còn có phần của An Đông Nghê, Âu Dương Tuấn, Tư Đồ Huy nữa." Thủy Băng Nhu đếm ngón tay hỏi.
"Đã đưa rồi." Hoàng Phu Tuyệt nói như hụt hơi, hừ. . . . . . . . Tặng quà cho đám tiểu tử kia, nếu như anh nhớ không lầm, tiểu tử An Đông Nghê kia chính là tình địch của anh, anh mới không có ngu như vậy, tặng quà cho tình địch của mình, huống chi khi đó, anh một lòng đắm chìm trong sự việc cô bị mất tích, làm sao có thời giờ đi chú ý tới cái đám người râu ria kia.
"Thật sao, vậy thì tốt, đã thật lâu chưa liên lạc với họ, bọn Tiểu Huyên khẳng định sẽ nói em trọng sắc khinh bạn rồi ! Ha ha ha. . . . . . Vậy bọn họ có hỏi gì về em hay không?" Thủy Băng Nhu vừa vuốt vuốt đầu ngón tay anh vừa lảm nhảm, ngón tay của anh rất thon dài, giống như ngón tay của một nghệ sĩ piano, rất dễ nhìn, nắm ở trong tay đặc biệt có cảm giác an toàn.
"Cái này. . . . . . . Anh nói em ngồi máy bay mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, bọn họ không có hỏi thêm gì nữa." Hoàng Phu Tuyệt vội nói, có loại tư vị giấu đầu hở đuôi, nhưng Thủy Băng Nhu đang mải đắm chìm trong những đầu ngón tay xinh đẹp của anh nên không có lưu ý đến chút khác lạ này.
"Ừm, vậy thì tốt, ai. . . . . . Rất lâu không có thấy bọn họ rồi, rất muốn gặp bọn họ, hiện tại bọn họ chắc hẳn phải là đang nghỉ hè! Em muốn tới nhà Tiểu Huyên chơi một chút, lần trước cha mẹ bạn ấy mời chúng ta tới nhà họ, đã lâu như vậy, mình không có đi, không biết bác gái có thể không vui hay không." Thủy Băng Nhu thở dài nói.
"Ha ha ha. . . . . . . Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không giận em, than thở như vậy làm cái gì? Người không biết còn tưởng rằng ông xã khi dễ em, ha ha ha. . . . . . Em hiện tại đang mang thai, không nên đi lại, nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai." Hoàng Phu Tuyệt khuyên nhủ, phụ nữ có thai đều là đa sầu đa cảm như vậy sao? Xem ra anh phải nghiên cứu cho kĩ một chút mới được, như vậy anh mới có thể khiến cho bé cưng luôn luôn vui vẻ.
Dựa vào địa vị là vợ của Hoàng Phu Tuyệt anh, trên xã hội đại bộ phận người cũng sẽ nịnh nọt cô, làm gì có ai dám trách cứ cô chứ, huống chi anh còn từng giúp gia đình Lý Hiếu vượt qua cửa ải khó khăn, bọn họ đối với Tiểu Nhu nhi nhất định là rất biết ơn đại ân đại đức, chỉ là bé cưng của anh nghĩ nhiều quá, xem ra bé cưng rất coi trọng tình bạn với mấy người bọn Lý Hiếu Huyên, hi vọng họ cũng sẽ không làm gì tổn thương đến Tiểu Nhu nhi, nếu không anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.
Giữa lúc này, Quản gia chạy chậm vào nhà kính trồng hoa lộ thiên, thấy hình ảnh thân mật của Hoàng Phu Tuyệt bọn họ không hề kinh ngạc, bởi vì ông chủ ở trước mặt phu nhân là một người đàn ông tốt có đủ mười kiểu cưng chiều vợ.
Hỏng bét! Ông chủ giống như là đang trừng ông, ông không có phá hư chuyện tốt của ông chủ chứ? Trong lòng Quản gia toát mồ hôi lạnh, nhưng là ông đã đi tới nơi này, chỉ có thể nhắm mắt tiến lên.
"Ông chủ, phu nhân, lão nô là muốn hỏi mấy thứ quà tặng kia nên xử lý như thế nào?" Quản gia cung kính nói.
"Quà tặng? Quà tặng gì?" Thủy Băng Nhu nghe được lời quản gia nói, không hiểu ra sao, là ai tặng quà tặng?
"Phải . . . . . . . ." Quản gia mở miệng muốn giải thích.
"Không có gì, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế ấy, loại chuyện nhỏ này không cần đến hỏi." Ai ngờ Hoàng Phu Tuyệt đột nhiên mở miệng chặn miệng ông lại, thật là hỏng bét, anh hoàn toàn không nghĩ tới Quản gia thế nhưng lại vào lúc này tới hỏi về đám quà tặng kia, thiếu chút nữa là bị lộ.
"Cái này . . . . . Dạ! !" Quản gia lập tức xoay người muốn rời đi, sớm biết là như thế này, ông cũng không đặc biệt tới đây hỏi, hại ông đắc tội với ông chủ.
"Bác Quản gia, chờ một chút! Bác vừa mới nói quà tặng là ai tặng vậy?" Thủy Băng Nhu tò mò mở miệng hỏi.
"Tiểu Nhu, đây là quà hối lộ của mấy người trên thương trường tặng cho anh, tốt lắm, em nên đi ngủ rồi." Hoàng Phu Tuyệt kéo đầu cô vùi vào ngực anh, bá đạo nói.
"Chờ một chút! Em không hỏi anh..., anh trước tiên đừng lên tiếng, còn ánh mắt của anh nữa là đang trừng cái gì đây?" Thủy Băng Nhu cứng rắn nói.
"Này. . . . . . Này. . . . . . Đây là nhứng món quà tặng mà ông chủ và phu nhân đi trăng mật mua." Quản gia không nhìn đến suwj âm thầm uy hiếp của Hoàng Phu Tuyệt, toàn bộ nói ra hết.
"Tiểu Nhu, em hãy nghe anh nói." Hoàng Phu Tuyệt vội vã giải thích.
