Game Kiếp Phong Thần Game chiến thuật đánh theo lượt hỗ trợ các dòng máy android cấu hình thấp, thỏa sức chiến đấu Tải miễn phí » |
Ra khỏi Hoàng Đình, Tang Du suy nghĩ xem phải đi đâu, để theo đuổi Thẩm Tiên Phi, cô đã giam mình trong căn nhà đó lâu quá rồi, ngoài chơi game ra thì không còn việc gì để làm. Mà bây giờ lại đang mùa hè nóng nực nên cô càng lười, hơn nửa tháng nay, hình như cô đã mập hẳn.
Lôi di động ra, cô bấm số, lát sau đã nghe thấy một giọng nói uể oải vang lên: "Nếu cậu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì xin cúp máy luôn đi".
"Tăng Tử Ngạo, bây giờ tôi đang buồn chán, đến Chính Đạo luyện tập với tôi đi. Lâu quá không đánh cậu, tay chân ngứa ngáy hết đây này." Lâu quá không vận động, đúng là thấy ngứa ngấy thật.
Bên kia, Tăng Tử Ngạo rủa một tiếng: "Tối qua tôi chơi đến sáng sớm mới về, cậu không thể cho tôi ngủ thêm một tí à, ngủ không đủ sẽ chết người đấy".
"Tăng Tử Ngạo, giờ là mười một giờ trưa rồi, cho cậu một tiếng đồng hồ, bao gồm đánh răng, rửa mặt , ăn cơm trưa. Mười hai giờ, tôi đơi ở Chính Hạo để hầu hạ cậu. Sau mười hai giơ nếu cậu không xuất hiện thì tôi bảo đảm cậu sẽ thu hoạch được một sự bất ngờ cho xem".
Cúp máy xong, Tang Du gọi xe, chạy thẳng đến võ quán Taekwondo, tiện thể ăn trưa ở gần đó, vào võ quán thay xong quần áo rồi đợi Tăng Tử Ngạo nộp mình để bị đánh.
Khuất phục sự dọa dẫm của Tang Du, Tăng Tử Ngạo đến Chính Đạo, vừa thay quần áo xong đã phải chịu sự tàn nhẫn của Tang Du hết lần này đến lượt khác. Anh đúng là xui xẻo tám đời mới nói với cô, sau khi cô bị ném bóng vào, có khó khăn gì thì cứ gọi, anh sẽ đến ngay.
Từ khi bị đánh đến mức không còn cảm giác thấy buồn ngủ nữa cho đến khi bắt đầu phản khích, rồi lại bị đánh ngã, cứ thế, Tăng Tử Ngạo đã phải chịu đựng suốt cả buổi trưa và buổi chiều. Buổi tối, sống chết gì anh cũng không cho Tang Du bỏ về trước, ban ngày bị hành hạ rồi, làm sao dễ dàng tha cho cô được, anh gọi một đám bạn tời, nằng nặc kéo cô đi quán bar.
Tang Du bị cấm đoán đã lâu, cuối cùng được giải phóng, cả buổi tối hít liền mấy điếu thuốc, đồng thời uống cả rượu nữa.
Một đám người ồn ào náo nhiệt, hơn một giờ đêm mới chia tay.
Tang Du về đến nhà đã là hai giờ khuya.
Ngáp liên tục, đầu rũ rượi, cô định về phòng lấy quần áo để đi tắm, lúc ra cửa phòng, cảm giác thấy kỳ quặc, trong không khí như tỏa ra mùi vị nguy hiểm nào đó. Cô quay phắt lại, ánh sáng xuyên qua cửa kính nhà bếp chiếu sáng cả phòng khách, cô thấy một bóng người cao lớn đang đứng cách đó hơn ba mét.
"Á...", Tang Du há hốc miệng hét lên, sau đó nhận ra đó là Thẩm Tiên Phi, cô mới im lặng, vỗ vào ngực liên tục, kêu lên: "Thẩm Tiên Phi, nữa đêm nữa hôm anh không ngủ, chạy ra đây dọa người ta làm gì thế!".
Người mất tích một ngày một đêm, vừa xuất hiện đã giả thần dọa quỷ, suýt nữ cô mắc bệnh tim mất.
Cô nhíu mày, bước đến gần, bật đèn lên.
Dưới ánh đèn chói mắt, gương mặt Thẩm Tiên Phi có vẻ lạnh lẽo đôi mắt đỏ vằn tia máu, sa sầm nhìn cô.
Nhướn mày lên, cô thầm nghĩ: Con chim ngố ngày có phải uống nhầm thuốc không, trông bộ dạng táo bón như ai nợ anh mấy triệu tệ ấy. Nhưng chẳng lẽ là anh phát hiện ra cô đã vào phòng mình?
Cô đang định lên tiếng thì đã bị anh cướp lời: "Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?".
Cô nhìn đồng hồ treo tường: ""Hai giờ năm phút, có vấn đề gì sao?".
Khi ngửi thấy mùi thuốc là và rượu nồng nặc trên người Tang Du, Thẩm Tiên Phi càng chau mày, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm: "Tại sao cô không để mai hãy về? Qua đêm bên ngoài không tốt hơn à? Đưa cả người đầy mùi rượu, mùi thuốc về nhà này, muốn người ta biết cuộc sống về đêm của cô phong phú đặc sắc đến thế nào phải không?".
Giọng Thẩm Tiên Phi tuy nhẹ nhàng nhưng cơn giận dữ ẩn giấu trong đó lại khiến Tang Du nghi ngại.
Giơ tay lên, cô ngửi thấy mùi rượu và thuốc, đúng là rất nồng nặc, khó chịu, nhưng trong giấy cam kết không quy định rằng cô không được uống rượu, hút thuốc ở nơi khác ngoài căn nhà này mà, cho dù trên người có mùi thuốc và rượu, thì cô cũng đang định đi tắm đấy thôi? Còn nữa, từ bao giờ mà anh lại quản cả giờ giấc cô về nhà thế? Lại còn ngồi đợi trong phòng khách tới bây giờ, là để đợi cô về rồi mắng cô một trận hay sao?
Nhìn thẳng anh, cô phản bác với vẻ tức tối: "Tối qua anh cũng có về đâu, còn em vẫn về mà".
"Sao cô biết tối qua tôi không về?", giọng Thẩm Tiên Phi đột ngột cao vút lên.
Hơi sững sờ, cô đến trước cửa phòng vệ sinh, thấy ổ khóa đã được sửa, kính đã được thay mới, cô hỏi vẻ không chắc chắn lắm: "Tối qua anh về thật a? Vậy cửa là do anh phá hỏng sao?"
Thẩm Tiên Phi tiến đến gần Tang Du, vẻ phẫn nộ trong tích tắc đã thay đổi, đôi môi mỏng mím lại hơi nhướn lên, anh cười nhẹ với cô, nhưng trong ánh mắt sắc bén lại có chút châm biếm: "Cô có thể quên ai đã làm hỏng cửa, sao không quên là phải quay về đây đi?"
Ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tiên Phi bây giờ rõ ràng là đang bất bình thường, Tang Du tỏ ra hoang mang cực độ.
Đột nhiên, sau khí thấy quần áo trên người Thẩm Tiên Phi, cô sững sờ, khẽ há miệng ra, một suy nghĩ kỳ quặc hình thành trong đầu cô ... Anh đợi đến bây giờ, đồng thời không tắm rửa, chẳng lẽ không phải để mắng cô, mà vì...
"Cuối cùng đã nhớ ra ai làm hỏng cửa rồi à?", Thẩm Tiên Phi nghiếng răng nói.
Cô nàng đáng ghét này, chỉ qua một đêm mà đã dễ dàng quên bẵng mọi chuyện rồi.
Trừng mắt nhìn cô, anh quay về phòng, lấy quần áo ra để đi tắm, trong tích tắc khép cửa, cô đã kịp chặn lại.
"Thẩm Tiên Phi, anh phải nói thật đi, có phải anh đã hơi thích em rồi không?"
Trong này, anh sững người, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng rực nhưng cuống quýt của cô, cảm nhận một sự bức bách vô hình, anh quay mặt đi nói gọn: "Không!", rồi đưa tay định đóng cửa lại.
"Anh đang nói dối!" Một tay cô chặn ngay khung cửa, một chân đạp lên cửa, ngước mặt lên nhìn anh vẻ xúc động: "Nếu anh không có cảm giác với em, sao anh phải đợi đến bây giờ mà không đi tắm?'.
"Tôi tắm lúc nào thì liên quan gì đến cô?"
"Vậy em về nhà lúc nào thì liên quan gì đến anh?"
Dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng vệ sinh, khóe môi anh thoáng hiện nụ cười cay đắng, vẻ mặt dưới ánh đèn dần dần cũng trở nên cứng nhắc, một lúc sau anh nói gọn lỏn: "Đúng, cô về lúc nào thì liên quan gì tới tôi? Cô uống rượu, hút thuốc với ai thì liên quan gì tới tôi?"
Hất mạnh tay cô ra, "rầm" một tiếng, anh đóng mạnh cửa phòng lại.
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, đôi vai cô không ngừng run lên, nghĩ ngợi rồi cô lại gõ cửa với vẻ không cam tâm: "Thẩm Tiên Phi, anh mở ra, nói cho rõ, mở cửa! Mau mở cửa!"
Tựa lưng vào cửa, anh nghe thấy trái tim mình đang đập mạnh, từng tiếng, từng tiếng lại từng tiếng, như có thứ gì đó đang đánh mạnh lên phím đàn và hát: "Tình yêu đầu tiên ơi, cậu rung động rồi, tình yêu đầu tiên ơi, cậu rung động rồi..."
Anh rung động rồi.
Cô nàng đáng ghét ngoài kia không chỉ khoáy đảo cuộc sống vốn bình yên của anh mà còn phá cả hồ nước xuân trong tim anh nữa.
