Khí phách anh hùng Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử. Tải miễn phí » |
Chương 5: San bằng cả thế giới ChiSi.
Làn gió mùi cỏ dại phản phất, nụ cười lạnh nhạt trên khóe môi mỏng, 2 môi chạm vào nhau mấp máy:
- Ta có nên san bằng tụi Angel yếu ớt đó hay không?
……………………………………………………………………………………………….
Ra về, cô giáo chắn ngang đường đi của cô bé. Cô khẽ nói:
- Em cần cố gắng hơn nữa nếu không muốn bị trục xuất khỏi học viện.
- Vâng!- Con bé cúi đầu, nó đang rất cảm kích cô cũng như thấy mình vô dụng.
- Ừ, dù cho em là nữ hoàng gửi vào thì cũng dưới trướng của hiệu trưởng Nam Phong!- Cô lắc đầu thở dài rồi quay lưng bước đi.
Thiên Hoa lẳng lặng bước đi. Thầy hiệu trưởng tên Nam Phong, gió Nam sao? Gió độc mới đúng, thầy thật sự khác xa so với tưởng tượng của nó. Máu thầy giống như rắn và cá sấu- máu lạnh. Có thể thay đổi dòng máu chạy trong tim thầy hay không? Đôi vai khẽ cảm nhận được bàn tay chạm vào. Thiên Hoa quay lại. May thật, là Ivan. Cô bé cười nhẹ:
- Cậu học xong rồi sao?
- Ừ, cùng giờ mà! Đừng quá căng thẳng, tớ biết chuyện của cậu rồi, hiệu trưởng là Devil mà…
- À, ừ…- Đôi mắt to tròn buồn man mác nhìn xuống mặt đất.
- Thôi nào, vui tí đi!- Ivan vỗ vai cô bé.
Thiên Hoa ngước khuôn mặt lên nhìn cậu cười nhàn nhạt.
- Thiên Hoa, Ivan à!- Giọng Mỹ Phương lanh lãnh.
Cả 2 người quay đầu lại nhìn Phương. Phương nắm chặt tay nó:
- Hoa à, có phải là cậu nhặt được đậu đỏ hay không vậy? Sao số cậu xui quá vậy nè! Đắt tội với cả thầy hiệu trưởng.
Hoa quay đầu đi nhìn lên cành hoa chuông cao nhất.
- Khuôn mặt tớ đắt tội.
Mỹ Phương nhìn Ivan lắc đầu, hôm qua con bé có hỏi đến JeniA, JeniA- 1 người vô cùng quyền lực và bí ẩn đã qua đời.
……………………………………………………………………………………………….
1 lâu đài toàn màu đen ẩn hiện sau núi Giang Lâm. 1 tay đặt lên chiếc ghế màu đen, chân bắt chéo thư thả, tay kia cầm 1 tách máu tươi. Devil nhe hàm răng nanh ra rồi thu vào. 1 Devil khác cúi đầu quỳ trên thảm cũng đen nốt.
- Ngươi nói… Thiên Hoa và JeniA là 2 người?
- Vâng, suối thần nói thế!
Làn gió mùi cỏ dại hắt lên, trong nháy mắt đôi mắt màu băng đỏ ngầu lên. Tay kia đập 1 cái thật mạnh, lập tức 1 mũi dao bay ngay đến bên cạnh Devil quỳ dưới thảm, thật may, chỉ xước 1 miếng da nhỏ. Devil kia lập tức cúi dập đầu. Cái lưỡi thủ lĩnh dài ra cười ha hả.
- Ngươi tưởng ta không đọc được suy nghĩ của ngươi hay sao Linh Nhi? Ngươi đang ngụy tạo, Thiên Hoa là hóa kiếp của JeniA. Ngươi yêu ta? Ngươi không được phép!
Devil đang quỳ ngước đầu lên nhìn, đôi mắt khẽ chạm vào đôi mắt lạnh thì cụp xuống. Thủ lĩnh đưa tách máu lên miệng uống 1 hớp rồi nói tiếp:
- May cho ngươi là ngươi có tài, ta cần tận dụng.
Làn gió mùi cỏ dại phản phất, nụ cười lạnh nhạt trên khóe môi mỏng, 2 môi chạm vào nhau mấp máy:
- Ta có nên san bằng tụi Angel yếu ớt đó hay không? Để tụi kí sinh trùng ấy qua lại trước mặt ta thật trướng tai gai mắt. Nữ Hoàng Ánh Sáng thật vô dụng, ta còn chưa tính sổ chuyện của 1000 năm trước.
- Thuộc hạ sẽ làm theo lời chủ nhân sai bảo!
Đôi môi mỏng lại nhếch lần nữa, âm thanh từ thanh quản tuôn trào ra khỏi miệng…
……………………………………………………………………………………………….
- Thiên Hoa, mau chuẩn bị đồ rồi đến phòng tắm của các thiên thần nữ đi.- Mỹ Phương từ trong phòng nói vọng ra, đáng lẽ ra những chuyện này không cần nhắc nhở cũng đi đó là lẽ sinh hoạt thường ngày của riêng một ai, nhắc nhở sẽ bị trừng phạt nhưng vì thương cô bạn ban sáng đi trễ nên đành liều mạng.