"Hả? Đã đưa cho các cô ấy hả? Họ không có nói gì? Vô cùng thích? Hả? Phu quân của em, có thể nói cho em biết đây là chuyện gì xảy ra? Anh là trong mộng đưa cho các cô ấy sao?" hai mắt Thủy Băng Nhu mở thật to ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh hỏi, trong mắt có ý vị anh tốt nhất là giải thích cho rõ ràng.
Hoàng Phu Tuyệt vung tay một cái, Quản gia thấy thế, lập tức nhanh chóng lui ra, chuyện xảy ra kế tiếp, ông có thể tưởng tượng được. Ông cũng không dám nhìn ông chủ không để ý đến tự ái đàn ông, giống như nô lệ của vợ đi dụ dỗ phu nhân, nếu quả thật như vậy, ông không nghi ngờ chút nào ông chủ sẽ vì danh dự của mình mà giết ông diệt khẩu.
Thấy trong nhà kính lộ thiên chỉ còn lại hai người anh cùng Thủy Băng Nhu, khuôn mặt lãnh khốc mới vừa rồi của Hoàng Phu Tuyệt trong nháy mắt dịu xuống, một bộ dạng như chú nhóc uất ức nói: "Bà xã, tại sao phải tặng quà cho bọn họ, em cho tới bây giờ không có đưa lễ nạp thái (lễ vật trong hôn lễ thời xưa) cho anh đấy?"
"Phốc. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Cũng bởi vì như vậy, nên anh không có đem mấy vật kỷ niệm em mua tặng cho bọn họ hả? Muốn một mình độc chiếm có phải hay không? Hả? Ha ha ha. . . . . . Tuyệt, anh có biết giờ phút này vẻ mặt anh thật đáng yêu hay không?" Thủy Băng Nhu xoa mặt của anh cười nói, cái người này càng ngày càng thích phô trương, mỗi lần đều làm cho cô cười không chịu nổi, trước kia tại sao không có phát hiện ra cái vẻ mặt đặc biệt này của anh ấy chứ . . . . . Có chút, ha ha ha. . . . . .
Anh cũng không phải là chó săn Luck ở trong nhà, thế nào bà xã anh lại ưa thích giày xéo gương mặt của anh như vậy, chỉ là kể ra thì giày xéo gương mặt của anh cũng còn tốt hơn giày xéo người khác, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt bất đắc dĩ thầm nghĩ.
"Ha ha ha. . . . . . Được rồi, không thèm nghe anh nói nữa, em muốn đi nhà Tiểu Huyên tìm cô ấy nói chuyện phiếm, còn anh, liền ngoan ngoãn đi làm, biết chứ? Hả?" Thủy Băng Nhu vừa nói vừa từ trên người anh tụt xuống.
"Tiểu Nhu nhi! Làm sao em có thể bỏ lại anh đi tìm những người khác như vậy đây?" Hoàng Phu Tuyệt lập tức hướng về phía cô bày ra ánh mắt đáng thương như bị vứt bỏ, tha thiết mong đợi nhìn cô.
"Ha ha ha. . . . . . . Được rồi, anh đó, ngoan ngoãn nghe lời, ha ha ha. . . . . . ." Thủy Băng Nhu cười chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ bị một lực đạo nhẹ nhàng kéo lại vào trong một lồng ngực ấm áp.
"Tuyệt, anh đang làm gì vậy! Mau buông em ra, em muốn đi tìm Tiểu Huyên." Thủy Băng Nhu gắt giọng.
"Không cho phép đi, em ngoan ngoãn trở về ngủ đi, bảo bảo cũng nên ngủ, Tiểu Nhu, phải ngoan ngoãn, có biết hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt ôm ngang eo cô đi ra khỏi nhà kính trồng hoa.
Anh sẽ không đồng ý để cô ra ngoài vào lúc này, không nói tới hiện tại cô mang thai vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, chỉ bằng vào ở ngoài đó tồn tại mấy con sói đói ngày ngày đều mơ ước cô, duy chỉ điều này thôi cũng khiến anh vô cùng khó chịu, hừ. . . . . . . Xem ra cần sắp xếp thật tốt mấy phụ nữ cho mấy cái tên đàn ông luôn mơ ước cô kia mới được.
Nghe anh nói, Thủy Băng Nhu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mà nghe lời, dù sao cô cũng rất thích bảo hộ bảo bảo trong bụng, cô chỉ đành nhắm mắt lại mặc cho anh ôm cô đi vào trong phòng.
"Tuyệt, sao từ lúc em trở về tới giờ đều không có nhìn thấy Luck vậy? Nó đã chạy đi đâu rồi?" Thủy Băng Nhu đang mơ màng đột nhiên hỏi.
"Hả? Có thể nó chạy đi tìm chó cái rồi, được rồi, ngoan ngoãn đi ngủ." Hoàng Phu Tuyệt mặt không đỏ hơi thở không gấp nói.
"Hả? Vậy thì tốt, em còn tưởng rằng anh đem nó vứt đi rồi, làm vậy cũng không được, nó là chó cưng của em, ừ. . . . . . . Buồn ngủ quá. . . . . . . Em muốn ngủ. . . . . . . Anh đừng làm ồn. . . . . . . . ." Thủy Băng Nhu vừa nói vừa ngáp, sau đó giống như con mèo nhỏ cọ cọ vào ngực anh, khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Ha ha ha. . . . . . . Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu nhìn động tác trẻ con của cô, cười không ra tiếng, bé cưng của anh càng ngày càng kích thích tim anh sâu sắc.
Đột nhiên anh nghĩ đến những lời vừa rồi của Tiểu Nhu nhi, con chó săn đáng chết kia lại chiếm cứ một vị trí lớn như vậy ở trong lòng Tiểu Nhu nhi, xem ra anh lại phải đem con chó săn kia trở về mới được, nếu không Tiểu Nhu nhi sẽ giận anh. Lúc Tiểu Nhu nhi mới vừa bị bắt cóc, tâm tình của anh nóng nảy phiền muộn, vừa nhìn thấy con chó săn kia liền phiền, ngày ngày cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, anh hỏa khí bốc lên liền ném nó cho người bạn hữu ở nước Mĩ xa xôi kia.
Ngày thứ hai Thủy Băng Nhu liền thấy chó săn Luck, đừng nhắc tới cô vui mừng đến như thế nào, cả ngày cô loanh quanh ở bên con chó săn kia, nhìn bên cạnh một tên đàn ông ghen ghét dữ dội.