"Thẩm Tiên Phi, anh không mở cửa thì em đá cửa nhé. Mở cửa mau...", Tang Du vẫn cố chấp hét.
Đột nhiên cửa mở tung.
Thẩm Tiên Phi lạnh lùng nhìn Tang Du đang thủ thế đạp cửa, lớn tiếng nói: "Tối qua lúc tôi tắm cô đã phá cửa một lần rồi, chẳng lẽ hôm nay còn định phá nữa?".
Mở to mắt, Tang Du há hốc mồm rồi ngậm lại, một lúc sau cô hỏi với vẻ bán tín bán nghi: "Tối qua? Em đá hỏng cửa? Mà lại là lúc anh đang tắm?'
"Chẳng lẽ là tôi nhìn cô tắm?! Nếu cô đã thích nhìn tôi tắm thế thì cô vào xem cho đủ đi!", Thẩm Tiên Phi kéo cô vào trong phòng vệ sinh chật hẹp, đè cô vào tường.
Hai người đứng đối mặt, nhìn nhau chằm chằm.
Trừng mắt nhìn Tang Du, Thẩm Tiên Phi đưa hai tay lên, cởi cúc áo đầu tiên trước ngực.
Nhìn đôi mắt đang giận dữ của anh, rồi cuối xuống nhìn ngón tay thon dài đang chuyển động liên tục, cảm nhận được mùi nam tính nóng của anh phả ra trước mặt, trong tích tắc Tang Du cảm thấy ngạt thở, máu nóng dồn lên đầu.
Chỉ trong tích tắc đó, cô đã nhanh chóng tỉnh lại, không biết lấy can đảm ở đâu ra, cô giữ tay anh, cuống quýt: "Anh, anh, anh... đừng hòng giở trò lưu manh! Dáng đẹp thì hay ho lắm chắc. Tạp chí trên mạng, người mẫu nam dáng đẹp hơn anh nhiều lắm, ai thèm nhìn anh. Tránh ra, đồ lưu manh".
Cô ngượng ngùng đẩy Thẩm Tiên Phi rồi ra khỏi nhà tắm như chạy trốn, còn đóng cửa lại.
Tất cả bỗng yên tĩnh đến bất ngờ, trong không khí bỗng có một thứ tình cảm khó tả đang lan tỏa.
Đứng bên ngoài rất lâu mới nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, Tang Du đờ đẫn tiến đến sofa ngoài phòng khách, ngồi phịch xuống.
Hôm qua cô đá cửa chui vào khi anh đang tắm, sao cô không có ấn tượng gì cả? Nhìn anh hết lượt từ trên xuống dưới, một chuyện quan trọng như vậy sao cô lại quên được?
Dựa vào ghế, cô vò đầu cố nhớ lại chuyện đêm qua, bỗng cô nhớ lại hôm Giáng Sinh, Tư Tư, Sa Sa và Sơ Sơ lúc vây đánh cô đã nói: "Tang Du, cậu có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng".
"Đặc biệt là khi nửa mê nửa tỉnh".
"Lúc ngủ dậy chẳng nhớ gì hế, cậu vốn có chứng mộng du!"
Lẽ nào ... tối qua cô đã bị mộng du...
Trong lúc suy đoán thì cửa phòng vệ sinh lại có động tĩnh, cô ngẩng lên nhìn Thẩm Tiên Phi bước ra với mái tóc ướt đẫm cùng bộ áo pull trắng và quần đùi khỏe khoắn.
Ngượng ngùng, cô cúi xuống, sau đó lại nghĩ, dù sao cũng theo đuổi anh lâu rồi, tại sao phải tỏ vẻ e thẹn xấu hổ, thế là cô ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên, định tiếp tục cuộc thẩm vấn trước đó.
"Thẩm Tiên Phi..."
"Gì? Muốn tôi giở trò 'lưu manh' với cô? Tôi không có hứng với một người nồng nặc mùi thuốc, mùi rượu hôi rình", giọng anh lạnh nhạt, liếc nhìn Tang Du một cái rồi về thẳng phòng mình, đóng cửa lại.
"Á... vô duyên", nhìn cánh cửa đóng sầm lại, Tang Du bực bội, túm tóc.
Cái tên tẩm ngẩm tầm ngầm này, rõ ràng là thích cô mà cứ lạnh nhạt mãi, đúng là bọn Tư Tư nói đúng: Anh, thật không phải là chỉ khó cưa bình thường thôi.
Chạy về phòng, Tang Du lấy di động ra, nhìn lướt một lượt danh bạ điện thoại, lúc này chưa ngủ chắc chỉ có mình Tăng Tử Ngạo thôi, thế là cô không hề do dự bấm số của anh.
Quả thực, anh vẫn chưa ngủ.
"Tử Ngạo, chuyện đó... Tôi muốn hỏi cậu, nếu cô gái cậu thích đã hơi động lòng với cậu, thì tiếp theo đó cậu sẽ làm thế nào?"
"Cậu động lòng với tôi rồi sao?", bên kia, Tăng Tử Ngạo sung sướng hỏi.
"Tăng Tử Ngạo, hôm nay rõ ràng cậu không uống mấy, nói năng gì bậy bạ thế? Ai động lòng với cậu? Tôi chỉ ví dụ thôi mà, sao cậu cứ đổ lên đầu tôi thế hả?", cô hét lên.
"Cậu là đồ quỷ, không thích tôi thì nửa đêm nửa hôm gọi điện làm gì? Hại người ta kích động, tưởng cậu muốn tỏ tình thật lòng chứ!", bên kia, Tăng Tử Ngạo thở dài thườn thượt, "Haizzz, có phải con chim ngố kia cuối cùng đã động lòng rồi không?"
"Không biết, không chắc nên tôi mới hỏi cậu đây."
"Hừ, cậu bị ma ám rồi, cái dâng đến tận miệng thì không thèm, cứ thích là khổ mình", Tăng Tử Ngạo lạnh lùng hừ một tiếng.
"Liên... liên quan quái gì tới cậu, chỉ cần cậu trả lời là được, cấm nói linh tinh."
"Biết sinh nhật anh ta không? Nếu biết thì chúc mừng anh ta, tạo bầu không khí thế nào chắc không cần tôi dạy chứ?"
"Chết tiệt, cậu chơi tôi hả? Nếu hôm qua là sinh nhật anh ấy thì tôi phải đợi đến năm sau à?"
"Nếu hôm qua là sinh nhật của anh ta, cậu không những không biết mà con không thể hiện gì thì Tang Du, tôi thật sự muốn nói ba chữ với cậu."
"Tăng Tử Ngạo, cậu không được nói, tôi không muốn nghe, hai chúng ta không thể", Tang Du vừa nghe ba chữ đã nghĩ ngay đến "anh yêu em".
"Tang Du, cậu ảo tưởng thật đấy, tôi muốn nói 'cậu là heo' cơ!"
"..."
"Không biết sinh nhật, cũng được, mấy hôm nữa là Thất Tịch, lễ Tình nhân của Trung Quốc, tự cậu nghĩ đi", Tăng Tử Ngạo ngáp một một cái "Tôi không gượng nổi nữa, ngủ trước đây".
Mùng bảy tháng bảy, lễ Tình nhân của Trung Quốc? Chẳng phải cũng vừa khéo là sinh nhật chim ngố hay sao? Đã sắp đến lễ Tình nhân rồi à?
Tang Du lật tờ lịch, quả đúng thế, còn mười ngày nữa.
A, những ngày thế này con gái sẽ phải nhớ kỹ hay sao? Cái tên Tăng Tử Ngạo này sao lại còn lãng mạn hơn cả một cô gái như cô nữa.
Lễ Tình nhân Trung Quốc! Sinh nhật! Chim ngố đúng là biết chọn ngày sinh thật.
Trong phòng tắm, Tang Du cứ suy nghĩ mãi, phải tạo ra bầu không khí lãng mạn để tỏ tình lại với Thẩm Tiên Phi như thế nào đây?
Tăng Tử Ngạo là kẻ sành sỏi, nói khó nghe hơn là một cao thủ tình trường.
Mùng bảy, anh bị Tang Du lôi ra ngoài, tư vấn xem phải mua quà gì. Anh tỏ ra gian manh, chọn cho Tang Du một bộ quần áo lót cặp đôi, kết quả là bị Tang Du đánh cho một trận tơi bời, cuối cùng phải đưa Tang Du vào cửa hàng bán nến thơm.
Nhìn những lọ nến xin đẹp thơm nồng, Tang Du thắc mắc "Thứ này để làm gì, có ăn được đâu".
"Tang Du, cậu là con gái à? Nến là để thắp, ai cho cậu ăn?", Tăng Tử Ngạo cau mày, chê bai cô.
"Bữa tối thắp nến?"
"Vẫn chưa ngốc đến độ hết thuốc chữa." Tăng Tử Ngạo chọn cho cô một đống nến cao có, thấp có, to có, nhỏ có, "Có biết làm beefsteak không? Trông bộ dạng chưa từng nhúng tay vào việc bếp núc như cậu là biết không làm nổi rồi. Cho dù cậu có học thì tối nay cũng chẳng kịp, lát nữa tôi đặt sẵn cho cậu. Phụ nữ, rảnh rang thì đi học nấu nướng đi, có một câu phải nhớ kỹ, muốn nắm giữ trái tim đàn ông thì nhất định phải nắm giữ dạ dày của họ đã. Cậu đúng là hết cứu được rồi".
"Tăng Tử Ngạo, mấy hôm trước cậu bị đánh chưa đủ hả? Tôi không ngại 'mát xa' thật kỹ cho cậu trước khi trải qua đêm Thất Tịch với chim ngố đâu."
Vẻ mặt như méo xệch, Tăng Tử Ngạo lườm cô rồi chỉ vào túi quà bên cạnh quầy thu ngân, "Cao thủ, cậu có thể trả tiền rồi đấy".