- Oke! Mình đi trước nhé!- Thiên Hoa nói vào rồi cất bước đi.
Đôi bàn chân bé nhỏ lê bước trên sân trường, còn đúng 30 ngày nữa là đến ngày thi, đã 2 lần thực hành không thành công rồi. Nó phải cố gắng hơn thôi! Nó đẩy cửa vào phòng tắm. Hình như có cái gì không đúng và lạ lạ. Cô bé đứng trân, trời đất, đây là phòng tắm thiên thần nam cơ mà. Đánh hơi được mùi nữ sinh, các Devil nam tụ tập quanh Thiên Hoa. Cô bé lùi lại đụng ngay vào 1 Devil rồi lại quay bước trở về tâm điểm của vòng tròn. 1 Devil cười cợt:
- Này cô bé, vào đây làm gì? Muốn ăn thịt tụi anh sao?
Cả đám cười phá lên khả ố. Thiên Hoa lắc đầu:
- Tôi vào nhầm phòng.
- Có trùng hợp thế không? Nhìn cô em cũng xinh mà tụi anh lại là Devil, rất thích máu tươi, cho anh xin tí máu nhé!- 1 tên khác chen vào.
Đôi mắt to tròn ngây thơ không còn nữa, Thiên Hoa nghe từng thớ thịt trong người mình thay đổi muốn nổ tung. Đôi môi đào nhếch lên vẻ bất cần. Mái tóc xoăn dài bay bay lên dù không có gió. 1 linh hồn khác đang xâm nhập vào cơ thể, Hoa cố lắc đầu xua đi cảm giác bị lấn át nhưng sức mạnh này quá mạnh. Đôi mắt to tròn giờ xanh trong, huyền bí và sắc xảo, đôi môi mấp máy:
- Những tên Devil cỏn con này chỉ đủ ta chơi đùa!
Tụi Devil cảm nhận được sống lưng lạnh ngắt, vòng tròn được tản rộng ra. Cái tay thon nhỏ khẽ vẫy, 1 thanh gậy nhanh chóng xuất hiện, là gậy của học sinh ưu tú lãnh đạo ChiSi của Devil, cái gậy sắp đưa thẳng xuống tạo ra hiệu ứng chết chóc thì luồng gió mang hương cỏ dại lại xuất hiện. Thiên Hoa quay đầu nhìn, đúng là Nam Phong. Thầy hiệu trưởng đưa tay lên tóc vò nhẹ rồi cười cợt:
- JeniA, em đã quay về!
- Không, tôi là Thiên Hoa, là 1 Angel. Tôi chẳng còn liên quan gì đến 1000 năm trước. Hiện giờ, Thiên Hoa chẳng biết tôi đang sử dụng cơ thể cô ấy làm gì đâu!- Thiên Hoa cũng nhếch mép.
Cánh tay hiệu trưởng phết lên, từ cổ của tụi Devil nhỏ bé chảy máu không ngừng, đầu gối khuỵu xuống đất, cái xác của tụi lúc nãy nhanh chóng biến mất. Thiên Hoa đưa tay chạm nhẹ vào má Nam Phong, (Truyện được sao chép từ website: 15giay.mobi) đôi mắt long lanh như sắp khóc:
- Tôi sẽ chẳng quay về nữa đâu, tôi là Thiên Hoa. Thủ lĩnh Devil à, nếu yêu tôi, hãy hâm nóng máu mình trước đã. Vĩnh biệt!
- Không, JeniA, em đừng đi!- Nam Phong đưa bàn tay ra để níu lại nhưng đôi mắt xanh dần chuyển lại màu đen, đôi mắt to tròn ngây thơ trở lại. Đôi tay Phong không tự chủ được chuyển ngay đến cái cổ thon nhỏ trắng ngần giơ lên cao. Thiên Hoa giãy dụa. Đôi mắt của ác quỷ đỏ ngầu:
- Cô mau đưa JeniA trở lại đi!
- T…ô..i khô…ng b..i..ết cô … ấy!- Giọng nói của Hoa ngắt ra từng hơi mệt nhọc, cái cổ giờ bị nghẹn tắc. Tay và chân không còn sức lực nữa, cô bé buông xuôi, đôi mắt khép lại. Đôi mắt Devil trong phút chốc rơi vào hoảng hốt, nhanh chóng ôm thân hình bé nhỏ vào lòng.
Chương 6: Tăng cấp bất ngờ.
Đôi môi lạnh nhạt nở nụ cười:
- Hãy xuống thế giới con người thực tập, hi vọng cô không vướng vào bất kỳ tình cảm gì của con người, không thì… địa ngục đang chờ cô.
…………………………………………………………………………………………………..
Hơi thở trên người cô gái yếu ớt hẳn, đôi tay lạnh không tự chủ được đặt lên ngực Thiên Hoa truyền đến luồng sức mạnh. Đôi mắt băng khẽ dao động 1 chút. Đôi mày lá liễu khẽ nhíu mày, đôi mắt to tròn chớp nhẹ. Cô bé cảm nhận thân mình đang bị nhấc bổng lên, đôi mắt chạm vào đôi mắt băng. Nam Phong không thương tình mà vất cô bé như 1 món đồ chơi giá rẻ ngoài chợ. Đôi chân mạnh mẽ sải bước, làn gió mùi cỏ dại quanh quẩn theo. Cô bé chạm tay vào cổ mình, nó đang rất nhức và đau rát, có lẽ xuýt nữa thì xuống địa ngục rồi.
