Game Chibbi MXH thú vị nhưng thao tác rất dễ dàng để bạn có thể: kết bạn, hôn, gửi thư hay thể hiện tính cách của mình Chi tiết » |
Nghĩ nghĩ, ta không nói nhiều nữa, chọn thêm một con bạch mã xinh đẹp khác rồi gọi Di Nhi, rời khỏi đô thành.
.
.
Cứu người
.
Rời khỏi đô thành đã được mười ngày, ta đem tất cả tài sản phân làm ba phần, một phần gần chín mươi phần trăm tài sản thì gửi vào ngân hào (một dạng của ngân hàng vào thời xưa), rồi lĩnh một con dấu, tùy lúc có thể ở bất kỳ một ngân hào nào rút tài sản của ta ra, phần còn lại ta lại phân làm hai phần, một phần tự ta giữ lấy, phần còn lại giao cho Di Nhi.
Di Nhi sống chết không muốn, cho rằng ta đuổi nó đi. Cuối cùng dưới ánh mắt băng lạnh không lên tiếng của ta đành phải nhận, nhưng lại đi theo ta càng chặt thêm.
Trên đường, ta vẫn giữ thái độ không ôm chuyện rỗi hơi, không tìm phiền toái, thế là cũng bình an vô sự đến được tiểu thành gần biên quan.
“Thiếu……. Y Ân, chúng ta không vào thành sao?” Rõ ràng chỉ cần đi thêm một chút là có thể vào thành, ta lại cứ dừng ở trên con đồi ở ngoài thành, Di Nhi có chút không hiểu.
“Nó quá bắt mắt rồi, ngày mai trực tiếp qua biên quan, tránh bớt phiền toái.” Vỗ vỗ lên cổ của con Long Diệm Mã Vương, ta thản nhiên trả lời.
Trên đường, Di Nhi đối với ta cẩn thận chiếu cố, cũng không còn ánh mắt quái dị như lúc ở Lục Vương phủ, nhưng cũng khiến cho ta thay đổi cách nhìn với nó không ít.
Điều quan trọng chính là, nó không hề có hành động bất thường nào, cũng chính là nói, trên đường, nó không hề lộ ra hành tung của ta.
Chuyện báo thù, có thể từ từ, nhưng tự do thì không thể bỏ lỡ.
Trên đỉnh đồi có một khu rừng nhỏ, chúng ta ở đó nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, xua tan đi khá nhiều hàn ý.
Di Nhi biết ta không thích nói chuyện, ngoan ngoãn chuẩn bị lương khô.
Long Diệm Mã Vương vẫn ở sau lưng ta, mỗi khi ta nghỉ ngơi, nó luôn nằm phía sau ta, cho ta một chỗ để dựa vào.
“Thật sự là một gia hỏa biết lý giải ý người a!” Thuận tay vuốt ve một chút đám lông dài dài, nó lại quay mặt liếm liếm lên tay ta.
“Thật sự không nỡ rời ngươi, hảo bằng hữu!” Dựa gần vào cạnh Mã Vương, tựa hồ cũng có thể tìm được một chút ấm áp.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ lại ngủ mất, nhưng hàn ý dần dần lạnh lên lại khiến ta tỉnh lại.
Di Nhi không thấy đâu nữa, đốm lửa cũng đã bị cát che đậy, lửa cũng đã tắt ngấm, đây chắc là lý do khiến ta bị đông lạnh tỉnh.
Từ chỗ xa ẩn ẩn có thể nghe được tiếng kim loại của đao kiếm va vào nhau.
Long Diệm Mã Vương bất an lắc lư cái đầu.
“Ngươi đang sợ hãi sao?” An ủi gia hỏa bất an một chút, ta cẩn thận lấy từ bao đồ trên lưng nó ra một cây nỏ nhỏ gọn.
Lòng hại người có thể không có, nhưng lòng phòng người không thể không có, trên đường đi ở những nơi khác nhau ta cũng chế tạo những bộ phận khác nhau, cuối cùng mấy ngày trước đã tạo thành khí cụ phòng thân này.
Đương nhiên không chỉ có một cái, còn có một cái cho Di Nhi. Từ trong ánh mắt kinh dị của nó, ta ý thức được thứ đồ này có lẽ không có ở nơi đây. Nếu cho cũng đã cho rồi, thì ta đành dạy nó cách thao tác, thứ đồ này trở thành lợi khí để chúng ta săn bắt được một ít chim thú nhỏ để cải thiện bữa ăn.
Mở nỏ ra, kiểm tra lại mũi nỏ bên trong một chút, cũng may, còn đầy.
Đứng lên, biểu thị Mã Vương đừng phát ra tiếng động, ta cẩn thận tiếp cận nơi truyền đến tiếng vang, không biết tại sao, ta biết Di Nhi đang ở đó.
Quả nhiên, ở ngoài năm sáu mươi mét, trong hai thân ảnh đang kích đấu, có một là Di Nhi.
Di Nhi biết võ? Trong thoáng chốc, sau lưng ta dâng lên một cỗ hàn ý: Trong ký ức của Doãn Ân, Di Nhi trước giờ không có lúc nào biểu hiện ra là nó biết võ……
Sao lại như vậy?
Trời tuy rằng tối đen, nhưng ta vẫn có thể nhìn rõ được tình huống ở trong đó, trên mặt đất có sáu bảy thân thể người nằm ngang dọc bất động, ước chừng đã chết mất rồi, nhưng ở khoảng cách cách ta hơn bốn mươi mét có một nam tử trẻ tuổi đang nằm không ngừng thở dốc.
