Game Chibbi MXH thú vị nhưng thao tác rất dễ dàng để bạn có thể: kết bạn, hôn, gửi thư hay thể hiện tính cách của mình Chi tiết » |
Cũng không biết tự bao giờ mà Tang Du đã quen ngồi thẫn thờ với chậu xương rồng trước mặt.
"Sự kiên cường cô độc", người tặng xương rồng cho cô cực kỳ thấu hiểu.
Chờ đợi mấy tháng trời, cuối cùng anh đã đến tìm cô, nhưng lại chẳng nói gì. Anh không nhắc một chữ đến chuyện năm năm trước, càng không giải thích gì với cô. Chờ đợi trong năm năm, đổi lại là một câu nhẹ bẫng, "Xin lỗi".
Trả giá bằng tình cảm chân thật mới có được tình cảm thật lòng, cũng có thể tổn thương rất sâu. Chính vì năm năm trước cô đã tổn thương quá nhiều nên bây giờ cô mới giữ khoảng cách, như thế có thể bảo vệ bản thân nhưng lại bắt buộc phải chịu đựng sự cô đơn mãi mãi.
Rốt cuộc anh còn muốn hành hạ cô thế nào?
Thở dài, cô bỏ lại chậu xương rồng, nhìn đồng hồ lớn trong phòng, sắp đến giờ họp, thu dọn tài liệu, cô đứng lên định đến phòng họp.
Lúc đó, cửa văn phòng bị gõ dồn dập.
"Tổng giám đốc Tang", Giám đốc marketing Dương Chính Khôn cuống quýt gọi cô, Viên Nhuận Chi và trưởng phòng vật tư họ Trương cũng theo sát phía sau.
"Vào đi", Tang Du cau mày nhìn ba người sắc mặt hoảng loạn, "Chuyện gì?".
Dương Chính Khôn nhìn Viên Nhuận Chi, nói: "Tổng giám đốc Tang, hay là để Tiểu Viên và Trưởng phòng Trương giải thích cho cô hiểu vậy".
Tang Du nghi ngờ nhìn Viên Nhuận Chi và Trưởng phòng Trương: "Rốt cuộc là chuyện gì?".
Trưởng phòng vật tư họ Trương cuống quýt: "Tổng giám đốc Tang, kho hàng chính bị nước nhấn chìm rồi".
"Anh nói gì?", Tang Du đứng phắt dậy, giọng lạc hẳn đi, "Chuyện xảy ra từ bao giờ?".
"Tối qua. Bây giờ đang mùa mưa dầm, đã mưa suốt cả mười ngày rồi, từ hôm kia cứ như bầu trời bị thủng ấy, mưa to ba ngày ba đêm, đến sáng nay mới tạnh. Mà đoạn đường trước kho hàng lại bắt đầu sửa chữa từ đầu tháng Sáu, không thoát nước được, lại thêm mưa quá to nên toàn bộ nước mưa đều chảy về kho chúng ta. Từ tối qua đến giờ, mọi người trong phòng vật tư đều di dời hàng hóa, nhưng mưa lớn, nước chảy quá nhanh, căn bản chúng tôi không kịp vận chuyển, bây giờ nước đã ngập quá đầu gối, hàng hóa đặt dưới cùng đều ngập trong nước, tường và trần nhà ẩm ướt, đồ vệ sinh và gốm sứ đa số đều chìm trong nước, bao bì bên ngoài bị tổn thất rất nhiều."
Dương Chính Khôn bổ sung: "Trong đó còn bao gồm vật liệu sàn nhà đặc biệt cho giai đoạn đầu của Hoàng Đình nữa".
Nghe tin đó, Tang Du ngã ngồi xuống ghế sắc mặt tái nhợt lạ thường.
Thấy sắc mặt Tang Du kỳ lạ, Viên Nhuận Chi không biết có nên báo cáo chuyện lô hàng khác cũng xảy ra sự cố hay không, cô khó nhọc lên tiếng: "Tổng giám đốc Tang, còn nữa... lô hàng long cốt [Một loại vật liệu dùng để tạo hình, cố định kết cấu... trong các công trình xây dựng lớn.] dùng cho giai đoạn hai của Hoàng Đình cũng có vấn đề..." Viên Nhuận Chi run giọng, mấy hôm nay tâm trạng học tỷ vui buồn bất chợt, cô không dám vào văn phòng, có chuyện gì đều gọi điện thoại nội bộ.
Ngẩng phắt đầu lên, Tang Du sắc giọng: "Nói rõ xem!"
"Trong lúc đóng gói long cốt, bên kia hình như không chú ý đến những thứ được đóng gói trước đó là những thứ ăn mòn nên long cốt...", Viên Nhuận Chi không nói được nữa vì học tỷ đã đứng phắt dậy, đập bàn rất mạnh, những tập tài liệu để trên bàn đều rơi ào ào xuống đất.
Viên Nhuận Chi vội vàng quỳ xuống thu dọn.
"Thu dọn cái gì? Em không biết bây giờ phải làm gì hả? Đi gọi trưởng phòng thu mua lại đây!" Tang Du tức đến độ toàn thân run rẩy, sao lại xảy ra chuyện thế này chứ.
"Chị ấy đang ở ngoài kia", Viên Nhuận Chi chỉ Trưởng phòng Hạ đứng ngoài cửa.
Trưởng phòng Hạ run rẩy gõ cửa, hạ giọng gọi: "... Tổng giám đốc Tang".
Tang Du giận dữ: "Long cốt bị ăn mòn từ bao giờ?".
"Hôm qua ạ, chiều hôm qua lúc giao hàng mới phát hiện ra..."
Ấn vào huyệt thái dương, Tang Du hỏi Dương Chính Khôn: "Lô hàng long cốt dùng cho giai đoạn hai bị ăn mòn hết bao nhiêu? Bên Hoàng Đình bao giờ phải giao hàng?".
"Hợp đồng quy định là hôm qua, hôm qua do tình hình quá đặc biệt nên bên Hoàng Đình chấp nhận đến hôm nay giao. Chiều qua bên kho xuất gấp ba vạn mét vuông long cốt, còn lại vẫn đang xử lý. Sáng nay giao cho Hoàng Đình, trong đó có một bao hình thức bên ngoài trông khá tệ, thực tế là long cốt vẫn hoàn hảo, nhưng Hoàng Đình từ chối không nhận tất cả", Dương Chính Khôn nghĩ ngợi rồi bổ sung, "Bây giờ đang mùa xây dựng, phần nền và long cốt cho Hoàng Đình không thể nhập hàng, các khách hàng khác lại yêu cầu rất nhiều, bên kho xảy ra sự cố lớn như thế Hoàng Đình sẽ nhanh chóng biết tình trạng của chúng ta".
Tang Du hỏi Trưởng phòng Hạ: "Số lượng nền và long cốt bị hư hỏng đã thống kê chưa?".
"Sáng nay vừa thống kê xong, đã liên hệ với công xưởng rồi", giọng Trưởng phòng Hạ mỗi lúc một nhỏ.
Tang Du hỏi: "Bên xưởng nói gì?".
"Bên Hoàng Đình hẹn thời gian sát sao quá. Sáng nay chúng tôi vừa vào công ty đã liên lạc với bên xưởng, lần này vật liệu nền khá đặc biệt, nhanh nhất cũng phải một tuần mới sản xuất được, nếu vận chuyển bằng tàu hỏa thì phải mất mười ngày đến nửa tháng, nếu theo đường ô tô thì ba ngày, nhưng giá vốn sẽ nhiều hơn ít nhất là hai tệ cho một mét vuông. Long cốt cũng phải đặt hàng, sản xuất cần ba đến bốn ngày, thời gian vận chuyển cũng tương đương vật liệu nền, giá cả tăng, nên..."
"Nên cô muốn nói là, chúng ta không thể nào giao hàng đúng thời hạn quy định nên khi Hoàng Đình truy cứu thì Tang thị sẽ phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ?!", lửa giận tích tụ bấy lâu cuối cùng đã bùng nổ, Tang Du trừng mắt nhìn Viên Nhuận Chi và Trưởng phòng Hạ, giọng cao vút lên, "Bây giờ cái tôi cần không phải là cô nói cho tôi biết tôi phải trả thêm bao nhiêu tiền, mà là kho hàng đã chịu bao nhiêu tổn thất, nếu tôi không cung cấp được hàng thì tôi phải đền cho Hoàng Đình bao nhiêu tiền? Các cô có tính thử xem nếu chậm trễ một ngày, chỉ riêng tiền công cho công nhân bên đó là bao tiền không? Khách hàng vào ở trong văn phòng, khai trương khách sạn chậm nửa tháng, tôi phải đền cho họ bao nhiêu thì tính chưa?! Theo điều khoản trong hợp đồng, bây giờ tôi phải bồi thường ít nhất là mấy triệu, mấy triệu đấy! Đừng nói với tôi là các cô chưa nghĩ đến chuyện tìm công xưởng và các đại lý khác để hỏi về hàng tồn kho nhé".
Viên Nhuận Chi và Trưởng phòng Hạ không dám nói gì vì họ thực sự không nghĩ đến, lúc đó Dương Chính Khôn lên tiếng hòa giải: "Nên chúng tôi mới đến tìm Tổng giám đốc Tang, mục đích là muốn chuyển hàng từ các đại lý kinh doanh trong thành phố".
Ra khỏi ghế ngồi, Tang Du giống như kiến đang bò trên chảo lửa, đứng ngồi không yên.
"Lão Dương, bảo tất cả nhân viên của anh ra thị trường tìm xem lô hàng nền và trần đó ở đây có còn hàng hay không? Lát nữa anh không cần họp, đến thẳng Hoàng Đình xem có thể kéo dài hạn giao hàng thêm một, hai ngày nữa không, sau đó tìm giám đốc của họ để thương lượng xem có nghiệm thu được ba vạn mét vuông long cốt mà bao bì có vấn đề không, hễ có tình hình gì thì liên lạc ngay với tôi."