"Ha ha ha. . . . . . Luck, ngày hôm qua mày đi đâu, có nhớ tao không? Hả?" Thủy Băng Nhu vuốt vuốt con chó săn đang ngồi ngồi chồm hổm trên mặt đất.
"Hả? Luck, mày làm sao vậy? Có phải là bị bệnh hay không?" Thủy Băng Nhu nhìn bộ dạng chán chường của con chó săn, lo lắng hỏi.
"Tuyệt!" Thủy Băng Nhu xoay người gọi Hoàng Phu Tuyệt đang ngồi trên ghế sa lon cách đó không xa.
"Hả? Bà xa, em gọi anh sao?" Hoàng Phu Tuyệt say mê cuồng nhiệt chạy đến bên người Thủy Băng Nhu, a dua hỏi, vốn tưởng rằng bà xã vừa nhìn thấy con chó săn đáng chết kia sẽ quên ngay sự hiện hữu của anh, ha ha ha. . . . . . Thì ra là anh nghĩ sai rồi, Tiểu Nhu nhi vẫn là quan tâm anh nhất, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt hả hê thầm nghĩ.
"Anh mau qua đây xem một chút, Luck nó bị sao ấy, không phải là nó bị bệnh rồi chứ?" Thủy Băng Nhu lo lắng hỏi, khiến cho tâm tình đang phấn chấn của ai đó chợt tắt, thì ra bà xã gọi anh tới là bởi vì con chó săn đáng chết kia, hừ. . . . . . Lại dám giả bộ đáng thương để tranh thủ tình thương cảm của Tiểu Nhu nhi, đừng tưởng rằng chỉ có mày mới có tuyệt chiêu, tao cũng có tuyệt chiêu, Hoàng Phu Tuyệt ở trong lòng thầm tính toán.
"Tiểu Nhu, đừng lo lắng, nó là đang có tư xuân (anh ý muốn nói tới trạng thái/giai đoạn động dục ở động vật), qua một chút lại vô sự rồi. Được rồi, chớ dựa vào nó quá gần, lông của động vật không tốt cho bảo bảo." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói, hừ. . . . . . Tính tình của bà xã, anh là rõ ràng nhất, thích mềm không thích cứng, huống chi hiện tại cô rất quan tâm bảo bảo, chỉ cần vừa nhắc tới thứ gì đó không tốt cho bảo bảo, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt hả hê thầm nghĩ.
"Nhưng. . . . . . Nhưng nó giống như bệnh không nhẹ, nếu không chúng ta đem con chó cái mà nó thích về cùng nuôi đi." ThủyBăng Nhu đề nghị.
"Ừ, vậy cũng tốt, hiện tại, em mau uống cạn bát thuốc bổ này đi, sanh ra bảo bảo mới khỏe mạnh được?" Hoàng Phu Tuyệt dụ dỗ nói, có lẽ nhanh tìm một con chó cái tới cho con chó săn kia, như vậy nó liền sẽ không quấn lấy Tiểu Nhu nhi rồi, nghĩ tới đây, Hoàng Phu Tuyệt vẻ mặt nở bừng ra tươi cười hớn hở.
"Ừ, được rồi! Anh nhớ là phải giúp Luck tốt lên, nếu không anh phải đi ngủ ở thư phòng." Thủy Băng Nhu uy hiếp.
"Bà xã, không cần như vậy có được không?" Hoàng Phu Tuyệt làm bộ đáng thương nói, bây giờ mặc dù vì an toàn của bảo bảo, anh vẫn không thể đụng bảo bối của anh, nhưng tối thiểu anh vẫn còn có một lò sưởi ấm áp thơm ngát để ôm, nếu như ngủ ở thư phòng, vậy thì cái gì cũng không có, chỉ có ghế sa lon lạnh lẽo, không có bà xã để ôm, anh sẽ thao thức, vừa mất ngủ, tinh thần của anh liền không tốt, đến lúc đó làm thế nào dùng được cái mã anh tuấn để đi mê hoặc khiến cho bà xã đầu óc choáng váng đây, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.
"Không thể, nếu như Luck vẫn không vui như vậy, anh vẫn phải đi thư phòng ngủ, bắt đầu từ tối hôm nay đi." Thủy Băng Nhu dùng một giọng điệu không cho phép thương lượng, sau đó đi về phía phòng ăn, trên mặt lộ ra nụ cười sáng rỡ, cô làm vậy là vì muốn tốt cho anh, tránh cho anh mỗi đêm không nhịn được dục hỏa đốt người, mà sẽ gậy ra động tác gì của dã thú, trong lòng Thủy Băng Nhu thầm nghĩ.
Hoàng Phu Tuyệt kiêu ngạo nhất thời xẹp xuống, tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm chó săn Luck đang bệnh thoi thóp ngồi chồm hổm trên mặt đất, chó săn đáng chết, thế nhưng nghĩ ra chiêu này để chỉnh anh.
"Uy. . . . . . Uy. . . . . . . . Mày làm sao vậy? Hả? Mau dậy đi. . . . . . . Mau mau, có nghe hay không?" Hoàng Phu Tuyệt vừa chú ý hướng phòng ăn, vừa làm bộ dịu dàng nói với Luck.
"Đáng chết, mày có dậy hay không, không đứng lên sẽ không cho mày ăn cơm, ném mày ra ngoài!" Hoàng Phu Tuyệt xác định Thủy Băng Nhu cũng không có đang nghe lén, vì vậy nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, đáng tiếc Luck ngồi chồm hổm trên mặt đất căn bản cũng không để ý đến anh chút nào, nhưng anh thì giận run, chẳng lẽ tối nay anh sẽ phải ngủ trong thư phòng thật sao?
"Luck đáng chết, mày còn không lên tiếng, về sau sẽ không cho mày thấy chó cái, mày sẽ phải cô đơn tới già! Hừ. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt uy hiếp.
"Gâu gâu gâu. . . . . . ." Không nghĩ chó săn vốn là ngồi chồm hổm trên mặt đất bệnh thoi thóp đột nhiên đứng lên, thân thể run lên, giận dữ sủa, sau đó lại ngồi chồm hổm trên mặt đất bất động.