Bước ra sân trường, Mỹ Phương nãy giờ đang tìm kiếm con bé sót vó. Bắt gặp con bé đi từ phòng tắm nam ra thì hớt hải:
- CẬU CÓ ĐIÊN KHÔNG VẬY HOA? CẬU VÀO ĐÓ THÌ COI CHỪNG MẤT MẠNG ĐÓ!
Con bé nhìn Phương cười nhàn nhạt rồi lắc đầu.
- Tớ về phòng nghỉ ngơi đây, tớ thấy toàn thân đau nhức, mệt lắm!
- Ừ.- Phương gật đầu nhìn bóng dáng thiểu não của con bé.
……………………………………………………………………………………………….
Sau khi đánh 1 giấc đến sáng và thật may, hôm nay không trễ. Thiên Hoa thong thả vào lớp. Cô giáo ngạc nhiên nhìn Hoa:
- Hiệu trưởng cho gọi em kìa, chưa vào nữa sao?
- D…ạ?- Cô bé mở to mắt rồi quay bước đi thật nhanh.
Đến phòng hiệu trưởng, cánh tay bé nhỏ đưa lên gõ nhẹ vài cái.
- Vào đi!- Làn gió mùi cỏ dại lại hắc lên.
- Thầy tìm em?- Đôi môi đào khẽ hỏi nhỏ.
- Cô được tăng cấp.-Đôi môi lạnh nhạt nở nụ cười:
- Hãy xuống thế giới con người thực tập, hi vọng cô không vướng vào bất kỳ tình cảm gì của con người, không thì… địa ngục đang chờ cô.
Đôi mắt to tròn mở to ngạc nhiên, tại sao lại được tăng cấp đột ngột như vậy, chỉ còn 30 ngày nữa là thi tại sao phải xuống thế giới loài người thực tập.
- Nhưng thưa thầy…
Khẽ đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng, đôi mắt lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn như cảnh cáo: Tôi thích thì ai làm được gì tôi? Thiên Hoa lắc đầu ngao ngán rồi quay bước đi chẳng thèm buông lại lời chào.
- Trong hôm nay. . .- Chất giọng lạnh lùng vang lên sau lưng, bước chân Hoa khựng lại 1 chút rồi đi tiếp.- Nói chuyện với cô thật phí thời gian, bây giờ thì đi luôn đi!
Thiên Hoa cảm nhận được ngay dưới bàn chân mình, 1 luồng không khí nâng con người cô bé bay bổng lên, thật quả đúng là thủ lĩnh Devil, đã nói là làm ngay. Cô bé đột ngột nhớ đến Mỹ Phương và Ivan. Cô bé hoảng hốt nói gấp gáp:
- Em chưa chào tạm biệt mọi người.
- Thì đến khi nào xuống địa ngục tôi sẽ cho chào lần cuối.
1 luồng ánh sáng chói lóa ập vào mắt Hoa, con bé đưa tay che mắt cho đỡ chói. Hoa cảm nhận được thân mình đang bay trong không khí rất lâu. Đôi mắt vẫn chẳng thể mở to ra, luồng ánh sáng cứ vô tình hắt vào chực nhào ngay vào cấu xé con ngươi. Được 1 lúc, cô bé cảm nhận được thân người có điểm đáp. Thiên Hoa mở mắt… nơi đây là… thế giới con người. Thật khác so với vùng đất ChiSi. Không có hoa chuông cũng như cây ChiSi, ở đây cũng có cây nhưng những loài cây rất lạ. Mọi người ồ ạt đi qua nhau, họ cũng có cấu tạo giống cô bé nhưng… cây ChiSi ở đâu mà có thể sinh ra họ chứ?
Đôi bàn chân bé nhỏ lê bước trên vỉa hè, chẳng biết đi về đâu, ở trần gian người ta gọi cái này là Bụi Đời. Cô bé dừng lại ở trên cây cầu, tay khoanh tròn trên lan can cầu, đôi mắt nhìn về phía mặt trời. Nữ Hoàng Ánh Sáng sắp dẹp mặt trời rồi, chiều buông xuống hững hờ, bóng dáng bé nhỏ thể hiện sự cô độc, tối nay làm gì có phòng óc giống như ở Học Viện Đậu Thần mà ngủ chứ. 1 cụ già chống gậy lững thững đi lên cầu, đôi bàn tay chai sần xòe ra trước mặt Hoa:
- Con cho bà xin ít tiền ăn, mấy nay bà chưa ăn gì, đói quá!
- Tiền là gì vậy? Cháu không có!- Đôi mắt to tròn ngây thơ.
- Vậy thôi cảm ơn cháu!- Bà lão tiếp tục đoạn đường phía trước. Từ trước tới giờ, vương quốc ChiSi chưa bao giờ có người nào già như thế! Lòng con bé chợt đau xót cho bà lão, con bé chạy theo:
- Bà ơi, bà nói đói phải không? Cháu sẽ cho bà ăn, bà đợi tí nhé!
