Pair of Vintage Old School Fru

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Giác Đấu Online
Game Giác Đấu Online
Game Nhập vai các chiến binh, sát thủ, pháp sư tung hoành chiến đấu và săn tìm phần thưởng quý...
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chương 19: Vướng vào phiền toái

Sự thực chứng minh rằng, có nỗ lực thì sẽ có thành quả. Mấy ngày sau đó, Bạch Lị Lị không bắt các cô tăng ca nữa, nhưng Giản Tình nhìn sắc mặt hòa nhã của cô ta, đoán chừng cô ta lại đang nghĩ cách gì mới để làm khổ người khác. Đối với hành động trẻ con này, Giản Tình tiếp tục vờ như không thấy. Còn Phương Khiêm vẫn ngầm không thích việc Giản Tình đến hỗ trợ cho bộ phận quan hệ xã hội, nhưng nếu cô không phải tăng ca, không làm ảnh hưởng đến thế giới của hai người thì anh lại yên lặng không nói gì.

"Giản Tình, tôi lại tới rồi!" Sắp đến giờ ăn trưa, nhiếp ảnh Lý lại xuất hiện bên bàn làm việc của Giản Tình trong bộ phận quan hệ xã hội.

Anh ta mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, kèm theo các phụ kiện kêu leng keng, trông rất lạ mắt. Sự xuất hiện của anh làm cho các chị em trong văn phòng vây quanh như ong vỡ tổ.

"Lý Duy, sao hôm nay trông anh đàn ông thế, nếu bỏ bớt mấy chiếc vòng này thì trông còn bảnh hơn đấy."

"Lý Duy, cạp quần anh thấp thế này là muốn quyến rũ ai đây, bộ phận chúng tôi không có trai đẹp đâu."

"Lý Duy, anh lại đến làm phiền Giản trưởng ban của chúng tôi, không phải anh muốn đổi tính đấy chứ."



Huyệt thái dương của Giản Tình âm ỉ đau, cô lấy tay day day nhưng không có hiệu quả. Đám người bên cạnh vẫn lao xao không ngừng, Giản Tình không thể chịu được nữa, bèn giơ tay lên vẫy: "Mọi người dừng lại hết đi…"

Mọi người nghe thấy cô gọi quả nhiên đều ngừng lại, "Giản trưởng ban, có chuyện gì vậy?"

"Cô, cô, cô, cả cô nữa, quay về chỗ hết cho tôi." Giản Tình trừng to mắt chỉ từng người vây quanh bàn của mình, "Còn chưa tới giờ nghỉ đã không tập trung thế này, lát nữa mà bị Bạch trưởng phòng bắt gặp thì các cô đẹp mặt."

"Trời ạ, Giản trưởng ban nghiêm túc quá, chả đáng yêu tẹo nào."

Mấy cô gái dậm chân, nghe lời quay về làm việc, chỉ còn Lý Duy đang đứng tựa bên bàn Giản Tình cười nhạt.

Anh ta lưu manh huýt sáo: "Tôi thích người đẹp có uy như vậy."

Giản Tình tức giận liếc anh ta một cái, "Nhiếp ảnh Lý, tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi sẽ không chấp nhận đề nghị của anh. Chưa tuyển được người thích hợp, chúng ta tiếp tục tìm rồi sẽ thấy."

"Giản Tình, cô chính là người phù hợp nhất, tại sao chúng ta còn phải lao tâm khổ tứ đi tìm người ở đâu nữa, vừa lãng phí thời gian lại vừa lãng phí sức lực. Hơn nữa tôi không yêu cầu cô tham gia quảng cáo, chỉ muốn chụp một bức ảnh cho áp-phích tuyên truyền giai đoạn đầu thôi, cô đừng từ chối nữa." Lý Duy lại bắt đầu thuyết phục Giản Tình không ngớt lời.

Giản Tình đã bị anh ta làm phiền hai ngày rồi, cô đi làm thì anh ta nhất định sẽ có mặt, không chỉ ảnh hưởng đến công việc còn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nữa.

Sáng nay, Giản Tình đã nói với Bạch Lị Lị chuyện này, hy vọng Bạch Lị Lị ra mặt cự tuyệt Lý Duy giúp cô, nhưng Bạch Lị Lị không những không đáp ứng, ngược lại còn lạnh lùng khuyên cô, "Việc này tôi không có cách nào cả, trước đây anh ta đã chọn rất nhiều người nhưng đều không vừa ý. Với lại chỉ là việc chụp ảnh thôi, đáp ứng anh ta có gì khó khăn đâu."

Bị Bạch Lị Lị cự tuyệt, Giản Tình càng thêm phiền muộn. Cứ ở nơi quái quỷ này, cô nhất định sẽ phát điên mất thôi.

"Nhiếp ảnh Lý, đây không phải vấn đề lãng phí mà là vấn đề nguyên tắc. Nếu tôi có hứng thú thì đã sớm đáp ứng anh rồi, cũng không cần anh mỗi ngày tới thuyết phục tôi. Mời anh về cho, việc tìm nhân viên chúng ta sẽ thương lượng sau."

Lý Duy giở giọng xem thường, "Cô thật sự không suy nghĩ thêm ư? Nói không chừng khi xuất hiện trên áp-phích này, cô sẽ may mắn được tiến vào giới nghệ thuật. Cảnh tượng lúc đó, bây giờ cô không tưởng tượng nổi đâu."

Giản Tình hết nói nổi, bây giờ ngay cả chụp ảnh cho áp-phích cô cũng không thích, Lý Duy lại còn muốn giúp cô tiến vào giới nghệ thuật, là cô không nhạy bén hay là Lý Duy quá điên khùng?

Giới nghệ thuật quả là có nhiều cảnh tượng mà cô không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô có thể tưởng tượng được nếu cô thật sự tham gia vào giới nghệ thuật thì anh hẳn sẽ nổi điên lên mất.

Thấy nói không lại anh ta, Giản Tình chỉ có thể lặng im, vẻ mặt không vui, vùi đầu vào đống công văn, coi anh ta như không khí không thèm để ý đến.

Lý Duy cũng là người ý chí kiên định, bền bỉ, thấy Giản Tình không để ý đến mình, anh ta cũng không vội mà tìm một cái ghế ngồi xuống gần cô, nhàn nhã cầm tạp chí lên xem.

Nhìn hành động vô lại của Lý Duy, Giản Tình chỉ có thể lắc đầu bất lực.

Đến giờ ăn cơm trưa, Tiểu Lâm gọi điện thoại nói mấy ngày rồi không gặp cô, muốn cùng cô đi ăn, hẹn cô đến nhà ăn gần công ty. Giản Tình nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tiểu Lâm, tâm trạng không còn chùng xuống nữa, chờ đến giờ cô liền vội thu dọn đồ rồi đi đến nơi hẹn.

Bởi vì có đợt gió lạnh mới, thời tiết ngoài trời âm u, Giản Tình vừa ra khỏi tòa nhà, cả người liền run cầm cập. Cô hối hận buổi sáng không mang áo lông theo, chỉ có chiếc áo khoác này thì không bớt lạnh được bao nhiêu.

Xoa xoa hai tay đi xuống bậc thang, Giản Tình thấy xe của Phương Khiêm chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe, đương nhiên anh cũng nhìn thấy cô nên xe giảm tốc thư thả đi tới.