Y sam bất chỉnh, cả người xem ra rất thê thảm.
“Xú tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai! Tại sao lại quản đến chuyện riêng của chúng ta!” Giọng nói nam nhân phẫn nộ đặc biệt vang dội trong màn đêm yên tĩnh.
Di Nhi không nói một lời, nhắm ngay lúc có khe hở liền không chút lưu tình tặng một kiếm vào lồng ngực nam nhân.
“Ngươi chết rồi tự nhiên sẽ có người nói cho ngươi!” Thanh âm băng lạnh dị thường có sự âm tàng mà ta chưa từng biết.
Tư tâm của Di Nhi ta sớm đã lĩnh giáo, lúc này lại càng thấy rõ ràng hơn.
Nó ở đó lại bồi thêm một kiếm vào cổ họng của những người có khả năng đã chết rồi kia, xem ra là hạ quyết tâm phải diệt khẩu.
“Thiếu….. Y Ân?” Lúc nhìn thấy ta, biểu tình trên mặt nó phi thường cổ quái, có lúng túng, có chấn động, có khốn quẫn, cũng có nhẹ nhõm.
“Đưa kiếm cho ta.” Thản nhiên phân phó, biết nó nhất định sẽ làm theo.
Do dự một lúc, nó ngoan ngoãn đi qua, cầm cán kiếm giao cho ta. Kỳ quái, tại sao ta có thể xác định nó sẽ không tổn hại ta đến thế?
Lạnh lùng nhìn nam tử đang yếu dần đó.
“Ngươi muốn sống nữa không?” Không có một chút thương xót, ta cầm kiếm chỉ vào người đó.
“Sống tiếp….. và chết có gì khác biệt?” Y lảo đảo ngả nghiêng đứng lên.
Không cao hơn ta bao nhiêu, cũng coi như là một giai nhân thanh tú đi! Xem ra những người này là muốn đem y làm công cụ tiết dục, nhưng lại khiến y giãy dụa cầu cứu, sau đó quấy rầy đến Di Nhi, kết quả……
“Ngay cả hắn cũng không cần ta rồi, chết đi cũng tốt……” Một chút cũng không có đặt ta vào trong mắt, y tự bổ nhào vào mũi kiếm của ta.
Hơi lách người, y bổ vào khoảng không, tựa hồ đã hôn mê.
Lại là người một khổ sở vì tình…..
“Mang y qua đây.” Vứt kiếm đi, phi thường cẩn thận để vết máu không nhiễm lên y sam của ta.
Ta chán ghét máu!
“Tại sao lại quản chuyện rỗi hơi vậy?” Trở lại bên người Long Diệm Mã Vương, ta lười biếng ngồi lên người Mã Vương, nghi hoặc nhìn Di Nhi.
“……. Y Ân……. ngươi sẽ vì chuyện này mà đuổi ta đi sao?” Di Nhi tựa hồ sắp khóc rồi, an trí xong gia hỏa hôn mê không tỉnh đó, nó liền tay chân vô thố ngốc ngốc quỳ trước mặt ta.
“Ngươi quen biết y?” Nhãn thần nghiên cứu sắt bén khiến Di Nhi chột dạ một chút, xụi lơ hai vai thành thật trả lời.
“Y là phú thương Lâu Tây, đã có mấy lần làm ăn với Lục Vương Gia, y không biết ta, ta cũng chỉ gặp qua y hai ba lần.”
Phú thương? Đó chính là nói y rất có tiền đi? Không biết liệu có thể đòi tiền chuộc với người nhà của y không, dù sao tiền càng nhiều càng tốt a!
“…….. Nhưng mà…….” Di Nhi muốn nói lại thôi, dưới thị ý của ta vẫn đành mở miệng tiếp.
“Nghe nói đệ đệ của y đoạt quyền, đuổi y ra khỏi nhà, tình trạng cụ thể thì không mấy rõ ràng…….”
Di? Không thể lấy được tiền chuộc? Nhưng có thể xem y như gà đẻ trứng vàng cho ta a!
“Làm y tỉnh dậy.” Dùng thái độ trốn tránh tiêu cực này, sao có thể để ta kiếm được một món tiền lớn?
“Tên.” Nhìn ra sự tuyệt vọng trong mắt của y, nhưng ta lại không chút thương xót, ít nhất y còn từng có sự ấm áp đi? Cũng giống như Doãn Ân, ít nhất còn có thể ôm ấp hồi ức, còn ta? Ta lấy cái gì để thương xót y?
“……. Phương Thiên Tứ.” Trầm mặc rất lâu, thấy sự kiên trì của ta, y bất đắc dĩ mở miệng.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là cố vấn đầu tư của ta, ta cho ngươi một khoản tiền, ngươi đi làm ăn, làm cái gì tùy ngươi, nhưng mỗi năm phải cho ta một phần lãi. Cứ như vậy đi.” Nói xong ta không nói gì nữa, nghiêng người dựa vào thân ngựa, tiếp tục đi gặp Chu Công, chuyện sau đó, đợi Di Nhi từ trong ngạc nhiên tỉnh lại, tự nhiên sẽ thay ta làm tốt.
Sáng sớm, ta bị tiếng chim hót đánh thức, nhìn ánh mắt đã hồi phục lại thanh minh của Phương Thiên Tứ, biết Di Nhi đã giải thích với y không ít rồi.
“Ngươi cưỡi ngựa của Di Nhi đi theo hướng tây, cách Lâu Tây càng xa càng tốt, lấy tài trí của ngươi, ta tin ngươi có thể cho ta một sự kinh hỉ lớn lao. Còn về đệ đệ của ngươi…….” Nhắc đến đệ đệ, trong mắt y xẹt qua ánh sáng không tự nhiên.
