Thánh Tướng Online Game thuộc thể loại game nhập vai chiến thuật turn-based dành cho android... Chi tiết » |
Thứ 2 – Tháng 11: Cả thành phố trở thành ốc đảo chỉ sau một đêm. Ngập trong nước, người ta bỗng chốc thấy cuộc sống bon chen thường nhật trở nên thú vị. Những thứ như thau, chậu, hộp xốp trở thành phương tiện di chuyển hữu hiệu. Trong khi xe máy thay vì chở người lại được người người nối nhau, lặng lẽ dắt về nhà.
Diệp Anh khoác lên mình chiếc chăn mỏng, tận hưởng tách cà phê mới pha. Nhìn xuống đường, cô thích thú tìm kiếm dấu hiệu của vỉa hè. Cô đã không thể chứng kiến cảnh tượng có một không hai này nếu mới sớm không bị Linh An đánh thức bằng một tiếng hét thất thanh.
- Dậy đi! Dậy mà xem! Cả thành phố đang chìm trong nước.
Diệp Anh mắt nhắm mắt mở tới bên cửa sổ, sững sờ trước những gì thiên nhiên tạo ra chỉ sau một đêm.
Khi cô đang tưởng tượng mung lung thì có tiếng ai đó gọi cửa. Vừa đẩy cửa bước ra, bà tổ trường đã kéo cô, dáng vẻ rất gấp gáp. Cô thảng thốt:
- Bà. Bà định đi đâu ạ?
- Ô hay con bé này! Đi siêu thị chứ còn đi đâu.
Rồi bà gọi vọng lên tầng trên.
- Ông kia! Tôi bảo ông nhanh lên cơ mà! Làm gì mà lề mề như con rùa thế.
Tức thì ông tổ trường người vẫn còn mặc nguyên áo may ô, quần đùi lập cập chạy xuống.
- Bà từ từ xem nào! Siêu thị chứ có phải chợ cóc đâu mà làm sao đôi ba phút đã hết hàng được.
Diệp Anh không thể ngắt lời bà tổ trường, chỉ biết đứng yên nghe ngóng để đoán biết lí do tại sao cô và hai ông bà lại phải đi siêu thị từ lúc sáng sớm, trong khi trời vẫn đang mưa lớn. Bà tổ trường, một tay rút chìa khóa khóa cửa nhà Diệp Anh lại, một tay đánh mạnh vào vai ông tổ trường.
- Ông không biết gì thì đừng có nói. Ngập thế này chợ có họp đâu mà mua được thức ăn. Ông có biết quanh đây có mấy chục cái khu tập thể không? Họ chả tới siêu thị thì đi đâu mua đồ. Ai cũng như ông thì đến cọng rau cũng chẳng có mà ăn.
- Hôm nay mưa không họp thì mai tạnh lại họp chứ có gì. Nhà mình vẫn còn thức ăn đấy thôi.
- Ông là ông trời à mà biết mai mưa hay tạnh? Kể cả mai có tạnh thì đống nước đấy đến bao giờ thoát hết.
- Bà nói cũng phải.
- Phải trái gì. Ông đi mau lên đi.
Vừa nói, bà vừa kéo hai người một già một trẻ bước vội qua các bậc thang. Xuống tới gầm cầu thang, bà phát cho mỗi người một cái áo mưa và một tờ giấy ghi rõ những thứ cần mua.
Siêu thị nhỏ đầu phố đông người tới. Họ gấp gáp, lặng lẽ, chú tâm chọn mua những đồ thiết yếu như thịt và rau. Diệp Anh cẩn trọng lựa đủ đồ theo danh sách bà tổ trưởng đưa rồi nhanh nhẹn bước đến quầy tính tiền. Bà và ông tổ trưởng đã ở đó từ lúc nào. Bà tổ trưởng mau mồm mau miệng kéo tay cô qua trước hai người phụ nữ khác.
- Cho cháu nó qua! Nó đi cùng với tôi!
Bà xếp đồ vào 3 túi khác nhau rồi chia ra để 3 người xách, nhanh nhẹn và chuyên nghiệp chẳng khác gì nhân viên siêu thị. Trên đường về, bà rảo chân bước trước, không thôi hối thúc hai người ở phía sau.
- Hai ông cháu mau cái chân lên! Đàn ông với thanh niên gì mà thua một bà già.
Ông hụt hơi gọi với theo:
- Bà nhìn đường vào mà đi, cẩn thận ngã xuống cống đấy.
Bà quay lại quát khiến Diệp Anh cũng phải giật mình.
- Ông sống ở đây đến bạc cả đầu mà không biết chỗ nào có cống, chỗ nào không à?
Ông cười trừ, từ tốn đáp lại.
- Bà nói cũng phải.
- Phải trái gì. Ông nhanh cái chân lên.