Xem như cậu biết điều, Tang Du trừng mắt.
Trả tiền xong, hai người ra khỏi cửa hàng nến. Có lẽ do trực giác của phụ nữ, Tang Du nghiêng đầu nhìn về hướng cửa hàng đối diện, một cô gái cao ráo mảnh dẻ đang trừng trừng nhìn mình và Tăng Tử Ngạo.
Cô huých tay vào người Tăng Tử Ngạo: "Này, có phải tôi cản trở vận đào hoa của cậu không? Nhìn kìa, người đẹp đối diện đang nhìn chúng ta đó".
Tăng Tử Ngạo nhìn theo, thấy cô em gái Tăng Tử Kiều đang đứng bên kia đường, sực nhớ tối qua mình đã nhận lời hôm nay sẽ đi dạo phố mua đồ với cô, vì cô thất tình nên phải đi mua sắm đẩ xả stress.
Anh nhíu mày, giải thích với Tang Du: "Đừng nói bậy, đó là em gái tôi".
"Em gái? Nhìn quen quá, hình như đã gặp ở đâu rồi?"
"Ừ, nó từng làm người mẫu ảnh cho tạp chí GS".
"Thảo nào... Tăng Tử Ngạo, gen di truyền nhà cậu tốt thật, em gái cậu đẹp quá".
"Dưới sự huấn luyện của tô, cậu cũng không kém nó đâu", Tăng Tử Ngạo cười, nhìn Tang Du, "Đợi tôi, đến nói với nó một tiếng đã".
Tăng Tử Ngạo định băng qua đường thì ngờ đâu Tăng Tử Kiều đã quay người bỏ đi. Khựng lại, anh đứng đó nhìn theo bóng cô em đi xa dần, cảm thấy xấu hổ vì mình đã thất hứa.
"Ủa, hình như em gái cậu giận rồi", Tang Du đuổi theo.
"Không sao, nó còn trẻ con lắm, tối qua tôi hứa sẽ đi dạo với nó, kết quả là thất hứa rồi".
Tang Du quan sát Tăng Tử Ngạo thật chăm chú: "Tôi phát hiện ra cậu rất có tiềm năng làm cha đấy".
"Thế à? Cục cưng của bố, chúng ta phải đi mua món khác rồi." Tăng Tử Ngạo khoác vai Tang Du, bất chấp sự vùng vẫy quyết liệt của cô, anh giữ chặt cô rồi đi vào một cửa hàng khác.
Suốt buổi chiều Thẩm Tiên Phi đều ở nhà để vẽ thiết kế, thậm chí còn không buồn ra khỏi phòng.
Hôm qua anh bất ngờ khi nhận được thông báo thực tập của Hoàng Đình, điều đó khiến anh sung sướng như điên. Trên thông báo ghi rõ, khi đến làm việc phải giao một bộ thiết kế, nên hôm nay anh nhốt mình trong nhà để thực hiện.
"Cạch" một tiếng, đèn trên bàn bật sáng, anh mới ngừng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực tự lúc nào, bụng cũng hơi đói, nhờ ánh đèn bên ngoài, anh nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi tối.
Đứng lên mở cửa phòng, bên ngoài tối om, anh bất giác cau mày.
Hình như cả ngày hôm nay không nghe tiếng cô, xem ra cô không ở nhà rồi.
Từ buổi tối hôm đó sau khi cãi nhau, anh luôn trốn tránh cô, sợ rằng hai người chạm mặt sẽ ngại ngùng. Cô cũng biết ý, không còn lượn lờ trước mặt anh hệt hồn ma như trước.
Không biết là anh trốn hay là cô tránh anh.
Trong lòng có chút cay đắng, anh đến gần cửa bật công tắc mấy lần mà đèn phòng khác cũng không sáng. Ngẫm nghĩ một lúc rồi anh quay về phòng lấy đèn pin, ra ngoài, đến bảng điện ngoài cầu thang kiểm tra, quả nhiên đã đứt dây cầu chì.
Lại vào nhà, anh lấy dụng cụ rồi ra đó, kéo cầu dao xuống rồi bắt đầu thay cầu chì. Thay xong anh đẩy cầu dao lên, đứng ở hành lang, ngẩn ngơ.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của anh, anh gọi điện về cho mẹ, xin lỗi vì không thể về thăm bà được, mẹ anh nghe điện thoại rất vui vẻ, còn nói cứng: Về làm gì, nhắc mẹ đã phải đau khổ suốt hai mươi năm à?
Tuy mẹ nói thế nhưng ban đêm nhất định sẽ vui đến mức không ngủ được cho xem.
Anh nhất định phải xuất sắc hơn người, phải đón bà ra khỏi phố Tây.
Vào nhà, anh đang định bật đèn phòng khách thử thì giật mình bởi ánh sáng trước mắt.
Trên bàn ăn, những ngọn nến được xếp hình trái tim, góc phòng khách đặt hai giá nến cao, bên trên cắm hoa và nến, không khí thoang thoảng mùi hương quế ngọt ngào, ngửi thấy có cả mùi thanh ngọt.
Cô gái biến mất suốt ngày hôm nay, sau lưng có đôi cánh, trên đầu đội chiếc mũ lông, mặc váy công chúa xếp nếp trắng quái lạ đến không thể quái lạ hơn, bê một ổ bánh kem to, bên trên cũng cắm nến, từ từ đi đến trước mặt anh, hát cho anh nghe:
"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Tiên Phi! Happy birthday to you..."
Cơ mặt co giật dữ dội, anh cứng người đứng đó, không nhúc nhích.
"Thẩm Tiên Phi, hôm nay là sinh nhật của anh, anh ước điều gì đi, sau đó thổi tắt nến", Tang Du đưa ổ bánh kem cắm đủ hai mươi ngọn nến đến trước mặt anh.
Không nói lời nào, Thẩm Tiên Phi quay người bật đèn phòng khách lên.
Ánh đèn bất ngờ khiến Tang Du không kịp thích nghi, cô chớp chớp mắt liên tục cho quen với ánh sáng.
Cau mày, Thẩm Tiên Phi nói: Cô làm trò gì thế? Mặc cái kiểu này, giống ... giống bệnh nhân tâm thần mới trốn viện ra!"
Lời Thẩm Tiên Phi hệt như gáo nước lạnh tạt vào khiến trái tim Tang Du bỗng lạnh ngắt, như thể rơi xuống vực sâu vạn trượng, không bao giờ trèo lên nổi.
Tăng Tử Ngạo khốn khiếp!
Ngày mai tôi sẽ lột da cậu, cái gì mà nhất định phải tạo ra một bầu không khí lãng mạn siêu cấp vô địch, gì mà con trai thích ngắm con gái ăn mặc như thiên sứ trong sáng, đáng yêu, ngọt ngào, gì mà lúc hát thì giọng phải trong trẻo, ngọt ngào, gì mà lúc nhìn chim ngố thì nhất định phải chớp chớp, suýt nữa làm mắt cô bị chuột rút... Toàn là những lời nhảm nhí, vớ vẩn!
Lúc sắp chạng vạng, cô đã trở về, thấy chim ngố cứ ở suốt trong phòng không ra, cô mừng thầm vì có thời gian xếp nến, còn dặn Tăng Tử Ngạo đúng bảy giờ phải mang beefsteak đến, chỉ cần đưa đến dưới lầu là được, cô tự đi lấy. Đến khi có được beefsteak rồi, cô đã giựt đứt dây cầu chì, nhân lúc chim ngố ra ngoài thay cái mới, cô thắp tất cả các ngọn nến. Chỉ đợi chim ngố vào là sẽ bị chấn động bởi bữa tiệc nến vô cùng lãng mạn này.
Nhưng kết quả thì sao? Chim ngố bị chấn động thật, nhưng không là kiểu cô mong muốn, chẳng những không tỏ ra vui sướng tẹo nào, mà còn mắng cô là bệnh nhân tâm thần mới trốn viện nữa chứ!
Tăng Tử Ngạo chết tiệt, nhất định cô sẽ không tha cho hắn. Tặng cô một chai rượu ngon, tưởng làm thế sẽ lấp liếm được tội lỗi hả?
Cô tức tối ném bánh lên bàn, giật đôi cánh sau lưng ra, kéo chiếc mũ hoa hòe lông lá trên đầu xuống, ngẩng lên hét to với Thẩm Tiên Phi: "Đây là thiên thần, thiên thần, anh ngốc đến nỗi đến thiên thần và kẻ tâm thần cũng không phân biệt được hả?"
Thẩm Tiên Phi chau mày nhìn cô, đương nhiên anh biết đó là thiên thần, nhưng cô mặc vào thì giống kẻ tâm thần.
Nhìn vẻ mặt đó của anh, Tang Du chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, lòng tự tôn và sự tự tin đều bị đả kích dữ dội, cô hét lên: "Tránh ra".
Đẩy anh ra, cô định lao ra khỏi nhà, cô phải tìm Tăng Tử Ngạo để tính sổ.
Mới đi được hai bước, cánh tay đã bị Thẩm Tiên Phi kéo lại: "Cô định đi đâu?"
"Bệnh nhân tâm thần đi đâu thì liên quan gì đến anh?", cô hất tay anh ra, mở cửa.
Cau mày, môi nhếch lên, Thẩm Tiên Phi quay lại nhìn cô đang giận dữ, nói: "Cô bỏ lại đống nến thế này, định đốt nhà à".
"Cho dù em đốt nhà thì sao? Nhà này của em, em vui em muốn làm gì thì làm!" Cô tức tối quay lại to tiếng, "Thẩm Tiên Phi, em nói cho anh biết, sự nhẫn nại của em có giới hạn, chọc tức em không có lợi cho anh đâu".