Nguyên nhân là vì đệ đệ của y sao?
“Tận mắt nhìn cũng chưa hẳn nhất định là chân tướng, nếu như chỉ là nghe đồn thổi, vậy chỗ đáng để suy xét càng nhiều thêm, không có đối diện làm rõ, thì sao có thể dễ dàng định luận như thế?” Vốn không muốn nói những lời này, nhưng vẫn là nhịn không được nhiều lời vài câu.
Thấy biểu tình chấn động của Phương Thiên Tứ, ta than thở.
“Chúng ta trước tiểu nhân sau quân tử, Di Nhi, lấy giấy bút ra.” Liếng thoắng viết xong khế bán thân, biểu thị Phương Thiên Tứ ký tên lên trên.
“Đây……” Y do dự một chút, sau đó cười khổ chiếu theo đó mà làm.
Móc ra năm vạn lượng ngân phiếu giao cho y, sau đó tự mình gọi Long Diệm Mã Vương rồi đi.
Không bao lâu, chúng ta tách ra hai đường, chạy theo hướng khác nhau.
Chuyện gì vậy?
Đầu đau quá!
“Y Ân, ngươi không sao chứ?” Đường nhìn mơ hồ dần dần tụ lại, nhìn rõ biểu tình khẩn thiết của Di Nhi.
“Chuyện gì vậy? Chúng ta đang ở đâu?” Nhìn quanh bốn phía, đó là một gian phòng hoa lệ!
Ngô, nghĩ ra rồi, tuy đã qua biên quan, nhưng chúng ta lại đụng phải phiến loạn trên thảo nguyên____
Ở chỗ này có phiến loạn sao? Ít nhất Di Nhi đã nói như thế, bọn họ đông người, khi chúng ta chạy trốn hình như là ta bị trúng một tiễn.
Sau đó ta không nhớ nữa.
“Ngươi trúng tiễn, sau đó ngã từ ngựa xuống.” Di Nhi thấy ta tỉnh lại, thở nhẹ nhõm, đỡ ta ngồi dậy, lúc này ta mới phát hiện, nếu so với cơn đau trên vai, đau đầu vừa rồi chẳng là gì cả.
“Gặp quỷ. Thật là……” Cười khổ, ta đưa tay nhận lấy thuốc từ Di Nhi.
“Chỗ này là?” Nhìn nhìn Di Nhi, nó lập tức giải thích.
“Chúng ta chạy vào cấm địa của người thảo nguyên bọn họ, Vô Hồi Cốc.”
“Vô Hồi Cốc?” Kỳ quái, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, “Đó chính là nói chúng ta không thể ra được?”
“Sẽ không, Viễn Phương đại ca nói đợi ngươi dưỡng thương khỏi rồi sẽ đưa chúng ta ra ngoài.” Di Nhi vội vàng trả lời.
“Viễn Phương đại ca?” Tỉ mỉ nghiên cứu ý nghĩa của bốn chữ này, buồn cười nhìn mặt của Di Nhi thoáng chốc đỏ lên.
“Cái đó, ngươi đã hôn mê mấy ngày rồi, Viễn Phương đại ca là quản gia của cốc chủ. Chúng ta không có……”
Di Nhi thật đáng yêu, ngươi không biết cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi sao?
Một hơi uống hết sạch thứ thuốc đen thui đắng không chịu nổi đó, ta buồn bực nghĩ, tại sao không có loại thuốc viên chứ?
Vô Hồi Cốc này dường như rất lớn, nhưng người tựa hồ không nhiều.
Từ khi ta tỉnh lại, Di Nhi bắt đầu thường xuyên biến mất, dù sao ở chỗ này chắc là không có chuyện gì, Viễn Phương đại ca đó tự nhiên sẽ chiếu cố tốt cho nó, cũng không cần ta phải lo lắng cái gì.
Phía sau vai trái chỉ là một vết ngoại thương, qua mấy ngày nữa sẽ kết sẹo, tự nhiên cũng không còn có thể hạn chế hành động của ta nữa.
Mở cửa ra, hành lang dài rộng rãi vô cùng, ở đây lại là một tòa kiến trúc được xây trên mặt nước!
Chậm rãi đi tới giàn hoa đang nở hộ muôn màu muôn vẻ trên nước, ta ngồi lên một phiến đá, ngẩng đầu nhìn vách đá dốc đứng như ẩn như hiện trong sương mù, nơi này, cũng coi như là thế ngoại đào nguyên a!
Khóe mắt chớp qua một nhân ảnh, ta ngưng thần nhìn qua, bên kia của giàn hoa có một tiểu nam hài chừng mười tuổi đang đứng, tựa hồ không có nghĩ đến ở đây có người, nên nó mang theo sự lúng túng như khi bí mật bị phát hiện.
Ta thích những tiểu hài tử như thế này giống như ta thích động vật, không phải là ta có sở thích quái dị gì đó, chỉ là vì ta biết bản thân không có khả năng sẽ có huyết mạch đời sau, mà đối với những sinh vật nho nhỏ này liền có sự hiếu kỳ và thân thiết.
“Qua đây đi.” Thử mỉm cười, đối với nó thể hiện ý tốt.
Nó do dự không quyết hết nửa ngày, cuối cùng lại quay chân đi khỏi.
Sinh mạng thật đáng yêu, thật dễ thương.
Nhưng mà, người Lâu Tây đều là cái dạng này sao? Tóc của nó là màu nâu, con mắt thì lại là xanh dương.