Bà lão quay mặt nhìn nó cười hiền từ. Đôi bàn tay bé nhỏ giấu sau lưng, hi vọng lần này phép thuật sẽ thành công, Mỹ Phương đã cố gắng hướng dẫn nó biến ra thức ăn nhưng lần nào cũng thất bại. Đôi chân mày nhíu lại suy nghĩ, đó giờ nó chưa từng ăn uống gì ngoài trà sữa và nem chua rán, thôi thì cứ suy nghĩ như thế! Đôi mắt khẽ nhắm hờ, cái miệng mấp máy nhẹ. Bàn tay nó giờ nặng nặng, hình như có cái gì đó thật rồi, nói vui mừng đưa ra trước. WOA! Thành công rồi, con bé nhảy cẫng lên vui mừng đưa nhanh cho bà lão:
- Bà ăn đỡ thứ này nhé!
- Ừm, cảm ơn cháu mà… cháu cầm trên tay những thứ này lúc nào vậy?
Cô bé gãi đầu, quả thật như vậy là rất ngốc.
- Haha, con cầm sẵn ấy mà, chắc do bà không để ý.
- Ừ.- Bà lão gật đầu rồi quay lưng đi, dáng vẻ ăn rất hối hả và gấp gáp, đôi chân bà vẫn bước đi.
Con người có cảm giác đói nữa sao? Cô bé suy nghĩ, chẳng biết như thế nào nhỉ? Đang suy nghĩ thì bụng lại kêu ọt ẹp, nó muốn ăn ngay cái gì đó! Đói đây sao? Tiếng kêu ngộ thật! Con bé phá lên cười, chắc phải biến ra cái gì ăn cầm bụng mới được.
Mọi hành động từ nãy đến giờ đều thu gọn trong ánh mắt lạnh băng, đưa tay lên xoa xoa cằm:
- Thật sự tôi rất muốn em xuống địa ngục để trở về làm 1 JeniA lúc xưa… Nhưng tại sao em lại lương thiện đến thế?
Đi lang thang 1 chút, trời đã chưng hửng tối, trời đất ơi, chẳng lẽ hôm nay leo lên cây ngủ á? Nhưng ở đây đâu có cây dây ngủ như ChiSi chứ. Đôi chân vẫn miệt mài bước đi, hình như nó đang mỏi thì phải. Ở thế giới con người đều có cảm giác như họ, quả thật rất mệt nhọc, nào là đói, mệt, khát,…
Luồng gió mùi cỏ dại heo hắt quanh đây, cô bé xoay quanh cố tìm ra nơi xuất phát, nếu gặp ông thầy đáng ghét đó bây giờ thì nó có thể đấm cắn ông thầy đến chết, thật sự là giống như Bụi Đời. Bóng dáng đen đen quen thuộc bỗng xuất hiện, đôi mắt to tròn mở to. Khóe môi mỏng lạnh nhạt:
- Cô đang muốn đánh muốn cắn tôi đến chết kia mà!
- Hả??? Đâu có, em đang rất vui mừng khi gặp thầy ở đây kia mà, hì hì. Thầy ơi! CHO EM CHỖ NGỦ!- Khuôn mặt khả ố nghên lên với thủ lĩnh Devil.
- Ta theo cô xuống đây để giám sát, tất nhiên ta sẽ cho cô chỗ ở.
- Vậy thì nhanh đi, sao thầy dài dòng quá!- Con bé hất tay, hình như đã gan hơn rất nhiều thì phải.
Cánh tay ác quỷ giơ lên trên không trung, 1 lâu đài toàn màu đen khá âm u hiện ra. Cô bé mắt chữ A miệng chữ O, sao mà giống lâu đài Actula của phù thủy bóng đêm qua vậy nè!
- Nếu không ở thì cứ ngủ trên cây!- Nam Phong nhìn nó chưng hửng.
- Tất nhiên là ngủ ở đây rồi! Đi thôi, sao hôm nay thầy nói nhiều quá vậy?- Cô bé bước đi về phía lâu đài, hiệu trưởng cũng bước theo. Sau khi 2 thiên thần bước vào, lâu đài nhạt dần rồi mất hút.
Chương 7: Nhập học với đầu óc mù chữ.
Người nam sinh nhếch môi lạnh nhạt làm cho đầu óc nữ sinh choáng váng quay cuồng. Đôi mắt to tròn giờ còn to gấp đôi vì ngạc nhiên.
…………………………………………………………………………………………………..
Nghe tiếng động, Linh Nhi trong lâu đài chạy đến:
- Thưa chủ nhân, người đã về… Ơ…- Niềm vui ban nãy nhanh chóng lụi tàn khi cô nhìn thấy Thiên Hoa.
- Ừ!- Nam Phong lạnh lùng bước qua, trong phút chốc, Linh Nhi cảm thấy căm thù Thiên Hoa. Đôi mắt lạnh khẽ liếc vào Devil sai vặt.- Dẹp bỏ ngay ý nghĩ trong đầu ngươi nếu ngươi vẫn muốn tồn tại.