Cô co chặt nắm tay không khí vốn lãng mạn là thế, ngoài tiếng "lách tách" của những ngọn nến đang cháy, hơi thở nặng nề của hai người, còn nghe cả tiếng "rắc rắc" của những lóng xương bàn tay cô đang nắm chặt.
Cô thề rằng, nếu con chim ngố này dám nói câu vớ vẫn nào nữa thì trước khi đánh Tăng Tử Ngạo, chắc chắn cô sẽ cho anh ta một trận trước. Cô không còn muốn nghĩ gì đến thục nữ hay không thục nữ nữa.
Người khác có thể nhịn còn ta thì không!
Hai tay đút túi quần, hơi nhướn mày lên, Thẩm Tiên Phi khẽ hỏi một tiếng: "Cô ăn cơm chưa?"
Nãy giờ Tang Du vẫn đang giận dữ chưa hoàn hồn lại, nghiến răng nhìn anh, cười giễu: "Thẩm Tiên Phi, anh đúng là biết đạp trúng chỗ đau người khác, kẻ tâm thần cũng có thể nhìn ra bộ dạng ăn hay chưa nữa".
Đôi mắt ánh lên vẻ lơ đãng, Thẩm Tiên Phi hơi mỉm cười: "Cho cô ba phút thay quần áo, sau đó ra ngoài ăn cơm".
Ngẩn ngơ nhìn anh, Tang Du bất động, một lúc sau mới hỏi vẻ không chắc chắn lắm: "Anh... lúc nãy nói gì?"
"Còn hai phút ba mươi tám giây"
"Anh có chắc là muốn mời em ăn cơm?
"Hai phút ba mươi tư giây.""
"Thẩm Tiên Phi, anh là đồ quỷ. Anh đợi đó! Ba phút bắt đầu đếm lại!", Tang Du hét lên lao vào phòng.
Thay bộ áo pull trắng và quần jeans, mái tóc dài được Tang Du buộc thành đuôi ngựa, kẹp gọn bằng một chiếc kẹp bướm.
Không đến ba phút. Cô đã đứng trước mặt anh.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, cô nhướn mày: "Hai phút ba mươi tám giây, anh phải trả lại em hai mươi giây".
Liếc nhìn Tang Du một cái, Thẩm Tiên Phi đảo mắt sang những ngọn nến lung linh bên cạnh, không đợi anh ra chỉ thị, Tang Du đã chạy đến thổi tắt hai ngọn nến trên giá nến đặt ở góc nhà, sau đó lại chạy đi thổi đám nến hình trái tim, vừa thổi vừa thầm mắng Thẩm Tiên Phi.
Đang định thổi nến trên bánh kem sinh nhật, đột nhiên quay phắt lại, đâm sầm vào Thẩm Tiên Phi, vừa khéo chạm môi vào má anh.
Thẩm Tiên Phi đang định thổi nến sinh nhật bỗng đờ người, cơ thể cứng đờ, bất động, một lúc lâu sau anh cũng chưa quay đầu nổi.
Chẳng lẽ đây chính là báo ứng sao?
Cô chỉ mắng thầm Thẩm Tiên Phi, có cần thiết phải bắt môi cô chịu chà đạp thêm một lần nữa không?
Sờ sờ môi, cô lúi một bước dài, cuống lên nói với Thẩm Tiên Phi: "Lúc nãy bảo anh thổi nến mà không thổi, bây giờ chạy đến là sao?'.
Nhíu chặt mày, Thẩm Tiên Phi quay lại trừng mắt nhìn cô nàng đáng ghét, đôi mắt tựa như tóe ra lửa. thấy cô bịt miệng, vốn dĩ anh ngỡ cô cố ý mượn cớ để hôn anh, chuyện này anh cũng không biết phải đối mặt thế nào, cô thì hay lắm, dám chỉ vào mặt anh la hét, lại đâm vào anh rồi, lần nào cũng đâm, kết quả là giờ đây anh trở thành kẻ mơ mộng.
Anh nghiến răng, gầm lên với cô: "Miệng đau, vừa hay khỏi phải đi ăn'.
Anh nhấc bánh lên, đi về phòng.
Tang Du tinh mắt nhanh tay, chặn ngay trước cửa phòng anh, nói: "Thẩm Tiên Phi, anh là đàn ông sao nói lời mà không giữ lời?'.
"Sao tôi nói lời mà không giữ lời? Chẳng phải miệng cô bị đau à? Đau thì ăn cái gì?"
"Ai nói miệng đau thì không ăn được? Chẳng lẽ vì đau mà em phải để mình đói chết à? Vô lý thế. Không muốn khao thì nói thẳng ra đi, đừng viện cớ, dù sao cũng đâu phải lần đầu anh nói lời mà không giữ lời."
Nghiến răng, Tang Du nắm chặt tay, thề với lòng rằng nếu hôm nay chim ngố không khao cô ăn để xả nỗi ấm ức trong lòng, cô sẽ mời anh ăn bữa tiệc "nắm đấm" thịnh soạn.
Im lặng hồi lâu, Thẩm Tiên Phi mới hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
Đang chà xát lòng bàn tay, nghe câu nói đó, trong tích tắc, gương mặt Tang Du thoáng hiện một nụ cười ranh mãnh: "Anh không ăn được gì?"
"Tôi không ăn cay."
Đúng là thật thà
Tang Du nghĩ ngợi rồi nói: "Ừm, bạn trung học của em giới thiệu một quán cá dưa chua tên là không Quên Được trên đường BW, nghe nói khẩu vị rất ổn, vừa hay em cũng đang định ăn món đó".
Khóe môi giật giật, Thẩm Tiên Phi nghiến răng: "Được, vậy thì đi"
Đặt bánh kem vào trong tủ lạnh, anh bỏ ra ngoài trước.
Hai tay Tang Du đút vào túi quần theo sau, ngân nga một giai điệu khó hiểu, thầm nhủ: Hay lắm, tối nay phải làm cho hả giận mới được.
Hai người gọi xe đến đường BW, từ đầu giường đến cuối đường đèn đuốc rực rỡ, cả con phố tràn ngập mọi hoạt động nhân sinh và phù hoa của thế gian. Ở đây, lúc nào cũng tặng cho bạn chút bất ngờ khi bạn thấy lạc lõng và hụt hẫng nhất.
Trước cửa quán Không Quên Được có một dãy bán thịt dê xiên nướng, ngửi mùi hấp dẫn ấy, Tang Du quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi, hỏi: "Ăn không?"
"Bẩn!", ngắn gọn vắn tắt.
"Ừm, ông chủ cho tôi mười xiên", Tang Du mấp máy môi với Thẩm Tiên Phi, "Trả tiền!".
Quay mặt đi, Thẩm Tiên Phi nén giận, anh nói anh không ăn cay, cô đòi ăn cá hấp dưa cải chua, anh chê xiên nướng bẩn, cô mua liền mười xiên, ý khiêu khích đã quá rõ ràng.
Lấy ví ra trả tiền , anh định vào trong quán nhưng bị Tang Du ngăn lại: "Anh vào làm gì? Đợi thịt nướng xong rồi vào. Mời khách thì phải ra dáng mời chứ, phải để khách thậtt như ở nhà mình, ăn ngon, uống ngon. Đứng đó đợi, em đi tìm chỗ rồi chọn món".
Đứng đờ ở cửa, Thẩm Tiên Phi nhìn người đàn ông lưng trần mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vừa nướng từng xiên gì đó đen sì sì, vừa ra sức uống nước, ngửi thứ mùi nhức mũi ấy, anh thật chỉ muốn ném cô nàng bướng bỉnh kia lên vỉ để nướng luôn cho rồi.
Quán bán thịt nướng đó rất đông khách, phải đợi ít nhất hai mươi phút, Thẩm Tiên Phi mới cầm được thịt nướng, anh vào quán và thấy Tang Du ở một góc trên lầu hai.
Tang Du thấy thịt nướng thì không ăn ngay mà đặt lên đĩa quan sát, sau đó mắt ngó nghiêng tứ phía, miệng lẩm bẩm: "Cái nơi mà Chu Tiên Tiên giới thiệu tệ hại thế này, kém cỏi quá, đúng là ồn ào chết đi được".
Gian phòng đầy ắp người, nếu lát nữa món ăn không ngon cô sẽ về vặn tai heo của Chu Tiên Tiên.
Cau mày, Thẩm Tiên Phi nhìn đĩa thịt nướng, không kìm được hỏi Tang Du: "Cô chọn món này sao không ăn đi?"
Nhìn ánh mắt không vui của anh, Tang Du không phản bác, chỉ hừ mũi một tiếng: "Em có nói là chọn thì sẽ ăn ngay không? Lát nữa em ăn không được à?"
Nghiến răng ken két, Thẩm Tiên Phi cầm thực đơn lên, liếc nhìn từng hàng một, gân xanh trên trán hằn rõ.
Cá hấp dưa chua, cá hấp tiêu ớt, thịt luộc, tôm cay...
Ném thực đơn lên bàn, Thẩm Tiên Phi quay đầu lại nói với phục vụ đứng cách đó mấy mét: "Phục vụ, ở đây thêm món".
Cô gái phục vụ mỉm cười tiến lại, vẫn chưa lên tiếng thì đã bị Tang Du trừng mắt: "Mấy món này là được rồi, không cần thêm".
"Tôi muốn thêm món"
"Lãng phí là hành vi vô sỉ."
Cô gái phục vụ nhìn hai người với vẻ khó xử, không biết rốt cuộc là nên thêm hay không, cô đành chớp mắt nhìn cả hai, cuối cùng nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy... rốt cuộc là có cần thêm không ạ, hai vị bàn bạc kỹ rồi gọi tôi, được không?"
Cười nhẹ, Tang Du gật đầu với cô gái phục vụ: "Ừ, giúp tôi giục làm gấp mấy món đó. Cảm ơn!".
