Candy Crush Saga Candy Crush Saga xếp những viên kẹo cùng màu để phá, hiệu ứng bắt mắt, hơn 100 level, hỗ trợ Java. Chi tiết » |
Chương 49: Kế hoạch của Văn Phương 3
Phòng trang trí cổ kính, trên trần treomột chiếc đèn kiểu cung đình, sơn đỏ. Trên giá gỗ lim đặt những gói tràtinh mĩ, bên kia là các loại dụng cụ pha trà. Bàn chạm khắc cổ kính.Trong không khí có tiếng nhạc dễ nghe.
Nhưng những cái đó Chu Thiến không cólòng nào thưởng thức. Toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào ngườiđàn ông thành thục, tao nhã ngồi đó.
Văn Phương nhìn hết những phản ứng của cô, mừng thầm, đi tới nói với người đàn ông kia:
- Tiền bối, ngại quá, bắt anh đợi lâu rồi
Trong lòng Chu Thiến dâng lên cỗ lửagiận, Văn Phương này lúc trước vẫn nhấn mạnh tình cảm đậm sâu của TốngThiệu Lâm và Kiều Tranh, giờ còn hẹn Kiều Tranh tới là có ý gì? Chẳng lẽ cô ta định giở trò gì? Cô đi tới, trong lòng hạ quyết tâm, bất kể cô ta định làm gì cũng quyết không thể để cô ta lôi Kiều Tranh xuống nước!
Kiều Tranh thấy hai người thì đứng dậychào hỏi. Hôm nay anh mặc bộ âu phục đậm màu, vào phòng đã cởi áo vest,giờ anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, caravat hoa đậm màu, cổ tay có cúc áobạc lóe sáng, cả người nhìn qua vừa cao nhã lại vừa thoải mái. Anh nhìnChu Thiến có phần hơi kinh dị, dường như không ngờ cô xuất hiện ở đây.
Anh nói:
- Không có, anh cũng vừa tớithôi. Văn Phương, lâu như vậy không ngờ em còn nhớ đàn anh khóa trênnày, còn hẹn anh đi uống trà
Văn Phương bị phong thái của anh mê hoặc, nhiều năm như vậy Kiều Tranh vẫn đẹp trai như năm nào! Nếu không phảivì Hi Thành, cô ta chẳng hi vọng gì bên cạnh Thiệu Lâm có người con trai xuất sắc như vậy. Năm đó, khi bọn họ hẹn hò, vẻ hạnh phúc của Thiệu Lâm khiến cô ta ghen tỵ đến phát cuồng! Vì sao chuyện tốt đều cho cô ấy?Nhưng vì đoạt lại Hi Thành nên đành vậy. Văn Phương cười:
- Sao em không nhớ được, lúc ấy em hay làm bóng đèn giữa anh và Thiệu Lâm, anh còn mời em ăn không ít đồ ngon.
Kiều Tranh nghe xong, vẻ mặt ôn hòa cóchút mất tự nhiên, nhất thời Chu Thiến cũng không biết làm thế nào, mọingười cùng yên lặng. Bên trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước chảy rócrách. Văn Phương rất hài lòng với điều này. Nó nói lên rằng Kiều Tranhvẫn còn tình cảm với Thiệu Lâm. Kế hoạch đã thành công một nửa, cũngkhông uổng cô tốn bao nhiêu tiền hối lộ thư ký của Kiều Tranh mới cóđược cuộc gặp này.
Nhưng không biết cảm giác của Thiệu Lâmthế nào? Người con trai ôn nhuận như nước này có thể khiến cô nhớ lạiđiều gì? Cô ta quay đầu nói với Chu Thiến:
- Thiệu Lâm, đây là đàn anh khóa trên Kiều Tranh, cậu có ấn tượng không?
Chu Thiến nhìn đôi mắt đầy âm mưu của cô ta, đột nhiên cười nói:
- Thì ra người cậu nhắc đến là Kiều tổng, trước đó chúng ta đã gặp qua rồi, đúng không Kiều tổng?
Cô nhìn Kiều Tranh, anh đang nhìn cô, hai mắt sâu không thấy đáy như có thiên ngôn vạn ngữ. Tim Chu Thiến khẽ run lên, vội quay đầu, âm thầm nhắc nhở bản thân, hôm nay tuyệt đối khôngđược thất thố!
Văn Phương ngẩn ra:
- Sao? Hai người từng gặp?
- Đúng vậy, bọn mình gặp trêntiệc rượu, sau đó cũng gặp nhau tình cờ một lần. Chẳng qua khi đó mìnhkhông biết lại là cùng trường.
Chu Thiến nói đầy thoải mái:
- Đều ngồi xuống đi, nếu đã học cùng trường thì cũng có nhiều chuyện để nói.
Ba người ngồi xuống rồi liền có một người mặc sườn xám màu xanh lục tiến vào pha trà cho bọn họ.
Văn Phương nhìn hai người nhưng không hềtìm được bất kì dấu vết ái muội gì. Hai người đều đã gặp, chẳng lẽ không xảy ra cái gì? Thiệu Lâm mất trí nhớ nhưng Kiều Tranh đâu có mất trínhớ. Năm đó anh ta yêu Thiệu Lâm như vậy, thậm chí vì cô mà bỏ qua cả cơ hội xuất ngoại. Chẳng lẽ gặp lại cô không tỏ chút gì sao?
Tình cảm của bọn họ chẳng nhẽ biến mất theo thời gian?
Người pha trà ngâm trà cho bọn họ, nhất thời chỉ nghe tiếng nước trà róc rách.
Văn Phương nhấp một ngụm, lại chuẩn bị diễn:
- Chúng ta cũng đã lâu không gặp. Khi còn đi học, thường xuyên ra ngoài ăn vặt, hai người ngồi cùng nhaukhông coi ai ra gì, anh một miếng, em một miếng, không biết bao nhiêungười đố kị mà chết! Còn…
Kiều Tranh nghe vậy, sắc mặt ảm đạm, anhrũ mắt nhìn xuống, tươi cười đầy chua sót. Chu Thiến nhìn mà vừa đaulòng lại vừa tức giận. Văn Phương này còn chưa dừng. Cô bình thản cắtlời:
- Văn Phương, đừng nhắc đếnchuyện tôi không nhớ! Hơn nữa, đã qua lâu như vậy, cô nói những cái nàyđể chúng tôi xấu hổ sao? Giờ chúng tôi ai cũng có cuộc sống riêng,chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa
Văn Phương cười gượng:
- Đúng vậy, đúng vậy, giờ nói cũng không hợp
Trong lòng cô ta vừa vội vừa tức, ThiệuLâm này, rõ ràng cô yêu Kiều Tranh như si như cuồng, sao có thể bìnhtĩnh như vậy. Chẳng lẽ, mất trí nhớ rồi, quên Kiều Tranh nên mới độnglòng với Hi Thành? Nhất định là vậy, Hi Thành nổi bật như vậy, động lòng với anh chẳng quá khó khăn.
Nhưng như vậy kế hoạch của cô ta chẳngphải là không thể thành công? Lòng Văn Phương vô cùng phẫn hận, độtnhiên cảm thấy Thiệu Lâm này thật khó nắm bắt, không còn là Tống ThiệuLâm mình có thể tùy ý đùa nghịch.
Không được, cô ta tuyệt đối không dễ dàng buông tay. Nếu Hi Thành đã hạ quyết tâm chia tay cô thì dù có đến dâydưa với anh cũng không được, thậm chí còn khiến anh tức giận. Lửa giậncủa anh cô không thể gánh vác được. Giờ hi vọng duy nhất chỉ là khiếncho Tống Thiệu Lâm không có tư cách làm con dâu nhà họ Triệu thì cô tamới có hi vọng. Nên làm thế nào? Nếu Thiệu Lâm không thể đánh bại thìchỉ có thể nhằm về phía Kiều Tranh.
Lúc này, Chu Thiến và Kiều Tranh đang nói chuyện phiếm, tán gẫu về cuộc sống ở nước ngoài của anh. Cô đang cốgằng thể hiện với bọn họ rằng: Cô quả thật không nhớ chuyện trước kia,hơn nữa cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Vất vả lắm cô mới nóiđược những lời tuyệt tình đó với Kiều Tranh, để anh hết hi vọng với Tống Thiệu Lâm, giờ há có thể để Văn Phương lại thổi bùng ngọn lửa tàn đó.
Kiều Tranh nói:
- Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, thật ra vẫn luôn muốn về, dù sao ở đây có bạn bè, người thân, gốc rễmình ở đây, sinh hoạt ở quê hương vẫn là thoải mái hơn.