Diệp Anh một tay xách túi của mình, một tay xách quai kia của chiếc túi giúp ông tổ trường. Cô cảm thấy vui không phải vì mua được số đồ ăn đủ dùng trong hai tuần chỉ trong vài phút mà vì thấy cảnh đôi vợ chồng già trước mặt lời qua tiếng lại.
Lúc nhỏ, khi được bà tổ trưởng trông nom, cô từng ước sau này lớn lên sẽ trở thành người như bà dể cưới được một người như ông tổ trưởng. Bà nói 10, ông chỉ dám nói một. Bà quát, ông im. Bà ném đồ, ông qua nhà cô đánh cờ với ông nội cô. Sau này, ước muốn đó vẫn không hề thay đổi. Vì cô biết đấy không phải là sợ mà là nhường. Người ta yêu nhau vì những điểm tốt của nhau nhưng tình yêu đó có duy trì được hay không lại dựa vào sự nhẫn nại trước những khiếm khuyết của nhau.
Có thể sống với nhau tới đầu bạc răng long cũng là một hạnh phúc.
Những giọt mưa nặng hạt chạm đất, vỡ tan. Như giấc mơ hạnh phúc trước đây cô từng có với người đó, biến mất trong chốc lát.
Thứ 4 – Tháng 11: Mưa tạnh. Nắng lên. Đường phố trở nên khô ráo.
Khác với Diệp Anh từng yêu đơn phương một người đàn ông suốt 7 năm và Linh An từng trải qua mối tình đầu kéo dài 2 năm, Đan Nguyên chưa từng rung động trước ai. Cô luôn tò mò muốn biết cảm giác một người xa lạ có thể dùng ánh mắt và hơi thở điều khiển cả thể xác và tâm trạng của mình như thế nào.
Hôm nay, buổi hẹn của cô diễn ra trong một nhà hàng nhỏ nhưng sang trọng nằm trên một con phố trung tâm. Đây cũng là nơi khách hàng của cô đã chọn làm nơi tổ chức đám cưới. Qua cửa kính nhà hàng, Đan Nguyên nhìn thấy một cặp đôi đang nắm tay nhau bước sang đường. Người phụ nữ chừng 30 tuổi, cao, gầy, nước da trắng nhưng xanh xao. Người đàn ông bên cạnh lớn hơn cô ấy khoảng 2 tuổi, đậm người, tóc đen nhánh và quăn, có vẻ thuộc kiểu người vui tính, hoạt bát.
Họ vội vã bước vào, xin lỗi Đan Nguyên vì sự chậm trễ rồi ngồi xuống đối diện với cô. Cuốn catalogue giới thiệu về các kiểu trang trí đám cưới được mở ra, người đàn ông chăm chú nhìn. Anh ta gãi gãi cằm ra chiều ngẫm nghĩ rồi chỉ vào một đám cưới có chủ đề “sexy” chói mắt với tông màu đỏ rực. Anh ta đột nhiên cười phá lên vì điều gì đó đang tự mình tưởng tượng trong đầu rồi thì thầm vào tai người phụ nữ ngồi bên cạnh. Cô ấy khẽ cười, dáng điệu rất dịu dàng. Điều đó có lẽ rất bình thường nếu không được lặp lại quá nhiều lần. Các cô dâu trước ngày cưới trong trí nhớ của Đan Nguyên đều là người sốt sắng hơn chú rể, đặc biệt trong khâu trang trí cho đám cưới. Họ thậm chí mâu thuẫn với chính mình và khiến cho buổi hẹn gặp đầu tiên với Đan Nguyên biến thành cuộc cãi vã với chồng sắp cưới chỉ bởi những điều nhỏ nhặt như màu hoa, độ dài của váy cưới… Thế nhưng cô gái ngồi trước mặt Đan Nguyên bây giờ dường như coi việc chuẩn bị cho đám cưới của chính mình như buổi đi xem triển lãm tranh. Dù trong lòng chưa chắc đã hiểu nhưng mặt luôn gật gù, mỉm cười, ra điều rằng những điều nhìn thấy rất sâu sắc.
Người đàn ông sau khi nhận được một cú điện thoại thì rời đi. Chưa đến nửa tiếng sau, buổi hẹn cũng kết thúc. Đan Nguyên định đứng lên ra về thì người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Cô có thể ngồi lại với tôi một lúc không?
Đan Nguyên bối rối, đặt lại túi vào chỗ cũ rồi từ từ ngồi xuống.
Chị ta kêu quản lí nhà hàng mang ra loại rượu sẽ được dùng để mời khách trong đám cưới. Màu hồng nhạt sóng sánh trong chiếc li khảm hình hoa hồng. Mùi vị rất lạ miệng.
- Cô thấy thế nào?