Bốn phía đều có người nên Giản Tình không thể tiến đến chào hỏi, chỉ có thể liếc mắt đưa tình với người ngồi trong xe, nụ cười rực rỡ làm Phương Khiêm ngồi bên trong gần như không mở được mắt.

"Giản Tình, bên ngoài rất lạnh, sao cô không khoác thêm áo ấm." Có người phía sau cô gọi, cùng với giọng nói là một chiếc áo lông mùi hương xa lạ khoác lên người cô.

Vốn dĩ Giản Tình còn đang chìm đắm trong tình cảm không lời với Phương Khiêm, đột nhiên bị tình huống này làm cho hoảng sợ. Cô xoay người lại, thấy Lý Duy đang cười rạng rỡ như ánh mặt trời, "Bây giờ thì ấm hơn nhiều rồi."

Nếu không phải luôn cư xử đúng mực, lúc này Giản Tình thực sự muốn dậm chân. Ấm áp quỷ quái gì, lòng cô hiện tại so với thời tiết tồi tệ này còn lạnh hơn nhiều. Lúc cô vội vã quay đầu lại tìm kiếm thì xe của Phương Khiêm đã không thấy bóng dáng đâu.

Anh ấy đã nhìn thấy? Hiểu lầm rồi ư? Tức giận rồi ư?

Ngất mất thôi, sao lại có chuyện khéo xảy ra như vậy. Tên Lý Duy này quả thực là thần xui xẻo, làm phiền cô hai ngày chưa đủ lại còn làm cô ra thế này. Tuy rằng anh ta có ý tốt, nhưng cô vốn không hề muốn nhận ý tốt này. Lý Duy là "gay" thì mọi người đều biết, vấn đề là Phương Khiêm không biết, nhất định sẽ hiểu lầm.

Anh hẳn đã nhìn thấy rồi.

Phục hồi lại tinh thần, nhận thấy cái áo của Lý Duy vẫn ở trên người, cô mệt mỏi cầm áo đưa lại cho anh ta, "Không cần đâu, tôi không lạnh. Cảm ơn anh."

"Đừng như vậy, cho cô mặc thì cô cứ mặc đi, tôi đang muốn lấy lòng cô mà." Lý Duy vẫn duy trì nụ cười xán lạn như hoa, không hề biết rằng sự xun xoe, săn đón của mình nghiễm nhiên đã trở thành nguồn gốc gây họa.

Anh như vậy không phải là lấy lòng mà là hại người!

Giản Tình tùy tiện nhét chiếc áo vào lòng anh ta, xoay người bước vội đến nhà ăn đã hẹn với Tiểu Lâm. Trong lòng cô ngày càng bất an, nghĩ đi nghĩ lại, cô lấy điện thoại gọi cho Phương Khiêm. Có lẽ do lạnh nên bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên.

Điện thoại vang lên hai tiếng thì Phương Khiêm tiếp máy, đầu bên kia chỉ "Alô" một tiếng rồi không thấy nói gì nữa.

"Khiêm, người vừa rồi là thợ chụp ảnh do bộ phận quan hệ xã hội mời đến, anh ấy đi theo em vì muốn em chụp ảnh áp-phích." Giản Tình nghe giọng điệu bình tĩnh của Phương Khiêm, không đoán ra được cảm xúc lúc này của anh, chỉ có thể giải thích lung tung một hồi, rốt cuộc mình đang nói gì cô cũng không rõ.

"Ừ, sau đó thì sao?" Anh thản nhiên hỏi.

"Sau đó? Em không để ý đến anh ta, nhưng anh ta vẫn làm phiền em." Giản Tình uất ức giải thích.

"Hắn quấn lấy em như vậy, em liền đáp ứng việc chụp ảnh áp-phích?" Phương Khiêm hỏi điều anh quan tâm nhất.

"Không, em đã sớm từ chối anh ta rồi."

Đầu kia điện thoại im lặng một hồi rồi mới thản nhiên nói: "Anh biết rồi, có việc gì để đến tối về nhà nói tiếp."

Gác máy rồi, Giản Tình cảm thấy cả người trống rỗng, mông lung đi đến nhà ăn, trong đầu không biết đang suy nghĩ những gì.

Làm cùng với Bạch Lị Lị quả nhiên không có chuyện gì tốt đẹp, Giản Tình không thể không thầm kết luận như vậy.

"Chị Tình, ở bên này." Lâm Kiều Kiều ngồi ở trong góc, nhìn thấy cô đi vào nhà ăn, liền đứng lên vẫy tay, Giản Tình miễn cưỡng mỉm cười tiến lại.

"Sao vậy? Sắc mặt chị không tốt, có chỗ nào không thoải mái à?" Cô vừa ngồi xuống, Tiểu Lâm đã lo lắng hỏi.

Giản Tình lắc đầu:"Không sao, có thể là do thời tiết quá lạnh."

"Vậy uống ít nước ấm trước đã." Tiểu Lâm đưa cho cô cốc nước, để cô uống cho ấm bụng.

"Sao tự nhiên lại mời chị đi ăn cơm?" Giản Tình cầm cốc nước ấm trong tay, cười yếu ớt hỏi.

Lâm Kiều Kiều cười ha hả, "Hôm nay không phải ngày lĩnh lương sao, tranh thủ lúc em chưa đem đi tiêu hết, phải mau mời chị ăn một bữa thôi."

"Em trở nên ngoan ngoãn như vậy từ khi nào thế." Giản Tình trêu chọc cô. Cùng làm chung một văn phòng, Giản Tình đương nhiên biết Lâm Kiều Kiều có lai lịch"Nguyệt quang tộc"[1] thâm hậu, bình thường chỉ có cô ăn chực phần của người khác, hôm nay chi nhiều tiền như vậy cũng hiếm thấy.

"Hì hì, thật ra mời ăn cơm chỉ là nguyên nhân thứ nhất, quan trọng là em muốn biết tin đồn của bộ phận quan hệ xã hội. A a a, chị Tình giúp em thỏa mãn lòng hiếu kỳ đi mà." Lâm Kiều Kiều chắp hai tay thành hình chữ thập, cười to lấy lòng cô.

"Có tin đồn gì hay ho đâu." Giản Tình cảm thấy điều phiền muộn nhất của mình chính là những tin đồn khác xa sự thật. Bình thường cô đã không thích nghe, giờ lại càng không muốn kể cho Tiểu Lâm.

"Ai da, Bạch Lị Lị muốn chị qua bên đó, nhất định không có ý tốt. Em còn nghe trưởng phòng nói chị sang bên đấy luôn phải làm tăng ca, có đúng vậy không? Chị Tình, chị nói em nghe chút đi mà."

Giản Tình định mở miệng, cảnh tượng vừa rồi ở cửa công ty lại hiện lên trong đầu. Giờ lòng cô rất rối rắm, có nhiều chuyện cô không muốn nói cho Phương Khiêm nghe vì sợ anh lo lắng, phải để ở trong lòng quả thật rất khó chịu. Liệu Lâm Kiều Kiều có phải là đối tượng tốt để bộc bạch không?

"Chị Tình à…" Tiểu Lâm lắc lắc tay cô nũng nịu.

"Ăn cơm trước đã, ăn xong chị sẽ nói em nghe." Cuối cùng, Giản Tình vẫn phải thỏa hiệp.

"Vâng, vậy chúng ta mau ăn cơm thôi!"