Văn Phương:
- Nhưng nước Mỹ cũng rất tốt! Chế độ phúc lợi cũng tốt, nếu tôi có cơ hội định cư nước ngoài, nhất địnhkhông trở lại nữa! (Đây là ý kiến của Văn Phương, không phải của tácgiả). Tiền bối, anh ở chỗ nào tại Mỹ!
Chương 50: Chuyện cũ 1
iều Tranh thản nhiên trả lời:
- Đầu tiên anh ở ở Boston, sau ở New York.
Vẻ mặt Văn Phương hào hứng:
- Thành phố em muốn đến nhất là New York, ở đó phồn hoa, hiện đại lắm.
Cô nhìn Chu Thiến:
- Thiệu Lâm, cậu đến New York chưa?
Chu Thiến lắc đầu:
- Cho dù đã đến tôi cũng khôngnhớ rõ. Nhưng cũng chẳng sao, vừa khéo hôm qua Hi Thành hỏi tôi muốn đidu lịch ở đâu. Bởi vì tôi mất trí nhớ nên anh ấy nói đó coi như tuầntrăng mật khác. Nhưng tôi cảm thấy đi trong nước là được rồi, phong cảnh trong nước còn chưa thăm quan hết, cần gì vứt tiền cho người ta. Côcười đầy ngọt ngào.
Văn Phương đang cười đột nhiên cứng đơ,trong mắt hiện lên vẻ đố kị, hận không thể xé nát khuôn mặt hạnh phúccủa Chu Thiến. Bọn họ… tình cảm của bọn họ đã tốt đến thế sao?
Kiều Tranh thì chỉ hơi giật mình rồi bình tĩnh lại. Có lẽ, sự lựa chọn của cô không hề sai. Nếu khi đó cô chọnanh, rời bỏ gia đình, đi theo anh với hai bàn tay trắng, như vậy anh đãkhông phải là Kiều Tranh bây giờ mà cô cũng không được sống thoải máinhư vậy. Cô nói đúng, bọn họ chung quy là không hợp… Chỉ cần cô ấy sốngtốt, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, quá khứ không quan trọng… Anh khẽ thở dài, mắt nhìn Chu Thiến có sự thoải mái khó nói.
Chu Thiến nhìn thần sắc của anh tronglòng vừa vui lại vừa buồn. Vui là Kiều Tranh rốt cục có thể buông quákhứ nhưng buồn là nếu cô không thể trở về thân phận Chu Thiến thì khócòn cơ hội gặp gỡ Kiều Tranh. Cảm xúc của cô cũng trầm xuống. Nhất thời, ba người không ai nói gì. Ai có tâm sự người đó.
Chỉ có tiếng suối chảy róc rách quấn quanh. Chu Thiến bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Ngại quá, tôi đi toilet một chút
Cô lo lắng nhìn Văn Phương, để bọn họ ở lại, Văn Phương sẽ không nói hươu nói vượn gì chứ
- Văn Phương. Cùng đi đi, tôi không quen chỗ này
Văn Phương lập tức đứng dậy nói với phục vụ:
- Phiền cô đưa cô ấy đi toilet
Rồi nói với Chu Thiến:
- Cậu đi trước đi, mình còn chưa muốn đi.
Cô ta cười cười. Chu Thiến không có cáchnào, cũng không thể cứng rắn ép cô ta đi nhưng lại nghĩ, có thể phòngđược bao lâu? Cô ta kiểu gì chẳng cố tiếp cận Kiều Tranh. Thôi, tin rằng Kiều Tranh không phải dễ dàng bị cô ta đầu độc.
Cô đi theo phục vụ ra ngoài
Chu Thiến vừa đi, Văn Phương liền thở dài, buồn bã nói:
- Thiệu Lâm mãi như vậy, có khổ gì cũng âm thầm nín nhịn không chịu nói ra.
Kiều Tranh nghe vậy ngẩng đầu, kinh ngạc:
- Khổ?
Văn Phương rót trà cho anh nói:
- Chồng của cô ấy nổi tiếng lăngnhăng, ngôi sao, người mẫu không biết bao người đã qua tay anh ta, trước kia thường không về nhà, em nhiều lần thấy Thiệu Lâm khóc thầm
Kiều Tranh chấn động:
- Nhưng cô ấy nói cô ấy sống rất tốt, tình cảm với chồng cũng rất êm đẹp!
Văn Phương nói:
- Cô ấy nói thể để anh an tâmthôi! Cô ấy không muốn anh lo lắng vì mình. Tiền bối, năm đó nếu khôngphải mẹ anh tìm Thiệu Lâm, xin cô ấy đừng cản trở tiền đồ của anh thìThiệu Lâm cũng sẽ không bỏ anh. Ngày anh đi, cô thiếu chút nữa tự sát mà chết… Nếu không phải như vậy, con của hai người đã rất lớn, thật đángtiếc…
Vẻ mặt Văn Phương tiếc hận, liên tục thở dài.
Kiều Tranh quả không tin nổi tai mình.Anh đứng bật dậy, chén trà vì thế mà rơi xuống đất vỡ tan. Anh gắt gaonhìn Văn Phương, sắc mặt trắng bệch, tay khẽ run lên.
Cả người anh tản ra khí thế vô cùng, hai mắt sắc dọa người. Anh gian nan hỏi:
- Cô… cô vừa nói gì? Nói lại đi…
Văn Phương bị phản ứng này của anh màhoảng sợ nhưng không nhịn được mà vui mừng. Đúng, chính là phản ứng này, phản ứng này là đúng rồi, phản ứng này cô ta mới có hi vọng!
Cô ta nhìn Kiều Tranh nói:
- Tất cả những cái đó anh khôngbiết đâu! Năm đó, Thiệu Lâm vì anh chịu bao nhiêu khổ sở, thậm chí vìanh mà cãi nhau với gia đình. Nhưng mẹ anh tìm cô ấy nói rằng anh vì côấy mà bỏ qua cơ hội ra nước ngoài, xin cô ấy buông tha cho anh, đừng cản trở tiền đồ của anh cho nên Thiệu Lâm mới chia tay anh. Ngày hai ngườichia tay, cô ấy khóc suốt một đêm, sau đó bị bệnh một thời gian. Ngàyanh xuất ngoại, cô ấy định uống thuốc ngủ tự tử, may mà em phát hiện,bằng không…
Kiều Tranh nghe xong, cả người không nhịn được run run, mồ hôi lạnh ướt đầm lưng áo.
Lúc Chu Thiến đẩy cửa vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, cô nhìn chén nhỏ vỡ tan, hoảng hốt nói:
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Mới chỉ trong chốc lát, sao vẻ mặt Kiều Tranh lại như đến ngày tận thế?
Chương 51: Hại người không lợi mình
Phục vụ phòng thấy tình huống không đúng, nghĩ hai người tranh một người đàn ông mà nặng tay, vội quay đầu tìm ông chủ. Chu Thiến nhìn Văn Phương, ánh mắt sắc bén như đang hỏi: “Rốt cuộc cô làm gì?”
Văn Phương không chút che giấu vẻ đắc ý trên mặt. Cô ta nhìn Chu Thiến, khóe miệng cười ác độc. Chu Thiến cảm thấy nổi da gà. Chu Thiến không nhìn cô, chạy tới trước mặt Kiều Tranh, lo lắng hỏi:
- Kiều Tranh, anh sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ quan tâm lộ rõ. Văn Phương cười lanh lảnh:
- Anh thấy chưa, đến giờ Thiệu Lâm vẫn rất quan tâm đến anh
Chu Thiến cả giận nói:
- Cô câm mồm. Bằng không tôi xé nát mồm cô.
Văn Phương nhướng mày, vẻ mặt đầy điên cuồng. Chu Thiến nhìn sắc mặt Kiều Tranh càng lúc càng tái, lòng như lửa đốt, cô khẽ gọi:
- Kiều Tranh! Kiều Tranh!
Kiều Tranh chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch rất đáng sợ càng khiến hai mắt tối đen, như động sâu không đáy, trong đó chứa sự bi thương vô tận. Chu Thiến bị vẻ mặt này của anh dọa, kinh ngạc nhìn.
Kiều Tranh vươn tay, khẽ vuốt tóc cô, sự đau khổ trong mắt bao trùm lấy cô, anh run run:
- Thiệu Lâm… Thiệu Lâm…
Anh nhẹ nhàng mà ra sức gọi, dường như khắc cái tên đó vào linh hồn. Chu Thiến chỉ cảm thấy tim như bị kim đâm nhưng đành bó tay, chỉ có thể nhìn anh lo lắng. Kiều Tranh buông cô ra, nhẹ nhàng đẩy cô, lẩm bẩm:
- Anh muốn yên tĩnh một chút… anh muốn nghĩ kĩ một chút…
Anh chậm rãi rời khỏi phòng, bước chân lảo đảo.
