Biệt đội siêu Roboot Game đánh theo lượt đầy lôi cuốn bạn còn được chiêm ngưỡng rất nhiều loại vũ khí khác nhau. Chi tiết » |
Nhất Anh và Quốc Hùng bị trói cả tay lẫn chân còn Sumo do uống thuốc nên đã nằm bất tỉnh
-Bọn mày khôn hồn thì mau thả tụi tao ra – Quốc Hùng
-Mày im lặng còn ồn ào nữa đừng có trách tao – Tên cầm đầu quay sang Nhất Anh – Em đã suy nghĩ về đề nghị của anh chưa nếu không anh sẽ cho thằng nhóc cùng tên này biến mất trước mặt em
-Đồ biến thái, mau thả họ ra ngay
-Hê hê em chửi rất hay. Sao nào em có đồng ý không? – Tên đó giơ ngay khẩu súng vào đầu của Quốc Hùng
-Nhất Anh mặc kệ tôi, cậu mau cứu Sumo ra khỏi đây đi
-Tao đã bảo mày câm mồm sao mày không nghe hả? - Hắn đấm vào mặt vào ngực Quốc Hùng thật mạnh khiến Quốc Hùng mồm vấy đầy máu
-Quốc Hùng anh không sao chứ? – Nhất Anh hét – Tên kia mau thả họ ra ngay
-Vậy em sẽ đồng ý chứ
-Nhất Anh đừng…
-Tôi sẽ đồng ý nếu anh thả họ ra
-Nhất Anh!!
-Haha được, anh hứa nếu em đã đồng ý - Hắn vút nhẹ lên má của Nhất Anh, đôi môi hắn tiến dần đến đôi môi Nhất Anh, Nhất Anh giãi dụa né tránh
-Mày mau thả Nhất Anh ra ngay – Quốc Hùng mở được dây trói, cầm cây tiến đến đánh vào người hắn, kéo hắn ra khỏi người Nhất Anh nhưng sức Quốc Hùng quá yếu bị hắn giật lại cây đấm tới tấp vào người bất tỉnh
-Quốc Hùng!!! – Nhất Anh hét lên, trừng mắt nhìn vào tên cầm đầu – Mày muốn gì, mau thả bọn họ ra
-Cưng đừng nóng tại nó chứ anh đâu muốn thế - Nhìn đám thuộc hạ bên cạnh hắn ra lệnh – Bọn mày khiên nó ra ngoài khi nào có lệnh của tao mới được vào rõ chưa?
-Dạ rõ
-Mày…mày đưa họ đi đâu, mau thả bọn tao ra – Nhất Anh vùng vằng cố cỡi dây trói
-Hê hê…anh sẽ thả nhưng không phải lúc này…sau khi em phục vụ anh thoả mãn anh sẽ thả bọn nó
-Mày…đứng lại đó…mày định làm gì… - Hắn càng tiến đến Nhất Anh dùng phần sức còn lại của mình thục lùi về phía sau
-Hê hê anh đã bảo cưng đừng nóng mà, nào lại đây…anh rất thích cưng
Hắn ôm lấy Nhất Anh, kề đôi môi hắn vào đôi môi Nhất Anh mặc cho Nhất Anh vùng vẫy, Nhất Anh cắn vào môi hắn đau điến, hắn ngồi dậy tát một bạt tay vào mặt Nhất Anh đến chảy máu
-Mày muốn tao cho bọn chúng đi gặp diêm vương ngay bây giờ không?
Nhất Anh run sợ, lắc đầu
-Vậy tốt, mau chìu theo những gì tao muốn, nghe rõ chưa?
Hắn thô bạo kéo toẹt áo Nhất Anh ra, bờ ngực trắng nõn nà của Nhất Anh làm hắn thèm thuồng đến chảy cả nước vãi, hắn tiến đến ôm lấy Nhất Anh, hôn lên khuôn mặt Nhất Anh, hôn lên bờ môi Nhất Anh một cách thèm thuồng. Còn Nhất Anh chỉ âm thầm chịu đựng không dám phản khán vì sợ sẽ không bảo vệ nổi Sumo, Nhất Anh nhớ đến khuôn mặt của Thiên Vũ, nhớ đến nụ cười ấm áp của Thiên Vũ, nhớ đến lời nói ngọt ngào của Thiên Vũ….
-“Vậy chứ ai bảo Bin đáng ghét…Bin khó ưa….còn nói là ghen với July…còn nói là rất yêu Bin nữa
-Không…không có!
-Vậy Bin mở cuộc ghi âm ngày hôm qua cho Nhất Anh nghe nhé!
-Là…thật sao?
-Thật! Bin cũng rất yêu…rất yêu Nhất Anh. Dù Bin có đáng ghét, khó ưa nhưng chỉ duy nhất mình Nhất Anh làm Bin như thế thôi!”
Hai hàng nước mắt Nhất Anh trực trào, Nhất Anh biết làm gì bây giờ? Nhất Anh không thể làm gì cả trong khi cả tay và chân của Nhất Anh đều bị trói bởi dây thừng, Nhất Anh không thể bỏ chạy cũng không thể phản kháng vì Nhất Anh còn phải bảo vệ Sumo. Nhất Anh bím chặc môi đến chảy máu, cái đau bên ngoài có thấm gì với nỗi đau đang dằn vặt trong lòng Nhất Anh….Nhất Anh bấp bấy mấy chữ: “Bin…Nhất Anh xin lỗi!”….Đôi mắt Nhất Anh nhắm nghiền lại, mặc cho nước mắt vẫn cứ rơi ra, mặc cho số phận đang trêu đùa với Nhất Anh như thế nào đi nữa thì kết quả cuối cùng mà Nhất Anh đang nghĩ đến có lẽ là….
Mặc cho Nhất Anh có đồng ý hay không? Mặc cho Nhất Anh có chấp nhận hắn ta hay không, hắn ta vẫn tiếp tục hôn lên khuôn mặt Nhất Anh, hắn tìm đến đôi môi thắm đẫm nước mắt của Nhất Anh, từ từ hôn xuống cổ Nhất Anh, hắn hôn lên bờ ngực nõn nà của Nhất Anh, đôi tay hắn vuốt ve khuôn mặt Nhất Anh cười thoả mãn
-Em khóc gì kia chứ…anh sẽ cho em biết cảm giác lên thiên đường là như thế nào hehe
Đôi mắt Nhất Anh vẫn nhắm nghiền lại, hắn thích thú lại tiếp tục liếm láp trên bờ ngực của Nhất Anh…
Ầm….cánh cửa được mở ra một cách thô bạo, hắn ta giật mình tức giận nhìn về phía cánh cửa, nheo mắt hướng về hai dáng người đang đứng trước cánh cửa, hắn quát lớn
-Tên nào cả gan phá chuyện tốt của tao thế hả?
Hắn buông Nhất Anh ra, đứng dậy đi lại, bọn thuộc hạ của hắn từ phía ngoài chạy vào, mấy tên thì cầm cây cầm gậy từ phía sau đi về phía của hắn
-Bọn mày làm ăn cái kiểu gì thế hả? – Hắn đánh vào thằng đệ tử trước mặt mình
-Nhất Anh đâu?