Một bữa cơm Giản Tình cùng Tiểu Lâm ăn trong khoảng một tiếng đồng hồ. Tuy rằng Tiểu Lâm lanh lợi không phải là đối tượng tốt để tâm sự, nhưng nhìn phản ứng tinh quái của cô bé, tâm trạng quả thật tốt lên rất nhiều.

Khi nghe đến việc xảy ra tại cửa công ty, Tiểu Lâm không nhịn được thở dài một cái, "Ông trời ơi, đây là vở kịch ngôn tình cẩu huyết[2] ư? Sao lại vừa khéo như vậy!"

Giản Tình cười khổ, "Chính là vừa khéo như vậy."

"Vậy phải làm thế nào bây giờ, Phương boss hẳn là tức chết mất rồi."

"Chị cũng không biết, nghe giọng điệu của anh ấy không giống như đang tức giận."

"Chị Tần vẫn nói Phương boss là quỷ hẹp hòi, em cảm thấy anh ấy nhìn thấy cảnh đấy nhất định sẽ tức giận, nhưng anh ấy thương chị như vậy, hẳn sẽ tức tên Lý quỷ quái kia chứ không giận chị đâu!" Tiểu Lâm đưa ra kết luận cuối cùng, tuy rằng không phải sâu sắc nhưng Giản Tình vẫn được an ủi ít nhiều.

Thời gian nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua, hai người lúc này mới chia tay trở về văn phòng làm việc của mình.

Tiểu Lâm ngâm nga trở về nơi làm việc, thấy mọi người trong văn phòng đến chưa nhiều lắm, bèn cầm điện thoại đi thẳng đến góc cầu thang yên tĩnh.

Thuận tay nhấn số trên bàn phím điện thoại, đối phương vừa tiếp máy, cô liền nói khẽ: "Vâng… Phương boss, việc anh giao, tôi đã nghe được… Là thế này…"

Sau đó, Tiểu Lâm lanh lợi lập tức hóa thân thành nữ điệp viên 007, báo cáo ngọn ngành thông tin tình báo mình thu thập được cho Phương boss nghe. Đừng trách cô không nghĩa khí, không nguyên tắc bán đứng Giản Tình, mà vì sức hấp dẫn của Phương boss quá lớn, cô không cự tuyệt nổi yêu cầu của anh.

Thế nhưng khi kết thúc báo cáo, cô vẫn không quên nhắc nhở anh một việc rất quan trọng, "Boss, tiền cơm trưa anh không được quên trả cho tôi đâu đấy!"

[1] Nguyệt quang tộc (– Ánh trăng tộc – Moonlite): thuật ngữ Internet của dân mạng TQ, chỉ những người một tháng kiếm được bao nhiêu là tiêu hết bấy nhiêu, đồng thời cũng chỉ những người thu nhập một tháng không nhiều, tiền kiếm được chỉ có thể dùng vào việc sinh hoạt của cá nhân.

[2] Cẩu huyết: chỉ những tình tiết cũ, lặp lại, hay gặp trong tiểu thuyết ngôn tình hoặc trong phim truyền hình.

Chương 20: Boss tức giận

Trong căn phòng rộng một trăm mét vuông, ngoại trừ tiếng đánh máy và tiếng nói chuyện bị âm thanh ầm ĩ của máy in cản trở thì không nghe được bất cứ tiếng gì khác. Thỉnh thoảng có những nhân viên đi qua đi lại như thi triển Lăng Ba Vi Bộ, nhẹ nhàng không một tiếng động. Mọi người phải thật cẩn thận, nguyên nhân là do Bạch Lị Lị vừa mới từ bên ngoài trở về.

Bình thường cho dù tâm trạng Bạch Lị Lị không tốt cũng sẽ không thể hiện bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng chiều nay Bạch trưởng phòng không biết uống nhầm thuốc gì, vừa bước vào văn phòng đã bắt đầu chửi mắng mọi người, nhìn thấy ai là quát người đó, từ việc phê bình thái độ công tác của cấp dưới, đến việc ăn mặc không ngay ngắn, rồi lại trang điểm không đẹp mắt. Vì những việc vặt vãnh không đáng kể này mà nhân viên trẻ đang thực tập trong văn phòng xém chút nữa bị cô mắng cho phát khóc.

Mọi người thấy tình hình căng thẳng đều khôi phục tinh thần, tập trung làm việc, đề phòng bất trắc xảy ra. Vì thế, trong văn phòng xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, bình thường những mỹ nữ vẫn thích đấu võ mồm giờ lại chăm chú ngồi trên bàn giấy. Cảnh tượng này đã lâu không thấy, nay xuất hiện cũng có phần thú vị.

Bởi vì chuyện xảy ra lúc trưa, cả buổi chiều Giản Tình ngồi ngẩn ngơ, xem một tập tài liệu đến nửa ngày. Cô ngồi yên không động đậy, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, , người nào tinh mắt vừa nhìn đã biết cô đang có tâm sự.

Mãi mới lấy lại tinh thần, ngồi trước máy tính đánh máy, nhưng khi gõ đến chữ "Phương", cô lại ngây người. Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Phương Khiêm trong điện thoại trưa nay, tâm trạng như lao tít lên mây xanh rồi tụt ngay xuống đất.

Cảm xúc lúc này vừa buồn khổ lại vừa uất ức, như lớp mây mù nặng trĩu, chèn ép đến nỗi không thở được, cô rất muốn khóc nhưng chỉ mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong. Gặp phải chuyện này, đâu phải vài giọt nước mắt là có thể giải quyết được. Điều này cô đã rút ra được từ khi đi học xa nhà.

Trên con đường trưởng thành, bề ngoài xinh đẹp đã gây không ít bất lợi cho cô. Thời còn là cô trò nhỏ ngây ngô, vì quá xinh xắn, cô rất khó kết bạn, các nữ sinh thường thích tụm năm tụm ba, nhưng cô luôn bị gạt ra bên ngoài. 

Hoàn thành xong chương trình học, bước ra ngoài xã hội, có vẻ ngoài xuất sắc, vượt qua mọi khó khăn thăng chức, bình hoa[1] – là đánh giá của hầu hết mọi người dành cho cô. Đến hôm nay, khi cô đã lên được chức trưởng ban, vẫn có rất nhiều người mỉa mai cô là bình hoa, dựa vào sắc đẹp để thăng tiến.

Trước khi vào Phương thị, cô cũng đã đi làm ở một số nơi với các chức vụ khác nhau, nhưng phần lớn đều bị "quấy rối tình dục" nên tạm rời cương vị công tác. Trải qua nhiều cay đắng khiến cho cô trở nên kiên cường hơn.

Nhưng sau này khi ở cùng với Phương Khiêm, cô cảm thấy mình thay đổi rất nhiều. Phương Khiêm yêu thương, chiều chuộng cô, kể cả trong cuộc sống hay công việc, nếu cô gặp khó khăn, anh luôn sử dụng uy quyền của mình để giúp cô, cho dù không thể trực tiếp ra mặt, nhưng anh luôn có biện pháp để sự việc được giải quyết một cách ổn thoả.

Có lẽ người đàn ông của cô quá lớn mạnh, làm cho cô luôn nghĩ anh là người thống trị cuộc sống của mọi người. Vì vậy khi cô thật sự gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên sẽ là nhờ vả anh, bằng không, sẽ không tự giác lựa chọn cách trốn tránh.