Chu Thiến định đi theo nhưng Kiều Tranh khoát tay với cô, vẻ mặt mỏi mệt. Chu Thiến đành dừng bước.
Chờ Kiều Tranh biến mất, Chu Thiến xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn Văn Phương, lớn tiếng hỏi:
- Rốt cuộc cô đã làm gì?
Văn Phương ngửa đầu cười đắc ý:
- Tôi chẳng qua chỉ nói chút chuyện anh ấy không biết mà cô cũng đã quên. Khi anh ấy biết chuyện đó, không thể nào lại buông tha cho cô! Ha ha…. Thiệu Lâm, xem ra, Kiều Tranh còn rất yêu cô, cô có muốn ôn lại mộng uyên ương! Ha…
Trong lòng Chu Thiến cực hận, cô xông lên, sét đánh không kịp bưng tai, vả vào mặt Văn Phương (Đang ức chế nên edit kiểu chợ búa). Bốp một tiếng, tiếng cười điên cuồng của Văn Phương ngừng bặt.
Văn Phương ôm mặt, khó tin, thét chói tai:
- Cô đánh tôi! Cô dám đánh tôi
Chu Thiến chỉ vào cô ta, tức giận nói:
- Cô đáng ăn đòn! Văn Phương, cô quá ti tiện! Mặc kệ vì mục đích gì cô cũng không nên dụ dỗ Kiều Tranh! Tốt nhất cô nên thành thật nói cho tôi biết, cô đã nói gì với Kiều Tranh, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
Trong mắt Văn Phương như có ngọn lửa điên cuồng:
- Muốn biết sao? Cô có thể tự đi mà hỏi Kiều Tranh
Cô ta bỗng nhiên đảo mắt cười:
- Thì ra còn để ý Kiều Tranh như vậy, sao phải che đây. Giờ cô có thể cùng anh ta ở chung rồi.
Chu Thiến nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng:
- Cô làm thế là vì Triệu Hi Thành!
- Đúng!
Văn Phương đi đến trước mặt Chu Thiến, oán hận nói:
- Cô cái gì cũng có, còn tôi chỉ có Hi Thành mà thôi, vì sao cô còn giành Hi Thành với tôi? Chỉ có cô rời đi, tôi mới có cơ hội! Mà cô có tổn thất gì? Kiều Tranh giờ công thành danh toại, hoàn toàn có thể cho cô sống tiếp cuộc sống công chúa! Cô còn gì không hài lòng? Có lẽ sau này cô còn biết ơn tôi chưa biết chừng!
Chu Thiến cảm thấy cô ta không thể nói lý lẽ. Cô cười lạnh, nhìn cô ta đầy khinh thường:
- Văn Phương, tôi quá coi trọng cô rồi! Thì ra cô không có não, trong óc cô chỉ toàn cỏ rác! Cô nghĩ rằng tôi rời khỏi Triệu Hi Thành thì cô có thể chòi lên sao? Nằm mơ!
Cô nhìn Văn Phương, ánh mắt sắc như đao, chém thẳng vào lòng cô ta khiến sắc mặt cô ta tái mét
- Cô có ý gì!
Chu Thiến cực hận cô ta làm Kiều Tranh đau khổ như vậy nên nói không chút nể tình:
- Cô là ai? Cô tính là cái gì? Muốn vào nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu sẽ để loại phụ nữ như cô làm con dâu? Cho dù tôi đi thì bọn họ vẫn sẽ tìm một con dâu khác môn đăng hộ đối, thế nào cũng sẽ không đến lượt cô. Trước kia cô có thể làm tình nhân của Triệu Hi Thành nhưng giờ anh ta đã chán ghét cô! Bên anh ta sẽ không bao giờ có vị trí cho cô nữa. Hôm nay cô làm thế này hoàn toàn lại hại người không lợi mình!
Mặt Văn Phương cắt không còn hột máu, liên tục lui về sau, cuối cùng ngã xuống, cả người run run. Cô ta không thể không thừa nhận Chu Thiến nói rất có đạo lý. Chuyện đó không phải cô ta chưa nghĩ đến nhưng cô ta quá khát vọng vị trí đó, chỉ cần có chút hi vọng cũng sẽ không buông tay.
Chu Thiến nhìn cô ta rồi tiếp:
- Vốn dĩ Triệu Hi Thành chia tay cô với cô mà nói cũng là điều may mắn, chắc chắn cô nhận được không ít từ anh ta, hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng lòng tham khiến cô quá ngu xuẩn, cô biến chuyện thành thế này hoàn toàn không có lợi gì cho cô hết. Nếu tôi nói cho Hi Thành cô đứng giữa phá rối. Tính cách anh ấy cô thừa biết, anh ta sẽ làm gì cô nhỉ?
Văn Phương ngẩng đầu kinh hãi nhìn cô, trong mắt tràn ngập sợ hãi, môi run nhẹ, cô ta chạy tới trước mặt Chu Thiến, nắm chặt tay cô:
- Thiệu Lâm… Thiệu Lâm… cô đừng… nể tình chúng ta là bạn bè…
Cô ta kinh hoảng nói không nên lời. Triệu Hi Thành hận nhất là có kẻ phá rối sau lưng anh, nếu để anh ấy biết, cô ta không tưởng tưởng nổi hậu quả sẽ thế nào
Chu Thiến chán ghét gỡ tay cô ta:
- Văn Phương, từ hôm nay trở đi chúng ta không còn là bạn vè! Tôi không bao giờ coi kẻ tính kế sau lưng tôi là bạn. Tự gây hậu quả thì tự chịu đi.
Cô không muốn dây dưa với cô ta, xoay người bỏ đi. Ra ngoài, nhìn thấy ông chủ đang phiền não chạy đến, Chu Thiến nói:
- Tổn thất gì thì tìm tiểu thư bên trong tính toán.
Nói rồi lướt qua ông ta, đi ra ngoài.
Sau khi cô đi rồi, người Văn Phương như nhũn ra, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai mắt trống rỗng vô thần, tóc trên trán bết mồ hôi lạnh
Cô ta không thể ngờ chuyện lại thành như vậy. Thiệu Lâm lại nói những lời tuyệt tình như vậy. Giờ nên làm thế nào? Nếu cô thực sự nói chuyện này cho Hi Thành, nếu Hi Thành biết cô ta sau lưng anh tác hợp cho vợ anh với tình nhân cũ… Cô ta ra sức đánh đầu mình, cô ta quá ngu ngốc, sao phải ngả bài với Thiệu Lâm? Nếu cô ta biết ẩn nhẫn có lẽ sẽ không khiến Thiệu Lâm làm đến bước này.
Giờ đã thành công chôn bom ở chỗ Kiều Tranh nhưng đúng như Thiệu Lâm nói, dù Kiều Tranh có lòng thì thế nào, dù Thiệu Lâm bỏ đi thì mình có lợi gì?
Chẳng lẽ không có cách nào sao? Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người đàn ông vĩ đại đó rời xa? Tiếp tục bị người khinh bỉ sao?
Mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, gắt gao cắn chặt môi dưới đến chảy máu mà không tự hay biết.
Đột nhiên, dạ dày quay cuồng, cô ta vội bò lên, chạy về toilet, còn chưa được mấy bước đã nôn. Nôn sạch, cô ta dựa vào tưởng thở dốc, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Đột nhiên trong đầu lóe lên, hình như… đã lâu chưa có nguyệt sự…
Chương 52: Nhật kí của Tống Thiệu Lâm
Lúc rời đi, trời đột nhiên mưa lớn, khắpđất trời hỗn độn, vạn vật như bị nhấn chìm. Chu Thiến đứng dưới máihiên. Mưa lớn rất nhanh thấm ướt chiếc váy mỏng của cô. Cảm giác lạnhlạnh, váy dán lên người cực khó chịu.
Nhưng giờ Chu Thiến sao còn tâm trí nghĩđến chuyện đó. Trong lòng cô đầy những suy nghĩ, rốt cuc Văn Phương đãnói gì với Kiều Tranh? Để mà anh vốn thong dong tao nhã lại thất thố như vậy?
Sự đau đớn, bi thương trong mắt anh nhưquả trùy nặng đập vào lòng cô. Từ nhỏ cô vẫn tôn kính, ái mộ anh nhưthiên sứ, anh như mặt trời sưới ấm cho cô, cô vẫn hi vọng được ở bênanh, giống như khi còn nhỏ, cô sẽ khiến anh hạnh phúc vui vẻ. Cho dù bây giờ không thể ở bên anh cô cũng không muốn thấy anh bị thương tổn gì.Giờ anh như vậy mà chuyện gì xảy ra cô cũng không biết, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thất bại, áy náy.