Thiên Vũ gằng giọng, nghe tiếng Thiên Vũ Nhất Anh vừa vui mừng, vừa tủi nhục, mở mắt ra đúng là Thiên Vũ đang trước mặt Nhất Anh nhưng….cổ họng Nhất Anh nghẹn đắng Nhất Anh không thể gọi tên Thiên Vũ, không thể cho Thiên Vũ thấy mình được, Nhất Anh cố gắng tháo bỏ sợi dây đang trói chặc mình
-Tao hỏi lần nữa, Nhất Anh đâu? Mau thả Nhất Anh ra – Thiên Vũ mất bình tĩnh
-Mày là thằng nào? Mày biết mày đang vào lãnh địa của thằng Thái mắt chột này không hả? – Hắn vừa dứt lời tay hắn đập xuống cái bàn bên cạnh bể tan tành
-Tao là Thiên Vũ…mày nghe cho rõ tao là Trần…Thiên…Vũ…– Thiên Vũ gằng từng chữ trong sự tức giận đang kiềm nén
-Khá lắm oắt con
-Thiên Vũ đừng nói nhiều với bọn chúng làm gì mau tìm anh Nhất Anh và Sumo đi – Thanh Tuấn
-Tụi mày tưởng tụi mày có thể sao? – Hắn ta quay sang bọn đàn em ra hiệu xong lên
Thanh Tuấn và Thiên Vũ chiến đấu với gần 20 tên, tuy có phần yếu thế hơn nhưng bọn này cũng không làm gì được hai người họ cả…15p sau cả bọn đã bò lăn bò càng nằm dưới sàn. Thiên Vũ phũi tay, nhếch mép…
-Mày tưởng bọn này có thể làm khó tao sao?
-Mày được lắm…tụi bây mang đồ nghề ra
Hắn ra lệnh cho 5 tên phía sau mình xông lên, 5 tên này là cánh tay đắc lực của hắn cộng thêm bọn này có vũ khí cũng làm cho Thiên Vũ và Thanh Tuấn phải bỏ ra nhiều sức lức. Tên Thái mắt chột cởi trói chân cho Nhất Anh, kéo Nhất Anh đi theo mình ra phía sau, Thanh Tuấn trông thấy gọi lớn:
-Anh Nhất Anh!!!
Thiên Vũ nghe Thanh Tuấn gọi mất cảnh giác nên bị một tên chém từ phía sau, Nhất Anh hoảng sợ
-Bin cận thận
Thiên Vũ né sang một bên nhưng vẫn bị thương ở cánh tay, Thiên Vũ muốn chạy lại Nhất Anh nhưng bị cản lại bởi thuộc hạ của tên mắt chột
-Nhất Anh đừng sợ Bin sẽ cứu Nhất Anh ra
-Bin đừng khờ quá mau về đi
-Tình cảm quá nhỉ nhưng em là của tôi
Hắn ta kéo Nhất Anh đi, Thiên Vũ không còn thấy Nhất Anh đâu nữa vừa nóng lòng, vừa tức giận, đôi tay Thiên Vũ ra sức càng lúc càng mạnh hơn….Tiếng còi cảnh sát vừa đến, bọn người kia nghe thế chạy tán loạn nhưng đã bị cảnh sát nhanh chóng tóm gọn. Thanh Tuấn và Thiên Vũ chạy ra phía sau thì nhìn thấy Quốc Hùng và Sumo bị trói cả hai đều đã bất tỉnh nhân sự…
-Tuấn cậu mau đưa họ đến bệnh viện, mình sẽ tìm Nhất Anh
-Cậu phải cẩn thận đấy
-Uhm
Thiên Vũ đi ra phía sau, trời thì tối đen như mực chẳng thấy đường nào mà đi cả…Lòng dạ Thiên Vũ như đang bị thiêu đốt, Thiên Vũ đi sâu vào trong rừng không biết một mối nguy hại đang rình rập trước mắt mình….
-Bin đừng bước đến phía trước là vực thẳm đấy
Nhất Anh bị hắn bịt miệng lại nhưng Nhất Anh đã cắn vào tay hắn cố báo cho Thiên Vũ biết. Thiên Vũ vui mừng quay lại phía sau, từ nãy giờ trong bóng tối đôi mắt Thiên Vũ cũng đã nhìn thấy được lờ mờ.
-Nhất Anh!!! – Thiên Vũ miễm cười nhìn Nhất Anh,
-Bin về đi đừng bận tâm đến Nhất Anh nữa, Nhất Anh không xứng đáng
Nhìn quần áo sọc sệt của Nhất Anh, hai bàn tay Thiên Vũ bấu chặc lấy nhau, sự tức giận dồn đến đỉnh điểm bộc phát
-Mày đã làm gì Nhất Anh hả thằng chó kia?
-Hê hê mày nghĩ tao sẽ làm gì khi Nhất Anh xinh tươi thế này – Vừa nói hắn vừa vuốt lên má Nhất Anh
-Mày mau bỏ bàn tay bẩn thiểu của mày ra khỏi người Nhất Anh
-Tao cứ thích làm như thế, không những thế mà tao còn muốn cả thân thể nuột nà của Nhất Anh nữa haha
-Mày…
Thiên Vũ với lấy cái cây nhưng hắn đã nhanh hơn một bước
-Mày thử mày bước đến một bước nữa xem tao sẽ cho Nhất Anh của mày đi ngay tức khắc – Hắn chĩa súng vào đầu Nhất Anh
-Bin mau chạy đi
-Mày muốn gì? – Thiên Vũ
-Tao muốn gì à? Haha tao muốn mày ngay lập tức nhảy xuống đó cho tao xem
-Tên kia mau dừng lại đi, ngươi muốn Bin chết hay sao hả? – Nhất Anh nóng giận
-Ấy ấy…em đừng như thế chứ
-Muốn bắn thì bắn tao đi, mau thả Bin ra – Nhất Anh nhắm nghiền mắt lại
-Anh đâu nỡ - Hắn quay sang Thiên Vũ – Mày còn đứng đó
-Mày sẽ tha cho Nhất Anh chứ? –Thiên Vũ
-Mày nghĩ mày có sự lựa chọn nào khác sao? Mau nhảy đi – Hắn dí súng sát Nhất Anh, Thiên Vũ lo lắng cho Nhất Anh, Thiên Vũ từng bước từng bước đi đến bờ vực
-Bin đừng…Bin dừng lại…Nhất Anh bảo dừng lại Bin có nghe không hả? – Nhất Anh gào thét
Bàn tay Nhất Anh cố gắng thoát ra khỏi sợi dây thừng, chỉ một chút một chút nữa thôi….Bật…sợi dây đã được Nhất Anh cỡi ra, Nhất Anh liền chụp lấy khẩu súng trên tay hắn ta trong lúc hắn không chú ý đến mình. Nhất Anh hét
-Bin mau chạy đi Nhất Anh giữ hắn ta lại, Bin mau chạy đi
-Nhất Anh!!! – Thiên Vũ quay lại nhìn thấy hai người đang tranh nhau khẩu súng, Thiên Vũ lo sợ…
-Mau trả khẩu súng lại cho tao
-Bin mau chạy đi
Thiên Vũ với lấy cái cây đi lại phía họ nhưng hai người họ đang tranh nhau vằn co dưới đất, làm sao Thiên Vũ có thể đánh lỡ đánh trúng Nhất Anh thì sao?