Linh Nhi cúi gằm mặt xuống, hơi thở dồn dập như muốn nổ cả mũi. Thiên Hoa đi vào quan sát, kì thực… nó u ám quá mức, 1 Angel lương thiện chẳng có cảm tình chút nào. Bước lên từng bậc thang của lâu đài, mỗi bậc thang là 1 tảng đá lớn có rất nhiều sọ người, đôi tay rắn chắc đưa ra phía trước xê dịch, cánh cửa mở ra, bên trong là 1 gian phòng khá thoải mái nhưng tất cả đều màu đen và có chút ánh đèn vàng le lói. Phong chỉ tay:
- Hôm nay cô ở tại đây, phòng của tôi là hướng Bắc, vào lâu đài thì mọi thứ đều đối nhau và khó xác định phương hướng.
- Được. Cảm ơn thầy!- Hoa gật đầu rồi sà ngay lên chiếc giường. Cô bé hít 1 hơi dài… ở đây cũng có mùi cỏ dại trong lành của thầy. Con bé lịm đi trong giấc ngủ. Đôi chân khỏe mạnh sải bước đến bên cạnh, đôi tay kéo chiếc chăn lên cho cô bé rồi quay đi.
……………………………………………………………………………………………….
Con bé lờ mờ tỉnh giấc, thôi chết, hôm nay phải nhập học không thì làm sao báo cáo với thầy đây. Lâu đài này chẳng có tí ánh sáng gì cả, thật bực mình. Con bé mở tủ quần áo đã được Linh Nhi chuẩn bị sẵn, khoác bộ đồng phục vào rồi 3 chân 4 cẳng chạy đi.
Đồng phục ở đây khác ở ChiSi quá, đó là chiếc váy ca rô khá là ngắn đến nửa đùi, áo trong là chiếc áo sơ mi, bên ngoài là chiếc áo khác cùng tông trông cũng đáng yêu. Đôi bàn chân bé nhỏ lang thang mãi mới tìm được đến trường, cũng may, trường học bán trú nên 8h mới vào. Cô bé lò dò đi tìm phòng hiệu trưởng để tiện cho việc vào lớp.
Cô bé gật đầu chào thầy hiệu trưởng, thầy chẳng menly, đẹp trai như thầy Phong, thầy già rồi, con bé chép miệng. Thầy vui vẻ:
- Chào em, em là học sinh mới của lớp 11A4 sao?
- Vâng ạ!- Cô bé cúi đầu lễ phép.
- Vậy em đi thẳng rẽ phải, phòng cuối hành lang là lớp của em.
- Em cảm ơn thầy!- Cô bé bước ra khỏi phòng hiệu trưởng bước đi theo hướng thầy chỉ dẫn.
Cô giáo đang đứng lớp, gặp Thiên Hoa đứng nhìn nhìn trước cửa lớp thì bước ra:
- Em tìm ai?
- Em là học sinh mới ạ!- Cô bé nói nhỏ.
- Vậy em vào đi!- Cô cười phúc hậu.
Cô dắt tay nó đứng lên bục giảng:
- Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới chuyển vào, em giới thiệu đi!
- Chào các bạn, mình tên là Thiên Hoa.- Giọng nói nhỏ nhẹ cộng với sự xinh đẹp vốn có của cô bé, cả đám con trai trong lớp ngã rầm rầm. Tụi nó vỗ tay tán thưởng không ngừng, có đứa còn đứng cả dậy hô to vào cạnh nó ngồi.
Cô bé cười xã giao, cô giáo cho phép chọn chỗ, Thiên Hoa đi đến cuối góc lớp, nơi tách ly và yên tĩnh nhất ngồi vào. Cậu bạn bàn trên xoay xuống:
- Rất vui khi được biết bạn.
- Mình cũng vậy.- Cậu bạn bên cạnh cũng nói, đặc biệt, 2 cậu bạn giống nhau như đúc,cũng rất đẹp trai.
- Rất hân hạnh được làm quen với 2 bạn.- Cô bé cười tít mắt.
Phía trên bục giảng lại ồn ào, cô bé ngước lên nhìn. Người nam sinh nhếch môi lạnh nhạt làm cho đầu óc nữ sinh choáng váng quay cuồng. Đôi mắt to tròn giờ còn to gấp đôi vì ngạc nhiên. Trời đất ơi, thầy hiệu trưởng! Cả cô giáo cũng đứng hình vì gặp phải người đẹp trai như tranh vẽ.
Thầy chẳng nói chẳng rằng quăng chiếc cặp lên bàn cạnh Thiên Hoa rồi vào chỗ chẳng có 1 lời mảy may giới thiệu. Tụi con gái trong lớp ngây ngẩn nhìn Phong,sao mà đẹp zai men lỳ, lạnh lùng đúng chẩn quá vậy nà????
Hoa nói rất nhỏ:
- Sao thầy lại vào đây? Thầy cũng muốn học sao?
- Vào giám sát.- Đôi mắt lạnh sắc bén lia vào người con gái bé nhỏ.
Hoa nhún vai chẳng buồn nói nữa, nhưng ở đây, đến trường là học cái gì vậy? Cô giáo trên bảng đang thao thao giảng nhưng nó chẳng hiểu được tí nào. Cô bé xoay sang hiệu trưởng:
- Thầy ơi, họ đang nói gì vậy? Tại sao chẳng học phép thuật?