Cô lo cho anh nhưng vì trước kia cố ýlạnh nhạt với anh nên không biết số điện thoại hay địa chỉ của anh. Vìthế lúc này chỉ đành lo lắng suông, hoàn toàn không biết nên làm gì.Trong lòng thầm mắng Văn Phương hàng trăm ngàn lần.
Văn Phương này thực sự rất đáng ghét, quá ti tiện! Nếu Kiều Tranh vì cô ta mà bị thương tổn gì, cô tuyệt đối sẽkhông tha cho cô ta!
Đột nhiên trong đầu cô chợt lóe, có lẽ có thứ sẽ giúp được cô…
Cô lao ra mái hiên, bất chấp mưa tuôn xối xả, chạy đến bên quốc lộ, ngăn một chiếc taxi. Vừa lên xe, bất chấp cảngười ướt sũng, vội vàng nói địa chỉ biệt thự trước kia cô và Triệu HiThành ở.
Mưa to tầm tã, cần gạt nước không ngừng qua lại nhưng vẫn không thể ngăn mưa to che khuất tầm nhìn.
Xe đi rất chậm. Chu Thiến lòng nóng như lửa đốt, càng không ngừng thúc giục:
- Lái xe, phiền anh nhanh một chút!
Lái xe bất đắc dĩ trả lời:
- Tiểu thư à, chẳng có cách nào, thời tiết thế này an toàn mới là quan trọng.
Lái xe nói vậy, Chu Thiến cũng không tiện thúc giục. Cô đành phải dời lực chú ý, quay đầu, nhìn những hạt mưa đập vào cửa kính, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Chỉ cần biết quá khứ Tống Thiệu Lâm đã xảy ra chuyện gì thì sẽ có cách giải quyết, bất luận thếnào cũng không thể để Kiều Tranh rơi vào bẫy của Văn Phương. Càng khôngthể để cho anh và Triệu Hi Thành có xung đột, người quân tử như anh saođấu lại con sói Triệu Hi Thành.
Cuối cùng xe cũng đến nơi, Chu Thiếnthanh toán xong vội nhảy xuống, lấy chìa khóa mở cửa thì lại thấy ngườihầu chạy ra. Lúc này Chu Thiến mới nhớ lại, ở đây vẫn để lại một ngườihầu để quét dọn. Người hầu thấy cô vội vàng, sắc mặt khác lạ, cả ngườibị mưa thấm ướt thì hỏi:
- Phu nhân, sao đột nhiên tới đây
Chu Thiến không dừng bước, vừa đi vừa nói:
- Tôi đến đây… tìm chút đồ. Cô pha chén trà nóng mang vào thư phòng cho tôi.
Người hầu ở phía sau nói:
- Phu nhân có cần thay quần áo trước…
Còn chưa nói xong, Chu Thiến đã biến mất ở góc khuất.
Vẻ mặt người hầu hồ nghi, hôm nay phunhân quá lạ, có cần gọi điện cho Dung quản gia không? Sau đó lại lắcđầu, cũng chẳng có gì to tát, không nên để phu nhân nghĩ mình là kẻ lắmmiệng
Chu Thiến vào thư phòng vội bật máy tính, tìm được file word thần bí trước kia. File này không chừng ghi lại cáigì, cho dù là chút dấu vết cũng còn hơn là không có manh mối. Nhưng sauđó cô lại bị mật mã làm khó.
Lần trước đưa sinh nhật của Tống ThiệuLâm vào thì thất bại, nếu cô ấy yêu Kiều Tranh như vậy, liệu mật mã cóphải là sinh nhật của Kiều Tranh?
Sinh nhật của Kiều Tranh cô biết, cô gõ dãy số đó vào. Vẫn là sai.
Chu Thiến vừa vội vừa phiền, cố gắng épbản thân bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ, đột nhiên linh cảm vừa lóe, cô gõ vào sinh nhật Tống Thiệu Lâm và Kiều Tranh…
Thành công!
Trong lòng Chu Thiến kích động vô cùng, cô mở văn bản, bên trong chính là nhật kí của Tống Thiệu Lâm.
Chu Thiến mừng như điên.
Người hầu đẩy cửa tiến vào, mang trà nóng lên, thấy cô mừng rỡ như vậy thì không khỏi nghi hoặc nhìn mấy lần. Chu Thiến phát hiện ra thì nói:
- Cô đi xuống trước đi, có gì cần tôi sẽ gọi.
Người hầu gật gật đầu, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó, Chu Thiến hoàn toàn đắm chìm trong nhật kí của Tống Thiệu Lâm.
Nhật kí của Tống Thiệu Lâm ghi lại nhữngchuyện từ đại học về sau, trong đó ghi tường tận về Kiều Tranh. Tronglời văn đầy sự vui vẻ, hạnh phúc, ngọt ngào nhưng hạnh phúc đó chẳngđược bao lâu. Rất nhanh, tình cảm của hai người đã bị khảo nghiệm. Đầutiên là gia đình Tống Thiệu Lâm phản đối, cãi cọ với gia đình, phong tỏa kinh tế… Chu Thiến càng đọc càng kinh hãi, càng xem càng khổ sở. Thì ra tiểu thư này si tình như vậy, tình cảm của cô ấy với Kiều Tranh vượtquá sự tưởng tượng của cô. Cô ấy vì tình cảm này mà chịu bao nhiêu đaukhổ khiến lòng Chu Thiến chua xót. Cô không khỏi có cảm giác đồng tình,kính nể, thương tiếc Tống Thiệu Lâm. Rồi sau đó, đến khi cô ấy và KiềuTranh chia tay đau khổ đến thế nào, uống thuốc tự tử càng khiến ChuThiến đau lòng
Thời gian từng giây từng phút trôi qua,Chu Thiến hoàn toàn chìm vào thế giới của Tống Thiệu Lâm, cùng cô ấycười, cùng cô ấy đau lòng, cùng cô ấy khóc. Tống Thiệu Lâm là cô gái chí tình chí nghĩa, thế giới của cô ấy quá đơn giản, vì tình yêu mà xem nhẹ những điều tốt đẹp khác của cuộc sống cho nên về sau buồn bực khôngvui, cam chịu, suy sút, lạnh lùng, cuộc sống chìm trong u ám, cuối cùnggây ra bi kịch, còn liên lụy người vô tội là Chu Thiến. Giờ còn phảigiúp cô ấy thu dọn bãi chiến trường.
Chu Thiến liên tục thở dài.
Giờ cô đã hiểu vì sao Văn Phương đắc ýnhư vậy. Mọi người đều nghĩ Tống Thiệu Lâm vì tiền mà bỏ Kiều Tranh, đến Kiều Tranh cũng cho rằng như vậy nên anh ấy mới có thể buông tay. Giờanh đã biết nguyên nhân hai người chia ta, còn vì anh thiếu chút nữa tựtử thì dù anh không giành lại Tống Thiệu Lâm cũng sẽ không thể bình tĩnh mà đối diện với cô. Nếu linh hồn trong cơ thể này là Tống Thiệu Lâm,hai người thường xuyên qua lại, chưa biết chừng tình cũ lại bừng cháy.Dựa vào tính cách Tống Thiệu Lâm nhất định sẽ quay lại bên Kiều Tranh.
Văn Phương thật quá giảo hoạt, quá độc địa!
Văn Phương, cô vạn vạn không thể ngờ thân thể này đã đổi linh hồn. Tôi há có thể vì tư dục của cô mà lợi dụngKiều Tranh, đảo loạn tâm hồn khó khăn lắm mới bình ổn lại được của anh?
Chu Thiến oán hận nghĩ, hoàn toàn không để ý tới bên ngoài trời đã tối sẫm.
Mãi đến khi Triệu Hi Thành đẩy cửa vào, mãi đến khi anh ta đi đến bên cạnh cô, đến khi anh ta đột nhiên nói với cô:
- Em ở đây làm gì?
Chu Thiến mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Ánh trăng bị mây đen che kín, ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt.
Trong thư phòng yên tĩnh tăm tối, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ máy tính chiếu vào Chu Thiến khiến trông cô tái nhợt đi
Triệu Hi Thành đẩy cửa vào thư phòng, đi đến bên cạnh Chu Thiến vẫn không hay biết.
Anh không khỏi nhíu mày, nói:
- Em làm gì ở đây thế? Muộn rồi còn không về?