-Tao sẽ liều chết với mày…
Đoàn….phát súng trúng vào ngực Nhất Anh
-Nhất Anh!!! – Thiên Vũ hét lớn
Nhất Anh lấy thế đẩy một cái thật mạnh cả hai cuộn tròn lăn xuống dốc với một tốc độ khá nhanh, Thiên Vũ hoảng sợ chạy theo để kéo Nhất Anh lại nhưng đã quá trễ…cả Nhất anh và tên Thái mắt chột đã lăn xuống vực…Nhất Anh nhìn Thiên Vũ miễm cười
-Cám ơn…và xin lỗi….!!! – Nhất Anh thì thào
-Nhất Anh…!!! Không…!!! Nhất Anh…!!! – Thiên Vũ đứng trên bờ vực gọi tên Nhất Anh, Thiên Vũ đứng dậy nhảy theo Nhất Anh nhưng bị mấy người cảnh sát phía sau chụp lại
-Cậu đang hành động điên rồ gì thế hả? Mau lên đây…chúng tôi cần phải tìm bọn họ
-Mau thả tôi ra, tôi phải đi cùng Nhất Anh – Thiên Vũ vùng vẫy
Hự…Thiên Vũ bị một tay cảnh sát đánh phía sau gáy bất tỉnh. Một đêm trôi qua mà phía cảnh sát vẫn chưa tìm được hai người họ, Thiên Vũ tỉnh lại, mở mắt ra cả người đau buốt, cánh tay bị thương hôm qua đã được băng lại, Thiên Vũ nhìn xung quanh căn phòng trắng…Thiên Vũ vội bật dậy chạy đi tìm Nhất Anh
-Anh Thiên Vũ anh đi đâu thế, anh mau nằm nghĩ đi anh bác sĩ bảo anh bị mất máu khá nhiều nên cần nghỉ ngơi đấy – July và Andy vừa vào
-Anh phải tìm Nhất Anh
Thiên Vũ vụt ra khỏi bệnh viện, lấy xe chạy đến nơi hôm qua mà Nhất Anh đã… Thiên Vũ đau đớn, tìm một hồi lâu dưới vực mà chẳng tìm thấy Nhất Anh đâu cả, tìm khiếm trong vô vọng, Thiên Vũ ngồi gục xuống, khoé mắt nhoè đi, cái vị mặn đắng lại chiếm lấy bờ môi Thiên Vũ, Thiên Vũ trách mình không thể bảo vệ nỗi Nhất Anh, không làm gì được cho Nhất Anh cả, tự đánh vào đầu mình…Một hồi sau Thiên Vũ đứng dậy thì đôi chân như vừa chạm vật gì đấy…Thiên Vũ nhìn xuống….chẳng phải là chiếc hộp đựng hai chiếc nhẫn mà Thiên Vũ đã mua sao? Mở chiếc hộp ra hai chiếc nhẫn vẫn còn đó, lòng đau đớn Thiên Vũ bím chặc môi
-Nhất Anh, Nhất Anh đang ở nơi nào thế? Có thể nói cho Bin biết được không? Nhất Anh…!!!
Quốc Hùng và Sumo được đưa đến phòng cấp cứu, bây giờ đã tỉnh lại, Mỹ Vân vừa chăm sóc cho Sumo vừa chăm sóc cho Quốc Hùng, nhìn thấy hai người yêu thương phải nằm đó, dù giận dù hận đến mức nào Mỹ Vân cũng không khỏi xót xa
-Mỹ Vân, tha thứ cho anh có được không? – Quốc Hùng nắm lấy bàn tay Mỹ Vân
-Anh mau khoẻ lại đi – Mỹ Vân nhìn sang Sumo – Sumo ăn cháo nha con
-Mẹ…ba đâu rồi mẹ
-Ba con… - Đôi mắt Mỹ Vân đỏ hoe, vì giờ vẫn chưa có tin gì về Nhất Anh cả
-Cũng tại anh tất cả, nếu như anh…
-Là lỗi của mẹ - Mẹ Mỹ Vân cùng Thanh Tuấn đi vào
-Mẹ nói gì thế ạ? –Mỹ Vân
-Bác – Quốc Hùng
-Quốc Hùng không có lỗi do mẹ đã dùng tiền ép nó phải xa con, lúc đó mẹ biết được mẹ của nó đang bệnh nặng cần tiền để chữa trị nên mẹ đã ép nó…vì mẹ thấy gia đình nó nghèo không xứng với con nên mẹ…. – Bà xúc động
-Mẹ…tất cả là thật sao ạ? – Mỹ Vân & Thanh Tuấn
-Mẹ xin lỗi! Bác xin lỗi con
-Kìa bác…con không trách gì bác…bác nói đúng lúc đó con thật sự không lo nỗi cho bản thân huống gì là đảm bảo cuộc sống cho Mỹ Vân, con không trách bác đâu…Còn bây giờ, con xin phép bác cho con được cưới Mỹ Vân có được không ạ?
-Anh… - Mỹ Vân vui mừng vì mọi hiểu lầm bây giờ cô đã rõ cả
-Bác làm sao có thể ngăn cản hai đứa nữa chứ, dù gì cũng đã có Sumo rồi còn gì
-Con cám ơn bác
-Con cám ơn mẹ
-Sumo… - Quốc Hùng đi đến ôm lấy Sumo nhưng thằng nhỏ đẩy Quốc Hùng ra
-Chú là người xấu con không chơi với chú nữa
-Sumo…đây là ba của con, con mau gọi ba đi
-Không phải! Ba con chưa về…chú này là người xấu - Sumo quay mặt vào trong
-Sumo – Mỹ Vân gọi, Mỹ Vân nhìn Quốc Hùng – Con nó sẽ hiểu mà, anh đừng buồn
Thiên Vũ dọc theo bờ biển, không ngờ phía sau vách núi không phải là vực thẳm mà là một vùng biển rất đẹp, gió mát làm người ta cảm thấy nhẹ lòng hơn. Thiên Vũ cầm chặc cái hộp trong tay với niềm tin nhất định Nhất Anh còn sống, Nhất Anh đang chơi trò trốn tìm với cậu thôi và chắc chắn cậu sẽ chiến thắng vì Thiên Vũ chắn chắn sẽ tìm ra được Nhất Anh….
-Tối hôm qua có hai người trên núi ngã xuống đây mà nghe đâu một người còn bị thương nữa – Hai người đàn ông đang gom đồ trên thuyền về nói
-Hai người, một người bị thương??? – Thiên Vũ vui mừng chạy theo họ - Hai anh gì ơi
-Có chuyện gì thế?
-Anh cho em hỏi người anh vừa nói lúc nãy hiện giờ đang ở đâu ạ?
-Uhm hai người đó đã được chuyển đi lúc nãy rồi, nghe nói về bệnh viện JP gì đó
-JP??? Dạ cảm ơn hai anh nhiều lắm
JP chẳng phải là bệnh viện Thiên Vũ đang làm việc hay sao? Vui mừng Thiên Vũ chạy thật nhanh mong sao có thể sớm gặp lại Nhất Anh.
Đến bệnh viện, Thiên Vũ chạy nhanh đến phòng cấp cứu
-Bác sĩ Vũ xin ra ngoài các bác sĩ đang tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân – Y tá
-Tôi sẽ thực hiện ca này
-Nhưng mà người chịu trách nhiệm ca này là bác sĩ Tuấn
-Cứ cho bác sĩ Vũ vào, tôi sẽ chịu trách nhiệm – Thanh Tuấn bước ra
-Cám ơn cậu
Thiên Vũ thay đồng phục, bước vào phòng cấp cứu. Ngoài Thanh Tuấn hổ trợ Thiên Vũ còn có Lệ Quyên và Tuyết Lam….nhìn đôi môi nhợt nhạt vì mất máu, khuôn mặt trắng bệch của Nhất Anh mà lòng Thiên Vũ thắc lại, trái tim Thiên Vũ lại đau nhói, khuôn mặt đanh lại…
-Cậu ổn chứ? – Thanh Tuấn
-Mình ổn…chúng ta bắt đầu thôi
Đôi tay run run như sợ làm Nhất Anh đau, Lệ Quyên lên tiếng
-Mình làm cho Thiên Vũ
-Không! Mình làm được mà
Hít một hơi thật sâu, Thiên Vũ bình tĩnh chú tâm vào viên đạn, cuối cùng viên đạn cũng đã được lấy ra, thở phào nhẹ nhõm…mọi người khâu vá lại cho Nhất Anh, băng bó những vết thương và băng bột lại đôi chân do lúc ngã từ trên cao xuống, đôi chân Nhất Anh đã va vào một cái cây với một lực khá mạnh nhưng nhờ vậy mà Nhất Anh đã may mắn thoát nạn. Còn tên Thái mắt chột vì ngã không có điểm tựa lạ nên đã chết trên đường đưa đi cấp cứu.