- Con người học chữ, ta sẽ hướng dẫn cho cô sau, giờ thì cứ mù chữ đi.
Ngón trỏ khẽ gõ nhẹ vào cái cặp của cô bé, Thiên Hoa mở ra lấy 1 quyển vở, ôi trời, nó y chang những gì cô vẽ trên bảng. Cô bé đưa ngón tay cái lên tỏ vẻ ngưỡng mộ. Nam Phong lạnh nhạt không cười xoay đầu về hướng khác. Con bé thấy bị khinh thường ghê gớm giơ tay dứ dứ vài cái trên đầu thầy hiệu trưởng. Phong nói nhẹ:
- Tôi đọc được suy nghĩ cũng như hành động, có muốn cái tay cô bị bẻ ra làm đôi không?
Cô bé quay đầu về hướng khác giả nai, vô tội vạ. Tụi con gái nãy giờ chứng kiến cảnh khó ưa thì khinh khỉnh nhìn nhau xì xầm to nhỏ.
……………………………………………………………………………………………….
Hết giờ học, Nam Phong bỏ ra ngoài rất nhanh chóng, Devil kia mà chỉ có Angel bé nhỏ của chúng ta là chậm chạp sắp xếp cặp xách rồi đi về sau cùng thôi. (Truyện được sao chép từ website: 15giay.mobi) Đi đến cửa lớp, tụi con gái của lớp chắn ngay cửa, hôm nay cô bé có nhiều bạn vậy sao?
- Đi ra sân sau với tụi này!
Cô bé không hiểu gì cũng đi theo, cái này gọi là lịch sự tối thiểu. Phía sau trường là 1 nơi vắng vẻ ít ai lui tới, là 1 Angel, Thiên Hoa cảm nhận được nguy hiểm rõ rệt. Con bé lui lại phía sau từ từ định chơi chiêu chuồn êm nhưng đời không như là mơ, tụi con gái chắn lại thành 1 vòng tròn. Cô bé cười cười:
- Các bạn tìm mình có gì không? Tớ còn phải về nhà… anh trai tớ rất khó!- Cô bé gãi gãi đầu lúng túng.
- Mày chỉ mới chuyển về tại sao lại có thể giành hết tình cảm của tụi con trai vậy? Kể cả cậu đẹp trai vừa chuyển về. Tại khuôn mặt này hả?- 1 đứa đưa tay lên cằm con bé hất lên.- Để tao xài dao cho, mày còn đẹp hơn nữa đó.
Tụi con gái phá lên cười đáng sợ, mặt nó chưng hửng, gì vậy? CHuyện có vui không mà cười? CÔ bé hất tay ra, tụi con gái chụp tay chân nó cứng ngắc, 1 đưa đưa dao lên mặt nó kê sát. Cây dao trên tay nhỏ đó rớt xuống, máu từ mạch chủ chảy ra không ngừng, tụi con gái trao tráo mắt:
- Trời ơi, Linh, có sao không?
Nhỏ đó quỵ xuống, đôi mắt đứng trân, con đồng tử giãn ra. Từ trên cành cây, Nam Phong phóng xuống đáp 1 cách nhẹ nhàng, luồng gió có mùi cỏ dại hắt lên mồn một. Thiên Hoa biết chắc, ra tay tàn bạo vầy thì chỉ có thủ lĩnh Devil mà thôi, đột nhiên, tim nó dấy lên 1 nỗi sợ hãi:
- Cô ấy… còn sống không?
- Nếu đưa đến bệnh viện ngay thì còn, nếu các cô cứ đứng đó thì sẽ chết cả bọn ngay tức khắc.
Sống lưng tụi con gái lạnh băng, tụi nó luống cuống chạy đôn chạy đáo khiêng nhỏ nằm xụi lơ trên đất. Tụi con gái chợt nhận ra 1 điều… cậu bạn vừa đến lớp rất khó gần và u uất. Thiên Hoa nhìn bóng dáng tụi con gái khuất xa thì níu tay Phong:
- Thầy hãy sống như 1 con người, đừng sử dụng phép thuật nữa.
- Được.- Phong gật đầu rồi sải bước chẳng thèm đợi cô gái bé nhỏ phía sau.
Chương 8: Học chữ.
Cánh tay vung lên gõ vào đầu Thiên Hoa 1 cái rõ đau:
- Sao cô thông minh ghê gớm vậy?
………………………………………………………………………………………………
Cánh tay đưa thẳng lên không trung mở đường vào lâu đài. Ôi trời, đây đang là trường học kia mà. Nhìn thấy lâu đài nhạt dần Thiên Hoa nhanh chân chạy vào nếu không muốn tối nay ngủ trên cây. Lâu đài vẫn tối đen như mực, à, phía này là phía đông, cô bé nhanh chóng đi vào phòng của mình.
Phòng gì mà cứ tối đen sì sì, đối với 1 Angel lovely như Hoa thì phòng ốc phải là màu hồng hay màu trắng gì đó, nói là làm, cô bé chỉ tay biến hòa căn phòng như Mỹ Phương đã hướng dẫn. Bên cạnh chiếc giường xuất hiện cánh cửa sổ, ánh nắng bên ngoài xuyên vào, vách tường nhanh chóng biến thành màu hồng rất dễ thương, trên tường còn trang trí hình Hello Kitty, all đều là màu hồng. Đúng gu nàng rồi, nàng ôm gối cười sung sướng. Bên ngoài có tiếng đẩy cửa vào, đôi mắt lạnh lùng mở to ngạc nhiên. Thiên Hoa tỏ ra thờ ơ, gì chứ, phòng này của nó mà.