Tiếng chân vang lên, tiểu gia hỏa đó tựa hồ cảm thấy không cam tâm, cuối cùng vẫn là chạy trở lại.
“Ngươi, cút đi!” Thanh âm thấp bé hướng ta thị uy, hoàn toàn bỏ lơ sự thật ta đến chỗ này trước.
“Ta ở chỗ này cản trở ngươi sao?” Nhàn nhạt cười, cảm thấy nó thật sự rất khả ái.
“Không có, nhưng ta không thích.” Thanh âm thanh thúy có chút đại nhân không phù hợp với độ tuổi.
“Lẽ nào ngươi không muốn nói cho ta biết trong khu vườn này đóa hoa nào xinh đẹp nhất sao? Lẽ nào ngươi không muốn để ta nhìn ngắm những chồi hoa mới nở sao? Lẽ nào ngươi không muốn nói cho ta biết loại hoa nào hấp dẫn bươm bướm nhất, loại hoa nào có thể gọi ong đến sao?” Vứt ra một chuỗi câu hỏi, sắc mặt của nó trở nên có chút quái dị.
Đây cũng là một tiểu nam hài thiếu hụt sự quan ái đi? Phụ mẫu của nó đang làm gì? Một hài tử khả ái như thế này lại không có một chút thiên chân thuần khiết mà lứa tuổi này nên có!
Trầm mặc một trận, thấy nó không có ý muốn trả lời, ta đứng lên cười cười, “Được thôi, hy vọng lần sau ngươi sẽ nguyện ý nói cho ta biết.”
Băng đông dày ba tấc, thì không phải mới hàn lạnh một ngày đã tạo nên, với tâm lý phòng ngự mạnh mẽ như vậy, không thể dễ dàng bị đánh vỡ được.
Ngày thứ hai, cùng một thời gian, ta lại nhìn thấy nó, nó không mở miệng đuổi ta đi nữa, mà ta lại nhàn nhã ngồi vẽ hoa của ta, sau đó thu xếp đồ đạc đi khỏi.
Nói thật, tranh của ta thật sự không tính là đẹp, chỉ có thể coi như nhìn thuận mắt, nếu lấy ra khoe, sẽ bị người ta cười chết mất.
Chỉ là không ngờ, nam hài này cười càng khoa trương hơn.
Khi ta phát hiện tranh của mình cư nhiên thiếu đi một bức, ta liền biết là không tốt.
Quả nhiên, nam hài đó đứng trên bàn đá, biểu tình trên mặt là một bộ ngạc nhiên muốn cười lại không nguyện cười.
Thấy ta, nó cười lớn ra tiếng: “Ngươi cư nhiên có thể đem mớ hoa mỹ lệ như thế trong vườn này vẽ thành cái bộ dạng thế sao!”
Xấu hổ đỏ mặt, ta một tay giật lại tác phẩm của mình, đầu cũng không thèm quay lại chạy biến, sau lưng chỉ lưu lại một tràng cười lớn.
Tối hôm đó, lần đầu tiên ta gặp Viễn Phương đại ca trong miệng của Di Nhi.
Nam nhân rất anh tuấn, đối với Di Nhi rất tốt, chỉ là luôn cảm thấy trong mắt của hắn ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Trên bàn cơm, hắn đánh giá ta rất lâu, Di Nhi có hơi biến sắc, nhưng một câu nói tiếp theo đã đánh tan lo lắng của Di Nhi: “Ta rất lâu rồi không nghe thấy thiếu cốc chủ cười vui vẻ như thế.”
Trong sự đánh giá này, có một chút ý tứ chế nhạo, ta biết tài vẽ tranh của ta đã truyền khắp Vô Hồi Cốc này rồi.
Lần sau nhất định phải bóp chết tiểu quỷ lưỡi dài đó! ! !
Ngoài ý muốn
.
Từ hôm đó trở đi, vô luận là lúc nào, chỉ cần ta vừa xuất hiện ở giàn hoa, tiểu quỷ đó nhất định sẽ trong vòng một nén nhang chạy tới, cũng không lại gần, chỉ là từ xa nhìn la rồi lại chơi chiêu gì đó.
Chỉ là, ta cũng không còn vẽ tranh nữa.
Qua mấy ngày, chữ viết còn không bằng tranh vẽ của ta lại lan truyền trong Vô Hồi Cốc, ta tức lắm rồi đó!
“Tiểu quỷ, ngươi không biết cái gì là giữ gìn bí mật sao! ! !” Nếu núi đã không tự đến chỗ ta, ta sẽ tự đi đến núi vậy!
Buổi trưa ngày hôm sau, ta tới giàn hoa tiêu khiển, quả nhiên không bao lâu tiểu quỷ đó lại đến nữa, vẫn như cũ từ xa đứng ở một bên giàn hoa.
Ta lắc lư đi qua, nó mới đầu là ngạc nhiên, quay người muốn đi, đại khái là cảm thấy quá mất mặt, nên vẫn đứng tại chỗ.
Nắm được tay áo nó ta hét lớn lên câu đó.
Khi ta nắm lấy nó, thân thể của nó cứng ngắc dị thường, khiến ta cảm thấy bản thân giống như một quái vật.
Nó không nói gì trừng mắt nhìn ta, một chút cũng không có ý hối cãi.
Trừng mắt nhìn lại tiểu quỷ một chút, ta từ bỏ, tính toán với một hài tử mười tuổi, ta cũng quá….. cho dù niên kỷ của thân thể này cũng chẳng qua là mười sáu mười bảy tuổi.