Đuổi cô phục vụ đi rồi, Tang Du hớp một ngụm trà trước mặt, sau đó cau mày, lá trà rẻ tiền, thế là cô đẩy ly nước sang bên.
"Tại sao không chọn đồ uống?"
Ngước lên thì thấy một đôi mắt sắc nhọn có phần giận dữ, Tang Du nhướn mày, lườm Thẩm Tiên Phi một cái: "Chẳng phải có nước trà rồi hay sao? Đã ăn cay thì uống nước gì chứ, phải giữ vị nguyên chất trong miệng, anh có hiểu không?"
Thẩm Tiên Phi đang định nổi cáu thì lúc ấy, phục vụ mang thức ăn lên.
Tang Du mặc kệ Thẩm Tiên Phi trừng mắt với mình, cô cầm đũa, gắp một miếng cá cho vào miệng, sau đó kêu lên: "Ôi, thử xem, ngon thật đấy, vừa thơm vừa mềm vừa mịn".
Thẩm Tiên Phi nhìn cô, không chút biểu cảm, đôi đũa trong tay không hề gắp thức ăn.
"Món này nhìn cũng ngon", Tang Du lại gắp một miếng cá hấp tiêu ớt, sau đó cười nhìn Thẩm Tiên Phi, "Đã thấy heo chạy, thì nhất định phải biết mùi vị của heo sao? Không thử thì làm sao anh biết nó không hợp khẩu vị? Nếu anh nhìn đám ớt đỏ này mà không dám động đũa, thế thì đêm nay anh phải chịu đói rồi. Hay là ăn thịt xiên nướng này cũng được?"
Trừng mắt với Tang Du một cái, Thẩm Tiên Phi cúi xuống, gắp một miếng cá, vị cay nồng xé lưỡi khiến anh nhăn mặt, sau khi nuốt xong miếng cá, anh vội vàng nhấc ly trà bên cạnh uống hết mấy ngụm.
"Hình như món cá này không cay, hơi cay, cay vừa, nếu đã là món Tứ Xuyên thì đương nhiên phải cay một tí mới đã chứ. Anh phải ăn nhiều một chút, lãng phí là đáng hổ thẹn lắm đấy", Tang Du nhân cơ hội gắp thêm cá, thịt luộc, tôm... vào bát anh, "Nếu ăn hết những món này thì anh chính là nam tử hán đại đậu hủ'.
Nam tử hán đại đậu hủ? Chẳng lẽ cưỡng bức là đại trượng phu? Lý sự cùn! Thẩm Tiên Phi chau mày, gắp miếng cá trong bát lên cho vào miệng, vị cay tràn ngập, theo cổ họng kéo xuống đến tận dạ dày. Anh khẽ há miệng ra, hít hà liên tục, cảm giác cay nồng đó khiến thần kinh của anh đều căng ra, cảm giác ấy thật không dễ chịu tí nào.
"Có phải cay đến nỗi rất đã, rất thoải mái? Thế, miếng cá to này cho anh, người có sinh nhật thì phải ăn nhiều hơn", Tang Du lại gắp thêm rất nhiều cá vào bát cho anh.
Cuối cùng không chịu nổi sự nhiệt tình của cô nữa, Thẩm Tiên Phi nãy giờ cúi đầu khổ sở chiến đấu cũng ngẩng lên, "Tại sao cô cứ gắp thức ăn cho tôi mãi vậy, sao cô không ăn?"
"Ai nói em không ăn, chẳng phải là em đang ăn hay sao?" Tang Du gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai hai cái rồi chớp chớp mắt, cười nói với anh: "Ừ... ngon lắm...".
Hai người cứ cố gắng chiến đầu, không biết bao lâu sau, di động Tang Du reo vang, cô vội vàng đứng lên, nói với Thẩm Tiên Phi: "Em ra ngoài nghe điện thoại".
Ra khỏi Không Quên Được, Tang Du ra sức chớp mắt, há miệng hít hà, đưa lưỡi liếm đôi môi bị cay đến sưng đỏ lên, nước mắt nước mũi đầm đìa. Cô nhìn xung quanh, tìm một cửa hàng tiện lợi.
Đúng là cay chết đi được, nếu không nhờ tin nhắn dự báo thời tiết này, không biết cô phải chịu đựng đến bao giờ nữa. Để bắt con chim ngố kia chịu khổ, cô đã chọn món cay mà minh không biết ăn nhất, kết quả là bản thân bị cay đến dở sống dở chết. Điều cô hối hận nhất là, lúc chọn món đã nói với phục vụ là phải thật cay, cay cực kỳ, còn kiên quyết không chọn nước uống.
Đó gọi là trời tạo nghiệt, thì còn có thể tránh được, tự tạo nghiệt thì không sống nổi.
Thấy siêu thị chếch phía bên kia đường, Tang Du đi như chạy tới đó. Để mua một chai nước khoáng, cô còn phải chạy lên lầu hai siêu thị, đến khi mua được rồi, cô ra khỏi đó, cay đến nỗi đã chảy nước mắt tự nãy giờ, cô cuống quýt mở chai nước, ngửa đầu lên uống ừng ực.
"Chẳng phải cay đến nỗi rất thoải mái sao? Để giữ nguyên mùi vị trong miệng, còn kiên quyết không chọn nước uống."
Nghe giọng giễu cợt quen thuộc đó, Tang Du hoảng loạn, sặc nước, ho sù sụ không ngừng.
Quay đầu lại, cô thấy Thẩm Tiên Phi đang cười nửa miệng, nhìn mình với vẻ thích thú.
"Anh ... khụ khụ khụ..." Tang Du cúi gập người chỉ vào Thẩm Tiên Phi, muốn hỏi anh sao lại chạy ra, nhưng bị cơn ho dữ dội chặn đứng, không mở miệng nổi, gương mặt đỏ bừng bừng.
Rút tay ra khỏi túi, Thẩm Tiên Phi vỗ nhẹ vai cô.
Những ngón tay dài trắng trẻo ấy như có luồng điện cao thế, trong tích tắc chạm vào lưng Tang Du, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến toàn thân cô qua làn áo pull. Bất giác cô đỏ mặt, bịt đôi môi đỏ tươi vì ăn cay, quay lại nhìn Thẩm Tiên Phi.
"Thì ra cô là hàng giả", Thẩm Tiên Phi nhếch môi cười giễu.
Ánh mắt Tang Du dừng lại ở đôi môi đỏ vì cay của anh, đôi môi đỏ tươi, vốn dĩ môi anh mỏng và rất đẹp, lúc nói chuyện ác ý, khóe môi sẽ có một nét lạnh lùng châm biếm quen thuộc, trông có vẻ xấu xa nhưng lại cực kỳ hấp dẫn. Giống như anh đang nói chuyện bây giờ, đôi môi ấy mấp máy thật sự rất quyến rũ, đặc biệt là nụ cười ở khóe môi, khiến cô không kìm được muốn đưa tay ra sờ, có phải cảm giác cũng tuyệt như khi nhìn không?
Nhận ra Tang Du đang nhìn mình một các nóng bỏng, Thẩm Tiên Phi quay sang nhìn cô, ánh mắt gian tà của cô khiến tim anh như run rẩy, bàn tay vỗ lưng cô như bị sức nóng dưới làn áo pull đốt cháy, anh rụt tay lại, quay đi, ngượng ngùng khẽ ho vài tiếng.
Tiếc quá!
Chỉ nhìn được mà không sờ được!
Người đứng trước mặt là chim ngố, không phải Giang Nam, không phải Tăng Tử Ngạo, cũng không phải những tên con trai khác, nếu không cô đã đẩy anh vào tường sờ cho đã rồi nói sau.
Tang Du nhìn bảng hiệu đèn neon nhấp nháy ba chữ Không Quên Được, đối với người không ăn cay như cô mà nói, đúng là không quên được. Cô cau mày, nhìn Thẩm Tiên Phi: "Này, anh đừng nói với em là anh đã trả tiền rồi nhé'.
Thẩm Tiên Phi nhìn phớt qua cô, nói: "Không trả tiền thì sao đứng ở đây?".
"Em chưa ăn no mà, còn thịt xiên nướng của em sao anh không mang ra giúp em, anh đang mời khách đó hả?", Tang Du hỏi.
Thẩm Tiên Phi không nhìn cô, đi thẳng sang góc đường đối diện.
Tang Du đuổi theo, ngăn anh lại: "Anh đang khao em đó hả?"
"Nếu cô chưa no thì quay lại đó mà ăn nữa đi", Thẩm Tiên Phi hờ hững trả lời.
"... Không." Cô không thể ăn cay, lúc nãy chỉ thuần túy muốn trả thù anh, nhưng lại tự đẩy mình vào hố lửa.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng đứng bất động, để nghiên cứu nên ăn gì.
Cuối cùng, hai người đồng thanh nói: "Mì thịt bát lớn Vương Ký'.
Đã thỏa thuận xong, mặc kệ Tang Du có muốn hay không, Thẩm Tiên Phi đưa cô chen lên một chiếc xe bus chạy đến quán mì đó ở trung tâm thành phố. Xuống xe rồi còn phải đi qua một ngõ nhỏ tối ôm nữa.
Con ngõ nhỏ vắng vẻ này, đèn đường hai bên cũ hỏng, vàng vọt mờ nhòa, kêu lách tách liên tục.
Sánh vai Thẩm Tiên Phi, Tang Du cứ cúi đầu mải miết đi, khi nghe thấy âm thanh "ầm ầm", cô ngẩng lên, trong luồng ánh sáng chói mắt, chưa kịp phản ứng gì, cô đã bị Thẩm Tiên Phi kéo phắt sang một bên, loạng choạng, ngã nhào vào lòng anh.
Cứng người lại, tim Tang Du suýt nữa thì nhảy ra khỏi lòng ngực, cô nghe rõ nhịp tim của chim ngố rất mạnh mẽ, chim ngố đang tỏ cho cô biết là anh thích cô rồi sao?