Bây giờ, gặp vấn đề bản thân không thể tự xử lý, bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật vô dụng.

Trong lúc cô đang ngẩn người suy nghĩ, một tờ giấy vo tròn chuẩn xác bay thẳng vào đỉnh đầu. Giản Tình nhíu mày xoa đầu, cầm lấy tờ giấy mở ra xem.

"Giản trưởng ban, cô ngơ ngẩn suy nghĩ gì thế? Mất tập trung như vậy, chẳng lẽ là đang suy nghĩ đến đàn ông nên phát dục ư?" Rõ ràng có người nhìn thấy cô hồn bay phách lạc, nên mới viết tờ giấy này để chế nhạo cô.

Giản Tình trừng mắt nhìn người đã vứt tờ giấy sang cho mình,tiện tay vẽ lên giấy cái đầu heo, đang muốn ném trả lại, đột nhiên thấy nét mặt cô gái kia thay đổi, động tác trên tay Giản Tình hơi ngừng lại, lập tức nghe thấy phía sau có người lạnh lùng nói: "Giản trưởng ban, tất cả mọi người đều đang tập trung làm việc, còn cô thì lại rảnh rỗi ngồi đây chơi đùa."

Giản Tình nhanh chóng quay đầu, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Lị Lị, nhìn ánh mắt của cô ta vô cùng sắc bén, dường như hai người được ông trời sinh ra làm kẻ thù không đội trời chung.

"Tôi không hề chơi đùa, Bạch trưởng phòng hiểu lầm rồi." Giản Tình khẽ mím môi giải thích, trong lòng lại ai oán. Ngày hôm nay cô chẳng gặp được việc gì tốt đẹp cả.

"Không chơi đùa? Thế đây là cái gì?" Bạch Lị Lị đoạt lấy tờ giấy trong tay Giản Tình, vẫy vẫy trước mặt cô, nhìn thấy trên tờ giấy viết gì, Bạch Lị Lị càng cười dữ tợn hơn, "Giản trưởng ban, cô thân là người quản lý nhân viên, là người đi đầu mà trong giờ làm việc lại có hành vi như vậy, cô không thấy xấu hổ sao? Bộ phận quan hệ xã hội chúng tôi nhờ cô đến giúp đỡ chứ không mời cô đến để vui chơi, chẳng lẽ những người trong bộ phận của cô đều làm việc với thái độ này ở công ty sao?"

Lời nói của Bạch Lị Lị làm cả văn phòng lặng ngắt như tờ, người người mím môi, cúi đầu không dám lên tiếng, còn cô gái vừa rồi ném tờ giấy cho Giản Tình, khuôn mặt càng ngày càng ửng đỏ.

Tất cả mọi người đều biết tính tình Bạch Lị Lị không tốt, nhưng vì luôn muốn duy trì hình tượng thục nữ thanh nhã trong mắt mọi nhân viên trong công ty nên rất ít khi thay đổi sắc mặt ở trước nhân viên. Đột nhiên cô bây giờ lại chanh chua như vậy làm cho các nhân viên nữ cảm thấy sợ hãi.

Giản Tình nghe Bạch Lị Lị nói xong, khuôn mặt tái xanh khẽ nở nụ cười, cô mím môi, "Bạch trưởng phòng, vừa rồi đang làm việc mà phân tâm, quả thật là tôi không đúng, tôi sẵn sàng xin lỗi, nhưng cô không thể vơ đũa cả nắm như vậy được."

"Hừ, chẳng lẽ tôi nói sai à! Điều kiện của cô như vậy cũng có thể lên làm trưởng ban, tôi đang rất nghi ngờ năng lực của bộ phận thị trường đây." Mấy ngày nay đều cảm thấy ghen tị oán hận, rốt cục bây giờ cũng có cái cớ để phát tiết, Bạch Lị Lị sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Từ nhỏ đến lớn, Bạch Lị Lị trời sinh có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Lúc nhỏ học nghiên cứu sinh, cô luôn ở trong tốp những nữ sinh ưu tú nhất, thành tích tốt, dung mạo tốt, tại sao lúc quay về lại không được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay để yêu thương?

Lúc ra trường tìm việc, dựa vào chính năng lực của mình, cô cũng nhanh chóng trở thành trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội. Ở công ty, ai cũng biết Bạch Lị Lị là một cô gái xuất sắc.

Lần đầu tiên cô cảm thấy thất bại, là khi các nhân viên nam bình chọn cô đứng thứ hai trong danh sách thập đại mỹ nữ của công ty. Khi cô biết rằng mình bị thất bại bởi một người chưa từng gặp mặt, quả thật cô đã rất tức giận. Hôm đó tan tầm, cô không nhịn được âm thầm đi xem mặt người đó ở bộ phận thị trường. Đúng là không tồi, vừa nhìn thấy Giản Tình, mầm mống ghen tỵ liền xuất hiện, mọc rễ nảy mầm ở một góc trong lòng cô.

Lần trước ngẫu nhiên gặp ở cửa hàng quần áo, rồi ở dạ hội đêm Nô-en, Giản Tình càng ngày càng đẹp động lòng người, cô cũng càng ngày càng oán hận hơn. Dựa vào cái gì mà một trưởng phòng như cô lại thất bại bởi một trưởng ban nhỏ bé, ngay cả bạn trai Cao Nguyên của cô khi tham gia dạ hội xong cũng xúc động nói, "Giản Tình quả nhiên là một đại mỹ nhân." Vì câu nói vô tư này của anh, bọn họ đã xảy ra chiến tranh lạnh một tuần, đến tận bây giờ Cao Nguyên vẫn chưa tới tìm cô để xin lỗi.

Dùng biện pháp điều Giản Tình đến đây, bắt cô làm tăng ca, khiến cô mệt nhọc, nhìn cô từ sáng tới tối tất bật làm việc xung quanh mình, sự ghen tỵ mãnh liệt trong lòng mới có thể thoáng giảm bớt. Cô gái đáng ghét này, cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến Giản Tình bị đuổi khỏi Phương thị mới được.

Hôm nay bắt được nhược điểm của cô, Bạch Lị Lị đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.

Lúc này, người nào ngu dốt nhất cũng có thể nhìn ra Bạch Lị Lị đang cố ý làm khó Giản Tình. Nói ra những lời khó nghe như vậy, ai nghe trong lòng cũng đều thấy không thoải mái.

Giản Tình cũng không phải ngoại lệ, nghe Bạch Lị Lị nói xong, cô thật sự tức giận, "Bạch trưởng phòng, thân là một người gương mẫu, cô không biết mình nói như vậy là quá chanh chua sao?"

Bạch Lị Lị bị cô lên án, lập tức trừng lớn mắt, lạnh lùng cười: "Bình thường cô luôn im ỉm, không ngờ bản lĩnh tranh cãi cũng rất lợi hại. Là do cô sai, không thể trách tôi chanh chua được."

"Tôi làm sai, tôi cũng đã xin lỗi rồi. Bạch trưởng phòng cứ tiếp tục như vậy sẽ bị người khác chê cười đấy."

"Giản Tình, một trưởng ban nhỏ như cô cũng dám đứng ở đây ăn nói ngang ngược, có tin tôi sẽ khiến cho công ty đuổi việc cô không?"