“Bỏ đi, đến đây.” Kéo tay nó đi đến chỗ phiến đá ta thường ngồi, ấn nó ngồi xuống xong, ta mở bao điểm tâm đã mang tới khá lâu trước đó.
“Nếm thử đi, đây là Di Nhi làm đó, ta chỉ biết nói cách làm, chứ chưa từng làm ra được mùi vị thế này.”
Nó do dự, ánh mắt nhìn ta khiến ta có chút ảo não.
“Ngươi cho rằng ta sẽ hạ độc độc chết ngươi sao?” Đưa tay ra cầm lên một khối nhét vào trong miệng mình, ta buồn bực không thèm để ý nó nữa.
Gia hỏa toàn thân gai nhọn.
Nó lại do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đưa tay ra cầm lên một khối đưa tới miệng, “Là mặn sao?” Nó chớp mắt, có chút kinh hỉ.
“Viễn Phương đại ca không phải nói ngươi ghét đồ ngọt sao? Cho nên ta đặc biệt bảo Di Nhi làm thành mặn, có hợp khẩu vị không?” Rờ rờ đầu, cảm giác hài tử này thật rất đáng thương.
Nó không nói gì, chỉ là cứ ăn liên tục từng khối từng khối.
“Ăn ít thôi, nếu không buổi tối không thể ăn cơm đó, nếu thích thì ta lại bảo Di Nhi đem cách làm nói cho nhà bếp của ngươi.” Nhàn nhạt cười, vết thương của ta đã tốt hơn nhiều rồi, chắc rất nhanh sẽ rời đi đi?
“Ngươi muốn đi?” Sắc mặt của nó trở nên đặc biệt khó xem, còn lộ ra hung quang, khiến người ta nhìn thấy mà rợn người.
“Nhanh thôi, vết thương của ta đã gần lành rồi.” Ta không chú ý, chỉ trầm mê trong tư duy của mình, sau khi mang Long Diệm Mã Vương trở về trung tâm đồng bằng ở Lâu Tây, ta nên đi đâu tiếp theo?
“Không thể lưu lại thêm một đoạn thời gian sao?” Hơi thở của nó có chút dị thường, cúi đầu, phát hiện tay của nó đã nắm thành quyền, tựa hồ còn đang hơi hơi run rẩy.
“Lưu lại thêm một đoạn thời gian thì có thể, nhưng ở đây dù sao cũng không phải là nhà của ta a!” Cho rằng nó chỉ là sợ cô đơn, ta cười an ủi, nắm cánh tay đang run rẩy của nó xoa nắn, nhẹ gỡ từng ngón tay của nó ra.
“Đừng như vậy, ta rảnh rỗi sẽ trở lại thăm ngươi mà!” Nhìn thấy trong lòng bàn tay nó có mấy vết xước cong cong, ta có chút vô thố.
Nhẹ nhàng liếm đi màu máu hơi lộ ra, lấy khăn tay băng lại bàn tay của nó.
“Ngươi không thể xem chỗ này như nhà của ngươi sao?” Nó trừng lớn mắt, trong mục quang ẩn hiện lộ ra một chút kỳ vọng.
“Hài tử ngốc!” Ta cười ôm nó vào lòng, vẫn cứng ngắc như thế, nó chắc không quen có người thân cận như vậy đi?
“Chỉ cần ngươi không bướng bỉnh như thế, ngươi sẽ tìm được rất nhiều bằng hữu giống như ta, đừng luôn toàn thân gai góc cự tuyệt người khác đối tốt với ngươi a!” Nhẹ nhàng vỗ lưng nó, nó dần dần thả lỏng, nắm chặt lấy y sam của ta, chủ động dựa vào trong lòng ta.
“Chỉ cần ngươi là đủ rồi, ta không cần người khác!” Nó cố chấp kiên trì.
“Đợi ngươi trưởng thành rồi sẽ hiểu rõ thôi……..” Ta thấp giọng than, sau khi ta giải quyết chuyện giữa mình và Lục Vương Gia, có lẽ ta sẽ tìm một nơi an tĩnh mà tiếp tục sống nửa đời còn lại không tranh với thế sự, nhưng mà trước đó…….
Lục Vương Gia lợi dụng thế lực của hoàng gia rất dễ dàng có thể tìm được ta, huống hồ còn có Di Nhi có thể đi báo tin.
“Ta đã đủ lớn rồi…..” Nó giãy ra khỏi lòng ta, cường điệu lớn giọng la lên, rồi lại tựa hồ như làm sai cái gì, đôi môi xẹp xuống, lại trốn vào lòng ta.
“Đúng, đúng, đúng, ngươi lớn rồi……” Buồn cười an ủi nó, hài tử vào tuổi này đều như vậy đi? Rất sợ người ta xem mình là tiểu hài tử.
Tối hôm đó, nó sống chết muốn ngủ chung một chỗ với ta, thật sự không đấu nổi với nó, ta cũng liền tùy ý.
Cả đêm nằm mơ ác mộng, luôn cảm thấy tên thích khách đáng chết đó lại đuổi đến, hại ta liều mạng chạy trốn, kết quả sáng sớm tỉnh dậy mang theo một cặp mắt gấu mèo.
Lại trôi qua vài ngày, nhân lúc tiểu nam hài không thể không đi hoàn thành những bài tập còn sót của mỗi ngày, ta gọi Di Nhi thu xếp đồ đạc.
Ta đã từng mấy lần mấy lượt hỏi Di Nhi có nguyện ý ở lại nơi này, cùng Viễn Phương đại ca bên nhau không, nhưng đáp án đạt được lại là sự cự tuyệt trảm đinh chặt sắt.