Lúc ấy, tiếng mô tô cực kỳ chói tai vang lên, theo đo là tiếng quát mắng thô lỗ, và lại là những tiếng mô tô và nhạc rock ầm ầm rất kinh khủng.
Lúc đó Tang Du mới nhận ra, hóa ra là mình đang mơ tưởng. Ngẩng đầu lên khỏi vòng tay Thẩm Tiên Phi, cô quay sang nhìn bốn chiếc xe dàn hàng ngang nghênh ngang phóng vút đi, chau mày.
Nhưng một lúc sau, bốn chiếc xe ấy bỗng quay lại, tiếng động cơ xe "ầm ầm" và tiếng nhạc quyện lại làm chấn động cả con ngõ nhỏ.
Trên xe là bảy tám đứa con trai, con gái khoảng hai mươi tuồi, ăn mặc lố lăng, trang điểm kinh tởm không ra phong cách gì, có đứa đang ngậm điếu thuốc trên môi, có đứa nhai kẹo cao su, mới nhìn đã biết là đám lưu manh thích đi gây sự khắp nơi.
Tang Du nhăn mặt, tựa vào Thẩm Tiên Phi, nhìn mấy cặp trai gái đó, nhớ năm xưa cô cũng một thời ăn chơi nhưng không đến nỗi tệ hại thế này. Trong ấn tượng của cô, cách đây vài con đường có một hộp nhếch nhác, ở đó lúc nào cũng có những kẻ gây sự đánh nhau, say thuốc, phạm pháp, tám phần là lúc nãy cô và chim ngố đã cản đường chúng rồi.
"Kim Mao Sư Vương" thủ lĩnh ngồi trên xe, quan sát Tang Du và Thẩm Tiên Phi, thong thả nhai kẹo cao su, một lúc sau hắn uể oải nói với Thẩm Tiên Phi: "Này, thằng kia, tới đây".
Thẩm Tiên Phi lạnh lùng nhìn chúng, không nói câu nào mà nắm lấy tay Tang Du, khẽ nói: "Chúng ta đi".
"Kim Mao Sư Vương" chửi thề rất tục tĩu, rồ ga, chiếc xe đã quay ngang chặn đường. Mấy tên kia thấy Thẩm Tiên Phi phớt lờ chúng thì bắt đầu lái xe dàn ra để cản đường.
Tay được Thẩm Tiên Phi nắm chặt, cảm giác này, giống như tia nắng hiếm hoi trong mùa đông lạnh giá...
Tang Du xòe tay ra, lồng tay mình vào tay Thẩm Tiên Phi, nắm chặt, phớt lờ cơ thể anh đang cứng lại, cô thì thầm: "Biết đánh nhau không?"
Thật sự lâu lắm rồi cô không đánh nhau, lần nào đánh với Tăng Tử Ngạo cũng chán chết, đêm nay gặp được mấy tên này tự động dâng mình, máu "lang sói" trong cô đang trỗi dậy hừng hực.
"Cô muốn làm gì?", Thẩm Tiên Phi nhìn cô vẻ không tán đồng, nhưng ánh mắt cô lại đang rực lửa quyết tâm.
Cô gái sau lưng "Kim Mao Sư Vương" và cô gái bên cạnh không biết đang thì thầm nói gì, đột nhiên "Kim Mao Sư Vương" quay lại tát cho cô ta một cái, chửi: "Con đê tiện, mẹ kiếp, thích thằng thư sinh à, cút xuống xe ngay, lát nữa xử cô sau".
Cô gái đó ôm mặt, xuống xe, đứng cạnh Thẩm Tiên Phi, nhìn anh nóng bỏng.
Buông bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt tay Thẩm Tiên Phi ra, Tang Du đẩy cô gái ăn mặc hở hang ra xa Thẩm Tiên Phi, ngẩng đầu lên cao, hếch mũi về phía cô ta.
Dám to gan nhìn trộm người đàn ông của Tang Du này à!
"Kim Mao Sư Vương" cũng xuống xe, đứng trước mặt họ, châm một điếu thuốc rồi tiến lại mấy bước, phà khói vào mặt Thẩm Tiên Phi, anh nhăn mặt theo phản xạ nhưng không nói gì.
Tang Du đưa tay xua khói.
"Kim Mao Sư Vương" thấy tình hình đó thì toét miệng cười, ra hiệu bằng mắt cho các anh em châm điếu nữa, đảo một vòng quanh Tang Du rồi hít một hơi, nói: "Hút điều thuốc này rồi, em là người của anh, anh sẽ để bạn trai em đi, thế nào?"
"Tao không hút thuốc mà người khác đã hút qua", Tang Du hơi nhếch môi.
Sắc mặt "Kim Mao Sư Vương" cứng đờ, trợn mắt, ném điếu thuốc đi rồi quát: "Mẹ kiếp, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, lão đây hôm nay không vui, đáng đời hai đứa chúng bay xui xẻo. Hai đứa mày muốn đi cũng được, phải cho bạn này ít tiền tiêu vặt".
"Mày cần bao nhiêu?", Thẩm Tiên Phi im lặng hồi lâu rồi lên tiếng.
Tang Du quay sang nhìn anh, kinh ngạc: "Anh điên rồi hả?".
"Kim Mao Sư Vương" nói: "Một ngàn tệ!".
Thẩm Tiên Phi nói: "Tao không có nhiều tiền mặt thế, phải đến ngân hàng rút".
"Thẩm Tiên Phi...", Tang Du không kìm được, kêu lên. Chỉ có mấy tên ăn hại thế này mà muốn cướp của họ một ngàn tệ sao, cô đẩy Thẩm Tiên Phi ra, tiến lên một bước, chỉ vào "Kim Mao Sư Vương" nói: "Muốn lấy tiền thì đòi tao này!".
"Kim Mao Sư Vương" cười quái dị: "Ôi, cô em lớn lối ghê nhỉ. Đừng lo, lấy được tiền thì chúng ta sẽ đi sung sướng!". "Kim Mao Sư Vương" thò tay lên mặt Tang Du nhưng bị cô gạt phắt.
Tang Du quay lại nhìn mấy tên lưu manh đằng sau rồi nhìn "Kim Mao Sư Vương", nói: "Muốn tiền à, được! Chúng ta chơi trò chơi này đi, nếu mấy đứa chúng mày thắng được tao thì tao cho chúng mày hai ngàn tệ, xem như hôm nay chúng mày chịu khó chơi với tao! Còn thua thì chúng mày quỳ xuống dập đầu sáu cái cho tao, gọi tao ba tiếng 'bà ơi', gọi anh ấy ba tiếng 'ông ơi'!"
Vừa nghe Tang Du đề ra "sáng kiến" giải quyết bằng vũ lực, Thẩm Tiên Phi không nhịn được, kêu to: "Tang Du!". Anh vốn không hề nghĩ sẽ cho bọn chúng tiền, chỉ muốn dẫn chúng đến nơi đông người mà thôi, như thế mới dễ báo cảnh sát.
"Kim Mao Sư Vương" ngửa đầu lên trời cười to: "Gái à, thì ra tên em là Tang Ngư 1, biết biệt hiệu của lão đây là gì không? Là Tang Cẩu 2. Đúng là hợp quá!". Mấy thằng đứng sau cũng cười hô hố.
1. Cá chết
2. Chó Chết
"Hợp cái đầu mày. Bà đây đang đói, đánh xong còn phải đi ăn cơm." Thư giãn gân cốt, Tang Du nắm tay lại kêu "răng rắc", quay lại nói với ba tên kia, "Đừng lãng phí thời gian nữa, lên luôn đi".
"Tang Du..." Khóe môi Thẩm Tiên Phi giật giật, gân xanh trên trán cũng giần giật.
Tang Du quay sang nháy mắt với anh, "Chim ngố, em thắng thì anh là người của em, em không thắng thì em là người của anh".
Ba tên kia cũng nhảy hết xuống xe, đứng bên cạnh tên Chó Chết.
Chó Chết sa sầm mặt, nhìn hai người đong đưa qua lại như chốn không người, lại thêm những lời thách thức trước đó của Tang Du, hắn nổi giận, gầm lên: "Con bé chết tiệt, hôm nay cho mày nếm mùi lợi hại của anh em bọn tao. Ya...".
Vừa rú lên, nắm đấm của Chó Chết bay đến, chưa chạm vào người Tang Du thì cô đã xoay người tung một cú đá điệu nghệ, trúng ngay đầu Chó Chết. Chó Chết tru lên thảm thiết, lùi lại một bước dài, đổ nhào vào chiếc xe phía sau.
"Mẹ kiếp!", Chó Chết chửi thề rồi tung nắm đấm liên tục, mấy tên còn lại thấy đại ca bị đánh, cũng lao lên trợ giúp.
Đứng một bên, hàng lông mày nhíu chặt của Thẩm Tiên Phi giãn ra, nhìn Tang Du không chớp mắt.
Bạn gái của Chó Chết dựa vào người Thẩm Tiên Phi, thì thầm hỏi: "Anh đẹp trai, sao anh không lo cho 'con ngựa' của anh?".
Mắt không thèm chớp lấy một cái, Thẩm Tiên Phi lùi ra sau một buớc, tránh xa cô nàng kia, hai tay đút túi quần thưởng thức đòn Taekwondo tuyệt đẹp của Tang Du. Lúc ở trường, chuyện Tang Du là cao thủ Taekwondo đệ tam đẳng, anh đã nghe nhiều đến mòn cả hai tai. Anh bị cô đánh ba lần, lần nào cũng đau đến dời núi nghiêng sông, đặc biệt là lần ở thư viện, anh nhớ rõ nhất, cơn đau nóng bỏng kinh khủng ấy cứ lớn dần, từ bụng lan nhanh ra toàn thân, khiến người ta phải từ bỏ sự chống cự, chỉ muốn co rúm mà thôi.
Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến ngón võ của cô. Tuy anh không rành rẽ nhưng tư thế và tốc độ tấn công của Tang Du đều không thể chê vào đâu được. Cô bây giờ, và một Tang Du ngang ngược vô lý, một Tang Du hiền dịu thục nữ, một Tang Du hoang mang ngờ nghệch, hoàn toàn khác nhau, ánh mắt đầy ắp sự tự tin, kiên cường, và chính nghĩa. Anh bất giác nghĩ đến bộ phịm họat hình xem lúc còn nhỏ - công chúa Shera.
Cười khẽ, người lo lắng không phải là anh, mà là bọn Chó Chết mới đúng.
Tay đấm, chân đá, đầu gối thúc lên, chân đạp, một loạt đòn công kích như vũ bão giáng xuống...
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, ba tên vô dụng đã lăn lộn trên đất, ôm bụng kêu cha gọi mẹ. Chó Chết sợ hãi, bắt đầi lùi dần, lùi dần, "rầm" một tiếng ngã nhào lên chiếc xe của mình một cách thảm hại. Ngoài cô nàng của Chó Chết ra, hai cô gái còn lại bất giác cũng dựa gần Thẩm Tiên Phi hơn, để tránh bị Tang Du đang đấm đá hăng say bất cẩn đá trúng bọn họ.
Tang Du vừa bẻ ngón tay vừa cười ranh mãnh: "Vậy một ngàn tệ cần nữa không? Một ngàn tệ đúng là quá ít, bà đây sẵn sàng trả hai ngàn".
"A... một ngàn tệ tôi không cần nữa...", giọng điệu Chó Chết trở nên yếu ớt như một con cừu.
"Thế hả? Mày nói không cần là không cần à? Vậy tao nói không đánh thì phí quá, có được không?", Tang Du một tay túm lấy vai Chó Chết, tay kia co lại đấm mạnh vào bụng hắn.
Đòn này vừa nhanh vừa hiểm, nhanh đến mức Chó Chết không kịp tránh, tiếng kêu thảm thiết đã biến thành tiếng rên đứt quãng.
"Tang Du, đừng đánh nữa." Thẩm Tiên Phi đi nhanh lại gần nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt lại, "Tôi đói rồi".
Anh dắt tay cô ra đầu ngõ.
"Sao phải đi, em chưa đánh xong, bọn hắn chưa gọi em là bà, chưa gọi anh là ông mà". Bị Thẩm Tiên Phi lôi đi, Tang Du không quên quay lại chửi rủa Chó Chết, "Không biết tự lượng sức, chả ra gì, mắt mì, không có trình độ, còn dám chạy ra làm chuyện mất mặt. Lần sau còn để tao gặp nữa thì sẽ đánh cho mày đi gặp thiên thần áo trắng cho biết!".
Thẩm Tiên Phi nắm tay cô chặt hơn, kéo cô đi: "Đi nhanh lên, tôi đói thật đấy".
Tuy ấm ức vì không ăn được cay nhưng đánh cho bốn tên khốn khiếp kia một trận miễn phí khỏi phải trả tiền, Tang Du cũng thấy sảng khoái hơn hẳn. Đấm mấy tên kia đúng là sướng hơn đánh Tăng Tử Ngạo nhiều. Vì thế, bất chấp sự phản đối của Thẩm Tiên Phi, cô cố ý mua mấy lon bia, muốn vừa ăn mì vừa uống bia chúc mừng.
Mì chưa đem lên, Tang Du đã mở bia uống trước.
"Sao anh không cho em đánh thằng chó lông vàng kia thêm mấy cái nữa?".
"Cô định đưa hắn đi gặp thiên thần áo trắng thật à? Cô có biết hôm nay kích động như vậy là nguy hiểm lắm không? Nếu bọn chúng cũng biết võ như cô thì cô làm thế nào?", Thẩm Tiên Phi cau mày, giọng bực tức.
"Thế vẫn tốt hơn là anh cho tiền bọn chúng. Trước kia em cũng giống chúng, chuyện gì cũng bất mãn, đối với loại người bắt nạt yếu như sợ mạnh như chúng, chúng ác thì anh phải ác hơn. Anh cho tiền, chúng còn chửi thầm anh là ngu, là ngốc, anh hiểu không?"
"Ai nói với cô là tôi cho chúng tiền? Lẽ nào cô không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát? Ngay đầu ngõ đi về phía bắc một chút là đến ngân hàng, cách ngân hàng mấy bước là đồn cảnh sát", Thẩm Tiên Phi cao giọng, trừng mắt nhìn cô, "Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển".
"Em chưa bao giờ đi xe bus, ai biết nửa đường là bao xa", Tang Du bực bội vặc lại.
"..."
"Cũng may là thật sự anh không định cho chúng tiền, nếu không thì em thấy mất mặt. Nhưng lâu quá rồi em không đánh đấm ra trò như thế, lần nào đến võ quán cùng Tăng Tử Ngạo đều chỉ đánh với mỗi cậu ta, chẳng có ý nghĩa gì hết. Còn phải bỏ tiền vào đó, xem này, hôm nay không cần tốn tiền, sướng thật!". Đôi gò má đỏ hồng như hai đóa hoa đào, Tang Du hớp một ngụm bia lớn, nhìn bát mì thịt vừa mang lên, cô cầm đũa chà hai cái rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn Thẩm Tiên Phi, "Này, tại sao trước khi ăn phải chà đũa hai cái vậy, như thế chẳng phải sẽ làm rơi mạt gỗ khắp nơi hay sao?"
Cau mày, Thẩm Tiên Phi nhìn cô, hỏi một câu không ăn nhập: "Cô thường xuyên đến võ quán Taekwondo với Tăng Tử Ngạo à?"
"Đúng thế. Sao? Anh cũng muốn đăng ký à? OK, không vấn đề gì, ngày mai em sẽ nói với sư phụ ở đó. Vậy anh nói em biết đi, tại sao phải chà đũa?"
"Không biết!", Thẩm Tiên Phi trừng mắt nhìn cô, tức tối đáp lại rồi cúi đầu ăn mì.
Cô ngơ ngác, sau đó đẩy bia đến cho anh: "Uống không?"
"Không uống!"
"..."
Không biết tại sao Thẩm Tiên Phi đang yên đang lành lại trở chứng như phụ nữ có kinh, vui buồn bất chợt. Tang Du cúi xuống nhìn bát mì của mình trên mặt bàn toàn là thịt thì bất giác cau mày, thế là cô lấy đũa gắp hết rồi vứt ra bàn.
Lúc đó Thẩm Tiên Phi cũng vừa ngẩng lên, nhìn thấy thì nhíu mày, ánh mắt nhìn bàn tay đang gắp của cô.
"Anh thích ăn? Vậy thì tốt." Tang Du gắp hết thịt sang cho anh, trong lòng rất khoái trá, thi thoảng còn nhìn trộm anh.
Trước đó khi đến đây, anh luôn nắm tay trái cô, đến khi vào quán mới buông ra, bây giờ lại ăn thịt trong bát của cô, hai người họ như thế có được xem là đang yêu nhau không? Nhưng tại sao chẳng có dự báo gì hết vậy? Với thái độ đó của anh, cô hoàn toàn không cảm nhận được hương vị tình yêu đang hiện diện. Không hề giống như trong các phim thần tượng, nam chính nhìn nữ chính với ánh mắt đầy ắp tình cảm, sau đó nói với nữ chính một cách thâm tình: "XXX, chúng ta yêu nhau nhé".
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Tang Du ủ rũ quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi, lại mở một lon bia rồi uống một ngụm lớn, cái tên đáng ghét, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ biết cúi đầu ăn mải miết.
Cũng như đêm Bình An, hai người đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt, món mì thịt với hai người mà nói, có thể gọi là: "Món này chỉ trời cao mới có, nhân gian nào được ăn mấy lần".
Tửu lượng của Tang Du không cao lắm, cũng không quá kém, nhưng nhấp một chút thì sẽ thấy hứng khởi, bắt đầu giống như một cái máy nói, vừa uống vừa kể cho Thẩm Tiên Phi nghe chuyện trước kia cô học Taekwondo.
Vào những năm tám mươi, phim hình sự Hồng Kông rất thịnh hành, gần như chỉ cần là phim kiểu tương tự do Hồng Kông sản xuất thì cô đều xem hết, lúc đó, lý tưởng của cô là làm cảnh sát hình sự quốc tế, bắt kẻ xấu, một nghề chính nghĩa biết bao, quang vinh biết bao, về sau cô quyết tâm đi học Taekwondo. Cô không thích bị gò bó trong lớp, cứ miệt mài học võ, trong trường chẳng bạn nào dám chọc giận, lại thêm gia đình giàu có, đám bạn luôn tỏ ra kính trọng cô. Đến những năm chín mươi, loạt phim về các thanh thiếu niên bất lương trở nên thịnh hành, Hồng Hưng Thập Tam Muội 3 trở thành thần tượng của cô, các bạn trong trường đều phong cô là Lão Đại, dần dà, uy phong khi được làm Lão Đại khiến tâm hồn luôn trống trải của cô được lấp đầy, thỏa mãn.
3. Một bộ phim Hồng Kông nổi tiếng, do Diệp Vệ Dân làm đạo diễn.
Lúc đó cô rất hư hỏng, đập phá phòng thí nghiệm của trường, đánh thầy dạy Hóa, vì thấy mắng cô là phế phẩm thí nghiệm; đập gãy xe đạp của bạn, vì người đó khoe rằng bố mẹ mới mua cho mua cho mình một chiếc xe đạp mới; xé vở của bạn, vì người đó nói vở của cô ta được bán chạy thứ hai trong nhà sách; chặn bạn trong nhà vệ sinh để đánh cho một trận, vì dám giành vào WC trước cô; nửa đêm dùng điện thoại công cộng quấy rối giấc ngủ người khác, gọi người ta dậy đi tè...