Nhất Anh được đưa đến phòng hồi sức, đã 2 trôi qua mà Nhất Anh vẫn chưa tỉnh lại, Thiên Vũ suốt hai ngày qua cứ ngồi bên cạnh Nhất Anh trò chuyện với Nhất Anh, kể lại những kỉ niệm của hai người, tự miễm cười rồi tự khóc….
-Nhất Anh còn nhớ lần đầu mình gặp nhau không? Nhất Anh biết lúc đó Bin ghét Nhất Anh lắm không? Vậy mà giờ đối với Bin, Nhất Anh có biết Nhất Anh quan trọng biết nhường nào không?
-Nhất Anh mau tỉnh lại đi, tỉnh lại để trêu ghẹo Bin, để Bin có thể nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Nhất Anh, để Bin có thể thấy được ánh mắt tinh nghịch của Nhất Anh
-Nhất Anh có biết là Bin nhớ Nhất Anh nhiều lắm không? Nhớ từng nụ cười, từng ánh mắt, từng hơi thở, từng lời nói của Nhất Anh, nhớ từng cái ôm Bin từ phía sau của Nhất Anh…!!! Nhất Anh à, Nhất Anh có nghe những gì Bin nói không?
Đôi mắt Thiên Vũ đỏ hoe, sống mũi cay cay, Thiên Vũ nắm lấy bàn tay Nhất Anh hôn lên đôi bàn tay ấy, nhưng đôi bàn tay ấy vẫn như thế không đáp trả lại hơi ấm từ Thiên Vũ…
Cạch, cánh cửa phòng mở ra ba mẹ Nhất Anh, ba mẹ Thiên Vũ, Tuyết Nga, Tuyết Lam, Andy, July đến thăm Nhất Anh, Thiên Vũ chào mọi người rồi lại ngồi xuống nắm chặt lấy bàn tay Nhất Anh như sợ buông ra Nhất Anh sẽ bay đi mất.
-Bin con về nghỉ ngơi một lát đi có hai bác lo cho nó rồi – Mẹ Nhất Anh
-Phải đó, Bin con về nghỉ tí đi – Ba Nhất Anh
-Con muốn ở lại với Nhất Anh – Thiên Vũ
-Nó sẽ mau khỏe lại thôi con đừng lo lắng quá – Mẹ Thiên Vũ
-Mẹ - Thiên Vũ nhìn mẹ thúc thích
-Cái thằng này lớn rồi mà cứ như con nít vậy…đợi Nhất Anh nó tỉnh lại rồi mẹ sẽ sang nhà xin cưới nó về cho con có chịu không? – Mẹ Thiên Vũ
-Mẹ nói thật không mẹ - Thiên Vũ mừng rỡ
-Người lớn đã đồng ý cả rồi, bây giờ chỉ đợi Nhất Anh nó mau khỏe lại thôi – Mẹ Nhất Anh
-Bác…con cám ơn bác – Cuối cùng cũng thấy được nụ cười hiếm hoi của Thiên Vũ trong mấy ngày qua
-Còn gọi bác sao?
-Dạ…con cám ơn mẹ - Nhìn Thiên Vũ gãi đầu mà mọi người phá cười lên
-Anh Nhất Anh… tỉnh lại rồi
Tuyết Nga mừng rỡ khi thấy đôi mắt Nhất Anh từ từ hé mở, mọi người quay lại nhìn ai cũng đều rất vui có lẽ người vui nhất là Thiên Vũ
-Nhất Anh tỉnh rồi sao? Nhất Anh thấy trong người thế nào rồi? Nhất Anh có thấy đau ở chỗ nào không? Nhất Anh….
-Bin…Nhất Anh nó vừa tỉnh lại con hỏi gì mà lắm thế? – Mẹ Thiên Vũ
-Dạ…tại con vui quá
-Bin ra ngoài đi – Nhất Anh thều thào
-Sao..???
-Nhất Anh bảo Bin ra ngoài đi – Nhất Anh xúc động, ho sặc sục, Thiên Vũ hoảng quá chẳng biết chuyện gì xảy ra…
-Bin con ra ngoài một chút đi – Mẹ Nhất Anh
-Bin ra đây…Nhất Anh đừng xúc động quá
Thiên Vũ buồn rầu ra ngoài, Nhất Anh không nhìn theo, mọi người vây lấy Nhất Anh
-Có chuyện gì giữa con với nó vậy? Mấy ngày qua con biết nó đã luôn ở bên con chăm sóc cho con không? Sao con lại đối xử với nó như thế? – Mẹ Nhất Anh trách
-Kìa bà con nó vẫn chưa khỏe mà
-Con hơi mệt, con muốn một mình
Mọi người nhìn Nhất Anh chả hiểu chuyện gì nữa, sao Nhất Anh thay đổi một cách bất thường như thế?
-Chắc anh Nhất Anh còn mệt, mọi người về cho anh ấy nghỉ ngơi đi ạ, mai hãy vào thăm anh ấy – Tuyết Nga nói với chất giọng của y tá
-Uhm vậy ba mẹ về trước, mai ba mẹ lại vào
-Anh Nhất Anh mau khỏe lại nha, bọn em về đây
-Hai bác cũng về đây, con mau khỏe lại nha!
-Con xin lỗi, con cám ơn mọi người nhiều lắm
-Uhm không có gì đâu, con nằm nghỉ đi
Đợi mọi người ra hết rồi, Tuyết Nga đến ngồi cạnh Nhất Anh giúp Nhất Anh sát trùng vết thương, Tuyết Nga thấy một giọt nước mắt trên khóe mắt Nhất Anh, Nhất Anh vội lau đi
-Có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra được không?
-Không có chuyện gì đâu, em đừng nghĩ nhiều quá
-Anh không dấu được em đâu, anh hai mau nói cho em biết đi
-Anh thấy anh…không xứng đáng với Bin, thân thể anh thật dơ bẩn và nhơ nhuốt, bây giờ anh chỉ muốn tắm tắm cho thật sạch
Thiên Vũ bên ngoài đã nghe tất cả những gì Nhất Anh nói, Thiên Vũ nhớ lại, Thiên Vũ tức giận, Thiên Vũ không trách Nhất Anh mà Thiên Vũ tự trách bản thân mình không bảo vệ được Nhất Anh…hai bàn tay Thiên Vũ bấu chặt vào nhau….Nhất Anh xúc động, lấy tay kỳ cọ cơ thể mình, kỳ cọ lên vết thương làm nó chảy máu, Tuyết Nga hoảng hốt
-Anh hai, anh đang làm gì thế? Mau dừng tay lại anh sẽ bị đau đấy
Tuyết Nga giữ tay Nhất Anh, Thiên Vũ đẩy cửa xông vào chạy đến giữ chặt lấy cánh tay Nhất Anh
-Mau buông Nhất Anh ra, Nhất Anh cần tẩy rửa, người Nhất Anh nhơ nhuốt lắm, dơ bẩn lắm Bin mau buông Nhất Anh ra – Thiên Vũ ôm lấy Nhất Anh, hai tay giữ chặt lấy bàn tay Nhất Anh
-Nhất Anh không được làm đau chính bản thân mình, Nhất Anh không có quyền làm điều đó vì Nhất Anh chính là của Bin, Nhất Anh biết không? Nhất Anh chính là của Bin, tất cả những gì thuộc về Nhất Anh đều là của Bin, Nhất Anh không có quyền làm tổn thương chính mình Nhất Anh biết không?
Đôi tay Nhất Anh mềm nhũng ra, từng lời nói của Thiên Vũ làm Nhất Anh càng thấy tủi….