Kỳ quái, nhân phẩm của Lục Vương Gia này có tốt đến mức này không? Di Nhi lại đối với hắn trung thành như thế?
Sau khi cáo biệt với Viễn Phương đại ca, hắn phái người đưa chúng ta theo một đường khác rời khỏi Vô Hồi Cốc.
Khó trách gọi là Vô Hồi Cốc, từ sơn cốc đi vào đều phải thông qua mật đạo trong lòng núi đi ra, có người chuyên môn dẫn đường mà còn mờ cả mắt.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng cảm giác đã rời khỏi được sơn cốc âm lạnh đó, sớm có người dắt Long Diệm Mã Vương đợi ở bên ngoài rồi.
Cảm tạ xong, trong lòng vẫn không tránh được có chút tiếc nuối và hổ thẹn, tuy đã để tại cho nó một phong thư, nhưng…….
Tiểu quỷ đó, chắc sẽ không tìm người để trút giận đi?
Cho dù phụ thân nó là cốc chủ, nhưng chắc sẽ không cho phép nó trút giận bậy bạ đâu?
Nó liệu có vì chuyện này mà bị trách mắng không?
Nhưng là……
Nếu cho nó biết, tám phần là ta cũng không đi được.
Tiểu gia hỏa thích giày vò người a…….
Chỉ có một con ngựa, mà ta lại không nỡ để Mã Vương chở ta và Di Nhi, chỉ đành chậm rãi mà đi.
“Đứng lại! Ngươi đứng lại cho ta!”
Thanh âm quen thuộc tràn đầy phẫn nộ từ sau lưng truyền tới khiến ta bị bóp nghẹt, không phải đi, tiểu gia hỏa đó đuổi tới rồi?
Dừng chân lại, cũng may, chỉ có một mình nó, xem ra phụ thân nó sẽ không để nó tùy tiện bắt ta trở về.
Gấp gáp chạy tới trước mặt, nó phóng từ lưng ngựa xuống, làm ta lo lắng liệu nó có ngã gẫy cổ hay không.
“Tại sao? Ngay cả tạm biệt cũng không muốn nói với ta sao? Để lại một phong thư tính là gì chứ! ! !” Tiểu gia hỏa nổi giận lôi đình, mục quang thương tâm ủy khuất hận không thể đem ta lăng trì xử chết!
Đây hình như cũng là lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy………..
Hổ thẹn bất an nhìn nó, bước tới hai bước đang muốn nói, lại chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, đau đớn bén nhọn khiến ta lảo đảo lùi lại, chống đỡ không nỗi dựa vào người Di Nhi.
Lúc này tiếng kinh hô của Di Nhi mới truyền vào trong tai ta: “Y Ân, cẩn thận!”
Chuyện gì vậy?
Ta chấn động nhìn trong tay tiểu gia hỏa vẫn còn cầm thanh kiếm nhỏ máu, nó hung hăng nói: “Nếu chỉ có bị thương mới có thể lưu ngươi lại, vậy ngươi vẫn bị thương đi thì tốt hơn!”
Sao có thể?
Sao có thể như vậy?
Ai đã khiến cho hài tử này có ý niệm đáng sợ như thế?
Bàn tay nắm chặt lấy vai dần có chút cảm giác ẩm ướt, không cần nói, chắc là máu rồi?
Mở bàn tay ra, ngây ngốc nhìn vết máu trong đó, cảm giác nhiệt độ đó dần dần lạnh xuống.
Cảm giác thật đáng ghét!
Nó chăm chăm trừng Di Nhi: “Buông tay, không cho phép ngươi chạm y!”
Nó tiến tới hai bước, một tay nắm lấy cánh tay chưa bị thương của ta, còn chưa kịp dùng sức, đã bị ta phất tay giãy ra.
“Tại sao? Tại sao phải khiến ta nhìn thấy thứ máu đáng chết này!” Ta lạnh lùng nhìn nó, như đang nhìn người xa lạ, không, thậm chí so với người xa lại còn không bằng, ta biết, trong mắt ta lúc này, có sự chán ghét mà nó chưa từng thấy.
“……..Y Ân…..” Nó tựa hồ lúc này mới ý thức được bản thân vừa làm gì, vứt bỏ thanh kiếm trong tay, rụt rè lại gần ta: “Đừng nhìn ta như thế, ta….. ta không phải cố ý đâu…… đừng chán ghét ta……”
Hắc ám lại một lần nữa đoạt đi ý thức của ta, ý niệm cuối cùng của ta, chỉ là căm hận nghĩ: Thân thể nát gì thế này, động một chút là ngất, ngươi là bùn nhão sao! ! !
Giam cầm
.
Tại sao mỗi lần ta tỉnh lại trừ cảm thấy tối chính là cảm thấy đau? ? ?
Thật sự thống hận thân thể đáng chết này! Ngươi không thể cường tráng cho dù chỉ một chút thôi sao?
Đây là…..
Tiểu quỷ đáng chết! ! !
Không thể trách tâm tình của ta biến động quá lớn.
Bất cứ một người nào đều không nguyện ý đối diện với tình huống này!
“Ngươi dự định nhốt ta bao lâu?” Hai tay bị kéo ra trói sang hai bên góc giường, tuy có một chút khoảng cách có thể hoạt động, nhưng vừa đúng khiến ta không thể thử giải khai trói buộc cho mình.
Vị thiếu cốc chủ đại nhân vừa đáng yêu vừa đáng hận này đang ngây ngây ngồi bên giường, ngay cả khi ta tỉnh lại tựa hồ cũng không cho nó quá nhiều kinh ngạc.