"Bà xã, bà xã, em nghe không! Luck vừa sủa rồi, đã không sao, vậy tối nay có phải anh có thể. . . . ." Một tên con trai vui mừng đến cả “trở về phòng ngủ” vẫn chưa kịp nói hết đã bị chặn ngang.
"Ừ, rất lợi hại, ha ha ha. . . . . . Triệt để đem nhiệm vụ nặng nề chữa khỏi bệnh cho Luck giao cho Tuyệt, chẳng lẽ anh cho là hiện tại Luck đã không sao rồi? Hả?" Thủy Băng Nhu nói rõ, Tuyệt nhất định không có phát hiện, anh bây giờ giống như một cậu bé đang làm nũng, ha ha ha. . . . . . . Vô cùng dễ thương.
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt xoay người vừa nhìn Luck ngồi chồm hổm trên mặt đất, kiêu ngạo nhất thời lại xẹp xuống, Luck đáng chết thế nhưng lại khôi phục bộ dáng bệnh thoi thóp ban đầu.
"Ha ha ha. . . . . . Không nói nữa, em phải đi dưỡng thai rồi, nếu không bảo bảo sinh ra cũng sẽ không thông minh, ha ha ha. . . . . ." Thủy Băng Nhu cười đi vào trong phòng, lưu lại người đàn ông thất bại đứng tại chỗ tiếp tục nhìn chằm chằm con chó săn kia.
Ban đêm, vào lúc đêm khuya yên tĩnh, Hoàng Phu Tuyệt ở trong thư phòng đi tới đi lui, đáng chết, không nghĩ tới Tiểu Nhu nhi thật để cho anh ngủ ở trong thư phòng, đều là tại con chó săn đáng chết kia làm hại, không có lò sưởi ấm áp thơm hương kia, anh căn bản là không ngủ được.
Hiện tại anh một bụng tức giận, mà bạn tốt Lạc Tân Thần ở nước Mĩ lại không liên lạc được, rốt cuộc con chó săn đáng chết kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Tại sao lại có cái bộ dáng thoi thóp bệnh như vậy.
"Ha ha ha. . . . . . . Chuyện gì khiến cho Hoàng của chúng ta lại gấp gáp nóng nảy đầy lo lắng như vậy? Theo tôi được biết chị dâu đã bình an trở về, chẳng lẽ là ắn dấm của đứa nhỏ trong bụng chị dâu, cậu như vậy là không được, ngay cả đứa nhỏ của mình cũng muốn ăn dấm, chờ hắn ra đời rồi, tôi xem, dứt khoát sẽ mang nó đến đây ở với cha nuôi là tôi thì tốt rồi, ai. . . . . . Tôi rất là thương con nuôi nha!" Trong LCD xuất hiện giọng nói trêu chọc của Lạc Tân Thần.
"Hừ. . . . . . Tin tức của cậu cũng thật là linh hoạt." Hoàng Phu Tuyệt hừ lạnh, tiểu tử này thích nhất hỏi thăm cuộc sống riêng tư của bọn họ.
"Đúng vậy, đúng vậy, cậu không phải xem xem tôi là ai vậy, tôi là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở . . . . . . . ." Lạc Tân Thần phô trương.
"Dừng một chút, cậu có phải là có điều cần giải thích với tôi hay không, tại sao Luck chỉ ở chỗ của cậu mấy ngày, trở về liền thay đổi mang một bộ dạng bị bệnh thoi thóp rồi hả?" Hoàng Phu Tuyệt lập tức lên tiếng.
"Đó, cái này, bởi vì. . . . . . . Cậu rõ rành rành chia cắt một đôi tình lữ, cậu không phải không biết là cái con chó Luck kia của cậu thế nhưng làm lớn bụng sủng vật Maria của tôi, hừ. . . . . . Tôi còn không có tính sổ với cậu đấy." Lạc Tân Thần oán giận nói, Maria rất quan trọng đối với hắn, tương lai phải dựa vào nó đi lừa lấy bà xã.
Hoàng Phu Tuyệt nghe Lạc Tân Thần nói, suy tính nên làm sao.
Đột nhiên, Hoàng Phu Tuyệt giống như một cơn gió chạy ra ngoài thư phòng, trong chốc lát liền bê Luck vào thư phòng nói: "Cậu chờ một chút, đem Maria của cậu cho tôi nhìn một chút."
Lạc Tân Thần không biết anh đang nghĩ cái gì, không thể làm gì khác hơn là làm theo.
"Gâu gâu gâu. . . . . . . ."
"Âu âu âu . . . . . ."
Không nghĩ hai con chó vừa thấy được đối phương liền bắt đầu rống, sau đó liều mạng dùng móng vuốt với vào trong LCD.
Nhìn tình huống này, Hoàng Phu Tuyệt đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Tốt lắm, ngày mai tôi cho người qua chỗ cậu đem Maria cùng về đây." Hoàng Phu Tuyệt vừa nói xong, liền tắt các thiết bị liên lạc, không để cho Lạc Tân Thần có chút cơ hội phản bác nào.
"Uy. . . . . . . Thế nào liền không cho tôi nói xong đây? Maria sẽ là sủng vật để nửa kia trong tương lại của tôi nuôi đấy." Lạc Tân Thần lẩm bẩm.
"Luck, mày có muốn thấy Maria không? Nếu như mày muốn thấy, hiện tại liền ngoan ngoãn ngủ, sau đó ngày mai lấy tinh thần phấn chấn chảo hỏi Tiểu Nhu nhi, nếu không tao liền đem Maria đưa cho con chó khác." Hoàng Phu Tuyệt uy hiếp.
Luck giống như nghe hiểu lời của anh, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất bắt đầu ngủ.
"Ừ, thật tốt, ngày mai là có thể ôm lão bà ngủ, ai. . . . . . Xem ra hôm nay sẽ phải cố mà chấp nhận một chút vậy." Hoàng Phu Tuyệt đem ghế sa lon bên cạnh mở lớn, liền biến thành một kiểu đệm lớn trên nền đất, sau đó an ổn nằm trên đó.