- Sao cô dám biến căn phòng của tôi thành ra vầy?- Cái miệng nhanh chóng đanh lại.
- Hả?- CÔ bé trong phút chốc ngỡ ngàng, phòng của nó kia mà.- Phòng của em mà thầy!
- Cô mù chữ lại không biết phân biệt phương hướng nữa, đau lòng thật!- Nam Phong khoanh tay trước ngực, người dựa vào cửa mỉa mai.
Con bé nhanh chóng tụt hẳn hứng, trời ơi, đây là phòng của thầy hiệu trưởng. Thiên Hoa ơi là Thiên Hoa, cô bé gõ 1 cái vào đầu rồi đứng dậy đi khỏi không nói tiếng nào nữa. Chắc là đang quê lắm đây. Nam Phong giọng nói nghiêm túc:
- Thôi thì cô cứ ở phòng này, ta sẽ qua phòng còn lại.
Thiên Hoa quay đầu đi 1 mạch vào giường không 1 tiếng cảm ơn nằm dài lười biếng trên giường.
- Giờ muốn ngủ sao? Hãy học chữ trước đã!
- Là học gì? Vẽ mấy cái giống cô giáo í hả?- Cô bé ngồi bật dậy giọng chán nản.
- Ừ, cô nghĩ sao cũng được.
Nam Phong chỉ tay về phía giường, 1 bộ sách, vở bút thước đầy đủ hiện lên. Nam Phong ngồi lên giường cạnh nó hướng dẫn:
- Nhìn này, đây là chữ A. Còn đây là Ă, Â, B, C, D, Đ, E, Ê, G, H, I,K,L ,M ,N,O,Ô,Ơ,P,Q,R,S,T,U,Ư,V,X,Y. Đọc lại cho tôi.
- A, Ă, V, Y…- Cô bé gãi đầu, gì mà nhanh quá vầy nè, sao nhớ nổi.
Cánh tay vung lên gõ vào đầu Thiên Hoa 1 cái rõ đau:
- Sao cô thông minh ghê gớm vậy?
- Thầy học thử đi, cả trăm cả ngàn chữ đọc 1 lần là nhớ hết sao? Em đâu phải học sinh ưu tú của học viện chứ!
- Tôi dạy mà có cãi bướng nữa sao?- Ông thầy hiệu trưởng cau có.
Thiên Hoa hừ 1 cái xoay mặt về cửa sổ, đôi mắt láo liên suy nghĩ. Ngón trỏ giơ lên trên không trung, cuốn sách trên tay Nam Phong cũng bay lên.
Phong lia đôi mắt lạnh băng lên người cô gái bé nhỏ:
- Phép thuật của cô không là gì đối với tôi!
- Thưa thầy, thầy đã nói là sẽ sống như con người mà! Thủ lĩnh Devil chẳng lẽ lại thất hứa hay sao?- Con bé lè lưỡi tinh nghịch rồi di chuyển ngón trỏ về phía mình, quyển sách cũng bay theo. Nam Phong không thể nào hiểu nỗi, 1 Angel lương thiện lại đa mưu túc trí vầy sao? Luồng gió lạnh xộc thẳng vào mũi Hoa, Phong phóng lên định chụp quyển sách nhưng…. mất đà. Phong đè thẳng lên người Thiên Hoa luôn.
Con bé mở to mắt, chuyện gì đây? Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh bất động. Không khí xung quanh như ngừng bay, con bé cảm nhận được mùi cỏ dại thật gần. Trái tim trong phút chốc đập mạnh. Đôi mắt lạnh chớp 1 cái rồi nahnh chóng đứng dậy. Thiên Hoa ngồi bật dậy 2 tay đưa quyển sách cho thầy hiệu trưởng, mặt đỏ gấc, cúi đầu lí nhí:
- Thầy dạy đi này!
Nam Phong vuốt tóc cười cợt:
- Mặt cô đang đỏ và tim đập rất nhanh, có phải đã thích tôi rồi không?
Tim Thiên Hoa đập mãnh liệt hơn, cái này có phải là bắt trúng tim đen hay không. Con bé mắc cỡ quá hét lớn:
- CÁI ĐỒ DEVIL MÁU LẠNH ĐÁNG GHÉT NHƯ THẦY AI LẠI THÍCH CHỨ! THẦY CỨ MƠ ĐI, TRỪ KHI THẦY LÀ NGƯỜI!
- Tôi có thể đọc suy nghĩ.- Nam Phong buông lơi 1 câu phũ phàng đáp lại bao dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu Hoa.
- Thầy đã nói là sẽ sống như con người mà!- Hoa phụng phịu.
- 1 số người có khả năng này, rồi cô sẽ thấy!