Chu Thiến bị giọng nói bất thình lình dọa nhảy dựng, cô ngẩng đầu, thấy Triệu Hi Thành thì vội đóng file kia lại.
Đó dù sao cũng là bí mật của Tống Thiệu Lâm, cô nhìn lén là đã không nên rồi, không nên tiết lộ nó ra ngoài. Hơn nữa, cô cũng không muốn cho anh ta biết tình cảm của Tống Thiệu Lâm và Kiều Tranh sâu đậm như thế. Cô cảm thấy nếu anh ta biết thì không phải là chuyện tốt với Kiều Tranh.
Triệu Hi Thành thấy vẻ mặt cô lo lắng thì thăm dò:
- Đang xem cái gì? Sao chăm chú vậy?
Chu Thiến vội tùy tiện mở một văn bản trong đó, mở ra thì thấy là một cuốn tiểu thuyết.
Chu Thiến trấn định cười cười nói:
- Trước có bộ tiểu thuyết vẫn chưa đọc hết, giờ nhớ đến nên đến đây xem
Triệu Hi Thành liếc mắt một cái, thấy quả thực là tiểu thuyết thì cũng không nghĩ ngợi gì. Anh cười:
- Ở nhà không phải cũng có máy tính sao? Còn chạy đến tận đây.
Chu Thiến bật đèn bàn rồi tắt máy tính, đứng lên nói:
- Đột nhiên nhớ ra, muốn đến thì đến thôi
Cô hơi dừng lại rồi hỏi tiếp:
- Sao anh lại đến đây?
Cô nhìn anh mới phát hiện anh cũng bị mưa thấm ướt, tóc ngắn ướt hết, trên trán có mấy sợi tóc bết trên trán, nước chảy xuống lông mi, dưới ánh đèn mỏng manh lấp lánh lấp lánh.
Anh khẽ cười, ánh đèn khiến khuôn mặt nửa sáng nửa tốt, trong mắt như có ánh lửa, Chu Thiến thầm than. Đàn ông con trai sao đẹp trai đến thế làm gì? Lúc nào cũng quyến rũ người khác được.
Ai, cũng khó trách Văn Phương như si như cuồng……
Bên tai nghe anh nói:
- Người hầu thấy em đột nhiên quay về sau lại nhốt mình trong thư phòng mấy tiếng đồng hồ nên lo lắng gọi cho Dung tẩu, là Dung tẩu nói cho anh.
- Thì ra là thế, khiến mọi người lo lắng rồi, em chỉ là chăm chú đọc quên mất thời gian. Chu Thiến ngượng ngùng cười cười.
Anh dường như phát hiện cái gì, đến gần, sờ tóc cô, nhíu mày nói:
- Đã lâu như vậy còn không khô, chắc chắn lúc mới đến là ướt sũng
Anh có chút tức giận:
- Người hầu làm gì mà cũng không biết lấy quần áo cho em đổi à?
Nói rồi liền xoay người, hình như muốn đi gây phiền toái cho cô hầu kia.
Chu Thiến vội giữ anh ta lại, cười khổ:
- Cô ấy có bảo em thay quần áo, chỉ là em thấy thời tiết không lạnh nên không thay. Là ý của em, không liên quan gì đến cô ấy. Hơn nữa, em cũng là người lớn, ngay cả chuyện này cũng trách cô ấy thì còn ra cái gì.
Triệu Hi Thành quay đầu lại:
- Em cũng biết xấu hổ à!
Anh cầm tay cô, tay anh nóng như lửa càng thấy rõ tay cô lạnh như băng
- Không được, em nên đi tắm nước nóng ngay đi. Giờ thời tiết tuy còn nóng nhưng dầm mưa ướt đẫm cả buổi chiều, sợ vẫn bị lạnh
Anh đi ra ngoài, sai người hầu chuẩn bị nước. Chu Thiến nói:
- Nhưng về muộn quá mẹ sẽ lo lắng
- Không sao, anh gọi điện thoại về là được. Cho dù quá muộn, chúng ta ngủ ở đây cũng được
Anh nhìn cô, trong mắt có vẻ chắc chắn. Ngủ ở đây? Vẻ mặt Chu Thiến cứng đờ. Triệu Hi Thành cười:
- Đùa em thôi, chúng ta đương nhiên phải về, đây là quy củ mẹ đề ra, nếu đã ở nhà, dù muộn thế nào cũng phải về
Người hầu tiến vào nói, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt. Triệu Hi Thành kéo cô đi về phía phòng tắm. Khi tới gần, Chu Thiến bỗng nhiên nhẹ nhàng nói:
- Không ngờ anh cũng biết quan tâm người khác
Triệu Hi Thành nhân cơ hội thổ lộ:
- Cũng phải xem là với anh, anh không phải là loại người đối tốt với tất cả phụ nữ.
Chu Thiến đi vào phòng tắm, đóng cửa lại. Đúng là hoa hoa công tử, ngay cả nói cũng phải thêm vào mấy câu tán tỉnh.
Chắc chắn anh ta rất không cam lòng, theo anh ta thấy, phụ nữ yêu thương anh ta là chuyện đương nhiên, không yêu anh ta mới là chuyện lạ. Từ sau khi cô tỉnh lại, luôn luôn đề phòng, từ chối anh ta khiến lòng hư vinh của anh ta bị thương tổn nên mới nghĩ đủ mọi cách chinh phục cô, cứng có mềm có. Trước khi cô chưa phục tùng đương nhiên phí tâm sức nhưng đến khi có được rồi… Văn Phương không phải là bằng chứng sống sao?
Đương nhiên, cô còn có thân phận này bảo vệ, anh ta đương nhiên không thể đuổi cô nhưng về sau sẽ lại sống những tháng ngày của Tống Thiệu Lâm trước kia. Trong nhật kí của Tống Thiệu Lâm viết rất rõ ràng. Anh ta chỉ ở nhà lớn với cô một tháng thì chán ghét cô. Sau đó chuyện ra ngoài, từ đó về sau thường xuyên cả đêm không về, tình cảm nhạt nhẽo.
Anh ta từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh đó, căn bản không có khái niệm chung thủy với hôn nhân. Hơn nữa, anh ta thực sự là nhà tư bản lớn, mọi thứ đều chỉ là biểu hiện giả dối, chẳng bao lâu nữa sẽ lại chứng nào tật nấy. Bạn có thể mong chờ anh ta vì một cái cây mà bỏ qua muôn hoa sao? Sẽ chỉ khiến bạn thất vọng mà thôi. Mà cô không phải là Tống Thiệu Lâm, cô biết, bất kể vì cái gì, cô không sống được cuộc sống như thế.
Chương 54: Trường học
Mấy ngày tiếp, phía Kiều Tranh không cótin tức gì, Chu Thiến cũng hiểu anh cần thời gian để đối mặt với chuyệnnày. Cô lẳng lặng chờ đợi, đến lúc đó cô sẽ cho anh hiểu, bất kể là quákhứ thế nào thì cô mãi mãi không phải là Tống Thiệu Lâm lúc trước. Trừphi Tống Thiệu Lâm có thể tỉnh lại.
Mà trong lúc này, Chu Thiến và Triệu HiThành vẫn duy trì quan hệ ôn hòa, không trêu chọc anh nhưng cũng khôngquá né tránh anh. Đối xử với anh như những người bình thường, vẫn duytrì khoảng cách nhất định.
Cô cũng không nhắc tới chuyện Văn Phươngvới Triệu Hi Thành, lúc ấy cô chỉ định hù dọa Văn Phương mà thôi. Côkhông dến mức tuyệt tình như vậy, theo tính cách Triệu Hi Thành thì cólẽ Văn Phương khó mà được yên. Bức cô ta đến đường cùng còn không biếtsẽ gây ra chuyện gì. Hơn nữa, đó cũng chẳng phải là chuyện tốt gì chomình và Kiều Tranh.
Cô vẫn tiếp tục tìm tư liệu về họcstylist, tìm tòi trên mạng được rất nhiều trường học. Cô phát hiện rastylist trước kia giúp cô trong bữa tiệc có mở riêng một trường học. Chu Thiến vốn rất nể phục bản lĩnh của ông, có thể nói, sở dĩ cô muốn họcstylist cũng là vì hi vọng có thể được như ông. Cảm giác thành công thật thích.
Cô ghi lại địa chỉ trường và số điện thoại, ngày hôm sau kéo Tiểu Mạt đến trường dạy stylist Yêu Ti Lệ.
Trường Yêu Ti Lệ là một tòa nhà nằm giữa khu mua sắm. Tiểu Mạt nhìn tòa nhà cao tầng tặc lưỡi nói:
- Trường học ở khu này, học phí chắc chắn hù chết người!