Đan Nguyên đưa lưỡi lên xuống, cố nắm bắt lấy mùi hương của rượu. Nhưng thứ duy nhất cô cảm nhận được là vị chát nhẹ trên đầu lưỡi.
- Em…chỉ ngửi thấy mùi cồn thôi.
Người phụ nữ nhìn Đan Nguyên, phì cười khiến cô bối rối.
- Cô thật thà quá.
Chị ta xoay nhẹ chân ly rồi đưa lên gần mũi, hít nhẹ. Sau đó bờ môi khẽ mở ra, nhấp một ngụm nhỏ. Thao tác hết sức điêu luyện.
- Tôi cũng chỉ ngửi thấy mùi cồn thôi, chị ta quay sang nhìn Đan Nguyên nói, vẻ mặt hết sức bình thản.
Rồi chị ta tu một hơi cạn li rượu.
- Khi ở một mình, tôi sẽ uống như vậy, vì với tôi nó chỉ như thứ nước bình thường. Nhưng trước mặt người khác, lại phải làm như đang thưởng thức.
Chị ta lại rót một li đầy, tu cạn.
- Cô thấy chồng chưa cưới của tôi thế nào?
- Dạ?
Câu hỏi bất ngờ làm Đan Nguyên ngượng ngùng.
- Em nghĩ anh ấy là người đàn ông tốt.
Người phụ nữ gật gù.
- Phải. Ai cũng nói với tôi như vậy. Cũng như loại rượu vang này. Mọi người đều khen “tuyệt vời” sau khi uống thử. Nhưng bản thân tôi lại không biết vì lí do gì mà không thể cảm nhận hương vị của nó.
Lần này, chị ta cầm lấy chai rượu trên bàn, tu ừng ực. Rượu tràn qua miệng chai, chảy cả vào áo. Đan Nguyên nhanh chóng ngăn lại, rồi để chị ta ngả người vào sau ghế khi hơi men đã bắt đầu làm chị ta chuếch choáng.
- Chị say rồi. Để em gọi phục vụ lấy cho chị một cốc nước mát.
Chị ta giữ chặt lấy tay Đan Nguyên rồi ra hiệu cho cô nhìn về phía một khách sạn bên kia đường.
- Tôi không say. Tôi vẫn có thể nhìn rất rõ. Cô nhìn đi. Chẳng phải người đàn ông bên kia đường đang nhìn tôi sao?
Lúc này Đan Nguyên mới phát hiện, đúng là anh ta đang nhìn về hướng này, hơn nữa còn hết sức chăm chú. Trông bộ đồng phục anh ta mặc có thể là nhân viên lễ tân của khách sạn.
- Để tôi nói cô biết, lúc trước tôi làm việc ở khách sạn đó, ngày nào cũng nhìn anh ta như vậy. Tôi chờ tới lúc anh ta nói thích tôi. Cuối cùng, anh ta cũng nói, còn muốn kết hôn với tôi. Nhưng điều buồn cười là lúc ấy tôi lại muốn chạy trốn. Tất cả mọi người đều nói anh ta không xứng với tôi, anh ta sẽ làm cuộc đời tôi khốn đốn. Thay vì tin người tôi yêu, tôi lại tin lời mấy người đó. Vậy mới có chuyện hôm nay tôi ngồi đây uống rượu với cô trước đám cưới của tôi và người đàn ông khác.
Chị ta nói trong tiếng nấc rồi đột nhiên gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Nửa tiếng sau, chị ta tỉnh rượu lại trở về với vẻ ngoài như lúc đầu Đan Nguyên nhìn thấy. Chị ta bắt taxi ra về. Chiếc xe khuất dần.
Trời về chiều. Chút gió khiến người ta cảm giác như đang ở giữa mùa thu. Đan Nguyên đứng lặng trong giây lát trên vỉa hè nhìn anh nhân viên khách sạn thở dài, quay vào trong. Cô quyết định vào quán cà phê quen, ngay sát vách nhà hàng đó, để tận hưởng vài tiếng đồng hồ cuối ngày rảnh rỗi. Đột nhiên một người đàn ông chạy sang đường, chạm vào vai Đan Nguyên. Cô giật mình quay lại.
- Anh đang làm gì ở đây?
- Còn làm gì nữa. Anh đang làm việc.
Lúc này, Đan Nguyên mới nhớ ra khách sạn cô vừa nhìn chằm chằm chính là khách sạn của anh ấy, anh chàng gà rán.
- Em thấy thế nào?
- Dạ?
- Em thấy quán cà phê anh mới mở ở tầng một của khách sạn thế nào. Anh thấy em ở bên này nhìn nó rất lâu. Em vốn có năng khiếu về hội họa, chắc chắn em có nhận xét nào đó.
- À…chuyện đó…
- Nếu em không chắc chắn thì chúng ta vào trong thử xem.