Thẩm Tiên Phi mỗi lúc một nhíu mày, bất giác nhớ đến cuộc đối thoại của cô và người phụ nữ trung niên hôm đó.
Dần dần, cuộc sống nhạt nhẽo chỉ biết đánh nhau, gây sự suốt ngày khiến cô càng lúc càng trở nên điên loạn, thậm chí có lúc còn không biết mình đang làm gì, chỉ sau khi đánh ai đó một trận thì mới thấy thoải mái. Lúc đó, không ai dám kháng cự, nếu không kết cuộc sẽ là bị đánh. Chuyện tốt duy nhất mà cô từng làm là khi thấy nữ sinh bị người ta cướp bạn trai, cho dù không quen biết người ta, cô cũng sẽ đập cho đôi gian phu dâm phụ kia một trận tơi bời.
"Lần đó là cô đang bất bình cho người khác?", Thẩm Tiên Phi hỏi
"Lần nào? Ồ, cái lần gặo anh đầu tiên á, đương nhiên không phải. Lúc đó đang thời kỳ thanh xuân, hormone xung động, thấy bạn mình ra vào có đôi có cặp, em cũng chạy đi theo đuổi anh chàng hot boy trường kế bên như một con tâm thần, kết quả là gặp một kẻ khốn nạn. Nếu không đập hắn một trận thì có lỗi với bản thân quá."
"Hình như cô đặc biệt thích theo đuổi nam sinh", giọng Thẩm Tiên Phi hơi cứng nhắc, đột ngột đứng phắt dậy đi tính tiền.
Tang Du hoang mang, nghi ngại tại sao chu kỳ kinh nguyệt của chim ngố này lại ngắn thế.
Đúng là đàn ông nông nổi giếng khơi!
Nói với ông chủ mấy câu, Tang Du chếch choáng đuổi theo anh ra ngoài, như lần trước, cô phải đi như chạy một đọan mới đuổi kịp Thẩm Tiên Phi.
Vẫn là hai người, một trước một sau.
Trời nóng nực, lại uống bia nên Tang Du càng cảm thấy bức bối, cô bỗng dừng chân, hét to với Thẩm Tiên Phi: "Này, chim ngố, thôi thì anh theo em đi. Anh thấy đó, cơ thể nude của anh em đã nhìn rồi, môi và mặt anh thì em cũng hôn rồi, tay anh em cũng nắm rồi, nếu ở thời cổ thì xem như anh đã là người của em. Hôm này thế này rõ ràng là đang hẹn hò, anh nói xem anh còn ngượng ngùng gì chứ?"
Dừng chân, Thẩm Tiên Phi cơ mặt co giật đứng đờ tại chỗ, chưa vội quay lại, gương mặt thoáng vẻ giận dữ, cố nhịn không nổi điên.
Cô bé khờ khạo này.
Quay lại, anh gầm lên với cô: "Giấy cam kết thêm hai điều: Không được đánh nhau, không được uống rượu".
"Này, đang nói chuyện bạn trai, bạn gái với anh, anh lôi giấy cam kết vào làm gì?", Tang Du lườm anh, đúng là cái tên đáng ghét.
Phớt lờ Tang Du, Thẩm Tiên Phi đi thẳng đến bến xe bus.
Tang Du nấc một cái rồi nói với Thẩm Tiên Phi: "Ăn no quá, em phải đi bộ để tiêu hóa. Anh muốn về thì về trước đi. Dù sao em cũng quen ở một mình rồi, từ nhỏ đã một mình, ăn cơm một mình, ngủ một mình, xem ti vi một mình, làm gì cũng chỉ có một mình".
Tang Du đứng lại tại chỗ, ngồi xuống lan can hình bán nguyệt bên cạnh, đờ đẫn nhìn tòa nhà cũ đối diện.
Một mùi hương nhàn nhạt và tiếng bước chân quen thuộc vọng lại, đến khi trước mặt cô xuất hiện một bóng người, cô mới ngước đôi mắt mơ màng lên, nhướn môi cười giảo hoạt, nói: "Trò cá cược hai tháng, em thắng rồi, đúng không?".
Nhìn vào đôi mắt đẹp có vẻ chắc chắn nhưng cũng ẩn giấu sự nghi ngại của cô, Thẩm Tiên Phi mím môi, khàn giọng hỏi: "Không muốn về, vậy em muốn đi đâu?".
"Anh đi đâu thì em theo đó."
Đưa tay ra với Tang Du, lòng bàn tay ngửa lên, Thẩm Tiên Phi nói ngắn gọn: "Thế... đi về chung vậy".
Cảm giác có luồng hơi nóng cứ trào lên, Tang Du lập tức cúi xuống, ra sức chớp mắt cho đến khi đôi mắt như có mây mù dần dần trong trẻo lại, cô mới dám ngước lên nhìn Thẩm Tiên Phi. Dưới ánh đèn mờ, vẻ mặt anh nghiêm túc biết bao, rực rỡ biết bao, khiến người ta như mất đi linh hồn, khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.
Đặt tay vào lòng bàn tay anh, Tang Du nói: "Tay của em không dễ nắm đâu, nếu giữa đường mà anh để lạc mất thì anh không chỉ bị đánh mấy cú đơn giản như lúc ở thư viện đâu".
Không nói bất kỳ lời nào, Thẩm Tiên Phi trả lời cô bằng hành động, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, dắt cô đi.
"Nói gì với em đi, lâu quá em không nói gì rồi", ngồi trên chiếc ghế ở quảng trường, Tang Du quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi bên cạnh.
Nghiêng đầu, Thẩm Tiên Phi nhíu mày, nhìn vẻ mặt đáng thương củaa cô, anh bĩu môi: "Những lời trước đó đều là không khí à?"
Mở to mắt, Tang Du nhìn Thẩm Tiên Phi vẻ không tin: "Anh chắc chắn là anh ... em đang yêu nhau?!"
"...."
Buồn bực không thể nói ra, Tang Du thầm làu bàu: Bảo mình EQ bằng 0, không ngờ EQ của chim ngố là âm. Bà Thẩm nói nội tâm của chim ngố rất nóng bỏng, giờ đã chắc chắn là quan hệ nam nữ yêu nhau rồi mà cô vẫn chưa nhìn ra anh nóng bỏng cỡ nào.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai trái cô, cơ thể nghiêng sang một bên, cả người cô được kép dựa vào một bờ vai nóng hổi.
Nếu là trước kia, Giang Nam dám làm thế với cô thì cô đã huơ nấm đấm lên rồi, nhưng động tác vụng về này hoàn toàn không khiến cô thấy có ác cảm. Cắn môi, trong lòng cảm động khó tả, cô ngoan ngoãn dựa vào vai Thẩm Tiên Phi. Bàn tay phải cũng nhanh chóng được một bàn tay khác nắm lấy, Tang Du lại xòe tay, lồng vào bàn tay, nắm chặt lại.
Mùa hè năm hai mươi tuồi, cô không ngờ rằng mình đã tìm được một bờ vai để nương tựa, lần đầu tiên, cô cảm thấy rất hạnh phúc, cảm giác ấy như tia nắng trong mùa đông, chiếu vào trái tim cô vô cùng ấm áp, tràn đầy, là thứ mà cô không thể tìm thấy ở ngôi biệt thự cô đơn trống trải chỉ toàn mùi tiền bạc kia.
"Thẩm Tiên Phi..."
"A Phi", Thẩm Tiên Phi nhắc lại bằng giọng đầy quyến rũ nam tính của mình, hai chữ thốt lên có vẻ đơn giản nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác.
"Ồ..." Tang Du ngẩng lên nhìn gương mặt chếch nghiêng của Thẩm Tiên Phi. Anh quay sang, trên gương mặt tuấn tú hoàn mỹ xuất hiện nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng như sao đêm giống hồ nước sâu, sâu không thếy đáy, cô mấp máy môi, "Vu Giai đó... có thật là bạn gái của anh không?"
Nhíu mày, Thẩm Tiên Phi mím môi, đáp với vẻ nghiêm túc "Đến nay anh chỉ có một người bạn gái, cô ấy tên Tang Du."
Những ngón tay nắm chắc bất giác siết chặt thêm, Tang Du cúi xuống, dựa vào vai Thẩm Tiên Phi, bỗng thấy một cảm giác thỏa mãn và sung sướng.
Sự ngọt ngào khó tả đầy ắp trong lòng, hai người cứ lặng lẽ dựa vào nhau trên chiếc ghế dài ở quảng trường Thị Dân như thế. Phần lớn thời gian là Tang Du nói, còn Thẩm Tiên Phi lắng nghe.
Cũng như Tang Du từng nói, cô đã cô độc, lạc lõng quá lâu rồi, còn tình khí cao ngạo, khép kín của Thẩm Tiên Phi, và cả thói quen một mình của anh, trên một phương diện nào đó có thể nói họ rất giống nhau.
Đêm ấy là đêm hai người nói chuyện với nhau nhiều nhất.
Dù ở trong nhà hay trường học, vốn dĩ Tang Du không phải người lắm lời, nhưng trước mặt Thẩm Tiên Phi, dường như cô nói mãi cũng không hết chuyện. Cổ họng đã hơi khàn nhưng cô vẫn nói, cánh tay trần bị muỗi đốt sưng tấy lên. Thẩm Tiên Phi không chịu được, bất chấp sự kháng cự của cô, bắt cô không nói nữa rồi lôi cô về nhà.
[Tiểu Thuyết] Vật Cưng Của Thiếu Gia Cô vô cùng đơn thuần thiện lương, bởi vì nhất thời tốt bụng. Từ nay trở đi lại trở thành "Vật cưng chuyên chúc" của hắn. Đọc Truyện » |