Chu Thiến cười nói:
- Không bảo cậu nộp tiền thì cậu hoảng cái gì?
Tiểu Mạt hâm mộ:
- Có tiền thật tốt, muốn làm gìcũng được. Thiến Thiến, sau này làm thiếu phu nhân là được rồi, đừng tìm cao nhân gì nữa, Tống Thiệu Lâm tỉnh lại hay không mặc kệ cô ta
Chu Thiến lắc đầu:
- Làm gì có chuyện tốt như thế.
Chu Thiến kể đơn giản chuyện của Văn Phương:
- Cậu thấy đó, chẳng có chỗ nàokhông phải lo, nếu mình tiếp tục ở đó làm thiếu phu nhân, còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện như vậy, phiền muốn chết. Mình thà thiếuthốn một chút, làm người bình thường thôi. Thật sự muốn sống ở căn nhàlớn đó, đầu tiên phải học được chữ “nhẫn”. Mình tự biết mình không cóbản lĩnh đó. Đúng rồi, phía cao nhân kia cậu nhanh lên giúp mình, ông ấy đến thì báo ngay cho mình.
Tiểu Mạt có chút bị đả kích:
- Chẳng lẽ đàn ông có tiền đều như vậy?
- Cũng không nhất định nhưng đànông có tiền thì có nhiều sự dụ dỗ hơn, lập trường khó kiên định. Làm vợcủa bọn họ, nhất là nếu phụ thuộc hoàn toàn vào bọn họ, muốn giữ gìncuộc hôn nhân đó nhất đinh phải nhìn thoáng, nếu không mất chỗ dựa nhưchơi
Đây là đạo lý cô nghe được từ đám phu nhân kia.
Hai người đi vào thang máy, Chu Thiến bấm tầng 10, sau đó nhìn Tiểu Mạt cười:
- Cho nên nhân lúc mình chưa bịcuộc sống xa hoa ăn mòn thì phải nhanh chóng tìm lại nhiệt huyết khitrước. Về sau mất chỗ dựa vẫn có thể sống tốt.
Tiểu Mạt:
- Cũng đúng trên đời chẳng có gì hoàn mỹ cả.
Cửa thang máy vừa mở đã thấy biển chữ vàng của Yêu Ti Lệ lóe sáng.
Trước bàn là một vị tiểu thư mặc đồngphục màu da trời, quàng khăn lụa cùng tông màu trông rất cao nhã, hàophóng, hơn nữa nụ cười ngọt ngào khiến người ta có ấn tượng rất tốt.
Tiểu Mạt khẽ thì thầm vào tai Chu Thiến:
- Thoạt nhìn cũng không tệ
Tiểu thư đó hỏi lí do đến rồi có nhân viên đưa hai người vào phòng khách, giới thiệu về tình hình cơ bản của khóa học.
Chu Thiến hiểu, thì ra đào tạo stylist có ba loại, một là một năm thành tài, hai là ba tháng và cuối cùng là đàotạo cấp tốc trong một tháng.
Chu Thiến nghĩ, một năm thì quá dài, cólẽ chẳng bao lâu nữa cô sẽ quay về thân thể của mình, đến lúc đó chỉ sợkhông có đến 1 năm mà học, 1 tháng có vẻ thích hợp nhưng học quá nhanhchỉ sợ chẳng được gì. Chu Thiến và Tiểu Mạt thương lượng, vẻ mặt TiểuMạt khổ sở:
- Thôi mình không học đâu, mình phải đi làm, sao có thời gian?
Chu Thiến nhỏ giọng nói:
- Nếu cậu có hứng thú với nghềnày thì nghỉ việc đi, công việc ở thẩm mỹ viện dễ tìm nhưng cơ hội họctập thì khó. Về phần sinh hoạt phí thì đã có mình rồi
Hai người khe khẽ thì thầm, nhất trí với phương án ba tháng.
Nhưng nhân viên công tác dường như rấtmuốn hai người chọn khóa một năm. Cô lấy ra mấy tấm ảnh, trên đó là mộtsố học viên và các ngôi sao chụp ảnh chung. Cô nói:
- Học sinh tốt nghiệp khóa họcmột năm của chúng tôi có rất nhiều người được làm trong công ty Yêu TiLệ, có nhiều cơ hội thiết kế, tạo hình cho các ngôi sao, làm tốt thunhập một tháng đến vạn tệ cũng không thành vấn đề. Đến khi các cô làmlâu, chúng tôi còn có thể cử ra nước ngoài đào tạo, giống như những bậcthầy của chúng tôi, đều từng đi học ở nước ngoài. Mà Chủ tịch, thầy Khắc Y rất nối tiếng trong làng giải trí, một lần tạo hình cho người khácthù lao lên đến 30 vạn. Ông cũng là cố vấn của khóa đào tạo 1 năm. Chinên, muốn thực sự phát triển trong ngành này thì theo học khóa đó là tốt nhất.
Những lời nói đó quả thực khiến hai người động tâm, tuy rằng biết cô ta nói đa số là để quảng cáo nhưng nếu thựcsự được thầy chủ tịch chỉ dẫn thì vẫn khiến người ta động lòng. ChuThiến nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chúng tôi về nghĩ thêm đã
Về nhà cô nghĩ cho kĩ, chi phí sinh hoạtmột năm của hai người thì cần bao nhiêu. Còn có chuyện quan trọng hơnphải nghĩ, nếu cô thực sự trở về thì sẽ không còn là hình dạng này, đếnlúc đó học tiếp được sao? Tất cả đều phải nghĩ cho chu toàn.
Chu Thiến thấy đầu to như cái đấu (Câu này lấy của cô Kun =))
Nhân viên công tác nói:
- Được rồi, hai người có thể suynghĩ cho kĩ nhưng lớp học mới của trường tháng sau sẽ mở nên đừng nghĩlâu quá, chúng tôi vẫn luôn hạn chế số lượng, giờ đã gần đủ rồi, chậm sẽ phải chờ qua nửa năm nữa mới có lớp. Không bằng giờ tôi đưa hai ngườiđi thăm quan?
Tiểu Mạt lập tức tán thành.
Diện tích trường rất lớn, chiếm hết tầng10, 11, 12 của tòa nhà. Tường trắng sạch sẽ, sàn lát đá cẩm thạch, cửasổ sáng ngời. Nhân viên vừa đi vừa giới thiệu:
- Đây là phòng học, lớp học lí thuyết ở tại đây
Sau đó đi đến một căn phòng có biển:Phòng thực hành. Cô đẩy cửa ra, chỉ thấy ở trong toàn gương là gươngcùng với vô số đồ hóa trang, rất nhiều học sinh đang trang điểm chongười khác, làm tóc, làm móng. Bên cạnh còn có chiếc tủ lớn treo đủ loại quần áo
- Đây chính là phòng thực hành, hôm nay thầy giáo đứng lớp chính là Khắc Y.
Chương 55: Bí mật của Hi Tuấn bị bại lộ
Chu Thiến và Tiểu Mạt nhìn theo tay chỉcủa cô, chỉ thấy một người đàn ông da dẻ trắng nõn, ngũ quan rất thanhtú, mặc chiếc áo sơ mi in hoa, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta cócảm giác nghệ thuật.
Lúc này, ông đang bình phẩm những tácphẩm của học trò. Giọng không cao không thấp, không nhanh không chậmnhưng lại có khí thế của bậc thầy lớn.
- Em đang làm kiểu tóc gì thế,cho dù kiểu tóc làm đẹp nhưng không hợp với khuôn mặt thì cũng là tácphẩm thất bại. Chú trọng đến sự thanh khiết đi.
- Em chọn quần áo cho người mẫunhư thế này đúng là thất bại, màu sắc rực rỡ, vô cùng rối mắt, đang định diễn tuồng sao? Nhớ kỹ, quần áo mặc trên người tốt nhất không nên vượtquá ba loại.
- Thiết kế của em rất đơn điệu,quá bình thường, không đặc sắc, nếu phải đi tham gia vũ hội thật sự thìnhất định sẽ trở thành tiểu thư làm nền. Nhưng nếu có thêm đôi khuyêntai đỏ…
Vừa nói chuyện vừa đeo khuyên tai màu đỏbằng ngọc lưu ly cho người mẫu, khuyên tai lắc lư lóe sáng màu đỏ khiếncho người mẫu vốn đơn điệu trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Ai nấy gật dù liên tục, tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn ông đầy vẻ sùng kính.