Mà lúc này, trong phòng Thủy Băng Nhu đang lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Thật hỏng bét, dụ dỗ Tuyệt đi thư phòng ngủ rồi, làm hại cô không có lồng ngực ấm áp có thể dựa vào, mãi vẫn không tìm được cảm giác buồn ngủ, liền đếm dê con cũng mất hiệu lực, không biết Tuyệt ngủ chưa? Anh ngủ trong thu phòng rốt cuộc có bị lạnh hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thủy Băng Nhu dứt khoát ngồi dậy, phủ thêm một cái áo khoác mỏng, sau đó đi về phía thư phòng.
Mở cửa thư phòng ra.
Ah. . . . . . Đã không có đèn rồi, nói như vậy Tuyệt đã ngủ rồi, nghĩ đến đây, Thủy Băng Nhu lập tức lặng lẽ nhẹ nhàng đi vào thư phòng, nhờ vào ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất truyền tới từ từ đi về phía Hoàng Phu Tuyệt.
Thủy Băng Nhu cởi giày ra, từ từ chui vào trong chăn, sau đó nhích lại gần lồng ngực Hoàng Phu Tuyệt, tay ôm lên hông của anh cười tiến vào mộng đẹp.
Vốn là đang ngủ, Hoàng Phu Tuyệt đột nhiên mở ra đôi mắt đen bóng thâm thúy, nhìn động tác của Thủy Băng Nhu, cưng chìu cười, hôn một cái lên mái tóc của cô, sau đó tay ôm lên eo nhỏ của cô, lần nữa đi vào mộng đẹp.
au, Hoàng Phu Tuyệt quả thật cho người qua Mĩ mang Maria về, Lạc Tân Thần liên tục vỗ ngực, thầm than thất sách mới có thể để cho Hoàng Phu Tuyệt thừa cơ lợi dụng, hắn liên tục thanh minh, chờ hắn tìm được nửa kia của cuộc đời mình, sẽ lập tức đón Maria về.
Đối với điều này, Hoàng Phu Tuyệt cũng không nói gì, dù sao đến lúc đó nếu Lạc Tân Thần muốn đón Maria về, con chó săn phiền phức Luck kia khẳng định cũng sẽ cùng theo đi, anh vô cùng vui sướng thúc đẩy cho điều đó xảy ra, ước gì ngoại trừ anh ra, sẽ không có người nào hoặc là sự vật nào đó lượn lờ quanh bên người Tiểu Nhu nhi.
Mà con chó săn Luck kể từ lúc gặp lại được Maria xong, trở nên khỏe mạnh hoạt bát, cả ngày dính lấy Maria, một khi có động vật giống đực đến gần bên cạnh Maria, chó săn Luck sẽ trở nên hung ác, ngay cả Hoàng Phu Tuyệt có lúc vô tình đi qua bên cạnh Maria cũng sẽ bị Luck rống giận, Thủy Băng Nhu nhìn thấy loại hiện tượng này cũng âm thầm lấy làm kỳ quái.
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, trong lúc này, Thủy Băng Nhu ngoại trừ ăn tương đối nhiều, tương đối thích ngủ ra, không có xuất hiện bất kỳ triệu chứng ốm nghén nào khác, tuy rằng như thế, nhưng vẫn khiến cho Hoàng Phu Tuyệt và những người giúp việc trong lâu đài lo lắng đề phòng.
Đối với người giúp việc mà nói, đây chính là Tiểu Chủ Tử của bọn họ, chủ nhân tương lai của lâu đài; còn đối với Hoàng Phu Tuyệt, một khi đứa trẻ có chuyện gì, bảo bối của anh khẳng định cũng sẽ gặp chuyện không may, cho nên tất cả mọi người cực kỳ cẩn thận.
Trong nháy mắt, kể từ lần bị bắt cóc đó đã qua hơn ba tháng, Thủy Băng Nhu ngày ngày ngoan ngoãn ở nhà tẩm bổ, bụng của cô cũng đã hơi nhô ra, càng nhìn lên càng thấy cô có một vẻ đẹp thành thục, trên người tản mát ra một loại ý nhị độc đáo, Hoàng Phu Tuyệt hận không được thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô, nhưng là không có cách nào, trong công ty có một ít chuyện cần anh tới ra quyết sách, mặc dù như thế, anh vẫn luôn tận lực với cô.
Sáng sớm hôm nay, Hoàng Phu Tuyệt theo đồng hồ báo thức sinh lý của anh tỉnh dậy, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng đã lồi lên của cô, cưng chìu nhìn Thủy Băng Nhu đang gối đầu lên khuỷu tay anh ngủ ngon lành, trong mắt Nhu Tình có thể khiến cho người ta chết chìm.
Ah. . . . . . Sao bụng lại có thể động? Hoàng Phu Tuyệt ngạc nhiên nhìn bụng Thủy Băng Nhu, sau đó áp lỗ tai dính lên bụng cô, chỉ nghe thấy tiếng “rầm rầm” nho nhỏ.
Hoàng Phu Tuyệt thỉnh thoảng lại đặt tay lên trên bụng Thủy Băng Nhu, mỗi lần đều nhận được đáp lại mãnh liệt, đứa nhỏ trong bụng Thủy Băng Nhu giống như đang cùng anh chào hỏi, đổi lại nếu là những ông bố khác nhất định sẽ vì thế mà vui mừng không dứt, nhưng Hoàng Phu Tuyệt cũng là một loại khác biệt.
"Tiểu tử thúi, ngươi lộn xộn nữa, làm đau mẹ ngươi, xem ta thu thập ngươi thế nào, hừ. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt gầm nhẹ với cái bụng của Thủy Băng Nhu, nhưng tiểu bảo bảo trong bụng giống như đặc biệt muốn đối nghịch với anh, động càng ngày càng lợi hại.
Hy vọng của anh là có một bé gái nho nhỏ đáng yêu như Tiểu Nhu nhi, bụng động lợi hại như thế, nhất định là một bé trai bướng bỉnh, còn chưa ra đời, đã muốn khi dễ bảo bối của anh, hừ. . . . . . . Không thể tha thứ, nên Hoàng Phu Tuyệt cũng không khách khí hướng về phía hắn rống lên.
"Hả? Tuyệt, anh đang làm gì vậy? Anh vừa rồi là đang mắng bảo bảo sao?" Thủy Băng Nhu mơ hồ mở mắt, nghi ngờ hỏi.