"Vâng, tôi đi ngay", Dương Chính Khôn gật đầu rồi rời đi.
"Lão Trương, vất vả cho các anh quá. Bảo bên kho nhanh chóng liệt kê ra những hàng hóa bị hư hỏng nhé."
"Được", lão Trương gật đầu, "Không có chuyện gì nữa thì tôi đi làm việc trước".
Khoát tay, cầm số liệu báo cáo tài chính trên bàn lúc nãy lên đọc, Tang Du đến trước Viên Nhuận Chi và Trưởng phòng Hạ, sắc giọng nói: "Lát nữa hai người không cần đi họp, đến công ty chuyển phát hàng, công xưởng... tóm lại nên tìm ai thi đi tìm hết, để đòi nợ. Tôi không cần biết vận chuyển tàu hỏa mất bao lâu, bằng ô tô mất bao tiền mà tổn thất lần này do ai chịu trách nhiệm, các cô đi tìm ngay người đó cho tôi. OK, ra ngoài hết đi".
Tang Du cầm văn kiện lên, giận dữ bỏ ra khỏi văn phòng, thấy ba cô thư ký không dám ló mặt ra, cô lướt nhìn đồ đạc trên bàn họ, có tạp chí thời trang, thậm chí còn cả lọ sơn móng tay, quay lại cô hét với Viên Nhuận Chi: "Cô Viên Nhuận Chi, mong rằng tôi họp xong quay lại thì những thứ không nên xuất hiện trong văn phòng Tổng giám đốc đều biến mất, nếu không thì cả văn phòng này biến đi cho tôi".
Ba cô thư ký nghe câu đó thì đần cả mặt ra, chồm nửa người lên bàn, mong có thể che giấu được "những thứ không nên xuất hiện trong văn phòng Tổng giám đốc".
Đầu Viên Nhuận Chi như sắp gục xuống đất, hai tai đỏ lên như bị thiêu cháy. Cô đã bảo ba cô yêu tinh kia phải biết khiêm tốn một chút, kết quả vẫn bắt cô trở thành sọt rác xả stress.
Trong phòng họp, mọi người đợi gần nửa tiếng cũng không thấy Tang Du đâu, lại không dám tự tiện rời đi nên phái người thăm dò, nghe nói Tổng giám đốc Tang đang nổi trận lôi đình trong văn phòng thì ai nấy đều im phăng phắc, nhìn nhau sợ sệt đợi lão tổng xuất hiện.
Vừa vào phòng họp, Tang Du đã ném mạnh văn kiện lên bàn đánh "rầm" một tiếng, kinh động tất cả mọi người. Cô không vội ngồi, hai tay tì vào bàn, trừng mắt giận dữ nhìn các trưởng phòng, sau đó rút ra một xấp bảng biểu báo cáo trong tập hồ sơ, đập mạnh lên bàn họp, tức giận gầm lên với trưởng phòng đầu tư: "Đây là bảng số liệu tiền vốn của nửa năm đầu, đầu năm anh còn vỗ ngực đảm bảo thu nhập của cừa hàng liên doanh chính sẽ không thấp hơn năm triệu tệ nhưng kết quả là tiền thuê của các cửa hàng chi nhánh còn vượt qua cửa hàng chính. Tại sao cửa hàng chính gần đây có nhiều khách hàng yêu cầu trả lại tiền thuê? Còn quảng cáo nữa, phòng các anh đã cho thuê với giá nào?".
Mấy người phòng đầu tư đều là thuộc hạ của Vu Giai, Vu Giai vừa chuyển đi, họn họ muốn làm thì làm, không muốn làm thì chơi.
Trưởng phòng đầu tư nói: "Phần quảng cáo do Trưởng phòng Triệu phụ trách".
Trưởng phòng Triệu ấy chính là cậu của Tang Du, Triệu Trác Quần, ông cậu này thường xuyên ỷ thế hoàng thân quốc thích, thích lợi dụng để có những khoản lợi ích nho nhỏ, thậm chí tham ô vào vật liệu của công ty, vì nể mẹ nên cô mới chịu đựng ông ta lâu như vậy. Những chuyện đó cô đều biết nhưng với cách làm tự tiện của trưởng phòng đầu tư, cô không tài nào nhẫn nhịn được.
Vu Giai ngồi đối diện cô cười lạnh lùng.
Nghiến răng, cô giận dữ nói: "Trưởng phòng Triệu cho người khác quảng cáo miễn phí, có phải chú thấy không cần báo với tôi?".
Trưởng phòng đầu tư không nói được gì. Tang Du trừng mắt rồi nói với phòng nhân sự: "Ra thông báo xử lý hành chính với Triệu Trác Quần, số thiếu hụt trong phần quảng cáo mỗi tháng trừ 50% vào tiền lương đến khi đủ thì thôi, nếu ông ta không phục thì ra thông báo nghỉ việc".
Mọi người có mặt đều nhìn Tang Du với vẻ kinh ngạc không tin nổi, ngay cả Vu Giai nãy giờ nhìn cô mỉa mai cũng không dám tin cô lại khai đao với cả cậu của mình.
Lạnh lùng nhìn lướt mọi người, Tang Du bắt đầu nhắm vào bên tài vụ: "Phòng tài vụ là phòng giám sát, thế tác dụng giám sát đến đâu rồi? Xem bảng biểu các người nộp, có bao nhiêu khoản thu đang ở ngoài? Chuyện giục trả tiền lẽ nào phải đích thân tôi ra thông báo?". Tiếp đó lại chỉ đến phòng kế hoạch, "Vị trí quảng cáo đẹp nhất ngoài tòa nhà tập đoàn Tang thị, bảo các người lên phương án mà các người đã làm gì? Tổng giám đốc Tăng của MK hôm nay lại gọi điện cho tôi, các người định trì hoãn tới khi nào mới treo bảng quảng cáo kia lên cho tôi?".
Không khí phòng họp hạ xuống âm độ, nghe Tang Du chỉ trích từng phòng, từng phòng một, đối diện với lửa giận của cô, các câu trả lời của các trưởng phòng rõ ràng là quá yếu ớt.
Cuối cùng chỉ còn lại phòng hậu cần, Tang Du nhìn Vu Giai nãy giờ vẫn giữ nụ cười mỉa mai, bỗng bình tĩnh lại.
"Trưởng phòng Vu, xin cô đừng đi đến những nơi không liên quan đến công việc trong thời gian làm việc, có thời gian thì đến các cửa hàng, nếu cần nhắc nhở những người ở đó bố trí cho đàng hoàng thì nhắc, đừng để người mua vào cửa hàng chúng ta lại cảm giác giống vào chợ đồ cũ."
Sắc mặt Vu Giai rất khó coi, lườm nguýt Tang Du.
Ngoài hai vị lão tổng đã theo bố cô bao năm, cũng là cổ đông của Tang thị, mọi người đều bị phê bình. Tang Du bỗng cảm thấy sức cùng lực kiệt, im lặng phải đến hai phút rồi mới lên tiếng: "Ếch ba chân thì khó tìm chứ người hai chân thì đầy ngoài đường. Bây giờ những người tranh đua làm ăn rất nhiều. Với những câu trả lời hôm nay của các người, tôi cảm thấy rất thất vọng, cái tôi cần là kết quả chứ không phải là quá trình nhảm nhí vớ vẩn. Đối diện với công việc, không có bất kỳ lời ngụy biện nào cả. Nhớ đấy! Đây là công việc của các người, nếu đã lựa chọn việc này thì bắt buộc phải chấp nhận nó, chấp nhận áp lực và đau khổ nó mang lại, chứ không chỉ hưởng thụ lợi ích và niềm vui của nó. Nếu hôm nay ai cảm thấy tôi nói nặng lời, không muốn làm nữa thì hãy nộp đơn xin nghỉ việc với trưởng phòng nhân sự, tôi sẽ phê chuẩn ngay".
Phòng họp lặng như tờ đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy, Tang Du nhìn quanh một vòng rồi nói: "OK hôm nay họp đến đây, kỳ họp lần sau xin mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng".
Cô nhấn đôi giày cao gót, rời khỏi phòng họp.
Trong cuộc họp Triệu Trác Quần bị phạt, không lâu sau ông ta đã tìm đến Tang Du, làm một trận tưng bừng trong văn phòng Tổng giám đốc. Triệu Trác Quần cứ luôn miệng nói nếu không phải Triệu Trác Thanh vì cô thì căn bản đã không chết, bảo cô là một con bé không biết điều, đối xử với cậu mình như vậy, lúc này nên hợp lực đối phó với người ngoài chứ không phải đối xử như thế với một người cậu thân thích, trung thành với Tang thị.
Từ sau khi tiếp quản Tang thị, Tang Du luôn phải kiềm chế cảm xúc của mình, hôm nay xem như đã bùng nổ. Không hề nể mặt Triệu Trác Quần, cô đuổi thẳng ông ta ra khỏi văn phòng, đồng thời bảo phòng nhân sự thông báo cho ông ta nghỉ việc.
Cả buổi chiều Tang thị như sống trong lò lửa, với bảng số liệu phòng tài vụ mang đến, khoản tiền thu chi khổng lồ, lại thêm không biết đã thương lượng thế nào với bên Hoàng Đình rồi... Bây giờ cô không chỉ thấy đau đầu kinh khủng mà cả dạ dày cũng thấy nhoi nhói, thậm chí có cảm giác buồn nôn.
Chậu xương rồng nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, cô đưa tay chụp lấy. Kiên cường trong cô độc. Ha, cô đúng là cô độc, cô độc đến độ ngay cả một người tri âm tri kỷ cũng không có, có ai hiểu cho nỗi đau trong lòng cô. Cô thà không cần Tang thị chứ không muốn mẹ cô vì thay cô giữ gìn Tang thị mà đi đến bước đường cùng.