Nó chỉ là ngây ngây ra ngồi đó, chắc là không biết làm sao với ta đi?
“Này! Tiểu quỷ, cho dù ta có đáng ghét, nhưng ít nhất cũng không đến mức khiến ngươi hận không thể đưa ta vào chỗ chết đi?” Ta nhấc người lên dựa vào đầu giường, nhìn vết thương trên vai, quả nhiên, vết thương không có băng bó lại chảy máu nữa, nhiễm đỏ hơn nửa người ta.
“Cái gì?” Nó có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn hồi thần lại.
“Mất máu quá nhiều sẽ chết người đó, ta còn chưa muốn chết.” Thật phiền! Sớm biết tiểu quỷ này dai dẳng như thế, lúc đầu ta không nên tiếp cận nó!
“Vết thương?” Nó tựa hồ còn đang trong mộng.
“Gọi Di Nhi đến băng bó cho ta!” Ta hung hăng gầm lên.
“Không được!” Nó lập tức nhảy lên, “Không được! Hắn sẽ giúp ngươi chạy trốn! Ta không để cho ngươi gặp hắn!”
Thật là……
Đầu của nó chỉ có nước thôi sao? ? ?
“Vậy ngươi làm đi!” Dùng ánh mắt biểu thị về vết thương vẫn đang chảy máu của ta, lúc này nó mới giống như vừa thanh tỉnh mà quay vòng vòng tìm thuốc trong phòng.
Đây không phải là căn phòng ta đã trụ trước đó, xem trang trí bày bố ưu nhã đến gần như không có hơi người, chắc là phòng của nó?
Tay chân luống cuống tìm tới mấy cái bình sứ nhỏ, rồi tới ngồi cạnh ta, nó đột nhiên đỏ mặt, không còn động tác gì nữa.
“Tiểu quỷ, nếu còn chảy máu nữa thì ta không còn mạng đâu.” Than một hơi, các chết thế này sao cứ cảm thấy không cam tâm a.
“Nga……” Trong miệng ứng một tiếng, nó vẫn không có động tác gì.
“Gặp quỷ! Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì! ! !” Ta cuối cùng không kiên nhẫn kiệt sức gào lên với nó.
“Đau……” Đụng tới vết thương lần nữa khiến mắt ta tối đen, nhưng cũng may, ta không có ngất xỉu nữa.
Mà tiểu quỷ này cuối cùng cũng có phản ứng.
Nó kéo mở y sam bên vai trái của ta, lộ ra bờ vai mịn màng tuyết trắng của ta, đương nhiên, còn có một đạo vết thương không quá hai tấc, nhưng vẫn còn đang chảy máu.
Vết máu thấm ướt y sam lưu lại từng vết đậm nhạt trên người ta, chỗ vết thương vẫn còn vài giọt máu.
“Tiểu quỷ, ngươi chỉ nhìn như thế thì không thể cầm máu được…….” Ta đã triệt để không nói nên lời rồi, tiểu quỷ này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì a?
Nó tìm nước sạch và băng sạch đến, nhẹ nhàng thay ta tẩy sạch miệng vết thương, sau đó đắp thuốc, nhưng cho dù có nhẹ hơn nữa, vẫn là đau a!
Tuy không đến nổi nghiến răng nghiến lợi, nhưng biểu tình của ta cũng không có chút nào dễ nhìn.
“Tiểu quỷ, ta lại chạy không lại ngươi, thả ta ra được không? Nếu không rất dễ làm loét vết thương.” Tuy đối với phương thức lưu ta lại của tiểu quỷ này ta phi thường kinh ngạc và buồn bực, nhưng đối với một hài tử mười tuổi khả ái thế này, ai cũng không thể tức giận quá lâu đi?
“Ngươi bảo đảm sẽ không chạy?” Nó trừng mắt nhìn ta, dường như giây tiếp theo ta sẽ ‘bụp’ một tiếng tiêu biến tại chỗ không bằng.
“Trước khi có được sự đồng ý của ngươi, ta không chạy, ta không trốn, ta không rời khỏi, được chưa?” Đảo mắt trắng dã, ta phát thệ nhất nhất bảo chứng.
Cuối cùng được tự do ngắn ngủi, nghe ý tứ của nó, tựa hồ trong lúc nó ngủ vẫn sẽ trói ta lại, đây là cảm giác thiếu an toàn sao? Ta bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ đối với phụ thân của nó____ có thể đem hài tử của mình dạy đến mức này, cũng tính là một sáng tạo đó……
Bảy tám ngày tiếp theo, ta bị giam giữ trong căn phòng này, một bước cũng không thể rời khỏi.
Tiểu quỷ này khóa cửa lại, ngay cả cửa sổ cũng không bỏ qua.
May mà vết thương trên vai cũng đích thật khiến ta mấy ngày không thể cử động, nên cũng tùy ý nó.
Trừ hoàn thành bài tập cố định mỗi ngày, nó một bước cũng không chịu rời khỏi căn phòng này, có mấy lần nó nhìn ta nhìn ngây cả ra, ngay cả Viễn Phương đại ca gọi nó cũng không nghe thấy.
Cuối cùng, vết thương cũng không tính là lớn gì lắm này đã tha cho ta, kết thành một đường máu dài hơn một tấc, không còn hạn chế hành động của ta nữa, tuy động tác quá lớn cũng vẫn còn đau.
Kỳ quái chính là, mỗi lần tới buổi tối, ở chỗ vết thương đó sẽ cảm giác nóng nóng, tựa hồ là trong thân thể ta có thứ gì đó đang thúc tiến vết thương khép miệng. Là cái gì nhỉ? Lẽ nào thân thể của Doãn Ân là thể trạng cửu âm hay cửu dương gì đó trong truyền thuyết, có công hiệu đặc thù gì đó sao?