"Không có, anh không có mắng nó!" Hoàng Phu Tuyệt mặt không đỏ hơi thở không gấp nói.
"Hừ. . . . . . Còn nói không có, vậy sao vừa rồi anh lại lớn tiếng như vậy, em đang ngủ đều nghe được, có phải anh không thích bảo bảo hay không? Thủy Băng Nhu buồn bã nói, nhìn nét mặt của cô, giống như nếu nói không thích, cô sẽ khóc cho anh xem.
"Không có, bà xã thích, tất cả ông xã đều thích, mới vừa rồi anh nhìn thấy nó đang động, cho nên lo lắng nó làm đau Tiểu Nhu nhi, đã nói nó mấy câu, thật không có mắng nó." Hoàng Phu Tuyệt hôn một cái mái tóc của cô giải thích.
"Thật? Nhưng hiện tại nó cũng vẫn không nhúc nhích à? Mà kể cả nó có động, cũng không thể vì thế mà mắng nó, có biết hay không? Hả?" Thủy Băng Nhu không cho phép thoái thác nói.
"Cái đó, nếu không mắng nó, nó nhất định là sẽ bướng bỉnh, mới vừa rồi vẫn còn đang động, thôi được rồi, không nói nó nữa, bà xã ngủ tiếp một lát đi." Hoàng Phu Tuyệt giúp cô chỉnh lại chăn cho tốt, cưng chìu nói.
Hừ. . . . . . . Nếu là về sau tiểu bảo bảo trong bụng Tiểu Nhu nhi còn bướng bỉnh như vậy, anh nhất định sẽ mắng tiểu bảo bảo nữa, dù sao cũng không có ai được phép tổn thương bảo bối của anh, dù là con trai cũng không được, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.
"Vậy anh đi đâu?" Thủy Băng Nhu vô cùng nghi ngờ, mấy ngày nay anh ngủ cùng cô, dù là dậy đi làm điểm tâm cũng là sau tám giờ, hiện tại mới hơn sáu giờ, sớm như vậy đã dậy làm cái gì đây?
"Ha ha ha. . . . . . . Anh đi công ty xử lý một chút công vụ, rất nhanh sẽ trở về, còn em, ngoan ngoãn đi ngủ tiếp, chờ một chút nữa ngoan ngoãn ăn điểm tâm, có được hay không? Hả? Ngoan, nhắm mắt lại." Hoàng Phu Tuyệt hôn một cái lên mi mắt của cô, dịu dàng nói.
"Ừ, vậy anh cũng sớm trở về nha!" Thủy Băng Nhu nhắm mắt lại mơ màng nói.
"Ừ, tất cả đều nghe theo bảo bối." Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu nói, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Anh muốn nhân lúc Thủy Băng Nhu vẫn còn đang nghỉ ngơi, đến công ty xử lý một ít chuyện, mấy ngày nay đều là thông qua hình ảnh trực tuyến ra lệnh, những tài liệu quan trọng đều là giám đốc Lý đem đến lâu đài cho anh kí, nhưng hôm nay có một hội nghị rất quan trọng, anh không thể không đến chủ trì.
Hoàng Phu Tuyệt mới ra cửa không lâu, Thủy Băng Nhu vốn đang buồn ngủ trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, cô lập tức rời giường rửa mặt, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.
Cho tới nay, cô đều bị Hoàng Phu Tuyệt quản rất nghiêm, không cho phép cái này không cho phép cái kia, không cho phép ra khỏi lâu đài, bởi vì bên ngoài nhiều xe cộ, kẻ xấu nhiều, hơn nữa ngoài đường rất không yên bình gì; không cho phép nói điện thoại, có bức xạ, đối với bảo bảo không tốt.
Mỗi lần Hoàng Phu Tuyệt đều lấy bảo bảo ra làm lý do, cô thật đã lâu không có gặp mấy người bọn Lý Hiếu Huyên, cho nên sáng sớm hôm nay vừa biết anh muốn đi công ty, Thủy Băng Nhu chân trước chân sau liền rời giường, tính toán thừa dịp trong khoảng thời gian này đi xem một chút tình hình bọn Lý Hiếu Huyên, dù sao cũng sẽ không có gì nguy hiểm.
"Phu nhân, chào buổi sáng!" Thủy Băng Nhu vừa ra khỏi cửa phòng, lập tức liền có người đi lên nghênh đón, cung kính thăm hỏi.
Thật sự là kỳ quái, không phải ông chủ nói phu nhân đang ngủ sao? Không tới tám giờ không cho phép gọi phu nhân rời giường, thế nào hiện tại mới hơn sáu giờ, phu nhân đã thức dậy, người giúp việc nghi ngờ thầm nghĩ.
"Ừ, chào buổi sáng, cô đi làm việc của cô đi!" Thủy Băng Nhu sửa sửa quần áo nói, nếu cô ấy vẫn đi theo mình, vậy sao có thể ra ngoài được đây.
"Cái này . . . . . Này. . . . . . . Dạ!" Người giúp việc xoay người đi xuống dưới lầu, ông chủ cưng chiều phu nhân như vậy, dù có cho cô một trăm lá gan, cô cũng không dám chống lại mệnh lệnh của phu nhân.
Trước kia Hoàng Phu Tuyệt lo lắng các người hầu đi tới đi lui sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thủy Băng Nhu, cho nên kêu bọn họ, nếu phu nhân chưa rời giường, không một ai được phép đi vào đại sảnh. Giờ phút này Thủy Băng Nhu đang nhàn nhã đi trên hành lang ở lầu hai.
Vừa lúc tới khúc quanh ở cầu thang, Thủy Băng Nhu vừa muốn bước chân xuống thì liền nghe thấy một tiếng tiếng quát.
"Đứng lại! Ai cho phép cô đi lên đây!" Một giọng nữ bén nhọn từ dưới lầu truyền tới.
Thủy Băng Nhu dời mắt về phía phát ra giọng nói, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục của nữ giúp việc, vẻ mặt tức giận đứng ở dưới lầu, tay chống nạnh căm tức nhìn cô, cô gái này ước chừng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, da tương đối trắng nõn, trên sống mũi có mấy nốt tàn nhang, toàn thân nhìn qua tương đối thanh tú, nhưng là trong mắt tức giận cho người ta cảm giác có chút khinh người, cô chưa từng gặp qua cô gái này, là người giúp việc mới tới sao?