-Nhất Anh muốn nằm xuống
-Được, nhưng Nhất Anh không được làm như thế nữa
-Uhm
Thiên Vũ để Nhất Anh nằm xuống, lòng thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, Tuyết Nga cũng một phen hoảng hồn
-Thiên Vũ ở lại chăm sóc anh ấy nha, Tuyết Nga phải sang phòng bệnh khác
-Uhm, chị đi
Tuyết Nga đi rồi Thiên Vũ ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay Nhất Anh
-Tại sao lại tốt với Nhất Anh như thế?
-Vì Nhất Anh chính là trái tim của Bin, Nhất Anh mà có chuyện gì làm sao Bin có thể tiếp tục sống khi không còn trái tim
Nhất Anh xúc động nhìn Thiên Vũ
-Nhưng người Nhất Anh quá nhơ nhuốt, quá dơ bẩn
-Vậy để Bin giúp Nhất Anh rửa sạch, lau sạch tất cả
Nói là làm, Thiên Vũ dùng đôi môi của mình hôn lên trán, hôn lên đôi mắt ướt át của Nhất Anh, hôn lên khuôn mặt, hôn lên đôi môi, hôn xuống cổ, hôn xuống bờ ngực trần đang được quấn băng, hôn cả lên vết thương của Nhất Anh…. Đôi mắt Nhất Anh đã nhòe lệ, đôi bàn tay ấm áp của Nhất Anh vuốt ve khuôn mặt của Thiên Vũ, Thiên Vũ ngước nhìn Nhất Anh
-Sao Nhất Anh lại khóc – Thiên Vũ lấy tay lau những giọt nước mắt đáng ghét ra khỏi khuôn mặt Nhất Anh
-Nhất Anh xin lỗi!!! Bin buồn Nhất Anh lắm đúng không?
-Nhất Anh ngốc quá, đừng nghĩ ngợi gì cả, Nhất Anh mau chóng khỏe lại là Bin vui rồi – Áp hai bàn tay Nhất Anh vào nhau, Thiên Vũ hôn lên đôi bàn tay ấy, Thiên Vũ thiều thào – Nhất Anh mau khỏe lại để Bin còn phạt Nhất Anh nữa chứ
-Phạt??? Bin còn giận Nhất Anh chuyện đó sao? – Nhất Anh giật tay ra khỏi bàn tay Thiên Vũ
-Không…không phải…ý Bin là Nhất Anh mau khỏe lại để trở về cùng Bin xây dựng một gia đình, cùng Bin nấu những bữa ăn, cùng Bin chăm sóc ngôi nhà chỉ có Bin và Nhất Anh…
-Là...là sao? – Nhất Anh hiểu nhưng cố hỏi
Thiên Vũ quỳ một chân xuống bên cạnh giường của Nhất Anh, tay lôi cái hộp trong túi ra, mở chiếc hộp ra là hai chiếc nhẫn mà Nhất Anh đã luôn giữ bên mình…Thiên Vũ nói
-Nhất Anh có biết Nhất Anh là trái tim, là cả cuộc sống của Bin không? Khi hay tin Nhất Anh gặp nạn lòng Bin như lữa đốt Bin thật sự rất sợ…sợ sẽ không còn được gặp Nhất Anh nữa, sợ sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười, ánh mắt của Nhất Anh; sợ không còn được nghe tiếng nói quen thuộc của Nhất Anh...chỉ nghĩ đến thế thôi mà trái tim Bin đã như ngừng đập nếu Nhất Anh mà xảy ra chuyện gì thì Bin không biết Bin sẽ như thế nào nữa. Bin sẽ không thể nào một mình bước tiếp trên con đường này, nó thật sự quá dài….Nhất Anh có đồng ý cùng Bin bước tiếp trên con đường này không? Một mình Bin sẽ không thể đi hết con đường nhưng nếu có Nhất Anh Bin sẽ có nhiều động lực hơn… Bin yêu Nhất Anh nhiều lắm! Nhất Anh đồng ý làm vợ Bin nha!
Nhất Anh xúc động không thể nào kiềm được hai hàng nước mắt hạnh phúc, Nhất Anh gật đầu
-Nhất Anh đồng ý, đồng ý cùng Bin đi hết quãng đường còn lại dù khó khăn đến mấy Nhất Anh cũng sẽ cùng Bin vượt qua
Thiên Vũ vui mừng, miễm cười đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Nhất Anh, Thiên Vũ đứng dậy ôm lấy Nhất Anh, lau đi hàng nước mắt trên khuôn mặt Nhất Anh, bờ môi Thiên Vũ liền tìm đến bờ môi của Nhất Anh, một nụ hôn ngọt ngào và hạnh phúc được dành trọn cho nhau
Nhất Anh đẩy Thiên Vũ ra
-Đây có thể coi là lời cầu hôn không?
Thiên Vũ ngại ngùng gãi đầu
-Bin…Bin…Bin không biết lãng mạn…Bin..Bin..
-Cầu hôn trong phòng bệnh á, không có hoa, không có nến…vậy Nhất Anh đổi ý – Nhất Anh chuẩn bị tháo nhẫn ra, Thiên Vũ ngăn lại
-Nhất Anh đã đồng ý rồi thì không được từ chối nữa, từ bây giờ từ thời khắc này Nhất Anh chính thức thuộc về Thiên Vũ, có đồng ý hay không đồng ý thì đời này kiếp này Nhất Anh mãi mãi thuộc về một mình Thiên Vũ này thôi
Nhất Anh ôm Thiên Vũ miễm cười hạnh phúc, thật ra Nhất Anh chỉ muốn trêu Thiên Vũ thôi nhưng không ngờ Thiên Vũ lại phản ứng mạnh thế…làm trái tim Nhất Anh xao xuyến, vui đến không còn lời nào có thể diễn tả
-Người ta chỉ nói thế thôi chứ có trả lại đâu mà hihi
-Dám trêu Bin hả - Thiên Vũ cù lét Nhất Anh
-Thôi không giỡn…đau…
-Bin…xin lỗi…
-Ba..ba….
Sumo, Mỹ Vân, Quốc Hùng, Thanh Tuấn và Lệ Quyên bước vào, Sumo chạy lại Nhất Anh
-Ba, Sumo nhớ ba. Ba mau hết bệnh về chơi với Sumo nha!
-Uhm, ba cũng nhớ Sumo – Nhất Anh muốn ôm hôn thằng bé nhưng mà cái chân đang băng bột Nhất Anh không thể ngồi dậy được
-Anh khỏe chưa? – Mỹ Vân
-Cám ơn em anh đỡ nhiều rồi
-Tôi xin lỗi, cũng do tôi mà… - Quốc Hùng
-Không phải do anh…tôi hiểu mà…mong hai người sớm trở lại với nhau mà cùng lo cho Sumo – Nhất Anh miễm cười
-Ba…con không thích chú ấy đâu
-Sumo đây mới chính là ba ruột của con, ba không phải ba ruột của con
-Ba…không thương Sumo nữa
-Sumo ngoan, ba lúc nào cũng thương Sumo mà nhưng người này mới thật sự là ba của con, con không thương ba con sao?
-Con thương ba nhưng mà… - Sumo nhìn Quốc Hùng – Chú ấy là người xấu
-Chú ấy đã biết lỗi rồi, biết lỗi rồi thì mình phải tha thứ cho chú ấy phải không?
-Dạ
-Vậy con mau gọi ba đi con
-Ba – Sumo chạy đến ôm Quốc Hùng, Quốc Hùng hạnh phúc vô cùng
-Cám ơn cậu nhiều lắm
-Cám ơn anh – Thanh Tuấn
Nhất Anh miễm cười nhìn Thiên Vũ, đôi bàn tay Thiên Vũ nắm chặt lấy tay Nhất Anh. Mọi người cùng đang nghĩ về một thiên đường hạnh phúc.