Nhân viên công tác quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Chu Thiến sợ hãi thì không khỏi đắc ý:
- Thầy Khắc Y là quán quân của kì thi thiết kế toàn quốc mấy năm trước, cũng từng đạt nhiều giải thưởngquốc tế, những người từng được thầy dạy được lợi không phải là ít. Thậtsự muốn học được kỹ thuật giỏi thì tìm được thầy tốt là rất quan trọng!
Chu Thiến nói:
- Cô nói rất có đạo lý, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ.
Ra khỏi trường học, Tiểu Mạt liền nói:
- Có thể được thầy Khắc Y dạyđương nhiên là tốt nhưng thời gian cũng quá dài, một năm liền không làmviệc có được không?
Chu Thiến nói:
- Mình vẫn còn mấy vạn tệ, nếu chúng ta kiếm thêm việc làm thêm chắc cũng không thành vấn đề
Chỉ là thân phận của cô có chút phiềntoái, xem có thể thương lượng với trường học, cô đi học một đoạn thờigian, giữa chừng có việc, đến lúc đó có thể kêu bạn đến học tiếp đượckhông. Như vậy, nếu cô có quay về thân phận thật của mình cũng vẫn đihọc tiếp được
***
Chia tay với Tiểu Mạt rồi, Chu Thiến quay về biệt thự lớn. Quay về đã là gần hoàng hôn. Ánh nắng từ chân trờichiếu ra từng mảnh đỏ như lửa, cả biệt thư như chìm trong tầng ánh sángda cam
Lúc vào đại sảnh, Triệu phu nhân vừa buông điện thoại, ngẩng đầu thấy Chu Thiến thì nói:
- Về vừa khéo, sắp ăn cơm rồi. Vừa rồi Hi Thành gọi điện thoại về bảo buổi tối phải đi xã giao, không thể trở về ăn cơm.
Chu Thiến nghĩ thầm: “Thật sự là xã giaosao? Chỉ sợ là không nhịn được lạ ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Từ sau khi cô đọc nhật kí của Tống Thiệu Lâm thì luôn cảm thấy Triệu Hi Thành làmlãng tử quay đầu chẳng qua chỉ là vì muốn chinh phục cô trong thoángchốc mà thôi, chẳng bao lâu sẽ lại chứng nào tật nấy. Loại người chuyênđi tầm hoa vấn liễn như anh ta sao có thể có ngày không có đàn bà bênngười.”
Trong lòng Chu Thiến vô cùng khinh thường. Cô chỉ hỏi:
- Vậy cha và Hi Tuấn đâu ạ?
Dung tẩu bên cạnh Triệu phu nhân đáp:
- Tiên sinh và thiếu gia hẳn là cũng sắp về rồi.
Đang nói thì Triệu lão gia và Triệu Hi Tuấn một trước một sau đi vào.
Triệu lão gia vẻ mặt tức giận, mà TriệuHi Tuấn thì vô cùng ảm đạm. Gần đây, Chu Thiến luôn bận việc của mình,cũng không có thời gian tâm sự cùng Hi Tuấn, chỉ biết là anh đã đến công ty làm, rời bỏ sân khấu. Không biết dạo này anh thế nào.
Mà giờ không khí thế này là đã xảy ra chuyện gì?
Triệu phu nhân đón ông rồi hỏi ra nghi vấn của cô:
- Thế này là thế nào?
Bà nhìn Triệu lão gia tử:
- Đang tức giận cái gì?
Lại nhìn về phía Triệu Hi Tuấn:
- Con lại làm cha tức giận à?
Triệu lão gia tử mặt trầm xuống, hừ lớn một tiếng:
- Xem bà dạy con tốt chưa kìa
Triệu phu nhân nghe ông nói vậy thì nhìn Dung tẩu một cái, Dung tẩu lập tức hiểu ý, vội mang người hầu rời khỏi phòng khách
Chờ người hầu đi hết, Triệu phu nhân mới dịu dàng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Triệu lão gia tử chỉ vào Hi Tuấn, tức giân bừng bừng:
- Bà hỏi nó mà xem! Bà đi mà hỏi nó! Tôi nói ra cũng thấy ngại.
Khuôn mặt tuấn tú của Hi Tuấn lúc trắnglúc hồng, im lặng không nói. Anh đi đến sô pha ngồi xuống. Chu Thiếnnhìn anh, Hi Tuấn như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn cômột cái, trong mắt như vô cùng tuyệt vọng, lại cúi đầu.
Triệu phu nhân thấy chồng tức giận như vậy biết chuyện không nhỏ, vội hỏi Hi Tuấn:
- Con đã làm gì?
Hi Tuấn vẫn không nói gì
Triệu lão gia tử hừ lạnh một tiếng:
- Mày cũng biết những chuyện mày làm là xấu hổ mà không dám nói à
Hi Tuấn nghe xong những lời này, lập tức ngẩng đầu phản đối:
- Lên sân khấu biểu diễn không có gì là xấu hổ cả! Đây là sở thích của con, là chuyện con thích làm,không có già phải xấu hổ
Chu Thiến ngẩn ra, sao vậy, anh lại đến quán bar biểu diễn? Đó chẳng phải là dễ bị phát hiện nhất sao?
- Cái gì?
Triệu phu nhân cả kinh, vội đi về phía anh:
- Lên sân khấu biểu diễn? Biểudiễn cái gì? Sân khấu nào? Con đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Triệu mà lại đi làm con hát biểu diễn mua vui cho người?
Khó trách chồng tức giận như vậy. Ông là người cực sĩ diện, nếu để người biết thì chẳng phải là đeo mo vào mặt
Triệu lão gia tử tức giận đến giận sôi lên, ông trừng mắt nhìn Triệu Hi Tuấn:
- Sở thích? Hứng thú? Chuyện đứng đắn không làm. Hôm nay còn làm sai hợp đồng, hại công ty tổn thất không nhỏ, phạm phải những lỗi sơ đẳng. mất hết mặt vì mày mà mày còn dám nói cái gì hứng thú, cái gì sở thích?
Vẻ mặt Hi Tuấn bất đắc dĩ:
- Cha à, con vốn không thích làmviệc ở công ty, con ngồi ở văn phòng thì mất tinh thần, cha để cho conđược làm chuyện con thích đi.
Triệu lão gia tử tức giận đi qua đi lại trong phòng khách, vất vả lắm mới chịu dừng bước, chỉ vào Triệu Hi Tuấn nói:
- Cho mày làm chuyện mày thích để mày làm mất mặt nhà họ Triệu, mất mặt tao à? Tao nói cho mày, sớm bỏ ýtưởng này đi, ổn định làm trong công ty, theo anh mày mà học hỏi, nếukhông…
Ông thoáng ngừng lại, nhìn Triệu Hi Tuấnđầy vẻ ngoan lệ. Chu Thiến thấy thần sắc này của ông thì không khỏi rùng mình, thần sắc này cũng không khác Triệu Hi Thành là bao. Thì ra, đâylà di truyền của nhà họ Triệu, trong máu nhà họ Triệu đã có mầm mống của những con sói.
Cô theo bản năng nhìn về phía Triệu Hi Tuấn, dường như chỉ có cậu ấy là ngoại lệ.
Bên kia, Triệu lão gia tử tiếp tục nói:
- Nếu không, mày cút khỏi nhà họTriệu, đến lúc đó, mày thích làm gì thì làm, tao không cần đứa con không có tiền đồ như mày
Triệu Hi Tuấn run người, mặt trắng bệch.Chu Thiến thầm sốt ruột, muốn nói đỡ cho cậu nhưng lại không biết nênnói gì. Từ đáy lòng cô vẫn có phần sợ hãi Triệu lão gia tử. Mà Triệu phu nhân thấy ông nói nặng như vậy cũng lắp bắp kinh hãi nhưng vẫn đau lòng con mình, vội hòa giải:
- Hi Tuấn, nghe lời cha con đi,con làm giám đốc ở Triệu thị, ai nấy hâm mộ lại không làm, đi làm chuyện thấp kém kia làm gì? Không chỉ lộ thân phận còn làm người chê cười!Nghe lời đi, nhân lúc chuyện chưa lớn thì chấm dứt đi.
- Lớn chuyện rồi! Bà nghĩ tôi làm sao biết được, là nhân viên công ty đến quán bar gặp nó, giờ ở công tyđang huyên náo cả lên! Cái gì mà “Tuấn Hi là vương tử tao nhã”, thậtkhông biết phải làm sao? Mất hết mặt mũi.
Triệu phu nhân biến sắc, lập tức cười gượng hai tiếng, nói:
- Nhưng đó cũng không phải chuyện gì lớn lắm, ngày mai bảo Hi Thành đến công ty nói với chủ quản bộ phậnquan hệ xã hội áp chế chuyện này là được.