Nhắm mắt lại, cô dựa vào ghế, lấy mu bàn tay che mắt, cô ước rằng khi mình mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Lúc đó, tiếng chuông di động réo vang.
Mở mắt ra, cô nhìn thấy số điện thoại nhà trên màn hình, ở đó người có thể gọi điện cho cô chỉ còn lại má Ngô và chú Ngô thôi. Nhấn nút nghe lại thấy một giọng trẻ con non nớt vang lên: "Chị ơi, hôm nay khi nào chị về ăn cơm? Má Ngô nấu rất nhiều món ngon đó".
Lại là "cậu em" Tang Bác Văn của cô.
Dù bận đến mấy, thứ Năm tuần nào cô đều về sơn trang Thiên Hằng, vì hôm bố mẹ cô xảy ra tai nạn là vào thứ Năm nên cứ mỗi thứ Năm, cô lại về biệt thự "với họ", hôm nay cũng không ngoại lệ.
Mỉa mai thay, người đàn bà hại chết bố mẹ cô và con trai ả lại chiếm ngôi nhà của cô một cách danh chính ngôn thuận.
"Bảo má Ngô nghe máy", Tang Du lạnh lùng nói, một lát sau cô nghe thấy tiếng má Ngô bên kia, cô bảo, "Tối nay con không về ăn cơm, bận rất nhiều việc, mọi người cứ ăn đi, vất vả quá".
"Ồ, được, có cần tôi bảo lão Ngô mang cơm đến cho cô không?", Má Ngô xót xa cho Tang Du, cô lúc nào cũng bận suốt ngày đêm. Dạo Tang Du vừa về nước, má Ngô đến căn nhà nhỏ ấy dọn dẹp vệ sinh, luôn nhìn thấy mì tôm ăn được một nửa, có lần còn thấy cả một thùng mì trong bếp, vì nhiều năm về trước Tang Du chưa bao giờ nhờ bà nấu cơm lần nào nên bà nghĩ Tang Du đã tự nấu nướng, sau khi biết sự thật, ngoài thứ Năm ra thì ngày nào nấu cơm xong, bà mới rời đi.
Tang Du nói: "Không cần đâu, con dùng bữa ở nhà ăn nhân viên là được".
"Ừ, vậy tiểu thư chú ý sức khỏe, đừng tăng ca khuya quá, cũng đừng thức đêm."
"Vâng", cô đang định cúp máy thì bên kia lại vang lên giọng trẻ con, là Tang Bác Văn, "Chị ơi, vậy thứ Năm tuần sau chị phải về nhé, em có thứ này muốn tặng chị".
"Tính sau", Tang Du cúp luôn di động, đối với đứa con của kẻ thứ ba, cô chẳng có gì để nói.
Nhìn thời gian, cô tiếp tục vùi đầu vào đám tài liệu trên bàn.
Hôm sau, Tang Du ngồi trong văn phòng xem tài liệu suốt buổi sáng, đầu có cảm giác nằng nặng, định xuống dưới đi loanh quanh các cửa hàng, lúc ra khỏi văn phòng thấy Viên Nhuận Chi và mấy người đang che giấu thứ gì đó sau lưng, cô tỏ vẻ dửng dưng: "Lấy ra đây".
Viên Nhuận Chi thấy cô nghiêm túc thì bất đắc dĩ đưa tờ báo ra.
Đón lấy tờ báo, Tang Du nhìn thấy một tấm ảnh rất nổi bật, là ảnh buổi tiệc hôm đó cô và Thẩm Tiên Phi uống rượu giao bôi, đại ý nói là cô và Thẩm Tiên Phi trước kia từng yêu nhau ở trường đại học, về sau không biết nguyên nhân gì mà chia rẽ đôi nơi, lần này lại vì quan hệ hợp tác mà hai người đã thổi bùng đám tro tàn cũ. Bài báo này còn suy đoán Tang thị trúng thầu liệu có phải do quá khứ xưa kia, Hoàng Đình cố ý nhường, thực tế là chỉ vụ trúng thầu lần này có nguyên nhân sâu xa phía sau. Phía dưới còn đăng tin và hình ảnh kho hàng của Tang thị bị ngập nước, nhân viên kho giật máy ảnh của phóng viên, cảnh ẩu đả với cánh phóng viên, tựa đề bên cạnh còn nói lần này Tang thị chịu tổn thất nặng nề, tại sao không cho chụp ảnh, còn đánh phóng viên bị thương, có phải do nội tình không thể nói người khác biết hay không...
Đọc xong bài báo, Tang Du không tỏ ra giận dữ hay kích động, Viên Nhuận Chi và ba cô thư ký chỉ dám lén lút quan sát vẻ mặt cô.
Ném tờ báo cho Viên Nhuận Chi, cô thờ ơ nói: "Bảo người đi xử lý việc này".
Thấy Tang Du quay về văn phòng, Viên Nhuận Chi thở phào, kiểu "bảo người đi xử lý việc này" của học tỷ tuy nghe có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra đầy ắp mùi thuốc súng, tên phóng viên này xem ra phải chịu đựng rồi đây.
Tang Du vừa ngồi xuống bàn, lấy tay xoa chỗ dạ dày, từ hôm qua tới giờ càng lúc càng đau. Khi đỡ hơn một chút thì Dương Chính Khôn gõ cửa bước vào.
"Bên kia nói sao?", cô hỏi.
Dương Chính Khôn cuống quýt: "Tổng giám đốc Tang, cô xem bài báo sáng nay chưa?".
"Xem rồi", Tang Du vẫn bình thản, "Rõ ràng có người cố ý sắp xếp viết bài thế này".
Dương Chính Khôn gật đầu: "Vâng, chính vì thế mà bên Hoàng Đình không đồng ý gia hạn giao hàng, nghiêm khắc yêu cầu phải chấp hành theo đúng hợp đồng, nếu trước năm giờ chiều mai vẫn chưa giao được thì có khả năng bên Hoàng Đình sẽ hủy hợp đồng với chúng ta, đổi sang nhà cung ứng khác. Chiều qua tôi tìm trưởng phụ trách hạng mục của họ, anh ta đã từ chối thẳng, bảo chuyện này không quyết định được, phải nói với Giám đốc hạng mục Thẩm của họ, nhưng Phó tổng Thẩm không gặp tôi. Sáng nay tôi lại đến Hoàng Đình, họ nói Phó tổng Thẩm không có ở đó. Một vị huynh đệ có quan hệ khá tốt nói với tôi rằng, 'Chuyện này cả công ty của anh đến cũng vô dụng, phải tìm Tổng giám đốc Tang kìa'".
Tang Du trầm tư rồi hỏi: "Vậy anh có tìm Chủ tịch Hoàng và Trưởng phòng Hoàng không?".
"Chủ tịch Hoàng đi châu Âu nghỉ mát với phu nhân rồi, còn Trưởng phòng Hoàng... theo nhân viên Hoàng Đình nói thì không thể gặp được cậu ta, đại cuộc vẫn đo Phó tổng Thẩm quản lý" Dương Chính Khôn nói.
"Vậy... vật liệu nền bị ẩm có tìm thấy ở ngoài thị trường không?"
"Tìm thấy rồi, có hai công ty vẫn tồn hàng, một là hàng dự trữ của công ty GD, xem ra họ đã chuẩn bị sẵn từ trước, tôi nghi ngờ bài báo này có liên quan tới họ."
Tang Du cười lạnh: "Lão cáo già Ngụy Thành Minh đúng là thừa nước đục thả câu. Còn công ty kia?".
"Còn công ty kia là nội thất Giang Hàng, nghe nói những vật liệu này được dùng trong tòa nhà tập đoàn Giang Hàng mới xây. Nhưng ông ta rất kỳ quặc, không ai hiểu được tính cách. Tôi phái người đến Giang Hàng còn chưa kịp yêu cầu chuyển hàng, chỉ mói nhắc đến lô hàng đó thì đã bị ông ta đuổi đi. Tôi thấy họ không giống như làm về vật liệu xây dựng mà giống xã hội đen hơn, Chủ tịch Giang nuôi một đám thuộc hạ chuyên đánh nhau, đúng là lạ. Bây giờ chúng ta không những không gặp được Phó tổng Thẩm của Hoàng Đình mà cũng không gặp được Chủ tịch Giang của Giang Hàng, tôi đúng là bó tay rồi."
Hoàng Đình làm việc theo quy tắc, Giang Hàng lại không theo quy tắc, công ty GD thì lúc nào cũng lăm le rình miếng mồi béo bở trong tay Tang thị.
Dạ dày co thắt lại khiến sắc mặt Tang Du rất nhợt nhạt.
"Tổng giám đốc Tang, có phải cô không khỏe?"
Cô gắng chịu đựng, khàn giọng nói: "Không sao. Anh đi chuẩn bị, lát nữa chúng ta cùng đến Hoàng Đinh, thương lượng về thời gian giao hàng, sau đó đến Giang Hàng tìm Chủ tịch Giang".
Dương Chính Khôn gật đầu rồi ra ngoài.
Tắt máy lạnh, Tang Du rót một ly nước nóng uống, chậm rãi ngồi xuống ghế, luôn tự nhủ thầm rằng: Tang Du, đừng lo, Tang thị sẽ không sao, mọi chuyện đều không đánh gục mày được, hai năm trước bố mẹ qua đời mà Tang thị còn không sụp đổ, hai năm sau, Tang thị càng không dễ dàng phá sản. Tang Du, không sao, không sao... Đến Hoàng Đình, Tang Du và Dương Chính Khôn bị cô tiếp tân giữ lại, cô gái rất lịch sự nói Phó tổng Thẩm ra ngoài rồi. Tang Du đương nhiên không tin cô ta, bảo Dương Chính Khôn gọi điện đến văn phòng Thẩm Tiên Phi, người nghe máy là cô Cao, thư ký của anh, vẫn nói rằng anh không có ở đó với giọng điệu rất máy móc.