Hơn một tuần trôi qua lễ cưới của Thiên Minh và Song Thu được tổ chức. Song Thu ngắm mình trong gương miễm cười hạnh phúc
-Thu, cậu đẹp thật đấy – July
-Cám ơn cậu
-Thu làm bọn chị phải ghen tị đấy, em xin quá – Lệ Quyên, Tuyết Nga, Tuyết Lam
-Mọi người lại trêu em rồi – Nhỏ ngại
-Mọi người sau đứng đây cả thế mau ra ngoài đi khách đang đến đấy….Cha cha không ngờ Thu nhà ta cũng xin ra phếch đấy chứ - Thiên Vũ trêu
-Nè…mau gọi chị đi nhé… - Song Thu véo tai Thiên Vũ
-Ui…đau…đau…chị…tha cho em
-Có chuyện gì thế? Mọi người ra ngoài đi – Thiên Minh, Andy đi vào
-Anh hai xem bà vợ của anh làm gì cái tai em nè…hichic…dữ như bà chằng
-Còn nói nữa hả - Song Thu giơ tay lên, Thiên Vũ vội nấp sau lưng Thiên Minh
-Đó anh thấy chưa? Sau này có chuyện gì đừng kêu khổ với em đấy nhé!
-Anh tự nguyện mà
-Ồooo… - Mọi người ồ lên làm Song Thu đỏ cả mặt
-Thôi thôi…mọi người mau ra ngoài đi khách đến đông lắm rồi – Thanh Tuấn vào gọi
Mọi người ra đón chào khách phụ cô dâu chú rễ…nào lời chúc mừng, nào quà tặng, nào tiếng cứ nối tiếp nhau trong suốt lễ cưới…
-Nào mọi người chuẩn bị nha! Em thảy đó 1…2…3…
Song Thu tung bó hoa lên trời, mọi người đang sẵn sàng chụp lấy nhưng đích đến của nó rơi vào tay Nhất Anh, mọi người nhìn Nhất Anh tủm tỉm cười
-Vậy kế tiếp là cậu và Bin nhà tớ đấy nhé! – Thiên Minh
Thiên Vũ buông tay xe đẩy Nhất Anh ra, đi đến đối diện Nhất Anh, Thiên Vũ ngồi xuống nắm lấy bàn tay Nhất Anh, nói:
-Đó là điều tất nhiên đúng không Nhất Anh? – Nhất Anh khẽ gật đầu, miễm cười hạnh phúc
-Ba…!!! – Sumo chạy đến bên xe đẩy ôm lấy Nhất Anh, Nhất Anh xoa đầu Sumo
-Sumo ngoan!
-Tuyết Lam…chúng ta cũng thế nhé! – Gia Huy
-Cứ chờ đi
Tuyết Lam ngượng ngùng bỏ chạy, Gia Huy miễm cười đuổi theo. Thanh Tuấn ôm lấy người bên cạnh miễm cười hạnh phúc. Sumo rời khỏi Nhất Anh chạy đến ôm lấy Quốc Hùng, ôm lấy Mỹ Vân. Andy lấy can đảm nắm lấy tay Tuyết Nga, Tuyết Nga giật mình nhưng không giật tay lại, không dám nhìn Andy, cô cuối đầu e thẹn. Thiên Vũ nắm lấy tay Nhất Anh nhìn Song Thu và Thiên Minh hạnh phúc họ cũng mong mình cũng sẽ hạnh phúc như thế….
Một năm sau
Tại lễ đường trước sự chứng kiến của chúa, của cha xứ, của tất cả mọi người…một chàng trai trong bộ vest trắng đầy lịch lãm và nam tính quay về phía cánh cửa, miệng nỡ một nụ cười thật tươi…chàng trai ấy đang chờ đợi…. Từ ngoài cánh cửa, một chàng trai khác trong bộ vest trắng thật cuốn hút được một người đàn ông trung niên dẫn vào tiến về lễ đường nơi mà chàng trai kia đang chờ đợi. Ông đặt tay Nhất Anh vào bàn tay Thiên Vũ, xúc động nói:
-Ba giao Nhất Anh lại cho con, hai đứa phải thật hạnh phúc đấy
-Dạ, con xin dùng cả cuộc đời của mình để chăm sóc cho Nhất Anh, ba yên tâm
Ông gật đầu, lau đi hàng nước mắt quay về chỗ ngồi cùng với người vợ thân yêu. Tất cả mọi người hướng về lễ đường, cha xứ bắt đầu hỏi
-Thiên Vũ, con có đồng ý lấy Nhất Anh làm vợ và nguyện suốt đời yêu thương, chăm sóc cho Nhất Anh dù có ốm đau bệnh tật?
-Thưa cha con đồng ý
-Nhất Anh, con có đồng ý lấy Thiên Vũ làm chồng và nguyện suốt đời yêu thương, chăm sóc cho Thiên Vũ dù có ốm đau bệnh tật?
-Dạ con đồng ý
-Mọi người có ai phản đối về cuộc hôn nhân này không?
Cả khán phòng im lặng nhìn hai người họ, Thiên Vũ nhìn Nhất Anh miễm cười hạnh phúc
-Vậy bây giờ ta tuyên bố hai con chính thức thành vợ chồng, chú rễ có thể đeo nhẫn cho cô dâu
Mọi người đều đứng dậy vỗ tay….Thiên Vũ đeo nhẫn vào tay Nhất Anh, đặt lên môi Nhất Anh một nụ hôn sâu, mọi người bên dưới đều vỗ tay chúc mừng cho hạnh phúc của họ.
Họ tay trong tay dìu nhau ra khỏi lễ đường để đến bữa tiệc đã được đặt sẵn, nụ cười cứ tiếp nối nhau có lẽ họ sẽ mãi mãi không bao giờ quên cái thời khắc hạnh phúc này…..
-Chúc hai người yêu nhau đến răng long đầu bạt – Tuyết Lam, Gia Huy
-Cám ơn, hai cậu cũng thế nhé! – Thiên Vũ
-Chúc mừng hạnh phúc – Thanh Tuấn, Lệ Quyên
-Hai cậu chuẩn bị đón thiên thần rồi đấy à…nhớ cho tớ làm ba nuôi nhé!
-Cậu yên tâm đi
-Chúc mừng anh – Mỹ Vân, Quốc Hùng
-Ba…con chúc mừng ba
-Cám ơn hai người…Sumo ngoan lắm…
-Chúc mừng – Andy, Tuyết Nga
-Anh Thiên Vũ, anh Nhất Anh, chúc hai anh hạnh phúc nhé! – July cùng một người con trai bước đến
-Cám ơn mọi nhiều nhiều lắm…
-Này từ nay chúng ta nên xưng hô thế nào nhỉ? – Thiên Minh vuốt cằm ra vẻ suy nghĩ
-Thì gọi là anh chồng và em dâu chứ xưng hô thế nào nữa – Thiên Vũ trêu
-Bin… - Nhất Anh ngại
-Anh Bin nói đúng mà….chị nói thế phải không Bin?
-Cái con nhỏ này….
-Nói ai thế? – Song Thu giơ tay lên
-Ờ…chị hichic…- Quay sang Thiên Minh, Thiên Vũ nói – Tại anh đấy hết người lấy hay sao mà lấy cái bà la sát…cũng may em không ở chung nhà nếu không…Nhất Anh của em chắc bị hành hạ thảm luôn quá….
-Bin à… - Nhất Anh khiều
-Anh cũng thấy thế
-Hai anh vừa nói gì đấy – Song Thu nhìn cả hai bằng đôi mắt đáng yêu như muốn ăn tươi nuốt sống, Thiên Minh gãi đầu
-Anh nói lấy được em là….anh rất hạnh phúc
-Em đâu dám nói gì đâu…. - Thiên Vũ nhăng mặt
Hahaha…mọi người xung quanh cười lên còn Thiên Vũ thì đành cam chịu phần vì ngày vui nên không chấp dứt, phần vì có chấp cũng không dám vì bây giờ Song Thu không còn là Song Thu của trước kia mà Song Thu vừa là chị dâu, vừa đang mang một thiên thần sắp chào đời….Thiên Vũ đành nhẫn nhịn vì hoà bình và tương lai sau này…
Năm năm sau
-Anh hai – Tuyết Nga
-Tuyết Nga, anh nghe mẹ nói em sẽ sang Singapore?