Tình hình phát triển đến mức này đã có phần không kiềm chế được. Hai người cãi nhau, nghiễm nhiên lệch khỏi chủ đề công việc, mà dáng vẻ của Bạch Lị Lị giống hệt những người đàn bà chanh chua hay chửi bóng gió.

Giản Tình nhếch miệng cười: "Có đuổi việc tôi hay không cũng đâu đến lượt cô quyết định, hơn nữa người đang giương oai ở đây không phải tôi, mà là cô. Xin Bạch trưởng phòng hãy tự trọng một chút."

Đối diện với gương mặt trước sau vẫn bình tĩnh của Giản Tình, Bạch Lị Lị sớm mất đi lý trí, "Tôi ở đây giương oai? Được, bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là giương oai." Bạch Lị Lị vừa nói xong, nhanh chóng bước đến gần,vung tay tát thẳng vào má trái của Giản Tình.

"Bốp…"

Một âm thanh vang vọng làm hô hấp của mọi người trở nên khó khăn, Giản Tình chưa kịp chuẩn bị tâm lý, đã bị cô ta cho một bạt tai. Một tay cô ôm mặt, khó tin mở to mắt, "Bạch Lị Lị, cô đừng có quá đáng!"

Bạch Lị Lị cũng bị hành vi của chính mình làm cho hoảng sợ, dù sao tát Giản Tình được một cái cô cũng cảm thấy trong lòng vui sướng lạ thường. Đang lúc đắc ý, lại cảm thấy mặt mình bỏng rát, "Bốp" một tiếng, âm thanh này lại vang lên.

Lúc này người tát là Giản Tình, còn người bị tát, đương nhiên là Bạch Lị Lị kiêu ngạo. Giản Tình lạnh lùng nói: "Đừng kinh ngạc, cái tát này là trả lại cho cô."

Tình hình tiếp theo, chỉ có thể dùng từ rối loạn để hình dung. Người vừa bị ăn tát nằm đè lên cô, Bạch Lị Lị không cam lòng bị Giản Tình đánh trả, định đè lên người Giản Tình để đánh cô, nhưng Giản Tình đã sớm có phòng bị, ra sức đẩy cô làm Bạch Lị Lị nháy mắt ngã chổng vó.

Thế này thì hay rồi, quần áo xộc xệch, tóc cũng rối tung, trang sức rơi đầy xuống sàn. Cuộc chiến của phụ nữ, độ sát thương không thể khinh thường.

Mọi người ai nấy đều bó tay, đồng loạt xông lên khuyên can, lôi lôi, kéo kéo, văn phòng một trăm mét vuông lập tức loạn hết cả lên.

"Các cô đang làm gì?" Một giọng nói nghiêm khắc từ cửa văn phòng truyền vào.

Mọi người đang đấu tranh quyết liệt, khi nghe thấy âm thanh này đều lập tức dừng lại, nhìn ra cửa. Không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã đầy người, có trưởng phòng, quản lí, còn có một số nhân viên đi ngang qua đứng lại xem.

Còn người vừa mới lên tiếng khiển trách các cô, chính là người đang đứng ở trung tâm, Phương Khiêm – đại boss của công ty.

Ánh mắt Phương Khiêm lạnh lùng liếc qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở hai nhân vật chính, "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa rồi mọi người đang ở trong phòng họp, một quản lý nhận được điện thoại, liền lo lắng đứng dậy rời đi, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ rằng ở trong công ty lại có người đánh nhau. Phương Khiêm vừa nghe tin tức này thì cảm thấy lo lắng. Cô gái nhỏ của anh đang ở bộ phận quan hệ xã hội, không lẽ cô đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ vậy, Phương Khiêm cũng đứng ngồi không yên, vừa chạy vừa vung tay cho mọi người tan họp, còn mình thì chạy theo vị quản lý kia xuống dưới. Khi chạy tới bộ phận quan hệ xã hội, nhìn thấy cảnh tượng này, anh lập tức toát mồ hôi lạnh, không tin được cô gái nhỏ của anh luôn luôn hiền lành lại có thể đánh nhau như vậy.

Khí thế của Phương Khiêm cũng không phải bình thường, nhìn anh đứng ở giữa văn phòng, những người khác lập tức nao núng cúi đầu, không ai dám quan sát sắc mặt của anh.

Giản Tình bắt đầu sửa sang lại quần áo, nhìn thấy Phương Khiêm xuất hiện, trong lòng không khỏi thở dài

Phương Khiêm quan sát cô, thấy má trái của cô hơi hơi sưng đỏ, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, tầm mắt chiếu thẳng vào Bạch Lị Lị: "Bạch trưởng phòng, cô giải thích sao về chuyện này?"

Bạch Lị Lị nghe thấy Phương boss bảo cô giải thích trước, đắc ý lườm Giản Tình: "Boss, cô ta mắc lỗi trong khi làm việc, tôi mới nhắc nhở có một câu, cô ta đã cãi lại.Tôi nhất thời tức giận mới xảy ra xung đột với cô ta." Bạch Lị Lị nghĩ rằng mình là trưởng phòng, cho dù có mắc sai lầm gì, tổng giám đốc cũng sẽ không làm khó cô trước mặt mọi người, vì thế mới can đảm tố cáo tội lỗi của Giản Tình, đổi trắng thay đen.

Ở đây phần đông người chứng kiến nghe thấy cô nói như vậy đều trừng to mắt, nhưng ngại cô ta là trưởng phòng, nên chỉ có thể giận mà không dám nói gì, nhiều nhất trong lòng cũng chỉ dám cầu nguyện cho Giản Tình.

Phương Khiêm nghe cô ta nói, nét mặt không chút thay đổi, hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Là ai ra tay trước?"

Bạch Lị Lị nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, lập tức sởn tóc gáy: "Bởi vì cô ta ăn nói rất khó nghe, tôi nhất thời không nhịn được, nên…."

"Không phải. . ." Không gian im ắng, đột nhiên có người lớn tiếng nói, "Mọi việc không phải như Bạch trưởng phòng nói."

Mọi người quay lại nhìn người vừa nói, nhận ra người này chính là cô gái vừa mới ném tờ giấy vào đầu Giản Tình. Nhìn thấy cô dám dũng cảm đứng ra, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Phương Khiêm nhíu mày, hỏi cô gái kia: "Vậy đã có chuyện gì xảy ra? Cô nói cho tôi nghe."

Cô gái liền dũng cảm, thuật lại mọi việc từ đầu đến cuối cho Phương Khiêm nghe, cuối cùng còn chốt một câu, "Nếu Phương boss không tin, có thể hỏi lại những người khác."

Bạch Lị Lị lúc này mới ý thức được tình hình không thuận lợi, cuống quýt thanh minh với Phương Khiêm: "Tổng giám đốc, mọi việc không phải như cô ta nói đâu, anh đừng tin."

Giản Tình đứng ở một bên, từ đầu đến cuối chỉ im lặng, chuyện xảy ra thật khôi hài. Vừa rồi nếu mình cố gắng nhịn một chút, không tranh cãi với Bạch Lị Lị, có lẽ mọi chuyện sẽ không thành thế này, cũng sẽ không làm kinh động tới Phương Khiêm. Bây giờ Phương Khiêm đã nhúng tay vào, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Phương Khiêm nhếch miệng, tuy rằng lộ ra nét cười nhợt nhạt, nhưng lại mang đầy vẻ nực cười, anh thản nhiên nói: " Sở dĩ công ty thiết lập bộ phận quan hệ xã hội, mục đích là để bảo vệ cho hình tượng của công ty. Hôm nay xảy ra chuyện này, vẫn phải chú trọng đến hình tượng của bộ quan hệ xã hội. Tôi không quan tâm ai đúng ai sai, thân là trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội – Bạch Lị Lị – cô không biết đây là trách nhiệm của cô sao? Thật sự tôi cảm thấy rất thất vọng trước hành động của cô!"