Tang Du không kiên nhẫn nổi giật lấy di động: "Thư ký Cao, tôi là Tang Du, tôi muốn tìm Phó tổng Thẩm".
"Tổng giám đốc Tang, Phó tổng Thẩm ra ngoài thật mà", trong điện thoại, giọng Cao Thiến có vẻ khó xử, cô nàng không dám đắc tội với vị Tổng giám đốc Tang này.
"Anh ta không có đây thì tôi lên trên đợi", cúp luôn máy, Tang Du trả điện thoại cho Dương Chính Khôn, "Chúng ta lên đó đợi".
Hai cô tiếp tân cũng không dám đắc tội, nhưng Phó tổng Thẩm đã dặn kỹ rằng nếu người của Tang thị đến thì không gặp nên bọn họ thật sự rất khó xử. Để bảo vệ bát cơm, bọn họ chỉ còn nước mặt mày méo xệch, cản đường Tang Du.
Từ khi vào ngành này, Tang Du chưa bao giờ bị đối xử như vậy, cô tức giận nhìn hai cô tiếp tân đang gục đầu không dám nhìn mình.
"Chuyện gì vậy?", vừa vào cửa công ty đã thấy Tang Du bị chặn ngay cửa thang máy, Thẩm Tiên Phi cau mày.
Hai cô tiếp tân thấy Phó tổng Thẩm quay lại thì bất giác thở phào nhẹ nhõm, lui sang một bên.
Quay lại, Tang Du thấy Thẩm Tiên Phi cau mày, xách túi công văn đứng cách đó hơn hai mét.
"Như Phó tổng Thẩm đã thấy, tôi và giám đốc marketing của tôi bị Hoàng Đình các anh chặn ở ngoài cửa, chuyện là thế đấy", Tang Du lạnh nhạt.
"Có chuyện gì lên trên hãy nói", Thẩm Tiên Phi nhìn cô một cái rồi bấm nút thang máy.
Theo Thẩm Tiên Phi vào văn phòng, Tang Du và Dương Chính Khôn ngồi xuống sofa.
"Muốn uống gì? Trà hay café?", Thẩm Tiên Phi hỏi Tang Du.
"Nước lọc là được", Tang Du đáp.
Thư ký Cao đứng một bên lập tức rót cho Tang Du và Dương Chính Khôn mỗi người một ly nước lạnh, sau đó lui ra ngoài.
Thấy ly nước lạnh, Tang Du cau mày, cô không muốn phí thời gian nên vào vấn đề: "Tôi nghĩ mình không cần nói nhiều, Phó tổng Thẩm chắc cũng biết mục đích tôi đến hôm nay".
Chau mày theo thói quen, Thẩm Tiên Phi chỉ nhìn cô, không trả lời.
"Phó tổng Thẩm, tôi tin anh đã xem bài báo đó, trận mưa lần này đã khiến chúng tôi bị tổn thất rất nặng nề, dẫn đến việc không giao hàng kịp thời, là do bất khả kháng chứ không phải chúng tôi muốn thế, nên xin hãy cho tôi thêm vài ngày", trong vô thức, giọng Tang Du cũng mềm mại hơn.
"Bất khả kháng? Theo tôi biết thì Tang thị có đến mấy kho hàng, còn đoạn đường sửa chữa cũng không phải gần đây mới bắt đầu sửa, dự báo thời tiết hiện nay đều báo sớm một tuần, huống hồ Giang Nam là vùng mưa dầm, kiểu thời tiết này năm nào cũng có.
Lẽ nào Tang thị không chuẩn bị sẵn, chỉ biết việc xảy ra rồi nói trì hoãn bằng hành vi nực cười này? Nếu Tang thị tôn trọng lần hợp tác này thì chuyện hôm nay đã không thể xảy ra."
Những lời Thẩm Tiên Phi nói khiến Tang Du nghẹn lời. Tuy Tang thị có mấy kho hàng nhưng kho chính gần nhất và tiện lợi nhất với nơi thi công, đồng thời không gian chứa hàng lại lớn, Tang thị phải nghĩ đến giá cả, trữ hàng và vận chuyển nhưng lời anh nói quá có lý.
Thẩm Tiên Phi lại nói: "Tổng giám đốc Tang, hẳn cô phải biết rõ là giao hàng chậm vài ngày thì tổn thất của Hoàng Đình chúng tôi nghiêm trọng đến đâu, có nghĩa là tôi phải trả tiền thêm cho khu văn phòng vài ngày, khai trương khách sạn chậm vài ngày, và cả những tổn thất cho công nhân vài ngày đó. Tôi không biết bên cô sao lại có thể đưa long cốt như thế đến công trường, bất cứ phụ kiện nào có vấn đề gì đều nguy hiếm đến tính mạng con người, huống hồ lô hàng long cốt cô đưa đến đã bị ăn mòn, tôi nghĩ trong hợp đồng đã ghi rõ là yêu cầu bao bì tốt, chất lượng không có vấn đề, xin hỏi chuyện đó Tổng giám đốc Tang giải thích thế nào? Bây giờ các báo đã đăng cả, có phải Tổng giám đốc Tang mong rằng sau một thời gian nữa cánh truyền thông sẽ viết rằng hạng mục khách sạn Hoàng Đình là một công trình mục ruỗng?".
"Tôi có thể bảo đảm long cốt được mang đến chỉ có vấn đề về đóng gói, nếu Phó tổng Thẩm không tin, tôi có thể đưa đi kiểm tra."
"Đưa đi kiểm tra? Vậy cần bao lâu? Tổng giám đốc Tang có phải là đang yêu cầu chậm vài ngày cung cấp vật liệu nền, đồng thời cũng kéo dài hạn cung cấp lô hàng long cốt? Vật liệu nền giai
đoạn đầu không thể giao hàng, long cốt giai đoạn hai cũng có vấn đề, xin hỏi Tổng giám đốc Tang, cô định để khách sạn Hoàng Đình chúng tôi đến bao giờ mới được khai trương? Cô định để những khách hàng mà Hoàng Đình chúng tôi đã ký hợp đồng bao giờ mới vào ở được?"
Mỗi một câu hỏi Thẩm Tiên Phi nêu ra đều là sự thực những chuyện đó đều là nỗi đau của Tang thị.
Cảm thấy đau buồn khó tả, Tang Du thấy dạ dày bắt đầu co thắt, đau đến nỗi cô không nói gì được, trán lấm tấm mồ hôi. Cô cúi đầu, ấn tay vào bụng mong nó giảm bớt.
Lúc đó, di động của Dương Chính Khôn réo rắt, anh ta đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Dạ dày đỡ đau hơn, cô ngẫm nghĩ rồi ngẩng lên nói: "Vật liệu nền cho giai đoạn đầu tôi đã tìm được một công ty khác trong N có hàng, chỉ cần Phó tổng Thẩm nhận lời cho tôi thêm hai ngày, dù một ngày cũng được, tôi có thể bảo đảm sẽ đưa hàng đến kịp thời, long cốt tôi sẽ sắp xếp đưa đi kiểm tra, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tiến độ hai".
"Xin lỗi, tôi không thể nhận lời", Thẩm Tiên Phi ngẩng lên, nhìn Tang Du vẻ tiếc nuối, sau đó cầm văn kiện Cao Thiên đưa lên xem, thấy không vấn đề bèn ký tên vào.
Đối mặt với thái độ không khoan nhượng của Thẩm Tiên Phi, Tang Du cực kỳ thất vọng, cuống lên, cô đứng dậy chất vấn: "Thẩm Tiên Phi, có phải anh công báo tư thù, có phải vì hôm đó bị tôi đánh nên không phục? Tôi thật không ngờ anh lại là loại người đó".
Thẩm Tiên Phi ngước nhìn Tang Du, anh không thể hiểu tại sao cô lại ghép việc công và việc tư lại với nhau, cau mày nói: "Anh là loại người nào? Anh chi làm việc theo hợp đồng. Bị em đánh là anh cam tâm tình nguyện, không liên quan đến chuyện này. Công là công, tư ra tư, anh không hiểu vì sao em lại gán ghép chuyện này và chuyện ở võ quán lại với nhau. Anh là Giám đốc hạng mục khách sạn Hoàng Đình, mọi việc liên quan đến công trình này anh đều phải chịu trách nhiệm, anh không thể đùa với một công trình quan trọng như vậy".
Nhìn Tang Du, Thẩm Tiên Phi thấy bực bội khôn tả. Chủ tịch Hoàng giao hạng mục này cho anh là vì tin tưởng, mà Tang thị lại xảy ra phiền phức lớn như thế.
Sau khi anh từ chối người của Tang thị, Ngụy Thành Minh của GD đã đến tìm anh.
Hôm qua ngay khi biết kho hàng của Tang thị bị ngập, long cốt có vấn đề, anh cũng lo lắng không kém gì cô. Từ chiều qua anh đã bắt đầu bận rộn đi khắp nơi tìm vật liệu nền cho giai đoạn đầu, hôm nay mất cả buổi sáng mới thuyết phục Chủ tịch Giang của Giang Hàng chuyển hàng cho Tang thị, vừa về công ty đã gặp cô đến hỏi tội.
Lẽ nào anh phải nói trước mặt nhân viên Hoàng Đình là, Tang Du, anh đã giúp em sắp xếp chuyện chuyển hàng rồi.
Cho Hoàng Đình, cho GD, cho toàn ngành kiến trúc đều biết, Thẩm Tiên Phi anh cố ý bao che cho Tang thị, trước khi tranh thầu đã tiết lộ giá thấp, lúc cung cấp hàng lại vi phạm hợp đồng.