Hoa đưa bàn tay áp lên mặt đang đỏ gấc của mình. Con bé tự ái ghê gớm, giá như mình cũng đọc được suy nghĩ của người khác như thầy!!!! Con bé đứng dậy đẩy ông thầy đang hừ lạnh ra khỏi cửa phòng, khóa trái rồi nói vọng ra:
- Em tự học được rồi.
Bức tường lập tức tách ra, Nam Phong đi xuyên vào. Con bé há hốc mõm, chẳng lẽ con người cũng biết đi xuyên tường?
- COn người không biết đi xuyên tường, do hết giờ ở trường thì ta tất nhiên vẫn là King Devil.
Thiên Hoa thở 1 cái thiệt mạnh ra khỏi mũi rồi bĩu môi quay lại giường nằm đắp chăn quá đầu. Nam Phong đi đến bên cạnh lay vai.
- Giờ này ngủ sao? Định trốn tôi à?
Không động tĩnh.
- Tôi sẽ ôm cô nữa đấy.
Nhanh như cái máy, Thiên Hoa bật dậy, vẫn cúi đầu, thiệt là ngượng, Angel vẫn biết ngượng kia mà. (Truyện được sao chép từ website: 15giay.mobi) Nam PHong cười ha hả đẩy trán con bé:
- Tôi đùa thôi, không đói sao?
- Em có thể tự biến.
- Tiếc thật, định dẫn cô đi ăn mấy món của loài người nơi đây, cô biến ngon thì cứ ăn đi, tôi đi ăn đây!- Nói rồi, Phong quay bước đi. Nghe đến món lạ, Thiên Hoa phi nhanh xuống giường chạy nối đuôi Phong:
- Em đi mà!
Phong không nói gì, Thiên Hoa có thể ngửi được mùi cỏ dại gần hơn, có lẽ là gần thầy hơn được 1 chút.
…………………………………………………………………………………………
- 1 phần nữa chủ quán ơi.- Thiên Hoa giơ tay lên chỉ số 1. Người chủ quán gật đầu, hôm nay quán vắng tanh mà có 1 cô gái ăn cả 20 suất mà vẫn muốn gọi thêm bù lỗ tất rồi còn đâu.
Thiên Hoa đang ăn phần Pizza, có thể nói đây là lần đầu tiên ăn ngon như vậy á. Nam Phong chẳng động đến món nào mà chống tay nhìn nó ăn, cái bụng nhỏ xíu vầy mà có thể chứa cả 1 kho đạn bom thuốc súng của chiến tranh thế giới thứ 2 thì đúng là rất tài.
Người chủ quán lúc này đem suất KFC ra trước mặt con bé, nó nhanh chóng cầm cái đùi vàng ươm lên cho vào miệng. Đến lúc này nó mới sựt nhớ, thầy hiệu trưởng chưa ăn cái gì. Nó đưa ngay cái đùi gà trên tay cho Phong:
- Hiệu trưởng ăn đi!
- Cái đùi gà này không ngon hay là có thuốc độc mà đưa cho tôi vậy?
- Thầy khùng quá, làm gì có!
* Khùng * câu nói của loài người thường nói khi ai có thần trí không được bình thường, Nam Phong mặt hầm hầm lửa:
- Cô nói ai khùng vậy? Là cô khùng mới đúng, đưa tôi nửa cái đùi gà sao?
Thiên Hoa nhìn lại cái đùi gà trên tay, quả thật bị… khuyết haha. Cô bé cười giã lã rồi đưa cái khác cho Phong. Phong cầm lên soi soi cho có lệ, thầy vậy Hoa nhíu mày:
- Thầy ăn gà bằng mắt sao? Khùng quá à!
* Khùng * lần thứ 2 chưa đến 5 phút. Phong bắt đầu nổi đóa cho gà vào miệng ăn ngấu nghiến như có thể cắn người con gái bé nhỏ trước mặt mình. Hoa cười rồi cầm cái đùi khác lên ăn tiếp. CHưa đầy 5 phút, gà đã sạch trơn, con bé xoa xoa bụng:
- No quá đi!
- Tôi còn đói, để tôi gọi thêm.
- Thầy nhìn số dĩa trên bàn đi,thầy đã ăn bao nhiêu rồi mà giờ vẫn đói chứ?- Con bé nhíu mày.
Máu nóng sôi đến tận não, chẳng lẽ bây giờ Nam Phong đến trước mặt con bé mà phỉ nhổ vào: ” Tôi mới ăn có 1 cái đùi gà thôi cô ạ!” Mất hứng, Nam Phong đi đến bàn trả tiền. Thiên Hoa lò dò đi theo. Chủ quán đang tính 1 hóa đơn dài sòng sọc. Con bé tò mò:
- Cái này gọi là thanh toán sao? Tại sao người ta lại lấy tiền?
Ông chủ quán ngước lên nhìn con heo ăn muốn sập quán bây giờ còn hỏi có phải tính tiền không. Phong đưa tay che miệng nó rồi đặt lên bàn 1 sấp tiền 500k, bế nó chạy biến. Thật xấu hổ quá đi mà! Con heo con này, thật sự khác xa JeniA.
[Tiểu thuyết] Hẹn đẹp như mơ Cô hơi nâng cao giọng nói lên đáp : À, sếp có việc gấp bảo tôi tăng ca sao. Tôi lập tức về ngay Đọc Truyện » |