Thủy Băng Nhu buồn cười dừng bước, dùng ngón tay chỉ chỉ vào mình, không tiếng động hỏi: "Là tôi sao?"
"Không sai, chính là cô, thật là to gan, không có mệnh lệnh thế nhưng dám chạy lên lầu, đừng tưởng rằng dáng dấp cô có chút thanh tú liền muốn chạy lên trên lầu đi quyến rũ ông chủ, hừ. . . . . . . Ông chủ chắc chắn sẽ không thích cô." Người giúp việc Tiểu Phượng vừa tới nổi giận nói.
Cô thật vất vả mới có cơ hội tìm được công việc trong tòa lâu đài đồ sộ này, dĩ nhiên hy vọng có thể trở thành nữ chủ nhân của lâu đài, từ đó sẽ muốn gió có gió, kêu mưa được mưa, huống chi mới vừa rồi trong lúc vô tình cô lại thấy được bóng dáng anh tuấn của ông chủ, trái tim hơn hai mươi năm cô tịch của Tiểu Phượng cô thế nhưng đập loạn lên.
Mặc dù Quản gia đã phân phó, trong lâu đài khi nữ chủ nhân còn chưa thức giấc, bất luận ai cũng không được đến gần đại sảnh, nhưng cô chính là không nhịn được tò mò, đến tột cùng tình địch của cô có bộ dáng thế nào, cô đối với dung mạo của bản thân tuyệt đối tự tin, ở trong thôn của bọn họ, cô chính là hoa khôi, cô cũng không tin tới lúc đó ông chủ sẽ không thích cô, huống chi người có tiền, có ai mà không bao nuôi người tình ở bên ngoài, dù chỉ có thể trở thành người tình của ông chủ, cô cũng cam tâm tình nguyện, trong lòng người giúp việc Tiểu Phượng thầm nghĩ.
Trực giác cho biết cô gái xinh đẹp trước mắt sẽ tạo nên uy hiếp rất lớn đối với cô, cho nên ngay từ lúc đầu tiên thấy cô ta, Tiểu Phượng mới có thể rống giận như vậy.
"Quyến rũ. . . . . . ông chủ?" Thủy Băng Nhu nghi hoặc hỏi lại, là ông chủ nhà các người quyến rũ ta thì đúng hơn, thỉnh thoảng ở trước mặt cô bày ra động tác yêu nghiệt mị hoặc lòng người, may nhờ cô tự chủ tốt, nếu không sớm đã bị anh mê hoặc tới mất hết phương hướng, trong lòng Thủy Băng Nhu thầm nghĩ.
"Không sai, ông chủ không phải loại người như cô có thể với, còn không mau đi ra ngoài." Người giúp việc Tiểu Phượng nhanh chóng đi lên lầu, túm tay muốn lôi kéo tay Thủy Băng Nhu đi xuống.
"Đáng chết, cô đang làm cái gì?" Hoàng Phu Tuyệt mới vừa quay lại lấy tài liệu liền nhìn thấy có một người giúp việc đáng chết đang thô lỗ nắm kéo tay bảo bối của anh, nhất thời giận dữ quát.
Đáng chết, không thể nghĩ đến có người giúp việc thừa dịp anh không ở nhà khi dễ bảo bối của anh, quả thật không thể tha thứ, đầu cầu thang là chỗ nguy hiểm như vậy, nếu như bảo bối của anh có việc không hay xảy ra, anh sẽ không tha cho cô ta.
"À? Ông chủ!" Người giúp việc nghe tiếng của Hoàng Phu Tuyệt nhất thời buông tay ra, cung kính cúi đầu.
"A. . . . . . . ." Thủy Băng Nhu bởi vì người giúp việc đột nhiên buông tay mà mất đi thăng bằng, kêu to một tiếng, vội vàng dùng tay bảo vệ bụng, nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn sẽ tới.
Hoàng Phu Tuyệt nghe tiếng kêu của Thủy Băng Nhu, nhịp tim cũng gấp đến muốn ngưng, lập tức bất chấp tất cả chạy như bay đến bên cạnh cô, hất thân thể người giúp việc Tiểu Phượng ra, đón lấy Thủy Băng Nhu đang sắp lăn xuống cầu thang, người giúp việc Tiểu Phong nhất thời đứng không vững, trực tiếp từ cầu thang lăn xuống.
"Bé cưng, đừng sợ! Không sao! Không sao, không có gì có thể tổn thương em rồi, ngoan, đừng sợ. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt ôm thật chặt thân thể Thủy Băng Nhu, run rẩy hôn mái tóc của cô, an ủi cô, cũng là tự an ủi mình, thật không dám tưởng tượng, nếu là anh tới chậm một bước, bé cưng của anh nhất định là đã bị thương rồi.
"Em không sao, đứa bé?" Thủy Băng Nhu phục hồi tinh thần lại lo lắng nói.
"Đứa bé cũng sẽ không có việc gì, ngoan, đừng lo lắng." Hoàng Phu Tuyệt dỗ dành.
"Ai ôi . . . . . Đau. . . . . Đau. . . . ." Lăn đến dưới chân cầu thang Tiểu Phượng thét to.
Quản gia nghe tiếng kêu, lập tức vội vội vàng vàng chạy tới, thấy người giúp việc nằm trên mặt đất thét chói tai và ông chủ đứng trên cầu thang mặt đầy tức giận, phu nhân bị giật mình sợ hãi, nhất thời lo lắng không dứt, chẳng lẽ người giúp việc mới tới đụng phải phu nhân của ông chủ rồi?
"Còn đứng ở chỗ đó làm gì? Còn không mau đi gọi bác sĩ tới đây!" Hoàng Phu Tuyệt giận dữ quát Quản gia, đáng chết, thủ hạ của anh thật không ngờ lại dùng người vô dụng như thế.
"Dạ, dạ . . . . ." Quản gia vội vàng nói mấy tiếng ‘ dạ’ xong, thật nhanh đi gọi điện thoại, thật sự là người giúp việc mới gây ra lỗi, còn phải triệu tập bác sĩ, xem ra tình thế rất nghiêm trọng.