-Dạ, tháng sau em đi do sự nghiệp của anh Andy đều bên ấy mà em lại…còn Suka nữa nên em…
-Hihi anh hiểu mà…như vậy cũng tốt hai vợ chồng không phải cứ bay đi bay về mãi
-Anh hai này cứ trêu em…mà anh đến gặp Thiên Vũ sao?
-Uhm, anh nấu ít canh mang đến cho Bin hôm qua Bin trực cả đêm nên anh…
-Hihi hai người làm em ghen tị quá đi hihi. Thiên Vũ đang trong phòng đấy, anh vào đi…em đi trước đây
-Uhm cám ơn em
Trong phòng Thiên Vũ
-Bác sĩ Vũ…..em thích anh – Cô y tá Ngọc Bích ôm phía sau Thiên Vũ
-Này cô làm gì thế mau buông tôi ra – Thiên Vũ gỡ tay Ngọc Bích ra, xoay người lại đối diện với Ngọc Bích – Tôi đã có vợ rồi, tôi rất yêu vợ của tôi nên mong cô từ nay đừng làm chuyện này nữa
Thiên Vũ vừa dứt lời, Ngọc Bích ôm lấy Thiên Vũ, khiển gót chân hôn Thiên Vũ. Lúc đó cánh cửa vừa được Nhất Anh mở ra, Nhất Anh vui vẻ cầm chiếc lộp là đi vào phòng, mở cánh cửa phòng ra Nhất Anh chết lặng vội quay ra đứng dựa vào tường, đôi mắt đỏ hoe. Thiên Vũ đẩy cô gái đó ra
-Mong cô giữ cho mình một chút tôn nghiêm.
Thiên Vũ trở lại bàn ngồi, cô gái vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn Thiên Vũ
-Anh Nhất Anh – Tuyết Lam cùng Gia Huy đang đến
Nhất Anh vội lau đi hàng nước mắt, nhìn hai người họ
-Anh nhờ hai đứa đưa cái này cho Bin – Nhất Anh đưa cho Tuyết Lam rồi bỏ chạy
-Anh Nhất Anh!!! – Tuyết Lam gọi lớn, Thiên Vũ trong phòng vội chạy ra
-Chuyện gì thế Lam?
Tuyết Lam nhìn người con gái bước ra theo sau Thiên Vũ, thở dài lắc đầu
-Của cậu – Tuyết Lam đưa cho Thiên Vũ rồi bỏ đi
-Cái này…chuyện gì xảy ra thế Gia Huy? – Thiên Vũ kéo tay Gia Huy lại
-Tớ không biết…lúc nãy nhìn thấy anh Nhất Anh hình như đang khóc thì phải, anh ấy nhờ bọn tớ đưa cho cậu cái này
Gia Huy bỏ đi theo Tuyết Lam, cô gái bên cạnh Thiên Vũ lên tiếng
-Bác sĩ…
-Cô thấy những gì cô đã gây ra chưa?
Thiên Vũ nổi quạo bỏ đi. Tuyết Nga vừa đến nhìn thấy thái độ của Thiên Vũ, cô quay sang Ngọc Bích tìm hiểu sự việc.
Thiên Vũ nghĩ có lẽ lúc nãy Nhất Anh đã nhìn thấy, Thiên Vũ vội vàng đi về nhà. Về đến nhà, chạy lên phòng thì phòng đã bị khoá bên trong, Thiên Vũ gọi
-Vợ…mau mở cửa cho chồng
-…..
-Vợ à!
-Anh đi đi tôi không muốn nhìn thấy anh nữa
-Vợ giận chồng à…vợ hiểu lầm rồi…không phải thế đâu…
Cánh cửa mở ra, Thiên Vũ vui mừng nhưng mà….
-Vợ đi đấu thế? – Nhìn thấy vali đồ mà Nhất Anh kéo ra
-Tôi về nhà tôi
Thiên Vũ giữ chặc vali, kéo Nhất Anh lại
-Nhà này không phải của em sao?
-Trước đây thì phải, còn bây giờ thì không…anh mau tránh ra
Nhìn vẻ mặt hầm hầm của Nhất Anh, Thiên Vũ muốn cười nhưng mà không thể cười được
-Trước đây hay bây giờ cũng thế, đây là nhà của em – Thiên Vũ nhẹ nhàng nói
-Vậy…anh mau đi ra khỏi nhà tôi
Nhất Anh vừa nói vừa đẩy Thiên Vũ ra ngoài, khoá cửa lại. Thiên Vũ có gọi sao cũng không chịu mở cửa…Thiên Vũ đành đi về nhà của Thiên Minh
-Ủa Bin con sang đây có một mình sao, còn Nhất Anh đâu?
Thiên Vũ thở dài, đi vào trong kể lại sự việc cho gia đình nghe
-Haha…đáng đời….ham hố làm gì haha bị vợ đuổi ra khỏi nhà – Song Thu
-Con nhỏ này…có im không hả?
-Này em bảo ai là con nhỏ hả? – Song Thu
-Anh hai…. – Thiên Vũ cầu cứu Thiên Minh
-Chú ba, ba con sợ mẹ lắm – Bé Nấm
-Thôi…thôi….được rồi, vậy con ở lại đây vài ngày đi…Nhất Anh nó chỉ giận một lúc thôi – Mẹ Thiên Vũ
-Dạ - Thiên Vũ vò đầu, Song Thu và Thiên Minh phì cười
Hai ngày trôi qua thấy tinh thần của Thiên Vũ xuống cấp trầm trọng, Tuyết Nga một lần nữa đến tìm Nhất Anh
-Chuyện là thế đó, anh đừng có giận Thiên Vũ nữa mấy ngày nay em thấy cậu ấy mệt mỏi nhiều lắm
-Nhưng mà có chắc là do cô gái đó…anh làm sao mà tin được
-Là thật, do em tất cả - Ngọc Bích đứng đợi bên ngoài bước vào – Em không biết anh Thiên Vũ đã có vợ…em xin lỗi…em đã nghe chị Nga kể lại rồi…
Nhất Anh nhìn người con gái đó, nghĩ đến Thiên Vũ tự nhiên thấy xót xót….
-Thôi bọn em về đây, sắp đến ca trực rồi
-Uhm…cám ơn hai em
-Em chào anh
Nhất Anh trở lên phòng, nằm suy nghĩ một lúc thì nghe tiếng chuông…Nhất Anh bước xuống, mở cổng
-Nhất Anh…đừng giận chồng nữa
Thiên Vũ chìa bó hoa hồng trước mặt Nhất Anh, Nhất Anh vờn giận dỗi cầm lấy bó hoa bỏ vào trong, Thiên Vũ miễm cười đi theo. Nhất Anh bước về phòng, Thiên Vũ cũng bước theo sau
-Anh về đây làm gì?
-Vợ…anh xin lỗi đừng giận anh nữa…xa vợ có hai ngày mà anh ốm rồi này thấy không?
Nhất Anh nhìn Thiên Vũ, bật cười, Thiên Vũ chau mày khó hiểu
-Cho anh chừa lần sau còn dám hôn người khác nữa không?