Càng gần ngày trăng tròn, nhiệt độ ở chỗ vết thương càng cao hơn, từ bề ngoài thì không thể nhìn thấy, nhưng chính ta biết rõ, cơ thịt bên trong đã ngoan ngoãn phục hồi rồi, chỉ lưu lại một vệt máu ở ngoài mặt mà thôi.
Tiểu quỷ này cũng kỳ quái, mấy ngày nay càng lúc càng khẩn trương bất an, hỏi nó chuyện gì nó cũng sống chết không nói, chỉ là luôn dùng đôi mắt to xanh dương đó nhìn ta đăm đăm không chớp, đáy mắt có một hàn ý làm ta sợ hãi.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Viễn Phương đại ca có đến mấy lần, nhưng khi trong phòng chỉ có một mình ta thì hắn tuyệt đối sẽ không đến gần, độc chiếm dục của tiểu quỷ này hắn xem như cũng đã lĩnh giáo rồi, mỗi lần hắn đến đây chỉ để gọi tiểu quỷ đi, cũng thuận tiện nói hai ba câu về tình trạng của Di Nhi.
Di Nhi thì ta không lo lắng, tám phần là nó còn mong được ở đây thêm vài ngày đi! Càng huống hồ còn có một người hòa hợp với nó ở cạnh nó!
Nào giống ta?
“Y Ân, ngươi tại sao không nguyện ý lưu lại đây?” Ăn xong cơm tối, tiểu quỷ theo thường lệ trói chặt hai tay ta, sau đó chui vào trong lòng ta muốn ta ôm nó. Đây là thói quen nó dưỡng thành từ sau khi đâm ta bị thương, mà ta cũng dần dần quen với sự chia sẻ độ ấm này.
“Không phải không nguyện ý lưu lại đây, mà là cảm thấy thiên hạ này có quá nhiều nơi hấp dẫn ta, ta muốn dùng ánh mắt của mình nhìn hết, thưởng thức hết. Mùa xuân ngắm anh đào đêm, mùa hạ ngắm sao, mà thu thưởng nguyệt, mùa đông nhìn tuyết, đó là một bức tranh đẹp lắm mà? Ngươi không có chỗ nào đặc biệt muốn đi sao?” Ta nhàn tản trả lời, không muốn nói ra chuyện của Lục Vương Gia, sợ nó lại có hành vi quá khích gì đó.
“Nhưng mà……” Nó còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn ấp úng từ bỏ.
Trầm mặc một lát, nó thấp giọng nói:
“Hôm nay, là ngày kỵ (ngày giỗ) của nương ta.”
Thân thể hơi chấn động, sau đó ta ôm nó chặt hơn.
Thì ra là thế, phụ thân chỉ lo chuyện của mình, lại mất đi sự chăm sóc của mẫu thân, cũng khó trách nó lại cực đoan thế này.
“Y Ân, ở bên ta có được hay không? Đừng rời khỏi đây.” Tử tiểu quỷ, lợi dùng lòng đồng cảm của ta sao?
“Ngốc nghếch, ở bên ngươi không có vấn đề, nhưng ta không thể mãi ở lại nơi này.” Tiểu quỷ vừa nghe, lập tức giãy dụa muốn nhảy khỏi lòng ta.
Sống chết ôm chặt lấy nó, thấp giọng nói: “Đừng động! Tiểu quỷ, nghe ta nói hết!” Nó tạm thời từ bỏ lay động, nhưng thân thể cứng ngắc lại không nguyện dựa gần ta.
“Tiểu quỷ, ta từng nói, ta có giấc mơ của mình, vì để thực hiện nó, ta không thể cứ ở mãi một nơi, ở đây cũng vậy, ở đâu cũng vậy, ta sẽ không dừng lại tại chỗ nào quá lâu. Nếu như ngươi lớn hơn một chút, có thể cùng đi với ta, đi đâu cũng được, đáng tiếc ngươi còn quá nhỏ…….”
Thân thể của nó mềm xuống, nho nhỏ hỏi: “Thật sao, không phải vì ngươi ghét ta?”
“Ta không ghét ngươi, thật sự. Ai sẽ ghét một tiểu gia hỏa khả ái như ngươi thế này?” Ta nhẹ nhàng cười lay lay đầu nó.
“Vậy khi ta trưởng thành rồi thì sao? Ngươi còn thích ta không?” Thân thể của nó hơi run rẩy, lại tiến gần ta một chút.
“Trưởng thành a? Chỉ cần ngươi còn ngoan ngoãn thế này, ta sẽ thích.” Đau lòng vì sự lo lắng của nó, ta cười hôn lên mặt nó một cái.
“Thật sự?” Nó nhìn đăm đăm vào mắt ta, muốn tìm ra bảo chứng khiến nó đủ an tâm.
“Thật, ta rất hận người khác lừa gạt ta, cho nên, đối với người ta thích, ta đều chỉ nói thật thôi.” Nhu nhu mái tóc màu nâu của nó, ta nhắm mắt lại.
“Nương ta…….. là bị ta hại chết……..” Trầm mặc rất lâu, khi ta gần như sắp chìm vào giấc ngủ, thanh âm u buồn của nó vang lên, lại khiến ta nháy mắt tỉnh táo: Là chuyện gì?
Vợ chồng thực tập Hai người cùng nhau thực tập chương trình học làm vợ chồng, không sợ anh không yêu thương cô Đọc Truyện » |