Đan Nguyên không thể từ chối, bèn theo anh ta sang đường, bước vào quán.
Những chiếc ghế sofa bằng mây kết hợp với nệm bông màu xanh lá cây nhạt được đặt bên cạnh một chiếc bàn gỗ nhỏ màu đen thẫm. Xung quanh được là những bụi cây nhỏ, lác đác hoa màu đỏ tía. Thức uống trang trí cầu kì được đựng trong những chiếc tách bằng sứ cao cấp. Đan Nguyên nhìn vào tách trà anh ta gọi cho mình. Giữa thứ nước màu vàng nhạt, lác đác vài bông cúc trắng. Cánh của chúng như đang từ từ bung ra.
- Đây là trà hoa cúc mật ong có tác dụng giải độc, rất tốt.
Đan Nguyên nhấp một ngụm. Dường như nhân viên đã vô tình cho vào quá nhiều mật ong. Vị ngọt át đi vị thơm của hoa cúc.
- Lúc nhỏ, anh cứ nghĩ lớn lên em sẽ trở thành họa sĩ hay làm một nghề gì đó liên quan đến hội họa. Vì mỗi lần gặp em, em đều đang vẽ một thứ gì đó.
- Em thậm chí thích vẽ tới độ đã vẽ lên hết tất cả các khăn ăn trong quán khiến khách lau mặt mà dính đầy màu vẽ. Mẹ em đã cho em một trận.
Anh ta ngồi tựa ra sau ghế như đang nhớ về điều gì đó.
- Anh từng ước trở thành nhà du hành vũ trụ, có thể sống ở nơi mà trọng lượng của tất cả mọi thứ đều bằng 0.
D phì cười.
- Ước mơ rút cục chỉ là điều viển vông. Là thứ trẻ con nghĩ ra để làm cho cuộc sống của chúng không nhàm chán mà thôi, anh ta nói.
Nụ cười của Đan Nguyên dần dịu lại. Cô nhìn tách trà hoa cúc trước mặt, rồi lại nhìn sang quán cà phê quen phía bên đường. Cô vẫn thường ngồi đó, tụ tập cùng bạn bè, gọi một cốc sinh tốt cà rốt. Thức uống đơn giản đó có lẽ sẽ bị biến thành một thứ lạ lẫm chỉ bằng việc băng qua đường, tới quán đối diện.
Hạnh phúc xuất phát từ thứ đơn giản nhất, thứ làm ta có thể là chính bản thân mình.
Chủ nhật – Tháng 11: Nhiệt độ tăng nhẹ.
Bước vội trên con đường đông đúc, vô tình Linh An va vào một người đàn ông. Anh ta dường như không để ý, gấp gáp chạy về phía trước. Một cô gái đang đợi anh ta ở đó, ngay sát lối sang đường. Anh kéo tay cô gái đặt vào trong túi áo khoác của mình rồi cả hai nhanh chóng bước những bước dài sang phố đối diện.
Bước chân Linh An đột nhiên chậm lại.
Lần đầu tiên gặp, xe máy của anh ta vô tình đụng phải cô trên con phố này. Cô ngã xuống đường, trẹo chân. Xe anh ta đỗ kềnh, không thể nổ máy lại. Vậy là anh ta để cô ngồi lên xe, nhẫn nãi dắt xe suốt chặng đường dài để đưa cô về nhà. Chiếc xe cũ kĩ đó sau này đã chở cô trong suốt 2 năm anh ta và cô hẹn hò.
Linh An là cô gái xinh đẹp, ưa chưng diện nhưng luôn suy nghĩ đơn giản, cảm tính. Cô có thể mặc một bộ váy ngắn, đi trên đôi giầy cao gót và ngồi lên chiếc xe cà tàng lúc chạy lúc dừng đằng sau người đàn ông nhiều tuổi ăn mặc lỗi thời chỉ vì cái gọi là “tình yêu”. Cô có nhiều người đàn ông theo đuổi nhưng lại bị vẻ ngô nghê, chân thành của một gã nhạc sĩ nghèo thu hút để rồi bị chính gã phản bội.
Đột nhiên, Đan Nguyên nhận thấy người đàn ông đang tiến lại gần phía mình chính là anh ta. Anh ta nhìn thấy cô, bối rối gật đầu chào rồi lảng đi. Trong giây lát, cô quyết định phải có một kết cục rõ ràng cho mọi chuyện. Cô giữ tay anh ta lại, quay sang nói:
- Chúng ta nói chuyện một lát.
Hai người họ vào một quán cà phê gần đó, ngồi đối diện nhau. Linh An bình tĩnh hỏi anh ta:
- Tại sao anh làm vậy?
Anh ta bối rối, gõ tay theo nhịp dọc mép bàn rồi lúng túng trả lời.