Anh phải nói thế sao?
"Tổng giám đốc Tang, theo quy định hợp đồng thì công ty cô đã kéo dài một ngày rưỡi rồi, ngày mai là ngày thứ ba, nếu đến năm giờ chiều mai mà vật liệu sàn không thể giao đúng giờ thì tôi nghĩ Tổng giám đốc Tang nên nghĩ đến việc hủy hợp đồng, ngoài ra phải chịu mọi tổn thất cho Hoàng Đình trong ba ngày. Sau chuyện này, tôi sẽ bảo người thông kê số liệu cụ thể cho cô", nghiến răng, anh khó nhọc nói hết câu trả lời công thức hóa.
"Vậy ý anh là tôi đang đùa?", Tang Du cười lạnh.
"Thẩm Tiên Phi..." cơn đau co thắt ở dạ dày khiến Tang Du không thể gắng gượng nữa, cô khom người, hai tay ấn chặt chỗ đau mong nó giảm bớt, nhưng vô dụng, từng cơn đau thắt ập đến như muốn nhấn chìm cô.
"Em sao thế?", Thẩm Tiên Phi thấy Tang Du như vậy thì lập tức lao đến, kịp thời đỡ lấy cô trước khi cô ngã nhào xuống, "Chuyện gì vậy?".
Ngã vào vòng tay anh, Tang Du cắn chặt môi, kiên trì: "Cho tôi... thêm một ngày nữa..."
"Anh đưa em đi bệnh viện đã", Thẩm Tiên Phi bế bổng cô lên.
"Tôi không đi bệnh viện... ngày kia... nhất định chúng tôi sẽ giao hàng đúng giờ... tôi hứa... sẽ không làm chậm trễ tiến độ...", trong miệng đã có vị tanh của máu, cô lắc đầu, túm chặt lấy áo Thẩm Tiên Phi vẻ kiên trì.
"Em đừng nói gì cả, đi bệnh viện trước đã", Thẩm Tiên Phi bế cô, đi nhanh ra khỏi văn phòng.
Dạ dày đau đến nỗi toàn thân Tang Du rã rời, bàn tay kéo áo Thẩm Tiên Phi lỏng dần, môi tái mét, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cô vẫn cốnói: "Tôi không đi... tôi còn phải... đến Giang Hàng...".
Đã ra nông nỗi này rồi mà cô còn đòi đến Giang Hàng, Thẩm Tiên Phi không kiềm chế nổi nữa, quát to: "Em im miệng cho anh!".
Cao Thiến thấy Phó tổng Thẩm giận dữ bế Tổng giám đốc Tang của Tang thị lao ra khỏi văn phòng, vẻ lạnh băng trên gương mặt như muốn đóng băng kẻ khác, mà khi đó là tháng Sáu. Thấy Phó tổng Thẩm căng thẳng nhìn người trong vòng tay mình, đó là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt ấy sau khi đã theo anh mấy tháng trời, cô vỗ bốp một cái vào đầu, lẽ nào những điều báo nói đều là sự thật?
"Tổng giám đốc Tang?", Dương Chính Khôn đang nghe điện thoại, thấy Thẩm Tiên Phi bế lãnh đạo của mình vào thang máy thì băn khoăn, vội vàng cúp máy rồi hỏi Thư ký Cao: "Chuyện gì thế?".
Cao Thiến lườm anh: "Làm sao tôi biết, không biết tự nhìn à?".
Dương Chính Khôn rủa thầm một tiếng rồi tất tả chạy theo, lúc nãy anh vừa nhận được tin tốt lành từ Giang Hàng.
Trần nhà trắng toát, tường trắng toát, màn cửa trắng toát, khắp nơi đều là một màu trắng.
Nằm trên giường bệnh, Tang Du từ từ mở mắt, mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Thẩm Tiên Phi bế cô, ý thức của cô đã nhạt nhòa dần, cơ thể nóng hừng hực, dạ dày co thắt khiến cô không thể động đậy. Trong cơn mơ màng, cô biết anh bế cô lao vào phòng cấp cứu của bệnh viện Nhân Ái, làm kinh động bác sĩ và y tá ở đó. Sau đó cô bắt đầu sốt cao, rồi cô thấy bác sĩ nói rất nhiều, chỉ có năm chữ "viêm dạ dày cấp tính" là cô nghe rõ; sau đó nữa, cô bị đẩy vào phòng bệnh, hai thiên sứ cắm vào tay cô ít nhất ba mũi kim, thấp thoáng nghe thấy một người đàn ông đang càu nhàu, tiếp đó cô ngủ thiếp đi... Đã đỡ sốt, cảm thấy người khỏe hơn, dạ dày cũng không đau nữa, chỉ có cánh tay trái lạnh đến tê dại. Cô hoang mang nhìn thuốc nước chảy xuống theo ống truyển dịch mỏng manh, nhỏ từng giọt từng giọt vào tĩnh mạch giống như đồng hồ cát nhắc nhở cô, thời gian đang trôi qua từng chút một.
Nhúc nhích cánh tay trái cứng đờ, Tang Du thò tay định rút kim truyền dịch ra. Lúc đó Thẩm Tiên Phi xách bình giữ nhiệt vào, thấy động tác của Tang Du thì đặt xuống, lao đến túm lấy cánh tay cô, quát: "Em đang làm gì vậy? Em có biết mình đang bệnh không?".
Muốn rút tay ra nhưng không được, Tang Du đưa mắt nhìn Thẩm Tiên Phi, lạnh nhạt: "Thời gian của tôi rất quý giá, tôi ở đây thêm một phút nào thì cũng mất đi bấy nhiêu tiền".
"Nếu em không ngoan ngoãn ở đây truyền dịch xong thì tiền mất đi của Tang thị càng nhiều!", Thẩm Tiên Phi bực bội nói, giữ lấy tay cô không buông.
"Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan tới anh!"
"Tóm lại em không truyền xong thì đừng nghĩ tới chuyện đi đâu hết!"
Trong lúc hai người trừng mắt nhìn nhau thì hai người đứng ngoài cửa không dám vào quấy nhiễu, một là bà Thẩm, bà bị con trai gọi gấp, còn nhấn mạnh phải mang một nồi cháo vào, hai là Dương Chính Khôn, theo từ Hoàng Đình đến bệnh viện Nhân Ái để đợi báo cho Tang Du biết Chủ tịch Giang của Giang Hàng đã hẹn cô tối nay ăn cơm bàn việc giao hàng, nhưng vì có hung thần ác quỷ Thẩm Tiên Phi luôn ở bên cạnh nên anh ta mãi không dám mở miệng.
Bà Ngô Ngọc Phương nói: "Cậu đứng đây nhìn cái gì? Tổng giám đốc Tang của các cậu hôm nay không làm việc nổi rồi, cậu về được rồi đấy".
"Nhưng tôi thật sự có việc gấp cần báo cáo với Tổng giám đốc Tang mà."
"Vậy cậu nói với con trai tôi, bảo nó nhắn lại."
"Hả?", Dương Chính Khôn sửng sốt nhìn bà Thẩm, lại chỉ hai người trong phòng, hỏi với vẻ không chắc chắn, "Hai người họ...".
"Đúng, không sai!", bà Thẩm gật gù.
Có gì đó thật à?
Dương Chính Khôn nhìn hai người trong phòng bệnh với vẻ không hiểu nổi, thầm mừng rỡ, chẳng trách trưởng phòng hạng mục kia lại lén lút nói với anh, bảo đích thân Tổng giám đốc Tang đến tìm Phó tổng Thẩm, thì ra là đúng như bài báo đã nói. Lần này chuyện giao hàng dễ hơn rồi, anh còn phải nói Tổng giám đốc biết chuyện tối nay dùng bữa với Chủ tịch Giang nữa, đang ngần ngại thì di động lại có cuộc gọi đến, là điện thoại của Giang Hàng, còn thông báo đổi giờ hẹn sang trưa mai, anh vội vàng nhận lời.
Bữa cơm đã được giải quyết, xem ra anh cũng không tiện quấy rầy hai người trong đó rồi. Ngẫm nghĩ rồi anh gửi tin nhắn vào di động cho Tang Du.
Nghe tiếng chuông báo tin nhắn, Tang Du nhìn túi xách bên cạnh, cuối cùng cũng rút tay khỏi tay Thẩm Tiên Phi, cố nhúc nhích định với lấy chiếc túi.
"Để anh", Thẩm Tiên Phi lấy di động ra khỏi túi, đưa cho cô.
Mở điện thoại ra, Tang Du thấy tin nhắn của Dương Chính Khôn, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô nói với Thẩm Tiên Phi: "Giang Hàng đồng ý chuyển hàng cho Tang thị rồi, có phải anh cũng đồng ý gia hạn một, hai ngày?".
"Ra khỏi công ty không nói việc công", Thẩm Tiên Phi mở bình giữ nhiệt, đổ ra một ít cháo trắng, "Có phải trưa nay em chưa ăn gì đã đến tìm anh? Bác sĩ nói em ăn uống thất thường, hút thuốc uống rượu trường kỳ, ngủ không đủ giấc, thần kinh căng thẳng, chức năng tiêu hóa suy giảm rất nghiêm trọng, sau đó lại ăn thứ không sạch sẽ mang độc tố gây bệnh mới dẫn đến bệnh viêm cấp đường tiêu hóa".
Ăn thứ gì không sạch sẽ?
Tang Du cau mày, ngoài bánh mì lấy từ tủ lạnh tối qua ra thì cô có ăn gì không sạch sẽ đâu.
"Anh nhờ mẹ anh nấu, ăn một chút đi đã", Thẩm Tiên Phi thổi cháo còn nóng nghi ngút, đưa đến môi Tang Du.
"Thẩm Tiên Phi, anh không thấy mình vớ vẩn lắm à?"