-Không…thật sự không phải tại anh mà…cô ấy… - Thiên Vũ bối rối gãi đầu
Nhất Anh đứng dậy ôm Thiên Vũ
-Em đã biết tất cả rồi
Thiên Vũ miễm cười nham hiểm
-Em biết rồi mà còn trêu anh à…hehe…anh sẽ phạt
“Phạt” – Nhất Anh đẩy Thiên Vũ ra nhưng Thiên Vũ kịp bắt Nhất Anh lại, nỡ một nụ cười
-Mau thả em ra
Nhất Anh vùng vằng Thiên Vũ càng ôm chặt lấy, bờ môi Thiên Vũ nhanh chóng chiếm lấy bờ môi của Nhất Anh, cơ thể Nhất Anh không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa, Thiên Vũ từ từ đưa Nhất Anh đến chiếc giường…để Nhất Anh nằm xuống, Thiên Vũ thỏ thẻ
-Chồng phải phạt vợ thật nặng vì dám không cho chồng bên cạnh suốt hai ngày qua. Vợ có biết là chồng nhớ vợ thế nào không hả? Chồng phạt vợ phải bên cạnh chồng suốt đời này, kiếp này và cả kiếp sau…kiếp sau nữa…
Nhất Anh miễm cười hạnh phúc, Thiên Vũ bắt đầu tháo những chiếc cúc áo ra khỏi người Nhất Anh, không bao lâu sau trên sàn nhà đã đầy những mãnh vãi…những tiếng rên nhẹ làm Thiên Vũ thêm phần hưng phấn….hơi thở càng trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết.
------------
-Vợ đang làm gì đấy? – Thiên Vũ ôm Nhất Anh từ phía sau
-Em đang cháo cho ba mẹ sẵn nấu ít canh mang sang cho bé Nấm
-Sao em phải làm, bên đó có ông bà nội còn có ba mẹ nó rồi…
-Thôi mà…sẵn em nấu luôn
-Uhm em làm xong gọi anh, vợ chồng mình cùng đi
-Uhm em biết rồi, anh ra kia ngồi đợi em đi
Hôn lên má Nhất Anh một cái rõ kêu, Thiên Vũ miễm cười ra ngoài phòng khách ngồi đợi. Tin…toon…
-Ba đẹp trai – Sumo ôm lấy Thiên Vũ
-Sumo, anh chị về khi nào? Sao không báo cho mọi người biết?
-Vậy cho hai người bất ngờ chứ? Không chào đón anh chị sao? – Quốc Hùng
-Anh chị vào nhà đi, Sumo theo ba nào….lớn quá rồi ba ẵm con hết nỗi rồi
-Hihi ba yếu thế…ba Nhất Anh đâu rồi ba
-Ba Nhất Anh đang trong bếp….
-Dạ
Sumo lật đật chạy vào trong để lại mọi người đi vào sau
-Cái thằng này…có Nhất Anh là quên mất tiêu ba đẹp trai luôn à
Thiên Vũ nhăng nhó còn hai người kia phì cười
-Ba…ba… - Sumo nhảy lên ôm lấy Nhất Anh, hôn Nhất Anh không kịp đỡ - Con nhớ ba Nhất Anh lắm
-Sumo….con về khi nào thế? – Nhất Anh vui mừng ôm lấy Sumo, hôn lên má thằng bé, Nhất Anh đâu hề hay biết có một gương mặt đang quạo đeo nhìn mình
-Dạ con về hôm qua…con sẽ ở đây luôn không trở về Mĩ nữa
-Vậy thì tốt quá…ba mẹ con đâu?
Sumo chỉ tay ra phòng khách, Nhất Anh nhìn theo thấy gương mặt nhăng nhó kia phì cười
-Chồng bị sao vậy?
-Ba đẹp trai đang ghen đấy….thấy con hôn ba nên ba đẹp trai đang ghen hihi
-Sumo đừng có nói bậy…con ra ngoài với ba mẹ con đi – Nhất Anh
Nhóc Sumo nhìn Thiên Vũ miễm cười rồi chạy ra ngoài, Thiên Vũ đến gần Nhất Anh
-Anh bị sao vậy? Chẳng phải lúc nãy đang vui hay sao?
-Tại em đấy?
-Tại em? – Nhất Anh mở tròn to đôi mắt khó hiểu nhìn Thiên Vũ – Em làm gì….chẳng lẽ….nè…đừng có mà nghĩ lung tung đấy nhé!
-Uhm…cứ nghĩ lung tung đấy…ai bảo…cứ ôm…cứ hôn…
-Sumo là con nít mà cũng…..
Thiên Vũ ôm lấy Nhất Anh, hôn lên môi Nhất Anh không cho Nhất Anh nói tiếp….sau hồi lâu Nhất Anh muốn nghẹt thở thì Thiên Vũ mới chịu thả Nhất Anh ra
-Con nít nhưng nó vẫn là đàn ông….biết không hả? – Thiên Vũ véo má của Nhất Anh
-Thấy chưa con đã nói rồi mà ba không tin con
Sumo ôm bụng cười hà hà, Thiên Vũ quay về phía sau nhìn Sumo gãi đầu còn Nhất Anh thì nhăng nhó xấu hổ chết đi được….cũng tại ông chồng đáng ghét…khó ưa….
Thiên Vũ cùng Nhất Anh, Sumo, Quốc Hùng, Mỹ Vân ghét sang nhà ba mẹ Thiên Vũ chơi, gặp lại nhau họ rất vui, còn thằng bé Sumo thì gặp phải đối thủ nặng ký là bé Nấm (con của Song Thu và Thiên Minh), hai đứa cứ làm ra những trò khiến cả nhà cười ra nước mắt.
-Bé Nấm lại đây chú ba bỉu – Thiên Vũ
-Dạ…chú ba kêu con có gì không ạ?
-Con thấy anh Sumo có đẹp trai không?
-Xấu quắc!!!
-Anh Sumo đẹp trai thế này mà bảo xấu...khen anh đẹp trai đi sau này anh cưới bé Nấm về làm vợ
-Xí…ai thèm…bé Nấm sau này sẽ cưới anh Sin hihi
Tin…toon…Thanh Tuấn và Lệ Quyên dẫn theo tiểu công chúa, Tuyết Lam và Gia Huy cùng một cu nhóc đến, vừa nghe tiếng nhóc Sin bé Nấm chạy ra ngoài, mọi người trong nhà nhìn theo con nhóc mà lắc đầu
-Anh Sin….sau này bé Nấm sẽ cưới anh Sin chịu không?
-Ê…mày là Sin à? - Sumo đi theo bé Nấm
-Dạ, em chào anh….anh tên gì vậy? – Sin nở một nụ cười tươi
-Tao là Sumo, mày sau này sẽ cưới bé Nấm hả?
-Sau này em cưới anh được không ạ?
-CÁI GÌ…????
Mọi người ngạc nhiên la to, nhóc Sumo thì mặt tự nhiên đỏ ửng, bé Nấm thì nhăn nhó nhìn anh Sin của mình, ba nhóc đứng thành hình tam giác nhìn nhau….Mọi người lại bật cười khiến cho không khí của ngày xuân đang đến càng trở nên ấm áp hơn….Thiên Vũ đi đến ôm Nhất Anh từ phía sau khiến Nhất Anh ngại ngùng vì giờ ở nhà đang rất đông người….Nhất Anh gỡ tay Thiên Vũ ra nhưng Thiên Vũ vẫn giữ chặt lấy, thỏ thẻ bên tai Nhất Anh…
-Vợ yên nào…chồng muốn được như thế này….mãi mãi được ôm vợ như thế này…
-Chồng à….mọi người đang nhìn mình đấy…đúng là đồ đáng ghét….khó ưa mà!!!
Nhất Anh ngại ngùng, đỏ mặt, ba đứa nhóc nhìn họ tủm tỉm cười lấy hai ngón tay che đi đôi mắt….còn mọi người nhìn họ trãi qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng họ cũng đã hạnh phúc bên nhau….miễm cười vui mừng cho hạnh phúc của họ…