Nghe Phương Khiêm nói xong, Bạch Lị Lị cảm giác như mình đang rơi xuống hố băng. Cô gặp ảo giác ư? Tại sao từ khi Phương boss đến đây chỉ nhắm vào mình cô? Còn Giản Tình ở kia, tại sao anh không chất vấn tới nửa câu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha…, Tiểu Tình cũng đánh nhau, hình tượng đẹp trong mắt mọi người có sụp đổ không? ~\(≧▽≦)/~

[1]: Bình hoa:

Nghĩa đen: Bình hoa có bề ngoài bóng loáng, điêu khắc tinh xảo, và thường có hình dáng chữ S cong cong, ở đây bình hoa ám chỉ những người con gái có dáng người ma quỷ, dung nhan xinh đẹp, làn da trắng mịn.

Nghĩa bóng: Bình hoa tuy đẹp nhưng rất dễ vỡ, ám chỉ người con gái xinh đẹp nhưng không có đầu óc, bất tài vô dụng.

Chương 21: Boss tức giận

Trong lòng Bạch Lị Lị vừa nghi ngờ vừa sợ hãi.

Buổi sáng lúc họp các trưởng phòng, Phương Khiêm gây khó dễ cho cô ngay tại hội nghị, chỉ trích nặng nề công tác gần đây của phòng quan hệ xã hội, ám chỉ cô không xứng là trưởng phòng, làm cô khó xử trước mặt mọi người, khiến cho tâm trạng hôm nay của cô u uất như bị mây đen dày đặc bao phủ.

Hơn nữa buổi sáng cô vừa bị Phương Khiêm gây khó dễ, bây giờ lại bị anh đến bắt lỗi, lúc này sợ rằng hình tượng của mình trong tâm trí anh đã có nguy cơ bị lung lay.

Tuy đã lâm vào tình trạng rất xấu nhưng với tính tình ngang bướng, cô vẫn không chịu thua mà phản bác lại: "Tổng giám đốc, nếu không phải cô ấy khiêu khích trước, tôi cũng sẽ không nhất thời mất đi lý trí."

"Khiêu khích?!" Phương Khiêm nhướn mày, khóe mắt khẽ lướt qua Giản Tình đang ở bên cạnh, cười nhạt nói: "Bạch Lị Lị, việc đánh nhau này khá nghiêm trọng, tôi sẽ không vội vàng đưa ra quyết định, tất cả đều chờ mở hội nghị trưởng phòng lần sau rồi xử lý. Tuy nhiên, bây giờ tôi rất hứng thú muốn nghe ân oán của các cô."

Tất cả mọi người đều hoảng sợ trước thái độ tích cực bất ngờ của Phương Khiêm. Phương boss trăm công nghìn việc sao lại có hứng thú với ân oán của hai cô gái? Việc này thật bất thường! Thế này không phải có phần quá tọc mạch ư?

Giản Tình nghe lời Phương Khiêm nói, khẽ dậm chân, thầm nghĩ nếu để mặc anh tiếp tục đặt câu hỏi như vậy, chắc chắn sẽ làm mọi người nảy sinh nghi ngờ về quan hệ của bọn họ. Cô nhất thời nóng vội, liền mở miệng trước: "Tổng giám đốc, tôi và Bạch trưởng phòng mặc dù có chút hiểu lầm, nhưng không hề có ân oán gì cả. Trước khi đến hỗ trợ phòng quan hệ xã hội, thật ra tôi và Bạch trưởng phòng cũng không quen biết."

Nghe Giản Tình giải thích, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng sang Bạch Lị Lị, bắt đầu hoài nghi lời nói của Bạch Lị Lị.

Bạch Lị Lị bị cô nói như vậy, một chút mặt mũi còn lại cũng mất hết, trong lòng thầm nghĩ một trưởng ban nho nhỏ như Giản Tình mà cũng dám làm mình mất mặt trước nhiều người như vậy, thù này xem như đã kết. Cô càng tức giận nói to: "Giản Tình, cô đừng ra vẻ vô tội, đừng tưởng rằng mọi người không biết những việc cô đã làm, cô…"

"Đủ rồi! Có gì muốn nói thì vào trong văn phòng nói, sợ nơi này ít người chứng kiến quá hay sao? " Phương Khiêm tức giận cắt ngang lời nói của Bạch Lị Lị, nghiêm khắc liếc nhìn cô ta, "Cả hai người các cô theo tôi vào trong."

Đại boss vừa nói xong liền dẫn đầu đi vào văn phòng Bạch Lị Lị. Một quản lí cũng muốn theo chân bọn họ vào, nhưng lại bị Phương Khiêm khéo léo ngăn cản, "Đường quản lí, anh chỉ đạo mọi người dọn dẹp qua nơi này đi."

Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, Đường quản lí cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng chỉ đạo mọi người sửa sang lại văn phòng.

Đường quản lí có quen biết Cao Nguyên, bình thường cũng hay chiếu cố tới Bạch Lị Lị. Anh không ngờ rằng hôm nay Bạch Lị Lị không những không khống chế được làm loạn trong văn phòng, mà còn bị tổng giám đốc bắt gặp ngay tại hiện trường. Trong trường hợp này, cho dù Đường quản lí có lòng giải vây cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Xem ra nên báo lại cho Cao Nguyên để hắn quay về cứu bạn gái mình, nhưng mà lúc này Cao Nguyên đang ở bên ngoài, có lẽ không thể về kịp. Nghĩ đến đây, Đường quản lí chỉ có thể thở dài, theo như thái độ vừa rồi của Phương boss, lúc này Bạch Lị Lị chắc chắn gặp nguy hiểm .

Bạch Lị Lị là người yêu cái đẹp, văn phòng không chỉ là nơi tượng trưng cho quyền lực mà còn là nơi tốt nhất để thể hiện thẩm mỹ cá nhân của cô, vì vậy Bạch Lị Lị bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho nó. Có thể nói rằng bất cứ người nào đi vào văn phòng cô cũng đều thích thú với không gian vừa hiện đại nhưng lại không mất đi sự ấm áp.

Tuy nhiên lúc này, văn phòng xinh đẹp lại bị bao phủ bởi một luồng không khí hiu quạnh. Qua sự cố hôm nay, văn phòng có phải đổi chủ hay không còn chưa biết.

Phương Khiêm ngồi trên ghế sô-pha, vắt chân, hai tay khoanh trước ngực, lưng dựa vào ghế ung dung nhìn hai người bên cạnh: "Nói đi, vì sao lại đánh nhau?"

Giản Tình vẫn im lặng như trước, ánh mắt uất ức nhìn về phía Phương Khiêm. Ánh mắt lườm anh cộng thêm nửa bên mặt bị sưng phù, hiệu quả thật rõ rệt!