"Anh không thấy thế ít nhất anh không nghĩ rằng tiền quan trọng hơn sức khỏe."
"Đó không phải vấn đề được mất của cá nhân tôi, mà còn là của những vị cổ đông và cả nhân viên tập đoàn Tang thị, Tang Du tôi có thể vô tư nhưng tôi phải ăn nói thế nào với họ?"
"Ăn bát cháo này rồi em xem thử ngày mai Tang thị có vận hành không?"
"... Không có tâm trạng, không muốn ăn, trừ phi anh đồng ý gia hạn", Tang Du quay đi.
Nhớ lại trước đó cô sốt cao, cơ thể rũ rượi, không ngừng nấc nghẹn, lần này thì hay rồi, vừa đỡ sốt là đã lấy chuyện ăn uống ra trả giá với anh. Bị cô làm cho tức đến độ không nói được, anh nghiến răng: "Được, em không ăn thì đừng trách anh thất lễ".
Anh ngậm một thìa cháo vào miệng sau đó chồm đến gần cô nàng cố chấp kia.
"Này, anh muốn làm gì...", cô vừa buột miệng, môi đã bị bịt chặt.
Tang Du không bao giờ ngờ rằng Thẩm Tiên Phi lại dùng chiêu này.
A, anh đúng là kinh quá, dám dùng miệng mớm cháo cho cô.
Mớm hết cháo cho Tang Du, Thẩm Tiên Phi dừng trên môi cô mấy giây, lưu luyến không nỡ rời, vì cô nàng này không ngừng giằng co, nếu không vì cô đang truyền dịch, anh nghĩ mình sẽ không buông tha cô dễ dàng.
"Đối phó với bệnh nhân ương bướng như em thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh", Thẩm Tiên Phi liếm môi, cười như một con mèo vừa ăn vụng.
Tang Du chụp lấy cái gối sau lưng, dùng hết sức ném vào Thẩm Tiên Phi, hét lên: "Thẩm Tiên Phi, ban đầu tôi đúng là mù mới thích anh".
Một tay đón lấy gối, Thẩm Tiên Phi tỏ vẻ không để tâm: "Muốn anh dùng tay đút em ăn, hay tiếp tục dùng miệng?".
"Anh chết đi!", Tang Du chống tay lên, chỉ muốn nhảy xuống giường, đá chết cái tên đáng ghét kia.
Vừa nhìn thấy bộ dạng đó, Thẩm Tiên Phi lập tức buông bát, vội vàng giữ cô lại, căng thẳng: "Này, em đang truyền dịch, đừng động đậy lung tung".
"Khốn kiếp, anh buông tay ra cho tôi!", Tang Du hét lên.
Lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đến vừa nhìn thấy Tang Du bị bắt nạt thì lao tới, kéo Thẩm Tiên Phi ra, mắng: "Thẩm Tiên Phi, anh là đồ khốn, chạy mất năm năm mà vừa quay về đã ức hiếp cô ấy, anh có còn là đàn ông không?".
Thẩm Tiên Phí giận dữ trừng mắt nhìn vị khách không mời, Tăng Tử Ngạo, cơn giận lạ lùng ập đến, cái tên đàn ông đã có vợ này tại sao còn đến tìm Tang Du?
Anh gầm lên: "Tăng Tử Ngạo, cậu buông tay ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!".
"Anh còn nói được à? Hại Tiểu Du phải vào viện, anh còn nói gì được?", Tăng Tử Ngạo túm lấy áo Thẩm Tiên Phi, hễ cứ nghĩ đến năm năm trước tên khốn này, hại anh và Tang Du tự dưng bị giữ trong đồn cảnh sát một đêm, và nỗi nhớ nhung quyến luyến của Tang Du với anh ta trong năm năm là anh đã thấy giận dữ, gã đàn ông này dựa vào đâu mà có được tình yêu của Tang Du, dựa vào đâu chứ?!"Năm năm trước, mẹ kiếp, anh chẳng nói gì đã chạy mất, bây giờ còn mặt mũi quay về nhìn cô ấy sao? Anh thấy mình hại cô ấy chưa đủ thảm hay sao?"
"Đó là chuyện giữa tôi và cô ấy, không cần cái loại đã có vợ như cậu xen vào."
"Anh nói gì?!"
Hai người đàn ông bắt đầu cãi nhau, xem ra có thể còn đánh nhau nữa.
Tang Du mới khỏe được một chút mà hai tên này cứ gây chuyện, không kiềm chế nổi, hét lên: "Hai người muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh!".
"Được, ra ngoài đánh, xem hôm nay tôi dạy dỗ cái con chim ngố nhà anh thế nào!"
"Cái loại đàn ông có vợ nhiều chuyện, cậu tưởng cậu là Thượng đế hả?"
"Có bản lĩnh thì anh ra ngoài với tôi!"
"Ra thì ra!"
Ngoài phòng bệnh, âm thanh huyên náo, có người kêu lên: "Có đánh nhau kìa".
"Trời ơi, là hai anh chàng đẹp trai cực phẩm đang đánh nhau."
"Thật không? Đợi với, tôi cũng muốn xem."
"Xem cái đầu cậu, đây là bệnh viện, mau khuyên ngăn đi chứ."
Lập tức nhìn thấy những bệnh nhân và mấy cô thiên thần áo trắng rầm rập lao về phía lối an toàn.
Đưa tay che mặt, Tang Du thật không dám tin hai người đàn ông ấy lại đánh nhau như những đứa trẻ ấu trĩ.
Nhìn di động, cô cắn môi rồi quyết định gọi 110, nếu cô không nhầm thì cạnh bệnh viện Nhân Ái là đồn cảnh sát, tốt nhất là cảnh sát đến tóm cổ hai tên phá hoại sự yên ổn của người ta lại là xong.
Khoảng một lúc sau, y tá đến rút kim cho Tang Du: "Cô Tang, cô có thể đi được rồi, ngày mai và ngày kia nhớ đến đây truyền dịch nhé".
Ấn miếng gạc lên cánh tay, Tang Du không kìm được, hỏi cô y tá: "Cô y tá này, à... cô có nhìn thấy hai người đàn ông cao ráo đẹp trai không?".
"Là hai anh đẹp trai đó à, lúc nãy có người báo cảnh sát nên họ bị đưa đến đồn cảnh sát rồi, chắc không về ngay được đâu."
"... Ồ, cảm ơn."
Đúng là bị tóm đến đồn cảnh sát nghe dạy dỗ rồi.
Khoác túi xách, Tang Du định rời đi thì thấy bình cháo và mấy túi nho khô trên bàn, nho khô chắc do sợ cô đắng miệng, không có vị giác nên anh đã mua, cháo là anh nhờ mẹ nâu, bất giác thấy ấm lòng nhưng nhớ đến nụ hôn mớm cháo cưỡng ép kia, cô cắn môi, đến bàn nhét mấy túi nho khô vào túi xách rồi đóng chặt nắp bình giữ nhiệt, xách ra khỏi phòng bệnh.
"Tiểu Du, cô truyền nước xong rồi à?"
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Tang Du đã gặp bác sĩ tâm lý A Mục.
"A Mục, không phải anh ở lầu mười ba hay sao? Sao lại xuất hiện ở phòng cấp cứu?", Tang Du thắc mắc.
A Mục cười nói: "Ồ, lúc nãy Phi Phi xuống lầu có việc, nói là có thấy cô truyền nước ở đây nên tôi đến xem tình hình thế nào. Không sao chứ?".
Lúc nãy cái tên mất mặt A Phi gọi điện cho anh, bảo bị túm đến đồn cảnh sát bên cạnh nghe giáo huấn, sợ Tang Du truyền nước xong không ai đưa về, anh gọi điện dặn dò A Mục đến đón rồi đưa cô về nghỉ ngơi.
"Ồ, viêm dạ dày cấp tính, không sao đâu", Tang Du cười khổ.
"Chắc chắn là do ăn vụng cái gì đó rồi", A Mục tự nhiên khoác vai Tang Du, cười vẻ đắc ý, "Đi, để bác sĩ đẹp trai tôi làm sứ giả hộ hoa đưa cô về nhà nghỉ ngơi".
"A Mục, anh không phải đi làm sao?", Tang Du cau mày, lẽ nào bác sĩ cũng có thể trốn việc thoải mái?
"Ờ, bây giờ là thời gian tôi thả gió", A Mục toét miệng, "Đi, tôi đưa cô về".
Thả gió? Bác sĩ tâm lý này hình dung thời gian nghỉ ngơi cũng khác người quá..."Không cần đâu, tự tôi gọi xe là được."
"Thế sao được? Cô vừa truyền nước xong, là bác sĩ chính điều trị cho cô, sao tôi có thể để một người đẹp như cô về một mình được? Đi!"
Tang Du trầm tư: "A Mục, tạm thời tôi không muốn về nhà, anh có thời gian không? Hay anh trò chuyện một chút với tôi nhé, lâu quá không nói chuyện với anh". Mỗi lần trò chuyện với A Mục, cô cảm thấy thoải mái vô cùng, có lẽ do cô quá mệt mỏi, nếu bây giờ về công ty, đối mặt với đống việc, cô không biết rốt cuộc phải làm sao mới ổn.
"Nhưng bây giờ cô vẫn bệnh mà, như vậy liệu có hơi..."
"Tìm anh thì phải hẹn trước sao? Ồ, tôi quên mất bây giờ là thời gian nghỉ của anh, xin lỗi..."
"Cô nghĩ nhiều quá, thực ra nghỉ ngơi cũng nhàm chán lắm", A Mục chủ động xách bình giữ nhiệt cho cô, nếu không thể đưa cô về nhà thì ít nhất anh phải giữ cô lại, đợi cái tên mất mặt kia về tự xử lý, "Hay là lên chỗ tôi ngồi một lúc nhé, khi nào cô thấy mệt thì chúng ta sẽ dừng, được không?".