- Em là một cô gái xinh đẹp. Mỗi khi em đi trên đôi giầy cao gót, gã đàn ông nào cũng liếc nhìn em. Là người yêu của em, anh rất hãnh diện. Nhưng sau đó, anh cảm thấy mình thua kém. Mọi người bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt dè bỉu. Thậm chí có người còn nói anh là một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
- Vậy anh lừa dối và phản bội tôi vì một đôi giầy cao gót?
- Em luôn chưng diện mà không để ý tới sự khác biệt giữa chúng ta.
Linh An lặng lẽ uống hết cốc nước trước mặt rồi đứng lên. Nhưng bất chợt cô quay lại, thì thầm vào tai anh ta.
- Tôi chọn anh chứ không phải gã đàn ông khác vì tôi nghĩ bên cạnh anh, tôi có thể là chính mình. Không phải giầy của tôi cao mà vì sĩ diện của anh quá thấp mà thôi.
Linh An liếc nhìn bộ quần áo đắt tiền mà cô chắc rằng cô gái kia đã sắm sửa cho anh ta để phù hợp với mình.
- Bây giờ thì anh đúng là một con cóc ghẻ rồi.
Linh An rời khỏi quán cà phê, cảm giác khoan khoái vô cùng. Cô bắt đầu mối tình đầu vào một ngày mưa lầy lội và mang nó ném khỏi cuộc đời mình vào một ngày nắng ấm.
Tình yêu đẹp đâu cần kết thúc bằng việc sống trọn đời trọn kiếp bên nhau, chỉ cần có thể kết thúc mà đôi bên vẫn có thể tôn trọng nhau, lưu giữ những kí ức tốt đẹp với nhau. Đó cũng là hạnh phúc.
Chủ nhật – Tháng 11: Nắng nhẹ. Gió nhẹ. Se lạnh.
Hãng phim nơi Diệp Anh làm việc, lần nào cô tới, cũng có cảm giác như bản thân đang bước vào một thước phim kinh dị.
Con đường hẹp không một bóng nhà dẫn tới một cánh cổng sắt hoen gỉ. Tiến thêm vài bước, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, lùm xùm trong chiếc áo phông trắng đã ngả màu. Miệng vẫn không rời điếu thuốc, ông ta ghé sát mặt vào cửa, liên tiếp hỏi như đang thẩm vấn người đối diện: Ai? Đi đâu? Làm gì?... Tất cả chỉ kết thúc khi ông ta đằng hắng, uể oải kéo chiếc chốt dài qua bên. Tiếng ken két cứa vào thính giác.
Diệp Anh vốn nóng tính, lại thiếu kiên nhẫn nhưng cũng phải nín nhịn. Vì cô hiểu muốn tới được phòng giám đốc phải qua được cửa bảo vệ, muốn ngẩng đầu trước nhất phải cúi đầu. Tiền vào hay ra, những người làm việc bên trong tòa nhà đều hưởng lợi. Duy chỉ có bảo vệ, lương chừng đó vẫn phát hàng tháng, khách vào hay ra, họ lại phải tốn sức lực mở cổng, có lẽ vì thế mà hạch sách là chuyện có thể thông cảm. Tất cả những suy ngẫm này Diệp Anh đã đúc kết được trong lúc chăm chú nhìn và đếm số mụn ruồi quanh mép của ông ta.
Cổng mở ra, cô chậm chạp bước vào. Hành lang tối và dài. Cửa sổ hình vòm bụi bám dày. Những cây leo màu xanh xám lấp kín khoảng tường đổ nát. Một phần mái nhà bị cháy xém. Đó là hậu quả từ một vụ hỏa hoạn nhỏ xảy ra cách đây 2 năm. Giờ người ta nhớ đến nó với đủ thứ lời đồn thổi không thể kiểm chứng.
Đón Diệp Anh ở tầng 2 là một phụ nữ gầy guộc. Những nếp nhăn dài bao lấy hốc mắt sâu và chiếc mũi hếch. Chị ta đặt vào tay cô một tách cà phê đen nóng rồi hất cằm về phía cuối hành lang. Cô thở dài, khẽ gật đầu.
Căn phòng hẹp sặc mùi khói thuốc. Đôi giầy thể thao dính đầy bùn đất lăn lốc ở lối vào. Diệp Anh đoán chắc kẻ nào đó đã chạy ra khỏi cửa trước khi bị đôi giầy lăng trúng. Cô hít một hơi dài, tiến lại gần, đặt tách cà phê vào chỗ trống duy nhất còn lại ở góc bàn. Bờ môi dày và khô mở ra, nhấm nháp ngụm cà phê còn nóng. Yên lặng. Sau đó, một xấp giấy được rút lên từ đống giấy tờ nhầu nhĩ, chìa ra trước mặt Diệp Anh. Cô lặng lẽ nhận lấy. nhanh chóng rời khỏi phòng.