Kỳ thật việc Phương boss muốn làm nhất không phải tìm hiểu ân oán của hai người, cũng không phải xử lý Bạch Lị Lị như thế nào, mà là ôm chặt cô gái nhỏ đang uất ức kia vào trong lòng, thấp giọng dỗ dành, dịu dàng cưng nựng .

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô bị người ta đánh ở chính địa bàn của mình, ngực anh lại tràn ngập tức giận, giống như đám mây hình nấm hình thành sau khi bom nguyên tử nổ mạnh, chỉ hận không thể cho cô gái họ Bạch này một cái bạt tai.

"Tổng giám đốc, tuy rằng lúc trước tôi và Giản Tình không có xung đột gì, nhưng thật sự tôi không quen nhìn cô ấy làm những chuyện đáng chê trách. Là trưởng phòng quan hệ xã hội của công ty, tôi phải có trách nhiệm phê bình những nhân viên phẩm đức không đứng đắn!" Bạch Lị Lị trở lại bàn của mình, cảm xúc ổn định trở lại, nói rành mạch một hơi.

"Phẩm đức không đứng đắn?" Phương Khiêm nhíu mày, nụ cười bỗng nhiên thâm sâu thêm vài phần, anh cảm thấy hứng thú hỏi lại: "Bạch Lị Lị, cô có thể giải thích rõ ràng hơn không? Như thế nào gọi là phẩm đức không đứng đắn?" Cô gái của anh có phẩm đức gì chẳng lẽ anh còn không biết. Phẩm đức không đứng đắn, Bạch Lị Lị đang kể chuyện cười thế giới sao?

Bạch Lị Lị thấy Giản Tình nghiêm mặt không hé răng, thái độ càng thêm rắn chắc, quyết không nương tay: "Mọi người đều biết cô ta chưa kết hôn cũng không có bạn trai, tiền lương chỉ có mấy ngàn tệ , nhưng lúc trước khi gặp ở cửa hàng chính mắt tôi đã thấy cô ta cầm card mua quần áo trên vạn tệ, chẳng biết cô ta dùng cách gì để có số tiền đó! Mà trước đấy tại tiệc cưới của đồng nghiệp cô ta lại dùng thủ đoạn đùa giỡn để tiếp cận anh và Viên quản lý. Người lòng dạ giả dối như vậy mà còn ở lại thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty chúng ta!"

Bạch Lị Lị dõng dạc nói xong lời cuối cùng, lòng tràn đầy căm phẫn, giống như nếu công ty không đuổi việc Giản Tình, thì cô ta sẽ vứt ngay danh dự của mình vào bãi rác. Giọng điệu kia, vẻ mặt kia làm cho người ta nhìn thấy cũng rùng mình.

Giản Tình sau khi nghe được thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận không chịu nổi, lập tức đứng vụt lên, "Bạch Lị Lị, rõ ràng cô đang nói xấu tôi!"

Bạch Lị Lị nhìn bộ dáng hổn hển của Giản Tình, lửa giận lại nổi lên, lạnh lùng độp lại, "Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm."

"Ha ha, nói hay lắm!" Phương Khiêm lúc này cũng giận dữ đến bật cười, còn vỗ vỗ tay, "Bạch Lị Lị, tôi không thể không thừa nhận, tài ăn nói của cô quả thật thích hợp làm trưởng phòng quan hệ xã hội."

Hai cô gái đều giật mình trước phản ứng kỳ dị của Phương Khiêm, đồng loạt quay sang nhìn anh. Phương Khiêm đứng dậy, thong thả bước đến trước mặt Bạch Lị Lị, đôi mắt đen thẳm sáng ngời, khóe miệng lộ rõ nụ cười, nhưng nụ cười này lại mang theo hơi thở nguy hiểm làm cho người ta lạnh xương sống .

"Bạch Lị Lị, nãy giờ cô nói đủ thứ chuyện, nguyên nhân chính là cô muốn gây khó dễ cho Giản Tình?" Giọng nói âm u, lạnh lùng, khi đọc ra hai chữ Giản Tình lại lộ ra thái độ vô cùng thân thiết, trân trọng.

Bạch Lị Lị bị giọng nói dễ nghe của anh mê hoặc, nhìn thấy ánh mắt anh thì không khỏi ngẩn người, vô ý thức gật đầu.

Thấy cô gật đầu, nụ cười Phương Khiêm càng trở nên nguy hiểm, anh tiện tay lấy cái ví tiền, mở ra rút lấy thẻ card quơ quơ trước mặt cô, cười hỏi: "Cô cảm thấy với thân phận của tôi, dùng card có vấn đề gì không?"

Bạch Lị Lị không rõ cho nên chỉ có thể lắc đầu giống như con rối gỗ.

Phương Khiêm vừa lòng gật đầu, lại tiện tay đem card bỏ vào trong, tay mân mê ví, tiếp tục cười hỏi: "Vậy cô cảm thấy tôi làm card phụ cho người yêu tôi, có vấn đề gì không ?"

Bạch Lị Lị tiếp tục lắc đầu.

"Vậy người yêu tôi cầm card phụ của tôi, mua quần áo cho tôi, thì có thể gọi là phẩm đức không đứng đắn được không?" Nụ cười của Phương Khiêm lúc này chỉ có thể dùng hai chữ "mê hoặc" để hình dung .

Bạch Lị Lị đồng thời lắc đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Chẳng phải bọn họ đang thảo luận về phẩm đức Giản Tình ư? Tại sao Phương boss lại đột nhiên nói đến người yêu của anh ấy? Anh ấy có người yêu khi nào, sao không có ai biết!

Đợi chút, Giản Tình dùng card mua quần áo, người yêu anh dùng card mua quần áo cho anh…

Đột nhiên Bạch Lị Lị trừng lớn mắt, đứng bật dậy, sắc mặt giống như thấy quỷ, vô cùng hoảng sợ nhìn Phương Khiêm, lại nhìn sang Giản Tình: "Cô… hai người…" Thanh âm phát ra run lẩy bẩy.

Bạch Lị Lị luôn là người thông minh, từ giọng điệu Phương Khiêm lúc này đến vẻ mặt và sự thiên vị ngay từ đầu của anh đối với hành động của Giản Tình, làm cho cô nhất thời ngộ ra một chuyện tàn nhẫn nhất cũng bi thương nhất – hai người bọn họ là một đôi!

Phương Khiêm và Giản Tình, lại có thể là một đôi! Sự thật làm cho Bạch Lị Lị cảm thấy choáng váng.

Khó trách lúc trước khi nhìn anh mặc áo gió, cô có cảm giác quen mắt, khó trách lúc ở dạ hội Nô-en, anh lại dùng ánh mắt nồng nhiệt như vậy nhìn Giản Tình – những dấu hiệu này thật ra chỉ cần quan sát cẩn thận là có thể phát hiện bí ẩn sâu xa trong đó. Mọi người đều bị thân phận cách biệt của bọn họ che mắt, dĩ nhiên sẽ không đem hai người bọn họ ghép thành một đôi.

Phương Khiêm nhìn thấy cô gái đáng thương bị mình dọa đến xanh mặt, không nhịn được mỉm cười: "Nhìn bộ dáng trưởng phòng chắc đã đoán ra quan hệ của tôi và Giản Tình, có thể đoán được là tốt, hiện tại đã đến thời điểm tính sổ rồi."