Trong mắt Triệu lão gia tử lóe ánh sáng sắc lạnh:
- Lại làm cho nhà họ Triệu mất mặt thì đừng làm con tao nữa!
Khuôn mặt tuấn tú của Hi Tuấn vô cùng khó coi, anh đứng bật dậy rồi chạy lên tầng. Triệu lão gia chỉ vào anh, tay run run:
- Bà xem, thái độ nó thế kia là sao?
Triệu phu nhân dịu dàng an ủi:
- Được rồi, đừng tức giận, làm ảnh hưởng đến sức khỏe, Hi Tuấn sẽ nghe lời
- Đúng là con hư tại mẹ. Nó bị bà chiều quá sinh hư rồi!
Lúc này, Dung tẩu bước ra nói:
- Phu nhân nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi.
Triệu phu nhân nói với Triệu lão gia
- Ăn cơm đã rồi nói sau!
Triệu lão gia tử phất tay áo:
- Tức đến no rồi, còn ăn cơm được? Hừ, không ăn!
Rồi cũng xoay người đi lên lầu.
Triệu phu nhân chỉ thở dài một hơi, sau đó nói với Dung tẩu:
- Đem cơm của chúng ta lên phòng:
Sau đó đi theo chồng. Chỉ còn lại Chu Thiến và Dung tẩu nhìn nhau. Chu Thiến nói:
- Tôi đi xem Hi Tuấn thế nào.
Chương 56: Sự lựa chọn của Hi Tuấn
Chu Thiến lên lầu hai, đi đến trước cửa phòng Triệu Hi Tuấn. Cửa phòng anh đóng chặt, bên trong lặng yên không một tiếng động.
Chu Thiến gõ gõ cửa, nhẹ giọng nói:
- Hi Tuấn, chị có thể vào không?
Một lát sau, bên trong truyền ra tiếng khe khẽ:
- Vào đi, cửa không khóa.
Chu Thiến đẩy cửa đi vào, trong phòngkhông có bật đèn. Triệu Hi Tuấn ngồi cạnh cửa sổ, đầu tựa vào cửa kính,ánh trăng thản nhiên chiếu vào người anh. Mái tóc dài đen nhánh xõaxuống mặt, vẻ mặt cô đơn mất mát. Nhìn như một bức tranh duy mỹ (Lúc đầu đọc thoáng nhìn chữ duy mỹ thành đam mỹ @.@)
Trong lòng Chu Thiến không khỏi cảm thán, gen di truyền của nhà họ Triệu quá tốt, sinh hai con trai đều vô cũngtuấn tú, thật họa thủy, chẳng biết đã mê hoặc bao nhiêu cô gái. May mình nhìn mãi thành quen, bằng không chẳng phải tim đập nhanh quá mà chết?
Cô đi tới, ngồi xuống bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ là cảnh ở hậu hoa viên, ánh trăng rải lên hoa viên, bóng cây lắc lư, mơ hồ.
Chu Thiến quay đầu nhìn Hi Tuấn đầy thân thiết:
- Hi Tuấn, em có ổn không?
Hi Tuấn vẫn ngồi tư thế ban đầu, động cũng không động, một lúc sau mới lặng lẽ nói:
- Chị dâu, có phải em vô dụng lắm không? Trước mặt cha ngay cả chút dũng khí phản đối cũng không có,trước mặt cha em chỉ có thể nghe lời hoặc trốn tránh.
Chu Thiến cười:
- Trong nhà này có ai dám phảnđối ông? Cho dù là anh của em cũng e là không dám đối nghịch với cha em! Nhưng Hi Tuấn à, em lại lên sân khấu biểu diễn sao?
Triệu Hi Tuấn vuốt tóc, khuỷu tay chống lên đỡ mặt, ngón tay thon dài vuốt vuốt tóc, khẽ thở dài, có vẻ phong tình khác
- Em ở trong văn phòng luôn cảmthấy đứng ngồi không yên, cả người mất tự nhiên, như chịu hình, tan tầmtự nhiên muốn đến quán bar cho thoải mái. Vốn không định lên sân khấunhưng không khí ở đó khiến em phấn khích, mơ mơ hồ hồ lên sân khấu từlúc nào không hay. Cũng chỉ có lần đó nhưng lại xui xẻo bị nhân viêncông ty nhận ra…
Vẻ mặt Triệu Hi Tuấn uể oải.
Trong lòng Chu Thiến đã coi anh là bạn,thấy anh không vui thì cũng khó chịu, muốn an ủi nhưng lại không thể nào an ủi, cũng không biết nghĩ cách gì cho anh. Cô thực sự hi vọng anh cóthể làm chuyện mình thích bởi vì đời người tìm được chuyện mình thíchlàm là việc vô cùng may mắn. Nhưng gia đình anh phản đối như thế, anhlại là công tử sống sung sướng từ nhỏ có thể rời khỏi gia đình sao?Huống hồ bản thân anh đã chẳng có dũng khí này thì cô có thể nói cái gì?
Chu Thiến nói:
- Cha hẳn chỉ dọa em thôi, dù sao em cũng là con đẻ, ông sẽ không nhẫn tâm vậy đâu.
Triệu Hi Tuấn lắc đầu:
- Cha em nói được thì sẽ làm được, nếu ông thật sự là loại người khẩu xà tâm phật thì đã không có thành tựu như bây giờ
- Vậy em tính sao?
Triệu Hi Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đẹp đầy tuyệt vọng:
- Em còn có thể làm sao? Em không có dũng khí chống đối cha, chỉ có thể làm theo ông thôi.
Chu Thiến khuyên:
- Nếu em thực sự quyết tâm thìđừng chần chừ, vẫn nên để tâm đến công việc, đừng phân tâm nghĩ gì nữa,tránh buồn khổ sau này.
Nếu không thể thoát ly khỏi gia đình thìnên ngoan ngoãn sống theo cuộc sống cha mẹ đã sắp đặt. Nếu còn tiếc nuối giấc mộng của mình thì chỉ khiến bản thân phân vân, tự thêm phiền nãomà thôi
- Nhưng chị ơi, em rất yêu sân khấu…
Chu Thiến không nhịn được nói:
- Nhưng em không yêu nó đến độ có thể hi sinh vì nó.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hi Tuấn trắng bệch, giật mình, sau đó mới suy sụp cười:
- Chị nói đúng, là em vô dụng, không trách được ai
Chu Thiến vội nói:
- Chị không có ý đó… Hi Tuấn, chuyện này không thể trách em, đổi thành chị, chị cũng không có dũng khí đó.
Triệu Hi Tuấn cúi đầu.
- Hi Tuấn, xuống ăn cơm đi, tối em còn chưa ăn gì
- Chị dâu đi ăn đi, em ăn không vô.
Chu Thiến cảm thấy giờ anh cũng nên cần yên tĩnh suy nghĩ nên đứng dậy, rời khỏi phòng anh.
Phòng ăn lớn như vậy cuối cùng cũng chỉcòn một mình Chu Thiến ăn cơm, nhìn bàn đầy đồ ăn mà không có cảm giácngon. Miễn cưỡng ăn một chút rồi cũng về phòng.
Về phòng, Chu Thiến nhớ lại vừa rồi mìnhnói với Hi Tuấn, không khỏi liên tưởng, nếu nhà họ Triệu biết mình đihọc stylist thì sẽ có phản ứng gì? Bọn họ ngay cả ngôi sao cũng khôngcoi vào mắt thì càng không để ý đến nhà thiết kế phục vụ ngôi sao. Nếulúc đó họ cực lực phản đối thì mình nên làm gì?
Nhưng chỉ chốc lát, Chu Thiến đã có đápán. Đừng nói cô còn không muốn ở cả đời tại nhà họ Triệu, cho dù có nhưvậy thì cũng sẽ không để mặc bọn họ can thiệp đến con đường của mình!Chẳng phải cùng lắm là đuổi cô đi sao? Cô cóc sợ!
(Đây là điều mình yêu nhất ở nhân vật nữ này, rất độc lập ^^)
Cô không muốn ỷ lại vào bọn họ, không muốn kiếm chác gì từ họ thì đương nhiên sẽ chẳng sợ họ.
Buổi tối, Chu Thiến đọc qua mấy mấy cuốn sách, đang chuẩn bị ngủ thì đột nhiên người hầu gõ cửa:
- Phu nhân, cậu chủ đã về, uống rượu say, phu nhân có thể xuống xem không
Công Đạt 1 huyền thoại cua gái của Voz Đến giờ này, khi đang ngồi viết lên những chữ này, mình cảm thấy sởn gai ốc vì ko hiểu sao ngày ấy mình có thể làm như vậy Đọc Truyện » |