Diệp Anh về đến nhà buông tay nằm dài trên ghế sofa. Cô dùng kịch bản che lại ánh sáng từ cửa sổ hắt vào. Những kì hạn gắt gao đang hút kiệt sức sáng tạo của cô. Có được ý tưởng đã là điều khó, truyền tải ý tưởng theo cách độc đáo, thu hút còn khó hơn nhiều lần. Cô biết những gì cô viết ra lúc này chỉ như thứ cháo loãng, không ai muốn thưởng thức.
Diệp Anh thở dài, mắt nhắm nghiền rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ trưa khiến đầu óc trở nên thư thái. Diệp Anh tỉnh dậy khi mặt trời đã dịu bớt. Cô vươn vai, mở cửa, bước ra ngoài ban công. Con Bob đang nằm dài trên nền đất, đưa lưỡi liếm láp thứ gì đó dưới chân. Nghe động, nó ngẩng đầu nhìn Diệp Anh. Cô nhướn mày đáp lại. Đột nhiên, khóe miệng cô nhếch lên.
Cô rút từ trong túi chiếc điện thoại, nhanh tay lưu lại phần ý tưởng vừa hiện ra trong đầu.
Người phụ nữ thức dậy, mở mắt nhìn. Trước mặt cô lúc này mới là hiện thực. Hơi thở phì phò, cánh tay lớn quàng qua bên, chạm tới vết thương còn chưa khép miệng. Cô nhoài người khỏi vòng ôm, nhón những ngón chân còn rớm máu, thu dọn hành lí. Trở về, chính là cách trốn thoát. Khi quay lại khu nhà cũ nát cô từng muốn rũ bỏ, điều đầu tiên cô nhìn thấy là con chó kì quái, lúc nhỏ cô thường chế giễu. Nó nhìn cô, sủa lên vài tiếng. Cô thở dài, không biết nó đang khinh miệt, hay chào đón một kẻ tàn tạ có gương mặt giống mình. Cô đưa tay sờ vào vết sẹo lồi trên gò má, uể oải bước lên tầng.
Cứ như vậy, kịch bản được sửa lại từng phần. Tâm lí nhân vật qua những thứ trung gian được khai thác sâu hơn. Không đập phá, không đỗ vỡ, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng những vệt nứt dài trong khoảng lặng, chỉ mình nhân vật nữ chính đối thoại với chính mình.
Viết một mạch cho tới nửa đêm, Diệp Anh rệu rã nằm nhoài ra giường, thiếp đi lúc nào không biết.
Gần sáng, Diệp Anh trở mình thức giấc. Cô phát hiện trời vẫn còn tối bèn chùm chăn kín đầu, níu kéo giấc ngủ. Nhưng hồi chuông cửa thứ ba đã làm cô tỉnh hẳn. Cô bực bội rời khỏi giường tự hỏi ai lại dai dẳng đến thế.
Vừa mở cửa bước ra, cô đã được chào đón bởi một khuôn mặt lộ vẻ khoan khoái.
- Chào buổi sáng.
- Anh nhìn lại xem. Đã sáng đâu.
Khải Hưng nhanh nhẹn dùng chân chặn cửa lại trước Diệp Anh đóng sầm nó trước mặt anh.
- Trời mùa đông nên trông thế thôi. Cô dậy đi. Chúng ta đi đạp xe.
- Tôi không có xe đạp.
- Tôi có.
Tức thì anh ta đẩy tới trước mặt Diệp Anh hai chiếc xe đạp mượn được của ông bà tổ trưởng.
- Tôi muốn mua đồ để trồng cây. Chúng ta dùng xe đạp chở về.
- Tôi đang buồn ngủ, không muốn đi đâu cả.
Diệp Anh hất chân Khải Hưng ra và đóng sầm cửa lại. Đột nhiên, con Bob từ đâu sủa vang khiến Diệp Anh như chợt nhớ ra điều gì đó. Cô lập tức quay trở ra, chỉ tay vào con Bob, nhướn mắt nhìn Khải Hưng.
- Tôi chở đồ giúp anh. Anh cho tôi mượn nó một hôm, được chứ?
- Cô làm gì?
- Đạo cụ.
Khải Hưng không hỏi thêm. Anh nghĩ con Bob có thể lên phim, đó cũng là việc hay, dù nó chỉ có thể nằm đó và sủa vài tiếng.