Tang Du gật đầu.
"Nếu cô mệt đến mức muốn nằm trong văn phòng tôi trò chuyện cũng không thành vấn đề", A Mục cười nói.
Tang Du cười, gật đầu.
"À, Tang Du, cô đợi một lát đã, tôi phải dặn dò công việc với một đồng nghiệp, một phút thôi." A Mục bước nhanh đến quầy chỉ dẫn, nhấc điện thoại gọi đến số của Thẩm Tiên Phi, "A lô, cậu vẫn bị giáo huấn à?".
Đầu dây bên kia, Thẩm Tiên Phi cuống lên: "Không, ra rồi".
"Tiểu Du muốn đến chỗ tôi ngồi, cậu có đến không?"
"Cô ấy còn bệnh mà."
"Tôi biết. Nhưng là viêm dạ dày cấp tính thôi, không phải bệnh nặng, truyền nước xong là nhảy nhót được rồi. Cậu đến thẳng văn phòng tôi nhé."
"A Mục tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu làm cô ấy mệt thì tôi đòi mạng cậu đấy."
"Vậy tôi đền cho cậu một bà vợ là được chứ gì."
"Cút đi."
Cúp máy, A Mục lại đùa giỡn với cô y tá ở quầy chỉ dẫn rồi mới đến chỗ Tang Du.
Từ sau khi lừa dối Tang Du qua điện thoại, Tang Chấn Dương rất hối hận nên ông thường xuyên về nhà, mong có thể níu kéo tình cảm của con gái. Nhưng cứ cuối tuần má Ngô lại nói với ông, tuần này tiểu thư có việc ở trường, hoặc tuần này tiểu thư đi chơi với bạn bè, cứ tuần này đến tuần khác, con gái yêu học đại học của ông còn bận rộn hơn cả mình, năm thứ nhất chưa thấy như thế bao giờ, hỏi Triệu Trác Thanh, bà cũng gọi điện bao nhiêu lần, thậm chí cũng đến cả trường nhưng Tang Du lúc nào cũng ở ngoài trường.
Hai người kết luận là Tang Du đã có bạn trai rồi.
Trước kia lúc học cấp hai, cấp ba, Tang Chấn Dương cứ ngỡ với cá tính mạnh mẽ của Tang Du thì cũng mập mờ không rõ về chuyện nam nữ, đa phần là cưỡng ép nam sinh, sau đó gây chuyện rồi còn đánh người ta nữa, chưa bao giờ không về nhà, càng không nói dối. Mùa hè năm ngoái còn nói là muốn trải nghiệm cuộc sống tự lập gì đó, ông vốn không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.
Thứ Năm hôm đó, Tang Chấn Dương cố ý dành thời gian đến trường H một chuyến, đồng thời gọi điện cho Tang Du. Cô nói đã hẹn với bạn và ra khỏi trường rồi, có chuyện thì tối hẵng nói, thế rồi cúp luôn máy.
Chuyện đó khiến Tang Chấn Dương rất tức giận.
Chiếc Bentley đen đang định rời đi thì lão Ngô đã chỉ một người chạy ra khỏi cổng trường: "Đó chẳng phải là tiểu thư sao?".
Tang Chấn Dương dập tắt điếu thuốc, thấy con gái cưng đang thở hổn hển vẫy vẫy tay, ngồi lên xe taxi rồi bỏ đi.
Không đợi Tang Chấn Dương ra lệnh, lão Ngô đã khởi động xe chạy theo.
Theo dõi suốt đoạn đường, điều khiến Tang Chấn Dương sửng sốt là, Tang Du đang nắm tay một chàng trai cao ráo điển trai đi dạo phố. Con đường nhỏ cũ kỹ bát nháo từ đầu tới cuối toàn là những hàng quán bày trên đường, bán nào là hoành thánh, kẹo hồ lô, mực nướng, xiên thịt dê nướng... Gương mặt Tang Du luôn nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, nụ cười ấy Tang Chấn Dương chưa bao giờ nhìn thấy.
Tang Chấn Dương quan sát rất lâu, đa phần là Tang Du cưỡng ép chàng trai kia ăn uống, nếu cậu ta không ăn thì cô đích thân đút cho ăn, còn cười toe toét sung sướng.
Tình huống ấy... khiến Tang Chấn Dương nhớ lại chuyện theo đuổi Triệu Trác Thanh năm nào.
"Tiểu thư hình như rất vui, lão Ngô lâu lắm rồi không thấy tiểu thư vui như thế, Lão Ngô nhìn hai người đang ăn uống, bất giác cảm khái.
Sa sầm mặt, Tang Chấn Dương lôi điện thoại ra, gọi cho thuộc cấp yêu cầu lập tức điều tra hoàn cảnh gia đình của chàng trai đang ở cạnh con gái mình.
Chỉ hai hôm sau, Tang Chấn Dương đã đọc tất cả tư liệu về Thẩm Tiên Phi.Điều khiến ông không thể nào chấp nhận là gia đình của chàng trai đó, không chỉ nghèo khó mà cả nhà đều có quá khứ không trong sạch. Một gia đình như vậy làm sao giáo dục được con cái cho ra hồn? Cho dù cậu ta có vào thực tập trong Hoàng Đình thì sao?
Để theo đuổi chàng trai đó, con gái của ông đã bỏ ra biết bao tâm sức, lần nào cũng bị đối xử lạnh nhạt nhưng vẫn chịu đựng. Không chỉ chạy đến căn nhà nghèo khổ ở phố Tây chịu bị sỉ nhục, mà còn dồn hết tiền tiết kiệm để mua căn nhà mà cô gọi là "nhà thuê" vì cậu ta nữa.
Đọc những tư liệu đó mà Tang Chấn Dương giận đến run người.
Con rể tương lai của Tang Chấn Dương sau này sẽ tiếp quản Tang thị, không chỉ có nhân phẩm tốt, học thức rộng mà gia đình cũng phải ổn, thân phận như cậu ta thì không có tư cách cưới con gái ông.
Với hiểu biết xã hội của mình ông nghĩ cậu chàng đó chắc chắn chỉ quan tâm đến tiền. Nên dù thế nào đi nữa, ông cũng sẽ không đồng ý cho Tang Du qua lại với loại người đó.
Sau đó, Tang Chấn Dương đã đến Hoàng Đình.
Khi Thẩm Tiên Phi bước chân vào phòng họp, anh hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện hút thuốc, anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp Tang Chấn Dương, bố của Tang Du trong hoàn cảnh này.
Tang Chấn Dương thấy anh thì cau mày, ánh mắt toát lên vẻ khinh khi, búng búng tàn thuốc, lạnh lùng hỏi: "Nhận ra tôi?".
Thẩm Tiên Phi liếc nhìn Tang Chấn Dương, khẽ "Vâng" một tiếng, đồng thời cũng lờ mờ hiểu ra.
"Được, nhận ra thì tốt", Tang Chấn Dương nhìn Thẩm Tiên Phi vẻ mặt bình tĩnh, thầm nghĩ thằng bé này trông khá có khí chất, "Tang Du là máu thịt của tôi, từ nhỏ đến lớn nó muốn gì tôi cũng đáp ứng, cho dù nó có đòi sao trên trời, tôi cũng sẽ hái xuống cho nó. Có lẽ tôi đã nuông chiều nó quá nên tính cách nó mới ương ngạnh như vậy, lúc nào cũng không hài lòng với những thứ có trong tay mà thích theo đuổi những điều mới lạ kích thích, còn thề là trong bao lâu nhất định sẽ lấy cho bằng được, lâu dần rồi thành tật xấu có được sẽ nhanh chóng chán ghét, sau đó vứt đi. Lúc nhỏ, mẹ nó suốt ngày cằn nhằn đồ chơi của nó quá nhiều, cứ bạ đâu vứt đó".
Thẩm Tiên Phi chỉ lẳng lặng nghe, không nói gì.
"Tang Du có nói với cậu là nó không thích con trai theo đuổi mà thích tự theo đuổi con trai không?"
Nhíu mày, Thẩm Tiên Phi lắc đầu ra vẻ phối hợp.
Tang Chấn Dương cười cười: "Càng là người từ chối nó thì nó càng phải cưa cho bằng được. Tôi nhớ lúc học trung học, nó đã bỏ ra rất nhiều công sức theo đuổi nam sinh, về sau cưa được rồi lại đá người ta đi, tính ra thì cậu không phải là người đầu tiên".
Cụp mắt xuống, dường như Thẩm Tiên Phi cảm nhận được cơ thể mình đang khẽ run lên, hơi thở bắt đầu rối loạn, nắm tay càng lúc càng co chặt.
Mọi thứ đều không qua khỏi mắt Tang Chấn Dương, ông lại nói: "Học sinh bây giờ đi học chẳng qua là để chơi bời, ra khỏi cổng trường là mạnh ai nấy chạy, hành vi này đúng là lãng phí thời gian, lãng phí sức lực. Tôi nghĩ cậu là một nhân tài, nên dồn thời gian vào học hành thì hơn, dù sao cậu cũng có một gia đình không huy hoàng gì, nếu trong lúc học tập không cố gắng hơn kẻ khác thì khi ra ngoài xã hội... cậu sẽ biết thế nào là sự tàn khốc của nó. Chuyện lãng phí thời gian như yêu đương khi còn đi học, đối với cậu căn bản là vật xa xỉ. Thế này đi, cậu có khó khăn gì thì cứ nói với tôi".
Lời nói rất khéo léo, uyển chuyển, nhưng từ lúc Tang Chấn Dương xuất hiện, Thẩm Tiên Phi đã hiểu mục đích đến đây của ông. Trầm mặc một lúc, anh nói: "Có chuyện gì thì để cô ấy tự nói với cháu, chuyện giữa hai chúng cháu không cần mượn lời của người khác".