Tất cả người giúp việc trong lâu đài đều là do ông tuyển chọn rất kỹ, bởi vì hai ngày trước ông bị bệnh, cho nên một nhóm người giúp việc mới đây là người quản lý khảo hạch, không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Quản gia thầm nghĩ.
"Người tới, xử lý xong!" Hoàng Phu Tuyệt phân phó với khoảng không, sau đó ôm ngang eo Thủy Băng Nhu bồng trở về trong phòng, xem ra dù là ở trong lâu đài, cũng phải thời thời khắc khắc sắp xếp người bảo vệ bảo bối của anh mới được.
"Dạ, chủ tử!" Một người áo đen từ góc tối đi ra, cung kính trả lời, chủ tử nếu nói xử lý xong đại khái chính là đem đứa con gái không biết chết sống này ném ra khỏi lâu đài đi, sau đó tất cả những người cùng trúng tuyển với cô ta và những nhân viên có liên quan cũng đuổi hết ra khỏi lâu đài, ám vệ đã ở bên chủ từ lâu năm, sẽ phải hiểu được ý tứ trong lời nói của ngài ấy mới được.
Lúc này, người giúp việc Tiểu Phượng mới biết cô đã chọc phải người không nên dây vào, hối hận không thôi.
Trong chốc lát, Quản gia dẫn một đám bác sĩ nhanh chóng đi vào phòng của Hoàng Phu Tuyệt và Thuỷ Băng Nhu.
"Mau đến xem phu nhân và Tiểu Chủ Tử như thế nào?" Hoàng Phu Tuyệt lo lắng phân phó.
Một đám bác sĩ cùng nhau tiến đến chuẩn bệnh cho Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt và Quản gia là lo lắng đứng ở bên cạnh.
"Như thế nào?" Hoàng Phu Tuyệt lo lắng hỏi, dù sao đây là đứa bé đầu tiên của anh, hơn nữa Tiểu Nhu nhi rất thích đứa bé này, cho nên nó ngàn vạn lần không thể có chuyện.
"Ông chủ, không có việc gì, phu nhân và đứa bé đều rất khỏe mạnh." Bác sĩ cung kính nói, mới vừa bộ dáng Quản gia rất lo lắng, làm hại bọn họ cho là đã xảy ra chuyện gì, nếu là phu nhân cùng đứa bé thật sự có chuyện gì, bọn họ rất hoài nghi, ông chủ trước hết sẽ bắt bọn họ để khai đao.
"Ừ, vậy thì tốt, toàn bộ mọi người đi ra ngoài đi!" Lòng đang treo lơ lửng trên cao của Hoàng Phu Tuyệt nhất thời buông xuống.
"Em nghe chưa, không sao rồi! Không phải anh bảo em ngủ thêm một lát sao? Sao đã vội dậy sớm như vậy? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt ôm cô hỏi.
"Không có nha, em. . . . .em khát chứ sao." Thủy Băng Nhu lắp bắp, ngàn vạn lần không thể nói sự thật.
"Hừ hừ. . . . . . Vậy sao? Đầu giường không phải có chuông sao? Chỉ cần em kéo nó một cái, sẽ có người giúp việc đến lấy nước cho em." Hoàng Phu Tuyệt nói ra nghi vấn.
"Ừ. . . . . . Cái này. . . . . . Cái này em muốn tự mình đi lấy, thuận tiện có thể thư giãn một chút, cũng là tốt cho em bé, đúng rồi, sao anh lại quay về, anh không phải đã ra ngoài rồi sao?" Thủy Băng Nhu hỏi.
"Em đó, đừng nghĩ lảng sang chuyện khác, rời giường đi lấy nước uống sẽ mặc chỉnh tề như vậy sao? Hả? Bà xã đại nhân yêu quý của tôi, em có thể trả lời anh không?" Hoàng Phu Tuyệt không tin tưởng nói.
"Em . . . Em . . . . . . Em chỉ là muốn đi gặp bọn Tiểu Huyên thôi, đã lâu rồi chưa gặp các bạn ấy, hơn nữa họ vẫn là không biết em đã có thai, cho nên liền. . . . . . . ." Thủy Băng Nhu cúi đầu giải thích.
"Ha ha ha. . . . . . . Biết rồi, chuyện này anh sẽ sắp xếp, nhưng về sau không bao giờ được lại thừa dịp anh không ở nhà lén chạy đi, bên ngoài rất nguy hiểm, có biết hay không? Hả? Thật may là hôm nay anh quên mang theo tài liệu, nếu không em và bảo bảo đều bị thương rồi, mới vừa thật dọa sợ anh rồi, có biết hay không? Bé cưng có bị dọa sợ hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt hôn gương mặt của cô nói. Thay vì để cho cô len lén chạy đi, không màng nguy hiểm gặp gỡ những thứ kia, còn không bằng anh đi sắp xếp cơ hội để cho cô có thể nhìn thấy đám bạn kia của cô, yêu một người không nhất định phải giam cầm cô ấy, cho cô tự do thích hợp cũng là điều cần thiết.
"Có thật không? Thật tốt quá, em thật yêu anh đó! Tuyệt." Thủy Băng Nhu vui mừng ôm đầu của anh, đặt lên gò má anh một nụ hôn.
"Đây là đang nghĩ cảm ơn qua loa sao?" Hoàng Phu Tuyệt ôm eo của cô, chộp lấy môi cô, dịu dàng hôn, anh hôn cô vĩnh viễn đều hôn không đủ.
Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt mới buông Thủy Băng Nhu thở hổn hển ra, dịu dàng giúp cô điều khí.
"Anh không phải còn đi làm sao? Cũng đã muộn lắm rồi." Thủy Băng Nhu kêu lên một tiếng.
"Ha ha ha. . . . . . Không đi, hôm nay ở nhà với Tiểu Nhu, vui không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt đưa mặt đến sát mặt cô, phun khí lên mặt cô.
"Ha ha ha. . . . . . Vui, vui mà! Ha ha ha. . . . . . . Thật là nhột." Thủy Băng Nhu cười nói.
Nhóc! Tôi yêu em thật rồi Có phải mọi chuyện trên đời đều đẹp như tranh vẽ, có phải hoàng tử sẽ tìm được bạch tuyết không nếu như Đọc Truyện » |