Diệp Anh rảo chân đạp nhanh nhưng vẫn không thể đuổi kịp. Gió lùa qua lượt áo mỏng khiến cô khẽ rùng mình. Phía trước, con Bob ngoan ngoãn đứng trên yên sau bằng hai chân và đặt hai chân còn lại lên vai Khải Hưng. Anh lượn vòng qua các con phố vắng vẻ trước sự hiếu kì của vài người chạy bộ trở về. Diệp Anh đuối sức. Chiếc xe chậm dần. Những căn nhà bên đường như đang nán lại, chẳng chịu lướt qua. Một cô bé chừng 10 tuổi tóc tém hâm hở đạp chiếc xe đạp màu hồng như thể muốn vượt trước. Cô bé quay đầu nhìn Diệp Anh bụm miệng cười bởi bộ dạng cô đạp xe uể oải như một bà lão.
Diệp Anh hét lên:
- Này! Bao giờ mới tới hả? Mấy đồ này nặng quá.
Đột nhiên, Khải Hưng rẽ vào một con đường hẹp, mất hút. Diệp Anh vội vã đuổi theo. Tới nơi, Diệp Anh dừng xe, chống chân, bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt.
- Anh muốn tôi xem cái gì?
Một bãi đất trống. Chẳng có gì ngoài những cành cây khô khốc phủ kín một cánh cửa sắt cũ kĩ. Dưới chân, cát và sỏi đóng thành lớp dày. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Cát cuốn bụi mù, luồn cả vào cánh mũi Diệp Anh. Cô thở hắt ra rồi nhướn mày nhìn Khải Hưng. Anh không hề bối rối, bỏ xe ở góc đường rồi cúi xuống, từ từ chui qua một lỗ hổng phía bên dưới cánh cửa. Liền sau đó, con Bob cũng khéo léo biến mất bằng cách trườn qua. Diệp Anh quay đầu nhìn quanh. Dựng xe ở một góc, cô tiến lại gần cánh cổng, cố tưởng tượng xem thân thể mình sẽ làm cách nào chui qua cái lỗ đó.
- Thở hết ra! Thả lỏng đi!
Khải Hưng nói vọng sang sau khi đã ở bên kia cánh cổng.
Diệp Anh nằm sát đất và làm theo những gì anh nói. Phần thân trước đã chui qua, phần thân sau còn bị giữ lại bởi một thanh sắt uốn cong móc lấy ống quần cô. Cô thở dài, giật mạnh cổ chân. Cô bước từng bước tới chỗ Khải Hưng đang đứng với một bên quần đã rách toạc. Nhưng cô không tức giận. Cô bình tĩnh, yên lặng ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh đèn tỏa ra từ một khu biệt thự bên hồ được xây hoàn toàn bằng gỗ. Diệp Anh nhanh nhẹn ngồi xuống sát mép nước. Khải Hưng từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh. Đằng sau, con Bob thích thú chạy nhảy xung quanh với đôi chân tập tễnh.
- Sao anh biết chỗ này?
- Tôi từng sống ở đây.
- Trong biệt thự đấy?
- Không. Trong ngôi nhà có cái cổng sắt này.
Khải Hưng cởi giầy, ngâm chân vào làn nước mát.
- Lúc đó, mẹ tôi ngồi đây. Còn tôi chạy quanh, giống như con Bob.
Con Bob nghe nhắc tới tên bèn sủa vài tiếng rồi nhanh chóng quay lại với những viên sỏi lớn lăn lốc dưới chân. Diệp Anh liếc nhìn Khải Hưng, chần chừ hỏi:
- Bà đã mất như thế nào?
Khải Hưng nhún vai.
- Một tai nạn, người ta nói với tôi như vậy. Họ thậm chí không cho tôi nhìn bà lần cuối. Cô biết đấy. Có những tai nạn khiến thân thể không còn nguyên vẹn.
- Tôi nghĩ họ đã đúng.
Diệp Anh bắt đầu cảm thấy nôn nao.
- Cảnh tượng đó, không nên nhìn thì tốt hơn.
- Tôi biết. Đấy cũng là lí do tôi trở thành bác sĩ tâm lí.
Khải Hưng thay đổi bầu không khí bằng giọng điệu đùa cợt.
- Mẹ tôi muốn tôi trở thành bác sĩ phẫu thuật như ông ngoại nhưng tôi nghĩ bản thân không thể moi thứ gì ra khỏi cơ thể ai đó, dù là để cứu họ.
Khải Hưng nằm dài trên nền đất, dùng sỏi xếp thành những hình thù kì dị. Con Bob sau khi chạy nhảy đã thấm mệt, chậm chạp tiến lại phía hồ. Chiếc lưỡi dài, ẩm ướt liếm khắp mặt Khải Hưng. Anh ôm nó lăn tròn trên nền đất. Anh thảnh thơi đùa giỡn như thể hồi ức chỉ trực thoáng qua rồi biến mất. Còn Diệp Anh, cô ngồi đó, yên lặng. Bàn tay đang tứa mồ hôi, cô lật ngược, úp vào cát.