Cau mày, Tang Chấn Dương có phần bực bội dập tắt điếu thuốc, thằng bé này biết rõ ông lén Tang Du đến gặp mình mà còn thẳng thừng như thế. Ông đứng dậy, giọng nói mang một vẻ uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: "Chàng trai, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?".
"Cháu biết."
"Cậu biết?", Tang Chấn Dương có vẻ tức tối vì thái độ thờ ơ hờ hững của Thẩm Tiên Phi, cố kìm cơn giận, tỏ ra bình tĩnh, "Tang Chấn Dương này hôm nay đích thân đến Hoàng Đình để bàn điều kiện với cậu là đã nể mặt con gái tôi rồi, nếu là chuyện khác thì ngay cả tư cách nói chuyện với tôi, cậu cũng không có đâu. Chàng trai, đừng quá tự cao, coi thường kẻ khác, tự yêu mình quá đáng. Ngẫm lại gia đình cậu xem, một kẻ giết người vào tù, một kẻ làm trọng thương người khác cũng vào tù, một người tham ô vào tù, một người trộm cắp vào tù, với hoàn cảnh gia đình như vậy, cậu có tư cách gì mà chăm sóc che chở cho con gái tôi? Đừng nói với tôi là cậu vào Hoàng Đình rồi thì sẽ khiến tôi coi trọng cậu. Tuy cậu có tài nhưng nếu không nhờ ánh hào quang của Tang Chấn Dương này thì cả đời cậu cũng không vào được Hoàng Đình đâu. Có những thứ đã đen mãi mãi không thể thành trắng được".
Sự khinh miệt trong lời nói của Tang Chấn Dương khiến Thẩm Tiên Phi co chặt nắm tay, hàng lông mày nhăn lại, khi nghe câu "nếu không nhờ ánh hào quang của Tang Chấn Dương này, thì cả đời cậu cũng không vào được Hoàng Đình đâu", cơ thể anh cứng đờ, chuyện này là sao? Anh luôn cho rằng bản thân nhờ vào thực lực mới được Hoàng Đình trọng dụng, anh nhìn Tang Chấn Dương vẻ không hiểu.
"Sao? Cậu không biết cậu được vào Hoàng Đình bằng cách nào à? Ha ha, con bé nhà tôi vì muốn theo đuổi cậu đã tốn khá nhiều công sức đấy", đột nhiên, Tang Chấn Dương chuyển sang chuyện khác, "Nói nãy giờ rồi, tôi nghĩ chắc cậu hiểu ý tôi đến đây hôm nay, ròi xa Tang Du, cần điều kiện gì thì cậu cứ nói".
"Xin lỗi, cháu nghĩ giữa cháu và bác không có gì để bàn."
"Tôi biết cậu ngại, không sao, tôi nói thay cậu, cần một trăm ngàn tệ, hai trăm ngàn, năm trăm ngàn hay một triệu?"
"Cuối cùng cháu đã hiểu vì sao Tang Du luôn thiếu cảm giác an toàn. Tiền, có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng mãi mãi không mua được thứ quan trọng nhất. Cháu yêu cô ấy không phải vì cô ấy là ai, mà là trước cô ấy, cháu có thể là ai. Tang tiên sinh, xin lỗi, vì Tang Du, cháu chọn cách tôn trọng bác, cũng mong bác tôn trọng bản thân, càng tôn trọng Tang Du hơn. Cảm ơn."
Thẩm Tiên Phi nói xong, quay người ra khỏi phòng họp.
Tang Chấn Dương chưa bao giờ thấy uất ức như bây giờ, mà cơn giận đó là do một thằng nhóc mang lại, ông cười gằn, lạnh lùng nói với bóng anh: "Cậu bé, hôm nay cậu có thể vào Hoàng Đình, tôi cũng có thể cho cậu ra đi ngay ngày mai".
Khựng lại, rồi Thẩm Tiên Phi cương quyết ra ngoài.
Thẩm Tiên Phi đi rồi, Tang Chấn Dương rất giận dữ, ông nghĩ ngợi rồi lao vào văn phòng Hoàng Kiến Quốc như một cơn lốc.
Đối với yêu cầu của ông bạn Tang Chấn Dương, Hoàng Kiến Quốc không chấp nhận.
MC đã không chỉ một lần ăn cắp tác phẩm của cấp dưới, thậm chí còn lợi dụng chức vụ để bớt xén và lạm dụng công quỹ, những chuyện đó Hoàng Kiến Quốc đều biết rõ. MC đã ở rất lâu trong Hoàng Đình, thâm căn cố đế, ông lại khổ sở vì không tìm ra người thích hợp thay thế nên không thể "mời" MC đi ngay được.
Ban đầu khi Tang Du bày tác phẩm của Thẩm Tiên Phi ra trước mặt, ông cảm thấy cơ hội đã đến, Thẩm Tiên Phi là chọn lựa số một của ông, ông lặng lẽ sắp xếp cho anh thực tập dưới tay MC cũng là để đánh tan tà tâm của hắn, đồng thời dùng một năm đó để bổi dưỡng chàng trai trẻ ấy.
Quả nhiên không khiến ông thất vọng, đúng như ông dự đoán, Thẩm Tiên Phi đã khác hẳn với cậu bé non nớt lúc vừa vào Hoàng Đình thực tập, chàng trai ấy rất cố gắng, chịu khó học hỏi, cầu tiến, đó là những điều mà rất nhiều thanh niên vừa bước chân ra xã hội thiếu sót. Ông phải mất gần hai năm mới tiêu diệt hẳn virus độc MC.
Bây giờ MC đã đi, ông bắt buộc phải cần một người có kiến thức và tài năng để đảm nhiệm vai trò nhà thiết kế hàng đầu, lúc này làm sao ông để Thẩm Tiên Phi đi được.
Lão Tang yêu thương con gái quá nên mới không nhìn thấu.
Hai người tranh cãi trong văn phòng cả buổi chiều, cuối cùng Hoàng Kiến Quốc nghĩ ra một biện pháp lợi cả đôi đường, Thẩm Tiên Phi còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm, muốn anh trưởng thành nhanh chóng thì bắt buộc phải có kiến thức và kinh nghiệm chuyên nghiệp hơn nên ông đã quyết định cử Thẩm Tiên Phi đi du học nước ngoài.
Tang Chấn Dương nghe bạn mình bảo sẽ bồi dưỡng cậu bé cô độc, cao ngạo ấy, tuy trong lòng bất bình nhưng cảm thấy đó là thủ đoạn hay nhất để cậu ta nhanh chóng rời xa con gái, ông miễn cưỡng đồng ý, yêu cầu phải cho cậu ta đi càng nhanh càng tốt, dù có phải chịu một phần phí tổn ông cũng chấp nhận.
Thẩm Tiên Phi không hề hé môi về chuyện Tang Chấn Dương đến tìm anh, đối với việc anh đã vào Hoàng Đình thế nào, mỗi lần định nói anh lại nuốt vào, sau đó tự an ủi rằng, cho dù Tang Du vì muốn theo đuổi anh, giúp anh vào đó thì cũng là chuyện trước kia rồi, nếu không có sự cố gắng sau này thì anh cũng không thể ở lại Hoàng Đình được.
Chủ nhật, Tang Du phải đợi cả tuần mới đến được căn nhà nhỏ với Thẩm Tiên Phi, nhưng lại nhận được điện thoại của bố cô: "Tiểu Du, con đang ở đâu?".
Cô đang dạy Thẩm Tiên Phi chơi Tiên Kiếm, suýt nữa thì tức thổ huyết vì đòn tấn công vụng về của anh, thấy điện thoại của bố thì ngẩn người, sau đó nghe máy: "Con đang chơi game".
"Chơi ở đâu? Chơi với ai?"
"Ở căn nhà thuê, với bạn con."
"Bạn nào?"
Tang Du không trả lời ngay, mơ hồ nhận ra điều gì đó nên bình tĩnh hỏi: "Bố tóm lại là có chuyện gì?".
"Tối nay con về nhà ăn cơm với bố, bố có chuyện hỏi con", Tang Chấn Dương nói như ra lệnh rồi cúp máy.
Tang Du bần thần nhìn di động, trong tích tắc, tâm trạng vui chơi đã biến mất.
Từ lúc cuộc điện thoại đó đến, Thẩm Tiên Phi đã biết trở ngại đến rồi, anh buông bộ điều khiển cầm tay xuống: "Có chuyện gấp à?".
"Vâng, bố bảo tôi nay về nhà ăn cơm", Tang Du bĩu môi.
"Vậy cuối cùng tối nay anh cũng thoải mái rồi, không cần nấu cơm cho em nữa", Thẩm Tiên Phi tỏ vẻ ung dung.
"Đồ quỷ, anh đã nói bao em ăn cả đời mà", Tang Du túm lấy gối, đánh Thẩm Tiên Phi.
Cười nhẹ, Thẩm Tiên Phi chụp lấy gối đặt sang bên, ôm Tang Du rồi dịu dàng hôn lên khóe môi cô: "Đi cẩn thận".
Tang Du không buông tay, ngược lại còn cắn mạnh lên môi anh, nói với vẻ xấu xa: "Buổi tôi đừng nhớ em đấy nhá".
Thẩm Tiên Phi thấy tai nóng lên, nhướn môi như che giấu.
Vì cú điện thoại đó mà trong lòng Tang Du và Thẩm Tiên Phi xuất hiện một tầng mây đen. Tang Du nằm ườn ra trong vòng tay anh đến năm giờ mới chịu về nhà.
[Truyện Tình Cảm] Gấu em có võ Em : Chết cha mày đê, quả báo . kaka . Nhưng thực tình nhìn lúc đó tội nó lắm các thím à . Đầu gối nó rớm máu . Đọc Truyện » |