Vừa rồi Giản Tình cũng bị hành vi Phương Khiêm làm cho ngây người, giờ phục hồi lại tinh thần, mới hiểu được anh đã đem quan hệ hai người nói cho Bạch Lị Lị. Cô bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng kéo tay áo của Phương Khiêm, thấp giọng nói: "Có chừng có mực thôi, cô ấy đã bị anh dọa rồi."

"Nếu cô ấy sớm biết rằng nên có chừng có mực đối với em thì chuyện cũng không đến mức này." Lúc Phương Khiêm nói lời này, hiển nhiên là vẫn chưa nguôi giận.

Ở trên thương trường, Phương Khiêm được công nhận vì có khí phách của người thành đạt, không tính toán chi li với người khác, dù người ta làm sai cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Những người làm ăn cùng anh đều đánh giá anh rất cao, nhưng chắc không ai ngờ là cùng một người như vậy khi xử lý chuyện tình yêu của mình lại keo kiệt đến cực đoan, xoi mói. Cô gái mà anh yêu tuyệt đối là tốt đẹp nhất, là độc nhất vô nhị, nếu anh có đủ khả năng chắc chắn anh sẽ nguyện ý yêu chiều cô ấy lên tận mây xanh.

Với tính cách này của anh, vụ náo loạn mà Bạch Lị Lị gây ra hôm nay đã vượt qua mức giới hạn mà anh có thể tha thứ, không đánh người tại trận là anh đã nể tình lắm rồi!

Giản Tình không khuyên được anh, cũng không thèm lên tiếng nữa, dù sao vừa rồi Bạch Lị Lị cũng làm cô tức muốn chết, bây giờ bạn trai cô vì cô ra mặt, nếu cô ngăn cản có khi lại bị coi là kiêu căng.

"Bạch Lị Lị, vừa rồi cô nhắc tới chuyện ở tiệc cưới, tôi đoán rằng tin đồn ở tiệc cưới là từ phòng quan hệ xã hội các cô truyền ra công ty, những lời điên khùng sau đêm tiệc Nô-en cũng là cô nói cho người ta biết. Cô nói xem cô thân là trưởng phòng một ngành, không lo công tác cho tốt, lại cả ngày đặt điều thị phi, người như vậy, tôi còn muốn để cô ở lại Phương thị sao? Lễ Nô-en qua đi, cô lợi dụng chức vị điều Giản Tình đến đây, mỗi ngày bắt cô ấy tăng ca, việc đó tôi có thể nhịn, nhưng không ngờ rằng hôm nay cô còn ra tay đánh người, cô có biết bây giờ tôi muốn làm gì nhất không? Chính là muốn bẻ gẫy cái tay đã đánh cô ấy của cô."

Người đàn ông lúc nào cũng phong độ, khiêm tốn nay lại lộ ra ánh mắt tàn ác trước mặt cô, hơn nữa còn nói ra những lời dọa chết người, Bạch Lị Lị cảm thấy mình như đang mơ, giấc mơ này là cơn ác mộng dị thường khủng bố nhất cô từng gặp!

Đúng, nhất định là cô đang nằm mơ, nếu không tại sao bạch mã hoàng tử của cô lại có người yêu chứ ? Hơn nữa tại sao hoàng tử lại không cưỡi bạch mã cao quý mà là bạo long tà ác hung tàn? Lúc này vương tử đang đứng trên bạo long, huy động vũ khí hướng về cô, nhất định đưa cô vào chỗ chết.

Nếu việc này là sự thật thì quả thật quá điên cuồng!

Sau khi ảo tưởng tan biến, Bạch Lị Lị vẫn nghe thấy giọng nói của Phương Khiêm tiếp tục vang lên: "Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô, nếu cô không ngu ngốc, kế tiếp nên làm gì, hẳn là không cần tôi chỉ dạy chứ."

Một lúc sau, Bạch Lị Lị dùng thanh âm yếu ớt nói: "Tôi sẽ đệ đơn xin từ chức."

Phương Khiêm nhíu mày, tâm trạng tốt lên, khẽ cười: "Không cần đệ đơn xin từ chức, giờ tôi phê chuẩn cho cô chào tạm biệt luôn."

Tiếp theo mọi người ở phòng quan hệ xã hội âm thầm tiễn bước trưởng phòng đại nhân xinh đẹp kiêu ngạo của bọn họ, bộ dáng cô vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng bóng dáng khi rời đi lại vội vàng hoảng sợ, giống như có ác long đuổi theo sau lưng.

Nửa đêm, ngồi trên sô-pha, dựa vào Phương Khiêm, Giản Tình vừa nhìn tivi vừa gọt hoa quả, nhớ đến cảnh tượng lúc sáng mà vẫn cảm thấy sợ hãi: "Sao anh lại phải dọa cô ấy như vậy, còn nói muốn bẻ gãy một bàn tay của cô ấy, nói như vậy em nghe thế nào cũng cảm thấy đó là lời nói của kẻ lưu manh."

Phương Khiêm cắn một miếng táo trong tay cô, nhìn vào nửa mặt sưng phù của cô, nhếch môi cười: "Đừng hoài nghi lời anh nói, lúc ấy đúng là anh muốn bẻ tay cô ấy thật."

Giản Tình mỉm cười, lòng dạ như tẩm mật ngọt ngào, nhưng nháy mắt lại có vẻ buồn rầu nói: "Lòng ghen tị của cô ấy thật sự lớn như vậy sao, còn tình nguyện vì nó mà thân bại danh liệt?"

Anh ôm lấy thân thể mềm mại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên ho hai tiếng, Giản Tình lập tức hỏi han: "Sao vậy?"

Phương Khiêm thở dài: "Lòng ghen tị của phụ nữ không thể xem thường , hơn nữa cô ấy cứ nhằm vào em như vậy có lẽ cũng có liên quan đến anh."

Giản Tình ngồi thẳng dậy, trừng lớn mắt, tò mò hỏi anh:"Có liên quan đến anh? Sao lại như vậy?"

"Trước khi quen em, cô ấy từng bóng gió đề nghị làm bạn gái của anh, bị anh từ chối. Đó là ở vũ hội ngày trước, vì Bạch Lị Lị là bạn nhảy của anh cho nên sau khi vũ hội kết thúc, anh tỏ vẻ lịch sự đưa cô ta về nhà, sau đó cô ta nói bóng gió cô ta đang ở một mình, hỏi anh có muốn đến chơi không. Là đàn ông thì lời mời rõ ràng như vậy, sao anh lại không hiểu."

Lúc chưa quen Giản Tình, anh cũng không ham thích việc lên giường với phụ nữ, yêu thương nhung nhớ lại càng không. Cũng chính từ đó anh và Bạch Lị Lị coi như có chút quen biết.

Có lẽ là vì nguyên nhân này nên Bạch Lị Lị mới ghen tị với cô gái của anh.

Giản Tình nghe anh giải thích xong, hiểu rõ gật đầu, lập tức giảo hoạt cười: "Vậy anh cho em danh sách những người giống Bạch Lị Lị tự động dâng mình cho anh , để em còn đề phòng, tránh sau này lại bị làm khó."

Phương Khiêm đương nhiên sẽ không đưa danh sách cho cô, mà trực tiếp dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô. Thật buồn cười, lời nói c hàm chứa lượng ghen tuông lớn như vậy, anh có điên mới đưa cô danh sách, việc cấp bách bây giờ đương nhiên phải tranh thủ thời gian.


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014