Trong tai nạn đó, người ta nói cô phải giữ cho chặt vết thương, như thế có thể cứu sống người phụ nữ trước mặt. Nhưng chỉ vài phút sau, họ lại nói cô bỏ tay ra vì việc đó chẳng còn ích lợi gì. Mọi chuyện nhanh và bất ngờ đến độ nhiều lúc cô không biết liệu nó có thực sự xảy ra.
Diệp Anh nhắm mắt lại. Một màu tối đen. Nhưng kể cả khi mọi ánh sáng đều biến mất, cô vẫn có thể nhìn rất rõ, hồi ức đó.
Thứ bảy – Tháng 11: Nhiệt độ giảm đáng kể. Mưa làm cho khí lạnh càng trở nên rét buốt.
Linh An bước chậm trên con đường vắng vẻ. Mưa đã tạnh. Vài giọt còn sót lại trên tán lá rơi xuống. Lạnh ngắt. Cô cúi nhìn bàn tay mình, dần tìm tái.
Cô quyết định dừng lại trước quán cà phê quen. Mở cửa bước vào, hơi ấm trong quán khiến môi cô hồng hào trở lại. Quán chật kín khách, chỉ còn sót lại một chiếc bàn nhỏ phía trong góc. Cô lặng lẽ ngồi xuống, gọi một tách cà phê đen. Vị đắng ngắt của nó khiến cô rùng mình.
Ngày này một năm trước, Linh An tới quán gặp Diệp Anh và Đan Nguyên trước khi Diệp Anh đi du học. Cô bước vào quán với thái độ e dè dù đã vài tháng trôi qua sau scandale đó. Cô vội vã bước về phía chiếc bàn trong góc thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen. Cô quay lại thì nhìn thấy anh ta đang bước vào quán. Bàn tay nổi gân xanh nhẹ nhàng quàng qua eo người phụ nữ bên cạnh. Linh An đứng yên, không xê xích cho tới khi đôi bên chạm mặt. Anh ta giật mình, đôi mắt sau lớp kính dày hấp háy liên tục. Cô gái kia, trái lại, không hề bối rối. Cô ta kéo cánh tay đang níu lấy mình, hợm hĩnh bước ngang qua Linh An.
Chân Linh An tê cứng. Cô cảm thấy bản thân như vừa bị vứt vào một kho đông lạnh.
Đột nhiên, có tiếng chân chạy lại. Cốc cà phê nóng của một phụ nữ bàn bên cạnh bị Đan Nguyên hắt cả vào mặt anh ta. Cô ta tức giận, cào một đường lên bắp tay Đan Nguyên. Lúc này, Diệp Anh cũng vừa kịp tới. Thấy hai cô bạn thân của mình, một người mặt mày trắng bệch bất động, một người đàn bị một mụ đàn bà lạ mặt cào tới chảy máu bèn chạy đến giật ngược tóc cô ta ra sau.
Ba người lao vào nhau. Những chiếc tách trên bàn rơi xuống. Vỡ tan.
Xung quanh Linh An, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Thay vì nổi giận hay la hét, cô lại không thể nói một lời. Cô nhìn người đàn ông hèn nhát đang định bỏ đi giữa đám đông. Nước mắt rớt khỏi khóe mắt, tự hỏi thời gian qua, rút cục cô đã yêu ai.
Giờ Linh An ngồi đây với tách cà phê đen trước mặt. Đã lạnh ngắt. Đột nhiên, có một viên đường rơi tõm vào tách. Cô ngẩng lên nhìn. Tên phục vụ ở quán cô đã ở đó từ lúc nào.
- Cô không nên chọn thứ mình không uống được.
Linh An ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt như thể cô đang nhìn thấy bản sao của anh ta. Nhưng khi thấy hình xăm trên cánh tay anh ta, cô biết chắc mình không nhầm người.
- Anh làm gì ở đây?
- Làm việc.
- Làm việc?
- Phải. 2 ngày một tuần, thứ bảy và chủ nhật.
- Sao tôi chưa từng thấy anh?
- Vì cô chưa bao giờ nhìn.
Nhật Minh bỏ đi.
Linh An nhìn theo, thở dài. Có lẽ anh ta đúng. Cô luôn sống theo cảm tính vì thế mà bỏ qua nhiều thứ đang hiển hiện trước mắt.
Trời lại mưa. Cô bước ra ngoài với một chiếc ô đỏ. Cô đã chuẩn bị nó cho mình để có thể bước đi, vui vẻ giữa tiết trời ẩm ướt thay vì chờ đợi mặt trời quay trở lại.
Yêu em không cần quá cuồng si Hắn là công tử nhà giàu, đẹp trai, tài giỏi, phong lưu, Nàng là một bình hoa mỹ lệ tuy thông minh nhưng chẳng hiển lộ ra ngoài; Đọc Truyện » |